Ngày hôm sau.
Trong phòng nghị sự ở Thái Hư Học Cung.
“Ma Thiên Các khinh người quá đáng! Trên tế thiên đài giết hơn trăm đệ tử của chúng ta, tại Bồng Lai đảo lại giết thêm trăm đệ tử nữa. Tưởng Nhân Nghĩa, Tưởng Lễ Trí và Viên Trùng đều chiến tử, Thái Hư Kính cũng bị cướp đi! Thù này không báo khó mà tiêu được mối hận trong lòng ta!” Chưởng môn Tiêu Sơn giận dữ nói.
“Đúng vậy, Ma Thiên Các thật là quá phận, tổ sư gia, chuyện này không thể bỏ qua như vậy được.”
Lúc này, một vị trưởng lão dội cho bọn họ một gáo nước lạnh.
“Cơ Thiên Đạo có tu vi cửu diệp… Ngươi định báo thù như thế nào?”
Đám người sửng sốt. Lúc nãy hô đánh hô giết thì giọng ai cũng lớn, vừa nghe hỏi xong thì lại im thin thít.
Lận Tín ngồi trên ghế chủ toạ cau mày nói:
“Kẻ sĩ có thể giết, không thể chịu nhục! Thái Hư Học Cung luôn giao hảo với Thần Đô, từ trước tới nay không thoả hiệp với đám bàng môn tà đạo. Nếu có thể mời hoàng thất Thần Đô xuất thủ, sử dụng Thập Tuyệt Trận bày ra thiên la địa võng thì ta tin có thể bắt được cửu diệp.”
“Đúng vậy, Cơ lão ma vốn không xem chúng ta ra gì! Hơn nữa… Bệ hạ liên tục đột phá, có thể sẽ trở thành vị cửu diệp kế tiếp. Đến lúc đó ta xem hắn còn phách lối được nữa hay không!”
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm của một tên đệ tử ——
“Cấp báo! Thần Đô gửi phi thư.”
“Phi thư từ Thần Đô? Là ai gửi?”
Tên đệ tử mở thư ra, đáp: “Hình… hình như là Ma Thiên Các.”
“Đọc đi!”
Tên đệ tử đọc lướt nội dung trên thư, vẻ mặt trở nên đặc sắc.
Chưởng môn Tiêu Sơn cau mày nói: “Bảo ngươi đọc sao còn không mau đọc?”
Tên đệ tử nuốt nước miếng, bắt đầu nhỏ giọng đọc:
“Bản toạ là đương kim thiên hạ đệ nhất cửu diệp, chủ nhân Ma Thiên Các, sư phụ của cửu đại đệ tử, các ngươi có sợ hay không? Bản toạ hạn cho tổ sư gia Thái Hư Học Cung Lận Tín trong vòng bảy ngày phải cho Ma Thiên Các một lời giải thích. Nếu không… bản toạ giết cả nhà ngươi! Ha ha ha…”
Đám người mờ mịt nhìn tên đệ tử: “? ? ?”
Vẻ mặt ai nấy đều vô cùng đặc sắc.
Đây thật sự là lời của tổ sư gia Ma Thiên Các Cơ Thiên Đạo? Ngươi có chắc không phải là một tên ba láp ba xàm nào đó giả mạo hắn đấy chứ?
Hoài nghi thì hoài nghi nhưng không ai dám nói ra.
Ầm! Lận Tín đập tay xuống bàn. Cái bàn lập tức chia năm xẻ bảy.
“Ỷ mình là cửu diệp, đi khắp nơi ức hiếp người khác… Lão phu không tin khắp thiên hạ này không ai trị được hắn!”
Vừa nói dứt lời, chưởng môn Tiêu Sơn ngồi bên cạnh đột nhiên đứng lên nói với Lận Tín:
“Tổ sư gia… hay là ngài… đi thỉnh tội đi.”
“Hử?” Lận Tín trừng mắt.
Các trưởng lão khác lần lượt đứng lên, khom người với Lận Tín.
“Tổ sư gia, Thái Hư Học Cung có được như ngày hôm nay thật không dễ. Chúng ta trêu chọc Ma Thiên Các không nổi đâu!”
“Đúng vậy, ma đầu Ma Thiên Các giết người không gớm tay, thập đại danh môn đều không có kết cục tốt. Thái Hư Học Cung khó khăn lắm mới được như ngày hôm nay, không thể bị huỷ hoại chỉ trong chốc lát!”
“Đợi đến khi có người đột phá cửu diệp, Thái Hư Học Cung nhất định sẽ trả lại hắn sỉ nhục ngày hôm nay. Nhưng trước đó…”
Gương mặt già của Lận Tín khẽ run rẩy, mí mắt giật giật.
Vừa rồi đám người này còn lòng đầy căm phẫn chửi mắng Ma Thiên Các, không để cửu diệp vào mắt này nọ.
Hoá ra… con mẹ nó đều là giả vờ?
Ánh mắt Lận Tín trầm xuống, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn đám người.
“Lão phu thà chết chứ không chịu khuất phục! Ngày mai lão phu sẽ đến Thần Đô, xem xem ai làm được gì lão phu!”
“. . .”
. . .
Cùng lúc đó, việc tổ sư gia Ma Thiên Các dùng tay không nâng Huyền Không đảo đã trở thành huyền thoại, nhanh chóng lan truyền với tốc độ chóng mặt.
Trong một tửu lâu ở Dự Châu Thành.
“Huynh đài, thật xin lỗi, có thể kể lại ta nghe việc tổ sư gia Ma Thiên Các dùng tay nâng Huyền Không đảo không?”
Một thanh bào kiếm khách mỉm cười nói với tu hành giả ngồi đối diện mình.
“Các hạ muốn nghe, vậy ta sẽ kể…”
Tu hành giả kia mỉm cười, tự rót cho mình một chén trà rồi ngồi thẳng người, bắt đầu kể:
“Bồng Lai Môn luôn rất ít qua lại với ngoại giới, thứ có thể khiến Bồng Lai Môn đứng vững trong tu hành giới chính là trận pháp bao trùm năm hòn đảo. Chẳng biết tại sao, trận pháp của bọn họ lại xuất hiện trục trặc. Huyền Không đảo là hòn đảo hạch tâm của Bồng Lai, đảo này dài trăm trượng, trọng lượng không thể đo lường. Dùng trận pháp cường đại mới có thể khiến nó lơ lửng giữa thiên không… Nếu hòn đảo này chìm xuống đáy biển, bốn hòn đảo xung quanh nó cũng sẽ chìm theo.”
Nói tới đây, hắn phát hiện những người xung quanh cũng đang chú ý lắng nghe, bèn cười cười nói tiếp:
“Đáng tiếc Bồng Lai Môn không có minh hữu, đảo chủ Hoàng Thời Tiết là cường giả bát diệp đã mời các phương đến hỗ trợ, không ngờ đều là loại người lòng lang dạ thú chỉ muốn nhân lúc cháy nhà mà ra hôi của. Bọn hắn chỉ ước gì Huyền Không đảo chìm xuống thật nhanh. Cơ lão ma chính là một người trong số đó.”
“Khi Huyền Không đảo chìm xuống, bốn đảo đại loạn, Hoàng Thời Tiết lại trùng hợp không có mặt trên đảo.”
“Tổ sư gia Ma Thiên Các lấy tư thái của cửu diệp dùng một chiêu đánh giết Tưởng Lễ Trí của Thái Hư Học Cung, lấy lực lượng kinh thiên nâng Huyền Không đảo lên cao trăm mét so với mặt biển, chấn nhiếp chúng sinh, đoạt Thái Hư Kính, độc chiếm Bồng Lai Thiên Thư.”
Đám người trong tửu lâu xôn xao hẳn lên. Không ít người đã nghe câu chuyện này mấy lần nhưng vẫn nghe đi nghe lại không chán.
Thanh bào kiếm khách mỉm cười nói: “Sao huynh đài lại hiểu rõ như vậy?”
“Tại hạ luôn ngưỡng mộ Ma Thiên Các, phàm là những tin tức liên quan đến Ma Thiên Các đều sẽ chú ý tới.”
Thanh bào kiếm khách gật đầu.
Ánh mắt nam tử nhìn vào vỏ kiếm trong tay thanh bào kiếm khách, cười nói:
“Kiếm trong tay các hạ có vẻ giống kiếm của Ngu Thượng Nhung Ma Thiên Các.”
“Thật sao?” thanh bào kiếm khách nhàn nhạt nhìn hắn.
“Đương nhiên… Nghe nói Kiếm Ma đã trở về, lại một lần nữa thành lập danh sách tử vong, hiện nay đang ở trong Dự Châu Thành này…” Nam tử nói.
Chương 587 Vô đề
“Bằng hữu, ngươi có vẻ hiểu biết rất nhiều về hắn.” Thanh bào kiếm khách vẫn ôn hoà như trước.
Nam tử đặt chén trà xuống, cười ha hả: “Chỉ là nghe nói thôi.”
“Vậy ngươi có biết… tên ngươi đã nằm trong danh sách tử vong của hắn không?” thanh bào kiếm khách khẽ cười một tiếng.
“Hả?”
Ông.
Thanh kiếm trong tay thanh bào kiếm khách hơi rung động.
Nam tử cả kinh ngẩng đầu nhìn về phía thanh bào kiếm khách đối diện.
Thanh bào kiếm khách nói: “Thử Vương Lý Thương… thật xin lỗi, thời gian của ngươi đã hết.”
Thử Vương Lý Thương đột nhiên mở to mắt, chỉ trong giây lát đã minh bạch vị thanh bào kiếm khách ôn tồn lễ độ trước mặt mình là người nào, bờ môi không khỏi run run, thất thanh thốt lên: “Kiếm Ma!”
Vụt!
Trường Sinh Kiếm ra khỏi vỏ! Kiếm cương đánh tới với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai.
Phù văn năng lượng lập loè, hàn mang chợt hiện.
Xoẹt!
Trường Sinh Kiếm vào vỏ. Một đạo năng lượng yếu ớt chui vào trong vỏ kiếm.
Hết thảy trở lại yên tĩnh, phảng phất như chưa từng có chuyện xảy ra.
Bốn phía vẫn náo nhiệt, nói nói cười cười.
Ngu Thượng Nhung nâng chung trà lên nhấp một miếng rồi đặt xuống, đưa mắt nhìn Thử Vương Lý Thương ngồi đối diện, mỉm cười nói: “Cáo từ.”
Cho đến khi Ngu Thượng Nhung đi xuống lầu không còn bóng dáng, Thử Vương Lý Thương vẫn ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích.
Hai mắt hắn híp lại chưa kịp mở ra, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và sợ hãi. Miệng hắn khẽ há ra như định nói cái gì.
Thử Vương Lý Thương là tướng quân thủ thành Dự Châu, cũng được mệnh danh là đệ nhất thám tử.
Hắn am hiểu thu thập tin tức khắp nơi, lẻn vào doanh địa địch nhân tập sát, là tướng tài đắc lực nhất của một trong bát đại thống lĩnh Quý Thanh Thanh!
Thường ngày hắn rất khiêm tốn, chỉ lê la trong các trà quán tửu lâu, lúc thì nghe người ta khoác lác, lúc thì nghe người ta kể chuyện. Chỉ duy có lần này hắn nhất thời nhanh miệng nói mấy câu, lại không ngờ gặp phải Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung.
Đáng tiếc… tất cả đều đã muộn.
Không biết đã qua bao lâu, tiểu nhị mới chạy tới thu dọn đồ đạc.
“Khách quan… khách quan?”
Thấy Thử Vương Lý Thương không trả lời, tiểu nhị huơ huơ bàn tay trước mặt hắn, vẫn không thấy phản ứng gì.
Tiểu nhị bèn lấy ngón tay chọc hắn một cái. Thân thể cứng ngắc của Thử Vương Lý Thương ngã ra sau.
Bịch!
Phần cổ xuất hiện một vết rách, máu không ngừng tuôn ra từ đó.
“Giết người rồi!”
“Giết người rồi!”
. . .
Trong phủ tướng quân, Kinh Châu Thành.
Vu Chính Hải và Tư Vô Nhai đang thương thảo kế hoạch, Hoa Trọng Dương đột nhiên bước vào, tay cầm tình báo của Ám Võng, khom người nói:
“Khởi bẩm Giáo chủ và thất tiên sinh, Thử Vương Lý Thương ở Dự Châu đã bị người ta giết bằng một nhát kiếm…”
Nói xong hắn làm động tác cắt cổ.
“Đây là người thứ mấy rồi?” Vu Chính Hải chắp tay sau lưng hỏi.
“Là người thứ năm trong tháng… Tướng quân thủ thành Dự Châu là thủ hạ của một trong bát đại thống lĩnh Quý Thanh Thanh. Cả năm người bị giết đều là thủ hạ của nàng ta.” Hoa Trọng Dương nói.
“Tính cả Văn Thư tướng quân thì tổng cộng hắn đã giết sáu người. Rốt cuộc người này là ai, có lai lịch gì?”
Hoa Trọng Dương lắc đầu đáp: “Người này bắt chước nhị tiên sinh, lập ra một danh sách tử vong khác, cách mấy ngày lại viết thêm mấy cái tên lên bảng danh sách. Điểm khác biệt với bản danh sách của nhị tiên sinh chính là người có tên trên danh sách này có thể rời đi, chỉ cần chịu đi thì sẽ được sống. Kẻ nào chấp mê bất ngộ thì giết không tha.”
“Thú vị, thật thú vị… Người thú vị như vậy, sau này nếu gặp được bản Giáo chủ nhất định phải kết bái với hắn!” Vu Chính Hải cười sảng khoái.
Tư Vô Nhai nghi hoặc nói: “Có khi nào chính là nhị sư huynh không?”
Vu Chính Hải nghiêm mặt lại: “Nhị sư đệ?”
“Khắp thiên hạ này người có thể dùng một kiếm chém giết đối thủ… e là chỉ có mình nhị sư huynh.” Tư Vô Nhai nói đến đây, lập tức bổ sung thêm. “Đương nhiên đại sư huynh cũng làm được, thậm chí còn làm tốt hơn.”
“Hiền đệ, đệ thật sự cảm thấy đó là hắn?” Vu Chính Hải xoay người lại, ánh mắt phức tạp nhìn Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai sững sờ, bèn đáp: “Có lẽ… là đệ suy nghĩ nhiều.”
“Vi huynh cũng cho là vậy.”
Hoa Trọng Dương sao có thể không hiểu, bèn khom người nói sang chuyện khác: “Thuộc hạ còn có một chuyện bẩm báo.”
“Nói đi.”
Hoa Trọng Dương đưa ra một xấp giấy. “Chuyện Cơ lão tiền bối dùng tay không nâng Huyền Không đảo… có lẽ không phải là giả.”
Vu Chính Hải mở xấp giấy ra xem, trên đó đều là những bài đồng dao hoặc thơ ca do dân gian làm ra.
Xem xong, Vu Chính Hải đặt xấp giấy lên bàn, cười nói: “Mặc kệ là thật hay giả, đối với chúng ta đều là chuyện tốt. Có Ma Thiên Các chấn nhiếp, các tu hành giả trong cảnh nội Đại Viêm sẽ không dám tuỳ tiện nhúng tay vào chuyện giữa U Minh Giáo và hoàng thất.”
Tư Vô Nhai nói: “Nhưng mà đại sư huynh… sư phụ lão nhân gia người không thích huynh dùng danh tiếng của Ma Thiên Các…”
Vu Chính Hải lắc đầu. “Hiền đệ, đệ là người thông minh một đời nhưng lại hồ đồ nhất thời.”
Tư Vô Nhai nghi hoặc.
Vu Chính Hải mặt dày đáp: “Sư phụ lão nhân gia người rõ ràng muốn tính sổ với ta… chuyện đã đến nước này, chi bằng ta cứ tiếp tục làm cho đến cùng.”
“. . .”
Đằng nào mà chẳng bị trừng phạt, không làm nữa thì cũng chẳng thoát tội, chẳng bằng làm tiếp cho rồi.
Hoa Trọng Dương nói: “Hoàng đảo chủ nghe nói Cơ lão tiền bối dùng tay không nâng đảo nên đã vội vã trở về.”
Vu Chính Hải gật đầu.
Khoảng thời gian này Hoàng Thời Tiết đã trợ giúp U Minh Giáo không ít. Bồng Lai đảo gặp khó khăn hắn cũng vẫn đang làm việc cho U Minh Giáo, như vậy là đã tận nghĩa lắm rồi.
“Đã biết.”
Như vậy cũng có nghĩa là U Minh Giáo thiếu đi một sự giúp đỡ lớn để đánh hạ Dự Châu. Tuy nhiên nhờ có cao thủ thần bí ẩn trong bóng tối giúp đỡ nên áp lực giảm đi không ít.
Chương 588 Vô đề
Dưới vực sâu ở Nguyệt Quang lâm địa.
Không thể thấy mặt trời mọc hay lặn để tính toán thời gian, Diệp Thiên Tâm chỉ có thể dựa vào cảm giác để phỏng đoán.
Không biết qua bao lâu, nàng cảm giác được đan điền và khí hải đã đạt đến trạng thái sung mãn.
Diệp Thiên Tâm từ từ mở mắt ra, tung người bay lên không trung rồi lơ lửng trên không quan sát mặt hồ.
Ánh sáng trong trận pháp đã biến mất, đại bộ phận nguyên khí đã bị nàng hấp thu.
Diệp Thiên Tâm khẽ nhấc tay.
Ông! Một toà pháp thân Bách Kiếp Động Minh xinh đẹp tinh xảo lơ lửng trong lòng bàn tay nàng, bên dưới là toà kim liên với sáu mảnh liên diệp đang xoay tròn.
Diệp Thiên Tâm điều động nguyên khí, từng vòng tròn năng lượng xuất hiện trên pháp thân rồi hạ xuống toà kim liên.
Năng lượng ông ông cộng hưởng, liên tục đổ dồn xuống. Diệp Thiên Tâm tập trung tinh thần, cho dù đã hấp thu một lượng lớn năng lượng nhưng việc khai diệp chưa bao giờ là dễ dàng.
Nàng nín thở ngưng thần, vòng sáng năng lượng tiếp tục dung nhập vào toà kim liên.
Ông ——
Diệp Thiên Tâm kinh ngạc phát hiện một góc kim liên dưới trướng từ từ tách ra rồi mọc dài thành một phiến liên diệp.
Liên diệp vừa xuất hiện, chỉ trong giây lát kỳ kinh bát mạch và đan điền khí hải của nàng mở rộng ra gấp mấy lần!
Đột phá! Pháp thân Bách Kiếp Động Minh thất diệp.
Diệp Thiên Tâm mừng rỡ vô cùng, nàng vung tay gọi ra pháp thân. Pháp thân bành trướng với tốc độ cực nhanh, biến thành pháp thân cao đến chín trượng.
Nàng lăng không bay lên, nhưng vừa bay được trăm thước thì đám phi cầm trên bầu trời dường như đánh hơi được con mồi, lập tức hàng trăm hàng ngàn con kéo tới, vừa vỗ cánh phần phật vừa hét chói tai.
“Nguy hiểm!” Diệp Thiên Tâm vội vã quay đầu, pháp thân xuất hiện ngăn trở toàn bộ công kích.
Nàng nhíu mày. Tất cả là do nàng đã quá chủ quan, tuy rằng nàng có thể đánh giết hung thú cấp thấp nhưng với số lượng lớn như vậy, nàng cần bao nhiêu nguyên khí mới có thể giết sạch đây?
“Đại thần thông thuật!”
Thân ảnh Diệp Thiên Tâm loé lên, nàng mang theo pháp thân chạy trốn.
Đám hung thú phi cầm tụ tập sau lưng truy đuổi càng lúc càng nhiều.
“Thất diệp cũng không xử lý được sao?”
Diệp Thiên Tâm ngẩng đầu nhìn mớ dây leo chằng chịt trên vách núi.
Thử xem sao!
Nàng quật cường khống chế pháp thân bay thẳng lên trời!
Càng bay càng cao, chỉ trong chớp mắt đã lên tới độ cao mấy trăm mét. Nàng lăng không nhìn khắp bốn phía, thấy trên vách đá có đủ loại dị thú đang nằm sấp.
Diệp Thiên Tâm rùng mình, tóc gáy dựng thẳng!
Đối mặt với nguy hiểm khổng lồ như vậy, nàng không muốn ở lại một giây nào nữa, thậm chí đế ý niệm chém giết bọn chúng cũng không có.
Nàng vội vã bay lên cao hơn. Đúng lúc đó…
Ầm!
Từ chân trời đánh xuống một đạo thiểm điện lập loè xuyên qua pháp thân nàng!
Cương khí bắn ra tung toé, đá vụn đổ vỡ, rất nhiều dây leo bị chặt đứt.
Diệp Thiên Tâm rơi thẳng xuống dưới!
Cuồng phong tàn phá bên tai như từng đạo đao cương vạch nát cương khí hộ thể của nàng. Đám phi cầm vẫn không ngừng đánh tới, móng vuốt loé ra hàn quang bổ nhào về phía nàng.
Diệp Thiên Tâm cảm thấy vô cùng nặng nề.
Vừa mới tấn thăng thất diệp, chẳng lẽ nàng lại phải chết ở đây?
“Không ——”
Pháp thân đột nhiên bành trướng rồi co lại, một đám hung thú bị đánh bay, không ít con bị giết ngay tại chỗ rồi rơi thẳng xuống.
Nhưng số lượng hung thú vẫn còn quá nhiều. Ngày càng nhiều hung thú xuất hiện thì món mồi ngon vừa tự mình đưa tới.
Diệp Thiên Tâm lại điều động pháp thân. Phanh phanh phanh! Đám hung thú càng ngày càng điên cuồng.
Bỗng nhiên, một con quái vật khổng lồ từ trên không trung lướt qua.
U —— ——
Trên lưng nó có lông vũ mượt mà óng ánh đón lấy Diệp Thiên Tâm, móng vuốt nó quét ngang đám hung thú!
Mấy trăm con hung thú phi cầm lập tức bị đánh tan tác, lần lượt rơi xuống. Cảnh tượng thê thảm như trong luyện ngục.
Vạn năm Thừa Hoàng đến rồi!
Thừa Hoàng xuất hiện, gió tanh mưa máu. Tiếng gào của nó như kình lôi xua tan toàn bộ hung thú.
Thừa Hoàng lăng không bay đi. Diệp Thiên Tâm kinh ngạc đến ngây người.
Thừa Hoàng… thật đáng sợ. Bát diệp có thể địch lại nó không?
Nàng cảm thấy cực kỳ an toàn, nhưng cũng vô cùng tự trách. Sao nàng có thể ngu xuẩn như vậy, cực khổ biết bao nhiêu mới tìm được Thừa Hoàng, lại không nghĩ tới chuyện dẫn nó đi mà mưu toan một mình rời khỏi chốn này? Vậy thì có khác gì đi tìm chết.
Thừa Hoàng nhảy mấy cái rốt cuộc cũng hạ xuống đất, vẫn là ngay cạnh cái hồ nhỏ lúc đầu.
“Đây là…”
Diệp Thiên Tâm cười khổ. Nàng vất vả bay lâu như vậy lại chẳng bằng nó nhảy mấy cái.
Bốn bề trở nên yên tĩnh. Diệp Thiên Tâm lập tức hiểu ra, đây chính là lãnh địa của nó.
Hung thú khi cường đại đến một trình độ nhất định sẽ có lãnh địa của riêng mình, các loài dị thú khác đều phải nhượng bộ lui binh.
Diệp Thiên Tâm vẫn chưa hết sợ hãi, nàng lăng không bay lên lơ lửng trước mặt Thừa Hoàng.
“Cảm ơn ngươi.”
Thừa Hoàng nằm bẹp xuống đất không trở lại, chỉ là tròng mắt loạn chuyển.
“Ngươi sao thế? Bị thương rồi à?”
Diệp Thiên Tâm vừa lo lắng hỏi han vừa bay xung quanh người nó kiểm tra thương thế.
Đúng lúc này, Thừa Hoàng nâng móng vuốt lên phủi đi một đống lá khô dưới chân bức tượng đá.
Diệp Thiên Tâm nhìn sang. Đó là một toà kim liên bằng đá. Toà kim liên có tám mảnh liên diệp.
Diệp Thiên Tâm suy nghĩ đến xuất thần. Nàng bay tới chạm vào toà kim liên bằng đá. Thứ này chỉ có thể do con người lưu lại.
Suy nghĩ một lúc lâu, Diệp Thiên Tâm xoay người lại hỏi Thừa Hoàng:
“Ngươi muốn ta đột phá bát diệp?”
U ——
Thừa Hoàng buông móng vuốt xuống.
Thấy nó trả lời, Diệp Thiên Tâm gật đầu nói: “Được.”
Trăm năm nhân loại, vạn năm Thừa Hoàng.
. . .
Chương 589 Vô đề
Trong Đông Các.
Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra kiểm tra điểm công đức.
Điểm công đức: 97.430 điểm
Gần mười ngàn điểm công đức, nếu tích trữ thêm một chút thì sẽ đủ để mua hai phần Kim Liên Khai Diệp. Hiện tại Lục Châu chỉ mới là Nguyên Thần cảnh nhị diệp, nói không động tâm là giả, chỉ là Lục Châu biết rõ lúc này càng phải nhịn xuống. Chờ đến khi tiến vào giai đoạn đại tu hành giả thì Kim Liên Khai Diệp mới phát huy tác dụng lớn nhất.
Nhưng bây giờ xài một ít điểm công đức để rút thưởng chắc không có vấn đề nhỉ?
“Rút thưởng.” Lục Châu mặc niệm một tiếng.
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, thu hoạch được Thẻ Nghịch Chuyển x 1.]
Cũng khá may mắn đấy.
Lần nữa xem nào. “Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, thu hoạch được toạ kỵ Cát Lượng.]
[Chú thích: Xét thấy Hệ thống cần tiêu hao rất nhiều nguyên khí mới có thể giúp ký chủ thu hoạch toạ kỵ truyền thuyết như Bạch Trạch và Bệ Ngạn, nên lần ban thưởng này, toạ kỵ sẽ tự mình tới Ma Thiên Các.]
[Cát Lượng: là loài ngựa tốt đến từ cực bắc Vô Vọng.]
Nhìn thấy thông báo ban thưởng, cặp mắt già của Lục Châu trợn to lên không ít.
Đã rất lâu rồi hắn không được ban thưởng đồ tốt như vậy. Cuối cùng đời cũng lên hương một lần!
Từ khi có được Bạch Trạch và Bệ Ngạn, Lục Châu đã biết được điểm lợi hại của toạ kỵ cấp truyền thuyết.
Cho dù là Cơ Thiên Đạo cũng không thể thu được toạ kỵ cấp bậc này. Vậy mà đại đồ đệ Vu Chính Hải lại có được toạ kỵ Quỳ Ngưu, không biết đã phải trả giá lớn chừng nào.
Một số đại tông môn có toạ kỵ cũng chỉ là loài hung thú cấp thấp nào đó. Toạ kỵ cấp truyền thuyết đều là bảo bối khó lòng với tới.
Không tệ, không tệ. Có đồ tốt rồi thì không rút nữa, ngươi làm gì được lão phu!
Theo thiết lập của Hệ thống, nếu Lục Châu tiếp tục rút thưởng thì phía sau chắc chắn sẽ là một đống ‘cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi’.
Lục Châu cảm thấy cực kỳ hài lòng.
. . .
Cùng lúc đó, tại cực bắc Vô Vọng.
Trên một vùng sa mạc hoang vắng không có lấy một ngọn cỏ, một bầy ngựa hoang đang phi nước đại.
Con ngựa chạy sau cùng trông khác hẳn những con còn lại, lông trắng như tuyết, bờm ngựa có màu đỏ rực như lửa, toàn thân dài một trượng, cao tám thước trông rất khác biệt với những con còn lại.
Đột nhiên nó dừng chân đứng lại, tai vểnh lên như đang nghe thấy âm thanh triệu hoán nào đó.
Hííííí —— ——
Nó hí lên một tiếng rồi rời khỏi đội ngũ, đạp không bay lên phi hành về phương nam.
. . .
Lục Châu rút thưởng xong quyết định dừng lại, sau đó dồn hết lực chú ý vào Thiên Thư Tam Quyển.
Lĩnh hội xong Nhân Tự Quyển, Lục Châu đã biết rõ cách sử dụng và hiệu quả của bốn loại thần thông… Vậy Địa Tự Quyển sẽ như thế nào?
Trên những trang giấy toàn là các ký hiệu quỷ dị xiêu xiêu vẹo vẹo.
Nếu Nhân Tự Quyển hiển thị ra các loại ký hiệu tượng hình thì Địa Tự Quyển chỉ có thể dùng một từ để hình dung: loạn xà ngầu.
Lục Châu nhíu mày nhưng không hoảng hốt, bình tĩnh mở giao diện thẻ đạo cụ lên.
Không có gì thay đổi.
“Phương thức lĩnh hội cũng như Nhân Tự Quyển?” Lục Châu thầm nghĩ.
Suy tư một lát, Lục Châu không vội vàng lĩnh hội Địa Tự Quyển mà tiếp tục lĩnh hội Nhân tự quyển để hồi phục năng lượng phi phàm trong cơ thể.
. . .
Trong phòng nghị sự ở Thái Hư Học Cung.
“Tổ sư gia, Thái Hư Học Cung chúng ta làm sao có thể đối kháng với cửu diệp được? Thời gian không còn nhiều, mấy ngày nữa cửu diệp giá lâm thì ai dám ra ngăn cản?” Một tên trưởng lão đã gấp đến độ mặt đỏ tới mang tai.
“Trừ phi Thần Đô nguyện ý giúp chúng ta!”
“Bây giờ Thần Đô và U Minh Giáo đang đánh nhau đến rối tinh rối mù, nào có thời gian chiếu cố chúng ta?”
Đám người đều thấp thỏm không thôi, ai nấy đều quay đầu nhìn về phía Lận Tín đang ngồi nhăn mặt nhíu mày.
Tâm tình của Lận Tín cũng rất tồi tệ.
Đừng nói Thái Hư Học Cung, hiện nay trong tu hành giới không có bất kỳ môn phái nào dám đối mặt với cửu diệp. Hầu hết các cao thủ đều chỉ muốn trốn trong tầng bình chướng rồi âm thầm tu hành, nâng cao tu vi.
Đáng tiếc là, muốn tấn thăng lên cửu diệp trong một khoảng thời gian ngắn, nói thì dễ hơn làm.
Thật lòng Lận Tín cũng không có biện pháp nào.
Đúng lúc này, ngoài cửa có một tên đệ tử chắp tay thông báo: “Tổ sư gia, thái tử điện hạ giá lâm.”
Đám người nghe vậy cả kinh.
“Mau mời vào.”
Không bao lâu sau, đương kim Thái tử Lưu Chấp bước vào phòng nghị sự.
Các trưởng lão Thái Hư Học Cung đồng loạt đứng dậy, Lận Tín cũng bước xuống nghênh đón.
Không đợi bọn họ nói chuyện, Lưu Chấp đã phất tay nói: “Miễn lễ đi, chúng ta nói thẳng vào vấn đề.”
Hắn sải bước đi lên bậc thềm, trực tiếp ngồi thẳng vào ghế chủ toạ của Lận Tín. Lận Tín chỉ có thể ngồi sang bên cạnh.
Lưu Chấp ngồi xuống, thản nhiên nói: “Bản thái tử biết rõ Thái Hư Học Cung các ngươi đang bị Ma Thiên Các nhìn chằm chằm… Bản thái tử sẽ chỉ cho các ngươi một con đường sáng.”
Đám người Thái Hư Học Cung mắt sáng rỡ. Lận Tín chắp tay nói: “Xin thái tử điện hạ chỉ rõ.”
Lưu Chấp phất tay với thuộc hạ bên ngoài. Hai tên binh sĩ lập tức nhấc rương lên mang vào phòng nghị sự.
Đám người nghi hoặc nhìn sang. Lưu Chấp nói: “Mở ra!”
Hai tên binh sĩ mở rương ra. Bên trong rương là một bộ khôi giáp trông cực kỳ cổ xưa. Trên thân khôi giáp có rất nhiều trận văn màu đỏ tạo thành tầng phòng ngự đặc thù. Chỉ là thời gian đã trôi qua quá lâu, bộ khôi giáp trở nên ảm đạm, màu đỏ đã dần chuyển sang sắc tía.
“Đây là…” Lận Tín càng nhìn càng nghi hoặc.
Lưu Chấp nói: “Bản thái tử lười phải quanh co lòng vòng với các ngươi. Dựa vào bản sự của Thái Hư Học Cung thì đương nhiên không có khả năng đối phó cửu diệp. Khắp thiên hạ này chỉ có hoàng thất mới có thể làm được… Bản thái tử cho ngươi mượn bộ khôi giáp này, nhưng với một điều kiện.”
Lời này khiến Lận Tín hoàn toàn hồ đồ.
Khôi giáp? Điều kiên?
Lận Tín hỏi: “Xin thái tử điện hạ nói rõ.”
Lưu Chấp nhìn hắn một cái rồi đáp: “Ngươi có biết vì sao tiên hoàng có thể thống nhất cửu châu, chế ngự mười hai nước Nhung Tây Nhung Bắc?”
“Đương nhiên là dựa vào lực lượng tuyệt đối của hoàng thất.”
Thái Hư Học Cung rất thân cận với hoàng thất, biết rõ hoàng thất cường đại cỡ nào.
Chương 590 Vô đề
Lưu Chấp cười nói: “Không dối gạt các vị, bộ khôi giáp này là của một vị cao nhân để lại. Vị cao nhân này đến từ bắc cương, vượt qua mười hai nước dị tộc mới đặt chân tới Đại Viêm. Người này từng nói một câu: Không một kẻ nào được phép bước vào cảnh giới cửu diệp. Bộ khôi giáp này mà gặp được cửu diệp sẽ kích hoạt một loại lực lượng đặc thù.”
Cao nhân? Đám người kinh hãi nhìn về phía Lưu Chấp, thái tử có vẻ không nói dối.
Đây… chính là một trong những con át chủ bài của hoàng thất Đại Viêm sao?
Lưu Chấp nói tiếp: “À phải, Thập Tuyệt Trận cũng là do vị cao nhân này lưu lại.”
“. . .”
Sự lợi hại của Thập Tuyệt Trận đã danh chấn thiên hạ từ lâu, cho dù là cao thủ bậc nào khi đến Thần Đô cũng phải cư xử khiêm tốn.
Trăm ngàn năm qua, mọi người vẫn cho rằng Thập Tuyệt Trận có nguồn gốc từ Nho môn. Bây giờ xem ra không phải là như thế.
Hoàng thất rốt cuộc còn che giấu bao nhiêu bí mật?
Lận Tín trầm mặc thật lâu mới mở miệng nói: “Thái tử điện hạ muốn lão phu mặc khôi giáp này đánh một trận với Cơ lão ma?”
“Đúng vậy.”
Đám người đưa mắt nhìn nhau. Cho dù Lận Tín đã sống đến từng tuổi này, gặp chuyện như vậy cũng không khỏi cảm thấy lo lắng bất an.
“Điện hạ làm sao chứng minh khôi giáp này là thật?”
Cửu diệp vốn đã là thứ tồn tại trong truyền thuyết. Nếu Cơ lão ma không thể hiện phong thái tuyệt đỉnh của cửu diệp thì e là cho đến nay cả tu hành giới cũng không tin tưởng có cửu diệp tồn tại.
“Ngươi không còn lựa chọn nào khác.” Lưu Chấp trầm giọng nói.
“. . .”
Lận Tín á khẩu không thể đáp lời.
“Nếu ngươi vẫn không tin thì cầm bộ khôi giáp lên mà xem. Khắp thiên hạ có ai làm ra được thứ này?” Lưu Chấp gằn từng chữ.
Ngón tay Lận Tín khẽ run rẩy. Hắn cúi người lấy bộ khôi giáp ra ngoài.
Rất nặng, phải hơn trăm cân. Nhưng đối với tu hành giả bọn họ thì không quá nặng.
Lận Tín tỉ mỉ dò xét bộ khôi giáp trong tay. Hắn vốn là tổ sư gia Thái Hư Học Cung, là cường giả bát diệp, khi nhìn thấy những trận văn tinh xảo trên thân khôi giáp, trong lòng Lận Tín kích động không thôi.
“Thật là kỳ diệu… trước nay chưa từng thấy!”
Những trưởng lão khác tu vi thấp đương nhiên nhìn không hiểu. Lưu Chấp lại tin chắc Lận Tín có thể hiểu được, bèn nở nụ cười đắc ý:
“…Ngươi thật sự cho rằng bệ hạ chỉ vì một số truyền thuyết không có thật mà trắng trợn nghiên cứu cách tấn thăng cửu diệp hay sao?”
Chẳng trách… chẳng trách!
“Đừng nhìn nữa, trận văn trên khôi giáp là độc nhất vô nhị, không cách nào phục chế được.” Lưu Chấp nói.
Lận Tín cố ức chế kích động trong lòng. “Điều kiện của điện hạ là…?”
Lục Châu đứng lên, chắp tay sau lưng nói:
“Bản thái tử muốn thay phụ hoàng phân ưu. Như ngươi đã biết, U Minh Giáo trắng trợn xâm chiếm cửu châu Đại Viêm. Dự Châu Thành sắp xảy ra đại chiến, toàn bộ Thái Hư Học Cung các ngươi phải hành động, trợ giúp thống lĩnh Quý Thanh Thanh một tay.”
Lận Tín không hề bất ngờ, hắn đã đoán được kết quả là như thế này. Thái Hư Học Cung muốn được Thần Đô trợ giúp thì cũng phải bỏ ra sức lực đền bù.
Lận Tín khẽ gật đầu nói: “Được, lão phu đồng ý với điện hạ.”
Lưu Chấp bước xuống thềm, đi tới trước mặt Lận Tín vỗ vai hắn. “Ngươi đừng cảm thấy mình thiệt thòi, vượt qua được kiếp này, hoàng thất sẽ ban thưởng cho ngươi năm viên Khai Diệp Đan. Đừng quên, Bắc Đẩu Thư Viện hoàn toàn nghe lệnh hoàng thất.”
“Đa tạ thái tử điện hạ.” Lận Tín khom người.
“Chiến sự Dự Châu đang căng thẳng, tốt nhất ngươi nên đi sớm về sớm. Bản thái tử lại nói cho ngươi biết một việc để ngươi an tâm.”
Lưu Chấp cúi thấp đầu nói nhỏ vào tai Lận Tín.
Không biết nội dung là gì nhưng Lận Tín đột nhiên mở to mắt, mí mắt khẽ chớp động, sau đó cung kính khom người nói với Lưu Chấp: “Đa tạ thái tử chỉ điểm!”
“Tự mình xử lý. Cáo từ.”
Lưu Chấp không lưu lại, xoay người đi thẳng ra khỏi phòng nghị sự.
Lận Tín vội vàng nói: “Chu Ôn Lương, ngươi đi tiễn thái tử điện hạ.”
“Ta?”
“Bảo ngươi đi thì mau đi.”
Nhị trưởng lão Chu Ôn Lương gật đầu, nhanh chân bước ra ngoài.
Lận Tín lại căn dặn: “Tiêu Sơn, ngươi dẫn theo ngàn tên đệ tử hạch tâm đến Dự Châu chi viện Quý thống lĩnh.”
“Tổ sư gia, lời của thái tử điện hạ… có thể tin được không?” Tiêu Sơn mờ mịt hỏi.
Ngữ khí Lận Tín trầm xuống, sắc mặt vô cùng nghiêm túc: “Làm theo!”
“Vâng.”
Từ lần trước khi đám người này bảo Lận Tín nên đến Ma Thiên Các thỉnh tội thì trong lòng Lận Tín đã chôn sẵn một cơn tức giận không tên, nay hắn cũng lười nói nhảm với bọn họ.
Chỉ cần vượt qua được kiếp nạn, chung tay hỗ trợ Thần Đô thì sau này chưa biết chừng hắn sẽ có thể bước vào cửu diệp. Cái gì mà đại nạn thọ mệnh, cái gì mà tổ sư gia… đều sẽ trở thành quá khứ.
Sau khi Tiêu Sơn rời đi, không bao lâu sau Chu Ôn Lương đã quay lại.
Chu Ôn Lương liếc nhìn bộ khôi giáp trong rương, nhỏ giọng hỏi: “Tổ sư gia… bộ khôi giáp này thật sự lợi hại như vậy? Có thể cản nổi cửu diệp?”
“Không thể giả được.”
Lận Tín chắp tay sau lưng nói: “Trước kia lão phu may mắn được bước vào nội khố trong hoàng thành Thần Đô, trong đó có rất nhiều vũ khí và thiên tài địa bảo. Người quản lý nội khố là Vân Chiêu công chúa, mà Vân Chiêu công chúa từng nói, cửu diệp thật sự tồn tại.”
Nhị trưởng lão Chu Ôn Lương khom người nói: “Có tổ sư gia ra tay, Thái Hư Học Cung rốt cuộc cũng được cứu!”
Lận Tín liếc hắn một cái rồi nói: “Mấy ngày này lão phu muốn một mình yên tĩnh để nghiên cứu kế hoạch đối phó Cơ lão ma. Chuyển khôi giáp vào phòng lão phu.”
“Vâng!”
. . .
Đảo mắt đã bảy ngày trôi qua.
Trên Ma Thiên Các.
Lục Châu mở mắt ra, cảm nhận lực lượng phi phàm đã tràn đầy trong cơ thể bèn mở giao diện Hệ thống lên, phát hiện Địa Thư không có chút động tĩnh nào.
“Không thể đồng thời lĩnh hội?”
Nếu lại có thêm một loại lực lượng phi phàm khác thì thật xúi quẩy, chẳng khác nào Lục Châu phải tốn gấp đôi thời gian để lĩnh ngộ!
Để nghiệm chứng điều này, Lục Châu mở giao diện Địa Thư ra, bắt đầu thử lĩnh hội tự phù bên trong.
Nhưng mà… giao diện Địa Thư không xuất hiện tự phù. Lục Châu cảm thán một tiếng. “Địa Thư quả nhiên rất khó lĩnh ngộ.”