Tiêu Vân Hoà nâng tay vồ lấy, dùng tay không bóp nát chưởng ấn kia, nhẹ nhàng vân đạm phong khinh.
Nam Cung Ngọc Thiên: “. . .”
Lão già này… quả nhiên có chuẩn bị mới đến.
Khi hắn đang suy nghĩ làm thế nào mới giết người được, phương bắc đột nhiên có ba đạo hắc ảnh cấp tốc bay tới.
“Hôm nay thật là náo nhiệt.”
Nam Cung Ngọc Thiên và Tiêu Vân Hoà đồng thời nhìn về phía người vừa lên tiếng.
Vu Triều thấp giọng nói: “Là Thẩm Phán Giả đại nhân Giang Cửu Lý, chúng ta có nên rút lui hay không?”
Suy cho cùng bọn hắn đã rời khỏi Hắc Tháp, là đối tượng đang bị Hắc Tháp truy nã. Lỡ như Hắc Tháp phái người tới quá mạnh thì bọn hắn muốn đi cũng đã muộn.
Ba đạo hắc ảnh đáp xuống bên cạnh trận kỳ, nhìn lướt qua hoàn cảnh trước mặt rồi bật cười ha hả:
“Nam Cung Ngọc Thiên…”
Nam Cung Ngọc Thiên thản nhiên chào hỏi: “Ta còn tưởng là ai, hoá ra là Giang thẩm phán.”
Giang Cửu Lý mặc hắc bào, dáng người thẳng tắp không hề thua kém Nam Cung Ngọc Thiên về khí thế. “Bạch Tháp các ngươi đúng là không biết xấu hổ, dám bày ra trận kỳ ở đây, muốn khai chiến với Hắc Tháp sao?”
Nam Cung Ngọc Thiên cười đáp:
“Giang thẩm phán đừng vội tức giận. Các ngươi vẫn nên xử lý việc nhà trước đi đã rồi hãy nói ta.”
Việc nhà?
Giang Cửu Lý nhìn lại hai người đang bị vây trong trận kỳ. Không quen.
Sau đó hắn nhìn về phía đám người Tiêu Vân Hoà, chưa nhận ra Tiêu Vân Hoà nhưng lại phát hiện mấy người Vu Triều, lập tức lạnh lùng nói:
“Thật to gan, bắt đám người phản bội này lại cho ta!”
“Vâng.” Hai tên thành viên Hắc Tháp đứng bên cạnh lập tức bay tới.
Tiêu Vân Hoà thản nhiên nói: “Giang Cửu Lý, nhiều năm không gặp, tính tình ngươi ngày càng táo bạo.”
Giang Cửu Lý giật mình, lại lần nữa dò xét người đứng đầu, sau đó mới nhẹ giọng nói: “Tháp… Tháp chủ? Thì ra là Tiêu tháp chủ, chẳng trách Vu Triều không tỏ ra sợ hãi.”
“Nơi này không có việc của ngươi, ta đề nghị ngươi tốt nhất nên rời đi sớm.”
“Rời đi?” Giang Cửu Lý nghi hoặc.
Nam Cung Ngọc Thiên cười ha hả, kể lại đầu đuôi sự việc một lần.
Giang Cửu Lý hiểu ra, âm thầm gật đầu nói: “Các ngươi đang chờ sư phụ của hai người này tới? Đừng chờ, Hắc Tháp Bạch Tháp làm việc không cần nhìn sắc mặt người khác. Nam Cung Ngọc Thiên, hôm nay ta không muốn đánh nhau với ngươi.”
Nam Cung Ngọc Thiên cười nói: “Giang thẩm phán nể tình như vậy, ta sao có thể không đồng ý. Hôm nay Bạch Tháp sẽ không nhúng tay vào việc nhà của các vị.”
“Được.”
Nam Cung Ngọc Thiên nói với Tiêu Vân Hoà:
“Tiêu tháp chủ, ta đã chờ lâu như vậy cũng không thấy ai đến. Thật xin lỗi, thời gian của ta có hạn, không rảnh lãng phí ở chỗ này. Nếu muốn bọn hắn sống thì để bọn hắn đến Bạch Tháp đi.”
Vừa nói hắn vừa vung tay lên, ba thanh trận kỳ ông ông rung động rồi thu nhỏ lại, bay vào lòng bàn tay hắn.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung nhìn nhau, thân ảnh nhoáng lên bay về phía Tiêu Vân Hoà.
Nam Cung Ngọc Thiên đột nhiên tung chưởng, một bạch sắc chưởng ấn từ trên trời ầm ầm giáng xuống.
“Các ngươi đi không được.”
Tiêu Vân Hoà lập tức lấy ra vũ khí sáu cạnh màu đen có hình chóp, vũ khí toả ra u quang đâm về phía chưởng ấn.
Phanh! Chưởng ấn vỡ vụn.
Ba phương thế lực tạo thành thế chân vạc, không ai dám vọng động, nhưng không ngờ Nam Cung Ngọc Thiên lại ra tay trước.
Giang Cửu Lý liếc nhìn hắn: “Nam Cung Ngọc Thiên, ngươi đây là đang muốn giết người?”
“Bọn hắn giết người thì phải đền mạng, chẳng lẽ không đúng? Hắc Tháp các ngươi lại không phân phải trái như thế?” Nam Cung Ngọc Thiên cười lạnh nói, “Tiêu Vân Hoà, ngươi tốt nhất đừng có nhúng tay vào!”
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung nhìn nhau rồi đồng loạt thi triển chiêu thức mạnh nhất. Kiếm cương và đao cương xuất hiện đầy trời.
Thân ảnh Nam Cung Ngọc Thiên loé lên, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt hai người, tung ra một chưởng.
Tiêu Vân Hoà đang chú ý tới Giang Cửu Lý, không ngờ Nam Cung Ngọc Thiên lại bộc phát tốc độ nhanh như vậy.
Chưởng ấn đánh tới, Vu Chính Hải lao ra, dùng kim sắc Tinh Bàn ngăn ở phía trước. “Để ta.”
Ầm!
Kim sắc Tinh Bàn bị đánh đến vặn vẹo biến hình.
“Đại sư huynh!”
Ngu Thượng Nhung cả kinh vươn tay đỡ lấy Vu Chính Hải, hai người đồng thời bay ngược ra sau.
Địch nhân quá cường đại, bọn hắn không cách nào ứng phó.
Tiêu Vân Hoà quát lên: “Nam Cung Ngọc Thiên!”
Nam Cung Ngọc Thiên hạ xuống đất, cười nói: “Đừng có làm ra vẻ, thứ cho ta nói thẳng, toàn bộ các vị đang có mặt ở đây cộng lại cũng không phải là đối thủ của ta.”
“. . .”
Hắn đi từng bước về phía Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung. “Để cho các ngươi sống lâu như vậy là đủ rồi.”
Bàn tay vừa nâng lên ——
Trong rừng cây sau lưng Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đột nhiên truyền đến âm thanh:
“Ngươi muốn gặp lão phu?”
Hả?
Nam Cung Ngọc Thiên theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một lão giả đang đứng trên lưng Đế Giang, tay chắp sau lưng quan sát hắn.
Ánh mắt mọi người đồng loạt dồn tới.
Đến rồi! Trong lòng Tiêu Vân Hoà rốt cuộc cũng thở phào.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đứng thẳng người lên rồi khom lưng hành lễ: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Nam Cung Ngọc Thiên nhíu mày: “Ngươi chính là sư phụ của bọn hắn?”
Lục Châu hờ hững nhìn Nam Cung Ngọc Thiên: “Lão phu đang hỏi ngươi.”
“Đúng vậy, ta muốn gặp ngươi! Lão tiên sinh, đồ đệ của ngươi giết người Bạch Tháp ta, chuyện này nên giải quyết thế nào?”
Vu Chính Hải lập tức lên tiếng: “Sư phụ, là tên Điền Minh kia muốn giết người đoạt bảo. Đồ nhi bị ép phải phản kích, cầu sư phụ minh giám!”
Chương 1177 Vô đề
Nam Cung Ngọc Thiên cười ha hả: “Một con gà con mới bước chân vào cảnh giới Thiên Giới Bà Sa, một tên thập diệp quèn… các ngươi thì có bảo bối gì đáng để Bạch Tháp cướp đoạt? Dù sao người chết không thể đối chứng, các ngươi nói gì chả được?”
Lục Châu vuốt râu, thản nhiên nói: “Ý ngươi là đồ đệ của lão phu nói dối?”
“Không phải ta nói, là tự lão tiên sinh nói thôi.” Nam Cung Ngọc Thiên nhún vai.
Lục Châu lắc đầu.
Nam Cung Ngọc Thiên lại nói tiếp: “Lão tiên sinh, ngài nên vì đại nghĩa diệt thân, giao bọn hắn cho ta. Bạch Tháp có thể nể mặt lão tiên sinh mà tha cho bọn hắn một con đường sống. Ngoài ra, nếu lão tiên sinh muốn cũng có thể gia nhập Bạch Tháp, đã là người phe mình thì chuyện gì cũng dễ nói.”
Sở dĩ hắn nói như vậy là vì còn chưa xác định được tu vi của Lục Châu, cũng chưa rõ ràng thái độ của Giang Cửu Lý. Nếu đám người này liên thủ đối phó hắn thì phiền phức.
“Nói như vậy, lão phu phải tin lời ngươi thay vì tin lời đồ nhi do một tay lão phu dạy dỗ?” Lục Châu nói.
Nam Cung Ngọc Thiên cười, chậm rãi bay lên không trung. “Đây là lão tiên sinh nói, ta chẳng hề nói gì cả.”
“. . .”
Tiêu Vân Hoà nói: “Theo ý ta, việc này hôm nay nên đến đây là đủ. Nam Cung Ngọc Thiên, ngươi nể mặt Lục huynh, cũng xem như nể mặt ta, ngươi thấy thế có được không?”
Nam Cung Ngọc Thiên cười khẩy: “Cho, cho chứ, ai cần mặt mũi ta cho hết.”
Nghe vậy, Lục Châu lại lắc đầu. Là một người xuyên không đến, kiếp trước Lục Châu hận nhất là kẻ âm dương quái khí, miệng đầy lời dối trá như vậy.
“Âm dương quái khí, ngươi không chết thì ai chết.” Trong lòng bàn tay Lục Châu xuất hiện thẻ Một Kích Chí Mạng bản cường hoá.
Cũng chính lúc này, Nam Cung Ngọc Thiên gọi ra pháp thân bạch sắc cao tám mươi trượng! Pháp thân vừa hiện, toàn bộ bầu trời bị che chắn.
“Quả nhiên hắn đã đột phá.” Giang Cửu Lý giật mình nói.
Nam Cung Ngọc Thiên mang theo pháp thân vọt tới với tốc độ cực kỳ nhanh! Lục Châu phải dùng Thái Huyền chi lực bám vào mắt mới có thể nhìn ra thân ảnh hắn.
Nam Cung Ngọc Thiên nở nụ cười nhàn nhạt đầy tự tin đánh ra một chưởng.
Lục Châu lập tức bóp nát thẻ Một Kích Chí Mạng bản cường hoá. Chưởng ấn bay ra nghênh đón.
Ầm!
Song chưởng va vào nhau, không gian như bị ngưng đọng.
Nam Cung Ngọc Thiên phát hiện chưởng này không thể khiến đối thủ nhúc nhích mảy may, nụ cười từ từ đông cứng trên mặt.
Năng lượng trong chưởng ấn của hắn đột ngột bị triệt tiêu tựa như chưa từng xuất hiện.
Không có khả năng!
Cho dù là Tháp chủ nghênh đón chưởng này của hắn cũng phải lui về sau.
Ngay sau đó, hắn cảm giác được trong lòng bàn tay truyền đến năng lượng dạng xoắn ốc xoay tròn. Ban đầu chỉ tê tê như kiến cắn, sau đó bộc phát như thuỷ triều! Oanh!
Nam Cung Ngọc Thiên bị đánh lui!
Nụ cười của hắn hoàn toàn biến mất, sắc mặt cứng ngắc, trong mắt tràn ngập nghi hoặc và khó hiểu.
Đúng lúc này, trước mặt hắn đã hiện ra một đạo kim sắc chưởng ấn —— Đại Vô Uý Ấn.
“Phật môn?”
Ông!
Nam Cung Ngọc Thiên tránh ra xa trăm mét, nhưng chưởng ấn Đại Vô Úy Ấn kia lại như có mắt, lập tức đuổi theo, đồng thời biến lớn lên gấp trăm lần chụp tới.
“A!”
Hắn nâng hai tay chống đỡ, sau lưng xuất hiện pháp thân Thiên Giới Bà Sa hòng ngăn cản chưởng ấn này.
Giang Cửu Lý và Tiêu Vân Hoà đều kinh hãi, chưởng ấn này vì sao lại tà môn như vậy?
Nam Cung Ngọc Thiên không ngừng lui lại, phát hiện lực lượng bên trong chưởng ấn mênh mông như đại hải khiến lòng hắn vô cùng kinh hãi.
Đúng lúc này, một màn kinh người xuất hiện.
Đại Vô Úy Ấn từ một hoá thành năm, biến thành năm chưởng ấn tấn công Nam Cung Ngọc Thiên theo hình ngũ giác, hoàn toàn bao vây hắn.
“Đây là cái gì?”
Ngũ đại chưởng ấn biến thành một tầng thiên mạc ập thẳng vào người Nam Cung Ngọc Thiên.
Ầm ầm ầm…
“A ——”
Tiếng kêu thảm vang vọng giữa không trung.
Mỗi một chưởng đánh xuống, bạch sắc Tinh Bàn đều hiện ra một lần, quang mang trên Tinh Bàn càng lúc càng ảm đạm.
[Ting — đánh giết năm Mệnh Cách, thu hoạch được 30.000 điểm công đức.]
Trên bầu trời vang lên tiếng ầm ầm như kinh lôi, nguyên khí nở rộ như kim sắc pháo hoa.
Tiêu Vân Hoà biết Lục Châu rất mạnh, nhưng mạnh đến bậc này thì vẫn nằm ngoài dự đoán của hắn. Một chưởng đã khiến Thẩm Phán Giả Nam Cung Ngọc Thiên chật vật như thế, cho dù là Tháp chủ tự mình ra tay cũng không khoa trương thế này.
Tu hành giới xưa nay chỉ kính trọng cường giả.
Trước đây Tiêu Vân Hoà quát tháo phong vân cỡ nào, nay bị diệt đi năm Mệnh Cách lại bị Nam Cung Ngọc Thiên coi thường. Hiện tại thấy Nam Cung Ngọc Thiên bị đánh đến vô cùng chật vật, trong lòng bỗng cảm thấy sảng khoái không thôi.
Hắn biết, hắn nhìn đúng người rồi.
Giang Cửu Lý sợ hãi vô cùng, càng không dám loạn động. Cũng may hắn chưa xuất thủ, chưa kết thù với người ta!
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung thì bình tĩnh hơn nhiều, bọn hắn đã không còn thấy kinh ngạc trước biểu hiện của sư phụ.
. . .
Năm chưởng ấn qua đi, bầu trời lại trở nên yên tĩnh.
Trên không trung nào còn thấy bóng dáng của Nam Cung Ngọc Thiên.
Cho dù bị đánh hỏng năm Mệnh Cách thì hắn vẫn còn bốn Mệnh Cách, cảnh giới tương đương với Lục Châu. Cũng may Lục Châu còn Thái Huyền chi lực, không sợ không đánh lại hắn, nhưng về kinh nghiệm chiến đấu thì Lục Châu vẫn thiệt thòi hơn một chút.
Lục Châu quan sát bốn phía, Thái Huyền chi lực bám vào tai, mọi động tĩnh trong phương viên trăm mét đều có thể nghe được rõ ràng.
Kể cả tiếng tim đập.
Chương 1178 Vô đề
Tim Giang Cửu Lý và mấy tên Hắc Ngô Vệ đập cực kỳ nhanh. Tiêu Vân Hoà đỡ hơn một chút.
Tim Vu Triều đập nhanh như ngựa chạy nước rút, hẳn là đang nhớ lại tình cảnh lúc trước hắn bị Lục Châu truy sát, tấm lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Không gian lặng ngắt như tờ.
Rốt cuộc mọi người đã hiểu vì sao Tiêu Vân Hoà cứ khăng khăng một mực bảo vệ Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung như vậy, kể cả Nam Cung Ngọc Thiên đang ẩn nấp!
. . .
Lục Châu không để ý đến người khác mà tiếp tục di chuyển, tìm về phía có âm thanh.
Thịch ——
Có lẽ do vô tình đến gần, Lục Châu bắt giữ được một tiếng tim đập. Tuy chỉ có một lần, nhưng đã đủ.
Lục Châu quan sát đống đất đá trước mặt, khẽ quát: “Ngươi cho rằng mình có thể chạy thoát khỏi tay lão phu?”
Lục Châu nâng tay, chưởng ấn màu lam nhạt bay ra đánh vào đống đất đá.
Oanh!
Đá vụn bắn tung toé đầy trời. Nam Cung Ngọc Thiên kêu lên một tiếng đau đớn, lăng không bay ra sau, song chưởng giữ lấy bạch sắc Tinh Bàn.
Tinh Bàn kia đã ảm đạm đi rất nhiều, có năm viên Mệnh Cách hoàn toàn dập tắt, thậm chí trên Tinh Bàn còn để lại từng đạo vết nứt.
Đám người thấy vậy, toàn thân khẽ run.
Soạt!
Đúng lúc này, Huyền Điểu bay lên, gào lên một tiếng chói tai.
Âm thanh của Huyền Điểu vốn là một loại âm công, Nam Cung Ngọc Thiên nhân cơ hội này na di về phương xa.
Lục Châu sử dụng lực lượng của viên Mệnh Cách thứ tư, tốc độ lên tới cực hạn không hề thua kém Nam Cung Ngọc Thiên, vừa vọt tới sau lưng hắn đã tung thêm một chưởng.
Nam Cung Ngọc Thiên xoay người lại tung chưởng. Ầm!
Cương khí giao thoa cắt xuống mặt đất tạo thành một đường hẹp dài đến mấy ngàn mét.
“Ngươi cho rằng ngươi vô địch?” Hai mắt Nam Cung Ngọc Thiên đỏ bừng, song chưởng hắn toát ra màu sắc quỷ dị, vừa xanh vừa tím.
Lục Châu trầm giọng nói: “Lão phu chính là vô địch.”
Vốn là kim chưởng, đột nhiên biến thành lam chưởng!
Lam chưởng thế như chẻ tre, đánh tan chưởng ấn của Nam Cung Ngọc Thiên sau đó ập vào lồng ngực hắn.
Phốc ——
Nam Cung Ngọc Thiên phun máu, toàn thân nện vào mảnh phế tích bên dưới, bụi đất tung bay.
[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 6.000 điểm công đức.]
Đừng nói là có Thái Huyền chi lực, cho dù không sử dụng tới, chỉ dựa vào tu vi của Lục Châu vẫn có thể đánh thắng. Lục Châu là bốn Mệnh Cách khoẻ mạnh, Nam Cung Ngọc Thiên đã bị trọng thương không cách nào đánh lại.
Tất cả mọi người đều không dám nhúc nhích, nín thở quan sát một màn này. Chín Mệnh Cách lại không có sức phản kháng, lão nhân này rốt cuộc mạnh đến cỡ nào?
Gràooooo ——
Bạch sắc Huyền Điểu sốt ruột, nhào về phía Lục Châu.
“Nghiệt súc, tìm chết!” Lục Châu quát.
Thấy cảnh này, Tiêu Vân Hoà không khỏi kinh ngạc: “Hắn không bị huyễn âm mê hoặc?”
“Tháp chủ, huyễn âm là gì?”
“Là năng lực của bạch sắc Huyền Điểu. Loại hung thú này phát ra âm thanh gây ra cảm giác tê liệt trong phút chốc, đặc biệ là đối với những người đứng trước mặt nó, mặc kệ người đó có tu vi mạnh đến cỡ nào thì cũng đều bị ảnh hưởng. Kỳ quái, kỳ quái…” Tiêu Vân Hoà không tài nào hiểu nổi.
Lục Châu không chỉ không bị ảnh hưởng mà còn bị chọc giận, ánh mắt trở nên lăng lệ, Vị Danh Kiếm xuất hiện trong tay.
“Hợp cấp?” Trong lòng Tiêu Vân Hoà khẽ động.
Vũ khí hợp cấp chỉ có thế lực mạnh như Hắc Tháp Bạch Tháp mới có được. Vị Danh Kiếm xuất hiện khiến mọi người càng thêm hiếu kỳ về Lục Châu.
Đây rốt cuộc là ai? Lam liên giới có thật sự tồn tại?
Bạch sắc Huyền Điểu ý thức được nguy hiểm, muốn né tránh, nhưng Lục Châu cưỡi trên lưng Đế Giang, dùng tốc độ như thiểm điện chém mạnh xuống. Nghiệp Hoả bốc lên.
Xoẹt ——
Một kiếm trảm hư không.
“Huyền Điểu!”
Bên dưới truyền tới tiếng Nam Cung Ngọc Thiên bi phẫn gào thét. Huyền Điểu bị giết, hắn còn khó chịu hơn bị diệt một Mệnh Cách.
Lục Châu không thèm nhìn lại cũng biết kết quả của Huyền Điểu. Toàn thân nó bị chém ra làm đôi, máu tươi đổ xuống, thân thể nện vào mặt đất.
[Ting — đánh giết Huyền Điểu, thu hoạch được 5.000 điểm công đức.]
Lục Châu lãnh đạm nhìn lướt qua, đáng tiếc Huyền Điểu không phải Mệnh Cách thú, không cách nào thu hoạch được Mệnh Cách Chi Tâm.
Đúng lúc này, Tiêu Vân Hoà vội vàng nói:
“Nam Cung Ngọc Thiên, dừng tay đi. Cầu xin tha thứ có lẽ còn có hy vọng sống.”
Bụi đất tản đi, bạch bào trên người Nam Cung Ngọc Thiên đã bị máu tươi nhiễm đỏ.
Hai mắt hắn tràn ngập tơ máu, thù hận và phẫn nộ đã lấp đầy lý trí. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lục Châu.
“Dù có chết, ta cũng phải khiến ngươi trả giá đắt!”
Nam Cung Ngọc Thiên đeo vào hai tay một cặp giới chỉ màu trắng nhạt tựa như một loại vũ khí nào đó, sau đó vọt lên tấn công về phía Lục Châu, lực chiến đấu đột ngột tăng lên gấp bội.
Quyền cương đánh tới dày đặc, hiển nhiên đã vượt qua lực lượng ba Mệnh Cách.
Lục Châu dùng tinh bàn ngăn ở trước mặt. Vô số bạch sắc quyền cương nện vào Tinh Bàn, cự lực đẩy lùi Lục Châu.
Ông ——
Tinh Bàn rung động, bị đánh đến biến dạng.
Trong lòng Lục Châu khẽ động. Đây là năng lực gì? Là hiệu quả do giới chỉ kia mang lại?
. . .
Tiêu Vân Hoà tán thán nói: “Lục huynh đúng là tài cao gan lớn, lại dám dùng lực lượng bốn Mệnh Cách để ứng phó với Minh Vương Giới của Nam Cung Ngọc Thiên.”
Vu Triều kinh ngạc nói: “Đây chính là Minh Vương Giới?”
“Nghe nói Minh Vương Giới là một cặp nhẫn bảo bối lấy được từ kế hoạch Thái Hư. Nhờ có Minh Vương Giới, địa vị của Nam Cung Ngọc Thiên mới đứng vững trong Bạch Tháp. Món đồ này không thể dùng phẩm giai để đo đếm giá trị. Nó có thể tăng lực chiến cho tu hành giả lên nhiều lần trong một thời gian ngắn. Đương nhiên tác dụng phụ cũng có, đó là sau khi bộc phát sẽ lâm vào tình trạng hư nhược trong một khoảng thời gian.”
Chương 1179 Vô đề
“Minh Vương Giới lợi hại như vậy, Lục tiền bối chẳng phải sẽ bị thiệt thòi?”
“Yên tâm đi, Lục huynh mạnh mẽ hơn chúng ta tưởng nhiều. Hẳn là Lục huynh đang nhân cơ hội này xem xét xem Nam Cung Ngọc Thiên còn có bao nhiêu tiềm lực.” Tiêu Vân Hoà giải thích.
Kẽo kẹt ——
Tinh Bàn lại bị biến dạng, độ lõm càng lúc càng lớn. Nếu cứ tiếp tục như vậy Mệnh Cách sẽ bị huỷ một Mệnh Cách.
Lục Châu nhớ lại phương thức chiến đấu của Thiên Giới Bà Sa, lúc này phương pháp tốt nhất là thu hồi Tinh Bàn, miễn cưỡng nhận hết đống quyền cương này để bảo vệ Mệnh Cách.
Nhưng bộ xương già của hắn làm sao chịu nổi.
Trong mắt Nam Cung Ngọc Thiên hiện ra ý cười, tựa như đang chờ xem quyết định của Lục Châu. “Ngươi dám không?”
Ý tứ rất rõ ràng, ngươi dám hy sinh Tinh Bàn không?
“Ngươi diệt Mệnh Cách của ta, ta cũng diệt Mệnh Cách của ngươi… Không ngờ tới sao?” Nam Cung Ngọc Thiên cười ha hả.
Nếu hắn không nói thế, Lục Châu sẽ dùng đấu pháp bảo thủ, thu hồi Tinh Bàn rồi giết hắn ngay lập tức để bảo tồn thực lực, còn sức chiến đấu với Hắc Ngô Vệ.
Nhưng bây giờ, Lục Châu đổi ý.
Kim sắc Tinh Bàn biến mất, thay vào đó là một chưởng ấn màu xanh thẳm. Chưởng ấn có màu xanh đậm hơn lúc nào hết.
Ầm!
Thái Huyền chi lực bộc phát, năng lượng ồ ạt truyền ra, quyền cương đầy trời bị chưởng ấn phá nát, hư không chấn động, thiên địa vạn vật đều ảm đạm phai mờ.
Lam chưởng tiếp tục đánh vào lồng ngực Nam Cung Ngọc Thiên khiến hắn mất đi một Mệnh Cách.
Lục Châu không hề dừng lại mà tiếp tục phát tiết Thái Huyền chi lực.
Một chưởng!
Hai chưởng!...
Liên tục năm chưởng tung ra, mỗi chưởng đều đánh vào lồng ngực Nam Cung Ngọc Thiên.
Oanh!
Nam Cung Ngọc Thiên như một thiên thạch rơi xuống, nện vào bãi phế tích.
Lục Châu vẫn không có ý định dừng lại. Sau khi lam chưởng bộc phát năm lần, kim chưởng lại xuất hiện không ngừng nện vào thân thể Nam Cung Ngọc Thiên.
Đám người quan chiến đã hoàn toàn chết lặng, rơi vào trạng thái tê dại.
Đoạn phản công của Nam Cung Ngọc Thiên khi sử dụng Minh Vương Giới chỉ thoáng qua như mây bay, từ đầu đến cuối vẫn là nghiền ép và nghiền ép.
[Ting — đánh giết ba Mệnh Cách, thu hoạch được 18.000 điểm công đức.]
[Ting — đánh giết mục tiêu, thu hoạch được 8.000 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 2.000 điểm.]
Cuộc chiến kết thúc.
Nhưng Lục Châu không hề buông lỏng. Chỉ là một Thẩm Phán Giả đã khiến Lục Châu chật vật như vậy, nếu lại xuất hiện mấy tên Thẩm Phán Giả, hoặc là Giang Cửu Lý ra tay, thì Lục Châu còn biết ứng phó ra sao?
Thái Huyền chi lực đã bị rút ra đến cạn kiệt, không còn một chút dư thừa nào. Cho dù có Tử Lưu Ly cũng không đủ dùng.
Mảnh phế tích lại trở nên yên tĩnh như lúc ban đầu, nhưng đám người thần sắc chết lặng vẫn không dám mở miệng nói một câu nào làm phiền Lục Châu.
Lục Châu rất cẩn thận. Dù Hệ thống đã truyền thông báo, hắn vẫn phải kiểm tra xem Nam Cung Ngọc Thiên có còn năng lực chiến đấu nữa hay không, đặc biệt là loại Thiên Giới Bà Sa vu sư có khả năng điều động thi thể như Vu Triều chẳng hạn.
Toàn bộ lực lượng còn lại của Lục Châu trút hết vào thi thể Nam Cung Ngọc Thiên, tốc độ bộc phát cực nhanh.
Nam Cung Ngọc Thiên đã bị đập đến không còn hình người.
Lục Châu nhìn thi thể hắn, nội tâm đại định. Đã tan ra thành từng mảnh, hẳn là sẽ không bị ai khống chế được nữa.
Lục Châu vung tay lên, trong mảnh phế tích bay ra một vật phẩm màu xanh tím.
[Ting — thu hoạch được Minh Vương Giới.]
[Minh Vương Giới: có thể kích phát tiềm lực trong thời gian ngắn, gia tăng lực chiến đấu.]
Ngoài ra chiếc túi rơi bên cạnh thi thể Huyền Điểu cũng bay vào tay Lục Châu. Bên trong có ba viên Mệnh Cách Chi Tâm, một viên trung cấp, hai viên sơ cấp.
Lục Châu đứng thẳng người, một tay chắp sau lưng một tay vuốt râu, lạnh nhạt nói: “Chỉ là chín Mệnh Cách mà cũng dám đòi gặp lão phu.”
“. . .”
Trong lòng mọi người run lên.
Làm sao hắn biết Nam Cung Ngọc Thiên muốn gặp hắn? Hoá ra lão nhân gia người một mực đứng trong bóng tối quan sát hết thảy.
Tiêu Vân Hoà chắp tay nói: “Lục huynh, lại gặp mặt rồi.”
Lục Châu biết rõ Tiêu Vân Hoà đã chiếu cố Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung rất nhiều.
“Là ngươi?”
Tiêu Vân Hoà cười nói: “Là ta, Tiêu Vân Hoà.”
Lục Châu gật đầu: “Ngươi đến đây làm gì?”
“Nơi hỗn loạn có rất nhiều Mệnh Cách thú, ta và các huynh đệ đến đây thử thời vận.”
Ngu Thượng Nhung đi tới, khom người nói: “Sư phụ, đồ nhi và đại sư huynh liên tục gặp nguy hiểm, cũng may nhờ có Tiêu tháp chủ hỗ trợ nên mới biến nguy thành an.”
Lục Châu nhìn sang Tiêu Vân Hoà: “Thật sao?”
“Tiện tay mà thôi, tiện tay mà thôi, không cần nhắc lại.” Tiêu Vân Hoà thầm nghĩ, Lục huynh nghe người khác gọi hắn là Tiêu tháp chủ, hẳn nên hỏi han một chút, sau đó hắn sẽ kể lại thời huy hoàng của mình, nếu không địa vị giữa hai người chênh lệch hơi lớn nha.
Đáng tiếc là Lục Châu chỉ gật đầu rồi quay sang nói chuyện với hai đồ đệ: “Bị thương rồi?”
“Vết thương da thịt, không có gì đáng ngại.”
Vu Triều vội nói: “Đây là độc thuật, nếu tiền bối không chê, ta có thể trị liệu cho đồ đệ ngài.”
“Ngươi?” Lục Châu nhìn Vu Triều khiến thân thể hắn run lên.
“Vâ.. vâng.”
“Vậy thì làm phiền ngươi.” Lục Châu gật đầu.
Ngu Thượng Nhung ôn hoà chắp tay nói với Vu Triều: “Làm phiền rồi.”
“Việc, việc nhỏ…”
Ngu Thượng Nhung và Vu Triều đi sang một bên, xếp bằng ngồi xuống trị liệu thương thế.
Lúc này Giang Cửu Lý cũng ấp úng nói: “Tiền… tiền…”
“Ngươi có vấn đề?”
Lục Châu xoay người lại, trong mắt hiện lên vẻ lăng lệ.
“Không, không có vấn đề!” Dù hắn là Thẩm Phán Giả nhưng lúc này chẳng hề có chút khí thế nào.
“Vì sao ngươi lại tới đây?” Lục Châu hỏi.
“Hắn là một trong tứ đại thẩm phán của Hắc Tháp, tên là Giang Cửu Lý, có khi đến đây để đối phó với đồ nhi của Lục huynh cũng nên.” Tiêu Vân Hoà nói.
Trên đời này không ai hận Hắc Tháp hơn Tiêu Vân Hoà.
Chương 1180 Vô đề
“Tiêu tháp chủ, ngài chớ nói bậy nha, ta tới đây là vì Mệnh Cách thú. Hơn nữa trận kỳ nơi này là do Bạch Tháp bố trí, ta sao có thể biết trước mà đến!”
“Mệnh Cách thú nào?” Lục Châu gặng hỏi.
“Chuyện này…” Giang Cửu Lý ấp úng.
“Ngươi có vấn đề.” Lục Châu đạm mạc nói.
Nghe Lục Châu nói một câu trần thuật, trong lòng Giang Cửu Lý run lên, vội giải thích:
“Là một con Mệnh Cách thú đặc thù ẩn trong Triệu Văn Quốc. Nghe nói nó có trí tuệ, Mệnh Cách Chi Tâm của nó thích hợp dùng làm Mệnh Cách thứ mười trở lên.”
Lục Châu híp mắt hỏi: “Tiêu Vân Hoà, hắn nói có thật không?”
“. . .” Tiêu Vân Hoà vốn không muốn nói chuyện này, khi không lại có thêm một đối thủ cạnh tranh, nhưng chuyện đã đến nước này thì hắn chỉ có thể nói thật:
“Là thật, đây là Mệnh Cách thú cao giai, Nam Cung Ngọc Thiên vừa hay có chín Mệnh Cách nên mới tích cực đến bắt nó như vậy.”
“Đẳng cấp của Mệnh Cách thú không phải phân biệt bằng độ lớn của đầu và thọ mệnh trong Mệnh Cách Chi Tâm sao?”
“Đối với Mệnh Cách thú bình thường thì đúng là như thế, nhưng khi Mệnh Cách thú có được trí tuệ thì lại khác. Bọn nó hiểu các phương pháp tu hành của nhân loại, biết cách lừa người, biết cách che giấu bản thân… Loại Mệnh Cách thú này không thể đánh giá bằng hai yếu tố trên nữa. Mệnh Cách Chi Tâm của chúng nó rất trân quý, tu hành giả nào cũng tha thiết muốn có được. Chỉ tiếc loại Mệnh Cách thú này rất thưa thớt, không dễ tìm thấy.”
Lục Châu gật đầu:
“Bạch Tháp bày trận pháp ở đây là vì muốn bắt được con Mệnh Cách thú đó?”
Giang Cửu Lý nói:
“Thật không dám giấu diếm, Hắc Tháp và Bạch Tháp đã hoàn toàn trở mặt, Bạch Tháp lẽ ra không được xuất hiện ở Triệu Văn Quốc. Từ đầu năm nay, bọn hắn liên tục nghĩ cách xâm chiếm địa bàn của Hắc Tháp.”
“Da mặt của Hắc Tháp Bạch Tháp các ngươi thật dày như tường thành, vượt quá tưởng tượng của lão phu. Từ bao giờ mà hồng liên giới và kim liên giới là địa bàn của các ngươi?”
“. . .”
Sắc mặt Giang Cửu Lý đỏ bừng, không dám nói lời nào.
“Ngươi biết rõ nơi này đã bị Bạch Tháp chiếm, vì sao còn dám tới đây?” Lục Châu hỏi.
“Chuyện này…”
“Ngươi quả nhiên có vấn đề.”
Giang Cửu Lý vội vàng khom người, kinh hãi nói:
“Ta tuyệt đối không có vấn đề. Ta tới đây là vì nhận được tin tức nơi này sẽ xuất hiện Mệnh Cách thú đặc thù nên mới muốn đến xem thực hư thế nào, không ngờ lại gặp đồ đệ của ngài. Dù sao ta cũng là người Hắc Tháp, rất nhiều chuyện thân bất do kỷ, nhưng ta không hề có suy nghĩ mưu hại đồ nhi ngài. Nếu có nửa lời dối trá, thiên lôi đánh xuống.”
Hắn không còn cách nào khác, chỉ có thể thề độc.
Lúc này giọng Lục Châu mới hoà hoãn lại. “Đó là Mệnh Cách thú gì?”
Giang Cửu Lý thở phào một hơi, biết rõ chuyện này không thể ẩn giấu được nữa, bèn nói thật:
“Con Mệnh Cách thú này tên là Anh Chiêu, vô cùng quý hiếm. Ta cũng không biết hình dạng nó thế nào, đây là nhiệm vụ do Thượng nghị hội ban xuống. Anh Chiêu có trí tuệ, nhưng đầu óc nó cũng chỉ tương đương với đứa trẻ mười tuổi.”
Trẻ mười tuổi… trí tuệ như vậy đã là khá cao.
“Vậy vì sao các ngươi biết nó sẽ xuất hiện ở chỗ này?” Lục Châu càng lúc càng hiếu kỳ.
“Chuyện này ta thật sự không biết.” Giang Cửu Lý lúng túng đáp.
Tiêu Vân Hoà cười nói:
“Kỳ thực hung thú và con người khá giống nhau, đều phân chia mạnh yếu và đẳng cấp. Cách một đoạn thời gian, hung thú sẽ tăng trưởng đến số lượng nhất định, một số hung thú cường đại sẽ khiêu chiến để tranh giành lãnh địa, thành lập vương quyền của chính mình.”
“Hung thú cao giai có trí tuệ, nhưng chúng nó thống trị đám hung thú cấp thấp không có trí tuệ. Như thế cuộc chiến tranh giành vương quyền sẽ rất tàn khốc. Hàng năm Bạch Tháp và Hắc Tháp đều phái người tiến vào chỗ sâu trong các sâm lâm để bày ra trận pháp loại quan sát, sau đó ghi chép lại số lượng hung thú.”
Lục Châu kỳ quái hỏi: “Đám hung thú cao giai có biết không?”
“Trí tuệ của con người vẫn cao hơn chúng nhiều, và lại số lượng hung thú cao giai quá ít, không thể nào quản lý hết được.” Tiêu Vân Hoà đáp.
Giang Cửu Lý gật gù nói: “Vẫn là Tiêu tháp chủ học rộng biết nhiều.”
“Ý của ngươi là, tại Triệu Văn Quốc sẽ xảy ra một cuộc chiến giành vương quyền của hung thú cao giai?” Lục Châu kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy. Thế nên chúng ta thường làm ngư ông đắc lợi, để chúng nó đấu với nhau đến khi cạn kiệt sức lực mới ra tay. Khu vực này từng xuất hiện thân ảnh của Anh Chiêu nên Hắc Tháp Bạch Tháp đều cho rằng con hung thú cao giai lần này chính là Anh Chiêu. Dù nó có trí tuệ nhưng cũng chỉ như một hài tử mười tuổi, sao có thể đấu với con người?”
Lúc này, Vu Chính Hải vốn luôn không lên tiếng đột nhiên mở miệng nói:
“Nghe các ngươi nói như vậy, tựa như con người vẫn luôn chiếm ưu thế mà hung thú thì lại rất thảm.”
“Kẻ tám lạng người nửa cân thôi.” Tiêu Vân Hoà thở dài nói, “Trong lịch sử, hung thú cao giai đã từng phát động tấn công vào thành trì của con người không ít lần, tử thương vô số, máu chảy thành sông. Xét về tổng thể, hung thú chiếm vị trí chủ động vì số lượng quá đông, từ biển cả tới rừng sâu hay không trung đều có bóng dáng của chúng. Trái lại con người có ưu điểm về trí tuệ thì lại lãng phí vào việc nội đấu với nhau.”
“. . .”
Lời này khiến Lục Châu nhớ tới Lục Ly và Nhan Chân Lạc.
Kỳ thực ngay cả trong xã hội hiện đại văn minh, con người có thể đứng đầu trong chuỗi sinh vật đều là vì có trí tuệ.
Từng có người nói, kẻ thù lớn nhất của con người luôn là chính mình.
“Lão phu cảm thấy rất hứng thú với con Mệnh Cách thú này.” Lục Châu vuốt râu nói.
Tiêu Vân Hoà, Giang Cửu Lý: “. . .”
“Các ngươi có vấn đề?”
“Không có, không có.” Hai người cười cười, nào dám nói có.