Cùng lúc đó.
Trong sát na khi bốn người bị đánh bay ra ngoài.
Lực lượng màu xanh lam mênh mông gần như đã khiến căn mật thất lung lay sắp đổ.
Đá vụn và cương khí bắn ra tứ tán!
Hoa Vô Đạo nín thở ngưng thần, đạp không mượn lực, cố nén dòng khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực để ngưng tụ cương khí lần nữa.
Sáu chữ triện lập loè kim quang xoay quanh người hắn ngăn trở đám đá vụn tấn công.
Phạm Thiên Lăng của Tiểu Diên Nhi như con rồng uốn lượn vờn quanh người nàng.
Trong mắt Hoa Vô Đạo ngập tràn vẻ không tin nổi… so với ba tên đồ đệ, hắn càng cảm thấy khó tiếp nhận chuyện này.
Đạo ấn phòng ngự do hắn khổ tâm nghiên cứu suốt hai mươi năm nay, tự cho rằng có thể ngăn cản tất cả các đại thần thông… thậm chí còn tự tin đến Ma Thiên Các để giải khai tâm kết năm đó.
Vậy mà không ngờ một chiêu Lôi cương đã phá tan Lục Hợp Đạo Ấn của hắn.
Lần giao thủ đó tuy đại bại nhưng trong lòng Hoa Vô Đạo vốn không phục, dù sao lúc đó hắn chưa sử dụng toàn lực, Lục Hợp Đạo Ấn chỉ xuất hiện tám chữ triện và Bát Quái Ấn mà thôi.
Sau cuộc chiến trong Tiên Hiền Đại Trận, Hoa Vô Đạo đốn ngộ, đột phá từ trong nghịch cảnh, tám chữ triện biến thành chín chữ, uy lực của Lục Hợp Đạo Ấn cũng tăng lên mấy lần.
Khoảng thời gian này hắn vẫn luôn muốn tìm cơ hội lĩnh giáo Các chủ vài chiêu.
Thế nhưng bây giờ ——
Cơ hội còn chưa tìm được đã đại bại.
Thua cực kỳ triệt để.
Thua không còn chút mặt mũi.
Chín chữ triện của hắn yếu ớt hơn cả đậu hũ, bị lực lượng màu xanh lam nghiền nát, nghiền nát luôn cả lòng tự tin của hắn.
“Là lực lượng của bình chướng?” Hoa Vô Đạo không tin bản thân tu hành giả có thể sinh ra nguồn năng lượng cường đại như vậy.
Vậy chỉ còn một khả năng… là năng lượng tầng bình chướng Kim Đình Sơn rót vào gây ra.
Trước mắt hắn cũng không có thời gian suy nghĩ nguyên do trong này.
Hoa Vô Đạo và Tiểu Diên Nhi đồng thời hạ xuống.
Lúc này, Lục Châu cũng đã tỉnh táo lại.
Ánh mắt hắn nhìn ra chung quanh, toàn thân chậm rãi hạ xuống đất.
Lục Châu nhớ rõ ràng hắn vẫn đang lĩnh hội Thiên thư…
Sau khi thu hoạch được Thiên Thư Khai Quyển, trạng thái lĩnh hội của hắn đã khác lúc trước, càng thêm chăm chú, càng thêm đắm chìm.
Mật thất là nơi tuyệt hảo để hắn lĩnh hội Thiên thư.
Nhưng mà trong giây phút mở mắt ra ——
Lục Châu nhìn thấy ba tên đồ đệ tự ý đi vào trong mật thất quấy rầy việc bế quan của hắn, sao hắn có thể không tức giận?
Theo bản năng hắn sử dụng lực lượng phi phàm của Thiên thư.
Lục Châu không biết mình đã lĩnh hội bao lâu… Nhưng trong não hải của hắn không có cảm giác sung mãn minh mẫn mà lại còn có vẻ hơi uể oải.
“Sư… sư phụ?” Chiêu Nguyệt ngồi bệt dưới đất, kinh ngạc nhìn Lục Châu bình yên vô sự đứng trước mặt.
Đoan Mộc Sinh đẩy đống đá vụn ra bò dậy, kinh ngạc nhìn sư phụ.
Ngay sau đó Hoa Vô Đạo và Tiểu Diên Nhi cũng chạy trở vào mật thất…
“Sư phụ.”
“Các chủ.”
Tiểu Diên Nhi gần như không bị ảnh hưởng gì.
Ngược lại Hoa Vô Đạo trông rất bụi bặm, sắc mặt khó coi.
Vẻ mặt Lục Châu không vui, hắn trầm giọng nói: “Thật to gan.”
Đoan Mộc Sinh, Chiêu Nguyệt và Tiểu Diên Nhi giật nảy mình, vội vàng khom người cúi đầu, không dám nói lời nào.
Hoa Vô Đạo vội vàng lên tiếng: “Các chủ xin bớt giận.”
“Sư phụ bớt giận! Năng lượng bình chướng Kim Đình Sơn bị chảy ngược, trận nhãn mở ra… Đồ nhi tưởng là sư phụ bị tẩu hoả nhập ma nên mới tự ý lao vào mật thất! Mong sư phụ thứ tội!” Chiêu Nguyệt vội vàng quỳ xuống giải thích.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn về phía tầng bình chướng phía trên.
So với trước đây đúng là đã yếu đi không ít.
Trong lòng Lục Châu buồn bực vô cùng.
Hắn đang lĩnh hội Thiên thư, sao tự nhiên lại hấp thu năng lượng tầng bình chướng làm gì?
Đợt lĩnh hội này thật là đáng tiếc, không chỉ thất bại trong việc tồn trữ năng lượng phi phàm, lại còn bị người ta ngắt ngang giữa chừng, thậm chí cả mật thất cũng bị huỷ.
Ánh mắt Lục Châu nhìn lướt qua đám người rồi lạnh nhạt nói: “Thôi, niệm tình các ngươi có ý tốt, bản toạ không truy cứu nữa.”
“Sư phụ anh minh!”
Nhưng mà…
Lục Châu bình thản nói: “Trong vòng nửa tháng phải sửa lại mật thất.”
Đoan Mộc Sinh nào dám nói một tiếng không, vội vàng khom người: “Đồ nhi tuân mệnh.”
Hoa Vô Đạo thấy Lục Châu vẫn mạnh khoẻ không có vấn đề gì, trong lòng vô cùng kinh ngạc và khó hiểu, bèn chắp tay nói: “Các chủ, trong việc tu hành có chỗ nào không ổn sao?”
“Ngươi đang chất vấn bản toạ?”
“Hoa Vô Đạo không dám.” Hoa Vô Đạo khom người tiếp tục nói: “Tình hình vừa rồi trông rất nguy hiểm, hẳn là Các chủ thần uy cái thế nên mới tạo thành hiện tượng tẩu hoả nhập ma giả.”
Lục Châu không định giải thích nhiều về chuyện này. Dù sao bản thân hắn cũng không hiểu biết rõ ràng về Thiên thư.
Tu vi hiện tại của Lục Châu vẫn là Thần Đình cảnh Tố đạo. Chỉ xét riêng về tu vi thì hắn còn không bằng được Chu Kỷ Phong.
Cho dù là một trăm tên tu hành giả Thần Đình cảnh hợp lực cũng không cách nào đánh bại một tu hành giả Nguyên Thần cảnh.
Nhưng mà…
Điều khiến hắn cảm thấy kinh ngạc chính là lực lượng phi phàm của Thiên thư ngoại trừ âm công ra thì còn có thể tấn công vật lý.
Một chiêu đánh lui bốn người, Lục Hợp Đạo Ấn bị lực lượng phi phàm nghiền nát chẳng khác gì đậu hũ.
“Tẩu hoả nhập ma?”
Trong lòng Lục Châu cảm thấy buồn cười.
Lão phu đang yên đang lành lĩnh hội Thiên thư, sao có thể tẩu hoả nhập ma cho được?
Hoa Vô Đạo không tiện nói tiếp về đề tài này.
Ngay trước mặt Các chủ mà bảo hắn bị tẩu hoả nhập ma, nói không chừng sẽ chọc cho người ta đánh.
“Là do chúng ta phán đoán sai lầm rồi.”
Nghĩ lại thì đám đồ đệ này xem như cũng có lương tâm.
“Tình huống của bình chướng như thế nào?” Lục Châu hỏi.
“Vẫn chưa kịp kiểm tra.”
Nghe vậy, Lục Châu chắp tay sau lưng đi ra bên ngoài.
Trong lúc này ở bên ngoài Ma Thiên Các, đám nữ tu đứng từ xa quan sát cũng đang thất kinh, không biết có nên lại gần xem xét hay không.
Bọn họ cũng đã nhìn thấy kỳ quan vừa rồi.
Lực lượng của tầng bình chướng đã bị yếu đi hơn một nửa.
Phan Ly Thiên loạng choạng đi tới rồi ngồi phịch xuống đất, lười biếng nói: “Hoặc là sống, hoặc là chết… chẳng có gì phải lo nghĩ cả.”
Các nữ tu quay đầu nhìn về phía lão ăn mày.
“Nếu Ma Thiên Các xảy ra chuyện thì không còn rượu cho ngươi uống nữa đâu.”
Phan Ly Thiên híp mắt nói: “Có đạo lý. Lão hủ hy vọng Ma Thiên Các bình yên vô sự.”
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía trận nhãn trên Ma Thiên Các.
Bốn phía xung quanh trận nhãn lúc này đã trở lại như lúc trước, bầu trời xanh thăm thẳm cũng khôi phục lại như xưa.
Tầng bình chướng lúc trước không thể ngăn được hắn… bây giờ lại càng không có khả năng.
Phan Ly Thiên lắc đầu thở dài. “Ma Thiên Các một thời huy hoàng đã một đi không trở lại.”
Các nữ tu quay đầu lại lườm hắn, nhưng nghĩ hắn chỉ là một người thường chẳng biết gì nên không thèm chấp nữa.
Khi mọi người còn đang lo lắng không thôi ——
Lục Châu thong thả bước ra khỏi Ma Thiên Các.
Đoan Mộc Sinh, Chiêu Nguyệt, Tiểu Diên Nhi và Hoa Vô Đạo trông khá chật vật đi theo sau lưng, tựa như bọn họ vừa mới lăn một vòng dưới đất.
“Bái kiến Các chủ!” Đám nữ tu hạ mình hành lễ.
“Dọn dẹp lại một chút.” Lục Châu vung tay áo.
“Vâng.”
Phan Ly Thiên đang nằm sưởi nắng, thấy Lục Châu đi tới, gương mặt già của hắn khẽ cứng đờ, vẻ mặt khó tin: “Ngươi, ngươi, ngươi không bị gì cả?”
Vẻ mặt Lục Châu vẫn thản nhiên, chắp tay đi tới.
Đôi mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào tầng bình chướng, miệng lạnh nhạt hỏi: “Ngươi rất hy vọng bản toạ xảy ra chuyện?”
“Không hy vọng…” Phan Ly Thiên ôm hồ lô rượu trên tay, nói: “Nếu ngươi xảy ra chuyện gì, lão hủ sẽ không còn rượu để uống nữa.”
Tiểu Diên Nhi hừ một tiếng: “Suốt ngày chỉ biết uống rượu. Uống đi, uống chết ngươi ——”
Phan Ly Thiên không thèm so đo với một tiểu nha đầu. Hắn chỉ ngẩng đầu nhìn Lục Châu. “Đáng tiếc thật…”
“Cái gì đáng tiếc?”
“Động tĩnh lớn như vậy, lão hủ sợ là sẽ không được ngủ yên giấc.”
Nói xong, Phan Ly Thiên nằm thẳng cẳng, hai mắt nhắm lại hưởng thụ tia nắng mặt trời.
Lục Châu xoay người lại, hai mắt nhìn thẳng vào Phan Ly Thiên: “Bản toạ có thể giúp ngươi ngủ yên giấc hơn.”
Phan Ly Thiên không mở mắt ra mà vẫn lim dim, mơ mơ màng màng nói: “Bây giờ lão hủ đã ngủ yên giấc rồi…”
“Thật sao?”
Lục Châu khẽ phất tay.
Tiểu Diên Nhi hiểu ý, lập tức bẻ tay rôm rốp ngẩng đầu nhìn sư phụ: “Sư phụ, trước kia người có dạy đồ nhi không được bắt nạt người già yếu tàn tật, bây giờ đồ nhi đánh hắn có sao không?”
“Vi sư có nói lời nào như thế sao?” Lục Châu nghi ngờ nói.
“Không có, là đồ nhi nhớ nhầm.”
Răng rắc, răng rắc…
Tiếng khớp xương vặn vẹo vang lên khiến người ta nổi da gà.
Phan Ly Thiên giật mình mở to mắt, vừa lui về sau vừa hoảng sợ nói: “Tiểu nha đầu, lão hủ tuổi tác đã cao, không chịu nổi nắm đấm của ngươi đâu! Đừng lại đây…”
Lục Châu vốn đang muốn nhìn thấy hiệu quả này.
Hoa Vô Đạo ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.
Sau khi đưa tiễn Hoa Nguyệt Hành rời khỏi chân núi, lúc quay lại hắn đã thấy lão ăn mày này nằm dài bên ngoài Ma Thiên Các.
Ma Thiên Các là địa phương bậc nào, sao lại cho phép một lão ăn mày bình thường đến đây ăn chùa uống chùa?
Chương 227 Cho dù là một con heo cũng có giá trị của nó
Hoa Vô Đạo dò xét cả nửa ngày cũng không tài nào nhìn ra lão ăn mày có chỗ nào đặc biệt, chỉ có một điểm đó là da mặt lão rất dày, lá gan cũng rất lớn.
Tiểu Diên Nhi nở nụ cười: “Đừng sợ, ta đánh không có đau đâu!”
Nàng khẽ điểm mũi chân.
Một dấu chân hằn đậm xuống mặt đất.
Tiểu ma đầu xuất thủ khiến các nữ đệ tử khác phải quay đầu đi không nỡ nhìn.
Phanh phanh phanh!
Nàng vung tay đi mấy đường quyền.
Thấy tình hình không ổn, Phan Ly Thiên liên tục xua tay: “Dừng tay! Dừng tay… lão hủ phục, lão hủ phục rồi.”
Hắn còn dám không phục hay sao?
“Vậy thì còn tạm được.” Tiểu Diên Nhi hài lòng về chỗ.
Nhìn đến đây, Hoa Vô Đạo kinh ngạc hỏi: “Trước kia ngươi là tu hành giả?”
Người bình thường dù tố chất thân thể có mạnh cỡ nào cũng không có khả năng chống đỡ được mấy đường quyền của Tiểu Diên Nhi. Nhưng nếu là tu hành giả đã từng vượt qua Thối Thể trọng thì hoàn toàn có thể ngăn cản được.
Mặc dù toàn thân lão ăn mày không có chút nguyên khí ba động nào hệt như người bình thường, nhưng vừa rồi bị Tiểu Diên Nhi đánh cho mấy cái hắn cũng chỉ kêu la vài tiếng lấy lệ, rõ ràng trước kia đã từng là tu hành giả.
Tu hành giả sau khi bị phế bỏ tu vi thì Thối Thể trọng vẫn còn, cường độ ngạnh kháng của thân thể đều mạnh hơn người bình thường rất nhiều.
Vừa đánh một trận đã hiện nguyên hình.
Phan Ly Thiên nói: “Tu hành giả cái gì chứ, lão hủ da dày, một năm bốn mùa chịu đựng riết quen, chỉ là mấy quyền đầu thôi mà, ta vẫn còn chịu được.”
Đến lúc này rồi mà còn giả vờ.
Tiểu Diên Nhi huơ huơ nắm tay nhỏ: “Vậy có cần ta thư giãn gân cốt cho ngươi nữa không?”
Phan Ly Thiên theo bản năng lùi ra phía sau, không dám tiếp tục trang bức nữa.
Lục Châu vuốt râu nói:
“Muốn được ngủ yên giấc ở Ma Thiên Các, thì phải tuân theo quy củ Ma Thiên Các.”
“Lão hủ rất tuân thủ quy củ mà. Mấy năm nay lão hủ xem bốn biển là nhà, đến chỗ nào cũng đều rất giữ gìn quy củ.” Phan Ly Thiên đáp.
“Thế thì tốt.”
Lục Châu đến xem xét bình chướng Kim Đình Sơn một lúc rồi quay về đường cũ.
Phan Ly Thiên vẫn đang ngồi bệt dưới đất, bộ dạng vẫn là bùn loãng không thể trát tường.
“Với thân phận và địa vị của ngươi lẽ ra có thể được an hưởng tuổi già, tại sao bây giờ lại lưu lạc đến mức này?” Lục Châu hỏi.
Phan Ly Thiên lắc đầu cười nói: “Làm ăn mày tốt biết bao nhiêu, chỉ cần không biết xấu hổ thì sẽ có cơm ăn.”
“Ngươi thật sự không cần mặt mũi…”
“Lão hủ đâu đòi hỏi nhiều, chỉ cần được ăn uống no đủ thì lão hủ sẽ tự mình cút đi.”
Lục Châu nhìn Phan Ly Thiên. “Cút? Đi đâu?”
“Bốn biển là nhà.”
“Đã uống rượu của Ma Thiên Các lại còn muốn đi?” Lục Châu nói.
“Hả?”
Gương mặt già nua của Phan Ly Thiên bỗng chốc cứng đờ, trong lầm thầm hô không ổn.
Ăn của người phải trả cho người.
Vị chủ nhân Ma Thiên Các trước mắt này không hề tỏ ra ngang ngược, ngữ khí và thần thái cũng rất bình thản nhẹ nhàng. Nhưng mà… loại bình thản này dường như còn khiến người ta tê tái cả da đầu hơn là ngang ngược hống hách.
“Nếu bản toạ đã lưu ngươi lại thì tất có thể nuôi được ngươi.” Lục Châu nói.
“Hầy, lão hủ chỉ là một tên ăn mày, mệnh cũng đã nát chẳng làm nên được trò trống gì.”
Lục Châu lắc đầu, không tán thành.
“Cho dù là một cái bàn hay một con heo cũng đều có giá trị tồn tại của riêng nó.”
“Có đạo lý…” Phan Ly Thiên gật gù, sau đó đột nhiên cảm thấy không đúng. Lời này có gì đó sai sai? Giá trị tồn tại của con heo chẳng phải là để giết thịt hay sao?
“Ma Thiên Các xưa nay luôn như thế.”
Lục Châu đứng trên cao nhìn xuống, hai tay chắp sau lưng, đôi mắt thâm thuý nhìn chằm chằm Phan Ly Thiên.
Bốn mắt nhìn nhau, nội tâm Phan Ly Thiên đánh rơi mất mấy nhịp… bèn đưa mắt nhìn về nơi xa.
Lục Châu vẫn cứ nhìn hắn chằm chằm, chờ hắn đáp lời.
Phan Ly Thiên cũng hiểu được Lục Châu đang tra hỏi mình… hắn lâm vào trầm mặc.
Một lát sau Phan Ly Thiên mới nói: “Lão hủ nhớ tới một vị cố nhân…”
Tiểu Diên Nhi cười phụt ra: “Cái gì mà cố nhân… cháu trai của ngươi vẫn rất ổn, mấy ngày nay hắn không có ở Ma Thiên Các, chờ vài hôm nữa là các ngươi có thể gặp mặt rồi.”
“. . .”
Thật không còn gì để nói.
Phan Ly Thiên cảm thấy mình bị tiểu nha đầu này khắc chế hoàn toàn.
“Lão hủ gặp hắn rồi mới quyết định.”
“Được.”
Lục Châu lạnh nhạt đáp lại rồi xoay người đi về Đông Các.
Lục Châu vừa rời đi.
Hoa Vô Đạo lại dò xét Phan Ly Thiên lần nữa. “Cháu trai của ngươi đang ở Ma Thiên Các sao?”
“Đây là ông nội của Phan Trọng đó.” Tiểu Diên Nhi chỉ tay vào Phan Ly Thiên, nói chắc nịch.
“. . .”
Phan Ly Thiên hoàn toàn câm nín.
Chuyện này xem ra không thể giải thích rõ ràng rồi.
Hoa Vô Đạo khẽ chắp tay: “Thì ra là ông nội của Phan Trọng.”
Đối với Hoa Vô Đạo thì Phan Trọng chỉ là hậu sinh vãn bối, hắn chỉ chào hỏi tượng trưng có lễ thế thôi.
“Lão hủ không phải họ Phan! Lão hủ thật sự không phải họ Phan mà!!!”
Đám người giải tán ngay lập tức.
Lão đầu điên.
Lục Châu trở lại Đông Các, Chiêu Nguyệt và Đoan Mộc Sinh cung kính đi theo.
“Sư phụ… Hắn chỉ là một lão ăn mày bình thường, sao chúng ta phải giữ lại?” Đoan Mộc Sinh không thể hiểu nổi.
“Hắn hữu dụng.” Lục Châu nói.
Đoan Mộc Sinh không hỏi thêm về việc này nữa. Nhớ tới chuyện bình chướng, hắn bèn nói: “Tứ sư đệ đến nay vẫn chưa về, Ma Thiên Các lại xuất hiện động tĩnh lớn như vậy, đồ nhi lo lắng kẻ địch bên ngoài sẽ thừa dịp vắng vẻ mà vào. Đồ nhi nguyện ý tổn hại tu vi để chữa trị bình chướng!”
Lục Châu khoát tay nói:
“Bình chướng tuy đã yếu đi một nửa nhưng Ma Thiên Các cũng không phải là nơi bọn chuột nhắt có thể làm càn.”
Với tình hình hiện tại thì tác dụng của bình chướng Kim Đình Sơn đã kém xa trận pháp ở Thanh Ngọc đàn và Vân Tông.
Nếu thập đại danh môn phe chính đạo lại dám vây công Kim Đình Sơn lần nữa thì Lục Châu cũng không ngại sử dụng thêm mấy tấm thẻ đạo cụ.
“Giải tán đi.” Lục Châu đi vào trong các.
“Đồ nhi cáo lui.”
Đoan Mộc Sinh và Chiêu Nguyệt rời khỏi Đông Các.
Vào bên trong, Lục Châu mở giao diện Hệ thống lên, đồng thời suy nghĩ xem lúc lĩnh hội Thiên thư đã xảy ra chuyện gì.
Lực lượng phi phàm của Thiên thư đúng là rất cường đại, nhưng tại sao lại hút năng lượng của bình chướng?
Hắn mở giao diện Thiên thư lên xem.
Các con chữ không hề nhiều hơn so với trước đây.
Điều này nói rõ Thiên thư bây giờ vẫn là Nhân tự Quyển.
Lục Châu biết rõ thần thông thứ nhất của Nhân Tự Quyển là thần thông thuộc loại âm công.
Như vậy Thiên Thư Khai Quyển hẳn là có tác dụng mở ra thần thông thứ hai, Pháp Diệt Tẫn Trí thần thông, thuộc cùng một loại thủ đoạn với Kết Định Ấn, chỉ khác biệt ở chỗ lực lượng của nó hơn xa Kết Định Ấn.
Uy lực của thần thông đều đã được nghiệm chứng.
Căn cứ theo cảm giác lĩnh hội của Lục Châu, lĩnh hội càng nhiều thì uy lực của thần thông sẽ càng cao.
Như vậy sau này sẽ còn có thần thông thứ ba, thứ tư, thậm chí là thứ năm.
Nói cách khác, Thiên Thư Khai Quyển chính là điều kiện để lĩnh hội thêm một loại thần thông nữa.
Lục Châu nhìn lại giao diện Hệ thống ——
Tuổi thọ còn lại: 5.236 ngày
“Hả?”
Thiếu mất một ngàn ngày!!!
Tuy ngoài mặt Lục Châu vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng hắn đã chào hỏi cả nhà Hệ thống một lần!
Một vạn con thảo nê mã gào thét chạy qua!
Mắng thì mắng thế… nhưng đúng là lấy đi một ngàn ngày tuổi thọ đã là rất ít rồi.
Khi lực lượng tầng bình chướng Kim Đình Sơn quán thâu vào cơ thể, hắn cần có thân thể và tu vi mạnh mẽ mới có thể chịu đựng được.
Nếu không nguồn năng lượng to lớn đó sẽ khiến thân thể bị biến chất.
Xem ra tuổi thọ của hắn đã bị lực lượng bình chướng tiêu hoá đi một phần.
Đợt lĩnh hội này càng khiến bệnh thiếu máu của hắn thêm trầm trọng!
Nhưng xét về tổng thể mà nói thì thu được thêm một loại thần thông cũng xem như đã an ủi tâm hồn hắn.
Lục Châu nhìn về phía đống Thẻ Nghịch Chuyển nhận được từ lần rút thưởng.
Hắn niệm một tiếng: “Sử dụng.”
Năm tấm Thẻ Nghịch Chuyển đồng thời hoá thành từng điểm tinh quang bao bọc toàn thân hắn.
Các điểm sinh mệnh lực ở Đông Các tụ tập vào một chỗ rồi nhanh chóng bị cơ thể Lục Châu hấp thu.
Chương 228 Giúp hay không giúp có gì khác biệt
Đoan Mộc Sinh và Chiêu Nguyệt vừa rời đi không xa bỗng quay đầu nhìn lại.
Cảm nhận được một nguồn năng lượng lớn đang ba động, Đoan Mộc Sinh nhướng mày: “Sư phụ lại xảy ra chuyện gì rồi?”
“Chẳng lẽ người thật sự đã bị tẩu hoả nhập ma?”
Hai người tỏ vẻ lo lắng.
Dù sao năng lượng của tầng bình chướng Kim Đình Sơn cũng rất hỗn loạn.
Đoan Mộc Sinh khẽ lắc đầu. “Thôi, đừng để ý tới nữa…”
Ngã một lần sẽ khôn ra, từ trước đến giờ sư phụ lão nhân gia người đã gây ra không ít động tĩnh.
Đoan Mộc Sinh là một đồ đệ rất biết nghe lời.
Chiêu Nguyệt cũng khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Hai người không nhìn lại nữa mà nhanh chóng rời khỏi Đông Các.
Sau khi sinh mệnh lực được hấp thu xong, tuổi thọ của Lục Châu đã tăng lên 1.500 ngày.
Tuổi thọ còn lại: 6.736 ngày.
Có lẽ do không quá chú ý nên khi tuổi thọ giảm đi rồi khôi phục lại, Lục Châu vẫn không cảm thấy có gì khác biệt.
“Tiếp tục lĩnh ngộ Thiên thư vậy.”
Lục Châu ngồi xếp bằng nhập định.
Sau hai lần chứng kiến uy lực của thần thông, Lục Châu cảm thấy cần phải dồn thêm tâm lực vào việc lĩnh ngộ.
Còn về phần pháp thân thì…
Đương nhiên hắn cũng cần, chỉ là trước mắt muốn thu hoạch được pháp thân khó hơn lĩnh hội Thiên thư nhiều. Hai việc này phải tiến hành song song.
Rất nhanh sau đó Lục Châu đã tiến vào trạng thái lĩnh hội.
Chỉ là cảm giác hoàn toàn khác biệt so với lúc lĩnh hội trong mật thất.
Trước đó khi vào trạng thái lĩnh hội, hắn sẽ hoàn toàn không chú ý đến chuyện bên ngoài, năm loại giác quan đều đóng lại, toàn thân như rơi vào trạng thái ngủ say.
Nhưng bây giờ Lục Châu có thể cảm giác được ý thức của mình vẫn thanh tỉnh.
Lục Châu đoán đây cũng là một trong những ưu việt khi việc lĩnh hội Thiên thư được đề thăng.
Thoáng một cái đã trôi qua một ngày.
Sáng hôm sau.
Lục Châu còn chưa mở mắt đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
“Sư phụ… Giang Ái Kiếm gửi phi thư.” Chiêu Nguyệt nói.
“Có chuyện gì?”
“Đồ nhi đọc cho người nghe.”
Chiêu Nguyệt mở phi thư ra khẽ đọc: “Lão tiền bối, bình chướng ở Kim Đình Sơn xảy ra động tĩnh lớn như vậy đã truyền đến tai thập đại môn phái. Thế cục hiện tại sợ là rất bất lợi cho Ma Thiên Các. Lão tiền bối, cho vãn bối xin ít tin tức để vãn bối được chuẩn bị tâm lý.”
Sau khi đọc xong.
Chiêu Nguyệt tức giận mắng: “Sư phụ, đồ nhi cảm thấy tên Giang Ái Kiếm này đúng là ngọn cỏ đầu tường, gió chiều nào theo chiều nấy!”
Lục Châu đáp:
“Gửi phi thư cho Giang Ái Kiếm, nói với hắn trước khi đại nạn của bản toạ đến, không ai có thể nhúng chàm Ma Thiên Các!”
“Đồ nhi tuân mệnh!”
Cùng lúc đó.
Trong đại điện U Minh Giáo ở Bình Đô Sơn.
Ánh mắt Vu Chính Hải nhìn về phía Tư Vô Nhai ngồi bên trái mình.
“Thất sư đệ, đệ nói là lực lượng bình chướng Kim Đình Sơn đã mất đi một nửa?”
Sắc mặt Tư Vô Nhai bình tĩnh, trong giọng nói tràn đầy tự tin: “Người của ta truyền lại tin tức không thể là giả được. Chỉ là… ta không biết tình huống bên trong Ma Thiên Các lúc này. Lão bát đã cắt đứt liên lạc.”
“Nguyên nhân là gì?”
“Năng lượng chảy ngược, hẳn là có người đã hấp thu lực lượng của bình chướng.”
Trong lòng hai người đều đã hiểu rõ.
Tại Ma Thiên Các, ngoại trừ sư phụ ra làm gì còn ai có lá gan hấp thu năng lượng bình chướng?
“Tại sao không chịu thừa nhận mình đã già chứ?” Vu Chính Hải than nhẹ một tiếng.
“Cưỡng ép hấp thu năng lượng tuy có thể miễn cưỡng duy trì tu vi cường đại nhưng chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ.” Tư Vô Nhai nói.
Vu Chính Hải gật đầu. “Nếu thật là như vậy, sợ là sư phụ lão nhân gia người sẽ gặp phiền phức.”
“Đại sư huynh muốn giúp sư phụ?” Tư Vô Nhai nghi hoặc hỏi.
Vu Chính Hải lắc đầu. “Giúp hay không giúp cũng không có gì khác biệt…”
Tư Vô Nhai khẽ gật đầu. Vu Chính Hải đang bận đối phó với Tịnh Minh Đạo, nào có thời gian quản tới chuyện khác.
“Thất sư đệ, theo ý kiến của đệ, tình hình Ma Thiên Các bất lợi thì ai sẽ là người đầu tiên không nhịn được?”
Tư Vô Nhai nở nụ cười, chậm rãi nói:
“Trong số thập đại môn phái chính đạo, Thất Tinh sơn trang và Đan Tâm Tông chỉ là loại phất cờ ủng hộ chứ không có thù hận sâu đậm gì với ma đạo. Còn lại bát đại môn phái, Thiên Kiếm Môn, Chính Nhất Đạo, Tịnh Minh Đạo và Thiên Sư Đạo cùng thuộc về một mạch có nguồn gốc từ Đạo môn; Như Ý Am, Hoành Cừ Học Phái, Chấn Thương Học Phái và Đoan Lâm Học Phái có nguồn gốc từ Nho môn. Đám người Nho môn từ xưa tới nay thủ đoạn nhu hoà, thường không có xung đột nhiều với ma đạo. Ngược lại Đạo môn lại không ngừng xảy ra xung đột.”
Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp.
“Trưởng lão Trương Thu Trì và Trương Xuân Lai của Chính Nhất Đạo đã chết; Môn chủ Thiên Kiếm Môn Lạc Trường Phong khi tham gia vây công Kim Đình Sơn cũng bị sư phụ lão nhân gia người một chiêu lấy mạng. Tịnh Minh Đạo hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc, “được” đại sư huynh tự mình chiếu cố. Thiên Sư Đạo trước nay
vẫn án binh bất động… Thế nên ——”
“Chính Nhất Đạo và Thiên Kiếm Môn có khả năng sẽ ra tay trước.”
“Thế nhưng môn chủ Chính Nhất Đạo là Trương Viễn Sơn nổi tiếng nhát như chuột, trước đây hắn đã từng đến Thanh Ngọc đàn hội họp với Tông chủ Ma Sát Tông Nhậm Bất Bình. Hiện giờ Nhậm Bất Bình đã chết, Trương Viễn Sơn một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, hẳn là sẽ không dám xuất thủ.”
Tư Vô Nhai phân tích toàn bộ tình hình.
Nhưng một chữ Vu Chính Hải cũng nghe không vô.
Hắn chưởng khống U Minh Giáo nhiều năm như vậy, nếu đều phải lắng nghe lời bẩm báo của từng tên thuộc hạ thì chẳng phải sẽ mệt chết hay sao?
“Nói kết luận đi.”
“Thiên Kiếm Môn.” Tư Vô Nhai đáp.
Vu Chính Hải khẽ gật đầu. “Môn chủ Thiên Kiếm Môn Lạc Trường Phong đã chết, đại đệ tử Chu Kỷ Phong lại phản bội gia nhập vào Ma Thiên Các. Thiên Kiếm Môn đúng là hận Ma Thiên Các thấu xương.”
“Tiền nhiệm Môn chủ Thiên Kiếm Môn là Lạc Hành Phong đã bế quan nhiều năm. Nay con hắn chết thảm, hắn há có thể thờ ơ.” Tư Vô Nhai nói.
“Gieo gió gặt bão, không thể oán người khác.”
Ai mà ngờ được, khi thập đại cao thủ đồng thời vây công Kim Đình Sơn, Lục Châu lại lựa chọn giết hắn cơ chứ?
Lạc Trường Phong quá mức rêu rao, đứng ra làm chim đầu đàn, không giết hắn thì giết ai? Hắn chết chẳng oan ức chút nào.
“Đại sư huynh thật sự định không ra tay?” Tư Vô Nhai hỏi lại lần nữa.
Lần này Vu Chính Hải không đáp lời, chỉ trầm mặc không nói.
Tư Vô Nhai không tiếp tục hỏi nữa.
Hắn xem như hiểu khá rõ tính tình Vu Chính Hải.
Nhớ lại lúc trước Diễn Nguyệt Cung của Diệp Thiên Tâm bị Ma Sát Tông diệt trừ, Vu Chính Hải cũng không ra tay.
Diệp Thiên Tâm khi sư diệt tổ, không giúp nàng thì cũng có thể hiểu được.
Nhưng hiện tại thế cục Ma Thiên Các đang bất lợi… Vu Chính Hải vẫn như cũ thờ ơ.
Trông mong vào đại sư huynh ra tay giúp đỡ xem ra không thực tế tí nào.
Tư Vô Nhai thở dài nói: “Đại sư huynh vẫn còn ghi nhớ sự kiện kia?”
“Đại sư huynh của đệ luôn là người rộng lượng rất biết tha thứ, nhị sư đệ nhiều lần giết người của ta, ta có trách hắn lần nào đâu? Huống hồ gì đây lại là sư phụ lão nhân gia người…” Vu Chính Hải đạm mạc nói.
Tư Vô Nhai ngoài mặt tỏ ra bình thường nhưng trong lòng đang không ngừng nói thầm.
Suýt tí nữa huynh đã vung đao đi tìm nhị sư đệ đòi quyết đấu, giờ lại bảo là không trách huynh ấy lần nào?
“Đại sư huynh nói đúng.”
“Cho dù bây giờ ta ra tay bức lui Thiên Kiếm Môn, vậy mười năm sau thì sao? Nay bình chướng Kim Đình Sơn đã yếu đi, không tới năm năm nữa Ma Thiên Các sẽ lại gặp phải đại kiếp.”
Từ khi đám người Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung rời khỏi Ma Thiên Các, thập đại cao thủ danh môn chính phái đã tổ chức vây công Ma Thiên Các không dưới năm lần.
Thật sự ra tay có hai lần, một lần là thập đại cao thủ bố trí cạm bẫy vây công Cơ Thiên Đạo, trong cuộc chiến này Cơ Thiên Đạo đã bị thương; lần thứ hai thập đại cao thủ vây công thì Lạc Trường Phong bị giết.
Ai cũng không biết lần tiếp theo là bao giờ.
Nhưng có một điều rất rõ ràng là ——
Có rất nhiều cường giả đều đang chờ đợi cơ hội, chờ đợi đại nạn về thọ mệnh của Cơ Thiên Đạo tới, đợi khi tu vi hắn giảm mạnh.
Mà động tĩnh của bình chướng lần này chẳng khác nào là tín hiệu cho bọn họ động thủ.
“Năm năm…” Tư Vô Nhai khẽ lẩm bẩm. “Năm năm sau, thiên hạ Đại Viêm sẽ biến thành bộ dạng gì đây?”
Vu Chính Hải nghe vậy bèn nở nụ cười. “Thất sư đệ, đệ nghĩ xa quá cũng chẳng để làm gì… Đối với ta mà nói, chỉ cần xử lý tốt chuyện trước mắt là được… chính là Tịnh Minh Đạo.”
Hắn vừa nói xong, thủ toạ Thanh Long điện Hoa Trọng Dương từ tốn bước vào đại điện, ôm quyền nói:
“Giáo chủ, Mạc Khí của Tịnh Minh Đạo đã sớm bỏ chạy… hiện tại chỉ còn lại một mình Du Hồng Y đau khổ chống đỡ. Nhiều nhất là mười ngày sau chúng ta có thể nắm được Tịnh Minh Đạo.”
“Rất tốt.”
Thần sắc Vu Chính Hải ngạo nghễ nói: “Có tin tức của Phan Ly Thiên không?”
“Thuộc hạ bắt không ít tu hành giả Tịnh Minh Đạo để nghiêm hình tra khảo… nhưng chẳng một ai biết. Từ năm mươi năm trước Phan Ly Thiên đã rời khỏi Tịnh Minh Đạo, đến nay chưa thấy về.” Hoa Trọng Dương nói.
Tư Vô Nhai kỳ quái hỏi: “Nguyên nhân là gì?”
“Không rõ lắm.” Hoa Trọng Dương lắc đầu.
Chương 229 Dở hơi cũng là một loại nghệ thuật sống
Vu Chính Hải hỏi: “Sư đệ rất hiếu kỳ về người này sao?”
“Dưới sự vây công của đại sư huynh, Tịnh Minh Đạo bây giờ chỉ đang kéo dài hơi tàn. Phan Ly Thiên là đệ nhất cao thủ của Tịnh Minh Đạo, không có đạo lý không xuất hiện cứu nguy…”
Tư Vô Nhai vừa suy nghĩ vừa nói: “Cho nên ta suy đoán có hai loại khả năng. Một là, Phan Ly Thiên đã chết, nhưng khả năng này rất nhỏ, Phan Ly Thiên tu vi cực cao, nếu hắn muốn chạy trốn thì không ai có thể giết được hắn. Hai là, Phan Ly Thiên và Tịnh Minh Đạo đã xảy ra mâu thuẫn không thể giải quyết được.”
“Theo như lời đệ nói thì khả năng thứ hai cao hơn một chút.” Vu Chính Hải nói.
Chỉ là…
Những chuyện này cũng không mấy quan trọng đối với U Minh Giáo.
Phan Ly Thiên không xuất hiện thì Tịnh Minh Đạo diệt vong càng nhanh hơn.
Nếu hắn xuất hiện thì Vu Chính Hải cũng rất chờ mong được đấu với hắn một trận đỉnh cao.
“Truyền lệnh xuống, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.” Vu Chính Hải nói.
“Cẩn tuân dụ lệnh của Giáo chủ!”
Trong chớp mắt lại ba ngày trôi qua.
Một chú chim truyền tin bay với tốc độ cực nhanh từ phía Tây Bắc Dương Châu thành bay vọt vào bên trong bình chướng Ma Thiên Các.
Trong Đông Các.
Lục Châu đã kết thúc trạng thái lĩnh hội.
Sau ba ngày tham ngộ, Lục Châu cảm giác lực lượng phi phàm của Thiên thư đã khôi phục được phân nửa.
Muốn lại lần nữa đạt được trạng thái sung mãn thì cần từ bảy đến mười ngày.
Ít nhất tốc độ lĩnh ngộ hiện tại của hắn là vậy.
Hắn có dự cảm, số lần lĩnh hội càng nhiều thì tốc độ thu hoạch được lực lượng phi phàm sẽ càng nhanh.
Con đường tu hành không thể gấp gáp. Loại sự tình này chỉ có thể chậm rãi tiến hành.
“Xem giá cả thế nào..”
Lục Châu sợ tình huống lúc trước lại xuất hiện, sau khi hắn lĩnh hội thì Hệ thống lại lén lút tăng giá thẻ đạo cụ.
Hắn mở giao diện đạo cụ ra xem một lượt.
Cũng may không tăng giá.
“A? Đây là…”
Lục Châu đang nhìn lướt qua cột nhiệm vụ, chợt thấy ngoài những nhiệm vụ dạy dỗ đồ đệ ra thì lại xuất hiện một nhiệm vụ mới: “Tìm chìa khoá thất lạc 0/1”.
“Chìa khoá thất lạc?”
Hắn bắt đầu tìm kiếm trong ký ức của mình.
Tất cả ký ức của Cơ Thiên Đạo trong não hải đều không có liên quan gì đến chìa khoá thất lạc.
Gương mặt già nua của Lục Châu cứng đờ. Chẳng lẽ lại liên quan đến bộ phận ký ức bị thiếu của hắn?
Những lúc rảnh rỗi Lục Châu cũng suy luận một số thông tin về bộ phận ký ức bị thiếu. Về sau hắn phát hiện… đoạn ký ức vụn vặt đó tựa như một trang giấy bị cào nát, muốn dán lại nguyên vẹn là việc vô cùng gian nan, vì thế hắn dứt khoát từ bỏ.
Nếu phải đi tìm chìa khoá thất lạc… vậy hẳn nó được dùng để mở ra một ngăn chứa bí mật nào đó như chiếc rương chẳng hạn.
Trong Ma Thiên Các chỉ có mật thất và nhà kho ở Bắc Các là có rương.
Nhưng mà…
Điều này đã nghiệm chứng một suy đoán của Lục Châu —— khi hắn xuyên không qua, rất nhiều đồ vật của Cơ Thiên Đạo đã không còn. Có lẽ chúng không hề biến mất mà là bị tản mát khắp nơi bởi đủ loại nguyên nhân. Chẳng hạn như đống vũ khí của đám nghiệt đồ, chẳng hạn như Bích Lạc tàn phiến, chẳng hạn như công pháp tu luyện… tất cả những thứ này đều còn đó cả.
Như vậy… có lẽ chiếc chìa khoá bị thất lạc này cũng là một trong những đồ vật vốn có của Cơ Thiên Đạo.
Đúng lúc này, thanh âm của Tiểu Diên Nhi truyền đến cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
“Sư phụ… có phi thư không ký tên.”
Lục Châu bước ra khỏi phòng nhìn về phía Tiểu Diên Nhi.
Tiểu Diên Nhi đang mặc Vân Thường Vũ Y, mang giày Đạp Vân Ngoa.
Lục Châu hỏi: “Thiên Tàm Thủ Sáo đâu?”
Hắn nhớ tới vật phẩm Tiểu Diên Nhi lấy được ở Vân Tước Lâu, không thấy nàng sử dụng.
Tiểu Diên Nhi mếu máo nói: “Xấu quá, nhìn cay con mắt… con để trong Nam Các.”
Đôi găng tay Thiên Tàm Thủ Sáo kia cả nam và nữ đều có thể sử dụng nên ngoại hình không được đẹp mắt cho lắm. Tiểu Diên Nhi đã mặc y phục màu xanh, mang giày xanh nhưng lại đeo găng tay màu sắc quái dị thì đúng là không phù hợp tí nào.
Huống hồ gì Thiên Tàm Thủ Sáo cũng không quá thích hợp với tu hành giả Nguyên Thần cảnh như Tiểu Diên Nhi.
Ai mà chẳng yêu thích những thứ xinh đẹp.
Mặc kệ nàng vậy.
“Đọc thư.”
Cho dù là phi thư của ai đi chăng nữa, nếu có thể để chim truyền tin bay vào được tới Ma Thiên Các thì chỉ có thể là thư của đám nghiệt đồ hoặc những người Ma Thiên Các thường xuyên liên lạc.
Tiểu Diên Nhi khẽ gật đầu, đọc nhỏ:
“Tịnh Minh Đạo đã bị vây công… Giáo chủ U Minh Giáo Vu Chính Hải đại khai sát giới. Môn chủ Tịnh Minh Đạo Mạc Khí bị thương chạy trốn đến Sấu Tây Hồ. Phan Trọng đã đi đến Sấu Tây Hồ, có thể gặp nguy hiểm… ha ha ha.”
Đọc đến đây, Tiểu Diên Nhi ngừng lại nhìn về phía Lục Châu.
Lục Châu khẽ vung tay lên, phi thư bay vào trong tay hắn.
Đúng là không có chữ ký.
Nhưng ba tiếng ha ha ha cuối cùng đã tỏ rõ thân phận của hắn.
“Gia hoả Giang Ái Kiếm này hẳn là đang ở nơi nào đó không tiện gửi phi thư…” Lục Châu âm thầm nói.
Lời nhắc nhở của Lục Châu khiến Tiểu Diên Nhi giật mình hiểu ra. Nàng chỉ tay vào phi thư nói: “Thì ra là phi thư của gia hoả Giang Ái Kiếm… Hừ, con nhớ rồi, lần nào đến cuối thư hắn cũng viết ha ha ha…”
Loại người làm việc gì cũng chú ý cẩn thận như Giang Ái Kiếm, bởi vì tai mắt của hắn rất đặc đù, một phần trong số đó đều là người trong cung nên trong quá trình gửi phi thư đều cố ý để lại phong cách cá nhân, đây là một loại ký hiệu sinh tồn riêng biệt tương tự với mật mã Morse, thậm chí càng khó khiến người ta nghi ngờ.
Tiểu Diên Nhi nghi hoặc hỏi: “Gia hoả Phan Trọng này đi Sấu Tây Hồ làm chi? Khi không lại kiếm chuyện.”
Lục Châu nhìn về phía Đông Các, không thấy bóng dáng Đoan Mộc Sinh và Chiêu Nguyệt đâu, bèn hỏi: “Lão tam lão ngũ đâu?”
“Đang ở Nam Các ạ.” Tiểu Diên Nhi đáp.
Lục Châu hừ nhẹ. Tự ý đi vào trong mật thất, trượng đánh bọn hắn đã là nhẹ rồi.
“Gọi lão tam đến đại điện.”
“Đồ nhi đi ngay.”
Chỉ là nỗi đau ngoài da thịt, với tu vi và thủ đoạn của Đoan Mộc Sinh, tịnh dưỡng ba ngày đã khoẻ lên rất nhiều.
Lúc trước khi Cơ Thiên Đạo thường xuyên hành hung bọn đồ đệ, Đoan Mộc Sinh luôn là đứa khoẻ lại nhanh nhất.
Tiểu Diên Nhi vội vàng rời khỏi Đông Các.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn trời. Thấy thời gian còn sớm, hắn dạo bước ra ngoài.
Không bao lâu sau hắn đã ra khỏi Ma Thiên Các, thấy Phan Ly Thiên vẫn nằm ở chỗ cũ đang lười biếng phơi nắng, thỉnh thoảng lại hớp một ngụm rượu.
“Phan Ly Thiên.”
Lục Châu đến bên cạnh cất tiếng gọi khiến Phan Ly Thiên giật mình ngồi bật dậy.
Thấy người đến là Lục Châu, hắn vỗ vỗ ngực nói: “Lão hủ không phải họ Phan.”
Lục Châu không thèm đôi co với hắn mà đưa bức phi thư cho hắn xem. “Tự mình đọc đi.”
Phi thư bay lên người Phan Ly Thiên, hắn vốn định làm lơ nhưng không nhịn được lòng hiếu kỳ, bèn len lén liếc mắt nhìn, vừa nhìn đã thấy hai chữ Phan Trọng đập vào mắt.
Tinh thần Phan Ly Thiên lập tức trở nên tỉnh táo, hắn ngồi thẳng người dậy cầm phi thư lên xem tỉ mỉ cặn kẽ.
“Nguy hiểm?”
“Bây giờ ngươi còn có thể ngủ yên giấc không?” Lục Châu nhìn chằm chằm Phan Ly Thiên không chớp mắt.
Phan Ly Thiên cau mày, bộ dạng vốn lười nhác trở nên ngưng trọng và nghiêm túc: “Phan Trọng đã gia nhập Ma Thiên Các. Các chủ người không định cứu hắn sao?”
“Phan Trọng đúng là đã gia nhập Ma Thiên Các… nhưng điều này không có nghĩa là bản toạ muốn cứu hắn.” Lục Châu vân đạm phong khinh nói.
“Tại sao?”
“Phan Trọng gia nhập Ma Thiên Các, bản toạ ban thưởng cho hắn Lục Dương Công để triệt tiêu tác dụng âm hàn của Tam Âm Thức. Hắn vốn có thể trở thành tướng tài đắc lực, nhưng lại tự tiện rời khỏi đây… Nếu người nào trong Ma Thiên Các cũng làm như thế thì bản toạ làm sao phục chúng?” Lục Châu nói.
“Chuyện này…”
Phan Ly Thiên á khẩu không thể trả lời.
Suy cho cùng vẫn là do Phan Trọng đi gây chuyện.
Quy củ của Ma Thiên Các chính là một khi đã gia nhập thì phải chặt đứt hoàn toàn với quá khứ.
Kẻ phá hỏng quy củ, dù gặp phải kết cục gì cũng là gieo gió gặt bão, không thể oán trách người khác.
Lục Châu nhìn Phan Ly Thiên: “Ngươi rốt cuộc là gì với hắn?”
Phan Ly Thiên than nhẹ một tiếng, lắc đầu nói: “Từ hai trăm năm trước lão hủ đã không còn là người của gia tộc họ Phan nữa…”
Lời này chẳng khác gì thừa nhận quan hệ.
Lục Châu không tiếp tục ép hỏi, hắn chỉ muốn xác nhận Phan Trọng có quan hệ với Phan Ly Thiên là đủ… Còn việc bối phận giữa bọn họ là gì thì không quan trọng.
“Ngươi đến Ma Thiên Các chỉ để thăm hắn một chút?” Lục Châu hỏi.
Phan Ly Thiên khẽ gật đầu, không còn dáng vẻ lông bông như trước.
“Lão hủ chẳng còn sống được bao lâu nữa… Đây chỉ là một nguyện vọng nhỏ trước khi chết mà thôi.”
“Gia nhập Ma Thiên Các của ta, ngươi có thể thuận lý thành chương đi cứu Phan Trọng.” Lục Châu nói rõ ràng ý định.
Chương 230 Lão hủ bị người ta sáo lộ rồi
Phan Ly Thiên khẽ giật mình.
Hắn vốn không hề nghĩ đến phương diện này.
Tuy hắn đã rời khỏi Tịnh Minh Đạo mấy trăm năm nhưng trong mắt người bên ngoài, hắn vẫn luôn là đệ nhất cao thủ của Tịnh Minh Đạo. Rất nhiều người đều chờ đợi hắn trở về.
Nếu gia nhập Ma Thiên Các chẳng phải sẽ khiến cả tu hành giới cười rụng răng?
Điều quan trọng nhất là…
Hiện tại hắn đã mất sạch tu vi, Ma Thiên Các còn coi trọng hắn ở điểm nào?
Dường như nhìn ra suy nghĩ của hắn, Lục Châu lại tung ra một liều thuốc mạnh.
“Trong tay bản toạ vừa vặn có một mảnh Hắc Mộc Liên.”
Trái tim Phan Ly Thiên khẽ hụt mấy nhịp.
Hắn ngẩng đầu nhìn Lục Châu đang đứng bên cạnh. Gương mặt già nua của Lục Châu vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng chẳng biết tại sao trên mặt lại có một nụ cười thản nhiên…
Lão hủ đến ăn nhờ ở đậu, định ăn xong sẽ quệt mông đi...
Sao bây giờ lại cảm thấy như mình vừa lọt bẫy nhỉ?
Hắn đang bị dao động.
Lục Châu lấy được mảnh Hắc Mộc Liên trong tay Từ Nguyên, không ngờ thời điểm này lại có thể dùng tới.
Hắc Mộc Liên tuy không thể hoàn toàn khôi phục tu vi cho Phan Ly Thiên, nhưng ít nhất có thể khôi phục được hai ba thành.
Đối với một tu hành giả thì tầm quan trọng của tu vi không cần nói cũng biết.
Lục Châu không tin hắn sẽ không động tâm.
Lục Châu không nói gì thêm, chỉ đứng chắp tay lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của Phan Ly Thiên.
Đúng lúc này, Tiểu Diên Nhi chạy tới nói: “Sư phụ… tam sư huynh đã đến.”
Lục Châu không nhìn Tiểu Diên Nhi, chỉ thản nhiên nói: “Không vội… Nếu sư huynh con mệt mỏi thì bảo nó trở về nghỉ ngơi đi.”
Phan Ly Thiên: “? ? ?”
Có ý gì đây?
Hình như lão hủ bị người ta sáo lộ rồi.
Phan Ly Thiên bất đắc dĩ giơ ngón tay cái lên trước mặt Lục Châu. Đúng là gừng càng già càng cay, lão hủ mặc cảm!
Tiểu Diên Nhi chẳng hiểu ra sao.
Phan Ly Thiên ho khan, dường như đã nghĩ rõ ràng chuyện gì…
Hắn ngẩng đầu lên hỏi: “Có được uống rượu no nê không?”
“Bao no.”
“Rượu ủ trăm năm?”
“Rượu ủ trăm năm.”
“Được.”
Ủ rượu thôi mà, chẳng phải việc gì khó.
Mấy trăm năm trước, Cơ Thiên Đạo cũng là một tay sành rượu. Hàng năm hắn đều sai người ủ rượu để dành.
Rượu càng ủ lâu càng thơm.
Cho dù là dùng ngũ cốc hay là gạo nếp Hồng Khúc, cho dù là thủ đoạn ủ rượu tốt đến cỡ nào thì cũng cần phải có thời gian để nó thêm ngon, thêm lắng đọng.
Ma Thiên Các có không ít rượu ủ trăm năm… sau này cứ tiếp tục ủ thêm là được.
Một tiếng “được” của Phan Ly Thiên vô cùng rõ ràng sáng tỏ.
Lục Châu hài lòng gật đầu.
Hắn xoay sang hỏi Tiểu Diên Nhi: “Tứ sư huynh của con có tin tức gì chưa?”
Tiểu Diên Nhi dẩu môi nói: “Sư phụ! Tứ sư huynh đến bây giờ vẫn chưa trở về, nhất định là ham chơi quên đường về rồi! Phải phạt nặng nha!”
“Nói linh tinh.”
Lục Châu thấp giọng răn dạy nàng.
Minh Thế Nhân đuổi theo truy tra tung tích Tư Vô Nhai là một chuyện tốt. Vả lại, độ trung thành của Minh Thế Nhân vẫn luôn ổn định, Lục Châu không hề lo lắng hắn sẽ làm ra chuyện gì ngu xuẩn. Lại thêm Minh Thế Nhân là đứa thông minh có năng lực sinh tồn cực mạnh, cho dù gặp được cao thủ hắn cũng có khả năng chạy thoát.
Chỉ là…
Nếu lão tứ không ở đây vậy thì chỉ có thể để Đoan Mộc Sinh và Hoa Vô Đạo cùng đến Sấu Tây Hồ.
Tịnh Minh Đạo tuy đang kéo dài hơi tàn chạy trốn đến nơi hiểm trở, nhưng có thể chạy được đến Sấu Tây Hồ thì bọn hắn cũng phải có một số thủ đoạn bảo mệnh.
Thực ra chỉ cần để Đoan Mộc Sinh và Hoa Vô Đạo đi là đã xử lý tốt được việc này.
Nhưng mà…
Ý định của Lục Châu đâu chỉ có vậy. Nếu U Minh Giáo truy kích Tịnh Minh Đạo để diệt hết các cao thủ thì rất có khả năng Vu Chính Hải sẽ xuất hiện ở Sấu Tây Hồ.
Đây là cơ hội cực tốt.
Lồng Giam Trói Buộc phiên bản cường hoá chính là dùng để chuẩn bị cho mấy tên nghiệt đồ này đây.
“Truyền lệnh cho Hoa trưởng lão, bản toạ muốn đi một chuyến đến Sấu Tây Hồ.” Lục Châu lạnh nhạt nói.
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Tiểu Diên Nhi vừa định xoay người rời đi thì một bóng người màu đen như quỷ mị đột nhiên xuất hiện ở phụ cận.
Toàn thân hắn mặc trang phục đen đang đứng rất thẳng tắp.
“Hoa trưởng lão không cần đi đâu… Ta muốn đến đó xem.”
“Phạm Tu Văn?” Tiểu Diên Nhi sửng sốt hô lên.
Tiểu Diên Nhi luôn cảm thấy người này rất kỳ quái khiến nàng hơi rụt rè… Nếu không phải biết rõ sư phụ có thể chấn trụ người này, Tiểu Diên Nhi đã cách hắn thật xa.
Phạm Tu Văn đeo một tấm mặt nạ đơn giản màu bạc, hai con mắt lộ ra ngoài trông càng thâm thuý, tay chắp sau lưng.
Cho dù tu vi hắn vẫn chưa khôi phục nhưng Phạm Tu Văn là người có địa vị cao nên người bình thường không có khả năng địch lại khí tràng của hắn.
Trong số những người ở đây, chỉ có khí tràng của Lục Châu có thể áp chế được Phạm Tu Văn.
Phạm Tu Văn khẽ lắc đầu nói: “Phạm Tu Văn đã chết. Trên đời này chỉ còn lại Lãnh La.”
“Được thôi…” Tiểu Diên Nhi lè lưỡi đứng nép sang một bên.
Hai tiếng Lãnh La vừa thốt ra, Phan Ly Thiên ngồi bên cạnh không khỏi mở to hai mắt, nhìn về phía Lãnh La với vẻ khó tin: “Ngươi chính là Lãnh La đệ nhất Hắc Bảng ba trăm năm trước?”
Lãnh La giữ im lặng, không gật đầu cũng không phủ nhận.
Mặt nạ đã che đi biểu lộ của hắn, nhưng tư thái trang bức hiện tại đã để lộ rất rõ ràng ý tứ là —— lão già, bây giờ đã biết ai mới là đứa con nít ranh chưa hả?
Phan Ly Thiên chậm rãi bò dậy, thân hình lung la lung lay miễn cưỡng đứng thẳng. “Không tệ, không tệ.”
Lời này nghe có vẻ rất kỳ quái, không giống như đang khen thưởng mà giống với châm chọc hơn.
Lãnh La hừ nhẹ một tiếng. “Thứ hậu sinh vãn bối có mắt không tròng, không thèm chấp nhặt với ngươi.”
Tiểu Diên Nhi cười hì hì nói: “Hắn cũng đâu có nhỏ nhít gì đâu, là ông nội của Phan Trọng, cũng là đệ nhất cao thủ Tịnh Minh Đạo đó.”
Đệ nhất cao thủ Tịnh Minh Đạo?
Lãnh La hơi nhướng mày.
Ánh mắt hắn nhìn về phía lão ăn mày đã mất sạch tu vi.
Có phải là ông nội của Phan Trọng hay không thì tạm thời không nói tới, nhưng đệ nhất cao thủ Tịnh Minh Đạo thì mọi người trong tu hành giới đều biết.
Thiên tài đó và Lãnh La hắn là người của cùng một thời đại.
“Phan Ly Thiên?” Lãnh La chỉ tay về phía lão.
Lần này Phan Ly Thiên không phủ nhận. Tướng mạo hắn trông có vẻ già hơn, lưng cũng khá còng, nhưng điều này không quan trọng, chủ yếu vẫn phải xem khí chất. Khí chất của hắn đã nói rõ trước đây hắn phong quang bậc nào.
Kẻ tám lạng người nửa cân, chó chê mèo lắm lông, cả hai người chẳng ai trẻ hơn ai.
Lục Châu nói: “Lãnh La, thương thế của ngươi chưa lành, chỉ mới khôi phục được khoảng bốn thành mà lại muốn đến Sấu Tây Hồ?”
Hoa Vô Đạo dù sao vẫn khoẻ mạnh hơn hắn nhiều.
Hơn nữa đại pháp co đầu rụt cổ của Hoa Vô Đạo vào lúc mấu chốt có thể bảo vệ được Xuyên Vân phi liễn.
Lãnh La tuy mạnh nhưng bị trọng thương quá nặng… Chuyến đi này sẽ không có tác dụng lớn, thậm chí còn có khả năng cản trở.
“Xin Các chủ đáp ứng. Lãnh La tuy bị thương nhưng vẫn có đủ năng lực tự bảo vệ mình.” Lãnh La tự tin nói.
“. . .”
Ngươi đủ năng lực tự bảo vệ mình.
Thế mẹ nó ai đến bảo hộ lão phu đây?
Trong lòng Lục Châu thầm oán hận nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh, thể hiện rõ phong phạm cao thủ.
Suy nghĩ của Lãnh La cũng không tệ…
“Ngươi muốn đến nhìn Mạc Khí?” Lục Châu hỏi.
Lục Châu khẽ chắp tay, không phủ nhận.
Mạc Ly, Mạc Khí… quan hệ giữa hai người này nếu không phải bị đần thì ai cũng có thể nhìn ra.
Rõ ràng Lãnh La hận Mạc Ly đến thấu xương.
Nhưng chuyện này cũng có thể hiểu được, bị người ta điều khiển nhiều năm như vậy dù là ai cũng rất khó chấp nhận nổi, huống hồ gì hắn lại còn là Lãnh La danh chấn một thời.
Phan Ly Thiên cười ha hả. “Lão hủ chỉ có thể xem kịch…”
Hiện tại hắn không có tu vi, chỉ có thể giống như bọn lính nhép đứng từ xa quan chiến.
Mặt trời lên cao ba sào là lúc Xuyên Vân phi liễn rời khỏi Ma Thiên Các.
Người cầm lái là Đoan Mộc Sinh.
Xuyên Vân phi liễn thỉnh thoảng lại xóc nảy, lay động một trận, đôi khi còn xuất hiện một số động tác có độ khó cao.
Tiểu Diên Nhi thì thào: “Tam sư huynh… cân, cân bằng một chút… A…”
Phi liễn lúc thì hướng lên trời, lúc lại chốc xuống đất.
Đoan Mộc Sinh xấu hổ gãi gãi đầu. “Lần đầu tiên, lần đầu tiên… sư muội đừng trách ta nha.”
Lãnh La không thể không lắc đầu đỡ lấy thân phi liễn.
Xuyên Vân phi liễn dần dần ổn định trở lại.
“Đa tạ Lãnh tiền bối.”
Lục Châu quay đầu nhìn thoáng qua Lãnh La.
Tu vi của hắn vẫn chưa khôi phục, còn định ra tay hỗ trợ điều khiển phi liễn?
Từ khi Đoan Mộc Sinh cầm lái, Lãnh La phụ trợ, Xuyên Vân phi liễn mới dần dần bình ổn.