Hai người trừng mắt nhìn nhau.
Tần Đế bỗng cười ha hả: “Ngươi thật sự cho rằng trẫm thèm để ý tới tứ đại chân nhân các ngươi?”
Long bào phất lên. Nơi xa truyền đến giọng nói bén nhọn của Cao Thuyết:
“Siêu tăng phúc Quy Khư Trận.”
Phía trên U Huyền Điện, Cao Thuyết bị thanh quang vây quanh. Thượng thiên mở mắt, quang minh tái hiện!
Ly Sơn tứ lão và tứ đại thị vệ đều cảm giác được toàn thân có một dòng điện chạy qua, đan điền khí hải mở rộng, đau đớn biến mất. Bọn hắn đồng loạt đứng dậy, cảm giác được lực chiến đấu của bản thân đã tăng lên rất nhiều.
Tần Đế hạ lệnh: “Giết.”
Tứ đại thị vệ tựa như bị mê hoặc tâm thần, điên cuồng vọt tới hò hét: “Giết!”
Tần Nhân Việt tức giận nói: “Bản toạ đánh giết toàn bộ Mệnh Cách của các ngươi!”
Hỗn chiến bắt đầu.
Lục Châu vẫn nhìn chằm chằm vào Tần Đế.
Tần Đế cũng nhìn Lục Châu, nói: “Trẫm sẽ khiến ngươi tận mắt nhìn thấy cái chết của bọn hắn… Ly Sơn tứ lão!”
Bạch Long Ngọc từ một hoá bốn! Biến thành bốn con bạch long bay về phía Ly Sơn tứ lão.
Trực giác nói cho Lục Châu Bạch Long Ngọc không đơn giản, lập tức bóp nát một tấm thẻ Lôi Cương.
Tần Đế nhìn thấy một đạo Lôi tự phù ấn đánh về phía mình, thản nhiên nâng tay đối chưởng. Nhưng vừa chạm vào Lôi tự phù ấn, hắn chợt cảm thấy lực lượng bên kia bành trướng ra gấp trăm ngàn lần, cảm giác sợ hãi lập tức ập tới.
Ầm!
Tần Đế bị đánh bay ra ngoài.
Cánh tay tê rần, hắn lui về sau trăm mét, khó tin hỏi: “Đây rốt cuộc là loại lực lượng gì?”
Lục Châu phất tay chụp lấy bốn đạo Bạch Long Ngọc.
Lúc này, Ly Sơn tứ lão cũng đồng thời đánh về phía Lục Châu. Thôi Minh Quảng là hung tàn nhất…
Lục Châu lựa chọn tránh né mũi nhọn, lăng không nhảy lùi về sau. Bốn đạo Bạch Long Ngọc dung nhập vào trong cơ thể Ly Sơn tứ lão.
Tần Đế lăng không quan sát nói: “Ly Sơn tứ lão có Bạch Long Ngọc của trẫm và Quy Khư Trận hỗ trợ, trong khoảng thời gian ngắn sẽ tấn thăng thành chân nhân. Ngươi định ứng phó ra sao?”
Lục Châu mặc niệm thần thông Thiên thư, thi triển thiên nhãn thần thông, nhìn rõ ràng khung xương và kinh mạch của Ly Sơn tứ lão.
Thừa dịp Ly Sơn tứ lão còn chưa hoàn toàn bước vào cảnh giới chân nhân, Lục Châu đạp đất bay lên nói: “Tần Nhân Việt, giữ chân bọn hắn.”
“Lục huynh yên tâm!”
Tần Nhân Việt đánh bay tứ đại thị vệ, xoay người quát: “Bốn mươi chín kiếm khách kết trận!”
“Vâng!”
Bốn mươi chín kiếm khách kết thành đại phương trận 7x7 trên không trung, đồng thời bay lướt xuống.
Tần Đế đánh ra chưởng ấn ngăn cản bốn mươi chín kiếm khách!
Tần Nhân Việt thì vọt về phía Ly Sơn tứ lão.
Ly Sơn tứ lão cảm nhận được lực lượng bành trướng trong cơ thể, hưng phấn đến mức mặt đỏ tới mang tai. Đây là cảnh giới mà bao người tha thiết ước mơ, rốt cuộc bọn hắn cũng đạt tới.
"Cửu Tự Chân Ngôn Thủ Ấn!"
Thôi Minh Quảng xuất chưởng, ba người còn lại cũng tung chưởng theo. Bốn đạo chưởng ấn ập về phía Tần Nhân Việt.
Tần Nhân Việt gọi ra Tinh Bàn, bộc phát tất cả lực lượng Mệnh Cách.
Oanh!
Chưởng ấn bị lực lượng Mệnh Cách đánh tan. Thân ảnh Ly Sơn tứ lão lấp loé, bao vây Tần Nhân Việt rồi đồng thời xuất chưởng.
“Tần chân nhân cẩn thận!” Nguyên Lang kinh hô.
Trong giây lát khi Ly Sơn tứ lão xuất chưởng, thời gian đột nhiên bị đình trệ. Tần Nhân Việt cau mày nói: “Đạo lực lượng?”
Ly Sơn tứ lão ngửa đầu cười to, tiếng cười vang vọng khắp thiên địa. Bọn hắn đã trở thành chân nhân mà vô số người ngưỡng vọng.
Chưởng ấn đánh trúng Tần Nhân Việt, thân ảnh hắn lập tức bị đánh bay, phun ra máu tươi.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung nhìn nhau, khẽ gật đầu.
“Lão tứ, bảo vệ sư muội. Nhị sư đệ, cùng lên chứ?” Vu Chính Hải nhấc tay, Bích Ngọc Đao bay vào lòng bàn tay hắn.
“Rất tốt!” Ngu Thượng Nhung rút Trường Sinh Kiếm ra khỏi vỏ.
Đao kiếm hỗ trợ lẫn nhau, ngàn vạn đao cương kiếm cương đánh về phía Ly Sơn tứ lão.
Lục Châu quay đầu nhìn bọn hắn một cái rồi tiếp tục vọt về phía Cao Thuyết.
Không gian nơi này tựa như bị kéo dài đến vô cùng vô tận. Rõ ràng trận nhãn ở ngay trước mặt lại không cách nào bay tới.
Cao Thuyết cười ha hả nói: “Đừng phí sức, ngươi bay càng xa, Quy Khư Trận càng mở rộng ra đến bấy nhiêu.”
Lục Châu mặc niệm thiên nhãn thần thông, tất cả đường vân trên U Huyền Điện đều xuất hiện trước mắt.
“Thần thông Vô Lượng Thôi Diễn!”
Vô số hình ảnh xuất hiện trước mặt Lục Châu. Từ thiên thạch, lưu tinh đến bầu trời đêm đều không ngừng thôi diễn với tốc độ nhanh đến chóng mặt. Lục Châu rốt cuộc nhìn thấy trong ngàn vạn khả năng, có một khả năng đến được thông đạo trận nhãn.
Lục Châu thu hồi thần thông, lần thôi diễn này đã hao phí một nửa lực lượng Thiên Tướng của hắn, nhưng đáng giá.
Hắn nhìn về phía một đạo đường vân trông vô cùng bình thường trên U Huyền Điện, hư ảnh bay lướt tới.
Cao Thuyết vẫn còn đang bật cười càn rỡ: “Ngươi xem thường Quy Khư Trận rồi… Có biết vì sao trước đây bệ hạ lựa chọn xây dựng U Huyền Điện ở chỗ này không? Bởi vì nơi này từng là di tích thượng cổ! Ha ha ha…”
Vù!
Lục Châu đạp lên đường văn kia, trong chớp mắt thân ảnh Lục Châu đã vọt qua vũ trụ tinh không, xuất hiện trước mặt Cao Thuyết.
Tiếng cười của Cao Thuyết bỗng dưng im bặt, biểu tình trên mặt cứng đờ, trong mắt ngập tràn kinh hãi, bờ môi run run.
Ma Đà Thủ Ấn bay tới tóm lấy Cao Thuyết, một chưởng ấn khác không chút lưu tình đâm xuyên thân thể hắn.
Phốc ——
Cao Thuyết quá mức tự tin về U Huyền Điện và Quy Khư Trận. Hắn cho rằng Quy Khư Trận có thể so với lực lượng thánh cấp. Hắn và Tần Đế đã diễn luyện trong Quy Khư Trận không ít lần, Tần Đế thi triển toàn bộ lực lượng, chưởng khống Bạch Long Ngọc cũng không cách nào đến được vị trí trận nhãn của Cao Thuyết.
Quá tự tin sẽ biến thành tự phụ. Thế gian này không có việc gì là tuyệt đối.
Một chưởng ấn chứa toàn bộ lực lượng còn lại của Lục Châu đánh nát nội tạng Cao Thuyết, móc ra trái tim hắn khiến Cao Thuyết rơi vào trạng thái toàn thân tê dại.
[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.]
Không có khôi nô, không có phương pháp hộ thân nào khác. Tự tin đến mù quáng như vậy sao?
Chương 1627
Hư ảnh Lục Châu lấp loé, lập tức đánh ra năm chưởng. Năm đạo chưởng ấn Tuyệt Thánh Khí Trí trùng kích ập vào lồng ngực Cao Thuyết.
[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.]
Nguyên khí phong bạo xuất hiện, trong Quy Khư Trận bị phong bạo càn quét.
Lục Châu không tiếp tục để ý tới Cao Thuyết mà quay đầu nhìn về phía trận nhãn toả ra quang hoa chói mắt.
Một chưởng đánh xuống.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Tần Đế tránh thoát bốn mươi chín kiếm khách, sử dụng đạo lực lượng xuất hiện ở trước mặt Lục Châu, đánh ra một chưởng.
Lục Châu không thể không lùi về sau, song chưởng va chạm. Oanh!
Cương khí cắt chém Quy Khư Trận, thậm chí là cả Hàm Dương thành.
Vô số tu hành giả trong thành đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía hoàng thành.
Phía chân trời xa xôi, một toà hắc sắc phi liễn đang lăng không lơ lửng. Tu hành giả đứng bên ngoài phi liễn xoay người bẩm báo:
“Chân nhân, trong hoàng thành có động tĩnh.”
Trong phi liễn không có hồi âm. Một lúc lâu sau, một bóng mờ mới bay ra khỏi phi liễn, lướt về phía hoàng thành. “Các ngươi chờ ở chỗ này.”
“Vâng.”
. . .
Sau khi chưởng ấn va chạm, hai mắt Tần Đế có thần nói: “Càng ngày trẫm càng thưởng thức ngươi. Không ngờ ngươi có thể tìm đến trận nhãn.”
Lục Châu lắc đầu nói: “Lão phu vốn cho rằng thân là vua của một nước, tầm nhìn và lòng dạ của ngươi lý ra phải nên đứng đầu. Không ngờ ngươi làm lão phu quá thất vọng.”
“Trẫm sẽ khiến ngươi hài lòng. Ngươi đã dùng hết toàn lực, mà trẫm thì chỉ mới bắt đầu.”
Lục Châu đạp không bay lên, chưởng ấn che trời, trầm giọng nói: “Từ đầu tới cuối lão phu đều chưa từng dùng toàn lực.”
Hả?
Ngay khi Thẻ Hàng Cách cao cấp trong tay Lục Châu bắn ra, Tần Đế biến mất.
Ngã một lần đã khôn ra, Tần Đế không tấn công Lục Châu mà truyền âm nói: “Muốn đánh nhau với trẫm, trước hết phải qua được cửa này.”
Bóng ảnh của Tần Đế xuất hiện đầy trời, giăng đầy bốn phương tám hướng.
“Ngươi có thể phân biệt được đâu mới là trẫm thật không?”
Lục Châu thu Thẻ Hàng Cách cao đẳng vào.
Bốn mươi chín kiếm khách kết trận mà đến, Nguyên Lang hỏi: “Lục tiền bối, ngài không sao chứ?”
“Không sao, các ngươi phụ trách tìm ra Tần Đế thật.”
“Tuân mệnh.”
Bốn mươi chín kiếm khách bay lượn khắp không trung, không ngừng đánh vào hư ảnh của Tần Đế.
Tần Nhân Việt, Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung thì hợp lực kềm chế Ly Sơn tứ lão. Nói đúng hơn thì một mình Tần Nhân Việt đối phó ba người, Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung phối hợp đối phó với Thôi Minh Quảng.
Vô số hình chiếu của Tần Đế xuất hiện trên trời, dò xét thế cục và tiếp tục chỉ huy: “Tứ đại thị vệ, còn chờ gì nữa?”
Tứ đại thị vệ lau đi máu tươi bên khoé môi, trong mắt bắn ra sát khí và thù hận. Cho dù đã bị Tần Nhân Việt cướp đi bốn Mệnh Cách nhưng bọn hắn vẫn còn là cao thủ hai Mệnh Quan.
Bốn người điểm vào huyệt đạo trên thân thể, nhẫn nhịn đau đớn kịch liệt, tay cầm chặt bội đao bay về phía những người còn lại của Ma Thiên Các, ánh mắt khát máu tựa như đang nhìn một đám cừu non chờ làm thịt.
Tứ đại thị vệ đánh ra đao cương.
Nhan Chân Lạc và Lục Ly lập tức gọi ra Tinh Bàn chắn phía trước.
Oanh!
Đám người bay lùi về sau. Sắc mặt bốn huynh đệ Khổng Văn trở nên kinh hãi.
“Giết!”
Tứ đại thị vệ lại bay tới, Nhan Chân Lạc và Lục Ly chung quy chỉ có một Mệnh Quan, có thể cản được một chiêu đã là dùng toàn lực, hiện tại khí huyết trong lòng cuồn cuộn, hai tay run lên, bọn hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn tứ đại thị vệ đánh tới.
“Tứ sư huynh đâu rồi?” Tiểu Diên Nhi gấp gáp nhìn quanh. Đã nói là sẽ bảo hộ mọi người cơ mà.
“Ta ở đây.”
Vù!
Một thân ảnh đột nhiên xuất hiện bên cạnh tứ đại thị vệ, khoé môi nhếch lên thành một nụ cười lạnh. “Chết đi!”
Ly Biệt Câu trong tay toát ra ngàn vạn đạo cương nhận, một chiêu đè ép bốn người.
Ầm!
Tứ đại thị vệ theo bản năng nhấc đao lên đón đỡ, nhưng đã muộn. Lực lượng khổng lồ đánh bay bốn người nện xuống mặt đất.
Bốn người kêu rên liên hồi, cũng may không mất đi một Mệnh Cách. Tên thủ lĩnh quát lớn: “Ngươi còn chưa đủ tư cách!”
“Ngươi sai rồi.” Minh Thế Nhân lạnh nhạt cười, Ly Biệt Câu bay ngược ra sau.
Cương nhận đã khảm vào thân tứ đại thị vệ không hề biến mất mà như một cây gai ngược kẹt trong thân thể bọn hắn.
Ly Biệt Câu xoay vòng trên không trung tạo thành lực hút cực lớn, hút ngược toàn bộ cương nhận trở về.
“Năng lực hai Mệnh Quan?! Tứ tiên sinh đã là hai Mệnh Quan rồi?!” Khổng Văn cảm thấy da đầu run lên.
“A ——” Tứ đại thị vệ cảm giác toàn thân như bị vô số con kiến cắn nuốt, huyết nhục văng tung toé!
[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.] x 4
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đồng thời quay đầu nhìn về phía Minh Thế Nhân, miệng nở nụ cười.
“Lão tứ… thật đúng là khiến người ta phải lau mắt mà nhìn.” Vu Chính Hải cười nói.
Ngu Thượng Nhung gật đầu: “Xem ra lúc giết Tây Khất Thuật hắn không hề dùng toàn lực.”
Thấy thế cục dần ổn định, Lục Châu tiếp tục vọt về phía trận nhãn.
Ầm!
Cao Thuyết đang nằm bẹp dưới đất đột nhiên nhảy lên nhào về phía Lục Châu. Gương mặt hắn dữ tợn như quái vật, nhe răng cười:
“Ta không sợ chết, có chết cũng phải kéo ngươi theo làm đệm lưng…”
Thân ảnh Cao Thuyết như mũi tên bắn vọt tới. “Bệ hạ, lão nô phụng dưỡng ngài đến đây thôi!”
Nói xong, Tinh Bàn của Cao Thuyết xoay tròn, các Mệnh Cách đồng loạt bành trướng lên, nở rộ quang hoa.
Lục Châu nhíu mày: “Ngươi muốn tự bạo?”
Lam pháp thân bộc phát ra lực lượng Thiên Tướng bám vào chưởng ấn đánh tới.
Ầm!
Cao Thuyết bay ra ngoài trăm mét, toàn thân oanh một tiếng vang dội, nguyên khí phong bạo điên cuồng phát tiết.
Quy Khư Trận cũng rung động theo.
Lục Châu gọi ra Vị Danh Thuẫn ngăn ở phía trước. Hắn cảm giác được hai tay mình tê dại, khí huyết cuồn cuộn.
Cao Thuyết dù sao cũng là người tự do, tuy bị hao tổn Mệnh Cách nhưng vẫn là cường giả mười lăm Mệnh Cách, một khi tự bạo tuyệt không thể khinh thường.
Lục Châu hiện tại đã rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Hắn không thể động. Đan điền khí hải, kỳ kinh bát mạch đều bị tê liệt trong khoảng thời gian ngắn.
Chương 1628
Uy lực của cú tự bạo quá lớn nên tất cả tu hành giả trong Quy Khư Trận không thể không phòng ngự. Nếu không nhờ hắn có Phiền Lung Ấn, lần này đã hư hao Đỡ Đòn Chí Mạng.
Phải ha… hắn còn có Đỡ Đòn Chí Mạng!
Như Lục Châu dự liệu, vô số hình chiếu của Tần Đế trên bầu trời nhìn thấy cảnh này lập tức cười nói:
“Lúc này không lấy mạng ngươi thì còn chờ đến khi nào?”
Sau khi thi triển phòng ngự trước cú tự bạo quá mạnh, bốn mươi chín kiếm khách nhanh chóng kết trận lại lần nữa, khống chế phi kiếm tấn công vào hư ảnh Tần Đế để tìm ra chân thân. Đáng tiếc toàn bộ kiếm cương đều chỉ chém vào hư ảnh.
Lúc này, vô số hư ảnh Tần Đế lao vọt xuống chỗ Lục Châu.
Lục Châu làm ra một hành vi dị thường —— hắn thu hồi toàn bộ nguyên khí và cương khí hộ thể, đan điền khí hải khép kín, chỉ còn sót lại một tia nguyên khí yếu ớt.
Đám hư ảnh kia tấn công xuyên qua thân thể Lục Châu.
“Lục huynh!!” Trên mặt Tần Nhân Việt tràn đầy khó hiểu, nhưng hắn đang bị Ly Sơn tứ lão cuốn lấy, không cách nào phân thân đến đó.
Lục Châu nhìn thấy số lượng thẻ Đỡ Đòn Chí Mạng đang không ngừng giảm xuống.
Đỡ Đòn Chí Mạng -1
Đỡ Đòn Chí Mạng -1
Lục Châu có tổng cộng 120 lần Đỡ Đòn Chí Mạng, chỉ trong mấy hơi thở đã ít đi một nửa.
Lục Châu bình yên vô sự đáp xuống đất.
Bên tai truyền đến thanh âm rung động khó hiểu của Tần Đế: “Thân thể ngươi là giả? Không thể nào! Sao ngươi làm được?!”
Chính lúc này, Lục Châu bộc phát cương khí bắn ra bốn phía. Lực lượng của mười bốn Mệnh Cách phát tiết ra tám hướng.
“Bạch Trạch.”
Bạch Trạch lăng không đứng bên cạnh Tiểu Diên Nhi, nghe tiếng triệu hồi của chủ nhân lập tức há miệng phun ra một đoàn bạch quang.
Bạch quang đánh trúng Lục Châu, xua tan đi cảm giác tê liệt toàn thân, lực lượng Thiên Tướng cấp tốc khôi phục.
Ầm!
Lúc này Ly Sơn tứ lão bộc phát ra lực lượng Mệnh Cách cường đại, trút xuống như mưa sao băng đánh vào Tinh Bàn của Tần Nhân Việt.
Phanh phanh phanh…
Tinh Bàn của Tần Nhân Việt rốt cuộc bị đánh hõm vào. Tần Nhân Việt vội vàng thi triển đạo lực lượng để lùi về sau.
Lực lượng Mệnh Cách còn lại đánh vào mặt đất, tạo thành một hố sâu đen ngòm bên dưới.
Tần Nhân Việt cau mày nói: “Đám lão bất tử, có giỏi thì đơn đấu với ta!”
Ly Sơn tứ lão chỉ là nguỵ chân nhân, đương nhiên không có khả năng chiến thắng Tần Nhân Việt nếu đơn đấu.
Lúc này, Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung tuy lấy hai đánh một nhưng vẫn cảm thấy áp lực vô cùng cường đại, không thể không lựa chọn rút lui.
Chỉ có bên phía Minh Thế Nhân là còn chiếm ưu thế.
“A ——”
Tứ đại thị vệ đã bị trọng thương, lại bị Tần Nhân Việt lấy đi bốn Mệnh Cách, sau khi bị Minh Thế Nhân đánh lén, bọn hắn chỉ còn lại một Mệnh Quan!
Nguyên khí phong bạo mãnh liệt càn quét bốn phía. Đám người Nhan Chân Lạc, Lục Ly và Khổng Văn ngăn ở phía trước che chắn cho Tiểu Diên Nhi và Hải Loa.
Xoẹt ——
Nguyên khí hỗn loạn ăn mòn cương khí hộ thể của bọn hắn. Tiểu Diên Nhi lập tức gọi ra Phạm Thiên Lăng, Nghiệp Hoả bốc cháy rừng rực ngăn ở phía trước.
Ánh sáng màu đỏ rực thu hút ánh nhìn của Tần Đế. Hắn cúi đầu quan sát, khẽ nói: “Trẫm thật đố kỵ với ngươi!”
Lục Châu ngẩng đầu truyền âm: “Đến lúc kết thúc rồi.” Trong lòng bàn tay Lục Châu lại xuất hiện Thẻ Hàng Cách cao cấp.
“Ngươi nói đúng. Nên kết thúc rồi.”
Vù vù vù.
Đám hình chiếu trên không trung bắt đầu hợp nhất.
Lục Châu không xác định được hư ảnh kia có phải là người thật không nên không tuỳ tiện sử dụng Thẻ Hàng Cách.
Đúng lúc này, bạch long bay lượn xuất hiện đầy trời!
Bóng ảnh Tần Đế hoá thành từng đạo bạch long tấn công về phía bốn mươi chín kiếm khách.
Phanh phanh phanh…
Bốn mươi chín kiếm khách kết trận phòng ngự nhưng rất nhanh đã không đỡ nổi, từng người rơi lộp bộp xuống đất.
Tần Nhân Việt ném Tinh Bàn ra, Ly Sơn tứ lão lại kềm chế hắn, điên cuồng đánh vào Tinh Bàn.
Đàn bạch long lại quay đầu lao về phía Nhan Chân Lạc, Lục Ly, Cùng Kỳ, Tiểu Diên Nhi, Hải Loa, Minh Thế Nhân, Lục Châu và Tần Nhân Việt…
“Không phải hợp cấp, mà là thánh vật hằng cấp?!”
Thấy Tần Nhân Việt thất thần, Ly Sơn tứ lão lập tức phóng tới Tinh Bàn, hợp lực bộc phát ra lực lượng Mệnh Cách.
Ầm!
Tần Nhân Việt và Tinh Bàn bị đánh bay, nôn ra máu tươi. Hắn thu hồi Tinh Bàn, không ngừng tung chưởng ra sau, mượn lực đáp xuống.
Bốn mươi chín kiếm khách cũng bị bạch long đánh rơi xuống đất.
Lục Châu lấy Tinh Bàn ra ngăn trở bạch long.
Tần Đế trầm giọng nói: “Quy Khư Trận, định!”
Toàn bộ đàn bạch long hoá thành pho tượng, khiến tất cả mọi vật trong Quy Khư Trận đều dừng lại!
“Không gian pháp tắc?!” Tần Nhân Việt vừa thốt lên lời này, thân ảnh cũng bị định trụ.
Hết thảy trở về yên tĩnh.
Lục Châu cũng bị định trụ. Lực lượng Thiên Tướng vừa bốc lên đã bị ngăn cách với xung quanh. Chỉ có lam pháp thân bên trong đan điền khí hải là còn cử động được, hai tay nâng lên cố gắng điều động lực lượng Thiên Tướng.
Đây là Đạo lực lượng cường đại nhất mà Lục Châu từng thấy.
Thanh âm Tần Đế lại vang lên giữa không trung: “Đây là không gian độc lập, ngươi có hài lòng không?”
Trong tinh không mênh mông bốn phía, mỗi người dường như đều bị ngăn cách trong một không gian riêng biệt.
Tần Đế nói: “Trẫm dùng mười ngàn năm thọ mệnh để đổi lấy uy lực lớn nhất của Quy Khư Trận! Trẫm phải nhìn xem ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào?!”
Mỗi người đều bị vây khốn trong không gian đơn độc, không thể nhìn thấy lẫn nhau.
Hư ảnh Tần Đế cùng một lúc xuất hiện trong không gian độc lập của mỗi người.
Trong không gian của Vu Chính Hải, hư ảnh Tần Đế đánh ra một chưởng.
Vu Chính Hải không bị thương tổn, nhưng khí tức đặc thù quấn quanh người hắn đã hiện ra.
“Khí tức Thái Hư? Ngươi cũng có khí tức Thái Hư?!”
Vu Chính Hải không ngừng gọi ra đao cương tấn công Tần Đế, nhưng phát hiện đó chỉ là hư ảnh, hắn bèn thu hồi đao cương, bay khắp nơi tìm đường ra.
Hư ảnh Tần Đế biến mất.
Quy Khư Trận vô hiệu đối với Thái Hư!
Muốn duy trì Quy Khư Trận phải hao phí nguyên khí cực lớn, hư ảnh Tần Đế không có năng lực gây thương tổn, càng kéo dài thời gian thì hắn càng bất lợi.
Chương 1629
Trong không gian độc lập của Ngu Thượng Nhung.
Tần Đế lại đánh ra một chưởng, kết quả y hệt, khí tức Thái Hư lại xuất hiện quanh người Ngu Thượng Nhung. Ngu Thượng Nhung lăng không xoay chuyển, ưu nhã đánh ra kiếm cương chém vào hư ảnh Tần Đế.
“Lại là khí tức Thái Hư?”
Trong lòng Tần Đế tràn ngập phẫn nộ, hư ảnh biến mất.
Kỳ thực Quy Khư còn có một hàm nghĩa đặc biệt —— hết thảy đều trở về Thái Hư.
Quy luật bảo toàn pháp tắc nói rằng, toàn bộ năng lượng trong thế gian đều đến từ cùng một nơi… Mà nơi đó chính là Thái Hư.
Trăm sông đổ về một biển, bản chất đồng nguyên, Quy Khư không làm gì được Thái Hư!
Tiếp theo là Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đều bại lộ khí tức Thái Hư!
Tần Đế kinh hãi, thu hồi hư ảnh, trong mắt ngập tràn khó tin nhìn đám người bị giam trong từng không gian biệt lập.
Cuối cùng hắn nhìn đến Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân thì không cần xác nhận, trong Ngung Trung hắn đã bại lộ khí tức hạt giống Thái Hư.
Tần Đế nghĩ ngợi rồi lao về phía không gian độc lập của Minh Thế Nhân, lần này hắn dùng chân thân.
Vừa thấy Tần Đế, Minh Thế Nhân đã bộc phát năng lực Mệnh Quan thứ hai. “Ta đã chờ ngươi thật lâu!”
Tần Đế phất tay áo đón đỡ. Phanh phanh phanh…
“Ngươi quả nhiên cũng không bị Quy Khư Trận ảnh hưởng.” Tần Đế nói.
Minh Thế Nhân chú tâm tấn công như cuồng phong vũ bão, không ngừng bức Tần Đế lui về sau.
Minh Thế Nhân cười nói: “Cũng chỉ có thế!”
Tần Đế tức giận, trầm thấp nói: “Từ đầu đến cuối trẫm đều không chấp nhặt với ngươi.”
Hắn phất tay, một con bạch long bay ra, tiếng rồng ngâm chấn nhiếp cửu châu, đánh bay Minh Thế Nhân ra ngoài.
Phốc!
Minh Thế Nhân hộc máu, Ly Biệt Câu rơi khỏi tay lượn mấy vòng trên trời.
Thân ảnh Tần Đế nhoáng lên, xuất hiện trước mặt Minh Thế Nhân. “Trẫm giết ngươi, ngươi tin không?”
Minh Thế Nhân ha hả cười: “Ngươi rốt cuộc cũng động thủ rồi nha!”
Tần Đế nâng tay, nhưng mãi không thể hạ chưởng.
Minh Thế Nhân nói: “Ta đã sống đủ rồi. Nếu ta mà chết, sư phụ cũng sẽ làm thịt ngươi!”
“Ngươi rất hận trẫm?” Tần Đế hỏi.
“Ngươi không biết rõ ta là ai sao?” Minh Thế Nhân cười ha hả, “Ta còn phải cảm ơn ngươi đã giết lão bất tử Mạnh Minh Thị kia!”
Tần Đế nghe vậy, không khỏi ngẩn ra. “Ngươi vẫn luôn biết mình là ai?”
“Nói nhảm!” Minh Thế Nhân lại điên cuồng tấn công.
Tần Đế chỉ phòng ngự, nhàn nhã lùi về sau mà không thèm ra tay.
“Trẫm không giết ngươi. Trẫm sẽ lưu ngươi lại, cho ngươi nhìn xem trẫm giết sư phụ ngươi thế nào!”
Tần Đế phất tay, thân ảnh lại biến mất.
Một giây sau, Tần Đế xuất hiện trong không gian của Lục Châu.
Cũng chính lúc này, Lục Châu lấy Thái Hư Kính ra chiếu rọi bốn phương!
Một đạo quang mang vạn trượng mang theo lực lượng Thiên Tướng san bằng hết mọi hư ảo, kéo tất cả những người bị định trụ không có khí tức Thái Hư hộ thể trong không gian biệt lập trở về, bao gồm Tần Nhân Việt, bốn huynh đệ Khổng Văn, Nhan Chân Lạc và Lục Ly.
Quang mang vạn trượng quét đến đâu, hư ảnh tan biến đến đó, duy chỉ có thân ảnh Tần Đế trước mặt Lục Châu là không có động tĩnh.
Điều này có nghĩa là… đây là chân thân.
“Thật can đảm.” Thẻ Hàng Cách cao cấp lập tức bị bóp nát.
Tần Đế hoá thành bạch long nhào về phía Lục Châu, Thẻ Hàng Cách cao cấp từ một hoá thành năm tấm lưới mang theo lực lượng kinh thiên động địa bao phủ lấy bạch long trước mặt!
Cảm giác tử vong quen thuộc lại ập đến.
Năm tấm lưới màu đen cấp tốc co rụt lại, cưỡng ép trói chặt Tần Đế.
Tinh Bàn xuất hiện!
“Mười tám Mệnh Cách?” Lục Châu kinh ngạc.
Sau khi bị Thẻ Hàng Cách cao cấp phục chế đánh hạ, Tần Đế chỉ còn có mười bảy Mệnh Cách, sao bây giờ lại là mười tám?
Khôi phục Mệnh Cách là việc không có khả năng. Điều này có nghĩa là trong thời gian ngắn ngủi mấy ngày, Tần Đế lại đột phá khai thêm một Mệnh Cách, trở về hàng ngũ chân nhân.
Nếu trước đó không hao tổn năm Mệnh Cách, bây giờ hắn đã là kẻ đến gần với đẳng cấp thánh nhân nhất.
Tần Đế không cam lòng giãy giụa. Long bào vỡ vụn, tóc tai tán loạn, hai mắt như máu, gương mặt dữ tợn.
Bàn tay tử thần màu đen kia nhanh như thiểm điện tóm lấy Tinh Bàn của hắn, khoét ra một viên Mệnh Cách Chi Tâm!
“Không ——”
Tần Đế cảm giác được linh hồn mình đang run rẩy, bàn tay tử thần đã hoàn toàn vượt ngoài tầm nhận biết của hắn, phá vỡ hết tam quan.
Hắn không có năng lực kháng cự, mặc cho đối phương rút viên Mệnh Cách Chi Tâm của mình ra.
Nguyên khí phong bạo tàn phá bừa bãi trong Quy Khư Trận rồi hoá thành một phần của đại trận.
Lục Châu bắt lấy Mệnh Cách Chi Tâm. Đây là Mệnh Cách thứ mười tám của Tần Đế, toàn thân có màu xanh biếc, năng lượng sung mãn, rõ ràng là Mệnh Cách Chi Tâm của thú hoàng.
Tần Đế từ mười tám Mệnh Cách bị giáng xuống còn mười ba Mệnh Cách!
Hắn ngồi phịch xuống giữa hư không, tựa như con rối đã mất đi linh hồn, run lẩy bẩy, mắt ngơ ngác.
Không có chuyện gì tuyệt vọng và thống khổ hơn là bị đánh hạ mười Mệnh Cách.
“Ngươi… là cân bằng giả.” Tần Đế buồn bã nói.
Lục Châu lắc đầu. “Lão phu không phải cân bằng giả.”
“Dám làm mà không dám nhận!” Tần Đế thở dài một hơi thật sâu, tâm tình tuyệt vọng chìm tới đáy cốc, hắn rốt cuộc đã nhận rõ hiện thực. “Trẫm… thua rồi.”
“Thua trong tay lão phu, ngươi nên cảm thấy may mắn.” Lục Châu nói.
“Ha ha ha…” Tần Đế cười, trong tiếng cười ẩn chứa nước mắt nghẹn ngào. “Trẫm cố gắng nhiều như vậy, vì sao… vì sao cân bằng giả còn muốn nhằm vào trẫm?”
Lục Châu im lặng.
Mịa nó lão phu thật sự không phải cân bằng giả mà!
Lục Châu lười giải thích, lắc đầu nói: “Dừng Quy Khư Trận lại, thu hồi Bạch Long Ngọc, lão phu cho ngươi chết thống khoái.”
Tần Đế vẫn tiếp tục cười, ngẩng đầu nghênh tiếp ánh mắt Lục Châu. “Trẫm đúng là đã bại... Nhưng ngươi cũng không tốt hơn là bao. Trẫm tung hoành thiên hạ, không có mấy người là đối thủ. Nay giao thủ với cân bằng giả, có chết cũng không tiếc! Ha ha ha… trẫm đã phái người đến Ma Thiên Các, bọn hắn sẽ trở thành kẻ bồi táng trẫm.”
“Chỉ e là ngươi phải thất vọng rồi. Người của ngươi bây giờ hẳn đã trở thành thức ăn trong bục Lục Ngô.” Lục Châu nói.
“Lục Ngô…” Tần Đế giật mình, biểu tình cứng ngắc. “Vậy còn hoàng liên giới thì sao?”
Chương 1630
“Ngươi cũng biết về hoàng liên?” Lục Châu kinh ngạc hỏi.
“Huyền Vi Thạch của trẫm lấy từ nơi đó… Bạch Long Ngọc vốn là vật phẩm hợp cấp, nhờ có Huyền Vi Thạch mới tấn thăng lên hằng cấp. Nửa tháng trước, một tiểu tử mập ngu xuẩn dẫn theo hơn ngàn tu hành giả hoàng liên giới, mưu toan động đến mỏ Huyền Vi Khoáng Thạch của trẫm! Hoàng liên chả có thứ gì đáng giá ngoài Huyền Vi Thạch, ai cũng không được phép động vào. Mấy ngày trước trẫm đến Triệu phủ, vốn định nói việc này với ngươi… Ha ha, nhưng ngươi không muốn nghe, vậy thì trẫm đành phái người đến lấy mạng hắn.” Tần Đế cười ha hả nói.
“Xin hỏi Lục các chủ, Bách Kiếp Động Minh có thể là đối thủ của tám Mệnh Cách sao?”
Lục Châu nhướng mày, hai mắt nở rộ quang hoa. Lực lượng Thiên Tướng bám vào mắt, hình ảnh hiện ra ——
Hắn nhìn thấy một màn vô cùng thê thảm, trong lòng không khỏi tự trách mình đã sơ sẩy.
Đây là tình cảnh sau đại chiến, rõ ràng là một trận huyết chiến trả giá đại giới.
Dưới mặt đất thi thể phơi đầy, tay cụt chân cụt văng ở khắp nơi. Toàn bộ thành trì đều là vết máu loang lổ, trên tường thành có không ít thi thể còn đang nhỏ máu.
Trong khắp các phố lớn ngõ nhỏ đều ngập tràn tiếng khóc. Trên thân trẻ con, phụ nữ, lão nhân đều đẫm trong máu và nước mắt.
Lục Châu tự nhận mình không phải chúa cứu thế, hắn không có ý định cứu vớt thiên hạ thương sinh, cũng không muốn trở thành đại thiện nhân… Nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng hắn dâng lên một cơn thịnh nộ chưa từng có.
Toàn thân Chư Hồng Cộng đều là máu, hắn đang buồn bã nhìn cảnh tượng trong thành.
Chư Hồng Cộng từ từ bay lên, đáp xuống tường thành, nhìn ra bên ngoài.
Thế giới bên ngoài thành trì khiến Lục Châu chấn động ——
Trong phương viên trăm dặm quanh thành có chi chít tu hành giả, bách tính và binh sĩ đứng che chắn, mà đối diện bọn hắn chính là vô số thi thể nằm ngổn ngang lộn xộn, có thi thể người, có thi thể hung thú.
Sau cuộc chiến, từng người còn sống đứng thẳng người lên.
Chư Hồng Cộng khó khăn há miệng, dùng hết lực lượng nguyên khí tàn dư trong cơ thể mà hét lên: “Chúng ta… thắng rồi!”
Tất cả mọi người trong và ngoài thành phủ phục xuống quỳ bái.
[Ting — được 522.420 người quỳ bái, thu hoạch được 522.420 điểm công đức.]
Chư Hồng Cộng nhắm mắt lại, mỉm cười rồi ngất đi.
Cũng chính lúc này, Triệu Hồng Phất ngồi trên Đương Khang bay tới, đón lấy hắn.
Chỉ tiếc Lục Châu không nhìn thấy một màn này, Chư Hồng Cộng mất đi ý thức, Lục Châu cũng chỉ nhìn thấy một mảnh hắc ám.
[Ting — đệ tử Chư Hồng Cộng đã thoả mãn điều kiện xuất sư, xin hỏi có xuất sư hay không?]
Lục Châu không biết vì sao Hệ thống lại cho Chư Hồng Cộng lại xuất sư lúc này.
Thấy tình trạng thê thảm của Chư Hồng Cộng sống chết không rõ, Lục Châu vốn định từ chối cho xuất sư. Nhưng nghĩ lại những chuyện đã xảy ra trong quá khứ từ khi Chư Hồng Cộng nhập môn…
Chư Hồng Cộng không có thiên phú, không có năng lực, chỉ dựa vào hạt giống Thái Hư cải tạo thể chất cho hắn, chịu đựng rất nhiều khổ cực không thua gì các sư huynh, vừa nhu nhược vừa nhát gan, có lúc lại ỷ thế hiếp người, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ xông pha chiến đấu, thể hiện phong phạm nam nhân…
Hắn sợ đắc tội sư huynh, sợ hãi sư phụ. Các đồng môn trong Ma Thiên Các đều được hắn nịnh nọt không ít. Rất nhiều người cho rằng hắn là kẻ ngu ngốc, trên thực tế có lẽ hắn mới là người sống tỉnh táo nhất trong số các đồng môn.
Có lẽ điều kiện xuất sư không phải là tu vi, không phải là công pháp hay sáng tạo ra một loại kỹ xảo nào… mà là một loại “trưởng thành” không thể dùng vật chất để đo lường, trưởng thành đủ để có năng lực làm điều mình muốn và chịu trách nhiệm đến cùng.
Mà Chư Hồng Cộng hôm nay đã làm được.
Thuận theo bản tâm, Lục Châu thu hồi thần thông, thầm mặc niệm: “Xuất sư.”
[Ting — Đệ tử Chư Hồng Cộng thành công xuất sư.]
[Đệ tử sau khi xuất sư nhập thế sẽ cung cấp nhiều điểm thưởng hơn cho sư phụ.]
[Ban thưởng một tấm Thẻ Ngẫu Nhiên. Sử dụng thẻ này sẽ thu hoạch được một đạo cụ trân quý.]
[Chư Hồng Cộng sau khi xuất sư, thu hoạch được tư cách khai sơn lập phái và truyền đạo thụ nghiệp, hạn mức đồ tôn cao nhất: ba người.]
[Dạy dỗ Chư Hồng Cộng sẽ không thu hoạch được điểm công đức nữa.]
“Sử dụng.”
[Ting — thu hoạch được một tấm Thẻ Sơ Thuỷ.]
Có thế thôi à?
Trong mắt Tần Đế, Lục Châu lúc này tựa như đang ngẩn người. Hắn thoả mãn cười nói:
“Như thế vẫn chưa đủ, dù ngươi là cân bằng giả cũng phải bị thiên địa ràng buộc. Quy Khư Trận lấy thiên địa làm ngục giam, các ngươi sẽ đều sẽ chôn cùng trẫm.”
Đây cũng là nguyên nhân Tần Đế không gấp gáp ra tay với tất cả mọi người. Hắn bật cười, tiếng cười ha hả truyền đi khắp Quy Khư Trận khiến người ta sợ hãi vô cùng.
Trong các không gian độc lập, những tu hành giả khác cũng liên tục lắc đầu.
“Hắn điên rồi!”
Tần Đế liếc mắt nhìn đám người, Tinh Bàn nở rộ bao trùm cả Quy Khư Trận.
Toàn bộ không gian độc lập hợp nhất lại với nhau.
Ly Sơn tứ lão xuất hiện, tứ đại thị vệ bị trọng thương thoi thóp cũng hiện ra. Bốn mươi chín kiếm khách bị thương không nhẹ, cấp tốc bay tới đứng phía sau lưng Tần Nhân Việt.
Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung và Minh Thế Nhân đều trở về chỗ cũ, đứng chắn phía trước đám người Ma Thiên Các.
Ly Sơn tứ lão nhìn Tần Đế tóc tai bù xù, tỏ vẻ cực kỳ khó hiểu. Thôi Minh Quảng nói: “Bệ hạ làm sao vậy?”
Ánh mắt Tần Đế có hơi tan rã, trạng thái tinh thần uể oải nhưng ý chí lại rất kiên định. Hắn nâng tay lên chỉ về đám người phía trước, hạ lệnh: “Giết sạch.”
Ly Sơn tứ lão nhìn đám người, trong lòng không đủ tự tin nên vẫn đứng yên bất động.
Tần Đế nhận ra suy nghĩ của bọn hắn, bèn ném ra một đoàn pháo hiệu.
Bên ngoài Quy Khư Trận, Phạm Trọng nhìn về phía U Huyền Điện, muốn tiến vào nhưng lại bất lực.
Hắn nhìn thấy một số lượng lớn tử sĩ đang bay vào Quy Khư Trận.
“Tử sĩ do Tần Đế bồi dưỡng?!” Phạm Trọng nhíu mày, “Quy Khư Trận chỉ có thể vào không thể ra. Xin lỗi hai vị, Phạm mỗ bất lực!”
Nghe đồn Tần Đế bồi dưỡng một nhóm tử sĩ có thực lực tương đương với bốn mươi chín kiếm khách. Nay tận mắt nhìn thấy mới biết thì ra lời đồn là thật!