Trên bức họa, một thư sinh với dáng vẻ ung dung bình tĩnh, tự tin mà nho nhã xuất hiện.
Mấy người Vu Chính Hải vừa nhìn đã nhận ra Tư Vô Nhai.
Nhạc Dương Tử nói với Thất Sinh: “Điện thủ Thất Sinh có dám mở mặt nạ ra không?”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Thất Sinh. Trước tiên phải xác nhận thân phận mới có thể thảo luận vấn đề kế tiếp được.
Hoa Chính Hồng cũng nói: “Điện thủ Thất Sinh, nếu ngươi thật sự là thất đệ tử Tư Vô Nhai của Ma Thiên Các, ngươi có thừa nhận mình đã dùng mặt nạ để che giấu thân phận, cùng các đồng môn kết phường diễn một màn bị bắt vào Thái Hư không?”
Có người nói: “Trước cứ tháo mặt nạ ra đã.”
“Đúng, chỉ có người làm việc xấu mới không dám dùng gương mặt thật để gặp người!”
Đám người náo nhiệt hẳn lên.
“Còn phải đề phòng hắn dùng thuật dịch dung.”
Hoa Chính Hồng nói: “Yên tâm, không ai có thể thi triển chướng nhãn pháp trước mặt bản Chí Tôn. Điện thủ Thất Sinh, mời.”
Nhạc Dương Tử lộ vẻ tươi cười đắc ý. Biểu hiện của Hoa chí tôn chứng tỏ Thánh Điện đã bắt đầu hoài nghi Thất Sinh.
Quan hệ giữa Bạch Đế và Thất Sinh rất tốt, Bạch Đế rất muốn thay hắn giải vây, nhưng nơi này là Thái Hư, lại có hai vị Đại Đế khác đang ở đây nên Bạch Đế đành nhịn xuống, đợi khi cần thiết lại ra tay cũng không muộn.
“Được thôi.” Thất Sinh cao giọng hồi đáp, nhìn quanh tứ phương. “Nếu các ngươi đã muốn nhìn mặt ta, vậy ta thành toàn cho các ngươi.”
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Sở dĩ ta không muốn dùng mặt thật gặp người là vì… Hầy, ta quá anh tuấn tiêu sái, đẹp trai đến độ không chỗ dung thân, thật sự không muốn bị các nữ hài tử khác đến quấy nhiễu.”
Thất Sinh nhấc tay, mặt nạ từ từ trượt xuống. Hắn mỉm cười nhìn về phía đám người.
Khi nhìn thấy gương mặt Thất Sinh, Nhạc Dương Tử không khỏi nhướng mày: “Chuyện này… không có khả năng!”
Trong mắt Vu Chính Hải lóe lên tia kinh ngạc: Sao lại là… Giang Ái Kiếm?!
Ngàn tính vạn tính cũng không tính tới người này là Giang Ái Kiếm. Ban đầu ở Trọng Minh Sơn, Giang Ái Kiếm vì cứu Tư Vô Nhai mà chết, Tư Vô Nhai cũng vì cứu Giang Ái Kiếm mà chết. Đảo mắt đã hai trăm năm trôi qua, Giang Ái Kiếm lại nhảy nhót tưng bừng xuất hiện trước mặt mọi người. Vậy thì… Tư Vô Nhai đang ở đâu?
Có thể khẳng định là phương pháp phục sinh của Tư Vô Nhai có tác dụng.
Nếu Giang Ái Kiếm sống lại, vậy có phải Tư Vô Nhai cũng có hy vọng không? Vừa nghĩ đến đây, trái tim Vu Chính Hải đã run lên, trong mắt toát ra vẻ kích động.
Nhưng hắn biết rõ trong tình huống này cần phải giả vờ như chuyện gì cũng không biết, tỏ ra không quen người này. Mà các đệ tử Ma Thiên Các khác cũng không hẹn mà gặp, đều làm như không thấy.
. . .
“Người này… không hề giống nha!”
“Nhạc Dương Tử, bức vẽ này của ngươi có bị nhầm không?”
“Chẳng giống tí nào, ngươi chắc chắn người này là Tư Vô Nhai mà ngươi nói?”
Chỉ cần mắt không mù đều có thể nhận ra Thất Sinh không phải là người trong bức họa. Nhạc Dương Tử không khỏi kinh ngạc.
Bạch Đế, Thanh Đế và Xích Đế đều có thể xác nhận đối phương không hề sử dụng thuật dịch dung.
Trong mắt Bạch Đế lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó lại trở nên bình tĩnh, cao giọng nói:
“Nhạc Dương Tử, điện thủ Thất Sinh không phải là người trong bức họa, ngươi định giải thích như thế nào?”
Đại Đế đã mở miệng, đương nhiên việc này là thật. Đám người lập tức nhìn Nhạc Dương Tử, chờ nghe câu trả lời của hắn.
Thất Sinh cười nói: “Đó là đương nhiên. Phong thái của người trong bức họa kém xa bản điện thủ, sao có thể giống nhau được?”
Nhạc Dương Tử, Hoa Chính Hồng: “. . .”
Lời này đúng là khiến người ta buồn nôn. Tự biên tự diễn còn có thể lý giải, nhưng đó có thể là lý do để ngươi đeo mặt nạ sao?
Hoa Chính Hồng cau mày nghi hoặc nhìn Thất Sinh, không rõ đang suy nghĩ cái gì. Nhưng không giống chính là không giống, sự thật thắng hùng biện.
“Nhạc Dương Tử, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Nhạc Dương Tử ấp úng, có chút không dám tin mà lui về sau một bước, sau đó lớn tiếng nói: “Cho dù hắn không phải là Tư Vô Nhai nhưng lời ta nói đều là thật, bọn hắn đến Thái Hư là có đại âm mưu!”
Thất Sinh mỉm cười: “Đại âm mưu gì thế? Nói nghe xem nào?”
“Các ngươi muốn tiến vào nội hạch Thiên Khải Chi Trụ để lĩnh ngộ đại đạo, thành tựu Chí Tôn, từ đó đối kháng thập điện.” Nhạc Dương Tử hừ lạnh một tiếng, “Ngự thú sư Nhạc Kỳ chính là bị Ma Thiên Các các ngươi giết chết!”
Thất Sinh giang tay ra, khẽ nhún vai nhìn mọi người, “Chư vị, hôm nay các ngươi tới tham gia điện thủ chi tranh chẳng lẽ không phải vì muốn được tiến vào nội hạch Thiên Khải Chi Trụ?”
Đám người nghị luận.
“Đương nhiên nha, có đồ đần nào không muốn trở thành Chí Tôn chứ?!”
“Tranh đoạt chức điện thủ là để tiến vào nội hạch Thiên Khải Chi Trụ, ta không phải kẻ dối trá đến mức không dám thừa nhận.”
Đám người ngươi một câu, ta một câu nói ra ý kiến của mình.
Thất Sinh đứng thẳng người lên, hỏi Nhạc Dương Tử: “Chẳng lẽ tất cả mọi người đều có đại âm mưu?”
Nhạc Dương Tử: “. . .”
Hắn không nghĩ ra vấn đề nằm ở đâu!
“Hơn nữa, ta không phải người Ma Thiên Các, sao lại bảo ta giết Nhạc Kỳ?” Thất Sinh lại hỏi.
Nhạc Dương Tử sửng sốt một chút, xoay người chỉ về phía Vu Chính Hải: “Hắn là đại đệ tử Vu Chính Hải, trong lòng hắn hiểu rõ.”
Vu Chính Hải cao giọng hồi đáp: “Ngươi sai rồi, cái chết của Nhạc Kỳ không có liên quan gì đến ta!”
“Ngươi nói không liên quan thì không liên quan sao?!”
Thất Sinh bỗng lắc đầu nói: “Ta hoài nghi ngươi không có lỗ đu.ýt.”
“? ? ?” Nhạc Dương Tử sững sờ, “Ngươi mắng ta?”
“Chẳng lẽ không phải? Ta nói ngươi không có chính là không có.” Thất Sinh đáp.
Toàn trường cười vang. Hay cho một câu lấy đạo của người trả lại cho người. Nói chuyện không có chứng cứ còn đòi tranh luận cái mịa gì?
Thất Sinh cao giọng nói: “Ngươi nói có âm mưu thì phải có âm mưu, vậy còn cần thập điện để làm gì? Cần Thánh Điện để làm gì? Thất Sinh ta tận tâm tận lực vì Thái Hư, cho đến nay có làm việc gì có lỗi với Thái Hư không? Nếu biết trước chuyện này sẽ xảy ra thì năm đó khi Điện chủ đến Vô Tận Hải gặp Bạch Đế bệ hạ, muốn chiêu hiền nạp sĩ, ta thà rằng ở lại vùng đất thất lạc còn hơn đến Thái Hư mặc cho ngươi vũ nhục.”
Chương 2027 Vu oan hãm hại
Nơi xa, Bạch Đế đáp lời: “Thất Sinh, nếu ngươi nguyện ý trở về, cánh cửa của chúng ta luôn mở rộng chào đón ngươi.”
Nhạc Dương Tử: “. . .”
Mấy lời này rất có phân lượng. Các tu hành giả và thập điện lập tức cảm thấy Nhạc Dương Tử là tên tiểu nhân gian trá.
Như thế vẫn chưa đủ, Thất Sinh lại nói: “Ngươi là điện thủ lâm thời của Ngự Thú điện, khi Nhạc Kỳ rời khỏi Thái Hư, chẳng lẽ ngươi lại không biết? Theo ta biết thì chính hắn đã tự ý dẫn Trọng Minh Điểu của thánh nữ rời đi.”
Lam Hi Hoà cũng lên tiếng: “Trọng Minh Điểu xác thực đã đi cùng Nhạc Kỳ đến Trọng Minh Sơn, sự tình này đã được điều tra rõ ràng, cả hai đều chết trong tay Hỏa thần Lăng Quang. Trọng Minh Sơn bị chân hỏa thiêu đốt, điểm này Thánh Điện đã biết.”
Đến Lam Hi Hoà cũng hỗ trợ làm chứng, Nhạc Dương Tử ngươi chẳng phải là ngậm máu phun người?
Hiện tại Nhạc Dương Tử có miệng mà không thể bào chữa, nghẹn đến khó chịu vô cùng.
Thất Sinh thừa cơ nói: “Hoa chí tôn, chúng ta vốn là đồng liêu, ngươi lại mang hắn đến đây có khác nào ngươi cũng hoài nghi ta?”
Hoa Chính Hồng lộ ra nụ cười lúng túng: “Sao có thể chứ? Ta đã sớm biết Nhạc Dương Tử có lòng muốn làm loạn, hôm nay mang hắn đến chẳng qua là muốn xem hắn chơi chiêu gì mà thôi.”
Nhạc Dương Tử: “Ngươi…”
“Ngươi đáng bị tội gì, Nhạc Dương Tử?!”
Bị công kích ngược, Nhạc Dương Tử hốt hoảng lùi về sau. Hắn cảm giác toàn trường đều đang nhắm vào mình. Ánh mắt lướt qua đám người, hắn đột nhiên nhìn về phía Ngân Giáp Vệ từ đầu đến cuối đều đạm nhiên đứng ở một bên.
Đầu óc xoay chuyển thật nhanh, Nhạc Dương Tử lập tức chỉ tay vào Ngân Giáp Vệ nói: “Là hắn! Hắn mới là Tư Vô Nhai!”
Mặc kệ có phải hay không, cứ nói thế trước đã, dù sao tình hình cũng không thể tệ hơn được.
“Hửm?” Thất Sinh nhướng mày nói, “Đã đến nước này mà còn dám mạnh miệng?”
Nhạc Dương Tử cắn răng nói: “Chỉ là một tên Ngân Giáp Vệ sao lại có tu vi cao thâm như vậy? Nếu ta đoán không sai thì hắn chính là Chí Tôn!!”
“Ngân Giáp Vệ cấp Chí Tôn?”
Điều này khiến đám người không thể tưởng tượng nổi. Trước đó ba vị Đại Đế và thập điện đều cảm thấy kỳ quái. Cao thủ tu hành bậc này lại tình nguyện làm một tên Ngân Giáp Vệ đúng là khó hiểu.
“Tư Vô Nhai, ngươi cho rằng ngươi che giấu được bí mật này? Suýt chút nữa mọi người đã bị ngươi lừa gạt!” Nhạc Dương Tử lớn tiếng nói.
Một chút phong phạm cao thủ cũng không còn.
Thất Sinh trầm giọng nói: “Hoa chí tôn, còn không mau áp giải loại người vô lại này đi chịu phạt?”
“Chột dạ! Hắn chột dạ rồi, hắn nhất định chính là Tư Vô Nhai!” Nhạc Dương Tử cắn chết không tha.
Kiểu nói này của Thất Sinh khiến đám người có vẻ nghi hoặc.
Thất Sinh lại nói: “Sự thật đã rõ ràng. Ngân Giáp Vệ, bắt hắn lại!”
Tên Ngân Giáp Vệ kia khẽ gật đầu: “Vâng.”
Toàn thân hắn hóa thành một đạo lưu tinh vọt tới trước mặt Nhạc Dương Tử, tốc độ và lực lượng đều mạnh hơn trước đó ba phần. Nhạc Dương Tử cả kinh liên tiếp lùi về phía sau.
Ngay khi Ngân Giáp Vệ sắp chạm vào Nhạc Dương Tử, Hoa Chính Hồng đột nhiên gọi ra hồng liên.
Oanh! Hồng liên hiện ra giữa hai người, ngăn chặn đòn tấn công của Ngân Giáp Vệ.
“Có phạt cũng là do bản Chí Tôn phạt hắn!” Hoa Chính Hồng cảm nhận được lực lượng của Ngân Giáp Vệ, lòng sinh kinh ngạc. “Lộ ra gương mặt của ngươi!”
Dưới chân Hoa Chính Hồng sinh liên tọa, mười hai mảnh liên diệp đều nở rộ, năng lượng cường hoành va chạm với Ngân Giáp Vệ.
Ầm ầm!
Không gian Vân Trung Vực rung động kịch liệt.
Ngân Giáp Vệ lăng không xoay chuyển, hai tay giang rộng kéo không gian trở nên vặn vẹo, trên hai bàn tay xuất hiện ngọn lửa lóe lên rồi biến mất. Hắn bay lùi về sau trăm mét mới ngừng lại.
Toàn trường rơi vào yên tĩnh. Có thể ngăn cản một chiêu của Hoa Chí Tôn, Ngân Giáp Vệ này rất không đơn giản.
Rắc ——
Mũ giáp trên mặt Ngân Giáp Vệ nứt ra.
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn. Cho dù tu vi hắn kinh người nhưng vẫn kém Hoa Chính Hồng ba phần. Hoa Chính Hồng và Tuý Thiền là cao thủ cùng một cấp bậc, một chưởng vừa rồi thuần túy chỉ là để xem mặt Ngân Giáp Vệ chứ không phải giết người.
Mũ giáp nứt ra. Đám người mở to mắt nhìn.
“? ? ?”
Chỉ thấy Ngân Giáp Vệ có gương mặt tang thương, đôi mắt thâm thúy, giữa hàng chân mày truyền ra cảm giác thê lương. Ngũ quan của hắn như vỏ cây khô héo, mái tóc cáu bẩn dính bết lại.
Đây nào phải người trẻ tuổi… Rõ ràng là một lão nhân đã trải qua vô số tang thương!
Sắc mặt Nhạc Dương Tử đại biến, khi nhìn đến gương mặt Ngân Giáp Vệ, hắn không nói thêm một câu dư thừa nào, vào một cái nhảy lên không trung: “Thanh điểu!”
Hoa Chính Hồng lạnh lùng nói: “Thật to gan, dám vu oan hãm hại điện thủ Thất Sinh!”
Hoa Chính Hồng phóng lên chân trời, hồng liên nở rộ che khuất cả bầu trời. Đóa liên hoa cấp tốc vây quanh thanh điểu.
“Xuống đây!” Liên hoa như rồng cuốn đánh vào ngực Nhạc Dương Tử.
Nhạc Dương Tử phun ra máu tươi, rơi xuống đất. Hoa Chính Hồng lăng lệ đánh ra một chưởng khiến Nhạc Dương Tử kêu thảm một tiếng rồi ngất đi.
Hai tu hành giả cấp tốc tiến tới trói buộc tu vi hắn.
Hoa Chính Hồng nói: “Áp giải xuống, chờ xử lý.”
“Vâng.”
Hoa Chính Hồng xử lý xong chuyện này lại chắp tay nói với Thất Sinh: “Điện thủ Thất Sinh, chuyện hôm nay có chút hiểu lầm, ta xin bồi tội với ngươi.”
Thất Sinh cười nói: “Đều là chuyện nhỏ, Hoa chí tôn khổ cực rồi.”
Hoa Chính Hồng nhìn về phía Ngân Giáp Vệ: “Không ngờ Đồ Duy điện lại có một vị cao thủ như thế, hạnh ngộ.”
Thất Sinh nói: “Vị này là bằng hữu tốt nhất của ta ở kim liên giới, trước kia sống nương tựa lẫn nhau, đồng cam cộng khổ. Đời này hắn không muốn triển lộ tài năng, chỉ thích khiêm tốn mà sống, thế nhân không biết hắn chính là thiên tài nhất đẳng. Một trăm năm trước, hắn cùng ta đến Tác Ngạc, lấy được thổ nhưỡng Thái Hư, thành công bước vào cảnh giới Chí Tôn! Hoa chí tôn… ngươi có hài lòng với lời giải thích này không?”
Hoa Chính Hồng đáp: “Ta không có ý hoài nghi điện thủ Thất Sinh, điện thủ hiểu lầm rồi. Anh hùng không hỏi xuất thân, cho dù là ai thì cũng đều đang cố gắng giữ gìn cân bằng Thái Hư. Chuyện hôm nay dừng ở đây, ta không quấy rầy các vị nữa.”
Chương 2028 Lão phu là chủ nhân Ma Thiên Các
Nói xong Hoa Chính Hồng xoay người định rời đi.
Đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên truyền xuống một thanh âm: “Nói đến là đến, nói đi là đi… trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?”
Tại chân trời phía tây có một chiếc phi liễn đang chậm rãi lướt tới. Trên boong tàu có hai vị tu hành giả khí thế phi phàm đứng sóng vai nhìn về Vân Trung Vực.
Đám người ngẩng đầu nhìn lên không trung. Người vừa lên tiếng là một trong hai tu hành giả kia.
Có người tinh mắt nhận ra, kinh ngạc hô lên: “Thượng Chương Đại Đế?!”
“Đúng rồi, điện thủ chi tranh sao có thể thiếu Thượng Chương Đại Đế được!”
“Thượng Chương điện không có điện thủ, ta suýt chút nữa đã quên mất.”
Bởi vì một số nguyên nhân đặc biệt, Thượng Chương điện vẫn luôn do chính Thượng Chương Đại Đế làm chủ, phu nhân Khổng Quân Hoa phụ tá, rất lâu rồi chưa có vị điện thủ nào xuất hiện.
“Người bên cạnh là ai?”
“Không biết.” Đám người lắc đầu.
Có thể đứng cùng Thượng Chương Đại Đế sao lại là nhân vật đơn giản được.
Các đệ tử Ma Thiên Các ngẩng đầu nhìn lên. Thị lực bọn hắn không kém, vừa nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia đã giật mình thầm hô: Sư phụ?!
Sư phụ lão nhân gia người tại sao lại đến đây?
Hoa Chính Hồng cau mày nhìn chằm chằm vào hai người. Nàng ta nhận ra Thượng Chương Đại Đế, nhưng người bên cạnh hoàn toàn không quen biết. Có điều nàng ta có thể cảm nhận được khí thế bất phàm toát ra từ người này.
Hoa Chính Hồng không lưu lại.
Nàng ta đại biểu cho Thánh Điện, dù là Thượng Chương Đại Đế đích thân tới cũng không thể ra lệnh cho Hoa Chính Hồng.
Hoa Chính Hồng tự biết mình đuối lý, nhưng thấy Thượng Chương xuất hiện, nàng ta lại càng không muốn dây dưa.
Mũi chân điểm nhẹ, Hoa Chính Hồng bay lên không trung. “Bản Chí Tôn còn phải trở về Thánh Điện phục mệnh, thứ cho không thể phụng bồi.”
Chính lúc này, một đạo quang luân từ trên trời giáng xuống. Người ra tay không phải Thượng Chương mà là tu hành giả đứng bên cạnh Thượng Chương.
Thiên luân chiếu rọi đại địa, dùng lực lượng cường hoành áp chế Hoa Chính Hồng. Hoa Chính Hồng biến sắc, nâng tay đón đỡ.
Oanh!
Hai cỗ lực lượng đụng nhau tạo ra gợn sóng kéo dài trăm dặm. Hoa Chính Hồng xoay người nhìn về phía phi liễn, trầm giọng nói: “Thượng Chương Đại Đế, ngươi làm vậy là có ý gì?”
Phi liễn vẫn không ngừng đến gần. Trên phi liễn truyền ra giọng nói như kinh lôi: “Ngươi xem lời lão phu là gió thoảng bên tai?”
. . .
Trên phi liễn.
Sau khi Thượng Chương Đại Đế rời khỏi Huyền Dặc đã dẫn theo Tiểu Diên Nhi trở về Thượng Chương. Ý của Lục Châu là muốn để Tiểu Diên Nhi làm điện thủ Thượng Chương điện.
Bởi vì Hải Loa cũng muốn tham gia điện thủ chi tranh, Lục Châu vốn định để Hải Loa và Trương Hợp tới trước, nhưng lại vì chuyện của Vô Thần Luận Giáo Hội mà trễ nải sự tình nên đến chậm.
Thừa dịp phi liễn đang đến gần Vân Trung Vực, Thượng Chương Đại Đế nói: “Vô Thần Luận Giáo Hội xuất hiện.”
Lục Châu hỏi: “Bọn hắn ở đâu?”
“Thái Hư quá lớn, muốn tìm được bọn hắn gian nan vô cùng, nghe nói bọn hắn vẫn luôn ở Thánh Vực.”
“Thánh Vực?”
“Phương viên vạn dặm xung quanh Thánh Điện chính là Thánh Vực.” Thượng Chương khẽ thở dài, “Đây chính là nơi phồn hoa nhất Thái Hư, thậm chí là phồn hoa nhất tu hành giới.”
“Minh Tâm không quản?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
“Minh Tâm Đại Đế rất ít khi hỏi đến chuyện thế sự.” Thượng Chương nói, “Hơn nữa Vô Thần Luận Giáo Hội luôn đối kháng với thập điện, đây là điều mà hắn muốn nhìn thấy. Thập điện đương nhiên phồn hoa, nhưng so sánh với Thánh Điện thì quá chênh lệch.”
Điểm này Lục Châu cũng hiểu, Huyền Dặc điện chỉ chiếm đất có mấy ngàn dặm, các điện khác cũng tương tự như thế, nhưng so sánh với Thái Hư thì chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi. Chỉ cần nhìn bí ẩn chi địa đã biết Thái Hư rộng lớn cỡ nào.
“Đến rồi.” Thượng Chương Đại Đế nói.
Soạt.
Phi liễn tiến vào Vân Trung Vực rồi dừng lại ở biên giới trên không trung. Tiểu Diên Nhi và Hải Loa bước ra boong tàu, nhìn xuống phía dưới.
Lục Châu gật đầu nói: “Tạm thời đừng nói chuyện Vô Thần Luận Giáo Hội nữa.”
“Được.”
Phi liễn hạ thấp độ cao xuống ngang bằng với phi liễn của ba vị Đại Đế.
Đám tu hành giả bên dưới đồng thời khom người: “Bái kiến Thượng Chương Đại Đế.”
Thượng Chương vung tay áo: “Miễn lễ.”
Đám người nhìn về phía Lục Châu, người vừa ra tay ngăn Hoa Chính Hồng rời đi rõ ràng có tu vi rất cường đại.
Xích Đế mở miệng nói: “Thượng Chương, ngươi sớm không tới, muộn không tới, lại đợi lúc này mới tới là vì sợ người của ngươi bị thua thiệt sao?”
Thượng Chương đáp: “Bị một việc nhỏ gây trì hoãn. Bản đế sao có thể từ bỏ điện thủ chi tranh.”
Thanh Đế nhìn về phía Lục Châu, tán thưởng nói: “Sao không giới thiệu vị cường giả có thể giao thủ với Hoa chí tôn cho mọi người biết một chút?”
“Không cần.” Lục Châu lên tiếng, hư ảnh lóe lên xuất hiện giữa Vân Trung Vực.
Lục Châu nhìn chằm chằm vào Hoa Chính Hồng, thản nhiên nói: “Lão phu chính là chủ nhân Ma Thiên Các!”
Nghe vậy, đám người đều cả kinh, đặc biệt là Nhạc Dương Tử trước đó đã nói xấu Ma Thiên Các. Hắn tìm hung thủ sát hại Nhạc Kỳ lâu như vậy, không ngờ đối phương lại tự tìm tới cửa.
“Hắn chính là chủ nhân Ma Thiên Các?!”
“Không ngờ tu vi hắn lại cao như thế.”
“Hôm nay điện thủ chi tranh thật là náo nhiệt.”
Hoa Chính Hồng nghiêm túc nhíu mày. Vừa rồi giao thủ khiến trong lòng nàng ta không quá vui sướng, bèn mở miệng nói: “Vì sao lại ngăn ta?”
Lục Châu đạm mạc nhìn thoáng qua Nhạc Dương Tử, lại nhìn Thanh Đế, Xích Đế và Bạch Đế rồi nói: “Ngươi và Nhạc Dương Tử nói xấu Ma Thiên Các, chẳng lẽ lão phu không dám lên tiếng biện bạch?”
“Đó là việc của Nhạc Dương Tử, chuyện này chẳng qua chỉ là hiểu lầm.” Hoa Chính Hồng đáp.
“Ngươi nói cái gì thì là cái đó?” Lục Châu trầm giọng hỏi.
Hoa Chính Hồng không rõ vì sao người trước mặt lại có địch ý với mình lớn đến thế, cho dù nàng và Nhạc Dương Tử có chút quá phận nhưng nàng vẫn là tứ đại Chí Tôn của Thánh Điện, ba vị Đại Đế còn không làm khó dễ nàng, người này dựa vào cái gì lại cao giọng như thế?
“Ngươi là một trong tứ đại Chí Tôn, lý ra nên làm gương tốt cho mọi người trong thiên hạ. Nếu Ma Thiên Các đã được giải oan, vậy ngươi và Nhạc Dương Tử có phải nên chịu trừng phạt không?” Lục Châu nói.
Chương 2029 Tiếp ba chưởng của lão phu
“Hửm?” Hoa Chính Hồng nhướng mày.
Lục Châu lại đề cao âm điệu: “Chẳng lẽ ngươi ỷ mình là Chí Tôn của Thánh Điện thì có thể được miễn trừ hết thảy tội lỗi và trừng phạt?”
Đám tu hành giả bên dưới xôn xao một mảnh. Đa số mọi người đều đồng ý với cách nói này.
Đại khái bởi vì đều là tầng dưới chót nên bọn hắn cảm thấy chán ghét hành động của Hoa Chính Hồng, một người hai người không dám lên án, nhưng khi tất cả mọi người đồng thời lên án thì giọng ai cũng tự giác to hơn trước.
“Đại Đế từng nói Chí Tôn phạm pháp cũng cùng tội như dân. Đây là quy củ của Thái Hư!”
“Đúng vậy, nếu Chí Tôn không bị ước thúc, vậy tu hành giả khắp thiên hạ đều có thể đi bắt nạt kẻ yếu thế rồi!”
Bạch Đế cũng lên tiếng: “Hoa chí tôn, bản đế cảm thấy hắn nói có lý. Ngươi là một trong tứ đại Chí Tôn của Thánh Điện, phạm sai lầm thì không nên trốn tránh mà phải làm gương cho mọi người, nếu không thiên hạ làm sao chịu phục?”
Có một số quy tắc chỉ có thể vụng trộm làm, một khi bị đưa ra ánh sáng thì không thể tiếp tục như thế. Đều là lão hồ ly sống từng này tuổi, có ai mà không hiểu? Chỉ là… phải xem thời cơ ra sao.
Trong trường hợp này, rõ ràng là Lục Châu chiếm lý.
Trong lòng Hoa Chính Hồng có chút giận dữu nhưng chỉ có thể nhịn xuống, nàng ta chắp tay nói: “Ta và Nhạc Dương Tử nguyện ý nói xin lỗi với Ma Thiên Các.”
“Nếu nói xin lỗi mà hữu dụng thì cần thập điện để làm gì?”
“Vậy ngươi muốn làm sao?”
“Tiếp ba chưởng của lão phu, chuyện này coi như xong.” Lục Châu trầm giọng nói.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Lục Châu. Bọn hắn ngoài miệng đòi công đạo nhưng sao thật sự dám bắt Chí Tôn của Thánh Điện trả giá đại giới.
Một trăm ngàn năm qua, người muốn gây hấn với Thánh Điện đều có kết cục rất thảm. Rốt cuộc người này dựa vào cái gì mà tự tin như thế?
“Được.” Hoa Chính Hồng gật đầu.
Nơi này có nhiều tiền bối như vậy, Hoa Chính Hồng không thể không tuân theo quy củ Thái Hư, có sai đương nhiên phải chịu phạt, sau đó lấy lại mặt mũi cũng không muộn. Muốn làm đại sự không được câu nệ tiểu tiết.
Lục Châu nhìn về phía ba vị Đại Đế. Có bọn hắn ở đây, Lục Châu cảm thấy an tâm hơn không ít.
Nói theo một cách nào đó thì trong việc Ma Thần vẫn lạc, mấy Đại Đế này cũng là người bị hại. Tuy lập trường của bọn hắn chưa chắc giống với Ma Thần, nhưng trong một trăm ngàn năm qua Thái Hư cũng không dung được bọn hắn.
Từ điểm này có thể thấy được thủ đoạn của Minh Tâm cường đại hơn trong tưởng tượng của Lục Châu nhiều.
Hoa Chính Hồng đi ra giữa sân ra hiệu: “Mời.”
Lục Châu không vội vàng động thủ mà nhìn khắp bốn phía rồi nói: “Trước khi đánh ra ba chưởng, lão phu phải nhắc nhở ngươi một câu.”
“Mời nói.”
“Trên đời này, phàm là người giao thủ với lão phu đều không có kết cục tốt. Ba chưởng qua đi, sinh tử bất luận.”
Vân Trung Vực có rất nhiều đại lão, ở trước mặt mọi người nói ra lời này rõ ràng là rất phách lối cuồng vọng, không xem ba vị Đại Đế ra gì.
Nghe được lời này, Thanh Đế đứng ở đằng xa không khỏi lắc đầu, thấp giọng hỏi: “Sư phụ của các ngươi vẫn luôn như thế này sao?”
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung gặp lại sư phụ, tâm tình cũng rất kích động, nhưng trong trường hợp này bọn hắn không thể không đè nén tâm tình của mình.
Vu Chính Hải gật đầu đáp: “Vẫn luôn là thế.”
Thanh Đế cười ha hả nói: “Vậy hắn không bị người ta đánh nằm một chỗ đã là may mắn vô cùng rồi.”
“Việc này…” Vu Chính Hải nghiêm túc nói, “Câu này của gia sư là thật, không người nào ăn chưởng của gia sư mà có kết cục tốt cả.”
Ngu Thượng Nhung bổ sung thêm một câu: “Rất nhiều cường giả tự cho mình là siêu phàm đều bị một chưởng mất mạng.”
“. . .”
Thanh Đế có thể không tin lời người khác, nhưng tuyệt đối tin tưởng hai người này. Đồ đệ nói về sư phụ sao có thể là lời dối trá? Liên tưởng lại lần giao thủ trước, trong lòng hắn đột nhiên lộp bộp một tiếng. Nhân vật như vậy vì sao đến bây giờ mới xuất hiện ở Thái Hư?
Hoa Chính Hồng nghe Lục Châu nói câu này, chỉ cười cười không cho là đúng.
Nàng là một trong tứ đại Chí Tôn, dù Đại Đế ra tay thì nàng cũng có lực lượng kháng cự, huống chi người trước mặt không có vẻ gì là Đại Đế cả.
“Nếu các hạ thật sự có tu vi như thế thì ta cũng muốn lĩnh giáo một lần. Như lời ngươi nói, mặc kệ kết quả thế nào ta cũng tự chịu trách nhiệm.” Hoa Chính Hồng nói.
“Được.”
Trong mắt Lục Châu không chỉ có ngọn lửa phẫn nộ mà còn có lực lượng kinh tâm động phách.
Vù ——
Lục Châu bay lên không trung, tay vươn lên trời. Lực lượng nguyên khí giữa thiên địa cấp tốc hội tụ vào lòng bàn tay hắn.
Chưởng ấn còn chưa thành hình, đám người đã cảm nhận được sự cường đại của nó, vội vàng lùi thật nhanh ra xa ngàn mét để tránh bị ngộ thương.
Ba vị Đại Đế, Thượng Chương và thập điện vẫn đứng yên tại chỗ quan sát, từng đạo hộ thuẫn xuất hiện bao bọc lấy mấy chiếc phi liễn.
Thanh Đế ngẩng đầu nhìn Lục Châu, thầm nghĩ: Hắn lại mạnh hơn trước rồi?
Loại cường đại này không đơn giản chỉ là tăng phúc mà giống như trong vòng một đêm biến thành người khác, là một loại khác biệt về chất!
Sắc mặt Hoa Chính Hồng biến hóa, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc: “Mạnh như vậy?”
Lục Châu tụ lực xong, chưởng ấn lật ngược giáng xuống, ngũ chỉ như sơn: “Chưởng thứ nhất, Đại Thành Nhược Khuyết!”
Đây là thần thông của Phật gia. Chưởng ấn từ nhỏ biến lớn, kim quang lóng lánh bao trùm lấy Hoa Chính Hồng.
Không ai dám xem nhẹ chưởng ấn này, ngược lại còn cảm thấy bên trong ẩn chứa lực lượng như muốn dời non lấp biển.
Hoa Chính Hồng nâng tay gọi ra Tinh Bàn, lại đánh thêm mấy đạo quang ấn chồng chất lên nhau tạo thành tầng phòng ngự dày đặc.
Phanh phanh phanh ——
Hai cỗ lực lượng va chạm, bộc phát ra lực lượng cuồng bạo bắn ra tứ phía. Không gian bị xoắn nát, không khí bị nghiền ép, nguyên khí văng xa.
Lực lượng cường hoành khiến mấy chiếc phi liễn đã được phòng bị đầy đủ cũng phải vang lên âm thanh kẽo kẹt, đám tu hành giả đứng xa ngàn mét vội vàng gọi ra pháp thân, một số người yếu ớt bị chấn bay ra ngoài.
Chương 2030 Có phải ra tay quá nặng rồi không
Cường quang duy trì một lúc lâu giữa không trung Vân Trung Vực mới từ từ biến mất.
“Hoa chí tôn đâu rồi?”
Đám người kinh ngạc phát hiện Hoa Chính Hồng biến mất, bèn đưa mắt nhìn nhau.
Ba vị Đại Đế cũng nhìn quanh tứ phương nhưng không thấy thân ảnh Hoa Chính Hồng đâu. Kể cả Thượng Chương Đại Đế cũng không ngờ được một chưởng của Lục Châu lại có uy năng bậc này.
Lục Châu thản nhiên quan sát bên dưới. Chỉ có mình hắn biết Hoa Chính Hồng đã rơi xuống Đại Uyên Hiến.
Khi mọi người còn đang tìm kiếm, bên dưới Vân Trung Vực có một thân ảnh cấp tốc bay lướt tới.
“Hoa chí tôn kìa!” Có người chỉ tay vào hư ảnh nói.
“Hoa chí tôn… làm sao thế?”
Đám người nhìn kỹ lại, phát hiện y phục Hoa Chính Hồng bị tổn hại, đầu tóc rối bời, trong mắt đều là kinh hãi. Nàng bay về Vân Trung Vực, thân thể lung lay một lát mới từ từ ổn định lại.
Hoa Chính Hồng nhìn chằm chằm vào Lục Châu. “Ngươi… là chủ nhân Ma Thiên Các?!”
Lục Châu gật đầu: “Đúng là lão phu.”
“Ta nhớ kỹ ngươi.” Hoa Chính Hồng nói, “Vừa rồi là ta sơ suất, để ngươi chiếm được tiên cơ. Mời ra chưởng thứ hai.”
Đám người nghị luận ầm ĩ, không biết Hoa Chính Hồng nói là thật hay giả, nhưng thấy nàng ta dám tiếp chưởng thứ hai cũng đã rất ghê gớm.
Lục Châu gật đầu. Một chưởng vừa rồi vận dụng lực lượng Thiên Tướng và một chút lực lượng Thiên Đạo, uy lực khiến hắn rất hài lòng.
Lần này bàn tay Lục Châu hướng xuống dưới, một đạo vòng xoáy hình thành khiến không gian và thời gian từ từ vặn vẹo!
Một chưởng này ẩn chứa toàn bộ lực lượng Thiên Đạo trong cơ thể Lục Châu.
Thiên đạo tức là đại đạo. Đại đạo tức là quy tắc. Chưởng khống quy tắc chính là chưởng khống sinh tử và luân hồi.
Vòng xoáy ngưng tụ quy tắc bốn phía lại với nhau. Không có khí lãng hay nguyên khí cường đại, có chăng chỉ là không gian đang không ngừng vặn vẹo quanh thân Lục Châu.
“Lui!” Bạch Đế đẩy chưởng. Cả chiếc phi liễn lập tức bay lùi về sau trăm mét.
Thanh Đế, Xích Đế và Thượng Chương Đại Đế thấy vậy cũng lập tức làm theo. Cửu điện còn lại không cần phải nói, ai nấy đồng loạt điều động phi liễn né tránh.
“Lùi xa một chút!”
Quan chiến cũng phải chú ý cẩn thận, mạng nhỏ quan trọng!
Có người phàn nàn: “Ta đến xem điện thủ chi tranh, sao lại thành Chí Tôn đánh nhau rồi?!”
“Chí Tôn đánh nhau không tốt sao? Khó khăn lắm mới được xem một lần.”
“Nhưng cũng phải có mạng để xem mới được nha!”
“. . .”
Sắc mặt Hoa Chính Hồng đại biến. “Không được!”
Nàng ý thức được chưởng ấn này ẩn chứa quy tắc cường đại, gần như thu nạp toàn bộ quy tắc mà nàng nhận biết.
Dưới chân nàng xuất hiện hồng liên, từng đóa liên hoa tan ra bốn phía như cánh bướm phiêu tán giữa không trung.
Thấy cảnh này, Diệp Thiên Tâm nhẹ giọng lẩm bẩm: “Điệp Luyến Hoa?!”
Trăm năm qua, Diệp Thiên Tâm vẫn luôn khổ tu công pháp sư phụ ban tặng. Nàng đã nắm giữ được kỹ pháp cao thâm này, trên đời không có ai hiểu rõ Điệp Luyến Hoa hơn nàng.
Dù Điệp Luyến Hoa của Hoa Chính Hồng không giống của nàng, lại có thêm mấy phần cương mãnh nhưng Diệp Thiên Tâm vừa nhìn đã nhận ra.
Liên hoa như hồ điệp lượn vòng tứ phía, chống đỡ khu vực không gian đang băng liệt. “Quy tắc? Một chưởng này không có tác dụng gì với ta!”
Lục Châu rốt cuộc vung chưởng, chín tự phù Đạo môn từ trên trời đồng loạt giáng xuống. “Chưởng thứ ai, Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn!”
Khi chín đạo chưởng ấn bay tới trước mặt, Hoa Chính Hồng đột nhiên ý thức được không ổn. Nàng cảm thấy… thời gian xoay ngược! Lực lượng của Điệp Luyến Hoa đang nhỏ lại.
“Sao… sao có thể?!”
Quy tắc có lớn có nhỏ. Khi quy tắc của đối phương lớn hơn của mình, nàng nhất định sẽ bị đánh bại.
Ầm ầm ầm…
Bốn chưởng ấn đầu đánh tan đám liên hoa của Hoa Chính Hồng, năm chưởng ấn sau theo thứ tự nện vào lồng ngực nàng.
Phốc ——
Máu tươi phun trào, tiên huyết đỏ thẫm trông vô cùng chói mắt dưới ánh mặt trời, tựa như những hạt châu màu đỏ.
Hoa Chính Hồng rơi thẳng xuống dưới.
“Thiên… Thiên Hồn Châu!”
“A ——”
Thiên Hồn Châu lượn vòng bay ra, xoay quanh người Hoa Chính Hồng rồi ‘ông’ một tiếng, hóa thành Tinh Bàn.
Từ trong bản thể của Hoa Chính Hồng có một đạo hư ảnh bay ra. Gương mặt hư ảnh tràn đầy nếp nhăn, miệng phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Ngay sau đó, lực lượng quy tắc cường đại xuyên thủng lồng ngực hư ảnh khiến nó tiêu tán giữa thiên địa.
“Khôi nô?!”
“Hoa Chính Hồng của Thánh Điện mà cũng dùng khôi nô?!”
“Thật khó có thể tin nổi! Nếu không nhờ có khôi nô thì chưởng ấn này đã đánh hạ quang luân rồi.”
“Một quang luân là 300.000 năm thọ mệnh… Chưởng ấn này có phải là quá nặng rồi không?”
“Quá mạnh! Tu vi người này còn hơn cả tứ đại Chí Tôn!”
Sắc mặt ba vị Đại Đế và Thượng Chương đều trở nên nghiêm túc. Chưởng ấn vừa rồi đã có năng lực của đế hoàng.
Nhìn thấy Hoa Chính Hồng đang không ngừng rơi xuống, Nhạc Dương Tử hoảng sợ vọt lên lưng thanh điểu, quát to: “Đi mau!”
Trốn!
Hiện tại trong đầu hắn chỉ có một ý niệm, chính là trốn khỏi tay người này!
“Đã hứa hẹn sao lại bội ước? Lão phu chưa cho phép ngươi đi.”
Lục Châu lật tay, Vị Danh Cung xuất hiện.
“Hư cấp?!”
“Không ngờ lại là hư cấp… rất lâu rồi ta chưa được thấy cao thủ cấp bậc này, hôm nay đến đây không uổng công!”
Lục Châu giương cung lên, tiễn cương hình thành. Lực lượng Thiên Tướng bám vào tiễn cương, lam sắc điện hồ lẹt xẹt bắn ra tia lửa điện.
Phanh ——
Đạo tiễn cương phá toái hư không bắn tới, sau lưng Nhạc Dương Tử mát lạnh, hắn hít sâu một hơi, tròng mắt như muốn rớt ra, theo bản năng điều động đạo lực lượng để phòng ngự.
Xoẹt!
Tiễn cương thế như chẻ tre đâm xuyên lồng ngực hắn, sau đó tiếp tục đâm xuyên tim thanh điểu.
Nhạc Dương Tử và thanh điểu rơi thẳng xuống đất. Một tiễn này không chết cũng phải trọng thương!
Chính lúc này, Hoa Chính Hồng lại lần nữa bay trở lại Vân Trung Vực, toàn thân nàng đều là vết máu, trong mắt sung huyết.
Hoa Chính Hồng làm gì còn hơi sức đâu mà để ý tới sinh tử của Nhạc Dương Tử. Nàng ngẩng đầu căm tức nhìn Lục Châu: “Ngươi muốn giết ta?!”
Lục Châu không mặn không nhạt nói: “Trước đó đã nói là sinh tử bất luận, chẳng lẽ… ngươi quên rồi?”
Thân thể Hoa Chính Hồng khẽ lay động, á khẩu không trả lời được.