Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1631

Đám tử sĩ gồm một trăm người tiến vào Quy Khư Trận, toàn thân bọn hắn mặc khôi giáp xuất hiện bên cạnh Tần Đế.

“Nuôi binh ba năm, dụng binh một giờ.” Tần Đế nói, “Giết bọn hắn.”

Nhiều tử sĩ như vậy lấy cái chết ra để đồng quy vu tận với ngươi, ai mà chịu được?

“Mạt tướng lĩnh mệnh!”

Một trăm người lao về phía trước. Lòng tin của Ly Sơn tứ lão cũng tăng lên, lập tức bay lên theo.

Tần Đế ho khan kịch liệt, sau đó gọi ra Tinh Bàn, đánh vào một khu vực Mệnh Cách của chính mình!

Lực lượng bên trong Mệnh Cách phát tiết ra ngoài.

“Bắt nguồn từ Quy Khư, trả lại cho Quy Khư.” Tần Đế đã nhìn thấu sinh tử.

Tần Nhân Việt lập tức hạ lệnh: “Lui lại!”

Bốn mươi chính kiếm khách và đám người Ma Thiên Các đồng loạt bay ra sau nhưng vẫn không thể rời khỏi Quy Khư Trận.

Lúc này…

Lục Châu nhẹ nhàng bay lên cao. Trước mắt hắn là một bàn cờ tướng: hậu phương là người phe mình, trước mặt là Ly Sơn tứ lão và một trăm tử sĩ, mà Tần Đế chính là quân cờ “Tướng” đứng ở phía sau cùng.

Muốn diệt hắn thì phải diệt những người này trước.

Lục Châu kiểm tra hiệu quả của Thẻ Sơ Thuỷ.

[Thẻ Sơ Thuỷ: có thể mua một loại thẻ đạo cụ với giá trị ban đầu, thời gian kéo dài liên tục 10 giây. Sau 10 giây thẻ đạo cụ đó sẽ khôi phục lại giá cả hiện tại. Giới hạn số lượng mua: 100 tấm.]

Lục Châu muốn mua rất nhiều loại thẻ, nhưng thẻ mà hắn chung tình nhất từ trước đến giờ vẫn là —— Một Kích Chí Mạng.

Hắn nhớ rất rõ ràng, giá ban đầu của thẻ này là 500 điểm công đức. Dù là ai ở trong hoàn cảnh này cũng biết nên lựa chọn thế nào.

. . .

“Bên trên.”

Ly Sơn tứ lão lặp lại chiêu cũ, lấy Thôi Minh Quảng dẫn đầu đánh ra bốn chưởng trong Cửu Tự Chân Ngôn Thủ Ấn.

Bốn đạo chưởng ấn bao trùm không gian, trong chớp mắt đã phóng tới gần Lục Châu.

“Vì sao không tránh?” Thôi Minh Quảng nhíu mày nói.

Lục Châu hờ hững vung tay, trong lòng bàn tay xuất hiện vòng xoáy ngược chiều kim đồng hồ, chín chưởng ấn trong Đạo môn Cửu Tự Chân Ngôn Thủ Ấn theo thứ tự bay ra.

“Bởi vì ngươi không xứng.”

Chín đạo chưởng ấn đánh thẳng vào ngực Thôi Minh Quảng, tạo thành một huyết động ngay giữa ngực hắn!

[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch đượ 1.500 điểm công đức.]

Thôi Minh Quảng rơi xuống đất.

Tần Đế, Ly Sơn tam lão và một trăm tử sĩ: “? ? ?”

Khi Thôi Minh Quảng đang cong mình vì đau đớn dưới đất, Lục Châu lại xuất chưởng: “Để lão phu dạy cho các ngươi biết cái gì mới là Cửu Tự Chân Ngôn Thủ Ấn!”

Đám chưởng ấn bay ra một lần nữa, toả kim quang loá mắt đánh xuống vị trị của Thôi Minh Quảng.

[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.]

Thôi Minh Quảng lại mất đi một Mệnh Cách.

Lục Châu nhàn nhã đạp không đi tới. Thân thể Ly Sơn tam lão Quý Thực, Chu Trùng Thuật và Đường Tử Bỉnh trở nên cứng ngắc.

Tần Đế cũng cảm thấy cổ họng đắng chát, không biết nên làm gì tiếp theo… Thật sự hắn chưa hề dùng toàn lực sao?

“Còn chờ gì nữa?” Tần Đế cắn răng hô lên. Đã hao tổn quá nhiều Mệnh Cách, hắn chẳng còn gì để mất!

Ly Sơn tam lão đánh tới. Quy Khư Trận lập tức bị Già Thiên cương ấn bao trùm.

Tần Nhân Việt nhíu mày hỏi: “Lục huynh, có ổn không?”

Lục Châu không đáp lời mà thoải mái xuất chưởng. Một lần đánh ra ba chưởng!

“Độc Toản Ấn!”

Ba đạo chưởng ấn lập tức xuyên thủng người Ly Sơn tam lão. Thân thể Quý Thực, Đường Tử Bỉnh, Chu Trùng Thuật chấn động, run rẩy cúi đầu nhìn xuống… Lồng ngực bọn hắn đều bị đánh xuyên thủng.

[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.] x 3

“. . .”

Ba người lộ vẻ hoảng sợ. Toàn bộ Quy Khư Trận chìm trong sợ hãi.

Tần Đế: “. . .”

Lục Châu tiếp tục tiến về phía trước. Một trăm tử sĩ điên cuồng vọt tới, mang theo sát khí ngập trời liều chết nhào về phía Lục Châu.

Tần Đế cảm thấy trái tim mình đập loạn trong lồng ngực. Hắn cực khổ bồi dưỡng ra trăm tên tử sĩ, chỉ mong có thể hoàn thành nhiệm vụ này.

“Giết!!!” Tiếng hô vang trời mang theo chiến ý làm rung chuyển cả Quy Khư Trận.

Lục Châu bình tĩnh nhìn bọn hắn, hai tay hất mạnh ra.

Chín mươi đạo chưởng ấn phóng ra, bay múa đầy trời.

Trong Quy Khư Trận, tất cả tu hành giả đều nhìn thấy một màn mà cả đời này bọn hắn rất khó có thể quên được —— Lục Châu đánh ra vô số chưởng ấn như kim sắc hồ điệp chia ra vọt về phía chín mươi tên tử sĩ.

Tiếp theo chính là tràng cảnh chín mươi toà Thiên Giới Bà Sa xuất hiện rồi biến mất.

[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.] x 90

Toàn bộ tử sĩ đều bị trọng thương rơi xuống đất, thân thể bê bết máu.

Thân như lông hồng, mệnh như cỏ rác.

“Hoàn toàn là đơn phương nghiền ép. Đây chính là thực lực chân chính của Lục huynh?” Tần Nhân Việt nhìn Lục Châu chằm chằm.

Tần Đế lảo đảo lui lại, thân thể run rẩy, ý chí tinh thần đã triệt để sụp đổ, hắn ngồi phịch xuống đất.

Còn lại mười tên tử sĩ vẫn gào thét lao tới.

Lòng bàn tay Lục Châu đánh tới, hư ảnh loé lên, mười người như bao cát bị đánh văng tứ tung.

[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.] x 10

Thân hình Lục Châu dừng lại giữa không trung, biểu tình vẫn bình tĩnh như trước. Hắn quan sát bốn phía tựa như bên dưới đều là sâu kiến.

Lục Châu nhìn thẳng vào Tần Đế một lúc lâu rồi hỏi: “Còn muốn chống cự không?”

Câu hỏi này như giọt nước làm tràn ly, phá đi tất cả hy vọng và ảo tưởng của Tần Đế.

Phốc ——

Tần Đế phun ra một ngụm máu, mái tóc đen bỗng chốc trở nên trắng xoá, gương mặt tiều tuỵ, hai mắt hõm sâu, làn da nhăn nheo như giấy bị vò nát…

“Bệ hạ!”

Đám tử sĩ hô lên!

“Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung… Chúng ta thà chết trên chiến trường cũng không muốn sống trong an nhàn!”

Tên thủ lĩnh tử sĩ dẫn đầu công kích!

Lục Châu lắc đầu phất tay: “Lão phu thành toàn cho các ngươi.”

Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung và Minh Thế Nhân lập tức lao vọt tới, quét ngang đám tử sĩ trăm người.

Bọn hắn vốn đã bị trọng thương, sao có thể là đối thủ của đám người Ma Thiên Các. Thực lực trung bình của tử sĩ là tám Mệnh Cách, sau khi tập thể bị giáng cấp thì đều trở thành chuyện cười trước mặt cường giả hai Mệnh Quan.
Chương 1632

Đao cương, kiếm cương và cương nhận kịch chiến với trăm tử sĩ!

Thấy cục diện nghiền ép giữa đôi bên, Tần Nhân Việt biết mình không cần phải xuất thủ hỗ trợ mà quay đầu nhìn Tần Đế và Ly Sơn tứ lão.

“Còn chưa từ bỏ ý định sao?”

Tần Đế mặt xám như tro tàn, thở dài: “Lòng trẫm đã chết, không còn lời nào để nói.”

Đúng lúc này, một thân ảnh lướt về phía Tần Đế!

Xoẹt!

Câu nhận chém vào chỗ yếu hại của hắn, máu tươi bắn ra.

[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.]

Tần Đế bay ngược ra ngoài, đâm sầm vào U Huyền Điện.

Người vừa ra tay chính là Minh Thế Nhân.

“Ngươi đương nhiên không còn lời nào để nói.” Trong mắt Minh Thế Nhân đều là sát khí, lạnh lùng nói.

Tất cả mọi người đều hiểu được vì sao Minh Thế Nhân lại ra tay. Suy cho cùng, kẻ đã huỷ diệt toàn bộ Mạnh phủ chính là Tần Đế.

“Ha ha ha…” Tần Đế sống không còn gì để luyến tiếc, chỉ lặng lẽ cười rồi nhìn Minh Thế Nhân, “Có thể chết trong tay ngươi, lòng trẫm cảm thấy được an ủi.”

“Ta thành toàn cho ngươi!” Minh Thế Nhân lao vọt tới, Ly Biệt Câu tuỳ tiện đâm thủng lồng ngực Tần Đế.

[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.]

Tần Đế vô lực ngã trên mặt đất.

“Ha ha…” Hắn quên mất đau đớn, ý thức bắt đầu hỗn loạn, mái tóc trắng xoá trên đầu khẽ bay, dung mạo càng lúc càng già yếu.

“Kỳ thực, nếu trẫm không dừng đại trận này lại, các ngươi vĩnh viễn cũng không rời đi được. Ha ha ha… Tin hay không thì tuỳ các ngươi. Khụ khụ…”

Hắn đột nhiên gõ xuống mặt đất.

Ông ——

Tràng cảnh xung quanh đột nhiên biến ảo, Quy Khư Trận biến mất.

Gương mặt già nua của Tần Đế ngẩng lên, mang theo nụ cười nhìn về phía Minh Thế Nhân. Không rõ là do ý thức hỗn loạn hay là lời nói trước lúc chết, hắn dùng ngữ khí nhẹ nhàng nhất của mình, thấp giọng nói:

“Hài tử… giết ta.”

“. . .”

Sau khi Quy Khư Trận biến mất, xung quanh toàn là thi thể. Cả U Huyền Điện đều biến thành một mảnh phế tích.

“Cho tới bây giờ hắn đều không phải là hoàng đế… Bởi vì hắn là Mạnh Minh Thị.”

“. . .”

Đám người chấn kinh, vội vàng quay đầu nhìn về phía Thích phu nhân đang buồn bã đứng ở đằng xa, bên cạnh nàng là Triệu Dục.

Tứ đại thị vệ và Ly Sơn tứ lão nhìn Thích phu nhân. Nếu là người khác nói, bọn hắn sẽ khịt mũi coi thường ngay lập tức, không thèm tin đến nửa câu. Nhưng người vừa lên tiếng chính là Thích phu nhân cùng giường cùng gối với Tần Đế trong suốt nhiều năm.

Rất nhiều năm qua, người trong Hàm Dương thành đều luôn suy đoán vì sao Tần Đế lại đột nhiên đày Thích phu nhân vào lãnh cung, không thèm ngó ngàng gì đến, lại còn đối xử với Triệu Dục lạnh lùng như vậy… Hoá ra đáp án chính là như thế.

Bọn hắn quay đầu nhìn về phía Tần Đế cao cao tại thượng, hy vọng bệ hạ có thể cho bọn hắn một lời giải thích.

Đáng tiếc là, Tần Đế chỉ lặng lẽ lắc đầu, thân thể đổ sụp xuống đất, nằm im không nhúc nhích.

Triệu Dục đỡ Thích phu nhân tiến về phía mọi người. Cái chân tướng này đã khiến hắn sững sờ ở Triệu phủ một lúc lâu.

Cân nhắc tới quan hệ với Lục Châu và Minh Thế Nhân, Triệu Dục mới khẩn cầu Thích phu nhân đến đây nói ra sự thật.

Hai người đi tới trước mặt Tần Đế. Thích phu nhân chậm rãi nói: “Mạnh tướng quân, lời ta nói có đúng không?”

“Trẫm…”

Thích phu nhân trực tiếp ngắt lời hắn. “Đã tới nước này mà ngươi còn muốn che giấu? Còn ý nghĩa gì không? Ngươi sợ sau khi mình chết sẽ phải gánh chịu tiếng xấu giết vua, lưu danh thiên cổ?”

Tần Đế chống tay xuống đất, dùng hết khí lực toàn thân đứng lên. Hắn lùi về sau một đoạn, ngồi xuống bậc thang rồi ngẩng đầu nhìn Thích phu nhân: “Ngươi rất thông minh.”

“Thần thiếp và bệ hạ cùng giường chung gối đã nhiều năm, đương nhiên hiểu rõ thói quen của hắn. Hắn không thích mùi đàn hương, không thích ngủ nghiêng, không thích rửa mặt bằng nước nóng. Hắn thích nằm ngửa và rửa mặt bằng nước lạnh cho tỉnh táo…” Thích phu nhân bắt đầu nói tới chuyện cũ.

“Cho dù Mạnh tướng quân có cố gắng bắt chước đến cỡ nào thì có những thứ đã ăn sâu vào trong cốt tuỷ, ngươi không thay đổi được.” Thích phu nhân lắc đầu nói.

Tần Đế cười ha hả:

“Giang sơn này là trẫm giành được, dựa vào cái gì phải dâng cho hắn?”

Thích phu nhân không nói gì.

Câu nói này của Tần Đế đồng nghĩa với việc hắn thừa nhận thân phận của mình.

Ánh mắt Minh Thế Nhân cực kỳ phức tạp, hắn nhìn Tần Đế, khẽ lui lại ba bước…

Tần Đế tiếp tục nói:

“Trong trận chiến với Đại Tấn quốc, trẫm cùng hai vị tướng quân Tây Khất Thuật và Bạch Ất công thành đoạt đất, anh dũng giết địch, diệt trừ man di, bình định giang sơn… Nhưng các ngươi có biết sau đó hắn đã làm gì không?”

Thích phu nhân giận dữ nói: “Mặc kệ hắn làm cái gì, ngươi như vậy là bất trung! Bất nghĩa! Bất hiếu!”

Tần Đế không hề bị lay động.

Rất nhiều năm qua hắn đều tự hỏi về cái gọi là lòng trung thành và sự phản bội. Mấy năm đầu tiên, ngày ngày hắn đều bị tra tấn tinh thần và tâm lý, rốt cuộc từ từ tôi luyện được ý chí sắt đá.

Tần Đế, cũng tức là Mạnh Minh Thị, lộ vẻ kích động nói:

“Hắn sợ ta công cao lấn chủ, sợ ta tay nắm trọng binh, sợ ta nửa đường mưu phản… Ha ha, trận chiến ở Hào Sơn, binh sĩ tử thương vô số, rõ ràng có thể sớm đến chi viện nhưng không, hắn hết lần này đến lần khác kéo dài thời gian để quân ta và Đại Tấn quốc lưỡng bại câu thương!”

Hai mắt Mạnh Minh Thị trừng lớn: “Nếu ngươi tận mắt nhìn thấy cảnh đao của mình chém vào người thân cận, ngươi sẽ hiểu được, hắn chết là đáng đời!”

Đám người nghe vậy không khỏi kinh ngạc, không ngờ trận chiến Hào Sơn lại cất giấu nhiều bí mật như thế.

Mạnh Minh Thị ho khan mấy tiếng, giọng nói càng lúc càng yếu ớt:

“Mạnh Minh Thị ta tung hoành thiên hạ nhiều năm, người người đều cho rằng ta nhát gan sợ chết, nhưng không ai biết thực lực chân chính của ta. Đừng nói là Tần Đế, cho dù là chân nhân ta cũng không để vào mắt. Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung, nhưng à —— thần muốn giết quân, quân nào có thể địch lại?”
Chương 1633

Câu nói sau cùng khiến Mạnh Minh Thị nghiến răng nghiến lợi. Đã đến mức này mà hắn vẫn còn oán hận đến thế, tính cách này thật khiến người ta không rét mà run.

Lúc này Lục Châu mới mở miệng hỏi: “Đến bây giờ ngươi có hối hận không?”

“Cho tới bây giờ đều không hối hận. Từ xưa trung hiếu không thể song toàn. Hắn bất nghĩa với ta, ta cũng không cần trung với hắn.”

Mạnh Minh Thị cười thành tiếng. “Trong trận chiến ở Hào Sơn, ta đã giết tất cả mọi người! Chỉ có ta là người duy nhất còn sống!”

“Từ đó về sau, trẫm là vua của một nước, trẫm cai quản thiên hạ, bách tính Đại Cầm an cư lạc nghiệp, thiên hạ thái bình, tu hành giới an tĩnh bình ổn. Lê dân bách tính nên cảm kích trẫm mới phải… Trẫm xứng đáng được lưu danh thiên cổ.”

Lục Châu lắc đầu nói: “Thứ lưu danh thiên cổ vĩnh viễn là cái tên Tần Đế chứ không phải Mạnh Minh Thị ngươi. Mà ngươi chỉ có thể gánh chịu tội danh phản loạn giết vua mà thôi.”

“. . .”

“Trước khi chết còn phải nói dối một trận, ngươi thấy có ích gì không?” Thích phu nhân lắc đầu nói.

Mạnh Minh Thị đáp: “Ta không hề nói dối, đó đều là sự thật. Đáng tiếc, chỉ còn thiếu chút nữa, chỉ một chút nữa thôi ta đã có thể tiến thêm một bước.”

“Vì đế vị, ngươi quyết tâm phải làm đến cùng, chém sạch cả nhà Mạnh phủ?” Lục Châu hỏi.

Vấn đề này đâm thẳng vào nhược điểm của Mạnh Minh Thị. Hắn trợn mắt, lời nói nghẹn lại trong cổ họng, biểu tình trở nên phức tạp, vừa khóc vừa cười:

“Mạnh phủ… không còn lựa chọn nào khác.”

Mạnh Minh Thị và Mạnh phủ không được phép tồn tại trên đời này nữa.

Mọi chân tướng đều đã rõ ràng.

Minh Thế Nhân phóng tới, tóm lấy cổ áo Mạnh Minh Thị. “Hổ dữ còn không ăn thịt con, ngươi… ngươi đến súc sinh cũng không bằng! Ta giết ngươi!”

Bàn tay Minh Thế Nhân giơ lên, cương nhận xuất hiện chuẩn bị giáng xuống.

Mạnh Minh Thị nhìn chằm chằm Minh Thế Nhân, há miệng nói: “Nếu có thể giải được thù hận trong lòng ngươi, vậy thì ngươi ra tay đi…”

“Ngươi cho là ta không dám?!”

Vù!

Cương nhận đâm xuống, nhưng đến vị trí cách cổ Mạnh Minh Thị nửa tấc thì dừng lại.

Mạnh Minh Thị không hề tránh né. Hắn còn mười Mệnh Cách, nếu lập tức tự bạo thì cũng đủ để đánh bay Minh Thế Nhân. Nhưng hắn không có làm như thế.

Mạnh Minh Thị vừa cười vừa khóc…

“Ta thẹn với liệt tổ liệt tông Mạnh gia, ta thẹn với liệt tổ liệt tông Mạnh gia…” Hắn không ngừng mấp máy môi nói lời này.

Bàn tay già nua vươn ra nắm chặt lấy cánh tay Minh Thế Nhân, năng lượng mạnh mẽ bộc phát: “Giết ta, giết ta!”

Đám người cảm khái không thôi.

Không một ai lên tiếng hay làm ra cử động gì. Mỗi nhà đều có nỗi khổ riêng, việc nhà hắn phải do chính hắn giải quyết.

Vù vù vù!

Bốn phía quanh U Huyền Điện xuất hiện vô số cấm quân và binh sĩ. “Kẻ xông vào hoàng cung, giết không tha!”

Mạnh Minh Thị nhìn bọn hắn, cười nói: “Nhìn thấy chưa? Các tướng sĩ của trẫm rất trung thành. Lòng người? Nếu hắn bằng một phần vạn của trẫm thì trẫm đã không phải đi trên con đường này! Động thủ đi, giết ta đi!”

Kỳ thực mấy người ở đây đều không để đám cấm quân vào mắt.

Lục Châu nhìn quanh rồi nhìn về phía U Huyền Điện: “Ngươi nói lão phu không phá được trận này?”

“Cái gì?”

“Vậy thì lão phu phá cho ngươi xem.”

Vù. Lục Châu bay lên không trung, Vị Danh Kiếm xuất hiện chia thành vô số kiếm cương quay quanh người Lục Châu, chỉ trong khoảnh khắc đã có đến ngàn vạn đạo kiếm cương.

Vụt!

Ngàn vạn kiếm cương bao phủ bầu trời, biến thành mưa sao băng phóng ra bốn phương tám hướng.

Kiếm cương như du long bay xuyên qua giữa đám người, xuyên qua hành lang và mái ngói lưu ly, xuyên qua cửa cung, thậm chí xuyên qua cả cổng thành.

Kỳ thực từ lúc sử dụng Vô Lượng Thôi Diễn, Lục Châu đã nhìn ra nhược điểm của Quy Khư Trận. Trước đó bị Tần Đế ngăn cản, hiện tại không còn ai dám đứng ra, Lục Châu có thể an tâm phá huỷ Quy Khư Trận.

Nhược điểm của Quy Khư Trận không phải là trận nhãn trên U Huyền Điện, mà là toàn bộ Hàm Dương thành và phương viên trăm dặm bên ngoài thành. Đây là khung đỡ của đô thành, lợi dụng cấu tạo khó lường của thiên nhiên để tạo thành đại trận.

Cho dù là người biết rõ nhược điểm của nó như Mạnh Minh Thị cũng tự nhận mình không có cách nào phá, trừ phi hắn tìm được đủ nhiều tu hành giả rồi phân bổ khắp bốn phương tám hướng…

Nhưng Lục Châu lại dùng năng lực khống chế kiếm cương cường đại và lực lượng Thiên Tướng để tạo thành ngàn vạn đạo kiếm cương, thay mình tấn công vào các vị trí trên đại trận.

Mạnh Minh Thị sững sờ tại chỗ, hai mắt trợn trừng, bờ môi run run. Hắn rời khỏi tầm khống chế của Minh Thế Nhân, ngã xuống bậc thang sau lưng.

Vô tri đáng sợ tới cỡ nào?

Khi ngươi cho rằng người khác là ếch ngồi đáy giếng, ngươi lại không biết bên trong giếng là một thế giới càng rộng lớn hơn.

“Phá!”

“Đừng ——” Mạnh Minh Thị muốn bay lên để cố giãy giụa lần cuối, nhưng lại bị Minh Thế Nhân níu lại, nhấn mạnh xuống đất.

Oanh!

Vị Danh Kiếm xuyên thủng trận nhãn trên U Huyền Điện, đồng thời các đạo kiếm cương cũng đâm vào từng vị trí cố định trong đại trận.

Quang mang trên U Huyền Điện lập tức trở nên ảm đạm.

Đường vân dưới đất từ từ mờ đi, tất cả năng lượng, sinh cơ và nguyên khí trong Quy Khư Trận như bị bốc hơi, chậm rãi bay vào chân trời.

Bắt nguồn từ Thái Hư, trở về Thái Hư.

Tinh thần và ý chí của Mạnh Minh Thị rốt cuộc hoàn toàn sụp đổ theo Quy Khư Trận.

“Rút lui!”

Đám binh lính vừa chạy đến vây công vội vã quay đầu trốn mất. Trong chớp mắt, trong hoàng cung chẳng còn lấy một bóng người.

“. . .”

Lục Châu nhìn Mạnh Minh Thị: “Đây chính là cái mà ngươi gọi là trung thành?”

Mạnh Minh Thị lắc đầu.

Lục Châu hỏi: “Ngươi còn lời gì muốn nói không?”

Mạnh Minh Thị chẳng còn lời gì để nói với Lục Châu. Hắn chỉ thấy tai mình ù đi, đan điền khí hải kịch liệt héo mòn.

“Mau, mau giết ta… giết ta.” Mạnh Minh Thị nhào về phía Minh Thế Nhân.

Minh Thế Nhân dù rất hận hắn nhưng vẫn cắn răng lùi lại một bước.

Chính lúc này, Mạnh Minh Thị đột nhiên bộc phát cương khí, chế trụ Minh Thế Nhân. Minh Thế Nhân lập tức xoay người đánh ra cương khí.

Mạnh Minh Thị ngạnh kháng tất cả. Một khối huyết nhục giữa ngực hắn văng tung toé.
Chương 1634

Mạnh Minh Thị trói buộc Minh Thế Nhân, rời khỏi mặt đất, bay lên nóc U Huyền Điện.

“Tứ sư huynh!”

“Lão tứ!”

Loại đấu pháp hoàn toàn không sợ chết này khiến Minh Thế Nhân trong lúc nhất thời luống cuống tay chân.

Vù ——

Vị Danh Kiếm từ phía chân trời phá không bay tới, đâm xuyên lồng ngực Mạnh Minh Thị.

[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.]

Mạnh Minh Thị hoàn toàn không thèm để ý tới kiếm cương của Lục Châu. Hắn bộc phát toàn lực, vỗ vào lưng Minh Thế Nhân một chưởng.

Phốc!

Mệnh Cung của Minh Thế Nhân xuất hiện.

Minh Thế Nhân căm hận nói: “Lão bất tử, ngươi còn chưa từ bỏ ý định sao? Ngươi không giết được ta!”

Mạnh Minh Thị lắc đầu nói: “Trẫm mà muốn giết ngươi, ngươi đã chết từ sớm.”

“Lão tứ, nguy hiểm!”

Huỷ Mệnh Cung thì mọi Mệnh Cách đều sẽ bị phá nát.

Đúng lúc này, một viên minh châu xuất hiện trên bầu trời U Huyền Điện. Thanh âm Lục Châu lạnh lùng truyền tới: “Ngươi còn không từ bỏ?”

Mạnh Minh Thị gọi ra Mệnh Cung của mình. Hắn nhấc bàn tay già nua lên, run rẩy nói: “Ta nói thật…”

Bàn tay vồ vào Mệnh Cung. Xoẹt!

“Ngươi điên rồi!” Tần Nhân Việt nói.

“Hắn đang làm gì thế?”

“Móc Mệnh Cách của mình ra!”

Mạnh Minh Thị cầm viên Mệnh Cách trên tay, dùng sức nhấn mạnh vào Mệnh Cung của Minh Thế Nhân.

Cạch!

Một cơn đau đớn chưa từng có dâng lên, Minh Thế Nhân đau đớn oằn mình lại.

“Ha ha ha…”

Sau khi nhét Mệnh Cách Chi Tâm vào, Mạnh Minh Thị điên cuồng cười rồi đẩy Minh Thế Nhân về phía đám người Ma Thiên Các.

Minh Thế Nhân kêu lên một tiếng đau đớn, hai mắt nhìn chằm chằm vào Mạnh Minh Thị đứng trên nóc U Huyền Điện đang nhe răng cười…

Khi Mệnh Cách của hắn bắt đầu bạo tạc, năng lực băng phong của Tử Lưu Ly treo trên đầu cũng bộc phát.

Minh Thế Nhân mặc kệ đau đớn, hung hăng cào cấu vào toà Mệnh Cung của bản thân. “Ta chê nó bẩn!!”

Phanh phanh phanh…

“Trẫm muốn ngươi hận trẫm một đời. Vì trẫm… mà sống cho tốt… vì Mạnh phủ…”

Mạnh Minh Thị hoá thành một toà băng điêu.

Lục Châu phải sử dụng Tử Lưu Ly hằng cấp để đánh hạ Mạnh Minh Thị. Mạnh Minh Thị đã trở nên vặn vẹo và điên cuồng đến cực hạn, có thể làm ra bất cứ chuyện gì. Không ai biết trước đó Mạnh phủ đã gặp phải chuyện gì, nhưng từ thái độ của Minh Thế Nhân có thể nhìn ra một chút thông tin.

Cho dù trên người Minh Thế Nhân và Mạnh Minh Thị chảy cùng một dòng máu, nhưng hận ý của Minh Thế Nhân đã có thể chứng minh hành vi của Mạnh Minh Thị khiến người ta thất vọng tới cỡ nào.

Minh Thế Nhân vẫn không ngừng cào cấu, muốn lôi viên Mệnh Cách Chi Tâm kia ra.

[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.] x 10

[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 2.000 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.000 điểm.]

Băng điêu vỡ vụn.

Ly Sơn tứ lão máu me khắp người, thê thảm nhìn bã vụn của Tần Đế rải đầy dưới đất, không biết có cảm tưởng gì.

Thôi Minh Quảng gian nan leo ra khỏi hố sâu, run rẩy nói: “Sao lại là Mạnh Minh Thị? Vì sao chứ?”

Ly Sơn tứ lão nào còn tâm tình để chiến đấu. Người bọn hắn trung thành hoá ra không phải Tần Đế mà là kẻ giết vua Mạnh Minh Thị. Còn loại sự tình nào ớn lạnh hơn thế nữa không?

Thích phu nhân quay đầu nhìn về phía Ly Sơn tứ lão: “Tần Đế bệ hạ đã băng hà từ lâu. Đáng tiếc các ngươi trung thành với nhầm người.”

“Thích phu nhân, ngươi, ngươi biết rõ… vì sao không nói sớm?” Thôi Minh Quảng hỏi.

“Quốc gia không thể không có vua. Sau trận chiến Hào Sơn, thiên hạ rung chuyển, cần phải được nhanh chóng ổn định lại. Hơn nữa, dù ta nói ra thì sẽ có người tin sao?” Thích phu nhân bất đắc dĩ lắc đầu, “Ngay cả bấy nhiêu mạng người của toàn Mạnh phủ mà hắn còn có thể ra tay…”

“Vậy vì sao hắn không ra tay với ngươi?” Thôi Minh Quảng hỏi.

“Bởi vì chỉ có ta biết rõ bí mật của kim bài.” Thích phu nhân nhìn về nơi xa, trong mắt lộ vẻ thống khổ, “Từ ngày đầu tiên hắn trở về từ Hào Sơn, ta đã biết Tần Đế không còn là Tần Đế. Nhưng ta chỉ có thể nhẫn nhịn.”

“Vì muốn lấy được bí mật của kim bài, hắn đe doạ uy hiếp đủ kiểu. Hắn vừa muốn giết người diệt khẩu vừa muốn có được bí mật nên tìm người đả thương ta, hạ độc ta… cho đến khi ta bệnh liệt giường không dậy nổi.”

Thích phu nhân thở dài một tiếng. “Tự gây nghiệt thì không thể sống.”

Nghe mẫu thân kể lại, Triệu Dục nghĩ mà phát sợ. Có mấy lần hắn đã cãi nhau trước mặt Mạnh Minh Thị, còn phàn nàn tiêu cực đủ chuyện. Hiện tại nghĩ lại, Mạnh Minh Thị có vô số cơ hội giết hắn.

“Rốt cuộc trong kim bài ẩn giấu bí mật gì?” Lục Châu xoay người nhìn Thích phu nhân.

“Là một tấm tàng bảo đồ…”

“Ba khối kim bài còn lại ở đâu?” Lục Châu hỏi.

Thích phu nhân chỉ tay vào U Huyền Điện: “Ta nghĩ hắn chỉ có thể giấu nó trong đó.”

Lục Châu gật đầu, phất tay áo. Bốn huynh đệ Khổng Văn bay lướt vào trong, bắt đầu tìm kiếm từng góc trong đại điện.

Tần Nhân Việt đi tới, nhìn đống bã vụn dưới đất mà lắc đầu thở dài. “Nhớ ngày đó Mạnh tướng quân cũng là nhân trung long phượng, vì sao lại lưu lạc tới bước đường này?”

“Lòng người khó dò.” Lục Châu đáp.

“Cũng đúng… Mặc kệ triều đại có thay đổi thế nào, lòng người vẫn là thứ khó dò nhất, khó khống chế nhất trên đời.” Tần Nhân Việt cảm khái nói.

Đúng lúc này, trên không trung truyền tới thanh âm: “Hai vị, không sao chứ?”

Đám người ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện người vừa tới là Phạm Trọng.

Phạm Trọng vội vàng đi tới trước mặt Lục Châu và Tần Nhân Việt, ôm quyền nói: “Tần huynh, Lục huynh…”

Tần Nhân Việt cau mày: “Ngươi tới thật đúng lúc nha.”

Phạm Trọng lộ vẻ lúng túng. “Kỳ thực ta đã sớm đến, chỉ là vừa rồi bị Quy Khư Trận cản trở, ta không tiến vào được, thật là có lỗi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Lục Châu nhìn hắn, hờ hững nói: “Ở đây không có việc của ngươi. Ngươi có thể đi.”

Lúc cần trợ giúp thì ngươi không đến, đợi chuyện kết thúc mới ló mặt ra, loại người này không cần thiết phải kết giao làm gì.

Phạm Trọng: “Lục huynh, ta…”

Ngu Thượng Nhung cười nói: “Không cần nhiều lời, gia sư đã nói rõ ràng. Mời.”

“. . .”

Phạm Trọng xấu hổ vô cùng.

Hắn nghĩ ngợi rồi chắp tay với mấy người Lục Châu, thở dài một tiếng sau đó xoay người rời đi.
Chương 1635

Tần Nhân Việt nhìn theo bóng lưng Phạm Trọng, nói: “Từ nay về sau Tần gia và Phạm gia cắt đứt mọi quan hệ.”

Bốn mươi chín kiếm khách khom người đáp: “Vâng.”

Phạm Trọng hối tiếc không thôi, khi hắn đến thì đã muộn màng, đành phải chật vật rời đi, xem như mình chưa bao giờ tới. Từ hôm nay trở đi, Phạm Trọng sẽ bị Tần Nhân Việt đè ép đến không thể ngẩng đầu lên.

. . .

“Sư phụ, tứ sư huynh phải làm sao bây giờ?” Tiểu Diên Nhi lo lắng hỏi.

Lục Châu nhìn sang, thấy Minh Thế Nhân vẫn còn đang điên cuồng đào móc Mệnh Cung bèn nói: “Lão tứ.”

Minh Thế Nhân không để ý, vẫn đang tập trung cào cấu, hắn mấy lần muốn rút nó ra nhưng có chút do dự, chung quy vẫn không đủ can đảm.

Lục Châu cao giọng gọi: “Minh Thế Nhân.”

Minh Thế Nhân giật nảy mình, dừng lại động tác ngẩng đầu nhìn sư phụ. “Sư, sư phụ?”

Lục Châu quan sát Mệnh Cung của hắn rồi nói: “Ngươi thật sự rất ghét bỏ viên Mệnh Cách Chi Tâm này?”

Minh Thế Nhân gật đầu.

“Vi sư có thể lấy nó ra cho ngươi, nhưng ngươi sẽ mất đi một phần tu vi.”

Vừa nghe thấy phải bỏ ra đại giới, Minh Thế Nhân lại sợ.

Tần Nhân Việt nói: “Theo ý kiến của ta, viên Mệnh Cách Chi Tâm này hoàn toàn có thể giữ lại, xem như Mạnh Minh Thị bù đắp cho ngươi. Ngươi càng tức giận, hắn càng vui vẻ. Toàn bộ Mạnh phủ chỉ còn mình ngươi sống sót, tin rằng bọn hắn đều muốn thấy ngươi sống thật tốt.”

Đúng sai đã không còn quan trọng. Cảm nhận của người trong cuộc mới là điều đáng quan tâm nhất.

Vu Chính Hải đi tới trước mặt Minh Thế Nhân, vỗ vai hắn an ủi: “Lúc này da mặt của đệ nên dày lên một chút.”

Minh Thế Nhân nhìn Mệnh Cung rồi nhìn lại bàn tay mình, khẽ nói: “Nhưng vấn đề là… ta còn chưa khai thập nhất diệp mà?!”

Tần Nhân Việt cười nói: “Cưỡng ép khảm Mệnh Cách Chi Tâm vào Mệnh Cung sẽ không tính là khai Mệnh Cách. Trước lúc đó ngươi có thể lấy nó ra…”

Hiện tại trong tay Lục Châu có ba viên Mệnh Cách Chi Tâm của Mạnh Minh Thị, nếu quả thật phải buồn nôn thì không phải người đầu tiên nên nôn chính là Lục Châu sao?

Thù hận cũng được, chán ghét cũng được, nhưng đừng để chúng chi phối suy nghĩ của mình.

“Đệ nghĩ cho kỹ đi, sau khi có quyết định thì nói với sư phụ.” Ngu Thượng Nhung nói.

Có đại sư huynh và nhị sư huynh an ủi, cảm giác thù hận của Minh Thế Nhân từ từ biến mất.

Rất nhiều chuyện đã phai nhạt đi theo thời gian. Nếu không phải sư phụ muốn đến đây, hắn vốn sẽ không bao giờ quay lại thanh liên giới, càng không muốn trở về Mạnh phủ.

Tần Đế cũng vậy mà Mạnh Minh Thị cũng thế, mọi thứ đã chẳng còn liên quan đến hắn từ rất lâu rồi.

Thấy Minh Thế Nhân trầm tư, Lục Châu nói: “Mang hắn lại đây.”

“Vâng.”

Vu Chính Hải đưa Minh Thế Nhân đến trước mặt Lục Châu.

Bạch Trạch từ xa bay tới phun ra một ngụm bạch quang. Quả cầu ánh sáng đánh trúng Minh Thế Nhân, lập tức chữa trị đau đớn cho hắn.

Tần Nhân Việt vốn là người am hiểu nhiều thủ đoạn trị liệu nhất trong tứ đại chân nhân, nay nhìn thấy Bạch Trạch thi triển thần uy cũng phải thán phục không thôi.

Lúc này, Khổng Văn từ trong U Huyền Điện chạy ra bẩm báo:

“Các chủ, tìm được rồi!”

Bốn huynh đệ Khổng Văn toàn thân dính đầy bụi đất chạy ra, trong tay ôm một hộp gấm, trong hộp gấm là ba tấm lệnh bài.

Thích phu nhân nhìn thấy lệnh bài, lập tức nói: “Đúng là lệnh bài của Tần Đế.”

Vu Chính Hải nghi hoặc hỏi: “Trong lệnh bài này cất giấu bí mật gì?”

“Vị trí của cổ mộ.” Thích phu nhân nói.

“Cổ mộ? Mộ của ai thế?” Tiểu Diên Nhi hiếu kỳ hỏi, “Có đáng sợ hay không?”

Thấy Tiểu Diên Nhi tinh quái, Thích phu nhân mỉm cười đáp: “Tiên đế.”

“. . .”

Triệu Dục nói: “Phải hay không thì cứ mở ra xem là biết.”

Hắn nhặt một cây đao dưới đất lên, đặt ba tấm lệnh bài xuống đất rồi chém mạnh. Phanh phanh phanh… Ba tấm lệnh bài vỡ ra, để lộ ba mảnh vải nhỏ bên trong.

Triệu Dục dâng ba mảnh bản đồ lên cho Lục Châu.

Lục Châu ghép cả bốn mảnh vải lại. Đó là một tấm địa đồ đơn giản, phía trên có viết hai chữ: Ly Sơn.

Thích phu nhân nói: “Đúng là Ly Sơn lăng mộ.”

Ly Sơn tứ lão trừng mắt, Thôi Minh Quảng ho khan mấy tiếng.

Lục Châu nhìn về phía bốn người: “Ly Sơn lăng mộ ở chỗ các ngươi?”

Bốn người trầm mặc.

Lục Châu lại hỏi: “Các ngươi trung với ai?”

“Đương nhiên là Đại Cầm.” Thôi Minh Quảng nói.

“Đúng là không biết xấu hổ. Chẳng phải đều bị Mạnh Minh Thị đùa bỡn xoay như dế sao?” Khổng Văn cười nói.

Ly Sơn tứ lão xấu hổ không thôi.

“Hầy, nếu biết hắn là Mạnh Minh Thị thì dù có chết chúng ta cũng không phục tùng mệnh lệnh của hắn!” Quý Thực đáp.

“Ngươi bây giờ nói gì mà chả được. Sự tình đã giải quyết xong xuôi, bây giờ các ngươi là tội nhân của Đại Cầm, là phản đồ.” Khổng Văn trào phúng bọn hắn.

“. . .” Bốn người không phản bác được. Thắng làm vua thua làm giặc, thế đạo này xưa nay vẫn thế.

Lục Châu nói: “Muốn sống thì dẫn đường đi.”

Ly Sơn tứ lão lùi về sau, mở to mắt nhìn Lục Châu. Thôi Minh Quảng lắc đầu nói:

“Đó là lăng mộ của tiên đế do bốn người chúng ta phụng mệnh thủ hộ, ai cũng không được phép đến gần.”

“Thôi đi, tiên đế mà biết các ngươi làm loạn e là sẽ giận đến mức bò dậy đó.” Triệu Dục cười lạnh.

“. . .”

“Mục đích tiên đế lưu lại bốn tấm lệnh bài này tuyệt đối không phải để chúng lưu lạc phong trần. Ta lệnh cho các ngươi mang lão tiên sinh đến đó. Nếu không ta sẽ phán các ngươi tử tội!”

Ly Sơn tứ lão sửng sốt.

Nhìn bộ dạng khí thế của Triệu Dục, bọn hắn phảng phất như nhìn thấy tiên đế khi còn sống, lập tức quỳ xuống đất đồng thanh hô: “Thần tuân chỉ!”

Triệu Dục gật đầu, xoay người nói: “Nương, ta làm như vậy người có đồng ý không?”

Thích phu nhân mỉm cười ấm áp, khẽ gật đầu.

Lục Châu nói: “Hôm nay chúng ta nghỉ lại vương cung một đêm, ngày mai xuất phát đến Ly Sơn.”

“Vâng!”

. . .

Ngàn vạn phi kiếm bay lượn khắp Hàm Dương thành đã gây chấn động lớn đối với dân chúng.

Có người nói Tần Đế băng hà, tân quân sắp đăng cơ. Có người nói cân bằng giả hàng lâm, diệt trừ nguyên tố mất cân bằng. Cũng có người nói trời giáng kiếm tiên để trừng phạt bạo quân… Đủ loại lời đồn phủ khắp đô thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK