Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2156 Nhậm Ý Chi Môn

“Thẻ Nghịch Chuyển!”

Cảm giác được thọ mệnh đang điên cuồng giảm mạnh, kỳ kinh bát mạch biến chất, Lục Châu không thể không dùng tới Thẻ Nghịch Chuyển để chống cự.

Từ khi trở thành Thiên Giới Bà Sa, đã rất lâu rồi hắn không cảm nhận lại cảm giác già yếu. Từng tấm Thẻ Nghịch Chuyển tiêu tán giữa không trung, sinh cơ tràn ra được thu hồi lại, miễn cưỡng duy trì thế cân bằng.

Lục Châu nghi hoặc nghĩ: “Đột phá thêm năm đạo quang luân, thọ mệnh thu hoạch được đi đâu cả rồi?”

Một quang luân tăng thọ 300.000 năm, năm quang luân ít nhất phải có 1.500.000 năm chứ, cứ thế mà biến mất sao?

Khi Lục Châu còn đang nghi hoặc, lực lượng chi hạch thứ tư cũng bay ra, phối hợp với vòng tròn quy tắc kia.

Lục Châu cau mày cảm nhận được các loại quy tắc. “Thời gian, không gian, luân hồi… Lực lượng chi hạch cuối cùng sẽ là quy tắc gì đây?”

Lúc này, mái tóc hắn đã biến thành màu trắng, cơ năng thân thể trở nên suy yếu nhanh chóng.

- 100 ngày!

- 30 ngày!

- 5 ngày!

- 4 ngày!

- 3 ngày!

- 2 ngày!

- 1 ngày!

0.

Lục Châu đã hiểu, lực lượng chi hạch cuối cùng là “huỷ diệt”.

Bốn phương tám hướng xuất hiện vô số quy tắc như xúc tu, nối liền với vòng tròn quy tắc kia. Quang mang toả sáng, trong khoảnh khắc sinh mệnh Lục Châu hoàn toàn khô kiệt, vòng tròn kia tựa như hắc động nuốt chửng lấy hắn.

Cũng chính lúc này, mọi quang hoa đều đột ngột tắt ngóm, đại vòng xoáy khôi phục lại hắc ám vốn có, lối vào đại vòng xoáy bình tĩnh như trước, chậm chạp xoay theo chiều kim đồng hồ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

. . .

Trong không gian kỳ lạ nào đó, nhục thân của Lục Châu đã diệt vong.

Nhưng ý thức hắn vẫn còn tồn tại.

Lực lượng ý thức bám vào trên nhục thân, cảm giác biến hoá của vạn vật xung quanh. Hắn nhìn thấy bên cạnh mình có một thông đạo hình tròn.

Thời gian, không gian, sinh mệnh, luân hồi, huỷ diệt.

Ý thức của Lục Châu cảm thán một tiếng: “Nhậm Ý Chi Môn?”

Hắn bừng tỉnh đại ngộ. Đây chính là phương pháp phục sinh.

Nhục thân bị lực lượng ý thức trói buộc kéo vào trong Nhậm Ý Chi Môn. “Trời muốn diệt lão phu, lão phu sẽ nghịch thiên mà đi!”

Thông đạo trở nên vặn vẹo, ý thức Lục Châu cảm giác được có một loại biến hoá vi diệu nào đó như thể toàn bộ quy tắc đều nghe lời mình, bảy đạo quang luân không ngừng khuếch tán.

Ngay sau đó, đạo quang luân thứ tám và thứ chín đột nhiên ngưng tụ!

Ầm ầm ầm…

Nhậm Ý Chi Môn bị phá thành từng mảnh nhỏ.

. . .

Trong hư không.

Tây Vương Mẫu khống chế vạn thú đại chiến kịch liệt với ba vị Đại Đế, vô số thi thể vẫn lạc, đất đá bay tứ tung.

Thượng Chương Đại Đế thấy Tiểu Diên Nhi đã hoàn thành việc lĩnh ngộ đại đạo bèn nói: “Bạch Đế, Thanh Đế, đừng tiếp tục đánh, chúng ta đi thôi!”

“Được!” Mục tiêu đã đạt được, bọn hắn không cần ở lại dây dưa với vạn thú làm gì.

Lúc này, Tây Vương Mẫu đột nhiên cao giọng hô lớn: “Vũ Hoàng, ra đây đi!”

Đại trưởng lão Vũ tộc dẫn theo hơn vạn tộc nhân bay về phía Đại Uyên Hiến, mà lúc này từ phía hạ phương, Vũ Hoàng mở rộng cặp cánh dài vạn trượng, đôi mắt toả ra hàn quang khiếp người từ từ bay lên.

Đại trưởng lão dẫn đầu hô to: “Bái kiến Vũ Hoàng bệ hạ!”

Vũ Hoàng nhìn Vũ tộc, sau đó ngẩng đầu nói vọng lên không trung: “Một ngày này rốt cuộc vẫn đến.”

Cự thạch ầm ầm rơi xuống, Tây Vương Mẫu truyền âm nói: “Ngươi còn chờ cái gì?”

Vũ Hoàng nhìn khắp Vũ tộc một lượt rồi cao giọng nói: “Nếu không muốn tiêu vong thì toàn bộ Vũ tộc cùng bản hoàng chiến một trận!”

“Chúng ta thề chết đi theo Vũ Hoàng, toàn lực chiến đấu!” Vô số vũ nhân bay ra, phóng lên bầu trời.

“Trận này, chúng ta đấu với trời, đấu với người!” Thanh âm Vũ Hoàng vang vọng tứ phía, sau đó nhìn về phía ba vị Đại Đế. “Đại Uyên Hiến là địa bàn của bản hoàng, ba vị đã đến… thì đừng đi!”

“Vũ Hoàng, cho dù ngươi có đột phá, bản đế đã muốn đi thì ngươi ngăn được sao?” Thanh Đế nói.

“Đại Uyên Hiến không thể ngã, mong Tây Vương Mẫu giúp đỡ Vũ tộc chúng ta một tay!”

Tây Vương Mẫu nhìn đám cự thạch không ngừng rơi xuống, phất tay hô: “Vạn thú nghe lênh, đào sâu ba thước cũng phải tìm cho ra đám người nắm giữ hạt giống Thái Hư!”

Đám hung thú gào thét vang trời, không chút kiêng kỵ phát tiết tâm tình của mình. Vô số phi cầm tẩu thú vọt ra tứ phía, bắt đầu truy tìm Tư Vô Nhai, Tiểu Diên Nhi cùng Hải Loa.

Thanh Đế bực mình nói: “Lão già Xích Tiêu Nộ còn chưa trở lại, có một con thánh hung nho nhỏ cũng không xử lý xong!”

“Trường Thừa không phải là thượng cổ thánh hung thông thường, nó cực kỳ giảo hoạt không thua gì Tây Vương Mẫu. Trước mắt chỉ có thể chờ xem, Đại Uyên Hiến hẳn là còn chống đỡ được một đoạn thời gian.”

Thanh Đế và Bạch Đế khẽ gật đầu.

“Còn hai nha đầu kia không biết thế nào rồi.” Thượng Chương Đại Đế lo lâu nhìn về phía nội hạch Thiên Khải Chi Trụ đã vỡ nát.

“Thất Sinh có được truyền thừa của Hỏa thần, nếu hắn toàn lực phi hành thì tốc độ có thể so sánh với đế hoàng, huống hồ gì hắn lại thông minh như vậy, bản đế tin tưởng hắn có thể vượt qua cửa ải này.” Bạch Đế nói.

Đúng lúc này, giữa thiên khung đột nhiên xuất hiện một đoàn kim quang. Kim quang từ từ nở rộ, vô số năng lượng sinh cơ trong thiên địa điên cuồng hội tụ vào điểm kim quang này, số lượng càng lúc càng khổng lồ.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía đoàn kim quang.

Tây Vương Mẫu quan sát một lát, thản nhiên nói: “Đại Đế mới tấn thăng?” Sau đó nàng ta lắc đầu nói, “Ngươi cũng giống như bọn hắn, đều không có quyền tước đoạt quyền sinh tồn của vạn vật!”

Nàng giơ tay lên, một đạo quang ấn bay tới. Ầm!

Không tạo thành chút rung động nào, quang đoàn vẫn tiếp tục hấp thu sinh cơ.

Tây Vương Mẫu hết lần này đến lần khác đánh ra mấy đạo quang trụ nhưng đều không có tác dụng, rốt cuộc nàng ta phẫn nộ. “Đã vậy thì đừng trách ta ra tay không lưu tình.”

Nàng ta vươn tay ra, quang hoa hoá thành cơn mưa rơi xuống, dưới chân Tây Vương Mẫu xuất hiện từng đạo quang luân, hư ảnh vọt về phía đoàn kim quang.

Đúng lúc này, đoàn kim quang đột nhiên nở rộ, chín đạo quang luân bộc phát ra lực lượng ngập trời!

Tây Vương Mẫu biến sắc, lập tức thi triển lực phòng ngự. Ầm một tiếng, nàng ta kêu lên một tiếng đau đớn, toàn thân bị đánh văng ra xa, vạch phá bầu trời.
Chương 2157 Trở lại cấp bậc Đại Đế

Vô số hung thú xung quanh bị kim quang chấn nát thành bã vụn mà không kịp kêu lên một tiếng.

Thượng Chương Đại Đế kinh ngạc nói: “Vậy mà lại là Đại Đế chín quang luân…”

Hiện tại chín quang luân là đẳng cấp tối cao trong tu hành giới, toàn bộ Thái Hư chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Đoàn kim quang từ từ tán đi, bên trong quang mang là một lão nhân khí thế bất phàm, mái tóc bạc trắng, trên mặt tràn đầy nếp nhăn, đôi mắt thâm thuý như biển cả.

Ngay sau đó ——

Mái tóc bạc trắng đột nhiên biến đen trở lại với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được. Nếp nhăn trên mặt nhanh chóng biến mất, đại lượng sinh cơ tràn vào cơ thể khiến lão nhân biến thành một nam tử trẻ trung vô cùng.

Khi dung mạo của nam tử khôi phục, Thượng Chương Đại Đế lập tức hô lên với vẻ khó tin: “Lục huynh?!”

“Ma Thần?!” Thanh Đế và Bạch Đế cũng không ngờ được người ở bên trong quang đoàn là Ma Thần.

Tây Vương Mẫu ban đầu chưa nhận ra đối phương, chỉ cảm thấy người trước mặt mang theo khí thế quá chấn nhiếp người, nàng cau mày nói: “Đại Đế mới tấn thăng lại có khí chất bậc này?”

Lục Châu nhìn nàng, hờ hững nói: “Tây Vương Mẫu, ngươi không bảo vệ Ngọc Sơn, lại dám chạy tới Đại Uyên Hiến đối đầu với lão phu?”

Sắc mặt Tây Vương Mẫu trở nên khó coi: “Thủ hộ cân bằng trong thiên hạ là sứ mệnh của chúng ta.”

“Đối địch với lão phu cũng là sứ mệnh của ngươi?” Lục Châu nhìn quanh bốn phía, trong phút chốc đã hiểu được nơi này xảy ra chuyện gì.

Nhậm Ý Chi Môn không đưa hắn đến thế giới khác mà lại đưa tới chỗ này, có lẽ đây đều là mệnh.

Lục Châu đạp không đi tới, dưới chân quang luân toả ra quang mang nhàn nhạt.

Tây Vương Mẫu nói: “Là ngươi muốn đối địch với bản thần!”

Lục Châu bình tĩnh, ngữ khí uy nghiêm, từng bước đi đều tạo ra quang hoa màu xanh lam, toàn thân toả ra thánh quang, ngay cả mái tóc cũng biến thành màu xanh thẳm, lam đồng nở rộ.

Tây Vương Mẫu từ từ trợn trừng mắt, miệng há ra.

Lục Châu đạm nhiên nói: “Từ khi nền văn minh bắt đầu sinh ra, lão phu đã dặn dò các ngươi phải làm tốt bổn phận của mình, bảo vệ Ngọc Sơn… một trăm ngàn năm trôi qua, ngươi vậy mà lại quên.”

Ông ——

Kim dưới chân xuất hiện, lúc lam lúc vàng, hoả diễm bộc phát không ngừng kích thích thần kinh mọi người.

Tây Vương Mẫu theo bản năng lui lại một bước, trợn tròn mắt nói: “Đế?”

Lục Châu trầm giọng quát: “Lão phu trở lại cấp bậc Đại Đế, ngươi… nên kết thúc rồi.”

Tay phải nhấc lên, trong lòng bàn tay Lục Châu xuất hiện vòng xoáy. Khi thi triển chiêu này, Lục Châu mới hiểu được nguồn gốc của thẻ Một Kích Chí Mạng từ đâu mà ra.

Một chiêu này sử dụng lực lượng thời gian, thuận thế xoay tròn như tuế nguyệt trôi qua, cũng chính là một kích mạnh nhất của Ma Thần năm xưa.

Vòng xoáy hoá thành quang đoàn đánh tới trước mặt Tây Vương Mẫu. Tây Vương Mẫu dùng hết toàn lực chống cự.

Ầm ầm!

“A ——” Nàng ta phát ra tiếng kêu tê tâm liệt phế, chỉ một chiêu đã khiến toàn bộ lục phủ ngũ tạng trọng thương.

Hư ảnh Lục Châu vọt tới trước mặt Tây Vương Mẫu, nhìn xuống nàng hờ hững nói: “Khắp thiên hạ này, có mấy ai đủ năng lực giao thủ với lão phủ?”

“. . .”

Tây Vương Mẫu không cam lòng nói: “Không lẽ ta duy trì cân bằng trong thiên hạ cũng là sai sao?!”

“Ngươi không sai, kẻ sai là thế giới này.”

“A?”

Lục Châu nhấc tay lên, khẽ nói: “Huỷ diệt cũng là sinh, đi đi.”

Trong lòng bàn tay lại xuất hiện vòng xoáy thuận chiều kim đồng hồ, lực lượng quy tắc chí cao vô thượng phủ lấy Tây Vương Mẫu, hư không bị vạch ra, hắc động xuất hiện.

Không có tiếng nổ kinh thiên động địa, không có lực lượng phá nát hư không, chỉ trong chớp mắt Tây Vương Mẫu đã bị hắc động kia thôn phệ, sau đó biến mất giữa bầu trời.

Như thể từ trước đến nay chưa từng xuất hiện.

Một chiêu này khiến ba vị Đại Đế nghẹn họng nhìn trân trối. Thượng Chương, Bạch Đế và Thanh Đế đều cảm thấy mình không làm được điều này.

Lục Châu chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía Vũ Hoàng và Vũ tộc, thản nhiên nói: “Quỳ xuống còn có thể sống.”

So với ba vị Đại Đế, Vũ Hoàng còn chấn kinh hơn nhiều. Hắn vất vả lắm mới mời được Tây Vương Mẫu tới, vậy mà chỉ một chiêu đã bị Ma Thần tiêu diệt?

Vũ Hoàng hít sâu một hơi. Thiên Khải Chi Trụ đang vỡ nát với tốc độ càng lúc càng nhanh, tuyệt cảnh như vậy làm sao sinh tồn? Ngàn vạn con dân Vũ tộc làm sao sống nổi? Bọn hắn sinh tồn ở nơi này một trăm ngàn năm, ai đền bù được đây? Hắn cảm thấy bất công đến cực điểm, bèn nói:

“Ngươi làm gì Tây Vương Mẫu rồi?”

Lục Châu liếc mắt nhìn Vũ Hoàng. “Nàng ta không nên xuất hiện ở chỗ này, lão phu tiễn nàng tới một nơi nàng nên tới.”

Nói chính xác thì không gian xé rách đã thôn phệ Tây Vương Mẫu, sinh tử khó dò. Nhưng muốn sống sót trong vết nứt không gian là việc rất khó có thể làm được.

Vũ Hoàng bi phẫn nói: “Ma Thần, ngươi muốn tiêu diệt Vũ tộc?”

Toàn bộ Vũ tộc đều ngừng thở, ai nấy đều căng thẳng thần kinh nhìn Ma Thần.

Lục Châu lạnh lùng nói: “Kẻ ngăn cản bản toạ, nên diệt.”

“. . .”

Cảm giác sợ hãi tràn ngập trong không gian, áp lực lớn lao khiến đám người Vũ tộc không thể thở nổi.

Vũ Hoàng đột nhiên bật cười ha hả: “Ma Thần, ngươi nắm quyền sinh sát trong tay thì có thể tuỳ tiện quyết định chuyện sinh tử của người khác?”

Lục Châu không nói gì. Vũ Hoàng lại tiếp tục nói: “Ta đại biểu cho Vũ tộc, muốn thỉnh giáo Ma Thần đại nhân mấy câu.”

Lục Châu nhìn hắn một cái. “Nói đi.”

Vũ Hoàng ép buộc mình tỉnh táo lại từ cơn xúc động, hít sâu một hơi rồi nói:

“Vũ tộc sinh ra từ thời thượng cổ, đến nay đã được ba trăm ngàn năm. Đời đời tiên tổ đều dùng toàn lực bảo vệ tộc nhân, đến thời bản hoàng cũng không ngoại lệ. Nhưng thật buồn cười… Nhân loại rõ ràng là tộc đàn nhỏ yếu nhất, nhưng lại càng ngày càng cường đại, bao trùm cả chúng sinh. Mà Long tộc cường đại nhất thế gian lại càng lúc càng thưa thớt, chậm rãi diệt vong.”

“Ha ha…” Hắn buồn bã mỉm cười, “Vũ tộc đã làm sai chuyện gì mà gặp phải tình cảnh này? Thiên địa sinh ra vạn vật đều sinh tồn trên mảnh đất này, Vũ tộc chưa từng đi cướp đoạt, chưa từng lạm sát tộc đàn nào, chưa từng làm chuyện gì khiến trời đất căm phẫn….”
Chương 2158 Nâng bầu trời

“Vì muốn Thái Hư được ổn định, vì muốn bí ẩn chi địa được ổn địa, chúng ta thủ hộ ở Đại Uyên Hiến suốt một trăm ngàn năm nay. Cho dù không có công lao cũng có khổ lao… Bây giờ trời sắp sập, muốn diệt Vũ tộc ta, bản hoàng sao có thể ngồi yên chờ chết?!” Vũ Hoàng chỉ tay lên trời nói.

Trầm mặc một lúc, Lục Châu đáp: “Trời sập là việc tất phải xảy ra, không có vương triều nào tồn tại vĩnh cửu. Mà những việc này đều không liên quan gì đến lão phu.”

Vũ Hoàng than nhỏ một tiếng. Đúng vậy, trời sập sao có thể dựa vào người khác?

Lục Châu trầm giọng nói: “Nhưng mà… ngươi ngăn cản đồ nhi của lão phu lĩnh ngộ đại đạo, việc này có liên quan đến lão phu!”

“. . .”

Vũ Hoàng lắc đầu nói: “Bản hoàng chẳng bao giờ muốn ngăn cản các ngươi, bản hoàng chỉ muốn bảo vệ Thiên Khải Chi Trụ. Nếu thật muốn ngăn cản thì đã không giao ra Trấn Thiên Xử, cũng không để đồ đệ ngươi được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng.”

Lục Châu chỉ tay về phía nội hạch Thiên Khải Chi Trụ, nói: “Việc này giải thích thế nào?”

Vũ Hoàng thở dài đáp: “Thiên mệnh khó trái.”

Lục Châu khẽ nhíu mày: “Hay cho một câu thiên mệnh khó trái. Thái Hư sụp đổ cũng là thiên mệnh, vì sao ngươi không thuận theo thiên mệnh đi?”

Ầm ầm!

Đúng lúc này, một khối cự thạch cực lớn từ trên trời rơi xuống. Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lên, Thiên Khải Chi Trụ đã bị thủng một lỗ thật to.

Vũ Hoàng tức giận hỏi: “Bản hoàng lại hỏi ngài một điều cuối cùng, nếu ngài đối mặt với tình cảnh này thì sẽ làm thế nào?!”

Nhìn khối cự thạch kia, Lục Châu thành thật trả lời: “Nghịch thiên mà đi.”

Ầm ầm!

Vốn cho rằng cự thạch sẽ rơi xuống chỗ không người, nào ngờ nó đột nhiên phân ra thành nhiều mảnh, rơi xuống với tốc độ cực nhanh, toát ra hoả diễm đập xuống đám người Vũ tộc.

“A!!”

Trong chớp mắt nơi này thành luyện ngục nhân gian, vô số tộc nhân Vũ tộc hoá thành hoả nhân.

Rắc ——

m thanh nứt toác vang vọng khắp chân trời, đám người ngẩng đầu nhìn thấy một cảnh tượng cả đời khó quên.

Thiên Khải Chi Trụ Đại Uyên Hiến rốt cuộc không chống được nữa, nứt ra thành từng đoạn.

Đại trưởng lão Vũ tộc trầm giọng hô: “Vũ Hoàng bệ hạ, không thể kéo dài thêm nữa!”

“Vũ Hoàng bệ hạ, xin ngài hạ lệnh!”

Vũ Hoàng nhìn Lục Châu một cái thật sâu rồi nói: “Vậy bản hoàng sẽ bắt chước Ma Thần, nghịch thiên mà đi.”

Đám tu hành giả Vũ tộc lập tức đồng thanh hô to: “Nguyện dùng cái chết để bảo vệ Vũ tộc bình an!”

Vô số tộc nhân theo chân Vũ Hoàng bay lên bầu trời, càng bay càng cao. Bọn hắn dùng hết khí lực nâng đỡ Thiên Khải Chi Trụ không để nó rơi xuống.

Cự thạch tán loạn va đập vào người bọn hắn, máu tươi văng tung toé khắp nơi, có người vẫn lạc ngay tại chỗ, thi thể rơi thẳng xuống đất.

Dưới chân Lục Châu sinh ra chín đạo quang luân, cương khí hộ thể ngăn trở toàn bộ đất đá. “Ngươi muốn ngăn thiên đạo sụp đổ?”

Trong mắt Vũ Hoàng hiện lên vẻ quyết tuyệt, hai cánh tay hắn gần như sắp gãy, máu tươi thấm ướt cả vạt áo, đại trưởng lão Vũ tộc vội vàng đánh ra quang vũ cấp tốc chữa trị cho hắn.

Vũ Hoàng nhìn thoáng qua Đại Uyên Hiến… Nơi này là nơi chôn nhau cắt rốn của Vũ tộc, Vũ tộc không thể nào rời bỏ mảnh đất này. Căn cơ của bọn hắn là ở đây, máu tươi chảy tràn ở đây. Rời khỏi nơi này có khác gì đại thụ rời khỏi mặt đất, sao còn mơ tưởng sống sót?

Đại trưởng lão Vũ tộc thở dài nói trong nước mắt: “Bệ hạ… từ bỏ đi.”

“Bản hoàng vĩnh viễn không từ bỏ!” Vũ Hoàng trừng mắt nói, toàn thân lâm vào cứng cỏi điên cuồng.

Lục Châu hờ hững ngẩng đầu nhìn hắn: “Không có ý nghĩa… cho dù lão phu không nhúng tay vào thì ngươi cũng không ngăn được trời sập. Muốn nâng bầu trời sao? Quả thực là si tâm vọng tưởng.”

Răng rắc!!

Thiên Khải Chi Trụ đã hoàn toàn bạo liệt, trên không trung xuất hiện từng đạo lôi điện. Đám người tuyệt vọng nhìn Thiên Khải Chi Trụ. Nó thực sự đã sụp đổ rồi.

Két ——

Vũ Hoàng ngẩng đầu. Không trung nứt ra thành một vòng tròn bao trùm mấy vạn dặm Đại Uyên Hiến rồi rơi xuống.

Đại trưởng lão Vũ tộc run rẩy nói: “Vũ tộc tàn rồi! Tận thế giáng lâm!”

Dưới tình thế cấp bách, Vũ Hoàng quay đầu nhìn về phía Lục Châu, khẩn cầu nói: “Coi như bản hoàng cầu xin ngươi, đừng ngăn cản bản hoàng! Huyền Trần ta cầu xin ngài!”

Lục Châu nhìn đám người Vũ tộc, lại nhìn không trung đang rơi xuống kia, khẽ thở dài một tiếng không nói gì nữa.

Thấy Ma Thần trầm mặc, Vũ Hoàng gật đầu, hai tay điểm chỉ vào đan điền. Đan điền hắn bốc cháy rừng rực.

“Đi!”

Tất cả các chiến sĩ Vũ tộc còn lại cũng đằng không bay lên, vọt về phía bầu trời, toàn bộ bọn hắn cũng đều thiêu đốt đan điền khí hải.

Bọn hắn gọi ra pháp thân, dùng toàn bộ tu vi và sinh mệnh của mình để nghịch thiên!

Bầu trời lúc này là một màu trắng xoá vì bị vô số pháp thân Vũ tộc chiếm cứ, tựa như một trời tuyết trắng. Ngay cả dải ngân hà tinh không đấu chuyển cũng không hùng vĩ bằng một màn này.

Vũ Hoàng dẫn đầu đoàn người, dùng năng lực pháp thân, dùng máu thịt của mình, dùng ý chí cương thiết để nghịch thiên. Hắn muốn nâng bầu trời này lên!

Ầm!

Trong giây phút Vũ Hoàng va vào thương thiên, hắn điên cuồng thổ huyết, lục phủ ngũ tạng bị chấn nát nhưng ý chí của hắn vẫn thiêu đốt đan điền khí hải, cung cấp đại lượng nguyên khí.

Từng tộc nhân Vũ tộc không khác gì Vũ Hoàng, như tre già măng mọc phóng lên bầu trời.

“A ——”

Vũ Hoàng gầm lên giận dữ, đề thăng tinh thần cho các chiến sĩ Vũ tộc, “Nâng lên cho ta!”

Ông ——

Nguyên khí bành trướng mênh mông như biển.

Thấy cảnh này, Lục Châu khẽ nhíu mày. Hắn không ngăn Vũ Hoàng lại, mỗi sinh mệnh đều có quyền được giãy giụa, dù là giãy giụa đó vô nghĩa tới cỡ nào.

Từng tộc nhân Vũ tộc tan thành tro bụi, nhưng thương thiên chỉ chậm lại một chút chứ không hề ngừng rơi.

Vũ Hoàng vô cùng bi phẫn, hắn đau đớn nhìn lên thương thiên quát to: “Vì cái gì?!”

Ầm ầm!

Hàng ngàn hàng vạn tộc nhân vỡ tan thành mây khói, tiêu vong giữa chân trời. Dưới áp lực của thiên đạo, tu vi của bọn hắn chỉ là một con số không, kết quả chỉ có một —— tử vong.
Chương 2159 Quang minh trở lại

Dịch hai chương này cảm động muốn khóc. T_T

Trời vẫn tiếp tục sập, một vũ nhân trẻ tuổi khóc lên: “Vũ Hoàng bệ hạ… ta đã cố hết sức. Thật xin lỗi...”

Hắn vừa nói xong, thân thể đã oanh một tiếng, tan biến giữa thiên địa.

“Vũ Hoàng bệ hạ…”

Có người còn chưa kịp nói ra một câu di ngôn nào, thân thể đã chia năm xẻ bảy.

Trên vai bọn hắn gánh lấy thương thiên, bọn hắn đã tận lực rồi… trên gương mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng, nhưng trong mắt lại có phần được giải thoát.

Nên kết thúc rồi.

Đúng lúc này, Lục Châu ngẩng đầu nhìn thương thiên, nhún người nhảy lên, gọi ra lam pháp thân.

Ông ——

Lam pháp thân giang hai tay nâng bầu trời lên. Thương thiên rốt cuộc cũng dừng lại.

“. . .”

Vũ Hoàng quay đầu nhìn về phía Lục Châu, trong mắt hiện lên vẻ khó có thể tin nổi.

Lục Châu thở dài một tiếng, nhìn Vũ Hoàng cả người đều là vết thương. “Ngươi làm vậy có đáng giá không?”

Đan điền khí hải của Vũ Hoàng đã bị thiêu đốt đến phần cuối. “Ta không quan tâm đáng hay không đáng, chỉ có nguyện ý hay không mà thôi.”

“Vì sao không chịu rời khỏi Đại Uyên Hiến?”

“Nơi này là căn cơ của Vũ tộc…” Vũ Hoàng nhìn xuống vực sâu bên dưới Thiên Khải Chi Trụ.

Lục Châu hiểu ý hắn, Vũ Hoàng nói chính là lực lượng dưới vực sâu.

Đây là vận mệnh rồi. Từ xưa đến nay đã có biết bao nhiêu tộc đàn tiêu vong, phủ bụi trong lịch sử trường hà. Văn minh nhân loại rồi sẽ có một ngày cũng tiêu tán tại thiên địa mà thôi.

Ầm!

Thương thiên lại bắt đầu rơi xuống. Lục Châu phất tay áo gọi ra kim pháp thân. Hai toà pháp thân sừng sững giữa trời cùng nâng tay đỡ lấy thương thiên.

Nhìn thấy song pháp thân, trong mắt Vũ Hoàng hiện lên tia kinh ngạc nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại. “Ma Thần vẫn là Ma Thần… nhưng Vũ tộc đã không còn là Vũ tộc.”

Hắn thở dài, đan điền khí hải bắt đầu khô quắt lại. Ngay cả song pháp thân chín quang luân cũng chỉ có thể khiến thương thiên ngừng rơi, không cách nào nâng được bầu trời. Huống hồ gì là Vũ tộc?

Vũ Hoàng từ từ bình tĩnh lại. Hắn nhẹ giọng nói: “Trước phút lâm chung, ta lại cầu xin ngài một việc.”

“Nói đi.”

“Xin ngài hãy viết lịch sử Vũ tộc vào trong sách sử Thái Hư.” Vũ Hoàng trịnh trọng nói.

Lục Châu nhìn Vũ Hoàng, nghiêm túc đáp: “Được.”

“Tạ ơn.”

Nói xong câu này, thân thể Vũ Hoàng bắt đầu hư hoá. Hắn nhìn thoáng qua Đại Uyên Hiến lần nữa rồi nhìn Lục Châu, trong mắt dường như có ý cười, có buông tay…

Lục Châu thu hồi song pháp thân.

Trời sập xuống, rơi vào Đại Uyên Hiến trong bí ẩn chi địa.

Lục Châu dùng lực lượng Thiên Đạo bao quanh Trấn Thiên Xử, phá thiên bay ra.

Phốc!

Trấn Thiên Xử tựa như một thanh lợi kiếm sắc bén xuyên thủng thương thiên, trong chớp mắt đã bay ra xa vạn dặm.

Ầm!!

Lục Châu quay đầu nhìn lại mảnh phế tích rồi nhìn về phía chân trời. Ánh chiều tà toả quang mang nồng đậm, chiếu rọi khắp “tân đại địa”.

Vô số sinh linh đã vẫn lạc, mà bí ẩn chi địa Đại Uyên Hiến lại có được tân sinh, lại lần nữa thấy quang minh!

Bầu trời xanh thẳm, thái dương vạn trượng chói mắt.

Thế nhưng…

Bên dưới quang minh lại chẳng còn một sinh linh nào.

Tam Thủ Tộc bị huỷ diệt.

Vũ tộc bị huỷ diệt.

Quán Hung tộc bị huỷ diệt.

Vạn thú, núi non, trường hà, cổ thụ… đều bị huỷ hoại chỉ trong chốc lát.

Trên không trung.

Lục Châu nhìn bầu trời xanh thẳm, suy nghĩ đến xuất thần.

Có đôi lúc hắn sẽ cảm thấy tự mình hoài nghi. Đây là kết quả hắn muốn sao? Hắn có thể lạnh lùng nhìn chúng sinh chết đi, cũng có thể bình tĩnh nhìn vô số nền văn minh vẫn lạc.

Nay sự việc xảy ra trước mắt, Lục Châu lại chỉ có thể nhẹ giọng tự hỏi: “Đáng giá không?”

. . .

Đứng từ xa quan sát Đại Uyên Hiến, Tư Vô Nhai, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa ngẩng đầu nhìn vầng thái dương rực rỡ, cảm giác rung động đến tận tâm hồn.

Một lúc lâu sau, Tư Vô Nhai mới lấy lại tinh thần nói: “Đại Uyên Hiến sụp đổ nhanh quá…”

“Thất sư huynh, bọn hắn… đều chết rồi sao?” Tiểu Diên Nhi nhẹ giọng hỏi. Dù đã bao nhiêu năm trôi qua, nàng vẫn không quen nhìn tận mắt sinh tử của người khác.

“Chết cả rồi.” Tư Vô Nhai thành thật đáp.

Hải Loa thở dài: “Vì sao lại không chịu rời đi?”

“Rất nhiều chuyện đều có ngoại lệ, chuyện này cũng vậy. Tộc đàn của bọn hắn sinh tồn trong bí ẩn chi địa đã mấy trăm ngàn năm, sao có thể nói đi là đi. Vũ tộc vốn xuất hiện từ thời thượng cổ, có thể truyền thừa tới bây giờ đều là nhờ lực lượng dưới vực sâu ở Đại Uyên Hiến. Rời đi cũng sẽ chết thôi…”

“Nhưng lưu lại chính là chết mà.”

“Dù có một chút hy vọng sống, cũng phải dốc toàn lực…” Tư Vô Nhai cảm khái nói, “Không có phồn hoa nào không trả giá bằng bạch cốt, không có thịnh thế nào không xây nên từ huyết lệ. Vũ Hoàng người này… thật đáng kính nể.”

Hải Loa và Tiểu Diên Nhi gật đầu.

Bầu trời thỉnh thoảng lại truyền tới âm thanh nứt toác, báo hiệu Thái Hư lúc nào cũng có thể sập xuống.

Tư Vô Nhai nhanh chóng lấy phù chỉ ra thiêu đốt, thông báo cho các đồng môn rời khỏi Thái Hư.

Khi liên hệ đến Minh Thế Nhân, hình ảnh xuất hiện là một mảnh hỗn độn, có tiếng người lười biếng truyền tới: “Ai đó? Cả ngày cứ rung rung miết, làm phiền giấc ngủ của ta.”

Tư Vô Nhai: “. . .”

Tiểu Diên Nhi nhắc nhở: “Tứ sư huynh, trời sập tới nơi rồi mà huynh còn ở đó ngủ, không sợ chết sao?!”

“Cái gì? Trời sập rồi?!”

Trong hình ảnh, Minh Thế Nhân vội vàng đứng lên nhìn quanh.

Ba người cạn lời.

Tư Vô Nhai nói: “Thời gian có hạn, những người khác đã rút khỏi Thái Hư, chỉ còn mình huynh chưa lĩnh ngộ đại đạo. Thiên Khải Chi Trụ sụp đổ nhanh hơn ta dự tính, huynh phải nhanh chân đến Cường Ngữ đi!”

Minh Thế Nhân hiểu được tầm quan trọng của vấn đề bèn nói: “Được rồi, ta xuất phát ngay.”

Nói xong hình ảnh đứt đoạn.

Tư Vô Nhai đứng lên nói: “Chúng ta cũng phải đi thôi, nơi này rất không an toàn.”

Ba người bay lên không trung, vọt về phía thông đạo gần nhất. Bay được nửa đường, Tư Vô Nhai bỗng cau mày nói:

“Hai vị sư muội, có cảm thấy nguyên khí nơi này đã thay đổi rồi không?”

Hải Loa gật đầu: “Cảm giác được, nguyên khí mỏng manh hơn trước rồi, đại đạo quy tắc đã phai nhạt.”

“Thiên địa sinh ra hạt giống Thái Hư, nay thiên băng địa liệt… chỉ sợ thông đạo cũng mất đi tác dụng.”
Chương 2160 Thập đại quy tắc hiện thế

Tư Vô Nhai nghĩ vậy, cảm thấy không yên tâm bèn lấy phù chỉ ra thông báo tin tức này cho mọi người rồi mới yên lòng tiếp tục phi hành.

. . .

Cùng lúc đó.

Ba vị Đại Đế đã tỉnh táo lại, từ bên ngoài bay trở lại Đại Uyên Hiến, đi tới bên cạnh Lục Châu.

“Lục huynh.”

Bạch Đế cười nói: “Song pháp thân, huynh đúng là đệ nhất nhân tự cổ chí kim. Bội phục, bội phục!”

Thanh Đế cũng nói phụ hoạ: “Trải qua trận này, Ma Thần là vô địch rồi.”

Ai dám không phục?

Lục Châu khẽ lắc đầu nói: “Còn có một người.”

Bọn họ đều biết Lục Châu đang nói ai, đều gật đầu tán đồng.

Thanh Đế nhìn về phía mảnh phế tích, thở dài nói: “Không ngờ Vũ tộc lại có khí phách như thế.”

“Đường nào cũng là chết mà.” Bạch Đế lắc đầu than thở.

Đúng lúc này, từ xa bay tới một đạo lưu quang. Khi đến gần đám người mới nhìn rõ ràng thân ảnh của hắn,

“Xích Đế?”

Xích Đế trông có vẻ chật vật, khi nhìn thấy ánh sáng rực rỡ và mảnh phế tích trước mặt, hắn kinh hãi nói: “Xảy ra chuyện gì thế?!”

“Ngươi không nhìn thấy?”

“Bản đế vừa vội trở về. Trường Thừa quá mức giảo hoạt, bản đế hao tổn không ít công phu mới giết được nó.”

“Thiên Khải Chi Trụ Đại Uyên Hiến đã sụp đổ, thời gian Thái Hư còn chèo chống được đã ngày càng ít.”

Đám người không khỏi cảm khái. Lục Châu bỗng hỏi: “Các ngươi có bận không?”

Bạch Đế đáp: “Lục huynh, ta có nhiều thời gian, có thể tâm tình với huynh.”

Ba vị Đại Đế còn lại cũng gật đầu tán đồng.

Lục Châu nói: “Tâm tình thì để sau đi. Đại Uyên Hiến sụp đổ sẽ bức đám hung thú và tu hành giả khác xâm nhập cửu liên. Các ngươi nhẫn tâm trơ mắt nhìn nhân loại chịu tai kiếp này?”

“. . .”

Hiểu rồi, lại muốn chúng ta lao động khổ sai.

“Đương nhiên phải ngăn cản bi kịch phát sinh.”

Lục Châu nghe vậy gật đầu: “Lão phu về kim liên, còn lại bát liên các ngươi tự chia nhau đi.”

Nói xong, hư ảnh Lục Châu loé lên, biến mất ở cuối chân trời.

“Ơ… Lục, Lục huynh?!” Bạch Đế vừa hô lên đã không thấy bóng người.

Các vị Đại Đế: “. . .”

“Bốn người chúng ta làm sao thủ hộ bát liên?”

“Chọn bốn nơi yếu nhất đi. Dù sao vẫn còn đệ tử Ma Thần hỗ trợ.” Bạch Đế nói, “Lát nữa bản đế sẽ liên lạc với Thất Sinh, hỏi xem ý kiến hắn thế nào.”

Đám người gật đầu.

. . .

Lòng người bàng hoàng.

Minh Thế Nhân đi tới Cường Ngữ, phát hiện tu hành giả nơi này đều vác hành lý trên lưng, không ngừng rời khỏi thành trì chạy về phía phù văn thông đạo như nạn dân chạy nạn.

“Khoa trương như vậy?”

Minh Thế Nhân bay tới, khắp nơi đều là tu hành giả đang chạy trốn, đường phố trong thành hiu quạnh, lầu các rỗng tuếch.

Hắn đi thẳng tới Thiên Khải Chi Trụ nội hạch nhưng phát hiện không có lấy một người trông coi.

“Hừm, không có cơ hội thi triển quyền cước, không thú vị gì hết.” Minh Thế Nhân trực tiếp bay thẳng tới nội hạch.

Khi hắn vừa định tiến vào trong, một tu hành giả vác hành lý sau lưng bay lướt qua hắn, thuận miệng nói:

“Sao ngươi còn chưa đi? Trời sập tới nơi rồi, nghe nói bên phía Chiêu Dương điện đã chết mấy trăm ngàn người, hung thú cũng chết vô số kể…”

Minh Thế Nhân quay đầu hỏi: “Ngươi chạy trốn sao?”

“Giờ không chạy thì chờ tới khi nào? Ta rốt cuộc cũng hiểu được Thánh Điện không đáng tin. Bây giờ ai ai cũng chạy tới cửu liên xin tị nạn, ngươi ở lại đây chờ chết hay gì?”

“Ta chỉ muốn nhìn một lần, sau đó sẽ đi.” Minh Thế Nhân đáp. “À, ngươi có biết người của Thánh Điện đi đâu cả rồi không?”

“Không biết! Nếu không ta đã chẳng bỏ trốn làm gì. Mẹ nó, còn không bằng tin tưởng Ma Thần!”

Nói xong người kia tức giận bỏ đi.

“. . .”

Minh Thế Nhân không do dự nữa, đi thẳng vào thông đạo nội hạch. Cảm giác được lực lượng đàn hồi muốn đẩy mình ra, hắn gọi ra Ly Biệt Câu lượn vòng trong thông đạo, cương ấn bộc phát giải khai lực cản.

Thân ảnh Minh Thế Nhân tựa như tia chớp xông vào trong nội hạch, tiến vào một không gian xám xịt.

Khác với những đồng môn còn lại, thế giới hắn bước vào rất ôn hoà, tràn ngập sinh cơ, khắp nơi đều là thảm thực vật xanh rì, vô biên vô hạn.

Minh Thế Nhân ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, không tài nào hiểu nổi. Nhưng nghĩ tới lời dặn dò của Tư Vô Nhai, hắn nghiêm túc ngồi xếp bằng xuống, lĩnh ngộ đại đạo.

Sinh cơ bốn phía cuồn cuộn hội tụ vào thân thể Minh Thế Nhân.

. . .

Càng ngày càng có nhiều hung thú đổ xô về cửu liên. Tu hành giả Huyền Dặc, Hi Hòa, Thượng Chương và Đồ Duy đều di chuyển tới các liên, tạo thành liên minh với người bản xứ, xây dựng phòng tuyến của nhân loại.

Để không khuếch trương chiến tranh giữa nhân loại và hung thú, quan chỉ huy quyết định tạo thành thế cân bằng với hung thú, cho phép bọn chúng lưu lại ở cửu liên để tị nạn nhưng không được có ác ý với nhân loại. Sau khi tai nạn kết thúc thì phải trở về.

Ngoài ra, liên minh còn giải quyết đám hung thú cố chấp không hiểu chuyện và đám người phản kháng kế hoạch người phát ngôn, những kẻ cảm thấy mình ưu việt hơn người khác, mà đại đa số những người này đều đến từ Thái Hư.

. . .

Hai canh giờ trôi qua tức thì.

Cường Ngữ đột nhiên phát ra tiếng nổ vang, Thiên Khải Chi Trụ nội hạch vỡ tan tành, quang hoa vạn trượng bắn ra ngoài.

Đám tu hành giả đang chạy trốn chỉ cảm thấy tận thế đến càng lúc càng gần, lại càng gia tăng tốc độ bỏ chạy.

Minh Thế Nhân trôi nổi trong hư không, cảm nhận được lực lượng quy tắc bành trướng. Hắn chậm rãi mở mắt, nhìn thấy xung quanh mình có đủ loại phù ấn quỷ dị, khi thì hoả diễm, khi thì bọt nước, khi thì đại thụ, lại có cả đất cát…

“Đây là…” Minh Thế Nhân không hiểu cho lắm. “Quy tắc gì đây?”

“Được rồi, không cần nghĩ nhiều. Trước rời khỏi nơi thị phi này đã.” Minh Thế Nhân nhìn quanh, chờ quang hoa biến mất mới bay thấp xuống, lén lén lút lút rời đi.

Nhưng đúng lúc này, sau lưng hắn lại vang lên tiếng vỗ tay: “Chúc mừng Minh tiên sinh lĩnh ngộ đại đạo.”

Minh Thế Nhân giật mình xoay người lại: “Hả? Là ngươi?”

Người vừa lên tiếng chính là Quan Cửu, đi sau lưng hắn là mười tên Thánh Điện Sĩ. Quan Cửu cười nói: “Ta chờ ngươi đã lâu.”

“Chờ ta làm gì?” Minh Thế Nhân cau mày.

“Minh Tâm Đại Đế có lệnh mời Minh tiên sinh đến Thánh Vực một lần.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK