Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1526

Bên trong Trấn Thọ Thung giống như một không gian bị phong bế, tràn ngập sinh cơ như đang lặn dưới đáy biển.

“A?”

Lục Châu cảm giác được, khi hắn tiến lên, nồng đậm sinh cơ vẫn đứng yên bất động.

Vì sao không động?

Ý thức Lục Châu tiếp tục tiến lên, không gian xung quanh như bị thít chặt lại, không thể bước thêm một bước.

Lục Châu thu hồi ý thức.

“Sinh cơ tràn đầy, dựa theo lượng thọ mệnh hấp thu trước đó, Trấn Thọ Thung hẳn là còn khoảng 100.000 năm. Xem ra khi chiến đấu đã hao tổn không ít.”

Như vậy năng lượng 100.000 năm thọ mệnh đủ cho nó phát huy ra tác dụng lớn.

Lục Châu vung chưởng xuống đất. Trấn Thọ Thung lại gia tăng tốc độ, dòng chảy thời gian đã tăn lên thành 20 lần.

Lục Châu quan sát đám đồ đệ một chút.

Trong khoảng thời gian này, đồ đệ nào cũng có được bước tiến dài. Vu Chính Hải đã thành công vượt qua Mệnh Quan, còn chuẩn bị khai Mệnh Cách thứ bảy.

Ngược lại Ngu Thượng Nhung thì không thay đổi gì, vẫn là thập nhất diệp, mỗi ngày đều chỉ hấp thu Mệnh Cách Chi Tâm và tu hành kiếm đạo.

Những người khác đều đề thăng một Mệnh Cách.

Quan sát xong, Lục Châu truyền âm nói: “Sáu tháng sau tập hợp bên hồ.”

Thời gian sáu tháng là để bọn hắn vững chắc cảnh giới hiện tại, kể cả Lục Châu.

. . .

Thời gian thấm thoát thoi đưa, con đường tu hành vẫn mênh mông không có điểm cuối.

Sáu tháng trôi qua.

Nửa năm này bên ngoài tương đương với hai mươi năm thọ mệnh của đoàn người. Lục Châu cảm nhận được cảnh giới đã vững chắc.

Nhưng một tháng trước đã bắt đầu có người chậm rãi đến gần, lén lút điều tra nơi này.

Oanh!

Lục Ngô từ xa bay tới, đáp xuống sơn phong bên cạnh, cúi đầu nói: “Đã tra rõ.”

Lục Châu mở mắt nhìn nó: “Là ai?”

“Phía tây bắc, cách nơi này ba trăm dặm có một lượng lớn Quán Hung đang tới gần.” Lục Ngô nói.

“Quán Hung?”

Lục Ngô hà ra một hơi, hàn ý càn quét khắp nơi. Đám người Ma Thiên Các đều rùng mình một cái, cấp tốc tập hợp.

“Nói đúng hơn thì từ một tháng trước đã có đại lượng Quán Hung đến gần.” Lục Ngô nói.

“Tìm lão phu báo thù?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.

“Quán Hung đi tìm Trấn Thọ Khư. Nơi này cách Trấn Thọ Khư cũ không xa…” Lục Ngô trầm thấp nói, “Thật đáng buồn, chúng nó đã từng suýt bị nhân loại diệt tộc, bây giờ đã ngóc đầu trở lại.”

“Ngươi cũng biết Quán Hung?”

“Trong mắt bản hoàng, các ngươi đều như nhau.”

“Chúng ta không giống.” Minh Thế Nhân cưỡi trên lưng Cùng Kỳ từ xa bay tới, khom người hành lễ: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”

Lục Châu liếc nhìn hắn, nhận ra thực lực của Minh Thế Nhân đã tịnh tiến không ít.

Minh Thế Nhân nói với Lục Ngô: “Những sinh vật đó không thể xem là nhân loại, giữa ngực chúng có một lỗ hổng lớn. Ngươi thử tưởng tượng xem nếu là một con hổ mà bụng cũng rỗng tuếch như vậy, ngươi chịu được sao?”

Lục Ngô giật mình nói: “Có lý.”

Vù vù vù.

Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đồng thời chạy đến. Theo sau là Nhan Chân Lạc, Lục Ly và bốn huynh đệ Khổng Văn.

Lục Châu nhìn Lục Ly hỏi: “Đã khôi phục tu vi?”

“Vận khí không tệ, đã thành công khôi phục. Chỉ là hạn mức cao nhất vẫn là năm Mệnh Cách.” Lục Ly cười đáp, xem ra đã nhìn thoáng hơn.

Khổng Văn thở dài: “Đáng tiếc, Lục hữu sứ chỉ có thể dừng bước ở năm Mệnh Cách.”

Lục Ly cười nói: “Chuyện nhỏ thôi. Nếu chỉ vì việc này mà suốt ngày sầu khổ thì trên đời này những người số khổ hơn ta đều phải đi tự tử hết hay sao?”

Đám người phá lên cười.

Lục Châu đột nhiên mở miệng nói: “Chưa chắc.”

Ai nấy đều giật mình.

Lục Ngô liếc nhìn Lục Châu nói: "Ngươi thật sự định dùng phương pháp kia?"

Một tháng gần đây, Lục Châu thông qua lực lượng thiên tướng để quan sát khắp nơi thì phát hiện ra dị động, thế nên mới bảo Lục Ngô đi điều tra xem kẻ nào đang bí mật điều tra bọn hắn.

Đồng thời cũng đề cập đến vấn đề mệnh cách của Lục Ly.

Lục Ngô là hung thú đã sống ba vạn năm, việc nó biết rõ một ít phương pháp cổ lão cũng không có gì kỳ quái.

"Việc đó gần như không có khả năng thực hiện... phương pháp này bổn hoàng chỉ nghe nói, không thể làm được." Lục Ngô bổ sung.

"Phương pháp gì?" Đám người tò mò hỏi.

Lục Châu gật đầu nói: "Tái tạo mệnh cung."

"Tái tạo mệnh cung?" Đám người cảm thấy khó hiểu.

"Đánh tan mệnh cung, sau đó dùng khí tức Thái Hư tiến hành tái tạo."

". . ."

Tiểu Diên Nhi thầm nói: "Sư phụ, làm vậy hẳn là rất đau?"

Chắc chắn là đau rồi.

Lục Ly nhíu mày.

Đánh tan mệnh cung, so với phương thức trực tiếp hủy pháp thân không khác nhau là bao.

Cách giết chết đối thủ hiệu quả nhất và nhanh nhất của Thiên Giới Bà Sa chính là trực tiếp hủy đi mệnh cung. Phương thức này thật đáng sợ.

"Không cần lo lắng, ta lại cảm thấy phương pháp này của sư phụ có thể thử một lần." Ngu Thượng Nhung tiện tay vung lên.

Một tòa pháp thân không kim liên cỡ nhỏ xuất hiện trước mặt mọi người.

Bọn họ đều biết Ngu Thượng Nhung là người đầu tiên trảm liên thí đạo.

Nhưng tận mắt thấy pháp thân không kim liên kia rõ rành rành xuất hiện trước mặt thì đám người vẫn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

"Chẳng có chuyện gì to tát cả, dù cho thất bại thì cứ coi như làm lại từ đầu." Ngu Thượng Nhung vừa nhìn Lục Ly vừa nói.

Lục Ly gật đầu, khom lưng đáp: "Vậy xin nhờ Các chủ làm chủ."

Lục Ngô lắc đầu: "Ngươi thật sự muốn đến đó..."

Đoan Mộc Sinh nghi ngờ nói: "Đó là đâu?"

"Bí ẩn chi địa phân thành tam đại khu vực: ngoại vi, nội vực và hạch tâm... Nó rộng lớn thế nào thì bản hoàng không biết. Tương truyền, mỗi khu vực có ba đạo Thiên Khải Chi Trụ, tính cả một đạo Thiên Khải Chi Trụ nằm ở vị trí trung tâm thì có tổng cộng mười đạo Thiên Khải Chi Trụ. Dưới chân Thiên Khải Chi Trụ chính là khu vực màu mỡ cho hạt giống Thái Hư sinh trưởng." Lục Ngô nói.

Đám người hít sâu một hơi.

Trước đó đám người ngơ ngác như lạc vào trong sương mù, bây giờ nghe nhắc đến hạt giống Thái Hư, đám người lập tức biết rõ đó là đâu.

"Nơi sinh trưởng của hạt giống Thái Hư! Khu vực trung tâm! Các chủ muốn vào đó?" Khổng Văn mở to hai mắt.

Hắn lăn lộn ở bí ẩn chi địa lâu như vậy, cho tới bây giờ còn chẳng dám đi vào bên trong.
Chương 1527

Khu vực trung tâm mới thật sự là chiến trường... đó là nơi các đại thế lực, các đại cao thủ tranh đoạt lợi ích vô cùng gay gắt!

Lục Ngô nói: "Các ngươi cho rằng đến đó chỉ có tranh đoạt hạt giống Thái Hư?"

Đám người trầm mặc.

Khổng Văn nói: "Đừng nói là hạt giống Thái Hư, chỉ cần là thổ nhưỡng nơi đó cũng đã là đối tượng tranh đoạt của tu hành giới. Thiên tài địa bảo nhiều không kể xiết, hung thú càng không cần nói nhiều. Lúc cân bằng còn thì đám cường giả còn bị ràng buộc, lúc mất cân bằng xuất hiện, chỉ sợ máu chảy thành sông."

Lục Ly nghe xong lại nói: "Vậy hay là đừng đi... Ta cứ như thế này cũng tốt rồi. Ta biết rõ Các chủ muốn dùng khí tức Thái Hư tái tạo mệnh cung cho ta, nhưng nơi đó quá nguy hiểm..."

Lục Châu lắc đầu nói: "Cũng không phải vì một mình ngươi."

Nếu chỉ vì một mình Lục Ly, chi bằng trực tiếp bức hạt giống Thái Hư của đồ đệ ra, tạm thời giúp Lục Ly tái tạo một lần cũng là một cách. Nhưng làm như vậy không chỉ bại lộ hạt giống Thái Hư mà còn hao tổn một phần khí tức.

Hơn nữa Ma Thiên Các đang cần có rất nhiều Mệnh Cách Chi Tâm cấp cao, mà Lục Châu cũng muốn tìm viên Mệnh Cách Chi Tâm thích hợp để khai Mệnh Cách thứ mười hai, đến Thiên Khải Chi Trụ chính là lựa chọn tốt nhất.

Lục Ly lộ vẻ xấu hổ.

Có vẻ hắn đang tự mình đa tình... Lão tổ tông, có thể chừa cho ta chút mặt mũi không hả?

Tiểu Diên Nhi nhảy đến trước mặt Lục Châu, nói: "Sư phụ đi tới đâu, đồ nhi sẽ đi tới đó."

Mặc dù bọn hắn biết rõ tu vi của Lục Châu rất thâm hậu nhưng đã đề cập đến Thiên Khải Chi Trụ thì đám người vẫn không thể không lo lắng...

Lục Châu nói: "Hắc Liên, Bạch Liên trước kia đã vài lần tổ chức kế hoạch Thái Hư, vô số tu hành giả kéo đến Thiên Khải Chi Trụ. Lam Hi Hòa là người tổ chức kế hoạch Thái Hư lần trước, thành công lấy được Lam Thủy Tinh. Bên trong Lam Thủy Tinh ẩn chứa khí tức Thái Hư có thể thay đổi thể chất cho các ngươi, tái tạo mệnh cung, thứ này trân quý vượt xa thiên tài địa bảo khác."

Đám người gật đầu.

Minh Thế Nhân kỳ quái nói: "Sư phụ, Lam Hi Hòa không phải là cân bằng giả sao? Cân bằng giả cũng tham dự vào kế hoạch Thái Hư?"

"Cân bằng giả chỉ phụ trách việc cân bằng, nàng cướp đoạt Lam Thủy Tinh cũng là để ngăn cản hiện tượng mất cân bằng xuất hiện."

"Nói cũng đúng... kẻ sở hữu hạt giống Thái Hư tất thành Chí Tôn." Minh Thế Nhân nhỏ giọng thầm thì, "Vậy ta có đi cũng chẳng có tác dụng gì nhỉ..."

Vốn hắn muốn nói mình đã có hạt giống Thái Hư, còn cần Lam Thủy Tinh kia làm gì, hơn nữa bây giờ cũng không phải thời điểm hạt giống Thái Hư trưởng thành.

Lục Ngô cúi đầu nói phụ họa: "Hình như là vậy thật."

Mặt Khổng Văn đần ra, không hiểu cho lắm: "Tứ tiên sinh, đó chính là khí tức Thái Hư đó! Ngươi, ngươi không động tâm sao?"

"Ta động tâm cái quỷ gì..." Minh Thế Nhân đi lên phía trước ôm lấy vai Khổng Văn cười nói, "Để ta nói cho ngươi biết, ta chính là Chí Tôn tương lai."

Khổng Văn: ". . ."

Lục Châu cau mày nói: "Bản tọa tập hợp các ngươi lại đây là để chấp hành mệnh lệnh của bản tọa, chứ không phải trưng cầu ý kiến của các ngươi."

Minh Thế Nhân giật mình một cái, lập tức đường đường chính chính nói: "Đồ nhi nguyện nhảy vào nước sôi lửa bỏng, chết không từ nan!"

Oanh.

Ầm ầm.

Hướng tây bắc truyền đến âm thanh đại địa rung động.

Lục Ngô khẽ ngẩng đầu, nhìn thoáng qua rồi lắc đầu nói: "Đến rồi."

"Cái gì đến rồi?"

"Quên nói với các ngươi, đám Quán Hung đến rồi." Lục Ngô chậm rãi xoay người lại.

Lòng bàn tay Lục Châu hướng xuống dưới, ông ——

Một tiếng "bang" vang lên, Trấn Thọ Thung phá đất trồi lên, hóa thành kim châm bay vào trong tay áo hắn.

Hiệu ứng của Trấn Thọ Khư lập tức dừng lại. Không gian lưu chuyển khôi phục lại bình thường. Bầu trời âm u cũng trở nên quang đãng.

Đám người đạp đất lao thẳng lên trời.

Vù vù vù... Lục Châu dẫn đầu, nhìn về phía tây bắc.

Một cự nhân Quán Hung cao hơn mười trượng dẫn đầu một đoàn Quán Hung đông đúc, cấp tốc tới gần.

Mỗi lần cự nhân Quán Hung nhảy lên, đại địa lại một lần rung động.

Vốn tưởng rằng đám Quán Hung bọn họ thấy ở Trấn Thọ Khư đã rất cao to, nếu là ở Địa Cầu, Quán Hung cao ba bốn mét đã có thể xem là “titan” điển hình. Vậy mà tên cự nhân Quán Hung này cao tới hơn mười trượng, quả là đổi mới tam quan của đám người Ma Thiên Các.

Nếu thực lực được tính theo chiều cao, cao ba bốn mét tương đương với Thiên Giới Bà Sa ba bốn mệnh cách... vậy cái tên cao hơn mười trượng này sẽ lợi hại đến mức nào đây?

"Quán Hung không được xem là con người?" Minh Thế Nhân nói.

"Nhiều nhất thì cũng chỉ là quái vật trông giống con người mà thôi."

Da bọn chúng giống như là đá tảng, hai tay để trần chẳng khác nào tượng đất, trông dị thường đáng sợ. Hai mắt chúng hiện ra ánh sáng xanh, trên mặt hiện rõ nộ hỏa và cừu hận.

Ngu Thượng Nhung bay lên cao hơn, mỉm cười nói: "Như thế này lại tốt, dùng bọn chúng để thử tân kiếm đạo của ta."

"Nhị sư đệ, ta cũng lĩnh hội được chút đao pháp mới. Chúng ta so không?" Vu Chính Hải thách thức.

Lại nữa rồi.

Mấy người khác không còn gì để nói.

Ai ở Ma Thiên Các lâu ngày đều sớm biết tính tình Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung. Bất kể ở tình huống nào, hai người này đều thích phân cao thấp.

Ngu Thượng Nhung duy trì nụ cười nhàn nhạt, hỏi ý: "Đại sư huynh muốn so thế nào?"

"Tính số lượng tiêu diệt, ai nhiều hơn thì thắng." Vu Chính Hải nói.

"Rất hợp ý ta..."

Việc tu hành giả khổ tu kỹ nghệ và tu vi không chỉ vì để cường thân kiện thể mà còn là để vận dụng chúng vào việc chém giết kẻ thù trong thực chiến. Bất kể là đao pháp hay kiếm pháp, có thể giết địch chính là công pháp tốt.

Ngu Thượng Nhung xoay người nói: "Đồ nhi xin được chiến."

Vu Chính Hải cũng nói: "Đồ nhi xin được chiến."

Lục Châu kỳ thực không phản đối việc cạnh tranh lành mạnh, một chuồng cừu quá hiền lành không có khả năng nuôi ra được chiến lang hung mãnh. Tu hành giới vô cùng tàn khốc, là con cừu nhỏ sẽ khó có khả năng sinh tồn.

Lục Châu phất ống tay áo.

Vù vù.

Hai người hóa thành hai đoàn lưu quang, bay về hướng đám Quán Hung đông như bầy kiến kia.

Không cần nhiều lời, vung tay là chém.
Chương 1528

Đại Huyền Thiên Chương của Vu Chính Hải phóng tới chiến trường; Quy Nguyên Kiếm Quyết của Ngu Thượng Nhung xông vào đám người như sao băng.

Loáng một cái, cả chân núi bên dưới đã thành bãi chiến trường.

"Phòng ngự của Quán Hung vô cùng đáng sợ, điểm chí mạng đều nằm ở dưới nách ba tấc... Với thủ đoạn của đại tiên sinh và nhị tiên sinh, muốn giết chết một tên Quán Hung, còn phải tốn một chút thủ đoạn." Khổng Văn nói.

"Biết rõ nhược điểm sẽ có cơ hội giải quyết cả đám." Minh Thế Nhân cười nói.

Phanh phanh, phanh phanh phanh...

[Ting — giết một Quán Hung thu hoạch 3.500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.500 điểm, chủng tộc thưởng thêm 1.000 điểm.] X 2

Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung gần như đồng thời đánh giết mục tiêu, hai người nhìn nhau một cái rồi lại tiếp tục vọt về phía mục tiêu kế tiếp.

Cự nhân Quán Hung cao hơn mười trượng gầm thét một tiếng: "Nghiền nát bọn chúng!"

Rầm rầm rầm... Đông đảo Quán Hung cầm côn bổng màu đen trong tay vây công hai người.

Côn bổng bay lên hình thành côn trận thiên không.

"Hàng Ma Côn Trận!?"

"Không ngờ Quán Hung lại nắm giữ phương pháp tu hành của Phật môn, quả là thú vị."

"Đầu trọc, mình trần... tính ra cũng có mấy phần phong thái của hòa thượng."

Côn trận đầy trời phong tỏa bốn phương tám hướng, bao vây Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung.

Đao cương cùng kiếm cương bắt đầu phối hợp lẫn nhau, xung kích côn trận trên không trung.

Quán Hung cũng biết điểm chí mạng của mình đã bị bại lộ nên thời điểm chiến đấu đều cố ý bảo hộ điểm chí mạng, không để hai người tiến công, chỉ đơn thuần dựa vào sức mạnh để ngăn trở, sau đó chậm rãi tiếp cận.

Hai người rất nhanh đã bị vây ở giữa trận, côn trận trên không trung vây khốn Bích Ngọc Đao và Trường Sinh Kiếm.

"Thật đúng là có chuẩn bị mới tới."

"Đại sư huynh và nhị sư huynh không có sao chứ?" Tiểu Diên Nhi ngo ngoe muốn động.

"Không cần lo, cứ xem đi."

Oanh!

Cự nhân Quán Hung bỗng nhiên nhảy dựng lên, lơ lửng giữa trời, bộc phát ra một đạo cương ấn chói mắt đánh về phía ngực Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung.

"Xông ra."

Hai người đạp đất bay lên, lòng bàn tay hướng lên, Bích Ngọc Đao xoay tròn trong lòng bàn tay bộc phát ra Thiên Đao Cương đại phong xa, cưỡng ép giải khai côn trận, cánh tay Vu Chính Hải có phần tê dại.

Ngu Thượng Nhung đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này, trong chớp mắt lao ra, hai tay chắp lại, Trường Sinh Kiếm hấp thụ tất cả kiếm cương, Vạn Kiếm Quy Nguyên lượn vòng trong không trung, tránh né đạo cường quang kia mà đánh về phía cự nhân.

Ầm!

Phanh phanh phanh...

Kiếm cương đâm vào dưới bụng cự nhân, tạo ra gợn sóng yếu ớt, sau đó lại lượn vòng tra vào vỏ.

Cự nhân mở miệng nói: "Chịu chết đi!"

Vừa nói hắn vừa vung chưởng tựa như đang đập mấy con ruồi nhặng.

Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải cùng nhau đối chưởng!

Ầm!

Hai người mượn lực bay ra sau.

Một chưởng kia bay xuyên qua khoảng trống giữa hai người, đánh vào đại địa, oanh một tiếng, đất rung núi chuyển.

"Pháp thân!"

"Pháp thân!"

Hai người gần như đồng thời mở ra pháp thân.

Pháp thân luôn có thể phát huy sức mạnh lớn nhất của nó trong những tình huống như vậy.

Hai đại pháp thân đột nhiên xuất hiện, cao tới mấy chục trượng rồi bành trướng ra ngoài.

Oanh!

Đám người Quán Hung lập tức bị sóng xung kích đánh bay.

[Ting — giết một Quán Hung thu hoạch 3.500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.500 điểm, chủng tộc thưởng thêm 1.000 điểm.] X 2

[Ting — giết một Quán Hung thu hoạch 3.500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.500 điểm, chủng tộc thưởng thêm 1.000 điểm.] X 2

. . .

Đám Quán Hung nhỏ yếu trực tiếp bị chấn nát, không cần nhằm vào điểm chí mạng.

Cự nhân cao hơn mười trượng kia ở trước mặt pháp thân cũng trở nên vô cùng thấp bé. Nhưng hắn vẫn giận dữ hét lớn: "Giết!"

Chỉ cần đánh tan pháp thân là có thể trọng thương được nhân loại.

Ngu Thượng Nhung lại lộ ra tiếu dung: "Muộn rồi."

Vụt!

Pháp thân của Ngu Thượng Nhung đột nhiên biến mất rồi lại xuất hiện phía sau cự nhân, Kim Hoàn lượn vòng, Kim Diệp trong tay vung ra, phập phập phập, phập phập...

"Pháp thân của Nhị sư huynh không ngờ lại linh hoạt đến nước này?!" Minh Thế Nhân nhìn đến kinh ngạc.

"Tương đương với một nửa bản thể! Không ngờ trảm liên lại có ích lợi lớn như thế." Nhan Chân Lạc nói.

Đoan Mộc Sinh cười cười: "Tứ sư đệ, giờ trảm luôn vẫn còn kịp đó."

"Ách..."

Dưới "Kiếm" của pháp thân, cự nhân kia lảo đảo vọt tới trước rồi xoay người đấm vào không trung.

Ngu Thượng Nhung cấp tốc thu hồi pháp thân.

Chờ cự nhân thu quyền lại, hắn lại lần nữa gọi pháp thân ra, tiếp tục đánh tới.

Cự nhân bị chọc giận, bỗng nhiên đứng thẳng người, mặc cho kiếm cương của Ngu Thượng Nhung chém lên người, hai tay thu nạp, hai chân đạp mạnh!

Bên hông hắn dập dờn xuất hiện một đạo cương ấn quỷ dị!

Oanh!

Lực lượng của sóng xung kích nghiền ép chúng sinh.

Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung cũng lọt vào xung kích, bèn thu hồi pháp thân, lăng không bay lên.

Ngũ quan của cự nhân gần như vặn vẹo, hắn gầm lên: "Giết tộc nhân của ta, ta muốn các ngươi phải chôn cùng!"

"Ngươi muốn thứ này sao?"

Lục Châu đột nhiên truyền âm nói. Thanh âm không lớn nhưng lại xuyên thấu vô cùng, lọt thẳng vào tai cự nhân.

Ánh mắt cự nhân nhìn về phía Lục Châu và Trấn Thọ Thung màu vàng kim trên tay hắn!

"Ngươi hàng phục được Trấn Thọ Thung?!" Cự nhân kinh ngạc.

Lục Châu phất tay áo, Trấn Thọ Thung biến mất.

"Giờ nó thuộc về lão phu, đám các ngươi có thể cút rồi. Trước khi lão phu thay đổi chủ ý, hãy suy nghĩ cho kỹ." Lục Châu thản nhiên nói.

". . ."

Lông mày cự nhân nhíu chặt, hết nhìn Lục Châu rồi lại nhìn đến đám người Ma Thiên Các xếp thành một hàng, sau đó nhìn về phía Vu Chính Hải và Ngu Thượng

Nhung...

Thật lòng, hắn có chút do dự.

Kẻ có thể hàng phục Trấn Thọ Thung đương nhiên không thể là kẻ yếu.

Nhưng tên đã lắp lên dây cung, không bắn không được.

Cự nhân ngẩng đầu nói với Lục Châu: "Từ xưa đến nay, dị nhân các ngươi đã luôn xa lánh bộ tộc Quán Hung chúng ta. Tộc chúng ta đã phải trả giá nặng nề vì Trấn Thọ Thung, sao có thể dễ dàng buông tha?"

"Ta hỏi ngươi... Qua Nhĩ có phải bị ngươi giết chết?" Cự nhân chất vấn.

Minh Thế Nhân hồi đáp: "Chính bọn hắn tìm đường chết, không oán người khác được."

"Thừa nhận thì tốt... hoặc là giao ra Trấn Thọ Thung, hoặc là chịu chết!" Hai mắt Cự nhân ánh lên quang mang màu xanh.
Chương 1529

Lục Châu thở dài một tiếng, vung tay áo nói: "Dọn dẹp đi."

"Tuân mệnh."

Đám người Ma Thiên Các đồng thời khom người nói.

Đoan Mộc Sinh nắm chặt Bá Vương Thương, vọt sang trái. "Lục Ngô."

"Đến đây."

Oanh!

Bốn chân Lục Ngô đạp đất, thân hình khổng lồ đủ để che khuất bầu trời bay vào không trung rồi lao vụt xuống.

Mấy trăm tên Quán Hung ngẩng đầu, trợn to mắt nhìn thân ảnh khổng lồ của Lục Ngô.

"Lục Ngô!!"

A ——

Miệng nó há ra, hàn ý cực hạn càn quét khu vực ngàn mét bên dưới.

Băng phong ập tới đông kết đám Quán Hung ngay tại chỗ.

Lục Ngô đáp xuống.

Oanh!

Bốn vó đạp thật mạnh vào đám băng điêu bên dưới, băng điêu vỡ vụn, thân thể đám người Quán Hung cũng theo đó mà hóa thành bã vụn, điểm chí mạng gì đó căn bản là không cần dùng đến.

Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, tất cả phòng ngự và âm mưu quỷ kế đều trở nên cực kỳ buồn cười.

". . ."

Không khí ngưng trệ. Hô hấp thắt chặt.

"Ách... Có tam sư huynh và Lục Ngô là đủ rồi, còn cần chúng ta làm gì?" Tiểu Diên Nhi lẩm bẩm một câu.

Bọn họ vừa ra tay, ngay cả chỗ trống để nàng phát huy cũng không có.

Nàng vỗ vỗ đầu tiểu Hỏa Phượng đậu trên vai mình, ấm ức nói: "Đến lúc nào thì ngươi mới có thể lợi hại giống mẹ ngươi chứ?"

Tiểu Hỏa Phượng vỗ cánh, trong mồm không ngừng phun ra từng ngụm hỏa diễm to cỡ nắm tay. Phù, phù, phù... sau đó nó nhả không nhả một chút hỏa diễm nữa.

Minh Thế Nhân nói: "Cẩu tử... Lên!"

Một người một chó lao vọt xuống dưới.

Dù thân thể Cùng Kỳ không so được với Lục Ngô nhưng trong giây lát đã biến lớn gấp mấy lần, nó nhào tới đám Quán Hung đang giãy giụa.

Nhan Chân Lạc và Lục Ly lần lượt nhảy xuống, phô diễn thần thông!

Từng đạo tinh bàn nở rộ trên không trung, lực lượng Mệnh Cách oanh tạc đánh xuống.

Khổng Văn nhìn thoáng qua, cười ha hả nói: "Các huynh đệ, xông lên!"

"Lên!"

Bốn người lao xuống dưới cùng một lúc.

[Ting — giết một Quán Hung thu hoạch 3.500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.500 điểm, chủng tộc thưởng thêm 1.000 điểm.]

[Ting — giết một Quán Hung thu hoạch 3.500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.500 điểm, chủng tộc thưởng thêm 1.000 điểm.]

. . .

Cự nhân Quán Hung nhìn thấy Lục Ngô cũng phải sửng sốt.

Hắn nhảy lên, nhào về phía Lục Ngô, song quyền đánh vào đầu nó.

"Cút!" Âm công như kinh lôi càn quét tới.

Cự nhân Quán Hung đình trệ trên không trung một lúc, sau đó lại tiếp tục đánh về phía trước!

Song quyền nện trên đầu Lục Ngô, từng vòng sáng cương ấn không ngừng nở rộ.

Oanh!

Một phần lớn băng phong được quang ấn giải khai, rất nhiều Quán Hung đã thoát khỏi băng phong nhảy vọt lên, lại lần nữa vung ra Hàng Ma Côn Trận.

"Đại!"

Cự nhân bành trướng, trong khoảnh khắc lại cao thêm mấy chục trượng.

Đám Quán Hung lăng không bay lên, xếp thành một hàng dọc, lồng ngực trống rỗng của bọn hắn nối liền thành một đường.

Một đạo quang ấn từ lồng ngực bọn hắn bắn ra.

Oanh!

Quang ấn bắn trúng Lục Ngô, Lục Ngô đau đớn gào lên một tiếng, lui lại mấy bước.

"Khá lắm! Chiêu thức gì đây?" Minh Thế Nhân nhìn ngực đám Quán Hung, nói với vẻ kinh ngạc.

"Là năng khiếu đặc thù của Quán Hung, không cần phải để ý đến, tiếp tục đi!" Khổng Văn hô to.

Đám người Ma Thiên Các gọi ra tinh bàn xông lên, điên cuồng oanh tạc đám Quán Hung.

Phanh phanh phanh...

[Ting — giết một Quán Hung thu hoạch 3.500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.500 điểm, chủng tộc thưởng thêm 1.000 điểm.]

[Ting — giết một Quán Hung thu hoạch 3.500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.500 điểm, chủng tộc thưởng thêm 1.000 điểm.]

Lục Châu đứng ở một bên quan sát thế cục biến hóa.

Tổng kết lại, thực lực tập thể của Ma Thiên Các đã gia tăng rất nhiều. Ứng phó với đội ngũ mấy trăm Quán Hung mà chẳng mảy may sợ hãi, thậm chí còn chiếm ưu thế rất lớn.

Đương nhiên, tác dụng của Lục Ngô mang tính quyết định.

Nhưng bên phía đối phương cũng có đại cự nhân Quán Hung áp đảo chiến trường, trong thời gian ngắn rất khó phân được thắng bại.

Quán Hung phòng ngự rất cao, không như thân thể huyết nhục của con người. Thiên Giới Bà Sa phải tấn công thật lâu mới có thể tạo thành tổn thương cho chúng.

"Muốn bắt giặc, trước phải bắt vua."

Lục Châu nhìn về phía cự nhân, đạp không hành tẩu.

Chiến trường cực kỳ hỗn loạn, dường như không ai chú ý tới Lục Châu đang di chuyển về phía trước.

Cho đến khi hắn đến giữa không trung, tên cự nhân kia mới liếc hắn một cái, giận dữ quát: "Ngươi đừng xem thường Quán Hung tộc!"

Hai chân cự nhân đạp mạnh. Mặt đất trong phương viên trăm mét lún xuống.

Tất cả Quán Hung nhảy lên không trung, miễn cưỡng hấp thụ đao cương kiếm cương của đám người. Làn da và thân thể chúng như bàn thạch giúp chúng có năng lực chống đỡ.

Lục Châu tiếp tục bay tới, nhìn chằm chằm cự nhân kia không chớp mắt, cho đến một vị trí phù hợp, hắn dừng lại mặc niệm thần thông Thiên Thư Chúng Sinh Ngôn Âm, đồng thời điều động lực lượng của Ung Hòa.

"Hạ xuống ——"

Thiên âm hùng hậu như kinh lôi, mênh mông như sóng biển phát tiết ra ngoài.

Mới đầu bọn hắn có thể nghe ra thanh âm... cho đến khi thanh âm kia sinh ra tiếng vọng, không ngừng quanh quẩn ở bên tai, sau đó đám Quán Hung xuất hiện cảm giác ù tai.

Ông —— ——

Đầu óc đám Quán Hung trở nên trống rỗng.

Cũng may phạm vi bao trùm thần thông chỉ giới hạn trong đám Quán Hung, nếu phe mình đến gần không chừng cũng bị âm công đột nhiên xuất hiện này chấn động đến da đầu tê dại.

Đám đồ đệ đồng loạt ngẩng đầu nhìn sư phụ.

"Âm Công này..."

"Là lực lượng Mệnh Cách của Ung Hoà."

Sau đó.

Tập thể Quán Hung nhìn thấy hỏa diễm huyết hồng xuất hiện đầy trời rồi đánh về phía mình, bọn chúng lộ vẻ hoảng sợ.

Lực lượng Mệnh Cách của Ung Hòa: kích phát lòng sợ hãi!

Đám Quán Hung thật sự sợ hãi. Mấy trăm cây Hàng Ma Côn lần lượt rơi xuống.

Quang mang giữa ngực đám Quán Hung toàn bộ tắt ngấm, từng tên một rơi xuống nện vào mặt đất.

Oanh, oanh, oanh…

Đám người Ma Thiên Các thấy thế, lập tức chuyển động tinh bàn. Lực lượng Mệnh Cách đua nhau bắn xuống, bắt đầu tấn công không khoan nhượng.

Cự nhân bị âm công chấn trụ trong một lúc, khi hắn lấy lại tinh thần, vừa định gầm thét thì đã thấy Lục Châu xuất hiện trước mặt, Vị Danh Kiếm trong tay chém xuống.

Thanh kiếm cương dài đến trăm trượng toả ra lam quang sâu thẳm, lực lượng Thiên tướng gần như bao phủ toàn bộ kiếm cương.

Ầm!

Vị Danh Kiếm đâm xuyên qua cự nhân, cắm vào mặt đất.
Chương 1530

"Chân nhân?" Con ngươi cự nhân co rụt lại, sợ hãi nói.

Lục Châu thu kiếm.

Cự nhân bị trọng thương, rơi thẳng xuống đất.

Lúc này cự trảo của Lục Ngô cũng chụp đến.

"Dám đùa với bản hoàng!"

Oanh!!

Một trảo này nặng như thái sơn đập lên thân thể cự nhân, đè hắn lún sâu xuống lòng đất.

Một trảo còn chưa đủ, Lục Ngô giống như một con ác miêu, cự trảo cấp tốc vung mạnh xuống không ngừng.

Phanh phanh phanh phanh...

Ai mà ngờ được Lục Ngô to lớn như vậy nhưng tốc độ vung trảo lại có thể nhanh như gió táp.

Đám người lặng lẽ nhìn, không khỏi nuốt nước bọt. Thú hoàng đúng là thú hoàng, quá mạnh!

Phàm là Quán Hung bị cự trảo của nó chộp trúng đều bị đánh nát thành vã vụn. Cự nhân cũng bị đập đến thoi thóp, tuyệt vọng đến cực điểm.

Lục Châu không tiếp tục động thủ, phần còn lại hắn để cho các đồ đệ...

Hắn đạm mạc chắp tay xoay người bay về hướng sơn phong, lẳng lặng quan sát mọi người kết thúc công việc.

[Ting — giết một Quán Hung thu hoạch 3.500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.500 điểm, chủng tộc thưởng thêm 1.000 điểm.]

Từng tiếng thông báo vang lên bên tai không dứt.

Nhìn một lúc, cảm thấy không còn thú vị, Lục Châu quay đầu nhìn về phía xa xăm.

Tại chân trời xa xôi của bí ẩn chi địa, không trung đen nghịt không nhìn ra một tia sáng nào.

Hồi tưởng lại hình ảnh trong ký ức của Cơ Thiên Đạo, Lục Châu tự nhủ: "Nếu đó là Thiên Khải Chi Trụ... vậy làm sao Cơ Thiên Đạo lấy được mười viên hạt giống Thái Hư đây?"

Lục Châu ngẩng đầu nhìn trời, nhìn hắc vụ không ngừng cuồn cuộn trên không.

Cao nhân trong tu hành giới xuất hiện lớp lớp, vậy mà không một ai biết rõ tại sao bí ẩn chi địa lại trở thành dáng vẻ như ngày nay?

Mê vụ quanh năm không tiêu tan.

Âm u, ẩm ướt, không nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Nếu không phải tu hành giả vẫn còn có thể hấp thụ nguyên khí thì bọn hắn không thể nào tiếp tục sinh tồn tại nơi này, người bình thường càng không có khả năng.

Bí ẩn chi địa rộng vô biên vô tận, không gian u ám, thỉnh thoảng còn có hung thú bay ngang, sải cánh khổng lồ vạch qua mê vụ.

Thu hồi suy nghĩ, Lục Châu liếc nhìn chiến trường đã dần dần an tĩnh.

Thế cục nghiền ép hoàn toàn nghiêng về một bên.

Đội ngũ mấy trăm tên Quán Hung chỉ cần một mình Lục Ngô đã có thể giải quyết hết.

. . .

Lục Châu nâng tay lên, Trấn Thọ Thung lơ lửng xuất hiện, tản ra kim quang.

Muốn Trấn Thọ Thung phát huy uy lực cực lớn như trước, phương thức tốt nhất là ném nó vào một nơi nào đó, mặc cho nó hấp thu thọ mệnh, chuyện này cần thời gian rất dài, mỗi khi có động vật tới gần thì chính là lúc nó được ăn no nê.

Mà cũng chỉ có bí ẩn chi địa là nơi phù hợp nhất với Trấn Thọ Thung. Nếu thả nó vào thành trì của con người thì chẳng khác nào để nó hấp thu thọ mệnh nhân loại...

Đáng tiếc bí ẩn chi địa quá lớn, một khi đã rời đi sẽ không biết năm nào tháng nào mới quay trở lại.

"Hay là cứ mang theo bên người để gia tăng linh tính cho nó cũng được. Sau này ổn định rồi thì tìm địa phương thích hợp cho nó hấp thu thọ mệnh."

Trấn Thọ Thung chứa đựng càng nhiều thọ mệnh, lam pháp thân càng được đề thăng đẳng cấp, đồng thời cũng phải giữ lại một phần để không mất đi uy lực của Trấn Thọ Thung.

Đối với việc đề thăng tu vi cho lam pháp thân thì Lục Châu không quá vội. Hiện tại đã là pháp thân Bách Kiếp Động Minh nhị diệp.

Nếu có dịp, Lục Châu cũng muốn thử kiểm tra xem năng lực của nó thế nào.

Tiếng vang cuối cùng cũng đình chỉ. Chiến trường yên tĩnh trở lại.

Khổng Văn dẫn theo bốn huynh đệ bay về, thần sắc hưng phấn nói: "Các chủ, đã dọn dẹp xong."

Cảm giác ôm bắp đùi thật sự rất sảng khoái.

Hồi tưởng lại hành trình bốn người tiến vào bí ẩn chi địa, dọc đường đi thật không dễ dàng chút nào, Khổng Văn không khỏi cảm khái.

Suýt chút nữa đã bỏ lỡ cơ hội ôm bắp đùi.

Lục Châu nhẹ nhàng gật đầu, nhìn xuống bảng điểm công đức: 286.760 điểm

Nhan Chân Lạc trở về, khom người nói:

"Các chủ, đã kiểm kê xong, Quán Hung cao trên mười trượng có một tên, Quán Hung cao trên ba trượng tổng cộng có 30 tên, từ hai trượng đến ba tượng tổng cộng 50 tên, còn lại là 60 tên dưới hai trượng."

Minh Thế Nhân khắp người đầy tro bụi cũng lên tiếng:

"Theo phân tích, ngoại trừ tên cự nhân cao nhất, Quán Hung cao trên ba mét cần Thiên Giới Bà Sa đối phó, Quán Hung hai mét tương đương với thập diệp, đám còn lại không đáng nhắc tới."

"Tốt."

Lục Châu thoáng tính toán, một đợt này thu được đến hơn 200.000 điểm công đức, quả là kiếm lời.

Nếu lại có thêm một đoàn nữa tới đánh nhau thì tốt biết mấy.

Với thực lực hiện tại của Ma Thiên Các, đừng nói đám dị tộc này, ngay cả chân nhân đến cũng chưa hẳn là đối thủ.

Đám người trở về bên cạnh Lục Châu.

"Sư phụ... đồ nhi còn chưa kịp xuất lực." Tiểu Diên Nhi bước đến bên cạnh hắn nói.

"Sẽ có thời điểm ngươi được ra tay."

Phù phù phù —— Tiểu Hỏa Phượng đứng trên vai nàng cố sức hóp bụng, phun ra mấy đoàn hoả diễm lớn bằng nắm tay.

Đám người bật cười ha hả.

Trong khoảng thời gian qua, tiểu Hỏa Phượng đã trở thành trò tiêu khiển của tất cả mọi người.

Lục Châu quan sát biến hóa của tiểu Hỏa Phượng, tốc độ lưu chuyển khí tức của nó rất nhanh, giống như là trời sinh đã vậy.

Khi nguyên khí tiến vào bên trong thân thể nó sẽ cấp tốc sinh ra một cỗ năng lượng khô nóng, khiến nó phun ra hỏa diễm.

Thứ này đại khái chính là ưu thế đặc biệt của hung thú, giống như trời sinh cá đã biết bơi vậy.

"Khổng Văn." Lục Châu nhìn về phía Khổng Văn.

"Các chủ xin phân phó."

"Định vị Thiên Khải Chi Trụ gần đây nhất.” Lục Châu nhìn về phía Lục Ngô.

Lục Ngô điều chỉnh phương hướng, nhìn ra phương xa, chậm rãi nói:

"Thiên Khải Chi Trụ gần nhất, nằm ở nội vực đông nam của bí ẩn chi địa. Nó có một cái tên cổ xưa là Đại Hoang Lạc, sau này được đổi lại thành ‘Ngung Trung'."

"Ngung Trung?" Lục Ly nghi ngờ hỏi.

"Không sai."

"Tại sao trước đây đã gọi là Đại Hoang Lạc, bây giờ lại sửa tên?" Lục Ly hỏi.

Lục Ngô quay đầu nhìn Lục Ly, nhìn tới mức khiến cõi lòng Lục Ly run rẩy.

Tuy nói hiện tại bọn họ là cùng một phe nhưng mà bắt gặp bộ dạng này của Lục Ngô, Lục Ly vẫn cảm thấy không chịu nổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK