Ngu Thượng Nhung bình tĩnh đặt tay trên chuôi kiếm, mắt khép hờ, toàn thân đứng thẳng.
Gió thổi lá cây bay xào xạc. Thiếu niên Vu Chính Hải thấy người dị tộc không hề tỏ vẻ sợ hãi mà còn căm thù nhìn rồi lui lại mấy bước đến bên cạnh Ngu Thượng Nhung, cầm một nhánh cây dưới đất lên làm động tác phòng bị.
Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt mở miệng: “Đừng cách ta quá xa.”
“Ừm.”
Lúc này, từ giữa rừng cây đột nhiên có một người cầm pháp trượng đi ra, cao giọng nói: “Nhị tiên sinh Ma Thiên Các, ngươi đi không được.”
Ngu Thượng Nhung mở mắt. Trường Sinh Kiếm lao ra khỏi vỏ, hồng quang đại thịnh.
Kiếm cương xuất hiện chằng chịt đầy trời. Mỗi đạo kiếm cương đều tinh chuẩn tránh đi Vu Chính Hải chém về phía đám tu hành giả Nhu Lợi. Chỉ trong giây lát đã có hơn mười người ngã xuống.
Vu Chính Hải kinh ngạc đến ngây người.
Ngu Thượng Nhung thản nhiên nói: “Nếu các ngươi muốn chết thì ta thành toàn cho các ngươi.”
“Động thủ! Đừng cho hắn cơ hội ra tay!”
Đám người xung quanh đồng loạt ùa lên. Ngu Thượng Nhung nâng kiếm, cánh tay song song với mặt đất.
Thân ảnh biến mất, pháp thân xuất hiện!
Ông!
Tên thủ lĩnh cầm pháp trượng ngẩng đầu nhìn rồi run rẩy hét: “Hỏng bét! Pháp thân cao mười trượng!? Không phải tình báo nói hắn chỉ mới lục diệp sao? Lui lại! Tình báo sai rồi, mau lui về!”
“Sao có thể như vậy?”
Rất nhiều cao thủ thất diệp đều hiểu rõ một đạo lý, bát diệp… vững như một ngọn núi. Dù là người Lâu Lan hay Nhu Lợi, khi nhìn thấy pháp thân cao mười trượng này đều hoàn toàn từ bỏ ý niệm đánh giết Ngu Thượng Nhung.
Chuyện này không cách nào làm được!
Dù là bát diệp đích thân tới, nhìn thấy Ngu Thượng Nhung cũng phải cụp đuôi mà chạy. Huống chi trong đám người còn không có bát diệp.
Kết cục không cần nghĩ cũng biết, hoàn toàn là một bên nghiền ép bên còn lại.
Kiếm cương đi đến đâu là lấy mạng địch nhân đến đó, mạng người… như cỏ rác.
Thiếu niên Vu Chính Hải nhìn đến ngây người. Không ai biết khát vọng trong lòng hắn sâu đến cỡ nào, hắn ước ao được trở thành cường giả đến mức nào.
Nhớ lời Ngu Thượng Nhung dặn dò, hắn không dám động đậy, chỉ ngoan ngoãn đứng im một chỗ nhìn đám người Nhu Lợi không ngừng ngã xuống và đám kiếm cương lượn quanh trong không trung.
. . .
Một lát sau, thân ảnh Ngu Thượng Nhung xuất hiện bên cạnh, nhìn Vu Chính Hải một cái rồi nhấc tay. Trường Sinh Kiếm tra vào vỏ.
Chiến đấu kết thúc…
Cây cối hoa lá trong phạm vi trăm mét đều bị chém đứt. Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi kích thích khứu giác Vu Chính Hải.
“Sợ à?” Ngu Thượng Nhung hỏi.
Ngu Thượng Nhung đã quá quen với những chuyện này nên không có phản ứng gì. Nhưng thiếu niên Vu Chính Hải lắc đầu tỏ vẻ không sợ lại nằm ngoài dự liệu của hắn.
Có lẽ Vu Chính Hải đã gặp quá nhiều trắc trở nên biết rõ lúc nào nên sợ, lúc nào không nên sợ.
“Kiếm thuật của sư huynh thật lợi hại.” Thiếu niên Vu Chính Hải nói.
“Ta cũng thấy vậy.”
“Huynh là sư huynh của ta… có thể dạy kiếm thuật cho ta không?”
“. . .” Ngu Thượng Nhung khẽ lắc đầu. “Ngươi không thích hợp với kiếm thuật.”
“Vậy ta thích hợp với cái gì?”
“Đao pháp.” Ngu Thượng Nhung đáp.
Nghe vậy, hai mắt thiếu niên Vu Chính Hải toả sáng nói: “Sao huynh biết ta thích dùng đao? Đao cực kỳ bá khí, dùng đao mới thể hiện được sức mạnh của nam nhân!”
“. . .”
Ngu Thượng Nhung cố gắng kiềm nén lời tranh cãi theo bản năng, chỉ hờ hững nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái nghỉ ngơi.
Thiếu niên Vu Chính Hải đứng một bên, thỉnh thoảng lại khua tay múa chân, hai tay cầm một cây gậy gỗ chém tới chém lui tập luyện.
Ầm! Ầm! Từng gậy đánh vào cọc gỗ, lực lượng không hề giống của một thiếu niên chân yếu tay mềm.
“Ta nhất định có thể trở nên mạnh mẽ như huynh.” Thiếu niên Vu Chính Hải nói.
“Chỉ mong là thế.”
Nghỉ ngơi một khoảng thời gian, Ngu Thượng Nhung lại mang theo thiếu niên Vu Chính Hải tiếp tục bay về phía đông.
. . .
Năm ngày sau, trong một khu rừng trúc của người Nhu Lợi.
Chuyến hành trình quá dài khiến thiếu niên Vu Chính Hải đã mệt mỏi không chịu được, thậm chí là đi không nổi, kiên trì đến lúc này đã là cực hạn của hắn.
Hai người đã băng xuyên qua một sa mạc dài dằng dặc, qua đồi núi gập ghềnh, qua biển mây bạt ngàn…
Đến rừng trúc, Vu Chính Hải hoàn toàn ngã gục.
“Đi hết nổi rồi…”
“Ngươi không còn lựa chọn nào khác… Chỉ có thể tiếp tục cố gắng.”
Hai người chưa nghỉ ngơi được bao lâu, trên bầu trời rừng trúc đột nhiên truyền đến tiếng bay lượn.
Ngu Thượng Nhung bình tĩnh đứng dậy, bàn tay nâng lên, một sợi dây leo cuốn theo Vu Chính Hải bay tới trước mặt Ngu Thượng Nhung.
Ngu Thượng Nhung đặt Vu Chính Hải lên lưng rồi dùng dây leo buộc chặt mấy vòng quanh eo, sống lưng vẫn thẳng tắp, sắc mặt thản nhiên ung dung bước ra khỏi rừng trúc.
Trường Sinh Kiếm bay lên, kiếm cương bắn ra tứ phía, mỗi một tia kiếm cương lấy mạng một tu hành giả. Hắn không thèm nhìn quanh, chỉ nhìn thẳng về phía trước.
Đúng lúc này, một bóng người từ trên không lao xuống như thiểm điện, pháp thân Lang Vương lục diệp cùng bóng người hợp lại làm một, đánh gãy vô số cây cối và tre trúc trong rừng.
Pháp thân Lang Vương nhào tới nhe răng nhanh, nhân ảnh cầm vũ khí lao thẳng đến trước mặt Ngu Thượng Nhung.
Ngu Thượng Nhung song chưởng hợp nhất, Trường Sinh Kiếm ở giữa hai tay đột nhiên biến lớn, kiếm cương bọc quanh Trường Sinh Kiếm chém mạnh về phía trước.
Xoẹt ——
Pháp thân Lang Vương bị cắt thành hai nửa. Tên tu hành giả bên trong cũng vậy.
“Hắn không phải là lục diệp… Rút lui!”
“Thay đổi chiến lược, trốn mau!”
Vù vù! Những thân ảnh còn lại vội vàng phi hành thục mạng về hướng tây.
Cuộc chiến kết thúc.
Ngu Thượng Nhung cõng Vu Chính Hải, sắc mặt hờ hững, đạp không bay lên.
Hắn nghiêng đầu nhìn, thiếu niên Vu Chính Hải đã rơi vào trạng thái ngủ say.
. . .
Trên tường thành Lương Châu.
Tư Vô Nhai nhìn về phía Nhu Lợi, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
“Người của ngươi rốt cuộc là có làm được hay không vậy?” Giang Ái Kiếm nhảy lên ngồi trên đầu thành nói.
“Bọn họ đã vượt qua lạch trời, làm thành một phòng tuyến ở bắc bộ Đại Viêm… Nếu Lâu Lan bố trí đại trận thì rất khó đánh hạ. Dùng người thì không nghi ngờ người, ta tin tưởng bọn họ.” Tư Vô Nhai đáp.
“Đánh hạ?” Giang Ái Kiếm lắc đầu. “Muốn đánh thì tự ngươi đi mà đánh. Trước đó ngươi đã nói ta chỉ phụ trách phòng thủ thôi mà!”
“Cách phòng thủ tốt nhất chính là công kích.”
“. . .”
Giang Ái Kiếm giơ hai tay lên trời vẻ bất lực. “Ta có thể phản đối kế hoạch này không?”
“Có thể… nhưng vô hiệu.”
Chương 727 Vô đề
“Hầy, thật không chịu nổi các ngươi mà!” Giang Ái Kiếm cạn lời. “Thôi vậy, dù sao ta cũng là tam hoàng tử Đại Viêm, sao có thể trơ mắt nhìn dị tộc xâm lấn mà khoanh tay đứng yên không làm gì… Nói đi, khi nào đánh? Ta sẽ toàn lực giúp đỡ.”
“Đêm nay.”
“…” Giang Ái Kiếm trợn trừng mắt. “Ta có thể rút lại câu nói vừa rồi được không?”
“Không được.”
. . .
Thần Đô, trong Đại Chính Cung.
Đã nhiều ngày trôi qua, lực lượng phi phàm của Thiên thư trong cơ thể Lục Châu đã bão hoà mấy lần.
Trong khoảng thời gian này hắn không ngừng thử nghiệm mở rộng thần thông thính lực tới cực hạn, đồng thời cũng đã nằm lòng cách sử dụng thần thông thính lực.
Lục Châu mở giao diện Hệ thống lên ——
Điểm công đức: 66.203 điểm
Gần đây người giúp điểm công đức tăng lên chỉ có Ngu Thượng Nhung.
Lục Châu nhìn điểm công đức mà lắc đầu, không rõ tình hình Vu Chính Hải như thế nào rồi.
Nghiệt đồ này, gửi một bức phi thư thì chết à?
Suy tư một lát, Lục Châu mở giao diện đạo cụ ra, mặc niệm một tiếng: “Mua Kim Liên Khai Diệp.”
[Ting — tiêu hao 50.000 điểm công đức, thu hoạch được một phần Kim Liên Khai Diệp.]
Lục Châu vừa định sử dụng, chợt nhớ ra tu vi đề thăng sẽ khiến thẻ đạo cụ tăng giá, bèn tốn thêm 10.000 điểm mua một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng, xem như đòn sát thủ sau cùng.
Mua xong, Lục Châu lại nói thầm: “Sử dụng Kim Liên Khai Diệp.”
Kim Liên Khai Diệp lập tức hoá thành từng điểm tinh quang bao bọc lấy toàn thân Lục Châu, cuối cùng hội tụ vào đan điền khí hải.
Lực lượng mênh mông như biển cả lan toả tứ phía. Năng lượng nguyên khí mãnh liệt như thuỷ triều bộc phát trong đan điền và sinh trưởng rất nhanh.
Đồng thời trong lòng Lục Châu là một mảnh thanh minh, não hãi sáng tỏ, từng động tĩnh dù cực nhỏ trong Đại Chính Cung cũng truyền vào tai hắn.
Trên bầu trời Đại Chính Cung, mây tụ mây tan, nguyên khí tàn phá bừa bãi.
Lúc này, Chư Thiên Nguyên đang đỡ Chư Hồng Cộng đi dạo gần đó bỗng ngẩng đầu nhìn lên. Nguyên khí mãnh liệt khiến hai người đều cả kinh.
“Nhi tử, Đại Chính Cung xảy ra chuyện rồi!” Chư Thiên Nguyên hốt hoảng nói.
“Đừng hoảng!” Chư Hồng Cộng kéo Chư Thiên Nguyên lại, cố nhịn đau đớn trong người mà trịnh trọng dặn dò: “Cha mới đến, không hiểu nội tình bên trong… Khi gặp phải tình huống này thì càng phải khiêm tốn bình tĩnh mới được.”
“Nhi tử, con còn non lắm, đây rõ ràng là có người đang khai diệp, có lẽ là một vị sư tỷ hoặc sư huynh nào đó của con! Đi xem để học tập chút kinh nghiệm nào!” Chư Thiên Nguyên dạy đời nói.
“Người non là cha đó! Tin lời ta đi, đừng có tìm đường chết!”
“Dám nói chuyện với lão tử như thế hả? Lão tử ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm…” Chư Thiên Nguyên bày ra bộ dạng trưởng bối, thành khẩn nói, “Không phải chỉ là khai diệp thôi sao, có gì nghiêm trọng đâu, cha con và Cơ lão ma giao tình rất tốt, đừng nói là đồ đệ của hắn, cho dù là chính hắn khai diệp ta cũng có thể tới xem…”
Oanh!
Từ Đại Chính Cung đột nhiên truyền tới một đạo sóng âm như sấm sét. “Cút!”
Một chiêu thần thông Chúng Sinh Ngôn Âm như kình lôi đánh tới, lực lượng phi phàm màu xanh lam đập tới hai cha con khiến cả hai văng ra xa theo một đường vòng cung rồi rơi xuống đất.
“Ui da ——”
Chư Hồng Cộng còn chưa lành vết thương cũ, nay lại thêm vết thương mới, lập tức kêu thảm một tiếng, trên mặt tràn đầy mồ hôi.
Chư Thiên Nguyên không bị thương, vội vàng đứng dậy đỡ Chư Hồng Cộng khập khiễng đi về phía Cảnh Hoà Cung.
Vừa chui vào phòng, hai người đều thở phào một hơi, lấy tay vỗ vỗ ngực.
“Ta cầu xin cha đó, đừng hại ta nữa… Không có cha ở đây, ta như cá gặp nước sống rất yên ổn. Cha vừa tới, ta cứ như bị sao quả tạ chiếu, suốt ngày bị đánh mắng không thôi.” Chư Hồng Cộng khóc không ra nước mắt.
Chư Thiên Nguyên lau mồ hôi trên mặt, sau khi bình phục tâm tình mới nói:
“Chuyện ngoài ý muốn thôi… Không ngờ giao tình trong mắt ta lại chẳng là cái rắm gì với hắn, lòng người thật tàn nhẫn mà… Nhi tử, hay là con nghĩ lại đi, cùng ta về Cổ Thánh Giáo kế thừa vị trí Thánh chủ, áo mặc tận tay cơm dâng tận miệng, sau đó sinh cho ta một đứa cháu mập mạp, chẳng sướng hơn nhiều so với việc ngày ngày chịu uất ức hay sao?”
“Cha cứ tiếp tục bịa đi! Đừng hòng gạt ta, có chuyện tốt như vậy còn đến phiên ta sao?” Chư Hồng Cộng cơ bản chẳng thèm tin.
Lần trước hắn đã nghe Giang Phó nói có người đang ngấp nghé Cổ Thánh Giáo. Muốn lừa gạt ta hả? Không có cửa đâu nha, thật sự cho rằng ta chỉ là đồ ngốc à?!
“Đừng mà con trai… ta là cha ruột của con, nào có cha ruột lừa gạt nhi tử chớ…”
Đang nói chuyện chợt ngoài cửa truyền đến tiếng gõ.
Chư Thiên Nguyên lập tức lật mặt, phong thái trở nên đường đường chính chính bước ra mở cửa. Bên ngoài là hai tiểu nha đầu đang tò mò nhìn vào phòng.
“Các ngươi là…?” Chư Thiên Nguyên nghi hoặc nói.
“Bát sư huynh!” Tiểu Diên Nhi và Hải Loa lên tiếng chào hỏi.
Chư Hồng Cộng cũng vươn đầu ra nói: “Chào hai vị sư muội.”
“Bọn ta đến thăm huynh nè… Có gì cần trợ giúp thì cứ nói nha.” Tiểu Diên Nhi nói.
“Đã như vậy thì các ngươi giúp Chư Hồng Cộng lấy một chậu nước rửa chân đi.”
Chư Thiên Nguyên nói, trong lòng lại nghĩ sư huynh sư tỷ thì không nhờ được, phải có thứ tự lớn nhỏ. Nhưng tiểu sư muội lấy nước rửa chân cho sư huynh thì hẳn là không có vấn đề gì chứ? Ở Cổ Thánh Giáo mọi người đều như vậy, người nhỏ thì hiếu kính với người lớn, người lớn thì quan tâm người nhỏ, ừ, rất là hài hoà.
Chư Hồng Cộng: “? ? ?”
Tiểu Diên Nhi nhíu mày chỉ tay vào người mình: “Ta?”
“Đúng đó… đi đi.” Chư Thiên Nguyên phất tay áo. “Đừng quên mang theo một ít đồ ngọt tới, đời này ta chưa được ăn bánh ngọt trong cung bao giờ, phải ăn một lần cho biết.”
“Đừng đừng đừng, đừng nghe cha ta nói mò, tiểu sư muội…”
Phịch! Chư Hồng Cộng bò từ trên giường xuống lết tới cửa: “Tiểu sư muội, ta không cần nước rửa chân đâu!”
Chư Thiên Nguyên: “? ? ?”
“Con à, làm cái gì thế, con là sư huynh mà, mau trở về giường nằm nghỉ đi.”
Chư Hồng Cộng khóc không ra nước mắt. “Ta xin cha hãy đi về đi… Đừng có chơi chết ta nữa. Thật đó!”
Chương 728 Vô đề
Tiểu Diên Nhi nói: “Bát sư huynh, thật sự không cần nữa sao?”
“Đừng đừng, kiên quyết không cần!” Chư Hồng Cộng lập tức nghiêm cẩn đáp.
“Ừm, vậy huynh nghỉ ngơi cho tốt, nếu cần thì cứ nói với ta một tiếng, ta bảo tam sư huynh giúp huynh lấy nước nha.”
“. . .”
Nói xong Tiểu Diên Nhi lôi kéo Hải Loa nhảy tung tăng rời khỏi Cảnh Hoà Cung.
Chư Thiên Nguyên ngơ ngác… sao quan hệ lớn nhỏ ở đây loạn thế này? Hắn quay đầu nhìn về phía nhi tử Chư Hồng Cộng, phát hiện Chư Hồng Cộng đang trừng mắt nhìn mình như nhìn kẻ thù: “Cha có đi không thì bảo!”
. . .
Trong Đại Chính Cung.
Lục Châu cảm thụ được nguyên khí trong cơ thể đang thay đổi.
Từ khi xuyên không đến nay, tu vi mất hết, vì tuổi thọ còn lại quá ngắn ngủi nên tiến độ đề thăng tu vi của Lục Châu cực kỳ hạn chế.
Trước Lục Châu cũng muốn tự mình tu luyện, kết quả tốc độ chậm đến thảm thương, không thể không mua pháp thân của Hệ thống.
Sau khi nghịch chuyển thọ mệnh hơn trăm năm, hầu hết cơ năng trong người Lục Châu đều được khôi phục, tu vi cũng tịnh tiến rất nhanh.
Lục Châu có dự cảm thời đại toàn nhân loại trảm kim liên đã đến rất gần, hắn cần phải trở thành cửu diệp thật sự trong thời gian nhanh nhất.
Lục Châu nâng tay lên, gọi ra pháp thân.
Năm mảnh liên diệp xoay tròn xung quanh toà kim liên, ngay sau đó từng vòng ánh sáng xuất hiện rơi xuống, năng lượng càng lúc càng mạnh.
Phốc…
Một mảnh liên diệp từ bên hông kim liên đột nhiên nở ra, phiến liên diệp thứ sáu cuối cùng cũng sinh trưởng, đồng nghĩa với việc Lục Châu đã thành công tiến lên Nguyên Thần cảnh lục diệp.
Lục Châu hài lòng gật đầu, bàn tay nắm lại, pháp thân tiêu tán. Quang mang màu vàng kim cũng biến mất.
Hắn đứng dậy làm mấy động tác vận động cơ thể, cảm nhận cơ năng trong người đã thay đổi rất nhiều. Trực giác nói cho Lục Châu biết… lúc này mà rút thưởng thì tuyệt đối sẽ gặp vận may!
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]
Không giận. Làm lại!
“Rút thưởng!”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +2.]
Lục Châu ngừng lại một chút. Tâm lý học đúng là chẳng đáng tin tẹo nào.
Các nhà triết học vĩ đại từng nói, gặp chuyện thì không nên gấp gáp, đừng dễ dàng nổi giận lung tung. Ngươi mỉm cười nhìn vực sâu, vực sâu cũng sẽ… À mà thôi, đi ra ngoài tản bộ một vòng rồi về rút tiếp.
. . .
Cùng lúc đó, trong một hẻm núi cách xa lạch trời phía bắc khoảng vạn dặm.
Ngu Thượng Nhung đặt thiếu niên Vu Chính Hải xuống đất.
Cho dù tu vi Ngu Thượng Nhung có thâm hậu đến bực nào thì phi hành suốt một khoảng thời gian dài cũng khiến hắn phải mỏi mệt. Hắn vừa phải phi hành với tốc độ cao vừa phải thi triển cương khí hộ thể bao bọc cả hai người.
Sau khi hạ xuống, Ngu Thượng Nhung lập tức ngồi xếp bằng, điều tức nghỉ ngơi.
Lúc này thiếu niên Vu Chính Hải cũng mở mắt. “Đây là đâu?”
“Một hẻm núi phía đông Nhu Lợi.” Ngu Thượng Nhung vẫn nhắm mắt hồi đáp.
“Bao lâu nữa mới về tới Đại Viêm?”
“Nửa tháng.”
“Lâu như vậy sao?”
Ngu Thượng Nhung mở mắt ra, đạm mạc cười: “Nếu tu vi ngươi vẫn còn thì có thể tiết kiệm được một nửa thời gian. Đáng tiếc…”
Thiếu niên Vu Chính Hải nhìn xuống hai bàn tay mình, thì thầm: “Tu vi…”
Ngu Thượng Nhung lại cười một tiếng rồi nhắm mắt lại, cấp tốc khôi phục nguyên khí và thể lực.
“Sư huynh.” Thiếu niên Vu Chính Hải bỗng khẽ gọi.
“Nói đi.” Ngu Thượng Nhung nhắm mắt, hưởng thụ kiểu xưng hô này.
“Hay là huynh quay về một mình đi.”
Dù đã quay về thời niên thiếu, dù tu vi đã mất hết, Vu Chính Hải vẫn có lòng cảnh giác với “người lạ” cao hơn tất cả mọi người.
“Nếu ta rời đi, ngươi chắc chắn sẽ chết.”
“Ta sẽ không chết.”
“Đừng cậy mạnh, đây không phải là thành trì của nhân loại, không phải nơi ngươi có thể khoe khoang. Nhìn đi ——”
Từ trong cánh rừng bên cạnh bỗng bay ra một con phi cầm có cái đuôi thon dài, miệng nhọn hoắt, ánh mắt sắc như dao găm. Trông như một con cú mèo bị biến dị.
Thấy quái thú này, thiếu niên Vu Chính Hải nhướng mày, trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Nhưng biểu hiện của hắn vẫn trấn tĩnh hơn đám người đồng lứa rất nhiều.
Chỉ điểm này thôi đã đáng quý.
Con phi cầm kia chỉ bay lướt qua chứ không dừng lại, chốc lát sau đã biến mất trong cánh rừng.
Ngu Thượng Nhung đứng lên nói: “Tiếp tục đi.”
Thiếu niên Vu Chính Hải cũng đứng lên, được sự giúp đỡ của Ngu Thượng Nhung, hai người đằng không bay lên phi hành dọc theo hẻm núi.
Thoáng chốc đã ba ngày trôi qua. Đoạn cuối của hẻm núi đã ở ngay trước mắt.
Thiếu niên Vu Chính Hải nhìn về phía rừng cây sau lưng, khẽ hỏi: “Phải mất bao lâu ta mới có tu vi như huynh?”
“Rất lâu.” Ngu Thượng Nhung đáp.
Nói cũng như không. Nhưng thiếu niên Vu Chính Hải không dám nói ra, chỉ tiếp tục hỏi: “Ta có thể đạt tới mức này sao?”
“Có thể.”
Chẳng thể trách Ngu Thượng Nhung trả lời quá máy móc. Bởi vì trong suốt chặng đường, thiếu niên Vu Chính Hải đã hỏi quá nhiều lần.
“Ta cũng nghĩ vậy.” Thiếu niên Vu Chính Hải tự tin nói.
Ngu Thượng Nhung chỉ tay về phía lối ra trước mặt. “Đi thêm năm dặm về phía trước chính là vực sâu vạn trượng, lát nữa hãy vịn chặt ta.”
“Vâng.” Vu Chính Hải cũng trở nên căng thẳng.
Năm dặm đối với tu hành giả mà nói thì không xa.
Nhưng ngay khi bọn họ muốn bay ra khỏi hẻm núi, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện từng vòng tròn năng lượng màu tím!
Bầu trời mờ đi.
Người đã trả qua biết bao sương gió như Ngu Thượng Nhung cũng chỉ liếc mắt nhìn một cái, hoàn toàn không bị ảnh hưởng, vẫn tiếp tục bay về phía trước.
Chỉ có Vu Chính Hải là kinh ngạc nói: “Người Lâu Lan!”
Chấp niệm luân hồi, hắn quả nhiên chỉ nhớ rõ Lâu Lan và chuyện bị quý tộc Lâu Lan khoét tim mà chết, còn nhận ra đây chính là vu thuật.
“Giữ chặt.” Ngu Thượng Nhung dặn dò.
“Vâng.”
Tốc độ phi hành càng lúc càng nhanh, hai người bay vọt trên không trung như sao băng.
Đám sương mù màu tím tựa như khí độc, điên cuồng vọt lên cao khắp bốn phương tám hướng như xúc tu của một con bạch tuộc khổng lồ.
Thần sắc Ngu Thượng Nhung vẫn chuyên chú nhìn về phía trước. Thân hình hai người chuyển sang phương ngang, trực bức lao lên, cương khí hộ thể có chóp nhọn như một mũi khoan.
Chương 729 Vô đề
“Cẩn thận đằng trước.” Thiếu niên Vu Chính Hải chỉ tay về phía bình chướng màu tím trước mặt. Nhưng Ngu Thượng Nhung không hề giảm tốc độ lấy một chút mà lại còn tăng tốc lao lên.
Thiếu niên Vu Chính Hải nghiêng đầu không dám nhìn cảnh tượng này. Ngu Thượng Nhung đột nhiên rút trường kiếm ra đâm thẳng tới.
Ầm!
Trường Sinh Kiếm đâm xuyên qua tầng bình chướng màu tím kia, phù văn màu đỏ trên thân kiếm chém đứt toàn bộ năng lượng tím. Tầng bình chướng trong như pha lê vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Hai người bay xuyên qua bình chướng!
Bay thêm được trăm mét, Ngu Thượng Nhung lựa chọn dừng lại.
Đại trận vu thuật chẳng qua chỉ là món ăn khai vị làm nóng người mà thôi.
Trên không trung cách đó mấy trăm mét có một đám tu hành giả mặc trường bào tím và một đám tu hành giả tay cầm trường mâu đứng ngăn đường.
Kẻ cầm đầu đám người là một lão giả râu tóc bạc trắng, tay cầm pháp trượng. Hắn vừa vuốt râu vừa nhìn Ngu Thượng Nhung xông ra khỏi đại trận vu thuật.
Phía sau lưng đám tu hành giả chính là vực sâu vạn trượng. Đối diện vực sâu đi thêm vài dặm sẽ tới lạch trời. Vượt qua được lạch trời sẽ bước chân vào lãnh thổ Đại Viêm.
Khoảng cách địa lý không hề xa xôi. Tuy gần trong gang tấc nhưng lại xa tựa chân trời.
Thiếu niên Vu Chính Hải mở to mắt nhìn về phía trước. “Còn có cả người Nhu Lợi?”
Ngu Thượng Nhung không nói gì, chỉ khẽ vung tay lên tạo thành hai đạo cương ấn, một đạo giữ lấy thân thể mình, một đạo giữ lấy thiếu niên Vu Chính Hải.
Lão giả cầm pháp trượng trong tay lạnh nhạt mở miệng. “Cuối cùng cũng gặp mặt.”
“Vận khí không tệ.” Ngu Thượng Nhung nói.
“Có lẽ các hạ không biết ta… Ta là Ba Tư Nhĩ, đến từ Lâu Lan. Từ Lâu Lan về Đại Viêm chỉ có ba con đường thích hợp nhất để đi. Các hạ có lẽ đã quên bói toán là một phần của vu thuật.” Ba Tư Nhĩ chậm rãi đáp.
Thiếu niên Vu Chính Hải lắc đầu nói: “Xác suất thành công của thuật bói toán Lâu Lan là một phần năm, trong khi chỉ có ba con đường, dù là đoán mò thì tỷ lệ trúng cũng đã là một phần ba rồi.”
“. . .” Mí mắt Ba Tư Nhĩ giần giật mấy cái, liếc nhìn thiếu niên đang lơ lửng trên không trung. “Phàm nhân?”
Ngu Thượng Nhung cười nhạt một tiếng đáp: “Đúng thật là phàm nhân.”
“Người trẻ tuổi đúng là can đảm. Đáng tiếc ngươi chỉ là kẻ đứng bên ngoài tu hành giới, không cách nào hiểu được sự huyền diệu trong đó.” Ba Tư Nhĩ nói.
Ngu Thượng Nhung liếc nhìn đại sư huynh, không kềm được đột nhiên bật cười thành tiếng.
Ba Tư Nhĩ vuốt râu nói: “Không biết vì sao các hạ lại cười?”
“Thật xin lỗi, ta không có ác ý, chỉ là cảm thấy câu nói vừa rồi của ngươi khá thú vị. Nếu là trước đây, lời nói đó dù là ta cũng không dám nói ra miệng.” Ngu Thượng Nhung đáp.
Ba Tư Nhĩ nghe Ngu Thượng Nhung nói mà chả hiểu nổi. Một phàm nhân mà thôi, tốn thời gian với hắn làm gì.
Ánh mắt Ba Tư Nhĩ không nhìn Vu Chính Hải nữa mà dời sang người Ngu Thượng Nhung.
“Nói thật, nếu bàn về tu vi cá nhân, ta kính trọng ngươi là một bậc hào kiệt. Nhưng mà đại nghĩa trước mắt liên luỵ đến quốc gia tồn vong, ta e là ngươi không thể vượt qua lạch trời này.”
“Ta rất thưởng thích người tự tin. Chỉ mong ngươi có thể khiến thanh kiếm này của ta hài lòng.” Tay phải Ngu Thượng Nhung nâng lên, Trường Sinh Kiếm rời khỏi vỏ.
Vỏ kiếm bay vào trong ngực Vu Chính Hải. Ngu Thượng Nhung quay đầu nhìn hắn một cái. “Làm phiền cầm giùm ta.”
“Được.” Thiếu niên Vu Chính Hải bắt lấy vỏ kiếm, ngang tàng đáp.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười gật đầu, bàn tay tiếp tục nâng lên. Phù văn màu đỏ trên lưỡi kiếm toả sáng.
“Khai trận.” Pháp trượng của Ba Tư Nhĩ huy động. Hơn trăm tên vu sư đứng phía sau đều đồng loạt ném quả cầu ánh sáng màu tím ra.
Quang cầu rơi xuống tạo thành một vòng ánh sáng màu tím cực lớn. Trường Sinh Kiếm từ một hoá năm, từ năm hoá mười, kiếm cương chi chít đầy trời bắn tới.
“Thật nhanh!”
“Không hổ là Kiếm Ma của Đại Viêm!” Ba Tư Nhĩ dường như đã nghĩ ra kế sách ứng phó, pháp trượng hất xuống. “Giam cầm.”
Toàn bộ vòng ánh sáng tím hợp lại làm một thể, biến thành một tấm bình chướng hộ thuẫn khổng lồ, ngăn trở toàn bộ kiếm cương, đồng thời kiếm cương cũng đang tiêu hao dần vòng ánh sáng.
Ngu Thượng Nhung tung người bay lên, song chưởng hợp nhất. Trường Sinh Kiếm lơ lửng trước mặt hắn rồi lao thẳng xuống.
“Pháp thân.” Một toà pháp thân không kim liên đột nhiên xuất hiện sau lưng Ngu Thượng Nhung.
Điều khiến Ba Tư Nhĩ càng thêm kinh ngạc đó là, hắn nhìn thấy pháp thân của Ngu Thượng Nhung cũng làm ra tư thế song chưởng hợp nhất.
“Dùng pháp thân khống chế kiếm cương? Đại Viêm còn có loại phương thức ngự kiếm kỳ lạ như vậy?” Ba Tư Nhĩ trợn trừng mắt, thất thanh nói.
Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt mỉm cười, Trường Sinh Kiếm vẫn lao xuống. Vù vù!
Đây chính là một chiêu Kiếm Ma Túc Mệnh phiên bản cực lớn, dưới sự khống chế của pháp thân Bách Kiếp Động Minh, uy lực lại càng tăng thêm gấp bội.
Kiếm cương như mưa xạ kích bình chướng hộ thuẫn màu tím. Phanh phanh phanh! Mỗi một đạo kiếm cương rơi xuống, màu tím trên bình chướng lại nhạt đi một phần.
Ngu Thượng Nhung nhìn chằm chằm bình chướng của Ba Tư Nhĩ, cảm thấy vị vu sư này còn cường đại hơn cả Trương Viễn Sơn ngày trước.
Tuy vậy trên mặt hắn vẫn hiện vẻ ung dung tự tin.
Tám tia kiếm cương cuối cùng của Kiếm Ma Túc Mệnh trở nên sáng rực hơn bao giờ hết, toàn lực đâm thẳng xuống bình chướng hộ thuẫn rồi xuyên qua lồng ngực mấy tên vu sư.
Ba Tư Nhĩ nhướng mày nói: “Một chiêu đã phá phòng ngự?”
Hắn ngưng mắt nhìn lại, tám đạo kiếm cương kia bay trở về… khi tầm mắt trở nên rõ ràng, hắn mới nhận ra đó chẳng phải là kiếm cương, mà là… tám mảnh liên diệp vàng óng ánh.
Liên diệp giết người trong vô hình, độ sắc bén vượt qua cả vũ khí thiên giai! Đây là một trong những kỹ xảo đầu tiên Ngu Thượng Nhung phát hiện được sau khi trảm kim liên trùng tu.
Tám tên vu sư từ trên trời rơi xuống.
Hiệp thứ nhất, Ngu Thượng Nhung đại thắng!
Trường Sinh Kiếm bay trở về tay Ngu Thượng Nhung. Thiếu niên Vu Chính Hải kinh ngạc nói: “Trong số những người sử dụng kiếm mà ta biết, kiếm thuật của huynh là mạnh nhất!”
“Thật sao?” Ngu Thượng Nhung nghe đại sư huynh khen ngợi, trong lòng không khỏi vui vẻ.
“Trước đây ta chỉ thấy người ta dùng kiếm chặt cây thôi.”
“. . .”
Chương 730 Vô đề
Ba Tư Nhĩ không dám tin thốt lên: “Ngươi thật sự đã trùng tu đến bát diệp.”
Ngu Thượng Nhung nghi hoặc nói: “Cần gì phải kinh ngạc như vậy? Còn chuyện gì bình thường hơn việc ta trở lại tu vi bát diệp đâu chứ?”
“. . .”
Lần đầu giao thủ đã chết tám người. Ba Tư Nhĩ thật sự không thể tiếp nhận nổi. “Ngươi cho rằng mình có tu vi cao nên muốn làm gì thì làm?”
Ba Tư Nhĩ lại phất tay. Đám “người Nhu Lợi” ném trường mâu tới, mỗi thanh trường mâu đều phát ra ánh sáng tím.
Những vu sư còn lại cũng đồng thời phóng thích ra quả cầu ánh sáng màu tím càng mạnh mẽ hơn.
Năm ngón tay Ngu Thượng Nhung co lại, nắm chặt Trường Sinh Kiếm, lạnh nhạt nói:
“Thật xin lỗi, tu vi cao đúng là muốn làm gì thì làm!”
Ngu Thượng Nhung dậm chân vọt tới trước, toàn thân tạo thành một góc bốn mươi lăm độ so với mặt đất.
Trên thực tế, thời điểm chiến đấu ở Duyện Châu Ngu Thượng Nhung vẫn luôn ẩn giấu thực lực.
Nếu thật sự chỉ là Nguyên Thần cảnh lục diệp, Ngu Thượng Nhung sao có thể dây dưa không dứt với Ma Lộ Bình, một trong bát đại thống lĩnh có tu vi bát diệp, lại còn là một kẻ thiện chiến đầy kinh nghiệm sa trường?
Ngu Thượng Nhung tự tin chứ không tự đại.
Trong khoảng thời gian bốn mươi chín ngày thủ hộ Vu Chính Hải, mỗi thời khắc hắn đều chăm chỉ tu luyện.
Vũng bùn là nơi tuyệt hảo, không chỉ có lợi đối với sự hồi sinh Vu Chính Hải mà còn cho Ngu Thượng Nhung một cơ hội đột phá. Quay về tu vi bát diệp, Ngu Thượng Nhung một lần nữa tìm lại được cảm giác lúc xưa.
Tốc độ của hắn rất nhanh, gần như đạt tới đỉnh phong. Cùng lúc đó, vô số trường mâu mang theo quang mang màu tím cũng phá không đánh tới.
Thân ảnh Ngu Thượng Nhung đột nhiên biến mất!
Trong lòng Ba Tư Nhĩ lập tức cảm thấy nặng nề. Dù hắn đã giết vô số người, đối mặt với đủ loại địch nhân nhưng cũng không dám có bất kỳ lòng khinh thường nào đối với Ngu Thượng Nhung.
Một giây sau, thân ảnh Ngu Thượng Nhung xuất hiện đầy trời. Mỗi thân ảnh đều huy động Trường Sinh Kiếm trong tay.
“Tuyết Mạn Thiên Sơn.”
Trường mâu rơi lả tả xuống như tuyết. Chém tuyết chỉ là một trong những phương thức luyện tập kiếm thuật lúc nhỏ của Ngu Thượng Nhung mà thôi.
Toàn bộ quả cầu năng lượng đều bị Trường Sinh Kiếm chém đôi như chém dưa hấu rồi tiêu tán giữa không trung. Trường mâu cũng gãy đôi, rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Ánh mắt Ba Tư Nhĩ hừng hực như lửa, gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh Ngu Thượng Nhung, quyền trượng trong tay giơ lên cao ——
“Thủ hộ.”
Một bình chướng màu tím cực lớn xuất hiện, lấy Ba Tư Nhĩ làm trung tâm rồi khuếch tán ra tứ phía, bao bọc các vu sư còn lại.
. . .
Thiếu niên Vu Chính Hải ôm vỏ kiếm của Ngu Thượng Nhung trong tay, ánh mắt cực kỳ nóng bỏng…
Đây chính là lực lượng và tu vi mà hắn khát vọng có được. Mặc dù hắn đã tưởng tượng ra vô số hình tượng khi lực lượng đạt tới cực hạn, nhưng nhìn Ngu Thượng Nhung ứng phó toàn lực cũng đã phá vỡ nhận biết của hắn.
Tinh thần hoảng hốt, thiếu niên Vu Chính Hải đột nhiên nhớ tới thời niên thiếu đánh nhau với người ta nơi đầu đường xó chợ, nhớ tới huynh đệ Bình An, nhớ tới sự cực khổ khi bị bán tới Lâu Lan, vì quá đói mà phải tranh cướp màn thầu với người khác. Hắn rất khát vọng có một ngày mình sẽ trở thành tu hành giả cường đại, chỉ có như thế hắn mới không bị người ta giẫm đạp dưới chân, mới không bị người ức hiếp.
Hắn khát vọng được cường đại hơn bất kỳ kẻ nào.
Thiếu niên Vu Chính Hải mở to mắt nhìn kiếm cương nở rộ đầy trời ——
“Thật mạnh!”
Đáng tiếc là… thời khắc này Ngu Thượng Nhung đang chuyên tâm đối phó với vu thuật, hoàn toàn không nghe được lời ca ngợi phát ra từ phế phủ của thiếu niên Vu Chính Hải.
Ngay khi Tuyết Mạn Thiên Sơn kết thúc, trường mâu và năng lượng màu tím đều bị đánh tan tác không còn manh giáp.
Ngu Thượng Nhung hạ xuống, pháp thân mở ra. Toà pháp thân cao mười trượng kia đột nhiên huy động song chưởng.
Đám vu sư ngẩng đầu, hét lên thất thanh: “Sao có thể?”
Oanh! Kim chưởng khổng lồ hạ xuống!
Bình chướng màu tím vẫn tiếp tục lan tràn, Ngu Thượng Nhung cầm Trường Sinh Kiếm trong tay, hai ngón tay đặt trên lưỡi kiếm, vẻ mặt ung dung thao túng pháp thân.
Ngu Thượng Nhung như một con mãnh hổ đang rình mồi, chỉ cần bình chướng vỡ ra, hắn sẽ lập tức bổ nhào tới.
Ba Tư Nhĩ kinh hồn táng đảm, vội vàng hạ lệnh: “Hiến tế!”
Hai tên vu sư quả quyết nhảy vào trung tâm bình chướng, toàn thân bắt đầu bốc cháy rừng rực.
Tầng bình chướng màu tím trở nên dày đặc hơn, khi màu tím trở nên sung mãn đến cực hạn, nó biến thành —— màu đen.
Oanh!
Pháp thân khổng lồ lại tung chưởng đánh xuống bình chướng tạo thành những vòng tròn gợn sóng.
Ngu Thượng Nhung thấy bình chướng đã trở nên mạnh hơn, bèn mỉm cười nói: “Thú vị.”
Hắn thả Trường Sinh Kiếm trong tay lên không trung. Trường Sinh Kiếm lăng không lơ lửng chĩa mũi nhọn xuống dưới, đồng thời bay tới giữa hai tay pháp thân.
Pháp thân đột nhiên nắm chặt lấy Trường Sinh Kiếm. Trường Sinh Kiếm toả sáng hào quang, được cương khí bao bọc biến thành một tia kiếm cương khổng lồ màu vàng kim.
Sắc mặt Ba Tư Nhĩ trắng bệch, trong mắt ngập tràn chấn kinh. “Pháp thân còn có thể dùng như vậy?! Ta đúng là đã đánh giá thấp ngươi!”
Ầm!
Pháp thân cầm tia kiếm cương khổng lồ đâm xuống, xuyên thủng tầng bình chướng màu tím. Bình chướng tan vỡ thành từng mảnh.
“Mau lui ra sau!” Có người cao giọng hô.
Ba Tư Nhĩ nắm chặt quyền trượng, thân ảnh đột nhiên biến mất rồi xuất hiện ở cách đó ngàn mét.
Các vu sư còn lại không được may mắn như thế. Trong khoảnh khắc pháp thân của Ngu Thượng Nhung tiêu tán, Trường Sinh Kiếm bay trở lại lòng bàn tay hắn.
Ngu Thượng Nhung cười nhạt một tiếng, dậm chân vọt tới. Kiếm cương xuất hiện chằng chịt, ngay lập tức hơn mười vu sư bị Trường Sinh Kiếm chém nát, tay chân đứt gãy bay đầy trời, máu tuôn như mưa.
Đám tu hành giả vu thuật vội vàng thối lui, bỏ chạy tứ tán.
. . .
[Ting — đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 10 điểm công đức.]
[Ting — đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 10 điểm công đức.]
Tiếng thông báo của Hệ thống vang lên bên tai dồn dập như thuỷ triều khiến Lục Châu nghi hoặc. Hắn ngẩng đầu nhìn về phương xa.