“Lăn đi.” Lục Châu trầm giọng nói.
“Được! Ta lăn ngay nha!” Minh Thế Nhân vèo một cái bay về phía Quan Vân đài, “Hôm khác ta sẽ đến bồi tội!”
Lục Châu nhìn về phía Quan Vân đài… Bầu trời không một gợn mây, xanh thăm thẳm như mặt biển.
. . .
Trở lại Quan Vân đài, Minh Thế Nhân vẫn còn co đầu rụt cổ.
Đoan Mộc Sinh nghi hoặc tiến lên hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Vừa rồi đứng quá xa, hắn chỉ có thể nhìn thấy hình dáng đại khái của người đó. Cho dù là Huyền Dặc đế quân và Nam Ly thần quân cũng khó có thể nhìn rõ ràng phía bên này, càng đừng nói tới Đoan Mộc Sinh chỉ mới là đạo thánh.
Đoan Mộc Sinh không hiểu, hắn cho là Minh Thế Nhân không thể nào thất bại được.
Minh Thế Nhân thở dài nói: “Có cao thủ.”
“Cao thủ? Cao cỡ nào?” Đoan Mộc Sinh nhấc Bá Vương Thương lên, “Để ta tới lĩnh giáo hắn một chút. Trước đó chiến đấu với Trương Hợp ta chỉ dùng có năm thành thực lực, nay gặp được cao thủ thì phải đánh một trận mới được.”
“Đừng đi. Tin tưởng ta.” Minh Thế Nhân nói.
“Xích Đế nói mặc kệ là gặp phải cường địch gì, chúng ta đều phải dùng toàn lực ứng phó. Hiện tại phải đánh Huyền Dặc điện răng rơi đầy đất, chờ đến khi điện thủ chi tranh thật sự bắt đầu thì không cần đánh cũng có thể thắng bọn hắn.” Đoan Mộc Sinh nói đạo lý rõ ràng.
Minh Thế Nhân lắc đầu: “Sao huynh không chịu tin ta chứ?”
Một vị kim cương đứng phía sau cũng nghi hoặc nói: “Ngay cả Nhật tiên sinh cũng không thể chiến thắng? Từ bao giờ mà Huyền Dặc điện lại có cao thủ bậc này?”
“Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, làm người vẫn nên khiêm tốn một chút. Đừng xem thường Huyền Dặc điện.”
“? ? ?”
Bốn vị kim cương mộng bức nhìn Minh Thế Nhân.
Hình như người vừa gièm pha mắng chửi người ta mạnh miệng nhất chính là ngài đó? Bây giờ còn có mặt mũi nói ra câu này, đúng là khó hiểu.
Đoan Mộc Sinh cương quyết nói: “Đó là đệ thấy vậy thôi. Các ngươi ở đây chờ ta một lúc, không tới một khắc đồng hồ ta sẽ đánh ngã hắn!”
Bốn vị kim cương đồng loạt khom người: “Mấy người chúng ta chờ đợi tin tức tốt của Đoan Mộc tiên sinh.”
Đoan Mộc Sinh bay đi.
Bốn vị kim cương muốn đi tới quan sát nhưng lại bị Minh Thế Nhân kéo lại. “Lại đây uống trà với ta nào.”
“Nhật tiên sinh không lo lắng?”
“Lo lắng cái rắm.” Minh Thế Nhân ngồi xuống nói, “Uống trà xong rồi chuồn cho nhanh.”
“. . .”
Trên mặt bốn vị kim cương lộ vẻ khó coi. Mục đích bọn hắn tới nơi này là muốn làm rạng danh Xích Đế. Ngài đánh thua rồi thì thôi, còn mất cả mặt mũi như thế sao?
Minh Thế Nhân uống một hớp trà rồi nhìn về phía bốn vị kim cương, nghi hoặc hỏi: “Hả? Uống trà đi chứ.”
“Đoan Mộc tiên sinh hẳn là đang đánh nhau với người kia. Chúng ta đi xem một chút.” Nói xong bốn người bay về phía rìa Quan Vân đài.
Đúng lúc này, Đoan Mộc Sinh từ xa bay trở về, trên người đầy tro bụi, mặt mũi lấm lem bùn đất.
Bốn vị kim cương giật mình không thôi. “Đoan Mộc tiên sinh… thắng rồi?”
“Hầy…” Đoan Mộc Sinh lộ vẻ xấu hổ nói, “Ta chỉ đi xem một chút thôi.”
Bốn người càng thêm ngơ ngác. Rốt cuộc là ngươi thắng hay thua?
Nhưng nhìn dáng vẻ chật vật của Đoan Mộc Sinh, lại thêm biểu tình quỷ dị trên mặt —— là kiểu mặt vừa vui vẻ vừa uỷ khuất, xem ra…
“Đoan Mộc tiên sinh?”
“Sao các ngươi phiền thế hả?!” Đoan Mộc Sinh đâm Bá Vương Thương xuống đất “ầm” một tiếng. “Đi bên bờ sông chẳng lẽ không bao giờ ướt giày? Gặp cao thủ thì thua, có gì lạ đâu? Thắng bại là chuyện thường tình, chẳng lẽ các ngươi chưa bao giờ biết thua là gì, nhất định cứ bắt lão tử phải nói là sao?!”
Bốn người sửng sốt.
Phốc ——
Minh Thế Nhân không nhịn được phun ra nước trà. Tam sư huynh biết ăn nói như thế từ bao giờ nhỉ?
Hắn đứng lên nói: “Được rồi, chúng ta vẫn nên chạy cho nhanh thì hơn.”
“Chạy?”
Bốn vị kim cương không cam lòng. Hai người nắm giữ hạt giống Thái Hư là đại biểu cho Xích Đế, đi như vậy chẳng phải mất mặt lắm sao?
Bốn người vừa định nói chuyện thì Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh đã vọt ra ngoài, bay về phía phi liễn.
Bốn người ngây ra như phỗng. Bọn hắn cảm thấy rất khó hiểu, cho dù đối thủ rất mạnh thì cũng đâu đến mức phải như vậy?
“Nhật tiên sinh và Đoan Mộc tiên sinh không phải vẫn luôn rất phách lối sao? Vì sao hôm nay lại giống như biến thành người khác?”
“Thường ngày vênh váo không coi ai ra gì, lần này đúng là thay đổi hoàn toàn.”
“Chẳng lẽ đối thủ thật sự rất cường đại?”
Bốn người đi tới rìa Quan Vân đài nhìn đấu trường rỗng tuếch bên dưới, khẽ lắc đầu.
“Xem như cho hai người bọn họ một chút giáo huấn.”
“Đúng là khôn nhà dại chợ. Ở trước mặt người mình thì khoác lác không thôi, vừa ra gặp người ngoài đã hèn nhát như vậy. Sau khi trở về phải báo cáo với Xích Đế thế nào đây?”
“Hừm… nói cho tốt đẹp một chút.”
“Đành thế chứ sao bây giờ.”
Bốn người đứng chắp tay về phía đạo trường, một người cao giọng truyền âm nói: “Hôm nay đánh một trận, tự biết thực lực không đủ, ngày khác gặp lại.”
Phía đạo trường cũng truyền tới một giọng nói thanh nhàn nhạt: “Nhắn cho hai người đó, đừng ỷ vào chút công phu mèo quào mà làm càn ở Nam Ly Sơn. Bảo bọn hắn tu luyện cho tốt, lần sau gặp lại mà không có tiến bộ thì lão phu sẽ cho bọn hắn sẽ biết tay.”
“? ? ?”
Bốn người có chút tức giận, vẻ mặt khó coi, khom người nói: “Thụ giáo.”
Nói xong bốn người bay trở về phi liễn. Phi liễn quay đầu bay về phía nam rồi biến mất trong chín tầng mây.
Bốn vị kim cương cũng truyền lại nguyên vẹn lời nói của Lục Châu cho Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân nghe.
Một vị kim cương nói: “Huyền Dặc điện đúng là không cho chúng ta chút mặt mũi nào. Lần sau gặp lại không cần nể mặt làm gì.”
“Muốn gặp thì ngươi gặp đi, ta không làm.” Minh Thế Nhân lắc đầu nói.
“Nhật tiên sinh, bọn hắn nói như vậy là vũ nhục các ngài, cũng là vũ nhục Xích Đế bệ hạ!”
“Vũ nhục?”
Minh Thế Nhân lắc đầu nói, “Vũ nhục ta thì không sao, người ta nói đúng mà. Chỉ là chẳng liên quan gì Xích Đế cả. Hôm khác ta đến bồi tội với người ta là được, chuyện nhỏ ấy mà.”
“? ? ?”
“Nhật tiên sinh, đây đâu phải phong cách làm việc của ngài? Chẳng phải ngài nên lấy lại danh dự cho mình sao?” Một vị kim cương nghi hoặc nói.
“Về sau rồi tính. Ta phải ngủ một giấc đã.”
“. . .”
Chương 1952 Lão phu hận nhất kẻ không giữ lời
Trong đạo trường Nam Ly Sơn.
Huyền Dặc đế quân cười nói: “Lục các chủ quả nhiên có thủ đoạn, chỉ cần ra tay là đối phương chạy trối chết.”
Trương Hợp đứng bên cạnh mặt mũi bầm dập, xấu hổ vô cùng.
Nam Ly thần quân suy nghĩ đến xuất thần, có chút khó tiếp nhận được hiện thực. Rõ ràng không thấy ra tay, sao lại bảo là đã xuất thủ?
“Hai tên tiểu tử miệng còn hôi sữa thôi.” Lục Châu nói.
“Có lý.” Huyền Dặc đế quân là người thông minh, nghe vậy bèn quay đầu răn dạy Trương Hợp mấy câu. Trương Hợp cũng ngoan ngoãn bị nghe mắng, không dám tìm cớ gì.
“Người dùng thương kia có lực đạo hung mãnh, cương khí bá đạo vô cùng, nằm ngoài dự đoán của ta. Người am hiểu điều khiển thanh mộc thì biến chiêu khiến ta trở tay không kịp, chiêu thức rất khó có thể tưởng tượng được. Hôm nay ta bại tâm phục khẩu phục.”
“Vậy ngươi định cứ thế dâng ra vị trí điện thủ cho người ta?” Huyền Dặc đế quân hỏi.
Trương Hợp sửng sốt một chút. Trong lòng tuy có không nỡ, nhưng nghĩ đến khi điện thủ chi tranh chính thức diễn ra mình sẽ còn bại thảm hại hơn, Trương Hợp đành quỳ một gối xuống nói:
“Ta nguyện ý nhường lại vị trí điện thủ.”
“Ồ?” Huyền Dặc đế quân không ngờ hắn hào phóng như vậy.
Trương Hợp tiếp tục nói: “Ta bại tâm phục khẩu phục, nhưng ta không đánh giá cao nhân phẩm bọn hắn. Cho nên…”
“Nhân phẩm bọn hắn?”
“Ta vốn muốn hữu nghị luận bàn, nhưng đối phương lại nhiều lần vũ nhục ta, vũ nhục Huyền Dặc đế quân. Đây là đại bất kính, hạt giống Thái Hư rơi vào tay loại người này đúng là bất hạnh.” Trương Hợp nói.
Lục Châu khẽ nhíu mày. Hài tử nhà mình bị người ta phê bình, ai mà chịu cho được?
“Nhân phẩm bọn hắn tốt hay không lão phu không biết… nhưng ngươi nghị luận ở sau lưng người ta mà cũng xứng đề cập tới nhân phẩm?” Lục Châu nói.
“Việc này…” Trương Hợp xấu hổ cúi đầu.
Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Khởi bẩm đế quân, ta có thể nhường lại vị trí điện thủ, nhưng ta muốn Lục các chủ đảm nhiệm.”
Nam Ly thần quân nghe vậy, kinh ngạc nói: “Đây là vị trí điện thủ đó, các ngươi qua loa như vậy sao?”
Huyền Dặc đế quân cau mày nói: “Hồ nháo! Vị trí điện thủ cực kỳ quan trọng, sao có thể nói nhường là nhường! Lục các chủ vừa gia nhập Huyền Dặc điện, còn chưa đủ thời cơ để đảm nhiệm chức vụ này. Nếu làm thế, bản đế quân làm sao ăn nói với mọi người trong điện? Các thần tử Huyền Dặc điện chẳng phải sẽ khó chịu trong lòng, đi nói xấu khắp nơi?”
Nghe vậy trong lòng Trương Hợp cảm động không thôi. Thì ra đế quân vẫn coi trọng ta như vậy.
Huyền Dặc đế quân len lén nhìn Lục Châu một cái, thầm nghĩ, hy vọng lão sư đừng tức giận, dâng ra loại chức vị không đáng tiền này có khác nào vũ nhục lão nhân gia người!
Nam Ly thần quân nói: “Ta lại cảm thấy Lục các chủ rất thích hợp với vị trí điện thủ nha.”
Huyền Dặc đế quân đổi chủ đề: “Nam Ly thần quân, bản đế quân còn nhớ rõ ngươi và Lục các chủ có cá cược.”
“Cá cược?”
“Chẳng lẽ ngươi muốn quỵt nợ?” Huyền Dặc đế quân cười híp mắt.
Nam Ly thần quân lộ vẻ xấu hổ, thấy mọi người đều nhìn mình chằm chằm đành thở dài nói: “Không phải ta muốn quỵt nợ, mà là Nam Ly Chân Hoả không phải dùng sức một người có thể lấy được. Nếu ta đồng ý thì chính là hại ngươi. Lục các chủ, hay là ngươi từ bỏ đi.”
Người chính là như vậy. Đồ tốt dù không có giá trị với mình cũng không muốn cho người khác.
Lục Châu nói: “Lão phu hy vọng ngươi tuân thủ lời hứa hẹn.”
“Việc này…”
“Lão phu hận nhất là kẻ không giữ chữ tín.”
“. . .”
Lời này rõ ràng là không thể thương lượng.
Huyền Dặc đế quân thở dài nói: “Nam Ly thần quân, tuy quan hệ giữa chúng ta rất tốt nhưng ngươi đã hứa với người ta, bản đế quân cũng không giúp được ngươi.”
Mí mắt Nam Ly thần quân giật liên hồi. Hai người này sao cứ như kép hát, kẻ xướng người hoạ thế này?
Quan hệ giữa hắn và Huyền Dặc đế quân cũng xem như là hảo hữu, nhưng từ đầu đến giờ Huyền Dặc đế quân đều không nói giúp cho hắn một câu nào.
“Được rồi.” Nam Ly thần quân thở dài nói, “Chỉ là phải nói trước, nếu ngươi xảy ra chuyện thì không thể trách Nam Ly Sơn đâu.”
“Yên tâm. Chuyện lão phu làm xưa nay không oán người khác.” Lục Châu đáp.
“Được.”
Nam Ly thần quân đứng lên ra hiệu. “Mời.”
Lục Châu và Huyền Dặc đế quân bay theo hắn đến một dãy núi. Phi hành chừng trăm dặm thì đến một ngọn sơn phong. Đám người đáp xuống một lối vào đi sâu vào trong lòng đất.
“Đây chính là lối vào đến chỗ Nam Ly Chân Hoả.” Nam Ly thần quân giới thiệu.
“Trong lòng đất?” Huyền Dặc đế quân nghi hoặc.
“Chân hoả phải nằm trong lòng đất mới có thể ức chế lực lượng của nó. Nếu đặt ở nhân gian e là sẽ dẫn tới tai hoạ thật lớn.” Lục Châu giải thích.
“Nghe một lời của Lục các chủ hơn hẳn đọc sách mười năm.” Huyền Dặc đế quân cười nói.
Nam Ly thần quân nghi hoặc nhìn hắn. Vậy mà cũng vỗ mông ngựa được?
Lục Châu lười để ý mấy chuyện này, nhìn về phía lối vào nói: “Dẫn đường.”
Nam Ly thần quân dẫn theo đám người bay vào trong lòng đất. Lối đi quanh co khúc khuỷu, đám người cảm thấy càng lúc càng nóng.
Sau khi tiến sâu vào trong lòng đất ngàn mét, áp lực lập tức đề thăng, không gian như bị vặn vẹo vì nhiệt độ cao.
Nam Ly thần quân nhắc nhở: “Tiếp tục đi xuống sẽ tiêu hao rất nhiều nguyên khí, các vị cẩn thận. Người có tu vi yếu nên đứng chờ ở đây.”
Đám tu hành giả đi theo Huyền Dặc đế quân đứng lại ở đó. Lục Châu và Huyền Dặc đế quân tiếp tục bay theo Nam Ly thần quân vào sâu bên trong.
Lại thêm ngàn mét, nhiệt độ càng trở nên thiêu đốt.
Nam Ly thần quân gọi ra cương khí hộ thể: “Đến rồi.”
Soạt ——
Trong không gian đỏ rực trước mặt là một ngọn lửa màu xanh lập loè, không gian xung quanh bị nó thiêu đốt đến mức vặn vẹo không ngừng.
“Nam Ly Chân Hoả.” Nam Ly thần quân nói, hư ảnh loé lên né tránh sóng xung kích của ngọn lửa xanh.
Thân ảnh Huyền Dặc đế quân cũng né tránh, bay lên cao trăm mét rồi nói: “Lục các chủ, giao cho ngươi.”
Nam Ly thần quân bay đến bên cạnh Huyền Dặc đế quân, hai người đồng thời quan sát.
Chương 1953 Thu phục dễ như bỡn
@quangtrungtruong1993: Tối nay chưa bom đạo hữu ơi, tối mai mình bom nha ^^
Nam Ly Chân Hoả bay vòng quanh người Lục Châu, không ngừng xoay tròn với tốc độ cực nhanh.
Lục Châu nhìn chằm chằm vào nó không rời mắt. Đúng lúc này Nam Ly Chân Hoả cảm nhận được khí tức nhân loại, lập tức xung kích tới.
“Cẩn thận!” Nam Ly thần quân hô lên.
Lục Châu vươn tay, Vị Danh Thuẫn ngăn ở phía trước. Oanh!
“Hư cấp?” Nam Ly thần quân kinh ngạc nói, “Trong tay Lục các chủ có vũ khí hư cấp?”
Huyền Dặc đế quân gật đầu: “Đó là đương nhiên.”
“? ? ?”
Đại đế quân như ngươi còn không có hư cấp, vậy mà còn nói là đương nhiên?
Đa số tu hành giả đạt tới cảnh giới Chí Tôn đều có vũ khí hằng cấp, tiếp theo là thánh vật và thần vật. Không phải bọn hắn không thích hư cấp, mà là vì muốn nâng cấp lên hư thì khó khăn vô cùng.
Hư cấp chính là vũ khí bản nguyên, có thể tự do thay đổi hình thái. Vũ khí hư cấp không chỉ có uy lực mạnh mà còn có thể ngăn trở một phần lực lượng quy tắc. Hơn nữa hư cấp còn rất có linh tính, ai mà không muốn có vũ khí hư cấp đây?
Nam Ly Chân Hoả không hổ là thần hoả, cho dù là Vị Danh Thuẫn cũng bị đánh hõm vào.
Lục Châu thu hồi Vị Danh, trường bào trên người khẽ rung động.
Nam Ly thần quân cau mày nói: “Bộ trường bào này không đơn giản… hình như là…”
“Ngươi nhìn nhầm.” Huyền Dặc đế quân nói.
“Nhìn nhầm? Không thể nào, đại đế quân nhìn kỹ lại đi. Khi thần hoả đến gần, trường bảo sản sinh ra một cỗ năng lượng ngăn cản thần hoả. Trên đời này chỉ có số ít cường giả và hung thú mới làm được điều này. Bộ trường bào đó hình như được làm từ… long cân của Ứng Long?” Nam Ly thần quân nói.
“Sai hoàn toàn.” Huyền Dặc đế quân nói, “Chiều dài của long cân có hạn, muốn dệt thành trường bào là việc không tưởng. Trường bào này hẳn là một kiện thánh vật.”
Nam Ly thần quân khẽ gật đầu: “Có lý… Hầy, dạo gần đây ta hay mất ngủ, chắc là hoa mắt rồi.”
“Không sao, ngươi bị thần hoả này giày vò ngày đêm như vậy, chờ Lục các chủ lấy nó đi thì ngươi sẽ ngủ yên giấc thôi. Từ nay về sau Nam Ly Sơn sẽ có bốn mùa xuân hạ thu đông, chẳng phải rất tốt đẹp sao?”
“Đế quân nói vậy khiến lòng ta cũng thấy an ổn hơn nhiều.” Vừa nói xong, Nam Ly thần quân lại lắc đầu, “Mà không đúng, e là Lục các chủ cũng không lấy được thần hoả này.”
“Sao lại nói thế?”
“Thần hoả có năng lực diệt bát hoang, quét lục hợp. Nó được thiên địa rèn luyện, cho dù là vũ khí hư cấp cũng phải e ngại ba phần. Trong lòng đất là nơi sinh tồn của nó, đưa ra ngoài sẽ dẫn phát tai nạn ngập trời. Huống hồ gì… chẳng lẽ Lục các chủ muốn dùng tay không bắt nó?”
Dù sao cũng phải có thứ gì chứa được nó chứ?
Đúng lúc này, Lục Châu vươn tay ra, trong tay hắn là một cái túi màu nâu toát ra lam quang điện hồ.
Cái túi cấp tốc biến lớn rồi chộp lấy Nam Ly Chân Hoả.
Soạt.
Đại Di Thiên Đại thoắt một cái đã thu nó vào trong túi.
Lục Châu cầm lấy Đại Di Thiên Đại, nó từ từ thu nhỏ lại rồi chui vào ống tay áo hắn.
Nam Ly thần quân, Huyền Dặc đế quân: “? ? ?”
Lục Châu vân đạm phong khinh bay tới trước mặt hai người, đạm mạc nói: “Có thể đi được rồi.”
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, Huyền Dặc đế quân cũng bị màn này làm cho rung động. Hắn đứng ngây ra tại chỗ, không biết nên nói cái gì.
Nam Ly thần quân nhếch miệng, nửa ngày cũng nói không nên lời.
Thấy hai người cứ ngẩn ra, Lục Châu xoay người bay đi trước.
Lúc này Nam Ly thần quân mới nhịn đau nói: “Đó có phải hư cấp không?”
“Chắc không phải đâu.” Huyền Dặc đế quân đáp.
“Thần vật… phải, là thần vật!” Nam Ly thần quân nói.
“Thần vật có thể đối phó với thần hoả?”
“Việc này… hình như không thể.”
Nói xong Nam Ly thần quân lại bối rối vô cùng. Thế giới quan của hắn đã được đổi mới.
Huyền Dặc đế quân nói: “Đi thôi.”
Nam Ly thần quân gật đầu bay theo sau, rời khỏi lòng đất.
Ra đến bên ngoài, đám người cảm nhận được nhiệt độ hạ xuống rõ rệt, trên không trung bắt đầu xuất hiện từng cụm mây đen.
Khí lạnh từ bốn phương tám hướng thổi tới. Ban đầu gió không lớn, nhưng khi nhiệt độ càng lúc càng hạ xuống thì chênh lệch nhiệt độ khiến các hiệu ứng dây chuyền xuất hiện.
Nguyên khí bắt đầu hội tụ, vân đài ở đằng xa rung động kịch liệt.
“Hỏng rồi, trận pháp trên vân đài sắp bị huỷ!”
Nam Ly thần quân vội vàng khom người nói với Lục Châu, “Khẩn cầu Lục các chủ trả lại thần hoả cho Nam Ly Sơn!”
Hắn thà rằng bị chân hoả tra tấn ngày đêm cũng không muốn để vân đài rơi xuống. Vân đài là biểu tượng của Nam Ly Sơn, rất nhiều tu hành giả thích đến đây luận đạo. Không có vân đài, Nam Ly Sơn cũng chẳng khác gì những ngọn sơn phong khác.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn mây đen trên trời rồi nói: “Ngươi đã hứa hẹn với lão phu, hiện tại chân hoả đã bị lão phu hàng phục, sao có thể trả lại cho ngươi?”
Nam Ly thần quân đành phải khẩn cầu: “Nếu không có thần hoả, chỉ sợ Nam Ly Sơn sẽ… Ta biết mình đã hứa hẹn, chỉ muốn cầu xin Lục các chủ giúp ta chuyện này!”
Lục Châu nói: “Lão phu đâu có nói sẽ không giúp ngươi.”
Nam Ly thần quân vui mừng gật đầu: “Vậy thì tốt quá… Thần hoả…”
Huyền Dặc đế quân cau mày nói: “Nam Ly thần quân, ngươi đúng là bị thần hoả tra tấn không ít, đầu óc cũng không nhạy bén nữa rồi. Lục các chủ đồng ý giúp ngươi, đâu có nói sẽ trả thần hoả cho ngươi?”
“À…” Nam Ly thần quân lộ vẻ xấu hổ, “Là ta hiểu lầm.”
Lục Châu nhìn lên mây đen không ngừng hội tụ, giải thích một câu: “Đây là hiệu ứng do chênh lệch nhiệt độ.”
“Gì cơ?” Nam Ly thần quân nghi hoặc hỏi.
“Chuyện này khó giải thích rõ ràng. Ngươi cứ kiên nhẫn nhìn là được.”
Rào rào ——
Cơn mưa tầm tã trút xuống.
Nam Ly thần quân nghẹn ngào nói: “Đã rất nhiều năm nơi này không có mưa… Không ngờ thần hoả vừa đi, mưa lại tối tăm trời đất. Ông trời muốn diệt vong Nam Ly Sơn sao?”
Đám cây cỏ bên dưới đều bị nước mưa băng lãnh tàn phá, lung lay sắp đổ. Nam Ly thần quân nhíu mày thật chặt.
Nhưng Lục Châu lại thản nhiên nói: “Cơn mưa của điềm lành, có gì phải lo lắng?”
Chương 1954 Sau cơn mưa…
“Mưa điềm lành?” Nam Ly thần quân chẳng thấy có chút điềm lành nào ở đây, rõ ràng là cây cỏ đang bị tàn phá nặng nề.
“Không trải qua sóng gió, sao có thể thấy được cầu vồng?” Nước mưa không chạm được vào người Lục Châu. Hắn khoanh tay ngẩng đầu, ung dung cảm khái một câu.
“Nói rất hay!” Huyền Dặc đế quân cười nói, “Thần hoả biến mất chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cân bằng nơi này. Cũ không đi thì mới làm sao đến được, ngươi không nên lưu luyến quá khứ mà hãy hy vọng vào tương lai. Sau cơn mưa trời lại sáng thôi.”
Nam Ly thần quân nhìn lên không trung. Mưa to ồ ạt khiến trận pháp không ngừng lay động, vân đài giữa trời lung lay như sắp đổ tới nơi.
Trương Hợp thấy thế, mở miệng nói: “Sắp sập rồi sao?”
Nam Ly thần quân gắng gượng: “Sẽ không sập.”
“Trận pháp đang ba động kịch liệt, thần quân đúng là lạc quan. Dưới loại tình huống này không sập mới lạ đó.” Trương Hợp tiếp tục nói.
Nam Ly thần quân ho khan mấy tiếng.
Ổn định! Bình tĩnh!
“Sau cơn mưa sẽ gặp được cầu vồng!” Hắn kiên định nói.
Trương Hợp lại mắm muối đệm vào: “Sau cơn mưa cũng có thể bị lụt nha.”
“. . .”
Lục Châu quay đầu nhìn về phía Trương Hợp rồi liếc mắt nhìn Huyền Dặc đế quân. Đây là thủ hạ của ngươi? Đây là điện thủ Huyền Dặc điện? Loại người trò chuyện kiểu này có bằng hữu nổi không?
Huyền Dặc đế quân vội vàng mắng: “Đừng có nói bậy.”
Trương Hợp lập tức ngậm miệng lại.
Không biết qua bao lâu, cơn mưa dai dẳng rốt cuộc cũng tạnh. Đám người ngẩng đầu quan sát.
Vân đài tuy lay động nhưng vẫn không rơi xuống, chỉ là cầu vồng trong tưởng tượng không có xuất hiện.
Sau cơn mưa, Nam Ly Sơn là một mảnh hỗn độn.
“Trận pháp còn đang yếu bớt… chỉ sợ tình huống không ổn.” Trương Hợp lại không nhịn được mà tạt một chậu nước lạnh.
Nam Ly thần quân lại lần nữa khom người với Lục Châu: “Khẩn cầu Lục các chủ trả thần hoả về chỗ cũ.”
“Bây giờ nói còn quá sớm.”
Lục Châu đạp đất bay lên không trung, vọt về phía các vân đài trên Nam Ly Sơn.
Đám người Huyền Dặc đế quân, Nam Ly thần quân và Trương Hợp đều nghi hoặc nhìn Lục Châu, không biết hắn muốn làm gì.
Lục Châu lấy Trấn Thọ Thung lóng lánh kim quang ra rồi cắm xuống đất.
Oanh!
Nguyên khí cùng lực lượng Thiên Tướng truyền vào Trấn Thọ Thung, thần thông trị liệu phát ra sinh cơ bành trướng càn quét tứ phương. Kim liên nở rộ, vạn vật được khôi phục.
Lực lượng Thiên Đạo tuy ít ỏi nhưng đủ để phát huy tác dụng. Đám cây cỏ điêu tàn lập tức toả ra sinh cơ mãnh liệt, thụ mộc cấp tốc sinh trưởng.
“Hảo thủ đoạn!” Huyền Dặc đế quân thán phục nói.
“Đây là…” Ánh mắt Nam Ly thần quân trở nên phức tạp, “Sao ta cảm thấy… giống… giống ai ấy nhỉ?”
Huyền Dặc đế quân gật đầu nói: “Không sai. Lục các chủ chính là cao nhân bản đế quân gặp được khi đi ngao du ở Vô Tận Hải.”
Nam Ly thần quân gật đầu nói: “Chẳng trách.”
Chẳng trách Huyền Dặc đế quân lại có thái độ kính nể với Lục các chủ.
Trương Hợp cũng minh bạch, thì ra đại đế quân đã sớm biết thân phận của Lục Châu.
Lục Châu lật chưởng, Trấn Thọ Thung bay ra khỏi mặt đất, xông lên chân trời rồi xoay tròn. Lực lượng Thiên Tướng bắt đầu khôi phục trận pháp Nam Ly Sơn, lan tràn khắp phương viên trăm dặm.
Không bao lâu sau, vân đài đã được gia cố, trận pháp ổn định trở lại.
Lục Châu thu hồi Trấn Thọ Thung. Bầu trời cũng trở lại trong xanh như trước.
Mặt trời dần ngả về tây, từng đạo kim sắc quang mang rọi vào Nam Ly Sơn, chiết xạ thành cầu vồng rực rỡ.
Huyền Dặc đế quân và Nam Ly thần quân bay lên vân đài, quan sát tứ phương, trong lòng cảm khái vô cùng.
Đúng như Lục Châu nói, sau cơn mưa chính là cầu vồng. Mất đi thần hoả, Nam Ly Sơn sống lại một lần nữa, càng xinh đẹp và tươi tốt hơn trước.
Điều làm Nam Ly thần quân kinh ngạc nhất là nguyên khí trong Nam Ly Sơn lại càng thêm tinh thuần, nồng đậm gấp mấy lần lúc trước.
Hắn tham lam hít sâu mấy hơi, không nhịn được điều động nguyên khí tu hành, hô hấp thổ nạp. Quả nhiên kỳ kinh bát mạch tựa như được đả thông.
Lục Châu nói: “Ngươi có hài lòng không?”
“Hài lòng, rất hài lòng!” Nam Ly thần quân chắp tay thi lễ với Lục Châu: “Lục lão đệ, ta không biết nên nói gì để biểu đạt lòng biết ơn của mình…”
Huyền Dặc đế quân giơ tay lên ngăn lại: “Nam Ly thần quân, bản đế quân còn chưa dám gọi Lục các chủ là lão đệ, ngươi đúng là được đà lấn tới.”
“Vâng vâng vâng, Lục các chủ thứ lỗi.” Nam Ly thần quân đúng là muốn lôi kéo làm thân.
Lục Châu nói: “Vậy lão phu sẽ mang thần hoả đi.”
“À, ta chưa thỉnh giáo Lục các chủ lấy thần hoả đi để làm gì?” Nam Ly thần quân tò mò hỏi.
Lục Châu thành thật đáp: “Nam Ly Chân Hoả có thể dùng để gia tăng năng lực cho nghiệp hoả.”
Nam Ly thần quân sửng sốt nói: “Ngài muốn rèn luyện nghiệp hoả thành thần hoả? Việc có nắm giữ nghiệp hoả hay không là tuỳ thuộc vào thiên phú mỗi người, chỉ có người có nghiệp hoả mới sử dụng được thần hoả, nếu cưỡng ép sử dụng sẽ bị phản phệ rất nặng.”
Lục Châu gật đầu: “Ta biết.”
Huyền Dặc đế quân nói xen vào: “Nam Ly thần quân, cách nói của ngươi là đang hoài nghi năng lực của Lục các chủ?”
“Nào có, nào có.” Nam Ly thần quân liên tục lắc đầu.
“Hôm nay ta định nghỉ tạm một đêm ở đạo trường, không biết thần quân có tiện hay không?” Huyền Dặc đế quân hỏi.
Bây giờ trở về e là hơi trễ.
Nam Ly thần quân cười nói: “Đừng nói một đêm, các vị muốn ở lại mười ngày nửa tháng cũng được mà. Nam Ly Sơn cực kỳ hoan nghênh.”
“Được.”
. . .
Đêm xuống.
Trong đạo trường, Trương Hợp quỳ một gối xuống trước mặt Huyền Dặc đế quân: “Trương Hợp có chuyện muốn thỉnh cầu.”
Huyền Dặc đế quân và Lục Châu đang trò chuyện vui vẻ. Thấy biểu tình Trương Hợp nghiêm túc, Huyền Dặc đế quân bèn hỏi: “Có việc gì?”
“Hôm nay tận mắt nhìn thấy thủ đoạn và năng lực của Lục huynh, từ đáy lòng ta cảm thấy khâm phục vô cùng, cho nên… ta không còn mặt mũi nào để giữ chức vị điện thủ này nữa, ta nguyện ý phụ tá cho Lục huynh.” Trương Hợp nói.
Huyền Dặc đế quân nhướng mày nói: “Lúc trước ta đã nói về chuyện này rồi mà.”
Chương 1955 Đồ nhi bái kiến sư phụ
“Đúng là có nói qua, nhưng tu vi Lục huynh cao thâm, thủ đoạn ngập trời, vượt xa ta quá nhiều. Nếu ta còn mặt dạn mày dày giữ lấy chức vụ này, về sau gặp lại hai người của Xích Đế sẽ chỉ làm mất mặt Huyền Dặc điện thêm mà thôi.”
Huyền Dặc đế quân khẽ gật đầu. Trương Hợp không phải loại người giỏi về bày mưu nghĩ kế, nhưng hắn là kẻ đại nghĩa lại trung thành một mực.
Lục Châu nói: “Lão phu lại cảm thấy người trẻ tuổi thi triển hoá thân đánh bại ngươi có thể lĩnh trách nhiệm này. Nếu ngươi khăng khăng muốn từ chức, vậy để cho hắn đi.”
“? ? ?”
Trương Hợp giật mình, Huyền Dặc đế quân cũng sửng sốt.
Lục Châu nói tiếp: “Tuyệt đối không nên xem thường người này. Ngoài mặt hắn ngạo mạn không coi ai ra gì, lại trông có vẻ ương ngạnh phách lối như tên lưu manh không có giáo dưỡng, nhưng mà lòng dạ không xấu, lại rất thông minh giảo hoạt.”
Huyền Dặc đế quân cười nói: “Lục các chủ hiểu rõ người này như vậy? Xem ra hắn cũng là người thú vị.”
Trương Hợp không tình nguyện nói: “Ta vẫn cảm thấy Lục các chủ thích hợp hơn.”
Huyền Dặc đế quân lườm hắn một cái: “Đừng có vô lễ.”
Trương Hợp đành cúi đầu, không dám nói nữa.
Huyền Dặc đế quân phất tay: “Đừng nhắc tới chuyện này nữa.”
“Vâng.” Trương Hợp ngẩng đầu nói, “Ta còn có một câu, không biết có nên nói hay không?”
“Nói đi.”
“Dạo gần đây đế quân có gặp mặt Bạch Đế không?” Trương Hợp nói bóng nói gió.
Huyền Dặc đế quân nhướng mày mắng: “Cút.”
Trương Hợp thấy tình hình không đúng, vội cắp đít chạy khỏi đạo trường.
Chờ đám người lui ra hết, Huyền Dặc đế quân mới chắp tay nói với Lục Châu: “Ngài đừng giận hắn nhé.”
“Lão phu không có nhỏ nhen như vậy.”
“Vậy thì tốt quá. Ta không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa.” Huyền Dặc đế quân đứng dậy rời đi.
Nửa đêm.
Lục Châu lấy Đại Di Thiên Đại ra, dùng lực lượng Thiên Tướng áp chế Nam Ly Chân Hoả để mang nó ra ngoài.
Hắn vươn tay ra, nghiệp hoả xuất hiện. Nghiệp hoả và chân hoả từ từ hoà làm một thể.
Đây là phương pháp luyện hoá nghiệp hoả Lục Châu có được từ ký ức của Ma Thần. Ma Thần đương nhiên cũng có nghiệp hoả, hắn từng định đến Nam Ly Sơn lấy chân hoả đi nhưng bị chuyện khác làm cho chậm trễ, rốt cuộc chưa thể hoàn thành được bước này.
Hai ngọn hoả diễm chồng lên nhau, nghiệp hoả không ngừng được rèn luyện, toàn bộ quá trình diễn ra rất nhẹ nhàng, không tạo thành sóng xung kích nào.
Hôm sau, Lục Châu nói muốn ở lại thêm hai ngày.
Nam Ly thần quân càng ước gì được như thế. Vừa vặn hắn có thể nhân cơ hội này để quan sát sự ổn định của vân đài và trận pháp Nam Ly Sơn.
Hai ngày sau.
Màn đêm buông xuống.
Trong hai ngày này, Lục Châu không ngừng luyện hoá nghiệp hoả, rốt cuộc cũng hoàn thành.
Hắn cất Nam Ly Chân Hoả vào Đại Di Thiên Đại, vừa định đi ra ngoài đã thấy một hư ảnh bịt mặt từ bên ngoài lướt vào.
“Kẻ nào lớn mật như thế?” Lục Châu trầm giọng nói.
Hư ảnh xông vào đạo trường, lén lén lút lút như ăn trộm. Hắn tháo khăn che mặt ra, cấp tốc quỳ rạp xuống đất.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ!”
“Lão tứ?”
Loại phong cách làm việc kiểu này ngoài Minh Thế Nhân ra, Lục Châu chẳng nghĩ được tới ai khác.
“Hắc hắc.” Minh Thế Nhân ngẩng đầu cười.
Lục Châu nhướng mày. “Thật to gan, ngươi không sợ bị người khác phát hiện?”
“Không sao, đám người đó giá áo túi cơm lắm.” Minh Thế Nhân đang cười, gương mặt bỗng nhiên xụ xuống, quỳ gối tiến lại ôm chân Lục Châu, khóc lóc nói: “Sư phụ, đồ nhi còn tưởng là người đã chết thật rồi chứ!”
“Miệng chó không mọc được ngà voi mà.” Lục Châu vung chân đá hắn văng ra, ngồi xuống nói: “Không phải ngươi không muốn nhận vi sư sao?”
“Thiên địa làm chứng, đồ nhi chỉ đang diễn cho bọn hắn xem thôi. Nơi này là Thái Hư tai vách mạch rừng, đồ nhi không thể không cẩn thận.” Minh Thế Nhân nâng tay lên thề, “Đồ nhi lấy Ly Biệt Câu ra thề, nếu có nửa lời dối trá, để Ly Biệt Câu chém chết đồ nhi đi!”
“Được rồi, đừng nói mấy lời vô dụng nữa. Sao các ngươi lại tiến vào Thái Hư?” Lục Châu hỏi.
Minh Thế Nhân liền kể lại đầu đuôi sự việc, trong đó có nhắc tới Thất Sinh.
Lục Châu nghi hoặc lặp lại danh tự người này. “Thất Sinh…”
“Người này không biết là vô tình hay cố ý, lại cứ dẫn dắt chúng đồ nhi hiểu lầm hắn là lão thất phục sinh, ở trong bóng tối trợ giúp chúng đồ nhi. Kỳ thực kẻ này tâm cơ giảo hoạt, đuôi cáo còn chưa lộ ra đâu.” Minh Thế Nhân nói.
“Ngươi cho rằng hắn không phải lão thất?”
“Không thể nào là lão thất được!” Minh Thế Nhân tự tin nói, “Sư phụ, đồ nhi hiểu rất rõ lão thất.”
“Nếu hắn không phải lão thất thì vì sao lại muốn đưa các ngươi vào Thái Hư?”
“Một phần là để nịnh nọt Thái Hư, hiện tại hắn là chó săn của Minh Tâm Đại Đế. Một phần khác là muốn dùng danh nghĩa của chúng đồ nhi để lôi kéo ngài.” Minh Thế Nhân đưa ra suy đoán.
“Lôi kéo vi sư?”
“Người… không phải là Ma Thần sao? Sư phụ, người là nhân vật truyền kỳ, sao không nói cho chúng đồ nhi biết chớ? Từ nay về sau, đồ nhi chính là chó săn đệ nhất của người nha!” Minh Thế Nhân nắm tay thành quả đấm, “Về sau xem ai còn dám bắt nạt ta!”
“? ? ?”
Lục Châu cau mày quát lớn: “Ngươi chỉ có từng đấy tiền đồ?”
“Sư phụ, người là Ma Thần cao cao tại thượng. Lần này trở về có phải người muốn đoạt lại những thứ đã mất không?” Minh Thế Nhân cười tí tởn nói.
Lục Châu lắc đầu. “Chí của vi sư không ở đây.”
Minh Thế Nhân lộ ra biểu tình tiếc nuối.
Lục Châu hỏi sang chuyện khác: “Những người khác thì sao?”
“Đai sư huynh và nhị sư huynh ở chỗ Thanh Đế rất tiêu dao khoái hoạt, đồ nhi nghe nói bọn hắn muốn tranh vị trí điện thủ Huyền Dặc điện nên lần này mới chủ động xin Xích Đế đến đây, vài ngày nữa hẳn là bọn hắn sẽ trực tiếp đến Huyền Dặc điện. Ngũ sư muội và lục sư muội ở chỗ Bạch Đế e là không ổn…”
“Ồ?” Lục Châu nhíu mày.
“Bạch Đế và Thất Sinh có quan hệ rất tốt. Loại người tâm cơ giảo hoạt như Thất Sinh chẳng phải thứ gì tốt, hai vị sư muội tâm tính đơn thuần, sợ là sẽ bị Bạch Đế lấn át.”
“Bạch Đế sẽ không ngu xuẩn như vậy.” Lục Châu nói, “Dù sao các nàng cũng là Chí Tôn tương lai.”
“Cũng đúng.” Minh Thế Nhân tiếp tục nói, “Lão bát cùng đến Thánh Điện với Thất Sinh. Sư phụ… đồ nhi có câu này không biết có nên nói hay không.”