Minh Thế Nhân xua tay, vừa khiêm tốn vừa kiêu ngạo nói: “Làm gì có, làm gì có. Kỳ thực ta vốn đã rất mạnh.”
“. . .”
Lục Châu cũng rất kinh ngạc.
Căn cứ vào ký ức trong não hải, mười viên hạt giống Thái Hư có hiệu quả tốt nhất là hai viên trên người Tiểu Diên Nhi và Minh Thế Nhân. Chỉ là do lúc đầu công pháp của Minh Thế Nhân không đầy đủ nên tu vi mới không cao. Hiệu quả kém nhất chính là Đoan Mộc Sinh, may mắn là nhờ Lục Ngô giúp đỡ, hạt giống Thái Hư đã được kích phát thêm một phần, hiện tại Đoan Mộc Sinh vẫn đang trong trạng thái dung hợp.
Nếu lời Thiên Ngô nói là đúng, vậy khi những đồ đệ khác cũng được Thiên Khải Chi Trụ thừa nhận, chẳng phải đều sẽ kích hoạt được 100% hiệu quả của hạt giống Thái Hư?
Đúng lúc này, trong lam sắc khu vực đột nhiên có âm thanh năng lượng ba động.
Ông ——
Một đạo thiểm điện lam sắc cấp tốc phóng lên không trung, rốt cuộc nội bộ Thiên Khải Chi Trụ xuất hiện chấn động.
Đám người không kịp phản ứng, chỉ kịp nhìn theo tia thiểm điện kia biến mất trên đỉnh Thiên Khải Chi Trụ.
Oanh!
Một tiếng oanh tạc như kinh lôi vang lên, thân thể Minh Thế Nhân đang trôi lơ lửng trong quả cầu lam đột nhiên bị năng lượng xung quanh hội tụ vào đan điền khí hải, năng lượng như tơ nhện trói chặt toàn thân hắn.
“Chuyện gì xảy ra?” Đám người kinh ngạc hô lên.
Minh Thế Nhân mộng bức nhìn xung quanh, điều động Ly Biệt Câu lượn vòng khắp nơi hòng chặt đứt những tia năng lượng, đáng tiếc Ly Biệt Câu chém xuyên qua chúng như chém vào nước, không hề có tác dụng.
Minh Thế Nhân tiếp tục bị năng lượng đặc thù kia đẩy lên không trung.
“Ta sắp bay lên trời rồi?” Minh Thế Nhân nhướng mày nói.
“Sư đệ, ta giúp đệ một tay.”
Vu Chính Hải điểm nhẹ mũi chân nhảy lên, hai tay cầm Bích Ngọc Đao tạo thành một đạo đao cương tránh kiện, hung hăng bổ xuống.
Ầm!
Đao cương chạm vào quả cầu lam sắc, biến mất như chưa từng xuất hiện.
Đám người đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều gọi ra vũ khí hòng đánh phá quả cầu năng lượng, nhưng không có chút tác dụng gì.
“Hắn được Thiên Khải Chi Môn tán đồng… chẳng lẽ phía trên Thiên Khải Chi Trụ có phù văn thông đạo?” Triệu Dục cau mày nói.
“Bây giờ không phải lúc nói mấy chuyện này, phải nghĩ cách cứu tứ tiên sinh ra.” Khổng Văn nói.
Đám người không ngừng thử nghiệm đến gần quả cầu lam sắc, nhưng dù dùng cách nào cũng đều bị đẩy ngược trở về, không cách nào chạm vào.
. . .
Cùng lúc đó, tại cung điện bạch sắc.
Nữ hầu vội vàng chạy vào, khom người nói: “Chủ nhân, Thánh Điện truyền đến tin tức, nói là có hạt giống Thái Hư trưởng thành.”
Lam Hi Hoà đang đả toạ tu hành lập tưc mở to mắt, trên mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc. “Làm sao có thể?”
30.000 năm mới trưởng thành một lần, đây là quy củ của hạt giống Thái Hư.
Hiện tại mới có hơn 300 năm, ở đâu ra hạt giống Thái Hư trưởng thành? Huống hồ chính Lam Hi Hoà đã tự mình tham gia kế hoạch Thái Hư năm đó.
“Sứ giả của Thánh Điện nói, bên phía Đại Hoang Lạc truyền ra cảm ứng. Thánh Điện sẽ phái người đến điều tra.” Nữ hầu nói.
Lam Hi Hoà lắc đầu: “Phải xác thực tin tức trước đã. Chuyện này có nhiều người biết không?”
“Rất ít. Sứ giả nói ngoài Thánh Điện ra, chỉ có ngài và nô tì được biết.”
“Tiếp tục nghe ngóng tình hình, nếu cần thiết ta sẽ đích thân đến Đại Hoang Lạc một chuyến.” Lam Hi Hoà nói.
“Vâng.”
. . .
Ngung Trung, cũng chính là Đại Hoang Lạc, bên trong Thiên Khải Chi Trụ.
Thấy Minh Thế Nhân càng lúc càng bị đưa lên cao, đám người lại không làm gì được, Lục Châu rốt cuộc lên tiếng:
“Lui ra.”
Đám người lập tức lui về sau mấy bước.
Lục Châu đi tới, giơ một tay lên chạm vào quả cầu lam sắc. Một dòng điện truyền tới tạo thành lực đẩy nhàn nhạt.
Nhưng không giống với mọi người, Lục Châu không bị đẩy ra mà vẫn đứng yên tại chỗ. Không còn lực lượng Thiên Tướng, Lục Châu điều động lam pháp thân.
Lam pháp thân rốt cuộc tuôn ra một chút lực lượng Thiên Tướng, truyền vào kỳ kinh bát mạch rồi chạy đến lòng bàn tay Lục Châu.
Dòng điện kia xoẹt một tiếng, chạy ngược trở về trước mắt mọi người. Lục Châu thuận thế đi vào trong quả cầu lam sắc.
Một loại cảm giác vừa tương tự vừa có khác biệt rất lớn với lực lượng Thiên Tướng sinh ra. Mặt đất bốc lên khí tức Thái Hư khiến Lục Châu cảm thấy thoải mái dễ chịu.
“Xuống đây.”
Bàn tay đưa lên, một trảo Ma Đà Thủ Ấn đánh ra chộp lấy Minh Thế Nhân kéo xuống. Năng lượng bốn phương tám hướng không tiếp tục trói chặt Minh Thế Nhân nữa mà hội tụ vào đan điền khí hải hắn.
“Ngồi xuống đi.”
“Vâng.”
Minh Thế Nhân ngoan ngoãn làm theo, nín hơi ngưng thần, bắt đầu hô hấp thổ nạp. Quả nhiên năng lượng bốn phía tăng tốc vọt vào đan điền khí hải hắn.
Hoàn cảnh xung quanh lại khôi phục như trước.
Một màn này khiến Triệu Dục nhìn đến mộng bức.
“Lão tiên sinh cũng có thể đi vào?” Triệu Dục ngây ngốc nói.
Lục Châu không để ý đến mà nhìn về phía Minh Thế Nhân, sau đó dời mắt nhìn sang hạt giống Thái Hư tân sinh.
Hắn đi tới, cúi người khẽ ngửi mầm non hạt giống.
Một mùi hương tràn vào mũi hắn, chạy thẳng lên não, khiến hắn cảm giác như mình vừa xuyên không, trong não hảo có một điểm nào đó được khai sáng, mở ra một mảnh ký ức bị phong tồn bấy lâu.
Chỉ có một hình ảnh, đó chính là Cơ Thiên Đạo cúi người xuống thu hoạch hạt giống Thái Hư.
Lục Châu giật mình, toàn thân như bị điện giật tê liệt, cảm giác như có ngàn vạn con kiến chạy từ chân lên đến đỉnh đầu.
“Sao hắn làm được?”
Lục Châu cúi đầu nhìn xuống thổ nhưỡng dưới mặt đất, tiện tay nhặt lên một khối.
Thiên Khải Chi Trụ đột nhiên khẽ run, dưới mặt đất xuất hiện một màn thần kỳ ——
Chỗ đất bị lấy đi xuất hiện một lỗ hổng, rất nhanh lại được thổ nhưỡng mới lấp đầy, mà thổ nhưỡng trong tay Lục Châu lại cấp tốc kết tinh thành Lam Thuỷ Tinh, mang theo khí tức Thái Hư nồng đậm.
Lục Châu cảm thấy kỳ quái, bèn nhặt lên một khối nữa.
Lần này rung động của Thiên Khải Chi Trụ càng thêm rõ ràng, một tảng đá lớn từ phía trên rơi xuống, nhưng chưa kịp chạm vào quả cầu lam sắc đã bị dòng điện trên đó đánh nát, tiêu tán giữa không trung.
Chương 1557
Lục Châu lại vươn tay ra. Khi hắn vừa định lấy đi khối đất thứ ba, Nhan Chân Lạc bỗng nói: “Các chủ.”
“Hả?”
“Ngài nhìn kìa.” Nhan Chân Lạc chỉ tay về phía mầm non hạt giống Thái Hư.
Lục Châu quay đầu nhìn, phát hiện hạt giống vốn luôn toả quang mang nhàn nhạt, nay tốc độ hội tụ năng lượng lại chậm đi một chút.
Nói cách khác, hành động của hắn đang phá hỏng hạt giống Thái Hư.
“Thôi vậy.”
Lục Châu đứng thẳng người dậy, không lấy thổ nhưỡng nữa.
Lúc này, ánh sáng xanh trên người Minh Thế Nhân cũng triệt để tiêu tán, hoà làm một với cơ thể hắn.
Năng lượng bốn phía lại trở về quỹ tích cũ, hoá thành sao đầy trời, phác hoạ ra bức tranh vũ trụ tinh hà mênh mông mỹ lệ.
“Cảm giác thế nào?” Lục Châu hỏi.
Minh Thế Nhân nghiêm túc thở ra một hơi. “Cảm giác kỳ lạ chưa bao giờ có.”
“Sau khi trở về phải chăm chỉ tu luyện.” Lục Châu căn dặn.
“Vâng.”
Lục Châu không muốn hỏi rõ cảm thụ của hắn, nơi này không thích hợp, không cần phải bại lộ tiềm lực của Minh Thế Nhân cho người khác biết.
Lục Châu chắp tay sau lưng bước ra khỏi quả cầu lam sắc. Minh Thế Nhân cũng đi theo.
Khi hai người rời đi, quả cầu lại lần nữa khép kín, không để lại chút vết tích nào.
Lục Châu đưa cho Lục Ly một phần Lam Thuỷ Tinh, nói: “Vật này có thể giúp ngươi đột phá hạn mức cao nhất của Mệnh Cung.”
Lục Ly cầm lấy, vừa kinh hỉ vừa kích động: “Cho… cho ta?”
“Với năng lực của ngươi, chỉ giới hạn ở năm Mệnh Cách thật là đáng tiếc.”
Lục Ly không kềm lòng được, lập tức quỳ xuống nói: “Đa tạ Các chủ!”
“Đứng lên đi.”
Lục Châu ngẩng đầu nhìn lên không trung. Dù hắn có năng lực nhìn ban đêm nhưng vẫn chẳng thể thấy gì hơn.
Hắn luôn cảm thấy phía trên Thiên Khải Chi Trụ có gì đó quái dị, nhưng lại không thể nói rõ nguyên do.
“Nơi này không thích hợp ở lâu.” Lục Châu xoay người đi ra.
Đám người đồng loạt theo sau. Chỉ có Triệu Dục còn ngơ ngác nhìn mầm non hạt giống Thái Hư, không nỡ rời đi.
Minh Thế Nhân thấy thế, quay đầu lườm hắn: “Ngươi không phải là muốn trộm nó đi đó chứ?”
Triệu Dục xấu hổ cười: “Ta muốn đó, nhưng không có bản lĩnh này.” Hắn nhún vai xoè tay, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Minh Thế Nhân không tự chủ được, nhìn về phía hạt giống Thái Hư, trong lòng bỗng toát ra một nghi vấn.
Tất cả những thứ này là tồn tại sẵn có trong thiên địa, hay là do ai đó cố ý tạo ra? Nếu là sẵn có, vậy trong vô số tuế nguyệt, những hạt giống Thái Hư trước đó đều đi đâu rồi? Mà nếu là do con người tạo ra, vậy ai có đủ năng lực tạo thành thập đại Thiên Khải Chi Trụ, và mục đích của hắn là gì?
“Huynh đệ?”
Triệu Dục đứng trước mặt Minh Thế Nhân, phất phất tay.
Minh Thế Nhân vỗ trán. Loại vấn đề nhàm chán này để cho thất sư đệ nghĩ đi, bản thân mình không am hiểu, cớ gì lại tự tìm phiền não.
“Đừng có lôi kéo làm quen.” Minh Thế Nhân xoay người ly khai.
Triệu Dục cấp tốc đuổi theo. “Huynh đệ, có thể cho ta hỏi một câu, vì sao ngươi lại ghét ta như vậy a? Trước đây chúng ta chưa từng gặp mặt, cũng không quen biết gì nhau, ta cảm thấy mình đâu có đắc tội gì ngươi?”
“Nhìn ngươi không vừa mắt.”
“Có vậy thôi sao?”
“Có thế thôi.”
“…Ta, ta làm ngươi không vừa mắt chỗ nào, ngươi nói đi, ta sẽ sửa.”
“. . .”
Đám người ra khỏi Thiên Khải Chi Trụ, ngẩng đầu nhìn không trung hắc vụ lượn lờ.
Bọn hắn vẫn như trước, không thể nhìn thấy đỉnh trụ ra sao.
Lục Ngô chờ đợi ở bên ngoài, thấy Lục Châu cầm Lam Thuỷ Tinh đi ra, trêu ghẹo nói: “Lấy được bảo bối rồi?”
Lục Châu lườm nó một cái: “Có nghi vấn gì à?”
“Không có.” Lục Ngô đáp.
Lúc này, Đoan Mộc Sinh nói: “Hạt giống Thái Hư còn nhỏ, không đáng để ra tay. Có lẽ 30.000 năm sau khi nó trưởng thành, sẽ rơi vào tay một người hữu duyên nào đó.”
“Đúng vậy. Ta ủng hộ Các chủ.”
Đám người đồng loạt gật đầu.
“Làm gì có đúng với sai.” Lục Ngô cao ngạo ngẩng đầu nhìn trời, thấp giọng nói, “Chuột ăn vụng thức ăn của nhân loại, nhân loại mắng nó giảo hoạt, thậm chí còn giẫm chết nó. Nhân loại ăn trộm mật ong, lại khen đám ong chăm chỉ. Đúng và sai cho đến bây giờ đều chỉ là những lời lẽ vờ vịt của đám chúa tể giả.”
“. . .”
Đám người nhìn Lục Ngô bằng ánh mắt phức tạp.
Ngươi là một con hung thú, sao có thể cảm khái như vậy hả?
Lục Châu xoay người, điều chỉnh phương hướng rồi nói: “Bản hoàng đưa các ngươi rời khỏi đây, tìm một chỗ an tĩnh. Vừa rồi Thiên Khải Chi Trụ rung động, nếu đám người Thái Hư chạy đến, tất cả chúng ta đều đi không được.”
Đám người lập tức bay lên lưng Lục Ngô.
Lục Châu nghe vậy, trong lòng bỗng sinh ra một suy nghĩ đáng sợ —— nếu bây giờ gặp phải người trong Thái Hư, thực lực hắn không đủ, át chủ bài cũng không còn nhiều, kết cục không cần nói cũng biết.
Không bao lâu sau, Lục Ngô mang mọi người phóng vọt về phía đông.
. . .
Khoảng nửa canh giờ sau khi bọn hắn rời đi.
Từ màn hắc vụ phía tây có hai thân ảnh trắng toát bay tới, chỉ trong chớp mắt đã đáp xuống khu vực gần Thiên Khải Chi Trụ.
Hai thân ảnh nhìn nhau, một trái một phải chia ra đi kiểm tra bốn phía.
Một khắc đồng hồ sau, hai người tập hợp.
“Đến chậm rồi.”
“Có dấu tích chân nhân chiến đấu, lưu lại khí tức và Đạo lực lượng.”
“Thiên Ngô và Trấn Nam Hầu chết rồi.”
“Thiên tài địa bảo xung quanh cũng bị lấy đi.”
“Nhân loại vẫn tham lam như thế.”
Nói xong, hai người lắc đầu. Thân ảnh loé lên, xuất hiện bên trong Thiên Khải Chi Trụ.
Hai người nhìn quả cầu lam sắc trước mặt và biến hoá xung quanh, sau đó nhìn về phía hạt giống Thái Hư ở giữa.
“Không có trưởng thành, vì sao lại truyền ra tín hiệu?”
“Cũng không có vết tích bị tổn hại, tất cả đều bình thường.”
Hai người tỉ mỉ kiểm tra xung quanh một chút. Một người tháo mặt nạ trắng trên mặt xuống, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Khí tức bốn phía lập tức tràn vào mũi hắn. Sau đó hắn mở to mắt, chậm rãi nói:
“Rất nhiều người tới, khí tức cao thấp không đều… Không đúng, có mùi vị của hạt giống trưởng thành.”
Hắn di chuyển về phía trước, tiếp tục đánh hơi.
Cho đến khi đi tới quả cầu lam sắc. Xoẹt ——
Dòng điện đẩy lui hắn.
Hắn lắc đầu, hoàn toàn không thể hiểu nổi. “Vì sao chứ?”
Chương 1558
“Đám người này có thể giết chết Trấn Nam Hầu và Thiên Ngô, tu vi không đơn giản. Hiện tượng mất cân bằng càng trở nên nghiêm trọng, xem ra chân nhân thanh liên giới đã xảy ra chuyện.”
“Việc này phải bàn bạc kỹ hơn, báo cáo cho Thánh Điện.”
“Cấp trên có lệnh, ngoại trừ chuyện liên quan đến Thiên Khải Chi Trụ, cân bằng giả không được nhúng tay vào những chuyện khác. Hiện tại hạt giống Thái Hư vẫn hoàn hảo không bị tổn hại, chỉ e cấp trên sẽ không quản nữa.”
Hai người đứng chắp tay nhìn về phía viên hạt giống Thái Hư. Trong mắt bọn hắn lộ ra chút dị sắc, nhưng rất nhanh sau đó đã bị đè nén xuống.
“Đi thôi.”
Hư ảnh loé lên, hai người biến mất.
. . .
Cùng lúc đó.
Lục Ngô mang theo mọi người tìm đến một khu vực yên tĩnh.
Bởi vì chiến đấu một trận kịch liệt, nguyên khí của nó cũng tiêu hao rất nhiều, bèn nằm rạp xuống đất, nghỉ ngơi tại chỗ.
Lục Châu thì bay tới giữa rừng, cắm Trấn Thọ Thung xuống, thôi động tốc độ lưu chuyển.
Triệu Dục cũng bái biệt đoàn người, trở về thanh liên giới.
Lục Châu đưa mắt nhìn bọn hắn rời đi.
“Sư phụ, người này có rất nhiều điểm đáng ngờ, sao không bắt lại nghiêm hình khảo vấn?” Minh Thế Nhân nói.
“Ngươi rất chán ghét hắn?”
“Người đồ nhi chán ghét có rất nhiều, mà hắn là một trong số đó.” Minh Thế Nhân thẳng thắn đáp.
“Hắn vốn không xấu, có thể sau này chúng ta còn cần đến hắn.” Lục Châu nói.
Đưa mắt nhìn mọi người một lượt, Lục Châu phất tay: “Mọi người tự tìm chỗ nghỉ ngơi đi. Lão phu đã gia tăng tốc độ lưu chuyển thời gian của Trấn Thọ Thung.”
“Vâng.” Đám người khom người đáp rồi lục tục rời đi.
Lục Châu lấy Thiên Hồn Châu ra, đây là thu hoạch lớn nhất trong trận chiến này. Nếu sử dụng được Thiên Hồn Châu sẽ tương đương với việc hắn có thêm một đại Mệnh Cách, trực tiếp thông qua Mệnh Quan thứ hai.
Đối với tu hành giả, đây chính là chí bảo trong chí bảo.
Lục Châu vừa hay lại đang là mười một Mệnh Cách, Thiên Hồn Châu đối với hắn càng có giá trị.
Lục Châu không gấp gáp sử dụng Thiên Hồn Châu mà thôi động Tử Lưu Ly, cộng thêm lợi dụng tốc độ lưu chuyển của Trấn Thọ Thung để khôi phục lực lượng Thiên Tướng.
Nửa ngày sau, cảm giác được cơ thể đã sung mãn, trạng thái ổn định, Lục Châu mới gọi ra Mệnh Cung.
Thiên Hồn Châu là do rất nhiều Mệnh Cách dung hợp lại, nó thích hợp với mọi vị trí. Nhưng vì để giảm bớt độ khó cho những Mệnh Cách sau này, Lục Châu chọn khu vực tương đối vắng vẻ —— Minh Châu Hải Cách.
Hắn đặt Thiên Hồn Châu vào vị trí đó trên Mệnh Cung.
Cạch!
Một tiếng giòn tan vang lên, Thiên Hồn Châu thuận lợi khảm hẳn vào trong Mệnh Cung.
Thuận lợi đến khó tin. Không chỉ không đau đớn, lại còn khảm vừa nhanh vừa dễ dàng.
Cạch.
Tiếng vang thứ hai xuất hiện, sau đó Thiên Hồn Châu tựa như Dạ Minh Châu, bắt đầu phát sáng.
Cạch.
Lại một tiếng vang xuất hiện. Sau ba lần vang lên, khu vực Mệnh Cách hoàn toàn khép kín.
“. . .”
Việc này đã vượt qua tầm nhận biết của Lục Châu.
Chiếu theo dự đoán trước đó của hắn, sau khi Thiên Hồn Châu khảm vào Mệnh Cung, giai đoạn tiếp theo chính là hấp thu thọ mệnh, tạo thành khu vực Mệnh Cách thứ mười hai mới đúng. Sao lại trực tiếp khép kín rồi?
Mệnh Cung tựa như cố sức nuốt lấy một quả trứng gà… Đây là tình huống gì?
Lục Châu sờ vào bề mặt Mệnh Cung. Nhẵn nhụi tựa như sàn nhà, không hề nhấp nhô.
Lục Châu lại gọi ra Tinh Bàn, quả nhiên trên đó không hề có khu vực Mệnh Cách thứ mười hai.
Hắn mở giao diện Hệ thống lên xem.
Điểm công đức: 282.760 điểm
Tuổi thọ còn lại: 1.728.042 ngày (4.734 năm)
Nhớ kỹ hai con số này, Lục Châu nhìn lại Mệnh Cung.
“Thiên Hồn Châu là tất cả Mệnh Cách của Thiên Ngô, chỉ dùng như một đại Mệnh Cách có hơi đáng tiếc. Nếu có thể bổ sung lực lượng vào Thiên Hồn Châu thì nó sẽ trở thành một kiện vũ khí không tệ.”
Nhớ lại cách Thác Bạt Tư Thành sử dụng lực lượng trong Thiên Hồn Châu, quả thật là cường đại đến mức khiến người ta không rét mà run.
“Chỉ mong có thể thu được năng lực Mệnh Quan tốt một chút.”
Trong lúc hắn còn đang suy tư, quang mang trên Mệnh Cung đột nhiên lan tràn. Trong đan điền khí hải xuất hiện lực lượng mênh mông, cấp tốc xung kích vách khí hải.
Biến hoá đột ngột khiến Lục Châu không kịp trở tay, đợt xung kích đầu tiên khiến hắn đau đớn, bèn vội vàng vận chuyển lực lượng Thiên Tướng.
Đợt thứ hai, thứ ba, thứ tư nhanh chóng kéo tới, cuồn cuộn như sóng biển tràn ngập trong đan điền khí hải.
Tu vi Lục Châu đang bạo tăng!
Ầm!
Cường độ xung kích càng lúc càng mạnh, Lục Châu kêu lên một tiếng đau đớn, khoé miệng rỉ ra vết máu.
“Nguyên khí thật là bá đạo.” Hai mắt Lục Châu đỏ rực, không ngờ lực lượng này lại hung mãnh như vậy.
Két.
Lục Châu giơ tay lên, mặc niệm thần thông Thiên thư trị liệu, kim liên xuất hiện bao phủ toàn thân hắn, cấp tốc chữa trị thương thế.
Ầm!
Lại một lần xung kích, Lục Châu nghe được âm thanh vách tường khí hải vỡ vụn, nguyên khí không ngừng tàn phá bừa bãi khắp nơi.
Lục Châu điều động lực lượng Thiên Tướng bám vào kỳ kinh bát mạch, tạo thành phòng tuyến ngạnh kháng, chờ đợi nguyên khí trở lại cân bằng.
Hắn nhắm mắt lại, vừa nhẫn nhịn cơn đau, vừa duy trì lực lượng Thiên Tướng.
. . .
Cùng lúc đó.
Minh Thế Nhân tìm tới một nơi không người, vỗ vai cẩu tử, nói: “Đừng có làm mấy chuyện càn rỡ nữa, Trấn Nam Hầu không phải đối tượng ngươi có thể trêu chọc đâu.”
Gâu gâu gâu.
“Không chấp nhặt với ngươi, lần sau không được làm thế nữa.” Minh Thế Nhân nói.
Cẩu tử kêu lên hai tiếng, sau đó nằm bẹp xuống.
“Này, ngươi đang ăn cái gì đó?”
Ẳng ——
Cùng Kỳ ngậm miệng lại.
“Ha ha, ngươi dám giấu đồ ăn với lão tử hả?”
Minh Thế Nhân đánh ra một chưởng vào trán nó. Đương nhiên hắn không dùng bao nhiêu lực lượng, chỉ đủ để Cùng Kỳ té lăn một vòng.
Cùng Kỳ uỷ khuất kêu ẳng ẳng mấy tiếng, nhả thứ đang ngậm trong miệng ra.
Không để ý thì thôi, vừa nhìn kỹ lại Minh Thế Nhân đã thấy nổi da gà. Vật kia trông như một đoạn ruột nướng cháy khét đã mốc meo, còn toả ra mùi vị kỳ quái.
Minh Thế Nhân oẹ một tiếng, lấy tay che mũi: “Cái quái gì thế này? Thứ này mà ngươi cũng dám ăn, mau mang đi, mang đi.”
Cẩu tử khinh bỉ nhìn hắn, ngậm lấy vật kia đi sang một bên ngồi.
Chương 1559
“Còn nữa, sau này đừng có mà dụi dụi vào người ta à…” Minh Thế Nhân vô cùng ghét bỏ nói.
Cẩu tử không thèm để ý đến hắn, tiếp tục gặm đồ ăn.
Minh Thế Nhân ngồi xếp bằng, bắt đầu tu hành.
Sau khi khí tức Thái Hư hoàn toàn dung hợp, hắn cảm giác được tốc độ tu hành nguyên khí trở nên nhanh hơn rất nhiều lần.
“Đây chính là mị lực của hạt giống Thái Hư…”
Minh Thế Nhân gọi ra liên toạ rồi lấy một viên Mệnh Cách Chi Tâm của thú vương ra, vừa định khảm vào, chợt nghe được một tiếng gọi từ cành cây không xa truyền tới.
“Tứ sư đệ.”
Minh Thế Nhân giật nảy mình, lập tức thu hồi liên toạ, quay đầu nhìn sang: “Ách, nhị sư huynh?”
“Ta không có ý quấy rầy đệ tu hành.” Ngu Thượng Nhung mỉm cười nói.
“Không có, không có. Chẳng biết nhị sư huynh tìm ta có việc gì?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Tứ sư đệ được Thiên Khải Chi Trụ thừa nhân, hạt giống Thái Hư hoàn toàn dung hợp, chắc hẳn tu vi tiến nhanh. Nếu có thể, huynh đệ chúng ta cùng nhau luận bàn một chút.” Ngu Thượng Nhung thẳng thắn nói.
“Ách…”
Minh Thế Nhân lui về sau một bước, “Nhị sư huynh coi trọng ta rồi, cho dù ta có một trăm hạt giống Thái Hư thì cũng không phải là đối thủ của huynh đâu. Ta còn kém rất xa mà.”
Ngu Thượng Nhung cười nhạt nói: “Như vậy thì càng phải thường xuyên rèn luyện kỹ nghệ. Giờ này ngày mai, không gặp không về.”
Nói xong, thân ảnh Ngu Thượng Nhung như yến vọt đi giữa rừng rồi biến mất không thấy gì nữa.
“Nhị sư huynh…” Minh Thế Nhân mộng bức ngồi xuống, lẩm bẩm nói: “Thiệt là xui xẻo mà!”
Kiểu gì ngày mai hắn cũng bị nhị sư huynh ngược đến chết đi sống lại.
Cho dù hạt giống Thái Hư có dung hợp thì ta cũng đâu thể trong thời gian ngắn mà tăng mạnh tu vi cơ chứ!
“Qua một Mệnh Quan cũng vô dụng, phải mau chóng đề thăng tới Mệnh Quan thứ hai thôi.” Minh Thế Nhân âm thầm suy tư.
“Mệnh Quan?” Vu Chính Hải từ xa chầm chậm đi tới.
Hắn đi bộ, không có nguyên khí ba động nên lại khiến Minh Thế Nhân giật nảy mình.
Xong đời.
Đại sư huynh nhất định là cũng như nhị sư huynh, muốn dùng ta để mài đao mài kiếm đây mà.
Không được, phải đánh đòn phủ đầu trước!
Ngã một lần đã khôn ra, Minh Thế Nhân lập tức mở miệng nói: “Đại sư huynh, huynh tới chậm rồi.”
“Chậm gì cơ?”
“Nhị sư huynh đã hẹn ta ngày mai luận bàn.”
“Có việc này?” Vu Chính Hải nhíu mày.
“Ta gạt huynh làm gì, tính tình nhị sư huynh ai mà không biết. Chỉ sợ luyện kiếm với huynh ấy xong, ta cũng phải nằm bẹp một thời gian… Hầy!” Minh Thế Nhân uỷ khuất không thôi.
Thấy Vu Chính Hải không ngừng gật gù trầm tư, Minh Thế Nhân mừng thầm, trên mặt vẫn ra vẻ thống khổ.
Vu Chính Hải vỗ vai Minh Thế Nhân, gật gù nói: “Như vậy đi, chiều nay ta luyện đao với đệ một chút, dạy đệ cách đối phó Quy Nguyên Kiếm Quyết, để ngày mai đệ thua không quá thảm.”
“? ? ?”
“Cứ quyết định như thế. Yên tâm đi, đến lúc thích hợp sẽ dừng.” Vu Chính Hải chắp tay rời đi.
Minh Thế Nhân: “. . .”
. . .
Cùng lúc đó, Lục Châu vẫn đang chịu đựng một làn sóng nguyên khí mới đánh tới. Hắn có thể cảm giác được quá trình khai Mệnh Cách đã đến thời khắc mấu chốt.
Phanh.
Lục Châu liên tục kêu rên. Chuyện gì xảy ra? Tường khí hải đã bị phá, sao vẫn còn liên tục xung kích?
Thông thường sau khi đánh phá vách tường khí hải, vách tường mới sẽ xuất hiện, càng thêm mạnh mẽ hơn. Nhưng bây giờ vách tường mới chưa có, nguyên khí lại cứ liên tục xung kích thì chẳng khác nào tự sát!
“Thiên Hồn Châu quá mức nguy hiểm!”
Lục Châu suy nghĩ thật nhanh, tìm cách ổn định lại cơ thể. Linh quang chợt loé, hắn vung tay đánh xuống đất một chuyển.
Tốc độ lưu chuyển của Trấn Thọ Thung tăng lên gấp bội. Từ mười lăm lần tăng thành ba mươi lần.
Phối hợp với Tử Lưu Ly và lực lượng Thiên Tướng, đáng tiếc vẫn chưa theo kịp tốc độ tiêu hao trong đan điền khí hải.
“Tiếp tục tăng tốc.”
Lục Châu lại đánh ra chưởng ấn. Rốt cuộc tốc độ dòng chảy Trấn Thọ Khư tăng lên thành gấp 100 lần.
“Còn thiếu một chút…” Lục Châu cảm giác được lực lượng Thiên Tướng đang miễn cưỡng chống đỡ, trong lòng chợt động.
“Suýt chút quên song pháp thân.”
“Bách Kiếp Động Minh.”
Lục Châu gọi ra toà Bách Kiếp Động Minh cỡ nhỏ, hiệu quả của Thẻ Ẩn Tàng vẫn còn, nhanh chóng thôi động thêm lực lượng Thiên Tướng.
Rốt cuộc tốc độ tiêu hao cũng cân bằng trở lại, tường khí hải trở nên an ổn, đan điền khí hải cũng trở lại yên tĩnh.
Lục Châu nhìn Mệnh Cung của mình, kỳ quái là, tại khu vực và trước đó Thiên Hồn Châu khảm vào, từ một quả trứng vàng phát sáng nay đã biến thành hai quả trứng…
“Hai sao?”
Lục Châu khó hiểu lẩm bẩm.
Từ khi khảm vào đến bây giờ, những chuyện phát sinh đều nằm ngoài tầm lý giải của Lục Châu. Lý luận đều không theo kịp biến hoá.
Được rồi, giờ cũng chỉ còn cách đến đâu hay đến đó.
. . .
Trấn Thọ Khư tăng tốc gấp trăm lần khiến đám người Ma Thiên Các vừa phấn chấn vừa hoảng hốt.
Phấn chấn là vì dưới tốc độ này, tu vi tăng lên rất nhanh, nhưng hoảng hốt là vì sẽ khiến căn cơ dễ dàng bất ổn, đồng thời cũng nhanh trở nên già yếu. Tiêu hao thọ mệnh để đề thăng tu vi là hành vi uống rượu độc để giải khát.
Ba ngày sau, giữa rừng cây.
Luận bàn kết thúc, Minh Thế Nhân mặt mũi bầm dập ngồi dưới đất, dáng vẻ cực kỳ bất đắc dĩ.
Ngu Thượng Nhung thu kiếm cười nói: “Đệ tiến bộ hơn trước rất nhiều, nhưng còn cần tiếp tục cố gắng.”
Minh Thế Nhân vẻ mặt đưa đám nói: “Đa tạ nhị sư huynh… dạy, dạy bảo.”
“Được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, ta tin tưởng rất nhanh đệ sẽ đuổi kịp ta.”
“Tu vi nhị sư huynh hình như đã mạnh hơn lúc còn ở kinh đô rất nhiều.” Minh Thế Nhân nói.
“Thật sao?” Ngu Thượng Nhung không có cảm giác được.
“Thật mà. Ta dung hợp hạt giống Thái Hư, lại thêm tiến bộ tu vi trước đó vốn đã không chậm.”
Nói đúng hơn là, tu vi của hai người đều gia tăng rất nhanh.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười: “Có lẽ việc này có liên quan đến đạo tu hành mới của ta.”
“Đạo tu hành mới?”
“Từ sau khi trảm liên, đạo tu hành của ta tràn ngập khốn cảnh. Sau khi vào bí ẩn chi địa lại trở nên càng lúc càng thuận lợi, gần đây lại muốn đột phá.” Ngu Thượng Nhung nói.
“Vậy ta chúc mừng nhị sư huynh trước.”
Chương 1560
Ngu Thượng Nhung nhìn Minh Thế Nhân, lộ ra ánh mắt tán dương: “Thiên phú của đệ rất tốt, lại được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, đừng nên lãng phí cơ duyên này.”
“Cẩn tuân nhị sư huynh dạy bảo.” Minh Thế Nhân đáp.
Ngu Thượng Nhung gật đầu, thân ảnh như chim yến nhẹ nhàng lao đi rồi biến mất giữa cánh rừng.
Minh Thế Nhân lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, khẽ thầm thì: “Hai tên biến thái.”
. . .
Một tháng sau.
Tương đương với hơn tám năm đã trôi qua, đám người Ma Thiên Các đã có chút nôn nóng. Hao tổn quá nhiều thọ mệnh, dù là tu vi có bước tiến dài vẫn khó khiến lòng người an tâm.
Mà Lục Châu cũng cảm thấy nôn nóng bất an không thôi.
Hắn vốn cho rằng sử dụng Thiên Hồn Châu sẽ cực kỳ thuận lợi, nào ngờ sự thật hoàn toàn ngược lại, phi thường khốn khó.
Trong đan điền khí hải của hắn đã sinh ra ba đạo năng lượng, liên tục va chạm. Trong Mệnh Cung cũng xuất hiện ba quả trứng gà ẩn hiện kim quang.
Hắn không tài nào hiểu được vì sao lại thành thế này.
“Cực hạn?”
Lục Châu đã cảm nhận được cực hạn. Ba cỗ lực lượng kia lúc nào cũng có thể xông phá tường khí hải. Cuộc giằng co đã đến lúc nên dừng lại.
“Không phá thì không xây được.”
Lục Châu vung tay đánh xuống mặt đất, tốc độ của Trấn Thọ Thung lập tức tăng lên thành 5.000 lần!
Quanh khu vực ngàn mét tạo thành một vòng xoáy.
Tất cả mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc.
Đan điền khí hải của Lục Châu không còn lực lượng Thiên Tướng duy trì, ba đạo năng lượng lập tức xông ra ngoài.
Ầm!
Tường khí hải bị phá vỡ. Lục Châu rốt cuộc nhìn thấy một màn thần kỳ ——
Đạo quang cầu thứ nhất tạo thành một khu vực Mệnh Cách tại vị trí Xuất Hải Cách.
Đạo quang cầu thứ hai rất không an ổn, chạy tới chạy lui tán loạn khắp nơi, sau đó vọt ra khỏi biên giới. Phanh!
Vị trí mà nó vừa xung kích chính là khoảng trống dành cho liên diệp trên liên toạ. Roẹt… Một mảnh liên diệp mọc ra.
“Kim diệp thứ mười một?”
Hắn nhớ tới lời Lam Hi Hoà từng nói, nàng tu hành xảy ra sai sót, sau khi khai Mệnh Cách thứ mười hai phải khai thập nhất diệp chứ không phải Mệnh Cách thứ mười ba.
Lục Châu rốt cuộc cũng khai thập nhất diệp!
Trong lúc hắn còn đang suy tư, đạo quang cầu thứ ba đã hình thành một khu vực Mệnh Cách tại vị trí: Nhật Nguyệt Tịnh Minh.
“. . .”
Mệnh Cung từ từ ổn định lại, đan điền khí hải sinh ra tường khí hải mới, rộng rãi vô biên.
“Thập nhất diệp, mười ba Mệnh Cách?” Lục Châu kinh ngạc vô cùng.
Chỉ một món Thiên Hồn Châu đã giúp hắn đề thăng lớn đến mức này, hoàn toàn vượt khỏi dự liệu.
Tuy rằng quá trình có chút gian nan, nhưng thành quả thật sự khiến Lục Châu kinh hỉ.
Ông ——
Liên toạ xoay tròn, nguyên khí tràn ra.
Lục Châu tỉnh táo lại, Trấn Thọ Thung xoay chuyển quá nhanh rồi, lập tức quát: “Thu.”
Ầm!
Trấn Thọ Thung bay về lòng bàn tay.
Năng lượng trên liên toạ vẫn đang trong trạng thái tràn ra. Lục Châu bèn nói: “Phóng thích.”
Ngay sau đó, liên toạ đột nhiên khuếch trương ra gấp trăm ngàn lần, phanh phanh phanh…
Kim liên xoay tròn, hai đại Mệnh Cách đồng thời phóng xuất ra lực lượng trong hải khiếu. Hơi nước trong không trung đóng băng, mặt đất thành đá tuyết, từng đoá bông tuyết như thuỷ liên lan ra tứ phương, đi đến đâu là chém ngã toàn bộ thụ mộc đến đó.
Lục Châu: “. . .”
Đám người Ma Thiên Các lập tức gọi ra Tinh Bàn, ngăn trở Thủy Liên Phong Bạo.
Thiên Hồn Châu quả thật đã trợ giúp hắn vượt qua Mệnh Quan thứ hai.
“Năng lực Mệnh Quan thứ hai chính là Thủy Liên Phong Bạo?”
Mệnh Quan thứ nhất có năng lực Hoả Nộ Kim Liên, gây ra sát thương trong phạm vi lớn. Mệnh Quan thứ hai là Thủy Liên Phong Bạo, bộc phát ra lực lượng chí cường. Chỉ là cái trước sử dụng Nghiệp Hoả, cái sau sử dụng năng lực băng phong và ngự thuỷ.
Cho dù chỉ là một phần nhỏ năng lượng tràn ra cũng đã tạo thành tổn thương khiến Lục Châu phải bất ngờ.
Thủy Liên Phong Bạo không chỉ chém ngã đám thụ mộc mà còn mang theo hàn ý, cướp đi dào dạt sinh cơ từ trong thiên nhiên.
Có lúc Lục Châu cũng cảm thấy kỳ quái, nơi này quanh năm không có ánh nắng, không thể quang hợp, vì sao cây cỏ lại tươi tốt đến thế?
Đúng là thế giới tràn ngập điều lạ.
Thủy Liên Phong Bạo bộc phát xong, chỉ kéo dài trong giây lát rồi từ từ biến mất. Rừng cây lại khôi phục vẻ yên tĩnh.
À không, hiện tại khu vực xung quanh chỉ còn lại một đám gốc cây.
Nhan Chân Lạc thu hồi Tinh Bàn, bốn huynh đệ Khổng Văn từ xa lướt tới. Sau đó Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Minh Thế Nhân và Tiểu Diên Nhi, Hải Loa cũng xuất hiện.
“Sư phụ đang làm gì thế?” Tiểu Diên Nhi thầm thì.
Vu Chính Hải hỏi: “Mọi người không sao chứ?”
“Không có việc gì, chỉ là bị giật mình.” Khổng Văn lúng túng đáp.
“Về sau quen thuộc là được… Ta cho ngươi một lời khuyên, khi Các chủ tu luyện, cho dù ngươi có tò mò đến cỡ nào cũng không được đến gần.” Nhan Chân Lạc nói.
Khổng Văn gật đầu.
Từ khi hắn vào Ma Thiên Các, nếu không nhờ Nhan Chân Lạc thường xuyên nhắc nhở một số quy tắc ngầm thì chắc Khổng Văn hắn đã bị đánh đến mặt mũi bầm dập từ lâu. Chẳng hạn như: không nên trêu chọc hai đại tổ tông, không có mệnh lệnh của Lục Châu thì không được đến gần…
Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra xem.
Tuổi thọ còn lại: “4.096.862 ngày (11.224 năm)
“Không bị giảm đi thọ mệnh?”
Khai Mệnh Cách thứ mười hai tăng thọ 1.500 năm, khai thập nhất diệp và Mệnh Cách thứ mười ba mỗi cái tăng thọ 3.000 năm. Điều này có nghĩa là sử dụng Thiên Hồn Châu, Lục Châu chỉ được tăng thêm thọ mệnh chứ không bị trừ đi.
Đúng là tiền vô cổ nhận, hậu vô lai giả.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Trấn Thọ Khư lưu chuyển hao tổn hơn tám năm, so với trước kia thì tốc độ này không tính là quá biến thái.
“Tập hợp đi.” Lục Châu truyền âm nói.
Đám người Ma Thiên Các lập tức chạy đến, khom người hành lễ.
“Bái kiến sư phụ.”
“Bái kiến Các chủ.”
Lục Châu nhìn đám người, có thể thấy tu vi bọn hắn tăng lên không ít.
Lục Châu hỏi Lục Ly: “Công hiệu của Lam Thuỷ Tinh thế nào?”
“Được sự giúp đỡ của Lam Thuỷ Tinh, khí tức Thái Hư nồng đậm đã khiến Mệnh Cung của ta nới rộng ra nhiều. Nhờ có Trấn Thọ Khư hỗ trợ, không bao lâu nữa ta sẽ có thể khai thêm một Mệnh Cách.”