Vù!
Tay phải Đoan Mộc Sinh cầm giữa thân Bá Vương Thương, chĩa mũi thương vào mặt Tư Vô Nhai.
“Lão tứ nói đúng, đối phó với đám tiểu nhân hèn hạ thì không cần phải công bằng làm gì. Sư phụ cũng đã khuyên bảo ta, trên đời này làm gì có chuyện nào công bằng? Lần này ta phải xem xem tên phản đồ nhà đệ đã tăng thêm được mấy phần bản sự…”
Bá Vương Thương đâm về phía trước. Hàn mang loé lên, thương xuất như long!
Vù vù vù…
Tư Vô Nhai điểm nhẹ mũi chân, toàn thân lùi ngược ra sau. Hai người lại lao vào giao chiến.
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong lập tức lui lại đứng một bên quan sát trận chiến.
“Phan huynh, ta mà tin huynh nữa thì ta làm con huynh.” Chu Kỷ Phong phàn nàn.
“Ngươi cút đê!”
Chu Kỷ Phong lau mồ hôi trên mặt rồi nói: “Tam tiên sinh và thất tiên sinh, người nào lợi hại hơn?”
“Ta đoán là thất tiên sinh. Ngươi nghĩ xem, tu hành giới đều bị hắn quấy đến long trời lở đất, cửu châu Đại Viêm loạn không chịu nổi. Người không thể chỉ nhìn bề ngoài, nước không thể dùng đấu mà đo được. Hơn nữa ta còn nghe bát tiên sinh nói cho đến bây giờ chưa từng có ai có thể bức thất tiên sinh ra tay toàn lực.”
“Lợi hại vậy sao?”
“Xem thì biết.”
Hai người vừa nói vừa quan sát chiến cuộc.
Đoan Mộc Sinh tung người nhảy lên không trung, hai tay cầm cán Bá Vương Thương lăng không lao vụt xuống. Thương ảnh biến thành hàng trăm hàng ngàn đạo!
Thiên Quyến Hữu Khuyết!
Thương ảnh chằng chịt không ngừng đâm về phía Tư Vô Nhai. Trước người Tư Vô Nhai bắn ra mấy đạo cương khí.
Phanh phanh phanh!
Ngoài dự đoán của mọi người, đám thương ảnh kia chỉ trong giây lát đã đâm nát cương khí, vọt thẳng đến trước mặt Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai đưa tay đón đỡ.
Ầm!
Tư Vô Nhai lăng không xoay chuyển, lảo đảo lui lại. Hai bàn tay bị chấn đến run rẩy, sắc mặc trắng bệch.
Đoan Mộc Sinh thu Bá Vương Thương lại, không tiếp tục tấn công. “Chỉ có bấy nhiêu bản sự thôi à?”
Tư Vô Nhai chắp tay nói: “Tu vi tam sư huynh tinh xảo. Bội phục! Bội phục!”
Phan Trọng: “. . .”
Chu Kỷ Phong: “. . .”
Phan Trọng im lặng trợn trắng mắt, trên mặt viết rõ ràng mấy chữ: Mẹ nó nếu mà ta còn tin ngươi thì ta sẽ đi đầu xuống đất!
Đoan Mộc Sinh nâng Bá Vương Thương vác lên vai. “Tự mình vào động diện bích đi. Hay còn muốn ta phải mời đệ?”
Tư Vô Nhai gật đầu không hề phản kháng, cũng không có ý khó chịu, chỉ ngoan ngoãn bước vào động diện bích.
Hậu sơn lại trở nên yên tĩnh.
“Thương thuật của tam tiên sinh rốt cuộc cũng đã tiến bộ!” Phan Trọng giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
“Rốt cuộc cũng tiến bộ?” Đoan Mộc Sinh nhíu mày. “Ý của ngươi là trước đây ta chẳng hề tiến bộ?”
“. . .”
“Mau lại đây, cả ngươi nữa… mấy ngày nay đừng hòng ăn cơm, theo ta đi luyện thương!”
Đoan Mộc Sinh không tức giận mà còn trưng ra vẻ mặt hoà ái bước tới, dùng Bá Vương Thương xách cổ áo hai người lên như cái đòn gánh, gánh trên vai, thủng thẳng đi về phía sân tập luyện giữa sườn núi, mặc kệ vẻ mặt cầu xin hối lỗi của Phan Trọng và Chu Kỷ Phong…
——————
Trời chạng vạng tối.
Lục Châu mở mắt. Sau khi lĩnh hội Thiên thư nửa ngày, trạng thái tinh thần của hắn đã khôi phục lại một chút, nhưng vẫn còn cách tình trạng bão hoà xa lắm.
Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra ——
Tính danh: Lục Châu
Thân phận: Nhân tộc Đại Viêm
Tu vi: Thần Đình cảnh Hóa Đạo
Điểm công đức: 42.800 điểm
Pháp thân: Thập Phương Càn Khôn
Tuổi thọ còn lại: 9.763 ngày
Thẻ đạo cụ: Một Kích Chí Mạng x 1, Đỡ Đòn Chí Mạng x 62 (bị động), Lồng Giam Trói Buộc x 4, Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Cơ Thiên Đạo x 1, Bạch Trạch (đang nghỉ ngơi…), Bệ Ngạn, Tuyệt Địa Liệu Thương x 2, Lồng Giam Trói Buộc phiên bản cường hoá x 2, Tuyệt Địa Liệu Thương phiên bản cường hoá x 2, Lôi Cương x 1, Thẻ Nghịch Chuyển x 33.
Vũ khí: Vị Danh, Trảm Mệnh Đao, Ngọc Phất Trần (cần luyện hóa lại để sử dụng), Khổng Tước Linh (cần luyện hóa lại để sử dụng).
Công pháp: « Tam Quyển Thiên Thư ».
Lần này đến Lương Châu Thành kiếm được không ít, nhất là lúc Tư Vô Nhai giết gần hai ngàn tên dị tộc.
“Chỉ còn một bước nữa là có thể vào Nguyên Thần cảnh.” Lục Châu thì thào tự nói với bản thân.
Chỉ có bước vào Nguyên Thần cảnh mới được xem là đã bước qua ngưỡng cửa tu hành.
Lục Châu vung tay lên, giao diện biến mất. Nghĩ lại mình còn phải xử lý không ít chuyện, Lục Châu tạm thời bỏ qua suy nghĩ tiêu xài điểm công đức.
Nghe thấy bên ngoài có nữ đệ tử đang thu dọn đồ đạc, Lục Châu nhân tiện hạ lệnh: “Gọi Tư Vô Nhai tới đây.”
“Vâng.”
Không bao lâu sau, Tư Vô Nhai đi theo một nữ đệ tử rời khỏi động diện bích tiến vào Đông Các.
Dọc đường đi, Tư Vô Nhai hỏi nữ đệ tử kia: “Cung chủ của các ngươi bây giờ đang ở đâu?”
Nữ đệ tử lập tức khom người đáp: “Thất tiên sinh, trong Ma Thiên Các không có cung chủ nào cả, cũng không còn tồn tại Diễn Nguyệt Cung.”
Nói xong, nàng im lặng một chốc rồi giải thích:
“Lục tiên sinh đã bị Các chủ trục xuất khỏi sư môn từ lâu, đến nay vẫn bặt vô âm tín. Lần gần đây nhất nàng xuất hiện khi giết Ngũ Thử Thượng Nguyên thành, trao trả lại Bảo Thiền Y cho bát tiên sinh. Từ đó đến nay chẳng ai nghe được tin gì về nàng nữa.”
“Bặt vô âm tín?” Tư Vô Nhai dừng bước.
Trước đây tình báo của hắn đều là mấy chuyện xảy ra bên ngoài Ma Thiên Các. Hắn vốn định hỏi một số chuyện về tình hình hiện tại của Ma Thiên Các nhưng chẳng biết đã đến Đông Các tự bao giờ.
Nữ đệ tử kia khom người nói: “Thuộc hạ cáo lui.”
Tư Vô Nhai nhìn cảnh trí tại Đông Các. Vật đổi sao dời nhưng nơi đây vẫn hệt như trong trí nhớ, chẳng có gì khác biệt… có chăng chính là bản thân hắn đã thay đổi.
Hắn lớn lên rồi, không còn là đứa nhỏ năm đó nữa.
Sư phụ cũng không còn là sư phụ của năm đó.
Tư Vô Nhai bước vào trong sân viện, đi đến trước cửa phòng sư phụ, khom người nói: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Trong phòng không truyền tới tiếng đáp lời, nhưng cánh cửa bị cương khí đẩy mở.
Tư Vô Nhai hiểu ý bước vào phòng.
Căn phòng rộng rãi mang lại cảm giác dễ chịu, cảnh trí trang nhã, giữa phòng có một bàn trà, trên bàn đặt một đỉnh đốt hương nhỏ. Bên cạnh còn có bộ văn phòng tứ bảo gồm giấy, bút, nghiên, mực và một giá sách.
Tư Vô Nhai vô tình đưa mắt nhìn vào bức tranh chữ treo trên tường ——
“Hải Thượng Sinh Minh Nguyệt, Thiên Nhai Cộng Thử Thì.”
Không biết tại sao, khi vừa nhìn thấy hai câu thơ này, trái tim hắn đập thình thịch liên hồi.
Tư Vô Nhai là kẻ thông minh bậc nào, ngay lập tức đã hiểu rõ ý nghĩa hai câu thơ. Trong lòng hắn không khỏi kinh ngạc nhưng lại không dám nói nhiều.
Hắn nuốt nước miếng, nhìn về phía sư phụ đang ngồi xếp bằng nhắm mắt dưỡng thần.
Trầm mặc một lát, Tư Vô Nhai mới lên tiếng: “Sư phụ.”
Chương 457 Vô đề
Lục Châu từ từ mở mắt nhìn về phía hắn. “Ngươi còn có mặt mũi gọi lão phu là sư phụ?”
“. . .”
Tư Vô Nhai lo lắng bất an, trong lòng bắt đầu căng thẳng. Hắn nghĩ ngợi một chút rồi dứt khoát quỳ xuống.
Lục Châu hờ hững nói: “Nói đi… tại sao ngươi rời khỏi Ma Thiên Các?”
Tư Vô Nhai nghiêm túc đáp: “Chỉ khi đồ nhi rời khỏi Ma Thiên Các thì mới có thể đại triển quyền cước.”
“Chỉ bằng chút thông minh nho nhỏ của ngươi?” Lục Châu hỏi lại.
“. . .”
Tư Vô Nhai nói: “Đồ nhi cảm thấy mình có khả năng làm được.”
“Ngươi cảm thấy?”
“Hiện nay cửu châu Đại Viêm đã loạn, chỉ cần cho đồ nhi thêm một chút thời gian, cửu châu thất thủ, hoàng thất sẽ tán loạn. Cho dù Thần Đô có Thập Tuyệt Trận cũng không có tác dụng gì. Cửu châu bị bao vây, Thần Đô không ai giúp đỡ tứ cố vô thân sớm muộn gì cũng sẽ thất bại! Chỉ cần một năm… một năm nữa thôi!” Tư Vô Nhai nói.
Vù!
Lục Châu đột nhiên đánh ra một đạo chưởng ấn! Chát! Chưởng ấn đánh mạnh vào mặt Tư Vô Nhai.
[Ting — trừng trị Tư Vô Nhai, thu hoạch được 200 điểm công đức.]
Đều là đám nghiệt đồ không được dạy dỗ.
Bàn tay giáng mạnh vào mặt ngắt lời Tư Vô Nhai. Lục Châu hừ một tiếng.
“Không biết tự lượng sức. Năm đó khi lão phu kết bạn với Vĩnh Thọ hoàng đế, ngươi vẫn còn ở trong bụng mẹ! Ngươi thật sự cho rằng Vĩnh Thanh chỉ có một chút thủ đoạn ở Thần Đô thôi sao?”
Tư Vô Nhai ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Lục Châu.
“Có đại sư huynh bên cạnh, lại thêm đồ nhi biết rõ nhược điểm của đám bát diệp phục vụ hoàng thất… cho dù là bát đại thống lĩnh hay cấm vệ quân cũng không thể rời khỏi Thần Đô.”
Lục Châu hỏi: “Ngươi hiểu hoàng thất rất rõ?”
Giọng Tư Vô Nhai trở nên hoà hoãn trở lại, ngoan ngoãn kể ra:
“Năm đó sau khi rời khỏi Ma Thiên Các, đồ nhi nhập cung, may mắn làm đến chức Thái phó.”
“Không chỉ thế, ngươi còn giành được hảo cảm của Vĩnh Ninh rồi lợi dụng nàng để thu hoạch tình báo trong cung.” Lục Châu đả kích không hề lưu tình.
“Đồ nhi không có lợi dụng nàng!” Tư Vô Nhai phủ nhận theo bản năng.
Lục Châu không thèm nói gì thêm, chỉ lẳng lặng nhìn hắn. Ngươi không lợi dụng nàng? Có làm hay không trong lòng ngươi tự biết rõ.
Có đôi khi con người chính là như thế.
Càng muốn phân rõ phải trái với hắn, hắn càng hết sức phủ nhận. Nhưng không thèm tranh cãi, lực sát thương lại tăng lên.
Tư Vô Nhai trầm mặc không nói.
Một lúc lâu sau, Lục Châu vuốt râu lên tiếng: “Chuyện của Ngu Thượng Nhung hẳn ngươi đã biết, lão phu sẽ không lắm lời.”
Tư Vô Nhai nghe được ba tiếng “Ngu Thượng Nhung”, trong lòng chợt thắt lại.
“Thuỷ tinh cầu đựng ký ức của lão phu đang ở đâu?”
Quả nhiên là vấn đề này.
Tư Vô Nhai mở to mắt, vội vàng lắc đầu nói: “Đồ nhi không biết.”
“Chẳng lẽ Ngu Thượng Nhung nói dối?”
“Chuyện này…”
“Ngươi không chịu khai?” Lục Châu đứng lên, chắp tay sau lưng quan sát Tư Vô Nhai.
Khí thế của Lục Châu chèn ép xộc tới khiến Tư Vô Nhai cảm thấy khó thở.
“Sư phụ, xin người hãy tin tưởng phán đoán của đồ nhi. Thuỷ tinh cầu do tự tay người phong ấn, mục đích của người là không muốn ai khác biết được, ngay cả bản thân người cũng không muốn nhớ lại. Nếu có thể dễ dàng tim được thuỷ tinh cầu thì lúc trước người cần gì phải tốn hết khí lực để phong ấn nó?” Tư Vô Nhai nói.
“Lão phu đổi ý rồi.”
“Đó là chuyện sau khi người mất đi phần ký ức kia… Sau khi tìm được thuỷ tinh cầu người nhất định sẽ hối hận vì lựa chọn ngày hôm nay. Huống hồ… huống hồ…”
Tư Vô Nhai cắn răng nói: “Chỉ cần người chịu lưu lại trên núi yên ổn sống hết tuổi thọ, đồ nhi xin hứa sẽ ngoan ngoãn hiếu thuận với người ——”
Nói đến mấy chữ ‘hiếu thuận’, Tư Vô Nhai cúi người quỳ lạy, trán áp chặt vào mu bàn tay.
“Ý ngươi là lão phu sai rồi, dù sao lão phu cũng phải chết, cho nên… cứ mặc kệ các ngươi tuỳ ý gây sóng gió?” Lục Châu nói.
Tư Vô Nhai sửng sốt, nhưng rất nhanh sau đó lại đáp lời: “Nếu người cứ phải lý giải ý đồ nhi thành như thế thì đồ nhi chỉ có thể nhận!”
“Làm càn!”
Lục Châu vung tay áo! Một đạo cương ấn đánh vào người Tư Vô Nhai khiến hắn bay ngược ra ngoài.
Oanh!
Cánh cửa phòng bị phá tan, Tư Vô Nhai rơi xuống bậc thềm ngoài cửa phòng.
Lục Châu lại vung tay áo lần nữa, tung ra một chưởng ấn.
Ầm! Tư Vô Nhai bị đánh văng ra ngoài sân viện.
Lục Châu không có tâm tình để ý thông báo ban thưởng vì trừng trị nghiệt đồ.
Hắn cảm thấy tâm tình của mình đã thay đổi. Trong lòng hắn dấy lên một loại cảm xúc phẫn nộ.
Sau khi liên tục đánh ra hai chưởng, Lục Châu ngừng lại.
Hắn đột nhiên cảm thấy ký ức của Cơ Thiên Đạo ảnh hưởng đến mình rất nhiều, hoặc có thể là… hắn đã thành công dung hợp với Cơ Thiên Đạo.
Lục Châu vẫn là Lục Châu, nhưng Cơ Thiên Đạo đã sớm không còn là Cơ Thiên Đạo của năm đó.
Hắn không còn lựa chọn nào khác, đứng ở vị trí này nhất định phải đi trên con đường này, tự tìm cho mình một phương hướng mới.
Lục Châu chắp tay sau lưng bước ra khỏi phòng, đứng trên bậc thềm nhìn xuống Tư Vô Nhai ——
“Nghiệt đồ bất hiếu!”
Tư Vô Nhai kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra một ngụm máu tươi. Hắn không dám hoàn thủ, không dám nói gì, chỉ chống tay quỳ trên mặt đất.
Sư phụ là sư phụ, cho dù ngươi treo trên miệng ngàn vạn đạo lý thì trên đời này liệu có còn lời nào để nguỵ biện cho loại đồ nhi trù sư phụ chết?
Tư Vô Nhai không buồn không giận, tựa như đã quen với loại động tác này của sư phụ. Hắn không kinh ngạc, thậm chí còn cảm thấy người đánh nhẹ hơn xưa, ngay cả từ ngữ dùng để mắng chửi cũng trở nên ngắn gọn hơn rất nhiều.
Tư Vô Nhai quỳ dưới đất, cảm thấy sư phụ đã thay đổi… Nhớ tới lời Minh Thế Nhân, nhớ lại lời Chư Hồng Cộng… Hắn nghĩ tới nghĩ lui, đầu óc bắt đầu hồ đồ. Nhưng mà những chuyện này cũng không quan trọng.
Động tĩnh ở Đông Các quá lớn khiến đám đồ đệ vội vàng chạy tới.
Đám người Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân, Chiêu Nguyệt, Tiểu Diên Nhi và Hoa Nguyệt Hành đều xuất hiện, còn có không ít nữ đệ tử hiếu kỳ đứng từ xa quan sát Tư Vô Nhai quỳ giữa sân viện.
Bọn họ còn chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy Lục Châu trầm giọng nói:
“Người nào dám xin tha cho hắn sẽ bị phạt chung!”
Lục Châu đang dạy dỗ tên đồ đệ hồ đồ ngu xuẩn không chịu thay đổi, hắn không thể chịu được người khác nhúng tay lung tung vào việc này.
Minh Thế Nhân thấy cửa phòng bị phá hỏng bèn cười nói: “Sư phụ, đồ nhi sẽ không xin tha cho hắn đâu… Đồ nhi đề nghị người trừng phạt hắn nặng thêm!”
“. . .”
Những người khác im lặng không dám nói lời nào.
“Nhiều lời.” Lục Châu chậm rãi bước xuống bậc thềm.
Minh Thế Nhân lập tức ngậm miệng lại không nói gì nữa.
Sắc trời sập tối, toàn bộ Đông Các chìm trong u ám.
Tư Vô Nhai không hề cảm thấy mất mặt vì bị nhiều người vây xem náo nhiệt. Hắn thẳng lưng quỳ dưới đất, nhìn sư phụ bước xuống bậc thềm đi về phía mình, vị lão nhân trước mắt đã sắp đến đại nạn thọ mệnh.
Chương 458 Vô đề
Khi Lục Châu đứng trước mặt hắn, Tư Vô Nhai đột nhiên có một loại ảo giác như thể hắn vừa xuyên thời không quay về lúc trước, khi đó hắn còn nhỏ, vì phạm sai lầm mà bị sư phụ phạt quỳ. Hắn cũng như bây giờ, quỳ gối trong sân viện Đông Các.
“Ngươi trăm phương ngàn kế khiến cho thiên hạ đại loạn, rốt cuộc muốn làm gì?” Giọng Lục Châu trở nên hoà hoãn hơn lúc nãy rất nhiều.
Từ khi rời khỏi Ma Thiên Các tới nay, hiểu biết của Tư Vô Nhai về sư phụ vẻn vẹn chỉ nằm trong mấy tin tình báo. Đáng tiếc tin tức về Ma Thiên Các mà Ám Võng nhận được quá ít.
Tuy vậy, dù chỉ mới tiếp xúc lại với sư phụ trong một đoạn thời gian ngắn ngủi, Tư Vô Nhai đã có thể xác định sư phụ đã thay đổi rất nhiều so với trước đây.
“Đại sư huynh muốn đoạt… đồ nhi phải giúp đỡ huynh ấy một tay.” Tư Vô Nhai đáp.
“Chỉ bởi vì Vu Chính Hải muốn đoạt?” Lục Châu nghi ngờ hỏi lại. Nhắc tới Vu Chính Hải, giọng điệu Lục Châu đã cao hơn một tầng.
Tư Vô Nhai nói: “Chỉ khi đại sư huynh có được thiên hạ, huynh ấy mới có thể báo thù. Chỉ có san bằng Thần Đô mới có thể…”
Hắn đột nhiên im bặt.
Lục Châu đứng một bên vuốt râu nói: “Vu Chính Hải rời khỏi Ma Thiên Các chỉ vì muốn báo thù?”
“Vâng.”
“Có phải ngươi cảm thấy lão phu rất dễ bị lừa gạt hay không?” Ngữ khí Lục Châu rất bình thản.
Câu hỏi này khiến Tư Vô Nhai cảm thấy cực kỳ áp lực. Nếu chỉ vì muốn báo thù thì cần gì phải đoạt được Thần Đô? Lấy thực lực bây giờ của U Minh Giáo kéo theo mấy chục vạn giáo chúng tới san bằng Lâu Lan cũng chẳng khó gì. Lâu Lan dùng vu thuật trị quốc, khả năng hành quân đánh giặc kém rất xa tu hành giả Đại Viêm.
“Đồ nhi không dám, từng câu của đồ nhi đều là thật.” Tư Vô Nhai đáp.
Lục Châu nhìn chằm chằm Tư Vô Nhai.
Việc Lục Châu ra tay giải vây ở Lương Châu Thành chỉ khiến hắn có lòng muốn quay về Ma Thiên Các mà thôi, độ trung thành chẳng hề dao động lấy một chút.
Tính danh: Tư Vô Nhai
Thân phận: Nhân tộc Đại Viêm
Cảnh giới: Nguyên Thần cảnh
Đây chính là nghiệt đồ do một tay hắn dạy dỗ. Tên nào tên nấy đều quật cường, đều ngu xuẩn không thay đổi.
“Ngu Thượng Nhung không chịu nói, ngươi cũng không chịu nói. Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải luôn thuỷ hoả bất dung, ngươi cảm thấy ai đúng ai sai?” Lục Châu nói.
Tư Vô Nhai đáp: “Đều không đúng!”
“Đại sư huynh thì quá khích, vì muốn đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Nhị sư huynh lại quá mẫn cảm, không để ý tới thiết luật đồng môn.”
“Tuy rằng ý kiến của hai người bọn họ luôn trái ngược nhau nhưng lại có một điểm tương tự… Phàm là người làm nhục Ma Thiên Các đều sẽ nghiêm trị không tha.”
Hắn vừa dứt lời Lục Châu đã nhíu mày.
“Minh Thế Nhân.”
“Có đồ nhi.”
“Vả miệng cho vi sư.”
“Chuyện này…”
Minh Thế Nhân sửng sốt, trong lòng chợt do dự. Hắn không hiểu tại sao sư phụ lại bảo vả miệng Tư Vô Nhai. Thái độ của người biến hoá quá nhanh rồi!
Đám đồ đệ xung quanh cũng chẳng hiểu ra làm sao.
Tư Vô Nhai chợt nói: “Đồ nhi tự mình đánh.”
Hắn đưa tay tát mạnh vào mặt mình, thanh âm phát ra thanh thuý mà vang dội.
Lục Châu hỏi: “Ngươi cảm thấy uỷ khuất lắm sao?”
“Đồ nhi không dám.”
“Phàm là người làm nhục Ma Thiên Các đều sẽ nghiêm trị không tha?” Lục Châu lắc đầu, không mặn không nhạt nói. “Khi thập đại cao thủ danh môn chính phái hai lần vây công lão phu… các ngươi đang ở đâu?”
Tư Vô Nhai nhất thời nghẹn lời.
Lục Châu trầm giọng nói tiếp: “Một ngày lão phu còn chưa chết thì ngươi sẽ ăn không ngon ngủ không yên, đúng không?”
“Đồ nhi không dám.”
Tư Vô Nhai dập đầu, cất cao giọng nói: “Thập đại cao thủ vây công là do lâm thời khởi ý, hành động trong chớp mắt. Sau chuyện đó đại sư huynh đã ra tay với đám danh môn chính đạo. Khi Chiêu Nguyệt sư tỷ bị bắt đến Thánh đàn Nhữ Nam thành, chính nhị sư huynh đã đến Thánh đàn chém giết rất nhiều cao thủ.”
“Nếu ngươi vẫn trung tâm một lòng với Ma Thiên Các như vậy thì hãy thành thật khai báo vị trí thuỷ tinh cầu và sự tình ở Thần Đô.”
Tư Vô Nhai im lặng.
Lục Châu cũng đã dự liệu được hắn sẽ không nói ra vị trí thuỷ tinh cầu.
“Từ xưa đến nay, từ hoàng đế đến thứ dân ai nấy đều cần có thầy dạy dỗ mới trở thành người có nhân có đức. Dạy dỗ ra loại nghiệt đồ như ngươi, người chân chính ăn không ngon ngủ không yên là lão phu đây.”
Minh Thế Nhân không nhịn được nữa bèn bước lên nói: “Lão thất, đệ làm sao vậy?”
Đoan Mộc Sinh cũng khuyên nhủ: “Lão thất, việc đã đến nước này thì đệ nói hay không nói có gì khác biệt đâu? Đệ luôn miệng nói muốn hiếu thuận với sư phụ, nhưng thái độ này của đệ có giống với thái độ của một đồ đệ nên có hay không?”
Hai người đã nói hết lời, những người khác cũng không lên tiếng nữa.
“Đồ nhi không biết nhị sư huynh đã nói chuyện gì, nhưng đồ nhi tin tưởng vào phán đoán của bản thân. Nếu có một ngày đồ nhi nhận ra mình sai lầm, đồ nhi nguyện lấy cái chết tạ tội.”
Minh Thế Nhân tức giận trừng mắt, đột nhiên bước tới nắm chặt vai Tư Vô Nhai mà gằn từng chữ:
“Lão thất, nhìn thẳng vào mắt ta, đệ có dám cam đoan toàn bộ phán đoán của đệ đều không có sai lầm? Nghĩ cho rõ ràng, cho kỹ càng rồi hãy nói!”
Tư Vô Nhai á khẩu không thể trả lời.
Trên đời này, cho dù là người trí tuệ nhất cũng không dám tự nhận mình phán đoán đúng trong tất cả mọi trường hợp.
Tư Vô Nhai rất tự tin, nhưng hắn cũng hiểu đạo lý này. Hắn nhớ lại một màn ở Liên Hoa đài, lại nhớ tới một màn ở Thuận Thiên Uyển… Trong nháy mắt, hắn không chỉ cảm thấy mình đã sai lầm, thậm chí còn thấy toàn bộ phán đoán đều sai! Từ đầu đến cuối đều sai…
Tư Vô Nhai lấy lại bình tĩnh, hỏi ra một câu hỏi giống hệt nhị sư huynh Ngu Thượng Nhung.
“Sư phụ, người… đã tìm được phương pháp đột phá cửu diệp rồi?”
Tất cả mọi người nghe vậy đều đổ dồn ánh mắt về phía Lục Châu, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Câu hỏi này quá quan trọng, thậm chí liên quan đến phương hướng tu hành của toàn tu hành giới.
Trong số đám người ở đây, chỉ có Minh Thế Nhân từng được nghe Lão Niên Các thảo luận về việc này nên mới có thể giữ được bình tĩnh.
Toàn bộ Đông Các rơi vào tĩnh lặng.
Lục Châu vẫn thản nhiên như không, một tay vuốt râu một tay chắp sau lưng.
“Lão phu đúng là đã tìm được phương pháp đột phá cửu diệp.” Lục Châu lạnh nhạt nói.
Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng. Toàn bộ đám người ở đây ngoại trừ Minh Thế Nhân đều tỏ vẻ chấn động.
Tư Vô Nhai vốn đang trong trạng thái uể oải bỗng chốc như được tiêm một liều thuốc trợ tim, hai mắt mở to nhìn về phía sư phụ.
Cánh tay hắn như đang bị chuột rút, không ngừng rung động. Chuyện này… sao có thể?
Chương 459 Vô đề
Minh Thế Nhân khoát tay nói: “Cho dù nói cho các ngươi biết phương pháp thì các ngươi có dũng khí làm theo sao? Phải trảm kim liên đấy, có dám không?”
“Trảm kim liên?” Đám người kinh hô.
Cho tới bây giờ, phương pháp này cũng chỉ là suy đoán mà thôi. Lục Châu thật sự hy vọng có người thử dùng phương pháp này… Dù sao thì trong tay hắn cũng có một lượng lớn Thẻ Nghịch Chuyển giúp hắn đi theo con đường bình thường xung kích lên cửu diệp.
Lục Châu đương nhiên hy vọng các đồ đệ có thể tấn thăng cửu diệp, nhưng trảm kim liên chẳng khác nào tự sát, nếu không có can đảm và dũng khí thì ai mà dám làm. Hơn nữa phương pháp này cũng chưa chắc sẽ thành công.
Là một người xuyên không đến thế giới này, Lục Châu hiểu rõ bất kỳ một lý luận gì cũng cần phải có rất nhiều chuột bạch đứng ra làm thí nghiệm.
Vấn đề là… ai nguyện ý làm chuột bạch đây?
Minh Thế Nhân cúi người xuống nhẹ giọng hỏi Tư Vô Nhai: “Thất sư đệ, đệ dám không?”
Tư Vô Nhai: “. . .”
Tư Vô Nhai trợn to mắt, mày nhíu chặt.
Hắn nhớ tới trước kia từng điều tra tin tức trong cung, đã nghe người ta nói rằng trong cung cũng nghiên cứu phương pháp đột phá cửu diệp. Nếu thật là như vậy, chẳng phải Thần Đô vẫn còn đòn sát thủ?
Đoan Mộc Sinh nói: “Trảm kim liên là cái phương pháp quỷ quái gì thế?”
“Ta làm sao mà biết được, hỏi sư phụ ấy.” Minh Thế Nhân đảo mắt.
Lục Châu vuốt râu nói: “Trảm kim liên là một cách để tấn thăng lên cửu diệp, nhưng cũng có thể phải đánh đổi bằng cả mạng sống. Thế nên đừng tuỳ tiện làm thử.”
Mọi người đều gật đầu.
Lục Châu nhìn về phía Tư Vô Nhai. “Câu trả lời này của lão phu có làm ngươi hài lòng không?”
Toàn thân Tư Vô Nhai giật bắn, lập tức quỳ rạp dưới đất nói: “Đồ nhi không dám!”
“Làm thầy là phải truyền đạo dạy nghề đáp câu hỏi… Ngươi có vấn đề gì, lão phu cũng sẽ giải đáp cho ngươi.” Lục Châu nói.
Người khác nghe vào tai, chỉ cảm thấy Các chủ lòng dạ rộng rãi, có phong phạm của sư trưởng.
Nhưng đối với Tư Vô Nhai mà nói thì lời này chẳng khác nào đang châm chọc, khiến lòng hắn run lên.
Sư là sư, nhưng đồ còn là đồ sao?
Lục Châu lại nói: “Hơn nữa… ngươi cảm thấy lão phu có thể sống được bao lâu?”
Tư Vô Nhai: “Chuyện này…”
Đương nhiên hắn không dám trả lời thẳng.
Cho dù toàn bộ người trong thiên hạ đều cho rằng đại nạn của Lục Châu sắp tới thì hắn cũng không thể ở trước mặt sư phụ mà nói ra lời này.
Thế nhưng…
Lục Châu đột nhiên cất cao giọng, nhìn quanh bốn phía. “Các ngươi cho rằng bản toạ có thể sống được bao lâu?”
Toàn bộ Đông Các lặng ngắt như tờ.
Trận chất vấn này Lục Châu đã muốn làm từ lâu. Hắn cảm thấy thật quá buồn cười.
Là vì con người ngày càng trở nên ngu xuẩn, hay là vì tập quán sinh tồn đã ràng buộc tư tưởng con người, khiến bọn hắn không dám thoát khỏi lồng giam tư duy?
Không ai dám trả lời câu hỏi của Lục Châu.
Lục Châu cũng biết bọn hắn không dám đáp lời, bèn vung tay áo nói: “Giải hắn vào động diện bích, phong bế tu vi, đánh năm mươi trượng!”
“Tuân mệnh.”
[Ting — trừng trị Tư Vô Nhai, thu hoạch được 600 điểm công đức.]
Chư Hồng Cộng chủ động bước tới bên cạnh Tư Vô Nhai. Dù sao quan hệ giữa hắn và thất sư huynh không tệ, để hắn áp giải Tư Vô Nhai cũng phù hợp.
Đám người nhìn về phía Tư Vô Nhai, liên tục lắc đầu, không hiểu tại sao hắn lại cố chấp đối nghịch với sư phụ như thế.
Tư Vô Nhai đứng lên, theo chân Chư Hồng Cộng bước ra ngoài. Vừa đi được hai bước bỗng dừng lại, không quay đầu nói:
“Ba ngày trước Ám Võng nhận được tin tức thập đại danh môn tổ chức liên minh đồ ma. Sau khi danh sách tử vong của nhị sư huynh hoàn thành, lời đồn xuất hiện khắp nơi. Phe chính đạo hiện đang muốn cầm vũ khí nổi dậy.”
Nói xong lời này, Tư Vô Nhai bước theo Chư Hồng Cộng rời khỏi Đông Các.
Minh Thế Nhân nghe vậy bèn nhíu chặt mày.
Tiểu Diên Nhi lầm bầm: “Sư phụ, đám người này thật đáng ghét, phải giáo huấn bọn hắn một trận mới được!”
“Giáo huấn thế nào?”
Tiểu Diên Nhi gãi gãi đầu rồi huơ nắm tay nhỏ nói: “Hay là bắt lại đánh cho một trận?”
Lục Châu không hề đồng ý với cách làm của nàng, nhưng đúng là sát tâm của tiểu nha đầu này đã không còn nhiều như trước đây.
“Tất cả lui xuống đi.” Lục Châu khoát tay nói.
“Thuộc hạ cáo lui!”
“Đồ nhi cáo lui!”
“Minh Thế Nhân ở lại.”
Sau khi những người khác đã rời khỏi Đông Các, Minh Thế Nhân cung kính nhìn về phía cánh cửa phòng đã vỡ vụn, khẽ nói: “Đồ nhi gọi người tới sửa.”
Lục Châu gật đầu: “Vi sư giao cho ngươi hai nhiệm vụ.”
Nghe thấy có nhiệm vụ để làm, Minh Thế Nhân mừng rỡ ra mặt.
“Xin sư phụ phân phó, đồ nhi nguyện dốc toàn lực, dù phải lên núi đao xuống biển lửa cũng nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ.” Minh Thế Nhân nói.
“Nhiệm vụ thứ nhất, truyền phương pháp trảm kim liên ra ngoài.” Lục Châu nói.
“A?”
Minh Thế Nhân giật mình hô lên. Bọn họ cực cực khổ khổ đến Vân Tông một chuyến, nhận được bàn cờ phong ấn kinh nghiệm của tổ sư gia Vân Thiên La mới có thể tìm được đầu mối tấn thăng lên cửu diệp. Tại sao bây giờ lại tuỳ tiện truyền cho người khác?
Hắn không tài nào hiểu nổi.
Lục Châu đáp: “Trảm kim liên chung quy vẫn là phương pháp chẳng khác nào tự sát, chưa từng có ai làm thử. Sau khi trảm kim liên tu hành giả sẽ phải trùng tu lại từ đầu. Không nói tới thương thế trong người, người có thiên phú cao sẽ càng trùng tu nhanh hơn. Với trí tuệ của người trong thiên hạ chắc chắn sẽ mở ra nhiều lối đi mới cho cả tu hành giới.”
Đây chính là phương thức tư duy của người hiện đại.
Đối với tu hành giả trong thế giới này, công pháp và lý luận tu hành đều là thứ được cất giữ riêng không truyền ra ngoài. Vân Thiên La thà chết cũng không nguyện ý truyền bàn cờ thiên địa cho người khác. Loại tư tưởng này rõ ràng đã hạn chế con đường tu đạo của toàn tu hành giới.
Quần chúng tiếp thu thông tin rồi đưa ra nhiều ý kiến sáng tạo mới lạ, tiến độ phát triển vĩnh viễn nhanh hơn nhiều so với việc một người tự mình mày mò.
Huống hồ… Lục Châu cũng không định đi con đường này.
Nói là mở ra nhiều lối đi mới, chẳng qua chỉ là cách nói giảm nói tránh của việc bước trên từng chồng bạch cốt của người khác mà thôi.
“Đồ nhi minh bạch.” Minh Thế Nhân đáp.
“Chuyện thứ hai, ngươi hạ sơn điều tra về kế hoạch liên minh đồ ma của thập đại danh môn, gửi phi thư về hồi báo.” Lục Châu căn dặn.
“Đồ nhi tuân mệnh!”
——————
Cùng lúc đó.
Trong Trường Thanh cung ở Thần Đô.
Nội thường hầu cung kính bước vào thư phòng rồi quỳ xuống đất, hai tay dâng lên một bản danh sách:
“Bệ hạ, đây là danh sách các tu hành giả Nguyên Thần cảnh đã tử vong trong tháng này.”
Lưu Thương đặt bút lông xuống. “Trẫm không xem. Đọc cho trẫm nghe.”
“Tuân lệnh.”
Chương 460 Vô đề
Nội thường hầu bỏ tay xuống nói: “Tổng cộng có năm tu hành giả Nguyên Thần cảnh tam diệp trở xuống đã sử dụng phương thức trói kim liên để khai diệp, hiện tại không cách nào hấp thu năng lượng, cuối cùng đan điền nổ tung mà chết.”
“Tổng cộng có ba tu hành giả Nguyên Thần cảnh ngũ diệp đã sử dụng phương pháp cưỡng ép cải tạo kim liên, cuối cùng tử vong.”
“Tổng cộng có một tu hành giả Nguyên Thần cảnh lục diệp đã 900 tuổi, phục dụng Tăng Thọ Đan để cưỡng ép khai diệp nhưng thất bại.”
Nói xong, nội thường hầu vẫn quỳ bất động.
Lưu Thương gật đầu. “Hậu táng bọn họ, mỗi nhà trợ cấp cho vạn lượng hoàng kim và ngàn mẫu ruộng tốt.”
“Bệ hạ, nếu có người không chịu nhận trợ cấp thì sao?” Nội thường hầu lấy hết can đảm hỏi. Tu hành giả đạt tới tu vi Nguyên Thần cảnh thường chẳng ai màng đến những thứ thuộc về thế tục này.
“Đây là ranh giới lớn nhất của trẫm, ngươi cứ liệu mà làm.”
“Tuân lệnh.”
Nội thường hầu cung kính rời khỏi thư phòng. Thư phòng lại khôi phục vẻ yên tĩnh ban đầu.
Lưu Thương lại cầm bút lên, vung tay viết mấy chữ. Nét chữ cứng cáp, bút lông đột nhiên đâm xuyên mặt bàn.
Hai tên công công giật nảy mình, lập tức đi đến. Lưu Thương ném bút lông trong tay, nói: “Thu dọn đi.”
“Tuân lệnh.”
Nửa ngày sau, Lưu Thương đang phê duyệt tấu chương thì nội thường hầu lại cầm một phong thư vội vàng bước vào thư phòng.
“Bệ hạ, Lương Châu cấp báo.” Nội thường hầu run rẩy nâng phong thư lên cao quá đầu, trên trán đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Nói cho trẫm nghe.” Lưu Thương không thèm mở ra xem.
Nội thường hầu lựa lời mà nói:
“Mười thành Lương Châu đã bị U Minh Giáo chiếm lĩnh. Hạng Liệt tướng quân chiến tử, tứ hoàng tử điện hạ và sáu vị tướng quân… toàn bộ chiến tử!”
Nghe được tin tức này, Lưu Thương nhíu mày.
Cho dù là lúc nhị hoàng tử Lưu Hoán chết, hắn cũng không hề nhíu mày như hôm nay.
Nội thường hầu quanh năm phục vụ hoàng đế sao có thể không hiểu tính tình bệ hạ. Bệ hạ càng yên tĩnh hắn càng cảm thấy căng thẳng sợ hãi, thậm chí còn có cảm giác bầu không khí trong thư phòng có độc dược, chỉ cần hít vào một hơi sẽ mất mạng lập tức.
Trong thư phòng yên tĩnh đến mức cả tiếng tim đập cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Trầm mặc một lúc, Lưu Thương mới mở miệng nói: “Đã biết.”
Trong lòng nội thường hầu khẽ thở phào. Có đáp lời vẫn tốt hơn là không nói gì.
“Bệ hạ, thần còn một chuyện muốn bẩm báo.”
“Nói.”
“Trên phố hiện đang có tin đồn, tu hành giới đã tìm được phương pháp tấn thăng lên cửu diệp.” Nội thường hầu nói.
Lưu Thương vốn đã quay lưng đi, trong lồng ngực còn đang buồn bực vì chiến báo vừa rồi, đột nhiên nghe được tin tức này lập tức mở to mắt xoay người lại. “Phương pháp gì?”
“Nghe bảo là phải trảm kim liên, nếu sống sót thì có thể khai diệp lần nữa, tấn thăng lên cửu diệp.” Nội thường hầu đáp.
Nếu là trước kia, có người đứng trước mặt Lưu Thương nói tới phương pháp trảm kim liên thì hắn sẽ chém chết kẻ này. Nhưng bây giờ Lưu Thương càng tin tưởng vào thuyết pháp này hơn bất cứ ai.
Sau khi Vĩnh Thọ hoàng đế băng hà, Lưu Thương lên ngôi. Từ khi đăng cơ tới nay hắn vẫn luôn bỏ bê chính sự, chỉ chuyên tâm tìm phương pháp bước vào cửu diệp.
Hắn sử dụng quốc lực Đại Viêm để điều tra suốt mấy trăm năm, rốt cuộc phát hiện ra chính kim liên là thứ đã trói buộc tu hành giả không thể bước vào cửu diệp.
Hắn đã thử đủ loại phương pháp, nào là trói buộc kim liên, nào là cải tạo kim liên, thậm chí cũng đã từng nghĩ đến chuyện trảm kim liên… Chỉ là phương pháp cuối cùng này vẫn luôn bị hắn phủ định. Không ngờ hiện tại trên phố lại có lời đồn này?
Không có lửa làm sao có khói, lời đồn xuất hiện tất phải có nguyên nhân. Lưu Thương hỏi: “Là ai đang truyền?”
“Lời đồn truyền ra từ một dịch trạm ở Thần Đô, thuyết pháp này vừa được đưa ra đã truyền đi khắp Thần Đô. Nhưng mà… rất nhiều người đều không tin. Thần thấy bệ hạ ngày ngày suy nghĩ tới việc này nên mới không dám trì hoãn, lập tức bẩm báo. Bệ hạ anh minh thần võ nhất định sẽ có phán đoán sáng suốt.” Nội thường hầu nói.
“Đã có ai làm thử phương pháp này chưa?” Lưu Thương lại hỏi.
Nội thường hầu lắc đầu.
Lưu Thương lâm vào trầm tư. Nội thường hầu không dám nhúc nhích, cũng không dám tuỳ tiện mở miệng.
Phương pháp trảm kim liên này chẳng khác nào tự sát, bệ hạ không tin cũng chẳng có gì lạ.
Lưu Thương đã nghiên cứu nhiều năm, hy sinh không biết bao nhiêu cao thủ Nguyên Thần cảnh hắn cũng chẳng nhớ nổi. Trên giá sách sau lưng hắn có một bản danh sách những người đã chết vì thí nghiệm này.
Trời cao trói buộc tu vi tu hành giả ở cảnh giới Nguyên Thần cảnh, thế nên thời gian càng lâu thì số lượng người mắc kẹt ở cảnh giới này càng nhiều. Tuy vậy số lượng Nguyên Thần cảnh có thể đặt chân vào bát diệp vẫn rất ít, chứ đừng nói chi tới cửu diệp.
Trầm tư một lát, Lưu Thương mới lên tiếng: “Truyền ý chỉ của trẫm, triệu tập trăm người nguyện ý trảm kim liên.”
“Tuân chỉ.”
Việc triệu tập không khó, trong thiên hạ Đại Viêm chưa bao giờ thiếu người.
Các tu hành giả bình thường rất hiếm ai chịu trảm kim liên, nhưng có một số tu hành giả sắp chết, những lão nhân sắp đến đại nạn thọ mệnh, những tu hành giả bệnh nặng hoặc trọng thương, hoặc người không còn muốn sống nữa… thay vì chết không để lại gì, chẳng bằng thực nghiệm trảm kim liên một lần.
Có trọng thưởng tất có dũng phu.
Sau khi nội thường hầu rời đi, Lưu Thương nhấc tay lên. Pháp thân Bách Kiếp Động Minh cỡ nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, chân đạp kim liên bát diệp toả kim quang lóng lánh.
Tám mảnh diệp sung mãn không ngừng xoay tròn quanh kim liên toả ra quang mang chói mắt.
Mí mắt Lưu Thương khẽ nháy một cái.
Nếu phương pháp trảm kim liên có thể thực hiện, vậy thì… hắn phải từ bỏ tu vi bát diệp và bắt đầu khai diệp lại từ đầu. Lưu Thương cũng không rõ mình có làm được hay không.
——————
Thần Đô vốn là hạch tâm của Đại Viêm, tu hành giả trong thiên hạ thường xuyên tụ tập tại đây.
Tin đồn về phương pháp trảm kim liên nhanh chóng lan ra khắp cửu châu, dẫn tới sóng to gió lớn nổi lên khắp thiên hạ.
Chính đạo cũng thế mà ma đạo cũng vậy, ai ai cũng đều tranh nhau nghiên cứu phương pháp tấn thăng cửu diệp.
Chỉ trong một thời gian rất ngắn, phương pháp này đã xuất hiện ba phe nhóm: nhóm người không tin, nhóm cấp tiến tin tưởng và nhóm hành động.
Tin tức này cũng truyền vào tai U Minh Giáo.
Bốn người Hoa Trọng Dương, Bạch Ngọc Thanh, Dương Viêm và Địch Thanh đứng thành một hàng, đầu cúi thấp.
Vu Chính Hải chắp tay sau lưng đi qua đi lại.
“Xin Giáo chủ trách phạt! Là do thuộc hạ không ngăn được thất tiên sinh!” Hoa Trọng Dương là người đầu tiên quỳ xuống.
“Xin Giáo chủ trách phạt!” Ba người còn lại cũng quỳ theo.
Trong cuộc chiến ở Lương Châu Thành, U Minh Giáo chiến thắng, thắng rất xinh đẹp và vinh quang. Mười thành Lương Châu toàn bộ đều thuộc về U Minh Giáo.
Thế nhưng Vu Chính Hải lại chẳng vui vẻ một chút nào.