Huyền Dặc đế quân và Lam Hi Hoà trợn trừng mắt, đây không phải là không tin, mà là quá kinh hãi!
“Chúng ta từng chứng kiến bộ dáng nguyên thuỷ nhất của nhân loại, cũng chứng kiến nền văn minh huy hoàng bắt đầu như thế nào.” u Dương Huấn Sinh nói.
Huyền Dặc đế quân thỉnh giáo hỏi: “Năm tháng lâu dài như vậy mà ngài vẫn còn sống tới bây giờ, đây chẳng phải là vĩnh sinh sao?”
u Dương Huấn Sinh lắc đầu đáp: “Thời gian trôi qua, chúng ta đều có thể cảm nhận được sinh mệnh mình đã đi tới hồi cuối. Sau này ngươi sẽ hiểu được thôi.
Ý là, chờ khi ngươi sắp chết tự khắc sẽ cảm nhận được.
“. . .”
u Dương Huấn Sinh tiếp tục nói: “Thời kỳ thượng cổ, nhân loại và hung thú không khác gì nhau, có rất nhiều người nửa người nửa thú có tuổi thọ vô cùng dài. Về sau vạn vật hấp thu dinh dưỡng và lực lượng trong thiên địa, trở nên cường đại hơn, thế là hệ thống tu hành bắt đầu xuất hiện.”
Huyền Dặc đế quân kinh ngạc hỏi: “Ngài và lão sư đều là nhóm người được sinh ra đầu tiên, như vậy nền văn minh này chẳng phải do các ngài sáng tạo ra sao?”
Lục Châu đáp lời: “Lão phu không có vĩ đại như vậy, chẳng qua là sống lâu mà thôi. Nhân loại được khai hoá, trí tuệ nâng cao mới dần dần khác biệt với hung thú. Từ đó về sau, nhân loại tự sáng tạo ra văn tự, hình vẽ, cách thức giao lưu…”
u Dương Huấn Sinh gật đầu cười ha hả: “Không thể không nói đám tiên hiền đều rất có trí tuệ, cách thức tu hành ban đầu rất dã man và hỗn loạn, cường giả vi tôn, kẻ yếu trở thành thức ăn. Vì muốn bản thân trở nên cường đại hơn nên nhân loại không ngừng tạo ra các loại tu hành khác nhau, tựa như Lục huynh ấy, cả đời chỉ biết có tu hành. Từ đó về sau, trăm đạo tu hành mới xuất hiện, bắt đầu phân tranh.”
“. . .” Trong lòng Huyền Dặc đế quân tán thưởng không thôi.
“Trước đó chúng ta đều không có tên tuổi gì. Về sau lẫn vào đám người, không thể không tự đặt tên. Ta và Lục huynh đều từng sử dụng rất nhiều cái họ khác nhau. Lục huynh từng sở dụng họ Cơ đầu tiên, sau đó đổi tới đổi lui, họ Lục là họ cuối cùng. Trước khi có họ tên, chúng ta đều gọi Lục huynh là Đế.”
“Đế?”
“Đế là thiên, cũng là thần. Lục huynh trước kia chính là vị thần tối cường nhất thế gian.” u Dương Huấn Sinh nói.
Huyền Dặc đế quân càng thêm hiếu kỳ: “Lão sư ta cường đại như vậy, vì sao tu vi của ngài lại…”
Đại ý chính là, lão sư là Đế cường đại nhất, vì sao ngài chỉ là đạo thánh chớ?
u Dương Huấn Sinh thở dài đáp: “Bởi vì… ta già rồi. Khi sinh mệnh đi tới điểm cuối, tu vi sẽ không ngừng hạ xuống.”
“Nhưng Giải Tấn An chưa già yếu.” Lục Châu nói.
u Dương Huấn Sinh gật đầu: “Tu vi hắn hạ xuống không phải vì già yếu mà là vì để tìm tới ngươi, một mình hắn lẻn vào vực sâu, bị lực lượng dưới vực sâu phản phệ.”
Lục Châu nhíu mày, trong đầu nhớ lại cảnh Giải Tấn An đưa cho mình Đại Di Thiên Đại và Câu Trần Chi Tâm.
Chẳng trách hắn lại có được đồ vật của lão phu.
u Dương Huấn Sinh mỉm cười nói: “Thế gian không ai biết chúng ta đã sống bao lâu, tên họ có thể sửa đổi, khi thiên địa thay đổi, chúng ta lại bắt đầu lại từ đầu.”
Nói đến đây, hắn lại thở dài một tiếng. “Mãi cho đến khi Thái Hư bị đẩy lên trời, mọi thứ đều thay đổi.”
Huyền Dặc đế quân hỏi: “Ngài và lão sư vẫn luôn truy tìm đáp án trong thiên địa, rốt cuộc đã tìm được chưa?”
“Việc này ngươi phải hỏi Lục huynh. Trên đời này không ai rõ ràng thiên địa ràng buộc hơn hắn.”
Huyền Dặc đế quân lập tức nhìn về phía Lục Châu. Ngay cả Lam Hi Hoà cũng bị đề tài này hấp dẫn, yên lặng lắng nghe.
Lục Châu nhìn lướt qua ba người, đạm nhiên nói: “Thiên Khải Chi Trụ vì sao lại thăng thiên? Là do ai tạo ra?”
Ba người lắc đầu.
“Thế gian vạn vật đều có sinh mệnh, đại địa cũng không ngoại lệ. Cácngươi có biết Thất Lạc Chi Quốc của Bạch Đế không?”
Huyền Dặc đế quân đáp: “Việc này ta biết, ta còn từng đi tới nơi đó tâm sự với Bạch Đế. Đúng là mảnh đất tuyệt hảo để tu hành.”
“Thất Lạc Chi Quốc là do Chấp Minh biến thành.” Lục Châu nói.
Ba người lộ vẻ kinh ngạc. “Ý của ngài là đại địa này cũng do một loại quái vật khổng lồ nào đó biến thành?”
Đáp án này khiến người ta giật mình, nhưng cẩn thận ngẫm lại thì thấy cũng rất có lý.
Lục Châu tiếp tục nói: “Tu hành giả trên thế gian gọi lão phu là Đế, ngươi có biết Đế là ý gì không?”
Huyền Dặc đế quân lắc đầu tỏ vẻ không biết.
“Đế là bản ý của thiên địa, là một loại tín ngưỡng của vô số nhân loại đối với sinh mạng. Nhất hoa nhất giới, nhất diệp nhất bồ đề.”
“. . .”
Ầm ầm ầm!
Đúng lúc này, từng tiếng vang dội từ phía chân trời truyền tới phá vỡ sự yên tĩnh trong đạo trường.
u Dương Huấn Sinh nhíu mày nhìn ra bên ngoài: “Không biết là Thiên Khải Chi Trụ ở đâu lại sắp sập.”
Huyền Dặc đế quân buồn bã nói: “Sớm không sập muộn không sập, lại nhè ngay lúc này mà sập. u Dương tiên sinh, ngài tiếp tục nói đi.”
u Dương Huấn Sinh lắc đầu đáp: “Lần sau đi.”
Lục Châu nhìn ra ngoài đạo trường, nghi hoặc nói: “Minh Tâm rốt cuộc đang làm cái gì?”
“E là có mình hắn hiểu được thôi.”
Một tên Huyền Giáp Vệ xuất hiện bên ngoài đạo trường nói: “Khởi bẩm đế quân, Thiên Khải Chi Trụ Bình Đán, đối ứng với Hi Hòa điện đã hoàn toàn sụp đổ.”
Lam Hi Hoà giật mình đứng phắt dậy. “Ngươi nói cái gì?”
“Thiên Khải Chi Trụ ở Bình Đán đã sụp đổ!”
Lam Hi Hoà lảo đảo đứng không vững. u Dương Huấn Sinh thở dài một tiếng não nề: “Có lẽ thiên địa sắp nghênh đón thời đại mới rồi, thánh nữ đừng quá lo lắng làm gì.”
Huyền Dặc đế quân nói: “Biết là vậy nhưng ta cũng cảm thấy khó lòng tiếp nhận, e là rất nhanh thôi sẽ đến phiên Huyền Dặc điện của ta.”
Thiên Khải Chi Trụ càng sụp đổ nhiều thì thời gian còn lại của nhân loại càng ít đi.
Lam Hi Hoà hốt hoảng nói: “u Dương tiên sinh, đại đế quân, Lục… tiền bối, ta xin cáo lui trước.”
“Đi đi, tranh thủ giúp Chư Hồng Cộng lĩnh ngộ đại đạo.” u Dương Huấn Sinh nói.
Lam Hi Hoà gật đầu rồi rời khỏi Huyền Dặc điện.
Huyền Dặc đế quân lại nói: “Vậy chúng ta tiếp tục chủ đề ban nãy?”
Lục Châu lắc đầu: “Lão phu phải đến Chiên Mông và Đan Át một chuyến.”
Chương 2117 Sư phụ chúng ta là Ma Thần?
Huyền Dặc đế quân có vẻ mất mát nói: “Vậy ta chờ lão sư trở về.”
“Lục huynh, đề phòng Minh Tâm.” u Dương Huấn Sinh cẩn thận dặn dò.
Hiện tại Lục Châu có rất nhiều việc cần làm, không có dư thời gian để tán gẫu. Nếu có thời gian rảnh chẳng bằng hấp thu lực lượng tứ đại nội hạch còn hơn. Càng hấp thu lực lượng này, ký ức của Ma Thần càng trở nên rõ ràng.
Sau khi Lục Châu rời đi, u Dương Huấn Sinh và Huyền Dặc đế quân cùng rời khỏi đạo trường, thở dài một tiếng.
Huyền Dặc đế quân lộ vẻ sùng bái nói với u Dương Huấn Sinh: “Ta vẫn cho rằng ngài chỉ là lão sư của thánh nữ, không ngờ ngài lại là người cùng thời đại với Ma Thần.”
Hắn kính sợ nhất là những vị tiền bối đầy kinh nghiệm như u Dương Huấn Sinh. Hậu sinh vãn bối cho dù có thiên phú cao cũng không có được tâm cảnh và kinh nghiệm nhiều như bậc tiền bối.
“Chuyện xưa như mây khói, không cần nhắc tới.” u Dương Huấn Sinh đáp.
Huyền Dặc đế quân tò mò hỏi: “Bi văn vạn trượng ở Vị Nam thật sự là do lão sư ta lưu lại sao?”
“Ừm. Năm đó Lục huynh đang lúc nhàm chán nên dùng tay thay kiếm, dùng đạo lực lượng thay cho trận văn để lưu lại mấy câu nói nhảm trên vách núi thôi.”
“Ách…” Huyền Dặc đế quân lau mồ hôi trán nói, “Đó đâu phải nói nhảm đâu, thậm chí đủ để ảnh hưởng đến tâm cảnh của một người. Đây vốn là truyền kỳ trong tu chân giới, không người nào biết được bí văn vạn trượng do ai tạo ra, không ngờ thật đúng là do lão sư làm.”
u Dương Huấn Sinh cười nói: “Sống quá lâu nên khi tu vi tiến vào bình cảnh, tu hành giả thường sẽ làm ra một số chuyện kỳ lạ để kích phát lực lượng, tìm cách thăng cấp. Lục huynh đã từng làm rất nhiều chuyện nhàm chán như thế.”
“Chẳng hạn như?”
“Chẳng hạn như truyền đạo thiên hạ, viết ra một số bộ kinh điển lưu truyền trong nhân gian, chẳng hạn như Thiên Không thành ở phía nam cũng là do Lục Châu rảnh tay xây dựng. À phải, Thiên U Khuyết ở phía nam Huyền Dặc cũng do Lục huynh dùng một nhát kiếm chém ra. Có lời đồn nói rằng Ứng Long và vũ khí Kim Phủ Hoàng Việt bị nhốt ở Thiên U Khuyết, nhưng sự thật không phải thế. Kim Phủ Hoàng Việt đã bị huỷ từ lâu, Ứng Long bị rút gân đã chạy tới thủ hộ Đại Uyên Hiến.”
“. . .”
Huyền Dặc đế quân há hốc mồm kinh ngạc. Lão sư rốt cuộc đã làm ra bao nhiêu chuyện kinh thế hãi tục như thế?
“u Dương tiên sinh, vãn bối muốn thắp nến tâm sự với ngài!”
“? ? ?”
u Dương Huấn Sinh bỗng cảm thấy không ổn, lập tức tăng nhanh cước bộ đi ra bên ngoài.
“u Dương tiên sinh? Ngài chờ ta với nha!”
. . .
Tại Huyền Dặc điện Lục Châu thể hiện pháp thân Ma Thần, chuyện này đã minh chứng một sự thật —— Ma Thần trở về. Mà việc này đã truyền đến tai Thánh Điện.
Ôn Như Khanh và Quan Cửu không thấy bóng dáng đâu.
Minh Tâm Đại Đế nghe báo cáo xong dò hỏi: “Ôn Như Khanh và Quan Cửu đi đâu rồi?”
“Bẩm Đại Đế bệ hạ, hai vị Chí Tôn cả ngày nay đều không xuất hiện.”
“Bảo bọn hắn tới đây.”
“Hai vị Chí Tôn trước đó đã dặn thuộc hạ nói với Đại Đế là bọn hắn muốn bế quan, nếu Đại Đế bệ hạ có việc thì chờ bọn hắn xuất quan rồi nói.”
Minh Tâm Đại Đế nhíu mày nói: “Truyền!”
Tên thuộc hạ nghe lệnh rời đi.
Biết được Đại Đế triệu kiến, sắc mặt Ôn Như Khanh và Quan Cửu tái xanh.
Hai người đang không ngừng đi qua đi lại, Quan Cửu khẽ lẩm bẩm: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ… hắn trở về thật rồi! Ta đã biết chuyện này không có đơn giản như vậy mà!”
“Ngươi có thể đừng lầm bầm nữa không, thật phiền!”
“Còn không phải tại ngươi cứ luôn cho rằng đây là quỷ kế của Minh Tâm Đại Đế?” Quan Cửu nói.
Ôn Như Khanh hừ một tiếng: “Ngươi không phải cũng hoài nghi giống ta sao? Còn để ta đến Nhu Triệu truyền tin?”
Trong lòng hắn thầm nói thêm một câu, cũng may mà không chạm mặt.
“Ngươi nói xem chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Quan Cửu nói: “Chỉ có thể tiếp tục đi trên con đường mình đã chọn. Đi gặp Minh Tâm thôi.”
Hai người lập tức đi tới Thánh Điện.
. . .
Cùng lúc đó.
Thiên Khải Chi Trụ nội hạch ở Chiên Mông cũng gặp phải tình cảnh hệt như Huyền Dặc.
Bốn huynh muội Vu Chính Hải trong lúc nhất thời không thể tiến vào trong nội hạch, chỉ có thể đứng bên ngoài quan sát tình huống.
“Bây giờ nên làm gì đây? Nhiều người vây kín chỗ này như thế thật khó giải quyết.” Chiêu Nguyệt nói.
Điện thủ Ô Hành Chiên Mông điện chính là do Lục Châu phế. Tu hành giả Chiên Mông biết đệ tử Ma Thiên Các muốn tiến vào nội hạch để lĩnh ngộ đại đạo, đương nhiên sẽ không cho phép chuyện này xảy ra.
“Hiện tại chỉ có thể chờ Chí Tôn của Thánh Điện đến. Kỳ quái, sao bọn hắn lại không xuất hiện nhỉ?”
“Đừng vội, chúng ta còn nhiều thời gian. Đợi tới khi tất cả Thiên Khải Chi Trụ sụp đổ còn khoảng hai trăm năm.” Vu Chính Hải nói.
Đúng lúc này, phía Thiên Khải Chi Trụ nội hạch có một lão giả đang cao giọng nói:
“Chư vị, ta vừa nhận được một tin tức động trời, Ma Thần đã giá lâm Huyền Dặc và giết chết hơn vạn người ở đó! Ma Thần lộ ra pháp thân tà ma, thủ đoạn tàn nhẫn máu tanh, chúng ta quyết không thể thoả hiệp, nhất định không cho phép đám người nắm giữ hạt giống Thái Hư này thực hiện được âm mưu!”
Đám người xôn xao bàn tán, tiếng nghị luận ầm ĩ đầy trời.
Đám người Vu Chính Hải đưa mắt nhìn nhau. Vu Chính Hải nói: “Nếu lời bọn hắn nói là thật, chỉ sợ chúng ta sẽ thành mục tiêu bị Ma Thần săn giết.”
Ngu Thượng Nhung lắc đầu nói: “Thế nhân đều nói Ma Thần tàn ác, ta lại cảm thấy người tên Ma Thần này rất giống sư phụ.”
Diệp Thiên Tâm nói: “Có lẽ người bọn hắn nói đến chính là sư phụ.”
Chiêu Nguyệt vội hỏi: “Sư phụ chúng ta là Ma Thần?!”
Ngu Thượng Nhung mỉm cười nói: “Kỳ thực việc này cũng không khó đoán, thất sư đệ bảo chúng ta dựa vào Thánh Điện để lĩnh ngộ đại đạo, mọi kế hoạch của hắn ở Thái Hư đều có liên quan đến Ma Thần. Hơn nữa các ngươi không cảm thấy thất sư đệ đã biết từ lâu rồi sao? Nếu nghĩ sư phụ là Ma Thần, vậy mọi việc đều có thể giải thích thông suốt.”
Ba người rốt cuộc cũng bừng tỉnh đại ngộ.
Chương 2118 Trò lừa
Vu Chính Hải nói: “Sao cũng được, đợi khi tận mắt thấy rồi tính. Bây giờ ta sẽ xuất hiện để thu hút sự chú ý của bọn hắn, nhị sư đệ, đệ trực tiếp tiến thẳng vào trong nội hạch.”
Diệp Thiên Tâm và Chiêu Nguyệt đồng thời lên tiếng: “Chúng ta đi cùng đại sư huynh.”
“Làm phiền mọi người rồi.” Ngu Thượng Nhung chắp tay nói.
Vu Chính Hải ngẩng đầu lên quan sát xung quanh rồi nói: “Thời gian không còn sớm. Hai vị sư muội, chúng ta đi!”
“Vâng.”
Ba người lập tức bay về phía sau khu vực nội hạch. Động tác này lập tức khiến đám tu hành giả xung quanh chú ý.
Vu Chính Hải cao giọng hô lên: “Ma Thần đến rồi, mau trốn đi!”
Ba người gọi ra pháp thân, cấp tốc chạy trốn về phía xa, trong chớp mắt đã vọt tới chân trời.
Đám người xung quanh trợn tròn mắt bàng hoàng. Cao thủ như thế còn bỏ chạy, đám tôm tép chúng ta ở lại chờ chết hay sao? Trốn nha!
Vị lão giả vừa tuyên bố tin tức muốn ngăn mọi người bỏ chạy nhưng không còn kịp nữa. “Đừng đi, Ma Thần sẽ không đến đây!”
Có người bay lướt ngang người lão giả, giận mắng: “Thứ đồ gì! Ngươi muốn hại chết chúng ta? Ma Thần giết hơn vạn người đó, còn không lo chạy?!”
Nỗi sợ hãi sẽ lan truyền rất nhanh trong đám đông, đám người điên cuồng bỏ chạy tứ tán.
Thừa dịp đại loạn, Ngu Thượng Nhung hoá thành hư ảnh vọt về phía lối vào thông đạo một cách quả quyết và lưu loát. Thông đạo gần như không tạo thành bất kỳ cản trở nào với hắn, Ngu Thượng Nhung thành công tiến vào nội hạch.
Oanh!
Một tiếng vang truyền khắp tứ phương. Đám người quay đầu nhìn lại Thiên Khải Chi Trụ đã bị vây trong huỳnh quang.
Lão giả kia lập tức cao giọng nói: “Có người xâm nhập vào Thiên Khải Chi Trụ nội hạch, các ngươi bị lừa rồi!”
Đám người đã bỏ chạy đều không quay lại, chỉ còn một số tu hành giả có chút can đảm ở lại, nhìn chằm chằm vào bên trong nội hạch.
“Đúng là đã có người xâm nhập nội hạch!”
“Có người cố ý quấy rối, mọi người đừng sợ. Ma Thần không hề đến đây.”
“Thật to gan, ngay cả chúng ta mà cũng dám gạt!”
Lúc này ba người Vu Chính Hải đã quay trở lại, xuất hiện trên không trung. “Ma Thần đến rồi, sao các ngươi còn không chạy?!” Vu Chính Hải thúc giục.
“Hay cho tên vương bát đản nhà ngươi, dám gạt chúng ta! Bắt lấy bọn hắn!”
Kiếm cương phô thiên cái địa đánh tới, Vu Chính Hải nhướng mày, trầm giọng nói: “Quân Lâm Thiên Hạ!”
Bích Ngọc Đao bộc phát ra kim quang chói mắt bay ra giữa không trung, đao trận hoá thành biển cả cản lại toàn bộ kiếm cương.
Chiêu Nguyệt và Diệp Thiên Tâm cũng thi triển tuyệt học ngăn trở đòn tấn công của đám tu hành giả.
Đúng lúc này một tu hành giả tay cầm lợi nhận bỗng nhiên thu hồi Tinh Bàn, một mũi khoan bay ra khỏi bàn tay hắn, xông thẳng tới chân trời.
Ầm! Đòn phòng ngự của Vu Chính Hải, Diệp Thiên Tâm và Chiêu Nguyệt đều bị phá tan chỉ bằng một kích.
“Thần vật?!” Đám tu hành giả vui mừng hô lên, lập tức gọi ra Tinh Bàn bắn ra từng đạo cương ấn quang trụ.
Vu Chính Hải điên cuồng huy động đao cương, Chiêu Nguyệt và Diệp Thiên Tâm lập tức thi triển đại quy tắc né tránh.
Vu Chính Hải cao giọng nói: “Ai dám ngăn cản chúng ta lĩnh ngộ đại đạo, ta sẽ khiến hắn sống không được mà chết cũng không xong!”
“Ngươi bớt có hù doạ chúng ta, ngươi cũng thắng không được!” Có người châm chọc nói.
“Vậy thì thử xem.”
“Ta đã thông tri cho các phương khác để bọn hắn chạy tới đây, trò xiếc của ngươi không có tác dụng gì đâu!”
Oanh!
Lúc này thông đạo bỗng nhiên mở ra, lực lượng kim quang trong nội hạch tiêu tán giữa thiên địa.
Có người hô to: “Chúng ta phải huỷ Thiên Khải Chi Trụ nội hạch!”
“Thà làm ngọc vỡ cũng không làm ngói lành!”
Đám tu hành giả vội vàng gọi ra Tinh Bàn, phát động tấn công về phía khu vực nội hạch.
Ba người Vu Chính Hải nhíu mày. Đúng lúc này ở đằng xa lại truyền tới tiếng hô lớn:
“Ma Thần đến rồi! Chạy mau!”
Đám tu hành giả đã không còn tin tưởng lời này, ai nấy đều lộ ra nụ cười chế nhạo. “Lại là cái trò lừa trẻ con này.”
“Ngươi có thể đổi chiêu mới không? Còn tưởng chúng ta sẽ tiếp tục mắc lừa hay sao?”
Người kia vừa dứt lời, một mũi tên được điện hồ xanh thẳm bao bọc lấy phá không bay tới, xoẹt một tiếng xuyên qua trái tim hắn, sạch sẽ lưu loát.
Không khí ngưng kết lại. Đám người trợn tròn mắt sửng sốt nhìn đạo tiễn cương kia, sau đó theo bản năng quay đầu nhìn về phía sau.
Bọn hắn nhìn thấy nơi chân trời có một toà pháp thân màu xanh lam cầm cung tiễn trong tay đang nhìn chằm chằm về phía mình.
“Ma Thần!!”
“Ma Thần đến thật rồi, chạy mau!!”
Lần này là thật. Tất cả tu hành giả đều vất hết kiêu ngạo, bỏ chạy tứ tán.
Vu Chính Hải, Diệp Thiên Tâm và Chiêu Nguyệt kinh ngạc nhìn sang. “Sư phụ?”
Bọn hắn đều nhận ra Vị Danh Cung, phong cách xuất chiêu và lực lượng bá đạo đều rất quen thuộc. Tuy lam pháp thân trông rất đặc biệt nhưng bọn hắn đã nhận ra Lục Châu.
Giữa mi tâm pháp thân, Lục Châu lăng không lơ lửng đứng bên trong, biểu tình lạnh nhạt nhìn đám người trước mặt.
“Đến rồi còn muốn đi?”
Toà pháp thân khổng lồ kéo căng dây cung, bắn ra vô số đạo tiễn cương cường đại.
Phốc phốc phốc!
Tiễn cương không ngừng bắn xuyên trái tim bọn hắn, toàn bộ không trung đều bị nguyên khí phong bạo bao trùm, hỗn loạn đến không chịu nổi.
Một trận xạ kích trôi qua, Thiên Khải Chi Trụ nội hạch ở Chiên Mông rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại. Dưới đất rải đầy thi thể và máu tươi trông đáng sợ vô cùng.
Lục Châu không đuổi theo đám người đã bỏ chạy, mục đích của hắn đã đạt được. Từ xưa đến nay loạn thế nào cũng sẽ phải đổ máu, Ma Thần trở về, sao có thể thiếu thủ đoạn sắt thép lập uy?
Còn lại một số người chưa chết hẳn cũng đã ngã vào vũng máu, vô cùng hoảng sợ nhìn về phía toà lam pháp thân, mặt xám như tro tàn.
Lục Châu thu hồi lam pháp thân. Vu Chính Hải, Diệp Thiên Tâm và Chiêu Nguyệt lúc này mới tỉnh táo lại. Cả ba người rốt cuộc cũng xác nhận được một điều —— Ma Thần chính là sư phụ của bọn hắn.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ!”
Lục Châu gật đầu nói: “Mọi việc thuận lợi không?”
“Sư phụ, cũng tính là thuận lợi. Còn may người đến kịp lúc, nếu không thì khó chơi rồi.” Vu Chính Hải cười nói.
“Ngu Thượng Nhung đã tiến vào nội hạch?”
“Vâng, nhị sư đệ đang lĩnh ngộ đại đạo.”
Chương 2119 Các loại quy tắc
Lục Châu hài lòng gật đầu rồi nhìn về phía Chiêu Nguyệt và Diệp Thiên Tâm. “Các ngươi đã lĩnh ngộ đại đạo, phải tranh thủ thời gian tấn thăng lên Chí Tôn.”
“Vâng!”
Hư ảnh Lục Châu loé lên, xuất hiện dưới mặt đất. Sáu tên tu hành giả bị trọng thương nằm tê liệt dưới đất nhìn về phía Lục Châu.
Lục Châu hỏi: “Ai là kẻ chủ mưu?”
Đám người run rẩy nói: “Không.. không biết.”
“Đây không phải đáp án lão phu muốn nghe.” Trong tay Lục Châu xuất hiện một đạo lợi nhận.
“Là Vũ tộc! Vũ tộc sai chúng ta đến đây! Cầu xin Ma Thần đại nhân tha mạng!” Một người lập tức quỳ xuống đất dập đầu cầu xin tha thứ.
Không ngoài dự liệu của Lục Châu.
Ba người Vu Chính Hải lắc đầu nhìn đám người. Đã biết sẽ có kết cục này, sao còn ngu xuẩn như thế.
“Sư phụ, Vũ tộc cố ý muốn đối địch với chúng ta.” Vu Chính Hải nói.
Lục Châu khẽ hừ một tiếng: “Trước kia vi sư từng gặp mặt hắn, người này tâm cơ rất sâu, âm hiểm xảo trá. Vi sư nhất định sẽ đòi lại công đạo.”
Chiêu Nguyệt nghi hoặc hỏi: “Sư phụ, vì sao Vũ Hoàng phải làm như vậy?”
“Vũ Hoàng muốn ngăn cản chúng ta lĩnh ngộ đại đạo, bảo vệ Thiên Khải Chi Trụ và Đại Uyên Hiến của hắn?” Diệp Thiên Tâm hỏi.
“Việc này không hợp với lẽ thường.” Lục Châu đáp, “Vũ Hoàng là người đứng đầu Vũ tộc, sẽ không lấy vận mệnh của toàn tộc ra đặt cược. Vi sư không có ấn tượng tốt với hắn, nhưng đối với Vũ tộc hắn là một vị minh quân. Với năng lực của hắn, lẽ ra đã có thể đoán được việc Thiên Khải Chi Trụ sụp đổ là chuyện sớm muộn, nếu không hắn đã không giao Trấn Thiên Xử cho lão phu.”
“Không lẽ là do Minh Tâm Đại Đế cản trở?”
“Cũng không hợp lý. Minh Tâm còn ước gì chúng ta nhanh chóng lĩnh ngộ đại đạo. Hắn hình như rất hy vọng chúng ta mau chóng tấn thăng Chí Tôn, chẳng lẽ đại âm mưu của hắn có liên quan đến chúng ta?” Vu Chính Hải nghi hoặc nói.
Việc này khiến Lục Châu nhớ tới Cơ Thiên Đạo từng tiến hành một loại kế hoạch lợi dụng sinh mệnh của đệ tử để phá vỡ hạn chế về cửu diệp.
Lợi dụng sự đặc thù của mười đồ đệ, phá vỡ ràng buộc cửu diệp. Không lẽ… Minh Tâm cũng có kế sách tương tự?
“Chuyện này để sau này bàn lại.” Lục Châu nói. Trước mắt còn có việc quan trọng hơn cần làm.
Ầm ầm!
Thiên Khải Chi Trụ nội hạch vỡ tan tành, đất đá tung bay khắp nơi. Đám tu hành giả bị trọng thương nằm dưới đất mặt xám như tro tàn, nhìn đám đá vụn sắp chôn sống mình với vẻ tuyệt vọng.
Đúng lúc này, Lục Châu vung tay ném ra Phiền Lung Ấn.
Phiền Lung Ấn căng phồng lên che khuất cả không trung, đá vụn bay tới va vào Phiền Lung Ấn rồi văng ra xa. Lát sau khi đất đá đã yên tĩnh lại, Lục Châu mới thu hồi Phiền Lung Ấn.
Đám người rốt cuộc nhìn thấy Ngu Thượng Nhung bay ra, tay cầm Trường Sinh Kiếm.
Một ít đất đá bay về phía Ngu Thượng Nhung, trên thân hắn hiện lên quang mang nhàn nhạt, Trường Sinh Kiếm xoẹt một tiếng, trước mặt hắn có một mảnh không gian bị chém rách.
“Nhị sư huynh đã lĩnh ngộ đại quy tắc thành công.” Diệp Thiên Tâm vui vẻ nói.
“Chúng mừng nhị sư huynh.” Chiêu Nguyệt mỉm cười.
“Nhị sư đệ, lần này đệ lại đi trước ta.” Vu Chính Hải cũng cười nói.
Ngu Thượng Nhung không thèm chiếm tiện nghi, chắp tay nói: “Được đại sư huynh nhường cho.”
Khi đáp xuống đất, kim hoàn sau lưng Ngu Thượng Nhung xuất hiện trong một khoảnh khắc, mảnh kim diệp thứ mười tám mọc ra một nửa rồi lại biến mất.
“Bái kiến sư phụ.” Ngu Thượng Nhung khom người hành lễ.
Lục Châu gật đầu nói: “Rất tốt. Các ngươi đã lĩnh ngộ quy tắc gì?”
Diệp Thiên Tâm nói trước: “Đồ nhi lĩnh ngộ quy tắc không gian.”
Nói xong, hư ảnh nàng loé lên rồi xuất hiện ở tám phương hướng khác nhau, chỉ trong chớp mắt đã thay đổi vị trí, cuối cùng trở về chỗ cũ.
Chiêu Nguyệt lộ vẻ hâm mộ nói: “Sư phụ, đồ nhi không biết mình đã lĩnh ngộ quy tắc gì nữa.”
Lục Châu hiếu kỳ hỏi: “Còn có việc này?”
“Xin sư phụ chỉ giáo.” Chiêu Nguyệt đánh bạo khom người thỉnh giáo Lục Châu.
Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung và Diệp Thiên Tâm đều kinh ngạc nhìn Chiêu Nguyệt. Vu Chính Hải âm thầm giơ ngón tay cái lên, muội tử, đại sư huynh phục ngươi!
Lục Châu gật đầu: “Được.”
Hắn đẩy ra một chưởng Đại Vô Úy Ấn lóng lánh kim quang nhưng không mang theo bao nhiêu uy lực, đương nhiên đạo thánh bình thường cũng không cách nào đỡ nổi.
Chỉ thấy toàn thân Chiêu Nguyệt hoá thành thuỷ lãng, thân thể hư hoá, chưởng ấn bay xuyên qua người nàng đánh về nơi xa.
“Hửm?” Lục Châu kỳ quái vô cùng.
Chiêu Nguyệt buồn bực xoè tay nói: “Chính là như vậy đó sư phụ.”
“Ta thử một chút.” Vu Chính Hải đẩy ra Đại Huyền Thiên Chưởng. Chưởng ấn càng nhanh và bá đạo hơn của sư phụ.
Chiêu Nguyệt cấp tốc đẩy chưởng đón đỡ. Ầm!
Hai chưởng va chạm, chưởng lực gần như ngang nhau. Vu Chính Hải kinh ngạc nói: “Kỳ diệu như vậy? Chưởng lực của sư muội giống hệt như ta?”
“Là cân bằng.” Lục Châu rốt cuộc nhớ tới loại quy tắc này.
Cân bằng? Đám người kinh ngạc.
“Gặp mạnh thì mạnh, gặp yếu thì yếu, đây chính là quy tắc của Chiêu Nguyệt, có thể cân bằng được địch ta.” Lục Châu giải thích.
Trước mặt Chiêu Nguyệt, chúng sinh bình đẳng? Lần này đến phiên Diệp Thiên Tâm hâm mộ nói: “Vậy chẳng phải ngũ sư tỷ có thể đối địch với Đại Đế rồi?”
“Không phải.” Lục Châu lắc đầu nói, “Cân bằng là một loại lực lượng chứ không phải quy tắc. Đại quy tắc là thủ đoạn của Chí Tôn, sau này giao thủ sẽ phải so quy tắc là chính. Năng lực điều khiển quy tắc của Đại Đế hơn xa Chiêu Nguyệt rất nhiều.”
Vu Chính Hải cười nói: “Sư phụ nói rất có lý, một đứa nhỏ cho dù có kỹ xảo tốt thế nào cũng sẽ bị tráng hán đánh cho một quyền té nhào xuống đất.”
“Chậc… cách nói này của đại sư huynh đúng là dễ hiểu.” Diệp Thiên Tâm gật gù.
Chiêu Nguyệt hưng phấn nói: “Vậy đồ nhi phải cố gắng nhiều hơn, tận lực gia tăng độ lĩnh ngộ đối với quy tắc mới được.”
Lục Châu gật đầu nói: “Đúng vậy, nắm giữ các quy tắc này cho tốt, tương lai ngươi có thể đủ sức đánh với tất cả mọi người.”
“Đồ nhi sẽ không phụ kỳ vọng của sư phụ.” Chiêu Nguyệt vui vẻ đáp.
“Ngu Thượng Nhung, ngươi thì sao?”
Ngu Thượng Nhung mỉm cười giải thích: “Đồ nhi lĩnh ngộ quy tắc khá đơn giản, hẳn là huỷ diệt đại đạo và một ít quy tắc không gian.”
Chương 2120 Tứ đại lão quân
Lục Châu tán thưởng nói: “Quy tắc huỷ diệt… không tệ. Dùng lực lượng phá vạn pháp, khi lực lượng huỷ diệt đạt tới cảnh giới đủ cường đại, có thể ra tay chém giết mà không cần để ý tới quy tắc của đối phương.”
Vu Chính Hải nghi hoặc hỏi: “Sư phụ, giữa quy tắc với nhau có phân cao thấp hay không? Đại quy tắc khi đối địch sẽ như thế nào?”
“Về bản chất, quy tắc không phân chia cao thấp. Có quá nhiều loại quy tắc và cách sử dụng khác biệt, khi lý luận sẽ khó chứng minh được cái nào mạnh cái nào yếu. Nhưng nếu lao vào thực chiến đi kèm với tu vi, tâm cảnh và kinh nghiệm chiến đấu thì cuối cùng sẽ phân ra thắng bại. Nếu nhất định phải phân chia cao thấp, vi sư cho rằng quy tắc thời gian đứng đầu, các loại quy tắc còn lại đứng thứ hai.”
Vu Chính Hải nói: “Lực lượng cường đại đến một cảnh giới nhất định có thể nào chém được thời gian không?”
Lục Châu bật cười ha hả.
Bốn tên đồ đệ đều lộ vẻ ngạc nhiên. Đã rất lâu bọn hắn không thấy sư phụ cười như vậy, ai nấy đều vui lây, mỉm cười theo.
“Nhân loại sáng tạo ra văn tự để định nghĩa quy tắc. Ngươi nói có thể thì sẽ có thể, ngươi nói không thể thì sẽ không thể. Nhưng dựa vào tình huống hiện tại, phá giải ràng buộc ở Thái Hư và cửu liên chẳng phải chính là phá giải bản chất của thời gian sao?” Lục Châu nói.
Vu Chính Hải khom người đáp: “Đa tạ sư phụ dạy bảo.”
“Về sau các ngươi lĩnh ngộ đại đạo sâu hơn sẽ hiểu được. Có lẽ tương lai các ngươi sẽ khiến toàn bộ quy tắc đều trở nên bình đẳng.”
Bốn người gật đầu, trong lòng ngập tràn mong đợi.
“Được rồi, chúng ta tới Đan Át thôi.” Lục Châu nói.
Vu Chính Hải vui vẻ hỏi: “Sư phụ muốn đích thân đưa chúng đồ nhi tới đó?”
Lục Châu gật đầu nói: “Chỉ có như thế mới bảo đảm không có bất ngờ xảy ra.”
“Đa tạ sư phụ!”
Được Lục Châu dẫn đầu, bốn người cấp tốc bay về phía chân trời.
. . .
Khi các thầy trò bay tới nội hạch Thiên Khải Chi Trụ ở Đan Át, thái dương đã ngả về tây, nửa bầu trời đều bị nhuộm đỏ.
Ngược lại với Chiên Mông, tu hành giả canh giữ xung quanh khu vực nội hạch không nhiều, chỉ có bốn vị lão giả tóc trắng xoá đứng ở bốn phương.
Đây chính là tứ đại lão quân Đan Át, sinh ra từ thời kỳ thượng cổ.
Nghe nói trước kia Đan Át Đại Đế và tứ đại lão quân từng đánh giết trăm vạn hung thú ở hạp cốc Tây Phong Độ, thu được chiến tích lẫy lừng, có địa vị và danh vọng cực cao. Có tứ đại lão quân tồn tại, nơi này không cần các tu hành giả khác nữa.
Đông phương lão quân mở mắt ra, thản nhiên nói: “Đến rồi.”
Ba vị lão quân còn lại cũng mở mắt thở dài: “Nên đến thì sớm muộn gì cũng đến.”
Nhìn năm đạo lưu tinh từ chân trời bay tới, đông phương lão quân nói: “Đã rất lâu rồi Đan Át không gặp phải đối thủ mạnh như vậy.”
“Hầy, già rồi, vẫn biết đám người trẻ tuổi có thiên phú tu hành rất cao, bây giờ xem lại mới thấy chúng ta vẫn còn đánh giá thấp bọn hắn.”
Năm thân ảnh kia rốt cuộc giảm tốc rồi dừng lại trên không trung Đan Át, quan sát tứ đại lão quân.
Lục Châu khoanh tay nhìn xuống bốn người, thản nhiên nói: “Tứ đại lão quân, đã lâu không gặp.”
“Ngươi quả thật đã trở về.” Đông phương lão quân kinh ngạc nói.
Bốn người cẩn thận nhìn Lục Châu thật kỹ từ trên xuống dưới, không bỏ qua một chi tiết nhỏ nào. Đông phương lão quân khẽ gật đầu nói: “Thế nhân đều bảo Ma Thần đã trở về, lão quân vốn không tin, nhưng giờ thì ta tin rồi.”
Nam phương lão quân nói: “Phục sinh là điều mà các tu hành giả đều tha thiết ước mơ, ngươi không chỉ phục sinh thành công mà còn trẻ tuổi hơn lúc trước. Nếu không biết rõ lai lịch của ngươi, thế nhân chắc hẳn sẽ tưởng ngươi chỉ là một tiểu tử không biết trời cao đất rộng mới bước chân vào tu hành giới.”
Lục Châu lạnh nhạt đáp: “Đúng là có rất nhiều loại người như vậy.”
Vu Chính Hải bổ sung thêm một câu: “Chỉ tiếc là bọn hắn đều đã chết rồi.”
Đông phương lão quân mỉm cười nói: “Ngươi vẫn hệt như lúc trước, làm việc gì cũng chỉ theo ý mình, bội phục, bội phục.”
Lục Châu nhẹ giọng nói: “Nếu biết lão phu đã trở về, ngươi còn muốn bảo vệ nơi này, bảo vệ tôn nghiêm đáng thương của ngươi sao?”
“Ý trời không thể làm trái, càng không thể làm trái ý dân. Cơ lão ma, trước kia ngươi độc chiếm Thái Hư, tứ đại Chí Tôn Đan Át, Chiên Mông, Cường Ngữ, Nhu Triệu đều vì vây công ngươi mà mất mạng. Nay ngươi lại trở về, chúng ta cũng không sợ ngươi. Tu hành giả trong thiên hạ đều sẽ không sợ ngươi! Thù mới hận cũ chồng chất, hôm nay chúng ta tính toán một lần đi.”
Nghe vậy đám người Vu Chính Hải rốt cuộc hiểu rõ, thì ra lý do sư phụ đích thân tới Đan Át chính là vì phía sau còn có một đoạn chuyện xưa.
Lục Châu trầm thấp nói: “Trước kia bản toạ ở Thái Huyền Sơn, các ngươi quanh năm đều tới hành lễ quỳ bái, xưng tụng bản toạ là tấm gương tu hành trong thiên hạ. Khi Thái Huyền Sơn sụp đổ, đám lão thất phu các ngươi lại gọi bản toạ là ma đầu, loại người không biết xấu hổ như các ngươi còn có mặt mũi đứng ở đây sủa loạn?”
Đông phương lão quân không tức giận mà đáp: “Thời đại không giống nhau. Trước kia ngươi xây dựng Thái Huyền Sơn, thiên hạ thái bình, người người kính sợ, nhưng ngươi rốt cuộc đã làm gì?”
Nam phương lão quân tiếp lời: “Ngươi rút ra lực lượng chi hạch khiến thiên băng địa liệt, chém đại địa tạo thành Thiên U Khuyết, rút ra thánh long chi cân khiến nhân gian đại loạn, hung thú và nhân loại cũng vì thế mà giao chiến suốt mấy trăm năm khiến sinh linh đồ thán. Ngươi cảm thấy mình xứng đáng làm chủ nhân của Thái Huyền Sơn sao? Xứng đáng với lòng ngưỡng mộ của toàn tu hành giới sao? Loại Đế như ngươi chính là Bạo Đế!”
Vu Chính Hải giận tím mặt mắng: “Câm cái mõm chó của ngươi lại! Việc gia sư làm không đến phiên các ngươi nói bậy nói bạ! Đan Át đã làm ra chuyện gì chẳng lẽ ta còn không biết? Từ khi trở thành điện thủ Đan Át, ta đã xem sử tịch nơi này, chuyện xấu các ngươi làm ta đều biết rõ, có cần ta nói ra từng chuyện cho các ngươi nghe không? Thứ người không biết xấu hổ, ta khinh ——”
Ba người Ngu Thượng Nhung, Diệp Thiên Tâm và Chiêu Nguyệt vốn không phải kẻ thô bỉ nhưng lúc này cũng không nhịn được mà khinh thường xì một tiếng.