Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 581 Vô đề

Lục Châu vươn tay cách không cầm lấy Lam Điền Ngọc.

Dưới ánh nắng, Lam Điền Ngọc toả ra quang mang xanh thẳm trông như nước mắt của thuỷ quái.

Có lời đồn Lam Điền Ngọc nằm trong bụng dị thú dưới đáy biển, tựa như trân châu nằm trong vỏ sò. Nay được tận mắt nhìn thấy, Lục Châu không khỏi cảm thán. Thế giới này thật không thiếu điều kỳ lạ.

Thuỷ quái kêu to một tiếng rồi bay vào trong biển, bơi mấy vòng sau đó biến mất không còn bóng dáng.

Ông!

Ông!

Trận pháp dưới đáy biển sáng lên, rọi sáng khắp năm hòn đảo Bồng Lai.

Bốn hòn đảo nhỏ vốn đã xê dịch không ít nay lại trở về vị trí cũ, trận pháp xuất hiện trở lại, toả ra quang mang rực rỡ.

Ông ——

Bình chướng… khôi phục!

Toàn bộ kiến trúc và cây cối trên Huyền Không đảo sau khi được nước biển tẩy rửa càng trở nên tươi mát xinh đẹp.

Dưới ánh chiều tà, nước biển cuồn cuộn chảy xuống như thác. Chiếc cầu vồng vẫn lấp lánh khúc xạ ánh sáng bảy màu trên không trung…

Bồng Lai đảo đã hoàn toàn trở lại như xưa.

Lý Cẩm Y cầm dù giấy trong tay, cố gắng ức chế sự kích động trong lòng. Nàng quan sát bốn hòn đảo rồi cao giọng nói:

“Trận pháp đã hình thành, các đệ tử Bồng Lai Môn nghe lệnh! Lập tức bắt giữ toàn bộ những kẻ mạo phạm Bồng Lai đảo.”

Dưới tác dụng của trận pháp, đám tu hành giả xâm phạm đều bị trói buộc nguyên khí, đến phi hành cũng trở nên cực kỳ khó khăn.

Các đệ tử Bồng Lai Môn càng chiến lại càng hăng, tình hình chiến đấu trên bốn đảo lập tức thay đổi.

Hoàng phu nhân lúc này đã tỉnh táo trở lại, nàng đưa tay lau đi nước mắt, khẽ khom người với Lý Cẩm Y.

Lý Cẩm Y giật nảy mình, vội vàng hoàn lễ: “Sư nương, đừng làm như vậy.”

“Dù nói thế nào thì ngươi cũng đã cứu Bồng Lai Môn.”

“Người sư nương nên tạ ơn là Cơ lão tiền bối.” Lý Cẩm Y nhìn về phía Lục Châu.

Hoàng phu nhân kinh ngạc nói: “Ngài thật sự là Cơ lão tiền bối Ma Thiên Các?”

Lục Châu đưa Lam Điền Ngọc cho Hải Loa rồi nhìn về phía Hoàng phu nhân, khẽ gật đầu. “Không thể giả được.”

Chẳng trách, chẳng trách… Cửu diệp xuất hiện, ai dám tranh phong.

Hoàng phu nhân kích động lăng không quỳ xuống: “Bồng Lai Môn vô cùng cảm kích!”

Lục Châu vuốt râu đáp: “Lão phu luôn là người biết phân biệt phải trái đúng sai. Lão phu lấy Thiên Thư của ngươi thì phải cứu lấy Huyền Không đảo. Không ai nợ ai.”

“Chúng ta vốn chẳng tài nào hiểu được Bồng Lai Thiên Thư, nếu nó hữu dụng với Cơ lão tiền bối thì tặng người cũng có làm sao! Đại ân của Cơ lão tiền bối… Bồng Lai Môn nhất định phải dựng bia công đức tưởng niệm ân ngài, ngày ngày cung phụng.”

Dựng bia công đức, ngày ngày cung phụng?

Sao nghe cứ thấy kỳ quái thế nào.

Hình như chỉ có người chết mới được làm vậy nha?

Lục Châu bèn lắc đầu nói với Hoàng phu nhân: “Không cần.”

Hoàng phu nhân đã từng nghe nói tính cách Các chủ Ma Thiên Các rất cứng rắn, nói một thì không được làm hai. Thấy hắn từ chối nhanh như vậy, nàng cũng không dám nói gì thêm.

Đúng lúc này, Tiểu Diên Nhi khẽ gọi: “Sư phụ.”

Nàng ngự không bay lên đến bên cạnh Lục Châu, trên mặt tràn đầy vui mừng khấp khởi.

Lục Châu gật đầu hỏi thăm. “Không sao chứ?”

Tiểu Diên Nhi cười nói: “Không có việc gì ạ.”

Nhưng vừa nói xong, khí huyết trong lồng ngực bỗng dưng cuồn cuộn, khoé miệng nàng trào ra tia máu, toàn thân lảo đảo suýt chút nữa đã rơi xuống.

“Diên Nhi tỷ tỷ.”

Lục Châu lập tức nâng tay, nguyên khí giữ cho Tiểu Diên Nhi lơ lửng trên không trung.

Hoàng phu nhân thấy thế vội vàng nói: “Đồ dùng trên Huyền Không đảo đã ướt hết, các vị xin theo ta đến Đông đảo!”

Lục Châu bỗng nhiên lắc đầu. “Chờ đã.”

“Cơ lão tiền bối xin cứ phân phó.”

Lục Châu đưa mắt quan sát bốn hòn đảo nhỏ, trên đó có rất nhiều tu hành giả còn đang giãy giụa, trong lòng Lục Châu không nảy sinh chút trắc ẩn nào.

Trầm ngâm một lát, Lục Châu nói:

“Thái Hư Học Cung, một người cũng không để lại…” Dừng một chút, Lục Châu nói bổ sung. “Lão phu đứng ngay đây quan sát.”

Lý Cẩm Y cả kinh. Vậy là bọn hắn không có cơ hội được làm tù nhân.

Nàng không dị nghị lấy một lời. Vận mệnh như thế, không thể oán trách người khác. Lý Cẩm Y rũ mắt, khom người đáp: “Cẩm Y tuân lệnh!”

Nói xong, nàng lao vọt xuống. Pháp thân thất diệp xuất hiện sau lưng.

Đám tu hành giả cấp thấp bị cao thủ thất diệp cuồng sát, trong lúc nhất thời, gió tanh mưa máu!

Sau khi nâng Huyền Không đảo lên, Lục Châu đã tự tay đánh giết hết toàn bộ đại tu hành giả.

Những tên còn lại chẳng làm nên cơm cháo gì. Trong trận pháp, các đệ tử Bồng Lai đảo mạnh hơn một bậc, trận văn trên tán dù có thể triệt tiêu sức áp chế của trận pháp.

Lý Cẩm Y ung dung ưu nhã đánh giết những kẻ xâm phạm Bồng Lai đảo.

Tuy nàng là nữ tử nhưng đồng thời cũng là một quân nhân, khí thế của nàng người bình thường không cách nào so sánh được!

Hoàng phu nhân lăng không lơ lửng nhìn Lý Cẩm Y ra tay đến xuất thần. Tu hành giới chính là như thế, ngươi không chết thì ta vong.

“Ha ha ha… Cơ lão ma, thật đúng là Cơ lão ma…” Có người không chịu đựng được nữa, phát điên nhảy xuống biển.

Thuỷ quái trong nước không cần biết hắn là ai, thân ảnh nhoáng lên. Soạt ——

Máu tươi nở rộ thành từng đoá hoa màu đỏ dưới biển.

“Thái Hư Học Cung hại người thật tài! Hại người thật tài a!!!”

“Cái gì mà Thái Hư Kính, đều là thứ lừa gạt!”

Khát vọng cầu sinh sẽ khiến con người bộc phát ra lực lượng rất đáng sợ.

Ba tên Nguyên Thần cảnh thiêu đốt khí hải lao lên không trung va chạm với tầng bình chướng.

Lục Châu nhấc tay, một đạo chưởng ấn bay sang bên trái.

Lại nhấc tay, một đạo chưởng ấn bay sang bên phải.

Từng đạo chưởng ấn như mọc thêm mắt bay về phía mấy tên mục tiêu đánh giết không ngừng.

Bịch bịch bịch!

Đám tu hành giả Nguyên Thần cảnh rơi xuống đất, ngoẹo đầu tắt thở.

Lục Châu không ngại lực lượng phi phàm trong cơ thể đang vơi dần, cứ thấy Nguyên Thần cảnh nào bay lên là tung chưởng thu thập điểm công đức…

Cho đến khi trên không trung hoàn toàn nằm trong tầm khống chế của hắn.

Đứng từ trên cao nhìn xuống, Lục Châu ngạo nghễ. Còn ai dám chạy?

. . .

Hoàng phu nhân không phải là thiếu nữ ngây thơ. Bồng Lai đảo gặp phải nguy cơ lớn như vậy, nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý. Trên thế gian này, lòng người là thứ khó dò nhất.

Có thể trao đổi lợi ích một cách công bằng đã là khó có được, càng đừng nói tới việc người ta giúp đỡ mình vô điều kiện.

Hoàng phu nhân biết trong lòng Cơ lão tiền bối đang rất tức giận.

Dám động đến tiểu đồ đệ của hắn, Thái Hư Học Cung chắc chắn không có kết quả tốt.

Đám người Thái Hư Học Cung bị giết sạch là cái chắc, nhưng những người khác khó tránh khỏi cũng bị liên luỵ.
Chương 582 Vô đề

Lý Cẩm Y không hề nương tay. Nàng từng là đệ tử thiên tài của Bồng Lai Môn, giờ phút này chiến lực thể hiện ra vô cùng cường đại. Nàng không ngừng thanh lý chiến trận trên bốn hòn đảo nhỏ, bắt đầu từ Đông đảo.

Những tu hành giả có ý muốn giãy giụa ngẩng đầu nhìn dù ảnh che khuất bầu trời, ai nấy đều lộ vẻ tuyệt vọng.

Rất nhiều người bắt đầu quỳ sụp xuống cầu xin được tha thứ. Cũng có không ít tu hành giả mưu toan bay ra khỏi bình chướng, lại bị bình chướng ngăn cản rơi xuống biển.

Dưới nước thuỷ quái là vua, nó cũng hỗ trợ xử lý sạch sành sanh đám người này.

Cho đến khi mùi máu tươi từ từ loãng ra tan dần đi, đàn thuỷ quái mới đồng thời nhảy ra khỏi mặt nước.

Đàn cá đông đến cả vạn con cùng lúc nhảy lên, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ.

Nếu không phải trước đó Cơ lão tiền bối dùng tay không nâng Huyền Không đảo thì tràng cảnh này đã trở thành cảnh tượng khó quên trong lòng mọi người.

Đàn cá đồng thanh kêu lên phát ra âm thanh trầm thấp như chim uyên ương gọi bầy, truyền vào tai Hải Loa.

Hải Loa cúi đầu phất tay với chúng nó. “Tạm biệt.”

Hoàng phu nhân kinh ngạc nhìn Hải Loa, chậm rãi nói:

“Không ngờ tiểu nha đầu này lại có thể trò chuyện với thuỷ quái. Loài thuỷ quái này không hề tầm thường, bọn chúng đã sinh sống ở Bồng Lai đảo cả trăm năm. Trong một trăm năm nay đệ tử Bồng Lai đảo đều không dám xuống nước. Chẳng ngờ bọn chúng lại phá hoại như vậy…”

Lục Châu lắc đầu nói: “Khi lão phu xuống dưới đáy biển, phát hiện trận pháp đã bị tổn hại. Với trí tuệ của thuỷ quái sao lại làm ra chuyện hại người hại mình như vậy?”

“Ý của Cơ lão tiền bối là có người âm thầm phá hỏng trận pháp?” Hoàng phu nhân cả kinh.

“Đây là chuyện của các ngươi, không liên quan đến lão phu.”

“Đa tạ Cơ lão tiền bối đã nhắc nhở.”

Chốc lát sau, đám người nhân lúc cháy nhà đi hôi của đã bị xử lý sạch sẽ.

Lý Cẩm Y không hổ là cao thủ quen tay chém giết trên chiến trường, sau khi xử lý xong địch nhân mà trên thân nàng vẫn không dính lấy một chút máu nào.

Những người còn lại có bị giết hay không Lục Châu không thèm quản. Đây là việc riêng của Bồng Lai đảo.

Lục Châu nhận Bồng Lai Thiên Thư rồi giúp đỡ nâng Huyền Không đảo lên, xem như không ai nợ ai.

Lam Điền Ngọc là niềm vui ngoài ý muốn.

. . .

Chợt nhớ tới chuyện đàn thuỷ quái, Lục Châu quay đầu hỏi Hải Loa: “Hải Loa, ngươi hiểu được ngôn ngữ của thuỷ quái?”

Hải Loa khẽ gật đầu đáp: “Vâng, nó nói đàn con của nó đang ở bên dưới đảo.”

“Vậy ngươi làm cách nào để chúng nó phục tùng mệnh lệnh?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.

Loài dị thú sống dưới đáy biển này có thời gian tu hành lâu hơn con người rất nhiều. Ngắn thì trăm năm, dài có khi lên đến mấy vạn năm. Thiên phú của chúng không bằng con người nên phải tích luỹ qua rất nhiều thời gian. Cho đến ngày nay con người vẫn chưa thể thăm dò hết vô tận hải vực này.

Từng có tu hành giả bát diệp muốn bay đến phần cuối vô tận hải vực, nhưng vì mất quá nhiều thời gian phi hành, nguyên khí khô kiệt dẫn tới rơi vào trong biển làm mồi cho hải thú.

Đa số dị thú trong biển khi tu hành đến một mức độ nhất định đều có thể bay lên. Tu hành giả bay thấp thì gặp nguy hiểm, bay cao thì lãng phí nguyên khí.

Thế nên cho đến nay vẫn chưa từng có tu hành giả nào bay qua được vô tận hải vực.

Hải Loa mờ mịt lắc đầu. “Ta… ta nói, nó nghe lời.”

Thuỷ quái là loài có trí tuệ, chắc hẳn bọn chúng cũng không muốn Huyền Không đảo bị huỷ.

Hoàng phu nhân thở dài nói: “Sau này Bồng Lai đảo sẽ đối xử tốt với thuỷ quái.”

Lục Châu đáp: “Ngã một lần sẽ khôn ra. Nói không chừng đàn thuỷ quái có ý định rời đi.”

Vừa rồi chúng nó nhảy ra khỏi mặt biển để tạm biệt, có lẽ sẽ di dời đến vùng biển khác.

Hoàng phu nhân nhè nhẹ gật đầu, lộ vẻ bất đắc dĩ.

Lúc này Lý Cẩm Y đạp không bay lên, khom người nói: “Cơ lão tiền bối, toàn bộ người của Thái Hư Học Cung đã bị xử lý.”

Lục Châu hài lòng gật đầu.

Hoàng phu nhân vội nói: “Hai vị, xin mời đi theo ta.”

Lục Châu nhìn về phía Hải Loa và Tiểu Diên Nhi. Tiểu Diên Nhi đang bị thương nhẹ, đúng là cần phải nghỉ ngơi tịnh dưỡng một chút.

Thế là mấy người đi theo Hoàng phu nhân đến Đông đảo.

Toàn bộ đệ tử Bồng Lai đảo đã tề tựu đông đủ trên quảng trường bên ngoài đại điện. Đám người Thanh Vân Kiếm Phái do Mã Khánh dẫn đầu cũng có mặt đầy đủ.

Từ trên xuống dưới Bồng Lai đảo dù già hay trẻ, dù mạnh hay yếu đều nhìn lão giả đang từ từ bước tới bằng vẻ kính sợ.

Theo quy của Bồng Lai Môn, các đệ tử cúi đầu biểu đạt sự kính trọng.

“Cung nghênh lão tiền bối!”

“Cung nghênh lão tiền bối!”

Trên bậc thang dẫn lên đại điện, Hoàng phu nhân xoay người lại, trầm giọng nói: “Quỳ xuống.”

Toàn bộ đệ tử Bồng Lai Môn bao gồm cả Lý Cẩm Y đã xuất sư đều quỳ một gối xuống, đầu cúi thấp.

[Ting — thu hoạch được 2.805 người thành kính lễ bái, ban thưởng 28.050 điểm công đức.]

Không ai là không thành kính, không ai không quỳ bái bằng tất cả sự kính trọng của mình.

Hoàng phu nhân cao giọng nói: “Cơ lão tiền bối dùng tay nâng đảo, cứu Bồng Lai đảo thoát khỏi hiểm nguy, xin nhận một lạy của ta.”

Lần này nàng muốn hành lễ một cách chính thức, nhưng Lục Châu đã tiện tay vung lên, cương khí ngăn chặn nàng quỳ xuống.

“Miễn lễ.” Lục Châu đạm mạc nói. “Đường đường là phu nhân đảo chủ Bồng Lai đảo, sao có thể quỳ gối trước người khác.”

“Tiền bối dạy phải.” Hoàng phu nhân rung động đáp.

Đúng lúc này, Lục Châu đột nhiên uy nghiêm nói: “Còn không mau lăn ra đây?”

Đám người cả kinh, vội vàng quay đầu nhìn quanh, tưởng có dư nghiệt lẩn trốn đâu đây.

“Khà khà khà…”

Từ sau cửa đại điện bỗng xuất hiện một thân ảnh, một tay cầm kiếm một tay giơ lên vẫy chào mọi người.

Hắn tí tởn đi đến trước đại điện. Có không ít đệ tử Bồng Lai đảo đứng dậy lăm lăm vũ khí trên tay định xông lên.

Hoàng phu nhân kinh ngạc hô lên: Lưu Trầm?”

“Sư nương, cái tên này thật khó nghe, gọi ta là Ái Kiếm đi. Ái trong khả ái, kiếm trong kiếm si, thiên hạ đệ nhất kiếm…” Giang Ái Kiếm không biết xấu hổ nói.

Hoàng phu nhân nhíu mày.

Các đệ tử Bồng Lai đảo nghe vậy lập tức xôn xao một mảnh.

“Đại sư huynh?”

“Đó chính là đại sư huynh Lưu Trầm?”

Giang Ái Kiếm lại lần nữa giơ tay chào mọi người rồi phất phất tay. “Không sai, ta chính là người các ngươi luôn tâm tâm niệm niệm, là thiên tài tu hành của Bồng Lai Môn, là đại sư huynh anh tuấn tiêu sái Giang Ái Kiếm!”
Chương 583 Vô đề

Lục Châu trầm giọng nói: “Chơi chán chưa?”

Giang Ái Kiếm lảo đảo xoay người lại, cười hắc hắc nói:

“Đúng là không chuyện gì qua mặt được lão tiền bối. Ta đã âm thầm quan sát thật lâu, còn thuận tay giải quyết mấy tên cao thủ muốn đánh lén tiểu nha đầu… A, nha đầu, đừng nhìn ta đầy cảm kích như vậy, chỉ là tiện tay mà thôi.”

“Đồ thúi ——” Tiểu Diên Nhi nhịn đau gắt một tiếng.

Hải Loa cũng bắt chước nàng gắt theo: “Đồ thúi…”

Giang Ái Kiếm: “? ? ?”

Lục Châu vuốt râu nói: “Lão phu vất vả dùng tay nâng đảo, còn ngươi thì nấp ở một bên xem kịch?”

“Oan uổng nha, tuyệt đối không có!” Giang Ái Kiếm không ngừng xua tay. “Ta đứng ở một nơi bí mật giết mấy tên cao thủ nhất đẳng, ngài xem này, cánh tay ta có mấy vết thương.”

“Hử?” Lục Châu nhíu mày.

Giang Ái Kiếm không dám cãi nữa, vội nói: “Ngài nói rất đúng, ngài nói rất đúng.”

Lục Châu nhớ lại trong trận chiến ở Lương Châu Thành và Thượng Nguyên Thành, Lý Cẩm Y đã sử dụng tán dù làm vũ khí với uy lực kinh người, chẳng qua lúc đó Lục Châu không nghĩ tới Bồng Lai Môn. Nay nghĩ lại, việc hai người này đều là đệ tử Bồng Lai Môn chẳng có gì lạ.

“Giang Ái Kiếm, ngươi tu đạo ẩn, sử dụng vũ khí là kiếm. Bồng Lai Môn nổi danh với công pháp tán tu, tại sao lại như vậy?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.

“Ta là đại nam nhân mà, sao lại cầm dù chơi… Ta vẫn thích chơi kiếm hơn.” Vừa nói hắn vừa ôm chặt kiếm trong tay.

Hoàng phu nhân bước lên véo tai Giang Ái Kiếm. “Đồ hỗn trướng này!”

“Ui da… đau đau đau, sư nương, mau buông tay, mau buông tay nha…”

Hoàng phu nhân đẩy hắn ra khiển trách: “Bồng Lai Môn gặp khó khăn mà ngươi vẫn cứ ngang bướng thích đùa giỡn như thế.”

“Ta là người đầu tiên chạy tới cơ mà… Cẩm Y sư muội còn đến muộn hơn ta kìa.” Giang Ái Kiếm bịt tai lại, uỷ khuất nói.

Hoàng phu nhân ngẫm lại, thấy Bồng Lai đảo đã hoá nguy thành an, tính cách Giang Ái Kiếm lại không thể nghiêm túc được, hẳn là đã làm không ít việc trong bóng tối phụ giúp mọi người nên không thèm so đo với hắn nữa.

Nàng thở dài một tiếng. “May nhờ có các ngươi.”

Giang Ái Kiếm lắc đầu đáp: “Ta không dám tranh công, như vậy rất lấn lướt Cơ lão tiền bối… Dùng một tay nâng đảo, chà chà… nhớ ngày đó khi Cơ lão tiền bối đại chiến với thập đại cao thủ còn không kích thích bằng tình cảnh vừa rồi đâu!”

Dùng tay nâng đảo đương nhiên hùng vĩ, nhưng đã hao phí toàn bộ lực lượng phi phàm của Lục Châu.

Nếu không nhờ có năng lực thần kỳ của thuỷ quái hỗ trợ thì sợ là Lục Châu cũng không thể đưa Huyền Không đảo về vị trí cũ.

Lúc này, một đạo quang hoa nhàn nhạt sáng lên khiến tất cả mọi người quay đầu nhìn sang.

Hoàng phu nhân, Giang Ái Kiếm và Lý Cẩm Y đều nhìn vào vật nằm trong tay Hải Loa.

“Lam Điền Ngọc?”

Lục Châu cũng nhìn sang, chỉ là hiện tại còn phải chữa thương cho Tiểu Diên Nhi, bèn nói: “Trước cứ cất đi đã.”

“Vâng.” Hải Loa rất thích khối ngọc này, yêu thích đến mức không nỡ rời tay.

Giang Ái Kiếm nói: “Lam Điền Ngọc có thể dùng như trang sức mang trên người, vật này có khả năng bảo vệ và tái tạo kỳ kinh bát mạch rất hiệu quả… Ừ, vật này cực kỳ thích hợp với ngươi. A, tiểu nha đầu, sao sắc mặt ngươi có vẻ không ổn vậy?”

“. . .”

Hoàng phu nhân vội vàng nói: “Mời vào trong.”

Đám người cùng tiến vào đại điện.

Thanh danh và thực lực Bồng Lai đảo tuy không thể so sánh với Ma Thiên Các nhưng nội tình cũng không kém cạnh. Cả năm hòn đảo đều có một toà cung điện sừng sững nguy nga.

Vào trong, Hoàng phu nhân vội gọi: “Người đâu.”

“Có đệ tử.”

“Mời Phương y sư tới.” Hoàng phu nhân quay đầu nói với Lục Châu. “Phương y sư là vị y sư giỏi nhất trên Bồng Lai đảo, y thuật rất cao minh. Hắn mà ra tay thì nàng nhất định sẽ không có việc gì.”

Lục Châu chậm rãi đưa tay ngăn lại. “Không cần.”

Hoàng phu nhân giật mình không hiểu vì sao.

Lúc này Lục Châu đã nhấc tay lên, năm ngón tay toả ra lam quang nhàn nhạt, một toà lam liên xanh xuất hiện trong lòng bàn tay.

Lam liên nhẹ nhàng bay tới dung nhập vào cơ thể Tiểu Diên Nhi. Được lam liên bao bọc, Tiểu Diên Nhi cảm thấy toàn thân dễ chịu, nàng chậm rãi nhắm mắt lại.

Hải Loa nhìn Tiểu Diên Nhi đầy vẻ tự trách, lại nhìn Vân Thường Vũ Y trên người mình.

Nếu không phải vì Tiểu Diên Nhi đưa vật quý giá này cho nàng mặc thì Tiểu Diên Nhi đã không bị thương.

Lam liên từ từ biến lớn, quang mang màu xanh lam nở rộ bao bọc toàn thân Tiểu Diên Nhi. Sinh cơ cường đại tràn lan khắp mọi ngóc ngách.

“Đây là…” Hoàng phu nhân mờ mịt nhìn lam liên. Nàng chưa từng thấy chiêu thức trị liệu nào như thế này.

Giang Ái Kiếm nhún vai nói: “Ta cũng không biết… Thế giới này không thiếu chuyện lạ nha. Thuỷ quái có thể giết người, còn có chuyện gì thần kỳ hơn nữa?”

Hoàng phu nhân gật đầu.

Chỉ việc Cơ lão tiền bối dùng một tay nâng đảo đã là chuyện xưa nay chưa từng có.

Sau khi lam quang biến mất, Tiểu Diên Nhi chậm rãi mở mắt ra.

“Sao rồi?” Lục Châu hỏi.

Tiểu Diên Nhi hoạt động thân thể, ngơ ngác nói: “Hình như hết đau rồi ạ.”

Lục Châu vuốt râu gật đầu. “Vẫn cần phải điều dưỡng thêm ba ngày mới có thể khôi phục hoàn toàn.”

Hải Loa tự trách nói: “Đều do ta làm vướng chân tỷ.”

Nghe vậy những người khác đều quay đầu nhìn về phía Hải Loa.

Giang Ái Kiếm tò mò hỏi: “Cơ lão tiền bối, đây là đồ đệ ngài mới thu nhận sao?”

Lục Châu gật đầu.

Giang Ái Kiếm nói: “Căn cốt và thiên phú không tệ, không hề thua kém cửu đồ đệ của ngài. Ánh mắt ngài thật là tốt.”

Lục Châu nói: “Thông Huyền cảnh trời sinh.”

“A?”

Giang Ái Kiếm há hốc mồm không thể ngậm lại. Bọn hắn đều tận mắt nhìn thấy Hải Loa điều khiển thuỷ quái bay khắp Huyền Không đảo.

Chỉ riêng năng lực này đã khiến các đại tông môn muốn cướp người. Vậy mà nàng còn là Thông Huyền cảnh trời sinh!

Đúng là người hai hộp sữa người không hộp nào!

“Giang Ái Kiếm.”

“Có.. có ta.” Giang Ái Kiếm giật bắn mình, lập tức giơ tay lên điểm danh.

“Tình huống trong cung sao rồi?” Lục Châu hỏi.

Giang Ái Kiếm lắc đầu đáp: “Cơ lão tiền bối, lý luận trảm kim liên vừa xuất hiện, mọi người đều giành giật từng giây từng phút để trùng tu. Đại đồ đệ của ngài đánh chiếm thành trì khắp nơi, thất đồ đệ lại càng quá mức, ngay cả khi ta đi nhà xí cũng có người giám thị, đúng là quá biến… lợi hại!”

“Lưu Thương thì sao?”

“Chuyện này…”

Nhắc tới hoàng đế, Giang Ái Kiếm bỗng dưng ấp úng.
Chương 584 Vô đề

Suy cho cùng hắn cũng là hoàng tử Đại Viêm. Sau trận đại hoả ở Cảnh Hoà Cung, hắn gia nhập vào Bồng Lai Môn, sau đó trở thành Kiếm Si. Nhưng dù vậy thì Lưu Thương vẫn là phụ thân hắn.

Khoảng thời gian này Giang Ái Kiếm rất ít liên lạc với Ma Thiên Các chính là vì nguyên nhân này.

Hắn đã dự liệu được hoàng thất và Ma Thiên Các sẽ phát sinh va chạm, hơn nữa sự tình sẽ càng lúc càng nghiêm trọng.

Vu Chính Hải từng bước ép sát, bức hoàng thất đến bước đường cùng. Mà hoàng thất cũng hết lần này đến lần khác khiêu khích Ma Thiên Các.

Ngay cả Thái Hư Học Cung và Hoành Cừ Học Phái gần đây thường xuyên ra mặt cũng có mối quan hệ thân thiết với hoàng thất.

“Hắn rốt cuộc vẫn là phụ thân ngươi.” Lục Châu nói.

Giang Ái Kiếm trầm mặc.

“Ngươi làm tai mắt cho lão phu lâu như vậy, không có công lao cũng có khổ lao. Chỉ cần ngươi nói một tiếng…”

“. . .”

Giang Ái Kiếm mở to mắt. Lời này có nghĩa là nếu hắn cầu xin thì có thể giữ lại một mạng cho Lưu Thương sao?

Suy nghĩ của Giang Ái Kiếm lập tức quay về rất nhiều năm trước…

Cảnh tượng lửa cháy rừng rực trong Cảnh Hoà Cung lại hiện lên.

Có vị tiên sinh dạy hắn học mà hắn vô cùng kính sợ, có lão sư dạy hắn nhập môn tu hành, có mẫu thân dịu dàng luôn yêu thương chăm sóc hắn…

Tất cả vẫn như mới hôm qua, nhưng đã một đi không trở lại.

. . .

Không biết qua bao lâu, Giang Ái Kiếm mới thu hồi nụ cười trên mặt, nghiêm túc khom người nói với Lục Châu. “Sống chết có số… Ta đã tận lực.”

“Ngươi rất thông minh.”

Giang Ái Kiếm: “. . .”

“Kỳ thực dù ngươi có cầu tình hay không thì cũng chẳng thể thay đổi quyết định của lão phu…”

Trong lòng Giang Ái Kiếm cạn lời không còn gì để nói. Vậy ngài còn nói ta không có công lao cũng có khổ lao để làm gì!

Nhưng nội tâm hắn cũng cả kinh… Lão tiền bối hỏi như vậy hiển nhiên là vì không muốn nhìn thấy mình biến thành trở ngại. Vừa nghĩ tới đây, Giang Ái Kiếm lặng lẽ đổ mồ hôi lạnh.

“Nhưng mà… niệm tình ngươi và Lưu Thương có quan hệ đặc thù, sau này chuyện của hoàng thất ngươi không cần nhúng tay vào nữa.”

Nghe vậy, Giang Ái Kiếm chắp tay nói: “Đa tạ lão tiền bối.”

Không nhúng tay vào chuyện của hoàng thất, đương nhiên phải làm những chuyện khác… Giang Ái Kiếm chợt nhớ ra một chuyện, vội vàng nói:

“Cơ lão tiền bối, ngài bảo ta tìm nữ tử họ Lạc, ta không cách nào tìm được cả!”

“Hiện tại tin tức về nàng ta rất ít, lão phu cũng vì thế mới tới đây.”

Hoàng phu nhân nghi hoặc nói: “Nữ tử họ Lạc?”

Giang Ái Kiếm đáp: “Nữ tử họ Lạc này ba trăm năm trước từng trợ giúp Vân Thiên La bước vào bát diệp, thành lập tam tông. Người này tinh thông âm luật, nhưng cho tới giờ vẫn không tìm được thêm manh mối nào về nàng ta, chẳng khác nào đang mò kim đáy biển!”

“Kỳ nữ như vậy sao có thể là hạng người vô danh?” Hoàng phu nhân không thể lý giải.

“Sư nương, ngài nói đúng rồi đó, nàng ta chính là người vô danh. Ta không tra ra được, e là Tư Vô Nhai cũng chẳng khá hơn.” Giang Ái Kiếm nói.

Đúng lúc này, Hải Loa đột nhiên nâng Lam Điền Ngọc lên, thảng thốt nói: “Nóng, nóng… nóng quá.”

Lam Điền Ngọc nóng đến mức bốc lên khói xanh.

“Nhanh nhanh nhanh… đem nó đặt dưới ánh mặt trời.” Giang Ái Kiếm vội nói.

Hải Loa sửng sốt nhìn sang Lục Châu. Lục Châu gật đầu: “Đi đi.”

Hải Loa vội vàng chạy ra khỏi đại điện, đặt Lam Điền Ngọc trên bậc thềm.

Ánh mặt trời chiếu vào Lam Điền Ngọc, khói xanh càng lúc càng nồng đậm, toả ra quang mang chói mắt.

Lục Châu trầm giọng nói: “Giơ một ngón tay ra, nín hơi ngưng thần, tập trung tư tưởng.”

“Vâng.”

Hải Loa làm theo. Lục Châu vung tay, Lam Điền Ngọc bay lên không trung, ánh mặt trời như đang nung chảy nó.

“Nhận chủ.”

Vù!

Lục Châu đánh ra một đạo cương nhận xẹt qua ngón tay Hải Loa. Máu chảy xuống rơi vào Lam Điền Ngọc.

Roạt!

Lam Điền Ngọc tựa như bị kích hoạt, quang mang toả ra dần dần nhu hoà.

Các đệ tử Bồng Lai đảo đứng bên ngoài đại điện nhìn Hải Loa bằng ánh mắt đầy hâm mộ.

Độ trân quý của Lam Điền Ngọc không cần phải nói, từng có người mạo hiểm chèo thuyền ngao du trên biển, bắt giữ đủ loại hải thú để tìm kiếm Lam Điền Ngọc.

Trong một khoảng thời gian dài, Lam Điền Ngọc từng là một trong những bảo bối quý hiếm nhất của tu hành giới. Thế nhưng hải thú quá hung tàn, tu hành giả cấp thấp thì chùn bước, tu hành giả cao tầng thì không ngó ngàng tới, dần dần Lam Điền Ngọc càng lúc càng quý giá.

Nay thấy Lam Điền Ngọc nhận chủ, ai nấy đều hâm mộ mà nhìn.

Lam Điền Ngọc tựa như biến thành chất lỏng, lơ lửng giữa không trung.

“Ngươi muốn nó có hình dạng như thế nào?”

Ngọc bội, trang sức, vòng tay, thậm chí là dây chuyền… nàng có thể thoải mái lựa chọn.

Lục Châu nghĩ nữ hài tử sẽ thích trang sức, không ngờ Hải Loa vui vẻ nói chắc nịch: “Cây sáo.”

“Sáo?” Đám người nghi hoặc.

Lam Điền Ngọc rất thích hợp dùng làm ngọc bội mang bên người để cải biến kỳ kinh bát mạch. Đây là lần đầu tiên có người muốn biến Lam Điền Ngọc thành sáo.

Lục Châu nghĩ Hải Loa am hiểu âm luật, dùng Lam Điền Ngọc như sáo cũng không tệ.

Cây sáo nàng cầm về từ Kinh Châu Thành chỉ là sáo thông thường, không thể dùng được lâu. Có cây sáo mới này xem ra lại càng thích hợp với nàng.

“Được.” Lục Châu phất tay.

Cương khí vờn quanh Lam Điền Ngọc, dưới ánh mặt trời, Lam Điền Ngọc dần dần định hình.

Lát sau làn khói xanh tản đi, cây sáo Lam Điền Ngọc trơn bóng toả sáng lóng lánh xuất hiện trước mặt mọi người.

Sáo Lam Điền Ngọc bay vào tay Hải Loa, truyền đến cảm giác mát lạnh.

“Nếu là ta, ta sẽ chọn hình dạng kiếm. Kiếm Lam Điền Ngọc, chà chà chà, cho dù tổn hao mười năm tuổi thọ để đổi lấy ta cũng nguyện ý…” Giang Ái Kiếm nhìn mà chảy nước miếng.

Rất nhiều thứ không nên nghĩ tới.

Một khi đã nghĩ thì sẽ cảm thấy Long Ngâm Kiếm đang ôm trong tay không còn vẻ kinh diễm như lúc mới thấy lần đầu.

Hải Loa có được bảo vật vừa ý, nàng càng vui vẻ ngắm nó không nỡ rời tay.

Thưởng thức một lúc lâu, Hải Loa mới ngẩng đầu nhìn về phía Lục Châu, lễ phép nói: “Tạ ơn.”

Giang Ái Kiếm hỏi: “Có am hiểu âm luật không?”

Hải Loa không trả lời hắn mà đưa sáo Lam Điền Ngọc lên môi…

Tiếng sáo dồn dập truyền đi, điệu sáo này khác với những điệu sáo trước đây. Không vận dụng âm luật, không dài như một bài hát mà chỉ là một tiếng kêu dồn dập.

Khi tiếng sáo lan đến mặt biển, từng đàn cá tung bay lao ra khỏi mặt nước như đang nhảy múa.

Chỉ một tiếng sáo đã đủ chứng minh thiên phú và năng lực thần kỳ của nàng.

Giang Ái Kiếm trợn mắt há hốc mồm, không khỏi vỗ tay nói: “Chúc mừng Cơ lão tiền bối lại nhặt được một vị tiểu tổ tông.”

Hải Loa quay đầu nhìn hắn, nghiêng đầu hỏi: “Tiểu tổ tông?”

“Đừng để ý đến hắn. Cái tên này miệng chó không mọc được ngà voi.” Tiểu Diên Nhi kéo Hải Loa sang một bên.

“Nha.” Hải Loa gật đầu.

Lục Châu hài lòng vuốt râu, xem ra sáo Lam Điền Ngọc còn đáng sợ hơn cả vũ khí thiên giai thông thường.

Sau này khi Hải Loa bước vào cảnh giới đại tu hành giả, nàng sẽ có thể điều khiển hung thú mạnh mẽ hơn.

Lục Châu nhìn ra được Hải Loa trở nên vui vẻ phấn chấn hơn nhiều, bèn hỏi: “Cảm thấy thế nào?”

Hải Loa cầm sáo Lam Điền Ngọc, khẽ nói: “Ta rất thích nó.”

“Đưa tay ra.” Lục Châu nói.

Hải Loa ngoan ngoãn vươn tay cho Lục Châu bắt mạch.

Lục Châu cảm nhận được kỳ kinh bát mạch của nàng có một nguồn năng lượng nuôi dưỡng rất ôn hoà. Hắn thậm chí còn cảm giác được Hải Loa đã thông Ngũ khiếu.

“Đây chính là hiệu quả của Lam Điền Ngọc?” Lục Châu âm thầm kinh ngạc.

Nói ra nào có ai tin?

Sử sách có ghi chép, có tu hành giả thiên tài buổi sáng khai Nhất khiếu, buổi chiều khai Ngũ khiếu, bước vào Phạn Hải cảnh. Đây là cực hạn của nhân loại.

Hải Loa tuy mất mấy ngày mới thông Ngũ khiếu nhưng nàng không hề tu hành, cũng không có cảm ngộ hay tâm đắc gì, cứ tự nhiên mà tiến bộ.

Chỉ cần so sánh đã thấy không thể tưởng tượng nổi.

Chờ khi hiệu quả của Lam Điền Ngọc hoàn toàn hiển hiện, nếu Hải Loa thật sự có thể tu hành, Lục Châu sẽ thu nàng làm đồ đệ.

. . .

Thấy mọi chuyện đã ổn thoả, Lục Châu xoay người gọi: “Giang Ái Kiếm.”

Giang Ái Kiếm phản xạ có điều kiện, lại giơ tay lên điểm danh. “Có có có…”

“Thông báo cho Lận Tín của Thái Hư Học Cung, trong vòng bảy ngày phải cho lão phu một lời giải thích.”

Giang Ái Kiếm nghe vậy cả kinh, không dám nhiều lời, chỉ khom người nói: “Tuân lệnh.”

“Ngoài ra, nữ tử họ Lạc có khả năng là người nơi khác.”

Lục Châu nhớ tới cỗ quan tài có trận văn màu đỏ kia. Nếu người trong quan tài khẳng định thế gian có cửu diệp và thập diệp tồn tại, vậy thì rất có thể hắn và nữ tử họ Lạc đến từ cùng một nơi.

Thật đau đầu.

“Ta sẽ tận lực tìm kiếm.” Giang Ái Kiếm nói.

Lục Châu gật đầu đi ra khỏi đại điện. Tiểu Diên Nhi và Hải Loa cũng bước theo sau.

Giang Ái Kiếm thấy vậy, biết bọn họ muốn đi, lập tức cùng Hoàng phu nhân đưa tiễn.

“Cung tiễn lão tiền bối.”

Ngoài quảng trường trước đại điện, hai ngàn tám trăm tên đệ tử Bồng Lai đảo cũng đồng thanh nói:

“Cung tiễn lão tiền bối.”

Ba người Lục Châu bước lên lưng Bạch Trạch. Bạch Trạch đạp không bay đi, chỉ trong giây lát đã biến mất ở chân trời.
Chương 585 Vô đề

Sau khi Lục Châu rời đi, Giang Ái Kiếm ôm kiếm khẽ hắng giọng rồi tự luyến nói:

“Còn không mau lại đây bái kiến đại sư huynh anh tuấn tiêu sái của các ngươi?”

Đám người lập tức nhào tới.

“Đại sư huynh đại sư huynh, sao huynh quen được Cơ lão tiền bối?”

“Đại sư huynh, Cơ lão tiền bối thật sự là cửu diệp sao? Lần này không được thấy pháp thân cửu diệp, thật là đáng tiếc!”

“Đại sư huynh, người ta sùng bái nhất chính là nhị tiên sinh Ngu Thượng Nhung của Ma Thiên Các, có phải là đẹp trai lắm không? Mau nói mau nói, đại sư huynh, sao huynh không chịu nói gì?!”

Giang Ái Kiếm: “? ? ?”

Lý Cẩm Y không nhịn được nở nụ cười.

Nàng đã đoán trước hắn sẽ rơi vào tình cảnh này. Không nghĩ nhiều nữa, Lý Cẩm Y đi về phía bờ biển, ngẩng đầu nhìn lên không trung.

Ánh mặt trời rọi vào Huyền Không đảo, khoảnh khắc huy hoàng nhất của Bồng Lai đảo dường như lại trở về.

“Dùng một tay nâng đảo, đây thật sự là chuyện con người có thể làm ra?”

. . .

Ở nơi sâu nhất trong Nguyệt Quang lâm địa, thuộc Mê Vụ Sâm Lâm.

Bên dưới một vực sâu vô tận.

Một giọt nước lóng lánh trượt từ trên lá cây xuống rơi thẳng vào gương mặt trắng nõn của Diệp Thiên Tâm.

Sao thế?

Có phải ta đang nằm mơ?

Diệp Thiên Tâm mơ mơ màng màng mở mắt. Khi thấy tình cảnh trước mắt, nàng rung động thật sâu.

Trên vách núi cheo leo cao vạn trượng, dây leo mọc um tùm, các loài hung thú phi cầm bay đầy trời, có con khổng lồ như ngọn núi, có con nhỏ như cánh bướm.

Diệp Thiên Tâm giật mình đứng dậy. “Đây là đâu?”

Ngay khi nàng vừa đứng lên, mặt đất dưới chân nàng khẽ chuyển động. Diệp Thiên Tâm thất thanh hô to: “Thừa Hoàng!”

Lúc này nàng mới giật mình tỉnh ngộ, đây không phải là mơ! Thứ đưa nàng xuống đây chính là thứ nàng đã đau khổ tìm kiếm bấy lâu, nàng đi khắp Đại Viêm, trèo đèo lội suối, xuyên qua dị quốc, vượt ngàn dặm xa… cũng chỉ để tìm nó: Thừa Hoàng!

U —— ——

Thừa Hoàng đứng lên, quay đầu nhìn nàng.

Bốn mắt nhìn nhau như quả bóng đang nhìn hạt đậu.

Diệp Thiên Tâm cố trấn tĩnh, không dám loạn động. Trực giác nói với nàng Thừa Hoàng không có địch ý, nếu không nàng đã chẳng sống được đến bây giờ.

“Thừa Hoàng?”

Thừa Hoàng không trả lời. Cặp lông mi xinh đẹp của nó giần giật, tròng mắt khe khẽ chuyển động.

“Nhận ra ta sao?” Diệp Thiên Tâm thử trò chuyện với nó.

Thừa Hoàng không có cách nào đáp lời nàng bằng tiếng người, chỉ đành yên lặng nhìn nàng.

Khi Diệp Thiên Tâm đang cố gắng trò chuyện với nó, Thừa Hoàng đột nhiên kêu lên một tiếng…

U —— ——

Sau đó nó dậm chân chạy về phía trước.

Diệp Thiên Tâm suýt nữa đã đứng không vững, vội vàng điều động nguyên khí trong cơ thể để ổn định thân hình.

Trước mắt nàng là rừng cây vô tận, trên bầu trời chi chít các loại phi cầm, dưới đất cũng có vô số hung thú.

Thừa Hoàng phi nước đại băng qua một mảnh rừng rậm rồi mới chạy chậm lại. Cuối cùng khi đến trước một cái hồ nhỏ, nó dừng bước.

Nó ngồi xuống, đầu ngẩng lên gào một tiếng U ——

Thanh âm phát tiết lan ra xa khiến các loài hung thú bỏ chạy tứ tán.

Diệp Thiên Tâm ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện đối diện hồ là một pho tượng đá cao hơn mười trượng. Đó là tượng của một vị nữ tử.

Diệp Thiên Tâm kinh hãi, vội vàng lăng không bay tới đứng dưới chân tượng đá. Tại chân tượng có khắc hai chữ thật to: Bạch Dân.

Bên cạnh còn có rất nhiều chữ nhỏ, còn có trận văn bảo hộ… Nhưng dưới sự bào mòn của thời gian, mọi thứ đã trở nên mơ hồ không rõ từ lâu.

Không biết vì sao, khi Diệp Thiên Tâm nhìn thấy hai chữ Bạch Dân này, trái tim cứng cỏi như nàng cũng không cách nào khắc chế tâm tình, nàng ôm mặt khóc nức nở.

Những cảnh tượng khi xưa dần tái hiện trong đầu. Bách tính Ngư Long thôn như vẫn còn ngay trước mặt. Chỉ tiếc mọi thứ đều đã không còn.

Rốt cuộc nỗ lực của nàng cũng đã được báo đáp.

Thừa Hoàng sau lưng nàng kêu lên một tiếng. Diệp Thiên Tâm tỉnh táo lại, lau nước mắt rồi xoay người nhìn nó.

“Thừa Hoàng… Diệp Thiên Tâm ta rốt cuộc cũng tìm được ngươi.”

Thừa Hoàng cúi thấp đầu, mũi nó gần chạm mặt hồ. Cái hồ nhỏ này đối với nó cũng chỉ to như lòng bàn tay.

Diệp Thiên Tâm nghi hoặc hỏi: “Ngươi bảo ta uống nước trong hồ?”

Thừa Hoàng lắc đầu.

“Tắm trong đó?”

Thừa Hoàng khẽ gật đầu.

Diệp Thiên Tâm: “. . .”

Nàng là thân nữ nhi, bảo nàng vào đó tắm… sao có thể không xấu hổ cho được!

Vù!

Thừa Hoàng đột nhiên huơ móng vuốt phẩy nàng một cái.

Diệp Thiên Tâm giật nảy mình, vội vàng điều động nguyên khí ngưng kết thành cương ngăn ở trước người.

Ầm!

Diệp Thiên Tâm vẫn bay ra ngoài rơi tõm vào trong hồ nước nhỏ.

Nàng từ từ ngoi đầu lên, nghi hoặc nhìn Thừa Hoàng.

Thừa Hoàng cúi đầu giơ móng vuốt lên nhìn nhìn, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ như muốn nói, ta ra tay rất nhẹ mà…

Sau đó nó xoay người nhảy lên không trung. Bốn phía trở nên yên tĩnh, không còn bóng dáng của Thừa Hoàng.

Cùng lúc đó, Diệp Thiên Tâm cảm thấy trong hồ nước truyền tới cảm giác ấm áp dễ chịu, một cỗ nguyên khí đặc thù trong hồ từ từ thẩm thấu vào cơ thể nàng.

Thật là thoải mái.

Diệp Thiên Tâm cúi đầu nhìn xuống, lúc này nàng mới phát hiện bên dưới đáy hồ có một trận pháp cực lớn. Trận pháp chiếu sáng cả mặt hồ, quang mang xuyên thấu bắn lên trời khiến trên bầu trời cũng xuất hiện từng đường trận văn.

Năng lượng nguyên khí trong trận pháp thẩm thấu vào cơ thể Diệp Thiên Tâm với tốc độ điên cuồng. Diệp Thiên Tâm chợt cảm thấy đan điền khí hải trở nên sung mãn!

Nàng kinh ngạc vạn phần. Nước trong hồ có thể gia tăng tu vi?

Năng lượng và nguyên khí trong hồ không ngừng tiến nhập cơ thể, Diệp Thiên Tâm không nghĩ lung tung nữa mà nhắm mắt lại, nửa người chìm vào trong nước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK