Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1676

Lục Châu mở Đại Di Thiên Đại ra, lấy Thái Hư Huyền Đan, hộp gấm và Mệnh Cách Chi Tâm của Câu Trần ra đặt trước mặt.

“Mệnh Cách Chi Tâm của Câu Trần quá mạnh, dùng làm Mệnh Cách thứ mười chín không thích hợp.”

Hắn cất nó vào Đại Di Thiên Đại rồi nhìn về phía hộp gấm.

Hộp gấm trong lăng mộ, không biết dùng thực lực đại chân nhân có đủ để mở nó ra hay không?

Lục Châu đè tay xuống, nguyên khí cuồn cuộn chảy ra áp vào hộp gấm.

Rắc.

Nắp hộp phát ra âm thanh thanh thuý. Mở rồi!

Lục Châu mở nắp ra, đập vào mắt không phải là bí pháp tu hành hay linh đan diệu dược gì, cũng không phải vũ khí bảo bối, mà là một bộ trường bào Đạo gia.

“Y phục sao?”

Hắn nghĩ ngợi đủ đường, không ngờ thứ bên trong lại là một bộ y phục.

Lục Châu tiện tay phóng ra Nghiệp Hoả để thử độ bền của áo.

Xoẹt ——

Nghiệp Hoả đến cách y phục nửa tấc thì dừng lại, không cách nào lại gần.

Thú vị nha.

Lục Châu thử lại vài lần, Nghiệp Hoả vẫn không có tác dụng gì với nó. Thứ này khiến Lục Châu nhớ tới Vân Thường Vũ Y của Tiểu Diên Nhi cũng có tác dụng tương tự.

Lục Châu lại lấy Vị Danh Kiếm ra thử. Xoẹt!

Trường bào rách ra một đường.

“. . .”

Lục Châu bất đắc dĩ lắc đầu. “Thứ đồ gì…”

Thôi, hàng vỉa hè hư rồi thì bỏ, hắn cũng không định sử dụng đồ cùi bắp như vậy.

Nào ngờ, đúng lúc này trường bào lại tự động chữa trị vết chém trên thân áo, chỉ trong khoảnh khắc đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.

Lục Châu không khỏi kinh ngạc. Tấm áo này rốt cuộc làm bằng chất liệu gì?

Lục Châu lại vung ra một kiếm, quả nhiên vết chém lại tự động khép lại.

Đồ tốt!

Bàn tay nắm lại, nguyên khí truyền vào trường bào, Lục Châu cảm giác như mình đang xem một bức hoạ mênh mông giữa tinh hà, quỷ dị khó lường, từng sợi tơ vải nối liền thành một trận pháp.

Lúc này hắn mới nhìn ra, bộ trường bào này được dệt từ một sợi tơ bạc duy nhất! Chỉ một sợi chạy từ đầu đến đuôi, cuối cùng tạo thành một tấm trường bào Đạo gia. Trên thân áo có đồ hình thái cực âm dương tinh xảo đến cực hạn.

Lục Châu vui vẻ cởi bộ trường bào bình thường trên người ra, mặc bộ trường bào Đạo gia tinh xảo này vào.

Xoẹt ——

Kỳ kinh bát mạch toàn thân như được quán thông, tạo thành một thể vô cùng tự nhiên. Cả cơ thể hắn tiến vào loại trạng thái tự động tu hành.

“Diệu, thật diệu!”

Có bộ trường bào này, dù hắn không tu hành thì nguyên khí cũng sẽ cấp tốc khôi phục, thậm chí ngay cả lực lượng Thiên Tướng cũng tự động tăng lên.

Thứ này phối hợp với Tử Lưu Ly và Trấn Thọ Thung, chỉ cần nửa ngày đã có thể khôi phục lực lượng Thiên Tướng.

Nếu có một ngày lực lượng Thiên Tướng kéo dài không dứt, Lục Châu có thể dùng thủ đoạn của đại chân nhân để giao thủ với cả thánh nhân!

Lục Châu vui vẻ trở về chỗ ngồi, lấy Giảng Đạo Chi Điển ra, phối hợp với Thiên thư đồng thời lĩnh hội.

Trường bào phát ra một cỗ lực lượng vô hình, kéo ý thức của Lục Châu vào trong Giảng Đạo Chi Điển.

“Đạo cái gì, tu cái gì, đều là kứt chó.”

“Lão phu cố gắng cả đời, dùng tâm huyết đời mình truyền thụ cho thế nhân để đánh phá thiên địa ràng buộc…”

“Đáng tiếc… Cái gì là ma?”

“Sống trên nhân gian đủ lâu, người người đều là ma! Thế nhân gọi lão phu là ma… vậy thì làm ma đi.”

Ông ——

Ý thức Lục Châu lại tiến vào một không gian u ám không chút ánh sáng, xung quanh có sát cơ tứ bề. Đừng đạo hư ảnh không ngừng chém tới.

“Giết!”

“Giết!”

Kim liên, hoàng liên, hồng liên, hắc liên, bạch liên, tử liên, thanh liên, tịnh đế thanh liên… từng đoá liên toạ hiện ra trước mắt Lục Châu, hư ảnh giơ đao chém tới, sắc mặt ai nấy đều như hung thần.

“Tà ma ngoại đạo, không nên tồn tại trên thế gian này.”

“Ngươi đáng chết!”

“Ma mà cũng xứng giảng đạo?”

“Chết đi ——”

Soạt!

Lục Châu mở mắt ra, trên trán xuất hiện mồ hôi ướt đẫm.

Điều này khiến Lục Châu hơi kinh ngạc, từ khi bắt đầu tu hành đến nay hắn đã rất lâu rồi không đổ mồ hôi. Tu hành giả đều có thể khống chế được cơ thể, sẽ không giống người bình thường đổ mồ hôi khi mệt mỏi.

Không ngờ lĩnh hội Giảng Đạo Chi Điển lại gặp phải chuyện này.

Vốn cho rằng có thể thu hoạch được thêm thần thông Thiên thư từ Giảng Đạo Chi Điển, nào ngờ không có thu hoạch gì mà còn phải trải nghiệm cảm giác của chủ nhân nó —— bi thương, phẫn nộ, cuồng vọng, sợ hãi… các loại cảm xúc nồng đậm xâm nhập vào ý thức và não hải của Lục Châu.

May mắn là hắn không bị những tâm tình này ảnh hưởng.

“Trường bào?” Lục Châu hoài nghi là do trường bào và Giảng Đạo Chi Điển cộng minh nên mới xuất hiện tình huống này.

Rốt cuộc chủ nhân của Giảng Đạo Chi Điển đã trải qua những chuyện gì? Lục Châu lắc đầu thở dài một tiếng.

Cảm giác này không tốt lắm, tựa như mình là hiệp sĩ đổ vỏ á!

Lục Châu cất kỹ Giảng Đạo Chi Điển rồi nhìn lại giao diện thọ mệnh.

“Mất ba mươi ngày?”

Hack à? Rõ ràng chỉ mới trải qua có giây lát, sao lại nuốt mất 30 ngày tuổi thọ của lão phu rồi? Nếu bỏ đi tốc độ x100 lần của Trấn Thọ Thung thì cũng đã mất hết nửa ngày.

Lục Châu nhớ tới Tư Vô Nhai, lập tức sử dụng thiên nhãn thần thông ——

Trên không trung, không liễn đang lao vút đi giữa tầng mây mù u ám. Tần Nhân Việt và Giang Ái Kiếm đứng trên boong tàu quan sát bốn phía.

“Ngươi không báo cho Cơ lão tiền bối sao?” Giang Ái Kiếm hỏi.

“Ta đã truyền tin rồi, đừng lo lắng.” Tư Vô Nhai nói.

“Tốt lắm, không thiếu kiếm của ta là được rồi.”

Tư Vô Nhai cười nói: “Yên tâm.”

Lúc này Lục Châu mới chú ý thấy phù chỉ truyền tới động tĩnh, nhưng lúc nãy hắn hãm sâu vào trong mộng cảnh của Giảng Đạo Chi Điển nên không hề phát giác.

Lục Châu lấy phù chỉ ra xem rồi thu hồi. Tư Vô Nhai muốn đi Trọng Minh Sơn?

Nội dung trong thư rất đơn giản, chỉ có một câu: Có phát hiện mới về thiên địa ràng buộc, đồ nhi muốn đi đến Trọng Minh Sơn một chuyến, sư phụ đừng lo lắng.

Trong hình ảnh, bọn hắn đã bay tới Vô Tận Hải, nước biển bên dưới sóng đánh mãnh liệt.

Giang Ái Kiếm cười nói: “Quẹo trái đi thêm hai trăm dặm là đến Bồng Lai, có muốn ghé qua chỗ ta chơi một lát không? Sư phụ ta rất nhớ các ngươi đó.”
Chương 1677

“Hoàng đảo chủ và Cẩm Y cô nương vẫn khoẻ chứ?”

“Rất khoẻ, chỉ là mực nước biển cứ không ngừng dâng cao, đã chìm mất hai đảo nên bọn họ đang phiền muộn.”

“Vậy chúng ta ghé qua xem một lát đi.”

“Hoan nghênh nha!”

Không bao lâu sau, không liễn bay tới Bồng Lai đảo.

Tư Vô Nhai nhìn thấy hòn đảo ở giữa vẫn trôi nổi trên cao, mà bốn hòn đảo xung quanh đã bị nước biển bao phủ mất hai toà, mực nước vẫn còn đang dâng lên.

Lúc này, Hoàng Thời Tiết và Lý Cẩm Y dẫn theo các đệ tử bay tới, đôi bên thi lễ chào hỏi đối phương.

Huyền Thành Tử biết Tư Vô Nhai muốn đi Trọng Minh Sơn, bèn kinh ngạc nói: “Sao ngươi lại phải đến đó?”

“Ta luôn cảm thấy thiên địa ràng buộc có biến động, Trọng Minh Sơn nằm ở phía đông, có lẽ đi đến đó sẽ tìm được một số đáp án.” Tư Vô Nhai đáp.

Lý Cẩm Y mỉm cười: “Thất tiên sinh xem việc nghiên cứu thiên địa ràng buộc là truy cầu cả đời, thật khiến người khác kính nể.”

“Này này này, sư muội, ta cũng không có thua kém hắn nha.” Giang Ái Kiếm nói xen vào.

Lý Cẩm Y chỉ cười không nói.

Hoàng Thời Tiết nói: “Trọng Minh Sơn cách Bồng Lai đảo cả vạn dặm, vô cùng nguy hiểm. Ta và Lý Cẩm Y đi cùng ngươi một chuyến.”

Mấy năm gần đây kim liên giới đã thoát khỏi trói buộc, bọn hắn cũng có chút thành tựu, chỉ là còn cách Thiên Giới Bà Sa một đoạn ngắn. Ngay cả Giang Ái Kiếm thiên phú không tồi cũng chỉ mới là thập diệp.

Tư Vô Nhai lắc đầu: “Không cần, ta và Giang Ái Kiếm cùng đi là được.”

“Thêm một người thì thêm một phần lực lượng, đừng từ chối. Cơ huynh có đại ân với Bồng Lai đảo, nếu ta khoanh tay đứng nhìn thì trong lòng sẽ không thoải mái.” Hoàng Thời Tiết cười nói.

Thấy Tư Vô Nhai lại định cự tuyệt, hắn bèn nói tiếp: “Quyết định vậy đi, ta sẽ không làm chậm trễ thời gian của ngươi, chúng ta lập tức xuất phát. Những người khác trở về đi.”

“Vâng.”

Các đệ tử bay về Bồng Lai đảo.

Tư Vô Nhai nhìn mấy hòn đảo, thuận miệng hỏi: “Hoàng đảo chủ không định chuyển nhà sao?”

“Hầy, Bồng Lai đảo là căn cơ của chúng ta, không có gốc rễ làm sao mà sinh tồn?” Hoàng Thời Tiết thở dài, “Chỉ hy vọng hiện tượng mất cân bằng sẽ kết thúc sớm.”

Tư Vô Nhai không nói gì nữa, khống chế không liễn bay về hướng đông.

Trên Vô Tận Hải mênh mông vô tận truyền đến tiếng sóng biển vỗ soàn soạt và tiếng hải thú kêu lên.

“Mọi người cẩn thận một chút, tuy bình thường hải thú không bay lên đến tầng cao này nhưng bây giờ đang là lúc mất cân bằng, không thể nói trước được.” Tư Vô Nhai dặn dò.

Vừa nói xong, trong mê vụ xuất hiện một con hải thú phóng lên hình vòng cung, Giang Ái Kiếm giật mình nhảy dựng lên.

“Miệng quạ đen! Nói gì là trúng nấy hà!”

Oành! Hải thú đáp xuống mặt biển. Tư Vô Nhai không trả lời hắn mà tăng tốc không liễn, lao vọt về phía trước.

Lục Châu nhìn thấy trong làn mê vụ, dưới mặt biển có một vệt bóng đen. Bóng đen kia bao trùm cả đại hải, không biết dài rộng bao nhiêu…

Lục Châu thu hồi thần thông rồi gọi: “Người đâu.”

Bốn huynh đệ Khổng Văn lập tức chạy tới. “Các chủ!”

“Thông tri cho tất cả mọi người, lập tức trở về Ma Thiên Các.”

“Vâng.”

Bốn huynh đệ Khổng Văn lập tức chia nhau đi truyền lệnh.

Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đình chỉ luận bàn, không kịp nói một câu với Tiểu Chu và Tiểu Ngũ, vội vã bay về đạo trường.

Nhan Chân Lạc và Lục Ly cấp tốc tập hợp, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa vốn ở trong đạo trường nên không bao lâu sau mọi người đã tụ tập đông đủ.

Ai nấy đều vô cùng kỳ quái, không rõ vì sao lại đột ngột trở về Ma Thiên Các. Mà Vu Chính Hải thì càng nghi hoặc khó hiểu, hiện tại hắn đã là mười hai Mệnh Cách, đang chuẩn bị thông qua Mệnh Quan thứ hai, mỗi ngày đều nghiên cứu cách xông qua Câu Thiên Tác Đạo. Bây giờ trở về sẽ loạn hết kế hoạch của hắn.

“Sư phụ, đã xảy ra việc gì thế?” Vu Chính Hải hỏi.

“Lão thất đến Trọng Minh Sơn, nơi đó cực kỳ nguy hiểm, hẳn là có hải thú cường đại ẩn hiện.” Lục Châu nói.

Hắn không nhắc tới chuyện Thái Hư, hiện tại Lục Châu chỉ mong các đồ đệ chăm chỉ tu hành, đừng suốt ngày đi quậy, sớm ngày trở thành Chí Tôn là được.

Vu Chính Hải nghi hoặc nói: “Lão thất làm việc rất ổn thoả, sẽ không đặt mình vào tình cảnh nguy hiểm. Vì sao lần này lại lỗ mãng như vậy nhỉ?”

“Kẻ trí nghĩ được ngàn điều nhưng vẫn có lúc bỏ sót một điều.” Ngu Thượng Nhung nói, “Lần trước thất sư đệ cùng huynh hợp tác, đã phạm phải không ít sai lầm ch mạng.”

Vu Chính Hải gãi gãi đầu: “Việc này không trách thất sư đệ, hắn biết cách dụng binh, cũng biết cách làm thế nào để đạt được mục đích. Chỉ là hắn không biết cách để trở thành Giáo chủ tốt.”

Lục Châu ngắt lời hai người:

“Nếu đã đến đông đủ thì lên đường thôi.”

“Vâng.”

Tần Nhân Việt vừa hay tin Lục Châu muốn rời đi, vội vàng dẫn theo bốn mươi chín kiếm khách chạy tới.

Thấy đám người Lục Châu đã bay lướt lên không trung, hắn vội vàng gọi: “Lục huynh xin dừng bước! Có chuyện gì mà huynh gấp gáp rời đi như vậy?”

Lục Châu quay đầu nói: “Có việc gấp cần xử lý, không thể tiếp tục lưu lại nơi này.”

Tần Nhân Việt lộ vẻ tiếc nuối nói: “Ta còn chưa chiêu đãi Lục huynh cho đàng hoàng… nếu Lục huynh đã muốn đi thì ta cũng không ngăn nữa. Nguyên Lang.”

“Có đệ tử.”

“Ngươi dẫn Lục huynh đến phù văn thông đạo đi.”

“Vâng.”

Lục Châu khẽ gật đầu nói: “Chờ sau khi sự tình được giải quyết, lão phu sẽ quay lại đây.”

“Ta lúc nào cũng cung nghênh huynh ghé thăm.”

Nguyên Lang dẫn theo đám người Ma Thiên Các đi qua phù văn thông đạo của Tần gia, trở về kim liên giới.

. . .

Kim liên, cách Thần Đô ba mươi dặm.

Quang mang loé lên, đoàn người Ma Thiên Các xuất hiện.

Nguyên Lang nhìn quanh bốn phía, thấy không trung u ám không ánh sáng, hung thú bay lượn đầy trời bèn chắp tay nói:

“Hiện tượng mất cân bằng tại kim liên giới càng lúc càng nghiêm trọng. Lục chân nhân, nếu ngài cần, bốn mươi chín kiếm khách sẽ tức tốc đến kim liên chi viện.”

Thực lực Ma Thiên Các tuy là không tệ nhưng số lượng ít, tinh anh Hắc Tháp Bạch Tháp cũng có hạn. Nếu có bốn mươi chín kiếm khách giúp đỡ thì càng an toàn hơn, nghĩ vậy Lục Châu gật đầu đồng ý.
Chương 1678

Nguyên Lang thấy hắn gật đầu, vội vàng nói: “Ngày mai ta sẽ dẫn người đến ngay.”

Minh Thế Nhân đi tới, dùng cùi chỏ chọt Nguyên Lang một cái, thấp giọng nói: “Ngươi thật là thú vị, có hứng thú gia nhập Ma Thiên Các không a?”

Nguyên Lang: “? ? ?”

Lục Châu quay đầu trừng mắt nói: “Đừng chậm trễ thời gian.”

Đám người lập tức theo chân Lục Châu bay về phía Thần Đô.

Nguyên Lang gãi gãi đầu nhìn đoàn người đã đi xa, khẽ lẩm bẩm: “Giờ nói đồng ý có phải là chậm quá rồi không?”

. . .

Các tu hành giả Thần Đô đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên, hiếu kỳ không thôi. Bên trong hoàng thành là khu vực cấm phi hành, dám làm như vậy đều là đại lão một phương.

Không bao lâu sau, đoàn người Lục Châu đã đến hoàng cung.

Đúng lúc này, vèo một tiếng, một đạo kim sắc tiễn cương vạch phá bầu trời bay về phía Lục Châu.

Đám tu hành giả và lão bách tính trong thành vừa nhìn đã biết tiễn cương của ai.

“Là đệ nhất thần xạ thủ Hoa Nguyệt Hành!”

Mấy năm nay, Hoa Nguyệt Hành canh giữ ở Thần Đô, bắn giết vô số hung thú, từ lâu đã trở thành thần tượng của đám tu hành giả trẻ tuổi trong thành.

Lục Châu thản nhiên dùng hai ngón tay kẹp lấy tiễn cương. Soạt ——

Tiễn cương hoá thành nguyên khí tiêu tán giữa không trung.

Đoàn người tiếp tục bay về phía trước mà không dừng lại một giây nào. Tình cảnh này khiến đám người trong thành không khỏi sửng sốt.

Hoa Nguyệt Hành còn đang kinh ngạc, vừa định thiêu đốt phù chỉ kêu gọi cứu binh thì đã nghe thấy một giọng nói uy nghiêm từ xa truyền tới.

“Hoa Nguyệt Hành.”

Tuy còn chưa nhìn rõ dung mạo của đối phương nhưng giọng nói này vô cùng quen thuộc, Hoa Nguyệt Hành chấn kinh hô lên: “Các chủ!”

Tu hành giả và đại nội cao thủ trong thành vội vã lăng không bay lên, nhìn về phía đoàn người vừa đến.

Đám người Hắc Tháp và Bạch Tháp đã giảng hoà từ lâu để chung tay đối phó với hiện tượng mất cân bằng. Từng người lao vụt lên không trung, gọi ra pháp thân.

Lục Châu thấy vậy, gọi ra toà kim sắc pháp thân cao gần hai trăm trượng nhập vào trong mây mù, uy nghiêm gọi: “Chiêu Nguyệt.”

Một nữ tử từ trong hoàng cung bay vụt ra, tâm thần đại chấn. Nhìn thấy Lục Châu, nàng lập tức lăng không quỳ bái: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”

Toàn bộ tu hành giả trong Thần Đô và đám người Hắc Tháp Bạch Tháp đều chấn động ngẩng đầu nhìn toà pháp thân khổng lồ, đồng thời hành lễ.

“Bái kiến Lục các chủ.”

“Bái kiến Cơ tiền bối.”

[Ting — thu hoạch được 2.350 người thành kinh lễ bái, ban thưởng 2.350 điểm công đức.]

Đám bách tính trong thành lập tức hiểu ra, thần thủ hộ mà bọn hắn thờ phụng đã trở về rồi! Ai nấy đều vội vàng quỳ xuống lễ bái.

[Ting — thu hoạch được 105.500 người thành kính lễ bái, ban thưởng 105.500 điểm công đức.]

Lục Châu chỉ định dùng pháp thân để cho đám người Hắc Tháp Bạch Tháp và đại nội cao thủ biết hắn trở về, lại không ngờ rằng sẽ thu được nhiều điểm công đức như thế.

Thấy điểm công đức đã ngừng tăng, Lục Châu thu hồi pháp thân vào. Đám tu hành giả Thần Đô đều thở phào như trút được áp lực.

“Đứng lên rồi nói.”

Thân ảnh Lục Châu nhoáng lên, xuất hiện trước mặt Chiêu Nguyệt khiến nàng giật mình, trong lòng thầm nghĩ, sư phụ đi ra ngoài nhiều năm, không ngờ tu vi lại tịnh tiến nhiều như thế.

Chiêu Nguyệt đứng dậy. Hoa Nguyệt Hành từ xa bay tới quỳ xuống nói: “Thuộc hạ không biết là Các chủ trở về, mong Các chủ thứ tội!”

Nhan Chân Lạc lên tiếng giới thiệu: “Vị này là thần xạ thủ Ma Thiên Các, Hoa Nguyệt Hành.”

Bốn huynh đệ Khổng Văn chắp tay hành lễ. Hoa Nguyệt Hành lập tức biết mấy người này là tân nhân mới đến.

Lục Châu nói: “Tiễn thuật tiến bộ không ít, tu vi bao nhiêu rồi?”

Hoa Nguyệt Hành đáp: “Thuộc hạ hổ thẹn, mấy năm nay tiến bộ có hạn, chỉ vừa bước vào Thiên Giới Bà Sa.”

Nàng vốn là thiên tài tu hành, chỉ trong vòng mười năm tiến vào Thiên Giới Bà Sa đã là không dễ.

Lục Ly nói: “Việc này thật kỳ lạ. Ta đã luôn cảm thấy kỳ quái, vì sao tu hành giả kim liên giới luôn tiến bộ nhanh hơn người khác một chút?”

“Tu hành giả kim liên tiến bộ nhanh?”

“Đúng vậy, nguyên nhân cụ thể là gì thì ta không biết, có lẽ… do khí hậu dưỡng thành cũng không chừng.” Lục Ly gãi đầu nói.

Đám người bật cười ha hả, cho là Lục Ly đang nói đùa, không ai để ở trong lòng.

Chiêu Nguyệt nói: “Sư phụ, sao người lại trở về?”

“Vào trong rồi nói.”

“Vâng, mời sư phụ.”

. . .

Trong đại điện.

Thái giám Lý Vân Triệu nghe tin Lục các chủ trở về, cấp tốc dẫn theo Thái hậu đến diện kiến.

Lục Châu vốn không định lưu lại lâu, chỉ muốn vào trong nói chuyện một chút rồi chạy tới Bồng Lai đảo. Nhưng thấy Thái hậu đến, hắn nghi hoặc hỏi: “Thái hậu?”

Thái hậu run rẩy nói: “Ai gia nghe nói Cơ các chủ trở về, cho dù thân thể này không chịu nổi cũng phải đến gặp ngài một lần.”

Lý công công nói bổ sung: “Cơ lão tiền bối, là như thế này, mấy năm nay Thái hậu nghĩ ra rất nhiều chuyện, có một việc muốn thỉnh cầu ngài.”

Lục Châu gật đầu: “Nói đi.”

Dù sao bà ta cũng là bà ngoại của Chiêu Nguyệt, Lục Châu đương nhiên không thể khoanh tay mặc kệ.

Thái hậu gật đầu, chậm rãi hỏi: “Giang Ái Kiếm… có phải là tôn tử Lưu Trầm đáng thương của ai gia không?”

Lục Châu khẽ nhíu mày. Vốn cho rằng lão thái thái sẽ hồ đồ cả đời, không ngờ rốt cuộc vẫn nhận ra.

Lục Châu gật đầu xác nhận: “Đúng vậy.”

Cho dù Thái hậu đã đoán được từ trước, nhưng nghe được câu trả lời của Lục Châu vẫn chấn động toàn thân, ngả người ra sau. Cũng may có Lý công công đứng sau nâng đỡ.

Thái hậu bật khóc nức nở.

Lý công công kéo một chiếc ghế đến đỡ Thái hậu ngồi xuống, không ngừng an ủi.

Thái hậu nói: “Ai gia đều nhớ, đều nhớ ra rồi… hài tử đáng thương, hắn đang ở đâu?”

Lục Châu nói: “Hắn đang sống rất tốt.”

“Vì sao hắn không trở về? Ai gia muốn gặp hắn… ai gia nợ hắn, hoàng đế nợ hắn…”

“Ngươi không nên tự trách. Hoàng thất xảy ra nhiều chuyện như vậy, không phải là lỗi của ngươi. Hắn đi Bồng Lai đảo bái sư học nghệ, trở thành cao thủ một thời. Vì sao hắn không trở về thì ngươi nên tự hiểu, lão phu không cần phải giải thích lại nữa.” Lục Châu nói.

Thái hậu ngừng khóc, hành lễ với Lục Châu: “Nếu có thể, cầu xin ngài mang hắn về đây một lần.”
Chương 1679

“Việc này…”

Lục Châu do dự, hắn không muốn phải ép buộc Giang Ái Kiếm trở về nhận tổ tông.

Thái hậu đột nhiên kích động ngất đi. Lý công công lập tức xem mạch rồi thở dài nói:

“Bi thương quá độ… Từ khi Thái hậu nhớ ra điện hạ, cả ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, thân thể sa sút. Vốn không còn sống được bao lâu, nếu không nhờ ngày đêm tưởng niệm tôn tử, e là Thái hậu đã…”

Lục Châu nhấc chưởng, lam liên bay ra đáp lên người Thái hậu. Không bao lâu sau, Thái hậu tỉnh lại.

Tâm bệnh phải có tâm dược, cho dù chữa khỏi tật bệnh bên ngoài cũng chỉ trị được ngọn, không trị được gốc.

“Chẳng lẽ… tâm nguyện cuối cùng của ai gia không thể hoàn thành được sao?” Thái hậu cảm khái nói.

Lục Châu đứng dậy. “Lão phu đáp ứng ngươi, sẽ mang hắn trở về đây.”

Thái hậu nghe vậy, vui vẻ nói: “Thật sao?”

Lục Châu gật đầu. Thái hậu lập tức bỏ đi hết mặt mũi hoàng gia, quỳ xuống đất ở trước mặt mọi người.

“Thái hậu!”

“Bà ngoại.”

Lục Châu đẩy một chưởng, một cỗ lực lượng mềm mại nâng Thái hậu dậy, không để bà ta quỳ xuống.

“Ngươi không khoẻ, không cần hành đại lễ. Lý Vân Triệu.” Lục Châu liếc nhìn Lý công công.

Lý Vân Triệu hiểu ý, lập tức chạy tới thấp giọng vỗ về Thái hậu rồi mang bà rời khỏi đại điện.

Đám người thở dài một tiếng.

Lục Châu ngồi xuống nói: “Mấy năm nay tình hình Thần Đô thế nào?”

“Được sự giúp đỡ của Hắc Tháp Bạch Tháp, mọi việc thuận lợi không có trở ngại. Lần trước Bạch Ất đến từ thanh liên giới đã bị tam sư huynh xử lý.” Chiêu Nguyệt nói.

Tu hành giả Bạch Tháp Hắc Tháp chắp tay.

Lục Châu nói: “Các ngươi đã xuất lực không ít, có yêu cầu gì cứ việc nói, lão phu sẽ tận lực đáp ứng.”

Tu hành giả Bạch Tháp xua tay nói: “Đây đều là việc chúng ta phải làm, bạch liên và kim liên có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, chúng ta sao lại ham muốn bảo vật của tiền bối.”

Tu hành giả Hắc Tháp cũng cao giọng nói: “Tâm ý của Lục các chủ chúng ta xin nhận, nếu thật sự có mưu cầu gì thì chúng ta đã không ở đây.”

Lục Châu gật gật đầu. “Được rồi.”

Lấy Phong Linh Cung ra, Lục Châu ném nó cho Hoa Nguyệt Hành: “Cung này có thể trợ giúp ngươi, cầm đi.”

Hoa Nguyệt Hành nhận lấy, cảm giác được thân cung truyền đến sức mạnh bí ẩn khó lường mà Lạc Nguyệt Cung không cách nào so sánh, liền cảm kích nói: “Tạ ơn Các chủ!”

Nàng đứng sang một bên, chơi đùa Phong Linh Cung, yêu thích đến nỗi không thể rời tay.

Tu hành giả Bạch Tháp Hắc Tháp: “. . .”

Lục Châu cảm giác được ánh mắt những người khác trở nên nóng rực, thầm nghĩ, Ma Thiên Các còn nhiều người như vậy, sau này gặp vũ khí tốt phải thu thập mới được. Tuy là hắn không cần nhưng có thể đề thăng thực lực cho Ma Thiên Các.

“Sư phụ, bây giờ chúng ta xuất phát chưa?” Vu Chính Hải hỏi.

Lục Châu lắc đầu nói: “Chờ một lát đã.”

Hắn cần phải xác nhận lại tình hình của Tư Vô Nhai trước.

Vu Chính Hải gật đầu nói: “Đồ nhi rất tưởng niệm các huynh đệ U Minh Giáo…”

Từ khi đến hồng liên giới, Vu Chính Hải và các huynh đệ U Minh Giáo không có cơ hội gặp mặt. Dù sao cũng từng là huynh đệ đồng sinh cộng tử, lần này trở về hắn cũng muốn nhân cơ hội đi thăm bọn họ một lần.

Lục Châu vung tay áo nói: “Đi đi. Đi sớm về sớm.”

“Tạ sư phụ.”

Vu Chính Hải lập tức xoay người rời khỏi đại điện.

Lúc này, Tần Nại Hà cũng khom người đi vào: “Các chủ.”

“Ngươi tới đúng lúc lắm, lão phu đã gặp Tần Nhân Việt, hắn đã đồng ý chuyện của ngươi.”

Tần Nại Hà quỳ một gối xuống nói: “Đa tạ Lục các chủ.”

Lục Châu gật đầu nói tiếp: “Ngươi là người tự do, có tu vi gần với cấp bậc chân nhân nhất trong Ma Thiên Các. Lão phu coi trọng thiên phú của ngươi, đây là Lam Thuỷ Tinh có thể trợ giúp cho việc tu hành.”

Lục Châu vung tay lên, Lam Thuỷ Tinh bay về phía Tần Nại Hà.

Đây là viên Lam Thuỷ Tinh lấy trong Thiên Khải Chi Trụ ở Ngung Trung.

Đám người nhìn mà chảy nước bọt ròng ròng. Tu hành giả Hắc Tháp Bạch Tháp đỏ mắt không thôi: “. . .”

Bây giờ rút lại lời nói hồi nãy còn kịp không?

Tần Nại Hà cầm lấy Lam Thuỷ Tinh, kinh ngạc không thôi. Hắn đương nhiên biết vật này quý giá cỡ nào, đã có biết bao nhiêu người vì nó mà mạo hiểm đến bí ẩn chi địa.

Tuy nó không bằng hạt giống Thái Hư nhưng lại vượt xa những bảo bối khác. Các chủ có mười vị đệ tử, Lam Thuỷ Tinh này lẽ ra không đến phiên hắn. Hơn nữa hắn mới gia nhập chưa được bao lâu, chẳng lẽ đây là đề kiểm tra của Các chủ?

Tần Nại Hà nâng Lam Thuỷ Tinh lên nói: “Đa tạ Các chủ hậu ái, vật này quá mức trân quý, ta không thể thu nhận. Mười vị tiên sinh đều ưu tú hơn ta rất nhiều, mong Các chủ thu hồi.”

Lục Châu lắc đầu: “Lão phu cho ngươi, ngươi cất đi.”

“Nhưng mà mười vị tiên sinh…” Tần Nại Hà không hiểu nổi.

Minh Thế Nhân nói: “Việc này ngươi không cần quan tâm, sư phụ cho ngươi thì ngươi cứ cầm là được, đừng có cự tuyệt nữa.”

Ta sẽ không nói cho ngươi biết, đồ chơi này chẳng có tác dụng gì với bọn ta cả.

Khổng Văn biết rõ Minh Thế Nhân có hạt giống Thái Hư, bèn nói: “Tần huynh, nếu huynh không cần thì cho ta đi?”

Tần Nại Hà: “? ? ?”

Lục Châu nói bổ sung: “Lam Thuỷ Tinh đã thuộc về ngươi, ngươi muốn cho ai thì tuỳ. Lui xuống đi.”

Tần Nại Hà lập tức cất Lam Thuỷ Tinh vào ngực áo, động tác lưu loát thành thạo vô cùng.

Hắn lùi sang một bên, liếc Khổng Văn một cái. Muốn đồ của ta hả? Không có cửa nha!

Khổng Văn chẹp chẹp mấy tiếng, tiếc rẻ lắc đầu.

“Những người khác lui ra đi.” Lục Châu phất tay nói.

Đám tu hành giả Hắc Tháp Bạch Tháp cung kính rời khỏi đại điện. Trong điện chỉ còn lại người Ma Thiên Các.

Lục Châu cũng bảo bọn hắn lui xuống nghỉ ngơi. Chờ khi không còn ai, Lục Châu mới thi triển thần thông Thiên thư để quan sát các đồ đệ.

Đoan Mộc Sinh và Lục Ngô đang thủ hộ ở Mê Vụ Sâm Lâm, mỗi khi có tu hành giả đến gần đều bị Lục Ngô doạ bỏ chạy. Lục Ngô rất thông minh, nó đi lại khắp nơi trong Mê Vụ Sâm Lâm khiến đám tu hành giả hiếu kỳ không thể xác định được vị trí của nó.
Chương 1680

Diệp Thiên Tâm vẫn đang tu hành ở Bạch Tháp, Mệnh Cách Chi Tâm trong Bạch Tháp rất đầy đủ cho nàng đề thăng tu vi. Có lẽ vì được Lam Hi Hoà trông chừng nên Bạch Tháp vẫn rất yên ổn.

Tiếp theo chính là lão bát Chư Hồng Cộng.

Phù văn thông đạo ở hoàng liên đã hoàn thành, vết thương của lão bát cũng đã hồi phục từ mấy năm trước. Phần lớn thời gian hắn đều dùng để đào Huyền Vi Khoáng Thạch và các loại tài nguyên khác.

Cuối cùng, Lục Châu quan sát Tư Vô Nhai ——

Trên mặt biển mênh mông ngập trong sương mù, phía dưới truyền đến âm thanh nước biển cuồn cuộn.

“Ta cứ cảm thấy không ổn… hay là chúng ta rút lui đi.” Giang Ái Kiếm nói.

Tư Vô Nhai cười: “Không muốn lấy kiếm nữa à?”

“Đừng nha, ngươi thật là keo kiệt!”

Lý Cẩm Y đứng trên boong tàu quan sát phía dưới, bỗng nói: “Sư huynh, sao ta cảm giác đám hải thú này đang tiến về phía Bồng Lai đảo nhỉ?”

Nghe vậy, Giang Ái Kiếm và Hoàng Thời Tiết lập tức đi tới quan sát. Dưới biển là vô số hải thú đang bơi về phía Bồng Lai.

Hoàng Thời Tiết cau mày nói: “Bồng Lai Môn không ngại, nhưng bách tính ở gần đó sẽ gặp tai ương. Truyền tin về, bảo bách tính nhanh chóng rời đi.”

“Vâng.”

Lý Cẩm Y truyền tin tức đi.

“Đằng trước ——”

Soạt! Một con hải thú nhảy vút qua không trung.

“Giảm tốc độ!” Giang Ái Kiếm kinh hô.

Tư Vô Nhai bẻ lái, không liễn đột ngột xoay 90 độ, tránh né con hải thú kia. Thuỷ tiễn bắn lên đầy trời, tấn công về phía không liễn.

Giang Ái Kiếm trừng to mắt nói: “Mịa nó đó là thứ gì?!”

Đám người quay đầu nhìn. Sóng biển dâng lên cao ngập trời tựa như tận thế giáng lâm.

Tư Vô Nhai lập tức tăng tốc. “Không liễn này đã được ta cải tiến, đừng lo lắng.”

Nguyên khí bao bọc lấy toà không liễn, biến nó thành một hình bầu dục hẹp dài, xuyên toa trong không trung với tốc độ nhanh gấp trăm lần lúc trước.

Vù ——

Không liễn vạch phá bầu trời, trong chớp mắt đã bay ra xa vạn trượng.

Tư Vô Nhai hít sâu một hơi. Tốc độ tuy nhanh nhưng tiêu hao rất nhiều nguyên khí.

Đám người quay đầu nhìn lại, thứ vừa khiến nước biển dâng lên tới mây xanh là một con quái vật khổng lồ toàn thân đen nhánh.

Bốn người đổ mồ hôi lạnh, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi nhìn con hải thú kia.

“Thật… thật lớn…” Giang Ái Kiếm kinh hãi tới mức hai chân mềm nhũn.

“Đi mau!!”

Hoàng Thời Tiết vội vàng truyền nguyên khí vào người Tư Vô Nhai, không liễn lại tăng tốc bay vọt về phương xa, tựa như một chiếc thuyền con chao đảo giữa cuồng phong vũ bão.

Bốn người thay phiên nhau truyền nguyên khí, bay suốt cả nửa ngày mới có thể rời khỏi tầm nhìn của con quái vật khổng lồ kia.

Hai ngày sau.

Không liễn rời khỏi khu vực mưa to như trút, tiến vào một khoảng trời quang mây tạnh.

Đám người sống sót sau tai nạn, thở phào một hơi.

“Suýt chút nữa đã thành đồ ăn trong bụng nó, không được, ta cần thêm mấy thanh kiếm mới an ủi được tâm hồn này…” Giang Ái Kiếm liên tục lắc đầu nói.

Tư Vô Nhai bình ổn lại tâm tình, thản nhiên nói: “Nếu ngươi không muốn mấy thanh kiếm đó nữa thì ta cất lại.”

Giang Ái Kiếm lườm hắn một cái.

Lúc này, Lý Cẩm Y bỗng chỉ tay về phía trước: “Sư huynh nhìn kìa.”

Đám người nhìn sang. Tại phía đường chân trời xuất hiện một toà sơn phong xanh um tươi tốt trông như một phiến lá đang trôi giữa mặt biển.

“Đến Trọng Minh Sơn rồi.” Tư Vô Nhai nói.

“Đây… đây là Trọng Minh Sơn? Ngươi không nói đùa chứ?” Giang Ái Kiếm tròn mắt hỏi.

Tư Vô Nhai gật đầu: “Đúng vậy.”

“Ngươi đã từng tới nơi này?” Hoàng Thời Tiết tò mò hỏi.

“Ta thấy nó trong mộng.” Tư Vô Nhai đáp.

“. . .”

Đùa vậy không buồn cười tí nào luôn đó.

Thấy đám người không tin, Tư Vô Nhai nói: “Tuỳ các ngươi có tin hay không, ta thật sự nhìn thấy nó trong mộng, mà còn là rất nhiều lần, cảnh tượng này vẫn luôn quanh quẩn trong đầu ta… Có lúc trông nó như nhân gian tiên cảnh, có lúc lại tựa như hòn đảo của ác ma.”

Giang Ái Kiếm nhún vai: “Nhân gian tiên cảnh thì ta đồng ý, còn hòn đảo ác ma thì không giống…”

Tư Vô Nhai ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời gay gắt trên đầu: “Trời tối thì sẽ giống thôi.”

“. . .”

Lời này thật khiến người ta sợ hãi.

Đúng lúc này, Hoàng Thời Tiết cảm giác được phù chỉ truyền tới động tĩnh, liền lấy nó ra thiêu đốt.

Trong hình ảnh hiện ra một đệ tử Bồng Lai Môn đang vội vàng nói: “Sư phụ, không ổn rồi, hải thú vây công Bồng Lai đảo, mọi người không rời đi được!”

Hoàng Thời Tiết cau mày: “Phi liễn đâu?”

“Phi liễn chứa không hết, nước biển dâng cao quá nhanh…”

Trong hình ảnh, nước biển đang cấp tốc dâng lên, các hòn đảo xung quanh đã bị nhấn chìm một nửa.

Tư Vô Nhai nói: “Trở về đi.”

“Trở về?” Bọn hắn vất vả lắm mới đến được đây, bây giờ lại phải trở về?

“Lần sau quay lại Trọng Minh Sơn cũng được, chúng ta phải xử lý nguy hiểm trên Bồng Lai đảo trước.” Tư Vô Nhai nói.

Hoàng Thời Tiết gật đầu. Tư Vô Nhai vừa định bẻ lái không liễn thì phù chỉ truyền đến động tĩnh.

Hắn mở phù chỉ ra xem, mừng rỡ nói: “Bồng Lai đảo hẳn là sẽ không sao.”

“Vì sao?” Hoàng Thời Tiết nghi hoặc đi tới, nhìn vào thông tin trên phù chỉ, lập tức vui vẻ trở lại. “Cơ huynh trở về? Quá tốt rồi, có Cơ huynh giúp đỡ, Bồng Lai đảo chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì!”

Hoàng Thời Tiết lập tức truyền tin này cho đệ tử Bồng Lai Môn, bảo bọn hắn cố chèo chống tới khi Ma Thiên Các chi viện.

Đám người yên lòng tiếp tục bay về phía Trọng Minh Sơn.

Giang Ái Kiếm sờ cằm, đột nhiên suy tư: “Ta cảm thấy rất kỳ quái… vì sao hải thú lại xuất hiện vào lúc này?”

“Mất cân bằng trở nên nghiêm trọng.” Tư Vô Nhai đáp.

“Vậy vì sao Trọng Minh Sơn lại không bị mất cân bằng?” Giang Ái Kiếm chỉ tay về phía hòn đảo tắm trong ánh mặt trời, yên tĩnh tường hoà.

Tư Vô Nhai lắc đầu nói: “Bây giờ kết luận còn hơi sớm, đợi đến đó rồi nói sau.”ư

Đám người gật đầu. Không liễn lại tăng tốc bay về phía Trọng Minh Sơn.

. . .

Bồng Lai đảo.

Nước biển càng lúc càng dâng cao, tất cả tu hành giả đã rút về hòn đảo cao nhất ở giữa.

Từng con hải thú thỉnh thoảng lại nhảy vút lên, chỉ cần có tu hành giả dám rời khỏi đảo sẽ bị hải thú ăn tươi nuốt sống.

“Hoàng phu nhân, lại chết mất ba người.” Một đệ tử tiến lên báo cáo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK