Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2171 Con đường khó khăn nhất

Minh Tâm Đại Đế nhìn về phía đỉnh Thông Thiên Tháp, thản nhiên nói: “Bản đế hao hết tâm lực chế tạo mười toà Thông Thiên Tháp chính là vì ngày hôm nay. Từ khi ngươi xuất hiện ở Thái Hư, bản đế đã biết việc dựng lại thiên địa sẽ thành công.”

Tiếng đối thoại giữa hai người rất nhạt và nhẹ, tựa như người quen đã lâu mới gặp lại, không có chỉ trích, chửi rủa, cũng không có cuồng nộ.

Lục Châu nói: “Cho nên đến bây giờ ngươi vẫn đang lợi dụng lão phu?”

“Lợi dụng thì không đến nỗi. Có vị lão sư xuất sắc như ngài thay ta bồi dưỡng mười hạt giống Thái Hư, bản đế đương nhiên cam nguyện nhường việc.”

“Ngươi thật sự cho rằng mình nắm trong tay mọi việc?”

Minh Tâm Đại Đế lắc đầu nói: “Tất cả đều là số mệnh thôi… Ở trước mặt Ma Thần tôn quý, bản đế không dám tự xưng mình toàn trí toàn năng.”

Trong lòng Lục Châu không khỏi nghi hoặc. Nếu đã sớm biết thân phận lão phu, vì sao không sớm động thủ?

Ma Thần không chỉ phục sinh luân hồi một lần, nếu đổi lại là người khác hẳn đã giết chết đối thủ từ trong trứng nước, sao lại để hắn có cơ hội lớn mạnh? Tuy vậy có đôi khi Lục Châu vẫn cảm thấy mình không phải là Ma Thần vì hắn hiện tại là một cá thể khác biệt, rất nhiều hành vi Ma Thần làm Lục Châu cảm thấy quá mức cực đoan.

Vậy thì… tại sao Minh Tâm lại làm thế?

Minh Tâm Đại Đế thở dài nói: “Người sống một đời không cầu được trường tồn, chỉ cần không thẹn với lương tâm. Từ khi bản đế sáng lập ra Thánh Điện, thiên hạ thái bình. Mà hành vi năm đó của ngươi khiến nhân thần đều căm phẫn, có cần bản đế phải liệt kê ra không?”

Lục Châu hừ lạnh một tiếng: “Vì sao Đại Uyên Hiến sụp đổ, trong lòng ngươi phải hiểu rõ hơn lão phu! Bao nhiêu tính mạng Vũ tộc đều chết ở Đại Uyên Hiến, ngươi còn có mặt mũi chỉ trích lão phu?”

Minh Tâm cao giọng đáp: “Thiên đạo sụp đổ, quy tắc biến mất, chỉ có hy sinh bọn hắn mới có thể thành toàn đại cục. Ma Thần, ngươi có tư cách gì mà chất vấn bản đế?”

“Chỉ bằng lão phu từng dạy dỗ ngươi!”

Câu nói này như sấm đánh giữa trời quang, tất cả mọi người đều run sợ không dám nói xen vào.

Minh Tâm không thể phản bác. Trước mặt Tư Vô Nhai hắn có thể cậy già lên mặt, ỷ vào kinh nghiệm của mình để chiếm thế thượng phong, nhưng trước mặt Ma Thần hắn chỉ là một tiểu bối.

Lục Châu khiển trách: “Nếu biết phẩm cách ngươi ti tiện như vậy, năm đó ở Thái Huyền Sơn lão phu đã chém ngươi thành hai mảnh, sao có thể để ngươi đứng ở đây nói này nói nọ?”

Minh Tâm nhếch mép. “Thiên hạ này có ai không biết, ngươi dựng núi truyền đạo là vì lợi ích của bản thân mình?!”

Đám Thánh Điện Sĩ đứng phía sau bắt đầu nghị luận ầm ĩ, kiến thức của bọn hắn chỉ dừng lại ở những thứ mà Minh Tâm muốn Thái Hư biết, đương nhiên là vô cùng phiến diện. Bọn hắn khoa tay múa chân nói không ngừng, rõ ràng là đang chỉ trích Ma Thần.

“Làm càn!”

Sóng âm mang theo lực lượng Thiên Đạo càn quét ra ngoài, trừ Minh Tâm, tất cả Thánh Điện Sĩ đều bị đánh lui, sắc mặt tái mét. Tiếng nghị luận lập tức im bặt, không còn ai dám mở miệng nữa.

Lục Châu nói: “Một tên tiểu bối nho nhỏ chỉ sống được mấy đời mấy kiếp đã cho là mình học cao hiểu rộng, còn dám chỉ trích lão phu?”

“. . .”

Nếu là người khác nói, Minh Tâm sẽ không thèm tức giận. Nhưng đối phương là Ma Thần, câu nói này chẳng khác gì lời hắn vừa mắng Tư Vô Nhai…

Mà điều này còn có một tầng thâm ý: phong cách làm việc của Minh Tâm cũng rất tương tự Ma Thần, dù cho Thái Hư huy hoàng, dù cho Minh Tâm cao cao tại thượng thì trên người hắn vẫn có bóng dáng của Ma Thần!

Đây là việc khiến hắn tức giận nhất.

“Bản đế cứ muốn chỉ trích ngươi đó!” Lần đầu tiên trước mặt người trong thiên hạ, Minh Tâm không để ý tới thân phận Đại Đế mà mắng.

“Lão phu cho ngươi một cơ hội, thả bọn hắn ra.” Lục Châu cảnh cáo.

“Đã muộn. Sứ mệnh của bọn hắn từ khi sinh ra chính là để xây dựng lại Thánh Vực. Bọn hắn sẽ hoá thành một bộ phận của quy tắc, thành tựu cho toà thành trên không trung.”

Lục Châu ngẩng đầu nhìn mười đạo quang trụ kia, bỗng nói: “Ngươi thật sự cho rằng một trăm ngàn năm trước ngươi đánh bại được lão phu?”

“Hửm?”

“Ngươi cho rằng lão phu quan tâm tới thứ gọi là bá chủ thế giới? Quan tâm đến vị trí chủ nhân Thái Huyền Sơn vô vị kia?” Lục Châu nhìn Minh Tâm với vẻ thương hại, “Lão phu một lòng cầu đạo, loại người như các ngươi làm sao mà hiểu được.”

Không biết vì cái gì, Minh Tâm đột nhiên hỏi: “Ngươi quả thật đã lĩnh hội phương pháp trường sinh?”

Loại tình huống này trả lời thế nào cũng không có ý nghĩa. Trong đầu Lục Châu không ngừng tái hiện hình ảnh Ma Thần cầu đạo, hắn luôn cảm thấy bản chất của ràng buộc đã ngày càng gần.

Đôi bên đều cảm giác được không cần thiết phải đấu võ mồm nữa. Nếu lời nói có thể giải quyết vấn đề thì cần gì đến nắm đấm nữa?

Minh Tâm cao giọng nói: “Cuộc chiến này không thể tránh được. Trăm ngàn năm trước chưa đánh tận hứng, chỉ mong bây giờ có thể khiến ngài hài lòng.”

Minh Tâm nói xong, hư ảnh loé lên rồi xuất hiện trên không trung ngàn trượng. Cán Cân Công Chính xuất hiện trong lòng bàn tay.

“Vạn vật trên thế gian vốn nên bảo toàn. Lấy danh nghĩa Cán Cân Công Chính, lệnh cho vạn vật cân bằng!”

Oanh!

Cán Cân Công Chính toả ra một lồng ánh sáng bao trùm hơn ngàn tên Thánh Điện Sĩ bên dưới. Vô số lực lượng quy tắc và nguyên khí bao bọc lấy bọn hắn.

“Bản đế lệnh cho các ngươi bắt Ma Thần lại, từ nay về sau các ngươi sẽ thành người có công lớn với Thánh Thành.”

“Tuân mệnh!”

Dưới lực ảnh hưởng của cán cân, hơn ngàn tên Thánh Điện Sĩ nhanh chóng đạt tới cấp bậc Đại Đế, trong mắt bọn hắn tản ra thần sắc hưng phấn.

Bị Ma Thần áp chế quá lâu, rốt cuộc bọn hắn cũng được phát tiết một phen.

Lục Châu nhìn về phía Quan Cửu đang lộ ra biểu tình khổ sở, lắc đầu nói: “Đáng tiếc, bọn hắn tự lựa chọn con đường khó khăn nhất.”

Quan Cửu thở dài một tiếng.

Lục Châu ngẩng đầu lên, nói: “Trên đời này không có công bằng tuyệt đối, chỉ có tử vong là bình đẳng.”

Soạt.

Toàn thân hắn hoá thành lưu tinh vọt về phía ngàn tên Thánh Điện Sĩ.

Minh Tâm hạ lệnh: “Lên!”

Hơn ngàn tên Thánh Điện Sĩ vọt ra khỏi Thánh Thành, bay tới hư không, gọi ra Tinh Bàn. Một ngàn đạo Tinh Bàn cấp bậc Đại Đế nở rộ giữa bầu trời, mà lúc này kiếm cương ngàn trượng của Lục Châu cũng đánh tới.

. . .
Chương 2172 Trảm thiên

Thanh liên giới.

Bạch Đế hoàn toàn bó tay trước đạo quang trụ kia, đành nói: “Các ngươi bảo vệ nha đầu này cho tốt, bản đế đến Thánh Vực một chuyến!”

“Vâng.”

Bạch Đế hoá thành lưu tinh bay lên không trung. Thông đạo đã mất đi tác dụng, hắn chỉ có thể phi hành lên Thánh Vực! Trực giác nói cho hắn biết nguồn gốc mọi vấn đề đều từ Thánh Vực mà ra.

Cùng lúc đó, Xích Đế, Thượng Chương Đại Đế và Thanh Đế cũng cảm ứng được gì đó, từ các vị trí khác nhau đồng thời bay vọt lên hư không, tiến về Thánh Vực.

Cửu liên thế giới cấp tốc điều động quân liên minh thủ hộ mười toà liên toạ vạn trượng.

Tần Nhân Việt dẫn theo chục ngàn tu hành giả vây quanh quang trụ, không cho bất kỳ hung thú nào đến gần.

Trong đại hải, sóng lớn mãnh liệt dâng trào, vô số hải thú cảm nhận được nhân loại đang gặp phải tai nạn, lập tức nhảy vọt ra khỏi mặt biển.

Từng đàn hải thú như thuỷ triều ập vào bờ, tấn công nhân loại. Tần Nhân Việt lớn tiếng nói: “Tất cả mọi người nghe lệnh, cùng ta xông lên đánh giết hải thú!”

“Vâng!”

Liên minh nhân loại dốc toàn bộ lực lượng kịch chiến với hải thú. Hải Loa bị trói trong quang trụ không thể động đậy, chỉ có thể hô to một tiếng: “Mọi người cẩn thận!”

Trong chớp mắt, máu nhuộm đỏ mặt biển.

Phía hậu phương, Phạm chân nhân nổi giận gầm lên: “Tần chân nhân, ta đến giúp ngươi một tay!”

Tần Nhân Việt nhìn lại, đây chẳng phải là Phạm chân nhân lúc trước không mấy thân thiết với hắn sao?

Tần Nhân Việt bật cười ha hả: “Hảo gia hoả, trước đó cảm thấy ngươi đáng ghét, nhưng hôm nay nhìn lại cảm thấy con mịa nó thuận mắt hơn nhiều rồi!”

Phạm chân nhân cũng cười: “Ta vẫn là người biết rõ trái phải nha! Xông lên!”

Hai đại chân nhân kịch chiến trên biển. Bốn mươi chín kiếm khách và vô số tu hành giả cũng chiến đấu với lít nha lít nhít hải thú.

. . .

Tịnh đế thanh liên, đông đô.

Một khe nứt đã tách đôi tịnh đế thanh liên thành hai phần, một bên đông đô Phong An, một bên tây đô Lạc Dương.

Tại nơi này, liên minh nhân loại đều bị vô cùng vô tận hung thú tấn công.

Hoa Dận nắm chặt đao trong tay, lượn vòng bay quanh Vu Chính Hải đang bị quang trụ trói buộc.

Các đệ tử Thu Thủy Sơn và liên minh nhân loại tạo thành một phòng tuyến vững chắc bên dưới. Mà đối diện bọn hắn, thi thể hung thú chất đống như núi.

Vu Chính Hải nghiêm túc nói: “Các ngươi mau chạy đi, làm vậy không có ý nghĩa đâu, quang trụ này không phải là thứ đám hung thú kia có thể phá vỡ.”

Hoa Dận nói: “Bọn nó không phá hư quang trụ được nhưng có thể giết ngươi! Khi gia sư còn sống đã dặn dò chúng ta, làm người có thể tự tư tự lợi nhưng tuyệt đối không được hồ đồ khi gặp đại sự!”

Vu Chính Hải thở dài: “Không đáng đâu. Trên đời này không có ai giết được ta.”

Hoa Dận không hiểu ý hắn, lắc đầu đáp: “Huynh đệ, đừng khuyên nữa, ta biết ngươi đã là Chí Tôn nhưng hiện tại không phải lúc khoe khoang cậy mạnh. Ta đã nói, trừ phi ta chết, nếu không đừng hòng có ai đến gần nơi này!”

Các đệ tử Thu Thủy Sơn cũng nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía đàn hung thú.

Vu Chính Hải điều khiển Bích Ngọc Đao bay ra ngoài, điên cuồng bổ vào quang trụ nhưng chẳng khiến nó suy suyển chút nào.

Hắn cảm giác được tu vi mình đang đề thăng do kim liên vạn trượng hấp thu lực lượng, nhưng lực lượng của hắn càng mạnh thì quang trụ cũng mạnh lên theo.

. . .

Bên phía tây đô Lạc Dương cũng kịch liệt như thế.

Ngu Thượng Nhung khống chế kiếm cương không biết mệt mỏi, đánh giết phi cầm hung thú đầy trời.

Nhưng dưới sự trói buộc của quang trụ, việc hắn có thể làm là có hạn. Hung thú có mặt ở khắp nơi, mà tu hành giả Lạc Dương không thể giống hắn thong dong đối mặt với hung thú cường đại.

Máu tươi vĩnh viễn là màu chủ đạo của chiến tranh.

Nhìn từng dòng máu đổ xuống đại địa, thần sắc Ngu Thượng Nhung trở nên chết lặng. Hắn cảm thán nói: “Ta vốn đoản mệnh, cần gì phải như thế?”

Không biết là ai nghe được lời cảm thán này, thuận miệng đáp một câu: “Đoản mệnh cũng có quyền được sống, ngươi chết thì chúng ta cũng phải chết, ngươi còn sống… chúng ta mới còn hy vọng!”

“Hy vọng là động lực để sống sót!”

Lời nói sao mà quen thuộc, hệt như lời sư phụ từng dạy bảo. Đáy lòng vốn chết lặng lại trở nên ba động.

“Cũng tốt, tại hạ sẽ cùng các vị chiến đấu đến cùng!”

Trên không trung, kiếm cương phô thiên cái địa bay ra, bay lượn khắp bốn phương.

. . .

So với tịnh đế thanh liên, tình hình ở bạch liên, hồng liên, tử liên và hoàng liên tốt hơn nhiều.

Bạch liên có Lam Hi Hoà toạ trấn, thủ hộ cho Diệp Thiên Tâm.

Hồng liên có Ứng Long thủ hộ, lấy năng lực thôn thiên chi địa đánh giết vô số hung thú, long uy chấn nhiếp khiến đàn hung thú không dám đến gần.

Kim liên có rất nhiều cao thủ như Thanh Long Mạnh Chương, Đế Nữ Tang, Giải Tấn An… có bao nhiêu hung thú kéo đến thì bị giết bấy nhiêu.

Tuy vậy, tu hành giả kim liên giới cũng tụ tập quanh Kim Đình Sơn, có cao thủ tam tông, có đệ tử Bắc Đẩu thư viện… Chỉ cần Ma Thiên Các hạ lệnh, bọn hắn sẽ lập tức kết đội tiến hành chém giết.

. . .

Thánh Vực.

Hơn ngàn tên Thánh Điện Sĩ cấp “Đại Đế” không ngừng kịch chiến với Ma Thần, hư không phá toái, đấu chuyển tinh di.

Vô số công trình kiến trúc sụp đổ, không còn nơi nào là hoàn hảo, mà Minh Tâm Đại Đế vẫn thờ ơ lạnh nhạt từ đầu đến cuối.

Hắn chỉ tay vào Thông Thiên Kính nói: “Ma Thần, ngươi nhìn đi, đám tu hành giả cửu liên ngu muội chỉ khiến cho kế hoạch của bản đế càng thêm thuận lợi. Bọn hắn dùng mệnh của mình để bảo vệ thập đại quy tắc.”

Lục Châu nhìn hình ảnh trong Thông Thiên Kính, khẽ thở dài. Sau đó đôi mắt hắn trở nên lăng lệ nhìn về phía đám Thánh Điện Sĩ.

“Một đám nô lệ không có ý thức tự chủ cũng xứng giao chiến với lão phu?”

Minh Tâm Đại Đế nghe vậy, cả giận nói: “Lúc đó ở Thái Huyền Sơn ngươi có khác gì bản đế bây giờ đâu? Dựa vào cái gì mà chỉ có ngươi được hô phong hoán vũ, bản đế thì không được? Từ khi bản đế đăng quang đến nay, vạn dân Thái Hư ca múa mừng vui thái bình, không có chiến tranh, không có đại nạn… Dựa vào cái gì mà thịnh thế của ngươi thì đáng giá, mà thịnh thế của bản đế thì không?!”
Chương 2173 Thiên địa rung chuyển

Lục Châu khiển trách nói: “Xảo biện! Thịnh thế của ngươi xây dựng trên bóng tối của vô số sinh linh khác? Bao nhiêu nhân loại ly biệt quê hương, bao nhiêu hung thú không thích ứng với sự âm u ẩm ướt mà mất mạng? Bí ẩn chi địa lớn như vậy chỉ có mỗi Đại Uyên Hiến được hưởng thụ chút ít ánh sáng mặt trời, mà bây giờ cái giá Vũ tộc phải trả chính là diệt tộc, chỉ để thành toàn cho Thánh Vực cao cao tại thượng của ngươi?”

“Đây là vận mệnh, không phải lỗi của bản đế.” Minh Tâm cao giọng nói.

“Lão phu nghịch thiên mà đi, tranh với thiên mệnh. Ngươi thuận thiên mà đi, nhưng ngươi tranh lợi cho bản thân. Thế nhân gọi lão phu là ma, nhưng trong mắt lão phu, ngươi mới chính là ác ma thật sự!”

Lời này khiến không khí càng trở nên căng thẳng.

Minh Tâm thấy nói đạo lý không được, lập tức cao giọng hô lên với đám Thánh Điện Sĩ: “Ma Thần nói thịnh thế của chúng ta không phải là thịnh thế, chúng ta mới thật sự là ác ma. Cho nên chúng ta hẳn là phải đi chết, Thánh Vực hẳn là nên sập xuống, các ngươi cảm thấy thế nào?”

Lời này hoàn toàn kích thích đám Thánh Điện Sĩ. Trong không trung, ánh mắt bọn hắn ngập tràn nộ hoả, đồng thanh hét lớn:

“Nguyện chiến sinh tử với ma, bảo vệ thịnh thế!”

Lục Châu ngẩng đầu nhìn mười đạo quang trụ đang vây lấy đám đồ đệ, đạm nhiên nói ra năm chữ: “Thành toàn cho các ngươi.”

Ông ——

Lam đồng nở rộ, kim liên xuất hiện, Lục Châu ném Thời Chi Sa Lậu ra, quy tắc thời gian trói buộc tất cả các Thánh Điện Sĩ.

Trong khoảnh khắc chín đại quang luân xuất hiện giữa hư không, bắn mạng ra tứ phía.

Ầm ầm ầm!

Tinh Bàn chắn trước người đám Thánh Điện Sĩ nhưng vẫn bị sức mạnh va chạm đánh văng ngược ra xa. Có người hơi yếu một chút, Tinh Bàn bị đánh hõm vào trong, điên cuồng phun máu, có người bị đánh nát một quang luân, đan điền khí hải nổ mạnh chết ngay tại chỗ.

Vì cái gì Ma Thần lại mạnh như vậy?! Cùng là Đại Đế sao khoảng cách giữa đôi bên lại chênh lệch như thế?

Nguỵ Đại Đế rốt cuộc chỉ là nguỵ, sau một chiêu hơn trăm tên Thánh Điện Sĩ đã rơi xuống, mấy chục tên mất mạng, nguyên khí phong bạo nở rộ đầy trời.

Thánh Điện Sĩ không thể giữ được cân bằng sẽ không thể tiếp tục sử dụng quy tắc cán cân, khi tiềm năng khổng lồ bị tiêu hao, bọn hắn sẽ bị lực lượng cân bằng phản phệ. Trên đời này không có ai có thể không làm mà hưởng, dù có thì cũng phải trả giá đại giới!

Có được tất có mất, đó mới là Cán Cân Công Chính!

Lục Châu lăng không quan sát đám Thánh Điện Sĩ, nói từng chữ: “Kiến càng lay cây, chẳng khác gì tự tìm đường chết.”

Còn lại mấy trăm tên Thánh Điện Sĩ lau đi máu tươi bên khoé môi, không cam lòng nói: “Cho dù phải chết chúng ta cũng cùng ngươi đồng quy vu tuận! Ma Thần, dù ngươi chưởng khống được thời gian cũng phải có cực hạn!”

“Cầu Đại Đế ban cho chúng ta lực lượng!”

Trong hư không, Minh Tâm hài lòng gật đầu, ném Thiên Đạo Đại Chương trong tay ra. “Bản đế ban thưởng cho các ngươi đại đạo quy tắc!”

Thiên Đạo Đại Chương bay lên thật cao rồi vỡ ra. Mưa to trút xuống bao trùm cả Thánh Vực. Rất nhiều địa phương khô héo trong Thánh Vực đột nhiên bùng phát sinh cơ, hoa cỏ sinh trưởng với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

Đám tu hành giả vừa ăn khổ lập tức phấn chấn tinh thần, vết thương lành lại trong nháy mắt. Cả toà Thánh Vực trở nên rực rỡ hẳn lên, tràn ngập sức sống.

Sau đó…

Đại đạo quy tắc quấn lấy đám Thánh Điện Sĩ, đỉnh Thông Thiên Tháp rót lực lượng vào trong Thiên Đạo Đại Chương rồi truyền cho Thánh Điện Sĩ.

Thấy thời cơ đã chín muồi, Minh Tâm trầm giọng nói: “Đi đi.”

Đám Thánh Điện Sĩ điên cuồng phóng về phía Lục Châu. Mấy tên tiên phong làm ra cử động vô cùng kinh người —— bọn hắn dùng đại đạo quy tắc để tự bạo!

Thấy cảnh này, Lục Châu trầm giọng nói: “Pháp thân.”

Toà pháp thân thứ hai đột ngột xuất hiện, lam pháp thân vừa ra đã làm tư thế ôm lấy Lục Châu, lam liên nở rộ.

Lam sắc lực lượng hoá thành lam đao xuất hiện đầy trời, xạ kích ra bốn phương tám hướng.

“A?!!”

“Sao có thể?!”

Một chiêu Pháp Diệt Tẫn Trí này không phải do Lục Châu thi triển, mà là lam pháp thân thi triển!

Cho dù là Minh Tâm Đại Đế cũng phải mở to mắt, giật mình hô lên: “Hả?”

Cho tới nay, pháp thân chỉ là công cụ của nhân loại, không hề có năng lực thi triển chiêu thức. Mà lam pháp thân lại hoàn toàn phá vỡ khái niệm này, dùng tư thái cường hoành xuất hiện và thủ đoạn kỳ dị đả kích lòng tin của đám Thánh Điện Sĩ.

Lực lượng Thiên Đạo nghiền nát đại đạo quy tắc. Trên bầu trời lập tức có mấy chục tên Thánh Điện Sĩ bị lực lượng Thiên Đạo đánh xuyên thân thể.

Máu tươi rơi vãi đầy trời. Trong màn mưa máu, Lục Châu chắp tay sau lưng, hai toà pháp thân đồng thời lơ lửng phía sau, toàn thân đắm trong kim quang và lam quang, đôi mắt nhìn thẳng vào Minh Tâm Đại Đế.

Bốn mắt nhìn nhau, Minh Tâm đột nhiên thốt ra một chữ: “Không!”

“Không cam tâm? Không phục? Không nguyện ý, hay là không thừa nhận nổi?” Lục Châu thản nhiên hỏi.

Minh Tâm nắm chặt nắm đấm.

Đúng lúc này, Lục Châu hờ hững mở miệng, dùng thần thông Chúng Sinh Ngôn m nói: “Thiên Đạo Đại Kỳ, trở về!”

Trong bí ẩn chi địa, bên dưới đống đất đá vụn vỡ, Thiên Đạo Đại Kỳ dường như nghe được lời triệu hoán của chủ nhân, quang mang phóng ra chói mắt, một đạo lam trụ bắn thẳng lên thiên không phá vỡ mọi vật cản, bay về phía Thánh Vực.

Biểu tình trên mặt Minh Tâm rốt cuộc trở nên ngưng trọng: “Thiên Đạo Đại Kỳ?”

Lục Châu tiếp tục dùng thần thông Chúng Sinh Ngôn m nói: “Vị Danh, trở về!”

Ầm ầm!

Trong vực sâu, một tiếng nổ rung trời vang lên. Vô số nhân loại trong cửu liên giới đồng loạt quay đầu nhìn về phía bí ẩn chi địa.

Đại địa rung động dữ dội, trong vực sâu bắn ra một đạo quang hoa còn chói mắt hơn Thiên Đạo Đại Kỳ, cường thịnh hơn quang trụ của Thông Thiên Tháp, vật kia dùng tốc độ khó có thể tin nổi bay về phía Thánh Vực.

Tốc độ của bốn vị Đại Đế đã rất nhanh nhưng vèo một tiếng, Vị Danh đã bay vượt mặt, hoàn toàn bỏ xa bọn hắn ở phía sau.

Bạch Đế hốt hoảng dừng lại nói: “Đó là cái gì?”

Ba vị Đại Đế còn lại cũng ngẩng mặt nhìn lên bầu trời. “Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang… Có thể vượt lên trên cả hư cấp sẽ là gì đây?”
Chương 2174 Đại chiến

Thiên Đạo Đại Kỳ bay vào lòng bàn tay Lục Châu, Vị Danh toàn thân trong suốt toả sáng long lanh cũng trở về.

Trong Thánh Vực, Quan Cửu cảm nhận được lực lượng trong tay Lục Châu, thất thanh hô lên: “Vũ khí kia… chẳng lẽ chính là Đại Đạo Chi Tâm?”

Nghe vậy, đám Thánh Điện Sĩ nghi hoặc hỏi: “Đại Đạo Chi Tâm là cái gì?”

“Là bản nguyên sinh ra tất cả các loại quy tắc! Lão… lão sư thật sự thành công rồi?” Quan Cửu lảo đảo lui lại, đầu ngón tay rung động kịch liệt.

Thế nhân chỉ biết con đường tu hành của Ma Thần đặc thù, có thể phá vỡ ràng buộc, có được trường sinh, từng đi qua đại vòng xoáy nên nắm giữ rất nhiều trọng bảo như Phật Xá Lợi, Thái Hư Lệnh, lực lượng tứ đại nội hạch, mười bộ kinh điển…

Nhưng ngoài những thứ này ra, nghe đồn Ma Thần còn có một chí bảo —— một kiện chí bảo vượt xa tất cả các trọng bảo khác. Chưa ai từng nhìn thấy Ma Thần sử dụng nó, cũng không ai biết trông nó như thế nào.

Khi Minh Tâm nhìn thấy đạo thiểm điện toả quang hoa kia rơi vào tay Ma Thần, hắn đột nhiên có dự cảm xấu.

Minh Tâm có thể cảm giác được rõ ràng khí tức của Ma Thần đã mạnh lên. Quy tắc bốn phía không tự chủ được tự động lùi về sau.

Vị Danh trở về, chạm vào tay lạnh buốt.

Từ khi nhìn thấy nó dưới vực sâu, Lục Châu đã biết Vị Danh đang hấp thu lực lượng đại địa, không ngừng trưởng thành.

Hắn đã thử triệu hoán nó vài lần nhưng đều thất bại. Thế nên Lục Châu hiểu được, khi chưa đến đúng thời điểm, Vị Danh sẽ không trở về.

Vị Danh bây giờ ẩn chứa lực lượng khó lường, toàn thân như băng, kiếm phong như điện, khi trở về trạng trái hòn đá lại trông suốt như một khối ngọc chưa mài toả quang mang rạng rỡ.

Linh tính của Vị Danh rất cao, độ phù hợp đạt tới hoàn mỹ, chỉ cần Lục Châu khẽ động ý niệm là Vị Danh sẽ hoàn thành động tác mà hắn muốn.

Soạt.

Lục Châu cầm chặt Vị Danh Kiếm, lam sắc điện hồ quấn quanh lưỡi kiếm, cảm giác quen thuộc lại trở về.

Một cỗ sát khí mạnh chưa từng có tràn ngập trong không trung Thánh Vực khiến đám người không rét mà run.

Minh Tâm nhướng mày, hắn rốt cuộc đã cảm nhận được nguy hiểm, lập tức đánh ra vô số cương ấn: “Đại Chương!”

Mười đạo quang trụ lay động giữa thiên địa, lực lượng đại địa từ mười toà liên toạ bắt đầu đổ vào Thiên Đạo Đại Chương.

Lục Châu tiện tay vung lên, ném Thiên Đạo Đại Kỳ ra ngoài. Thiên Đạo Đại Kỳ hoá thành lưu quang đầy trời như mưa rào trút xuống, phân tách ra toàn bộ lực lượng đại địa khỏi Đại Chương.

Minh Tâm đột nhiên ý thức được cái gì. “Đến từ đại vòng xoáy?”

Hắn phất tay áo, trên không trung còn lại hơn năm trăm tên Thánh Điện Sĩ lập tức vây quanh Lục Châu, rất nhiều tu hành giả Thánh Vực cũng tham dự vào cuộc chiến này.

Lục Châu lười nhìn đám người này, hai mắt vẫn nhìn thẳng vào Minh Tâm. “Cũng tốt, dùng bọn hắn để thử xem thanh kiếm này sắc bén cỡ nào.”

Lục Châu bắt đầu cất bước đạp không đi về phía Minh Tâm.

Đám Thánh Điện Sĩ xung quanh bắt đầu vọt tới, Lục Châu ung dung vung kiếm, Vị Danh Kiếm toả ra kiếm cương hẹp dài màu xanh lam không dùng bất kỳ kỹ xảo gì, đâm xuyên pháp thân tên Thánh Điện Sĩ kia.

Xoẹt.

Tên Thánh Điện Sĩ trợn tròn mắt nhìn Ma Thần, ngay sau đó pháp thân hắn vỡ ra, miệng phun máu tươi, toàn thân hắn rơi thẳng xuống dưới.

Một cái vung tay lấy mạng một Đại Đế!

Lại một tên Thánh Điện Sĩ vọt tới. Xoẹt xoẹt xoẹt…

Đám Thánh Điện Sĩ chỉ nhìn thấy một thanh kiếm cương dài vô tận giáng xuống chém đôi pháp thân người kia như chém vào đậu hũ.

Đơn giản, thô bạo, sạch sẽ, lưu loát.

Nỗi sợ hãi bao trùm Thánh Vực đến cực hạn. Vũ khí trong tay Lục Châu khiến tất cả mọi người không rét mà run. Ma Thần… vẫn cường đại như trước!

Không! Còn cường đại hơn trước nhiều!!

Xoẹt ——

Nhân loại ở cửu liên giới nhìn lên không trung, chỉ thấy ánh sáng loé lên, một thanh lợi nhận khổng lồ quét ngang thiên mạc, một kiếm chém rách thương khung, cả bầu trời như bị chém đứt đoạn.

Tại Thánh Vực, không ai có thể nhìn thấy rõ ràng, chỉ thấy quang ảnh loé lên, sau đó là một trời mưa máu đổ rào rào xuống, còn có tay cụt chân cụt rơi lả tả không ngừng.

“A!!”!

Rốt cuộc có tu hành giả phát điên, sợ hãi phi nước đại bỏ trốn. Thánh Vực loạn thành một đoàn!

Thánh Điện Sĩ đã từng là đội cận vệ của Thánh Vực, duy trì cân bằng trong thiên hạ, vậy mà chỉ trong một hơi thở đã bị huỷ diệt toàn bộ.

Toàn thân Quan Cửu run lên, quỳ rạp xuống đất, mặc cho màn mưa máu trút lên người mình, miệng hắn không ngừng lẩm bẩm: “Nghiệp chướng… đều là nghiệp chướng…”

. . .

Trên không trung, gương mặt Minh Tâm đanh lại, trơ mắt nhìn toàn bộ Thánh Điện Sĩ bị một kiếm chiêu tiễn xuống hoàng tuyền.

Một giây sau, Minh Tâm động!

Đây có lẽ là lần đầu tiên đám tu hành giả Thánh Vực nhìn thấy Minh Tâm động thủ.

Thông Thiên Kính thông qua Thông Thiên Tháp chiếu rọi hình ảnh này ra giữa trời. Đám đệ tử bị trói trong mười đạo quy tắc đều lo lắng thốt lên: “Sư phụ…”

Thời điểm then chốt, bốn vị Đại Đế rốt cuộc đã bay lên tới Thánh Vực, bốn người xuất hiện ở bốn phương hướng khác nhau, khiếp sợ nhìn về phía Minh Tâm!

Minh Tâm đã vọt tới trước mặt Lục Châu, trong chớp mắt đánh ra hàng trăm hàng ngàn đạo cương ấn.

Lục Châu vung chưởng đón đỡ, hai đại cao thủ tối cường trong thế gian rốt cuộc phóng lên hư không, thi triển đại đạo quy tắc va chạm nhau.

Trong tinh không, Lục Châu huy kiếm chém đứt quy tắc, Minh Tâm tay cầm cán cân không ngừng khai mở không gian, né tránh Vị Danh Kiếm.

Đám người quan chiến kinh hãi không thôi. Thanh Đế Linh Uy Ngưỡng nói: “Không ngờ Minh Tâm và Lục huynh lại cường đại đến mức này!”

“Thật không thể tin nổi, đây chỉ là cảnh giới chín quang luân?”

Trên bầu trời, mười tám đạo quang luân nghiền ép lẫn nhau. Ầm!

Tia lửa bắn ra như pháo bông chói mắt, Tư Vô Nhai ở trong một đạo quang trụ nhìn về phía hai người đang đại chiến, nói: “Sư phụ đã vượt qua Ma Thần năm đó, mà Minh Tâm cũng không phải là Minh Tâm trước kia!”

Ầm! Một tiếng động thật lớn vang lên.

Tất cả mọi người nhìn thấy bầu trời bị xé rách thành một khe hở màu đen như thể thương thiên mở mắt, Minh Tâm và Lục Châu đồng thời biến mất giữa hư không.
Chương 2175 U Huỳnh chi thần

Cảm ơn quangtrungtruong1993 và NiLinhTiênĐế đã đẩy KP cho truyện nha ^^

Bốn vị Đại Đế nhướng mày, bay lướt lên quan sát nhưng không trung lúc này đã rỗng tuếch.

Khi mọi người còn đang nghi hoặc, tiếng đánh nhau truyền tới từ bí ẩn chi địa. Bốn vị Đại Đế và mười đồ đệ lập tức quan sát bí ẩn chi địa, chỉ thấy hai đoàn quang hoa đang không ngừng bay tới bay lui trên tân đại địa, bọn họ đi đến đâu, xung quanh bị nghiền nát thành cát vụn đến đó.

Hai người đánh từ Đôn Tang đến Kê Minh, lại lan sang Đại Hoang Lạc… phàm là nơi nào có kiếm cương đi qua, nơi đó đều bị cắt nát như đậu hũ.

“Ma Thần!” Minh Tâm lớn tiếng nói, “Cho dù ngươi đã cường đại hơn trước cũng không thắng được bản đế!”

Lục Châu đạm mạc nói: “Vậy phải hỏi xem kiếm của lão phu có đồng ý không đã.”

“Ngươi chém không được bản đế!”

“Đừng nói là ngươi, cho dù là trời lão phu cũng chém!”

Hư ảnh Lục Châu loé lên, mở không gian ra, dùng thần thông đại na di trở về không trung Thánh Vực, trầm giọng nói: “Lão phu chém Thánh Vực trước!”

“. . .”

Lời này của Ma Thần khiến vô số tu hành giả trong Thánh Vực đằng không bay lên, sắc mặt lộ vẻ sợ hãi và tuyệt vọng.

Lục Châu cầm kiếm bằng hai tay, đạo kiếm cương dài đến vô biên vô tận.

Xoẹt!

Một kiếm mở ra thương khung, khi đạo kiếm cương mang theo khe hở không gian ập xuống, toàn bộ tu hành giả Thánh Vực sợ hãi tới mức cứng đờ cả người, không thể động đậy.

Đúng lúc này, khi tia kiếm cương sắp chạm đến khu vực do Thiên Đạo Đại Chương tạo thành, Minh Tâm đột nhiên xuất hiện trước lưỡi kiếm, đôi mắt bốc lên hoả diễm, hai tay cầm Cán Cân Công Chính nâng lên cao ngăn trở một kiếm khai thiên tích địa kia.

Chúng sinh kinh sợ, bốn vị Đại Đế cũng kinh ngạc tròn mắt nhìn.

Lục Châu nắm chặt Vị Danh Kiếm trong tay, nhìn chằm chằm Minh Tâm. Lực lượng ý chí giao phong, không có bên nào yếu hơn bên nào.

Biểu tình của Minh Tâm càng lúc càng thêm phẫn nộ, tựa như không cam lòng, trầm giọng nói: “Ai cũng đừng hòng chạm vào Thánh Vực nửa phần!”

Kiếm cương Vị Danh Kiếm đè ép vào Cán Cân Công Chính, Lục Châu nói: “Cán Cân Công Chính không hổ là chí bảo, có thể ngăn được một kiếm này của lão phu…”

Xoẹt ——

Kiếm cương chém xuống! Cán Cân Công Chính bị lực lượng Thiên Đạo cưỡng ép đè lại, có xu hướng bị hãm sâu vào.

“Đại Đế!”

Trong mắt tu hành giả Thánh Vực, Minh Tâm chính là người đáng tin cậy để bọn hắn dựa vào, cũng là người sẽ giúp bọn hắn sống sót, mà Ma Thần là Ma Thần chân chính!

“Bản đế hao hết tâm lực để tạo ra Thánh Vực, Thái Hư sụp đổ là thiên mệnh, bản đế phải giúp bọn hắn sinh tồn, bảo vệ Thánh Vực vạn thế thái bình, bản đế làm sai điều gì?!”

Lục Châu lắc đầu nói: “Chết tới nơi còn không biết mình sai ở đâu. Lão phu không thể tha cho ngươi.”

Xoẹt.

Lam sắc điện hồ bộc phát ra lực lượng chưa từng có, Minh Tâm Đại Đế cảm giác được sức mạnh có tính huỷ diệt kia, bị ép bay về sau, hư ảnh loé lên.

“Cân bằng!”

Cán Cân Công Chính trong tay Minh Tâm văng ra ngoài, xoay tròn một vòng trên không trung với ý định hấp thu lực lượng quy tắc từ mười đạo quang trụ.

Lục Châu vung tay. “Thời Chi Sa Lậu!”

Định!

Tất cả mọi thứ đều dừng lại. Minh Tâm Đại Đế dừng lại một giây, sau đó trừng mắt nhìn Lục Châu: “Ngươi không định được bản đế!”

Hư ảnh loé lên, Minh Tâm chộp lấy Cán Cân Công Chính, muốn cân bằng lực lượng và quy tắc.

Nhưng đúng lúc này, Lục Châu hờ hững mở miệng: “Ai nói lão phu muốn định ngươi?”

Minh Tâm theo bản năng ngẩng đầu, cảm thấy không ổn. Chỉ nghe Lục Châu hô lên một tiếng: “Ngược dòng!”

Đại quy tắc thời gian.

Minh Tâm mở to mắt, trong mắt tràn ngập kinh ngạc. Hắn cảm giác được thời gian đang chảy ngược dòng, thân ảnh hắn đang trôi ngược về chỗ cũ.

Ai sẽ bỏ qua cơ hội tấn công hoàn mỹ này?!

Vị Danh Kiếm ngay lập tức chém về phía Minh Tâm. Cán Cân Công Chính xuất hiện chắn trước mặt Minh Tâm, bộc phát ra kim quang. Ầm!

Một kiếm này chém thẳng vào giữa cán cân, cương ấn bắn ra đầy trời bao trùm thiên mạc.

Thời gian khôi phục. Minh Tâm bị lực va chạm đánh đến lục phủ ngũ tạng rung động, nguyên khí và quy tắc cuồn cuộn không ngừng, thân ảnh lui về sau trăm dặm mới ổn định lại.

Bạch Đế đứng phía xa quan sát, tán thưởng không thôi: “Kiếm chiêu thật bá đạo, không bị bất kỳ quy tắc chí bảo nào ảnh hưởng, quả nhiên bất phàm!”

“Cán Cân Công Chính này chịu được hai kiếm cũng là chí bảo khó gặp.”

Đám tu hành giả Thánh Vực thấy cảnh này, lập tức dấy lên hy vọng. “Cán Cân Công Chính không hổ là chí bảo trong thiên địa, có thể ngăn cản một kích toàn lực của Ma Thần!”

“Đại Đế vĩnh trú, Thánh Vực vĩnh tồn!”

Từng tiếng hô hào vang vọng trong không gian, nhưng mà…

Minh Tâm cúi đầu nhìn xuống Cán Cân Công Chính trong tay mình. Chỉ nghe “Rắc” một tiếng, Cán Cân Công Chính nứt ra làm đôi.

Minh Tâm trừng to mắt, bàn tay vươn ra muốn chộp lấy hai mảnh vỡ nhưng chỉ bắt được không khí, cán cân đã tiêu tán giữa bầu trời.

Sao… sao có thể?!

“Cán cân…” Giọng Minh Tâm run rẩy, lòng đang rỉ máu. Đây là chí bảo đã bồi bạn cùng hắn qua bao năm tháng, bây giờ lại đứt đoạn dưới kiếm của Ma Thần.

Hắn làm sao tiếp nhận nổi?

Lục Châu khẽ nâng Vị Danh, lưỡi kiếm toả quang hoa màu xanh lam, lực lượng sung mãn. “Có thể đỡ được hai kiếm của lão phu cũng là một kiện bảo bối không tệ. Lưu lại di ngôn đi, lão phu tiễn ngươi một đoạn.”

Minh Tâm ngẩng đầu nhìn mười đạo quang trụ, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.

“Nếu chỉ có bấy nhiêu bản sự, bản đế sao có thể ngồi vững vàng ở Thái Hư suốt trăm ngàn năm qua?”

Vừa nói thủ thế của Minh Tâm không ngừng biến ảo, trên thân hắn sáng lên từng đạo đường vân rồi dệt lại thành một đồ án.

Đứng ở đằng xa, Bạch Đế và Tư Vô Nhai lập tức nhận ra đồ án này, đồng thanh nói: “U Huỳnh chi thần?”

Lục Châu khẽ nhíu mày, bởi vì hắn cảm giác được viễn cổ long hồn trên trường bào khẽ run rẩy. Ngay cả long hồn cũng phải e ngại?

Một đạo hư ảnh bay ra khỏi người Minh Tâm. Bạch Đế truyền âm nói:

“Tương truyền hai đại thần linh cường đại nhất thế gian là Thái Dương Chúc Chiếu và Thái m U Huỳnh. Chúc Chiếu như vầng mặt trời, mà U Huỳnh như vầng mặt trăng, có thần lực chí âm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK