Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 706 Vô đề

Lục Châu nhìn xuống tình cảnh bên dưới. Đám dị tộc có pháp thân Lang Vương và Báo Vương đều kết thành đội nhóm cùng công kích tu hành giả Đại Viêm. Trong số đó không có đại tu hành giả, đa số đều là Thần Đình cảnh hoặc Phạn Hải cảnh, không đáng để Lục Châu phải ra tay.

Lam quang vẫn chiếu rọi xuyên qua các công trình kiến trúc. Đám dị tộc muốn ẩn núp phía sau các toà lầu các để tránh đi nhưng vẫn bị Thái Hư Kính chiếu rọi ra pháp thân cỡ nhỏ.

Lục Châu ngẩng đầu nhìn Thái Hư Kính, miệng lẩm bẩm: “Quả nhiên là thế.”

. . .

Lục Châu lại quan sát tình hình chiến đấu của đám đồ đệ.

Chư Hồng Cộng tuy hơi khờ hơi ngốc nhưng tu vi đã sắp là tam diệp, lại còn chơi trò ẩn nấp đánh lén gian tế dị tộc mới Thần Đình cảnh, Lục Châu nhìn mà bất đắc dĩ hết sức.

Ầm!

Chư Hồng Cộng dùng một quyền đánh ngã một người, cười ha hả nói: “Tiểu tử, còn dám chơi trò trốn tìm với gia gia ngươi, ngươi còn non và xanh lắm. Pháp thân của ngươi có khí tức quá nặng!”

Giết xong một người, hắn lại đảo mắt tìm đối tượng kế tiếp. Thấy được một pháp thân Lang Vương nữ tính đang lẩn trốn, Chư Hồng Cộng cười hắc hắc chạy tới.

Lúc này, trên bầu trời đột nhiên có một pháp thân bát diệp lướt qua, khí thế hùng hồn, chỉ trong giây lát pháp thân tiêu tán, Diệp Thiên Tâm xuất hiện đánh ra một chưởng. Pháp thân Lang Vương nữ tính kia hương tiêu ngọc vẫn.

Chư Hồng Cộng lại ngẩng đầu lên, nào còn thấy thân ảnh Diệp Thiên Tâm đâu.

“Lục sư tỷ, đừng cướp đầu người của đệ chứ!” Chư Hồng Cộng oán trách nói.

Diệp Thiên Tâm đáp: “Bát sư đệ, tốc độ đệ chậm còn dám trách ta?”

“Không dám, không dám…”

Chư Hồng Cộng xoay người, tiếp tục tìm mục tiêu mới. Hắn nhếch môi cười một tiếng, hai quyền sáo đập vào nhau kêu bôm bốp.

Lúc này, một tu hành giả phía sau chạy tới hô lên: “Bát… bát tiên sinh?”

“Ngươi gọi ta?”

“Có.. có dị tộc! Cứu, cứu, cứu ta…”

“Yên tâm, có ta ở đây, ta bảo kê ngươi!” Chư Hồng Cộng huơ huơ nắm đấm.

“Ở bên kia, nhất diệp, là dị tộc Lang Vương nhất diệp! Mau mau mau…” Tu hành giả chỉ tay về một phía rồi xoay người lại, mặt đầy vẻ ngơ ngác. “Bát… bát tiên sinh, đâu.. đâu mất tiêu rồi?”

. . .

Lục Châu thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Hải Loa đang đứng trên đỉnh Hoàng thành.

Hồng liên?!

Dưới lam quang của Thái Hư Kính, pháp thân hồng liên của Hải Loa toả quang mang rực rỡ! Mà pháp thân kia đã là Thập Phương Càn Khôn sung mãn nhất!

Lục Châu hạ thấp độ cao bay về phía đỉnh Hoàng thành, đến bên cạnh Hải Loa với tốc độ nhanh nhất. “Đưa tay cho vi sư.”

“Vâng.”

Hải Loa ngẩng đầu lên nhìn sư phụ, rụt rè nói: “Sư phụ, vì sao pháp thân của mọi người đều là màu vàng kim mà của ta thì lại là màu đỏ?”

Lục Châu nhìn nàng đầy phức tạp, không biết nên đáp lời như thế nào.

Theo suy đoán trước đó… có lẽ Hải Loa đang thức tỉnh.

“Tạm thời đừng hỏi nhiều, khi chưa có đủ thực lực bảo vệ mình thì không được tuỳ ý gọi ra pháp thân.” Lục Châu dặn dò.

“Vâng.”

“Vi sư giúp ngươi giấu nó đi.”

Lục Châu đặt tay lên tay Hải Loa, bàn tay khẽ nắm lại, lam quang xuất hiện. Dưới lực lượng phi phàm của Thiên thư, hồng liên từ từ bị che khuất.

Lục Châu hài lòng gật đầu, đồng thời trong lòng cũng nảy sinh nghi vấn.

Tu hành giả trên khắp thế gian đều thông qua việc tu hành để điều động nguyên khí, tạo thành lực lượng đặc thù. Mà lực lượng phi phàm của Lục Châu rõ ràng là mạnh hơn lực lượng nguyên khí.

Sau khi Lục Châu ẩn đi pháp thân hồng liên của Hải Loa, từ phía bậc thang dẫn lên đỉnh Hoàng thành chợt vang lên một đạo âm thanh trầm thấp, mang theo vẻ cả kinh nghi hoặc:

“Thì ra ngươi chỉ là ngũ diệp…”

Lục Châu và Hải Loa đều quay đầu nhìn lại.

Một tu hành giả mặc hắc y với gương mặt che kín đang chậm rãi đi tới, trong mắt ngàn ngập vẻ kinh ngạc và không thể lý giải.

Hải Loa quay đầu nhìn về phía pháp thân cỡ nhỏ sau lưng sư phụ. “Sư phụ, ngài thật sự là ngũ diệp sao?”

Lục Châu lúc này mới nhớ ra, đành bất đắc dĩ thở dài. Vẫn là do hắn đã chủ quan, bại lộ bản thân dưới Thái Hư Kính.

Sau lưng hắc y nhân đối diện là một toà pháp thân kim liên lục diệp, tu hành giả Đại Viêm.

Một tu hành giả Đại Viêm lại xuất hiện trên đỉnh Hoàng thành khiến Lục Châu hơi bất ngờ. Tuy rằng hắn mặc hắc y, lại che chắn cẩn thận để giấu đi thân phận nhưng dưới Chân Thực Chi Nhãn của Lục Châu, không gì có thể che giấu được.

Danh tính: Ngụy Trác Nhiên

Thân phận: Nhân tộc Đại Viêm

Cảnh giới: Nguyên Thần cảnh

Dưới ánh sáng của Thái Hư Kính, pháp thân lục diệp của Ngụy Trác Nhiên có vẻ rất chói mắt. Xem ra trong khoảng thời gian qua hắn đã rất cố gắng đề thăng tu vi lên cảnh giới lục diệp.

Một Ngụy Trác Nhiên nhát gan câu nệ trước kia, trải qua thời gian dài hun đúc, trên thân lúc này đã có khí tức của người đứng ở vị trí cao.

Hải Loa lui về phía sau. Lục Châu đứng chắn trước người nàng. “Đừng sợ.”

Ánh mắt Ngụy Trác Nhiên nhìn Lục Châu với vẻ phức tạp, đồng thời dò xét thật kỹ càng. “Tuy ta không biết ngươi dùng phương pháp gì để lừa gạt mọi người, nhưng dưới Thái Hư Kính thì ngươi rốt cuộc cũng để lộ chân tướng.”

“Chân tướng?” Lục Châu lạnh nhạt nói, “Ngươi cho rằng chân tướng là cái gì?”

Ngụy Trác Nhiên liếc mắt nhìn cảnh tượng hỗn loạn bên dưới, từng tên gian tế dị tộc đang bị xử tử ngay tại chỗ. Nhưng đám gian tế này cũng không liên quan gì đến hắn.

Hắn mỉm cười nói: “Thanh giả tự thanh, bồ câu không thể giả làm chim tước. Bồ Đề Đạt Ma từng nói, dù có thế nào đi nữa thì chân tướng cũng chỉ có một.”

“Nói không sai.” Lục Châu vuốt râu nói. “Thế nhưng ngươi làm sao xác định thứ mình nhìn thấy chính là chân tướng?”

Ngụy Trác Nhiên chỉ tay vào đầu mình, vào hai mắt và vào thiên không rồi nói:

“Có người thông minh, có người ngu dốt, có người trời sinh đã có mệnh làm nô lệ, chẳng hạn như bọn hắn…”

Hắn chỉ tay về phía dân chúng trong thành và đám tu hành giả đang ra sức chém giết dị tộc.

“Cũng có những người trời sinh thích lừa gạt, bọn hắn giả vờ như mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay mình, thiên hạ đều quy phục mình, nói hươu nói vượn để lừa gạt những kẻ không rõ chân tướng.”
Chương 707 Vô đề

Ngụy Trác Nhiên bước lên phía trước… Trong mắt hắn, một già một trẻ trước mặt chính là con mồi đang chờ làm thịt.

Lục Châu vuốt râu nói: “Ngụy Trác Nhiên.”

“Hả??!”

Hai mắt Ngụy Trác Nhiên mở to nhìn Lục Châu đầy kinh ngạc, theo bản năng lùi ra sau một bước.

Vậy mà lão cũng nhận ra được?

“Ngươi cảm thấy cánh mình cứng cáp rồi nhỉ? Lão phu nâng đỡ ngươi lên vị trí này để thay thế Ngụy Trác Ngôn, ngươi lẽ ra nên thấy cảm kích mới phải…”

Ngụy Trác Nhiên ổn định tâm thần rồi nói: “Trước khác nay khác! Cơ tiền bối, nếu ngài đã nhận ra… vậy thì đừng trách ta không khách khí!”

Ngụy Trác Nhiên liếc nhìn tình hình chiến đấu bên ngoài, hắn biết không thể tiếp tục kéo dài thời gian. Thân ảnh loé lên, Ngụy Trác Nhiên vọt tới trước mặt Lục Châu, song chưởng đánh ra.

Khi hắn cho rằng một chưởng này dù không lấy mạng Lục Châu cũng có thể làm lão bị thương thì…

Lục Châu chợt nâng tay đẩy ra một chưởng, như bàn tay của Phật Tổ Như Lai.

Chưởng ấn màu vàng kim mang theo một chút màu xanh lam của lực lượng phi phàm nghênh đón song chưởng.

Ầm!

Khoảng cách quá gần không thể tránh né, chưởng ấn cao bằng thân người kia lập tức đánh bay Ngụy Trác Nhiên!

Tấm vải đen trên mặt hắn vỡ vụn, cái mũi lún sâu vào, trán hắn bị đánh cho bằng phẳng.

Oanh!

Toàn thân Ngụy Trác Nhiên đâm vào tháp lâu trên đỉnh Hoàng thành, tháp lâu vang lên tiếng răng rắc rồi lung lay sụp đổ.

“Lão phu có thể giữ mạng cho ngươi, cũng có thể lấy mạng ngươi.”

Lục Châu chắp tay sau lưng, bước từng bước về phía trước.

Ngụy Trác Nhiên mở to hai mắt, vừa sợ hãi nhìn Lục Châu đang đi tới vừa lắp ba lắp bắp: “Không, không, không…”

Hắn nâng tay che vết thương định điều khiển pháp thân rời đi nhưng sau lưng lại truyền đến một lực hút mạnh mẽ kéo hắn trở về.

Ma Đà Thủ Ấn!

Ngụy Trác Nhiên bị tóm lấy, trong lòng vô cùng nặng nề, không ngừng lặp đi lặp lại suy nghĩ ‘không thể nào’!

Không có gì là không thể. Ở trước mặt lão phu, từ bát diệp trở xuống đều không có gì khác biệt, nếu ngươi lợi hại thì lão phu xài cả hai bàn tay thôi.

Lục Châu nhìn Ngụy Trác Nhiên, nói: “Ngươi làm việc cho ai?”

Ngụy Trác Nhiên trừng to mắt, không trả lời.

Lục Châu kéo hắn đến trước mặt, ném xuống đất. Ngụy Trác Nhiên thở ra một hơi sau cùng, thoi thóp nói: “Ngũ diệp… mới là giả sao?”

Nói xong hắn ngoẹo đầu, không còn khí tức.

[Ting — đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.]

Lục Châu chú ý thấy con ngươi của Ngụy Trác Nhiên nở to, trên mặt đầy vẻ sợ hãi. Ma Đà Thủ Ấn còn chưa siết chặt lại, chưởng ấn trước đó lại không lấy mạng hắn, sao đột nhiên lại chết rồi? Bị doạ chết?

Lúc này trong trận chiến, Diệp Thiên Tâm mặc bạch y phiêu dật động lòng người. Phía sau lưng nàng hiện ra toà pháp thân bát diệp cỡ nhỏ chấn nhiếp toàn trường.

“Bát diệp!”

“Lục tiên sinh Ma Thiên Các!”

Khi gian tế đã bị tiêu diệt không ít, đám tu hành giả Đại Viêm mới có thời gian chú ý tới nữ tử bạch y với mái tóc trắng bạc như tiên nhân kia, không ngờ nàng lại là bát diệp.

“Ma Thiên Các có bao nhiêu cường giả bát diệp rồi nhỉ?”

“Thêm người này nữa… hẳn là ba vị.”

Đối với đa số tông môn, có thể xuất hiện một vị bát diệp đã là tam sinh hữu hạnh, đó thường là nhân tuyển cho vị trí chưởng môn.

Có môn phái đến thất diệp cũng không có.

Vậy mà Ma Thiên Các lại có đến ba vị bát diệp. Đây là thực lực lớn đến bậc nào?

Diệp Thiên Tâm không để ý tới đám người đang kinh ngạc, nàng nhanh chóng bay lướt tới đỉnh Hoàng thành.

Lục Châu thấy trên trán Diệp Thiên Tâm phủ đầy mồ hôi, rõ ràng tình hình sức khoẻ của nàng chưa cho phép chiến đấu kịch liệt như vậy.

Diệp Thiên Tâm đáp xuống đỉnh Hoàng thành, khom người nói: “Sư phụ.”

“Lục sư tỷ!” Hải Loa thấy nàng bèn vội vàng chạy tới.

“Bảo vệ Hải Loa cho tốt.” Lục Châu dặn dò.

“Đồ nhi tuân mệnh.” Diệp Thiên Tâm bước tới đứng bên cạnh Hải Loa.

Lục Châu ngẩng đầu nhìn về phía Thái Hư Kính. Vì không có địch nhân cường đại nên cả quá trình đều thuận lợi, không như lần trước U Minh Giáo công thành đổ máu thật nhiều.

Đám người U Minh Giáo thấy một người là tóm một người. Thần Đô đúng là rất lớn, nhưng trước mặt nhiều cao thủ Nguyên Thần cảnh có khả năng dùng thần thức để lục soát thì đám dị tộc trốn không được lâu.

Trên bầu trời.

Thái Hư Kính không ngừng hấp thu lực lượng của tấm lưới bình chướng.

Đúng lúc này, Lục Châu đột nhiên nhìn thấy một con diều hâu cực lớn đang bay quanh quẩn phía chân trời.

“Hả?”

Thông thường thì hung thú sẽ không tiến vào phạm vi thành trì của con người. Từng có tu hành giả nghiên cứu về vấn đề này, cho dù là hung thú biến dị không hấp thụ nguyên khí cũng sẽ không thích đến gần các thành trì nhân loại, tựa như trời sinh bọn chúng không thích ứng với nơi có hơi thở con người nồng đậm như thế.

Đương nhiên điều này không có nghĩa là hung thú sẽ không phát động công kích con người, mà ngược lại, một số thôn trang và thành trì nhỏ yếu cũng từng bị dã thú tập kích không ít lần.

Chỉ là khi con người bước vào con đường tu hành thì ngày càng cường đại, lại thêm có bình chướng bảo hộ nên đám hung thú càng không muốn đến gần.

Sao con diều hâu này lại to gan như vậy? Nếu là lúc bình thường thì nó đã bị cung nỏ thủ thành bắn rơi.

Lục Châu đánh giá con diều hâu, thấy nó đột nhiên bay thấp xuống, đến gần Thái Hư Kính.

“Nghiệt súc!” Lục Châu quay đầu nói. “Hải Loa.”

“Vâng sư phụ?”

“Đuổi con diều hâu kia đi.” Lục Châu nói.

Một con hung thú nho nhỏ không đáng để Lục Châu vận dụng lực lượng phi phàm.

“Vâng.” Hải Loa lấy sáo Lam Điền Ngọc bên hông xuống, đặt lên môi.

Tuuuuu ——

Một tiếng sáo cực kỳ chói tai vang lên, tựa như cơn lốc xoáy rời khỏi đỉnh Hoàng thành bay về phía con diều hâu.

Rất nhiều tu hành giả trong thành đều nghe được âm thanh chói tai này, đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên.

Âm luật ngự khí tạo thành cương nhân bay về phía tấm lưới trên bầu trời. Vù! Con diều hâu đột nhiên lách mình né tránh đạo âm lãng này.

“Sư phụ, con diều hâu này không bình thường.” Diệp Thiên Tâm nhìn ra điểm kỳ quái. “Hay để đồ nhi ra tay đánh giết nó?”

Lục Châu lắc đầu nói: “Hải Loa, vi sư không bảo ngươi công kích nó, thử nói chuyện với nó xem.”

“Vâng.”
Chương 708 Vô đề

Hải Loa hiểu ý, tiếng sáo uyển chuyển mà du dương phát ra truyền đi bốn phương tám hướng, nghe hay hơn đạo âm thanh vừa rồi gấp trăm gấp ngàn lần. Rất nhiều bách tính đều ngẩng đầu nhìn lên đỉnh Hoàng thành.

Sau khi bị đệ tử Bắc Đẩu Thư Viện và người Ma Thiên Các thanh lý, giờ phút này người dám xuất hiện dưới chân Hoàng thành chỉ có thể là người Đại Viêm.

Một nửa khu vực trong Thần Đô đã dọn dẹp sạch sẽ gian tế. Bách tính kéo ra đầy đường, nhìn thấy các tu hành giả gần đó có pháp thân hình dạng con người toả kim quang lập loè, trong lòng bọn họ từ từ vơi đi nỗi sợ hãi.

Dân chúng từ bốn phương tám hướng kéo về phía Hoàng thành, sau đó đồng loạt quỳ xuống.

“Cảm tạ tổ sư gia Ma Thiên Các!”

“Cảm tạ tổ sư gia Ma Thiên Các làm chủ cho chúng ta!”

[Ting — nhận được 502 người thành kính quỳ bái, thu hoạch được 5.020 điểm công đức.]

[Ting — nhận được 1.300 người thành kính quỳ bái, thu hoạch được 13.000 điểm công đức.]

[Ting — nhận được 2.030 người thành kính quỳ bái, thu hoạch được 20.300 điểm công đức.]

Nghe được tiếng Hệ thống thông báo liên tục, Lục Châu âm thầm hài lòng.

Chỉ tiếc sau trận chiến của U Minh Giáo và hoàng thất, rất nhiều bách tính đã rời khỏi thành trì, tạm thời vẫn chưa trở về nên nhân số giảm đi không ít. Lại thêm gian tế làm loạn nên rất nhiều người đều đã trốn đi, không dám ló đầu ra.

Hiện tại trước cổng Hoàng thành có thể nhìn thấy bấy nhiêu người đã là rất không tệ.

Làm người không nên quá tham lam.

. . .

Tiếng sáo du dương truyền tới tấm lưới bình chướng. Con diều hâu kia không lui mà càng thêm hung tàn, bổ nhào về phía Thái Hư Kính.

Ầm! Tấm lưới hiện lên một vòng gợn sóng.

Hải Loa dừng thổi sáo, nói với Lục Châu: “Sư phụ, đồ nhi đã nói với nó, bảo nó mau rời đi nhưng nó không nghe.”

Tu hành giả trong thành cũng bị âm thanh va chạm này thu hút sự chú ý. Nhìn thấy trên bầu trời có một con diều hâu đang va chạm với tấm lưới, mọi người đều rất kinh ngạc.

Sứ mệnh của Thái Hư Kính còn chưa hoàn thành, nếu lúc này bị gián đoạn thì đám gian tế còn lại sẽ thoát được, khi đó sẽ là cơn ác mộng tồi tệ nhất đối với dân chúng.

“Nó vẫn tiếp tục khiêu khích.” Hải Loa vô lực nói.

Lục Châu nhấc tay lên, quát to: “Nghiệt súc!”

Rượu mời không uống, chỉ thích uống rượu phạt! Trong tay Lục Châu xuất hiện Vị Danh Cung.

Diệp Thiên Tâm vừa trở về chưa được bao lâu, nàng chưa biết rõ rốt cuộc sư phụ mạnh đến cỡ nào, cũng không biết vũ khí trong tay sư phụ. Nhìn thấy Vị Danh Cung, nàng thoáng kinh ngạc.

Lục Châu giương cung lên, giữa các ngón tay nở rộ lam quang.

Ông! Vị Danh Cung được cương ấn bao bọc, một cây cung cương ấn cao bằng thân người xuất hiện. Tay phải Lục Châu kéo cung, giữa các ngón tay xuất hiện một mũi tiễn cương.

Ầm! Tiễn cương phá không bay đi, âm thanh xé gió vun vút khiến mọi người ngẩng đầu nhìn lên.

Tiễn cương màu xanh lam lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đâm xuyên qua tầng bình chướng lao thẳng về phía diều hâu. Diều hâu vội vàng vỗ cánh lượn đi nhưng tiễn cương như có mắt, tiếp tục bay theo rồi xỏ xuyên người nó!

Diều hâu rơi xuống tấm lưới bình chướng rồi trượt dài văng ra ngoài.

“Một tiễn này của sư phụ có phải là lấy dao mổ trâu đi chặt gà rồi không?” Chư Hồng Cộng chép miệng nhìn lên bầu trời.

“Bát, bát tiên sinh… tổ sư gia thật uy phong!” Bên cạnh Chư Hồng Cộng là một tên tu hành giả fan cuồng của Ma Thiên Các không ngừng xuýt xoa sùng bái.

“Đó là đương nhiên.”

“Bát tiên sinh… quyền sáo của ngài trông càng uy phong hơn.”

Chư Hồng Cộng nghe xong suýt nữa đã khóc thành tiếng. Cuối cùng cũng có người khen ngợi quyền sáo của ta! Sự thật chứng minh, trên đời này vẫn còn có người có ánh mắt tốt!

“Ngươi nói chuyện thật dễ nghe, nói thêm mấy câu đi nào.” Chư Hồng Cộng vui vẻ nói.

“Bát tiên sinh, quyền sáo của ngài là vũ khí phong cách nhất, bá khí nhất, thần thánh nhất, chói mắt nhất mà ta từng được thấy…”

“Huynh đệ, ánh mắt ngươi thật tốt!” Chư Hồng Cộng cảm động khen ngợi.

Đúng lúc này bên cạnh đột nhiên truyền tới một tiếng loảng xoảng. Bá Vương Thương đâm mạnh xuống nền đất khiến mặt đất nứt toác.

Hai người giật nảy mình quay sang, thấy Đoan Mộc Sinh từ trên trời giáng xuống, vừa vặn đáp xuống ngay trước mặt cả hai.

Rõ ràng việc thanh lý gian tế dị tộc đã hoàn thành triệt để.

Ánh mắt tên fan cuồng mở to, vội vàng khom người nói: “Tam tiên sinh… thì ra là ngài! Bá Vương Thương của ngài sáng bóng đến mức làm mù mắt chó của tại hạ.”

Chư Hồng Cộng: “? ? ?”

Đoan Mộc Sinh liếc nhìn người này một cái rồi rút Bá Vương Thương lên, vuốt ve mấy cái, tự hào nói:

“Đó là đương nhiên, thương này mỗi ngày ta đều lau ba lần, không nhiễm bất kỳ hạt bụi nào. Trong mắt ta, ngàn vạn vũ khí trên thế gian đều không bằng Bá Vương Thương của ta.”

“. . .”

Ầm! Lúc này xác con diều hâu cũng đã trượt xuống phía bên kia tường thành.

. . .

Cùng lúc đó, trong doanh địa của người Nhu Lợi, Tạp La Nhĩ đột nhiên mở to mắt.

“Tiễn thuật cao minh như vậy?”

Một vu thuật sư thân mặc trường bào, trên mặt vẽ đầy hoa văn đứng đối diện Tạp La Nhĩ đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra ngụm máu.

“Ba Tư Nhĩ, ngươi không sao chứ?”

Ba Tư Nhĩ xua tay, lau đi vết máu bên khoé môi rồi nói: “Cũng may thuật này chỉ lấy đi thị lực của diều hâu, nếu là liên kết vận mệnh thì ta chết chắc rồi.”

Sắc mặt Tạp La Nhĩ trầm xuống. “Không ngờ lão già này lại có nhiều bảo bối như vậy. Tai mắt chúng ta phái tới Thần Đô e là dữ nhiều lành ít.”

Ba Tư Nhĩ đáp:

“Lấy bình chướng làm gương chiếu khắp Thần Đô, cửu diệp thật sự vô cùng cường đại… Tướng quân Tạp La Nhĩ, sao chúng ta không cầu hoà, cùng Đại Viêm chung sống hoà bình?”

Ầm!

Tạp La Nhĩ vỗ bàn nói lớn: “Ba Tư Nhĩ, ta tôn trọng thân phận đại vu của ngươi, nhưng mong ngươi đừng hồ ngôn loạn ngữ! Hàng năm Đại Viêm ức hiếp Lâu Lan cỡ nào chẳng lẽ ngươi không biết? Lâu Lan của ngươi hàng năm tiến cống bao nhiêu nữ nhân đi hoà thân, ngươi mặt dày đến mức không cảm thấy nhục nhã rồi sao?”

“. . .” Ba Tư Nhĩ nói không nên lời.
Chương 709 Vô đề

“Hiện tại việc trảm kim liên đang có lợi cho người Nhu Lợi và Lâu Lan. Tuy hành động lần này thất bại nhưng cũng có thể tranh thủ cho chúng ta một ít thời gian. Cho tới bây giờ Đại Viêm vẫn chưa xuất hiện vị cửu diệp thứ hai. Không bao lâu nữa chúng ta nhất định có thể bình định Đại Viêm!” Tạp La Nhĩ tự tin nói.

Ba Tư Nhĩ khẽ gật đầu, ổn định lại thương thế, từ từ khôi phục lại lý trí.

Đúng lúc này, bên ngoài doanh trại có một tên thuộc hạ người Nhu Lợi bước nhanh tới bẩm báo:

“Tướng quân, binh lính phía tây Lâu Lan hồi báo bọn hắn đã mất dấu Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung ở khu vực lạch trời.”

Tạp La Nhĩ đứng lên, còn chưa kịp mở miệng mắng thì tên thuộc hạ đã quỳ một gối xuống nói:

“Tướng quân thứ tội! Tu vi Ngu Thượng Nhung sâu không lường được, đã vậy hắn còn có toạ kỵ nhanh như thiểm điện.”

Tạp La Nhĩ vốn bị mấy lời vừa rồi của Ba Tư Nhĩ chọc giận, nay nhận được tin tức này bèn mở miệng châm chọc không hề lưu tình.

“Ba Tư Nhĩ tiên sinh, chẳng trách Lâu Lan các ngươi luôn phải đưa nữ nhân đi hoà thân! Yếu như vậy còn biết làm thế nào!”

“Ngươi…”

“Hai vị đại nhân xin bớt giận! Xin bớt giận!”

Ba Tư Nhĩ nói: “Còn người Nhu Lợi các ngươi thì sao? Nếu ta nhớ không lầm thì đệ đệ Tạp Lan của ngươi và toạ kỵ cũng đã bỏ mạng ở Đại Viêm còn gì?”

Tạp La Nhĩ vung tay đánh ra một chưởng!

Ầm! Chiếc bàn vỡ vụn.

Ba Tư Nhĩ lui lại một bước, giận dữ nói: “Ngươi muốn làm gì?”

Tạp La Nhĩ cố gắng kềm chế cơn giận trong lòng, chỉ tay ra ngoài. “Cút.”

Ba Tư Nhĩ miễn cưỡng chắp tay, miệng lại hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Tên thuộc hạ vừa báo tin kia lập tức vội vàng chạy theo sau. “Ba Tư Nhĩ tiên sinh xin bớt giận… Tướng quân vốn là người thẳng thắn ăn ngay nói thật…”

“Hừ!!” Ba Tư Nhĩ lạnh lùng phất tay áo, rời khỏi doanh địa.

Tên thuộc hạ dừng bước, đưa mắt nhìn trái ngó phải rồi nhếch mép cười, miệng lẩm bẩm một câu: “Kế này của thất tiên sinh thật diệu…”

. . .

Tại vùng đất Mai Cốt Chi Địa ở Lâu Lan.

Cát Lượng bay ở tầng trời thấp, lao vụt qua rừng cây u ám.

Sau mấy ngày trời phi hành liên tục, cho dù là Ngu Thượng Nhung cũng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Hắn khẽ vỗ lưng ngựa, ra hiệu cho Cát Lượng dừng lại.

Sau khi hạ xuống đất, Ngu Thượng Nhung nhìn quanh một lát. Cánh rừng trước mặt sâu thẳm không thấy điểm cuối, cả khu rừng chìm trong không khí âm u ẩm ướt, chỉ thỉnh thoảng mới nhận được một tia sáng leo lét.

“Ra khỏi Mai Cốt Chi Địa sẽ đến nơi.”

Ngu Thượng Nhung nhìn về phía Vu Chính Hải nằm trên lưng ngựa, mỉm cười nói nhỏ.

“Chỉ mong chuyến đi này sẽ thuận lợi. Nếu huynh mà chết, ta sẽ làm một danh sách tử vong viết tên tất cả dòng tộc Lâu Lan.”

Phìììì ——

Cát Lượng quay đầu thở một hơi, dường như muốn thử đánh thức Vu Chính Hải. Đáng tiếc Vu Chính Hải vẫn nhắm nghiền mắt không hề tỉnh lại.

“Ngươi cũng cảm thấy ta nói đúng?” Ngu Thượng Nhung mỉm cười nhìn nó.

Phìììì ——

“Đó là đương nhiên… ta sẽ nỗ lực hết sức mình.” Ngu Thượng Nhung quay đầu nhìn về phía khu rừng mờ tối. “Cứu người khó hơn giết người rất nhiều.”

Nghỉ ngơi xong, Ngu Thượng Nhung đứng dậy nhảy lên lưng Cát Lượng, tiếp tục phi hành về phía tây.

Rời khỏi khu rừng cây ẩm thấp tối tăm, bay xuyên qua một hẻm núi, lướt đi trên dải bình nguyên mênh mông vô bờ bến… Ngu Thượng Nhung vừa phi hành vừa quan sát xung quanh.

Khu vực địa thế bằng phẳng đồng nghĩa với việc có tầm nhìn tốt, mà hành động của hắn cũng rất dễ dàng rơi vào tầm mắt của địch nhân.

Nếu là trước kia, Ngu Thượng Nhung sẽ không thèm để ý. Nhưng bây giờ hắn phải ưu tiên cứu người, phiền phức nào có thể giảm được thì nên giảm.

. . .

Dưới ánh trăng, Cát Lượng phi hành ở tầng trời thấp.

Ngu Thượng Nhung nhìn thấy phía trước là một đầm lầy âm u bèn nói: “Đến khu vực đầm lầy rồi. Cát Lượng, bay cao lên nào.”

Hííííííí ——

Rất nhiều năm về trước Ngu Thượng Nhung từng tới nơi này, chỉ là lúc đó hắn đến để khiêu chiến cao thủ Lâu Lan, bây giờ quay lại đây trong lòng cảm thấy hơi xúc động.

Cát Lượng bay qua khỏi khu vực đầm lầy theo hướng dẫn của Ngu Thượng Nhung.

Phóng tầm mắt nhìn ra xa có thể thấy vương thành Lâu Lan. Dưới ánh trăng, toà thành trông có vẻ thần bí mà quỷ dị.

“Mai Cốt Chi Địa.” Ngu Thượng Nhung nhìn xuống đống xương cốt dưới mặt đất, khẽ nói.

Tốc độ của Cát Lượng nhanh kinh người, chỉ sau một khắc đồng hồ đã mang hai người bay ra khỏi Mai Cốt Chi Địa. Phía trước chính là khu vực bùn lầy.

“Dừng lại đi.”

Ngu Thượng Nhung không tiếp tục tiến về phía trước, nơi đó là thành trì của Lâu Lan.

Nhìn khu vực bùn lầy trước mặt, Ngu Thượng Nhung than nhẹ một tiếng: “Đến rồi. Đây chính là nơi huynh sống lại sau lần đầu tiên tử vong…”

Phía sau lưng bọn họ chính là mảnh đất chôn vùi vô số xương cốt, được mệnh danh là Mai Cốt Chi Địa, khắp nơi mang theo tử khí âm trầm ngột ngạt.

Với tốc độ của toạ kỵ cấp truyền thuyết Cát Lượng còn phải bay mất một khắc đồng hồ, thì khi đó Vu Chính Hải còn chưa từng tu hành, để thoát ra khỏi Mai Cốt Chi Địa hắn đã phải đi bao lâu?

Những khổ cực mà Vu Chính Hải phải chịu đựng, toàn bộ các đệ tử Ma Thiên Các cộng lại cũng không cách nào sánh bằng.

. . .

Ngu Thượng Nhung không vội vàng xuất thủ mà bay quanh khu vực bùn lầy một lúc để quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Sau khi xác định sẽ không có nhân tố nào quấy nhiễu, hắn mới an tâm đưa Vu Chính Hải xuống lưng ngựa.

Ánh trăng rọi xuống vũng bùn. Nếu không phải sau lưng nó chính là Mai Cốt Chi Địa thì khu vực bùn lầy này đã có phong vị khác.

Ngu Thượng Nhung cảm giác được nguyên khí và sinh cơ trong khu vực này đúng là nồng đậm hơn những nơi khác. Bên phải là rừng cây, đằng sau là Mai Cốt Chi Địa, phía trước là một con sông, bên kia sông chính là vương thành Lâu Lan…

Đây dường như là một trận pháp tự nhiên có tác dụng thu nạp nguyên khí.

Ánh mắt Ngu Thượng Nhung nhìn về phía vũng bùn, vẻ do dự chỉ thoáng qua trong phút chốc rồi hạ quyết định: “Đây là sinh tử kiếp của huynh, rốt cuộc huynh vẫn phải đối mặt.”

Bàn tay Ngu Thượng Nhung mở ra, nguyên khí rung động, cương ấn mang theo thân thể Vu Chính Hải bay lên.
Chương 710 Vô đề

Ngu Thượng Nhung vung tay, Vu Chính Hải rơi thẳng vào đống bùn lầy.

Ầm! Chưởng ấn đánh ra cuốn bùn đất lên rồi vùi lấp Vu Chính Hải dưới lớp bùn dày đặc.

Ngu Thượng Nhung không tiếp tục nhìn về phía Vu Chính Hải mà thu hồi ánh mắt, nhìn sang Cát Lượng. “Cát Lượng, trong vòng bốn mươi chín ngày ta sẽ ở lại đây.”

Phììììììì ——

Cát Lượng đi đến bên cạnh hắn, dường như không muốn rời đi.

Ngu Thượng Nhung cười nói: “Ngươi nguyện ý ở lại sao?”

Híhíhíhí ——

Cát Lượng đảo quanh tại chỗ.

“Được rồi.” Ngu Thượng Nhung bước tới vỗ lên lưng nó. “Ngươi rất hợp tính ta, chờ ta về Ma Thiên Các xin sư phụ, nếu người đồng ý thì ngươi sẽ thuộc về ta.”

. . .

Cùng lúc đó.

Tại Thần Đô, sau khi Thái Hư Kính chiếu rọi toàn thành, mọi thứ lại trở về yên tĩnh.

Hoa Trọng Dương phái các đệ tử U Minh Giáo giữ vững bốn cổng thành. Phàm là người nào vào thành đều phải điều tra cẩn thận kỹ lưỡng.

Trải qua việc này, bách tính Thần Đô đều vô cùng thần phục Ma Thiên Các. Việc thanh lý gian tế lập tức lưu truyền khắp nơi, danh tiếng của Ma Thiên Các được truyền đi, thậm chí còn biến thành —— Thánh Thiên Các.

Trong Đại Chính Cung.

Hoa Trọng Dương báo cáo lại tình hình. Lục Châu vuốt râu gật đầu: “Chuyện ở Thần Đô ngươi tự quyết định là được.”

Lục Châu không am hiểu việc quản lý quốc sự, loại chuyện này để U Minh Giáo làm thì hơn.

Hoa Trọng Dương gãi gãi đầu: “Cơ tiền bối, vãn bối cũng đâu có biết làm!”

Lúc này, Viện trưởng Bắc Đẩu Thư Viện Chu Hữu Tài bỗng nói: “Cơ tiền bối, ta có mấy lời không biết có nên nói ra hay không.”

“Nói đi.”

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Người hữu dụng với ta thì phải đối xử thật tốt.

Chu Hữu Tài nói: “Việc quản lý quốc sự cần phải có văn võ bá quan. Hiện tại bọn họ chỉ đang thiếu một cơ hội và lý do để đầu quân cho ngài mà thôi. Theo ta được biết, ngũ tiên sinh Ma Thiên Các Chiêu Nguyệt là nữ nhi của Vân Chiêu công chúa. Lấy danh nghĩa của nàng, U Minh Giáo có thể chấn nhiếp thiên hạ, để văn võ bá quan chấp chính. Chờ khi cửu châu đều ổn định, chúng ta lại chọn ra Hoàng đế cũng không muộn.”

Lời vừa nói ra, ánh mắt tất cả mọi người đều sáng lên.

“Văn võ bá quan có nguyện ý không?” Lục Châu hỏi.

“Xin Cơ tiền bối yên tâm, chuyện này cứ giao cho ta, ta nhất định sẽ làm việc ổn thoả.”

Hoa Trọng Dương vui mừng nói: “Nếu có văn võ bá quan trợ giúp, chuyện này sẽ vô cùng thuận lợi, cửu châu rất nhanh sẽ ổn định lại.”

Lục Châu vuốt râu gật đầu:

“Chuyện của Thần Đô giao cho các ngươi. Nếu không quan trọng thì lão phu sẽ không hỏi đến.”

Mọi người ở đây đều hiểu lão nhân gia người chỉ một lòng muốn tu hành. Nhân vật như vậy khinh thường làm những chuyện này.

Nói xong Lục Châu đứng dậy định rời đi.

Đúng lúc này, bên ngoài Đại Chính Cung chợt truyền đến âm thanh ——

“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”

Hai nắm đấm Chư Hồng Cộng cố ý vỗ vào nhau để thu hút ánh nhìn của mọi người. Sau đó hắn bắt đầu quỳ xuống, ba quỳ chín lạy đi vào trong đại điện.

Đám người ngơ ngác đứng nhìn.

Ầm!

Bá Vương Thương của Đoan Mộc Sinh dộng mạnh xuống sàn doạ cho Chư Hồng Cộng lập tức đứng bật dậy, gián đoạn động tác quỳ bái vô cùng thành kính của hắn.

“Lão bát, đệ lại làm trò gì đấy?” Đoan Mộc Sinh hỏi.

“À không có gì, đệ chỉ là cảm thấy sàn nhà trong hoàng cung thật là sáng bóng, nếu không dùng đại lễ để bái kiến sư phụ thì thật đáng tiếc…”

Đám người: “? ? ?”

Lục Châu nhìn Chư Hồng Cộng, tâm thật mệt mỏi. “Có chuyện gì?”

“Sư phụ, tứ sư huynh gửi phi thư, mời người xem.”

“Trình lên.”

Chư Hồng Cộng cung kính dâng phi thư lên. Lục Châu mở thư ra xem một lượt rồi nghi hoặc nói:

“Ngu Thượng Nhung đi Lâu Lan?”

Diệp Thiên Tâm nghe vậy kinh ngạc nói: “Sư phụ, nhị sư huynh đã trảm kim liên trùng tu, tu vi hiện tại kém xa thời kỳ đỉnh phong, lúc này mà xâm nhập Lâu Lan chỉ e sẽ gặp nhiều nguy hiểm. Hay là để đồ nhi đến Lâu Lan một chuyến?”

Chư Hồng Cộng chép miệng phê bình:

“Nhị sư huynh thật quá lỗ mãng, tính tình lại cực kỳ bướng bỉnh, vẫn luôn như vậy, đồ nhi cảm thấy kiểu gì cũng xảy ra chuyện! Sư phụ… đồ nhi thấy Thiên Tâm sư tỷ nói đúng đó, ít ra sư tỷ cũng là bát diệp…”

Đoan Mộc Sinh nói: “Tình hình sức khoẻ của Lục sư muội không lạc quan.”

Chư Hồng Cộng gãi đầu: “Hay là sư phụ tự mình xuất mã? Dù sao chuyện ở Thần Đô cũng đã ổn thoả rồi.”

Đám người nhìn về phía Lục Châu.

Lục Châu nghĩ ngợi một lát rồi đáp: “Hắn đã xuất phát, lại có Cát Lượng tương trợ, vậy thì cứ tuỳ hắn đi.”

“Sư phụ, nhị sư huynh…”

“Vi sư tin tưởng hắn.”

Các đồ đệ khom người, không tiếp tục nghị luận nữa.

. . .

Chiều hôm đó.

Trong Đại Chính Cung, Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra ——

Điểm công đức: 62.053 điểm

Tuổi thọ còn lại: 35.584 ngày

Lục Châu nhìn hơn sáu mươi ngàn điểm công đức tồn kho, hài lòng gật đầu... Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thanh lý gian tế, Lục Châu có được khoảng bốn mươi đến năm mươi ngàn điểm.

“Rút thưởng vài lần xem sao.”

[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi.]

Ngay sau đó là mười lần rút liên tục đều xịt.

Lục Châu buồn bực càu nhàu: “Ngươi lại định hố lão phu à Hệ thống?”

“Rút thưởng!”

[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 11 điểm may mắn, thu hoạch được Thẻ Nghịch Chuyển phiên bản cường hoá x 5, Thiểm Diệu Chi Thạch x 1.]

[Thẻ Nghịch Chuyển phiên bản cường hoá, mỗi lần sử dụng được nghịch chuyển 1.000 ngày thọ mệnh.]

[Thiểm Diệu Chi Thạch, một nguyên liệu dùng để luyện hoá vũ khí, có tỷ lệ gia tăng phẩm chất cho vũ khí.]

Hai mắt Lục Châu toả sáng, xem ra vận khí không tệ.

Thẻ Nghịch Chuyển phiên bản cường hoá thì rất dễ hiểu, mỗi tấm trị giá một ngàn ngày tuổi thọ.

Còn Thiểm Diệu Chi Thạch là có ý gì?

Căn cứ vào tin tức mà Lục Châu có được cho đến lúc này, trên thiên giai là siêu thiên giai, vậy trên siêu thiên giai thì là gì?

Lục Châu còn nhớ lúc mình và Lưu Qua đại chiến, Vị Danh Kiếm đã chém đôi Lăng Hư Kiếm của Lưu Qua. Thế thì…

Rốt cuộc Vị Danh Kiếm là vũ khí phẩm cấp gì?

Bàn tay Lục Châu khẽ lật, Vị Danh Kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay. “Sử dụng Thiểm Diệu Chi Thạch.”

[Ting — Đẳng cấp của Vị Danh Kiếm phụ thuộc vào tu vi của ký chủ, không thể luyện hoá được, không cách nào sử dụng Thiểm Diệu Chi Thạch.]

“. . .”

Ngươi cút luôn đi Hệ thống. Vậy ngươi cho lão phu Thiểm Diệu Chi Thạch làm cái quỷ gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK