Nghe vậy, Lục Châu lập tức nhớ đến vật này, khẽ gật đầu tán thành.
Thứ này quả thật có tồn tại, chỉ là rất quý hiếm khó tìm.
Nay tu hành giới đã chính thức bước vào thời đại trảm kim liên, mọi người đua nhau khai diệp, nhất là đại tu hành giả có nhiều kinh nghiệm từ trước nên rất có lòng tin đối với việc trùng tu, ai nấy đều giành giật từng giây từng phút tranh thủ tu luyện.
Thời gian trở nên quý giá, làm gì có ai còn lãng phí thời giờ vào việc đi tìm Lam Điền Ngọc.
Lục Châu vốn định tìm phương pháp khác, chợt nhớ ra nhiều năm trước có lời đồn Bồng Lai đảo tìm được thứ này, bèn nói:
“Gửi phi thư cho Tư Vô Nhai, bảo Hoàng Thời Tiết đưa Lam Điền Ngọc tới.”
“Đồ nhi tuân mệnh.” Minh Thế Nhân xoay người rời đi.
Lục Châu quay sang nhìn Hải Loa, nhớ tới quyển điển tịch kia, thầm nghĩ chẳng lẽ nha đầu này và người trong quan tài đều đến từ cùng một nơi?
Bây giờ nghĩ những chuyện này cũng vô dụng. Đợi đến khi Hải Loa hoàn toàn thức tỉnh thì tự nhiên mọi chuyện sẽ sáng tỏ.
Gấp gáp chẳng có tác dụng gì.
“Diên Nhi.”
“Có đồ nhi.”
“Che chở cho Hải Loa thật tốt.” Lục Châu nói.
“Đồ nhi nhất định sẽ tận lực bảo vệ Hải Loa muội muội!” Tiểu Diên Nhi giơ nắm tay nhỏ lên, quả quyết nói. Lúc này nàng đã xem Hải Loa là muội muội nhà mình.
Được rồi, với tính tình của ngươi, vi sư tin ngươi làm được.
Lục Châu vốn cho rằng tiểu Tiểu Diên Nhi sẽ sinh lòng ghen tị với nha đầu Hải Loa, bây giờ xem ra là do hắn đã nghĩ nhiều.
Lục Châu không khỏi cảm thán một tiếng. Xem ra nha đầu Diên Nhi đã dần trưởng thành.
. . .
Lục Châu mang quyển điển tịch về Đông Các. Đoan Mộc Sinh đi theo sau khom người nói:
“Sư phụ, cỗ quan tài kia… nên xử lý thế nào?”
Theo lý thuyết thì thứ mang điềm xấu như vậy không nên giữ lại, nhưng nghĩ tới trận văn đặc thù bên trên, Lục Châu bèn nói: “Đặt ở Bắc Các.”
Vừa định rời đi, Lục Châu nghĩ tới một việc nên nói bổ sung. “Cho người sao chép lại đồ hình trận văn trên đó.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Về Đông Các, Lục Châu đến bên bàn nhìn bản đồ da dê cổ xem có biến hoá gì không.
Tương tự lúc trước, bản đồ chỉ thể hiện cửu châu Đại Viêm và một phần hải vực vây quanh Bồng Lai đảo.
So sánh với nhiệm vụ Hệ thống giao cho và lời kể của Hoàng Thời Tiết, có lẽ vị nữ tử họ Lạc kia đã từng đến Bồng Lai.
Lục Châu thầm nghĩ, nữ tử họ Lạc có thể trợ giúp Vân Thiên La tấn thăng bát diệp, phải chăng nàng ta và người trong quan tài cùng đến từ một nơi?
Lục Châu lại lần nữa mở quyển điển tịch ra xem. Phần phương pháp tu hành phía trước khá giống với Đại Viêm, kiểm tra kỹ cũng không có phát hiện gì mới.
Phần phương pháp tu hành của cửu diệp vẫn chỉ là những vết mực đen và những câu viết tay.
“Người ở đây rất yếu, nhưng cũng rất an toàn.”
Vì sao yếu lại đồng nghĩa với an toàn?
Vì sao người trong quan tài không hy vọng nơi này xuất hiện cửu diệp?
Lục Châu có dự cảm mấu chốt của việc bát diệp xung kích lên cửu diệp nằm ở đây.
Hắn tiếp tục lật xem. Trên một trang giấy có in hình toà kim liên màu đỏ với chín mảnh liên diệp sinh động như thật.
Có lẽ người trong quan tài đã do dự nên chỉ bôi có mấy nét mực trên trang giấy này.
Đồng thời bên cạnh còn có một dòng chữ cứng cáp mạnh mẽ: “Không ai có thể vĩnh sinh bất tử.”
Lục Châu nghi hoặc. “Chẳng lẽ… đây là chân lý của hắn?”
Lục Châu khẽ lắc đầu đặt điển tịch lên bàn không xem nữa, sau đó bắt đầu lĩnh hội Thiên thư.
Nếu nữ tử họ Lạc thật sự có liên quan đến Bồng Lai đảo thì Lục Châu nhất định phải đi một chuyến đến đó xem sao. Không có lực lượng phi phàm trong người mà chỉ dựa vào thẻ đạo cụ thì hắn sẽ đau lòng muốn khóc.
Mấy trò lỗ vốn lão phu có chết cũng không chơi.
. . .
Cùng lúc đó, trong một khu rừng rậm ở phía tây nam cách Đại Viêm rất xa, nơi quanh năm không thấy được ánh mặt trời, sương mù dày đặc vờn quanh không tản, chỉ có ánh trăng treo trên ngọn cây xuyên qua sương mù mờ mịt khiến nơi này trông như thế ngoại đào nguyên.
Diệp Thiên Tâm một thân bạch y đứng dưới một gốc cây, đưa túi nước lên miệng hớp một ngụm rồi treo lại bên hông.
“Nó ở đây thật sao?”
Nàng khe khẽ tự hỏi rồi điểm nhẹ mũi chân, phi hành vào sâu bên trong rừng rậm.
Cây cối xung quanh cao hơn trăm mét, mảnh rừng rậm rộng lớn không thấy được lối ra khiến nàng cảm giác như mình đã đến nhầm nơi.
“Mê Vụ Sâm Lâm, Nguyệt Quang lâm địa…”
Đây là một khu rừng rậm cách xa dị tộc. Có tin đồn người nào tiến vào Mê Vụ Sâm Lâm sẽ bị lạc trong này vĩnh viễn cho đến lúc chết.
Đa số tu hành giả dị tộc chỉ đám tiến vào vùng bìa rừng để tìm bắt một số hung thú cấp thấp.
Diệp Thiên Tâm không cầu mong gì khác, nàng chỉ có một mục tiêu duy nhất: tìm được Thừa Hoàng.
Nàng vừa đi vừa nghỉ trong rừng rậm, gặp phải hung thú khổng lồ thì ẩn tàng tránh né, gặp phải phi cầm linh mẫn bay trên không trung thì nằm yên bất động dưới đất, thu liễm toàn bộ khí tức.
Có lúc nàng cũng sẽ thất bại, đại chiến một trận với đám hung thú, thỉnh thoảng cũng sẽ bị thương.
Đây đã là ngày thứ mười nàng tiến vào Nguyệt Quang lâm địa trong Mê Vụ Sâm Lâm.
Cách mười ngày nàng sẽ cảm thấy khát nước một lần nên sẽ tìm đến nguồn nước.
Nói cách khác… nàng đã bị lạc trong này từ lâu.
Sau khi nghỉ ngơi, Diệp Thiên Tâm lại lần nữa xuất phát, phi hành qua những cây đại thụ cao chọc trời.
Uuuu —— ——
Một tiếng kêu vang thu hút sự chú ý của Diệp Thiên Tâm. Âm thanh vang vọng tứ phương khiến nàng nhướng mày.
Với kinh nghiệm hành tẩu trong Mê Vụ Sâm Lâm nhiều ngày, nàng biết đây là một loại hung thú đặc biệt.
Diệp Thiên Tâm giảm tốc độ, đáp xuống đất, thu liễm khí tức.
Sương mù tràn ngập không gian, nàng không thể nhìn thấy trước mặt mình là thứ gì, chỉ có thể ngừng thở chờ đợi.
Soàn soạt… soàn soạt…
Thanh âm càng lúc càng gần.
Diệp Thiên Tâm cảm nhận được sự nguy hiểm mãnh liệt, khí tức áp bách này còn đáng sợ hơn toàn bộ những hung thú nàng từng thấy trước đây cộng lại.
Diệp Thiên Tâm cắn răng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Nàng như một đoá hoa thánh khiết ẩn trong bụi cỏ, trắng noãn như bông tuyết.
Cho dù nàng không hề động đậy vẫn cực kỳ thu hút sự chú ý của kẻ khác.
A?
Con hung thú này… không ở phía trước nàng, cũng không ở bên trái hay bên phải nàng.
Mà là… ở phía trên!
Lòng hiếu kỳ khiến Diệp Thiên Tâm chậm rãi ngẩng đầu lên.
Chương 572 Vô đề
Trong khoảnh khắc này, Diệp Thiên Tâm nhìn thấy một cảnh tượng khiến nàng khắc sâu cả đời không thể quên ——
Xuyên qua tầng sương mù mỏng manh trên bầu trời, nàng nhìn thấy một đôi con ngươi màu vàng kim tròn xoe đang nhìn mình.
Trái tim Diệp Thiên Tâm rung động mãnh liệt, trong mắt tràn đầy rung động!
Soàn soạt…
Con hung thú dường như đang tiến lại gần, cái đầu to lớn của nó di chuyển xuyên qua màn sương mù, xuất hiện trước mặt Diệp Thiên Tâm.
Diệp Thiên Tâm đau khổ nhận ra nàng chỉ to bằng lỗ mũi nó. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy một hung thú khổng lồ đến thế!
“Thôi xong.”
Đức Phật từng nói, những gì chúng sinh gặp phải đều là thiên ý. Mọi cuộc gặp gỡ đều đã được chú định.
Không sớm hơn, cũng chẳng muộn hơn, gặp được chính là số phận của ngươi.
. . .
Toàn thân hung thú trắng toát, bộ lông mềm mịn. Mũi nó nhọn lên, trên đầu có hai chiếc sừng thật lớn, khoé mắt nó xếch lên như vầng trăng khuyết.
Nó đang híp mắt dò xét nữ tử trước mặt mình, dường như đang đoán xem đây là thức ăn hay là thứ gì khác.
Diệp Thiên Tâm không dám động đậy.
Dù nàng là tu hành giả lục diệp cũng không hề nắm chắc có thể trốn thoát khỏi móng vuốt con quái vật này. Chẳng trách thế nhân đều nói, chỉ có bát diệp mới dám bước vào tứ đại sâm lâm.
Diệp Thiên Tâm không nhìn thấy thân thể nó, chỉ thấy mỗi phần đầu, nhưng nàng cảm giác nó là một con… hồ ly trắng.
Uuuu ——
Hung thú lại kêu lên một tiếng.
“Trốn!” Diệp Thiên Tâm vứt hết mọi tạp niệm, gọi ra pháp thân.
Ông!
Pháp thân kim liên lục diệp cao bảy trượng lập tức xuất hiện.
Đại thần thông thuật! Diệp Thiên Tâm quay đầu chạy trốn.
Nhưng một trận gió quỷ dị đột nhiên thổi tới. Diệp Thiên Tâm cảm thấy thân thể và pháp thân của mình như bị vật gì đó vây chặt.
Đất trời quay cuồng… dường như nàng bị tóm lấy rồi ném lên không trung, sau đó rơi xuống. Nàng không cách nào điều khiển nguyên khí trong cơ thể.
Uuuu ——
Lại một tiếng rít gào.
Diệp Thiên Tâm rơi vào một đám lông trắng mềm mại trắng tinh!
Còn chưa kịp nhìn kỹ xung quanh thì cuồng phong đã đánh tới.
“Không!” Diệp Thiên Tâm điều động nguyên khí tạo thành cương khí hộ thể ngăn trở cuồng phong.
Vù! Vù!
Lúc này nàng mới bừng tỉnh đại ngộ… Thì ra mình rơi lên lưng hung thú. Mà nó lại đang mang nàng phi hành trong rừng rậm với tốc độ nhanh đến khó tin.
Không biết nó đã phi nước đại bao lâu, sương mù xung quanh đột nhiên biến mất, tầm nhìn Diệp Thiên Tâm trở nên rõ ràng.
Dưới ánh trăng…
Con hồ ly dài mười lăm trượng với phần đầu và lưng trắng toát nhưng bốn chân màu vàng nhạt đột nhiên nhảy xuống vách núi!
Trong não hải Diệp Thiên Tâm đột nhiên xuất hiện một cái tên: Thừa Hoàng.
Bạch Dân có Thừa Hoàng, dáng như hồ ly, trên đầu có sừng, thọ hai ngàn tuổi.
Rốt cuộc nàng cũng tìm được nó!
Nhưng mà… tại sao Thừa Hoàng lại mang nàng đi nhảy vực?
Quácccc ——
Vực sâu dường như vô tận, rơi mãi không thấy chạm đất.
Khi đang rơi xuống, Diệp Thiên Tâm nhìn thấy vô số dây leo và phi cầm. Thậm chí có những con hung thú còn to lớn hơn cả Thừa Hoàng. Bọn chúng quanh quẩn trên vách đá, gào thét chói tai.
Vào thời khắc ấy, Diệp Thiên Tâm giật mình nhận ra, có lẽ cả đời này nàng cũng không thể rời khỏi vực sâu thăm thẳm!
. . .
Đảo mắt đã bảy ngày trôi qua.
Trên Ma Thiên Các.
Lục Châu mở mắt, xác định lực lượng phi phàm đã bão hoà. Đồng thời điểm công đức hắn có là 59.880 điểm.
Lục Châu không mua thẻ đạo cụ. Với tu vi hiện tại của hắn thì dùng thẻ đạo cụ chẳng có lời. Hơn nữa lúc cần thiết Lục Châu có thể tuỳ thời mua thẻ đạo cụ để giải quyết những phiền toái không đáng có.
Lục Châu đứng lên, rời khỏi Đông Các.
Thấy sư phụ bước ra, Minh Thế Nhân tiến lên nghênh đón.
“Sư phụ, thất sư đệ hồi âm. Hắn nói Hoàng đảo chủ lúc này không thể phân thân đi được, hiện tại U Minh Giáo đang khai chiến với Dự Châu.” Minh Thế Nhân nói.
Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Không nhắc gì tới Lam Điền Ngọc sao?”
“Hoàng đảo chủ nói Lam Điền Ngọc đang ở Bồng Lai đảo, mời ngài đến Bồng Lai một chuyến, bọn hắn sẽ tự mình dâng lên cho ngài.”
Lục Châu nghe vậy gật đầu. “Được.”
[Ting — đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 10 điểm công đức.]
[Ting — đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 10 điểm công đức.]
Bên tai không ngừng truyền tới tiếng thông báo của Hệ thống. Hẳn là điểm công đức đến từ Ngu Thượng Nhung hoặc Tư Vô Nhai.
Lục Châu chậm rãi vuốt râu, nhìn về phía Dự Châu. Trong vòng nửa năm ngươi có thể đánh hạ được Thần Đô?
“Vi sư muốn đi Bồng Lai đảo một chuyến. Ngươi và Đoan Mộc Sinh toạ trấn Kim Đình Sơn có vấn đề gì không?” Lục Châu nói với Minh Thế Nhân.
“Hoàn toàn không có vấn đề!”
Minh Thế Nhân âm thầm nghĩ, có vấn đề mới là lạ. Nay cửu diệp Ma Thiên Các danh chấn thiên hạ, có đồ đần mới dám đến đây gây sự.
“Vậy thì tốt. Khoảng thời gian này nhớ gấp rút tu hành, chuyện trảm kim liên không nên do dự thiếu quyết đoán.” Lục Châu nói.
“Đồ nhi tuân mệnh… chỉ là trảm kim liên thôi mà, đối với đồ nhi thì dễ như trở bàn tay.”
Minh Thế Nhân còn chưa kịp khoác lác xong thì chợt thấy Đoan Mộc Sinh cầm Bá Vương Thương đi ngang qua Đông Các.
“Lão tứ… lão tứ, đệ đâu rồi?”
Toàn thân Minh Thế Nhân run lên, vội vàng khom người nói với Lục Châu: “Đồ nhi còn có việc, xin cáo lui trước.”
Nói xong, thân ảnh hắn loé lên một cái rồi biến mất.
Đoan Mộc Sinh đi tới Đông Các, khom người nói: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
“Có chuyện gì?”
“Sư phụ có nhìn thấy tứ sư đệ ở đâu không? Đồ nhi vừa nghiên cứu ra một bộ thương thuật mới, đang định giúp hắn trảm kim liên.”
Lục Châu hài lòng gật đầu. “Biết hỗ trợ lẫn nhau như thế là rất tốt.”
“Đa tạ sư phụ khích lệ, đồ nhi nhất định sẽ cố hết sức giúp đỡ tứ sư đệ.”
[Ting — dạy dỗ Đoan Mộc Sinh, thu hoạch được 200 điểm công đức.]
[Ting — dạy dỗ Minh Thế Nhân, thu hoạch được 200 điểm công đức.]
Nói một câu dạy dỗ cùng lúc hai đứa?
Lục Châu liếc mắt nhìn về phía Minh Thế Nhân vừa biến mất, khẽ lắc đầu.
. . .
Lục Châu đến Nam Các, thấy Hải Loa đang ngồi một mình trên băng ghế đá ngoài sân viện.
“Hải Loa.”
Hải Loa quay sang, thấy gương mặt ôn hoà của Lục Châu, nàng nở nụ cười nhảy xuống băng ghế đá chạy tới nghênh đón hắn. “Đây ạ.”
Lục Châu quan sát Hải Loa, thấy thân thể và tinh thần nàng vẫn trong trạng thái bình thường, dường như không bị Thiên Cẩu ảnh hưởng.
Chương 573 Vô đề
Tiếng gào của Thiên Cẩu có mang theo âm công, người bình thường sẽ không chịu đựng nổi. Nhưng Hải Loa lại trông rất yên ổn không có việc gì.
Nếu Hải Loa có thể tu luyện thì thu nàng làm đồ đệ cũng không tệ.
Cái gì mà Hải thượng sinh minh nguyệt, Thiên nhai cộng thử thời, đi gặp quỷ đi nha.
“Ngươi có bằng lòng đi cùng lão phu đến Bồng Lai đảo một chuyến không?” Lục Châu hỏi.
“Vâng.” Hải Loa gật đầu.
Khi hai người vừa định rời đi, Tiểu Diên Nhi đột nhiên chạy tới, tay cầm một bộ quần áo màu xanh lam nhạt.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Lục Châu nghi hoặc nhìn Tiểu Diên Nhi. Tiểu nha đầu này thích nơi náo nhiệt, hẳn là cũng muốn đi cùng đây.
“Có chuyện gì?”
Tiểu Diên Nhi đi đến bên cạnh Hải Loa nói nhỏ: “Đây là Vân Thường Vũ Y nhị sư huynh tặng cho ta, ta tặng… à không, cho muội mượn đó. Chờ khi nào muội mạnh mẽ bằng ta thì trả lại cho ta nhé.”
Hải Loa nhìn Vân Thường Vũ Y rồi gật đầu nói: “Vâng, tạ ơn Diên Nhi tỷ tỷ.”
“Đừng khách khí.”
Hai tiểu nha đầu quay về gian phòng để Hải Loa thay Vân Thường Vũ Y vào.
Thân hình của hai nàng không khác biệt bao nhiêu, chiều cao cũng bằng nhau. Sau khi Hải Loa mặc Vân Thường Vũ Y trông nàng lại càng giống tinh linh trong rừng sâu.
Quan hệ của hai tiểu nha đầu tốt ngoài dự liệu của Lục Châu.
Tiểu Diên Nhi đi đến trước mặt sư phụ nói: “Đồ nhi cung tiễn sư phụ.”
“Ngươi không đi sao?” Lục Châu vuốt râu nói.
Nha đầu này đột nhiên trở nên hiểu chuyện khiến Lục Châu còn chưa kịp quen.
“A?”
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi thôi.” Lục Châu xoay người bước đi.
Tiểu Diên Nhi: “? ? ?”
Bây giờ đòi lại Vân Thường Vũ Y có còn kịp không?
Lục Châu vốn có dự định mang Tiểu Diên Nhi theo. Hải Loa không biết tu hành, có Tiểu Diên Nhi bảo vệ nàng vẫn tốt hơn.
Ba người đứng trên lưng Bạch Trạch, rời khỏi Ma Thiên Các bay về phía đông nam.
. . .
Bay trọn một ngày, ba người đến bờ biển phía đông bèn hạ xuống nghỉ ngơi một lát.
“Sư phụ, đằng kia có hòn đảo lơ lửng giữa không trung kìa!” Tiểu Diên Nhi mừng rỡ chỉ tay về phương xa như vừa phát hiện đại lục mới.
Trên bầu trời trong xanh không một gợn mây, hòn đảo lơ lửng hiện ra rất rõ ràng. Trông như gần ngay trước mắt nhưng kỳ thực rất xa.
Lục Châu vừa gật đầu, chưa kịp mở miệng trả lời thì bên tai đột nhiên truyền tới thanh âm ——
“Bái kiến Cơ lão tiền bối.”
Lục Châu giật mình quay lại. Ở nơi này còn gặp được người quen sao?
Vừa xoay người lại, Lục Châu nhìn thấy một tu hành giả trung niên đi cùng mười mấy tên kiếm tu đang đứng sau lưng mình. Chẳng có gương mặt nào trông quen thuộc cả.
Lục Châu bèn lên tiếng: “Ngươi biết lão phu?”
Nam tử trung niên cười ha hả rồi nhìn Lục Châu một phen mới nói:
“Công nhận lão nhân gia người cải trang thế này trông giống hệt người thật luôn đó.”
Từ sau vụ Đinh Phồn Thu, Lục Châu cho rằng sẽ không ai dám giả mạo mình nữa, không ngờ đám tu hành giả này vẫn vô cùng to gan lớn mật.
Tưởng Lễ Trí cười nói: “Lão tiên sinh, vừa rồi câu hỏi của ngài rất có khí thế. Tiếp tục duy trì nhé.”
“Hả?” Lục Châu nhíu mày, uy nghiêm nói: “Lão phu đích thực là chủ nhân Ma Thiên Các.”
Tưởng Lễ Trí cười to: “Vâng vâng vâng… Bái kiến Cơ lão tiền bối.”
Hắn không chỉ nói miệng mà còn bảo cả đám người sau lưng mình cùng nhau khom người hành lễ, nhưng ánh mắt và ngữ khí của bọn hắn lại đầy vẻ trêu đùa.
Đám đệ tử kiếm tu sau lưng đồng thanh nói: “Đệ tử Thái Hư Học Cung tham kiến Cơ lão tiền bối.”
Lục Châu hỏi: “Thái Hư Học Cung?”
“Đúng vậy.” Tưởng Lễ Trí ngạo nghễ đáp.
Lục Châu nhớ lại khi đến tế thiên đài, người của Thái Hư Học Cung và Hoành Cừ Học Phái cùng tranh đoạt Hải Loa.
Loại môn phái như thế sẽ tốt bụng đến mức chạy đến trợ giúp Bồng Lai Môn?
Một người tên Tưởng Lễ Trí, một người tên Tưởng Nhân Nghĩa, thật đúng là biết đặt tên.
“Các ngươi cũng nhận được lời mời của Bồng Lai đảo?” Lục Châu lại hỏi.
Nghe vậy, Tưởng Lễ Trí đứng thẳng người dậy chắp tay nói với Lục Châu:
“Lão tiên sinh, đại khái chính là như vậy, chuyện cụ thể thì ta không biết. Lát nữa đến Bồng Lai đảo thì mọi chuyện sẽ rõ ràng.”
Nói xong hắn phất tay, cùng các đệ tử Thái Hư Học Cung đạp không bay đi.
Lục Châu nhìn về phía hòn đảo lơ lửng, trên đảo còn có dòng nước đổ xuống. Lúc này tầng bình chướng quanh đảo tản mát ra lực lượng yếu ớt, quang mang lập loè.
“Diên Nhi, chúng ta đi.”
“Vâng.”
Tiểu Diên Nhi mang theo Hải Loa bay về phía hòn đảo.
Đúng như lời Lục Châu nói, hòn đảo trông có vẻ gần nhưng thật ra lại cách rất xa. Ba người phi hành một đoạn thời gian mới đến gần hòn đảo.
Bồng Lai đảo kỳ thực do năm hòn đảo nhỏ hợp thành, bốn hòn đảo xung quanh bao bọc lấy một hòn đảo lớn nhất ở giữa. Mỗi hòn đảo đều toát ra ánh sáng xanh lam khúc xạ từ mặt biển.
Trên các hòn đảo đều có cây cối um tùm tươi tốt, không nhuốm bụi trần.
“Thật là đẹp.” Hải Loa ngưỡng mộ thốt lên.
“Bên đó nhiều người ghê.” Tiểu Diên Nhi chỉ tay về phía lối vào.
Mọi lối đi trên đảo đều được lát bằng gạch đá, Bồng Lai đảo rõ ràng đầu tư không ít.
Lục Châu, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa bay về phía hòn đảo đó.
Đúng lúc này, trong đám đông có một người bước ra nghên đón. “Cơ lão tiền bối, lại gặp mặt rồi.”
Người này chính là trưởng lão Mã Khánh của Thanh Vân Kiếm Phái mấy hôm trước vừa giúp Lục Châu đánh giết đám người Nhu Lợi.
Sau lưng Mã Khánh còn có rất nhiều đệ tử Thanh Vân Kiếm Phái. Các đệ tử đồng thời khom người hành lễ với Lục Châu khiến những người khác chú ý nhìn sang.
Các tông môn xuất hiện ở đây về cơ bản đều có quen biết nhau. Lục Châu thản nhiên nói: “Không cần đa lễ.” Sau đó bắt đầu quan sát hòn đảo nằm ở giữa.
Đại trưởng lão Tưởng Lễ Trí của Thái Hư Học Cung cười ha hả đi tới, vỗ vỗ bả vai Mã Khánh nói: “Mã huynh, chúng ta quả thật là tâm ý tương thông!”
Mẹ nó ai tâm ý tương thông với ngươi? Ta rất thẳng!
Mã Khánh đứng né sang một bên, tránh xa Tưởng Lễ Trí một chút.
Tưởng Lễ Trí tiếp tục nói: “Ta phải công nhận, vị lão tiên sinh này là người giả trang giống Cơ lão tiền bối nhất. Mã huynh có thấy vậy không?”
Mã Khánh nhíu mày nhìn Tưởng Lễ Trí như đang nhìn bệnh nhân tâm thần. “Ta chả hiểu ngươi đang nói cái gì. Vị này chính là tổ sư gia Ma Thiên Các! Đừng có vô lễ!”
Tưởng Lễ Trí khẽ giật mình, sau đó lại cười vang. “Ta hiểu, ta hiểu… Mã huynh thật là thú vị, nhưng mà ta thích.”
Chương 574 Vô đề
Nói xong, Tưởng Lễ Trí lại khom người với Lục Châu: “Bái kiến Cơ lão tiền bối.”
Lễ bái cực kỳ cung kính.
Lục Châu không thèm để ý đến hắn, tâm tư đều đặt vào hòn đảo ở chính giữa kia.
Tưởng Lễ Trí không quan tâm thái độ của Lục Châu, lại quay đầu nói với Mã Khánh: “Mã huynh, thấy thế nào? Ta còn hành lễ nghiêm chỉnh hơn huynh nhiều.”
“Tưởng Lễ Trí, ngươi rốt cuộc đang làm gì vậy hả?” Mã Khánh chẳng hiểu ra sao.
Mẹ nó ngươi muốn hại người thì cũng đừng chọn ta chứ! Đúng là không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
“Ta học theo huynh đó!” Tưởng Lễ Trí cười nói.
Sắc mặt Mã Khánh tái xanh, âm trầm nói: “Tưởng Lễ Trí, ta nghiêm túc nói cho ngươi biết, vị đang đứng trước mặt ngươi chính là cường giả cửu diệp đương thời, Cơ lão tiền bối.”
“Biết biết biết… ta tin, ta tin còn không được sao!” Tưởng Lễ Trí gật đầu.
“Vậy thì còn tạm được.” Mã Khánh nói. “Nếu không phải nể tình chúng ta có giao tình nhiều năm thì những lời vừa rồi của ngươi đã đủ để chúng ta tuyệt giao.”
“Ê ê ê, làm quá nha.”
Tưởng Lễ Trí vừa mới dứt lời, hòn đảo ở giữa đột nhiên phát ra âm thanh rung động thật lớn rồi rơi xuống dưới mười mét.
Mọi người cả kinh, tiếng nghị luận lập tức im bặt, ai nấy đều quay đầu nhìn về phía Huyền Không đảo ở giữa.
“Huyền Không đảo lại rơi rồi! Cứ tiếp tục như vậy e là không bao lâu nữa cả hòn đảo sẽ chìm xuống đáy biển. Đến lúc đó trận pháp bị hư hại, bốn hòn đảo kia cũng sẽ chìm theo.”
“Bồng Lai đảo quả thật đang gặp kiếp nạn.”
Các tu hành giả đứng quan sát đều lộ vẻ đồng tình. Một người trong số đó lăng không bay lên, truyền âm nói vọng vào trong đảo:
“Hoàng đảo chủ không có đây, xin mời đảo chủ phu nhân bước ra chủ trì thế cục.”
“Đúng đó, mời đảo chủ phu nhân ra đây chủ trì.”
“Nào có đạo lý để khách nhân chờ ở bên ngoài… Bọn ta chờ đã mấy ngày!” Có người tức giận nói.
Giữa những tiếng nghị luận ỏm tỏi, đại môn từ từ mở ra. Hơn mười nữ tử áo vàng cầm dù giấy trong tay ngự không bay tới. Dù giấy chụm lại thành một hình vuông.
Một vị phụ nhân ung dung hoa quý nhẹ nhàng đứng trên dù giấy.
“Tham kiến Hoàng phu nhân!”
“Tham kiến Hoàng phu nhân.”
Vị phụ nhân này chính là phu nhân của đảo chủ Hoàng Thời Tiết.
Sắc mặt Hoàng phu nhân thong dong, ánh mắt đảo qua tất cả mọi người rồi cao giọng nói: “Hoan nghênh các vị… Để chư vị đợi lâu.”
Tưởng Lễ Trí là người đầu tiên bước ra, ngẩng đầu nói: “Hoàng đảo chủ đâu rồi?”
“Đảo chủ có việc không thể trở về… Mọi sự tình trong Bồng Lai đảo sẽ do ta thay mặt chủ trì.”
Ánh mắt Hoàng phu nhân trầm xuống, trong lời nói không có mảy may cảm kích đám người này.
Có người lên tiếng: “Hoàng phu nhân, Huyền Không đảo sắp bị chìm rồi, còn có chuyện gì quan trọng hơn việc này nữa chứ? Chúng ta sao có thể không vội vã!”
“Đúng vậy.” Hoàng phu nhân khẽ gật đầu.
Một khi Huyền Không đảo chìm xuống, Bồng Lai đảo sẽ vĩnh viễn nằm đưới đáy biển. Trầm ngâm một lát, Hoàng phu nhân cất cao giọng nói:
“Vậy thì như lời đã nói lúc trước, chỉ cần chư vị giúp ta chữa trị cho Huyền Không đảo, Bồng Lai đảo tất sẽ có trọng tạ.”
Tưởng Lễ Trí của Thái Hư Học Cung lập tức nói: “Ta chẳng cần gì khác, chỉ cần… đưa Lam Điền Ngọc cho ta.”
“Không được.” Cách đó không xa truyền tới tiếng phủ định. “Tại sao lại phải cho ngươi? Công lao là của mọi người!”
Lục Châu chỉ nghe một thoáng đã hiểu rõ tình hình.
Đâu có lợi ích, tất có người đông. Thế gian này làm gì có việc thi ân không cần báo đáp. Chẳng trách Hoàng phu nhân nhìn bọn hắn chẳng hề cảm kích.
Trong mắt nàng ta, những tu hành giả đường xa mà đến này chỉ là một đám sài lang hổ báo mèo khóc chuột. Chỉ cần Huyền Không đảo xảy ra chuyện, bọn hắn sẽ lập tức xông vào cướp bóc một trận, lại còn mang danh tiếng đến giúp đỡ bảo vệ người ta.
Nói một cách khó nghe thì hầu hết đám người ở đây đều đến để kiếm lợi.
Lúc này, trưởng lão Thanh Vân Kiếm Phái Mã Khánh chắp tay nói: “Chư vị, xin nghe ta nói một lời.”
Đám người quay sang nhìn về phía Mã Khánh.
Mã Khánh cung kính nói: “Nếu Hoàng đảo chủ không có mặt ở đây, vậy chúng ta mời Cơ lão tiền bối Ma Thiên Các ra mặt chủ trì đại cục, mọi người thấy thế nào?”
Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng.
Cơ lão tiền bối Ma Thiên Các?
Đám người vội vã quay đầu nhìn xung quanh, rất nhanh đã phát hiện ra một nhóm ba người đang đứng ở một bên, gồm một lão giả và hai tiểu nha đầu có vẻ rất đần độn.
“Cơ lão tiền bối đến từ bao giờ?”
“Khiêm tốn như vậy sao?”
Có người kinh ngạc, có người nghi hoặc. Hoàng phu nhân đứng trên tán dù cũng nhìn về phía Lục Châu.
Tưởng Lễ Trí nói: “Mã huynh, huynh diễn kịch nhập tâm quá rồi đó.”
Mã Khánh hừ lạnh một tiếng. “Đệ tử Thanh Vân Kiếm Phái nghe đây! Từ nay về sau, Thanh Vân Kiếm Phái và Thái Hư Học Cung cắt đứt quan hệ!”
“. . .”
Tưởng Lễ Trí đáp: “Cắt đứt quan hệ thì cứ cắt, nhưng nếu lão ta là Cơ lão tiền bối thật thì thứ này làm sao giải thích đây?”
Hắn giơ vật trong tay lên. Tất cả mọi người đều nhìn sang.
Trong tay Tưởng Lễ Trí là một chiếc gương cầm tay màu đồng trông rất cổ kính. Mặt gương chỉ nhỏ bằng quả trứng gà nhưng xung quanh lại khắc đầy trận văn màu vàng kim.
“Thái Hư Kính?” Đám người xôn xao.
Thái Hư Kính còn có tên gọi khác là Thái Hư Kim Giám. Vật này cũng là bảo bối, chỉ là không có tác dụng gia tăng tu vi nên không được nhiều người chú ý.
“Nghe nói Thái Hư Kính là bảo bối thượng đẳng của Thái Hư Học Cung, có thể dùng để giám định bảo vật thật hay giả và giám định tu vi chân thực của một người… Vậy mà Thái Hư Học Cung cũng cam lòng đem thứ này ra.”
Tưởng Lễ Trí chắp tay, cao giọng nói: “Ta phụng mệnh lệnh của tổ sư gia mang Thái Hư Kính đến trợ giúp Bồng Lai Môn một tay.”
Mã Khánh cau mày, hai mắt toả quang mang nhìn chằm chằm vào Thái Hư Kính trong tay Tưởng Lễ Trí. Đây chính là lý do Tưởng Lễ Trí vẫn luôn tin chắc Cơ lão tiền bối kia là giả?
Nếu vậy thì ngày hôm đó lão giả chém giết dị tộc là ai? Chẳng lẽ mình bị hoa mắt? Hay là vị lão giả trước mắt này dựa vào ngày hôm đó để giả trang Cơ Thiên Đạo?
Không đúng… không thể để tên hỗn đản Tưởng Lễ Trí đánh bay não mình.
Mã Khánh tin tưởng bản thân không nhìn nhầm, dù sao có tin thì cũng chẳng tổn thất cái gì.
Chương 575 Vô đề
Tưởng Lễ Trí giơ Thái Hư Kính lên, nguyên khí rung động ngưng khí thành cương. Cương khí màu vàng vờn quanh Thái Hư Kính, chiết xạ ra quang mang…
Trận văn trên Thái Hư Kính loé sáng trông như bát môn trận ấn của Đạo môn. Tưởng Lễ Trí mỉm cười hướng Thái Hư Kính về phía Lục Châu.
Lục Châu vốn cũng đang hiếu kỳ về thứ gọi là Thái Hư Kính này. Khi bị nó chiếu vào người, hắn cũng cảm thấy hơi khó chịu.
Lục Châu khẽ cau mày.
Lúc này, trên mặt gương của Thái Hư Kính hiện lên một toà kim liên có hai mảnh liên diệp đang xoay tròn.
“Nguyên Thần cảnh nhị diệp!”
“Thật đúng là giả mạo!”
“Cho dù là đồ giả thì ta cũng không trêu chọc nổi. Nguyên Thần cảnh nhị diệp cũng là cao thủ!”
Trong số các tu hành giả có mặt ở đây, chỉ có một số ít là Nguyên Thần cảnh. Cho dù phán định Lục Châu là giả cũng không ai dám tuỳ tiện đắc tội.
Tưởng Lễ Trí rất hài lòng trước biểu hiện của Thái Hư Kính, dương dương tự đắc nói:
“Trên cả đoạn đường này ta đã dùng Thái Hư Kính để phá hỏng không ít âm mưu. Chỉ riêng người giả mạo Các chủ Ma Thiên Các cũng đã có không dưới ba tên.”
Mã Khánh không tin, nhìn về phía Lục Châu rồi mắng to: “Nói hươu nói vượn! Tưởng Lễ Trí, ngươi đừng có yêu ngôn hoặc chúng!”
“Mã trưởng lão, sự thật thắng mọi lời hùng biện.”
Đám người không ngừng nghị luận. Hoàng phu nhân đứng trên tán dù cảm thấy thật kỳ quái. Sao tự nhiên mọi chuyện lại biến thành phân biệt thân phận của Cơ Thiên Đạo rồi?
Tưởng Lễ Trí nhìn về phía Lục Châu, không còn giả vờ cung kính như trước nữa. “Nguyên Thần cảnh nhị diệp, nếu không tin ta lại chiếu một lần nữa cho các ngươi xem.”
Một tên đệ tử Thái Hư Học Cung đứng phía sau cũng cất giọng phụ hoạ:
“Thái Hư Kính có đôi khi cũng được dùng như kính chiếu yêu!”
Ông!
Thái Hư Kính lại phát sáng. Trận văn toả ra quang mang chiếu về phía Lục Châu.
Khi đạo quang mang kia vừa chiếu tới, Lục Châu đột nhiên tung ra một chưởng!
“Làm càn!”
Lòng bàn tay Lục Châu xuất hiện một vòng xoáy màu vàng kim. Một chưởng ấn cực đại bay ra!
“A?”
Xung quanh chưởng ấn có chín chữ triện lóng lánh kim quang xoay tròn rồi bay thẳng đến chỗ Tưởng Lễ Trí.
Oanh!
Hắn không cách nào tránh né. Đạo chưởng ấn thứ nhất đập vào người, Tưởng Lễ Trí ngây ra như phỗng.
Đạo chưởng ấn thứ hai đánh vào mặt và lồng ngực hắn. Độ cao của chưởng ấn vừa bằng thân người hắn.
Khi đạo chưởng ấn cuối cùng đánh tới, nơi đó đã chẳng còn chút bóng dáng nào của Tưởng Lễ Trí.
Hắn đã bị chưởng ấn đánh tan thành tro bụi từ bao giờ!
Loảng xoảng!
Thái Hư Kính rơi xuống rồi lăn tròn mấy vòng dưới mặt đất. Nó lăn hơn mười mét mới dừng lại.
Tiếng loảng xoảng có vẻ rất đơn độc lọt vào tai tất cả mọi người.
Mặt kính ngửa lên trời, ánh nắng mặt trời vừa vặn chiếu vào Thái Hư Kính, trên bầu trời lại xuất hiện đồ án bát môn trận ấn.
Vô cùng hoa lệ!
Ánh sáng khúc xạ dường như bao trùm tất cả những người có mặt, cũng may đây chỉ là ánh sáng mặt trời, nếu không tu vi của mọi người đều sẽ hiện ra dưới kính.
Toàn trường cực kỳ im ắng.
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía lão nhân vừa tung chưởng kia, ai nấy đều căng thẳng muốn vã mồ hôi.
[Ting — đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.]
Một tiếng quát ‘làm càn’ và một chưởng ấn Cửu Tự Chân Ngôn đã chấn nhiếp đám người.
Cái gì mà Thái Hư Kính?
Cái gì mà Thái Hư Học Cung?
Cái gì nhị diệp bát diệp… Chẳng cần biết hắn là mấy diệp, một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng đều có thể giải quyết.
. . .
Nếu nói lần đầu Tưởng Lễ Trí chiếu kính vào người ta đã là mạo phạm cực lớn, thì lần thứ hai chiếu kính hắn tất phải mất mạng!
Đám đệ tử Thái Hư Học Cung ngây ngốc cả người, lặng lẽ nuốt nước bọt nhìn về phía nơi Tưởng Lễ Trí từng đứng.
Trống rỗng. Nào còn bóng dáng của Tưởng Lễ Trí!
Tất cả mọi người đều nhìn về phía vị lão giả kia… Thật sự chính là Cơ lão tiền bối?
Ông trời ơi!
Sau lưng Mã Khánh đổ mồ hôi lạnh, tay chân run rẩy không thôi. Những người khác cũng chẳng khá hơn chút nào.
Lúc này, Tiểu Diên Nhi đột nhiên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh. Nàng cười hì hì chạy tới nhặt Thái Hư Kính lên xem.
“Sư phụ, tấm gương này chơi vui thật.” Nàng truyền nguyên khí vào.
Ông!
Thái Hư Kính phát ra quang mang chiếu thẳng vào trong biển.
U ——
Mặt biển rung động. Sóng biển dập dờn.
Tiếng ngân kỳ quái lập tức thu hút sự chú ý của đám người, ai nấy đều quay đầu nhìn về phía mặt biển.
Thái Hư Kính vẫn tiếp tục chiếu rọi, quang mang xuyên thấu qua từng tầng sóng biển.
Đáy biển vốn vô cùng thanh tịnh đột nhiên xuất hiện một con cá cực lớn dài năm trượng, toàn thân màu đỏ rực.
Thái Hư Kính rọi lên vây cá phản chiếu ra ánh hào quang!
“Thuỷ quái!”
“Là thuỷ quái!”
Đám người lớn tiếng kinh hô.
Thuỷ quái xuất hiện khiến mọi người quên mất cái chết của Tưởng Lễ Trí, quên mất phải xác nhận xem lão nhân này có phải là đệ nhất cường giả đương thời hay không.
Tiểu Diên Nhi vui vẻ cầm Thái Hư Kính rọi vào trong nước biển, thậm chí còn chạy lại rủ rê Hải Loa chơi cùng.
“Hải Loa nhìn nè!”
Nhưng Hải Loa lại suy nghĩ đến xuất thần, thầm nói: “Hình như nó rất thương tâm…”
“A? Sao muội biết?” Tiểu Diên Nhi hỏi.
“Ta cảm thấy như vậy.”
“. . .”
Cùng lúc đó, Hoàng phu nhân đứng trên tán dù sắc mặt khẽ biến.
Nàng nhìn về phía thuỷ quái dưới biển rồi khom người nói với Lục Châu: “Lão tiên sinh thủ đoạn kinh người, xin mời lão tiên sinh chủ trì đại cục!”
U ——
Thuỷ quái đột nhiên lao vụt ra khỏi mặt nước, vây cá vung ra biến thành hai cánh chim thật lớn!
Kim quang hoà lẫn với màu vây đỏ, thuỷ quái bay một vòng quanh trận pháp trên Huyền Không đảo.
Việc thuỷ quái biết bay đã chẳng phải chuyện lạ trong tu hành giới, nhưng hôm nay thuỷ quái xinh đẹp hoa lệ như vậy, toàn thân nở rộ quang hoa bay vòng quanh đảo quả là cảnh tượng hiếm thấy.
ẦM!
Huyền Không đảo lại rơi xuống mười mét!
Khi Huyền Không đảo rơi xuống, thuỷ quái kêu lên một tiếng nghẹn ngào vang vọng khắp Huyền Không đảo.
“Nó đang khóc.” Hải Loa lộ vẻ thương cảm.
Không ai chú ý tới lời nàng, chẳng ai nhìn đến trong mắt thuỷ quái chảy ra giọt nước mắt to bằng nắm tay.
Thuỷ quái lượn một đường vòng cung trên không rồi lao đầu xuống biển. Dưới mặt nước, nó vẫn không ngừng bơi xung quanh trận pháp, tốc độ càng lúc càng nhanh.
“Nghiệt súc! Hoàng phu nhân, hẳn là con vật này đã làm hỏng trận pháp! Phải diệt trừ nó thì Huyền Không đảo mới có thể được yên ổn!”