“Mời.” Chư Hồng Cộng ôm quyền nói.
Lam Hi Hoà mỉm cười tiến lên phía trước, dưới chân nàng nở rộ bạch liên, bạch sắc quang hoa tỏa sáng cả bầu trời, sau lưng nàng xuất hiện một vầng sáng chói lóa, đó chính là —— quang luân!
“. . .”
Đám người giật bắn mình.
Bọn hắn ngừng thở nhìn chằm chằm vào Lam Hi Hoà dung nhan tuyệt thế, rốt cuộc bừng tỉnh! Nàng cũng là người nắm giữ hạt giống Thái Hư, mà lại còn tu hành hơn 30.000 năm. Dù cho quá trình tu hành xảy ra chút sai lầm nhưng được hạt giống tẩm bổ bấy lâu, nàng trở thành Chí Tôn cũng là chuyện đương nhiên.
Trên đời này còn chuyện gì hợp lý hơn việc Lam Hi Hoà trở thành Chí Tôn?
Vù —— ——
Đám người cảm nhận được nguyên khí ba động, ngơ ngác nhìn lại. Lam Hi Hoà cũng nhíu mày nhìn ra giữa sân, nghi hoặc nói: “Hả?”
Không biết từ bao giờ, Chư Hồng Cộng đã hóa thành một đạo lưu tinh bay về phương xa, rời khỏi Vân Trung Vực ngay trước mặt vô số cường giả. Hắn —— chạy trốn!
“? ? ?”
Có một số tu hành giả không tin nổi, đưa tay lên dụi mắt rồi tròn mắt nhìn. Nhưng phía chân trời làm gì còn bóng dáng Chư Hồng Cộng đâu.
Vân Trung Vực rơi vào tình cảnh xấu hổ và an tĩnh vô cùng. Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi… ngơ ngác.
Chư Hồng Cộng chạy trốn khiến đám người như bị ai đánh cho một cú. Đệ tử Ma Thiên Các, người nắm giữ hạt giống Thái Hư, người được Minh Tâm Đại Đế nhìn trúng… thế mà lại chạy!
Đây là chuyện người có thể làm ra?
Đương nhiên khó xử nhất vẫn là vị sư phụ đang lăng không lơ lửng trên bầu trời. Tuy vẫn cố duy trì dáng vẻ và khí thế nên có của một vị sư phụ, Lục Châu vẫn không nhịn được há mồm mắng to: “Nghiệt đồ!”
Thanh Đế cười ha hả nói: “Người trẻ tuổi này thật thú vị, bản đế thích hắn.”
Bạch Đế cũng nói phụ họa: “Đại trượng phu co được giãn được.”
Lời nịnh nọt Lục Châu đã nghe nhiều, bèn chán nản lắc đầu nói: “Nhát như thỏ đế.”
Thất Sinh cũng rất bất đắc dĩ: “Trận này thánh nữ Hi Hòa không chiến mà thắng. Còn ai nguyện ý khiêu chiến không?”
Nếu nói trước đó đám người còn có chút xíu hy vọng, thì khi nhìn thấy quang luân sau lưng Lam Hi Hoà, mọi hy vọng đều bị giẫm nát dưới chân không còn chút cặn bã nào.
Đạo thánh muốn thắng Chí Tôn? Đúng là người si nói mộng. Đám người lắc đầu nguầy nguậy.
“Không ai khiêu chiến sao?” Thất Sinh lại hỏi.
Vân Trung Vực vô cùng yên tĩnh, không một ai lên tiếng. Thất Sinh đành nói: “Vậy ta tuyên bố, điện thủ Hi Hòa điện là…”
“Chờ đã.” Lam Hi Hoà đột nhiên lên tiếng ngắt lời Thất Sinh.
“Sao thế?”
“Ta e rằng mình không thể tiếp tục đảm nhiệm chức vị điện thủ Hi Hòa điện.”
“Tại sao?” Thất Sinh nghi hoặc hỏi. Đám người cũng bắt đầu nghị luận ầm ĩ, không rõ Lam Hi Hoà có ý gì.
“Dựa theo quy củ thập điện, ta đã có đầy đủ năng lực và tư cách để đảm nhiệm chức vị điện chủ Hi Hòa điện!” Lam Hi Hoà tự tin đáp.
Đám người nhận ra nàng nói ‘điện chủ’ chứ không phải ‘điện thủ’.
Thất Sinh cau mày nói: “Ngươi muốn đảm nhiệm vị trí Điện chủ?”
“Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta chưa đủ tư cách?”
“Không không không.” Thất Sinh cười nói, “Nếu ngay cả ngươi còn không đủ tư cách thì sẽ chẳng ai có tư cách này cả. Chỉ là việc này ta không thể làm chủ, thánh nữ vui lòng đến hỏi ý Thánh Điện xem sao.”
Xích Đế bỗng nói xen vào: “Chuyện của thập điện sao phải nhìn sắc mặt Thánh Điện?”
Ba vị Đại Đế không sinh sống ở Thái Hư nên vẫn cho rằng loại chuyện này thuộc quyền quản lý của thập điện.
Thất Sinh bất đắc dĩ đáp: “Vẫn luôn là thế.”
“. . .”
Lời nói rất thẳng thừng. Thánh Điện áp đảo thập điện, ai dám không phục?
Lam Hi Hoà gật đầu nói: “Ta sẽ tự mình nói rõ với Thánh Điện.”
Nói xong nàng xoay người nhìn về phía các tu hành giả trong Hi Hòa điện, bao gồm cả u Dương Huấn Sinh.
u Dương Huấn Sinh vẫn đang trong trạng thái xuất thần, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Lục Châu, vừa kinh ngạc vì tu vi đối phương tăng tiến quá nhanh, vừa nghĩ tới Giải Tấn An, suy nghĩ phức tạp không ngừng.
Lam Hi Hoà nói: “Các ngươi thì sao?”
u Dương Huấn Sinh tỉnh táo lại, dẫn đầu khom người nói: “Từ nay về sau, thánh nữ Hi Hòa sẽ là điện chủ Hi Hòa điện. Bái kiến điện chủ!”
Đám tu hành giả Hi Hòa điện đồng loạt quỳ xuống. Trên thực tế, nàng đã là chủ nhân Hi Hòa điện từ lâu, chẳng qua là còn thiếu một chút tu vi nên chưa danh chính ngôn thuận mà thôi.
Lam Hi Hoà hài lòng gật đầu, mỉm cười nói: “Miễn lễ.”
Chính vì vậy mà bây giờ chức vị điện thủ Hi Hòa điện lại bỏ trống.
Điện chủ là chủ nhân của một điện, có vị trí tối cao. Điện thủ là người quản lý mọi sự vụ lớn nhỏ trong điện, tương tự với đại quản gia.
Lam Hi Hoà nói: “Hiện tại Hi Hòa điện còn thiếu một vị điện thủ.”
Đám người bên dưới lập tức huyên náo: “Để ta! Ta nguyện ý làm điện thủ Hi Hòa điện, chỉ nghe lời thánh nữ, như thiên lôi sai đâu đánh đó!”
“Để ta thì thích hợp hơn! Luận về tu vi hay năng lực, ta đều không kém gì các ngươi.”
“Mạnh hay yếu không phải do miệng ngươi quyết định!”
Đối mặt với một đám người đang tranh luận kịch liệt, Thất Sinh lên tiếng: “Muốn đạt được vị trí điện thủ thì cứ phân cao thấp tại đây.”
Đám người gật đầu, nhưng Lam Hi Hoà lại lắc đầu: “Không cần.”
“Thánh nữ có cao kiến gì?”
“Ta cảm thấy người vừa chạy trốn kia cực kỳ thích hợp đảm nhiệm chức vị điện thủ.” Lam Hi Hoà nói.
“. . .”
Lời này khiến đám tu hành giả có mặt ở đây đưa mắt nhìn nhau, trong lòng rõ ràng là không phục. Loại người sợ hãi rụt rè nhát như thỏ đế kia mà cũng xứng làm điện thủ?
Lam Hi Hoà cao giọng nói: “Đương nhiên ta càng thích Diệp cô nương dưới trướng Bạch Đế hơn. Nếu Bạch Đế nguyện ý đổi người với ta, ta sẽ cực kỳ cảm kích.”
Diệp Thiên Tâm kinh ngạc nhìn Lam Hi Hoà, hai người tính ra cũng rất quen thuộc với nhau.
Bạch Đế cười nói: “Thôi, Diệp Thiên Tâm đã giành được vị trí điện thủ Nhu Triệu điện, giờ mà đổi người thì không hợp quy củ.”
Cái người nhát gan sợ phiền phức kia ngươi giữ lại mà dùng!
Đại Đế đã lên tiếng, Lam Hi Hoà đành chấp nhận sự thật. Nàng nhìn về phía Lục Châu, nói: “Lục các chủ, hắn là đồ đệ của ngươi. Ngươi thấy thế nào?”
Chương 2037 Điện thủ chi tranh kết thúc
Hôm nay mình bom 10 chương, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. ^^
Min vừa đào hố mới tên là HOÀN MỸ NHN SINH, truyện đô thị linh dị trinh thám võng du rất đáng xem, mọi người ủng hộ Min với nha. Iuuu nhìu
Lúc này, Xích Đế bỗng xem thường nói: “Mặc dù bọn hắn là sư đồ nhưng bây giờ đã tới Thái Hư, mỗi người đều có tu vi đạo thánh trở lên. Đệ tử cũng có quyền tự do truy cầu điều mình muốn chứ.”
Đây cũng là điều Thanh Đế và Bạch Đế vẫn luôn lo lắng. Bọn họ vất vả bồi dưỡng người nắm giữ hạt giống, kết quả lại may áo cưới cho người ta chẳng phải là uổng công phí sức hay sao?
Lục Châu hừ lạnh nói: “Xích Tiêu Nộ, ngươi còn có mặt mũi nói tới ‘tự do’? Ngươi giam cầm Đế Nữ Tang ở Kê Minh, hiện tại Thiên Khải Chi Trụ nơi đó đã sập, ngươi có quan tâm gì đến sinh tử của nàng không?”
Xích Đế tuy đã sống qua hàng tuế nguyệt, nhưng khi nghe được lời này vẫn không nhịn được mà biến đổi sắc mặt. Đánh người không đánh mặt, mà người này lại liên tục nhắc tới nữ nhi của hắn hai lần khiến hắn rất tức giận.
Xích Đế không vui đáp: “Các hạ quản nhiều quá rồi.”
“Nếu không vì nể mặt đám đồ đệ, lão phu đã chẳng muốn nói thêm một câu nào với ngươi.” Lục Châu đáp trả.
“. . .”
Đánh nhau thì không được, nhưng khí thế không thể thua người ta! Xích Đế quay người nhìn Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân, trầm giọng nói:
“Các ngươi là đệ tử Ma Thiên Các, hiện tại bản đế cho các ngươi một lựa chọn, hoặc là ở lại Viêm Thủy Vực, hoặc là cút đi!”
Minh Thế Nhân, Đoan Mộc Sinh: “? ? ?”
Này… hai vị lão nhân gia người cãi nhau, cớ gì đem chúng ta ra chịu tội chớ? Đúng là không có thiên lý mà!
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh ấp a ấp úng. “Việc này…”
Xích Đế nói: “Việc này cái gì mà việc này, bản đế không có uy hiếp các ngươi!”
“Xích Đế bệ hạ, nếu ngài đã nói vậy thì ta chọn đi theo sư phụ.” Minh Thế Nhân đáp.
“. . .”
Xích Đế cảm thấy lồng ngực uất nghẹn, đúng là đồ bạch nhãn lang!
Đoan Mộc Sinh bình tĩnh nói: “Một ngày là thầy cả đời là cha, xin Xích Đế bệ hạ thông cảm!”
“. . .”
Thanh Đế Linh Uy Ngưỡng bật cười ha hả: “Xích Đế, ngươi tự làm mình mất mặt chi vậy? Người ta nuôi dạy đồ đệ mấy trăm năm, ngươi chỉ nuôi bọn hắn một trăm năm đã muốn bọn hắn khăng khăng một mực đi theo ngươi? Đều là người có ơn, ngươi lại bắt bọn hắn phải lựa chọn, chẳng phải là tự chuốc lấy nhục nhã sao?”
Vấn đề này có khác gì câu hỏi thiếu não “mẹ và người yêu rơi xuống nước, anh cứu người nào” đâu? Huống chi Xích Đế còn không quan trọng đến mức này.
“Niệm tình ngươi bảo vệ bọn hắn một trăm năm, lão phu không chấp nhặt với ngươi.” Lục Châu nói.
Xích Đế còn định phản bác nhưng Thanh Đế và Bạch Đế đã lên tiếng hòa giải, Thượng Chương Đại Đế cũng khuyên nhủ hai câu.
Xích Đế cũng không muốn huyên náo quá lớn, hắn còn phải dựa vào Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân để trở lại Thái Hư. Nếu thật nháo lớn thì hai tên bạch nhãn lang này chắc gì sẽ nhớ ân tình hắn? Huống hồ cũng chẳng cần phải làm thế.
Thấy hai vị đại lão đã tranh luận xong, Lam Hi Hoà mới lên tiếng: “Lục các chủ, ngươi vẫn chưa trả lời ta.”
Lục Châu khẽ gật đầu: “Ngươi muốn chọn lão bát làm điện thủ, lão phu đương nhiên không có ý kiến.”
Thất Sinh mỉm cười nói: “Xem ra mọi người đều không có ý kiến.”
Ánh mắt hắn quét qua toàn trường. Đám người thập điện và người của thế lực khác đều trầm mặc không nói nhưng trên mặt lại có vẻ không đồng tình.
Thất Sinh hỏi: “Các ngươi không phục?”
Một đạo thánh khom người đáp: “Sao dám không phục.”
Giọng điệu rõ ràng là rất không phục.
Thất Sinh lắc đầu nói: “Ta và hắn tiến vào Thánh Điện cùng lúc. Nói thật, tu vi của hắn không thấp hơn ta. Nếu các ngươi không phục thì cứ tùy ý tới khiêu chiến hắn là được. Lời của ta mà có chút dối trá nào thì để thiên lôi đánh chết Thất Sinh ta đi.”
“. . .”
Đám người không khỏi kinh ngạc. Xem ra điện thủ Thất Sinh không nói đùa.
Chỉ cần là người có đầu óc đều sẽ không đi khiêu chiến Chư Hồng Cộng. Gia hỏa này còn có một vị sư phụ cường đại, ngoài mặt nhìn có vẻ rất công bằng liêm chính nhưng bên trong rõ ràng là vô cùng bao che khuyết điểm, trông chẳng giống người lương thiện tẹo nào.
Đám người khom người nói: “Chúc mừng thánh nữ.”
Lam Hi Hoà gật đầu nói với Lục Châu: “Lục các chủ, lần trước tạm biệt ở bí ẩn chi địa đến nay đã lâu không gặp. Trăm năm trước nghe nói Lục các chủ xuất hiện ở Chấp Từ, ta đã đến đó chờ ba ngày ba đêm, tiếc là không thể gặp nhau. Nếu rảnh rỗi, mời ngươi đến Hi Hòa điện một lần.”
Minh Thế Nhân dùng cùi chỏ thọc Đoan Mộc Sinh một cái. Đoan Mộc Sinh nhìn hắn với vẻ khó hiểu.
Minh Thế Nhân thấp giọng nói: “Có điều mờ ám nha!”
“. . .”
Lục Châu đáp: “Cũng được.”
Lam Hi Hoà mỉm cười ra hiệu: “Mời.”
Lục Châu bay vào phi liễn của Lam Hi Hoà. Đám người bên dưới nhìn theo mà ước ao đố kỵ vô cùng.
Thất Sinh cao giọng nói: “Điện thủ chi tranh năm nay kết thúc mỹ mãn, vô cùng cảm tạ các vị đã ủng hộ và phối hợp.”
Đám người lần lượt rời đi.
Xích Đế vốn định ở lại Thái Hư nhưng chợt nhớ tới tang thụ trong Hoàn Hình hồ, bèn nói: “Đến Thiên Khải Chi Trụ ở Kê Minh.”
“Vâng.”
Hắn nhìn về phía Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh. “Các ngươi đi cùng bản đế hay ở lại?”
Minh Thế Nhân cười nói: “Ta đương nhiên là đi cùng Đại Đế bệ hạ. Gia sư đã từng dạy làm người phải có ơn tất báo. Đều là người một nhà, không nên phân địch ta, nếu không sẽ chẳng khác gì cầm thú.”
Xích Đế nhíu mày, lời này sao nghe cứ như đang chửi xéo bản đế ấy nhỉ?
Hai người đi theo Xích Đế đến bí ẩn chi địa. Bạch Đế và Thanh Đế đưa mắt nhìn nhau, cười một tiếng.
“Tìm một chỗ tán gẫu?” Bạch Đế hỏi.
“Ý kiến hay.” Thanh Đế đáp.
Hai chiếc phi liễn cùng rời khỏi Vân Trung Vực.
Thất Sinh trở về phi liễn. Trên đường bay về Đồ Duy điện, Ngân Giáp Vệ nói: “Xử lý chưa đủ hoàn mỹ.”
“Đừng có bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế quá sâu. Tương đối ổn thỏa là được rồi.” Giang Ái Kiếm đáp.
“Lão bát nhất định phải là điện thủ Trọng Quang điện.” Ngân Giáp Vệ nghiêm túc nói.
“Được rồi, ngươi thắng, hôm nay trạng thái của ta không được tốt.” Giang Ái Kiếm nói lời xin lỗi.
“Về Đồ Duy điện trước đã.”
Giang Ái Kiếm gật đầu ngồi xuống.
Ngân Giáp Vệ lại nói tiếp: “Còn nữa, ngươi không nên tháo mặt nạ xuống.”
“Trong tình thế đó ta đâu còn cách nào khác.”
Chương 2038 Xử tử Nhạc Dương Tử
“Có ta ở đây, ai cũng không thể tháo mặt nạ của ngươi.”
“Thì bây giờ ta lại mang lên nè, đâu có gì khác biệt đâu?” Giang Ái Kiếm nhún vai.
Ngân Giáp Vệ mắng: “Ngu xuẩn.”
“Ngươi mắng ta?” Giang Ái Kiếm nhìn Ngân Giáp Vệ, định biện luận một trận, nhưng thấy khí thế đối phương quá thịnh bèn cười xòa nói. “Đừng giận, chỉ là xử lý hơi đần thôi mà.”
“Ngươi bại lộ thân phận, người trong Thái Hư sẽ không cho rằng Thất Sinh là Tư Vô Nhai nữa, việc này sẽ tạo thành biến số khó lường.” Ngân Giáp Vệ nói.
“Không thể nào…”
“Không có cái gì là không thể, lập kế hoạch phải bảo đảm không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Ngươi có từng nghĩ tới việc Minh Tâm Đại Đế đã biết tất cả chuyện này không?”
“. . .”
Giang Ái Kiếm cả kinh, hắn thật sự không nghĩ tới điều đó.
Cho tới nay, kế hoạch của bọn hắn vẫn diễn ra rất tốt, tu hành giả thập điện hoàn toàn tin tưởng không chút nghi ngờ. Minh Tâm Đại Đế ủy thác trách nhiệm, kể cả tứ đại Chí Tôn cũng chưa từng hoài nghi bọn hắn.
Nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy, quả thật là quá thuận lợi rồi.
“Xong đời. Vậy phải làm sao đây?”
Ngân Giáp Vệ đáp: “Một chữ thôi: Chờ.”
Cảm thấy lời này chưa đủ rõ ràng, hắn bổ sung thêm bốn chữ: “Chờ hắn thức tỉnh.”
Giang Ái Kiếm gãi đầu nói: “Lão Tư cũng thật là, biết rõ ta ngu ngốc còn để ta làm việc này.”
. . .
Cùng lúc đó.
Trong Thánh Điện, Hoa Chính Hồng quỳ gối giữa đại điện với dáng vẻ vô cùng chật vật, báo cáo lại một năm một mười chuyện đã xảy ra ở Vân Trung Vực.
Hư ảnh Minh Tâm Đại Đế xuất hiện trước mặt nàng. “Đánh bại ngươi bằng ba chưởng?”
“Ta không ngờ người này có tu vi cao đến thế, thủ đoạn lại vô cùng hung ác. Rõ ràng ta cảm nhận được cảnh giới của hắn không cao nên mới sơ suất, cuối cùng chịu thiệt thòi lớn. Tuy vậy điện thủ chi tranh vẫn diễn ra rất thuận lợi.”
Minh Tâm Đại Đế thản nhiên đáp: “Chỉ sợ không đơn giản như ngươi nghĩ.”
Hoa Chính Hồng cúi đầu xuống, không xảo biện gì. Thua chính là thua.
Nàng nói: “Ta càng không thể ngờ được… Thất Sinh không phải là Tư Vô Nhai.”
Minh Tâm Đại Đế cau mày, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc: “Nhạc Dương Tử đâu rồi?”
“Hắn và thanh điểu đều bị thương.”
“Ôn Như Khanh, Quan Cửu.” Minh Tâm Đại Đế gọi.
Hai đạo hư ảnh xuất hiện trong Thánh Điện, khom người nói: “Xin Điện chủ phân phó.”
“Xử tử Nhạc Dương Tử.” Minh Tâm Đại Đế đạm mạc nói.
“Vâng.”
Hai người biến mất. Ánh mắt Minh Tâm Đại Đế lại lần nữa nhìn về phía Hoa Chính Hồng: “Theo ý kiến của ngươi, chủ nhân Ma Thiên Các có lai lịch ra sao?”
Hoa Chính Hồng cúi thấp đầu đáp: “Ta cho rằng hắn là cường giả lạ mặt đến từ vùng đất thất lạc.”
Trong lòng nàng còn có một suy nghĩ nhưng ngàn vạn lần cũng không dám nói ra. Đó chính là… người kia nắm giữ một loại lực lượng bá đạo hung mãnh mà nàng từng quen biết.
“Cường giả lạ mặt?” Minh Tâm Đại Đế sinh lòng nghi hoặc.
“Xin Đại Đế làm chủ cho ta. Quang luân 300.000 năm tuổi thọ của ta…” Hoa Chính Hồng nài nỉ.
Minh Tâm lắc đầu thở dài: “Có chơi có chịu, ngươi đâu phải tiểu hài tử.”
“. . .” Hoa Chính Hồng lại cúi thấp đầu hơn.
Minh Tâm Đại Đế ném ra một viên đan dược màu xanh ngọc cho nàng. “Đây là Hồi Luân Thiên Huyền Đan, ngươi hãy dùng cho cẩn thận.”
Hoa Chính Hồng mừng rỡ nhận lấy đan dược: “Đa tạ Đại Đế!”
“Lui xuống đi.”
“Vâng.”
Hoa Chính Hồng rời khỏi Thánh Điện. Ngay sau đó hư ảnh Minh Tâm Đại Đế cũng từ từ biến mất.
. . .
Đồ Duy điện.
Đám Ngân Giáp Vệ khom người hành lễ: “Bái kiến điện thủ đại nhân!”
Trước đây Thất Sinh tuy là điện thủ Đồ Duy điện nhưng đám người dưới không quá thần phục. Hiện tại tin tức về điện thủ chi tranh thông qua phù chỉ đã truyền đi rất nhanh, lan ra khắp Thái Hư.
Đám Ngân Giáp Vệ thỉnh thoảng lại liếc trộm về phía Ngân Giáp Vệ đặc thù đứng bên cạnh Thất Sinh.
Giữa Ngân Giáp Vệ với nhau cũng chưa chắc đã thân quen. Từ khi Thất Sinh tiến vào Đồ Duy điện, tên Ngân Giáp Vệ này đã ở bên cạnh Thất Sinh nửa bước cũng không rời, cực kỳ trung thành.
Bọn hắn đều biết Ngân Giáp Vệ là tâm phúc của Thất Sinh. Ngày hôm nay mới biết được hắn cũng là Chí Tôn mà người người kính sợ!
Điện thủ cũ là Khương Văn Hư chẳng qua cũng chỉ là đạo thánh, thống lĩnh ba ngàn Ngân Giáp Vệ đều là chân nhân và thánh nhân.
Hiện tại trong số Ngân Giáp Vệ lại có một người là Chí Tôn, uy danh của Đồ Duy điện lập tức được đẩy lên cao ngất.
Thất Sinh hài lòng gật đầu nói: “Rất tốt, chỉ cần các ngươi đi theo bản tọa làm việc đàng hoàng chăm chỉ, bản tọa sẽ không bạc đãi các ngươi.”
“Điện thủ đại nhân vạn tuế!” Đám Ngân Giáp Vệ đồng thanh hô to.
Một tên Ngân Giáp Vệ bước lên, cung kính nói: “Thuộc hạ thật không ngờ vị đại ca này có tu vi cao thâm như thế, bây giờ cả Thái Hư đều biết tới đại ca rồi.”
Thất Sinh đã dự liệu được bọn hắn sẽ tò mò về chuyện này, hắn phất tay trầm giọng nói: “Có một số chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.”
“Vâng!”
Một lời nói dối cần có hàng trăm hàng ngàn lời nói dối khác bao che cho, thay vì khổ sở như vậy thì ngay từ đầu không nói gì cho khỏe. Đây chính là phong cách làm việc của Giang Ái Kiếm.
Hắn không cách nào kín kẽ đến hoàn mỹ như Tư Vô Nhai.
“Tất cả lui xuống đi.”
Đám Ngân Giáp Vệ cung kính rời khỏi đại điện.
Thất Sinh nói: “Hiện tại chúng ta đã có năm phần Trấn Thiên Xử. Còn thiếu của Trứ Ung, Thượng Chương, Hi Hòa, Huyền Dặc và Chiêu Dương điện.”
Ngân Giáp Vệ gật đầu đáp: “Việc này không thể nóng vội, hiện tại Thiên Khải Chi Trụ đã sập hai cái, trong thời gian ngắn tám Thiên Khải Chi Trụ còn lại sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.”
Thất Sinh tò mò hỏi: “Trời sẽ sập thật ư?”
“Thà tin là có còn hơn không.” Ngân Giáp Vệ nói.
“Hầy, ta cũng không muốn phải chết uất ức như vậy đâu. Vừa nghĩ tới thế giới này cần ta cứu vớt liền thấy gánh nặng ngàn cân. Ta lại phải gánh vác nhiều trọng trách và áp lực lớn như vậy ở cái tuổi này…”
“. . .”
Ngân Giáp Vệ ho khan một tiếng, trầm giọng nói: “Chú ý hình tượng của ngươi.”
“Biết rồi.” Thất Sinh bĩu môi.
Đột nhiên Ngân Giáp Vệ truyền âm nhập mật nói: “Có cao thủ đến.”
Chương 2039 Ngươi không có hạt giống Thái Hư
Thất Sinh lập tức gật đầu, dáng vẻ không đứng đắn hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một Thất Sinh nghiêm túc ngồi ngay ngắn trên bảo tọa.
Lát sau, một hư ảnh xuất hiện trong Đồ Duy điện.
Thất Sinh kinh hãi bước xuống, chắp tay hành lễ: “Bái kiến Đại Đế.”
“Miễn lễ.”
Minh Tâm Đại Đế phất tay áo nói: “Cho tới nay bản đế vẫn luôn tin tưởng vào năng lực làm việc của ngươi. Lần này ngươi chủ trì điện thủ chi tranh rất tốt, đáng được khen ngợi.”
“Đây là việc ta phải làm, không đáng nhắc tới.” Thất Sinh khiêm tốn đáp.
“Ngươi có biết vì sao bản đế lại yêu cầu điện thủ thập điện nhất định phải là người nắm giữ hạt giống Thái Hư không?” Minh Tâm Đại Đế bỗng hỏi.
Thất Sinh cười nói: “Việc này Đại Đế bệ hạ đã từng đề cập đến một lần. Chỉ có người nắm giữ hạt giống Thái Hư mới có thể tấn thăng lên Chí Tôn, lĩnh ngộ đại đạo. Đạo thánh bình thường dù làm điện thủ thì sớm muộn gì cũng bị người khác đánh bại.”
“Ngươi chỉ nói đúng một nửa.” Minh Tâm nói, “Từ thời kỳ viễn cổ đến nay, không biết đã có bao nhiêu hạt giống Thái Hư sinh ra. Nếu chỉ với lý do như thế, bản đế đã có thể để những người có hạt giống Thái Hư khác nắm giữ vị trí điện thủ từ lâu rồi.”
Chẳng hạn như Lam Hi Hoà cũng là người nắm giữ hạt giống Thái Hư từ đợt trước, tu vi không thấp, lịch duyệt đầy đủ, mị lực nhân cách cũng rất tốt. Rõ ràng nàng là kiểu nhân tài mà Minh Tâm Đại Đế ưa thích.
Thất Sinh nói: “Xin lắng tai nghe.”
“Nguyên nhân rất đơn giản, rất nhiều người nắm giữ hạt giống Thái Hư đều đã chết rồi.”
“Chết rồi?” Thất Sinh kinh ngạc nói.
“Xích Đế, Thanh Đế, Bạch Đế, Hắc Đế… bọn hắn đều là người nắm giữ hạt giống Thái Hư.” Minh Tâm Đại Đế thản nhiên nói, “So với những người khác, bốn vị Đại Đế này may mắn hơn rất nhiều, vẫn còn sống sót cho tới hiện tại.”
“Vậy Thượng Chương Đại Đế và bốn vị Chí Tôn thì sao?”
“Năm đó Thượng Chương bế quan vạn năm trong khu vực thổ nhưỡng Thái Hư, được thiên địa tinh hoa tưới nhuần nên mới tấn thăng Đại Đế.”
Minh Tâm mỉm cười hòa ái, “Về phần tứ đại Chí Tôn, đó là nhờ bọn hắn có một vị lão sư ưu tú.”
“Lão sư?” Thất Sinh càng kinh ngạc hơn.
Minh Tâm Đại Đế liếc nhìn Thất Sinh, lạnh nhạt nói: “Không cần phải giả vờ không biết trước mặt bản đế.”
Trong lòng Thất Sinh khẽ động, ngoài mặt vẫn bình tĩnh đáp: “Khiến Đại Đế bệ hạ chê cười rồi.”
“Trên đời này không ai có thể vĩnh sinh bất tử.” Minh Tâm Đại Đế cảm khái, “Dù là nhân loại hay hung thú đều không có ngoại lệ. Vô số bậc tiên hiền trong lịch sử loài người đã tìm kiếm bí kíp trường sinh qua bao tháng năm dài đằng đẵng nhưng đều thất bại.”
Thất Sinh khẽ cau mày nói: “Nếu đó đã là quy luật của trời đất thì vì sao nhân loại cứ muốn phá vỡ làm gì? Thử nghĩ xem, nếu ai ai cũng có thể trường sinh thì mười ngàn năm sau, hoặc một trăm ngàn năm sau nhân loại sẽ chiếm cứ toàn bộ Thái Hư, cửu liên thế giới rồi sẽ sụp đổ. Người có quyền thế sẽ lợi dụng mối quan hệ của mình để tích lũy ưu thế, người ở tầng dưới chót sẽ vĩnh viễn không thể xoay người. Thế giới như vậy… là thế giới mà nhân loại mong muốn sao?”
Minh Tâm Đại Đế lộ ra biểu tình tán dương. “Rất có ánh mắt… Đáng tiếc, ngươi sai rồi.”
“Sai rồi?”
“Tình huống mà ngươi nói tới sẽ không xuất hiện, bởi vì —— là người thì nhất định sẽ có sai lầm.” Minh Tâm chậm rãi nói, “Kẻ có quyền có thế một khi phạm sai lầm sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Mà người ở tầng dưới chót dù có sai lầm cũng không gây ra chút rung chuyển nào.”
Thất Sinh gật đầu: “Đại Đế nói có lý.”
Lúc này, ngữ khí của Minh Tâm bỗng trầm xuống: “Cho nên nhân loại mới luôn tìm kiếm vĩnh sinh, mới muốn phá vỡ ràng buộc.”
Thất Sinh cả kinh.
Phải biết toàn bộ Thái Hư đều không tin vào vĩnh sinh, bọn hắn cho rằng những người muốn tránh thoát ràng buộc đều là bàng môn tà đạo. Từ xưa đến nay thập điện và Thánh Điện đều không cho phép chuyện này xảy ra. Thế mà bây giờ chủ nhân Thánh Điện, người có địa vị chí cao vô thượng ở Thái Hư lại nói ra câu này, sao Thất Sinh có thể không sợ hãi.
“Trước lúc đó, Thiên Đạo không thể sụp đổ, Thái Hư không thể rơi xuống.” Minh Tâm Đại Đế tiếp tục nói, “Chỉ có người nắm giữ hạt giống Thái Hư mới có thể bảo vệ thập đại Thiên Khải Chi Trụ.”
“Thì ra là thế.” Thất Sinh gật đầu nói.
“Mà ngươi… lại không có hạt giống Thái Hư.” Minh Tâm Đại Đế thản nhiên nói ra lời kinh người.
Tim Thất Sinh chùng xuống, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh cười nói: “Cớ gì Đại Đế lại nói ra lời ấy?”
Minh Tâm nhìn Thất Sinh: “Tuổi còn nhỏ, mới sống có chút năm tháng mà đã cho rằng có thể giảo lộng phong vân dưới mí mắt bản đế?”
“. . .”
Thất Sinh nhíu mày. Sự tình không đơn giản như trong tưởng tượng của hắn. Hắn quay đầu nhìn về phía Ngân Giáp Vệ nhưng Ngân Giáp Vệ có vẻ rất thờ ơ.
Trong lòng Thất Sinh cảm thấy không ổn. Chuyện này nên giải quyết như thế nào đây?
Minh Tâm Đại Đế cười ha ha nói: “Lá gan của ngươi không nhỏ, tự cho là mình có chút tiểu thông minh thì có thể điều khiển người khác sao?”
Thất Sinh vội vàng lắc đầu: “Đại Đế bệ hạ, ta thật không có ý đó. Ta không hiểu vì sao ngài lại nói những lời này. Lúc trước ngài ba lần bốn lượt tới Vô Tận Hải mời chào, ta cảm ân tri ngộ nên mới nguyện ý theo ngài đến Thái Hư. Nếu ngài hoài nghi ta thì ta có thể rời đi ngay lập tức.”
Đánh không lại thì trốn.
Điện thủ chi tranh vừa kết thúc không được bao lâu thì Minh Tâm Đại Đế đã đến, có thể thấy tai mắt của Thánh Điện có ở khắp nơi. Nói cách khác Ma Thiên Các cũng đã bại lộ.
Hiện tại hắn đã thấy hối hận vì tháo mặt nạ ra. Giang Ái Kiếm rất hoảng, không biết nên làm thế nào, chỉ có thể kiên trì làm theo kế hoạch.
Minh Tâm Đại Đế chắp tay sau lưng bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Thất Sinh, không nói gì, cũng không có động tác nào.
Thất Sinh ngẩng đầu lên, thành khẩn nói: “Rất nhiều người trên đời đều hướng tới Thái Hư, ta cũng không ngoại lệ. Nhưng mà… nếu Thái Hư không chứa nổi ta, vậy ta không còn gì để nói.”
Hắn chắp tay thi lễ một cái thật sâu với Minh Tâm. “Cảm tạ Đại Đế bệ hạ đã thưởng thức ta. Bảo trọng.”
Chương 2040 Đều là nhân tinh
Nói xong Thất Sinh quay đầu đi ra khỏi đại điện. Ngân Giáp Vệ cũng theo sau hắn.
Minh Tâm Đại Đế vẫn khoanh tay đứng yên tại chỗ nhìn theo, không hề có ý định ngăn cản.
Giang Ái Kiếm có chút xấu hổ. Theo lý thuyết không phải nên lập tức nói xin lỗi rồi giữ ta lại sao? Lần này chơi lố rồi…
Hay là nói, bởi vì hắn không phải Tư Vô Nhai nên đã mất đi giá trị lợi dụng, Minh Tâm Đại Đế chuẩn bị đánh lén phía sau, nghiền mình thành tro, hủy thi diệt tích?
Trong lòng Giang Ái Kiếm bồn chồn căng thẳng, đúng lúc này bên tai lại truyền tới giọng nói nhàn nhạt: “Có ta ở đây, đừng dừng lại.”
Trái tim Giang Ái Kiếm đập thình thịch trong lồng ngực. Hắn cấp tốc lấy lại bình tĩnh, toàn thân trở nên tự tin hơn rất nhiều, thẳng bước kiên định đi ra khỏi Đồ Duy đại điện.
Hai người đạp không hành tẩu bay về phía phù văn đại điện.
Giang Ái Kiếm quả nhiên làm theo lời Ngân Giáp Vệ, thẳng tiến không lùi, kiên định rời đi.
Khi đi tới cửa phù văn đại điện, hư ảnh Minh Tâm Đại Đế đã đứng chờ sẵn ở đó. Giang Ái Kiếm nhìn kỹ lại, đó không phải hư ảnh mà là thực thể của Minh Tâm Đại Đế.
“Đại Đế bệ hạ?”
Minh Tâm không nói gì mà đẩy ra một chưởng. Chưởng ấn hóa thành vòng xoáy vô sắc vô hình xé rách không gian, thời gian ngưng kết.
Giang Ái Kiếm không có năng lực chống cự, bị vòng xoáy như lỗ đen vũ trụ kia hút tới. Trong lòng bàn tay Minh Tâm Đại Đế xuất hiện một lực lượng như tơ bạc, trói buộc toàn thân Giang Ái Kiếm.
“Ngài đang làm gì thế?” Giang Ái Kiếm kinh ngạc nói.
Minh Tâm Đại Đế im lặng không đáp. Ngân Giáp Vệ khẽ cau mày nhưng không hành động lỗ mãng, chỉ lẳng lặng quan sát.
Lực lượng mỏng như tơ bạc kia thâm nhập vào đan điền khí hải của Giang Ái Kiếm rồi bộc phát ra thanh sắc lực lượng.
“Hả?” Trong mắt Minh Tâm Đại Đế hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó bình tĩnh trở lại, thu tay về.
Tất cả lực lượng biến mất chỉ trong một cái chớp mắt. Giang Ái Kiếm rơi xuống ba mét thì ổn định lại thân hình, nghi hoặc nhìn Minh Tâm Đại Đế.
Bốn mắt nhìn nhau, không ai nói chuyện suốt một khắc đồng hồ. Rốt cuộc Minh Tâm Đại Đế cũng mở miệng nói:
“Ngươi lấy được hạt giống Thái Hư ở đâu?”
“. . .”
Giang Ái Kiếm sờ sờ thân thể, lộ ra biểu tình lúng túng: “Vẫn là bị Đại Đế bệ hạ phát hiện.”
“Hầy…” Hắn thở dài một tiếng rồi nói, “Hơn hai trăm năm trước ta gặp phải sinh tử kiếp, bị một kẻ tâm ngoan thủ lạt đánh trọng thương rồi phong ấn vào quan tài, ném xuống Vô Tận Hải. Ta phiêu đãng khắp nơi, trên đường đi bị vô số các loại hải thú tấn công dồn dập. Có lẽ ông trời thương hại ta nên ta vẫn còn sống đến bây giờ. Ta liều mạng chiến đấu với hải thú, rốt cuộc có một ngày… ta trôi dạt tới vùng đất thất lạc.”
“Cho dù Đại Đế tin hay không, ta vẫn muốn nói ra sự thật.” Giang Ái Kiếm nghiêm túc nói, “Tại nơi đó, ta phát hiện một hạt giống Thái Hư.”
Vốn cho là Minh Tâm Đại Đế sẽ cực kỳ kinh ngạc, thậm chí là vận dụng Thánh Điện Sĩ bay tới hải vực để tìm kiếm vùng đất thất lạc đó, thu hoạch hạt giống Thái Hư còn sót lại.
Nhưng không ngờ Minh Tâm Đại Đế lại gật đầu thở dài: “Quả nhiên không ngoài dự liệu của bản đế.”
“. . .”
Giang Ái Kiếm hỏi lại: “Ta không hiểu ý của Đại Đế bệ hạ.”
Minh Tâm Đại Đế chắp tay nói: “Ngươi không hiểu nhiều về thiên địa này, không biết cũng là bình thường. Thái Hư vốn là một phần của đại địa, thế nhân chỉ biết đại địa phân tách là một loại tai nạn, nhưng lại không biết đó cũng là một cách để —— tân sinh.”
Giang Ái Kiếm kinh ngạc vô cùng.
Minh Tâm Đại Đế tiếp tục nói: “Đồ Duy điện vẫn cần ngươi tiếp tục lèo lái, ngươi mà đi thì nó sẽ thành đám rắn mất đầu.”
“Không phải còn có ba vị Chí Tôn sao?”
“Bọn hắn có việc khác cần làm. Hơn nữa bản đế tín nhiệm ngươi hơn.” Minh Tâm mỉm cười nói.
“Đa tạ Đại Đế bệ hạ thưởng thức.” Giang Ái Kiếm đáp.
Mịa nó, Minh Tâm Đại Đế đúng là lão già cứng đầu, có chết cũng không chịu nói một câu xin lỗi.
Hư ảnh Minh Tâm lóe lên, đột nhiên lao về phía Ngân Giáp Vệ ở đằng xa, tung chưởng đánh tới!
Ngân Giáp Vệ kinh hãi xuất chưởng đối ứng. Ầm!
Cương ấn bắn ra tứ tán, Ngân Giáp Vệ bị đánh bay ngược ra sau, máu tươi ướt đẫm vạt áo. Mãi một lát sau thân hình hắn mới ổn định trở lại, nghiêm túc nhìn về phía Minh Tâm Đại Đế.
Giang Ái Kiếm nhíu mày: “Đại Đế bệ hạ, vì sao ngài lại tổn thương hắn?”
Minh Tâm Đại Đế gật đầu, lộ ra biểu tình tán dương: “Thực lực Chí Tôn, rất không tệ. Thái Hư khó có được một vị Chí Tôn, bản đế sao có thể bỏ qua.”
Ngân Giáp Vệ giữ im lặng không lên tiếng.
Minh Tâm Đại Đế bay trở lại bên cạnh Giang Ái Kiếm, biểu tình trên mặt vô cùng hòa ái. Mấy giây sau, hắn nhấc tay vỗ nhẹ vào bả vai Giang Ái Kiếm, sau đó thân ảnh hư hóa rồi biến mất.
“. . .”
Giang Ái Kiếm nhìn trái nhìn phải, không biết qua bao lâu mới truyền âm nhập mật nói: “Hắn đi rồi sao?”
“Đi rồi.” Ngân Giáp Vệ bay về bên cạnh Giang Ái Kiếm.
Giang Ái Kiếm thở phào một hơi. “Bà mịa nó.”
Hai người đồng thời đáp xuống đất, Giang Ái Kiếm lập tức càu nhàu: “Lão ta đúng là nhân tinh mà! Ai đỡ nổi chứ?”
Ngân Giáp Vệ nói: “Có nhân tinh cỡ nào cũng chỉ là người thôi, chẳng qua là sống lâu hơn một chút, thông tuệ hơn người khác một chút. Kẻ tự cho là mình gặp đủ loại người thì có thể nhìn thấu cả thế gian mới thật sự ngu xuẩn. Ngươi phải biết, năm đó Ma Thần còn thông tuệ, còn bá đạo hơn hắn trăm lần nhưng vẫn chết đó thôi.”
Giang Ái Kiếm lườm hắn một cái: “Ngươi thì không ngu xuẩn đâu nhỉ… chẳng phải cũng bị hắn đánh dùng một chưởng đánh bay đó sao?”
“Ta cố ý đấy.” Ngân Giáp Vệ đáp.
“Khoác lác nữa đi.” Giang Ái Kiếm nhún vai.
“Chỉ có thật sự bị thương mới không khiến hắn hoài nghi. Ta đã bại lộ quá nhiều ở Vân Trung Vực, thập điện nhất định sẽ phái người tới thăm dò ta. Minh Tâm Đại Đế muốn đi trước một bước, đương nhiên ta phải thỏa mãn hắn.”
“Vừa rồi ngươi bộc phát lực lượng không yếu, không sợ bị hắn phát hiện?”
Ngân Giáp Vệ lắc đầu: “Một chưởng kia chỉ sử dụng đạo lực lượng, không để lại vết tích.”