“Bát diệp cầm lái phi liễn… Chỉ sợ mỗi Ma Thiên Các mới có trận thế bậc này.” Hoàng Thời Tiết lắc đầu nói.
“Chỉ vị trí cầm lái thôi mà còn phải tranh đoạt. Minh Thế Nhân còn trẻ như vậy mà đã là cao thủ thất diệp, thành tựu trong tương lai chắc chắn không thể thấp hơn đại tiên sinh.”
“Đúng vậy. Người này mạnh nhất không phải là thiên phú mà là cách đối nhân xử thế, tiến thoái đều rất hợp lý. Đừng nhìn hắn chỉ mới là thất diệp, nếu phải luận bàn, ta thà luận bàn với đại tiên sinh còn hơn phải luận bàn với hắn. Hắn quả là…” Khụ khụ khụ, ‘quá không biết xấu hổ’, lời này khó mà nói ra miệng.
Nhìn theo đến khi Xuyên Vân phi liễn biến mất, Hoàng Thời Tiết đột nhiên nhấc chân đạp cho Giang Ái Kiếm bên cạnh một đạp.
Ui da ——
“Sư phụ, khi không người đánh ta làm gì? Hôm nay ta đâu có gây chuyện gì đâu?” Giang Ái Kiếm xoa xoa mông, uỷ khuất nói. “Không hiểu gì hết trơn.”
Lý Cẩm Y che miệng cười trộm. Giang Ái Kiếm lập tức lườm nàng: “Muội cười gì đó?”
“Không có gì.” Lý Cẩm Y xoay người rời đi.
Giang Ái Kiếm ngẩng đầu nhìn trời, thở dài nói: “Hầy… khắp thiên hạ này chẳng lẽ chỉ có một mình ta tỉnh táo?”
Mọi người đều ngốc, chỉ mình ta tỉnh, đau lòng quá.
. . .
Xuyên Vân phi liễn nhẹ nhõm vượt qua lạch trời và bay về phía vực sâu vạn trượng.
“Nguyên khí truyền vào phải lúc nhanh lúc chậm chứ không nên đều đặn như nhau, phải dự đoán lực cho chuẩn xác. Phi liễn muốn vượt qua lạch trời thì trước đó phải truyền một lượng lớn nguyên khí, sau đó tăng tốc bay lên, vừa qua khỏi lạch trời thì có thể giảm tốc rồi dựa vào xung lực để hạ xuống. Nhớ chú ý độ cao, không chỉ không được tăng tốc mà còn phải giảm lực hạ xuống để phi liễn bình ổn không bị chao đảo. Lão tứ… đệ nghe rõ chưa?” Vu Chính Hải chậm rãi dặn dò.
Minh Thế Nhân và đám đồng môn sư đệ sư muội sau lưng đều ngơ ngơ ngác ngác, nghe như vịt nghe sấm.
“Lão tứ?”
“Ách… minh bạch, minh bạch. Nghe một lời của đại sư huynh còn được lợi hơn đọc sách mười năm.” Minh Thế Nhân nói.
“Cho nên việc cầm lái sẽ rèn luyện khả năng điều khiển nguyên khí. Thường xuyên cầm lái sẽ rất có lợi cho việc tăng trưởng tu vi và thực lực của đệ.”
Mọi người đều gật gù như gà mổ thóc, ra vẻ lắng nghe thụ giáo.
Nói xong, Vu Chính Hải nhìn về phía sư phụ đang nhắm mắt dưỡng thần: “Sư phụ… người có muốn bổ sung thêm không?”
Lục Châu mở mắt ra đáp: “Ngươi nói rất tốt, không cần bổ sung nữa.”
“Đa tạ sư phụ khích lệ.”
Chư Hồng Cộng nhìn thấy biểu tình hài lòng trên mặt sư phụ, âm thầm suy nghĩ, chẳng lẽ đây chính là cảnh giới vỗ mông ngựa cao cấp nhất, nịnh như không nịnh? Không nhìn ra nha, thì ra đại sư huynh ngoài mặt nghiêm túc cứng nhắc nhưng lại là người giấu tài à!
Đoan Mộc Sinh nhìn về phía bánh lái, nghiền ngẫm nói: “Thì ra lúc trước lời lão tứ nói là thật.”
Minh Thế Nhân không khỏi ưỡn ngực tự hào nói: “Đương nhiên rồi… Ta sao dám lừa gạt tam sư huynh, việc cầm lái vốn có thể rèn luyện khả năng khống chế nguyên khí. Đại sư huynh, lát nữa đến bước đáp xuống vực sâu để cho đệ làm đi…”
“Để ta.” Đoan Mộc Sinh ném Bá Vương Thương cho Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân tiếp thương, lảo đảo lui lại hai bước: “. . .”
Đoan Mộc Sinh vươn tay nắm chặt bánh lái, thay vị trí Vu Chính Hải.
Nguyên khí đột nhiên thay đổi, phi liễn nhanh chóng rơi xuống. Đoan Mộc Sinh vội vàng truyền nguyên khí vào, Xuyên Vân phi liễn lại bay vút lên cao…
Mọi người ngã trái ngã phải!
“? ? ?”
“Ổn định lại. Tốt, cứ như vậy.” Vu Chính Hải nôn nóng đứng bên cạnh hướng dẫn.
“Tam sư huynh, huynh đã lái nhiều lần mà vẫn chẳng tiến bộ gì cả!” Tiểu Diên Nhi lầm bầm nói.
“Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn. Bây giờ chẳng phải đã ổn định rồi sao?” Đoan Mộc Sinh gãi gãi đầu.
Mọi người trên phi liễn bật cười vang.
Lát sau, Xuyên Vân phi liễn chậm rãi hạ xuống bên bờ vực. Mọi người cũng lục tục bước ra.
“Khiêng quan tài ra đi.”
“Nói gì thế? Về sau chúng ta gọi nó là khí cụ vận chuyển. Quan tài gì mà quan tài, xui muốn chết!” Minh Thế Nhân xua xua tay.
“Tứ sư huynh nói có lý lắm.”
Chu Kỷ Phong và Phan Trọng khiêng khí cụ vận chuyển ra ngoài, đặt bên cạnh vực sâu.
Vu Chính Hải nhìn khí cụ vận chuyển, hít sâu một hơi rồi khom người nói với Lục Châu: “Sư phụ, xin đừng lo lắng, đồ nhi nhất định sẽ đưa nhị sư đệ bình an vô sự trở về.”
“Chuyến đi này nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, mọi thứ đều phải suy nghĩ kỹ càng trước khi hành động. Về điểm này… tất cả các ngươi đều phải học tập lão tứ đấy.” Lục Châu căn dặn.
Đám người nhìn về phía Minh Thế Nhân. Học cái sự không biết xấu hổ của hắn hả? Phì!
Dù trong lòng khinh thường nhưng sư phụ đã nói, đám người đành phải khom lưng gật đầu, đồng thanh hô: “Vâng!”
Minh Thế Nhân tự dưng được sư phụ khen ngợi, ngại ngùng đến mức liên tục gãi đầu.
Vu Chính Hải nói: “Đồ nhi xin ghi nhớ lời sư phụ dạy bảo.” Sau đó hắn quay lại nói với các sư đệ sư muội. “Cáo từ.”
Vu Chính Hải vung tay, cỗ quan tài bị cương khí đẩy ra rơi xuống vực sâu vạn trượng. Mũi chân điểm nhẹ, Vu Chính Hải đạp không bay ra, lại lần nữa khom người với Lục Châu rồi nhanh chóng nhảy vào trong cỗ quan tài.
Cỗ quan tài rơi thẳng vào vực sâu vô tận.
Mọi người cúi đầu nhìn theo, mãi đến khi bóng dáng Vu Chính Hải hoàn toàn mất hút, Lục Châu mới xoay người lên tiếng: “Về thôi.”
Vu Chính Hải đứng trong cỗ quan tài không ngừng rơi xuống với tốc độ cực nhanh, trong đầu điểm lại một lần những lời dặn dò trước đó của Tư Vô Nhai, nhớ kỹ cách thích ứng với bóng đêm, cách xử lý sau khi rơi xuống biển đen…
Hắn biết muốn rơi xuống đáy vực cần một khoảng thời gian, bèn nhắm mắt lại.
. . .
Không biết đã trôi qua bao lâu…
Vu Chính Hải mở mắt ra. Ngoại trừ tiếng gió rít bên tai thì bốn phía đều là một mảnh tối đen như mực, ngẩng đầu lên cũng chỉ là một màn đen, đến một ánh sao cũng không thấy.
Nhớ lại lời Tư Vô Nhai căn dặn, Vu Chính Hải tiếp tục chờ đợi, mãi cho đến khi lực hút xuất hiện. Tinh thần Vu Chính Hải lập tức tỉnh táo.
Vu Chính Hải từng trải qua những đau đớn đáng sợ nhất trong đời, từng nằm chờ chết trong bóng tối, nên bóng đen xung quanh cũng chỉ khiến hắn thấy hiếu kỳ mà thôi.
Vu Chính Hải đánh ra một chưởng ấn lập loè kim quang chiếu sáng bốn phía.
Vách vực đã biến mất, lực hút kéo xuống dưới càng lúc càng mạnh. Vu Chính Hải không chống cự lại mà tăng tốc rơi xuống, mở nắp quan tài ra nấp vào bên trong. Nguyên khí bao trùm lấy cỗ quan tài không ngừng rơi trong bóng đêm vô tận.
Trong quan tài, Vu Chính Hải nằm nghiêng, một tay cầm vỏ kiếm Trường Sinh Kiếm của Ngu Thượng Nhung, một tay áp vào đáy quan tài để truyền nguyên khí.
Thời gian trôi qua dài dằng dặc.
Tõm ——
Rốt cuộc cỗ quan tài cũng rơi vào trong nước. Vu Chính Hải cực kỳ mừng rỡ. “Chạm đáy rồi!”
Vỏ kiếm Trường Sinh Kiếm ông ông rung động, Vu Chính Hải cầm chặt nó trong tay, cỗ quan tài thuận theo định vị của vỏ kiếm mà bay đi.
Chương 797 Vô đề
Lại năm ngày nữa trôi qua.
Vu Chính Hải vẫn không nhìn thấy tia sáng nào. Kỳ thực mà nói, hắn cũng chẳng biết mình đã bay tới đâu. Bù lại phù văn màu đỏ trên vỏ kiếm vẫn phát sáng và định vị rõ ràng nên hắn cũng yên lòng.
“Ngủ một giấc, có lẽ sẽ đến.” Vu Chính Hải nhắm mắt lại. Xem ra chuyến hành trình cũng không quá tệ như hắn đã tưởng tượng mà còn có vẻ thú vị.
Vừa nghĩ đến đó, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng sóng nước ầm ầm.
“Hả?” Vu Chính Hải mở to mắt. Chưởng ấn đánh ra, cương ấn màu vàng kim rực rỡ rọi sáng kết cấu bên trong cỗ quan tài.
Soạt ——
Vu Chính Hải có thể cảm nhận được quan tài đang bị đánh văng lên cao rời xa khỏi mặt nước, dẫn đến cảm giác đầu choáng mắt hoa.
“Hung thú trong biển đen?” Nhớ lại lời dặn dò của Tư Vô Nhai, Vu Chính Hải âm thầm suy đoán. Nếu thật sự là hung thú thì tốt nhất hắn không nên ra ngoài.
Soạt!!!
Cỗ quan tài lại bị sóng lớn đánh văng. Rắc! Hắn nhìn thấy quan tài nứt ra một đường. “Không ổn!”
Vu Chính Hải lập tức truyền nguyên khí vào quan tài, nguyên khí ngưng kết thành một tầng cương khí bảo hộ.
Ầm! Tiếng va đập chấn động khiến quan tài bị đánh bay. Vu Chính Hải tiếp tục điều động cương khí để bảo vệ vách quan tài, nhưng phù văn màu đỏ đã trở nên ảm đạm hơn nhiều.
Vu Chính Hải cau mày. Phù văn sắp hỏng rồi?
Phanh phanh phanh! Bốn phía tiếp tục truyền đến tiếng va đập.
Roạt!!! Cỗ quan tài rốt cuộc cũng vỡ ra!
Vu Chính Hải đã chuẩn bị tâm lý, quan tài vừa vỡ nát hắn đã đạp trên Bích Ngọc Đao bay về phía trước, đao cương tản ra khắp nơi, chưởng ấn chiếu sáng cả khu vực.
Vu Chính Hải lúc này mới nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh. Biển đen mênh mông vô bờ, không gian hắc ám đè nén, còn cỗ quan tài đã hoá thành bã vụn rơi vào trong nước.
Vu Chính Hải nói với vỏ kiếm trên tay: “Nhị sư đệ, có phải đệ ở sau lưng rủa ta không đó?”
Nhìn quan tài đã vỡ vụn, Vu Chính Hải thở dài, cũng may vỏ kiếm vẫn còn nên không đến nỗi bị mất phương hướng. Đoạn đường còn lại hắn đành phải toàn lực phi hành.
Khi đang đạp trên Bích Ngọc Đao bay nhanh, Vu Chính Hải mới nhớ ra mình đã quên một việc. Con hung thú phá vỡ cỗ quan tài vừa rồi đang ở đâu?
Uuuuuu —— ——
Tiếng kêu vang vọng giữa trời đêm, Vu Chính Hải nhận ra âm thanh đó phát ra từ phía trên đầu mình.
Hắn đánh ra một chưởng ấn hướng lên không trung, để rồi thấy một cảnh tượng mà cả đời này hắn khó lòng quên được.
Một con cá khổng lồ đang bay trên không trung, toàn thân nó to và rộng đến mức muốn bao trùm cả thiên địa. Trông nó như cá chép nhưng lại có hai cánh, đầu trắng, mỏ đỏ, lông có đốm màu xám bạc, tiếng kêu giống loan điểu.
“Đây là… Văn Diêu Ngư? Không phải Xích Diêu?” Vu Chính Hải nín thở. Hắn cảm giác đầu mình còn không to bằng một cái vảy cá.
Dù là người chấp chưởng toàn U Minh Giáo, tung hoành thiên hạ mấy trăm năm, là bát diệp vô địch rong ruổi khắp nơi, Vu Chính Hải vẫn bị con hung thú khổng lồ trước mặt làm rung động.
Thất sư đệ trước đây từng nói con người sẽ luôn tiến về phía trước. Tứ đại sâm lâm cũng thế mà Vô Tận Hải cũng vậy, hoặc là không gian mịt mù như biển đen trước mặt chẳng hạn, đều sẽ bị nhân loại khai phá tìm tòi nghiên cứu.
Vu Chính Hải tăng tốc bay thật nhanh hòng thoát khỏi con hung thú. Văn Diêu Ngư từ trên không lao ầm xuống biển, sóng lớn cuồn cuộn đánh tới.
Vu Chính Hải đánh ra chưởng ấn hình mũi khoan cản lại toàn bộ nước biển, miễn cưỡng vượt qua từng cơn sóng lớn.
Tiếng kêu nghẹn ngào của Văn Diêu Ngư lại vang vọng trên bầu trời đêm. Nó lại một lần nữa nhảy ra khỏi mặt nước. Lần này… nó đánh về phía Vu Chính Hải.
“Không xong!” Vu Chính Hải lập tức cầm lấy Bích Ngọc Đao, đao cương nở rộ trên bầu trời, vừa ra tay đã là Huyền Thiên Tinh Mang!
Dưới sự trợ giúp của vũ khí hoang cấp Bích Ngọc Đao, Huyền Thiên Tinh Mang chỉ cần một giây đã hoàn thành! Thế nhưng ở trước mặt Văn Diêu Ngư lại chẳng tạo ra tác dụng gì lớn lao.
Phanh phanh phanh!
Toàn bộ đao cương đánh vào người Văn Diêu Ngư, trên vây cá của nó xuất hiện những dấu vết màu trắng nhưng thậm chí chẳng thể khiến nó đổ máu mảy may.
Văn Diêu Ngư lao vọt tới!
“Mạnh như vậy?” Một chiêu Huyền Thiên Tinh Mang vừa rồi chỉ như gãi ngứa cho nó.
Vu Chính Hải lại tung người bay lên thiên không, vọt lên phía trên Văn Diêu Ngư. Quân Lâm Thiên Hạ!
Đao cương như thuỷ triều chém về phía Văn Diêu Ngư. Vũ khí hoang cấp phối hợp với Đại Huyền Thiên Chương khiến Vu Chính Hải phát huy được thực lực bát diệp rưỡi.
Đao cương như cuồng phong vũ bão đánh vào thân hình Văn Diêu Ngư khiến nó đau đớn phải ẩn mình xuống biển đen.
“Rắn chắc như vậy?” Quân Lâm Thiên Hạ cũng chỉ có thể khiến nó bị đau.
Biết nơi này không thể lưu lại, Vu Chính Hải nhanh chóng ngự không bay đi, trong lòng lại không ngừng suy nghĩ Văn Diêu Ngư là hung thú cấp bậc nào.
Biển đen lại rung động mạnh mẽ, ngay sau đó Văn Diêu Ngư lại lần nữa bay vọt ra, mang theo sóng cả đánh tới.
Vu Chính Hải bộc phát ra cương ấn phòng ngự ngăn cản bọt nước. Tuy nước biển bị ngăn lại nhưng Vu Chính Hải cũng bị một cơn sóng khổng lồ đánh bay.
Phía sau cơn sóng là cái miệng rộng hoác đen ngòm như một hắc động của Văn Diêu Ngư.
“Trời muốn diệt ta?” Vu Chính Hải nhướng mày. Nguyên khí liên tục bộc phát, hộ thuẫn ngày càng dày đặc. Để duy trì tầng hộ thể, nguyên khí trong cơ thể Vu Chính Hải tiêu hao với tốc độ cực nhanh.
Trong lòng Vu Chính Hải vô cùng nặng nề. Cứ tiếp tục như vậy hắn chắc chắn sẽ phải chết trong miệng Văn Diêu Ngư.
Giờ thì hắn tin rồi. Dưới vực sâu này, thập tử vô sinh.
Dù là người có chuẩn bị đầy đủ như Vu Chính Hải thì khi hạ xuống đáy vực cũng không chạy thoát khỏi nanh vuốt của hung thú, huống chi là những tu hành giả khác.
Ầm! Văn Diêu Ngư không ngừng tấn công hộ thuẫn.
Ngay khi Vu Chính Hải cho là hộ thuẫn của mình sắp vỡ vụn, nửa viên Xích Diêu Chi Tâm đeo bên hông hắn chợt toả ra hồng quang mãnh liệt.
Có lẽ do Vu Chính Hải đã ăn một nửa viên Xích Diêu Chi Tâm nên hồng quang kia dung hợp với khí tức hắn, khiến toàn thân Vu Chính Hải đều phát tán ra hồng quang.
Văn Diêu Ngư nhìn thấy hồng quang, đột nhiên quay đầu lặn xuống nước rồi chìm vào trong biển đen không xuất hiện nữa.
Chỉ trong giây lát, mặt biển lại trở nên im lìm yên tĩnh.
Vu Chính Hải ngơ ngác. Hắn mờ mịt nhìn xung quanh, vẫn không dám tản đi hộ thuẫn quanh người.
Mãi một lúc sau, khi đã chắc chắn không còn gì nguy hiểm, Vu Chính Hải mới thu hồi nguyên khí. Hắn sờ vào nửa viên Xích Diêu Chi Tâm đeo bên hông, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. “Sư phụ quả là nhìn xa trông rộng.”
Vu Chính Hải không dám ngừng lại, vội vã đạp lên Bích Ngọc Đao bay theo phương hướng định vị của vỏ kiếm.
Phi hành liên tục ba ngày, rốt cuộc Vu Chính Hải cũng nhìn thấy tia sáng ở cuối đường.
Hắn cuồng hỉ vô cùng, phi hành liên tục trong bóng đêm dài dằng dặc khiến hắn cũng cảm thấy chết lặng hệt như Ngu Thượng Nhung. Vu Chính Hải lập tức tăng tốc bay ra khỏi Hắc Thuỷ Huyền Động.
Chương 798 Vô đề
Non sông nước biếc, đại thụ chọc trời, ánh nắng chói chang… phong cảnh thiên nhiên và khí trời quang đãng khiến tinh thần Vu Chính Hải thư sướng vô cùng.
Hắn lăng không quan sát tứ phía. “Nơi này chính là hồng liên địa giới?”
Sau khoảnh khắc hưng phấn và kinh ngạc, Vu Chính Hải dần dần bình tĩnh lại, nguyên khí rung động truyền vào vỏ kiếm. Phù văn màu đỏ xuất hiện phản ứng cộng hưởng.
“Quả nhiên là nơi này.”
Vu Chính Hải thở phào một hơi. Nếu không phải vì sợ thu hút hung thú cao giai tới thì Vu Chính Hải đã thi triển mấy chiêu Đại Huyền Thiên Chương để phát tiết cảm xúc dồn nén trong không gian hắc ám rồi.
Vu Chính Hải không khỏi cảm thấy gấp gáp. Với tính tình của nhị sư đệ thì chắc chắn sẽ không cam chịu cúi đầu trước người khác, dù có là bát diệp thì hắn cũng phải chịu không ít cực khổ.
Vu Chính Hải vừa phi hành được trăm thước thì bên trái chợt truyền đến một giọng nói:
“Kẻ nào dám bước chân vào cấm địa của Phi Tinh Trai?”
Một nam một nữ từ xa bay tới. Vu Chính Hải dừng lại nhìn sang.
Là một kẻ ngoại lai, Vu Chính Hải rất cảnh giác trước người nơi đây, đồng thời trong lòng đưa ra phán đoán, Phi Tinh Trai hẳn là một môn phái ở hồng liên địa giới, chỉ là không biết môn phái này mạnh cỡ nào.
“Hai vị là…?”
“Phi Tinh Trai, Trương Quả.”
“Phi Tinh Trai, Nhạc Lộ Bình.”
Hai người cố ý gằn mạnh ba tiếng Phi Tinh Trai.
Người tung hoành nhiều năm như Vu Chính Hải sao có thể không nghe ra ý tứ của đối phương. Hắn thuận miệng đáp: “Ta chỉ trùng hợp đi ngang đây, không cố ý xâm nhập.”
Trương Quả nói: “Đi ngang qua? Ngươi đúng là biết lựa chỗ. Khu vực mấy chục dặm gần Hắc Thuỷ Huyền Động đều nằm trong phạm vi công kích của loan điểu. Khi loan điểu còn sống sao không thấy các ngươi đi ngang qua? Sau khi Phi Tinh Trai đánh hạ loan điểu rồi thì các ngươi lại đến! Ngoại trừ Thiên Vũ Viện, những người khác đều không được đến gần, chẳng lẽ ngươi không biết quy củ này?”
Vu Chính Hải không muốn gây chuyện. Tư Vô Nhai từng dặn dò hắn hành sự phải khiêm tốn, dù sao trong hồng liên địa giới cũng có nhiều cao thủ cường đại.
“Người không biết không có tội. Xin hai vị hãy khoan dung độ lượng bỏ qua cho ta.” Vu Chính Hải đáp.
“Phi Tinh Trai luôn làm việc theo quy củ. Chuyện liên quan đến Hắc Thuỷ Huyền Động đều là chuyện quan trọng, chẳng cần biết ngươi là ai, mời đi theo chúng ta một chuyến.” Trương Quả nhìn Vu Chính Hải chằm chằm không chớp mắt.
“Hắc Thuỷ Huyền Động?” Vu Chính Hải quay đầu nhìn về phía cửa hang khổng lồ cách đó không xa, bên trong vẫn là một mảnh đen kịt.
Xem ra người của hồng liên địa giới đã sớm nghiên cứu Hắc Thuỷ Huyền Động.
Nhạc Lộ Bình nói: “Mời đi.”
Chuyện liên quan đến Hắc Thuỷ Huyền Động đều là cơ mật, đương nhiên không cho phép truyền ra ngoài.
“Ta còn có việc, thứ cho không thể đi cùng.” Vu Chính Hải xoay người muốn rời đi.
Ông ông!
Hai người của Phi Tinh Trai lập tức gọi ra pháp thân ngăn cản Vu Chính Hải. Pháp thân màu đỏ và toà hồng liên màu đỏ khiến Vu Chính Hải khẽ sửng sốt.
Hắn không kinh ngạc vì thực lực đối thủ mà đang tán thưởng sự tồn tại của hồng liên, đồng thời trong lòng cũng xác định chắc chắn nơi này chính là hồng liên địa giới.
Trong mắt Nhạc Lộ Bình và Trương Quả thì thái độ của Vu Chính Hải chính là sợ hãi, hai người lập tức lộ vẻ đắc ý.
Vu Chính Hải nhìn hai người, vẫn cố gắng làm việc khiêm tốn như lời Tư Vô Nhai dặn: “Hai tên nhị diệp nho nhỏ vì sao lại càn rỡ như vậy?”
“? ? ?”
“Nếu là trước kia ta sẽ không phí thời gian nói lời thừa với các ngươi. Nhưng hôm nay tâm tình ta không tệ, tha cho các ngươi một con đường sống, mau chạy trốn đi thôi.” Vu Chính Hải thành thật nói.
Trương Quả: “. . .”
Nhạc Lộ Bình: “. . .”
Con người chính là như thế, không đến chân tường sẽ không quay đầu lại. Trên đời này nào có ai dám đối địch với Phi Tinh Trai? Huống chi bọn hắn còn chịu trách nhiệm thủ hộ Hắc Thuỷ Huyền Động.
“Bắt hắn lại!” Nhạc Lộ không nói nhảm nữa. Hai người lập tức mang theo pháp thân nhào về phía Vu Chính Hải.
Vu Chính Hải bất đắc dĩ lắc đầu, bàn tay nâng đao. Đại Huyền Thiên Chương, Huyền Thiên Tinh Mang!
Đao cương lóng lánh kim quang đầy trời rơi xuống. Trương Quả và Nhạc Lộ Bình mở to mắt, giọng nói run rẩy: “Vũ khí hoang cấp!”
Nhạc Lộ Bình thất thanh la lên: “Đao cương màu vàng kim?! Hắn là dị tộc đến từ trong động!”
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Đao cương chỉ trong chớp mắt đã đánh nát hai toà pháp thân màu đỏ, hai người hoàn toàn không có lực hoàn thủ, lập tức mất mạng.
Bích Ngọc Đao bay về tay, Vu Chính Hải mỉm cười nói: “Dị tộc? Trong mắt ta các ngươi cũng là dị tộc. Quá yếu.”
Vu Chính Hải cất kỹ Bích Ngọc Đao rồi lấy vỏ kiếm ra, thân ảnh nhoáng lên rồi biến mất không còn bóng dáng.
. . .
Trời chạng vạng tối, trong Phi Tinh Trai.
Mạnh trưởng lão đang xử lý chính sự, một tên thuộc hạ đột nhiên chạy vào bẩm báo:
“Mạnh trưởng lão, Trương Quả và Nhạc Lộ Bình canh giữ khu vực gần Hắc Thuỷ Huyền Động đã chết!”
Mạnh trưởng lão nhướng mày, dừng lại động tác.
Từ khi Phi Tinh Trai đánh giết loan điểu đến nay đã tổn thất sáu Nguyên Thần cảnh.
“Có biết bị ai giết chết không?” Mạnh trưởng lão hỏi.
“Không phải là kẻ lần trước, vết thương trên người bọn họ vừa ngoan độc vừa chuẩn xác, kẻ ra tay không hề hạ thủ lưu tình. Không có vết tích đánh nhau, hình như bị… miểu sát bằng một chiêu. Đối thủ hẳn là một đao khách.”
“Đao khách?”
“Người của Thiên Vũ Viện đã đến đó kiểm tra hiện trường. Bọn hắn suy đoán có ba loại khả năng.”
“Nói.”
“Khả năng thứ nhất là do địch nhân của Phi Tinh Trai cố ý làm ra. Khả năng thứ hai, đao cương và kiếm cương đều giết người bằng một chiêu, có thể do một người tinh thông cả kiếm pháp và đao pháp gây ra. Khả năng thứ ba…” Tên đệ tử kia ngập ngừng một lát rồi nói. “Có thể là cường giả đến từ dị vực!”
Mạnh Trường Đông biến sắc. “Ta đã nói từ sớm phải ngăn chặn Hắc Thuỷ Huyền Động lại nhưng Thiên Vũ Viện không nghe, cứ chấp mê bất ngộ. Nếu thật sự có cường giả từ dị vực tới, e rằng đó sẽ là tai hoạ ngập đầu cho hồng liên địa giới! Chúng ta đã quá mệt mỏi vì phải chiến đấu với hung thú rồi, làm sao có thể chống cự được cường địch?”
“Nhưng mà… Thiên Vũ Viện đã phái ra năm người dùng khí cụ vận chuyển đi đến dị vực. Diệp trưởng lão nói chúng ta chỉ có thể phối hợp với bọn hắn.” Tên đệ tử lầm bầm.
“Diệp Chân là vì việc này nên mới đi đánh loan điểu?” Mạnh Trường Đông cảm thấy đám người này đều điên mất rồi.
“Nhưng mà… người của Thiên Vũ Viện lại không cho là vậy. Bọn hắn nói đến Bỉ Ngạn mới có thể tìm được bí mật về đại nạn của thập diệp, thậm chí là bí mật về thiên địa ràng buộc, từ đó giải quyết vấn đề của hồng liên giới để hung thú không quấy rầy chúng ta nữa.”
“Ngu xuẩn!” Mạnh Trường Đông vung tay áo mắng một câu rồi không nói gì về việc này nữa. Chuyện đã đến nước này ta còn có thể làm gì?
Mắng xong, Mạnh Trường Đông lại nói: “Ta không cho rằng cao thủ này đến từ dị vực. Tiếp tục điều tra, chú ý đến đám người Thiên Liễu Quan… đối thủ càng không có khả năng thì lại càng đáng ngờ.”
“Vâng!”
Chương 799 Vô đề
[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 1.000 điểm công đức, địa giới khen thưởng thêm 1.000 điểm.]
[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 1.000 điểm công đức, địa giới khen thưởng thêm 1.000 điểm.]
Nghe được tiếng thông báo, Lục Châu không cách nào phân biệt là Vu Chính Hải hay Ngu Thượng Nhung giết người.
“Tính theo thời gian dự kiến thì hẳn Vu Chính Hải đã đến nơi.”
Lục Châu đứng lên, không tiếp tục lĩnh hội Thiên thư mà ra gian ngoài vận động một lát.
Tư Vô Nhai đứng bên ngoài sân viện khom người nói: “Sư phụ, đồ nhi có việc gấp cần bẩm báo.”
“Nói đi.”
“Có hung thú cao giai tập kích Mạc Thành!”
Lục Châu dừng động tác, vuốt râu nói: “Hung thú cao giai?”
“Các tu hành giả bình thường không làm gì được nó, hiện nó đang tác oai tác quái ở Mạc Thành. Cũng may nơi đó có trận pháp bảo hộ, nếu không hậu quả sẽ thật khó lường.”
“Khương Văn Hư đã chết, vì sao hung thú lại xuất hiện ở Mạc Thành?”
Tư Vô Nhai giải thích:
“Từ khi gần lạch trời xuất hiện dị thú Man Man, đồ nhi đã cho người quan sát chú ý động tĩnh bên ngoài các thành trì. Về sau Man Man biến mất, đồ nhi phỏng đoán là vì Khương Văn Hư bộc phát năng lực cửu diệp khiến hung thú chú ý, Man Man đến ăn thi thể xong tự động rời đi.”
“Chẳng lẽ Mạc Thành có người đột phá cửu diệp?” Lục Châu hỏi.
“Có thể, theo lời Khương Văn Hư thì tai nạn do cửu diệp mang tới hẳn là hung thú. Chỉ là tai mắt của đồ nhi ở Mạc Thành báo cáo không có vị cửu diệp nào xuất hiện.” Tư Vô Nhai đáp.
Lục Châu vừa suy tư vừa vuốt râu.
Tư Vô Nhai ngẩng đầu nhìn sư phụ: “Đồ nhi hoài nghi hung thú này là vì sư phụ mà đến.”
Lục Châu không trả lời. Hiện tại Lục Châu vẫn chưa phải là cửu diệp, cho dù tai nạn có đến thì cũng không thể nào là do hắn.
Vậy thì… nguyên nhân là gì?
Man Man xuất hiện đã chứng thực một điều, đó là nguyên lý luật rừng.
Mỗi nhân loại đều là thợ săn trong khu rừng hắc ám, khắp nơi tràn ngập nguy cơ. Thợ săn đi trong rừng có thể sẽ gặp phải một thợ săn khác, dưới tình huống không thể xác định đối phương là địch hay ta, hắn làm sao để tự bảo vệ mình an toàn? Đáp án chính là, nổ súng tiêu diệt đối thủ.
Nếu thợ săn gặp phải con kiến, hắn sẽ lựa chọn rời đi, thậm chí là không buồn chú ý đến nó. Nếu thợ săn gặp phải mãnh thú, khi súng của hắn cũng không còn tác dụng, vậy việc duy nhất hắn có thể làm chính là: chạy trốn.
“Vi sư đi xem thế nào.” Lục Châu nói.
Tư Vô Nhai giật mình, không ngờ sư phụ nói đi là đi. Hắn vốn chỉ định nhắc nhở sư phụ một chút, lại không ngờ rằng sư phụ không chỉ không đề phòng mà còn muốn tìm đến tận nơi xem hung thú.
Nhưng nghĩ lại, đến cả Xích Diêu mà sư phụ cũng đánh giết được thì đúng là chẳng có gì phải lo lắng.
“Đồ nhi cung tiễn sư phụ.”
“Việc này đừng truyền ra ngoài.”
“Vâng.”
Lục Châu nhìn giao diện Hệ thống. Bạch Trạch vẫn còn đang nghỉ ngơi, Bệ Ngạn lại quá mức xóc nảy, không thích hợp với bộ xương già của hắn, thế là Lục Châu gọi Cát Lượng đến, nhanh chóng lên lưng nó bay về phía Mạc Thành.
. . .
Trước đây khi đi ra ngoài Lục Châu cần phải mang theo đồ đệ để phòng thân. Nay tu vi bát diệp đã khôi phục, lại thêm lực lượng phi phàm của Thiên thư, cho dù là cửu diệp đích thân tới thì không dùng thẻ Một Kích Chí Mạng Lục Châu cũng có thể đánh một trận.
Mười đồ đệ, trừ lão đại, lão nhị và lão lục đã là bát diệp ra thì tu vi những đồ đệ khác còn kém xa lắm, mang bọn hắn theo sẽ chỉ làm chậm trễ việc tu hành của bọn hắn.
Đi được nửa đường, Lục Châu cảm thấy tốc độ của Cát Lượng khá chậm, bèn thúc giục nó: “Cát Lượng, tăng tốc.”
Hí.
Ngựa Cát Lượng phờ phạc đáp lại một tiếng, tốc độ có tăng lên một chút nhưng vẫn không đủ nhanh.
“Con vật này, ngươi dám không nghe lệnh lão phu?” Lục Châu trầm giọng quát.
Cát Lượng thở phì phò mấy tiếng rồi tăng tốc đến mức cực hạn. Lục Châu vuốt râu suy nghĩ, toạ kỵ cũng có tâm sự sao?
Trước đây Minh Thế Nhân và Ngu Thượng Nhung từng dùng đến Cát Lượng, mà con vật này cũng là toạ kỵ tự mình thu phục nên có hơi đặc thù. Nhưng lúc này Lục Châu không có thời gian quan tâm đến nó.
. . .
Mạc Thành là một trong mười toà thành nằm ở vùng cực bắc Lương Châu. Phi hành chừng một canh giờ, Mạc Thành đã xuất hiện trong tầm mắt.
Phanh phanh phanh!
Trên không trung, các loài hung thú phi cầm bay rợp trời, móng vuốt của chúng toả ra quang mang nhàn nhạt chứng tỏ lực sát thương không hề kém. Đại trận bảo hộ như một tầng bình chướng ngăn cản chúng nó xâm nhập vào thành.
“Man Man?”
Lục Châu đứng trên lưng Cát Lượng nhìn đàn Man Man bay đầy trời. Một số loài phi cầm cỡ nhỏ đang không ngừng va chạm vào tầng bình chướng tạo thành từng đạo gợn sóng.
Lục Châu rời khỏi lưng Cát Lượng, tiến vào trong thành.
Bách tính nhà nhà đều đóng chặt cửa không ra ngoài, trên tường thành có từng nhóm cung thủ đang xạ kích hung thú nhưng chỉ như cát ném vào sa mạc, không có mấy tác dụng.
Trên tầng trời thấp có mấy chục tu hành giả bay lướt qua, một người nói:
“Phái người đi Lương Châu Thành chưa? Mau thỉnh cầu tổ sư gia Ma Thiên Các đến chi viện! Tình hình ở đây ngày càng nghiêm trọng rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy Mạc Thành sẽ thất thủ!”
“Mau nhìn lên trời!”
Lục Châu ngẩng đầu nhìn theo hướng tay bọn hắn. Trên không trung, bầy Man Man đang chia thành từng nhóm oanh tạc vào tầng bình chướng.
“Lại nữa! E là bình chướng không thể chống đỡ được lâu!”
Tu hành giả trong thành đều đằng không bay lên. Đao cương và kiếm cương thay nhau bay ra khỏi bình chướng đánh giết đám Man Man cỡ nhỏ, nhưng con Man Man đầu đàn khổng lồ kia lại không bị ảnh hưởng chút nào.
Oanh! Nó không ngừng oanh tạc khiến bình chướng nhộn nhạo, năng lượng phản phệ khiến các tu hành giả xung quanh không thể không hạ xuống.
Sải cánh của nó dài đến mấy chục mét, chỉ riêng cái đầu đã to đến mấy thước. Đám tu hành giả lơ lửng trên mái nhà lần lượt rút lui.
“Lão tiên sinh, mau trốn đi, đừng đi ra ngoài!” Có tu hành giả chú ý thấy Lục Châu đang đứng trên đường bèn hô lên.
Lục Châu không làm theo mà vẫn đứng quan sát hung thú trên bầu trời. Xem ra đám tu hành giả này là người có đạo nghĩa.
Oanh! Con Man Man đầu đàn lại va chạm vào tầng bình chướng.
Răng rắc —— ——
Một âm thanh đặc thù vang vọng chân trời. Đây là tiếng báo hiệu bình chướng sắp vỡ vụn.
“Chuẩn bị!”
Nhìn thấy mấy chục tu hành giả đang đồng tâm hiệp lực đối phó với cự điểu, Lục Châu cảm thấy rất bất ngờ.
Oanh!!!
Lại thêm một lần va chạm mạnh, móng vuốt cự điểu Man Man toả ra quang mang khiến tầng bình chướng không thể chống đỡ được nữa, vỡ tan tung toé như pha lê, năng lượng tản mát ra đầy trời rồi biến mất trong vô hình.
“Động thủ!!”
Toàn bộ tu hành giả trong Mạc Thành đều phóng lên trời. Tu hành giả Thần Đình cảnh tấn công đám Man Man nhỏ yếu, mỗi đao giết chết một con, thi thể Man Man rơi lả tả xuống đất.
Còn lại năm tên cao thủ Nguyên Thần cảnh công kích về phía cự điểu Man Man, đao cương và kiếm cương đồng loạt phóng tới.
Móng vuốt cự điểu Man Man vươn ra chấn nát thế công, toàn bộ đao cương kiếm cương đều không có chút tác dụng.
Chương 800 Vô đề
“Công kích vào thân thể nó.”
“Được!”
Năm người tản ra rồi đồng thời huy động cương khí từ bốn phương tám hướng đánh tới. Cự điểu Man Man dường như bị chọc giận, nó kích động vẫy mạnh cánh tạo thành cuồng phong tàn phá bừa bãi!
Ba tu hành giả bị nó quét bay ra ngoài, cũng may bọn họ có cương khí hộ thể nên bay được một đoạn cũng dừng lại được, ổn định thân hình.
“Làm lại!”
Cự điểu Man Man dường như không có hứng thú với bọn họ mà quay đầu bay về phía nam. Cánh nó quét ngang. Ầm! Hai toà kiến trúc bị đánh nát, lực phá hoại cực kỳ kinh người.
Năm tu hành giả này rõ ràng không phải là đối thủ của nó.
Lục Châu không thể để con súc sinh này tiếp tục gây nghiệt, bèn đạp đất bay lên, lăng không lơ lửng quát: “Súc sinh!”
Lúc này, một thân ảnh từ phía sau lấp loé bay tới, người này trực tiếp thi triển đại thần thông thuật đến chắn trước mặt Lục Châu.
“Lão tiên sinh, người hãy lui ra để ta đối phó với nó!”
Lục Châu nghi hoặc nhìn bóng lưng nam tử trung niên trước mặt. “Ngươi không phải là đối thủ của cự điểu, vẫn nên để lão phu xử lý nó thì hơn.”
Nam tử trung niên không để ý tới Lục Châu mà quay sang nói với năm tên cao thủ Nguyên Thần cảnh: “Tại hạ là Sở Nam của La Tông, các ngươi hãy mau tránh ra.”
“Sở Nam? Đại trưởng lão La Tông?!”
Lục Châu vuốt râu suy tư. Hắn đã từng đến thánh địa La Tông hai lần, có biết nhị trưởng lão Đan Vân Tranh là thần xạ thủ, nhưng không mấy chú ý đến đại trưởng lão này.
Sao ngươi không quay đầu lại nhìn xem lão phu là ai?
“Sở Nam?” Thanh âm Lục Châu trầm ổn mà uy nghiêm.
Sở Nam vẫn không xoay người lại, chỉ nói: “Lão tiên sinh, đao kiếm không có mắt, con cự điểu này không có nhân tính, cẩn thận bị ngộ thương. Sự tình gấp gáp, mời tránh ra đừng trì hoãn thời gian của ta.”
“. . .”
Nói xong, toàn thân Sở Nam như một mũi tên xông thẳng về phía cự điểu Man Man, tốc độ nhanh như thiểm điện.
Rất nhiều tu hành giả đều phải kêu lên, tốc độ thật nhanh, không hổ là cao thủ La Tông.
“Mọi người cố gắng kiên trì, lát nữa người của Ma Thiên Các đến chúng ta sẽ an toàn!”
“La Tông cũng không kém!”
Trong lòng mọi người lập tức dâng lên hy vọng.
Đúng là không đánh thì không quen biết. Lần đầu tiên Lục Châu đến thánh địa La Tông, Sở Nam là người dẫn đầu đoàn nghênh tiếp Ma Thiên Các. Không biết vì sao lúc đó Sở Nam mắt cao hơn đầu, Lục Châu còn chưa xuất hiện hắn đã chọc giận Phan Ly Thiên và Lãnh La nên bị đánh đến hôn mê bất tỉnh, đến mặt của Lục Châu cũng không kịp nhìn thấy.
Lại qua một đoạn thời gian, Lục Châu sử dụng khá nhiều Thẻ Nghịch Chuyển nên mái tóc đã đen hơn một nửa, trông càng khác biệt với khi đó. Huống chi Sở Nam bây giờ còn chẳng thèm quay đầu nhìn lão giả sau lưng mình lấy một lần.
Lục Châu đúng là cạn lời. Xem ra lần trước giáo huấn hắn vẫn chưa đủ. Người của La Tông ngạo khí toát ra từ trong xương, lời này một chút cũng không sai.
Lục Châu lắc đầu. Thấy hắn nóng lòng xông pha chiến đấu để bảo vệ Mạc Thành, Lục Châu không định tính toán với hắn, chỉ lăng không quan sát.
Sở Nam chắp tay lại, chưởng ấn lăng lệ đánh về phía cánh cự điểu Man Man. Ầm! Tia lửa văng khắp nơi, tiếng va chạm vang vọng trong thiên địa. Cự điểu rụng mất mấy sợi lông vũ.
“Hay!”
“Đánh đẹp lắm!”
“Không hổ là đại trưởng lão La Tông!”
Tuy chỉ rơi mất mấy sợi lông nhưng so với trước đó không ai làm gì được cự điểu thì đã mạnh hơn rất nhiều. Điều này đã cổ vũ sĩ khí cho đám người.
Lục Châu bất đắc dĩ lắc đầu. Dù biết cần phải nâng cao sĩ khí, nhưng vừa đánh rụng mấy sợi lông vũ đã đắc ý đến mức này thì làm sao mà đánh bại hung thú cho được?
“Lão tiên sinh, tại sao người lại lắc đầu?” Có người quay lại hỏi.
“Hung thú này không dễ đối phó như vậy đâu.”
Một người đứng bên trái gật đầu nói: “Lão tiên sinh, đạo lý này chúng ta đều hiểu, nhưng mà… hung thú làm loạn, có thể góp bao nhiêu sức lực thì chúng ta đều cố gắng góp sức, vẫn tốt hơn là ngồi chờ chết. Nếu chúng ta đều lui thì lão bách tính trong thành phải làm sao? Hành quân đánh trận còn có thể tha cho bách tính, nhưng đám hung thú này làm gì có nhân tính, sẽ không buông tha cho bất cứ ai.”
“Ngươi không sợ chết?”
“Sợ thì có làm được gì.”
Lục Châu vuốt râu gật đầu tán thưởng. “Lão phu thích loại người trẻ tuổi đầy năng lượng như ngươi.”
“Đa tạ lão tiên sinh đã khích lệ.”
“Ngươi đến từ môn phái nào?”
“Vãn bối không môn không phái.”
“Nếu muốn, ngươi có thể gia nhập sơn môn của lão phu. Tuy không thể làm đồ đệ nhưng làm sơn môn đệ tử cũng không tệ, vẫn tốt hơn là làm lục bình không rễ.” Lục Châu đúng là rất thích loại nhân tài như thế, Ma Thiên Các coi trọng thiên phú, nhưng càng coi trọng nhân phẩm hơn.
Không ngờ người trẻ tuổi này lại lắc đầu từ chối: “Ta đã quen tự do tự tại, không thích bị quản thúc, đa tạ ý tốt của lão tiên sinh.”
“Lão phu là…”
“Cho dù đích thân tổ sư gia Ma Thiên Các đến mời chào thì ta cũng sẽ nói như vậy thôi.”
“. . .”
Ma Thiên Các của lão phu không thơm sao?
Tính ra đây là lần đầu tiên Lục Châu bị người ta từ chối.
Thôi vậy, lão phu nào phải loại người gây khó dễ cho người khác.
Ầm! Đại trưởng lão Sở Nam lại đánh ra một chưởng, cự điểu lại rơi rụng mấy sợi lông.
“Hay!” Đám người hưng phấn nói.
Cự điểu bị đánh liên tục hai lần, nó tức giận phát ra tiếng rít chói ta, móng vuốt toả quang mang màu đỏ sậm, hai cánh điên cuồng vỗ mạnh! Cuồng phong tàn phá khắp nơi.
Sở Nam hét lớn một tiếng: “Xem ta xé xác ngươi như thế nào!”
Thân ảnh như thiểm điện, Sở Nam nhoáng một cái đã xuất hiện phía trên cự điểu, hai tay chắp lại. Giữa hai bàn tay xuất hiện một tia đao cương cực lớn dài đến mấy chục mét, vừa vặn dài bằng cơ thể cự điểu.
Ông! Pháp thân xuất hiện. Mọi người mở to mắt nhìn toà pháp thân sáng rực kia.
“Trùng tu đến bát diệp! Thật lợi hại!”
“Chúng ta được cứu rồi! Không ngờ lại là bát diệp không kim liên!”
Quả nhiên, khi pháp thân vừa xuất hiện, cự điểu Man Man đã cảm nhận được nguy hiểm, lập tức vỗ cánh bay đi.
Đao cương của Sở Nam bay ra, hai tay pháp thân nắm lấy đao cương chém mạnh xuống!
“Nghe nói sau khi trảm kim liên, pháp thân có thể làm ra nhiều loại động tác mới mẻ, không ngờ đều là thật.”
“Ta cũng phải thử xem mới được, chiêu thức này thật quá mạnh mẽ!”
Đám người hưng phấn quan sát cuộc chiến. Nhưng khi tia đao cương cực lớn kia hạ xuống, hai cánh Man Man chợt khép lại bảo vệ toàn thân.
Ầm!
Đao cương chém vào cánh chim, mấy sợi lông vũ bay xuống. Cự điểu Man Man rên lên một tiếng rồi giang rộng cánh, bổ nhào về phía Sở Nam với tốc độ và lực lượng mạnh hơn hẳn lúc trước gấp mấy lần.
Mục tiêu của nó vốn không phải là đám tu hành giả này, nhưng đám người Sở Nam cứ không ngừng công kích, rốt cuộc đã chọc giận nó.
Móng vuốt Man Man loé lên hồng quang. Vù!
“Không được!” Sở Nam lập tức thu hồi pháp thân, thân ảnh nhoáng lên một cái, lui về phía sau.
Nhưng Man Man rất có linh tính, dường như đã dự đoán được hướng chạy của Sở Nam nên lao vọt tới. Đám Man Man nhỏ trên bầu trời nghe được thủ lĩnh triệu hoán, cả đàn nhanh chóng nhào xuống.