Lục Châu vuốt râu nói: “Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của lão phu.”
Lục Châu không quá ưa thích loại cảm giác trò chuyện không đầu không đuôi này.
Thanh niên mặc bạch bào đứng cạnh Ninh Vạn Khoảnh quát lên: “Làm càn!”
Lời còn chưa dứt, Lục Châu đã đột ngột xuất chưởng. Chưởng ấn toả quang mang màu xanh thẳm bay về phía người thanh niên.
Ninh Vạn Khoảnh không nhìn thấy màu sắc chưởng ấn nhưng có thể cảm nhận được sức mạnh thần bí quái dị trong chưởng ấn, lập tức hô lên: “Tránh ra.”
Đáng tiếc người thanh niên lại sử dụng phương thức đỡ đòn.
Song chưởng nâng lên, bạch sắc Tinh Bàn xuất hiện trước mặt tạo thành tầng phòng ngự. Chưởng ấn đánh vào Tinh Bàn.
Ầm!
Tinh Bàn lập tức bị hõm vào, đập mạnh vào ngực người thanh niên khiến hắn bị đánh bay, máu tươi phun ra ướt đẫm vạt áo. Hắn lảo đảo lùi lại mười mét mới miễn cưỡng đứng vững.
Thẩm Tất âm thầm gật đầu, suýt tí nữa hắn đã quên Các chủ ngài nào có phải tu hành giả kim liên giới, rõ ràng là cao thủ lam liên giới nha!
Đương nhiên đây cũng chỉ là do hắn đoán mò mà thôi.
Nhìn thấy đối phương bị Lục Châu đánh một chưởng đã bị thương, dù Thẩm Tất không còn là thành viên Hắc Tháp cũng cảm thấy hả giận.
Đại khái chính là dễ chịu.
Ninh Vạn Khoảnh nói: “Chưởng lực của các hạ rất mạnh.”
“Ninh Vạn Khoảnh, lão phu không có nhiều thời gian để lãng phí với ngươi. Nếu muốn sống thì thành thật trả lời câu hỏi của lão phu.” Lục Châu đạm mạc nói.
Ninh Vạn Khoảnh khẽ giật mình, cho tới bây giờ không hề có ai dám nói chuyện với hắn kiểu đó, trong lòng không khỏi cảm thấy hơi khó chịu.
Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Tất đã lên tiếng:
“Nhắc nhở hai vị một chút, trước hai vị còn có một kẻ dám phách lối ương ngạnh trước mặt Lục tiền bối, hắn đã chết rồi. Tên hắn là Vũ Quảng Bình.”
“. . .”
Ninh Vạn Khoảnh cả kinh, hắn mở to mắt nhìn về phía trước nhưng vẫn không thể nhìn thấy gì. Hắn rất muốn nhìn xem lão nhân trước mắt rốt cuộc là người nào.
Bạch Tháp và Hắc Tháp tranh đấu rất nhiều năm, hai bên đều hiểu rõ thực lực đối phương. Hắn đương nhiên biết Vũ Quảng Bình mạnh đến cỡ nào.
Ninh Vạn Khoảnh hỏi với vẻ không thể tin nổi: “Vũ Quảng Bình chết rồi?”
Thẩm Tất nói: “Các hạ đã nhận ra ta đến từ Hắc Tháp, vậy ta còn gạt các hạ làm gì? Chuyện này các hạ có thể tìm người chứng thực, có không ít người biết tin tức này. Ta phải nhắc nhở hai vị, Lục tiền bối không thích người lằng nhằng, đừng quá đề cao chính mình, nếu không chết thế nào cũng không biết.”
“. . .”
Lời này nói rất đúng, người thanh niên vừa ăn một chưởng chỉ biết im lặng, không còn chút nóng giận nào.
Ninh Vạn Khoảnh lại chắp tay thi lễ lần nữa: “Thì ra là cao nhân, đã đắc tội, mong lão tiên sinh thứ lỗi. Hai người chúng ta phụng mệnh đến kim liên giới, một là để phá hỏng phù văn thông đạo của Hắc Tháp, hai là…”
Hắn do dự một chút rồi tiếp tục nói: “Người Bạch Tháp bị giết ở đây, ta phải điều tra rõ ràng việc này. Tu hành giới đồn rằng việc này là do Hắc Tháp gây ra… nhưng ta không cho là vậy.”
Lục Châu gật đầu nói: “Lão phu cho ngươi hai lời khuyên.”
“Mời lão tiên sinh nói.”
“Thứ nhất, phù văn thông đạo này lão phu cần dùng đến. Thứ hai, mâu thuẫn giữa Hắc Tháp Bạch Tháp các ngươi đừng dây dưa đến kim liên giới, các ngươi bị giết cũng bởi vì tranh đoạt lợi ích với Hắc Tháp, không oán được ai.”
Ninh Vạn Khoảnh nghi hoặc nói: “Lão tiên sinh cần phù văn thông đạo để làm gì?”
“Lão phu làm việc còn phải báo cáo cho ngươi?”
“. . .”
Ninh Vạn Khoảnh xấu hổ cười: “Lão tiên sinh, làm vậy e là ta không cách nào bàn giao với trưởng lão hội.”
“Đó là việc của ngươi, không phải việc của lão phu.”
“. . .”
Ninh Vạn Khoảnh chỉ tay về phía toà phù văn thông đạo: “Phù văn thông đạo này có thể đi tới Hắc Tháp, cũng có thể đến hồng liên giới, việc này can hệ trọng đại, ta thật không thể nào bàn giao.”
Lục Châu khẽ nhíu mày: “Rượu mời không uống chỉ muốn uống rượu phạt!”
Bàn tay nâng lên, chưởng ấn màu xanh thẳm phiêu nhiên bay ra.
Lỗ tai Ninh Vạn Khoảnh giật giật, thân ảnh lùi về sau, Tinh Bàn tám Mệnh Cách xuất hiện chắn trước mặt hắn.
Ầm!
Ninh Vạn Khoảnh miễn cưỡng ăn một chưởng, kêu lên một tiếng đau đớn, trong lòng kinh hãi vô cùng. Cũng may Tinh Bàn của hắn chưa bị tổn hại.
“Không ngờ trong kim liên giới lại có cường giả bậc này.” Ninh Vạn Khoảnh nói, “Lão tiên sinh, cả đời này của ta không được nhìn thấy ánh sáng, tuy vậy ta vẫn muốn được lĩnh giáo lão tiên sinh hai chiêu. Đến giới hạn thì dừng.”
Lục Châu vuốt râu nhìn nam tử trung niên bị mù trước mặt.
Xem ra không phải người Bạch Tháp đều đáng ghét, người này tuy mắt mù nhưng làm việc lại quang minh lỗi lạc.
“Can đảm lắm.” Lục Châu nói, “Luận bàn thì miễn đi.”
“Hả?”
“Nếu ngươi có thể tiếp được ba chưởng của lão phu, lão phu sẽ không làm khó ngươi nữa.” Lục Châu nói.
Ninh Vạn Khoảnh nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu nói: “Được.”
Đây là cường giả tám Mệnh Cách, cũng là người mạnh nhất Lục Châu từng đối mặt. Trước đó phải dùng thẻ Một Kích Chí Mạng cường hoá, Lục Châu vẫn chưa có cơ hội phát huy thực lực của mình.
Thấy đối phương đồng ý, Lục Châu chậm rãi nâng tay lên.
“Chưởng thứ nhất, Phật môn, Đại Kim Cương Luân Thủ Ấn.” Chưởng ấn này mang theo một phần tư Thái Huyền chi lực.
Chưởng ấn mang theo lam quang bay ra, Ninh Vạn Khoảnh gọi ra Tinh Bàn chắn trước mặt.
Ầm!
Tinh Bàn bị hõm vào trong.
“Sao có thể?!”
Ninh Vạn Khoảnh đột nhiên cảm thấy chưởng lực đã tăng hơn trước rất nhiều, rõ ràng năng lượng ba động không mạnh nhưng lực lượng lại vô cùng đáng sợ.
Dưới chân hắn hiện ra cương ấn, trượt về sau mấy trăm thước mới lảo đảo dừng lại, ổn định thân hình.
“Đại nhân!!”
Mới chưởng thứ nhất đã đánh lui cường giả tám Mệnh Cách, còn đánh móp Tinh Bàn của đối thủ.
Thẩm Tất âm thầm gật gù, thực lực của Các chủ quả nhiên trên cả tám Mệnh Cách. Hắn ôm đùi chỉ có chuẩn.
. . .
Ninh Vạn Khoảnh đứng vững, cảm giác hai tay đã tê liệt, khí tức trong cơ thể hỗn loạn, khó chịu đến cực điểm.
Mới chưởng đầu đã gian nan như vậy, mấy chưởng sau còn vất vả thế nào? Ninh Vạn Khoảnh đột nhiên cảm thấy hối hận về quyết định của mình, nhưng việc đã đến nước này, hắn chỉ có thể tiếp tục gánh vác.
Chương 1172 Vô đề
Ninh Vạn Khoảnh nói: “Tiếp tục đi.”
“Không tệ. Một chưởng này lão phu sử dụng hai thành lực lượng… Chưởng thứ hai hy vọng ngươi vẫn có thể chịu được.”
“. . .”
Mới hai thành?
Ổn định, đừng hoảng hốt. Chỉ là thủ đoạn công tâm của đối phương thôi.
Ninh Vạn Khoảnh rút kinh nghiệm, lần này dưới chân hắn xuất hiện vòng tròn thái cực, một âm một dương. Vòng sáng từ từ dâng lên bảo vệ toàn thân hắn.
Tinh Bàn xuất hiện, trong tám Mệnh Cách có hai khu vực Mệnh Cách sáng lên. Hắn đang vận dụng lực lượng Mệnh Cách.
“Chưởng thứ hai, Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn.”
Hả?
Mí mắt Ninh Vạn Khoảnh giần giật, đột nhiên nhận ra mình bị người ta sáo lộ rồi! Vừa rồi là chưởng ấn Phật Môn, bây giờ lại biến thành chưởng ấn Đạo môn.
Biết vậy hắn đã không dùng chiêu phòng ngự Định Thân Ấn của Đạo môn. Chiêu này có hiệu quả nhất khi phòng ngự công pháp Phật môn.
Lục Châu đánh ra chưởng ấn, chín chưởng ấn nhỏ lần lượt bay ra thẳng tắp đánh về phía Ninh Vạn Khoảnh.
Chưởng này dùng một phần ba Thái Huyền chi lực.
Nếu đối phương là tu hành giả bốn Mệnh Cách trở xuống thì sẽ bị chưởng này diệt ít nhất một Mệnh Cách.
Oanh oanh oanh…
Liên tiếp chín đạo chưởng ấn đập vào Tinh Bàn. Tinh Bàn hoàn toàn bị hõm xuống, thậm chí còn suýt bị đánh xuyên thủng.
Định Thân Ấn dưới chân không cách nào gánh nổi lực lượng này, toàn thân Ninh Vạn Khoảnh bị đánh trượt ra sau, không biết đã đụng gãy bao nhiêu cây thụ mộc.
Hắn nhận ra chưởng lực vẫn còn đánh tới liên miên không dứt, nếu cứ tiếp tục như vậy Tinh Bàn sẽ bị huỷ, một Mệnh Cách sẽ bị tiêu diệt.
“Không được!!”
Ninh Vạn Khoảnh cấp tốc thu hồi Tinh Bàn, mặc cho chưởng lực còn lại đánh thẳng vào Định Thân Ấn trên người mình.
Ầm!
Định Thân Ấn bị phá tan thành từng mảnh nhỏ, chưởng lực tàn dư đập vào ngực hắn.
Phốc ——
“Đại nhân!!!”
Tên thanh niên Bạch Tháp còn lại phóng tới như thiểm điện.
Trong một bụi cỏ cách đó mấy trăm mét, Ninh Vạn Khoảnh quỳ một gối dưới đất, máu tươi không ngừng trào ra từ khoé miệng nhỏ xuống đất.
Hắn không ngừng thở hổn hển, trong lòng vô cùng kinh hãi.
“Chưởng này lão phu dùng bốn thành lực lượng.” Giọng Lục Châu thản nhiên truyền tới.
Bốn thành sao…
“Chưởng thứ ba…” Lục Châu nói, “Ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”
Ninh Vạn Khoảnh quả quyết giơ tay lên: “Ta từ bỏ.”
Chưởng đầu Ninh Vạn Khoảnh còn cho rằng là do mình khinh địch, không chuẩn bị kỹ càng. Nhưng chưởng thứ hai đã xác định thực lực đối phương tuyệt đối cao hơn hắn, ít nhất cũng là chín Mệnh Cách, hoặc thậm chí là mười Mệnh Cách.
Kim liên giới sao có thể có tu hành giả mạnh đến mức này? Rất không hợp lý.
“Đại nhân.” Lúc này người thanh niên Bạch Tháp đã chạy tới đỡ hắn lên.
“Ta không sao.” Ninh Vạn Khoảnh ra hiệu cho thuộc hạ.
Tên thuộc hạ buông tay lui sang một bên nhưng trên mặt vẫn tràn đầy lo âu.
Ninh Vạn Khoảnh chắp tay nói với Lục Châu: “Đa tạ lão tiên sinh đã nương tay.”
Lục Châu thoả mãn nhìn Ninh Vạn Khoảnh, người này cũng khá thức thời.
Tuy đã tiêu hao một phần Thái Huyền chi lực nhưng có thể tiết kiệm thẻ Một Kích Chí Mạng vẫn là tốt nhất.
Huống hồ gì trong tình huống chiến đấu, người ta cũng không đứng yên cho Lục Châu đánh. Lần trước Đế Giang có thể tránh thoát Thái Huyền chi lực, nói rõ Thái Huyền chi lực không phải là lực lượng vô địch.
Nhưng nếu là chính diện đối mặt kiểu này, chỉ e cường giả mười Mệnh Cách cũng không dám miễn cưỡng chống đỡ chưởng ấn chứa mười phần Thái Huyền chi lực của Lục Châu.
Ninh Vạn Khoảnh nói: “Tu vi của lão tiên sinh thật thâm hậu, vãn bối mặc cảm.”
“Biết rõ thì tốt.” Lục Châu đáp, “Nếu lão phu thật sự đánh ra chưởng thứ ba, chỉ sợ ngươi khó giữ được tính mạng.”
Ninh Vạn Khoảnh cũng không phản bác. Hắn cảm giác được vị lão giả này nói thật.
Khi đón đỡ chưởng ấn thứ hai, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác bất lực, mà loại cảm giác này chỉ từng xuất hiện khi hắn đối chiêu với Tháp chủ.
Thất bại phải có giác ngộ của kẻ thất bại. Ninh Vạn Khoảnh nói:
“Toà phù văn thông đạo này xin nhường lại cho lão tiên sinh. Chuyện ở kim liên giới ta sẽ không tra nữa.”
“Rất tốt.”
“Nhưng ta chỉ là Thẩm Phán Giả, việc phù văn thông đạo mong lão tiên sinh giữ bí mật, nếu để người khác biết, khó tránh khỏi sẽ lại đến nhúng tay.” Ninh Vạn Khoảnh nói.
Thẩm Tất cười đáp: “Việc này các hạ cứ yên tâm, Các chủ nhà ta thưởng thức nhất là người thức thời, sẽ chiếu cố đến thể diện của các hạ.”
Ninh Vạn Khoảnh lộ vẻ xấu hổ.
Lục Châu nói: “Chỉ mong ngươi nhớ lấy lời mình đã nói.”
Ninh Vạn Khoảnh không nói gì. Lục Châu xoay người đi về phía phù văn thông đạo.
Chờ bóng người khuất dạng, Ninh Vạn Khoảnh mới mở miệng căn dặn: “Chuyện này phải giữ bí mật.”
“Vâng.”
Tên thuộc hạ đương nhiên biết loại chuyện này không thể để lộ, sẽ mang lại phiền phức lớn.
“Đại nhân, thuộc hạ có lời muốn nói.”
“Có việc gì?”
“Lão nhân kia hình như không đơn giản chỉ là tu hành giả kim liên giới. Thuộc hạ thấy chưởng ấn của hắn tuy là kim sắc nhưng vẫn mang theo một chút lam sắc. Từ chưởng ấn thứ hai thì hoàn toàn là lam chưởng.”
Ninh Vạn Khoảnh cả kinh: “Chuyện này là thật?”
“Thuộc hạ từng câu đều nói thật, không dám giấu diếm.”
Tròng mắt Ninh Vạn Khoảnh đảo nhanh, không biết đang suy nghĩ cái gì. Trầm mặc một lúc lâu, hắn mới thở dài một tiếng: “Chẳng trách…”
“Đại nhân, trong này có ẩn ý gì sao?”
“Không có gì, ta từ trước đến nay chưa từng nghe nói có tu hành giả lam liên xuất hiện.”
“. . .”
Thế ngài còn ‘khó trách’ cái gì?
“Vậy chúng ta không tra cái chết của nhóm Bạch Ngô Vệ nữa sao?”
“Tu vi người này hẳn là mười Mệnh Cách, chúng ta không cần thiết lấy cứng đối cứng. Hơn nữa, cao thủ như thế, chúng ta có thể dùng chiêu dẫn lửa đốt kẻ thù, để Hắc Tháp ăn chút thiệt thòi chẳng phải là càng tốt hơn sao?”
“Đại nhân anh minh.”
“Trở về chuẩn bị một chút, ta còn có việc quan trọng cần làm.” Ninh Vạn Khoảnh nói.
“Đại nhân, ngài định đi đến Triệu Văn Quốc ở hồng liên giới?”
Ninh Vạn Khoảnh gật đầu. “Người của chúng ta đã xác nhận tại Triệu Văn Quốc sẽ xuất hiện một con Mệnh Cách thú đặc thù, Bạch Tháp phải xuống tay trước, không thể để Hắc Tháp chiếm tiện nghi.”
“Vâng.”
Chương 1173 Vô đề
Cùng lúc đó.
Lục Châu và Thẩm Tất đã đến trước toà phù văn thông đạo.
Đó là một thạch bản hình tròn khắc hoạ vô số trận văn phức tạp, các trận văn liên kết với nhau như những đoá hoa nở rộ.
“Đây chính là phù văn thông đạo, trên người thuộc hạ có phù chỉ dùng để khởi động. Sau khi tiến vào thông đạo, thuộc hạ sẽ khống chế nó.”
“Được.” Lục Châu nói, “Đến hồng liên giới.”
“Mời Các chủ đứng ở vị trí này.”
Lục Châu gọi Đế Giang tới cùng đứng trong vòng tròn. Thẩm Tất đứng ở vị trí trung tâm.
Hắn bắt đầu nhen nhóm phù chỉ, lá bùa cháy rực lên rồi rơi vào vòng tròn phù văn. Toàn bộ thông đạo lập tức phát sáng, quang mang bao phủ cả hai người và Đế Giang.
“Thành công.” Thẩm Tất sử dụng phù văn thông đạo rất thuần thục, không hề lo lắng.
Lục Châu không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy toàn thân như tiếnvào trong một không gian ánh sáng, xung quanh không nhìn thấy bất cứ vật gì.
Không bao lâu sau, cảm giác lắc lư xuất hiện như khi ngồi trên máy bay.
Thẩm Tất chưởng vào vòng tròn phù văn, lúc này Lục Châu mới chú ý thấy vòng tròn phù văn trông giống hệt Tinh Bàn.
Thẩm Tất không ngừng vận chuyển nguyên khí, toàn bộ nguyên khí bị hấp thu vào vòng tròn phù văn, hai người không ngừng bay lên.
Cảm giác mất trọng lực ập tới, đi kèm với nó là cảm giác bị áp bách nặng nề khiến người khó thở. Chẳng trách muốn đi qua thông đạo phù văn cần có tu vi mạnh và lòng nhẫn nại.
. . .
Cùng lúc đó, tại Triệu Văn Quốc.
Trong tam giác trận kỳ, sắc mặt Ngu Thượng Nhung không quá đẹp đẽ.
Mấy ngày nay thương thế của Vu Chính Hải đã khôi phục, nhưng Ngu Thượng Nhung vì trúng độc nên vết thương không chuyển biến tốt đẹp.
Đám hung thú xung quanh cũng không hề tản đi.
“Nhị sư đệ, tiếp tục như vậy e là không ổn. Mệnh thạch của tên kia dập tắt, Bạch Tháp nhất định sẽ phái người tới kiểm tra. Chúng ta liên lạc với thất hiền đệ nhờ hắn nghĩ biện pháp đi.” Vu Chính Hải nói.
“Cẩn thận mấy cũng có sơ sót, không ngờ lúc này lại trúng độc.” Ngu Thượng Nhung lắc đầu thở dài.
Vu Chính Hải trải trận bố xuống đất rồi lấy phù chỉ ra thiêu đốt.
Không bao lâu sau, thân ảnh mấy người Tư Vô Nhai xuất hiện.
“Hiền đệ, ta nhớ đệ muốn chết.” Vu Chính Hải nói thẳng vào vấn đề.
Ngu Thượng Nhung: “. . .”
Tư Vô Nhai: “. . .”
Mỗi lần đại sư huynh nói câu này có nghĩa là đang có việc cần nhờ.
“Đại sư huynh, xảy ra chuyện gì rồi?” Tư Vô Nhai nói.
Vu Chính Hải kể lại đầu đuôi sự việc. Tư Vô Nhai nhíu chặt mày hỏi: “Nhị sư huynh bị thương?”
Ngu Thượng Nhung đứng lên, ngoại trừ sắc mặt không tốt thì những thứ khác đều khá ổn. “Không nghiêm trọng, đệ đừng lo lắng.”
Tư Vô Nhai nhìn vết thương của Ngu Thượng Nhung, chợt nói: “Là độc vu thuật.”
“Đệ biết loại độc này?”
“Đương nhiên, đại sư huynh trước kia hận nhất là Lâu Lan. Vì muốn đối phó đại vu Lâu Lan, đệ đã nghiên cứu không ít điển tịch vu thuật nên mới biết việc này.”
Vu Chính Hải cười nói: “Không hổ là đệ nhất quân sư của U Minh Giáo ta.”
Ngu Thượng Nhung: “. . .”
Sao công lao gì huynh cũng đắp lên người mình được thế?
“Phải giải độc như thế nào?”
“Cạo xương bức độc, hoặc là có vu sư cường đại hô trợ.” Tư Vô Nhai đáp.
Ngu Thượng Nhung gật đầu, ngồi xuống, lấy Trường Sinh Kiếm ra.
“Nhị sư huynh, không được, hoàn cảnh nơi đó quá nguy hiểm.” Tư Vô Nhai ngăn cản.
“Vẫn tốt hơn là ngồi chờ chết.” Ngu Thượng Nhung nói.
Trong hình ảnh, Minh Thế Nhân đột nhiên xuất hiện nói: “Để đệ tới đó… chờ đệ.”
“Tứ sư huynh?” Tư Vô Nhai hỏi.
“Yên tâm, Nhật tiên sinh đã xuất mã thì mọi việc dễ như trở bàn tay.”
. . .
Khi mấy huynh đệ đang nói chuyện trời đất thì ‘vù’ một tiếng, âm thanh xé gió vạch phá bầu trời khiến đám hung thú xung quanh hoảng loạn bỏ chạy.
“Có người tới.” Tình cảnh mà Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung không muốn nhìn thấy nhất rốt cuộc cũng xảy ra.
Phía nam tam giác trận kỳ có một người đứng trên lưng toạ kỵ đang bay vọt tới.
Gràoooo ——
Tiếng kêu chói tai vang vọng khắp mảnh phế tích.
Tu hành giả cưỡi trên lưng Huyền Điểu lăng không lơ lửng bên trên tam sắc trận kỳ, phẫn nộ nói:
“Đúng là tên phế vật, lãng phí trận kỳ như vậy!”
Tam giác trận kỳ vốn là bảo vật dùng để vây khốn Mệnh Cách thú đặc thù, nếu bố trí tốt có thể hấp thu thiên địa nguyên khí sớm cả tháng, năng lượng trong đó đủ để thoải mái bắt lấy con Mệnh Cách thú. Bây giờ lại bị Điền Minh dùng để vây khốn mấy tên tu hành giả nhãi nhép, hắn sao có thể không tức giận?
Tốc độ hắn nhanh như điện xẹt, lao về phía đám Mệnh Cách thú xung quanh, đao quang kiếm ảnh bay đầy trời.
Chiến đấu kéo dài khoảng nửa canh giờ.
Tu hành giả cưỡi Huyền Điểu rốt cuộc bay về, trong tay cầm một chiếc túi hoa chứa đầy Mệnh Cách Chi Tâm.
Hắn hài lòng gật đầu: “Vận khí không tệ, tại nơi hỗn loạn quả nhiên có nhiều Mệnh Cách thú. Hắc Tháp lén lút bắt giữ nhiều Mệnh Cách thú như thế, đúng là hèn hạ.”
Hắn cất kỹ túi rồi khống chế Huyền Điểu bay về phía tam giác trận kỳ, hừ nhẹ một tiếng:
“Là các ngươi giết Điền Minh?”
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu nhìn hắn.
“Điền Minh? Điền Minh là ai chớ?” Vu Chính Hải hỏi.
Tu hành giả mặc bạch bào chỉ tay về phía thi thể cách đó không xa. “Nói đi, các ngươi muốn chết kiểu gì?”
Vu Chính Hải đáp: “Cho dù chết cũng phải chết minh bạch. Ngươi là ai? Vì sao lại muốn giết bọn ta?”
Tu hành giả mặc bạch bào nghiễm nhiên nói: “Bản toạ là một trong những Thẩm Phán Giả của Bạch Tháp nghị hội, Nam Cung Ngọc Thiên.”
“Địa vị lớn thế.” Vu Chính Hải không hề sợ hãi nói, “Thế ngươi có biết ta là ai không?”
“Là ai không quan trọng, dù sao ngươi cũng không sống được bao lâu nữa.”
“Gia sư chính là Các chủ Ma Thiên Các.” Vu Chính Hải nói.
“. . .”
Nhìn thái độ nghiễm nhiên của Vu Chính Hải không khác gì mình, Nam Cung Ngọc Thiên lắc đầu nói: “Chưa từng nghe tới.”
“. . .”
Vu Chính Hải có hơi xấu hổ. Đám người Hắc Tháp Bạch Tháp này tin tức quá không linh thông rồi. Sư phụ làm ra nhiều động tĩnh như vậy mà những người này còn không hề biết gì.
“Gia sư từng dùng một chưởng đánh chết Thẩm Phán Giả Hắc Tháp Vũ Quảng Bình.” Vu Chính Hải nói.
Chương 1174 Vô đề
Ánh mắt Nam Cung Ngọc Thiên rũ xuống, tỉ mỉ đánh giá Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung, sau đó nói:
“Vũ Quảng Bình chết là tốt. Ta coi như các ngươi nói thật, nhưng các ngươi vẫn phải chết. Kẻ huỷ đi trận kỳ tất phải chết không thể nghi ngờ. Hôm nay dù là Tháp chủ Hắc Tháp tới cũng không cứu được các ngươi.”
Gràooooo. Tiếng kêu của Huyền Điểu vang vọng trên không trung.
Nam Cung Ngọc Thiên thản nhiên nói: “Nhưng với tu vi của các ngươi thì làm sao giết chết Điền Minh?”
Hắn cảm giác một chút, phát hiện khí tức của hai người không có gì kỳ lạ.
“Ngươi muốn biết không?” Vu Chính Hải nói, “Ngươi xuống đây, ta nói cho ngươi biết.”
Nam Cung Ngọc Thiên mỉm cười: “Trận kỳ nho nhỏ này không làm gì được ta đâu. Ta có thể đóng lại trận pháp bất cứ lúc nào.”
“. . .”
“Nói đi… Nói xong thì lên đường.” Nam Cung Ngọc Thiên khoát tay.
Vù!
Lời còn chưa dứt, từ phía bắc đột nhiên truyền tới âm thanh phi hành xé gió.
“Nam Cung Ngọc Thiên?”
Nơi xa có năm thân ảnh mặc hắc bào lưu lại từng đạo tàn ảnh trên không trung, chẳng mấy chốc đã đến phía trên tam giác trận kỳ.
Nam Cung Ngọc Thiên quan sát mấy người này, nhíu mày nói: “Hắc Ngô Vệ?”
“Nam Cung Ngọc Thiên, nhiều năm không gặp, ngươi vẫn có mắt như mù hệt như lúc trước.” Tu hành giả mặc hắc bào cầm đầu mỉm cười nói.
“Ngươi là…?”
“Bản toạ vẫn nhớ kỹ ngươi.”
Nam Cung Ngọc Thiên nhướng mày, thoáng kinh ngạc một chút nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, cười đáp:
“Thì ra là Tháp chủ tiền nhiệm của Hắc Tháp. Tiêu tháp chủ, nghe nói ngươi đã bị giết chết trong Hắc Thuỷ Huyền Động, không ngờ vẫn còn sống.”
Hắn nhìn lướt qua mấy người đứng phía sau Tiêu Vân Hoà, cười ha hả nói: “Định đông sơn tái khởi hả?”
“Việc này không nhọc ngươi hao tâm tổn trí.” Tiêu Vân Hoà đáp.
Nam Cung Ngọc Thiên cười nói: “Đương nhiên ta phải hao tâm tổn trí rồi, Bạch Tháp chúng ta thích nhất là nhìn thấy Hắc Tháp các ngươi nội đấu. Nếu ngươi nguyện ý, Bạch Tháp có thể nâng đỡ ngươi. Thế lực của ngươi đơn bạc như vậy làm sao đối kháng nổi với Hắc Tháp?”
“Làm càn.” Giọng Tiêu Vân Hoà trầm xuống, hiển lộ khí thế bức người. “Khi bản toạ chỉ điểm giang sơn thì ngươi còn chưa ra đời đâu.”
Nam Cung Ngọc Thiên cười ha hả thành tiếng:
“Tiêu tháp chủ, nếu ta nhớ không lầm thì ngươi đã bị huỷ Mệnh Cách, sớm không còn là vị Tháp chủ quát tháo phong vân, một tay che trời như xưa. Bây giờ đứng trước mặt ta còn ra vẻ cái gì? Cho là ta sẽ sợ ngươi hả?”
Vu Triều đứng phía sau Tiêu Vân Hoà, thương thế đã điều dưỡng khỏi hẳn, hừ lạnh một tiếng:
“Làm sao ngươi biết Mệnh Cách của Tháp chủ có khôi phục hay chưa?”
Nghe vậy, sắc mặt Nam Cung Ngọc Thiên lập tức trở nên ngưng trọng, theo bản năng khống chế Huyền Điểu bay ra xa mấy mét.
Nói cho cùng vẫn là nắm đấm lớn mới có tiếng nói.
Tiêu Vân Hoà nói: “Ta tới nơi này không phải để gây hấn với ngươi, cũng không định kết thù với Bạch Tháp.”
“Vậy ngươi có mục đích gì?”
“Ta chỉ muốn nói, hai người này không thể giết.” Tiêu Vân Hoà nói.
Vu Chính Hải đứng trong trận kỳ, cất tiếng chào hỏi: “Thì ra là Tiêu tháp chủ, không ngờ chúng ta lại gặp mặt nhanh như vậy.”
Tiêu Vân Hoà đáp: “Ta nhớ các ngươi chỉ có tu vi thập diệp, vì sao lại chạy tới nơi này, không muốn sống nữa sao? Nếu không phải ta xong việc trở về kịp lúc thì hôm nay e là không ai cứu được các ngươi.”
Nam Cung Ngọc Thiên không ngờ bọn hắn có quen biết, sắc mặt không mấy tốt đẹp.
“Tiêu tháp chủ, chỉ e là ngươi không bảo vệ được bọn hắn. Hai người này giết Bạch Ngô Vệ Điền Minh, lại lãng phí lực lượng của tam giác trận kỳ. Nếu không giết bọn hắn thì Bạch Tháp làm sao còn mặt mũi? Hơn nữa hai người kia có đáng để ngươi bảo vệ như vậy không?” Nam Cung Ngọc Thiên hỏi.
“Không.” Tiêu Vân Hoà đáp, “Không phải ta muốn bảo vệ bọn hắn, mà là ngươi nên bảo vệ bọn hắn.”
“Hả?” Nam Cung Ngọc Thiên nghi hoặc chẳng hiểu ra sao.
“Ngươi muốn giết bọn hắn cũng được thôi… nhưng nên chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị người truy sát.” Vu Triều nói.
“Truy sát? Ha ha ha… Thật là thú vị, lần đầu tiên ta nghe được có người dám truy sát Bạch Tháp ta!” Nam Cung Ngọc Thiên nói, “Tiêu Vân Hoà ngươi còn không dám làm vậy, bọn hắn dám mới là lạ!”
“Tu vi của bọn hắn đúng là không ra gì, nhưng ta đang nói sư phụ của bọn hắn.” Tiêu Vân Hoà thản nhiên trả lời.
“Sư phụ?”
Nam Cung Ngọc Thiên chợt nhớ tới vừa nãy nam tử đeo đao bên hông cũng khoác lác với hắn câu này.
“Ta đã nhắc nhở ngươi… Nếu ngươi vẫn kiên trì muốn động thủ thì xin mời.”
Tiêu Vân Hoà đứng chắp tay sau lưng, không đoái hoài gì tới đám người nữa.
Nụ cười trên mặt Nam Cung Ngọc Thiên tắt ngấm. Hắn nhìn về phí Tiêu Vân Hoà, sau đó nhìn sang Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung ung dung trấn định.
Nếu đổi lại là người khác, hắn sẽ không thèm tin. Nhưng đây là Tiêu Vân Hoà, không thể không phòng.
Nam Cung Ngọc Thiên quay đầu nói với Vu Chính Hải:
“Gọi sư phụ ngươi tới đây. Ta có thể tha cho các ngươi nhưng Bạch Ngô Vệ không thể chết vô ích. Chuyện này nếu không bàn giao rõ ràng thì Tiêu tháp chủ có nói gì cũng vô ích.”
Hắn lựa chọn nhượng bộ một bước.
Một mặt là đề phòng Tiêu Vân Hoà, một mặt là phòng ngừa vạn nhất.
Vu Chính Hải lắc đầu đáp: “Chỉ sợ ngươi không có tư cách gặp mặt gia sư.”
Tiêu Vân Hoà: “. . .”
Khụ khụ…
Tiêu Vân Hoà ho khan một tiếng, khẽ nói: “Tiểu huynh đệ, chuyện này nên thận trọng thì tốt hơn. Suy cho cùng Nam Cung Ngọc Thiên cũng là Thẩm Phán Giả của Bạch Tháp.”
Ý là, ngươi nên gọi tôn sư tới đi.
Tiêu Vân Hoà cho rằng sư phụ của bọn hắn không ở quá xa.
“Thẩm Phán Giả Bạch Tháp thì sao?” Vu Chính Hải nói.
“Hắn không giống với người khác.” Tiêu Vân Hoà tận lực nhắc nhở.
Lúc này Ngu Thượng Nhung bỗng mở miệng nói: “Gia sư bận rộn, không có thời gian đi xử lý mấy việc vặt vãnh này. Nói đi, ngươi muốn thế nào?”
“Xem như ngươi thức thời.” Nam Cung Ngọc Thiên cười ra tiếng, “Thứ nhất, phải xin lỗi. Thứ hai, hai người các ngươi phải theo ta về Bạch Tháp một chuyến. Thứ ba…”
Hắn sờ sờ cằm, “Điều thứ ba ta còn chưa nghĩ ra, nghĩ xong sẽ nói cho các ngươi biết.”
Ngu Thượng Nhung thản nhiên nói: “Chỉ mong khi ngươi gặp được gia sư, còn đủ dũng khí để cuồng vọng!”
Hai ngón tay Ngu Thượng Nhung kẹp lấy phủ chỉ, kim sắc phù chỉ lập tức bốc cháy ngùn ngụt.
Thấy cảnh này, Tiêu Vân Hoà biết khó có thể đưa hai người rời đi, nhưng bảo hộ hai người một bữa nửa khắc thì không thành vấn đề, bèn cười nói: “Ta cùng chờ với hai vị tiểu hữu.”
Nam Cung Ngọc Thiên không khỏi cười nhạo: “Không ngờ đường đường là Tháp chủ Hắc Tháp tiền nhiệm lại luân lạc tới tình trạng này.”
Tiêu Vân Hoà cũng cười đáp: “Người trẻ tuổi muốn trưởng thành luôn phải trả giá đắt. Cẩn thận đại giới ngươi phải trả chính là tính mạng.”
“Mặc kệ ngươi nói gì, ta cũng không bị ảnh hưởng đâu.” Nam Cung Ngọc Thiên khinh thường nói.
Tiêu Vân Hoà lắc đầu, không nói gì thêm.
. . .
Cách Triệu Văn Quốc một mảnh rừng, trên bãi cỏ âm u.
Một vòng ánh sáng ông ông rung động, quang trụ cường đại xuất hiện rọi thẳng tới chân trời. Hai thân ảnh xuất hiện bên trong vòng ánh sáng.
“Các chủ, chúng ta đã đến hồng liên giới. Thật may mắn, nơi này cách Triệu Văn Quốc không xa.” Thẩm Tất rất hài lòng với năng lực khống chế phù văn thông đạo của mình.
Chương 1175 Vô đề
Lục Châu không khỏi tán thưởng nói: “Thẩm hộ pháp, ngươi có cảm thấy ở giữa thiên địa có một cỗ lực lượng đặc thù đang điều khiển mọi thứ không?”
Truyền tống, đây là thứ chỉ có trong tiểu thuyết và phim ảnh, rốt cuộc hắn cũng được truyền tống một lần nên mới không nén được xúc động.
“Từ xưa đến nay các bậc tiên hiền vẫn luôn nghiên cứu về thiên địa ràng buộc, đáng tiếc vẫn chưa ai có được đáp án.”
Trong quá trình truyền tống, Lục Châu không hề lãng phí thời gian, vẫn sử dụng Tử Lưu Ly để khôi phục không ít Thái Huyền chi lực.
Lúc này Lục Châu cảm ứng được ấn ký ba động, lập tức mặc niệm Thiên thư, quan sát tình hình của Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung.
“Tiêu Vân Hoà?”
Gia hoả này đúng là chỗ nào cũng thấy mặt.
Lục Châu nhìn thấy tu hành giả mặc bạch bào cưỡi Huyền Điểu nói chuyện với Tiêu Vân Hoà:
“Tiêu tháp chủ, ngươi cho rằng ngươi có thể bảo vệ được bọn hắn?”
“Ta không thể.” Tiêu Vân Hoà thành thật đáp.
“Ta thì không vội, nhưng thân phận ngươi đặc thù, ở đây quá lâu không sợ Hắc Tháp tìm tới truy cứu hay sao?”
“Tiêu mỗ có thể sống được đến bây giờ, ngươi cho rằng chỉ dựa vào vận khí?”
Nam Cung Ngọc Thiên không nói gì nữa.
Lục Châu thu hồi thần thông, cảm ứng khoảng cách từ chỗ mình đến chỗ hai đồ đệ.
“Đế Giang.”
Cạp cạp ——
Đế Giang ung dung bước tới.
“Các chủ, ngài có việc gấp?” Thẩm Tất nhìn ra được thần sắc Lục Châu.
“Không quá gấp… Ngươi có biết Tiêu Vân Hoà?” Lục Châu nhân cơ hội hỏi thăm chút tình hình.
Thẩm Tất là Hắc Ngô Vệ, đương nhiên biết rõ người này.
“Tiêu tháp chủ chính là Tháp chủ tiền nhiệm của Hắc Tháp. Trước kia là nhân vật phong vân, sau này nghe nói làm trái với quy củ của Hắc Tháp nên bị Thượng nghị hội và Trưởng lão hội miễn nhiệm chức vị, về sau không rõ vì sao lại mất tích.” Thẩm Tất nói.
Lục Châu gật đầu, thì ra là Tháp chủ tiền nhiệm, chẳng trách lại từng có mười hai Mệnh Cách.
“Hiện tại Tháp chủ đương nhiệm là ai?”
“Hạ Tranh Vanh.”
“Tu vi thế nào?”
“Không dưới mười hai Mệnh Cách… Cao thủ chân chính rất ít khi sử dụng Tinh Bàn trước mặt người khác. Hơn nữa từ sáu Mệnh Cách trở đi, Tinh Bàn đều có năng lực ẩn tàng khu vực Mệnh Cách. Không ai biết được Tháp chủ có bao nhiêu Mệnh Cách, chỉ nghe nói Hạ Tranh Vanh là người duy nhất có thể đánh bại Tháp chủ tiền nhiệm, sau đó được Trưởng lão hội ủng hộ, hắn thuận lợi bước lên vị trí Tháp chủ.”
Lục Châu nói: “Không thua kém cao thủ mười hai Mệnh Cách, Trưởng lão hội dám không hỗ trợ sao?”
“Đúng thật là như thế.”
“Vậy ngươi có biết Nam Cung Ngọc Thiên?”
“Có biết, hắn là một trong những Thẩm Phán Giả của Bạch Tháp, nếu ngài hỏi người khác thì ta không rõ, nhưng tên này thì người trong Hắc Tháp đều biết tới. Trước kia khi mâu thuẫn giữa Hắc Tháp Bạch Tháp lên tới đỉnh điểm, đã từng xảy ra chiến tranh. Tên Nam Cung Ngọc Thiên này giết không ít Hắc Ngô Vệ, nổi tiếng là kẻ âm hiểm xảo trá. Người này làm việc rất cẩn thận, Hắc Tháp không làm gì được hắn. Cho đến khi hai phe ký hiệp ước hoà bình, hắn lập tức biến mất. Có khi bây giờ hắn đã là cường giả chín Mệnh Cách hoặc mười Mệnh Cách cũng nên.”
Lục Châu khẽ gật đầu. Không ngờ người này lại nguy hiểm như vậy, chẳng trách Tiêu Vân Hoà chỉ có thể đứng một bên trông chừng hắn chứ không dám động thủ.
Nếu người này có tu vi trên tám Mệnh Cách, vậy thẻ Một Kích Chí Mạng bản cường hoá không thể lập tức lấy mạng hắn mà chỉ có thể diệt năm Mệnh Cách của hắn, sau đó Lục Châu phải sử dụng thực lực bản thân để giải quyết, nhờ có Thái Huyền chi lực, việc này cũng không mấy khó khăn.
Thứ đáng tiếc duy nhất chính là… thẻ đạo cụ của lão phu đặt trong túi còn chưa ấm!
“Xuất phát đi.”
“Vâng.”
Lục Châu điều khiển Đế Giang bay lên không trung. “Thẩm Tất, ngươi từng tới Triệu Văn Quốc chưa?”
“Đã từng.” Thẩm Tất đáp, “Triệu Văn Quốc vốn là nơi vô chủ, từ sau khi thú tai xuất hiện, hắc liên đã áp dụng kế hoạch thanh trừ tại nơi này. Kể từ đó Mệnh Cách thú thường xuyên xuất hiện, Hắc Tháp đã bố trí không ít Thạch Lâm Trận, bởi vì nơi này thường xuyên có Mệnh Cách thú tụ tập, rất kỳ quái. Hắc Tháp cũng đang điều tra nguyên nhân nhưng đến bây giờ còn chưa tra rõ.”
Lục Châu nhìn về phía chân trời ngập chìm trong sương mù. Nơi này rốt cuộc ẩn giấu bí mật gì?
. . .
Cùng lúc đó, tại phía nam mảnh phế tích.
Tiếng kêu bén nhọn của Huyền Điểu phá vỡ không khí yên lặng nơi đây.
“Tiêu Vân Hoà, ta rất hiếu kỳ, tu hành giới đều đồn rằng Mệnh Cách của ngươi đã bị huỷ, chuyện này là thật chứ?” Nam Cung Ngọc Thiên muốn moi một số tin tức.
Tiêu Vân Hoà hờ hững nói: “Thật hay giả thì tự mình phân biệt.”
Nam Cung Ngọc Thiên nhìn về phía mấy tu hành giả mặc hắc bào đứng sau lưng Tiêu Vân Hoà, hắn không dám mạo hiểm, bèn quay đầu nhìn về phía Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung.
“Ta lại càng hiếu kỳ về sư phụ của hai người này, rốt cuộc là hạng người gì mới có thể khiến Tiêu tháp chủ đối đãi cẩn thận như thế?”
“Đợi hắn đến, ngươi tự mình thỉnh giáo sẽ biết.” Tiêu Vân Hoà cảm giác được tâm tình Nam Cung Ngọc Thiên đang xao động.
“Tiêu tháp chủ, ta chợt nhớ tới một việc. Nghe nói Tiêu tháp chủ có tu vi thiên hạ vô song, ta là vãn bối, muốn thỉnh giáo một lần xem sao.”
Bạch sắc Huyền Điểu chậm rãi bay lên, Nam Cung Ngọc Thiên ngồi trên lưng điểu đột nhiên phất tay —— Chưởng ấn đánh tới.