Toàn thân Ôn Như Khanh từ trên trời rơi thẳng xuống, Lục Châu vung tay, cương khí đỡ hắn đáp xuống đất.
Ôn Như Khanh nằm ngửa mặt nhìn lên, không còn đau đớn và bi ai mà thay vào đó là nụ cười thản nhiên thoải mái. Hắn nhìn về phía Lục Châu, gian nan cười nói: “Trả hết…”
Nói xong, Ôn Như Khanh nhắm mắt lại, đầu ngoẹo sang bên. Cơn gió nhẹ thổi qua, thân thể hắn từ từ trở nên lạnh giá.
Từng có một khoảnh khắc Lục Châu bỗng nhiên hoài nghi… đến cùng thì ai đúng ai sai?
Chuyện cũ đã qua, thoảng như mây khói. Nên buông bỏ rồi.
Qua một lúc lâu, Lục Châu mới đi tới bên người Ôn Như Khanh, bình tĩnh nói: “Không ai nợ ai.”
Nói xong, hắn đạp không bay lên, rời khỏi Thánh Điện.
Mãi tới một khắc đồng hồ sau, Quan Cửu mới chậm rãi xuất hiện bên cạnh đám Thánh Điện Sĩ.
“Quan Chí Tôn, không ổn rồi, Ôn Chí Tôn đã…”
Quan Cửu nhấc tay lên ngắt lời hắn, tựa như đã biết hết thảy.
Trạng thái tinh thần của Quan Cửu có vẻ không tốt, trông rất ảm đạm. Hắn bay tới bên cạnh thi thể Ôn Như Khanh, hạ giọng nói:
“Ngu ngốc, ngu ngốc! Ngươi thật ngu làm sao… làm như vậy đáng giá không?”
Nhưng dù Quan Cửu chất vấn thế nào, Ôn Như Khanh cũng chỉ còn là một cỗ thi thể lạnh băng. Mọi ân oán trong thế gian đều không còn liên quan đến hắn.
Ánh chiều tà buông xuống, Quan Cửu cúi đầu nhìn Ôn Như Khanh, mãi một lúc lâu hắn mới tiếp nhận được sự thật này. Hắn hít sâu một hơi rồi đứng lên.
Một tên Thánh Điện Sĩ bay tới. Quan Cửu nói: “Hậu táng đi.”
“Quan chí tôn, việc này không chiêu cáo Thánh Vực sao?”
Quan Cửu lắc đầu, lạnh lùng nói: “Không thể chiêu cáo.”
“Vâng.”
“Tuý Thiền đi rồi, Hoa Chính Hồng đi rồi, Ôn Như Khanh cũng đi rồi. Giờ chỉ còn lại mình ta.” Quan Cửu thở dài một tiếng, nói như tự nhủ: “Lúc còn sống không được như nguyện, khi chết rồi… chẳng cần phải chiêu cáo ai.”
Tên Thánh Điện Sĩ liếc nhìn thi thể Ôn Như Khanh rồi lấy hết can đảm hỏi: “Quan chí tôn, Đại Đế là thiên hạ vô địch, vì sao lại rời đi vào lúc mấu chốt như thế này?”
Nếu là trước kia, Quan Cửu sẽ răn dạy hắn một phen, việc không nên hỏi thì đừng hỏi. Nhưng hôm nay không giống. Quan Cửu nhìn lên bầu trời, nói sâu xa:
“Ngươi thật sự cho rằng Đại Đế bệ hạ vô địch?”
“. . .”
Tên Thánh Điện Sĩ giật mình, dường như đã hiểu ra điều gì, bèn cúi thấp đầu không dám nói thêm.
Quan Cửu thấp giọng cười khẩy một tiếng: “Ai cũng có nỗi sợ của riêng mình…”
“Vậy Đại Đế bệ hạ sợ gì?” Tên Thánh Điện Sĩ buột miệng tò mò hỏi. Phát hiện Quan Cửu nhìn mình bằng một ánh mắt vô cùng quỷ dị, toàn thân hắn run lên, lập tức quỳ xuống đất.
Nhưng điều khiến hắn không ngờ được là, Quan Cửu lại dùng giọng điệu chế giễu để trả lời: “Chỉ là một kiện vũ khí hư cấp đặc biệt mà thôi.”
. . .
Sau khi rời khỏi Thánh Thành, Lục Châu đã lục soát xung quanh hòng tìm ra vị trí của Minh Tâm nhưng không hề tìm thấy.
“Hắn cố ý?” Lục Châu suy đoán.
Vì cái gì Minh Tâm không xuất hiện? Lục Châu giao thủ với Ôn Như Khanh đủ để tạo ra động tĩnh to lớn nhưng Minh Tâm vẫn không đến, chỉ có ba khả năng xảy ra: một là Minh Tâm cố ý, hai là Minh Tâm sợ hãi, ba là Minh Tâm thật sự không có mặt ở Thánh Thành.
Hư ảnh Lục Châu loé lên, xuất hiện trong một góc Thánh Thành. Hắn mặc niệm thần thông Thiên thư, khi lực lượng ý chí bao trùm toàn bộ góc tây bắc, đột nhiên có một giọng nói vang lên: “Minh Tâm!”
Lục Châu nghi hoặc lắng nghe.
Thanh âm kia cười nhạo nói: “Ha ha ha, quả nhiên ngươi là đồ hèn nhát. Mau cút tới đại vòng xoáy đi, ta sợ ngươi đánh không lại lão già Ma Thần! Ha ha ha…”
Lục Châu không khỏi hiếu kỳ. Người này là ai? Giọng hắn có vẻ già nua nhưng hữu lực.
Lục Châu thu hồi thần thông, lần theo vị trí âm thanh tìm tới một toà kiến trúc kín kẽ. Một người mặc khôi giáp tay cầm trường mâu phát hiện ra Lục Châu, lập tức quát: “Là ai?”
Lam đồng nở rộ, Lục Châu lập tức vung tay chế trụ hắn, năm ngón tay như gọng sắt kẹp chặt lấy cổ đối phương. “Người trong đó là ai?”
Tên binh sĩ kia bị kẹp tới mức mặt đỏ bừng. Đến lúc Lục Châu buông tay hắn mới sợ hãi há hốc mồm hít thở rồi đáp: “Là Kỳ Đồng.”
“Kỳ Đồng?” Lục Châu không ngờ người bị giam trong toà kiến trúc này lại là thượng cổ thánh hung.
“Đại Đế bệ hạ giam hắn ở đây, nghe nói hắn có thể suy đoán được tương lai.” Binh sĩ xoa xoa cổ nói.
“Nếu hắn biết được tương lai sao còn bị các ngươi bắt được?”
“Năng lực của Kỳ Đồng không thể sử dụng quá nhiều, sau khi đại địa phân tách nó lại càng yếu đi. Trước đó Đại Đế bệ hạ thường đến tìm nó trò chuyện, trong ngàn năm trở lại đây thì rất lâu mới đến một lần.”
Nếu đây là Kỳ Đồng nắm giữ năng lực đặc thù, vậy Lục Châu nhất định phải đi xem một chuyến.
“Mang lão phu đi gặp hắn.”
Tên binh sĩ sợ hãi run rẩy cả người, nhưng nhìn vào đôi mắt lam đồng của Lục Châu, hắn biết mình không còn lựa chọn nào khác.
Đi tới cửa toà kiến trúc, binh sĩ lấy một chiếc chìa khoá hình tròn màu đồng cổ ra cắm vào ổ khoá rồi xoay nhẹ, cửa mở. Lục Châu đi theo sau lưng hắn tiến vào toà kiến trúc.
Hai người đi vào sâu trong lòng đất, đi hết một dãy hành lang dài mới đến một gian phòng bằng đá. Giữa gian phòng là hai cự trụ xây bằng hàn thiết, xiềng xích giữa hai cự trụ trói chặt một người, trên trụ khắc đầy phù ấn toả quang mang nhàn nhạt.
“A ha ha… Minh Tâm, rốt cuộc ngươi cũng đến tìm ta!” Kỳ Đồng ngửi được mùi nhân loại, lập tức hưng phấn vô cùng.
Khi Lục Châu đến gần, cái mũi Kỳ Đồng khẽ run, hắn nhíu mày nói: “Ngươi không phải Minh Tâm!”
Lục Châu đứng chắp tay sau lưng nhìn hắn. Kỳ Đồng kinh ngạc hỏi: “Ngươi là ai?”
“Lão phu là ai không quan trọng, có mấy câu hỏi, hy vọng ngươi thành thật trả lời.”
“Không không, nhân loại rất đáng ghét, lại muốn lợi dụng năng lực của ta? Là Minh Tâm phái ngươi tới? Đừng si tâm vọng tưởng, một trăm ngàn năm nay hắn tra tấn ta còn chưa đủ sao?!” Kỳ Đồng lên án nói.
Lục Châu mặc kệ hắn phẫn nộ, mở miệng hỏi: “Câu hỏi thứ nhất, Minh Tâm đang ở đâu?”
Kỳ Đồng lập tức nhận ra đối phương không phải người của Minh Tâm, liền vui vẻ đáp: “Tên hèn nhát đó nhất định đã chạy tới đại vòng xoáy.”
Chương 2152 Đại vòng xoáy
“Tại sao lại tới đó?” Lục Châu hỏi.
Kỳ Đồng rất oán hận Minh Tâm, chỉ hận không thể phơi bày toàn bộ bí mật của Minh Tâm cho mọi người biết. “Minh Tâm đánh không lại Ma Thần, hẳn là đã tới đại vòng xoáy tìm vũ khí.”
“Hắn có Cán Cân Công Chính, còn e ngại Ma Thần làm gì?”
“Ha ha ha…” Kỳ Đồng bật cười, “Thế nhân đều cho rằng hắn có thể dùng Cán Cân Công Chính để trở thành thiên hạ vô địch. Nhưng chỉ có mình Minh Tâm hiểu rõ hắn làm không được. Lão già Ma Thần kia tu hành đại đạo rất đặc thù, Giải Tấn An từng nói Ma Thần có tự do chi thân, Cán Cân Công Chính sẽ không làm gì được hắn. Huống hồ gì trong tay Ma Thần còn có một kiện vũ khí hư cấp, khi được phát huy tới cực hạn, vũ khí này có thể phá hết mọi quy tắc.”
Nghe vậy, trong lòng Lục Châu không khỏi xoắn xuýt. Vũ khí hư cấp này… không còn nằm trong tay hắn nha!
“Ngươi có biết lai lịch của Minh Tâm?”
Kỳ Đồng thở dài nói: “Minh Tâm chỉ trẻ hơn Ma Thần một chút, cũng là nhóm nhân loại ra đời sớm nhất.”
“Nghe nói ngươi có năng lực dự báo tương lai… nói nghe xem tương lai của Ma Thần sẽ như thế nào?”
“Vừa hay điều ngươi hỏi lại nằm trong danh sách những người ta không thể dự báo trước được. Hắc hắc… đây là thiên ý.”
“Ma Thần có mười đệ tử, ngươi có biết không?”
“Không biết.” Kỳ Đồng tươi cười đáp, “Ta bị nhốt đã một trăm ngàn năm, ngoại giới xảy ra chuyện gì sao ta biết được? Dự đoán tương lai cũng không phải là đấng toàn năng.”
“. . .”
Hoá ra ngươi phế vô cùng!
Lục Châu bèn hỏi: “Vậy tương lai của Minh Tâm ngươi cũng đoán không ra?”
“Năng lực có hạn nha… Nhưng mà ta biết Thái Hư sẽ sụp đổ, Ma Thần sẽ trở về.”
Nói như không nói.
Kỳ Đồng đột nhiên ngẩng đầu, cao giọng cười nói: “Tứ đại Chí Tôn đều sẽ chết! Ha ha ha… đều sẽ chết!”
Lục Châu cau mày: “Ngươi còn biết cái gì?”
“Chúng ta đều sẽ chết! Chúng ta chết hết!”
Xiềng xích lay động kịch liệt, Lục Châu không còn hứng thú ở lại chỗ này. Ngay khi hắn vừa xoay người định rời đi, Kỳ Đồng lại cười ha hả:
“Ta biết ngươi sẽ không tin, nhưng ai cũng chết hết! Người người đều chết, một thời đại sẽ kết thúc, một nền văn minh sẽ chấm dứt!” Ha ha…”
“Vậy ngươi ở lại đây chờ chết đi.” Lục Châu xoay người rời đi.
“Ha ha… không ai có thể thay đổi kết cục này!” Kỳ Đồng lớn tiếng nói.
Mãi cho đến khi Lục Châu biến mất ở đầu hành lang bên kia, binh sĩ đóng cửa toà kiến trúc lại, Kỳ Đồng mới ngừng cười, thấp giọng lẩm bẩm:
“Chỉ trừ bọn hắn.”
. . .
Lục Châu rời khỏi Thánh Vực, thông qua phù văn thông đạo trở về Huyền Dặc.
Huyền Dặc đế quân đã dẫn con dân rời đi, hiện tại nơi này không còn ai trông coi, vườn không nhà trống.
Lục Châu tiếp tục sử dụng thông đạo đi tới một khối đá ngầm ở Vô Tận Hải. Lúc này hắn cảm giác được trên người mình truyền đến một cỗ nhiệt độ nóng rực.
Lục Châu lấy Quang Luân Châu ra, không khỏi nhíu mày. “Năng lượng tràn ra ngoài?”
Quang Luân Châu là chí bảo giúp đề thăng quang luân, năm đó Ma Thần tự tay ban cho Ôn Như Khanh. Đáng tiếc Lục Châu chỉ có thể chọn một trong hai pháp thân.
Lam pháp thân hao tổn quá nhiều thọ mệnh, một quang luân cần tới 1 triệu năm, thế là Lục Châu gọi liên toạ kim liên ra, đặt Quang Luân Châu vào trong liên toạ.
Két ——
Quang Luân Châu và lực lượng tứ đại nội hạch hoà tan vào nhau, toát ra đại lượng nguyên khí.
Lục Châu thu hồi liên toạ, tiếp tục bay về hướng đông.
Chừng một canh giờ sau, hắn đáp xuống mặt biển yên tĩnh, trầm thấp gọi: “Côn Bằng.”
Dưới đáy biển truyền tới tiếng vang, một bóng đen khổng lồ từ từ nổi lên mặt nước, che khuất cả bầu trời.
Lục Châu nói: “Lão phu muốn đến đại vòng xoáy, ngươi dẫn đường đi.”
Uuuuu ——
Nước biển cuồn cuộn bắn lên không trung. Lục Châu cau mày nói: “Lão phu đã cho ngươi cơ hội, đừng có không biết tốt xấu. Muốn vĩnh sinh còn không chịu bỏ ra chút thành ý?”
Côn Bằng dần yên tĩnh trở lại, nó cúi thấp người xuống, tròng mắt nhìn chằm chằm Lục Châu.
Lục Châu gật đầu, điểm nhẹ mũi chân bay lên đỉnh đầu nó. Thân thể Côn Bằng từ từ nâng lên tới không trung, vây cá hai bên hông nó càng lúc càng dài ra rồi hoá thành đôi cánh. Cặp cánh khẽ vẫy một cái, Côn Bằng phóng thẳng vào thiên không, trong chớp mắt đã biến mất không thấy đâu nữa.
Với tu vi của Lục Châu mà tầm mắt hắn cũng trở nên mơ hồ, chỉ còn tiếng cuồng phong gào thét bên tai. “Nhanh như vậy?!”
Thế gian này gần như không ai biết được Côn Bằng có tốc độ nhanh đến mức này, ai mà ngờ được nó am hiểu nhất chính là phi hành?
. . .
Cùng lúc đó, một toà phi liễn cực lớn xuất hiện trên bầu trời bí ẩn chi địa, bay lướt qua núi non sông ngòi rồi dừng lại trước lối vào Đại Uyên Hiến.
Hơn trăm tên vũ nhân bay tới, tên thủ lĩnh nói: “Vũ Hoàng bệ hạ có lệnh, mời người nắm giữ hạt giống Thái Hư tiến vào Thiên Khải Chi Trụ để lĩnh ngộ đại đạo.”
Đám Đại Đế đưa mắt nhìn nhau. Thanh Đế thấp giọng nói: “Xem ra bản đế đến hơi thừa.”
“Vũ Hoàng vẫn rất hiểu lý lẽ.”
Bốn vị Đại Đế bay ra ngoài. Được thủ lĩnh vũ nhân dẫn dường, đám người đi vào thông đạo, cuối cùng dừng lại ở một vân đài hình tròn trên không trung.
“Vì sao Vũ Hoàng không đến?” Xích Đế hỏi.
“Bẩm Xích Đế bệ hạ, Vũ Hoàng không được khoẻ, không thể tự mình tiếp đón các vị.”
“Vớ vẩn, lĩnh ngộ đại đạo là chuyện lớn như vậy, sao hắn có thể mặc kệ không hỏi?”
Tên vũ nhân lộ vẻ xấu hổ.
“Để Tiểu Diên Nhi lĩnh ngộ đại đạo là được, việc khác không quan trọng.” Thanh Đế nói.
Tiểu Diên Nhi vẫn luôn quan sát Thiên Khải Chi Trụ nội hạch, sắc mặt nghiêm túc. Nàng khẽ hỏi: “Có thể bắt đầu được chưa?”
Tên vũ nhân đáp: “Lúc nào cũng được, Vũ Hoàng đã dặn ta phải phối hợp với các vị.”
Hải Loa nắm tay Tiểu Diên Nhi cười nói: “Cửu sư tỷ, ta tin là tỷ sẽ thành công.”
“Ừ.” Tiểu Diên Nhi cười gật đầu, “Ta đi một lát rồi trở lại.”
Tên thủ lĩnh vũ nhân dặn dò: “Muốn tiến vào nội hạch rất gian nan, nếu gặp phải lực cản thì đừng miễn cưỡng đối kháng, nếu không sẽ bị phản phệ. Tiến vào nội hạch rồi cần khoảng ba canh giờ để lĩnh ngộ đại đạo, càng chuyên tâm thì quy tắc thu được càng mạnh.”
Tiểu Diên Nhi gật đầu nói: “Ta hiểu rồi.”
Chương 2153 Loạn cục
Nàng hít sâu một hơi, cất bước đi vào thông đạo.
Thủ lĩnh vũ nhân vừa xoay người đi đột nhiên cảm thấy không ổn, lập tức quay đầu lại nhìn, sau đó hai mắt hắn trừng lớn nhìn về phía Tiểu Diên Nhi, khiếp sợ nói: “Thế… thế mà vào trong rồi?!”
Hắn đưa tay lên dụi dụi mắt. “Sao có thể?!”
Hắn chấn kinh muốn rớt cằm, bèn nhìn về phía bốn vị Đại Đế, Tư Vô Nhai và Hải Loa. Chỉ thấy biểu tình của đám người vô cùng bình tĩnh tự nhiên như không có gì lạ.
Thủ lĩnh vũ nhân không nhịn được bèn hỏi: “Các vị… không thấy kỳ quái sao?”
Thượng Chương Đại Đế lườm hắn một cái. “Ếch ngồi đáy giếng.”
“Nhìn quen rồi.” Bạch Đế nhún vai.
Dọc theo con đường này, biết được thiên phú của Tiểu Diên Nhi, từ ban đầu chấn kinh đến sau này ba vị Đại Đế đã chết lặng.
Mọi người rất mong đợi vào Tiểu Diên Nhi, đều cho rằng nàng nhất định có thể lĩnh ngộ được đại quy tắc cường đại.
Khoảng một canh giờ sau, bên ngoài Thiên Khải Chi Trụ phát ra âm thanh răng rắc. Đám người lộ vẻ kinh ngạc nhìn về phía nội hạch.
Tư Vô Nhai bình tĩnh nói: “Đừng lo lắng, sau khi lĩnh ngộ đại đạo, nội hạch Thiên Khải Chi Trụ sẽ biến mất, càng nứt ra nhanh càng chứng tỏ cửu sư muội lĩnh ngộ đại đạo rất thuận lợi.”
Hắn vừa nói dứt câu, trong làn sương mù phía bắc đột nhiên có một bóng người xẹt qua.
“Có người!” Thủ lĩnh vũ nhân giật nảy mình.
Xích Đế trầm giọng quát: “Ai dám cả gan xông vào Đại Uyên Hiến?”
Bóng ảnh không trả lời, Xích Đế phẫn nộ nói: “Bản đế đi một lát sẽ trở lại.” Nói xong hắn hoá thành một đạo lưu tinh đuổi theo bóng ảnh, biến mất sau rặng mây mù.
Thanh Đế truyền âm nói: “Cẩn thận kế điệu hổ ly sơn.”
“Ba Đại Đế các ngươi chẳng lẽ không trông chừng nổi một tiểu nha đầu?” Xích Đế hồi âm đáp.
Thanh Đế không nói gì nữa mà dồn lực chú ý vào nội hạch Thiên Khải Chi Trụ. Lúc này Tư Vô Nhai đột nhiên lên tiếng: “Đó là thượng cổ thánh hung Trường Thừa.”
Bạch Đế kinh ngạc nói: “Ngươi nhận ra?”
“Bóng ảnh kia chỉ loé lên, không thể nhìn rõ ràng, nhưng mùi vị của nó chưa từng thay đổi.” Tư Vô Nhai kế thừa truyền thừa của Hỏa thần nên hiểu rất rõ về thượng cổ thánh hung.
Hải Loa tò mò hỏi: “Thượng cổ thánh hung là người hay thú?”
Tư Vô Nhai cười giải thích: “Thời đại đó nhân loại và hung thú không thể phân biệt rõ ràng, rất nhiều thần minh được tu hành giới cung phụng đều là nửa người nửa thú. Tướng mạo Trường Thừa không khác gì nhân loại, chỉ là có thêm đuôi báo.”
“Thượng cổ thánh hung chỉ có Chí Tôn mới đối phó được, Trường Thừa này không đơn giản.” Bạch Đế nói.
Đám người gật đầu tán thành.
Một khắc đồng hồ trôi qua, Xích Đế vẫn chưa trở về. Thanh Đế cười nhạo nói: “Đường đường là Đại Đế mà đối phó với hung thú lại phí sức như vậy.”
Bạch Đế cười đáp: “Dù sao Trường Thừa cũng rất giảo hoạt, nếu không xung đột chính diện thì Xích Đế sẽ phải mất thời gian để tìm được hắn.”
Đúng lúc này, ở đằng xa truyền tới tiếng ầm ầm vang dội. Đám người lập tức nhìn sang.
Mây mù tản ra, phía chân trời xuất hiện vô số thân ảnh lít nha lít nhít, từng đàn hung thú đạp mây bay tới, ở giữa có một quang đoàn toả ra quang mang kỳ dị và luồng khí điềm lành.
“Lại là thượng cổ thánh hung?” Tư Vô Nhai nhíu mày nói.
Đám vũ nhân lập tức hô lên: “Mau đi bẩm báo Vũ Hoàng!”
“Vâng!”
Ba vị Đại Đế sóng vai bay lên, uy nghiêm nhìn về phía trước, quang mang ở giữa từ từ tản đi, để lộ một vị thần minh không rõ là thú hay người.
Tư Vô Nhai giật mình nói: “Tây Vương Mẫu?”
Nhớ tới lời sư phụ nói, hắn cũng cảm thấy đám thượng cổ thánh hung này xuất hiện quá mức kỳ quặc, không sớm không muộn, lại cứ trùng hợp vào lúc này. Là ai đứng sau lưng giở trò?
“Tây Vương Mẫu trông như con người, có thêm đuôi báo và nanh hổ, nghe nói nàng ta chưởng quản quyền sinh sát một phương.” Tư Vô Nhai giải thích.
Thượng Chương Đại Đế là người đầu tiên lên tiếng: “Tây Vương Mẫu là thần linh ở Ngọc Sơn, sao lại có thời gian chạy tới Đại Uyên Hiến?”
Tây Vương Mẫu nhìn về phía nội hạch Thiên Khải Chi Trụ đang nứt toác ra. “Đại Uyên Hiến không thể sụp đổ.”
Thượng Chương Đại Đế thản nhiên đáp: “Ngươi là thượng cổ thánh hung, cũng là chúa tể một phương. Nhưng Đại Uyên Hiến sụp đổ hay không… không phải do ngươi định đoạt.”
“Cho nên ta mang theo thiên quân vạn mã tới.” Tây Vương Mẫu vung tay nói.
Đám hung thú xung quanh đồng thời rống lên, âm thanh chấn động thiên địa.
Thượng Chương Đại Đế thong dong đáp: “Thế nhân đều nói Tây Vương Mẫu là thượng cổ thần linh, hiểu rõ thị phi trắng đen. Nhưng nếu ngươi cứ tiếp tục bất phân thị phi như thế, bản đế sẽ không kính ngươi nữa.”
Rắc ——
Lần này, nội hạch Thiên Khải Chi Trụ vỡ nát tan tành, từng đạo kim quang phóng thẳng lên trời. Tiểu Diên Nhi khép hờ hai mắt, toàn thân đắm chìm trong kim quang, giữa mi tâm nàng hiện ra quang hoa hình kim liên như ẩn như hiện.
Ầm ầm ầm!
Đại Uyên Hiến chấn động kịch liệt, lấy Thiên Khải Chi Trụ làm điểm xuất phát, mặt đất nứt ra thành hồng câu thẳng đến phía tây trăm dặm, ngàn dặm, vạn dặm…, tiếng sấm nổ đì đùng vang lên không ngừng.
Đứng trong vạn thú, sắc mặt Tây Vương Mẫu khó coi vô cùng. “Đại địa phân tách.”
Tận thế giáng lâm, tai nạn bắt đầu rồi. Vạn thú xao động bất an, toàn bộ không trung đều nồng nặc chiến ý, đám hung thú đã đứng bên bờ vực sụp đổ điên cuồng.
Tiếng nói của Thượng Chương đã thức tỉnh mọi người: “Thái Hư sụp đổ là việc tất nhiên, cho dù ngươi là thượng cổ thần linh cũng không ngăn được.”
Tây Vương Mẫu tỉnh táo nói: “Cho dù Đại Uyên Hiến tồn tại thêm một ngày thì vạn vật trong thiên hạ lại có quyền sống sót thêm một ngày, các ngươi có tư cách gì mà tước đoạt quyền sống đó?”
Thượng Chương Đại Đế vừa định biện luận thì Tư Vô Nhai đã chắp tay nói: “Lời này sai rồi, Thiên Khải Chi Trụ sụp đổ liên quan gì đến chúng ta? Sao lại trách chúng ta tước đoạt quyền sống của bọn chúng?”
Tây Vương Mẫu nói: “Vậy thì bảo nha đầu này dừng lại đi, dùng tất cả lực lượng để chữa trị đại địa phân tách.”
Tư Vô Nhai cười đáp: “Lời này đúng là không nói đạo lý. Đã biết không có tác dụng gì, vì sao không lấy lực lượng đó đi để hậu nhân có thêm năng lực đối mặt với tai nạn?”
“Không thử làm sao biết sẽ vô dụng? Ngươi là Lăng Quang?”
Chương 2154 Lịch sử nhớ kỹ những trận đổ máu
Tư Vô Nhai chỉ gật đầu không nói. Xét theo một ý nghĩa nào đó thì hắn chính là Hỏa thần Lăng Quang.
Tây Vương Mẫu thất vọng nói: “Thiên chi tứ linh có sứ mệnh thủ hộ cân bằng trong thiên địa, sao bây giờ lại cấu kết với đám nhân loại phá hỏng Thái Hư, phá hỏng cân bằng?”
Tư Vô Nhai mỉm cười lấy ra ba tấm phù chỉ.
Ba hình ảnh xuất hiện, bao gồm Giám Binh ở bên cạnh Chư Hồng Cộng, Ứng Long trấn thủ ở hồng liên và Thanh Long Mạnh Chương trấn thủ kim liên.
Tây Vương Mẫu nhìn bọn hắn với vẻ không thể tin nổi.
“Thiên chi tứ linh vẫn luôn thực hiện sứ mệnh của mình. Nhưng cho dù là thần linh cũng phải đối mặt với hiện thực, Tây Vương Mẫu ngươi là người có cống hiến rất lớn cho nền văn minh hiện tại, vì sao lại không dám đối mặt với hiện thực này?” Tư Vô Nhai nói.
“Đối với ta mà nói, dù chỉ có một tia hy vọng cũng sẽ không từ bỏ. Ta sẽ không chế giễu cố gắng của các ngươi, mỗi người đều có mục tiêu và ý nghĩa sinh tồn khác nhau…”
Bạch Đế cười nói: “Biết rõ sẽ thất bại cũng muốn làm?”
“Trước khi đại nạn đến, ta muốn dẫn dắt các sinh linh tìm kiếm hy vọng sống sót.” Tây Vương Mẫu nói. “Biết đâu ta có thể chứng minh được người đi nhầm đường chính là các ngươi.”
Nói xong, Tây Vương Mẫu hô lên: “Lập tức kết thúc việc lĩnh ngộ đại đạo!”
Tư Vô Nhai không có cách nào thuyết phục Tây Vương Mẫu, đành gật đầu nói: “Các bậc tiên hiền đã nói, lịch sử sẽ nhớ kỹ những trận đổ máu, không có một nền văn minh nào có thể kéo dài nền hoà bình bằng lời đạo lý sáo rỗng, hy vọng chiến tranh sẽ là bài học nhân sinh cuối cùng của ngài.”
Đây là câu nói cuối cùng của đôi bên.
Ngay sau đó, hàng ngàn hàng vạn cự thú lao về phía Tiểu Diên Nhi đang đắm chìm trong kim quang.
Thân ảnh Thượng Chương Đại Đế loé lên, hồng sắc Tinh Bàn bành trướng bao trùm không gian trên bầu trời Đại Uyên Hiến. Đám hung thú yếu nhược lập tức bị Tinh Bàn cắt chém thành từng mảnh.
Tây Vương Mẫu xông lên thiên không, hai tay lồng vào nhau, từng đoá hoa tiên diễm xuất hiện tản ra bốn phương.
Vết thương trên người đám hung thú rất nhanh đã lành lại.
Hai vị Đại Đế còn lại lập tức gia nhập chiến cuộc, vạn thú như thuỷ triều nhào tới, tầng tầng lớp lớp, không sợ sinh tử, thi thể rơi xuống đất nhiều như mưa đá.
Tây Vương Mẫu chập tay lại, một đạo quang hoa bắn thẳng về phía Thượng Chương! Quang hoa vạn trượng vô hình vô sắc mang theo lực lượng cường đại ập tới.
“Lực lượng thượng cổ nguyên thuỷ!” Thanh Đế giật mình nói.
Tư Vô Nhai kinh ngạc hỏi: “Thứ này không phải đã biến mất từ rất lâu rồi sao?”
“Có lẽ đã dùng một loại thánh vật nào đó để chứa đựng.”
Bạch Đế bay lên cao nói: “Lấy nhiều hiếp ít, thắng cũng không oai!”
Thượng Chương Đại Đế tức giận nói: “Đại đạo thay đổi, không có thứ gì sẽ bất biến vĩnh cửu, chỉ có máu tươi mới đổi lại được thái bình thịnh thế. Giết!”
Chín đạo quang luân theo thứ tự đánh xuống. Tất cả hung thú tiến vào địa phận Đại Uyên Hiến đều bị nghiền nát thành thịt băm.
Mà chính lúc này, bên dưới tầng mê vụ bao trùm đại điện, đại trưởng lão vũ tộc xoè cánh, cất cao giọng nói: “Truyền lệnh của bản trưởng lão, phong ấn Thiên Khải Chi Trụ!”
Tư Vô Nhai ngẩng đầu nhìn về phía hắn, hai mắt toát ra hồng quang: “Vũ tộc muốn đối địch với Thánh Điện?”
Đại trưởng lão vũ tộc trầm giọng nói: “Ngươi sai rồi. Từ đầu đến cuối Thánh Điện đều đứng về phía Vũ tộc!”
Vô số tộc nhân Vũ tộc từ bốn phương tám hướng vỗ cánh bay tới, điều này có nghĩa là, Vũ tộc tuyên chiến.
Tư Vô Nhai nhướng mày. Vốn cho rằng có bốn vị Đại Đế hỗtrợ thì việc lĩnh ngộ đại đạo sẽ diễn ra thuận lợi, nhưng bây giờ hồi tưởng lại, hắn cảm giác nơi này kỳ thực là một cạm bẫy. Vũ tộc đột nhiên mời chào đến lĩnh ngộ đại đạo, thượng cổ thần linh như Tây Vương Mẫu cũng xuất hiện, đương nhiên không phải là ngẫu nhiên.
Có lẽ ngay từ đầu cái bẫy này đã được thiết kế để bốn vị Đại Đế lọt vào tròng.
Cũng đúng lúc này, toà kim liên của Tiểu Diên Nhi đột nhiên toả ra quang mang vạn trượng. Quang mang bắn thẳng lên trời, xuyên qua Vân Trung Vực đâm thẳng tới bầu trời Thái Hư, điều này có nghĩa là nàng đã lĩnh ngộ đại quy tắc.
Nhưng điều khiến người ta không thể tưởng tượng nổi là, khi tầm nhìn dần dần khôi phục, đám người nhìn thấy bên dưới toà kim liên có một đạo quang hoàn như ẩn như hiện.
“Trời sinh Chí Tôn?!” Đại trưởng lão Vũ tộc kinh hãi hô lên.
Tư Vô Nhai cũng trợn tròn mắt: “Trực tiếp tiến vào Chí Tôn, hình thành đạo quang luân thứ nhất?!”
Tất cả mọi người đều há hốc mồm không thể tin nổi. Đại trưởng lão Vũ tộc hét lớn: “Còn thất thần cái gì? Phải lưu lực lượng Thiên Đạo lại!”
Tư Vô Nhai lập tức vỗ đôi cánh hoả diễm, bay vọt tới nắm lấy Tiểu Diên Nhi và Hải Loa kéo đi.
“Đừng để bọn chúng chạy thoát!”
Vô số vũ nhân đằng không bay lên, đuổi theo ba người. Thiên Khải Chi Trụ rơi xuống từng mảng cự thạch khiến Vũ tộc càng thêm sợ hãi, càng đánh càng hung.
Trong không trung vạn trượng, ba vị Đại Đế không ngừng đối đầu với Tây Vương Mẫu và quân đoàn hung thú, máu chảy thành sông, thi thể chất đống như núi.
. . .
Cùng lúc đó.
Trên mặt biển vô biên vô hạn, Côn Bằng dùng tốc độ nhanh nhất bay tới một vùng xoáy rồi dừng lại.
Lục Châu cúi đầu nhìn xuống, giữa biển khơi là một vòng xoáy khổng lồ không ngừng xoay tròn theo chiều kim đồng hồ, đường kính vòng xoáy lên tới vạn dặm.
Trên bầu trời, không khí và mây trắng cũng giống như vòng xoáy cấp tốc xoay tròn, hình thành một đạo lôi bạo kết nối với vòng xoáy bên dưới.
“Đây chính là đại vòng xoáy?” Trong ký ức của Lục Châu không hề có chút ấn tượng nào với nơi này.
Côn Bằng chậm rãi hạ thấp độ cao, không dám chạm vào mực nước biển, miệng nó phát ra thanh âm ùng ục ùng ục, dường như không muốn tiếp tục tiến lên.
“Ngươi đã từng đi tới nơi này?” Lục Châu hỏi.
Côn Bằng phát ra âm thanh trầm thấp, tiếng kêu hoà làm một thể với âm thanh xoáy nước cuồn cuộn.
“Ý của ngươi là, ngươi thu hoạch được năng lực hoá điểu từ đại vòng xoáy?”
Uuuu….
Nghe Côn Bằng khẳng định, Lục Châu cảm thấy thật bất ngờ. Nếu đại vòng xoáy có nhiều kỳ ngộ như vậy, vì sao tu hành giả trong thiên hạ không kéo nhau tới đây?
Chương 2155 Năm đạo quang luân
Lục Châu điểm nhẹ mũi chân bay lên, kim liên nở rộ. Côn Bằng bỗng nhiên xoay người rời đi.
“Ngươi đi đâu?” Lục Châu hỏi.
Côn Bằng quay đầu nhìn Lục Châu, trong mắt hiện rõ vẻ e ngại. Hình như nó không dám tiến vào bên trong đại vòng xoáy.
Lục Châu cũng không miễn cưỡng nó. “Vậy ngươi chờ ở bên ngoài đi.” Đường về còn phải trông cậy vào Côn Bằng nha.
Côn Bằng bay lên không trung rồi biến mất không còn bóng dáng.
Lục Châu tiếp tục tiến vào trong đại vòng xoáy. Bên dưới tối om không nhìn thấy gì, trông còn đáng sợ hơn vực sâu bên dưới Đôn Tang.
Suy tư một hồi, Lục Châu quyết định bay xuống dưới nhìn xem. Kim liên toả ra quang mang chiếu rọi bốn phương, xung quanh là hắc ám vô bờ. Hít sâu một hơi, Lục Châu gia tăng tốc độ bay xuống.
Ông ——
m thanh đặc thù vang lên, Lục Châu đã tiến vào sâu bên trong đại vòng xoáy, xung quanh vẫn là bóng tối vô biên vô tận.
Đúng lúc này, trong hắc ám đột nhiên truyền ra tiếng chào hỏi nhàn nhạt: “Ngài rốt cuộc cũng đến.”
Lục Châu xoay người hỏi: “Minh Tâm?”
Một thân ảnh thoáng xuất hiện rồi biến mất. “Ta đã đoán được ngài sẽ tới, chỉ là không ngờ lại tới nhanh như vậy.”
Lục Châu phát hiện Minh Tâm nói chuyện với mình vẫn rất cung kính. “Ngươi hết lần này đến lần khác trốn tránh lão phu, lão phu đương nhiên phải tự mình đi tìm ngươi.”
Trong hư không truyền đến tiếng thở dài.
“Ngài lo lắng ta sẽ ra tay với mười người nắm giữ hạt giống Thái Hư?” Minh Tâm nói, “Ngài đúng là chẳng hề thay đổi gì so với một trăm ngàn năm trước.”
“Ra đây đi.” Lục Châu cao giọng hạ lệnh.
Cách nói chuyện của Minh Tâm cũng thay đổi. “Ngươi cảm thấy mình có thể thắng được bản đế?”
“Nếu ngươi không sợ thì vì sao phải trốn tránh lão phu?”
“Hình như ngươi đã quên rất nhiều chuyện.” Giọng Minh Tâm trở nên nghiêm túc, “Thái Hư sụp đổ, thời gian có hạn, hy vọng Ma Thần đại nhân tôn quý có thể hài lòng ở chốn này.”
Ông ——
Trên đỉnh đầu, lối vào đại vòng xoáy đã bị Tinh Bàn bao trùm. Lục Châu ngẩng đầu nhìn lên. “Ngươi cố ý dẫn lão phu tới đây?”
Minh Tâm không nói tiếng nào, một toà pháp thân đứng ngạo nghễ trên đại vòng xoáy, giẫm lên Tinh Bàn. Hán tán thán: “Đáng tiếc hôm nay không thể chiến một trận với Ma Thần đại nhân được. Chúng ta gặp lại sau.”
“Ngươi đi được sao?”
Lục Châu đạp kim liên phóng tới, nhưng đúng lúc này đại vòng xoáy bỗng dưng sinh ra một lực hấp dẫn cực lớn.
Lực nước xoáy xung quanh đột nhiên tăng cao đến trăm ngàn lần, thậm chí vạn lần. Minh Tâm truyền âm nói:
“Cách một đoạn thời gian, đại vòng xoáy sẽ bộc phát lực lượng quy tắc chí cao một lần, Đại Đế trong thế gian này đều không thể tránh được.”
Nói xong, Minh Tâm rời khỏi phạm vi của vòng xoáy, mà Lục Châu bị lực lượng quy tắc chí cao kia kéo xuống.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Minh Tâm đã bay lướt về phía chân trời, thân ảnh hoàn toàn biến mất.
“Ngươi cho rằng đại vòng xoáy có thể vây khốn được lão phu?”
Thủy Liên Phong Bạo!
Kim liên bộc phát ra từng đạo thuỷ liên tấn công tứ phía, nhưng lực lượng này không cách nào tránh thoát được lực lượng quy tắc chí cao.
Lục Châu nhíu mày. Nếu như không thể phá vỡ, vậy chỉ có thể chờ lực lượng bên trong đại vòng xoáy từ từ khôi phục lại trạng thái ban đầu. Nhưng điều này không phù hợp với phong cách của Lục Châu.
Chuyện xảy ra kế tiếp vượt ngoài tầm dự đoán của Lục Châu. Từ chỗ sâu bên trong đại vòng xoáy bộc phát ra lực lượng quy tắc như thuỷ triều quấn quanh người hắn rồi kéo mạnh xuống phía dưới.
Lục Châu không ngừng rơi vào sâu trong lòng đất. Tứ chi hắn không thể động đậy, ý thức dần biến mất, Lục Châu rơi vào các loại mộng cảnh…
“Vương, hy vọng người có thể vĩnh tồn trên nhân gian.”
“Lục Châu, hôm nay đừng đến trễ.”
Thanh âm xảy ra biến hoá, Lục Châu bỗng nhiên mở mắt.
“Cơ Thiên Đạo, ngươi đã bị thương, đừng giả vờ nữa. Được chết trong tay thập đại danh môn chúng ta là vinh hạnh của ngươi!”
Lục Châu nghi hoặc khó hiểu. Chẳng lẽ hắn nhìn thấy quá khứ?
Quy tắc thời gian, quy tắc không gian.. Lục Châu cảm nhận được có vô cùng vô tận quy tắc đang nuốt chửng lấy mình.
"Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thời, đây đúng là một câu thơ hay... Nếu lão phu trở về Thái Huyền Sơn, sẽ dùng câu thơ này để đặt tên cho mười bộ kinh điển."
“Suốt ngày tự xưng lão phu, còn đòi phi thiên độn địa cái gì… người thanh niên này còn chưa đạt tới tiêu chuẩn xuất viện đâu, tinh thần vẫn chưa khôi phục.”
Lục Châu nhìn thấy người trẻ tuổi mặc y phục bệnh nhân bị nhốt trong một gian phòng.
Không biết đã bị rơi xuống bao lâu, ý thức Lục Châu tiến vào trạng thái hỗn loạn, không phân biệt được hư thực.
“Đại Đế, xin ngài ban tên.”
“Danh tự chỉ là một loại danh hiệu, trong mười chữ này ngươi chọn một chữ. Bản đế khâm điểm, một ngày nào đó trong tương lai ngươi sẽ đạt được hạt giống đại địa, bảo vệ nhân loại tồn tại đến vạn thế.”
Hình ảnh vặn vẹo và hỗn loạn.
Lúc này, Quang Luân Châu trên kim liên đột nhiên vỡ vụn. Đạo quang luân thứ nhất bay ra đánh nát những hình ảnh kia.
Đạo quang luân thứ hai nở rộ, những hình ảnh kia hoá thành từng điểm tinh quang, bị lực lượng quy tắc xung quanh thôn phệ.
Đạo quang luân thứ ba, thứ tư, thứ năm đồng thời nở rộ.
Ý thức của Lục Châu trở nên thanh tỉnh, lực lượng quy tắc trói buộc hắn đã bị ba đại quang luân mới xuất hiện giải khai.
Quang luân thuận thế lan tràn ra khắp ngàn dặm, ngăn trở đám lực lượng quy tắc kia ở bên ngoài.
Kim liên toả sáng rạng rỡ, hắn cúi đầu nhìn xuống liên toạ, nhìn thấy bảy đạo quang luân đang toả ra quang mang vạn trượng. Trừ hai đạo quang luân có sẵn, Quang Luân Châu đã giúp Lục Châu có thêm năm đạo quang luân nữa!
Bỗng nhiên ——
Lục Châu cảm giác toàn bộ sinh cơ trong cơ thể bị rút ra, trôi nổi giữa không trung. Các lực lượng quy tắc chí cao đang hoà trộn vào nhau, hoá thành một vòng tròn vây lấy Lục Châu.
Hắn lập tức mở giao diện Hệ thống ra xem. Thọ mệnh của hắn đang giảm mạnh:
- 10.000 ngày!
- 10.000 ngày!
Chưa đầy năm phút đồng hồ, Lục Châu đã mất đi trăm năm tuổi thọ.
Hắn nhìn về phía vòng tròn quy tắc đang lưu chuyển, hình như đã ngộ ra cái gì. “Là thời gian?”
Lúc này lực lượng chi hạch thứ ba cũng vận chuyển, tuôn ra vô số lực lượng.
- 20.000 ngày!
- 50.000 ngày!