Lục Châu nói: “Ngươi hãy nghĩ cho kỹ càng, ta biết trí tuệ của thánh thú không thấp, biểu hiện của ngươi không khớp với dáng vẻ lãnh tĩnh mà thánh thú nên có.”
Lời này lập tức khiến nộ hoả biến mất, đại Hỏa Phượng sững sờ tại chỗ.
Tiểu Hỏa Phượng lại líu ríu nói không ngừng. Rốt cuộc đại Hỏa Phượng cũng gật đầu.
Hải Loa nói: “Sư phụ, nó đồng ý, nhưng mà nó phải tận mắt thấy người sử dụng Mệnh Cách Chi Tâm, sau đó nó sẽ lấy lại ngay. Nó nói nhân loại là chủng tộc vô sỉ nhất trên đời, nó sẽ không để người cầm Mệnh Cách Chi Tâm đi mất.”
Lục Châu nói: “Lão phu tạm thời chưa dùng đến Mệnh Cách Chi Tâm của ngươi. Chờ lần sau ngươi đến thăm tiểu Hỏa Phượng, lão phu sẽ mượn dùng một lần, thấy thế nào?”
Thánh thú Hỏa Phượng nghi hoặc nhìn Lục Châu. Người này trông thì yếu đuối nhưng lại có thể tung ra một chưởng với lực lượng khiến người ta tuyệt vọng.
Đặc biệt là mấy chiêu đối chiến trước đó, nó luôn cảm giác như mình đang đối mặt với cường giả trong Thái Hư.
Đúng rồi, Thái Hư!
Thánh thú Hỏa Phượng giương cánh nhìn Lục Châu vẻ đề phòng. Con hàng này không phải chính là người trong Thái Hư đó chứ? Vậy hài tử của ta sẽ gặp nguy mất!
Hải Loa nói: “Sư phụ, nó nói người đến từ Thái Hư.”
“Hả?”
“Trừ phi người chứng minh được mình không phải đến từ Thái Hư, nó mới đồng ý với điều kiện của người.”
Lục Châu nghe vậy, cau mày nói: “Làm sao chứng minh?”
Thánh thú Hỏa Phượng nói líu ríu.
“Nó nói, trừ phi người có thể tiếp một chiêu toàn lực của nó.”
Lục Châu: ?
Tiểu Diên Nhi nghe vậy, tức giận chống nạnh nói: “Con thánh thú nhà ngươi thật là khôi hài! Sư phụ ta vừa rồi đè ngươi xuống đất mà đánh, không giết ngươi đã là nhân từ. Dựa vào cái gì còn bảo người phải tiếp một chiêu của ngươi? Hải Loa, nói cho nó nghe đi, nói to và khí thế vào!”
“Nha.”
Hải Loa ngoan ngoãn phiên dịch.
Kỳ thực nàng không cần phiên dịch, thánh thú cũng có thể hiểu được lời nhân loại. Hỏa Phượng nghe vậy, khẽ lắc đầu.
Tiểu Diên Nhi tiếp tục nói: “Nói đạo lý nha! Sư phụ ta đứng yên không động, ngươi cũng không làm được gì người, không có việc gì thì đừng tự rước lấy nhục… Sư phụ, đồ nhi nói có đúng không?”
Lục Châu: “. . .”
Ừ, đúng thì đúng đó, nhưng mà lão phu đâu có khuynh hướng thích bị ngược đãi như ngươi nói a?
Hắn ngẩng đầu nhìn Hỏa Phượng: “Lão phu không có nhiều thời gian để lãng phí với ngươi. Nếu ngươi tiếp được một chưởng của lão phu thì cứ làm theo lời ngươi nói. Được chứ?”
Hỏa Phượng lập tức lắc đầu. Nhớ lại một chưởng vừa rồi nó còn sợ hãi đây này.
Cũng may người này không biết cách đánh giết bất tử thần điểu, nếu không chuyến này nó tiêu đời.
Lúc này, tiểu Hỏa Phượng đứng bên cạnh lại líu lo nói gì đó, vừa giương cánh vừa phun ra một đoàn hoả diễm.
Đại Hỏa Phượng lùi lại một bước, bất đắc dĩ gật đầu, biểu tình trên mặt như đang nói: cái đồ bạch nhãn lang này, ngươi thắng rồi, lão nương chiều ngươi còn không được sao?
Tiểu Hỏa Phượng thoả mãn bay trở về bờ vai Tiểu Diên Nhi, thu hồi cánh và hoả diễm. Nó cao ngạo ngẩng đầu, thoả thích thưởng thức khí tức Thái Hư trên người nàng. Cũng chỉ có hậu duệ thánh thú như nó mới có tư cách này nha.
Thấy tiểu Hỏa Phượng vui vẻ, lại được khí tức Thái Hư tẩm bổ, Hỏa Phượng cũng gật đầu hài lòng. Giữ nó ở bên người mới thật là nguy hiểm, nếu gặp phải đám người Thái Hư thì phiền toái.
Đại Hỏa Phượng nhìn về phía Lục Châu. Chỉ cần xác nhận người này không phải đến từ Thái Hư thì cho hắn mượn dùng Mệnh Cách Chi Tâm cũng không sao. Đáng giá!
Khi mọi người còn đang nghi hoặc, đại Hỏa Phượng đột nhiên vươn đầu ra, đưa đầu đến gần Lục Châu.
Khi cái đầu còn cách Lục Châu nửa tấc, nó phun ra một đoàn hoả diễm nhàn nhạt không có lực sát thương.
Lục Châu nghi hoặc nhìn nó.
Ngọn lửa vừa đến trước mặt Lục Châu bỗng như liễu rủ, mềm mại mà ấm áp, sau đó biến thành một vòng xoáy nhỏ.
Lục Châu vẫn không hiểu nó đang làm gì.
Đột nhiên, ngọn lửa kia biến thành màu xanh lam!
Rắc ——
Cánh Hỏa Phượng đột nhiên cứng ngắc, tròng mắt muốn rớt ra ngoài. Nó hoảng sợ điên cuồng lui về sau. Ai cũng có thể nhìn thấy trong mắt nó ngập tràn sợ hãi.
Sau khi đã lùi ra xa, Hỏa Phượng cúi thấp đầu xuống, hoàn toàn không còn dáng vẻ kiêu ngạo và tự tin trước đó, nó cực kỳ khiêm tốn kêu lên mấy tiếng.
“. . .”
Thấy cảnh này, tiểu Hỏa Phượng cũng ngơ ngác không thôi. Nó vươn cánh, nghiêng đầu nhìn mẫu thân với vẻ nghi hoặc.
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa cũng không ngờ Hỏa Phượng lại đột ngột thay đổi thái độ.
Lục Châu quay đầu hỏi: “Hải Loa, nó nói gì thế?”
Hải Loa ấp úng gãi đầu: “Nó nói là, thì ra là ngài… Sư phụ, nó biết người sao?”
Lục Châu lắc đầu: “Lão phu không quen nó.”
“Nha.”
Đại Hỏa Phượng: “. . .”
Hỏa Phượng lại nói ra một đống tiếng chiêm chiếp rồi gật đầu.
Hải Loa cũng gật đầu nói: “Ừm, ngươi đồng ý là tốt rồi. Ngươi yên tâm, sư phụ ta là người rất xem trọng lời hứa. Nhưng ta phải nói cho ngươi biết một điều, sư phụ ta cũng hận nhất những kẻ không biết giữ lời.”
Đại Hỏa Phượng: “%# $... %@ $#.” (Hiểu rồi, hiểu rồi.)
Nó thu hồi lửa trên thân, mổ ra một sợi lông rồi đẩy về phía Lục Châu.
Lục Châu cầm sợi lông trong tay, nghi hoặc nhìn nó.
Hải Loa nói: “Sư phụ, chỉ cần thiêu đốt sợi lông này, nó sẽ cảm nhận được và lập tức chạy đến.”
Lục Châu gật đầu, cất sợi lông Hỏa Phượng và Đại Di Thiên Đại.
Đại Hỏa Phượng từ từ giương cánh, nhìn về phía tiểu Hỏa Phượng với vẻ lưu luyến không nỡ rời xa.
Tiểu Hỏa Phượng nói líu ríu như một đứa nhỏ không hiểu chuyện, không cảm thấy xa rời mẹ là chuyện gì bi thương, cũng không biết cái gì là nỗi buồn ly biệt, nó chỉ biết vui vẻ kêu lên.
“Ngươi đi được rồi.” Lục Châu xua tay nói.
Đại Hỏa Phượng vỗ cánh, kêu lên một tiếng rồi biến mất ở phía chân trời.
Đám người Tần Nhân Việt không nghe được Lục Châu và Hỏa Phượng nói cái gì, chỉ có thể giương mắt nhìn.
Nguyên Lang hạ lệnh cho bốn mươi tám kiếm khách và đám đệ tử Tần gia: “Dập lửa!”
Cố Ninh, Thương Ngôn và Phạm Trọng cũng nói: “Còn thất thần cái gì, mau hỗ trợ Tần gia dập lửa!”
Mấy trăm tu hành giả trẻ tuổi lập tức bay ra cùng đệ tử Tần gia dập hết hoả diễm quanh hai đạo trường.
Chương 1672
Không bao lâu sau, đại hoả dập tắt.
Đạo trường Bắc Sơn cháy đen một mảnh, khói xanh lượn lờ. Cũng may đạo trường Nam Sơn còn giữ được, có thể xây dựng lại, xem như là trong cái rủi có cái may.
Dập lửa xong, đám người bay tới, đồng loạt cảm ơn Lục Châu.
Tần Nhân Việt nói: “May mà có Lục huynh ở đây, nếu không hai đạo trường Tần gia đều xong đời.”
Phạm Trọng nói phụ hoạ: “Đại chân nhân xuất thủ đúng là không tầm thường. Ngay cả thánh thú cũng phải nhượng bộ lui binh, bội phục bội phục.”
Lục Châu xua tay nói: “Đều là việc nhỏ. Chúng ta ở chỗ này tu hành, đương nhiên phải thay ngươi xử lý.”
Tần Nhân Việt cảm động nói: “Đại ân của Lục huynh, Tần gia ghi nhớ thật kỹ.”
Đám đệ tử Tần gia vốn còn để ý chuyện của Tần Mạch Thương, nhưng nay Lục Châu ra tay cứu giúp toàn bộ Tần gia, bọn hắn hoàn toàn kính phục.
Hơn ba ngàn đệ tử đồng thời khom người nói: “Đa tạ đại chân nhân!”
[Ting — thu hoạch được 3.100 người thành kính lễ bái, ban thưởng 3.100 điểm công đức.]
Thịt muỗi cũng là thịt, có điểm công đức thì không nên lãng phí.
Lục Châu thản nhiên phất tay, biểu thị chuyện này không đáng nhắc tới.
Thấy đại chân nhân không hề có vẻ tự cao tự đại mà chân nhân nên có, trước đó bọn họ còn cho rằng Tần chân nhân đi mời nhiều lần không được, đại chân nhân hẳn là rất lạnh lùng, xem ra đều là hiểu lầm.
Đám người càng thêm tin phục.
Tần Nhân Việt nghi hoặc nói: “Ta còn đang buồn bực không hiểu vì sao Hỏa Phượng lại đến đây. Vừa rồi thấy Hỏa Phượng hung mãnh như vậy, sao mới nói mấy câu đã đi rồi?”
Không đợi Lục Châu mở miệng, Tiểu Diên Nhi đã lên tiếng: “Đó là vì nó sợ sư phụ ta.”
Vừa nói nàng vừa sờ sờ tiểu Hỏa Phượng trên vai.
Kỳ thực ánh mắt mọi người đều đang dán vào tiểu Hỏa Phượng. Thương Ngôn kinh ngạc nói: “Ta biết rồi, Hỏa Phượng hẳn là đến tìm tiểu Hỏa Phượng nha?”
“. . .”
Ngụ ý chính là, tràng tai nạn này hình như là đại chân nhân mang đến.
Phạm Trọng nhíu mày, ngữ khí uy nghiêm nói: “Chú ý cách dùng từ của ngươi. Nếu ta không nhìn lầm thì chính là đại chân nhân hàng phục tiểu Hỏa Phượng, đại Hỏa Phượng thần phục nên mới rời đi.”
“Đúng đúng đúng.” Thương Ngôn vỗ đầu, gật gù phụ hoạ.
Tần Nhân Việt lại không cho chuyện này là quan trọng. Cho dù tai nạn này do Lục Châu mang tới thì sao? Chẳng phải cũng đã yên ổn trở lại rồi à? Chủ yếu là… hắn còn thu hoạch được một giọt chân huyết của Hỏa Phượng.
Đám người này vừa lấy lòng đại chân nhân vừa chơi tâm cơ… Tên nào tên nấy đều là lão nhân tinh đạo hạnh rất cao.
Tần Nhân Việt nói: “Giao tình giữa ta và Lục huynh rất sâu, đừng nói là đạo trường Bắc Sơn, cho dù đưa luôn cả đạo trường Nam Sơn cho Lục huynh cũng không thành vấn đề.”
Ghê! Vỗ mông ngựa cấp cao thế này, đám người còn lại cũng phải cam bái hạ phong.
Phạm Trọng bỗng nhiên nói: “Tần chân nhân có được chân huyết thật khiến người ta ngưỡng mộ.”
Bảo bối tốt như vậy, ngươi dám lấy đi trước mặt đại chân nhân sao?
Nào ngờ Lục Châu lại nói: “Đó là Hỏa Phượng bồi thường cho các ngươi, lão phu sẽ không đoạt đồ của người khác.”
Phạm Trọng gật đầu: “Cũng đúng. Suy cho cùng tiểu Hỏa Phượng còn ở đây, muốn bao nhiêu tinh huyết cũng đều có.”
Líu ríu líu ríu… Phù ——
Tiểu Hỏa Phượng bay lên không trung, khè ra một đoàn hoả diễm đánh về phía Phạm Trọng.
Phạm Trọng hốt hoảng, lập tức lui về sau, lấy Tinh Bàn ra chống đỡ.
Đám người không khỏi mộng bức. Tiểu Hỏa Phượng đúng là nóng nảy nha, nói phun lửa là phun lửa.
Tần Nhân Việt nói: “Không ngờ cũng có ngày ta nhìn nhầm. Con gà nhỏ này hoá ra lại là hậu duệ của thánh thú.”
Hắn vừa nói xong, tiểu Hỏa Phượng lại quay đầu nhìn chằm chằm vào mặt hắn.
Tần Nhân Việt: “. . .”
Khụ!
Tiểu Hỏa Phượng khạc không ra lửa nữa, nghiêng người rơi xuống. Tiểu Diên Nhi lập tức chụp lấy nó, mắng một tiếng: “Khoe khoang.”
Tần Nhân Việt thầm hô một tiếng ‘nguy hiểm quá’ trong lòng, ngoài mặt thì cười nói: “Ta chỉ nói đùa thôi, đừng để trong lòng.”
Lục Châu quay đầu nói với mọi người: “Đạo trường Bắc Sơn đã bị huỷ, chúng ta đến đạo trường Nam Sơn đi.”
Đám người nghe vậy lập tức vui vẻ. Nhóm người tự do và các chân nhân theo chân Lục Châu bay về phía đạo trường Nam Sơn.
. . .
Trong đạo trường.
Chuyện Hỏa Phượng tập kích đã kết thúc. Lục Châu nói: “Lão phu có một nghi vấn, mong các vị giải đáp giúp.”
“Thật không dám nhân, Lục chân nhân xin cứ việc hỏi, chúng ta biết gì đáp nấy.” Thương Ngôn nói.
“Người tự do đi khắp cửu liên, cho đến nay có rất nhiều người hiếu kỳ về vị trí của Thái Hư. Trong các ngươi có ai từng tìm tới Thái Hư chưa?”
Đám người lắc đầu.
Tần Nhân Việt khẽ than: “Vị trí Thái Hư thần bí khó lường, có khi lại nằm trong một đại huyễn trận nào đó. Cường giả trong đó nhiều như mây, có thể cân bằng toàn bộ thiên hạ đương nhiên không phải là địa phương nhỏ. Loại đại trận pháp này chỉ có thể được bố trí bên trong bí ẩn chi địa.”
Thương Ngôn gật đầu nói phụ hoạ: “Ta đồng ý với cách nói của Tần chân nhân. Tu hành giả cửu liên mạo hiểm thăm dò bí ẩn chi địa, nhưng không có mấy người thật sự tìm được đến khu vực trung tâm. Ta đã từng đến kim liên, hồng liên và tử liên, đều không phát hiện chút manh mối nào về Thái Hư.”
Cố Ninh cũng nói: “Ta đã đi qua hắc liên, bạch liên, cũng không phát hiện được gì nhiều. Nghe nói Hắc Tháp Bạch Tháp từng thực hiện một kế hoạch Thái Hư đại quy mô nhưng tổn thất nặng nề. Bọn hắn đến Thiên Khải Chi Trụ, tìm được một ít thổ nhưỡng nhưng gần như bị giết sạch.”
Phạm Trọng nói: “Ta thì nghĩ ngược lại. Thái Hư chưa chắc nằm trong bí ẩn chi địa.”
Lục Châu nhìn về phía Phạm Trọng. Mặc dù hắn không có ấn tượng tốt về người này nhưng dù sao đối phương cũng là đại chân nhân, bèn hỏi: “Ngươi có kiến giải như thế nào?”
Phạm Trọng nói:
“Thật không dám giấu diếm, ta đã từng mất 13 năm 8 tháng để bay qua toàn bộ bí ẩn chi địa.”
“. . .”
Trong đạo trường lặng ngắt như tờ.
Rất nhiều người muốn vượt ngang bí ẩn chi địa, nhưng đa số đều bỏ dở nửa chừng, hoặc chỉ có thể đi đường vòng để tránh né khu vực hạch tâm. Người chân chính vượt ngang thì nhất định phải bay theo một đường thẳng, như đường kính của một hình tròn, mới có thể hiểu được bí ẩn bên trong.
Chương 1673
Lục Châu hiếu kỳ hỏi: “Nói như vậy, ngươi đã đi qua khu vực hạch tâm?”
Phạm Trọng gật đầu, trong mắt tràn ngập tang thương và bất đắc dĩ.
“Ta quả thật đã đi qua đó… Thiên Khải Chi Trụ ở khu vực trung tâm cao lớn hơn các Thiên Khải Chi Trụ khác gấp vạn lần… Ta vừa mò lại gần đã bị một cơn sóng gió càn quét ra ngoài, sau đó rất nhiều thánh hung và thánh thú xuất hiện. Ta không thể không… khụ, giả chết, mới tránh thoát được một kiếp.”
“… Ngươi đường đường là chân nhân mà cũng giả chết? Muốn giấu diếm đám thánh thú có khứu giác nhạy bén kia cũng không dễ dàng.” Tần Nhân Việt cười nói.
“Đừng để ý tới tiểu tiết này.” Phạm Trọng rõ ràng muốn tránh né.
“Không không không, ta rất để ý. Lỡ như sau này ta đi đến đó thì sao? Học chút kinh nghiệm từ ngươi vẫn tốt hơn.” Tần Nhân Việt giả vờ khom người muốn thỉnh giáo.
“. . .”
Trong lòng Phạm Trọng đã mắng Tần Nhân Việt một vạn lần.
Lục Châu thì nghi hoặc hỏi: “Thiên Khải Chi Trụ cũng khác nhau sao?”
Phạm Trọng gật đầu nói: “Nói ra thật kỳ quái, nếu ánh sáng mặt trời mà xuất hiện ở bí ẩn chi địa thì sẽ nhìn thấy rõ ràng sự khác nhau giữa những cây trụ này. Chẳng hạn như Thiên Khải Chi Trụ gần thanh liên thì có màu thiên thanh, Thiên Khải Chi Trụ gần kim liên thì lại có màu vàng… Những cây trụ khác cũng thế.”
“Thần kỳ như vậy?” Minh Thế Nhân kinh ngạc nói.
Vu Chính Hải nhíu này: “Lão tứ, không lên tiếng cũng không ai nói đệ câm.”
“Đại sư huynh dạy phải, mọi người cứ tiếp tục.” Minh Thế Nhân lui về sau, cung kính đứng đấm lưng bóp vai cho Vu Chính Hải.
Tần Nhân Việt: “. . .”
Hắn càng nhìn càng không hiểu nổi Ma Thiên Các, Chí Tôn tương lai sao lại không có chút mặt mũi nào thế?
Lục Châu nói: “Tiếp tục đi.”
Phạm Trọng thấy Lục chân nhân đang dồn lực chú ý vào mình, cảm giác đây là cơ hội để thu hẹp khoảng cách với đối phương, bèn nói:
“Đưa văn phòng tứ bảo đến.”
Tần Nhân Việt phất tay, đệ tử Tần gia cấp tốc mang bút, mực, giấy, nghiên tới.
Phạm Trọng nghiêm túc cầm bút lông lên, vừa vẽ vừa giải thích: “Giả thiết bí ẩn chi địa là một hình tròn, vừa vặn chia ra mười hai canh giờ.”
Tần Nhân Việt xem thường nói: “Điều này cũ rích rồi, có thể nói chút luận điểm mới mẻ không?”
Phạm Trọng không để ý đến hắn, tiếp tục nói:
“Chỗ trung tâm này chính là Nhân Định, hẳn là có ý muốn nói nhân định thắng thiên, Thiên Khải Chi Trụ ở giữa cũng mang cái tên này.”
“Khu vực hạch tâm trải dài bao nhiêu dặm ta cũng không biết. Ta xuất phát từ thanh liên giới, mất hai năm đi hết khu vực bên ngoài, tiến vào khu vực trung tầng thì hao phí một năm. Để đến được khu vực hạch tâm, ta phải bay mất ba năm. Gần Thiên Khải Chi Trụ, cây cối và dãy núi xung quanh đều cao hơn bên ngoài gấp mười gấp trăm lần. Tại đó, ta gặp phải thượng cổ thánh hung, dưới tình thế cấp bách ta đành phải ẩn thân trong… ao phân hung thú. Ta nấp trong đó gần ba tháng, né tránh đám hung thú tuần tra. Chỉ tiếc ta không hiểu được thú ngữ.”
“Chờ khi đàn thú rời đi, ta lập tức trốn khỏi đó, mất thêm sáu năm nữa mới bay ra khỏi bí ẩn chi địa. Sau đó sử dụng phù văn thông đạo trở về thanh liên giới.”
“. . .”
Tần Nhân Việt vốn định chế giễu, nhưng thấy biểu tình nghiêm túc của hắn nên cũng chẳng còn hứng thú nói móc.
Chân nhân cũng là người, gặp phải thánh hung thì trốn trong ao phân cũng chẳng có gì phải xấu hổ. Nếu đổi lại là hắn, chưa chắc hắn làm tốt được như Phạm Trọng.
Lục Châu nói: “Bí ẩn chi địa còn có thượng cổ thánh hung?”
Theo lý thuyết, sau khi đại địa tách ra thì đám thánh hung không chết cũng bị thương, con nào còn sống sót cũng đều ẩn cư trong Thái Hư mới đúng?
“Bí ẩn chi địa cũng có thượng cổ thánh hung. Về sau nơi này chỉ còn lại những con thánh hung có trí tuệ và lực lượng cao hơn đám thánh thú.” Phạm Trọng lại nói, “Ta còn muốn nói cho Lục huynh biết một bí mật nhỏ…”
Xưng hô của hắn đã từ Lục chân nhân biến thành Lục huynh.
“Người tự do của Phạm gia ta đã nhìn thấy Trọng Minh Điểu tại bạch liên giới.”
Phạm Trọng truyền âm nhập mật cho Lục Châu, người khác không hề nghe được.
Lục Châu hơi kinh ngạc nhìn Phạm Trọng. Ngày hôm đó Lục Châu dùng thần thông Thiên thư mới thấy được Trọng Minh Điểu, không ngờ trùng hợp người tự do của Phạm gia cũng đang ở đó.
“Chuyện xảy ra khi nào?” Lục Châu hỏi.
“Cùng lúc với chuyện của Tần Nại Hà.”
Tần Nhân Việt: “? ? ?”
Lục Châu gật đầu, thời gian rất ăn khớp.
Phạm Trọng lại nói: “Trọng Minh Điểu tuy không so được với thánh hung nhưng nó là hậu duệ của đám hung thú Thái Hư. Con Trọng Minh Điểu này vừa trưởng thành, nếu người tự do của ta không nhìn lầm, thực lực của nó là cấp thánh thú. Nó xuất hiện ở đó có ý nghĩa rất sâu xa…”
Lục Châu nghĩ tới Lam Hi Hoà. Nàng chính là người trong Thái Hư. Thái Hư rốt cuộc ở đâu?
Tần Nhân Việt nói: “Nói hồi lâu vẫn không biết rõ Thái Hư ở chỗ nào. Ngươi vượt ngang bí ẩn chi địa đương nhiên khiến người kính nể, nhưng vẫn không tìm được Thái Hư nha.”
Đám người thở dài.
Phạm Trọng lắc đầu nói: “Cân bằng giả tạo ra hồng tuyến cấm chân nhân vượt qua, có thể thấy bên trong Thái Hư có vật gì đó cảm ứng được sự tồn tại của chân nhân. Trước kia lúc ta bay ngang bí ẩn chi địa đều phải tự phong bế một Mệnh Cách của mình.”
“. . .”
Tần Nhân Việt giơ ngón cái lên. Đủ nhẫn tâm nha!
Phạm Trọng kiêu ngạo nói: “Tuy ta không tìm được Thái Hư, nhưng ta có thể khẳng định… Thái Hư nhất định ở trong bí ẩn chi địa!”
“Sao lại chắc chắn như vậy?” Lục Châu nghi hoặc hỏi. Cho dù là Lục Châu cũng không dám nói chắc như thế.
Phạm Trọng đáp: “Tuy ta nghe không hiểu thú ngữ, nhưng ta hiểu được tiếng người… Có một lần hung thú dùng tiếng người trò chuyện với nhau, ta nghe được một câu —— Thái Hư vốn chưa từng rời đi, ngày trở về cũng là ngày thái bình thịnh thế…”
Trong đạo trường lặng ngắt như tờ.
“Thái Hư vẫn luôn ở tại bí ẩn chi địa. Đó là những điều ta nghe được.”
Tần Nhân Việt hận không thể nhấn Phạm Trọng xuống đất đánh cho một trận tơi bời, nhưng chỉ có thể nhịn lại.
Lục Châu cũng không ngờ Phạm Trọng lại trải qua nhiều chuyện như thế.
Chương 1674
Phạm Trọng nói: “Nếu Lục huynh muốn tìm đến Thái Hư, có thể lựa chọn hai con đường: một là đến khu vực hạch tâm, với thực lực đại chân nhân, có lẽ huynh sẽ tìm được manh mối, nhưng việc này vẫn có nhiều nguy hiểm. Hai là đến bái phỏng Trần thánh nhân. Trần thánh nhân là vị thánh nhân duy nhất trong cửu liên có hiệp nghị cân bằng với người trong Thái Hư, hắn nhất định biết nhiều hơn chúng ta.”
Đám người gật đầu đồng tình.
Vu Chính Hải chắp tay nói: “Sư phụ, đồ nhi cảm thấy Phạm chân nhân nói có lý. Muốn đốn củi nhanh thì phải mài dao sắc.”
Sư phụ người là đại chân nhân, mà bọn ta còn đang giãy giụa qua một Mệnh Quan và hai Mệnh Quan…
Tần Nhân Việt thấy Lục Châu rơi vào trầm tư, bèn nói: “Lục huynh, ta có một khối ngọc phù truyền tống tập thể, có thể trợ giúp huynh trở về kim liên giới…”
Lục Châu nhanh nhẹn cất ngọc phù và Đại Di Thiên Đại.
Tần Nhân Việt đứng dậy nói: “Vậy chúng ta không quấy rầy huynh nữa. Cáo từ.”
Đám người đồng loạt rời đi.
Mấy người Minh Thế Nhân còn chưa kịp đi đã bị Lục Châu gọi lại. “Lão tứ và Diên Nhi ở lại.”
Lục Châu nghiêm túc nói: “Lão tứ, việc ngươi có hạt giống Thái Hư đã bị truyền ra ngoài, thanh liên giới có không ít người biết. Đừng tưởng có vi sư là chỗ dựa thì có thể không kiêng nể gì cả.”
Minh Thế Nhân lập tức quỳ xuống nói: “Đồ nhi biết sai.”
Thế giới này rộng lớn như vậy, núi cao tất có núi cao hơn.
“Diên Nhi, tiểu Hỏa Phượng đã bị bại lộ, nó là hậu duệ của thánh thú, lại thêm chân huyết, chắc chắn sẽ bị người khác ngấp nghé.” Lục Châu nói.
“Vâng…” Tiểu Diên Nhi cúi đầu, “Sớm biết như vậy đồ nhi đã không cho nó xuất hiện.”
Lục Châu nói: “Mọi việc phải lấy cẩn thận làm đầu. Lui xuống đi.”
Có lúc Lục Châu cảm thấy thế giới tuy lớn nhưng lại chẳng có chỗ để dung thân.
Chờ các đồ đệ rời đi, Lục Châu bắt đầu lĩnh hội Thiên thư.
. . .
Trời sập tối.
Lục Châu đột nhiên cảm ứng được một tia năng lượng ba động. Loại ba động này cực kỳ quỷ dị, hắn chưa bao giờ nhìn thấy.
Hư ảnh loé lên, Lục Châu xuất hiện bên ngoài đạo trường Nam Sơn, dùng thần thông bao trùm phương viên ngàn trượng.
Quả nhiên hắn phát hiện trong phế tích của đạo trường Bắc Sơn có hai thân ảnh lăng không bất động, thu liễm toàn bộ khí tức trên người.
Mà ở phía đông đạo trường Nam Sơn lại có một thân ảnh khác trôi nổi giữa không trung, không ẩn tàng khí tức.
Lục Châu suy nghĩ một chút rồi bay về phía đông, đến cách người kia khoảng trăm thước.
Trên không trung, một lão giả đưa lưng về phía Lục Châu, khí thế bàng bạc như nước, cất tiếng nói: “Ngươi đến rồi.”
Lục Châu nghi ngờ hỏi: “Ngươi là ai?”
“Có thể cảm giác được sự tồn tại của ta, nói rõ tu vi của ngươi ít nhất là cấp bậc chân nhân.” Lão giả nói, “Ta họ Âu Dương.”
“Âu Dương?” Thanh liên giới không có nhân vật như vậy. “Ngươi tìm lão phu có việc gì?”
Âu Dương lão giả nói: “Nơi này còn lưu lại khí tức của thánh thú Hỏa Phượng, xin hỏi ngươi có thấy nó không?”
“Ngươi tìm Hỏa Phượng?”
Âu Dương lão giả xoay người lại, ánh mắt lộ vẻ tang thương. Hắn nhìn Lục Châu, sau đó khẽ gật đầu, để lộ ánh mắt tán dương: “Ngươi chính là vị đại chân nhân kia? Đừng quá đề phòng, ta tới đây chỉ vì Hỏa Phượng.”
Lục Châu lắc đầu nói: “Nó đã rời đi. Với kiến thức của ngươi cũng đủ biết lão phu không có khả năng đánh bại nó.”
Nhìn khung cảnh tan hoang xung quanh, Âu Dương lão giả khẽ gật đầu.
“Nói có lý, hôm nay ta đường đột mạo phạm rồi. Tu vi và thiên phú của ngươi rất cao, có lẽ về sau chúng ta sẽ còn gặp lại. Viên Thái Hư Huyền Đan này có thể giúp ngươi một chút, xem như ta bồi thường cho ngươi.” Âu Dương lão giả ném ra một viên đan dược.
Không có chuyện gì tự dưng lại đền bù? Logic của người này có chút vấn đề nha.
Thái Hư Huyền Đan không phải là đan dược bình thường, lúc trước Thác Bạt Tư Thành nhờ vào vật này mà tấn thăng lên một Mệnh Cách. Có nó, Lục Châu sẽ có thể tiến vào mười chín Mệnh Cách.
“Ngươi và lão phu không thân cũng chẳng quen, vì sao lại tặng đồ quý giá như vậy cho lão phu?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
Dạo gần đây thật là kỳ quái, đầu tiên là Giải Tấn An, giờ lại tới Âu Dương lão giả, ai nấy đều thích tặng bảo bối cho mình.
Có khi nào bọn hắn nhận lầm người không? Cái tên Lục Thiên Thông kia nhân duyên thật tốt.
“Chờ một chút.” Thấy lão giả muốn đi, Lục Châu lập tức gọi lại. Giải Tấn An chạy mất rồi, cái gì cũng không kịp hỏi. Lần này Lục Châu muốn hỏi han Âu Dương lão giả mấy câu.
“Trọng Minh hiện thế, ta còn có việc. Xin cáo từ.”
Ông ——
Năng lượng cộng hưởng, lão giả biến mất. Hai tu hành giả đứng trong đạo trường Bắc Sơn cũng bay về phương xa rồi biến mất hoàn toàn.
“Trọng Minh hiện thế?” Lục Châu nhìn chân trời trống rỗng, khẽ cau mày.
. . .
Cùng lúc đó.
Âu Dương lão giả mang theo hai tên thuộc hạ xuất hiện tại một ngọn sơn phong phía bắc rồi dừng lại.
“Âu Dương tiên sinh, khí tức của Hỏa Phượng trong phế tích cực kỳ nồng đậm, Hỏa Phượng hẳn là chưa rời đi được bao xa, sao ngài không tra được?” Tên thuộc hạ hỏi.
Âu Dương lão giả liếc nhìn tên thuộc hạ, âm trầm nói: “Ngươi đang chất vấn ta?”
“Thuộc hạ không dám!”
“Hỏa Phượng được xưng là bất tử thần điểu, với thực lực của các ngươi liệu có bắt được nó không?” Âu Dương lão giả hỏi lại.
“Nhưng là, việc này… không phải còn có ngài ở đây sao?” Tên thuộc hạ nói.
“Ta đến thanh liên giới chỉ để giải sầu, không phải tự tìm phiền não. Ta cũng không đánh thắng được Hỏa Phượng.” Âu Dương lão giả nói.
“. . .”
“Lui ra đi, ta muốn được một mình yên tĩnh.”
“Vâng.” Tên thuộc hạ lách mình rời đi.
Lát sau, một đạo hư ảnh màu đen xuất hiện ở gần đó nói: “Âu Dương lão đệ, đã lâu không gặp.”
“Lão đệ?” Âu Dương lão giả nhíu mày.
“Nói đùa thôi, đừng để ý… Đám lão già chúng ta đều cao tuổi thế này, nếu cả ngày cứ xụ mặt thì chán muốn chết rồi.”
Âu Dương lão giả nói: “Ta đến gặp ngươi không phải để nghe những thứ này.”
“Được được được.” Hư ảnh cười ha hả nói, “Ngươi gặp người đó chưa?”
“Rồi.”
“Thấy thế nào?”
“Chả ra làm sao cả.” Âu Dương lão giả nói.
Chương 1675
“Uổng cho ngươi là người Thái Hư, ta nhổ vào…”
“Ta đã đưa Thái Hư Huyền Đan cho hắn.” Âu Dương lão giả nói, “Chỉ mong phán đoán của ngươi sẽ không sai.”
“… Nếu ta sai, đầu Giải Tấn An ta cho ngươi lấy.”
Nghe vậy, Âu Dương lão giả bỗng nhiên trầm mặc, trên mặt lộ vẻ tang thương.
Nhìn về phía chút ánh sáng còn tàn dư nơi chân trời, gương mặt hắn có vẻ đồi phế và phiền muộn, tựa như đang nghĩ lại những chuyện kinh thiên nào đó khi xưa.
Hắn thở dài một tiếng, nói: “Chỉ mong là thế…”
“Ha ha ha…” Giải Tấn An cười ha hả, “Khắp thiên địa này, bao gồm cả Thái Hư và Vô Tận Hải… cũng chỉ có mình ta là tìm được hắn!”
Âu Dương lão giả gật đầu nói: “Cho nên ngươi định cứ một mực lẩn trốn?”
“Trốn?” Giải Tấn An không đồng ý, “Vân du tứ hải chứ trốn hồi nào. Đám Thánh Điện giá áo túi cơm của các ngươi còn muốn bắt ta hay sao?”
Âu Dương lão giả lắc đầu: “Ngươi sai rồi. Thái Hư vốn không để ngươi vào mắt, chứ không phải là bắt không được ngươi. Ngươi hãy tự giải quyết cho tốt đi.”
“Thôi thôi, nói chuyện không hợp, không thèm nói nhiều.”
Hư ảnh loé lên, Giải Tấn An biến mất.
. . .
Trong đạo trường Nam Sơn.
Nhớ lại lời lão giả vừa nói, Lục Châu lẩm bẩm: “Trọng Minh hiện thế… Trọng Minh Điểu?”
Điều này khiến hắn lập tức nghĩ tới biểu hiện dị thường của Tư Vô Nhai, bèn sử dụng thần thông thiên nhãn quan sát thất đồ đệ ——
Trong gian phòng.
Tư Vô Nhai đã dọn đồ xong, đứng thẳng người dậy.
“Ngày mai ta xuất phát đi tới Bồng Lai, ngươi đi cùng ta.” Tư Vô Nhai nói.
“Về Bồng Lai thì không thành vấn đề, nhưng đi Trọng Minh Sơn thì không được.” Giang Ái Kiếm lắc đầu nói.
“Ta có ba thanh kiếm hoang cấp do Thiên Vũ Viện vừa đoán tạo xong, nhưng tạo hình hơi xấu xí nên không ai thèm dùng, ta đang định ngày mai sẽ dùng bọn nó làm vật liệu để đoán tạo lại thứ khác.” Tư Vô Nhai nói với vẻ luyến tiếc.
“Đừng đừng đừng… mỗi một thanh kiếm sinh ra đều là một mỹ nhân tuyệt sắc, ngươi đúng là nam nhân vô tình, là phàm phu tục tử phá hư cái đẹp, coi chừng sau này không lấy được vợ!” Giang Ái Kiếm mắng.
Tư Vô Nhai chỉ cười không nói.
Giang Ái Kiếm đành thoả hiệp: “Ta chịu thua được chưa? Ta đi chung với ngươi, kiếm phải đưa cho ta.”
“Không thành vấn đề.”
“Vì sao ngươi cứ khăng khăng muốn đến Trọng Minh Sơn vậy?” Giang Ái Kiếm tò mò hỏi.
“Thiên địa ràng buộc có phát hiện mới, ta phải đi nghiệm chứng một chút.”
“Lý do này quá gượng ép. Ngươi không muốn nói thì thôi đi.” Nói xong Giang Ái Kiếm xoay người rời đi, không quên bỏ lại một câu, “Đừng quên kiếm của ta đó.”
Tư Vô Nhai cười nói: “Giang Ái Kiếm.”
“Có chuyện thì nói nhanh đi.”
“Đời này ngươi theo đuổi điều gì?” Tư Vô Nhai hỏi.
Giang Ái Kiếm nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ: “Điều ta theo đuổi chưa từng thay đổi… Biết làm sao được, ai bảo ta chung thuỷ như vậy nha. Ta không muốn tu hành, không muốn trường sinh, chỉ muốn sưu tập toàn bộ bảo kiếm trên thế gian này. Đợi đến khi ta chết, ta sẽ chế tạo một Kiếm Mộ, để hàng trăm hàng ngàn ‘mỹ nhân’ đời đời kiếp kiếp thủ hộ ta. Thiệt sướng…”
“. . .”
Thật là một mơ ước tục tằng.
“Ngày mai xuất phát.”
“Được.”
. . .
Lục Châu thu hồi thần thông, khẽ lẩm bẩm: “Trọng Minh Sơn có việc?”
Hắn quan sát thêm một lúc, phát hiện Tư Vô Nhai vẫn luôn ngồi bên bàn làm việc, không có thêm manh mối gì bèn thu hồi thần thông.
Đúng lúc này, Nhan Chân Lạc và Lục Ly xuất hiện bên ngoài đạo trường. “Các chủ.”
“Vào đi.”
Hai người đi vào đạo trường, Lục Ly nói ngay vào điểm chính: “Hiện tượng mất cân bằng tăng lên rồi, rất nhiều hung thú đang di chuyển về phía kim liên giới!”
Lục Châu nhíu mày.
Hiện tại hắn là đại chân nhân, nếu quy tắc cân bằng còn hữu hiệu thì đại chân nhân đã đủ để triệt tiêu cho Thác Bạt Tư Thành và Diệp Chính.
Đáng tiếc mất đi cân bằng, hung thú lại di chuyển đồng loạt. Lục Châu muốn khôi phục cân bằng nhưng không ngờ mất cân bằng càng lúc càng tăng.
“Vì sao lại là kim liên?”
“Thuộc hạ không biết. Tam tiên sinh và Lục Ngô đang thủ hộ tại lối vào bí ẩn chi địa trong Mê Vụ Sâm Lâm. Tạm thời sẽ không có hung thú tràn vào uy hiếp kim liên giới. Nhưng mà… hung thú bên phía Vô Tận Hải thì không bảo đảm.”
Lục Ly nói, “Hải thú xuất phát từ phía đông Vô Tận Hải, không tới năm ngày sẽ đến Bồng Lai. Bồng lai e là không ổn, ta cũng rất nghi hoặc, vì sao lại là kim liên?”
Lục Châu nhìn xuống bức hoạ đồ lúc nãy Phạm Trọng vẽ, lại nghĩ tới bản đồ da dê cổ không khác chút nào.
Từ lúc bắt đầu, bản đồ da dê cổ đã cho hắn biết vị trí toàn cảnh bí ẩn chi địa, đáng tiếc là hắn lại không rõ ràng.
Bí ẩn chi địa có hình bầu dục, trông như một phiến lá cây. Cửu liên bé nhỏ hơn nhiều, nằm xung quanh bí ẩn chi địa như chín phiến lá nhỏ, có lớn có bé, có xa có gần.
Hoàng liên cách kim liên không xa…
Lục Châu nghi hoặc, chẳng lẽ kim liên tách rời từ bí ẩn chi địa, mà hoàng liên thì tách rời từ kim liên?
Nếu vậy, vì sao cách một đoạn thời gian hải thú lại xảy ra thú triều, tấn công nhân loại?
Lục Châu hỏi: “Lục Ly, khi ngươi còn ở Hắc Tháp, làm sao dự đoán được hải thú chi vương chạy tới hồng liên giới?”
Lục Ly đáp:
“Ba ngàn đạo văn của Hắc Tháp không chỉ có tác dụng phòng ngự mà còn có thể câu thông với thiên địa chi lực, chỉ ra phương hướng của hung thú. Phương pháp này chỉ thích hợp để dò la hung thú từ thú hoàng trở xuống, vì đám hung thú trí tuệ cao biết cách tránh né các loại thủ đoạn định vị của nhân loại. Có lúc ta nghĩ, trong Thái Hư có phải cũng có một vật giống như thế hay không? Thái Hư quan sát chúng ta, mà chúng ta quan sát hải thú…”
Nhan Chân Lạc nói: “Cách nói này không quá chính xác. Theo ta, hải thú mạnh mẽ hơn nhân loại nhiều. Nhân loại còn sống sót được đến bây giờ, ngang tài ngang sức với hung thú trên lục địa chỉ là nhờ may mắn mà thôi.”
Lục Ly không phản bác.
Lục Châu nói: “Các ngươi lui xuống trước đi, nếu có dị động thì báo ngay.”
“Vâng.”
Hai người rời khỏi đạo trường. Lục Châu lại quan sát Tư Vô Nhai, thấy hắn đã đi ngủ bèn thu hồi thần thông.