Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2106 Xâm lấn cửu liên

“Đáng chết!”

Đám đông lập tức vọt xuống, bắt đầu điên cuồng giết chóc.

Bọn hắn muốn thay đổi hiện trạng, muốn tìm cách tự cứu lấy bản thân. Trước lúc đó, cần phải thanh trừ hết những chướng ngại.

. . .

Diệp Thiên Tâm, Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung sử dụng phù văn thông đạo đi tới Trứ Ung điện.

“Dựa theo kế hoạch của thất sư đệ, muội và Chiêu Nguyệt lĩnh ngộ đại đạo sẽ gặp một số nhân tố không xác định. Ta và nhị sư đệ sẽ bảo hộ các muội tiến vào Thiên Khải Chi Trụ nội hạch.” Vu Chính Hải nói, “Hiện tại đến phiên Chiêu Nguyệt.”

Diệp Thiên Tâm khẽ gật đầu: “Chẳng trách các huynh lại đến kịp thời như thế… Thanh Đế đồng ý không?”

“Thanh Đế tiền bối không có lựa chọn nào khác, hắn vốn định tự mình giám sát hai chúng ta lĩnh ngộ đại đạo, nhưng dự cảm được Thiên Khải Chi Trụ sắp sập, bây giờ hắn không còn tâm tình để ý tới việc đó nữa.” Vu Chính Hải thở dài nói.

Thanh Đế, Bạch Đế, Xích Đế đều muốn dùng cơ hội này để trở về Thái Hư. Nhưng bây giờ Thái Hư đã sắp sập, kế hoạch trở về Thái Hư cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Diệp Thiên Tâm lại hỏi: “Vậy tam sư huynh và tứ sư huynh thì sao?”

“Thái độ của Xích Đế không rõ, vẫn luôn mang theo hai người bọn họ, chẳng biết đã đi đâu.”

Ngu Thượng Nhung nói: “Đừng lo lắng, Xích Đế sẽ không làm chuyện ngốc nghếch, chúng ta cứ làm theo kế hoạch trước đi.”

“Ừm.”

Ba người bay về phía Đồ Duy điện.

. . .

Ma Thiên Các.

Lục Châu, Giang Ái Kiếm và Bạch Đế xuất hiện trong hư không.

Bạch Đế ngắm nhìn bốn phía, thưởng thức nói: “Thật là một nơi xinh đẹp, nếu ngày nào đó hòn đảo thất lạc không còn thích hợp để cư ngụ, bản đế sẽ tới nơi này xin một gian phòng, làm láng giềng của Cơ huynh có được không?”

Giang Ái Kiếm cười nói: “Ngài sẽ hối hận.”

“Hả?”

“Cơ tiền bối thường xuyên làm ra mấy hiện tượng kỳ quái… à không không, huyền diệu khó lường, chỉ sợ sẽ khiến ngài phải kinh hãi.” Giang Ái Kiếm đáp.

“Có lý.” Bạch Đế biết rõ Ma Thần thích nghiên cứu thiên địa ràng buộc, tìm kiếm trường sinh chi đạo, đương nhiên sẽ gây ra rất nhiều động tĩnh.

Lục Châu nói: “Xuống dưới đi.”

Ba người đáp xuống Nam Các. Người đầu tiên bọn hắn nhìn thấy chính là Tư Vô Nhai.

Tư Vô Nhai đã khôi phục tu vi, thân thể khoẻ mạnh, khí tức nho nhã vẫn y như năm đó, hắn tự tin mà điềm đạm nhìn ba người, khom người hành lễ: “Bái kiến sư phụ, bái kiến Bạch Đế bệ hạ.”

“Còn ta thì sao?” Giang Ái Kiếm chỉ tay vào mũi mình.

“Ngươi? Tránh sang một bên.”

Giang Ái Kiếm: “. . .”

Phía sau Tư Vô Nhai, Vĩnh Ninh công chúa che miệng cười khẽ rồi khom người thi lễ: “Bái kiến Các chủ, Bạch Đế, tam ca.”

“Vẫn là muội muội đối xử tốt với ta. Có một số người chẳng biết lễ phép gì cả! Muội muội, dạy lại người của muội cho tốt đi, hắn thật là đáng ghét!” Giang Ái Kiếm hậm hực nói.

Tư Vô Nhai im lặng: “. . .”

Vĩnh Ninh công chúa đỏ bừng mặt vì xấu hổ, thấp giọng nói: “Ta đi chuẩn bị trà cho các vị.” Nói xong nàng quay người bỏ chạy.

Bạch Đế cười ha hả, bước tới vỗ vai Tư Vô Nhai nói: “Trước đó bản đế còn buồn bực không hiểu vì sao ngươi không chịu ở lại hòn đảo thất lạc, thì ra là đã có ý trung nhân.”

“Khiến Bạch Đế bệ hạ chê cười rồi.” Tư Vô Nhai cười nói.

Lục Châu nhìn quanh một vòng, nghi hoặc hỏi: “Hỏa thần đâu?”

“Hỏa thần đã đi rồi.” Trên mặt Tư Vô Nhai hiện vẻ mất mát.

Lục Châu bình tĩnh nói: “Hắn đã hoàn thành sứ mệnh, từ nay về sau ngươi chính là Hỏa thần.”

“Đồ nhi tuân mệnh.”

Đây là mệnh lệnh của sư phụ, cũng là nguyện vọng của Hỏa thần.

“Tiểu tử Lý Vân Tranh thế nào rồi?” Giang Ái Kiếm hỏi.

“Hắn đang nghỉ ngơi, hiện tại chưa thể xuống giường được.” Tư Vô Nhai ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói. “Sư phụ, đồ nhi nhận được tin tức xác thực, Thánh Điện lệnh cho người nắm giữ hạt giống Thái Hư cấp tốc lĩnh ngộ đại đạo, đồ nhi lo rằng sự tình có biến.”

“Ngươi còn có tai mắt ở Thái Hư?”

Tư Vô Nhai cười đáp: “Đoan Mộc đại thánh nhân còn đang ở Thánh Điện, lại thêm lão bằng hữu của ngài u Dương tiên sinh ở Hi Hòa điện.”

Lục Châu nhớ lại lão giả u Dương Huấn Sinh, khẽ gật đầu.

Tư Vô Nhai nghiêm túc nói: “Hiện tại việc cấp bách là phải thông tri cho cửu liên, cẩn thận Thái Hư xâm lấn.”

Giang Ái Kiếm nghi hoặc hỏi: “Tại sao?”

“Sáng nay ta vừa mới nghĩ tới.” Tư Vô Nhai nói, “Ta đã xem Thiên La Đồ, nếu Thái Hư sụp đổ thì người sống ở Thái Hư và bí ẩn chi địa sẽ gặp xui xẻo. Tu hành giả trong Thái Hư muốn sinh tồn thì chỉ có một biện pháp.”

Giang Ái Kiếm kinh ngạc hô lên: “Tiến vào cửu liên?!”

“Đúng vậy. Với năng lực của đám tu hành giả Thái Hư thì cửu liên dù có trưởng thành tới cỡ nào cũng không phải là đối thủ của bọn hắn. Nếu loạn thế tới, chỉ sợ cửu liên sẽ bị xâm lấn nghiêm trọng.”

Sắc mặt Bạch Đế trầm xuống: “Sự tình nghiêm trọng hơn chúng ta nghĩ rồi.”

“Ngươi có thượng sách gì không?” Lục Châu hỏi.

“Thánh Điện không nguyện ý ra mặt ước thúc bọn họ, chỉ sợ cũng đã dự đoán được điều này. Đại đạo tranh phong thì phải xem sư phụ và chúng ta rồi.”

Nói trắng ra, có thể đối kháng với Thánh Điện cũng chỉ có Ma Thần và các đệ tử lĩnh ngộ đại đạo mà thôi.

“Sư phụ, Bạch Đế bệ hạ, mời vào trong đại điện trò chuyện.” Tư Vô Nhai đưa tay ra hiệu.

Đám người tiến vào đại điện Ma Thiên Các. Vĩnh Ninh công chúa mang theo nước trà tiến vào trong điện, tuần tự rót trà cho mọi người.

Giang Ái Kiếm thở dài nói: “Muội muội của ta dù sao cũng là công chúa Đại Viêm, bây giờ lại luân lạc tới mức làm người hầu cho người ta. Thật là đáng buồn nha.”

Bạch Đế không hiểu rõ ý hắn, bèn nói: “Ngươi không cần cố ý nhắc nhở ta nhiều lần như thế. Nếu trong lòng Thất Sinh coi trọng hòn đảo thất lạc thì đã không trở lại Ma Thiên Các.”

“À vâng.” Giang Ái Kiếm mỉm cười đáp.

Vĩnh Ninh công chúa xấu hổ không thôi, rót trà xong lập tức khom người nói: “Mời các vị dùng trà.” Sau đó xoay người rời đi.

Ngay cả Lục Châu cũng cảm thấy Vĩnh Ninh rất tốt. Ở Địa Cầu xa xôi của hắn có hàng triệu cẩu độc thân không cưới được vợ, muốn cưới cũng phải nhìn xem túi của ngươi có rủng rỉnh không.
Chương 2107 Loạn thế

Lục Châu nói: “Đã có ba Thiên Khải Chi Trụ sụp đổ. Ngoại trừ Thượng Chương điện phía trên Đôn Tang có Thượng Chương toạ trấn ra, hai đại điện khác đã náo loạn lên. Theo ý kiến của ngươi thì phải đối phó với việc Thái Hư xâm lấn cửu liên như thế nào?”

Tư Vô Nhai đáp: “Thái Hư xâm lấn cửu liên là việc sẽ xảy ra rất nhanh, đã vậy chẳng bằng… thuận theo bọn hắn.”

“Thuận theo?” Bạch Đế còn tưởng là phải liên hợp mọi người lại để đối địch với tu hành giả trong thiên hạ.

Tư Vô Nhai gật đầu: “Đúng vậy, thuận theo.”

“Nói rõ một chút.”

“Nếu chiến tranh bạo phát, nhất định sẽ tử thương vô số. Cho dù chúng ta chiến thắng cũng phải đánh đổi bằng rất nhiều nhân mạng. Thay vì vậy ta có thể chuẩn bị một biện pháp để hoà hoãn.” Tư Vô Nhai chậm rãi giải thích, “Uy vọng của sư phụ khá cao, đặc biệt là ở kim liên giới, người người đều kính ngưỡng ngài như thần. Ngài có thể đại biểu toàn Đại Viêm mời tu hành giả Thái Hư tiến vào cửu liên sinh hoạt, tuy cửu liên không rộng lớn bằng một góc Thái Hư nhưng đã đủ để dung nạp toàn bộ tu hành giới.”

Nghe vậy, trong lòng Lục Châu khẽ động. Phương pháp Tư Vô Nhai nói chính là thu nhận toàn bộ nạn dân? Nếu không biết rõ, Lục Châu sẽ cho rằng Tư Vô Nhai cũng là người xuyên không.

Lục Châu hỏi: “Thái Hư ngạo mạn, luôn tự cao tự đại, ngươi cảm thấy bọn hắn sẽ đồng ý không?”

“Chúng ta có thể tìm một người đại biểu ở mỗi thế giới trong cửu liên, sư phụ ngài làm người chủ trì, Bạch Đế, Thanh Đế, Xích Đế và Hắc Đế làm người chứng kiến, để cửu liên ký kết hiệp nghị với thập điện Thái Hư. Các điện rất kính sợ Đại Đế, sẽ không ai dám tỏ ra ngạo mạn. Đến khi ván đã đóng thuyền, bọn hắn còn có thể nhảy ra làm loạn với mọi người được sao?”

Bạch Đế tán thưởng: “Diệu!”

Giang Ái Kiếm cũng không ngờ còn có phương pháp này, đúng là không tệ.

“Thánh Điện thì sao?” Lục Châu hỏi.

“Thánh Điện và Thánh Vực sẽ ngăn cản không để Thái Hư vẫn lạc, hẳn là cũng sẽ tìm đến một phương thiên địa để tị nạn. Việc này chúng ta không cần nhọc lòng, Minh Tâm Đại Đế tự có biện pháp.” Tư Vô Nhai đáp.

Bạch Đế lo lắng nói: “Chỉ sợ Minh Tâm sẽ không để ngươi hoàn thành kế hoạch này. Nếu hắn cố ý dẫn dụ thiên hạ đại loạn, ngươi định làm như thế nào?”

Tư Vô Nhai gật đầu nói: “Đây đúng là điểm quan trọng nhất.” Nói xong hắn nhìn về phía Lục Châu.

“Nếu sư phụ có thể tạo đủ áp lực cho Minh Tâm, hắn sẽ không thể quấy rối kế hoạch này.”

Bạch Đế bật cười ha hả: “Vậy thì tốt rồi. Sư phụ ngươi trăm ngàn năm trước tung hoành thiên hạ, có thể nói là không có đối thủ. Minh Tâm và tứ đại Chí Tôn đều từng học nghệ trên Thái Huyền Sơn, xét về địa vị thì không cách nào bằng Cơ huynh. Chỉ cần Cơ huynh vung tay lên, bản đế và ba vị Đại Đế khác sẽ tuyên cáo thế giới, vì Cơ huynh mà lập lại trật tự. Đến lúc đó tu hành giả trong thiên hạ sao dám không nghe theo.”

“. . .”

Lục Châu khẽ nhíu mày. Các ngươi nghĩ thật hay.

Chỉ có mình Lục Châu biết thực lực bản thân mình còn xa mới đạt tới cấp Đại Đế. Cán Cân Công Chính trong tay Minh Tâm có thể khiến hơn ngàn tên thủ hạ Thánh Điện Sĩ cân bằng với cấp Đại Đế, chí bảo nghịch thiên bậc này làm sao mà đối phó?

Giang Ái Kiếm nói phụ hoạ: “Bạch Đế nói đúng, ta chúc Cơ tiền bối sớm ngày trở lại đỉnh phong, đoạt lại Thái Huyền Sơn!”

Lục Châu không nói gì mà chậm rãi đứng dậy. “Chuyện ngày hôm nay nói tới đây thôi. Để các đồng môn của ngươi lĩnh ngộ đại đạo, nhớ làm việc cẩn thận.”

Tư Vô Nhai cũng đứng lên. “Vâng, đồ nhi xin cáo lui.”

Bạch Đế vẫn chưa thoả mãn, vốn còn định tiếp tục nói chuyện phiếm nhưng thấy biểu tình Lục Châu trở nên nghiêm túc đành nói: “Thất Sinh, bản đế muốn tâm sự với ngươi một chút.”

“Bạch Đế bệ hạ, mời.” Tư Vô Nhai cùng Bạch Đế rời khỏi đại điện.

Chỉ còn lại Giang Ái Kiếm ngồi tại chỗ. Thấy ánh mắt Lục Châu có vẻ kỳ quái, hắn cười gượng một tiếng, đứng lên nói: “Cáo từ.”

Chờ đám người rời đi hết, Lục Châu mới trở lại Đông Các, gọi ra lam pháp thân và kim pháp thân.

Mở ra năm Mệnh Cách nhờ Thiên Hồn Châu của Giám Binh, Lục Châu còn lại 1.260.000 năm tuổi thọ.

“Không thử sao biết không được?” Lục Châu tiện tay vung lên, hai toà pháp thân xoay tròn.

Kim pháp thân tiếp tục hấp thu lực lượng tứ đại nội hạch để ngưng tụ quang luân thứ hai, lam pháp thân thì thử nghiệp mở ra thập ngũ diệp.

. . .

Tại Thiên Khải Chi Trụ nội hạch ở Trứ Ung điện.

Một chiếc phi liễn cực lớn lơ lửng trên không trung, Trứ Ung đế quân ngồi trên boong tàu nhìn về phía ba vị khách nhân trước mặt, cười nói:

“Theo quy củ của Thánh Điện, Chiêu Nguyệt cô nương nay đã là điện thủ Trứ Ung điện, từ nay về sau phải làm việc cho Trứ Ung. Ba vị đến từ đại điện khác, đến nơi này e là không thích hợp.”

Vu Chính Hải cao giọng nói: “Ta là đại sư huynh của Chiêu Nguyệt, đương nhiên có nghĩa vụ bảo đảm an toàn cho nàng. Lĩnh ngộ đại đạo là việc rất quan trọng, phải cẩn thận có người có ý đồ xấu.”

Sắc mặt đám tu hành giả quanh phi liễn trở nên phẫn nộ, rõ ràng đối phương đang nói bọn hắn.

Trứ Ung đế quân mỉm cười nói: “Chuyện ở Nhu Triệu bản đế quân có nghe nói, các ngươi yên tâm, bản đế quân không ngu ngốc tới mức phạm vào loại sai lầm cấp thấp như thế.”

“Ta không hoài nghi các hạ, ta hoài nghi một người khác hoàn toàn.” Vu Chính Hải đáp.

“Mặc kệ là ai đều không sánh được bản đế quân.” Trứ Ung đế quân nói, “Chiêu Nguyệt cô nương, mời tiến vào nội hạch Thiên Khải Chi Trụ.”

Chiêu Nguyệt chắp tay thi lễ với hắn rồi bay về phía lối vào.

Diệp Thiên Tâm cười nói: “Ngũ sư tỷ đừng quá lo lắng, cứ bình tĩnh thoải mái là được.”

“Ừ.”

Chiêu Nguyệt bay thẳng tới lối vào nội hạch, một cỗ lực lượng cường đại đẩy lui nàng ra sau, nàng xoay người mấy vòng trên không trung mới miễn cưỡng ổn định lại thân hình.

Đám người lộ vẻ kinh ngạc.

Chiêu Nguyệt chỉnh đốn lại tâm trạng, lần nữa tiến vào thông đạo.

Ông ——

Lực đàn hồi cường đại đánh tới. Lúc này Diệp Thiên Tâm bỗng lên tiếng nhắc nhở: “Đừng chống cự, để loại lực lượng này hoá thành một bộ phận của tỷ đi.”

Chiêu Nguyệt tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó thả lỏng hai tay.
Chương 2108 Hư hoá

Ầm!

Chiêu Nguyệt lại bị đẩy bay ra ngoài. Diệp Thiên Tâm cất bước, trong chớp mắt đã xuất hiện sau lưng Chiêu Nguyệt đỡ lấy nàng.

Trứ Ung đế quân lộ vẻ kinh ngạc. “Đại quy tắc không gian?”

Trứ Ung đế quân không ngờ một nha đầu trẻ tuổi như vậy lại có thể lĩnh ngộ đại đạo, trước kia khi hắn tấn thăng Chí Tôn, hao phí cả ngàn năm mới có thể lĩnh ngộ được. Đám người này đúng là không giống người mà!

Chiêu Nguyệt cảm thấy Diệp Thiên Tâm cường đại, mỉm cười nói: “Sư muội, chúc mừng muội.”

“Nhờ may mắn thôi, sư tỷ nhất định cũng sẽ thành công.” Diệp Thiên Tâm nói.

“Ừm.”

Chiêu Nguyệt hít sâu một hơi, lại lần nữa đi về phía lối vào thông đạo. Lần này có lẽ do tâm cảnh đã thay đổi nên nàng không bị thông đạo kháng cự mạnh mẽ, lực đàn hồi trở nên yếu đi rất nhiều, gần như không gây ra ảnh hưởng gì.

Chiêu Nguyệt mừng thầm, tiếp tục điều chỉnh tâm trạng tâm bình khí hoà, quả nhiên lực đàn hồi lại giảm mạnh. Nàng thuận lợi tiến vào trong nhanh như một cơn gió.

Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung hài lòng gật đầu. “Còn lại chỉ là vấn đề thời gian.”

Trứ Ung đế quân tán thưởng nói: “Thật là đáng mừng.”

Nói xong Trứ Ung đế quân liếc nhìn hai người hỏi: “Thanh Đế cho phép các ngươi đến Trứ Ung điện?”

Vu Chính Hải gật đầu đáp: “Lòng dạ Thanh Đế rộng rãi, không giống như ngươi nghĩ đâu.”

“Vậy Thanh Đế đúng là có lòng hảo tâm, ta tự thẹn không bằng.”

Khi đám người đang trò chuyện, một tiếng “két” vang vọng giữa thiên địa, đám người giật mình nhìn về phía Thiên Khải Chi Trụ.

Chỉ thấy trên thân Thiên Khải Chi Trụ đang xuất hiện từng vết nứt như mạng nhện khiến trái tim ai nấy đều run lên.

Đám tu hành giả Trứ Ung diện lộ vẻ kinh hãi. Trứ Ung đế quân cau mày nhìn cảnh này, trong đầu nhớ tới tình cảnh của Nhu Triệu điện, hắn ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Có thể dừng lĩnh ngộ đại đạo ở đây không?”

Vu Chính Hải nói: “E là không được, đại đạo đã bắt đầu, nếu cưỡng ép sẽ bị phản phệ. Hôm nay ta đến đây là để đảm bảo sư muội thuận lợi lĩnh ngộ đại đạo.”

Nhìn vết rạn nứt đang lan tràn, Trứ Ung đế quân lo lắng vô cùng, biểu tình trên mặt cũng trở nên không tốt: “Nếu bản đế quân cưỡng ép ngăn cản thì sao?”

“Vậy phải hỏi đao trong tay ta.” Vu Chính Hải nói.

“Hỏi kiếm trong tay ta nữa.” Ngu Thượng Nhung cũng lên tiếng.

“Còn có ta.” Diệp Thiên Tâm nói, Đa Tình Hoàn bay vòng quanh người nàng. Ba người đứng sóng vai, không sợ cường địch.

“Các ngươi đúng là đồng tâm hiệp lực, nhưng lại không biết tự lượng sức mình. Chí Tôn là Chí Tôn, không phải loại đại đạo thánh như các ngươi có thể địch nổi.”

Trứ Ung nói nhưng không ra tay, vừa rồi tra hỏi chỉ là để thăm dò mà thôi.

Đúng lúc này, một Thánh Điện Sĩ xuất hiện trên hư không nói vọng xuống: “Đại Đế có lệnh phải bảo đảm Chiêu Nguyệt cô nương lĩnh ngộ đại đạo.”

Trứ Ung đế quân nhìn Thánh Điện Sĩ rồi quay đầu nói với đám người Vu Chính Hải: “Không biết các ngươi và Thánh Điện có quan hệ gì mà lại khiến Minh Tâm tỏ thái độ như thế.”

“Vì cân bằng trong thiên hạ, mỗi người đều nên đóng góp một phần sức lực.” Vu Chính Hải nghĩ một đằng nói một nẻo.

“. . .”

Lời này quả thật khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Thánh Điện Sĩ cao giọng nói: “Nếu người nào dám ngăn cản, Ôn chí tôn sẽ nghiêm trị không tha.”

Trứ Ung ngẩng đầu liếc nhìn Thánh Điện Sĩ, giễu cợt nói: “Nhắn lại cho Ôn chí tôn, Ma Thần đã xuất hiện, cựu học sinh như hắn lại xun xoe bảo vệ đệ tử của Ma Thần như vậy là muốn lấy công chuộc tội à? Muốn để tương lai gặp lại Ma Thần có đủ tư cách để cầu xin tha thứ?”

Tên Thánh Điện Sĩ có vẻ mất tự nhiên, nhưng vẫn cung kính đáp: “Ta sẽ truyền lời lại. Cáo từ.”

Sau khi Thánh Điện Sĩ rời đi, Thiên Khải Chi Trụ lại xuất hiện vết nứt. Lần này vết nứt càng thêm nghiêm trọng hơn trước khiến đám người Trứ Ung điện cực kỳ lo lắng.

Đúng lúc này, một tên thuộc hạ chạy tới bẩm báo: “Đế quân, đám tu hành giả bá tánh sống ở Trứ Ung đang tụ tập đến đây!”

“Đuổi bọn hắn đi, Trứ Ung điện không phải nơi bọn hắn muốn đến là đến!”

“E là không được, có quá nhiều người!”

Ầm ầm!

Phía đông nam, đám tu hành giả Trứ Ung đã kéo tới khiêu chiến: “Mời Trứ Ung đế quân ra ngoài giải thích với mọi người một phen, tu hành giới tuyệt không cho phép Ma Thần tái hiện, tai vạ thiên hạ. Thiên Khải Chi Trụ không thể xảy ra vấn đề được!”

“Mau ra đây giải thích với mọi người!”

Trứ Ung tức giận vỗ tay vịn một cái. “To gan!”

Hắn quay đầu nhìn về phía Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung: “Làm phiền hai vị ra ngoài nói giúp một chút.”

Vu Chính Hải lắc đầu nói: “Nhiệm vụ của chúng ta là bảo hộ sư muội, loại chuyện này đế quân nên tự mình làm thì hơn. Chúng ta chỉ là người ngoài, nếu ra ngoài ứng phó sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt đến danh dự của đế quân.”

Trứ Ung đế quân đành gật đầu nói: “Được rồi.” Nói xong hắn dẫn đầu đoàn người Trứ Ung điện bay ra ngoài ứng phó với đám tu hành giả.

Đúng lúc này, trong Thiên Khải Chi Trụ bắn ra một đạo quang trụ xông thẳng lên tới mây xanh. Ngay sau đó Thiên Khải Chi Trụ cũng vỡ tan tành, chia năm xẻ bảy.

Thấy cảnh này, Diệp Thiên Tâm hưng phấn nói: “Sắp xong rồi.”

Chiêu Nguyệt lơ lửng giữa không trung, toàn thân trong suốt như ẩn như hiện.

Vu Chính Hải nghi hoặc nói: “Nhị sư đệ, có nhìn ra sư muội lĩnh ngộ loại quy tắc nào không?”

Ngu Thượng Nhung lắc đầu: “Tạm thời chưa nhìn ra.”

Mắt thấy Chiêu Nguyệt đã sắp hoàn thành quá trình lĩnh ngộ đại đạo, trong đám tu hành giả đến gây chiến đột nhiên có một thân ảnh bay ra, cầm kiếm cấp tốc bay tới đâm về phái Chiêu Nguyệt.

Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đồng thời cả kinh, nhưng đối phương quá nhanh nên bọn hắn không thể phản ứng kịp, người kia rõ ràng có tu vi Chí Tôn.

Diệp Thiên Tâm định thi triển quy tắc không gian nhưng người kia đã âm trầm nói: “Muộn rồi, nàng ta chắc chắn phải chết!”

Tốc độ của hắn nhanh đến mức cực hạn, chỉ trong giây lát đã vọt qua mặt Diệp Thiên Tâm đâm vào thân thể Chiêu Nguyệt.

Xoẹt ——

Chiêu Nguyệt bình an vô sự.

“Hư hoá?!” Người kia cả kinh nhìn Chiêu Nguyệt.

Lúc này Chiêu Nguyệt cũng đã mở mắt ra, toàn thân không bị một vết thương nào, nàng mờ mịt nhìn xung quanh, ngơ ngác nói: “Ta… ta làm sao thế?”
Chương 2109 Quang luân thứ hai

“Sư muội, đi!” Ngu Thượng Nhung nhanh chóng đến bên cạnh, tóm lấy cánh tay Chiêu Nguyệt nói.

Trạng thái hư hoá của Chiêu Nguyệt biến mất, ý thức trở nên thanh tỉnh.

“Đừng hòng rời đi!” Người kia lấy một địch ba, ngăn trở đòn tấn công của Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung và Diệp Thiên Tâm, lớn tiếng nói:

“Nàng ta không thể đi được, các ngươi bị lừa rồi. Nàng ta nắm giữ hạt giống Thái Hư, sẽ cướp đi khí tức Thái Hư của Trứ Ung, nếu nàng ta đi Thiên Khải Chi Trụ sẽ sụp đổ, Thái Hư cũng sụp theo, đến lúc đó chúng ta đều sẽ chết!”

Ngôn ngữ là thứ có thể mê hoặc nhân tâm, đặc biệt là khi phần Thiên Khải Chi Trụ tại Thái Hư đã vỡ nát, đám người lập tức do dự. Trứ Ung đế quân không có ở đây, bọn hắn nên làm như thế nào?

“Các ngươi không được đi!” Tu hành giả Trứ Ung điện lần lượt bay lên ngăn trở xung quanh.

“Chờ đế quân trở về rồi bàn bạc kỹ hơn, nếu đã lĩnh ngộ xong đại đạo thì gấp gáp rời đi làm gì?”

Sắc mặt mấy người Vu Chính Hải trầm xuống, nhìn về phía đám người. “Các ngươi dám chống lại mệnh lệnh của Thánh Điện?”

“Chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ Thánh Điện giao cho, bây giờ chỉ yêu cầu các ngươi đừng rời đi, chờ đế quân trở lại nói chuyện.” Một người lên tiếng.

Lúc này tên tu hành giả đã ra tay với Chiêu Nguyệt cũng lạnh lùng nói: “Các ngươi chỉ là đại đạo thánh, có bản Chí Tôn ở đây, các ngươi đừng hòng càn rỡ!”

Ông ——

Một toà pháp thân xuất hiện phóng thẳng lên trời, pháp thân cao vời vợi hơn bốn ngàn trượng, ít nhất nắm giữ một quang luân.

Nhìn thấy toà pháp thân Chí Tôn, đám người lộ vẻ kinh sợ. Ngay khi Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung không biết nên ứng phó ra sao, nơi xa bỗng truyền tới một giọng nói uy nghiêm:

“Trang Mặc, Vũ Hoàng bảo ngươi đến sao?”

Trang Mặc? Vũ Hoàng? Đám người bất ngờ nhìn về phía Trang Mặc.

Ánh mắt Trang Mặc sắc bén nhìn về phía người vừa lên tiếng, chỉ thấy đối phương đang bay lướt tới, gương mặt nở nụ cười nhàn nhạt.

Sắc mặt Trang Mặc lộ vẻ khó coi: “Giải Tấn An?”

Giải Tấn An hừ lạnh một tiếng: “Đại Uyên Hiến đang thiếu nhân thủ, ai cho ngươi rời đi?”

“Thì ra là người Đại Uyên Hiến?!”

“Đại Uyên Hiến không ở chỗ của mình, chạy tới Thái Hư làm gì?”

“Hừ, ta còn tưởng Trứ Ung chúng ta xuất hiện nhân tài, hoá ra là gian tế. Ta còn đang không hiểu sao người này trông lạ mắt thế, đúng là hồ đồ!”

Đám người bừng tỉnh đại ngộ. Nếu đối phương thật sự là Chí Tôn của Trứ Ung điện thì đã lộ diện từ lâu rồi.

Thấy đám người chất vấn, Trang Mặc trầm giọng nói: “Giải Tấn An, ngươi chỉ là một tên đạo thánh lại dám ở trước mặt bản tôn ăn nói linh tinh?”

Giải Tấn An lắc đầu nói: “Đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh. Ta còn nhớ rõ trước kia ngươi quỳ trước mặt ta, bái ta làm thầy nha.”

“Làm càn!” Một đạo cương ấn đánh tới.

Giải Tấn An lăng không xoay chuyển tránh né cương ấn kia.

Trang Mặc nói: “Ngươi đã không còn là Chí Tôn năm đó, đây là cái giá mà một tên tuỳ tùng của Ma Thần như ngươi phải trả. Tu hành giả Trứ Ung đều đang ở nơi này, vậy mà ngươi vẫn dám ló mặt ra? Đúng là to gan!”

Đám người nhìn về phía Giải Tấn An. Người này không phải đến từ Đại Uyên Hiến à, sao bây giờ lại thành tuỳ tùng của Ma Thần?

Giải Tấn An hừ một tiếng: “Ngay cả Vũ Hoàng cũng không dám có thái độ này với ta, ngươi chỉ là một tiểu Chí Tôn cũng dám cuồng vọng như vậy?”

Trang Mặc rốt cuộc bị chọc giận. Pháp thân của hắn đánh ra mấy đạo chưởng ấn tấn công Giải Tấn An.

Đúng lúc này, một đạo quang trụ từ phía chân trời phá không đánh tới. Quang trụ bắn thẳng vào pháp thân của Trang Mặc.

Trang Mặc biến sắc lùi về sau, máu tươi nhuộm đỏ vạt áo, hắn hoảng sợ nhìn về phía quang trụ vừa bắn ra.

Tại chân trời, một thân ảnh lăng không lơ lửng xuất hiện, trầm giọng nói: “Người nào dám chống lại ý chỉ của Thánh Điện sẽ bị trừng phạt.”

Trang Mặc thu hồi pháp thân, cố nhịn đau đớn, khom người nói: “Ôn… Ôn chí tôn!”

Lúc này đám người mới ý thức được người vừa ra tay chính là Ôn Như Khanh. Ôn Như Khanh nhìn Trang Mặc nói: “Cút về Đại Uyên Hiến, bớt quản chuyện của Thái Hư đi.”

“Vâng!”

Trang Mặc lại hộc ra một ngụm máu, cụp đuôi chạy về phương xa.

Ôn Như Khanh nhìn Chiêu Nguyệt, cười nói: “Chúc mừng Chiêu Nguyệt cô nương hoàn thành đại đạo.”

“Đa tạ.” Chiêu Nguyệt gật đầu.

Ôn Như Khanh không tiếp tục ở lại mà hoá thành hư ảnh rồi biến mất.

Đám tu hành giả Trứ Ung điện nào dám ngăn cản nữa, cấp tốc tránh ra thành một lối đi.

“Đi!” Mấy người Vu Chính Hải lập tức bay đi, bóng ảnh biến mất ở phía chân trời.

. . .

Đêm xuống, trên Ma Thiên Các.

Lục Châu nghe được âm thanh năng lượng cộng hưởng, bèn mở mắt ra xem. Hoá ra đạo quang luân thứ hai đã xuất hiện!

“Quang luân?!”

Hắn kinh ngạc vô cùng. Theo lý thì càng về sau quang luân càng khó xuất hiện mới đúng, vậy mà đạo quang luân thứ hai lại hình thành nhanh như thế?

“Lực lượng của tứ đại nội hạch quả nhiên huyền diệu.”

Dựa theo số lượng năng lượng còn lại, nếu hấp thu toàn bộ tứ đại nội hạch có thể mở ít nhất sáu cái quang luân. Bây giờ Lục Châu đã rất hài lòng về tốc độ tu hành của kim pháp thân.

Hắn quay đầu nhìn về phía lam pháp thân. Quả nhiên vẫn chưa mở ra mảnh liên diệp thứ mười lăm.

“Đã không thể khai diệp, vậy thì khai Mệnh Cách thôi.” Lục Châu lấy Thiên Hồn Châu của Viễn Cổ Băng Sương Long ra. “Thiên Hồn Châu của sinh vật viễn cổ, mong là đừng khiến lão phu thất vọng.”

Lam pháp thân đã là hai mươi bảy Mệnh Cách, sử dụng xong sẽ mở ra được bao nhiêu Mệnh Cách đây?

Cạch!

Lục Châu nhét Thiên Hồn Châu vào lam liên, sau đó tiếp tục nhắm mắt lĩnh hội Thiên thư. Cho đến hôm nay, ba phần tư lực lượng Thiên Tướng đã chuyển hoá thành lực lượng Thiên Đạo.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, thái dương dâng lên.

[Ting — ký chủ lĩnh hội Thiên Tự Quyển một ngàn lần, thu hoạch được một tấm Thẻ Tấn Cấp.]

Tiếng thông báo đã rất lâu chưa nghe thấy bỗng vang lên. Lục Châu mở mắt, trong tay xuất hiện tấm Thẻ Tấn Cấp.

Lần trước khi thẻ này xuất hiện, Lục Châu lựa chọn đề thăng thần thông đại na di. Lần này hắn sẽ chọn thần thông nào đây?
Chương 2110 Trở lại Huyền Dặc điện

Trị liệu? Hiện tại Lục Châu đã nắm giữ phương pháp phục sinh, đề thăng cái này không có bao nhiêu ý nghĩa, nên tăng cường thực lực thì hơn.

Thần thông tấn công chỉ có Pháp Trí Tẫn Diệt và Chúng Sinh Ngôn m. Trong tay Lục Châu đã có Ma Thần hoạ quyển, lại thêm thực lực đang tăng mạnh, Pháp Trí Tẫn Diệt chỉ là dệt hoa trên gấm, không quá cần thiết.

Lục Châu quyết định chọn thần thông Chúng Sinh Ngôn m. “Thăng cấp.”

[Ting — thần thông Chúng Sinh Ngôn m thăng cấp thành công.]

Vừa dứt lời, bên tai hắn lại truyền tới thanh âm thanh thuý.

Két!

Lam pháp thân ngừng xoay tròn, sáu khu vực Mệnh Cách mới xuất hiện loé lên quang mang.

Lục Châu theo bản năng nhìn về phía giao diện thọ mệnh, chỉ còn lại hơn 960.000 năm, ít đi tận 600.000 năm thọ mệnh.

Cũng may hắn còn nhiều Thẻ Nghịch Chuyển nên không quá đau lòng, lúc này lam pháp thân đã có ba mươi ba Mệnh Cách.

“Còn thiếu ba Mệnh Cách là lam liên tấn thăng Chí Tôn.” Nên mượn của ai đây?

Nghĩ tới đây, lông mày Lục Châu khẽ nhíu lại, truyền âm gọi: “Tư Vô Nhai.”

Không bao lâu sau, Tư Vô Nhai đã xuất hiện trong Đông Các. “Sư phụ, người tìm đồ nhi?”

Lục Châu đi ra ngoài cửa điện, chắp tay sau lưng nói: “Vi sư đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, trong lòng rất ưu phiền.”

“Đồ nhi nguyện phân ưu cho sư phụ.”

“Trước mắt có hai vấn đề cần giải quyết. Một là việc hôm qua ngươi nói, tu hành giả Thái Hư sẽ xâm lấn cửu liên. Nhưng ngươi lại không chú ý tới đám hung thú. Bí ẩn chi địa có rất nhiều hung thú tồn tại, Thái Hư cũng vậy, chúng sẽ không ngồi chờ chết. Hiện tại hiệp nghị cân bằng giữ nhân loại và hung thú đã mất đi hiệu lực, đây mới là vấn đề lớn nhất nhân loại phải đối mặt.”

Nghe vậy hai mắt Tư Vô Nhai sáng lên, chắp tay thi lễ nói: “May mà sư phụ đề tỉnh, mấy ngày trước đồ nhi vẫn cảm thấy có chút thiếu sót, hoá ra chính là hung thú!”

“Ngươi có kế sách gì không?”

“Hung thú ở bí ẩn chi địa đã bắt đầu săn giết nhân loại, đám toạ kỵ của sư phụ cũng nên triệu hồi về rồi. Về phần kế sách thì…” Đầu óc Tư Vô Nhai vận động với tốc độ cực nhanh, “Khi tu hành giả Thái Hư đến cửu liên, vừa hay có thể gia tăng lực lượng phòng ngự cho nhân loại. Sau đó… chúng ta cũng phải nhường ra địa phương cho hung thú sinh tồn, để bọn nó sống bên ngoài thành trì nhân loại. Nếu có thể định ra hiệp nghị cân bằng lần nữa thì tốt rồi.”

“Định ra hiệp nghị lần nữa? Ai có thể đại biểu cho hung thú đây?” Lục Châu hỏi.

“Hung thú sinh ra đầu tiên trong thiên địa.”

“Nhưng chúng đã biến mất từ trăm ngàn năm trước, biết đi đâu mà tìm?”

“Sứ mệnh của thiên chi tứ linh là duy trì thiên địa cân bằng, kỳ thật chúng nó cũng là đám hung thú thần linh ra đời sớm nhất. Ngoài ra đồ nhi còn biết có một hung thú cấp bậc chúa tể, sư phụ có thể đi tới nơi đó để trao đổi với nó.” Tư Vô Nhai nói.

“Nơi nào?”

“Thiên Khải Chi Trụ Đại Uyên Hiến.” Tư Vô Nhai đáp. “Con hung thú quấn quanh Thiên Khải Chi Trụ này chính là thuỷ tổ của loài rồng —— Ứng Long.”

Lục Châu có vẻ kinh ngạc: “Quái vật khổng lồ bên trong mê vụ chính là Ứng Long?”

“Mấy năm nay đồ nhi có điều tra Đại Uyên Hiến, đó quả thật chính là Ứng Long. Nhưng hình như nó có ước định với Vũ Hoàng, vẫn ở đó không hề rời đi.”

“Lão phu ở Vân Trung Vực cũng cảm giác được nó. Nó không quá cường đại.”

“Ứng Long rất giảo hoạt, nó thường cố ý che giấu thực lực bản thân.”

Thì ra là thế.

Tư Vô Nhai ngẩng đầu, mỉm cười nói với Lục Châu: “Sư phụ, người hẳn là hiểu nó rõ hơn đồ nhi. Suy cho cùng Thánh Long Chi Cân trên thân người chính là lấy từ một sợi gân của nó mà.”

Lục Châu: ?

Trùng hợp như vậy sao? Lão phu chẳng có chút ấn tượng nào.

“Ứng Long gặp người chạy còn không kịp, sao dám để lộ chân thân.” Tư Vô Nhai cười nói, “Vũ Hoàng và Ứng Long đều thủ hộ Đại Uyên Hiến.”

Lục Châu thản nhiên đáp: “Đã vậy thì lão phu sẽ dành thời gian đến Đại Uyên Hiến một chuyến.”

“Ngoại trừ Ứng Long, chúng ta cũng phải đề phòng đám hải thú. Sư phụ, ở phía đông Vô Tận Hải chúng ta đã gặp Côn Bằng, hẳn là nó có thể điều động đám hải thú.”

Lục Châu thở dài một tiếng: “Lão phu không muốn làm chúa cứu thế, không ngờ mấy việc này lại phải để lão phu đi làm.”

“Có lẽ Minh Tâm cũng sẽ đi, chỉ là vì lý do an toàn, sư phụ cũng nên đi một chuyến.”

“Thôi được.” Lục Châu gật đầu, cảm thấy Tư Vô Nhai nói rất có lý.

“Sư phụ, còn vấn đề thứ hai là gì?”

“Đã giải quyết luôn rồi.” Lục Châu đáp.

Đi gặp Ứng Long và Côn Bằng, hẳn là có thể mượn dùng Thiên Hồn Châu của bọn chúng một lần nha?

Lục Châu vốn định hỏi Tư Vô Nhai việc này, bây giờ lại không cần nữa. Không có mục tiêu nào thích hợp hơn hai con hung thú này cả.

“Bạch Đế đang ở đâu?” Lục Châu hỏi.

“Sáng sớm nay ngài ấy đã trở về Thất Lạc Chi Quốc, vốn muốn nói lời tạm biệt với người nhưng năng lượng ở Đông Các ba động dị thường nên ngài ấy không quấy rầy người tu luyện.”

Lục Châu gật đầu nói: “Các ngươi lĩnh ngộ đại đạo tới đâu rồi?”

“Hồi sư phụ, đại sư huynh và nhị sư huynh đã bắt đầu. Chỉ có tam sư huynh và tứ sư huynh còn chưa rõ tình hình thế nào. Bát sư đệ còn đang ở phế tích, chưa trở về Thái Hư.” Tư Vô Nhai nói thêm, “Đồ nhi sẽ thúc giục bọn họ.”

Vừa dứt lời, phù chỉ bên hông Lục Châu đột nhiên xuất hiện động tĩnh. Lục Châu phất tay, hình ảnh xuất hiện.

Bốn vị trưởng lão đứng sóng vai đối diện với Lục Châu, biểu tình trên mặt có vẻ lo lắng. “Bái kiến Các chủ.”

“Có việc gì thế?”

“Huyền Dặc điện bị rất nhiều tu hành giả vây công. Huyền Dặc đế quân đã dẫn đầu Huyền Giáp Vệ ra ngoài chống cự. Đám người này không nói đạo lý, đột nhiên vây kín quanh Thiên Khải Chi Trụ, không cho phép bất kỳ người nào tới gần.” Hoa Vô Đạo nói.

“Thánh Điện không nói gì sao?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.

“Huyền Dặc đế quân đã thông báo nhưng không nhận được hồi âm. Rất kỳ quái.”

Lục Châu gật đầu, thở dài nói: “Minh Tâm à Minh Tâm, ngươi còn ra nan đề cho lão phu.”

Nghĩ ngợi một chút, Lục Châu nói: “Lão thất, thu dọn đồ đạc, đi cùng lão phu đến Huyền Dặc điện một chuyến.”

“Vâng.”

Tư Vô Nhai vui mừng đáp. Hiện tại hắn có được truyền thừa của Hỏa thần, tu vi xưa đâu bằng nay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK