Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1946 Đổi mới tam quan

“Lục các chủ khi chưa đến Thái Hư là chủ của một Các.” Huyền Dặc đế quân cố ý biểu lộ thái độ của mình.

Nam Ly thần quân ôm quyền nói: “Lục các chủ, hạnh ngộ hạnh ngộ.”

Lục Châu đạm nhiên gật đầu khen ngợi: “Nam Ly Sơn đúng là bảo địa phong thuỷ tốt, rất thích hợp để thanh tu. Không ngờ một trăm ngàn năm đã trôi qua mà cảnh sắc nơi này vẫn không thay đổi.”

“? ? ?”

Trương Hợp nghi hoặc khó hiểu, trang bức quá lố rồi nha, làm như ngươi từng đến đây từ trăm ngàn năm trước ấy?!

Nam Ly thần quân hỏi: “Lục các chủ từng đến nơi này?”

Huyền Dặc đế quân bèn lên tiếng giải vây: “Lúc đến bản đế quân đã nói với Lục các chủ điều này.”

Trương Hợp: ?

Có sao? Dọc đường đi ta cũng ở cạnh bên mà, có nghe đế quân nói gì tới Nam Ly Sơn đâu? Chẳng lẽ do ta mệt mỏi rã rời nên không chú ý?

Đám người tiến vào đạo trường. Thịnh yến, mỹ tửu, giai nhân đều có đủ.

Nam Ly thần quân nói: “Nam Ly Sơn may mắn được tiếp đãi đế quân, nếu có chỗ nào chưa chu toàn mong đế quân thứ lỗi.”

Huyền Dặc đế quân nói thẳng vào điểm chính: “Hôm nay đến đây một phần là để thăm hỏi lão bằng hữu, một phần là vì chuẩn bị cho điện thủ chi tranh. Chúng ta chọn lựa làm ở Nam Ly Sơn cũng là hành vi bất đắc dĩ.”

“Chuyện nhỏ cả mà.” Nam Ly thần quân nhìn về phía Trương Hợp. “Trương điện thủ có lòng tin không?”

Trương Hợp cười nói: “Bọn hắn muốn lấy đi vị trí điện thủ từ tay ta thì phải xuất ra bản sự mới được.”

“Đối phương có thể là người bên cạnh Xích Đế.” Nam Ly thần quân nói.

“Xích Đế đương nhiên cường đại và đáng kính sợ, nhưng ta chỉ làm theo quy củ Thái Hư.”

“Có đạo lý.” Nam Ly thần quân mỉm cười, “Xem ra Trương điện thủ đã nắm chắc phần thắng trong tay.”

Lục Châu hỏi: “Xích Đế đến rồi?”

Nam Ly thần quân không lập tức trả lời mà nhìn về phía đạo đồng bên cạnh. Đạo đồng đi tới, khom người bẩm báo:

“Xích Đế bệ hạ không tới, chỉ có bốn vị kim cương và hai người nữa đến khiêu chiến.”

Nam Ly thần quân gật đầu: “Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta, Xích Đế đúng là người bận rộn.”

Hắn nhấn mạnh mấy chữ ‘bận rộn’, bị cho leo cây khó tránh khỏi có chút không vui.

Huyền Dặc đế quân cười nói: “Bản đế nhận lời mời của Xích Đế, không ngờ Xích Đế lại không tới.”

Trương Hợp cao giọng nói phụ hoạ: “Vậy thì thật đáng tiếc, đế quân nhà ta đã tấn thăng đại đế quân.”

Nghe vậy, Nam Ly thần quân lộ vẻ kinh ngạc: “Đại đế quân? Chúc mừng, chúc mừng!”

“May mắn thôi.” Tâm tình Huyền Dặc đế quân hôm nay rất tốt. Xích Đế không tới cũng không ảnh hưởng đến hắn là bao.

“Vậy Xích Đế không tới thì đúng là tiếc thật.” Nam Ly thần quân nâng ly rượu lên. “Ta kính đại đế quân một ly.”

Lúc này sao có thể quên nhắc tới công lao của “ân sư”? Huyền Dặc đế quân nhìn về phía Lục Châu, bình tĩnh nói: “Nhờ có Lục các chủ luận đạo với bản đế quân nên bản đế quân mới đốn ngộ, nếu không muốn tấn thăng đại đế quân đúng là khó như lên trời.”

Trương Hợp càng nhìn càng không hiểu. Dù đây là người của Bạch Đế thì đế quân cũng đâu cần tâng bốc hắn như vậy chớ?

Nam Ly thần quân nói: “Chẳng trách đại đế quân lại mang theo Lục các chủ đến đây, thì ra là một vị cao nhân đắc đạo!”

Lục Châu lắc đầu:

“Hắn có thể tấn thăng không phải nhờ lão phu mà là nội tình đủ thâm hậu mà thôi.”

“Lục các chủ đúng là khiêm tốn.” Nam Ly thần quân lại nâng ly rượu lên, “Nào, ta kính Lục các chủ một ly.”

Trương Hợp cũng nâng ly: “Ta xin kính thần quân một ly.”

“Bên cạnh Trương điện thủ có cao nhân như vậy, sao không thừa dịp này thỉnh giáo một chút… Nào, chúng ta cùng kính Lục các chủ một ly.” Nam Ly thần quân cười nói.

“? ? ?”

Trương Hợp im lặng.

Không muốn ứng phó xã giao nữa, hắn muốn về nhà! Nhưng hắn là điện thủ, đâu thể nói đi là đi. Thôi vậy, cứ coi người này là Bạch Đế luôn đi.

Nghĩ vậy, tâm lý Trương Hợp cân bằng hơn rất nhiều.

Uống rượu xong, Lục Châu nói: “Nếu Xích Đế không đến, vậy hai người kia đâu?”

Nam Ly thần quân chỉ tay về phía nam nói: “Bọn hắn ở Quan Vân đài nghỉ ngơi. Lục các chủ cũng có hứng thú với người nắm giữ hạt giống Thái Hư?”

Lục Châu biết Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh đang ở chỗ Xích Đế, bèn nói: “Nếu bọn hắn cũng là khách nhân, sao không mời đến đây cùng chung vui một lần?”

Trước tiên phải xác nhận tình huống hai tên đồ đệ rồi mới quyết định phải làm thế nào.

Nam Ly thần quân cười đáp: “Chỉ e Lục các chủ phải thất vọng rồi. Trước khi điện thủ chi tranh kết thúc, tốt nhất đôi bên đừng gặp mặt đối nhau.”

"Điện thủ chi tranh?" Lục Châu nghi hoặc hỏi.

Huyền Dặc đế quân giải thích: “Một trăm ngàn năm trước khi đại địa phân tách, Thái Hư bay lên không trung, thập điện bắt đầu mời chào tu hành giả trong thiên hạ trở thành điện thủ của mình, đây chính là lực lượng trung kiên của thập điện. Thái Hư vì muốn chế ngự điện thủ chi tranh nên mới ra quy định ngàn năm tổ chức một lần tranh tài, ai thắng sẽ trở thành điện thủ của điện đó, không ngừng thay máu mới cho thập điện.”

Trương điện thủ nói: “Hôm nay tới đây chỉ là làm nóng người… Nếu mọi người đều cao hứng như vậy, hay là đừng chờ đợi thêm nữa.”

Nam Ly thần quân nói: “Trương điện thủ muốn xuất thủ?”

“Nắm đấm của ta đã không nhịn nổi.”

Hư ảnh Trương Hợp loé lên rồi xuất hiện ở đấu trường bên ngoài đạo trường, giữa không trung hiện ra hình thái cực âm dương. Trương Hợp truyền âm tới Quan Vân đài, nói:

“Trương Hợp của Huyền Dặc điện, mời các bằng hữu Viêm Thuỷ Vực đến đây một chuyến.”

Lục Châu hỏi: “Tu vi hai người này thế nào?”

Nam Ly thần quân nói: “Hai người này từ trăm năm trước đã là thánh nhân, chỉ sợ bây giờ đã lĩnh ngộ đại đạo, tấn thăng đạo thánh.”

“Thái Hư không bao giờ thiếu thượng đẳng Mệnh Cách Chi Tâm và các loại tài nguyên, bọn hắn tấn thăng đạo thánh cũng là hợp tình hợp lý.” Huyền Dặc đế quân cũng lên tiếng.

“Khá chậm.” Lục Châu thuận miệng đánh giá.

“Cái gì?”

“Không có gì, chỉ là đạo thánh mà thôi, còn phải không ngừng cố gắng mới được.” Lục Châu nói.

Trong lòng Nam Ly thần quân càng thêm kinh ngạc, hắn vốn cho rằng Lục Châu là đạo thánh, nhưng nghe giọng điệu này thì có vẻ tu vi không thấp, ít nhất cũng là đại đạo thánh.
Chương 1947 Nam Ly Chân Hoả

Từ đạo trường phương bắc quan sát xung quanh, tầm nhìn nơi này rất khoáng đạt, lại có trận pháp tự nhiên bảo hộ, đúng là rất thích hợp để phân cao thấp.

Trương Hợp khoanh tay đứng lơ lửng trên mặt đất, thấy Quan Vân đài không có động tĩnh, hắn lại cao giọng nói lần nữa:

“Mời các bằng hữu Viêm Thuỷ Vực đến đây đấu một trận, có Nam Ly thần quân, Huyền Dặc đại đế quân và thiên địa nhật nguyệt chứng kiến.”

Trong làn mây lượn lờ đột nhiên có một cây trường thương lóng lánh kim quang bay ra, nhanh như thiểm điện phóng tới trước mặt Trương Hợp.

Trương Hợp mặt không đổi sắc vung tay lên.

Kim thương mang theo cương phong mãnh liệt như xé rách không gian bị hai ngón tay Trương Hợp chặn lại, cương khí như thuỷ triều va chạm!

Trương Hợp là tu hành giả tay không tác chiến, không dùng bất kỳ loại vũ khí nào khác.

Kim thương chấn động bay ngược trở về, lướt qua từng dãy sơn mạch và vô số thụ mộc, vạch phá bầu trời trở về trong tay một người.

Người đó bước ra khỏi làn mây mù, long văn trên thân Bá Vương Thương rung động, thân thương nằm ngang trước mặt hắn. Toàn thân hắn toả ra kim quang, dáng người mạnh mẽ, biểu tình nghiêm túc, ánh mắt rực lửa.

“Trương Hợp?” Đoan Mộc Sinh nhìn xuống Trương Hợp.

Trương Hợp ngẩng đầu cười: “Xưng hô thế nào?”

“Họ Đoan Mộc, tên một chữ Sinh!”

“Đoan Mộc huynh, tuy ngươi là người của Xích Đế nhưng chức điện thủ này ta sẽ không nhường đâu.” Trương Hợp nói.

Đoan Mộc Sinh hừ lạnh một tiếng: “Ta cần ngươi nhường à? Nếm thử Bá Vương Thương của ta!”

Đoan Mộc Sinh đạp không đánh tới, thân như tàn ảnh. Hai người lao vào kịch đấu trên bầu trời, thoắt trái thoắt phải, cương khí tung bay tán loạn nhưng đều bị đại trận thần bí thu nạp, không ảnh hưởng đến kiến trúc xung quanh.

Mấy người Lục Châu, Huyền Dặc đế quân và Nam Ly thần quân nhìn đến say sưa.

Nam Ly thần quân gật đầu tán dương: “Ta còn nhớ rõ ngàn năm trước Trương điện thủ giữ vững vị trí điện thủ này, hôm nay trận này chỉ mới làm nóng người, Trương điện thủ vẫn không hề kém trước kia.”

Huyền Dặc đế quân nói: “Trương Hợp rất có thiên phú, ngàn năm qua cũng chăm chỉ tu hành, có thắng cũng là chuyện bình thường.”

“Đại đế quân cảm thấy người dùng thương kia như thế nào?”

Huyền Dặc đế quân quan sát một lát rồi nói: “Người kia nắm giữ lực lượng bá đạo hung mãnh, hình như có ma khí quấn thân, ra tay quả quyết, thương thuật như ý không hề phí sức điều động, xem ra chưa dùng toàn lực. Nhưng muốn đánh bại Trương Hợp thì còn phải mạnh hơn thế.”

Nam Ly thần quân lại nhìn về phía Lục Châu: “Còn Lục các chủ nghĩ như thế nào?”

Lục Châu thản nhiên nói: “Tạm thời khó phân cao thấp.”

Tuy hắn rất có lòng tin vào đồ đệ nhưng cũng không mù quáng tin tưởng. Trăm năm trôi qua, làm sao biết được tu vi đám nghiệt đồ này đã đến tình trạng nào. Thiên nhãn thần thông lại không thể quan sát bọn hắn, hẳn là vì cả đám đều đã lĩnh ngộ đại đạo.

Thiên thư cũng là một loại đại đạo, lực lượng đồng nguyên. Vì để bảo trì cân bằng, Lục Châu không quan sát được bọn hắn cũng dễ hiểu.

Nam Ly thần quân cười nói: “Hay là chúng ta đoán xem người nào sẽ thắng?”

Huyền Dặc đế quân cảm thấy thú vị, lập tức nở nụ cười chỉ tay vào Trương Hợp: “Đương nhiên ta chọn Trương Hợp.”

Nam Ly thần quân gật đầu. “Còn Lục các chủ?”

Lục Châu nói: “Đều không phải.”

Huyền Dặc đế quân và Nam Ly thần quân đều nghi hoặc nhìn về phía Lục Châu.

Lục Châu nói thêm một câu: “Người thắng là kẻ khác hoàn toàn.”

Nam Ly thần quân nghe hiểu, bèn cười nói: “Xích Đế có được hai người nắm giữ hạt giống Thái Hư, người thứ nhất này giỏi về thương thuật, người còn lại chưa biết sâu cạn thế nào. Lục các chủ đoán hắn thắng?”

Lục Châu gật đầu.

Huyền Dặc đế quân lập tức nói phụ hoạ: “Người có thể khiến Lục các chủ nhìn trúng hẳn là không đơn giản. Bản đế quân cũng chọn hắn.”

Nam Ly thần quân: ?

Thuộc hạ của ngươi sẽ đau lòng lắm đó, ngươi có biết không?

Huyền Dặc đế quân nở nụ cười: “Đoán không cũng không thú vị gì. Hay là chúng ta cá cược đi, các vị thấy thế nào?”

Nam Ly thần quân nói: “Cũng được, người thua đừng có quỵt nợ đó.”

“Bản đế quân chưa từng quỵt nợ. Nếu bản đế quân thắng, rượu Bách Hoa Nhưỡng của Nam Ly Sơn các ngươi phải giao nộp ra đó.” Huyền Dặc đế quân cười ha hả.

“Được thôi, nếu ta thắng, đế quân phải ở lại Nam Ly Sơn giảng đạo mười ngày.”

“Đồng ý.” Huyền Dặc đế quân đáp.

Hai người lại nhìn về phía Lục Châu.

Lục Châu nói: “Rượu Bách Hoa Nhưỡng đương nhiên ngon, nhưng còn chưa đủ khiến lão phu hài lòng.”

“Ồ?” Nam Ly thần quân hỏi, “Lục các chủ muốn đánh cược cái gì?”

“Nghe nói Nam Ly Sơn có Nam Ly Chân Hoả thiêu đốt đã vạn năm nên nơi này bốn mùa đều nóng như mùa hè, quanh năm không đổi.” Lục Châu nói.

Trong lòng Nam Ly thần quân khẽ động. “Ý Lục các chủ là muốn cược Nam Ly Chân Hoả?”

Lục Châu gật đầu. “Nam Ly Chân Hoả đối với các ngươi mà nói có hại nhiều hơn lợi. Quanh năm chỉ có một mùa sẽ khiến đại lượng nguyên khí bị chân hoả xua đuổi, nếu lấy Chân Hoả đi có khi lại là một chuyện may mắn.”

Nam Ly thần quân không quá vui. Mặc kệ thế nào thì Nam Ly Chân Hoả cũng là đồ vật của Nam Ly Sơn, không thể để người khác cầm đi được.

Hắn nhìn về phía Huyền Dặc đế quân, hy vọng đế quân có thể ra mặt chủ trì công đạo để Lục các chủ từ bỏ ý niệm hoang đường này. Mọi người chỉ cá cược cho vui thôi, nếu cược lớn như vậy rồi nháo lớn, ai nấy đều không vui, cần gì phải như thế?

Nhưng Huyền Dặc đế quân lại nói: “Nam Ly thần quân, không phải là ngươi sợ rồi chứ?”

“. . .”

“Ta không phải sợ, mà là Nam Ly Chân Hoả cực kỳ bá đạo, người bình thường không thể tiếp xúc với nó. Nó không ảnh hưởng nhiều đến nguyên khí, lại còn khiến đám hung thú không dám tới gần, Nam Ly Chân Hoả chính là thần hoả hộ sơn của chúng ta, sao ta có thể dùng nó làm tiền đặt cược?”

Lục Châu lắc đầu nói: “Vì ngươi không biết nên mới không sợ.”

“Lời này của Lục các chủ có ý gì?”

“Nam Ly Chân Hoả sinh ra vào thời kỳ thượng cổ. Thiên Khải Chi Trụ nâng Thái Hư lên trời, chân hoả xa rời mặt đất vốn đã mất đi căn cơ. Không có đại địa lực lượng bổ sung, nó muốn tiếp tục tồn tại cũng chỉ có một biện pháp ——”

Lục Châu ngừng lại một chút rồi nói tiếp, “Hấp thu lực lượng của các ngươi.”
Chương 1948 Nằm xuống cho ta!

Nghe vậy, Nam Ly thần quân đột nhiên đứng dậy, trừng to mắt mắng: “Nói hươu nói vượn!”

Tình hình chiến đấu bên ngoài vẫn kịch liệt bất phân thắng bại. Mà trong đạo trường cũng căng thẳng không kém.

Lục Châu không hề khó chịu vì bị mắng, hộ sơn thần hoả bị người ta nói là vật hại người, đổi lại là ai cũng sẽ tức giận thôi.

Lục Châu cầm ly rượu lên, vẩy về phía trước. Rượu lơ lửng hoá thành những giọt nước trong suốt long lanh.

Huyền Dặc đế quân và Nam Ly thần quân đều nghi hoặc nhìn hành động của Lục Châu.

Từng đạo nguyên khí màu vàng óng bao quanh giọt nước như trân châu mã não, toả ra quang hoa nhàn nhạt, nguyên khí nồng đậm. Một chút tia nắng rọi vào, giọt nước chậm rãi hoá thành hơi nước bay lên không trung rồi biến mất.

Trong lúc đó, Lục Châu vẫn đứng yên bất động, không làm ra bất kỳ động tác nào khác để chứng tỏ giọt nước bị khí tràng Nam Ly Sơn ảnh hưởng, hoà tan vào thiên địa.

“Sao… sao có thể?”

Thân thể Nam Ly thần quân khẽ run, nhìn vào đường vân trong lòng bàn tay mình. Người khác thử hắn không tin tưởng, hắn muốn tự mình thử nghiệm.

Một đoàn nguyên khí trôi nổi trong lòng bàn tay, nguyên khí màu xanh bị trận pháp giữa thiên địa làm cho xoay tròn, bay lên không trung. Trên bầu trời Nam Ly Sơn đột nhiên loé lên một ánh lửa, hoả quang vòng quanh Nam Ly Sơn trong một khoảnh khắc rồi biến mất.

Mà lúc này đoàn nguyên khí trong tay Nam Ly thần quân đã hoàn toàn biến mất tựa như bị nhấm nuốt.

Nam Ly thần quân và tất cả tu hành giả trong Nam Ly Sơn đều chưa từng để ý tới vấn đề này.

Đây là nơi thích hợp để thanh tu, nguyên khí nồng đậm, tu vi bọn hắn tăng tiến chậm là vì thiên phú kém, không hề có ai nghĩ tới nguyên nhân nằm ở Nam Ly Sơn.

Lục Châu nói: “Loại hiện tượng này khi tiếp xúc với đại địa sẽ càng thêm rõ ràng. Nhưng cũng may Nam Ly Sơn có ưu thế là lơ lửng giữa không trung, nếu không nhờ các vân đài này thì các ngươi đã bị hút khô. Ngươi còn cho rằng hung thú bỏ đi hết là vì sợ lửa thôi sao?”

“. . .” Nam Ly thần quân nghẹn lời.

Huyền Dặc đế quân cũng đã minh bạch, bèn nói: “Thì ra là thế. Lục các chủ quả là người có kiến thức rộng rãi, bội phục bội phục.”

Ánh mắt Nam Ly thần quân nhìn Lục Châu đầy phức tạp, có chút không cam lòng: “Làm sao ngươi biết được?”

“Huyền Dặc điện có bắc điện tàng thư, trong đó quyển Thái Hư Sơn Hải Chí có nói tới điều này.” Lục Châu đáp.

Huyền Dặc đế quân phụ hoạ: “Khoảng thời gian này ở Huyền Dặc điện Lục các chủ vẫn luôn dành thời gian đọc sách, có thể nói là người rất uyên bác.”

Nam Ly thần quân cau mày nói: “Cho dù lời ngươi nói là thật ta cũng sẽ không đồng ý.”

Lục Châu gật đầu: “Lão phu sẽ không làm khó ngươi. Vậy thì tiếp tục quan chiến đi.”

Lục Châu lại nhìn xuống dưới, quan sát Trương Hợp và Đoan Mộc Sinh.

Nam Ly thần quân rất khó có thể tập trung tinh thần để xem náo nhiệt, hắn thất thần ngồi tại chỗ, trong đầu loạn thành một đoàn.

Bá Vương Thương lượn vòng giữa sân, nguyên khí đầy trời xoay tròn tạo thành âm thanh chói tai.

“Thiên Quyến Hữu Khuyết!”

Đoan Mộc Sinh từ trên không trung lao vọt xuống, không gian ngưng kết. Trương Hợp ngẩng đầu nghênh đón: “Lên!”

Cương khí va chạm, không gian bị xé rách. Trận pháp cường đại thôn phệ lực lượng phát tiết của hai người.

Hai người tách ra, một bay lên, một vọt xuống, vẫn như cũ không phân thắng bại.

Đoan Mộc Sinh cầm chặt Bá Vương Thương nói: “Làm lại!”

Trương Hợp cười đáp: “Thôi, Đoan Mộc huynh không thắng được ta. Thái Hư có quy củ điện thủ chi tranh không dùng mệnh để đấu, chúng ta nên biết điểm dừng. Ta biết ngươi chưa dùng toàn lực, nhưng ta cũng thế.”

Lòng hiếu thắng của Đoan Mộc Sinh rất mạnh, nhưng nghe được câu nói này thì chiến ý cũng giảm đi hơn nửa.

Trương Hợp chắp tay nói: “Đoan Mộc huynh, ngày khác tái chiến.”

Đoan Mộc Sinh nói: “Chúng ta đánh ngang tay… nhưng không có nghĩa là ngươi sẽ không bại.”

“Ồ?”

Phía Quan Vân đài truyền đến một tiếng cười. “Trương điện thủ, nếu thật sự dùng mệnh để đấu, ngươi đã thua hắn từ lâu rồi.”

Trương Hợp nghi hoặc nhìn lên. Chủ nhân của tiếng cười chính là Minh Thế Nhân.

Tiếng cười dừng lại, tiếp tục nói: “Át chủ bài của hắn chính là không sợ chết.”

“Hả?”

Vù ——

Trong vân đài bay ra một hư ảnh nhanh như thiểm điện. Hư ảnh vừa xuất hiện ở đấu trường, toàn bộ không gian đều bị dây leo và thụ mộc bao trùm.

“Ta cho ngươi một khắc đồng hồ để nghỉ ngơi, tránh cho người khác nói ta thắng mà không oai.”

Trương Hợp bị kích phát chiến ý, cười nói: “Thú vị… nhưng mà ta không có ý định nghỉ ngơi. Khí thế mà mất thì ta yếu đi ba phần. Tiếp chiêu đi!”

Trương Hợp phóng tới, năm ngón tay như đao cắt chém ngàn vạn thụ mộc thành hai nửa. Thủ đoạn của hắn trở nên cực kỳ bá đạo, cho đến khi toàn bộ thụ mộc đều bị chém đứt, hắn mới phát hiện không thấy thân ảnh Minh Thế Nhân đâu.

Cảm giác dưới chân truyền đến cỗ khí tức mãnh liệt, Trương Hợp đạp không xông lên không trung. Quả nhiên Minh Thế Nhân phá đất bay lên, Ly Biệt Câu trong tay toả ra kim quang xuất hiện trước mặt Trương Hợp.

Phanh phanh phanh…

Trong thời gian cực ngắn, Minh Thế Nhân không biết đã tấn công bao nhiêu lần.

Trương Hợp vừa đánh vừa lui, thủ thế không ngừng biến ảo. Từng đạo cương khí càn quét bốn phương tám hướng, chiếm cứ cả đấu trường.

Mấy hơi thở qua đi, Trương Hợp cười nói: “Nếu chỉ có thế thì e là ngươi phải thất vọng rồi.”

Minh Thế Nhân cười nói: “Chỉ mới bắt đầu thôi, đừng vui vẻ quá sớm.”

Phốc.

Thân ảnh Minh Thế Nhân đột nhiên biến mất trước mặt Trương Hợp. Vô duyên vô cớ biến mất, không để lại một chút không gian ba động nào.

Hai người đều lĩnh ngộ không gian như nhau, nếu Minh Thế Nhân xé rách không gian thì Trương Hợp cũng có thể cảm giác được. Nhưng mà… Minh Thế Nhân chỉ là đột nhiên biến mất.

“Chuyện gì xảy ra?”

Trong lòng Trương Hợp căng thẳng, cảm thấy không ổn.

“Nằm xuống cho ta!” Vạn cân trọng lực từ phía sau đánh tới.

Oanh!

Trương Hợp hoàn toàn không kịp trở tay, cương khí hộ thể bị đánh tan, thân thể lao xuống đất.

Nhưng Trương Hợp dù sao cũng là điện thủ Huyền Dặc điện, hắn nhẫn nhịn không phun ra tiên huyết, lăng không xoay chuyển để giảm bớt cường độ cương khí rồi đáp xuống. Tuy vậy hắn vẫn lảo đảo lui về mấy bước mới có thể ổn định thân hình.
Chương 1949 Hoá thân

Minh Thế Nhân khoanh tay nhìn xuống, ý cười đầy mặt. Thấy Trương Hợp không bị đánh ngã sấp xuống đất, hắn cười nói: “Có chút năng lực nha.”

Trương Hợp cau mày: “Sao ngươi làm được?”

Với tu vi đạo thánh mà Trương Hợp vẫn không thể nào hiểu được vì sao Minh Thế Nhân lại hư không tiêu thất như thế. Muốn làm được điều này thì phải có tu vi đại đạo thánh, nhưng hắn rõ ràng không cảm ứng được ba động nào.

“Không nói cho ngươi biết.” Minh Thế Nhân cười đáp.

Trên đạo trường, Huyền Dặc đế quân nghi hoặc nói: “Hảo thủ đoạn! Bản đế quân cũng không nhìn ra hắn làm như thế nào. Nam Ly thần quân, ngươi có nhìn ra không?”

Nam Ly thần quân hơi sửng sốt. Tuy hắn cũng nhìn thấy một màn vừa rồi nhưng tinh thần lại đang rối loạn, đâu có thật sự để tâm vào trận chiến.

Hắn chết lặng đáp: “Không nhìn ra.”

Huyền Dặc đế quân đành nhìn về phía Lục Châu với ánh mắt muốn được thỉnh giáo.

Lục Châu lắc đầu nói: “Lão phu cũng không nhìn ra.”

“Ngay cả Lục các chủ cũng không biết, xem ra người trẻ tuổi này không đơn giản nha!”

Lời này lại khiến Nam Ly thần quân chú ý. Hắn luôn cảm thấy Huyền Dặc đế quân đang thổi phồng Lục các chủ, có cảm giác như… xem Lục các chủ cao hơn cả chính bản thân Huyền Dặc mà cung phụng.

Là ảo giác à?

Trong lòng Lục Châu cũng buồn bực, nghiệt đồ này suốt ngày chỉ thích nghiên cứu mấy thứ kỳ lạ quái dị, vừa rồi một chiêu kia hắn làm như thế nào?

Trương Hợp đạp đất phóng tới trước mặt Minh Thế Nhân: “Mọi mánh khoé đều không chịu nổi một kích trước mặt lực lượng tuyệt đối.”

Tốc độ nhanh đến cực hạn, không gian vặn vẹo hoá thành hình mũi khoan đánh tới.

“Đại đạo quy tắc?”

Hai tay Minh Thế Nhân bắt chéo lại ngăn cản, đòn tấn công vừa tới trước mặt đã bị chặn lại.

“Chỉ có chút lực lượng này?” Minh Thế Nhân cười nói.

Trương Hợp cũng mỉm cười đáp: “Ngươi sơ suất.”

Hai tay chập tại, trên tay Trương Hợp xuất hiện một thập tự ấn bay về phía trước, không gian lại vặn vẹo lần nữa.

Phốc ——

Điều khiến tất cả mọi người đều không ngờ tới là, Trương Hợp đâm xuyên thân thể Minh Thế Nhân.

“. . .”

“. . .”

Quan Vân đài truyền tới tiếng gầm giận dữ: “Lão tứ!!”

Trên đạo trường, Lục Châu đột nhiên đứng phắt dậy, hai mắt toé lửa. Trong lòng bàn tay xuất hiện một vòng xoáy, hắn trầm giọng nói: “Thật to gan.”

Huyền Dặc đế quân kinh ngạc hô: “Lục các chủ?”

Trong khoảnh khắc đâm thủng thân thể Minh Thế Nhân, Trương Hợp cũng lộ vẻ kinh ngạc và mờ mịt. Hắn hoảng hốt ngẩng đầu nhìn về phía đạo trường, lắp bắp nói:

“Ta… ta không ngờ hắn lại không chịu nổi một kích. Ta không cố ý muốn phá hỏng quy củ đâu…”

“Ngươi không có phá hỏng quy củ.” Bên tai truyền đến tiếng cười thản nhiên.

“Hả?”

Trương Hợp còn chưa kịp xoay người, sau lưng đã có lực lượng vạn cân đánh tới.

Oanh!

“Nằm xuống cho ta!” Từng câu từng chữ âm vang hữu lực, tiếng như kinh lôi.

Trong đầu Trương Hợp chỉ có mấy tiếng ông ông, không thể suy nghĩ được gì. Hắn trọng thương phun máu, thân thể văng xuống đất.

Vốn định nhịn xuống đau đớn để đứng vững như trước, Trương Hợp bỗng thấy không gian trước mặt càng thêm vặn vẹo.

“Không gian đại quy tắc?!”

Trương Hợp tiến vào khu vực không gian bị xé rách, khoảng cách với mặt đất ngàn mét cứ thế biến mất, hắn thẳng tắp đâm sầm vào mặt đất, yên tĩnh nằm trong hố sâu.

Sàn đấu trường bằng đá cẩm thạch đề bị đánh nát. Cuộc chiến kết thúc.

Không gian xung quanh lâm vào yên tĩnh.

Đám người quan chiến đều nghi hoặc nhìn về phía Minh Thế Nhân. Chiến đấu thường không lặp lại chiêu cũ bao giờ, nhưng người trẻ tuổi này lại làm như thế, mà không ai có thể nhìn ra hắn làm bằng cách nào.

“Bảo ngươi nằm xuống thì phải nằm xuống chứ.” Minh Thế Nhân nhẹ nhàng cười.

Trên đạo trường.

Huyền Dặc đế quân và Nam Ly thần quân đều nghi hoặc khó hiểu, chỉ có Lục Châu đã nhìn ra chút manh mối, vòng xoáy trong lòng bàn tay từ từ biến mất.

“Lục các chủ?”

Lục Châu đưa tay che miệng ho khan một tiếng: “Nam Ly Chân Hoả có mùi gay mũi quá.”

Huyền Dặc đế quân khẽ khịt mũi một cái, có hả?

Mí mắt Nam Ly thần quân giật giật mấy cái. Thu hồi suy nghĩ, hắn nhìn về phía Minh Thế Nhân, nghi hoặc nói: “Trương điện thủ thua rồi?”

Huyền Dặc đế quân thở dài đáp: “Tuy bản đế quân rất hy vọng Trương Hợp thắng, nhưng người Lục các chủ nhìn trúng quả nhiên rất mạnh.”

Nam Ly thần quân nói: “Sao hắn làm được như thế?”

“Tiểu thông minh thôi.” Lục Châu hừ một tiếng. “Không làm được chuyện gì thanh nhã.”

Huyền Dặc đế quân ngẩn ra, sau đó mỉm cười nhìn xuống đấu trường: “Thì ra là như thế.”

Nam Ly thần quân lập tức hỏi: “Hai vị đừng thừa nước đục thả câu, mau giải thích cho ta hiểu đi!”

“Mời thần quân nhìn xem.”

Huyền Dặc đế quân chỉ tay về phía một vật thể nằm lăn lóc dưới đất. Đó không phải là thi thể của Minh Thế Nhân ban nãy, mà là một cọc gỗ.

Vừa rồi thứ Trương Hợp đánh thủng không phải thân thể Minh Thế Nhân, mà là thân gỗ.

“Thú vị.” Nam Ly thần quân tán thưởng gật đầu.

“Có thể biến thanh mộc thành hoá thân để đánh nhau với địch nhân, thủ đoạn này không dễ làm.” Huyền Dặc đế quân hài lòng gật đầu, “Trẻ con dễ dạy.”

Nam Ly thần quân nói: “Hoá thân là một loại thủ đoạn cực kỳ tiêu hao tinh huyết, bình thường muốn cho hoá thân nắm giữ lực chiến đấu thì phải có thánh vật làm vật chứa, ban cho nó một phần ý thức, tựa như thai nghén ra một con người khác vậy. Sao hắn có thể làm được điều này trong khoảng thời gian ngắn như thế?”

“Đó là loại hoá thân tồn tại lâu dài, còn thứ mà hắn sử dụng chỉ là một loại chướng nhãn pháp trong thời gian ngắn, không dùng tới tinh huyết, cũng không tổn hao quá nhiều tinh lực. Chỉ cần điều khiển trong một chốc là được, tương đương với khôi lỗi ấy. Có điều… khuyết điểm của việc này là dễ dàng phân thần, cần có tâm cảnh vững chắc vô cùng, không phải ai cũng làm được đâu.”

Huyền Dặc đế quân lại khích lệ thêm một câu: “Thật là một nhân tài hiếm thấy, nếu hắn trở thành điện thủ tân nhiệm của Huyền Dặc điện, bản đế quân cực kỳ hoan nghênh.”

Vừa dứt lời, bên dưới đấu trường bỗng truyền tới tiếng nhạo báng:

“Cái gì mà Huyền Dặc điện? Mời lão tử tới lão tử còn không thèm đâu.”

Huyền Dặc đế quân: ? ? ?
Chương 1950 Gặp lại sư phụ

Minh Thế Nhân tiếp tục nói: “Một người biết đánh nhau cũng không có, chán òm. Này này này, các ngươi hết người rồi hả?”

Thanh âm quanh quẩn giữa đấu trường. Mấy tu hành giả đứng sau lưng Huyền Dặc đế quân có vẻ tức giận.

“Còn ai không?” Minh Thế Nhân không ngừng khiêu khích, “Tới một người đánh một người. Tới một đôi đánh một đôi.”

Trương Hợp đang nằm sấp dưới mặt đất gắng gượng lật người lại, căm tức nói: “Không coi ai ra gì, ngươi thật to gan!”

Minh Thế Nhân nhún vai nói: “Điện thủ chi tranh đâu có cấm nói chuyện đâu? Ta được tự do lên tiếng nha.”

“. . .”

Tức chết ta! Trương Hợp bị đánh bại, chỉ có thể nén giận.

Trong đạo trường, Huyền Dặc đế quân trầm giọng nói: “Khẩu khí thật lớn.”

Hắn phất tay áo, một tu hành giả đứng sau lưng khom người rồi hoá thành đạo lưu tinh bay vọt ra.

Người này vọt tới trước mặt Minh Thế Nhân, trong tay xuất hiện Lưu Tinh Chuỳ đánh tới, thế công vừa hung mãnh vừa bá đạo.

Hư ảnh Minh Thế Nhân loé lên, chạy vụt đi. “Vừa đến đã hung hăng! Hù chết ta!”

“Đừng chạy!” Cao thủ cầm Lưu Tinh Chuỳ quát lên.

“Không có quy định cấm chạy nha, đấu trường lớn như vậy, ngươi quản được ta à?” Thân ảnh Minh Thế Nhân đã biến mất ở đằng xa.

“Nhát như chuột mà cũng xứng tranh chức điện thủ?” Cao thủ Lưu Tinh Chuỳ lắc đầu, đúng là không thể nói nổi.

“Chuyện gì cũng phải làm theo ý ngươi hả? Vậy ta đứng yên cho ngươi đánh luôn nha? Các ngươi đúng là không chịu được thua cuộc.” Minh Thế Nhân nói.

“Cái gì?!”

“Ta nói ngươi không chịu được thua cuộc.”

“Ngươi!!” Cao thủ Lưu Tinh Chùy bị chọc giận. “Xem ta lột da ngươi thế nào!”

Lưu Tinh Chùy bay ra, quét ngang bốn phía. Đúng lúc này ngàn vạn dây leo từ dưới mặt đất xông lên, dây leo toả ra kim quang nhàn nhạt.

Trương Hợp thấy thế bèn đánh một chưởng xuống đất, rời khỏi đấu trường. Hắn tuân thủ quy củ đứng sang một bên quan chiến.

Dây leo đầy trời cấp tốc quấn lấy Lưu Tinh Chùy, không cách nào tránh thoát.

“Nằm xuống cho ta!”

Vù vù vù! Toàn bộ dây leo mang theo không gian lực lượng tức tốc bện lại thành một tấm lưới khổng lồ, không gian đan xen vào nhau, vặn vẹo đến tột cùng.

Cao thủ Lưu Tinh Chùy trợn tròn mắt nói: “Vậy cũng được?!”

Hắn muốn phản kháng nhưng đã không kịp. Vô số dây leo gắt gao bện chặt lấy hắn, lôi ầm xuống đất.

“Chiêu này ta vốn định dùng để đối phó Trương Hợp, ai ngờ hắn yếu quá nên còn chưa kịp xài tới.” Hư ảnh Minh Thế Nhân loé lên, xuất hiện phía trên đầu người kia. “Huyền Dặc điện chỉ có thế thôi à? Còn ai không?”

Minh Thế Nhân ngẩng đầu nhìn lên đạo trường, dương dương đắc ý.

Phía Quan Vân đài truyền tới tiếng cười: “Lão tứ, ta biết đệ làm được mà.”

Minh Thế Nhân quay đầu đáp: “Mới khởi động thôi, hoàn toàn không đã ghiền.”

Trên đạo trường.

Huyền Dặc đế quân nhíu mày. Đây là vấn đề tôn nghiêm của toàn bộ Huyền Dặc điện, hắn sao có thể để kẻ này mắng chửi không ngừng.

Nhưng thân là đế quân, chẳng lẽ hắn phải tự mình xuất thủ nhúng tay vào điện thủ chi tranh? Chỉ sợ sẽ để lại tiếng xấu muôn đời.

Huyền Dặc đế quân đành quay đầu nhìn về phía Lục Châu. “Lục các chủ…”

Nam Ly thần quân nói: “Người trẻ tuổi này thật là thú vị…”

Vừa rồi Huyền Dặc đế quân và Lục Châu kẻ xướng người hoạ làm Nam Ly thần quân không vui chút nào. Hiện tại thấy Huyền Dặc đế quân ăn quả đắng, hắn vui vẻ nói:

“Đại đế quân, Trương Hợp đã bại, nếu sau đó ngài xuất thủ thì cũng không xem là làm hỏng quy củ.”

Ý là, ngươi có thể tự mình xuất thủ nha. Nhưng mà về sau ta sẽ chê cười ngươi cả đời.

Lúc này Lục Châu bỗng lên tiếng: “Người trẻ tuổi khó tránh khỏi không biết trời cao đất rộng. Đế quân không tiện ra tay, vậy để lão phu giáo huấn hắn một chút là được.”

Nam Ly thần quân hỏi: “Lục các chủ có lòng tin?”

“Đương nhiên.”

“Ba chiêu… Nếu trong vòng ba chiêu Lục các chủ đánh ngã được hắn, vậy ngươi cứ lấy Nam Ly Chân Hoả đi.” Nam Ly thần quân nói bằng giọng tự tin.

Muốn có Nam Ly Chân Hoả? Vậy tự mình giành đi, cho ngươi biết thế nào là quả đắng.

Lục Châu nhíu mày nhìn Nam Ly thần quân, ánh mắt hai người va chạm, đều có tâm tư riêng.

Một người cho rằng đối phương đang khó xử, một người cảm thấy đối phương là đồ đần.

“Được.” Lục Châu đạm mạc đáp.

Huyền Dặc đế quân gật đầu: “Bản đế quân làm chứng cho các ngươi.”

Lục Châu điểm nhẹ mũi chân, không thi triển đạo lực lượng nào, chỉ nhẹ nhàng rời khỏi đạo trường, như bông tuyết bay xuống đấu trường.

Nam Ly thần quân bất đắc dĩ lắc đầu.

Lục Châu tiếp tục bay xuống khinh khinh phiêu phiêu như trích tiên.

Minh Thế Nhân ngẩng đầu, há miệng mắng tiếp: “Tới một người đánh ngã một người, nhìn xem ta có đánh chết con rùa nhà ngươi ——”

Trong ánh mắt Minh Thế Nhân, cảm xúc khinh thường chuyển biến thành nghi hoặc, sau đó là kinh ngạc, cuối cùng thành chấn kinh và khẩn trương… đủ loại cảm xúc phức tạp hiện trên mặt hắn.

Hư ảnh Lục Châu loé lên, xuất hiện trước mặt Minh Thế Nhân. Hắn không sử dụng bất kỳ lực lượng gì, chỉ chắp tay sau lưng an tĩnh nhìn nghiệt đồ.

“A ——”

Minh Thế Nhân giật mình, rơi thẳng xuống đất.

Ầm!

“Ta thuaaaa!”

“? ? ?”

Huyền Dặc đế quân và Nam Ly thần quân tròn mắt nhìn nhau.

“Vừa rồi Lục các chủ có ra tay hả?” Nam Ly thần quân nghi hoặc hỏi.

Huyền Dặc đế quân nói: “Có lẽ là đã ra tay, trong lòng ngươi không yên nên không chú ý tới thôi.”

“Thật sao?”

Minh Thế Nhân quỳ rạp dưới đất, hai tay gập ở sau ót, không ngừng cầu xin tha thứ: “Hảo hán tha mạng! Hảo hán tha mạng!”

Lục Châu nghi hoặc nhìn hắn, không hiểu hắn đang làm trò gì.

Bên phía Quan Vân đài truyền tới thanh âm: “Đệ mau đánh ngã hắn đi!”

Minh Thế Nhân nói: “Đánh con khỉ á! Ta… ta vừa rồi chỉ khoác lác thôi, Huyền Dặc điện ai ai cũng đều là cao thủ, nói chuyện dễ nghe, lòng dạ rộng lớn, các vị cứ coi ta là cái rắm đi. Hôm khác ta sẽ quay lại bồi tội với các vị!”

Nam Ly thần quân: “. . .”

Huyền Dặc đế quân cười nói: “Đúng là người thông minh, vừa nhìn đã phân biệt cao thấp rõ ràng.”

Nam Ly thần quân cau mày. Sao hắn lại có cảm giác đám người này là một đoàn kịch đang diễn tuồng gạt mình ấy nhỉ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK