Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1536

Triệu Dục nói: "Biết một ít. Đây cũng là ta nghe được từ trong cung, nghe nói ở gần Thiên Khải Chi Trụ có rất nhiều tầng trận pháp ngăn cản, muốn đi qua đó cần có chút kỹ xảo, vừa vặn ta biết rõ thứ kỹ xảo này. Nhưng mà... bây giờ xem ra không dùng tới."

Hắn chỉ tay vào rừng cây ngập trong hắc vụ, nói tiếp: "Nếu đó thật sự là thánh thú Thiên Ngô thì chúng ta hoàn toàn không có khả năng ứng phó."

Đám người trầm mặc.

Bọn hắn đều từng tận mắt nhìn thấy thủ đoạn của thánh thú Hỏa Phượng, một chiêu đã khiến bốn mươi chín kiếm khách tập thể bị hạ thấp đi một Mệnh Cách.

Thánh thú Thiên Ngô tọa trấn Ngung Trung, bọn họ đúng là rất khó có cơ hội tới gần Thiên Khải Chi Trụ.

Lục Châu vừa suy tư vừa nhìn về phía trước.

Đây quả là vấn đề không dễ giải quyết. Vấn đề lớn nhất là bọn họ hoàn toàn không biết gì về thánh thú cả.

Gâu.

Cùng Kỳ sủa mấy tiếng về phía rừng cây.

"Cẩu tử." Minh Thế Nhân nhấn đầu Cùng Kỳ xuống.

Cùng Kỳ lại cúi người xuống, đầu áp thấp, để lộ răng nanh, đôi mắt hiện lên u quang khiếp người, miệng phát tiếng ‘gừ gừ’ trầm thấp.

Đây là tư thế muốn tấn công.

Minh Thế Nhân ý thức được thứ gì đó, hắn nhìn về phía rừng cây phương xa.

Triệu Dục liếc mắt quan sát Cùng Kỳ: "Đây là Cùng Kỳ?"

Minh Thế Nhân quay đầu lườm hắn một cái, ngữ khí không quá thiện cảm: "Đến bây giờ mới nhìn ra?"

Triệu Dục không để ý, giải thích nói: "Sức chiến đấu của Cùng Kỳ rất dũng mãnh, cực kỳ ngoan cường, nó có một năng lực.. ."

Hắn dừng lại một chút, nhìn vào trong rừng: "Nó thích ăn những thứ tà ác, ăn càng nhiều thì càng mạnh."

Minh Thế Nhân không lên tiếng, sờ sờ đầu chó, ra hiệu cho nó áp chế lửa giận của mình.

Grừ...

Cùng Kỳ vẫn không kiềm chế được, giống như nó nhìn thấy thứ gì đó mà người khác không thấy được vậy.

Lục Châu đạp đất bay lên giữa không trung, lấy Thái Hư Kính ra, dùng lực lượng thiên tướng đã được Thẻ Ẩn Tàng che giấu thành màu vàng kim, truyền vào trong kính.

Thái Hư Kính như một vành mặt trời chiếu rọi đại địa. Đặc biệt là tại bí ẩn chi địa u ám, kim quang càng thêm chói lóa mắt.

Khi Thái Hư Kính chiếu rọi xuống.

Bọn họ nhìn thấy trong không trung trăm mét phía trước, một đợt năng lượng tựa như thủy lãng chập chờn phiêu đãng trong gió.

Dưới gốc cây cổ thụ lớn nhất có một đạo ánh sáng màu đỏ hiện ra.

"Hóa ra là trận pháp, hồng sắc kia hẳn là Hỏa Liên." Khổng Văn nói.

Lục Châu thu hồi Thái Hư Kính, lơ lửng quan sát.

Triệu Dục lộ vẻ xấu hổ nói: "Ta còn tưởng là Thiên Ngô, không ngờ lại là trận pháp."

Lục Ly nói: "Hẳn là một loại trận pháp huyễn tượng nào đó."

Lục Ly lấy ra một đống phù chỉ, đánh ra ấn phù. Ấn phù bay đi bốn phương tám hướng.

Không bao lâu sau, ấn phù rơi xuống, từng đạo vòng sáng xuất hiện trên mặt đất.

"Thật nhiều trận nhãn." Lục Ly nhíu mày.

"Tất cả đứng yên đừng nhúc nhích."

Lục Châu lao về phía trước.

Khi hắn lướt đến giữa không trung, có thể cảm nhận rõ ràng như thể mình đang tiến vào bên trong đại hải.

Cũng may Tử Lưu Ly truyền ra cảm giác mát mẻ, lại thêm mệnh cách ngự thủy của hắn khiến loại cảm giác đè nén này biến mất rất nhanh.

Lục Châu nhấc chưởng, Vị Danh Cung xuất hiện.

Vù.

Một đạo cung tiễn cương ấn dài đến trăm trượng nằm ngang giữa trời.

Đám người thán phục ngẩng đầu.

Hắc vụ thần bí mênh mông trở thành mục tiêu ngắm bắn của Lục Châu và Vị Danh Cung.

Năm ngón tay kéo động tiễn cương, Lục Châu xoay người.

Tiễn cương tráng kiện đồng thời xoay quanh 360 độ, nhanh chóng bắn xuyên qua khu vực đại hải huyễn tượng quỷ dị, trúng vào tất cả trận nhãn!

Đại địa quan sát từ trên xuống vẫn là một mảnh hắc ám.

Những trận nhãn kia giống như là những con mắt mở ra trong bóng tối.

Tiễn cương rơi xuống, những con mắt đó đồng loạt nhắm lại.

Khu vực vốn an tĩnh lại trở nên xao động, nguyên khí giữa rừng giống như người điên chạy tán loạn khắp nơi, trốn ra tứ phía.

Với thính lực tuyệt hảo, Lục Châu nghe được âm thanh phẫn nộ trong nguyên khí, lẫn trong nguyên khí có tiếng giương nanh múa vuốt, tiếng kêu thê lương. Khi nguyên khí xao động dần trở nên bình tĩnh, tiếng kêu thê lương kia cũng biến mất không thấy tăm hơi.

Khi tất cả khôi phục lại bình thường.

Mọi người mới nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái —— dưới đất lúc này đã đầy xương khô, có thi thể con người, cũng có thi thể hung thú.

"Trận pháp bị phá rồi?" Triệu Dục nói với vẻ khó tin.

Lục Ly xác nhận: "Các chủ thủ đoạn cao minh, trận pháp đã bị phá. Khắp thiên hạ này, người có thể phá trận pháp nhanh đến thế chỉ có mình Các chủ của chúng ta."

"Không sớm không muộn, mỗi một tiễn cương đều bắn trúng vào trận nhãn."

Triệu Dục tỉnh táo lại.

Lúc này, Cùng Kỳ bước đi như bay, phóng tới cây cổ thụ che trời kia.

Minh Thế Nhân thấy tình thế không ổn, lập tức đuổi tới. Một người một chó cấp tốc đến bên cạnh cổ thụ.

Cùng Kỳ nhảy lên, cắn một cái vào cây dây leo lớn nhất.

Két.

Cùng Kỳ nhe răng nanh. Nó chưa bao giờ táo bạo như hôm nay.

Minh Thế Nhân nhìn mà phát hoảng.

Cùng Kỳ cắn lấy dây leo, sau đó không ngừng lôi kéo! Cho đến khi dây leo chảy ra dòng máu đỏ sẫm.

"Đồ bò sát vô tri ngu muội, đám nhân loại tươi ngon! Chịu chết đi!"

Cổ thụ kia mở mắt, dây leo đầy trời lượn vòng xông tới.

Xì xì xì.

Từng sợi roi quất vào Cùng Kỳ và Minh Thế Nhân.

Lông Cùng Kỳ dựng thẳng, tung người nhảy lên cắn vào hai sợi dây leo.

Minh Thế Nhân lấy Ly Biệt Câu ra, liên tục cắt chém dây leo đầy trời.

"Hỗ trợ!"

"Đừng đến quá gần! Tránh bị miểu sát!"

Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Nhan Chân Lạc, Lục Ly cấp tốc chi viện từ cự ly xa, đao cương và kiếm cương đếm mãi không hết xông ra nghênh tiếp dây leo.

Khổng Văn vỗ tay, ấn phù trôi về hướng cổ thụ.

"Cây cũng có thể động sao? Ta sống lâu như vậy rồi mà thật không dám tin."

"Thứ này không phải cây... là Trấn Nam Hầu của Đại Hoang Lạc."

"Trấn Nam Hầu?"

"Đối thủ một mất một còn của Thiên Ngô. Thiên Ngô và Trấn Nam Hầu tranh đấu vạn năm, bất phân thắng bại... Sau này không còn ai biết tung tích của chúng. Giờ đây Trấn Nam Hầu đã xuất hiện, Thiên Ngô nhất định cũng cách đây không xa!"

"Trấn Nam Hầu là người hay quỷ?"

"Trong thời gian ngắn không thể giải thích rõ ràng! Dù sao thì hiện tại cũng không còn là người nữa!"
Chương 1537

Dưới mặt đất bốc lên hắc sắc khí thể, dây leo xuất hiện hỏa diễm quỷ dị.

Phanh phanh phanh...

Dây leo đầy trời đánh lui đám người Ma Thiên Các chỉ trong khoảnh khắc. Cũng may là khoảng cách xa, bằng không tất phải ăn thiệt thòi lớn.

Cho dù là Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung cũng không thể không lăng không tránh né.

Oanh!

Lục Ngô động rồi.

Đám người ngẩng đầu, nhìn Lục Ngô lao về phía cổ thụ, dây leo đầy trời mang theo hỏa diễm đồng thời đánh tới.

"Băng phong."

Hàn ý phô thiên cái địa lập tức đông cứng cây cổ thụ.

Lúc này, từng sợi dây leo thanh sắc phá đất mà lên, cấp tốc trói chặt cổ thụ. Thân ảnh Minh Thế Nhân bay vụt qua, hàn mang trên Ly Biệt Câu lóe lên.

Vụt!

Lớp ngoài cổ thụ bị cắt ra một vết rách.

Gương mặt người trên cây cổ thụ đột nhiên mở miệng, hai mắt bễ nghễ nói: "Chết đi."

Rễ cây cấp tốc lan tràn, đào đất mà lên. Hơn phân nửa bay về phía Lục Ngô, một phần nhỏ bay về phía Minh Thế Nhân.

"Mịa nó! Đây rốt cuộc là quái vật gì?" Minh Thế Nhân cấp tốc tránh né, thân pháp như ảnh.

Thấy cảnh này, Lục Châu chợt nghĩ đến tiên hoàng Lưu Qua của Đại Viêm, vì mạng sống mà hắn đã biến chính mình thành người bất tử.

Cho dù bọn hắn dùng tà thuật gì thì về bản chất cũng chẳng có gì khác biệt.

Ầm!

Minh Thế Nhân không thể né tránh toàn bộ dây leo, bị một dây leo trong số đó đánh bay ra ngoài.

Cổ thụ điều động lượng lớn dây leo quấn quanh Lục Ngô!

"Chỉ là một con thú hoàng mà cũng dám ra tay với bản Hậu?!"

Dây leo siết chặt, vây khốn Lục Ngô.

Lục Ngô nói tiếng người, giận dữ hét: "Ngươi không có lực lượng của thánh thú!"

"Ầm!!!"

Lục Ngô dùng lợi trảo hung hăng vồ vào cổ thụ, máu tươi bên trong cổ thụ lập tức tràn ra.

Thấy cổ thụ có thể phân cao thấp với Lục Ngô, lòng bàn tay Lục Châu hướng xuống, gọi ra Trấn Thọ Thung!

Trấn Thọ Thung cấp tốc bành trướng, đường kính trụ lên đến vài mét, thẳng tắp cắm vào mặt đất.

Oanh!

"Lục Ngô!" Lục Châu hạ lệnh.

Lục Ngô đạp mạnh bốn chân, phanh phanh phanh... dây leo đang trói trên thân nó đứt ra, nó tung người nhảy ra khỏi phạm vi hoạt động của cổ thụ.

"Các ngươi cho rằng bản hầu không làm gì được các ngươi?!" Cổ thụ mở miệng nói lần nữa.

Hư ảnh Lục Châu lóe lên, xuất hiện phía trên Trấn Thọ Thung, lẳng lặng nhìn cổ thụ.

Dây leo của cổ thụ giống như vô số xúc tu đánh về phía Lục Châu.

Lục Châu mặc niệm thần thông Thiên Thư, trực tiếp bạo phát một nửa lực lượng thiên tướng. Kim Liên dưới chân cấp tốc khai diệp, sức mạnh mang tính hủy diệt bắn mạnh ra tứ phương.

Oanh!

Dây leo đầy trời bị một chiêu thần thông Thiên Thư phá hủy. Dây leo như bã vụn, rơi ào ào xuống chẳng khác gì một cơn mưa rào.

"A ——"

Cổ thụ phát ra một tiếng kêu thê lương, nhưng rất nhanh dây leo cổ thụ lại ly kỳ mọc ra.

"Bản hầu muốn lấy mạng các ngươi!"

Dây leo hiện tại còn dài và hung mãnh hơn so với trước đó, cấp tốc tràn lan rồi dồn dập đánh tới như sóng biển.

Chân Lục Châu đạp lên Trấn Thọ Thung, Trấn Thọ Thung cắm sâu vào mặt đất. Chân Lục Châu chưa chạm đất đã lăng không bay lên.

Tinh bàn xuất hiện trước người.

Toàn bộ đám người Ma Thiên Các cũng đồng thời gọi ra tinh bàn.

Bao gồm cả Triệu Dục và thủ hạ của hắn, không dám tàng tư chút nào, cũng lập tức gọi tinh bàn ra.

Tất cả mọi người lấy ra sức mạnh tối cường nhất trong đời mình.

Ầm ầm ầm!

Cương ấn quang trụ đầy trời như mưa sao băng, toàn bộ đâm vào cổ thụ.

Lục Châu vừa lùi về sau vừa khống chế tinh bàn, liên tục dùng đại thần thông thuật để na di, rời xa phạm vi cổ thụ.

Phanh phanh phanh, phanh phanh phanh...

Lực lượng mệnh cách oanh tạc liên tục khoảng một khắc đồng hồ, mọi người mới dừng tay quan sát.

Lục Châu thu hồi tinh bàn, nhìn chằm chằm vào cây cổ thụ vẫn đứng yên bất động kia.

Soạt ——

Da cổ thụ tróc ra đầy đất.

Thanh sắc vụ khí bay lên bao khỏa cổ thụ, cấp tốc chữa trị toàn thân.

Minh Thế Nhân thực sự nhịn không được nữa, tức giận mắng to: "Mẹ nó, ngươi chơi xấu!"

Cổ thụ vẫn sừng sững tại chỗ, nhìn đám người Lục Châu mà nói: "Đã rất lâu không có nhân loại đến Đại Hoang Lạc cho bản hầu ăn!"

". . ."

Minh Thế Nhân không dám tự tiện di động nữa, hắn kéo lấy Cùng Kỳ lui về phía sau.

"Cẩu tử đừng làm rộn, thứ này chúng ta thật sự không thể trêu vào... chỉ có thể trốn."

Gâu gâu!

Cổ thụ xem thường hắn, bật cười ha hả: "Ha ha ha, trong Đại Hoang Lạc này bản hầu là vua, kẻ nào dám không nghe theo?"

Dây leo lan tràn, cấp tốc sinh trưởng, di chuyển về phía đám người Ma Thiên Các.

Lục Châu nhìn cổ thụ nói: "Ngươi chớ vui mừng quá sớm."

Lục Châu vung tay. Trấn Thọ Thung dưới đất cấp tốc chuyển động.

Mặt đất rung động.

"Hả?” Cổ thụ cảm thấy kỳ quái.

Lục Châu chỉ khống chế Trấn Thọ Thung trong phạm mấy chục trượng, vừa vặn bao trùm khu vực sinh trưởng của cổ thụ, hiệu quả cũng rất rõ ràng.

Cỏ dại trên mặt đất sinh trưởng, từng thân cây nhỏ đột ngột từ mặt đất mọc lên.

Cổ thụ kinh ngạc: "Trấn Thọ Thung?!"

"Ngươi nhận ra vật này?"

"Trấn Thọ Thung chính là tà vật thiên địa bất dung, sao ngươi có thể hàng phục nó?" Cổ thụ hỏi.

Lục Châu hờ hững nói: "Ngươi mượn thân cổ thụ để được trường sinh, đơn giản là muốn đánh phá sự ràng buộc của thọ mệnh. Có Trấn Thọ Thung ở đây, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ bị hấp thu chí mạng."

Cổ thụ đứng im không động, dây leo cũng đình chỉ sinh trưởng. Mắt nó nhắm lại, miệng ngậm chặt, giống như một gốc cổ thụ bình thường.

"Vậy để ta cho ngươi nếm thử tư vị của Trấn Thọ Thung." Lục Châu vung tay, đánh ra lực lượng thiên tướng.

Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng lực lượng thiên tướng thôi động Trấn Thọ Thung.

Tốc độ lưu chuyển của Trấn Thọ Thung từ gấp hai mươi lần cấp tốc bạo tăng lên thành gấp trăm lần, hơn nữa còn tiếp tục gia tăng tốc độ.

Lấy Trấn Thọ Thung làm trung tâm, sinh cơ bắt đầu hội tụ.

Đám người đều đã lĩnh giáo uy lực của Trấn Thọ Thung tại Trấn Thọ Khư nên biết rõ nó đáng sợ thế nào.

Tốc độ lưu chuyển lại từ một trăm tăng lên hai trăm lần. Lực lượng thiên tướng mà Lục Châu tiêu hao cũng càng lúc càng nhiều.

Thử xem kẻ nào chịu thua trước.

"Ngươi đã muốn chết, vậy lão phu thành toàn cho ngươi!"
Chương 1538

Lục Châu đánh ra một chưởng, bạo phát lực lượng thiên tướng.

Hắn không dùng thẻ Một Kích Chí Mạng vì không thể xác định cổ thụ có thể chết ngay lập tức hay không. Trước lúc này, Trấn Thọ Thung vẫn là lựa chọn tốt nhất không thể chối cãi. Nếu thực sự không được, hắn lại dùng thử Một Kích Chí Mạng cũng không muộn.

Lực lượng thiên tướng bạo phát, tốc độ lưu chuyển của Trấn Thọ Thung cấp tốc tăng vọt.

Hai trăm lần.

Năm trăm lần.

Một nghìn lần, hai ngàn lần... năm nghìn lần.

Lục Châu cảm thấy đã tới cực hạn, bèn thu chưởng!

Tốc độ lưu chuyển tăng năm nghìn lần bao trùm phương viên gần trăm mét quanh Trấn Thọ Thung.

Năm nghìn lần là khái niệm gì?

Lục Châu ở bên ngoài một ngày, bên trong Trấn Thọ Khư đã là năm ngàn ngày.

Tốc độ lưu chuyển này dùng để tu luyện cũng không tệ, nhưng nó tiêu hao thọ mệnh quá nhiều, khiến cảnh giới không thể ổn định, trừ phi tu hành giả có đầy đủ thọ mệnh.

Nhìn khu vực Trấn Thọ Khư mới được hình thành, Triệu Dục không khỏi vỗ tay cảm thán: "Không ngờ lão tiên sinh còn có thủ đoạn như thế."

Minh Thế Nhân hỏi: "Một người sống khỏe mạnh không muốn, sao lại mượn thân cây để sinh tồn?"

Triệu Dục đáp: "Ta cũng không biết, việc này phải hỏi chính hắn..."

Đáng tiếc, cổ thụ vẫn bất động tại chỗ, không để ý đến đám người nữa.

"Coi chừng nó di động, trốn thoát đi." Lục Ly nhìn chằm chằm mặt đất.

"Cây có thể di động?"

"Thế lúc trước ngươi có cho rằng cây có thể nói chuyện được sao?" Lục Ly hỏi lại.

". . ." Minh Thế Nhân không phản bác được.

Còn có sự tình kỳ quái gì không thể phát sinh nữa chứ?

Theo tình hình trước mắt, hắn không thể di động như nhân loại và hung thú bình thường, nếu không đã sớm bỏ chạy rồi. Tuy nhiên cũng không cách nào xác định được hắn có phương thức khác hay không.

Lục Châu nhìn cổ thụ, nói: "Để xem ngươi có thể chống đỡ bao lâu."

Lục Châu khoanh chân lơ lửng, hai tay chập lại phía trước đan điền khí hải, thôi động Tử Lưu Ly khôi phục lực lượng thiên tướng.

Hắn không bảo Bạch Trạch phóng thích năng lực mà lưu lại để sử dụng vào lúc mấu chốt.

Vu Chính Hải thấy thế bèn nói: "Tránh xa ra một chút, nơi này cực kỳ tà môn."

Đám người gật đầu bay lùi ra sau.

Mặt Lục Ngô tràn đầy dữ tợn nhìn cây cổ thụ kia, nó rất muốn xông tới... nhưng dường như cũng ý thức được đối phương rất cường đại nên không dám tùy tiện tiến lên, bèn nằm xuống đất, dọn dẹp bã vụn trên người.

Dây leo quấn quanh khiến nó khá đau nhức, cũng may sức khôi phục của nó kinh người nên không mấy để ý.

Minh Thế Nhân quay đầu nhìn thoáng qua Triệu Dục hỏi: "Sao ngươi biết hắn là Trấn Nam Hầu?"

"Điển tịch ghi chép." Triệu Dục đáp.

"Trùng hợp vậy sao?" Minh Thế Nhân có chút không tin tưởng.

Triệu Dục liếc Minh Thế Nhân một cái, kiên nhẫn giải thích:

"Đã đến Ngung Trung, đương nhiên phải chuẩn bị vẹn toàn cho tốt. Trước khi đến, ta đã nghiên cứu và đọc tất cả cổ tịch ghi chép về nơi này. Những chuyện đã từng phát sinh ở đây, có hung thú gì, có những trận pháp nào, làm thế nào để đến gần Thiên Khải Chi Trụ… ta đều nghiên cứu qua, đồng thời cũng phải luyện tập đầy đủ."

Mặc dù Lục Châu đang lĩnh hội Thiên Thư nhưng vẫn có thể nghe được những lời Triệu Dục nói, không ngờ Triệu Dục làm việc lại chu toàn đến vậy.

Minh Thế Nhân nói: "Ngươi còn chưa kể chuyện về Trấn Nam Hầu."

Triệu Dục nói: "Việc này phải bắt đầu từ Thiên Ngô."

"Thiên Ngô được xưng là Đại Ngu, được nhân loại xem như tổ tiên mà cung phụng. Thời thượng cổ, bí ẩn chi địa còn chưa có dáng vẻ thế này, các chủng tộc chung sống hoà bình, thiên hạ tường an. Có thể là vì thượng thiên trừng phạt nhân loại nên mới phá hủy bí ẩn chi địa. Thiên Ngô am hiểu về thủy, người đời gọi hắn là Thủy Thần, cho nên Thiên Ngô rất ghét lửa, cứ trông thấy là diệt, không cần biết nguyên nhân.”

"Trấn Nam Hầu am hiểu về hỏa, được xưng là Hỏa Thần, hai thần thủy hỏa không dung. Trấn Nam Hầu và Thiên Ngô tranh đấu hơn vạn năm, không biết ai thắng ai thua, có truyền ngôn nói rằng Thiên Ngô đã bỏ mình, cũng có truyền ngôn nói Trấn Nam Hầu bại, thi thể phân ly, được hậu nhân xây mộ cung phụng. Ba năm trước, có tu hành giả đại năng đến Ngung Trung, đốt cháy Thiên Khải Chi Trụ, bị Thiên Ngô dùng nước tiêu diệt, trong ngọn lửa phát hiện có cổ thụ bất tử, cổ thụ và Thiên Ngô lại tiếp tục tranh đấu. Cả hai chính là kẻ thù trọn đời trọn kiếp... Hầy."

Minh Thế Nhân nói: "Điều này cũng không chứng minh được hắn là Trấn Nam Hầu."

"Trừ hắn ra, không ai đấu với Thiên Ngô lâu như vậy. Hơn nữa, vừa rồi hắn còn tự xưng là bản hầu, ngươi cũng đã nghe rồi." Triệu Dục nói.

Tiểu Diên Nhi gãi đầu hỏi: "Không ngờ cây cổ thụ này lại có một câu chuyện truyền kỳ như thế... Hắn lợi hại vậy sao?"

"Trấn Nam Hầu dựa vào bí thuật, mượn thân cây sinh tồn, tất nhiên thực lực cũng đã tổn hao đi nhiều. Cây lại không có đan điền khí hải, muốn di động cũng phải tốn sức." Triệu Dục nói.

Nghe vậy, đám người mới ý thức được sự đáng sợ của Trấn Nam Hầu.

Không có đan điền khí hải, đồng nghĩa với việc Trấn Nam Hầu không có nguyên khí, cương ấn, lực lượng mệnh cách... đơn thuần chỉ dựa vào bí thuật giữ lại lực lượng mà đã có thủ đoạn như vậy, có thể hình dung được vào thời kỳ đỉnh phong hắn mạnh đến mức nào.

"Vậy Thiên Ngô thì sao?"

"Thiên Ngô hẳn là đang canh giữ ở phụ cận Thiên Khải Chi Trụ. Gần Thiên Khải Chi Trụ có một cái hồ, Thiên Ngô chắc là đang ở trong hồ đó."

Triệu Dục nói xong lại ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Khải Chi Trụ như sợ Thiên Ngô đột nhiên xuất hiện.

Sau những gì hắn vừa nói, đám người Ma Thiên Các đã mường tượng ra Thiên Ngô và Trấn Nam Hầu cường đại và đáng sợ thế nào.

Tiểu Diên Nhi tò mò hỏi: "Ngươi nói bọn hắn đã tồn tại từ thời thượng cổ đúng không? Vậy thời kỳ thượng cổ là lúc nào?"

Triệu Dục nhìn Tiểu Diên Nhi: “Trước khi đại địa tách ra chính là thời kỳ thượng cổ."

"Ồ." Tiểu Diên Nhi cảm thán.

Triệu Dục mắt sắc.

Hắn thấy tiểu Hỏa Phượng đang đứng trên vai Tiểu Diên Nhi, không ngừng vỗ cánh, bèn nổi lòng hứng thú dò xét một phen.

"Xin hỏi cô nương, hung thú này là loài vật gì?" Triệu Dục hỏi.

Không đợi Tiểu Diên Nhi đáp, Minh Thế Nhân đứng bên cạnh đã cười nói: "Ngươi hiểu rõ hung thú như vậy, hẳn phải nhìn ra nó là Hỏa Phượng chứ."
Chương 1539

Phù phù.

Phù phù.

Tiểu Hỏa Phượng vỗ cánh, từ từ bay lên. Nó há miệng thổi ra một ngụm trọc khí, chẳng có cái gì, sau đó lại phù phù hạ xuống.

". . ."

Triệu Dục lắc đầu nói: "Hỏa điểu mặc dù dáng dấp rất giống Hỏa Phượng nhưng chung quy không phải Hỏa Phượng chân chính, trời sinh Hỏa Phượng có thể ngự hỏa, khinh thường việc tới lui cùng con người, cao ngạo tôn quý."

Tiểu Diên Nhi dậm chân lầm bầm: "Nó chính là Hỏa Phượng!"

Triệu Dục lắc đầu thở dài, đi đến một bên, ngồi xếp bằng nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau.

Hướng tây bắc Ngung Trung.

Một tòa cực đại phi liễn tránh đi đông đảo hung thú, xuất hiện giữa hai cây cổ thụ che trời.

"Hai vị chân nhân, chúng ta đã đến Ngung Trung."

Vù vù vù...

Trên cự liễn có rất nhiều tu hành giả bay ra, một nhóm mặc trường bào trắng, một nhóm mặc trường bào xám.

Hư ảnh Thác Bạt Tư Thành nhoáng lên, xuất hiện trên boong thuyền, nhìn về phía không trung u ám phía trước. Trước mắt hắn chính là Thiên Khải Chi Trụ xuyên thẳng qua tầng mây.

"Diệp chân nhân, xin mời." Thác Bạt Tư Thành nói.

Diệp Chính chắp tay đi ra, nhìn Thiên Khải Chi Trụ rồi nói: "Nếu có thể đạt được một chút kỳ ngộ thì tốt rồi."

"Kỳ thực cho dù bọn hắn không đến, ta cũng tới Ngung Trung." Thác Bạt TưThành nói.

Diệp Chính gật đầu: "Thác Bạt huynh có biết rõ bọn hắn đang ở đâu không?"

Cho dù là Ngung Trung thì diện tích cũng rất lớn, vượt xa tưởng tượng của mọi người.

Thác Bạt Tư Thành nói: "Mặc kệ bọn hắn ở đâu, bọn hắn nhất định cũng sẽ tìm cách tiếp cận Thiên Khải Chi Trụ. Chúng ta chỉ cần ôm cây đợi thỏ là đủ."

"Ngươi không sợ chọc giận thủ hộ giả quanh Thiên Khải Chi Trụ?" Diệp Chính nói.

"Chúng ta đi ngang qua mà thôi..."

Phi liễn lao về phía Thiên Khải Chi Trụ.

Sau khi bọn hắn xuyên qua mấy chục toà sơn phong ngập trong mê vụ lượn lờ, không gian xuất hiện rõ ràng cảm giác gợn sóng.

Thác Bạt Tư Thành lộ ra tiếu dung, đến bên cạnh bánh lái đánh ra một chưởng.

Ông —— nguyên khí cấp tốc bao khỏa cả toà cự liễn, tiếng vù vù vang lên, phi liễn biến mất tại chỗ, một giây sau xuất hiện tại vị trí cách đó ngàn mét.

. . .

Hai ngày trôi qua.

Lục Châu nghe dưới đất truyền đến thanh âm tán loạn.

"Các chủ, hắn nhịn không được rồi." Khổng Văn nói.

Lục Châu mở to mắt, kiểm tra lại lực lượng thiên tướng. Có Tử Lưu Ly trợ giúp, thời gian ba ngày đã đủ để khôi phục toàn bộ lực lượng.

Lục Ngô cũng đứng lên. Tất cả mọi người đều nhìn về phía cây cổ thụ.

Thời gian ba ngày có nghĩa là gì?

Nghĩa là cổ thụ đã mất đi 15.000 ngày thọ mệnh, tức là khoảng bốn mươi mốt năm.

So với thọ mệnh ẩn chứa bên trong Trấn Thọ Thung, con số này thật không đáng nhắc tới, nhưng đối với Trấn Nam Hầu mà nói thì đúng là không thể tha thứ.

Rầm.

Trấn Nam Hầu rốt cuộc không nhịn được nữa, dây leo điên cuồng sinh trưởng bắn ra, cấp tốc đào bới dưới đất, nhưng không cách nào tìm thấy Trấn Thọ Thung.

Trấn Nam Hầu gầm thét: "Trả thọ mệnh lại cho ta!"

Thanh âm khàn khàn vang vọng giữa thiên địa.

Còn ở một phía xa xôi khác bên kia Thiên Khải Chi Trụ, hai đại chân nhân trên phi liễn hăng hái thưởng thức cự trụ, không mảy may phát hiện được động tĩnh bên này.

Trấn Nam Hầu điên cuồng sinh trưởng, hoa cỏ thụ mộc bốn phía đều nhanh chóng sinh trưởng theo. Tất cả cổ thụ đều hưởng ứng với lời kêu gọi của Trấn Nam Hầu.

Lục Châu hờ hững nói: "Không biết tốt xấu."

Ầm!

Một chưởng rơi xuống.

Gợn sóng kim sắc dập dờn đánh ra, thụ mộc bốn phía đang điên cuồng sinh trưởng đột nhiên bị đình trệ.

Trấn Thọ Thung cấp tốc bành trướng. Tốc độ lưu chuyển từ năm nghìn lần lại cấp tốc tăng lên.

Sáu nghìn lần, bảy nghìn lần... Tám nghìn lần!

Phía trên Trấn Thọ Thung, không gian xuất hiện một vòng xoáy cỡ nhỏ.

Vòng xoáy kia cấp tốc hấp thu sinh mệnh bốn phía.

Lục Châu cảm thấy tầng ngoài của Trấn Thọ Thung cũng biến hóa, lúc này hắn khống chế Trấn Thọ Thung, tốc độ xoay tròn của Trấn Thọ Thung tăng lên, vòng xoáy lập tức tăng cường...

"Hóa ra là dùng như thế này."

Một khi vòng xoáy hình thành thì có thể lợi dụng vòng xoáy để hội tụ thọ mệnh.

Đương nhiên, cái này cần có lực khống chế cực mạnh, cũng rất tiêu hao nguyên khí.

Hoa cỏ thụ mộc trên mặt đất tức tốc khô héo khiến ai nhìn thấy cũng phải kinh ngạc.

"Đủ rồi."

Cổ thụ phát ra âm thanh, dây leo cấp tốc thu lại.

Lục Châu chắp tay nói: "Ngươi có chịu phục không?"

Trấn Nam Hầu nói: "Phục."

"Rất tốt."

Lục Châu nhìn về phía Thiên Khải Chi Trụ: "Trận pháp nơi này đều do ngươi bố trí?"

"Bản hầu không có rảnh như vậy, là lão yêu nữ Thiên Ngô làm. Ả ta muốn vây khốn bản hầu..." Trấn Nam Hầu nói.

"Lão yêu nữ Thiên Ngô?" Lục Châu nghi hoặc.

Lúc này, dây leo của cổ thụ mang theo Hỏa Liên, Tuyết Liên và Huyết Nhân Tham ném tới.

Lục Châu tiện tay vung lên, những vật kia cấp tốc bay vào trong tay hắn. Hắn giao cho Minh Thế Nhân cất giữ, hai mắt Triệu Dục nhìn đăm đăm, nước bọt chảy ròng ròng.

Trấn Nam Hầu nói: "Những vật này xem như đền bù cho các ngươi. Hãy giúp bản hầu giết lão yêu nữ kia. Bản hầu nhất định sẽ trọng tạ."

"Ngươi rất hận Thiên Ngô?"

"Cả đời là địch, bản hầu muốn cùng ả đấu đến kiếp sau!"

". . ." Đám người không còn gì để nói.

Rốt cuộc thì thù oán từ đâu mà ra?

"Thu hồi Trấn Thọ Thung của ngươi đi." Trấn Nam Hầu nói.

Lục Châu lắc đầu: "Trấn Thọ Thung sẽ lưu lại nơi này... nhưng ta sẽ điều chỉnh tốc độ lưu chuyển của nó."

"Bản hầu nói sẽ giữ lời, sao ngươi có thể..."

"Lão phu luôn luôn như vậy, không thì lão phu để nó chậm rãi hút khô ngươi." Sắc mặt Lục Châu bình tĩnh nhìn cổ thụ, nói bổ sung, "Lão phu có đầy đủ kiên nhẫn và thời gian."

". . ."

Ưu thế hiện tại đều nằm trong tay Lục Châu. Nhất định phải ổn định tình hình trước rồi tính.

"Được." Trấn Nam Hầu vô cùng uất ức nói.

Dây leo tiếp tục co lại. Co lại đến khi trở nên bình thường không khác gì những gốc cổ thụ khác, không còn chút nào bộ dáng của một tu hành giả cường đại.

"Đi thôi."

Lục Châu chắp tay đi tới gần cổ thụ.

Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung theo sát phía sau. Những người khác cũng đi theo.

Lúc đến dưới cây, Triệu Dục nuốt một ngụm nước bọt, khẩn trương nhìn cổ thụ, sợ nhánh cây quất chết mình.
Chương 1540

Trấn Nam Hầu lại mở miệng nói: "Bản hầu nhất định phải nhắc nhở ngươi... Phía trước là Quỷ Lâm Địa, sát cơ tứ phía. Lão yêu nữ bày sát trận không dễ dàng đối phó đâu."

Tuy nói dòng chảy của Trấn Thọ Thung đã trở nên chậm hơn nhưng nếu Lục Châu xảy ra chuyện, đồng nghĩa với việc cái cả đời hắn sẽ phải nuôi dưỡng cung phụng cái thứ quỷ hút máu Trấn Thọ Thung này.

Loại cảm giác nhất định không dễ chịu.

Nếu là những người khác, Trấn Nam Hầu đã không để vào mắt. Nhưng hắn cảm nhận được trên người Lục Châu có một loại lực lượng khó hiểu, loại lực lượng kia khiến hắn không có lòng tin giết chết được Lục Châu.

Thay vì liều mạng chi bằng dụ địch đánh giết kẻ thù, cớ sao không làm?

Lục Châu không dừng bước, đám người lao về phía Quỷ Lâm Địa.

Lục Ngô tung người nhảy lên, một cú nhảy đã vọt về phía trước ba mươi dặm.

Triệu Dục nhắc nhở: "Phía trước chính là Quỷ Lâm Địa mà Trấn Nam Hầu nói... có trận pháp."

Thoạt nhìn chỉ thấy nơi này tương tự với khu vực của Trấn Nam Hầu, bốn phía đều là rừng cây tràn ngập hắc vụ, điểm khác biệt là không khí nơi này nặng nề hơn.

Lục Châu lặp lại chiêu cũ, lợi dụng Thái Hư Kính chiếu rọi một lần, tuyệt nhiên không phát hiện ra có cạm bẫy hay huyễn trận ẩn tàng.

Khổng Văn lại lần nữa lợi dụng truy tung ấn phù, đáng tiếc cũng không tìm được trận nhãn.

"Lão tiên sinh, hay là chúng ta rút đi! Còn may là Trấn Nam Hầu không thể di động, nhưng Thiên Ngô thì không như thế!" Triệu Dục nói.

"Thiên Ngô có thể động vì sao không giết Trấn Nam Hầu?"

"Hẳn là không thể đi xa được, ả cũng có hạn chế." Lục Ly suy đoán, "Thêm vào đó, bước vào phạm vi của cổ thụ, chưa chắc có thể giết chết được Trấn Nam Hầu, không phải ai cũng có Trấn Thọ Thung."

Tại địa bàn của Trấn Nam Hầu, đương nhiên hắn là tối cường.

"Ta đi thử một chút."

Vu Chính Hải là kẻ đầu tiên xông tới.

Trước tiên hắn ném Bích Ngọc Đao lượn vòng dò đường trên không trung, không phát hiện động tĩnh gì mới tiếp tục bay đi.

Vừa tới bên trong Quỷ Lâm Địa.

Ầm!

Một cỗ thủy lãng đánh bay hắn.

Vu Chính Hải nhướng mày, lăng không lui lại.

"Lại lần nữa!"

Vu Chính Hải nhào tới, lại lần nữa bị đánh bay.

"Làm lại!"

Liên tục thử khoảng mười lần, hắn đều bị đánh văng ra ngoài.

Ngu Thượng Nhung thản nhiên mỉm cười: "Thú vị thật."

Hắn tung người bay qua.

Mặc dù thân pháp và kỹ xảo của Ngu Thượng Nhung càng thêm nhanh nhẹn và linh hoạt nhưng kết cục cũng giống như Vu Chính Hải, chỉ thâm nhập không đến mười mét đã bị đánh văng ra ngoài. Cả khu vực Quỷ Lâm Địa giống như sóng nước không ngừng bốc lên thuỷ lãng ngăn cản ngoại xâm.

Nhan Chân Lạc, Lục Ly cùng với bốn huynh đệ Khổng Văn tận lực vọt vào đều bị đẩy lùi.

Tiểu Diên Nhi và Hải Loa còn không có bước được một chân vào quỷ lâm đã cảm nhận được lực bài xích.

Thủ hạ của Triệu Dục càng không chịu nổi một kích.

"Quỷ lâm này thật tà môn!"

"Sư phụ, làm thế nào đây?"

Triệu Dục nói: "Theo ta thấy, chúng ta nên rút đi!"

Lục Châu nói với Triệu Dục: "Không phải ngươi có biện pháp tiến vào sao?"

"Ách..."

"Nói đi." Lục Châu nhìn chằm chằm Triệu Dục không chớp mắt.

Triệu Dục lúng túng cười một tiếng: "Ta chỉ đùa một chút thôi, Lão tiên sinh không cần coi là thật."

Ngữ khí Lục Châu trầm thấp nói: "Đừng có không biết cân nhắc, kiên nhẫn của lão phu có hạn."

Nói chuyện hợp tác chính là ngươi, bội ước cũng là ngươi, muốn lưu lại cũng là ngươi, muốn đi cũng là ngươi... loại người này đã mất đi chữ tín.

Rượu mời không uống, vậy cũng chỉ có thể uống rượu phạt.

Triệu Dục đành thở dài nói: "Bởi vì ngay cả ta cũng không tin biện pháp kia. Tương truyền thập đại Thiên Khải Chi Trụ chính là thiên khải chi môn, có thể cải thiên hoán nhật. Mà để làm được điều này thì cần được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng."

Dừng một chút hắn lại tiếp tục nói: "Có lẽ do thói hư tật xấu của con người quá lớn, thú tính của hung thú quá mạnh, thượng thiên vì trừng phạt con người nên mới chia tách đại địa, tạo ra hoàn cảnh ác liệt trong bí ẩn chi địa, trục xuất con người ra ngoài. Muốn cải thiên hoán nhật thì nhất định phải được Thiên Khải Chi Trụ thừa nhận."

Tiểu Diên Nhi tò mò nói: "Vậy làm thế nào để được Thiên Khải Chi Trụ thừa nhận?"

"Phải có phẩm đức hoặc là một loại phẩm chất đáng quý hiếm thấy... Ha ha ha..."

Triệu Dục cười vang: "Nhân sinh đáng ghê tởm như vậy, sao có thể tồn tại thứ phẩm đức tốt đẹp nào? Trải qua vô vàn tiêm nhiễm, thay đổi dòng giống, ta không còn tin tưởng cái gọi là phẩm chất tốt đẹp nữa."

"Ta lại cảm thấy ngược lại, nhân sinh vốn là một tờ giấy trắng, chỉ là sau này bị vấy bẩn mà thôi." Lục Ly nói.

"Thực ra, các ngươi đều bị Thiên Khải Chi Trụ đào thải rồi." Triệu Dục nói: "Quỷ lâm là cánh cửa trọng yếu nhất nơi này, thông qua quỷ lâm mới có thể nhìn thấy hình dáng của Thiên Khải Chi Trụ."

"Như vậy đám người tham dự kế hoạch Thái Hư trước kia làm thế nào mà đến gần được, bọn hắn còn chiếm được không ít đồ vật cơ mà?" Nhan Chân Lạc hỏi.

"Thời điểm khi hạt giống Thái Hư trưởng thành, Thiên Khải Chi Môn sẽ biến mất." Triệu Dục nói.

Đám người trầm mặc không nói gì.

Biểu hiện của Lục Châu vẫn như thường, nhìn về phía khu vực quỷ lâm.

Hơi trầm ngâm một lát, Lục Châu vẫn tung người bay đi.

Vù ——

Vừa tiến vào khu vực thủy lãng của quỷ lâm, một luồng lực lượng khó hiểu đánh tới.

Lục Châu bị đánh bay ra ngoài.

Triệu Dục nhún vai, lắc đầu.

Lục Châu lại lần nữa bay lên, điều động lực lượng thiên tướng bám vào toàn thân.

Toàn thân Lục Châu lúc này trông giống như độ thêm một tầng kim quang, hư ảnh lóe lên, trực tiếp tiến vào bên trong quỷ lâm.

Ai nấy đều cả kinh, quay đầu nhìn Triệu Dục.

Triệu Dục cũng cau mày, thất thanh nói: "Làm sao có thể?"

Ngay lúc Lục Châu tiến vào nội địa, hắc vụ đầy trời cuốn tới.

Lục Châu lập tức thi triển thần thông Pháp Trí Tẫn Diệt, toà kim liên cực lớn mang theo Nghiệp Hoả xuất hiện, xua tan hắc vụ.

"Lửa... lửa... không ngờ lại là lửa..." Thanh âm tức giận từ bên trong quỷ lâm truyền đến.

"Xong đời, Thiên Ngô thống hận nhất chính là lửa." Triệu Dục lắc đầu nói.

Quả nhiên, một đạo hắc thủy triều cực lớn cuồn cuộn đổ tới. Thủy triều che khuất bầu trời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK