Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 676 Vô đề

Các huynh đệ U Minh Giáo như bị thổi bay ba phần sĩ khí.

“Đừng hoảng hốt, trong Thập Tuyệt Trận, chúng sinh bình đẳng.” Hoa Trọng Dương nói.

Thanh âm tuy không lớn nhưng lại có tác dụng trấn định. U Minh Giáo đã từng diễn luyện cách thức công kích trong Thập Tuyệt Trận vô số lần.

Tư Vô Nhai ngẩng đầu nhìn về phía tu hành giả bạch y trên đỉnh Hoàng thành. “Thập Tuyệt Trận đã mở, còn Lưu Thương đâu?”

Trên đỉnh Hoàng thành, tu hành giả bạch y xoay người lại, hạ mình hành lễ: “Tham kiến bệ hạ!”

Toàn bộ cấm vệ quân trong Hoàng thành đều quỳ xuống. “Tham kiến bệ hạ!”

Một toà long liễn từ trong Hoàng thành chậm rãi bay ra. Trên long liễn có một người mặc long bào, đầu đội vương miện xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

“Rốt cuộc cũng gặp mặt.” Trên long liễn, Lưu Thương chậm rãi đứng dậy, chắp tay sau lưng nhìn Vu Chính Hải, nói bằng giọng thanh lãnh.

“Ta đã từng nói sẽ có lúc ta đứng trước mặt ngươi…” Vu Chính Hải nói.

Hai người mặt đối mặt, xung quanh là hùng binh như kiến.

Lưu Thương giang tay, long bào phản xạ ánh nắng mặt trời tạo thành ánh sáng chói mắt.

“Trẫm đúng là đã xem nhẹ ngươi. Thế nhưng ngươi làm vậy… đáng không?” Lưu Thương hỏi.

“Quân của ta đã đến tận Hoàng thành, ngươi nói xem có đáng hay không?” Vu Chính Hải hỏi lại.

Lưu Thương gật đầu, sau đó ngửa mặt lên trời cười dài một tiếng. “Ngươi vẫn hệt như trước kia… Ngu xuẩn, nông cạn!”

Vu Chính Hải cũng cười ha hả. Tiếng cười của hắn không chút kiêng nể, âm thanh vang dội.

“Vậy ta nên gọi ngươi là Bình An hay là Lưu Thương đây?”

“. . .”

“. . .”

Trong Thập Tuyệt Trận, toàn bộ Thần Đô đều lâm vào yên tĩnh.

Đại chiến suốt mấy ngày mấy đêm, gạch ngói đều tan nát, khói báo động tràn ngập trong thành, Thần Đô hoàn toàn mất đi vẻ phồn hoa ngày xưa, ngoại trừ tiêu điều và yên lặng ra thì chẳng còn gì nữa.

Vu Chính Hải không cần dùng nguyên khí, lời hắn nói cũng đã vang vọng khắp nơi.

Tư Vô Nhai híp mắt, trong mắt không giấu được vẻ kinh ngạc.

Hắn từng hỏi đại sư huynh vì cái gì cứ nhất định phải đánh hạ Thần Đô. Vu Chính Hải không hề trả lời thẳng.

Hùng tâm? Tráng chí? Khát vọng giang sơn hay là ước vọng bước lên đỉnh cao nhất? Nay xem ra… đại sư huynh quả nhiên có ẩn tình khác.

Trực giác của Tư Vô Nhai không sai. Bình An rốt cuộc là ai?

Lưu Thương cười ha hả, tay chắp sau lưng nhìn Vu Chính Hải. “Vu Chính Hải, bây giờ có nói chuyện này cũng không có ý nghĩa gì. Trẫm hỏi ngươi, trong Thập Tuyệt Trận cấm vệ quân mạnh nhất, ngươi định thủ thắng như thế nào?”

“Thử xem thì biết.”

Lưu Thương phất tay nói: “Sau trận chiến này, trẫm sẽ viết tên Vu Chính Hải ngươi vào sử sách để vạn người sỉ nhục, phỉ nhổ.”

Nói xong Lưu Thương phất tay, hơn ngàn cấm vệ quân lập tức phóng tới.

Vu Chính Hải cũng cất cao giọng nói: “Đáng tiếc, ngươi vốn không phải người trong Hoàng thất. Trong cơ thể ngươi chảy dòng máu của tộc Vô Khải! Giết ——”

Toàn bộ giáo chúng U Minh Giáo đều hô lớn: “Giết!”

Dưới tiếng hô vang trời, con người theo bản năng bạo phát lực lượng trong từng cơ bắp, trường đao trong tay vung lên chém vào người địch nhân.

Nguyên khí tiêu tán, không khí bị kềm nén, nhiệt độ tăng cao khiến cuộc chiến trở nên nguyên thuỷ, trở thành bản năng, trở nên rung động ngập trời.

Song phương kịch đấu.

Vu Chính Hải nhìn chằm chằm vào Lưu Thương trên long liễn, ánh mắt không hề dời đi.

Lưu Thương cũng nhìn chằm chằm Vu Chính Hải.

Lúc này Tư Vô Nhai mới giật mình hiểu ra tất cả… Nhớ lại khi xưa đại sư huynh từng kể một câu chuyện, đại sư huynh từng có hai người huynh đệ đồng tộc, một người tên Bình An, một người tên Giang Lai. Ba người bọn họ là những người cuối cùng còn sống của tộc Vô Khải, cùng nhau trải qua vô số cực khổ bị vương công quý tộc chà đạp, bị người tra tấn, phải sống lang bạt kỳ hồ.

Vì sao sự tình lại biến thành như vậy?

Vì sao Bình An lại biến thành vị hoàng đế Đại Viêm cao cao tại thượng?

Xoẹt!

Một chiếc đầu người bay ngang mặt Tư Vô Nhai, máu tươi rơi xuống như mưa. Cuộc chiến rốt cuộc cũng kéo Tư Vô Nhai trở lại với thực tại.

Không biết đã qua bao lâu, thương vong không ngừng gia tăng, quân số của cấm vệ quân cũng từ từ giảm bớt.

. . .

Lại một ngày nữa trôi qua.

Trong Đông Các.

Đoan Mộc Sinh cầm phi thư nhanh chân chạy đến bên ngoài Đông Các, khom người nói: “Sư phụ, Lý Vân Triệu lại gửi phi thư tới.”

Soạt!

Cửa phòng bị một cỗ cương phong đẩy mở, Lục Châu xuất hiện ở ngưỡng cửa, đạm mạc hỏi: “Có chuyện gì?”

“Đại sư huynh e là gặp nguy hiểm. Thập Tuyệt Trận đã mở, song phương dùng man lực chém giết, U Minh Giáo và cấm vệ quân đều bị tổn thất không ít. Nếu lời Lý Vân Triệu là thật thì đại sư huynh nhất định sẽ ăn thiệt thòi!”

Nội dung trong bức phi thư của Lý Vân Triệu là một bí mật động trời.

Lý Vân Triệu quanh năm ở bên cạnh Thái hậu. Người hiểu con mình nhất không phải mẫu thân thì còn là ai. Thái hậu đã sớm biết Lưu Thương hiện tại không phải là Lưu Thương con bà… Bí mật này dù nói ra cũng sẽ không ai tin, mà ngược lại còn khiến thiên hạ đại loạn. Khi cuộc chiến ở Thần Đô bắt đầu, Thái hậu đã nói việc này cho Lý Vân Triệu biết.

Thế giới này thật quá hoang đường, chính đạo trong thiên hạ không một ai đáng tin cậy, ngoại trừ Ma Thiên Các… Lý Vân Triệu không còn biết nhờ cậy ai. Bức phi thư chính là hy vọng cuối cùng của hắn.

Còn việc thiên hạ phân tranh sẽ xảy ra kết quả gì… tất cả đều phải phó thác cho ý trời.

Vu Chính Hải đã chết hai lần, đại nạn thọ mệnh sắp đến. Nếu Lưu Thương thật sự là tộc Vô Khải thì làm sao Vu Chính Hải đủ khả năng đấu với hắn?

“Sư phụ, tên cẩu hoàng đế kia ngay trước khi cuộc chiến bắt đầu đã triệu tập hai mươi vị trưởng lão của Thiên Hành Thư Viện và Bắc Đẩu Thư Viện… Hiện nay bát đại thống lĩnh còn một người sống, trong Thần Đô có rất nhiều cao thủ ẩn tàng đang ngồi chờ ngư ông đắc lợi! Sau trận chiến này, đại sư huynh sẽ trở thành thịt cá mặc người xâu xé!” Đoan Mộc Sinh khổ sở nói.

Lục Châu vuốt râu, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Trầm mặc một lúc, hắn lắc đầu nói: “Thôi vậy! Nghiệt đồ bất hiếu chẳng bao giờ khiến lão phu bớt lo! Truyền lệnh xuống, tất cả mọi người trong Ma Thiên Các tập hợp!”
Chương 677 Vô đề

Nhận được mệnh lệnh của sư phụ, Đoan Mộc Sinh vui mừng đáp: “Vâng, đồ nhi sẽ đi thông tri cho mọi người ngay.”

Toàn bộ bốn Các và các đệ tử trên Kim Đình Sơn đều nhận được tin tức của Đoan Mộc Sinh. Trong Nam Các, ba vị trưởng lão đều thở dài một tiếng.

“Thiên hạ này vĩnh viễn đều là người già bảo vệ người trẻ…”

“Cái thằng nhóc Vu Chính Hải này đúng là không khiến người ta bớt lo.”

“Dù gì cũng là Giáo chủ của thiên hạ đệ nhất ma giáo, nếu hắn trở về thì hai vị sẽ có cảm tưởng gì?”

Các đệ tử Ma Thiên Các nghe tin đều tụ tập về Bắc Các.

Chốc lát sau, Xuyên Vân phi liễn bay lên không trung rồi biến mất nơi chân trời.

. . .

Cùng lúc đó.

Sau một ngày một đêm chém giết, cấm vệ quân và U Minh Giáo đã mệt mỏi đến không còn sức lực.

Không khí và nguyên khí bị ngăn cách khiến tất cả mọi người trong Thập Tuyệt Trận đều cảm thấy bị kềm nén. Nhiệt độ nóng lên càng khiến mọi người cảm giác như đang bị thiêu trong một hoả lò.

Mồ hôi và máu quyện cùng một chỗ, hầu hết mọi người đều đã mệt mỏi đến chết lặng.

Vu Chính Hải vẫn nhìn Lưu Thương đăm đăm, bên tai truyền đến tiếng vũ khí va chạm, tiếng hò hét chém giết không dứt.

Vu Chính Hải liếc nhìn xung quanh, khẽ nhíu mày. Tư Vô Nhai đứng bên cạnh hắn, phát giác biểu tình Vu Chính Hải biến hoá bèn thấp giọng nói:

“Đại sư huynh cứ yên tâm, các giáo chúng tham dự cuộc chiến đa phần đều là tu hành giả Thối Thể cảnh. Các tu hành giả cao giai không xuất động, đệ đã lệnh cho họ ẩn nấp ở hậu phương, cấm vệ quân chém giết với chúng ta chỉ có thể nhận lấy thiệt thòi… Thương vong là không thể tránh khỏi, đại sư huynh, huynh nhất định phải cứng rắn lên!”

Vu Chính Hải gật đầu, thu hồi tầm mắt nhìn về phía trước.

“Hiện tại điều duy nhất chúng ta cần đề phòng là bọn tu hành giả trung lập ẩn tàng trong Thần Đô muốn làm ngư ông đắc lợi.” Tư Vô Nhai nói.

“Một đám chuột nhắt mà thôi, đợi ta trảm Lưu Thương xong sẽ hốt gọn bọn chúng!”

“Đại sư huynh chỉ cần đối phó với Lưu Thương và Vương Việt, những người khác để đệ xử lý.”

“Được.”

Bát đại thống lĩnh cấm vệ quân nay chỉ còn lại mỗi mình Vương Việt. Người này nổi tiếng là kẻ xảo trá âm hiểm, thích ẩn mình trong bóng tối đánh lén.

Sau khi Thập Tuyệt Trận mở ra, Tư Vô Nhai đã nỗ lực tìm kiếm người này, đáng tiếc đến giờ vẫn chưa tìm thấy.

Ông —— ——

Tầng lưới trận bao phủ trên đầu ảm đạm đi ba phần.

Tư Vô Nhai ngẩng đầu nói: “Khoảng thời gian khó cầm cự nhất trong Thập Tuyệt Trận đã đến! Trong nửa canh giờ này chúng ta phải đánh hạ cấm vệ quân!”

Vu Chính Hải cầm lấy Bích Ngọc Đao phóng như điên về phía long liễn.

Mấy tên cấm vệ quân thân mặc khôi giáp muốn ngăn lại, Vu Chính Hải không hề do dự cầm đao quét ngang!

Đao vạch qua khôi giáp, lập tức có hai người bị chém chết!

Trên đời này, người đã chuẩn bị nhiều nhất để đối mặt với Thập Tuyệt Trận chính là Vu Chính Hải.

Loại thủ đoạn giết người vô cùng gọn gàng dứt khoát này đã thuyết minh cho điều đó. Mỗi một đao đều nước chảy mây trôi như đã rèn luyện ngàn vạn lần.

“Xông lên! Trong vòng nửa canh giờ phải chiếm lấy Hoàng thành!”

Mấy chục ngàn giáo chúng U Minh Giáo chen chúc lao lên.

“Ngăn cản bọn hắn! Các ngươi là tướng sĩ tinh nhuệ nhất của trẫm!” Lưu Thương vung tay nói.

Cấm vệ quân cũng băng băng lao tới.

Ông! Chỉ trong giây lát trọng lực đã tăng lên mấy lần. Toàn bộ cấm vệ quân phải leo xuống ngựa.

Đám chiến mã quỳ rạp dưới đất… Răng rắc… mặt đất nứt dần ra.

“Cởi bỏ khôi giáp! Toàn bộ cởi khôi giáp ra!”

Lưu Thương quắc mắt nhìn về phía Tư Vô Nhai. “Ngươi biết về Thập Tuyệt Trận?”

Ngoại trừ việc ngăn cách nguyên khí, Thập Tuyệt Trận còn có nhiều công dụng khác, tất cả đều xuất hiện ngẫu nhiên.

Đó có thể là băng rơi đầy trời, lạnh lẽo đến tận xương, cũng có thể là cơn nóng tràn ngập hoả thiêu tất cả mọi người, hoặc là cơn cuồng phong tàn phá bữa bãi, đao phong giết người như ngoé.

Sau khi trọng lực tăng gấp bội, đa số mọi người đều đã ngồi bệt dưới đất, trên đầu đầy mồ hôi thở hổn hển.

Bên phía U Minh Giáo, có mấy người thân hình khôi ngô, ăn mặc gọn gàng, tay cầm bội đao chậm rãi đi về phía cấm vệ quân.

“Sao có thể như vậy?”

Tư Vô Nhai hài lòng nói: “Đây là chuẩn bị dành riêng cho các ngươi đó… Giết!”

Xoẹt!

Xoẹt!

Động tác của bọn hắn rất chậm chạp, nhưng đã đủ để đối phó với đám người mệt lử ngồi dưới đất không động đậy nổi.

Mỗi đao lấy đầu một người, chỉ trong phút chốc đã trông như pháp trường xử trảm!

. . .

Vu Chính Hải ngẩng đầu bước về phía long liễn, mỗi bước đi đều để lại dấu chân.

Đến trước long liễn, Vu Chính Hải cầm đao hung hung bổ xuống. Ầm!

Một đao đánh tới, long liễn chấn động. Vu Chính Hải nín hơi ngưng thần, lại chém thêm một đao!

“Đã như vậy thì… trẫm cùng ngươi quyết chiến sinh tử!”

Lưu Thương rút bội kiếm bên người tên thị vệ rồi nhảy xuống, thân hình thẳng tắp, hai chân đạp đất!

Oanh!

Gạch đá dưới đất trong vòng mấy chục mét đều vỡ nát, hai chân Lưu Thương tạo thành hai hố sâu.

Vu Chính Hải nhấc đao lên chỉ về phía Lưu Thương. “Rất tốt!” Nói xong liền vọt tới.

Không có tu vi, không có nguyên khí, dưới tác dụng của trọng lực cực mạnh, không còn chiêu thức ưu nhã hay thần thông uy phong nào, bọn hắn chỉ có thể dựa vào man lực và kỹ xảo!

Vu Chính Hải vung đao chém tới, Lưu Thương không chịu yếu thế, hai người cuốn vào tranh đấu.

Tư Vô Nhai không khỏi kinh ngạc. “Vua của một nước mà lại có thể lực tốt như vậy?”

Tư Vô Nhai nhìn quanh bốn phía. Ngoại trừ một nhóm người thân hình khôi ngô đang vung đao chém đối thủ thì U Minh Giáo cũng chỉ còn lại một đám người ngồi bệt dưới đất, không còn sức lực động đậy. Đám người cấm vệ quân đa số đều mặc khôi giáp, càng không thể nhúc nhích, những kẻ cởi khôi giáp đều bị đánh giết.

Không ngờ Lưu Thương lại giống như Vu Chính Hải, có thể dùng sức lực cơ thể để đánh trả!

Lưu Thương vung kiếm, Vu Chính Hải nhấc đao đón đỡ, sau đó lại vung đao phản kích. Cứ thế sau mấy hiệp, hai người đầu đầy mồ hôi, bốn mắt nhìn nhau.

“Tộc nhân Vô Khải đều dũng mãnh mạnh mẽ trời sinh, hiền đệ không cần ngạc nhiên.” Vu Chính Hải nói.
Chương 678 Vô đề

“Đệ tới giúp huynh!”

Tư Vô Nhai vừa định cất bước đã cảm thấy toàn thân nặng nề vô cùng. Nếu không phải tu hành giả đều đã từng Thối Thể thì trọng lực trong Thập Tuyệt Trận đã đủ để lấy mạng bọn hắn.

“Đệ không cần hỗ trợ, ta muốn tự tay kết thúc Lưu Thương!” Vu Chính Hải nói.

Lưu Thương cười khẩy. “Hươu chết vào tay ai còn chưa biết đâu.”

Vù! Trường kiếm huy động, tốc độ đột nhiên biến nhanh. Vu Chính Hải nhấc đao đón đỡ, không ngừng lùi lại, bàn tay bị chấn đến mức run lên.

Hai người lại đánh nhau mấy chục hiệp.

Ầm! Đao kiếm va chạm, hai người lui lại, gắt gao nhìn chằm chằm đối phương.

Vu Chính Hải lạnh nhạt nói: “Ngươi thua… cấm vệ quân của ngươi đã bị quân của ta đánh tan rã. Lúc này cho dù có giải trận, ngươi cũng không phải là đối thủ của ta. Bình An, ta đã nói sẽ tự tay chặt đầu ngươi xuống!”

Lưu Thương cười ha hả, trầm giọng đáp: “Trẫm có thể giết ngươi một lần thì cũng có thể giết ngươi lần thứ hai…”

Đúng lúc này, tấm lưới của Thập Tuyệt Trận trên không lại biến hoá.

Ông! Trận biến, trọng lực gia tăng đã biến mất, đồng thời trọng lực thật lại giảm đi mấy lần!

Tư Vô Nhai hạ lệnh: “Ba đến năm người tụ lại thành một nhóm!”

Lưu Thương hài lòng gật đầu, mũi chân điểm nhẹ, toàn thân nhẹ như yến phá không bay tới.

Đây không phải do vận dụng nguyên khí mà là vì Thập Tuyệt Trận đã giảm đi trọng lực của tất cả mọi người, ai nấy đều nhẹ như lông vũ.

Phanh phanh phanh!

Trong giây lát Lưu Thương đã đâm ra ba kiếm. Vu Chính Hải đạp mạnh chân xuống, nhún người nhảy lên cao mười mét.

Lưu Thương theo sát phía sau, hai người lại lấy phương thức dã man nhất để vật lộn.

Lúc này, trên đỉnh Hoàng thành, tu hành giả mặc bạch y lại quát lên: “Chuẩn bị… còn một khắc nữa!”

Tư Vô Nhai quay đầu nói: “Còn một khắc nữa Thập Tuyệt Trận sẽ biến mất, các tu hành giả Thần Đình cảnh trở lên chuẩn bị ra trận!”

“Tuân mệnh!”

Cùng lúc đó, trên Hoàng thành đột nhiên xuất hiện rất nhiều cung tiễn thủ.

Ở một phía khác, một tu hành giả thân hình khôi ngô bễ nghễ nhìn xuống chiến trận, cất tiếng điều động: “Chuẩn bị xạ kích!”

Tư Vô Nhai ngẩng đầu nhìn đại sư huynh và Lưu Thương, lên tiếng nhắc nhở. “Vương Việt xuất hiện, đại sư huynh cẩn thận!”

Vu Chính Hải chộp lấy cơ hội chém liên tiếp ba đao đánh bay Lưu Thương, đồng thời mượn lực lui lại về bên đám người U Minh Giáo.

“Giáo chủ!”

“Ta không sao!”

Trên thực tế cánh tay của Vu Chính Hải đã chết lặng, không thể động đậy.

Lưu Thương quay đầu nhìn hắn rồi hạ lệnh: “Xạ kích!”

Vù vù vù!

Vu Chính Hải nâng tay, Bích Ngọc Đao không ngừng huy động chém đứt toàn bộ mũi tên vừa phóng tới.

Chính lúc này, Tư Vô Nhai điểm nhẹ mũi chân, nhảy lên cao năm mét rồi bấm vào Khổng Tước Linh.

Hàng chục đạo kim châm bắn ra, mỗi đạo đều chuẩn xác ghim vào mi tâm một tên cung tiễn thủ!

Vương Việt quát lớn: “Là ngươi?!”

Tư Vô Nhai chậm rãi hạ xuống, ngẩng đầu cười. “Vương tướng quân, ngươi rốt cuộc cũng xuất hiện!”

“Phản đồ!”

Tư Vô Nhai từng làm quan trong cung, Vương Việt biết hắn cũng không có gì lạ.

Hoàng đế Lưu Thương ngẩng đầu liếc bọn hắn, đến lúc nào rồi mà còn có thời gian đấu võ mồm, bèn hạ lệnh: “Còn đứng ngây ra đó làm gì?!”

“Thần tuân chỉ!”

Vương Việt đứng trên đỉnh Hoàng thành quan sát đám người U Minh Giáo rồi cao giọng nói: “Các trưởng lão Bắc Đẩu Thư Viện và Thiên Hành Thư Viện, mau vào chỗ!”

Thập đại trận nhãn, trong mỗi trận nhãn đều có hai tu hành giả bạch y đứng bên trong, duy chỉ có một trận nhãn cuối cùng có một người đứng, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì đến việc dẫn đạo Thập Tuyệt Trận.

Mười chín tên trưởng lão ngẩng đầu lên nhìn trời.

“Sau khi Thập Tuyệt Trận biến mất cần nửa canh giờ mới có thể khởi động lại. Tất cả mọi người nghe lệnh, giết sạch ma giáo, đại phát hoàng uy!”

“Giết sạch ma giáo, đại phát hoàng uy!”

“Giết sạch ma giáo, đại phát hoàng uy!”

Tiếng la hét rung trời. Đám cấm vệ quân còn lại trong Hoàng thành đều xuất hiện hết.

Dưới trạng thái trọng lực giảm đi, cấm vệ quân thân mặc khôi giáp trở nên dũng mãnh vô cùng, người nhẹ như yến lại có năng lực phòng thủ mạnh mẽ, người thua thiệt tất nhiên là U Minh Giáo.

Thấy vậy, Tư Vô Nhai hạ lệnh: “Ba người hợp thành một tổ, giết!”

U Minh Giáo được huấn luyện rất nghiêm chỉnh, ba người lấy tốc độ cực nhanh hợp thành một tổ, không lui mà càng nhào tới.

Vốn cấm vệ quân đã tử thương rất nhiều, U Minh Giáo lại người đông thế mạnh, dù ở thế yếu cũng có thể dùng chiến thuật biển người để áp chế cấm vệ quân.

Ngươi mạnh thì thế nào? Cũng không có ba đầu sáu tay để ngăn cản chúng ta!

Đám người lao vào kịch chiến, quyền đầu, đao thương, toàn bộ dây dưa chém giết không ngớt.

Vu Chính Hải chân đạp đại địa vọt về phía Lưu Thương. Ầm!

Bích Ngọc Đao chém vào trường kiếm trong tay Lưu Thương. Thanh trường kiếm kia làm sao chịu được sức mạnh của vũ khí thiên giai, lập tức gãy nát.

“Nhận lấy cái chết!”

Vu Chính Hải nâng đao chém vào mặt Lưu Thương. Lưu Thương trầm xuống, lui lại mấy bước.

Đúng lúc này, tấm lưới lớn bao trùm toàn Thần Đô đột nhiên vang lên một tiếng lớn, sau đó từ từ tiêu tán.

Cuồng phong nổi lên, nguyên khí ngùn ngụt dung nhập vào cơ thể! Trong khoảnh khắc, tu vi của tất cả mọi người đều khôi phục.

Lưu Thương đánh ra hai đạo chưởng ấn. Vu Chính Hải lăng không lùi ra sau, ổn định thân hình.

Tu vi của Lưu Thương và Vu Chính Hải đồng thời trở lại. Thập Tuyệt Trận hoàn toàn biến mất!

“Vu Chính Hải, đến ông trời cũng không giúp ngươi! Cam chịu số phận đi!”

Ông! Pháp thân xuất hiện! Toà pháp thân bát diệp không kim liên ngạo nghễ đứng giữa trời.

Các tu hành giả trong Thần Đô đều ngẩng đầu nhìn lên. Vu Chính Hải cũng thầm giật mình. Không ngờ chỉ mới một thời gian ngắn mà Lưu Thương đã trùng tu tới bát diệp.

Pháp thân vừa xuất hiện đã chấn nhiếp cả Thần Đô! Vương Việt hét lớn một tiếng, cũng gọi ra pháp thân.

Ông! Hắn nhảy khỏi đỉnh Hoàng thành, liếc nhìn đám người U Minh Giáo. Không còn bát diệp đến đối phó với Vương Việt, U Minh Giáo sẽ xử lý thế nào đây?

Trên bầu trời, mười chín tu hành giả bạch y đằng không bay lên, lơ lửng giữa thiên không.

Vu Chính Hải cũng lăng không lơ lửng nhìn khắp bốn phía.

“Bắc Đẩu Thư Viện? Thiên Hành Thư Viện?”
Chương 679 Vô đề

“Ma giáo loạn thế, lý nên tru sát!” Một vị trưởng lão cất tiếng nói.

Một người dẫn đầu, những người khác lần lượt hưởng ứng.

“Ma giáo loạn thế, lý nên tru sát!”

Tư Vô Nhai ngẩng đầu nói: “Đại sư huynh, trông cậy vào huynh đó!”

Đây chính là nguyên nhân tại sao trước đó Tư Vô Nhai lại hỏi Vu Chính Hải có nắm chắc hay không. Vu Chính Hải nhất định phải có năng lực lấy một địch trăm… nếu không có phá được Thập Tuyệt Trận cũng chỉ là công dã tràng.

Mấy chục ngàn huynh đệ U Minh Giáo chỉ có thể đi cùng Vu Chính Hải đến bước này. Còn lại phải trông cậy vào thủ đoạn của hắn.

Vu Chính Hải chắp tay xoay người, giọng điệu trở nên âm trầm mà lạnh lùng:

“Bát diệp?”

Mười chín vị trưởng lão không phải bát diệp, hiện tại trong Hoàng thành chỉ có Lưu Thương và Vương Việt là bát diệp mà thôi.

Thân ảnh Vu Chính Hải đột ngột biến mất!

“Hả?” Vương Việt không ngờ Vu Chính Hải nói động thủ là động thủ.

Một giây sau, Vu Chính Hải xuất hiện trên đầu Vương Việt. Bích Ngọc Đao trong tay toả ra hào quang rực rỡ!

“Đại Huyền Thiên Chương, Quân Lâm Thiên Hạ!”

Lấy Vu Chính Hải làm trung tâm, toàn bộ Hoàng thành đều bị đao cương ngập trời bao phủ, đao cương như mũi khoan ghim thẳng xuống.

Đám cấm vệ quân hoàn toàn không có năng lực ngăn cản, lập tức bị miểu sát.

Vương Việt thao túng pháp thân bay về phía chân trời hòng né tránh, nhưng Vu Chính Hải đã thi triển đại thần thông thuật, thân ảnh nhoáng lên. Đao Trấn Sơn Hà!

Đao cương đâm vào pháp thân của Vương Việt. Soạt! Cánh tay pháp thân bị chặt đứt.

Vương Việt hét thảm, vội vàng quay đầu bỏ chạy. Vu Chính Hải liên tục thi triển đại thần thông thuật như diều hâu vồ gà con, sau đó từ bên trên lao xuống. Huyền Thiên Tinh Mang!

Đao cương che lấp đường đi của hắn, Vương Việt xoay người lại chống cự, Bích Ngọc Đao lượn một vòng rồi bổ về phía Vương Việt.

Ầm! Vương Việt bay ngược ra ngoài, không còn sức chiến đấu!

Cùng là bát diệp mà chênh lệch lại cách biệt một trời một vực. Đám tu hành giả trong Thần Đô nhìn cảnh này mà choáng váng.

“Sao Vương Việt trông cứ như là thất diệp vậy? Chẳng lẽ là bát diệp giả?”

“Là ta bị hoa mắt, hay là Vương Việt đang giả vờ thế?”

“Không có khả năng, pháp thân bát diệp sao có thể là giả được, pháp thân cấp thấp còn nguỵ trang được nhưng pháp thân cao giai ai làm giả được ta cạp đất ăn cho hắn xem!”

Ba lần thi triển đại thần thông thuật, Vương Việt mất sức chiến đấu.

Vu Chính Hải lơ lửng bay lên. Lưu Thương vẫn luôn quan chiến mà không nhúng tay vào, lúc này hắn mới vỗ tay:

“Thật làm cho trẫm được mở rộng tầm mắt! Đáng tiếc ngươi lãng phí quá nhiều nguyên khí, Vương Việt đã hoàn thành sứ mệnh của hắn!”

“Để bản Giáo chủ nhìn xem mấy năm nay ở trong cung ngươi đã làm được cái gì!”

Vù!

Thân ảnh Vu Chính Hải lấp loé, vừa ra tay đã là đại thần thông thuật. Sau một khắc hắn xuất hiện trước mặt Lưu Thương, đánh ra một chưởng!

Đại Huyền Thiên Chưởng Ấn!

Lưu Thương nhấc tay đón đỡ, dưới tác động của chưởng ấn không ngừng lùi về sau.

Đám người trừng to mắt nhìn!

Lúc này bọn hắn mới giật mình hiểu ra… Mỗi một chiêu thức của Vu Chính Hải đều là toàn lực ứng phó.

Tư Vô Nhai cau mày. Cảnh tượng này tuy cực giống lúc sư phụ lão nhân gia người tung hoành thiên hạ, nhưng cứ tiếp tục như vậy đại sư huynh sẽ hao hết nguyên khí, làm sao còn chiến đấu được nữa?

Mười chín vị trưởng lão bị Vu Chính Hải dùng phương thức bá đạo chấn nhiếp, không ai còn dám ra tay, chỉ có thể ngơ ngác đứng nhìn.

Ầm! Phanh phanh!

Vu Chính Hải không ngừng lấy cứng chọi cứng với Lưu Thương, hai người đi đến đâu, nơi đó đều bị san thành bình địa.

“Đồ điên!” Lưu Thương cau mày mắng, tay không ngừng huy động chưởng ấn.

“Ta đã nói, ngày hôm nay sẽ lấy mạng ngươi!”

Đao cương xuất hiện! Đại Huyền Thiên Cương!

“Ngươi là đồ điên!” Lưu Thương không thèm nói nhiều, lập tức xoay người chạy trốn ra khỏi Thần Đô.

Thấy vậy, Tư Vô Nhai vội vàng hạ lệnh: “Gửi phi thư cho Ma Thiên Các, nhanh lên! Đến Vân Nộ Giang!”

“Vâng!”

Tư Vô Nhai nhìn khắp bốn phía rồi nói: “Hoa Trọng Dương!”

“Có thuộc hạ!”

“Lên đây, đứng bên cạnh ta!” Âm thanh Tư Vô Nhai tràn ngập lực lượng.

Hoa Trọng Dương tuân lệnh bước tới.

Ông! Pháp thân thất diệp xuất hiện, bành trướng rồi biến mất.

Trong U Minh Giáo, phàm là tu hành giả có pháp thân đều sẽ hết sức ăn ý gọi ra pháp thân!

Ông ——

Âm thanh năng lượng cộng hưởng xuất hiện. Điểm khác biệt so với việc từng pháp thân đơn độc xuất hiện chính là loại cộng hưởng liên tục này sẽ tăng phúc cho pháp thân.

Mười hai vị đà chủ gọi ra pháp thân nhị diệp tam diệp, mấy trăm giáo chúng gọi ra pháp thân Thập Phương Càn Khôn, toàn bộ pháp thân sáng rực rỡ chiếu rọi cả Thần Đô!

Hoa Trọng Dương miễn cưỡng che giấu sắc mặt tái nhợt và thương thế trong người, ngẩng đầu quát to: “Ta muốn xem xem ai dám động?!”

Mười chín vị trưởng lão bị một màn trước mắt làm cho rung động, cả đám đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn sang Vương Việt bị thương nặng nằm dưới mặt đất. Bọn hắn lập tức nháy nháy mắt.

“Chờ bệ hạ trở về đi!”

“Được!”

. . .

Vu Chính Hải và Lưu Thương một đường hỗn chiến bay ra khỏi cổng thành. Đám tu hành giả trong Thần Đô mới dám thở dài một hơi.

Không ai có thể đuổi kịp tốc độ của hai người, thế nên không thể tận mắt chứng kiến cuộc chiến kinh thế hãi tục này.

Mọi người bất đắc dĩ thở dài, đành dồn lực chú ý vào Tư Vô Nhai và mười chín vị trưởng lão.

Vu Chính Hải và Lưu Thương một trước một sau, đao cương càn quét rừng cây, sông ngòi và từng ngọn núi lướt qua bên dưới.

“Ta xem ngươi chạy được tới đâu!”

Đao cương nở rộ quang hoa đánh về phía Lưu Thương. Quanh người Lưu Thương đột nhiên xuất hiện ấn phù chằng chịt, ấn phù va chạm với đao cương. Phanh phanh phanh!

Lưu Thương xoay người quan sát phía sau rồi dừng lại, không tiếp tục chạy trốn nữa. “Vân Nộ Giang chính là nơi chôn xác ngươi.”

“Hửm?”

“Vu Chính Hải, nếu không có Tư Vô Nhai, loại người ngu ngốc như ngươi vốn không phải là đối thủ của trẫm. Trước khi ngươi như vậy, bây giờ ngươi vẫn như vậy.” Lưu Thương lăng không lơ lửng nói.

“Nhiều lời vô ích!” Thân ảnh Vu Chính Hải tiêu thất rồi xuất hiện trên đầu Lưu Thương.

Quân Lâm Thiên Hạ!

Đao cương trút xuống như dời sông lấp bể.
Chương 680 Vô đề

Lưu Thương quát lên: “Ngươi thật sự cho rằng trẫm không có thủ đoạn?”

Hắn phất tay, trong ống tay áo chợt loé lên quang hoa màu đỏ.

“Phán Quan Bút!”

Cây bút lông đỏ lơ lửng trước mặt Lưu Thương, trên thân nó toả ra từng đạo ấn phù đỏ rực tạo thành hộ thuẫn ngăn trở toàn bộ đao cương.

Trong mắt Vu Chính Hải loé lên vẻ lăng lệ.

“Trước kia ngươi và ta đều bị bán đến Lâu Lan… Ta xem ngươi là huynh đệ đồng sinh cộng tử, đã từng cứu mạng ngươi! Vậy mà ngươi vì vinh hoa phú quý lại giết huynh đệ đồng tộc Giang Lai! Lại càng nhân dịp ta bị thương để đánh lén! Ngươi không chết thì làm sao ăn nói với Giang Lai, làm sao ăn nói với ta?”

“Sự thật đã chứng minh là trẫm đúng. Đại vu Lâu Lan từng hứa hẹn sẽ cho trẫm tướng mạo của đế vương. Ngươi từng nói… không muốn bị người ta bắt nạt, ngươi muốn giẫm nát đám người đã từng bắt nạt ngươi dưới chân! Mà tất cả những thứ này trẫm đều thay ngươi làm được, không phải ngươi nên thấy vui vẻ hay sao?” Lưu Thương nói.

“Vui vẻ? Sau khi xuống địa ngục, ngươi hãy tự mình bàn giao với liệt tổ liệt tông tộc Vu Khải đi!”

“Phần mộ của liệt tổ liệt tông trẫm đã xoá sạch từ lâu, từ nay về sau trên đời này sẽ không còn tộc nhân Vô Khải nữa!”

Vù! Đại thần thông thuật!

Vu Chính Hải từng chiêu đều là đại thần thông, một chiêu Huyền Thiên Tinh Mang chỉ trong giây lát đã đánh về phía Lưu Thương.

Đao cương như cối xay thịt bắn tới.

“Diệu Bút Sinh Hoa!” Lưu Thương ném Phán Quan Bút ra.

Ngòi bút vẽ ra từng đạo ấn phù rồi tản ra bốn phía tựa như những bông hoa màu đỏ bay về phía Huyền Thiên Tinh Mang.

Phanh phanh phanh!

Vu Chính Hải điều động pháp thân bát diệp từ trên trời giáng xuống.

Lưu Thương hừ nhẹ một tiếng, cũng gọi ra pháp thân. Song chưởng pháp thân bát diệp nâng lên ngăn lại pháp thân của Vu Chính Hải. Đồng thời tám mảnh liên diệp lượn vòng bay ra như đao cương xoáy đến!

“Hả?”

Vu Chính Hải không có kinh nghiệm tác chiến với cao thủ không kim liên nên cảm thấy rất kỳ quái.

Ầm!

Mảnh liên diệp thứ nhất vọt tới, Vu Chính Hải lăng không lùi ra sau, lập tức cảm nhận được nguy hiểm bèn né tránh toàn bộ công kích của liên diệp.

Lưu Thương lạnh nhạt mở miệng, sóng âm lăn lộn:

“Ngươi sẽ chết trên dòng Vân Nộ Giang, sau đó không được trọng sinh mà vĩnh viễn chìm vào đáy sông. Trẫm có vu thuật hộ thể, sau khi chết sẽ được trọng sinh, ngươi làm sao đấu lại trẫm?”

Vu Chính Hải nhíu mày.

Lưu Thương tiếp tục nói: “Huống chi ngươi còn không thể đánh thắng được trẫm. Vu Chính Hải, trợn to mắt ngươi lên mà xem cho kỹ pháp thân của trẫm đây!”

Vu Chính Hải nhìn về phía tám mảnh liên diệp bay tới bay lui, trong đó có một mảnh liên diệp đang trong tình trạng tách ra làm đôi.

“Bát diệp rưỡi?” Vu Chính Hải cả kinh.

“Trẫm có được nghiên cứu của Bắc Đẩu Thư Viện và Thiên Hành Thư Viện, nắm vững phương thức chiến đấu của pháp thân không kim liên. Từ nãy đến giờ trẫm nhẫn nhịn ngươi, chẳng qua là muốn dẫn dụ ngươi tới đây mà thôi.”

Lưu Thương khẽ nâng tay, gằn từng chữ. “Bát diệp… thì mạnh lắm sao?”

Vu Chính Hải không hề do dự lấy bên hông ra một viên thuốc đút vào trong miệng. Lưu Thương giật mình không rõ hắn đang làm gì.

Vu Chính Hải hờ hững nói: “Bát diệp… đúng là rất mạnh!”

Thân ảnh Vu Chính Hải biến mất, trong giây lát đã xuất hiện ở giữa pháp thân của chính mình, người và pháp thân hợp nhất! Cùng lúc đó trên người hắn bốc lên kim quang như bị hoả diễm thiêu đốt!

“Ngươi vẫn y hệt như trước đây, vẫn điên cuồng như vậy. Trẫm… cũng muốn lĩnh giáo xem thủ đoạn của ma nguyên bí dược là như thế nào!”

Ông! Hai toà pháp thân va chạm, âm thanh vang vọng cả rừng cây khiến đám muông thú vội vàng bay ra, cá trên sông cũng nhảy lên khỏi mặt nước. Thuỷ lãng lăn lộn, cuồng phong tàn phá bừa bãi.

Vu Chính Hải lựa chọn sử dụng ma nguyên bí dược, đây là lý do mà ngày hôm nay hắn điên cuồng sử dụng đại thần thông!

Bích Ngọc Đao lấy góc độ quỷ dị đâm về phía pháp thân Lưu Thương. Lưu Thương ném Phán Quan Bút ra.

Hai kiện vũ khí va chạm! Ầm!

Lưu Thương hạ xuống, Vu Chính Hải bay lên cao, hai người lao vào kịch chiến trên dòng Vân Nộ Giang.

Từ đầu đến cuối Vu Chính Hải đều dốc toàn lực. Dưới lực công kích điên cuồng của bát diệp đỉnh phong, cho dù là bát diệp rưỡi như Lưu Thương cũng lực bất tòng tâm.

Oanh!

Lại một chiêu Quân Lâm Thiên Hạ, đao cương công kích pháp thân Lưu Thương.

Rốt cuộc Lưu Thương không nhịn được nữa., quát to: “Đủ rồi!” hắn bộc phát tiềm năng vốn có, điều động pháp thân.

Hai bàn tay pháp thân bắt đầu chuyển động, vươn ra bắt lấy pháp thân Vu Chính Hải. Phán Quan Bút nở rộ quang mang màu đỏ sẫm ——

“Bút Tảo Thiên Quân, Tuyệt Thánh Khí Trí!”

Đầu Phán Quan Bút cấp tốc viết ra bốn tự phù, bốn chữ triện Tuyệt Thánh Khí Trí màu đỏ xuất hiện vây quanh ngòi bút rồi bay vào trong lòng bàn tay pháp thân.

Pháp thân Lưu Thương nắm lấy tự phù Tuyệt Thánh Khí Trí đâm về phía trước.

Vu Chính Hải mang theo pháp thân không lui mà tiến.

Xoẹt!

Phán Quan Bút đâm vào lồng ngực pháp thân Vu Chính Hải. Bích Ngọc Đao biến thành đao cương cực lớn từ trên chém xuống, cắt đi một bả vai của Lưu Thương.

Ầm!

Hai người đồng thời hạ xuống, pháp thân tiêu tán theo cơn gió.

Vu Chính Hải lau đi máu tươi bên khoé miệng, bàn tay điểm kích vào huyệt đạo trên đan điền. Hắn thiêu đốt đan điền khí hải!

Vu Chính Hải ngạo nghễ đạp không bay lên, bàn tay nắm lại, Bích Ngọc Đao lượn vòng trở về rồi lần nữa bổ tới Lưu Thương, không cho hắn cơ hội thở dốc.

“Ngươi muốn đồng quy vu tận với trẫm?!”

Trên thực tế Lưu Thương đã sớm cảm giác được đấu pháp của Vu Chính Hải hoàn toàn là liều mạng chém giết, đồng quy vu tận. Nhưng Lưu Thương không hề muốn mình phải mất mạng!

“Bình An… Ngẩng đầu nhìn ta! Nhớ kỹ gương mặt ta! Giờ thì chết đi ——”

Đao cương chém xuống.

“Trẫm… sẽ không chết!”

Hắn cắn răng, bàn tay giận dữ giơ lên, Phán Quan Bút theo bản năng đâm tới.

Xoẹt!

Hai người mặt đối mặt rồi đồng thời rơi xuống.

Bút đâm vào tim Vu Chính Hải, Bích Ngọc Đao cũng chém nát lục phủ ngũ tạng của Lưu Thương.

. . .

. . .

Gió dần ngừng thổi.

Cương khí tán đi.

Vu Chính Hải cầm chặt Bích Ngọc Đao trong tay, dùng lực ghim vào người Lưu Thương.

Mà Lưu Thương cũng cầm chặt Phán Quan Bút.

Máu tươi cuồn cuộn chảy ra. Máu của tộc Vô Khải đỏ thắm như đoá hoa rơi xuống dòng Vân Nộ Giang, nhuộm đỏ cả mặt sông…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK