“Đi.” Lục Châu cưỡi Bệ Ngạn bay về phía thành Dự Châu. Có Bệ Ngạn ở đây, hai người muốn chạy trốn cũng không được, đành ngoan ngoãn đi theo Lục Châu vào thành.
Hai người len lén nháy mắt với nhau, đi vào thành cũng được, nhìn xem lão giả này bị Cùng Kỳ đập chết như thế nào!
Vừa vào thành, đám người đã thấy Cùng Kỳ đang chiến đấu với hai cao thủ bát diệp. Cương khí giao thoa bay đầy trời, chưởng ấn lóng lánh kim quang chói mắt.
Lục Châu vuốt râu hỏi: “Cùng Kỳ đã xuất hiện được bao lâu rồi?”
“Bẩm lão tiên sinh, chúng ta cũng chỉ vừa mới tới nên không rõ.”
“Trong thành thương vong nhiều không?”
“Bình chướng vừa mới vỡ vụn, thương vong không nhiều.”
Lục Châu khẽ gật đầu, xem như tới vừa kịp lúc.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, hai cường giả bát diệp đã bị cánh Cùng Kỳ quất bay, ngã văng ra sau đập vào một toà kiến trúc. Trên mặt hai tên tu hành giả hồng liên lộ vẻ hưng phấn.
Lúc này, tu hành giả từ bốn phương tám hướng đằng không bay lên, có đến mấy trăm người bao vây lấy Cùng Kỳ.
“Cần gì phải tìm chết như thế?”
“Sao không bỏ chạy đi?”
Hai người cảm thấy khó hiểu trước hành vi của đám tu hành giả.
Lục Châu quay đầu nhìn hai người này. Bệ Ngạn cũng quay lại gầm gừ một tiếng khiến hai người lập tức câm miệng.
Cùng Kỳ càng đánh càng hăng, thấy nhiều tu hành giả bị thương rơi xuống, nó càng lúc càng hưng phấn, lông xù lên nhào về phía mọi người.
Các tu hành giả điên cuồng phóng thích đao cương kiếm cương, Cùng Kỳ vươn móng vuốt quét tới, mấy chục tu hành giả bay ngược ra ngoài.
Tu hành giả trong thành quá mức sợ hãi. Con hung thú này mạnh hơn cự điểu Man Man quá nhiều!
“Chuẩn bị! Lại lần nữa!”
Nghe theo hiệu lệnh, đám tu hành giả tiếp tục công kích. Cùng Kỳ nhìn về phía người vừa mở miệng, há mồm lao tới. Hai vị bát diệp lập tức đằng không bay lên cao, gọi ra pháp thân đánh về phía Cùng Kỳ.
Ầm!
Tiếng va chạm vang lên, Cùng Kỳ rốt cuộc bị đánh bật ra sau mấy mét, nó bị đau gào lên một tiếng, cái đuôi quét tới đập vào hai toà pháp thân. Hai vị bát diệp lại bị đánh bay.
Chênh lệch quá lớn.
Nhìn tới đây, Lục Châu không chờ thêm nữa, trầm giọng mắng: “Nghiệt súc!”
Năm ngón tay toả ra lam quang, một chưởng đánh ra với tốc độ nhanh như tia chớp bắn về phía Cùng Kỳ. Đại Vô Uý Ấn!
Ầm! Cùng Kỳ bay ngược ra sau mười mét.
Các tu hành giả trong thành Dự Châu đều bị chưởng ấn này thu hút sự chú ý, lập tức nhìn sang.
Cùng lúc đó, hai tên tu hành giả hồng liên kinh hãi thốt lên: “Lam sắc chưởng ấn?”
Lục Châu nhíu mày quay đầu lại, dường như đã hiểu ra vấn đề, sau đó nhìn lên thiên không. Lúc này mọi người đều đang đổ dồn mắt nhìn vào lão giả đứng trên lưng Bệ Ngạn.
“Cung nghênh Cơ tiền bối!”
Lục Châu vuốt râu nói: “Thiên Tông Nam Cung Vệ, La Tông Phong Nhất Chỉ.”
“Có vãn bối! Xin Cơ tiền bối phân phó!”
Hai vị bát diệp vừa bị đánh bay chính là hai tông chủ của Thiên Tông và La Tông.
“Trông chừng hai người này. Nếu bọn hắn trốn thoát, lão phu sẽ hỏi tội các ngươi.” Lục Châu nói.
“Vâng!”
Nam Cung Vệ và Phong Nhất Chỉ hạ xuống đứng bên cạnh hai tên tu hành giả hồng liên, hừ một tiếng. Không đánh nổi Cùng Kỳ, chẳng lẽ còn không trông chừng được hai tên mặt mũi lấm la lấm lét này?
Hai tên kia lập tức ra vẻ vô tội. “Hai vị tiền bối, có nhầm không? Chúng ta hẳn phải nên đồng tâm hiệp lực đối phó Cùng Kỳ mới phải!”
“Cơ tiền bối có lệnh, hai người các ngươi câm miệng!” Nam Cung Vệ lạnh lùng nói.
Hai tu hành giả hồng liên lúc này mới cả kinh. Lão giả này chính là… tổ sư gia Ma Thiên Các?
Lúc này, Lục Châu đạp không bay lên cao, chắp tay sau lưng nói: “Những người khác lui ra đi, bảo hộ thành trì là được. Việc còn lại giao cho lão phu.”
“Vâng!” Các tu hành giả đồng thanh đáp.
Ánh mắt Lục Châu rực lửa nhìn chằm chằm vào Cùng Kỳ, trong lòng thầm nghĩ có nên quả quyết sử dụng một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng luôn hay không.
Sau khi bị đánh lui, Cùng Kỳ khoá chặt Lục Châu trở thành mục tiêu của nó. Súc sinh này dường như rất hứng thú với đối thủ có lực chiến đấu cao.
Cùng Kỳ không để ý đến người khác, đạp không đánh về phía Lục Châu. Lục Châu lại nhấc tay đánh ra một chưởng!
Chưởng ấn màu vàng kim xen lẫn một chút lam quang đánh tới. Ầm! Cùng Kỳ chỉ khẽ dừng lại, triệt tiêu hết chưởng lực rồi tiếp tục vọt tới.
“Hả?” Lục Châu nhíu mày.
Nam Cung Vệ và Phong Nhất Chỉ đứng bên dưới thấy vậy vội vàng kinh hô: “Tiền bối!”
Mắt thấy Cùng Kỳ đã vọt đến trước mặt, Lục Châu vận dụng thần thông Pháp Diệt Tẫn Trí. Lam liên nở rộ! Khoảng cách càng gần, thương tổn càng lớn.
Liên diệp màu xanh lam xuất hiện đầy trời, bao phủ cả thiên không thành Dự Châu. Mọi người không khỏi tán thưởng:
“Không hổ là vị cửu diệp đệ nhất đương thời!”
“Đẹp quá! Thành Dự Châu được cứu rồi!”
Nhưng tên tu hành giả hồng liên đứng bên cạnh Nam Cung Vệ không quên dội một gáo nước lạnh, miệng khẽ lẩm bẩm: “Bây giờ vui mừng là quá sớm, Cùng Kỳ không đơn giản như thế đâu.”
Đúng thật là như vậy.
Cùng Kỳ bị liên diệp đánh bay cũng chỉ kêu thảm một tiếng, rơi xuống dưới vài mét rồi điều chỉnh lại tư thái, ánh mắt nhìn chằm chằm Lục Châu càng lúc càng hung ác.
Lục Châu khẽ nhíu mày. Chiêu thần thông Thiên thư vừa rồi hắn dùng một phần tư lực lượng phi phàm lại chỉ có thể khiến Cùng Kỳ bị thương nhẹ.
Thôi vậy. Lục Châu lật tay, một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng xuất hiện. Bỗng nhiên bên tai Lục Châu vang lên tiếng nhắc nhở của Hệ thống:
[Ting — Cùng Kỳ bị thương nhẹ, có thể hàng phục mục tiêu trở thành toạ kỵ.]
“Có thể hàng phục nó thành toạ kỵ?”
Chuyện này…
Lục Châu đưa mắt nhìn tấm thẻ Một Kích Chí Mạng trong lòng bàn tay. Đây là đang làm khó lão phu? Con hung thú này xấu muốn chết!
Lam liên nở rộ rất đẹp, chiêu thức cũng cực kỳ hoa lệ, có phần nghiền ép. Thế nhưng… lực lượng phi phàm không đủ dùng!
Cùng Kỳ bị uy lực của thần thông Thiên thư làm cho e sợ, bèn trở nên vô cùng cẩn thận. Đầu nó cúi thấp, khe khẽ lay động, có thể thấy trí tuệ không thấp.
Lục Châu vẫn đang nghĩ làm sao hàng phục con hung thú này. Bệ Ngạn kỳ thực rất cường đại, chẳng qua thân thể nó không lớn, đấu với Cùng Kỳ e là không đủ nhét kẽ răng đối phương.
Toạ kỵ của lão phu đã đủ nhiều, còn cần thêm Cùng Kỳ làm gì? Hay là cứ giết nó luôn cho rồi? Lục Châu lật tay, thẻ Một Kích Chí Mạng lúc nào cũng có thể bị bóp nát.
Hiện tại Lục Châu còn gần ba phần tư lực lượng phi phàm. Cũng tốt… trước tiên cứ hàng phục thử, nếu không được thì giết vậy.
Thu hồi thẻ Một Kích Chí Mạng, Lục Châu vuốt râu nói: “Nghiệt súc, ngươi có biết ngươi vừa mới dạo một vòng quanh Quỷ Môn Quan?”
Chương 817 Vô đề
Các tu hành giả bên dưới nghe được đều rung động không thôi. Tổ sư gia thật uy phong và tự tin vô cùng, loại tự tin này khiến mọi người cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Nhưng trong mắt hai tên tu hành giả hồng liên thì Lục Châu trông có vẻ như bị thần kinh.
Cùng Kỳ nhe răng nanh, đầu cúi thấp vào tư thế chuẩn bị công kích. Cùng Kỳ cao trăm mét, chỉ cần phóng tới một bước là đến nơi. Nó bỗng hếch mõm lên gầm một tiếng.
Gâuuuu —— ——
Lục Châu trợn mắt. Cùng Kỳ là một hung thú đến bát diệp cũng không thể làm gì được, vậy mà sao tiếng kêu lại nghe cứ như là… chó thế? Lục Châu còn tưởng nó sẽ gầm ra âm thanh kinh thiên động địa gì.
Thế nhưng tiếng gầm của nó có vẻ rất tức giận. Cùng Kỳ đột nhiên phẫn nộ bổ nhào tới như dã thú trong rừng tấn công con mồi, móng vuốt hiện ra quang mang, hai mắt nó u ám.
Lục Châu không tiếp tục sử dụng thần thông Pháp Diệt Tẫn Trí. Chiêu này là công kích trên diện rộng, lực lượng không đủ tập trung nên không tạo ra uy lực đủ lớn.
Thế là Lục Châu nâng tay, sử dụng thần thông Túc Trụ Tùy Niệm, trong lòng bàn tay hiện ra lam quang sung túc, đánh ra chưởng ấn của Đạo môn.
Ngay khi chưởng ấn thứ nhất bay ra, Lục Châu tung người bay vọt theo chưởng ấn, gọi ra pháp thân bát diệp kim liên chiếu rọi giữa trời!
“Bát diệp?”
“Tổ sư gia thật là người tài cao gan lớn, muốn dùng tu vi bát diệp để thắng Cùng Kỳ! Bội phục, bội phục!”
Không ai nghi vấn thực lực của Lục Châu, bọn hắn chỉ nghĩ Lục Châu muốn dùng pháp thân bát diệp để ứng phó với Cùng Kỳ.
Nam Cung Vệ tán thán nói: “Cơ tiền bối đây là muốn giáo huấn Cùng Kỳ, thật khiến bát diệp như ta cảm thấy xấu hổ.”
Đều là tu vi bát diệp nhưng bọn hắn bị Cùng Kỳ nghiền ép, còn Lục Châu thì nghiền ép Cùng Kỳ.
Lục Châu không có thời gian để ý tới suy nghĩ của mọi người, lập tức sử dụng đại thần thông thuật đến ngay phía sau chưởng ấn, sau đó liên tục tung ra năm chưởng ấn Tuyệt Thánh Khí Trí liên tiếp!
Ầm! Cùng Kỳ bị chưởng ấn lam quang đánh trúng, toàn thân đình trệ giữa không trung, sau đó năm chưởng ấn cấp độ bát diệp mang theo kim quang lập loè đánh tới khiến nó không kịp trở tay.
Cùng Kỳ hét thảm một tiếng, vội vàng bay ngược ra sau, thân ảnh Lục Châu lại nhoáng lên rồi xuất hiện ngay trên đầu nó, lam chưởng đánh xuống!
Vẫn là chiêu cũ, sau khi lam chưởng đánh ra lại là năm chưởng ấn kim quang dồn dập phía sau! Lục Châu chỉ dùng mỗi chưởng ấn đã đánh Cùng Kỳ đến tối tăm mặt mũi.
Công kích liên tục của Lục Châu khiến mọi người hoàn toàn sửng sốt.
Thế nào là cửu diệp? Đây chính là cửu diệp! Dù vị cửu diệp này thi triển pháp thân bát diệp hay bày ra thực lực kinh người thì vẫn cứ là cửu diệp nghiền ép Cùng Kỳ!
Liên tục chơi chiêu ba lần, Cùng Kỳ kêu thảm không dứt.
Lục Châu cảm giác lực lượng phi phàm trong cơ thể chỉ còn lại một nửa mà Cùng Kỳ chỉ mới bị thụ thương, muốn đánh tới khi nó mất đi sức chiến đấu thì còn xa lắm.
“Nghiệt súc! Còn không mau đầu hàng?”
Gâu!!!
Cùng Kỳ nổi giận, lông tơ toàn thân dựng đứng lên, nó đạp không phi như bay tới.
Lục Châu không thi triển lực lượng phi phàm mà chỉ dùng tu vi bát diệp nghênh đón. Khi hai bên xảy ra va chạm, Lục Châu liên tục tung ra ba quyền vào lưng Cùng Kỳ! Ầm ầm ầm!
Thân thể Cùng Kỳ lộn một vòng, đuôi quét ngang. Lục Châu bộc phát cương khí hộ thể ngăn ở trước thân. Phanh! Lục Châu bị đánh bay.
Mọi người kinh hô! Đệ nhất cửu diệp bị đánh bay rồi?
Đám tu hành giả bất an nhìn lên thiên không, ai nấy đều trở nên khẩn trương. Tổ sư gia đánh thật đi mà, đừng chơi nữa! Trực tiếp gọi ra pháp thân cửu diệp xử lý nó đi chứ!
Lục Châu sao không biết suy nghĩ của bọn họ. Nhưng hắn biết kiếm pháp thân cửu diệp ở đâu ra? Cùng Kỳ ương ngạnh quá sức tưởng tượng của hắn.
Ông! Pháp thân cao mười trượng lại xuất hiện bay về phía Cùng Kỳ.
“Hắn sẽ xảy ra chuyện thôi.” Tên tu hành giả hồng liên đứng bên cạnh Nam Cung Vệ chợt nói.
“Ngươi nói cái gì?”
“Cùng Kỳ không đơn giản như vậy đâu, hung thú thủ lĩnh một phương thế giới như thế, cho dù sử dụng lực lượng cửu diệp cũng chưa chắc giết được nó.”
“Ngươi biết nhiều quá nhỉ?” Nam Cung Vệ bắt đầu lưu ý hai người đứng bên cạnh mình. Có thể để Cơ tiền bối ra lệnh cho hai bát diệp trông chừng, hai người này quả nhiên không hề đơn giản.
Nam Cung Vệ nháy mắt với Phong Nhất Chỉ.
Cùng lúc đó.
Hai tay Lục Châu đột nhiên hợp lại, pháp thân cũng chắp tay theo. “Phật Tổ kim thân!”
Pháp thân biến hoá thành bộ dáng của Phật Tổ, kim quang nở rộ!
Phanh phanh phanh! Móng vuốt của Cùng Kỳ cào vào kim thân. Phật Tổ kim thân đột nhiên mở miệng nói: “Nghiệt súc!”
Thần thông Chúng Sinh Ngôn Âm! Âm như kình lôi phun trào, Cùng Kỳ cả kinh, lỗ tai cụp xuống, nhưng đây là thần thông Thiên thư chứ không phải là âm công thông thường, âm cương vọt tới như đao như kiếm!
Cùng Kỳ bị ngôn âm bức lui, xoay hơn mười vòng trên không trung rồi mới miễn cưỡng ổn định lại thân hình.
Nam Cung Vệ, Phong Nhất Chỉ và đám tu hành giả bên dưới vui mừng vô cùng. Hai tên tu hành giả hồng liên tròn mắt kinh hồn táng đảm.
“Đây là lực lượng bát diệp thật sao?” Sao lại là lam chưởng? Hiện tại nhớ lại lúc trước đánh cược với nhau, bọn hắn đã ngây ngô tới cỡ nào.
Trên bầu trời, Lục Châu thu hồi pháp thân, lực lượng phi phàm trong cơ thể chỉ còn lại một chút. Nếu một chiêu sắp tới không thể chấn nhiếp Cùng Kỳ, Lục Châu không thể làm gì khác hơn ngoài việc giết chết nó.
Cùng Kỳ nhìn về phía Lục Châu, toàn thân lệ khí bây giờ đã biến thành sợ hãi… nó lui về sau một bước.
“Nó sợ rồi!”
“Tổ sư gia uy vũ!”
“Cơ tiền bối thiên hạ vô địch!”
Đám tu hành giả hò hét rung trời. Lục Châu vuốt râu lạnh nhạt nhìn Cùng Kỳ. “Lão phu cho ngươi một cơ hội thần phục. Nếu không… chịu chết.”
Đám tu hành giả bừng tỉnh đại ngộ.
“Thì ra Cơ tiền bối muốn thu phục Cùng Kỳ, chẳng trách lão nhân gia người vẫn không hạ sát chiêu!”
“Ra là vậy! Thu phục Cùng Kỳ nhất định phải đánh nó tơi bời hoa lá. Các đại tông môn trước đây khi đến tứ đại sâm lâm để bắt hung thú làm toạ kỵ cũng đều phải đánh trọng thương chúng trước.”
Nhìn Lục Châu có không ít toạ kỵ, mọi người lập tức hiểu ra, lòng tin vào Lục Châu càng lúc càng tăng lên.
Gâuuuu ——
Cùng Kỳ nhe răng ranh, xem ra vẫn chưa chịu phục, nó lao vọt lên. Dưới tác dụng của thần thông Chúng Sinh Ngôn Âm, bộ lông của nó ủ rũ cụp xuống không còn vẻ sắc bén hung mãnh như trước.
Chương 818 Vô đề
Lục Châu hừ lạnh nói: “Hôm nay lão phu sẽ cho ngươi biết thực lực chân chính là như thế nào.”
Cơ Thiên Đạo bát diệp đỉnh phong, dù là Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung lấy hai chọi một cũng không phải là đối thủ của hắn, sao có thể thua trên tay Cùng Kỳ!
“Bách Kiếp Động Minh!” Pháp thân xuất hiện, song chưởng tung ra, một người một thú lao vào kịch chiến, tốc độ nhanh đến cực hạn, đám người đứng bên dưới chỉ thấy được từng đạo tàn ảnh.
Nam Cung Vệ nuốt nước bọt nói: “Đây quả thật là bát diệp?”
Phong Nhất Chỉ bất đắc dĩ lắc đầu: “Lúc trước khi thập đại danh môn vây công, mười vị bát diệp vẫn bị Cơ tiền bối lấy một địch mười! Lúc đó ta còn tưởng rằng tu hành giới nói quá lên, nay xem ra, lời đồn không hề giả.”
Tên tu hành giả hồng liên đứng bên cạnh nghe vậy bèn không dám tin hỏi: “Khi còn là bát diệp, hắn đã lấy một địch mười?”
“Ngươi không biết việc này à?”
“Ách… không không, ta cũng như ngài, cảm thấy là mọi người nói khoa trương thôi.” Nói xong, con ngươi hắn đảo một vòng rồi lại hỏi. “Mạo muội hỏi một câu, có thật là Cơ tiền bối đã giết Khương Văn Hư không?”
Nam Cung Vệ hừ lạnh nói: “Cửu diệp Khương Văn Hư mê hoặc liên minh mười hai nước đến xâm chiếm Đại Viêm. Cơ tiền bối một mình đến Lâu Lan đánh bại Khương Văn Hư và ngũ quốc liên minh, sau đó một đường chạy về phía đông, trong vòng một khắc vượt qua lạch trời trở về Đại Viêm đánh bại thất quốc liên minh! Chuyện lớn như vậy mà ngươi còn phải hỏi lại? Cho nên… ngươi không phải người nơi này có đúng không?”
“. . .” Trong lòng kẻ đó trầm xuống.
Nam Cung Vệ bắt lấy cánh tay hắn, Phong Nhất Chỉ cũng tóm lấy tên còn lại, dùng cương ấn bao phủ giữ chặt không cho bọn hắn chạy thoát.
Bát diệp canh chừng ngươi, ngươi còn dám động sao?
. . .
Từ khi trở thành Cơ Thiên Đạo đến nay, Lục Châu không ngừng hoài niệm tư vị lấy một địch mười lúc trước. Đặc biệt là lần đầu tiên bị vây công, khi đó Cơ Thiên Đạo hoàn toàn dùng thực lực bát diệp đỉnh phong để chiến đấu. Sau này khi Lục Châu đến, sử dụng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong không hạn chế năng lượng, tuy rằng rất mạnh, rất sảng khoái nhưng lại không đạt được khoái cảm của kẻ mạnh thật sự.
Dùng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong nghiền ép đối thủ vẫn thiếu đi cảm giác áp bách và kích thích. Bây giờ Cùng Kỳ thụ thương đã cho hắn cơ hội, chiến ý từ lâu không dùng đến nay lại trở về!
Đương nhiên lúc này trong cơ thể Lục Châu đã chẳng còn bao nhiêu lực lượng phi phàm. Dùng một phần hai lực lượng phi phàm cũng chỉ có thể làm Cùng Kỳ bị thương, có thể thấy lực phòng ngự của nó không thua gì Xích Diêu trong biển đen.
Một người một thú cứ thế đối chiến đến mấy canh giờ.
Đám tu hành giả đứng bên dưới ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, không cảm thấy có gì kỳ quái. Tu hành giả bát diệp khi chiến đấu với nhau có thể đại chiến năm ngày năm đêm.
Nhưng rõ ràng là Lục Châu cũng không muốn lãng phí nhiều thời gian như vậy, hắn quyết định dùng toàn lực ứng phó, mà Cùng Kỳ không thể không dùng toàn lực đáp trả.
Ầm!
Lại là một tiếng va chạm, Lục Châu và Cùng Kỳ đồng thời lùi về sau.
Lục Châu cảm giác nguyên khí trong đan điền khí hải chỉ còn lại một nửa. Cùng Kỳ cũng không hơn gì, mặt mũi bầm dập, lông tóc ỉu xìu, miệng không ngừng thở dốc, bụng nhấp nhô lên xuống.
Nó cúi thấp đầu, thè lưỡi ra. Mà ống tay áo Lục Châu đã bị rách ra một đường.
“Ngươi là con thú đầu tiên làm rách ống tay áo của lão phu. Lão phu cho ngươi thêm một cơ hội. Thần phục mới có thể sống sót.” Lục Châu nói.
Mọi người nghe mà rất bất đắc dĩ. Cường giả đúng là cường giả… Cái gì gọi là con thú đầu tiên làm rách ống tay áo?
Gâu gâu gâu!!!
Cùng Kỳ sủa liên tục ba tiếng, không rõ nó có ý tứ gì, nhưng Hệ thống vẫn chưa thông báo nó chịu thần phục, vậy thì tiếp tục đi.
“Ngươi không phục, vậy lão phu đánh đến khi ngươi chịu phục.”
Thân ảnh Lục Châu loé lên, quyền cương bộc phát. Móng vuốt của Cùng Kỳ đánh tới, hai cánh vỗ mạnh. Quyền cương như cuồng phong vũ bão nện vào người nó.
Gâu ——
Cùng Kỳ đột nhiên phóng tới, há to miệng muốn nuốt chửng Lục Châu. Lục Châu nâng tay gọi ra pháp thân, toà pháp thân cao mười trượng bao bọc lấy toàn thân hắn.
Cùng Kỳ không ngờ Lục Châu lại gọi pháp thân ra, dù miệng nó có to cũng không cách nào nuốt được cả toà pháp thân. Một tiếng giòn tan vang lên, mấy chiếc răng sắc nhọn của nó văng ra, Cùng Kỳ hét thảm, điên cuồng quét đuôi!
Lục Châu lại điều khiển pháp thân nằm ngang cản lại. “Súc sinh, có phục hay không?” Hai tay Lục Châu giơ cao lên trời, từng đạo kiếm cương tức tốc hình thành!
“Vạn Vật Quy Nguyên.” Kiếm cương ông ông rung động.
Cùng Kỳ vỗ cánh, lông tóc toàn thân lại dựng đứng lên, mặt mũi nó đột nhiên biến đỏ.
“Nổi giận?” Lục Châu nhíu mày.
Lúc này hắn đã có thể chắc chắn con hung thú này có cấp bậc cửu diệp. Cho dù là lần trước đối địch với Khương Văn Hư Lục Châu cũng không cảm thấy lao lực như vậy.
Vạn Vật Quy Nguyên bắn ra, ngàn vạn kiếm cương hội tụ lại thành một, đâm thẳng vào Cùng Kỳ. Đúng lúc này, Lục Châu lại lật tay, Vị Danh Kiếm xuất hiện.
“Súc sinh, nếu ngươi còn không phục, lão phu sẽ không nương tay nữa.”
Lục Châu lăng không bay lên, kiếm cương bao phủ Vị Danh Kiếm. Cùng Kỳ cho dù đang nổi giận nhưng cũng là nỏ mạnh hết đà. Phòng ngự mạnh mẽ thì có thể làm gì? Vị Danh Kiếm nhất định có thể phá tan.
Lục Châu nhìn thấy trong mắt Cùng Kỳ vẫn ngập tràn chiến ý. Không ngờ súc sinh này lại hiếu chiến như vậy!
Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn. Ba đạo thân ảnh hiện lên, cho dù là Cùng Kỳ cũng cảm thấy tầm mắt trở nên mơ hồ.
Một giây sau, Vị Danh Kiếm vung lên. Lục Châu nhìn thấy trong mắt Cùng Kỳ ánh lên vẻ sợ hãi.
Vị Danh Kiếm mang theo kiếm cương chém vào người Cùng Kỳ khiến nó bay ngược ra sau. Lục Châu lại đạp không đi tới.
Cùng Kỳ lúc này đã sợ hãi thật sự, nhưng nó vẫn không chịu thần phục. Cùng Kỳ thích nhất là chiến đấu, nhưng bây giờ nó lại không còn muốn tiếp tục đấu với người này nữa, toàn thân không ngừng lùi về sau.
Chương 819 Vô đề
Đám người đứng bên dưới ngây ngốc nhìn. Lấy tu vi bát diệp đánh Cùng Kỳ như con… thử hỏi thế gian này còn ai làm được?
Đặc biệt là hai tên tu hành giả hồng liên bị Nam Cung Vệ và Phong Nhất Chỉ canh chừng, đầu óc đặc quánh không còn suy nghĩ được nữa. Bọn hắn truyền về tin tức cho Thiên Vũ Viện, nói rằng Đại Viêm có cường giả thực lực cửu diệp… Nhưng hiện tại xem ra bọn hắn đã đánh giá quá thấp thực lực của vị cửu diệp Đại Viêm này!
Lục Châu bễ nghễ nhìn Cùng Kỳ. Cùng Kỳ thở dốc không ngừng, miệng gâu gâu hai tiếng như đang cầu khẩn.
“Muộn rồi.” Lục Châu nói. “Sinh tử hữu mệnh, phú quý do trời. Có thể sống được hay không thì phải xem tạo hoá của ngươi… Lôi Cương!”
Lục Châu lật tay, Vị Danh Kiếm biến thành thẻ Lôi Cương. Đây là tấm thẻ Lôi Cương cuối cùng của Lục Châu, có 1% khả năng tất sát mục tiêu, 10% khả năng đánh nó trọng thương.
Thẻ Lôi Cương vỡ vụn ra. Trên bầu trời mây đen kéo đến, sấm chớp đì đùng. Một đạo cương khí màu tím xuất hiện nhanh như thiểm điện bổ xuống đầu Cùng Kỳ.
Ầm!
Lục Châu lẳng lặng chờ xem kết quả sau khi Cùng Kỳ bị thẻ Lôi Cương đánh trúng. Không có thông báo đánh giết mục tiêu, không có ban thưởng điểm công đức.
Xem ra nó khá là may mắn.
Toàn thân Cùng Kỳ cháy đen như bị sét đánh trúng, nó vốn đã bị trọng thương, nay không thể gắng gượng được nữa, thân thể khổng lồ của nó rơi từ trên không trung xuống.
Đám người lên tiếng kinh hô.
Ầm! Cùng Kỳ nện xuống đất tạo thành một cái hố sâu hoắm.
Lục Châu hạ xuống, trong lòng bàn tay là thẻ Một Kích Chí Mạng. Bầu trời thành Dự Châu rốt cuộc cũng trở nên yên tĩnh.
Toàn bộ tu hành giả trong thành đều kéo tới quan sát Cùng Kỳ. Đôi mắt Cùng Kỳ khẽ chớp, toàn thân cháy đen, khí tức sinh mệnh mong manh yếu ớt vô cùng.
Lục Châu nhíu mày… Lão phu ra tay quá nặng rồi sao? Trọng thương thành thế này rồi, còn dùng làm toạ kỵ được không?
Hắn nhìn Cùng Kỳ, khẽ nói: “Nếu ngươi chịu thần phục, lão phu có thể cứu ngươi.”
Gâu…
Cùng Kỳ kêu lên một tiếng vô lực. Ngay sau đó, âm thanh thông báo của Hệ thống vang lên:
[Ting — Cùng Kỳ đã thần phục, thành công nhận chủ, ngài đã trở thành chủ nhân của Cùng Kỳ, ban thưởng 5.000 điểm công đức.]
Thành công! Lục Châu hài lòng gật đầu.
Thấy bộ dạng bị đốt cháy khét lẹt của Cùng Kỳ, Lục Châu thầm nghĩ, hay là lão phu chơi trò lật lọng, một cước đạp chết nó để thu hoạch điểm công đức?
“Thôi vậy… Ngươi đã thần phục, lão phu sẽ thực hiện lời hứa của mình.”
Lục Châu đánh ra một chưởng. Lực lượng phi phàm cuối cùng còn sót lại trong cơ thể bị bức ra, lam liên rơi xuống, liên diệp nở rộ, sinh cơ bao phủ lấy cơ thể Cùng Kỳ.
“Chưa đủ.” Lục Châu nhíu mày. Lần này hắn lấy ra một tấm Tuyệt Địa Liệu Thương.
Hiệu ứng của Từ Hàng Phổ Độ xuất hiện, hai luồng trị liệu song song xuất hiện bao bọc lấy Cùng Kỳ.
Cùng Kỳ muốn nâng chân lên nhưng lại không còn sức lực động đậy. Nó chỉ có thể chớp chớp mắt, thở nhè nhẹ.
Một lát sau, Cùng Kỳ nhắm mắt lại, trong miệng nó phát ra một tiếng kêu khe khẽ cuối cùng.
Gâu…
Đám tu hành giả vây xung quanh thở dài tiếc nuối. Bọn họ biết mục đích của Cơ tiền bối, nhưng thật đáng tiếc, thu phục một con toạ kỵ là việc vô cùng gian nan, huống chi lại còn là toạ kỵ hung ác như Cùng Kỳ. Dân gian có câu, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Một hung thú cuồng bạo như nó sao có thể trở thành toạ kỵ ngoan ngoãn biết nghe lời?
Mọi người khẽ thở dài. Có tu hành giả lên tiếng:
“Cơ tiền bối thần uy cái thế thật khiến người người bội phục. Chỉ tiếc con hung thú này vẫn cố chấp chống cự, rốt cuộc lại tự tìm đường chết.”
“Cũng may Cơ tiền bối đến đây kịp thời, nếu không thành Dự Châu phen này gió tanh mưa máu, thây phơi đầy đồng.”
Lục Châu nhìn kỹ Cùng Kỳ. Cho đến bây giờ hắn vẫn chưa nhận được thông báo và ban thưởng khi Cùng Kỳ tử vong. Rõ ràng nó vẫn chưa chết.
Cùng Cùng Kỳ chiến đấu lâu như vậy, hao sạch lực lượng phi phàm, lại tốn không ít thẻ đạo cụ, nếu nó cứ thế mà chết thì thì Lục Châu lỗ sặc máu.
Lục Châu không rời đi, những người khác đương nhiên cũng không dám kích động, tiếp tục lăng không quan sát.
Trên bầu trời không còn bình chướng, cũng không có mây xanh che chắn, ánh mặt trời gay gắt thiêu đốt đại địa, cũng không ngừng thiêu đốt Cùng Kỳ đã nhắm chặt mắt.
Đám tu hành giả đều có năng lực và tu vi bảo vệ bản thân không bị cháy nắng nên không mấy quan tâm đến nhiệt độ bên ngoài.
Chỉ là Cùng Kỳ không được may mắn như vậy.
[Ting — Cùng Kỳ từ bỏ sinh mệnh.]
[Ting — đánh giết Cùng Kỳ, thu hoạch được 5.000 điểm công đức.]
“Từ bỏ?”
Chết thật rồi sao?
Lão phu cực cực khổ khổ thuần phục ngươi như vậy, chỉ chớp mắt đã không còn rồi?
Tại sao lại phải từ bỏ?
Trong lòng Lục Châu tràn đầy nghi hoặc. Còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng thì ầm một tiếng, Bệ Ngạn từ trên không hạ xuống ngay đúng thi thể Cùng Kỳ, hai chân đạp mạnh.
“Bệ Ngạn, leo xuống.”
So sánh với Cùng Kỳ, Bệ Ngạn trông nhỏ nhắn hơn rất nhiều.
Bệ Ngạn ngoan ngoãn nghe lời Lục Châu, từ trên thi thể Cùng Kỳ nhảy xuống rồi ngồi xổm ở bên cạnh nó, hai mắt nhìn Cùng Kỳ chằm chằm không rời.
Rắc ——
Một tiếng giòn tan vang lên.
Hả? Lục Châu nhìn về phía thi thể Cùng Kỳ. Thân thể bị đốt cháy khét của nó dường như đang bị vỡ ra, tiếng răng rắc vang lên không ngừng.
Rắc —— Rắc ——
Các tu hành giả đang quan sát trên không trung lộ vẻ kinh ngạc.
“Đây là…”
“Thật không thể tin nổi!” Có tu hành giả tán thưởng gật đầu. “Lúc nhỏ ta rất thích đọc các cổ tịch có liên quan đến hung thú… Chỉ là không ngờ bây giờ thật sự được nhìn thấy Cùng Kỳ. Cùng Kỳ cực kỳ hung ác, hiếu chiến và thích tranh đấu. Muốn thuần phục Cùng Kỳ đã thành niên là điều hoàn toàn không có khả năng. Nhưng mà… có thể thuần phục Cùng Kỳ ấu niên.”
“Cùng Kỳ ấu niên?”
“Mọi người cứ nhìn xem sẽ hiểu.”
Rắc…
Tiếng nứt vỡ không ngừng vang lên mãi cho đến khi phần bụng Cùng Kỳ hoàn toàn nứt ra.
Soạt!
“Sinh con?” Đám người hoảng hốt kinh hô.
Lục Châu cũng kinh ngạc nhìn phần bụng Cùng Kỳ… quả nhiên từ trong vết nứt xuất hiện một con Cùng Kỳ sơ sinh, đôi cánh nó bé như một đứa trẻ, bộ lông màu vàng nâu, bốn chân nó run rẩy leo ra khỏi bụng mẹ, toàn thân lung lay như lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Chương 820 Vô đề
Cùng Kỳ to lớn khổng lồ như vậy lại sinh ra một con hung thú bé xíu khiến ai nấy đều khó có thể tin nổi.
Trông nó bé xíu chẳng khác nào một con chó con… Lục Châu vừa vuốt râu vừa quan sát con chó con tiểu Cùng Kỳ, có hơi xấu hổ.
Tu hành giả trên không trung vừa mới nói chuyện lúc nãy, giờ đây chắp tay vui mừng nói: “Chúc mừng Cơ tiền bối thu được toạ kỵ Cùng Kỳ!”
Lục Châu ngẩng đầu nhìn người đó. “Ngươi biết về Cùng Kỳ nhiều không?”
“Bẩm cơ tiền bối, Cùng Kỳ không giống với các loài hung thú khác. Trong cổ tịch có ghi chép nó vốn là một trong tứ đại hung thú, tàn ác đến mức ngay cả mẫu thân của mình nó cũng có thể nuốt chửng. Vì thế nếu ngài không giết nó, con của nó sớm muộn gì cũng sẽ làm như thế. Cùng Kỳ có trí tuệ, vì để phòng ngừa bị chính con mình ăn thịt, Cùng Kỳ thường sẽ không sinh con. Chỉ là không ngờ con Cùng Kỳ này lại sinh ra một tiểu Cùng Kỳ.”
Mọi người nghe vậy đều đồng loạt chắp tay nói: “Chúc mừng Cơ tiền bối.”
Lục Châu gật đầu nhìn người vừa nói chuyện. “Ngươi rất không tệ.”
“Đa tạ Cơ tiền bối khích lệ. Ta luôn ngưỡng mộ Ma Thiên Các, không biết có thể… gia nhập hay không?”
Mọi người đều quay đầu nhìn về phía hắn.
Lục Châu đáp: “Lão phu từ xưa đến nay đều coi trọng người tài, nếu ngươi đã có ý tưởng như vậy thì gia nhập vào phân đà U Minh Giáo ở thành Dự Châu đi, ta bổ nhiệm ngươi làm chức đà chủ. Ngươi có nguyện ý không?”
Người nọ vừa nghe vậy, trên mặt tràn đầy kinh hỉ, vội vàng khom người nói: “Đa tạ Cơ tiền bối!”
Lúc này, tiểu Cùng Kỳ run run rẩy rẩy bước đi trên thi thể đã cháy đen, đôi cánh khẽ động. Vù! Tiểu Cùng Kỳ nhảy xuống.
Phịch! Nó té xuống đất lăn mấy vòng rồi ẳng ẳng cố đứng dậy.
Lục Châu nhíu mày nhìn nó. Thật là bó tay, một giây trước còn cảm thấy mình đã lấy được một con toạ kỵ mạnh mẽ nhất, một giây sau lại thấy nó yếu đến cặn bã.
Lục Châu liếc nhìn giao diện Hệ thống, quả nhiên trong danh sách toạ kỵ có Cùng Kỳ. Điều này có nghĩa là tiểu Cùng Kỳ đã trở thành toạ kỵ của hắn.
Tiểu Cùng Kỳ không bị thất bại nho nhỏ vừa rồi đánh bại, nó gian nan bò dậy đi đến bên chân Lục Châu ——
“Ẳng ẳng ẳng…” Nó dựng đuôi lên sủa mấy tiếng với Bệ Ngạn, trông mặt có vẻ rất dữ dằn.
Lục Châu hoàn toàn cạn lời.
Bệ Ngạn vừa nhe răng nanh, tiểu Cùng Kỳ lập tức rên ư ử, đầu cúi thấp xuống đất.
Các tu hành giả xung quanh cười ha hả. Tuy vậy cũng không ai dám khinh thường tiểu Cùng Kỳ.
“Cơ tiền bối, ngài đừng chê tiểu Cùng Kỳ còn nhỏ, vì tốc độ phát triển của nó nhanh hơn con người nhiều. Tin rằng không tới mấy năm nữa nó sẽ trở thành cánh tay đắc lực của ngài.”
Mấy năm? Mấy tháng lão phu còn thấy lâu.
Lục Châu phất tay, cương khí mang theo tiểu Cùng Kỳ bay lên lưng Bệ Ngạn. “Trông chừng nó.” Bệ Ngạn ngoan ngoãn nằm xuống.
Lúc này Nam Cung Vệ và Phong Nhất Chỉ xách theo hai tên tu hành giả hồng liên đi tới, đồng thanh nói: “Chúc mừng Cơ tiền bối.”
Các tu hành giả xung quanh thấy vậy đều lộ vẻ nghi hoặc. Hai tên tu hành giả hồng liên vừa nhìn thấy thi thể Cùng Kỳ đã trợn tròn mắt, kinh hãi thốt lên:
“Cùng Kỳ chết rồi?!”
“Ngay cả Cùng Kỳ cũng có thể giết chết, chuyện này…”
Thấy điệu bộ hai người này, Nam Cung Vệ nhấc chân đá một cước: “Quỳ xuống! Gặp Cơ tiền bối còn không hành lễ?”
Hai người lập tức quỳ xuống.
“Cơ tiền bối, đều là người một nhà vì sao phải làm như thế?”
“Đúng đó… bọn ta có làm gì sai đâu mà lại đối xử với bọn ta như vậy?”
Các tu hành giả lăng không xung quanh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đều quay đầu nhìn Lục Châu.
Lục Châu hờ hững nói: “Hai người các ngươi đi lối nào lên đây?”
Trong lòng hai người run lên, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra mờ mịt: “Cái gì mà lên đây? Ta không hiểu gì cả.”
Lục Châu nhấc tay, trong lòng bàn tay xuất hiện Thái Hư Kính. Hắn truyền nguyên khí vào, Thái Hư Kính bộc phát ra quang mang chiếu rọi hai người.
Kim quang rọi tới, trên thân hai tên tu hành giả lập tức hiện ra hai toà pháp thân hồng liên cỡ nhỏ. Hồng liên toả ra hồng quang rực rỡ trông cực kỳ chói mắt.
Mọi người lập tức xôn xao.
“Hồng liên? Sao lại là hồng liên?”
“Đây là dị tộc từ đâu tới?”
Con người từ trước đến nay vẫn luôn mang theo thái độ chất vấn đối với những gì không giống mình.
Nhưng điều này không áp dụng với lam liên, bởi vì bản thân Lục Châu vẫn thi triển ra kim liên, nên mọi người đều cho rằng tổ sư gia sử dụng bí pháp nào đó mà thôi, tựa như tu luyện ma thiền sẽ biến pháp thân thành màu đen, chẳng ai chú ý đến chuyện này.
Nhưng hồng liên là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy, ai nấy đều kinh ngạc như khi nhìn thấy pháp thân dị tộc Lang Vương, Báo Vương của Nhung Bắc Nhung Tây, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.
Dị tộc còn có thể tra xét, nhưng hồng liên đây lại là cái quỷ gì? Các tu hành giả vây kín xung quanh, quan sát hai người.
Trên mặt hai tu hành giả hồng liên cũng tràn đầy kinh hãi, bọn hắn không ngờ trong tay Lục Châu lại có bảo vật rọi ra pháp thân.
Bại lộ!
Hai người không nói một lời, gọi ra pháp thân hồng liên rồi bay vọt lên trời chạy trốn.
Nhưng bọn hắn đã bị bao vây từ lâu, cho dù Lục Châu không còn lại bao nhiêu nguyên khí nhưng Nam Cung Vệ và Phong Nhất Chỉ vẫn còn ở đây, bọn hắn làm sao trốn được.
Pháp thân hồng liên vừa bay lên đã bị toàn bộ tu hành giả công kích tới, loại tình cảnh này cho dù là thất diệp bát diệp còn không chịu nổi, huống gì hai người này chỉ mới ngũ diệp.
Hai người lập tức bị đánh rơi xuống đất.
“Ngươi đi được chắc?” Nam Cung Vệ lạnh lùng nói.
Phong Nhất Chỉ và Nam Cung Vệ thu hồi pháp thân, hạ xuống đứng bên cạnh canh chừng hai người. “Cơ tiền bối, mời ngài xử lý.”
Lục Châu thản nhiên nói: “Phong bế tu vi.”
“Vâng!”
Phong Nhất Chỉ và Nam Cung Vệ tự mình xuất thủ, phong bế toàn bộ kỳ kinh bát mạch của hai người rồi lôi bọn hắn đến quỳ gối trước mặt Lục Châu.
Ánh mắt Lục Châu thâm thuý nhìn bọn hắn, uy nghiêm hỏi: “Đi đường nào đến?”
“Khụ khụ… việc đã đến nước này, muốn chém muốn giết thì tuỳ các ngươi!”
“Ta đã truyền tin tức của kim liên giới về hồng liên giới, các ngươi dám động thủ, hồng liên giới sẽ hoàn trả lại gấp mười lần!”