Ung Hoà cũng là thú hoàng, nào phải kẻ ngu xuẩn.
Nó nhìn đám nhân loại trước mặt, há mồm nói: “Nhân loại đáng ghét, cho các ngươi nếm thử mùi vị của địa ngục…”
Hai mắt nó bắn ra quang mang cường đại như hồng sắc thái dương, phóng thẳng lên trời.
“Đó là cái gì?”
“Không rõ…”
Lục Châu và mọi người cũng ngẩng đầu nhìn lên thiên không.
Khi hai đoàn hoả quang rọi vào mắt hắn, Lục Châu đột nhiên cảm thấy trong não hải xuất hiện một cảm xúc sầu bi vô cùng.
Có cảm giác rã rời khi phải cố sức làm việc kiếm tiền đóng tiền thuê nhà lúc còn ở Địa Cầu, có phẫn nộ khi bị các đồ đệ phản bội, có thù hận đối với đám danh môn chính phái trong thiên hạ… từng cảnh tượng xưa cũ tái hiện trong đầu.
Đúng lúc này, lam pháp thân trong đan điền khí hải tản mát một cỗ nguyên khí nhàn nhạt tươi mát, tựa như một gáo nước lạnh dội tỉnh Lục Châu.
Lục Châu hoàn hồn. Tinh thần đã lâu chưa từng ba động vừa rồi lại bị gợi lên.
“Đây là năng lực của Ung Hoà? Quả nhiên là hung thú cấp thú hoàng.” Lục Châu đưa ra phán đoán, “Lui lại.”
Đáng tiếc, không ai nghe theo mệnh lệnh của hắn.
Lục Châu phát hiện Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đang cau mày, biểu tình có chút quái dị. Bọn hắn đang nhìn Lục Châu chằm chằm, trong mắt đại bộ phận đều là sợ hãi và có một phần chiến ý.
Vu Chính Hải lẩm bẩm nói: “Ai dám giẫm đạp ta, ta giết kẻ ấy! Sư phụ… một ngày là thầy cả đời là cha, ngoại trừ lão nhân gia người, đừng hòng có kẻ nào dám leo lên đầu ta ngồi!! Ha ha ha…”
Ngu Thượng Nhung giữ im lặng. Tuy rằng biểu tình hắn quái dị nhưng thần sắc vẫn mang theo tự tin ung dung, rõ ràng là cực kỳ khắc chế.
Kỳ thực, ngay cả Lục Châu còn bị hồng quang kia đảo loạn tâm hồn thì đám đồ đệ sao có thể thoát khỏi. Hạt giống Thái Hư không phải vạn năng, không thể giúp bọn hắn đánh đâu thắng đó.
Có lẽ đối với các đồ đệ, đây là một kiểu rèn luyện tinh thần.
Người có ý chí không kiên định rất dễ trầm mê vào quá khứ. Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đều là người thân kinh bách chiến, nếm đủ tư vị sinh tử, Ung Hoà rất khó có thể khống chế bọn hắn.
Nhưng Đoan Mộc Sinh thì khiến Lục Châu hơi xấu hổ…
Đoan Mộc Sinh nhấc Bá Vương Thương lên đâm về phía Lục Châu: “Sư phụ, lại lần nữa!”
“Làm càn.” Lục Châu tung chưởng đẩy hắn ra.
Đoan Mộc Sinh lại cầm thương lướt tới. Phanh phanh phanh…
Sau mấy chưởng, Lục Châu vung tay đánh vào ngực Đoan Mộc Sinh.
Đoan Mộc Sinh bay ngược ra sau, va vào tường ngất đi.
Lục Châu gật đầu. Hắn không hề trách cứ Đoan Mộc Sinh, bởi vì trong mắt Đoan Mộc Sinh, dũng khí lớn hơn sợ hãi, có can đảm khiêu chiến hết thảy… Chỉ cần ý chí hắn kiên định hơn một chút là tốt rồi.
“Lão tứ đâu?”
Lục Châu xoay người xem xét, nhưng không thấy bóng dáng Minh Thế Nhân đâu.
Gâu gâu gâu…
Cùng Kỳ không bị đồng loại mê hoặc tâm trí, nó há mồm sủa vang trời.
Một đạo nhân ảnh loé lên, nấp vào trong đám dây leo chằng chịt. Chỉ nghe được Minh Thế Nhân thầm nói: “Vì sao… vì sao…”
Lục Châu: “?”
Cái gì mà vì sao?
Lão đại, lão nhị, lão tam đều không có vấn đề gì lớn, chỉ có biểu hiện của lão tứ khiến Lục Châu nghi hoặc và lo lắng.
Cho tới nay, ngoại trừ khoảng thời gian phản bội lúc Lục Châu mới xuyên không đến, Minh Thế Nhân vẫn là đệ tử làm việc ổn thoả nhất. Vì sao bây giờ lại thành ra thế này?
“Sư phụ, các sư huynh làm sao thế?” Tiểu Diên Nhi chớp chớp đôi mắt to, hết nhìn trái lại nhìn phải, nghi hoặc hỏi.
Lục Châu cũng nghi hoặc không kém. “…Ngươi không cảm thấy có gì bất thường sao?”
“Không có nha. Sư phụ, thật xin lỗi, vừa rồi đồ nhi mải ngắm nhìn hai luồng hồng quang xinh đẹp kia mà thất thần, không biết chỗ này đã xảy ra chuyện gì.” Tiểu Diên Nhi gãi đầu nói.
Tiểu Diên Nhi không bị hồng quang ảnh hưởng.
Lục Châu cảm thấy trong mắt nàng có một loại cảm giác thanh tịnh —— không bị tâm tình tiêu cực ảnh hưởng, không bị thói đời xấu xa tiêm nhiễm, nói nàng ngu xuẩn cũng được, ngây thơ đơn thuần cũng được…
“Tiểu sư muội…” Tiểu Diên Nhi ngẩn người nhìn Hải Loa, lúc này đã đầm đìa nước mắt.
Hải Loa ôm mặt khóc nức nở, nàng không nói một lời, chỉ khóc mà thôi.
. . .
Nhưng bốn vị lão giả phía đối diện lại là một tình cảnh hoàn toàn khác.
“Diệp Duy, có phải ngươi muốn nuốt riêng Trấn Thọ Thung không?!”
“Diệp Diệc Thanh, lão già nhà ngươi dám nói xấu ta… Ăn một chưởng đi!”
Chưởng ấn xuất hiện đầy trời, bốn người lao vào hỗn chiến.
"Ha ha ha... Tên hỗn đản Diệp Chính ỷ mình là chân nhân, cả ngày ra vẻ cao cao tại thượng, không xem trưởng lão chúng ta ra gì. Dựa vào cái gì chúng ta phải lấy Trấn Thọ Thung cho hắn!?"
"Ta muốn Trấn Thọ Thung! Trấn Thọ Thung là của ta!"
Oanh!
"Chết đi cho ta! Ta muốn giết các ngươi!"
Diệp Duy gọi ra Tinh Bàn bao trùm bầu trời, mười bảy mệnh cách theo thứ tự phát sáng lên.
Thấy cảnh này Lục Châu không khỏi kinh ngạc… Không ngờ Diệp Duy lại là cao thủ mười bảy mệnh cách, chỉ kém một mệnh cách nữa sẽ có thể vượt qua mệnh quan, trở thành chân nhân!
Nhưng chính một mệnh cách này lại khiến hắn và chân nhân chênh lệch như trời với đất.
Phanh phanh phanh!
Ba vị lão giả bay ngược ra ngoài, phun ra tiên huyết.
Hư ảnh Ung Hoà để lộ nụ cười đắc ý, hai mắt của nó tiếp tục kết nối với hồng quang trên bầu trời.
Trong phương viên ngàn mét, Trấn Thọ Khư hóa thành hồng sắc không gian, tựa như bị máu tươi nhiễm đỏ, rực rỡ như ánh tà dương.
"Diệp Duy. . . Ta muốn đấu với ngươi!"
Ba vị trưởng lão cũng gọi ra tinh bàn. Hai người mười lăm mệnh cách, một người mười sáu mệnh cách, tam đại tinh bàn che phủ bầu trời Trấn Thọ khư.
Bốn người tiếp tục lao vào hỗn chiến.
"A —— ——"
Một tiếng kêu bén nhọn vang vọng chân trời, hư ảnh Ung Hoà bành trướng gấp trăm lần, cao ngất vào trong mây.
Lục Châu âm thầm mặc niệm Thiên Thư khẩu quyết, giữ cho tâm thái mình bình tĩnh như trước. Tiếng rít chói tai và hồng quang mê hoặc nhân tâm kia đều bị ngăn ở bên ngoài.
Tứ đại đệ tử Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân lăng không bay lên, đánh về phía Lục Châu.
Tiểu Diên Nhi vẫn y như cũ mờ mịt không hiểu gì, nhưng ánh mắt Hải Loa đã biến đổi, lao về phía nàng.
Trấn Thọ khư loạn thành một đoàn.
Chương 1512
Lục Châu gọi ra cương khí hộ thể đánh bay bốn người. Tứ đại đệ tử cho dù vây công cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của Lục Châu.
Nhưng Lục Châu có thể cảm giác được tu vi tứ đại đệ tử có một bước tiến dài, Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung vẫn y như cũ không hơn kém nhau bao nhiêu, điều khiến Lục Châu kinh ngạc là lão tứ Minh Thế Nhân lại có lực lượng tấn công không thua gì lão đại và lão nhị.
Đoan Mộc Sinh thua ba người còn lại, nhưng lại có tiến bộ lớn nhất. Lực lượng suy bại và hạt giống Thái Hư đã hòa làm một thể, tu hắn vào khoảng bốn, năm Mệnh Cách.
Lục Châu đánh lui bốn đồ đệ xong, không vội gọi tỉnh bọn hắn. Ung Hoà càng mạnh thì Lục Châu càng có lợi. Thần thông Thiên thư có thể khắc chế Ung Hoà, mà Ung Hoà lại khắc chế bốn vị lão giả đối diện.
"Sư muội!" Tiểu Diên Nhi không ngừng cùng Hải Loa triền đấu.
Lục Châu vung ra một chưởng bắn trúng lưng Hải Loa, đánh bay nàng. Tiểu Diên Nhi thuận thế khống chế tiểu sư muội.
"Sư phụ, bọn họ làm sao thế?" Tiểu Diên Nhi thấy bộ dạng của mọi người, gấp gáp hỏi.
Nàng vừa quýnh lên, trong lòng bỗng có cảm giác xao động khó chịu. Dưới sự ảnh hưởng của Ung Hoà, tất cả nhược điểm đều sẽ bị phóng đại gấp trăm ngàn lần. Tiểu Diên Nhi lập tức áp chế tâm tình kích động, tự nhủ: "Ta… ta vừa rồi làm sao thế này?"
Lục Châu căn dặn: "Trông chừng Hải Loa, đừng có lo lắng."
"Vâng."
Lục Châu đặt lực chú ý vào bốn vị lão giả đang chém giết lẫn nhau.
Người sống lâu, quen nhìn cảnh tình người ấm lạnh thường sẽ có hai kết quả: Một, tâm tình thản nhiên, có thể thành thánh; Hai, càng có thêm nhiều tạp niệm, trở nên ngoan cố cố chấp.
Mà Diệp Duy và đồng bọn thuộc về nhóm sau.
"A —— "
Hư ảnh Ung Hoà tiếp tục bành trướng cho đến khi có độ cao ngang với pháp thân. Nó ngừng lại, ngẩng đầu lên trời rống lên một tiếng cường đại nhất từ trước đến giờ.
Phong vân biến ảo, thiên địa biến sắc như tận thế giáng lâm.
Bên rìa biên giới Trấn Thọ Khư, Lục Ngô đang nằm dưới đất ngái ngủ bỗng dựng đứng lỗ tai, sau đó nó cụp tai xuống, che đi mọi tạp âm. Nó điều chỉnh tư thế rồi tiếp tục đánh một giấc.
Lục Châu biết các đồ đệ không cách nào chống cự đạo cường âm này, hắn lăng không bay lên giữa không trung, gọi ra Phật Tổ Kim Thân.
"Đại Tĩnh Tâm Chú!"
"Lực lượng Thiên Tướng!"
Được lực lượng Thiên Tướng gia trì, phạn âm cấp tốc bay vào tai các đồ đệ. Bọn hắn từ từ bình tĩnh trở lại.
Lục Châu vừa niệm khẩu quyết vừa nhìn về phía bốn vị lão giả.
Toàn thân bốn người đều là máu, hai mắt đỏ bừng, ai nấy đều đã bị thương không nhẹ. Trừ Diệp Duy ra, ba người còn lại đều mất đi một Mệnh Cách, bốn người vẫn như cũ chém giết nhau, không phân địch ta.
Ung Hoà đột nhiên ngậm miệng lại, quay đầu nhìn về phía Lục Châu, cặp mắt nó đỏ rực như hai vầng mặt trời.
"Ngươi... Vì sao ngươi không có việc gì?"
Lục Châu bay lên cao đến đối diện Ung Hoà, thản nhiên nói: “Ngừng lại đi.”
"Ha ha ha..." Ung Hoà bật cười. Tiếng cười này không có phóng thích năng lực đặc thù, chỉ là một tiếng cười bình thường. "Ta là Ung Hoà Đại Thánh..."
"Thì sao?" Lục Châu nhìn nó, hỏi.
"Nhân loại hèn mọn, cho dù là chân nhân đến Trấn Thọ khư cũng không dám làm càn như ngươi!" Ung Hoà trầm giọng nói.
Nơi này là thánh địa tu hành, hàng năm có rất nhiều nhân loại đi tới nơi này nhưng chẳng ai ở lại được quá lâu. Bởi vì chúa tể giả chân chính tại Trấn Thọ khư không phải là nhân loại, mà là Ung Hòa Đại Thánh.
"Chỉ là thú hoàng mà cũng xứng xưng thánh?" Lục Châu nói.
Ung Hoà tức giận nhìn khắp bốn phía, nói: "Ta vốn là thánh! Đều do đám nhân loại các ngươi!"
Lục Châu nhìn lên đám hắc vụ che khuất không trung: "Cân bằng? Có lẽ khi ngươi chết đi, kim liên giới có thể xuất hiện một vị Thánh nhân."
Ung Hoà điên cuồng cười ha hả, "Nhân loại ngu xuẩn, ngươi cho rằng đánh ngất bọn hắn thì ta sẽ không có cách nào khống chế bọn hắn sao? Ngươi cứ từ từ mà hưởng thụ!"
Ung Hoà tiếp tục bành trướng thân thể, hư ảnh nó phóng lớn đến mấy lần, bàn tay nó vươn ra như xúc tu vọt về phía đám người.
Lục Châu nhíu mày.
Ung Hoà không chỉ có thể thông qua thính giác và thị giác để khống chế tâm trí người khác, mà còn có thể tự mình ra tay điều khiển thân thể bọn hắn.
Hai cái trước còn có thể xem như lịch luyện, nhưng Lục Châu không cách nào tha thứ loại phương thức khống chế thân thể này.
"Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!"
Lục Châu điều động Phiền Lung Ấn, vù một tiếng, Phiền Lung Ấn đập thẳng xuống lăng mộ.
Oanh!
Lăng mộ bị Lực Thiên Quân đánh sập hơn phân nửa.
Ung Hoà tức giận thở hổn hển. Lăng mộ là căn cơ của nó, một khi lăng mộ bị hủy, nó sẽ không còn chỗ nào để đi.
Nó lập tức rống lên một tiếng, trong lăng mộ lan tràn ra xúc tu đẩy Phiền Lung Ấn bay vào không trung.
Lục Châu vung ra một chưởng Tuyệt Thánh Khí Trí mang theo lực lượng Thiên Tướng từ trên trời giáng xuống.
Oanh!
Chưởng ấn nện thẳng vào khu vực cách gáy ba tấc trên lưng Ung Hoà. Ung Hoà lập tức cảm thấy đầu óc mê muội, đau đớn không thôi. Đây chính là nhược điểm của nó.
Hư ảnh không cách nào khống chế Lục Châu, cũng vô pháp đụng vào hắn, chỉ có thể đứng tại chỗ gào thét, giận không kềm được.
"A!" Ung Hoà kêu thảm. Sóng âm và hồng quang dần dần biến mất, hư ảnh cấp tốc thu lại bay trở về thân thể Ung Hoà.
Lục Châu phát hiện, bản thể của Ung Hoà yếu ớt đến mức không chịu nổi một kích.
Bốn vị lão giả lấy lại được ý thức, hồng quang trong mắt biến mất. Bọn hắn đưa mắt nhìn nhau, không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Ngay sau đó, bọn hắn rên lên mấy tiếng, phun ra từng ngụm máu tươi. Ba người Diệp Diệc Thanh, Diệp Nguyên Cửu và Diệp Canh đều cảm nhận được tu vi mình đã thay đổi.
"Mệnh cách của ta!"
"Diệp Duy, ngươi..."
Ba người nhìn về phía Diệp Duy.
Diệp Duy lộ vẻ thống khổ và áy náy nói: "Là Ung Hoà."
Bốn người quay đầu nhìn về phía lăng mộ. Ung Hoà đang lăn lộn dưới đất, không ngừng kêu thảm.
Bọn hắn rốt cuộc cũng bừng tỉnh đại ngộ.
Chương 1513
Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân cũng tỉnh táo lại. Sau phút giây mờ mịt ngắn ngủi, bọn hắn đã hiểu ra chân tướng.
Nhan Chân Lạc, Lục Ly và bốn huynh đệ Khổng Văn cùng một lúc tỉnh lại, trên mặt tràn đầy mộng bức.
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa từ xa bay về.
"Sư huynh, các huynh không sao chứ?" Tiểu Diên Nhi hỏi.
"Không có việc gì." Minh Thế Nhân cau mày nhìn về phía Ung Hoà: "Chúng ta đều bị con hung thú này mê hoặc tâm trí..."
Đây là một cảm giác rất tồi tệ, dù là ai cũng rất khó tiếp nhận được việc mình bị người khác khống chế.
"Cẩn thận một chút, đừng để bị nó mê hoặc nữa." Khổng Văn bò dậy nói, "Nếu xảy ra chuyện thì việc đầu tiên đệ cần làm chính là đánh ta ngất xỉu."
Khổng Vũ: ". . ."
Yêu cầu này của huynh thật là kỳ quái.
Khổng Văn nói: "Các chủ vẫn bình an không có việc gì. Đừng để Ung Hoà trốn đi, bản thể của nó rất yếu, năng lực đặc thù của nó có thể so sánh với thú hoàng, nhưng bản thể thì còn yếu hơn cả thú vương."
Đám người gật đầu.
Lục Châu nhìn Ung Hoà đang kêu rên liên hồi, vung tay thi triển Ma Đà Thủ Ấn. Thủ ấn chụp vào lăng mộ khiến lăng mộ vỡ ra nát bét.
Ung Hoà bị Ma Đà Thủ Ấn lôi ra khỏi lăng mộ, thân ảnh nó hoàn toàn bại lộ trước mặt mọi người.
Con mắt và cái miệng nó đều đỏ lòm, lông vàng, trông khá giống vượn nhưng lại cao gầy quái dị hơn. Nửa người dưới của nó giống như rễ cây đâm tua tủa, xung quanh còn có bùn đất bao bọc.
Ung Hoà trầm giọng nói: "Thả ta ra! Ta lệnh cho ngươi, thả ta ra!" Nó không ngừng gào thét.
Đám người theo bản năng lui lại, bao gồm cả bốn vị lão giả. Ngã một lần sẽ khôn ra, dù bọn họ đều là nhất đẳng cao thủ nhưng lại không có sức chống cự trước năng lực của Ung Hoà.
Lục Châu vuốt râu nói: "Đến bây giờ mà vẫn không rõ tình cảnh của mình?"
Oanh!
Lục Châu tung chưởng đánh vào đầu Ung Hoà khiến nó nổ đom đóm mắt, đầu óc quay cuồng.
Diệp Duy lên tiếng nhắc nhở: "Cẩn thận nó liều chết giãy dụa, dù sao nó cũng là thú hoàng, sẽ có chút thủ đoạn phòng thân."
Lục Châu tiếp tục nhìn Ung Hoà chằm chằm, hỏi: "Ngươi tới nơi này bao lâu rồi?"
Ung Hoà không trả lời.
"Vì sao lại cư ngụ ở Trấn Thọ Khư?"
Ung Hoà vẫn không trả lời.
"Trên tay lão phu đã dính bao nhiêu là máu tươi, tính thêm ngươi cũng không xem là nhiều."
Lục Châu nâng tay, chưởng đao hình thành mang theo lực lượng Thiên Tướng. Chỉ cần một đao này vung ra, thân thể Ung Hoà sẽ bị chém thành bã vụn.
Quả nhiên ——
Bộ rễ của Ung Hoà lại bắt đầu chuyển động, trong mắt xuất hiện hồng quang: "Ta muốn các ngươi phải trả giá đại giới!"
Thân thể của nó chảy ra tiên huyết, máu tươi đổ xuống bộ rễ đã cắm sâu vào trong mặt đất, dùng đại địa làm căn cơ, dùng Trấn Thọ Khư làm chất dinh dưỡng, hư ảnh cấp tốc bành trướng.
"Tôn nghiêm của Ung Hoà Đại Thánh không thể xâm phạm!"
Diệp Duy lớn tiếng nói: "Bằng hữu cẩn thận! Mau lui ra phía sau!" Lúc này hắn không hi vọng Lục Châu xảy ra chuyện.
Bọn hắn đều đã đánh giá thấp Ung Hoà, nếu lại bị Ung Hoà khống chế lần nữa thì tâm lý của đám người sẽ bị đả kích vô cùng nặng nề.
"Mau, mau đánh choáng ta!" Khổng Văn nói.
". . ."
Không ai để ý tới Khổng Văn.
Ung Hoà kêu lên chói tai và bắn ra hai đoàn hồng quang, lặp lại chiêu cũ ——
Lục Châu vươn một tay lên trời, Tinh Bàn nở rộ che chắn thiên không.
Khổng Văn lập tức vỗ đùi nói: "Đúng rồi, sao ta lại không nghĩ tới chứ?"
Hắn tự phong bế thính giác và thị giác, nín hơi ngưng thần. Những người khác cũng cấp tốc làm theo.
“Trọng lực!”
"Nghiệp Hỏa!"
Trọng lực áp chế Ung Hoà khiến hư ảnh của nó không cách nào tiếp tục khuếch trương. Nghiệp Hỏa rơi xuống, bắt đầu bốc cháy rừng rực.
Thanh âm của Ung Hoà không ngừng càn quét về phía Lục Châu nhưng không thể làm dao động tâm trí hắn mảy may.
Trừ lần đầu tiên không kịp phòng bị, sau đó những lần công kích tinh thần tiếp theo của Ung Hoà đều không thể làm gì Lục Châu. Quanh năm tu hành khẩu quyết Thiên Thư khiến ý chí của hắn hơn xa vạn năm chân nhân, có thể so sánh với Thánh nhân.
"Vì sao ngươi không có việc gì… Vì sao, vì sao..."
Ung Hoà không ngừng lặp đi lặp lại hai tiếng ‘vì sao’, nghe còn khó chịu hơn tiếng Đường Tăng niệm Kim Cô Chú.
Lục Châu nhíu mày, Nghiệp Hoả bao trùm cả lăng mộ, cháy lên nghi ngút.
"Là Nghiệp Hoả, mà còn là Nghiệp Hoả đã thông qua Mệnh Quan." Diệp Duy nói.
"Cao nhân kim liên giới, chẳng trách..."
"Chẳng trách cái gì?"
"Chẳng trách sẽ xuất hiện hiện tượng mất cân bằng."
Bốn vị lão giả vì tự bảo vệ mình nên gần như bịt kín toàn bộ thanh âm, che lại tầm nhìn trên bầu trời, chỉ nhìn được động tĩnh của Lục Châu.
Lục Châu không nghe được lời bốn vị lão giả nghị luận mà tiếp tục đối phó Ung Hoà.
“Băng phong.”
Rắc ——
Hàn ý lan tràn, Ung Hoà bị đông cứng, băng hoả lưỡng trọng thi nhau bào mòn sức lực nó.
Lục Châu gọi ra Vị Danh Kiếm, vung kiếm cương dài đến trăm trượng đâm tới.
Xoẹt!
Vị Danh Kiếm xuyên qua Ung Hoà, hiển nhiên nó không chỉ có một trái tim.
Lục Châu gọi ra Tinh Bàn, mười đạo lực lượng Mệnh Cách bắn ra cương ấn quang trụ, hội tụ vào một chỗ.
Ầm!
Lăng mộ bị đánh thành một hố sâu. Lục Châu thu hồi Tinh Bàn.
Đám người Diệp Duy đã kinh ngạc đến tròn mắt.
“Là chân nhân! Lực lượng vừa rồi vô cùng khủng bố!”
“Vậy tại sao hắn không thi triển Đạo lực lượng?”
Vừa dứt lời, hư ảnh Lục Châu lại loé lên xuất hiện bên cạnh Ung Hoà, thân thể Lục Châu trong suốt như mặt nước.
Đám xúc tu của Ung Hoà đâm xuyên qua màn nước, không thể gây thương tổn cho Lục Châu một chút nào.
Lục Châu lại dùng Vị Danh Kiếm đâm Ung Hoà một nhát.
Bốn vị lão giả: “. . .”
Đây còn không phải là Đạo lực lượng sao?
Bọn hắn cảm nhận được trên người Lục Châu toát ra một loại lực lượng vô cùng thần bí, chỉ có chân nhân mới cho bọn hắn cảm giác sợ hãi tương tự. Trái tim bọn hắn
đập thình thịch.
Đây chính là chân nhân!
Bọn hắn lại toan tính tranh giành bảo bối với một vị chân nhân!
Diệp Duy thấp giọng truyền âm nói: “Từ bỏ Trấn Thọ Thung, lát nữa thừa cơ hội rời khỏi chỗ này.”
Bốn người cấp tốc nhất trí với nhau, quên sạch sành sanh hiểu lầm vừa rồi. Đều là lão nhân tinh, bọn hắn sẽ không tính toán chuyện ban nãy, chỉ có chung sức đồng lòng mới có thể chạy thoát khỏi bàn tay của chân nhân.
Chương 1514
“Diệp Chính gặp phải chân nhân trong bí ẩn chi địa, người đó rốt cuộc là ai?”
“Không biết, Tam Thập Lục Thiên Cương đều chết sạch, Diệp Chính cũng không muốn nhắc tới.” Diệp Diệc Thanh thở dài đáp.
Diệp Duy cau mày: “Ta biết ngươi muốn nói cái gì… Cầm lấy.”
Hắn lấy trong ngực áo ra một hộp gấm, trong hộp gấm có bốn cái ngọc phù. Diệp Duy phát cho mỗi người một tấm.
“Đây là…” Diệp Canh kinh ngạc nói, “Thật sự phải dùng tới thứ này sao?”
“Đây là thủ đoạn duy nhất giúp chúng ta chạy thoát khỏi tay chân nhân… Chuyện còn chưa rõ ràng, nếu có thể xác định chính là hắn thì chúng ta bóp nát phù này.” Diệp Duy nói.
“Ừm.” Ba người gật đầu.
Truyền âm xong, Diệp Duy tự vung tay đập vào miệng mình một cái. Về sau gặp người khác bớt có bô bô cái miệng tự giới thiệu mình đi nha!
. . .
Một chiêu hư hoá thần thông của Lục Châu khiến Ung Hoà lâm vào tuyệt vọng. Nó dồn hết sức lực tấn công nhưng chẳng có chút tác dụng gì. Tấn công thanh âm, thị giác, thực thể đều vô nghĩa với Lục Châu.
Lục Châu tiến tới từng bước, Vị Danh Kiếm bay múa trên không trung, mỗi một kiếm chém ra đều ẩn chứa lực lượng Thiên Tướng.
Xoẹt xoẹt xoẹt…
Thân thể Ung Hoà tựa như manh áo, bị cây kim khâu Vị Danh Kiếm đâm tới đâm lui như đang thêu thùa. Tiếng gào thét bén nhọn rốt cuộc cũng im bặt.
Hư ảnh Ung Hoà dừng lại, sau đó cấp tốc thu nhỏ lại rồi biến mất, toàn thân nó héo rũ cực nhanh. Ung Hoà cúi đầu nhìn toàn thân mình bị đâm như tổ ong, toàn bộ chấp niệm bỗng chốc tan biến…
Nó cười một tiếng, sau đó bật khóc. Tiếng khóc làm cho người ta sợ hãi.
“Ngươi… có biết ta đã ở nơi này bao lâu rồi không?” Ung Hoà nói.
Lục Châu không nói gì.
“Ba mươi ngàn năm… Ròng rã ba mươi ngàn năm. Ngươi có muốn biết bên dưới lăng mộ có gì không? Ha ha ha…”
Thấy vẻ mặt Lục Châu vẫn thản nhiên như không, nó bỗng nhiên tức giận nói:
“Bản tính của nhân loại đều là tham lam! Tham lam thì phải trả giá đại giới! Nó còn cường đại hơn ta rất nhiều… các ngươi rất nhanh sẽ phải chôn cùng ta thôi. Ha ha ha…”
Tiếng cười cuối cùng của Ung Hoà kẹt lại trong cổ họng, khoé miệng nó vẫn nhếch lên cao nhưng toàn thân đã cứng ngắc tựa một một gốc cây khô, không còn động tĩnh.
Ung Hoà đúng là rất cường đại nhưng không thích hợp để thu phục, một phần vì nó quá quái dị và độc ác, một phần vì tâm tình của nó quá mức tiêu cực.
[Ting — đánh giết thú hoàng Ung Hoà, thu hoạch được 30.000 điểm công đức.]
Lục Châu từng giết tu hành giả nhiều Mệnh Cách, điểm công đức tổng cộng cao hơn mức này nhiều, nhưng con số này là số điểm ban thưởng cho một lần đánh giết cao nhất mà Lục Châu từng gặp.
Nhịp tim của Diệp Duy đập rất nhanh, ánh mắt hắn nhìn về phía lăng mộ.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn về phía bốn người Diệp Duy, hỏi: “Bên dưới đó là Trấn Thọ Thung?”
Diệp Duy gật đầu đáp: “Vật này tên là Trấn Thọ Thung, là thánh vật hằng cấp. Trấn Thọ Khư có thể tạo thành không gian riêng biệt là nhờ có nó. Trấn Thọ Thung có tác dụng đẩy nhanh tốc độ tu hành, nhưng đồng thời cũng tiêu hao thọ mệnh, đây là nguyên nhân các đại chân nhân không muốn lấy thứ này.”
Đến cấp chân nhân, Trấn Thọ Thung không còn bao nhiêu tác dụng, ngược lại còn lấy đi sinh mệnh của bọn hắn, đám chân nhân đương nhiên không ưa gì nó.
Mà người chưa đến cấp chân nhân lại không phải là đối thủ của Ung Hoà, hoặc kiêng kỵ bí ẩn chi địa hung hiểm nên không thể lấy Trấn Thọ Thung đi.
“Đã như vậy, vì sao các ngươi còn muốn lấy Trấn Thọ Thung?” Lục Châu hỏi.
“Việc này…” Diệp Duy nghĩ ngợi rồi đáp, “Bởi vì ta muốn xung kích lên mười tám Mệnh Cách.”
Ba lão giả kia nghe vậy lập tức gật đầu phụ hoạ.
Thấy mặt Lục Châu không có biểu tình gì, Diệp Duy lại nói: “Nhưng bây giờ không cần nữa. Chúng ta đều đã bị thương, chỉ muốn rời đi. Thủ đoạn của lão tiên sinh thật kinh người, bội phục, bội phục.”
Bốn vị lão giả đồng thời chắp tay với Lục Châu rồi xoay người rời đi.
“Chờ đã.” Lục Châu bỗng lên tiếng, “Ngươi tên là Diệp Duy?”
Điều em không muốn nay cũng đã đến… Diệp Duy đành gật đầu: “Đúng vậy.”
“Ngươi có biết người tên là Diệp Chính ở Nhạn Nam Thiên không?” Lục Châu nhìn chằm chằm bốn người, tỉ mỉ quan sát nhất cử nhất động của bọn hắn.
Không thể không nói, đám người đều là lão nhân tinh, khả năng khống chế cảm xúc đã đạt tới lô hoả thuần thanh, không để người khác nhận ra mình nghĩ gì.
Diệp Duy nghe đến đây đã gần như có thể khẳng định người đánh Diệp chân nhân trọng thương chính là lão giả trước mắt.
Bí ẩn chi địa lớn như vậy, vì sao lại hết lần này đến lần khác gặp phải người này chứ? Đúng là ý trời.
“Không biết.” Diệp Duy mặt không đỏ tim không đập đáp.
“Chúng ta nào dám trèo cao, tự nhận mình quen biết Diệp chân nhân chứ.” Diệp Diệc Thanh nói.
Diệp Canh còn khoa trương hơn:
“Nói thật lòng, lúc vừa đến Trấn Thọ Khư chúng ta có chút đề phòng lão tiên sinh. Nhưng vừa rồi lão tiên sinh ra tay đánh giết Ung Hoà, thuận tiện cứu chúng ta một mạng, đây chính là ơn cứu mạng đó, chúng ta cảm động vô cùng…”
Dùng lời nói thật để che giấu suy nghĩ của mình, đây cũng là một kỹ xảo để nói dối.
Lục Châu nhìn bốn người vẻ dò xét.
Ngoài mặt bốn người trông rất bình thường nhưng trong lòng đều hoảng như nai tơ gặp hổ, ngọc phù trong tay đã sắp vỡ nát.
Thế sự khó lường ——
Khổng Văn bỗng nhiên vỗ đầu nói: “Ta hình như nhớ ra một chút… cái tên Diệp Duy này nghe cứ quen quen thế nào…”
“. . .”
Đám người không còn gì để nói.
“Đại ca, rốt cuộc là huynh có nhớ được không?” Khổng Vũ mất kiên nhẫn hỏi.
“Ta sắp nhớ ra rồi, bị đệ cắt ngang dòng suy nghĩ, lại quên mất!”
Đám người Diệp Duy len lén thở phào một hơi. Mịa nó suýt chết nha!
Soạt ——
Đúng lúc này, một cây trụ màu đen từ dưới lòng đất phá không bay lên, toả ra quang mang quỷ dị.
“Trấn Thọ Thung?!”
Nhìn thấy Trấn Thọ Thung, trong mắt bốn vị lão giả lộ vẻ nghi hoặc.
Soạt! Trấn Thọ Thung lại bay lên cao một chút.
Đám người không khỏi nhíu mày.
“Thành tinh rồi à?” Minh Thế Nhân nói.
“Đồ vật sao có thể chủ động xuất hiện? Không phải là Ung Hoà sống lại đó chứ?”
Chương 1515
Lục Châu tỉ mỉ quan sát Trấn Thọ Thung. Nếu Trấn Thọ Khư thật sự có hiệu quả như lời bốn lão giả nói, vậy đây chính là thánh vật hằng cấp cực kỳ hiếm có.
Tuy rằng loại năng lực này đối với nhiều người có hại hơn là có lợi, nhưng với người nắm giữ Thẻ Nghịch Chuyển như Lục Châu thì nó chính là cực phẩm!
Thừa dịp Trấn Thọ Thung còn đang bay ra, Lục Châu vung tay lên, Vị Danh Kiếm lập tức lấy đi ba viên Mệnh Cách Chi Tâm từ thi thể Ung Hoà.
Đám người trợn tròn mắt nhìn Mệnh Cách Chi Tâm toả ra u quang nhàn nhạt như mắt lang sói trong đêm đen, đẹp đến kinh tâm động phách.
Nếu có thể dùng Mệnh Cách Chi Tâm này để khai Mệnh Cách thì ít nhất sẽ đạt được một năng lực của Ung Hoà. Bốn người Diệp Duy ao ước tới cực điểm.
Lục Châu ném ba viên Mệnh Cách Chi Tâm cho Minh Thế Nhân. Minh Thế Nhân lập tức cất kỹ, hớn hở nói: “Đồ nhi cam đoan sẽ giữ cẩn thận.”
Ba viên Mệnh Cách Chi Tâm, sư phụ chỉ dùng một viên, mấy viên còn lại đương nhiên sẽ cho đồ đệ sử dụng ahihi. Minh Thế Nhân sao có thể không vui vẻ cho được.
Soạt ——
Lúc này, Trấn Thọ Thung đen tuyền đột nhiên toát ra quang hoa, tựa như một bóng đèn màu đen đang phát sáng.
Nó từ từ xoay tròn, sinh ra một cỗ gợn sóng vô hình khiến không gian xung quanh biến thành một cơn lốc xoáy.
“Cái gì thế?”
Không ai hiểu được Trấn Thọ Thung đang làm gì, chỉ có thể lặng lẽ quan sát nó.
Lòng hiếu kỳ của con người thường có thể chiến thắng sự sợ hãi, huống chi đám người còn không thấy sợ hãi tí nào.
Tốc độ xoay tròn của Trấn Thọ Thung càng lúc càng nhanh, cơn lốc xoáy cũng ngày càng lớn.
Lục Châu luôn cảm thấy rất kỳ lạ nhưng không thể nói rõ ra được.
Ngay sau đó, Trấn Thọ Thung đột nhiên biến lớn, ban đầu chỉ to bằng bắp chân người, hiện tại đã to như cột đình.
“Vòng xoáy tăng cường rồi.” Minh Thế Nhân nói, “Chúng ta rút lui trước.”
Gâu gâu gâu.
“Không đúng, là dòng chảy thời gian tăng tốc!” Diệp Duy cau mày nói.
Nghe được tiếng nhắc nhở, Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra xem, phát hiện thọ mệnh của hắn đang không ngừng bị trừ đi với tần suất càng lúc càng nhanh.
-1.
-1.
-2.
“Trấn Thọ Thung đang hấp thu thọ mệnh của chúng ta.” Minh Thế Nhân vừa nói vừa cảm nhận biến hoá của thực vật xung quanh. Chúng đang cấp tốc già đi.
Ầm ầm!
Trấn Thọ Thung lại khuếch trương lần nữa, to lên gấp mấy chục lần.
Đám người cấp tốc lui lại. Từ phía Trấn Thọ Thung sinh ra một lực hút cực lớn.
Diệp Duy nói: “Lão tiên sinh, chúng ta có biện pháp đối phó với Trấn Thọ Thung, nếu thành công, ngài có thể giao vật này cho chúng ta không?”
Hắn vẫn không muốn từ bỏ Trấn Thọ Thung như thế.
“Chỉ bằng các ngươi?”
Ý nói, các ngươi đã bị thương như thế, còn miễn cưỡng đòi thu phục Trấn Thọ Thung? Rất khó.
Bốn người Diệp Duy nghe ra được Lục Châu cũng muốn có được Trấn Thọ Thung, bèn lựa chọn từ bỏ. “Đi!”
Bốn người bay ra ngoài.
Nhưng khi bọn hắn vừa bay được trăm thước, một vòng xoáy vô hình xuất hiện phong toả bốn người.
Trên thực tế, từ khi Ung Hoà ngã xuống, đạo văn dưới mặt đất đã hình thành một tầng bình chướng bao bọc toàn bộ khu vực Trấn Thọ Khư. Từ bên ngoài nhìn vào, Trấn Thọ Khư như bị một tầng pha lê đen bịt kín.
Vòng xoáy không ngừng hấp thu thọ mệnh của toàn bộ sinh vật trong Trấn Thọ Khư, kể cả thi thể người chết.
Đoan Mộc Sinh nói: “Chúng ta đã bị Trấn Thọ Khư phong bế!”
Lục Châu nhìn về phía Trấn Thọ Thung: “Muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, tất cả những vấn đề này đều do Trấn Thọ Thung mà ra.”
“Sư phụ, người muốn lấy thứ này?”
“Đã đến thì phải lấy. Nó có thể trợ giúp các ngươi tu hành.”
Đám người gật đầu. Bọn hắn cũng rất muốn được ra ngoài, chưa được bao lâu mà thọ mệnh của bọn hắn đã hao tổn gần hai năm.
Oanh!
Trấn Thọ Thung lại tiếp tục khuếch trương thêm mấy lần, biến thành một cự trụ chống trời có đường kính hơn mười mét.
Vòng xoáy càng lúc càng nhanh, thọ mệnh giảm mạnh. Bốn vị lão giả Diệp Duy điên cuồng tấn công tầng bình chướng nhưng bất lực.
“Hỏng rồi, chúng ta đều đánh giá thấp uy lực của Trấn Thọ Thung.” Diệp Duy nói.
Lục Châu bay vọt tới, chưởng ấn đánh xuống Trấn Thọ Thung. Oanh!
Trấn Thọ Thung không hề suy suyển, mà tốc độ hấp thu thọ mệnh lại tăng lên không ít.
“Lão tiên sinh, muốn giải quyết Trấn Thọ Thung chỉ có hai biện pháp: một là thoả mãn nhu cầu của nó, cho nó đầy đủ thọ mệnh, hai là phải dùng lực lượng tuyệt đối để đánh bại nó.” Diệp Duy nói.
“Ngươi chắc chắn?”
“Chắc chắn… Nó cần khoảng năm ngàn năm thọ mệnh.”
Lục Châu không khỏi buồn bực. Con đường tu hành luôn muốn lấy mạng hắn. Khai cửu diệp muốn mạng, khai lam pháp thân muốn mạng, bây giờ giải quyết Trấn Thọ Thung cũng muốn mạng. Nếu nói theo quy tắc bảo toàn, vậy những thọ mệnh bị hấp thu này sẽ đi đâu?
Oanh ——
Trấn Thọ Thung vẫn tiếp tục bành trướng, lực hút điên cuồng gia tăng.
Lục Châu thấy bảng thọ mệnh của mình đang thay đổi:
- 300 ngày!
- 500 ngày!
- 800 ngày!
Trên không trung, một thân ảnh to lớn đang lao tới.
“Lục Ngô?!” Sắc mặt đám người Diệp Duy tái ngắt.
Lục Ngô lăng không trên bầu trời, cúi đầu quan sát đám người: “Trấn Thọ Thung?”
“Ngươi nhận ra vật này?” Lục Châu truyền âm hỏi.
“Truyền thuyết nói rằng nó là bảo vật do Thánh nhân đánh rơi, nhưng bí ẩn chi địa quá mức rộng lớn nên không ai tìm thấy.” Lục Ngô nói. “Mau áp chế nó, nếu không các ngươi sẽ bị hút khô.”
“Hút khô? Không phải chỉ có năm ngàn năm sao?” Diệp Duy ngẩng đầu, kinh ngạc nói.
Lục Ngô nhìn lão giả, híp mắt nói: “Ngươi trông khá quen… ai nói với ngươi Trấn Thọ Thung chỉ hấp thụ năm ngàn năm thọ mệnh?”
“. . .” Diệp Duy cúi thấp đầu, xua tay. “Ta không biết, ta chỉ đoán mò thôi.”
Vừa cúi đầu xuống, Diệp Duy chợt phát hiện mình già đi rất nhiều.
“Diệp Duy, nhanh lên, mau sử dụng thánh vật.” Diệp Diệc Thanh thúc giục hắn.
Diệp Duy lấy thánh vật ẩn chứa năm ngàn năm sinh cơ ra.
Lục Châu và các đồ đệ bay lượn khắp nơi, tìm cách phá vỡ bình chướng nhưng không thành công.
Lục Ngô ở bên ngoài cũng công kích bình chướng liên tục nhưng nó vẫn vững chắc như tường đồng vách sắt.
“Sư phụ!” Tiểu Diên Nhi hốt hoảng hô lên.
Đám người quay đầu nhìn nàng mới phát hiện Tiểu Diên Nhi trông đã già đi, mái tóc trắng xoá, mà Hải Loa cũng hệt như nàng, trở thành một bà lão.