Khi bọn hắn còn đang nghi hoặc, phía bắc rừng trúc có một thanh bào kiếm khách đang chậm rãi đi tới.
Sắc mặt bốn vị phó tướng khẽ biến, lập tức bước tới bên cạnh Quý Thanh Thanh, rút bội đao ra.
Quý Thanh Thanh nhìn thanh bào kiếm khách, khẽ nói: “Lui ra.”
“Tướng quân?”
“Trong lòng ta tự có đối sách.” Quý Thanh Thanh nói.
Bốn người đưa mắt nhìn nhau rồi lùi ra sau. Quý Thanh Thanh đứng đối diện với thanh bào kiếm khách.
“Ngươi đến rồi.”
“Đã có ước hẹn, sao có thể thất tín.” Thanh bào kiếm khách cười nhạt một tiếng.
Quý Thanh Thanh nói: “Chuyện ta đáp ứng ngươi, ta đã làm được. Mong ngươi có thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn.”
Ngu Thượng Nhung đáp: “Nói thì phải làm. Đã làm phải được. Ngươi rời khỏi Dự Châu đương nhiên sẽ không còn nằm trong danh sách của ta nữa.”
Nghe vậy, bốn vị phó tướng đã minh bạch thanh bào kiếm khách là ai. Gần đây trong Dự Châu Thành xuất hiện một cao thủ kiếm đạo, bắt chước nhị tiên sinh Ma Thiên Các viết ra danh sách tử vong. Quý Thanh Thanh và tám vị phó tướng của nàng đều có mặt trong danh sách này. Cũng vì chuyện đó mà bốn vị phó tướng ở đây vẫn luôn ăn không ngon ngủ không yên, không ngờ người trước mắt lại chính là cao thủ thần bí kia.
Quý Thanh Thanh cười nói: “Ngươi có biết tại sao ta đồng ý với ngươi rời khỏi thành Dự Châu không?”
“Xin lắng tai nghe.”
“Bởi vì nhất cử nhất động của ngươi, phong cách hành sự và lời nói cử chỉ của ngươi đều giống hệt người mà ta ngưỡng mộ trong lòng.” Quý Thanh Thanh không hề e dè nói thẳng.
“. . .”
Quý Thanh Thanh nhìn hắn một cái rồi tiếp tục nói:
“Có lẽ ngươi cho rằng dạng người chinh chiến nơi sa trường như ta cả đời đều sắt đá, không dễ dàng động tâm, nhưng sự thật không phải như thế… Trên đời này người xứng với Quý Thanh Thanh ta cũng chỉ có hắn. Chỉ có hắn mới phù hợp với hình tượng nam nhân trong lòng ta. Đáng tiếc thay hắn lại là người Ma Thiên Các, cùng ta thuỷ hoả bất dung… Biểu tình trên mặt ngươi có vẻ không tự nhiên, ngươi xem thường nữ tử như ta?”
Một nữ nhân lại đứng trước mặt người khác nói về nam nhân mà mình ngưỡng mộ, vốn là có hơi không được thoả đáng.
Ngu Thượng Nhung không nói gì.
Quý Thanh Thanh cười khổ: “Được rồi, có nói với ngươi thì ngươi cũng không hiểu.”
Ngu Thượng Nhung chỉ mỉm cười thay cho lời đáp.
“Không thì ngươi cho rằng ta có thể dễ dàng rời khỏi Dự Châu như vậy sao? Đừng tưởng ngươi rất giống hắn thì có thể khiến ta rời đi… Vu Chính Hải dù sao cũng là sư huynh của hắn, nếu ta giết Vu Chính Hải thì hắn nhất định sẽ hận ta cả đời.”
“. . .”
Từ khi Ngu Thượng Nhung bắt đầu xuất đạo khiêu chiến hết cao thủ này đến cao thủ khác, người ngưỡng mộ hắn nhiều như sao trên trời.
Từ già trẻ lớn bé, từ nam tới nữ, từ dân chúng bình thường tới cao thủ bát diệp đều có. Chỉ là, người có thể nhìn thấy gương mặt thật của hắn lại chẳng có mấy ai.
Những kẻ có tư cách đối diện với Ngu Thượng Nhung thông thường đều đã chết dưới kiếm của hắn rồi.
“Được rồi, không thèm nói với ngươi nữa. Ta phải đi đây.” Quý Thanh Thanh nói.
“Xin dừng bước.” Ngu Thượng Nhung bỗng lên tiếng.
“Còn có việc gì?” Quý Thanh Thanh nghi hoặc hỏi.
“Xét thấy mắt nhìn người của ngươi không tệ, tại hạ có một đề nghị.” Ngu Thượng Nhung dùng vỏ kiếm chỉ về phía tên phó tướng đứng bên trái Quý Thanh Thanh. “Giết hắn.”
Tên phó tướng kia đột nhiên run lên, lui lại một bước.
Quý Thanh Thanh nhướng mày, không hiểu lời hắn nói có ý gì.
“Ngươi đã lâm trận rời đi, người bên cạnh nhất định phải là tâm phúc… Tại hạ chỉ đề nghị như vậy, giết hay không giết đều do ngươi quyết định.” Ngu Thượng Nhung nhàn nhạt mỉm cười.
Có nghĩa là, tên phó tướng bên cạnh Quý Thanh Thanh chính là gian tế.
Quý Thanh Thanh nhìn gương mặt lạnh nhạt của Ngu Thượng Nhung rồi lại nhìn sang chiến tướng đã đi theo mình nhiều năm.
Dù đứng ở góc độ nào thì nàng đều nên tin tưởng người bên cạnh mình mới đúng. Thế nhưng không hiểu tại sao, Quý Thanh Thanh lại cảm thấy nam tử trước mặt càng đáng tin cậy hơn.
“Tướng quân, đừng nghe hắn nói linh tinh! Lòng trung thành của thuộc hạ đối với tướng quân có nhật nguyệt chứng giám!” Tên phó tướng vội vàng khom người.
Quý Thanh Thanh nhíu mày.
Khí thế trên người nàng dâng cao, nàng nhìn phó tướng Chu Hoài, trầm giọng nói: “Chu Hoài, Thần Đô nắm rõ hành tung của ta như trong lòng bàn tay có phải do ngươi mật báo?”
“Tướng quân!”
“Cho ta một lý do để tin tưởng ngươi…”
Thế gian này có rất nhiều chuyện không thể nói rõ ràng. Cho dù là vợ chồng mấy chục năm thì khi gặp chuyện vẫn có thể nghi ngờ nhau như thường, huống chi là một nữ nhân quanh năm chinh chiến nơi sa trường?
Vù!
Chu Hoài không nói hai lời, lập tức quay đầu phóng đi thật nhanh.
Không chạy thì không sao, một khi đã chạy chẳng khác gì đã tự mình thừa nhận mọi chuyện.
Quý Thanh Thanh thất vọng lắc đầu, hai ngón tay khẽ động, kiếm lao ra khỏi vỏ.
Mấy chục đạo kiếm cương xạ kích về phía trước, hội tụ lại thành một tia kiếm cương cực đại…
Chu Hoài vừa định gọi ra pháp thân, kiếm cương đã đâm tới. Xoẹt! Xuyên thủng lồng ngực hắn, đến một cơ hội phản kháng cũng không có.
Chu Hoài ngã xuống.
Quý Thanh Thanh hờ hững quay đi, chắp tay nói với Ngu Thượng Nhung: “Đa tạ đã nhắc nhở.”
“Việc nhỏ.” Ngu Thượng Nhung đáp.
Quý Thanh Thanh thấy hắn ôn hoà hữu lễ, phong cách làm việc thật hợp ý nàng, bèn hỏi: “Xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ?”
Ngu Thượng Nhung xoay người, mũi chân điểm nhẹ bay lên cao, thanh âm truyền xuống:
“Hư danh mà thôi, không đáng nhắc tới. Bảo trọng.”
Chỉ trong chốc lát đã biến mất khỏi tầm mắt.
“Tướng quân.” Tên phó tướng đứng sau lưng Quý Thanh Thanh khom người nói: “Nếu thuộc hạ đoán không sai, vị này… chính là Ngu Thượng Nhung của Ma Thiên Các.”
Quý Thanh Thanh vốn không thèm để ý, nghe vậy lập tức trừng to mắt…
Nàng tung người nhảy lên không trung, quay đầu tìm kiếm bốn phía nhưng đã chẳng còn thấy bóng dáng Ngu Thượng Nhung đâu nữa.
Tuy Ngu Thượng Nhung đồng ý không giết nàng nhưng không có nghĩa là hắn coi trọng nàng.
Cho dù là nữ nhi của Kỳ Vương Tần Nhược Băng hay một trong bát đại thống lĩnh Quý Thanh Thanh, hoặc là một cô nương xinh đẹp như hoa người người ngưỡng mộ nào đó cũng không thể khiến Ngu Thượng Nhung ghé mắt nhìn một lần.
Trước đây cũng vậy, sau này cũng thế.
Chương 607 Vô đề
Nửa tháng sau, năm thành Dự Châu đều bị U Minh Giáo đánh hạ.
Các đại môn phái trong tu hành giới Đại Viêm đều tiến vào thời kỳ nghỉ ngơi lấy lại sức. Việc trảm kim liên trùng tu đã tiến vào giai đoạn phát triển nhanh chóng.
Dưới lực chấn nhiếp của Ma Thiên Các và U Minh Giáo, các môn phái khác không còn dám gây sự nữa.
Một tháng sau, Thanh Châu thất thủ.
Ba tháng sau, Dương Châu thất thủ.
Đến đây, U Minh Giáo đã chiếm được bảy châu. Đồng thời tốc độ trùng tu khai diệp của tu hành giới càng lúc càng nhanh.
. . .
Trong Nam Các.
Minh Thế Nhân lén lút bay lên ngọn cây nhìn Đoan Mộc Sinh đang chăm chỉ tu luyện dưới võ trường.
“Tam sư huynh, từ nay về sau huynh chính là anh hùng trong lòng ta. Tự mình trảm kim liên… thật đáng kính nể.” Minh Thế Nhân giơ ngón tay cái lên nói với Đoan Mộc Sinh.
Sau khi sư phụ bế quan, Đoan Mộc Sinh liền lựa chọn trảm kim liên trùng tu. Hơn nữa còn tự mình trảm kim liên.
“Lão tứ, đệ xuống đây.”
“Có chuyện gì thì huynh nói đi, ta không xuống đâu.” Minh Thế Nhân nói.
Đoan Mộc Sinh lắc đầu thở dài: “Vì sao đệ không trảm kim liên?”
“Sao lại phải trảm? Người nào muốn xung kích lên cửu diệp mới cần trảm, ta lại không định bước vào cửu diệp.” Minh Thế Nhân nói. “Rất nhiều người cả đời còn không lên được bát diệp mà cũng học đòi người khác đi trảm kim liên, đó là đầu óc có vấn đề.”
Đoan Mộc Sinh gãi gãi đầu.
Nói cũng có lý… nếu đã không vào được bát diệp thì trảm kim liên có ý nghĩa gì? Trảm kim liên chẳng phải là để lên được cửu diệp hay sao? Đừng nói là bát diệp, cho dù là lục diệp, thất diệp đều đã rất đáng quý, dù ở môn phái nào cũng là nhân vật hạch tâm cấp trưởng lão.
Nhưng nghĩ kỹ lại thấy không đúng.
Đoan Mộc Sinh ngẩng đầu nói: “Lão tứ, đệ đang mắng ta?”
“Không không không… không có đâu! Ta đang khen huynh mà, huynh nhất định có thể đột phá cửu diệp!” Minh Thế Nhân nói.
Hừm, nói vậy cũng đúng. Đoan Mộc Sinh đương nhiên muốn tấn thăng cửu diệp rồi.
“Vì sao cửu sư muội không trảm kim liên?” Đoan Mộc Sinh lại hỏi.
Minh Thế Nhân nhún vai. “Tiểu tổ tông không chịu trảm thì ai mà dám động thủ?”
Quả thật là thế.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trước tấn thăng bát diệp rồi trảm kim liên cũng không có hại gì. Tứ đại trưởng lão hiện tại đã khai tứ diệp.”
Đoan Mộc Sinh nghe vậy kinh ngạc nói: “Nhanh như vậy?”
Minh Thế Nhân lắc đầu. “Vậy thì có gì mà nhanh. Ba tháng trước ta gửi phi thư cho thất sư đệ thông báo chuyện của Hải Loa sư muội. Thất sư đệ cũng gửi phi thư lại cho ta… huynh đoán xem hắn nói cái gì?”
Đoan Mộc Sinh nghe vậy lập tức nhíu mày. “Có rắm thì mau thả đi, đừng có lề mà lề mề, quá phiền.”
“Thất sư đệ nói có cao thủ kiếm đạo đã trùng tu đến ngũ diệp.” Minh Thế Nhân nói.
“. . .” Đoan Mộc Sinh giật mình không thôi.
“Trước khi trảm kim liên người này nhất định là cao thủ bát diệp. Đúng là không phải người, tu luyện gì mà nhanh như vậy! Đoán chừng trong ba tháng này hắn lại khai thêm một diệp cho mà xem. Người của các đại môn phái khai diệp cũng không chậm.”
Minh Thế Nhân ngồi trên cành cây, thấy Đoan Mộc Sinh đột nhiên rời đi bèn hỏi: “A, tam sư huynh, huynh đi đâu thế?”
“Đến thác nước tu luyện, không có việc gì đệ đừng đến làm phiền ta.” Đoan Mộc Sinh tung người bay lên rồi dần dần khuất bóng.
. . .
Cùng lúc đó.
Trong hoàng thành Thần Đô, bên ngoài một căn mật thất u ám.
“Tôn nhi Lưu Chấp, bái kiến Hoàng gia gia.” Tiếng nói vang lên xa xăm mà trầm thấp.
Đáng tiếc cánh cửa mật thất vẫn không động đậy.
“Chuyện liên quan đến tồn vong của hoàng thất, tôn nhi thỉnh cầu được yết kiến Hoàng gia gia!”
Hắn chờ một lát, cánh cửa đá cuối cùng cũng ông ông chậm rãi mở ra.
Trong lòng Lưu Chấp mừng rỡ, vội đứng dậy rón rén bước vào.
Căn mật thất rất lớn, bước vào trong như đang ở trong một thế giới khác.
Bên trong có đầy đủ mọi vật dụng, điển tịch cũng có rất nhiều, đầy đủ các loại đại đạo tu hành, từ công pháp của bách gia đến vũ kỹ đao thương côn bổng, không gì không có.
Một vị lão giả thân mặc trường bào, gương mặt tiều tuỵ ngồi ngay ngắn trên đài cao, tia sáng trên trần rọi xuống người hắn. Toàn bộ mật thất khổng lồ chỉ có một người.
“Hoàng gia gia.” Lưu Chấp quỳ xuống.
Trong mật thất hoàn toàn yên tĩnh. Lưu Chấp không dám tuỳ tiện mở miệng. Một lúc sau lão giả mới mở mắt ra.
“Thế nhân đều biết Cô đã băng hà, không màng đến thế sự. Ngươi thật to gan!”
(Chú thích: “Cô” là cách xưng hô của người chức vị cao thời cổ đại để tự gọi mình, tương tự như “cô gia”, mình viết hoa để các bạn không hiểu nhầm.)
Vị lão giả này chính là phụ thân của hoàng đế Vĩnh Thanh, là hoàng đế Vĩnh Thọ đã băng hà, tự là Lưu Qua!
Lưu Chấp quỳ dưới đất, run rẩy nói:
“Tôn nhi không muốn quấy nhiễu Hoàng gia gia, nhưng mà… hiện tại thiên hạ đại loạn, đại đệ tử Ma Thiên Các Vu Chính Hải cướp bóc đốt giết khắp nơi, làm việc ác bất tận.”
“Lưu Thương đâu?”
“Phụ hoàng… phụ hoàng tuy là bát diệp nhưng cũng khó làm gì được U Minh Giáo.” Lưu Chấp nói.
Lưu Qua khẽ nhíu mày, lại thở dài một tiếng. “Cô còn không bằng phụ hoàng ngươi. Huống chi Cô đã là một đống xương già từ lâu.”
Thái tử Lưu Chấp cúi người, run giọng nói:
“Nhưng bây giờ tôn nhi chỉ có thể cầu cứu Hoàng gia gia… nếu ngay cả Hoàng gia gia cũng không còn cách nào thì… thiên hạ này sẽ đổi chủ mất!”
Lưu Chấp lệ rơi đầy mặt, từng giọt nước mắt như những cánh hoa nhỏ rơi tí tách xuống mặt đất.
Sống đến từng tuổi này, Lưu Qua há có thể không biết tính toán của tiểu tử này. “Ngươi vốn có thể cầu cứu phụ hoàng ngươi.”
Hoàng thất có quy củ của mình. Lưu Qua đã lui vị, lại tuyên bố với thế gian là hắn đã băng hà, nếu lại xuất hiện thì sau này hoàng thất làm sao thủ tín với lê dân bách tính.
Lưu Chấp nức nở nói: “Phụ hoàng vẫn luôn bế quan không màng chính sự.”
Lưu Qua nghi hoặc hỏi: “Cô nghe nói hắn đã là bát diệp, sao còn phải bế quan?”
“Phụ hoàng muốn xung kích lên cửu diệp.” Lưu Chấp đáp.
Vừa nghe được hai chữ ‘cửu diệp’, lông mày Lưu Qua nhíu lại thật chặt, cặp mắt nheo lại, một cơn phẫn nộ xộc lên đầu hắn.
Ầm!
Lưu Qua vung tay đánh ra một chưởng, chiếc bàn đá bên cạnh bị cắt ra một mảng.
Chương 608 Vô đề
Lưu Chấp bị doạ đến toàn thân lun lên, vội vàng dập đầu: “Hoàng gia gia bớt giận! Hoàng gia gia bớt giận!”
“Cô đã nói bao nhiêu lần, người trong hoàng thất bất kể là ai đều không được xung kích lên cửu diệp. Lưu Thương đúng là cả gan làm loạn, bảo hắn đến gặp Cô!” Lưu Qua tức giận, mặt mày xanh mét.
Lưu Chấp hoàn toàn không ngờ Hoàng gia gia lại tức giận như vậy, trong lòng càng thêm vô lực.
Chuyện đã đến nước này, hắn chỉ có thể tiếp tục làm tới.
“Hoàng gia gia, ngài ở trong mật thất quá lâu nên không hiểu rõ tin tức bên ngoài. Tu hành giới hiện nay đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, cửu diệp đã xuất hiện!” Lưu Chấp nói.
Lưu Qua nhíu mày nhìn Lưu Chấp, trong lòng lại âm thầm kinh ngạc. “Đứng lên rồi nói.”
“Vâng.”
Lưu Chấp cung kính đứng dậy, ngoan ngoãn đến bên cạnh Lưu Qua.
“Ngươi có nhìn thấy tận mắt không?” Lưu Qua hỏi.
“Chưa hề thấy tận mắt… nhưng tin tức này tuyệt đối là thật. Thất đại môn phái vây công Ma Thiên Các bị Cơ lão ma dùng phong thái cửu diệp quét sạch. Hiện nay trong tu hành giới không có ai là không biết.” Lưu Chấp thấp giọng kể lại.
“Ma Thiên Các, Cơ Thiên Đạo?” Trong đôi mắt Lưu Qua hiện lên vẻ kinh ngạc thâm thuý.
“Đúng vậy.”
Lưu Qua không tỏ ra quá bất ngờ, ngược lại còn khẽ thở dài một tiếng. “Sao lại là hắn?”
Trong sự nghi hoặc này còn mang theo một tia tiếc nuối.
“Hoàng gia gia, ngài nhận biết hắn?”
“Đâu chỉ là biết, Cô và hắn còn là bạn cũ.” Lưu Qua nói. “Đáng tiếc, đạo bất đồng bất tương vi mưu. Trong lòng hắn chỉ có tu hành, trong lòng Cô lại là thiên hạ, từ đó mỗi người đi mỗi ngả. Không ngờ sau nhiều năm như vậy hắn lại thành cửu diệp.”
Lưu Chấp khóc lóc kể lể: “Cơ lão ma không chỉ thành cửu diệp, tu hành giới hiện nay cũng đã thay đổi rất nhiều.”
“Thay đổi?”
“Xin nghe tôn nhi kể lại đầu đuôi sự tình.”
Sau đó Lưu Chấp kể lại chuyện Cơ lão ma đánh giết thất đại môn phái, rồi chuyện lý luận trảm kim liên lan truyền khiến người người đều học theo trảm kim liên trùng tu… từng chuyện từng chuyện đều nói rất tường tận.
Lưu Qua nghe vậy, hai mắt mở lớn, trong mắt bốc đầy lửa giận.
Càng về sau hắn càng không nhịn được nữa, phất tay áo mắng: “Quá làm càn! Cái lý luận trảm kim liên đó rốt cuộc là do ai nêu ra?”
Lưu Chấp nhẹ giọng nói:
“Lý luận trảm kim liên bắt đầu từ một số dịch trạm, sau đó càng truyền càng tà dị, cho đến khi có người thành công sống sót sau khi trảm kim liên thì thế nhân mới bắt chước làm theo. Phụ hoàng, phụ hoàng… đã trảm kim liên trùng tu.”
Những lời sau cùng của Lưu Chấp càng lúc càng nhỏ, gần như không thể nghe rõ ràng.
Cơn giận trong lòng Lưu Qua càng lúc càng lớn. Nhưng nghĩ lại, hắn đã không còn là vị hoàng đế hô mưa gọi gió khi xưa nữa. Năm tháng chẳng buông tha ai, bộ xương già của hắn sao còn có thể chấn nhiếp người khác?
Những quy củ, ý chỉ trước đây hắn lập ra đều thoảng qua như mây khói. Vĩnh Thọ hoàng đế Lưu Qua chỉ còn biết thở dài.
“Tu hành giới có dị biến chưa?”
“Dị biến?” Thái tử Lưu Chấp nghi hoặc.
“Ngươi có biết vì sao Cô lại lập ra ý chỉ không được phép xung kích cửu diệp không?” Vĩnh Thọ hoàng đế thầm thấp nói.
Lưu Chấp lắc đầu.
Lưu Qua nhìn vẻ mặt mờ mịt của Lưu Chấp, khẽ lắc đầu nói: “Thôi, ngươi chỉ cần nói cho Cô biết có dị biến gì không là được.”
Lý luận trảm liên, cửu diệp xuất hiện, hoàng thất tồn vong… mấy chuyện này không được xem là dị biến sao?
Lưu Chấp lại lần nữa lắc đầu.
Lưu Qua trầm giọng nói: “Nhớ ngày đó Cô được cao thủ thần bí chỉ điểm, may mắn tấn thăng bát diệp, lập ra một thời thái bình thịnh thế. Nhưng thật không ngờ… rốt cuộc cũng có người bước thêm một bước.”
Lưu Chấp nghe mà chẳng hiểu ra làm sao. “Hoàng gia gia, tôn nhi không hiểu ý của ngài. Vị cao nhân thần bí kia thật sự đáng tin?”
Lưu Qua liếc hắn một cái, âm trầm nói: “Làm càn.”
“Tôn nhi biết sai, tôn nhi chỉ là không hiểu… Người đó nói cửu diệp sẽ mang đến tai nạn, nhưng Cơ lão ma đã là cửu diệp từ lâu mà nào có thấy tai nạn gì đâu chứ?”
Thiên đạo có luân hồi. Nếu đã cấm cửu diệp thì tất phải có nguyên nhân. Con người muốn bước qua lằn ranh thì phải trả giá đủ lớn.
Lưu Qua đưa mắt nhìn tôn nhi rồi nói: “Cửu diệp thật hay giả, Cô sẽ tự mình phán đoán.”
Lưu Chấp nghe vậy liền mừng rỡ hỏi: “Hoàng gia gia, ngài quyết định xuất đầu lộ diện?”
Lưu Qua chậm chạp đứng dậy, động tác có vẻ rất cứng ngắc, tấm lưng còng xuống trông chẳng khác gì một lão nhân bình thường. “Hiện tại bát đại thống lĩnh có những ai?”
Lưu Chấp một năm một mười nói:
“Thống lĩnh thủ cửa bắc thành Tuyên Tĩnh Vân.”
“Thống lĩnh thủ cửa nam thành Vương Việt.”
“Thống lĩnh thủ cửa đông thành Hàn Ngọc Nguyên… nhưng Hàn thống lĩnh đã hy sinh trong trận chiến ở Thuận Thiên Uyển, hiện tại do cao thủ Đạo môn Quý Thanh Thanh thay thế.”
“Thống lĩnh thủ cửa tây thành Hạng Liệt… trong trận chiến ở Lương Châu Thành lão nhân gia đã bất hạnh chiến tử, vị trí này tạm thời để trống.”
“Thống lĩnh thủ cửa đông bắc thành Cổ Nhất Nhiên.”
“Thống lĩnh thủ cửa đông nam thành Ma Lộ Bình.”
“Thống lĩnh thủ cửa tây nam thành Văn Thư… nhưng Văn thống lĩnh đã bất hạnh chiến tử khi đi chi viện Kinh Châu.
“Thống lĩnh thủ cửa tây bắc thành Tô Thánh.”
. . .
Nghe thấy những cái tên này, Vĩnh Thọ hoàng đế Lưu Qua nói: “Hàn Ngọc Nguyên trời sinh thích tỏ ra mình thông minh, có kết quả này cũng không có gì lạ. Nhưng Văn Thư và Hạng Liệt đều là loại người ổn trọng thâm trầm, vì sao lại chết?”
“Thất đệ tử Ma Thiên Các Tư Vô Nhai rất giỏi tính kế, là một tên âm hiểm xảo trá hèn hạ đến cực diểm. Trước đây hắn nhập cung làm được tới chức thái phó. Vĩnh Ninh hết lần này tới lần khác bao che cho hắn. Trong nhiều năm làm thái phó, hắn thành lập Ám Võng, tình báo trải rộng khắp thiên hạ. Ngay cả bên người tôn nhi chắc hẳn cũng có người của hắn. Hạng thống lĩnh và Văn thống lĩnh chính là bị chết bởi âm mưu của kẻ này.”
Lưu Qua lắc đầu nói: “Xem ra Cô đã xem thường Cơ Thiên Đạo. Nhiều năm không gặp, hắn đã dạy dỗ được không ít đồ đệ có bản lĩnh.”
Nói tới đây, Lưu Qua bước lên mấy bước. “Bảo Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên đi cùng Cô một chuyến.”
Lưu Chấp nghe vậy vội khom người đáp: “Tôn nhi đi làm ngay!”
Chương 609 Vô đề
Khi Lưu Chấp rời khỏi mật thất, Vĩnh Thọ hoàng đế Lưu Qua nhìn về phía chiếc rương bám đầy bụi bặm nằm trong góc phòng, khẽ nói:
“Cô nguyện thiên hạ thái bình, nguyện tất cả mọi chuyện chỉ là huyễn cảnh.”
. . .
Cùng lúc đó.
Trong mật thất Ma Thiên Các.
Toàn thân Lục Châu được bao phủ bởi những tự phù thần kỳ. Ý thức của hắn dường như đã biến mất, thân thể không còn thuộc về mình.
Không biết đã qua bao lâu, Lục Châu đắm chìm trong cảm giác đó như thể mình đang ngủ say.
Từng tự phù xuất hiện trong đầu hắn, dần dần hiển thị thành những con chữ, tuy rằng sắp xếp lại vẫn rất khó hiểu nhưng không còn là những ký tự kỳ lạ như trước nữa.
Ý thức Lục Châu khẽ động. Đột nhiên bên tai chợt truyền đến những thanh âm không quá rõ ràng ——
“Tiểu sư muội, phải thế này… như vậy… đúng rồi…”
Ngoài đại điện, Chư Hồng Cộng đang kiên nhẫn hướng dẫn Hải Loa phương pháp ngưng cương:
“Kiếm cương càng lớn càng cần nhiều nguyên khí và lực khống chế cao. Hiện tại muội mới nhập môn tu hành, trước tiên phải học cơ sở. Khi nào nguyên khí đầy đủ rồi thì có thể tinh luyện Ngưng Thức để ngưng kết ra kiếm cương tinh thuần hơn.”
“Vâng.” Hải Loa nghe cái hiểu cái không.
Trong ba tháng này nàng đều đang tu hành phương pháp thổ nạp sư phụ đưa, đồng thời tập ngưng kết nguyên khí, mở rộng đan điền khí hải.
Những môn tu hành cơ sở vốn không mấy thú vị, hàng ngày Hải Loa thấy các sư huynh sư tỷ đều ngưng kết ra cương ấn với đủ loại hình dạng khác nhau, nàng vô cùng ao ước.
“Chúng ta bắt đầu từ cỡ nhỏ trước, ngưng tụ ra kiếm cương cỡ ngón tay nhé. Muội làm theo ta, nín hơi ngưng thần, dẫn đạo nguyên khí đi vào kỳ kinh bát mạch, cách chỉ thành cương.”
Chư Hồng Cộng nghiêm túc hướng dẫn, đồng thời trong lòng bàn tay hắn cũng xuất hiện một đạo kiếm cương lớn bằng ngón tay, lẳng lặng lơ lửng.
“Bát sư huynh thật là lợi hại.” Hải Loa vỗ tay nói.
Chư Hồng Cộng kiêu ngạo đáp: “Đây là chuyện nhỏ thôi… Lực khống chế càng mạnh thì kiếm cương ngưng tụ càng tinh thuần, càng to và số lượng càng nhiều hơn… Muội kiên nhẫn một chút, chỉ cần tốn chút thời gian sẽ làm được thôi.”
“Là như vầy phải không?”
Ông ——
Trên bàn tay trắng trẻo của Hải Loa xuất hiện một đạo kiếm cương toả sáng óng ánh to bằng ngón tay.
“Ách…” Chư Hồng Cộng sửng sốt, đưa tay lên dụi dụi mắt, sau đó lại nhìn về phía đạo kiếm cương cực kỳ sáng bóng trên tay Hải Loa, xung quanh còn có quang hoa màu đỏ nhạt.
“Bát sư huynh?” Hải Loa khẽ gọi.
“À à à… ừ, còn hơi nhỏ một chút. Sau này muội có thể làm ra kiếm cương to như vậy nè.”
Chư Hồng Cộng lấy lại bình tĩnh, lập tức nâng tay. Một đạo kiếm cương lớn bằng bàn tay xuất hiện.
Kiếm cương cỡ này chắc đã có thể lấy lại chút mặt mũi của sư huynh rồi nhỉ?
“Như vậy sao?”
Ông ——
Hải Loa lại nâng tay tạo ra một đạo kiếm cương lớn bằng bàn tay.
Chư Hồng Cộng: “? ? ?”
Thế này thì… hắn biết tìm ai đòi công đạo? Không được, phải áp chế nhuệ khí của nàng.
Nhìn Hải Loa ngây thơ thiên chân vô tà, Chư Hồng Cộng càng cương quyết phải làm khó một chút, sư huynh phải có mặt mũi của sư huynh chứ.
“Ngưng cương chỉ là giai đoạn sơ cấp, muội có thể ngưng tụ ra kiếm cương lớn bằng bàn tay thì cũng được xem là nhập môn… Kỳ thực ta không quá am hiểu về kiếm cương, nhị sư huynh mới tinh thông mảng này. Huynh ấy có thể ngưng tụ ra hơn trăm đạo kiếm cương chỉ trong nháy mắt. Kiếm Thánh La Sĩ Tam cũng có thể ngưng tụ được mười ba đạo kiếm cương thực chất.”
“Bát sư huynh, huynh thì sao?” Hải Loa nhìn Chư Hồng Cộng đầy vẻ mong đợi. “Ta muốn xem thử.”
“. . .”
Khụ khụ khụ…
Chư Hồng Cộng hắng giọng một tiếng, lấy lại bình tĩnh nói: “Bát sư huynh của muội am hiểu nhất là quyền cương.”
Vừa nói xong, Chư Hồng Cộng đeo Lệ Ngân Quyền Sáo vào, vung ra một quyền. Một quyền cương hình quả đấm bay ra.
Ầm!
Quyền cương đánh vào thân cây gần đó tạo thành một lỗ thủng lớn trên thân cây.
“Muốn học không?” Chư Hồng Cộng nhìn Hải Loa hí hửng hỏi.
Hải Loa vốn đang có hứng thú, đột nhiên thấy quả đấm lớn không chút mỹ cảm của Chư Hồng Cộng, hứng thú của nàng lập tức xẹp lép, bèn lắc đầu nói: “Không học.”
“Vậy muội muốn học cái gì, ta dạy cho muội.” Chư Hồng Cộng nói.
“Kiếm cương.”
Chư Hồng Cộng rất cạn lời. “Kiếm cương cũng được, tuy rằng ta không am hiểu nhưng cũng đủ để dạy muội.”
Hắn cất quyền sáo đi, nín hơi ngưng thần, trên tay lại xuất hiện ba đạo kiếm cương. Kiếm cương không lớn, đối với cao thủ Nguyên Thần cảnh thì chẳng mấy tốn sức.
Hải Loa nâng tay lên. “Có phải như vầy không?”
Ba đạo kiếm cương xuất hiện trong lòng bàn tay nàng.
“. . .”
Hai mắt Chư Hồng Cộng trợn to, trong lồng ngực phiền muộn vô cùng.
Tu hành giả thông thường từ Thông Huyền cảnh vào Ngưng Thức cảnh đều cần đến mấy năm rèn luyện mới có thể ngưng tụ được kiếm cương ra dáng. Ít nhất cũng cần khoảng hai, ba năm tu luyện. Hải Loa thì hay rồi, mới có ba tháng đã xong?
Không được hoảng hốt, phải ổn định!
Chư Hồng Cộng quát lên một tiếng: “Khai.” Lần này hắn dùng toàn lực ứng phó.
Trong bán kính mấy mét xung quanh Chư Hồng Cộng xuất hiện rất nhiều kiếm cương lớn như bàn tay, chỉnh tề thẳng tắp.
“Tiểu sư muội, thấy thế nào?”
Trình độ ngưng cương bậc này Hải Loa quả thật không làm được, nhưng nàng có vẻ rất thích tràng cảnh hoa lệ này, lập tức vỗ tay cười nói:
“Bát sư huynh làm nữa đi, làm nhiều nhiều lên.”
“. . .”
Nhiều cái gì mà nhiều?
Hắn vốn đã không am hiểu trò này, có thể duy trì một chút đã là khá lắm rồi.
Chư Hồng Cộng nắm tay lại, kiếm cương tiêu tán. “Loại kiếm cương loè loẹt lít nha lít nhít này sư phụ vẫn am hiểu hơn ta, ta làm không được.”
. . .
Trong mật thất, bên tai Lục Châu truyền tới tiếng nói nhỏ, vốn đứt quãng và không rõ ràng, nhưng câu nói sau cùng của Chư Hồng Cộng lại nghe rõ mồn một.
Dưới tác động của ý thức, Lục Châu khẽ răn dạy: “Hồ ngôn loạn ngữ, nên đánh!”
Quang hoa màu lam nhạt cùng với sóng âm bay ra khỏi mật thất, đập vào tai Chư Hồng Cộng tiếng như kình lôi.
Chư Hồng Cộng lập tức quỳ phịch xuống đất, cả người run lên. “Đồ nhi biết sai! Đồ nhi tự mình vả miệng!”
Hắn không do dự tát liền vào mặt mình hai cái.
[Ting — trừng trị Chư Hồng Cộng, thu hoạch được 200 điểm công đức.]
Chương 610 Vô đề
Hải Loa kinh ngạc nhìn về phía mật thất, khom người chào: “Sư phụ.”
Phía mật thất không đáp lời, mọi thứ trở lại yên tĩnh như trước.
Chư Hồng Cộng ngẩng đầu nhìn quanh mấy lần, trong lòng lại âm thầm oán thán, sư phụ thần thông quảng đại không chỗ nào không biết, nói gì người cũng nghe được. Về sau vẫn nên tránh xa một chút thì hơn.
Hắn bò dậy, nháy mắt nói với Hải Loa: “Sư huynh dẫn muội tới hậu sơn.”
“Hậu sơn?”
“Hậu sơn yên tĩnh, thích hợp tu hành. Muội chỉ mới ngưng tụ được ba đạo kiếm cương lớn bằng bàn tay, vẫn còn chưa đủ. Sư huynh sẽ dạy muội cách ngưng tụ ra đạo kiếm cương thứ tư.”
“Đạo thứ tư?”
Hải Loa gãi đầu, lại mở lòng bàn tay ra.
Ông ——
Nguyên khí rung động, từng đạo kiếm cương xuất hiện trong tay nàng, không nhiều không ít, vừa vặn bốn đạo kiếm cương.
“. . .”
Sắc mặt Chư Hồng Cộng cứng đờ, hắn không biết nên nói cái gì nữa. Cho đến khi Hải Loa nắm tay lại, kiếm cương tiêu tán thì hắn mới hoàn hồn.
Hải Loa nói: “Bát sư huynh, ta muốn học cách ngưng tụ ra nhiều kiếm cương như vừa rồi huynh làm ấy.”
“. . .”
Chư Hồng Cộng lộ vẻ xấu hổ, quay đầu rời đi.
“Bát sư huynh? Làm sao mới ngưng tụ được kiếm cương lớn hơn nữa?”
“Lần sau, để lần sau đi…”
“Bát sư huynh, ta muốn học. Bát sư huynh đừng chạy mà! Làm sao mới ngưng tụ ra được kiếm cương ngập trời?”
Chư Hồng Cộng lại bước nhanh hơn. Hải Loa đuổi theo. Thân ảnh hai người dần dần biến mất ở đằng xa.
Minh Thế Nhân lúc này mới thò đầu từ trên cành cây xuống, nhìn về phía hai người vừa rời đi, hắn thở phào nâng tay vỗ vỗ ngực: “Tốt quá, rốt cuộc không cần phải dạy tiểu tổ tông này nữa rồi…”
Ba tháng qua, từng vị sư huynh sư tỷ thay phiên nhau dạy bảo Hải Loa.
Ban đầu mọi người làm rất tốt công việc dạy trẻ. Thế nhưng càng về sau bọn họ càng phát hiện, Hải Loa không chỉ có thiên phú đáng sợ, cần mẫn hiếu học mà nàng còn rất thích nghiên cứu tìm tòi. Cho dù là vấn đề gì nàng đều thích hỏi cho đến cùng, hỏi đến mức đối phương phải đập nồi dìm thuyền.
Cứ thế, từ Đoan Mộc Sinh tới Chiêu Nguyệt đều bị nàng tra tấn đến mức không muốn sống nữa.
Ngay cả tên nhân tinh như Minh Thế Nhân cũng không trốn thoát cái đuôi lẵng nhẵng này.
Lúc này hiếm thấy mới được thoải mái, hắn vươn vai ngáp một cái, tự nhủ: “Đánh một giấc thôi.”
Vừa nói dứt lời, giọng nói của Hải Loa lại vang lên bên tai: “Tứ sư huynh, huynh tiếp tục dạy ta đi. Ta muốn ngưng tụ được thật nhiều kiếm cương.”
Bịch! Minh Thế Nhân từ trên cành cây ngã sấp xuống đất.
Đúng lúc này ——
Một nữ đệ tử từ dưới chân núi vội vã đi lên, thấy Minh Thế Nhân và Hải Loa đang đứng trước đại điện lập tức khom người chào: “Tham kiến tứ tiên sinh, tham kiến thập tiên sinh.”
Minh Thế Nhân đánh ra một chưởng xuống đất, thân hình lăng không xoay chuyển rồi đứng thẳng người dậy, thản nhiên nói: “Có chuyện gì mà hốt hoảng như vậy?”
“Dưới chân núi có người cầu kiến.”
Minh Thế Nhân nghi hoặc. Từ khi sư phụ bế quan, các đệ tử Ma Thiên Các không ai ra ngoài. Sau khi bình chướng Thái Hư Học Cung và Hoành Cừ Học Phái bị đánh vỡ, các đại tông môn đều nghỉ ngơi dưỡng sức, không kẻ nào dám đến gây sự.
Sao bây giờ lại có người đến Ma Thiên Các?
“Tiểu sư muội, muội tự tu luyện đi, sư huynh có việc rồi.” Minh Thế Nhân nói.
“Vâng.” Hải Loa ngoan ngoan xoay người rời đi.
Minh Thế Nhân tung người bay lên, phi hành xuống chân núi xem xét.
Vừa tới nơi, hắn đã nhìn thấy một người mặc trang phục thái giám đứng bên ngoài bình chướng Kim Đình Sơn.
Người đó chính là công công Lý Vân Triệu, thân tín của Thái hậu.
“Tứ tiên sinh, đã lâu không gặp.” Lý Vân Triệu hành lễ.
“Là ngươi?” Minh Thế Nhân nghi hoặc hỏi: “Lá gan không nhỏ nha, lại còn dám tới Ma Thiên Các?”
Lý Vân Triệu lộ vẻ mặt khó xử, thở dài nói: “Ta cũng không muốn đến đâu, nhưng vì minh chủ, không thể không đến.”
“Có việc gì cứ nói thẳng, ta bận lắm không có thời gian nói nhảm với ngươi.” Minh Thế Nhân phẩy tay.
Lý Vân Triệu bèn nói: “Ta có thể gặp mặt Các chủ được không?”
“Không được.”
“. . .”
Lý Vân Triệu tiếp tục nói, không cần mặt mũi: “Ta có chuyện cực kỳ quan trọng, chỉ có thể nói ở trước mặt Các chủ…”
Thấy hắn khăng khăng không nói chính sự, Minh Thế Nhân xoay người đi vào trong bình chướng. Lằng nhà lằng nhằng, mặc kệ ngươi.
“Đừng đừng đừng…” Lý Vân Triệu vội vàng giữ Minh Thế Nhân lại. “Thái thượng hoàng muốn gặp mặt Các chủ.”
Thái thượng hoàng?
Lão gia hoả này không phải đã băng hà từ lâu rồi sao?
Minh Thế Nhân bỗng nhiên xoay người, toàn thân bộc phát cương khí đánh về phía Lý Vân Triệu.
Phanh phanh phanh!
Lý Vân Triệu không ngờ Minh Thế Nhân lại đột nhiên công kích mình, vội nâng tay đón đỡ, trên bàn tay phóng ra chưởng ấn màu vàng kim ngăn lại công kích của Minh Thế Nhân.
Lý Vân Triệu vừa lui vừa nói: “Tứ tiên sinh hiểu lầm! Thái thượng hoàng vẫn còn sống, trước đây tuyên bố ngài băng hà là chuyện bất đắc dĩ của hoàng thất thôi…”
Ầm!
Hai bàn tay va chạm nhau, song phương đồng thời lui lại ba bước.
Lý Vân Triệu thầm giật mình, dù gì hắn cũng là cao thủ đại nội, là Nguyên Thần cảnh thất diệp bên cạnh Thái hậu, vậy mà bây giờ lại bị Minh Thế Nhân ép lui ba bước.
Minh Thế Nhân ổn định thân hình, trong lòng thầm mắng, tên thái giám chết bầm này đúng là rất mạnh.
“Vĩnh Thọ hoàng đế còn sống?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Đúng vậy.” Lý Vân Triệu vội vàng giải thích. “Trước kia quan hệ giữa tôn sư và Thái thượng hoàng rất tốt, nay tuổi tác của ngài đã cao, trước phút lâm chung muốn gặp mặt Các chủ một lần.”
“Gia sư không rảnh.”
Minh Thế Nhân thành thật nói.
Sắc mặt Lý Vân Triệu cứng đờ một lát rồi đáp: “Thái thượng hoàng nói nếu Các chủ không phiền, ngài ấy sẽ tự mình đến bái phỏng.”
Minh Thế Nhân khẽ giật mình. “Đã nói gia sư không rảnh, ngươi không hiểu tiếng người hả?”
Lý Vân Triệu bất đắc dĩ nhìn quanh một chút rồi vẫy vẫy tay ra hiệu Minh Thế Nhân lại gần.
Minh Thế Nhân hiểu ý bước tới.
Lý Vân Triệu ghé vào tai Minh Thế Nhân nói nhỏ mấy câu, sắc mặt Minh Thế Nhân lập tức biến hoá.
“Thật sao?” Minh Thế Nhân không thể tin nổi.
“Thật đấy.” Lý Vân Triệu khom người nói: “Ta là người bên cạnh Thái hậu, nhớ tới ân tình ngày xưa mới nói những lời này, tứ tiên sinh cứ coi như ta chưa nói gì.”