Thôi vậy, có còn hơn không, Lục Châu đành cất kỹ viên đá rồi nhìn lại giao diện thẻ đạo cụ.
Từ sau khi thăng cấp Hệ thống, Lục Châu vẫn chưa nghiêm túc xem thử thẻ đạo cụ mới có gì khác biệt. Sau khi mở rộng quyền hạn sử dụng thì có ưu việt gì hơn?
Lục Châu mở ra xem.
Ngoại trừ Thẻ Nguỵ Trang và Thẻ Dịch Dung được đưa vào thương thành để mua thêm thì không xuất hiện thêm loại thẻ mới nào.
Quá hố!
Vậy thì gia tăng quyền hạn cũng chỉ áp dụng với Thiên thư?
Lục Châu đóng giao diện Hệ thống lại, không vội vàng mua Kim Liên Khai Diệp. Nơi này là Đại Chính Cung, khai diệp ở đây rất dễ dẫn tới những phiền toái không cần thiết.
Lục Châu nhắm mắt lại định lĩnh hội Thiên thư, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ…
Có người đến gần?
Lục Châu tiếp tục thi triển lực lượng phi phàm của Thiên thư. Tiếng bước chân kia dường như đang đi qua đi lại trên bậc thềm ngoài đại điện, không giống như gian tế hay dị tộc.
Lục Châu mở rộng phạm vi sử dụng của thần thông thính lực, lực lượng phi phàm màu xanh nhạt quanh quẩn bên tai hắn.
Phạm vi thính lực mở rộng từ Đại Chính Cung đến Trường Thanh Cung gần đó, rồi lại tiếp tục mở rộng…
Khi Lục Châu còn định thử nghiệm điểm cực hạn của thính lực thì, ônggg —— Bên tai Lục Châu vang lên tiếng ù của gió, sau đó mọi âm thanh đều im bặt lại.
Lục Châu mở to mắt, lẩm bẩm: “Thần thông thính lực còn bị hạn chế?”
Phạm vi bao trùm không quá lớn, chỉ lớn cỡ hoàng cung mà thôi. Đương nhiên tu hành giả thông thường đều không làm được tới mức này. Nhưng đây là thần thông Thiên thư!
“Chẳng lẽ phải tiếp tục đề thăng quyền hạn mới có thể sử dụng toàn bộ?”
Hơn nữa Lục Châu phát hiện thần thông này cực kỳ hao tốn lực lượng phi phàm.
“Thôi, tiếp tục lĩnh hội Thiên thư vậy.” Lục Châu không định sử dụng lại thần thông gân gà này.
Đúng lúc đó, bên ngoài đại điện chợt truyền đến âm thanh: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Lục Châu nghe được giọng nói quen thuộc đã biết là ai đến.
“Vào đi.”
Diệp Thiên Tâm mặc bạch y chậm rãi bước vào đại điện. Lục Châu mở mắt ra nhìn nàng. “Có chuyện gì?”
Diệp Thiên Tâm khom người nói: “Trong lòng đồ nhi có nghi vấn, muốn được thỉnh giáo sư phụ.”
“Nói đi.”
“Gần đây dù thương thế đồ nhi đã khôi phục nhưng khi làm việc vẫn luôn cảm thấy quá sức.” Diệp Thiên Tâm nói.
“Sinh cơ trong cơ thể ngươi bị Phù Ấn Kim Long hút đi, đương nhiên sẽ cảm thấy vô lực.”
Lục Châu đã lựa lời mà nói. Nếu là ăn ngay nói thật thì chính là, ngươi già rồi đó. Nhưng hắn không nói như vậy.
Diệp Thiên Tâm nói: “Theo lý luận tu hành hiện tại, sau khi đột phá có phải chúng ta sẽ được tăng thêm tuổi thọ không?”
“Đúng là như vậy.” Lục Châu gật đầu.
“Nếu đồ nhi khai cửu diệp có phải cũng sẽ được tăng thọ không?” Diệp Thiên Tâm ngẩng đầu nhìn sư phụ.
Nàng biết câu hỏi của mình rất lớn mật, chuyện về cửu diệp không phải ai cũng có lòng dạ truyền dạy cho người khác.
Lục Châu cũng nhìn nàng vài lần, trầm mặc một lát rồi nói: “Có thể tăng thọ. Ngươi đang tìm phương pháp tấn thăng cửu diệp?”
Diệp Thiên Tâm quỳ xuống, khẩn trương đáp: “Đồ nhi không dám đòi hỏi quá đáng.”
“Ngươi đã trở về sư môn, vi sư đương nhiên phải dạy dỗ ngươi thật tốt. Ngươi hỏi là bổn phận của ngươi, vi sư đáp cũng là bổn phận của vi sư. Không cần phải câu nệ như thế, đứng lên đi.” Lục Châu thản nhiên nói.
Độ trung thành +1%.
[Ting — chỉ đạo và dạy dỗ Diệp Thiên Tâm, thu hoạch được 500 điểm công đức.]
Diệp Thiên Tâm ngẩng đầu lên, trong mắt rõ ràng có một tia cảm động.
“Gần đây đồ nhi vẫn đang do dự.” Diệp Thiên Tâm tâm sự.
“Nói vi sư nghe.”
“Đồ nhi định trảm kim liên.” Diệp Thiên Tâm thành thật nói.
Lục Châu không mấy bất ngờ trước vấn đề này. Tu hành giả đã lên tới bát diệp có mấy ai không mong muốn bước vào cửu diệp?
“Bát diệp trùng tu lại từ nhất diệp, ngươi có cam lòng không?” Lục Châu hỏi.
“Có nhị sư huynh làm gương, có sư phụ đưa lối dẫn đường, sao đồ nhi có thể sợ hãi.”
Lục Châu vuốt râu nói: “Nhưng vi sư nghĩ là không cần.”
Diệp Thiên Tâm nghi hoặc hỏi: “Ý của sư phụ là…?”
“Dị thú Thừa Hoàng được ghi chép trong cổ tịch, có thể giúp tu hành giả sống đến hai ngàn tuổi… Có lẽ đây chính là phương pháp tấn thăng cửu diệp của riêng ngươi.”
Diệp Thiên Tâm nhớ lại từng chuyện xảy ra dưới đáy vực, đúng là tràn ngập sắc thái truyền kỳ không thể miêu tả nổi, có rất nhiều việc không thể giải thích theo lẽ thường.
Trước khi gặp được Thừa Hoàng, nàng thậm chí cho rằng nó không tồn tại.
Lục Châu tiếp tục nói:
“Kim liên hấp thu thọ mệnh, đây là chuyện mà cả tu hành giới đều công nhận. Nếu có thể thoả mãn được kim liên thì sẽ vượt qua đại nạn bát diệp. Chỉ là tuổi thọ con người nhiều nhất chỉ có một ngàn năm nên cho đến nay vẫn chưa có ai đột phá đại nạn cả.”
“Đồ nhi hiểu được. Thế nên sư phụ chính là vị cửu diệp đệ nhất đương thời.” Diệp Thiên Tâm đáp.
Khụ khụ.
Ngoài mặt Lục Châu tỏ ra thấu hiểu tất cả nhưng trong lòng lại rất bất đắc dĩ. Kim liên cần hấp thu bao nhiêu năm tuổi thọ mới tấn thăng lên cửu diệp, lão phu thật sự không biết rõ…
Cũng may tu hành giới không vì việc Lục Châu là cửu diệp mà nghĩ nhiều, tuyệt đại đa số mọi người đều đi theo con đường trảm kim liên.
“Thế nhưng Thừa Hoàng lại ẩn sâu trong Nguyệt Quang Lâm Địa, dưới đó có rất nhiều dị thú, cho dù là bát diệp cũng rất khó sống sót.” Diệp Thiên Tâm thở dài.
“Thừa Hoàng vốn thuộc về Bạch Dân, bí mật của nó chỉ có ngươi mới tìm ra được.”
“Đồ nhi minh bạch!”
[Ting — chỉ đạo Diệp Thiên Tâm, thu hoạch được 500 điểm công đức.]
Lục Châu gật đầu. “Bích Hải Triều Sinh Quyết học đến đâu rồi?”
Diệp Thiên Tâm vội nói: “Đồ nhi cả gan, cầu sư phụ chỉ giáo.”
“. . .”
Cái miệng này của lão phu đúng là muốn ăn đòn! Lực lượng phi phàm không còn bao nhiêu đâu mà đòi thể hiện.
Đúng lúc này, Chư Hồng Cộng từ bên ngoài chạy tọt vào, hộc tốc nói: “Sư phụ, thất sư huynh gửi phi thư!”
“Đọc đi.”
Chư Hồng Cộng mở phi thư ra đọc nhỏ: “Sư phụ, chuyện ở Thần Đô hẳn là rất thuận lợi, đồ nhi tin rằng sư phụ có thể giải quyết ổn thoả mọi việc. Đồ nhi hiện đang châm ngòi ly gián đám người Nhu Lợi, Lương Châu có đồ nhi toạ trấn, sư phụ cứ yên tâm. Ngoài ra, đồ nhi còn nhận được một tin tức quan trọng: đế sư Đại Viêm rất có thể vẫn còn sống, hiện đang ở tại các nước dị tộc.”
Chương 712 Vô đề
Nghe xong tin tức này Lục Châu cũng không thấy bất ngờ. Trước đó hắn đã cho rằng đế sư Đại Viêm còn sống, chuyện của nữ tử họ Lạc và hồng liên sớm muộn gì cũng sẽ có manh mối. “Bảo hắn tiếp tục điều tra.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Chư Hồng Cộng khom người nhìn thoáng qua Diệp Thiên Tâm rồi cười hắc hắc: “Sư phụ, đồ nhi cũng có một vấn đề muốn xin sư phụ giải đáp cho.”
“Có lòng ham học đó là chuyện tốt…” Lục Châu cũng rất vui vẻ, nếu dạy dỗ đám đồ đệ nên người thì điểm công đức thu được sẽ nhanh hơn tự mình tu luyện rất nhiều.
“Gần đây không hiểu vì sao… đồ nhi luôn cảm thấy có người đang theo dõi đồ nhi.”
Thần Đô đã ổn định, Hoàng thành thái bình, ai còn dám theo dõi Chư Hồng Cộng?
Lục Châu nói: “Ngươi chắc chắn có người theo dõi mình?”
Phịch!
Chư Hồng Cộng lập tức quỳ xuống rồi dịch lên phía trước, sau đó ngoẹo đầu nhìn Diệp Thiên Tâm: “Sư tỷ xích ra chút đi, tỷ đang cản đường đệ dập đầu với sư phụ nè.”
Diệp Thiên Tâm: “? ? ?”
Chư Hồng Cộng hùng hồn nói: “Sư phụ, ngài không biết đó chứ, đồ nhi ở Mãnh Hổ sơn trại mấy năm, thứ am hiểu nhất chính là tính cảnh giác.”
Diệp Thiên Tâm kinh ngạc: “Cảnh giác?”
“Cũng có thể gọi là trực giác… Mấy ngày nay đồ nhi luôn cảm thấy có người theo dõi mình, nhưng bọn hắn chỉ quan sát từ xa. Sư phụ, đồ nhi nghe người ta nói đám fan cuồng có thể làm ra rất nhiều hành vi điên cuồng khác người. Loại chuyện này đồ nhi nên làm như thế nào đây?”
Lục Châu, Diệp Thiên Tâm: “. . .”
Diệp Thiên Tâm cảm thấy không khí có hơi xấu hổ, bèn khom người cáo từ: “Sư phụ, đồ nhi xin lui xuống trước.”
“Đi đi.”
Sau khi Diệp Thiên Tâm rời đi, Lục Châu nhìn Chư Hồng Cộng đang quỳ dưới đất, khẽ hỏi: “Là ở Hoàng thành hay là Thần Đô?”
“Có đôi khi trong Thần Đô, cũng có khi ở trong hoàng cung.” Chư Hồng Cộng nói.
“Tối nay ngươi ở lại đây, bên cạnh vi sư.”
“Á?” Chư Hồng Cộng sững sờ.
Không phải nên khen mị lực cá nhân của mình quá mạnh, đồng thời khuyên bảo mình không nên kiêu ngạo, phải tiếp tục cố gắng sao?
“Ngươi có ý kiến gì?” Ánh mắt Lục Châu trở nên thâm thuý.
“Dạ không không, không có ý kiến… tạ ơn sư phụ!” Chư Hồng Cộng lệ rơi đầy mặt.
Lục Châu chỉ tay về phía tấm bồ đoàn bên cạnh. “Vậy thì cùng tu hành với vi sư.”
“. . .”
Chư Hồng Cộng khóc không ra nước mắt, đành miễn cưỡng ngồi xếp bằng trên tấm bồ đoàn.
Lục Châu liếc mắt nhìn hắn khiển trách: “Ngồi thẳng người lên, tâm bình khí hoà, tập trung tinh thần.”
“ Vâng.” Chư Hồng Cộng ngồi thẳng người dậy, sống lưng thẳng tắp. “Sư phụ… đồ nhi đột nhiên cảm thấy kẻ rình rập kia không thể làm gì được đồ nhi, hay là để đồ nhi tự đi xử lý hắn?”
Lục Châu không mở mắt mà uy nghiêm nói: “Làm càn.”
“. . .” Chư Hồng Cộng run rẩy không dám động nữa.
[Ting — dạy dỗ Chư Hồng Cộng, thu hoạch được 200 điểm công đức.]
. . .
Màn đêm buông xuống.
Lục Châu ngồi yên không hề nhúc nhích, toàn thân đã tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Chư Hồng Cộng ngồi xếp bằng không được thoải mái, thỉnh thoảng lại uốn éo vặn người, sống lưng mỏi nhừ. Đến đêm khuya, con hàng này dứt khoát nhắm mắt ngủ.
Lục Châu khẽ mở mắt nhìn thoáng qua rồi tiếp tục lĩnh ngộ, không thèm quan tâm.
Một đêm trôi qua, không hề có kẻ nào can đảm lại gần hoặc theo dõi Chư Hồng Cộng.
Sáng sớm hôm sau.
Lục Châu mở mắt ra, lực lượng phi phàm đã tăng lên không ít.
Hắn nhìn sang bên cạnh, phát hiện Chư Hồng Cộng đang ngủ say như lợn, tiếng ngáy vang trời, thậm chí còn chảy nước bọt ướt cả bồ đoàn.
Lục Châu tức điên. Đệ tử Ma Thiên Các mà lại thế này à?
“Đồ hỗn trướng!”
“Á?!”
Chư Hồng Cộng giật mình tỉnh lại, vội vàng lau đi nước bọt, quỳ xuống đất nói: “ Sư phụ, chào buổi sáng ạ!”
“Ngươi đã không có lòng tu luyện thì ra ngoài chơi đi. Nếu gặp phải gian tế dị tộc, cứ tiền trảm hậu tấu.”
Chư Hồng Cộng vui mừng quá đỗi, vội bái tạ: “Sư phụ anh minh! Đồ nhi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Khi Chư Hồng Cộng đứng lên, Lục Châu liếc nhìn về phía cổ áo sau lưng Chư Hồng Cộng, nơi đó có một đạo ấn ký đang phát sáng, nhưng rất nhanh đã trở nên ảm đạm rồi biến mất.
Ấn ký bình thường sẽ thi triển lên cơ thể đối phương, rất dễ bị người phát hiện, cũng dễ dàng bị xoá mất.
Ấn ký cao cấp như Thiên Sư Đạo thường sẽ dùng phù chỉ giấu ở một nơi nào đó trên người đối phương, đương nhiên khả năng bại lộ cũng không nhỏ.
Nhưng thủ đoạn khắc hoạ ấn ký lên quần áo đối phương cần người thi triển có thủ đoạn rất cao minh, ít nhất phải đến gần đối tượng để khắc hoạ, tu vi càng không thể xem thường. Loại phương pháp này không giống của tu hành giả Đại Viêm.
“Sư phụ, đồ nhi cáo lui.” Chư Hồng Cộng khom người nói.
“Chờ một chút.”
Lục Châu đi đến bên cạnh Chư Hồng Cộng, đưa tay vỗ vào vai hắn một cái, một đạo ấn ký nhàn nhạt xuất hiện.
“Đi đi.” Lục Châu nói.
Độ trung thành của Chư Hồng Cộng +2%.
Cảm động quá đi! Sư phụ đúng là quan tâm đồ đệ hơn xưa rất nhiều nha!
“Đồ nhi cáo lui!”
Chờ Chư Hồng Cộng rời khỏi Hoàng thành, Lục Châu mới nhàn nhã đi theo.
Trên đường đi, cấm vệ quân và cao thủ đại nội đều không ai ngăn cản.
Ra khỏi Hoàng thành, Lục Châu tìm một nơi không người rồi lấy ra một tấm Thẻ Dịch Dung, bóp nát ngay tại chỗ.
Lục Châu cảm giác được da thịt trên gương mặt già nua của mình bắt đầu chuyển động, một lát sau mới đỉnh chỉ.
Lục Châu nâng tay sờ sờ mặt, cảm giác da mặt trở nên căng tràn sức sống hơn. Trông Lục Châu lúc này trẻ tuổi hơn một chút, mái tóc cũng đen thêm một phần, nhưng cuối cùng vẫn là bộ dạng của một ông lão.
Hẳn là tấm Thẻ Dịch Dung này căn cứ vào tuổi thọ sau khi nghịch chuyển để tiến hành dịch dung?
Là một người xuyên không, trước đây Lục Châu cũng là một thanh niên trai tráng, nếu nói không muốn mình trẻ lại thì chắc chắn là dối lòng…
Thẻ Nghịch Chuyển không đủ dùng cũng không sao, cứ từ từ mà thu thập, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày hắn trẻ lại. Nhưng tấm Thẻ Dịch Dung này chẳng cho hắn một cơ hội được trẻ lại lấy một lần, đúng là tức không chịu nổi mà.
Có điều bây giờ không phải là lúc so đo tính toán mấy chuyện này.
Lục Châu bước đi trên đường phố Thần Đô, cảm ứng được ấn ký trên người Chư Hồng Cộng nên không hề vội vã, chỉ thản nhiên bước đi.
Chương 713 Vô đề
Tốc độ trùng kiến của Thần Đô phải nói là cực nhanh. Chỉ mới mấy ngày, từ một mảnh phế tích nay đã trở nên rực rỡ hẳn lên, xung quanh lại còn có đông đảo tu hành giả bay tới bay lui… Có lẽ do đang trong quá trình trùng tu nên Hoa Trọng Dương cho phép tu hành giả được phi hành trong thành, khiến cho Thần Đô trở nên rất có sức sống.
Không bao lâu sau, Lục Châu đã cảm nhận được ấn ký rõ rệt, bèn bước đi nhanh hơn. Rốt cuộc nhìn thấy Chư Hồng Cộng đang tản bộ trên đường phố với dáng vẻ buồn bực và lười biếng.
Lục Châu biết rõ tính nết lão bát nên không lấy làm lạ, chỉ quay đầu nhìn bốn phía, trong lòng thầm nghĩ kẻ theo dõi kia đang ẩn nấp ở đâu.
Lục Châu tiếp tục đi theo sau.
Đi không biết bao lâu, cuối cùng cũng tới một khu vực vắng người trong Thần Đô, mà người theo dõi vẫn chưa xuất hiện.
“Chẳng lẽ do lão phu quá nhạy cảm? Nhưng ấn ký đó…”
Ngay khi Lục Châu đang nghi hoặc, một vị nam tử trung niên lưng hơi còng đột nhiên bước ra chắn đường Chư Hồng Cộng.
Chư Hồng Cộng cau mày nói: “Đừng cản đường ta.”
Nam tử trung niên bỗng mở miệng: “Ta muốn mời ngài đi cùng ta một chuyến.”
Chư Hồng Cộng lập tức lui về sau một bước: “Ồ… ta biết rồi, ngươi là kẻ vẫn luôn theo dõi ta có đúng không?!”
“Ta thật không còn cách nào khác… Thần Đô nhiều người lộn xộn, ta không thể không ra hạ sách này.”
“Ngươi theo dõi ta nhiều ngày như vậy, hẳn phải biết ta là ai chứ?” Chư Hồng Cộng ưỡn ngực nói, “Nói ra chắc hù chết ngươi!”
“. . .”
“Ta chính là bát tiên sinh Chư Hồng Cộng của Ma Thiên Các đây! Sợ rồi chứ gì? Còn không nhanh chóng quỳ xuống dập đầu nhận sai đi? Nhưng ta lòng dạ từ bi, sẽ tha thứ cho ngươi. Dù sao ta cũng hiểu nỗi lòng đám fan cuồng các ngươi lắm.” Chư Hồng Cộng hếch mũi.
Ánh mắt nam tử trung niên nhìn Chư Hồng Cộng đầy phức tạp, khẽ lắc đầu. Sao cứ cảm thấy hắn hơi bị ngốc nhỉ…
“Thật xin lỗi, mời ngài đi cùng ta một chuyến. Đợi đến khi ngài gặp chủ nhân thì mọi chuyện sẽ sáng tỏ.”
“Hử? Ngươi không sợ?”
Nam tử trung niên đột nhiên xuất thủ, hai ngón tay mang theo cương khí đánh ra với tốc độ cực nhanh. Đây là cao thủ! Lão bát chuyến này phải chịu thiệt rồi.
Lục Châu nín hơi ngưng thần, thu liễm khí tức toàn thân.
Khi nam tử trung niên cho rằng mình có thể chạm vào Chư Hồng Cộng thì hắn đột nhiên bộc phát Cửu Kiếp Lôi Cương!
Oanh!
Nam tử trung niên bị chấn phải lùi lại ba bước, khẽ nhíu mày. “Hả?”
Cửu Kiếp Lôi Cương bạo phát với uy lực rất thích hợp, ngay cả Lục Châu cũng không ngờ được con hàng này bình thường lười nhác vậy mà cũng biết giấu tài.
Chư Hồng Cộng trợn mắt nói: “Dám đánh lén ta hả?”
Nam tử trung niên không tiếp tục động thủ, một khi phát sinh chiến đấu thì sẽ tạo ra động tĩnh lớn. Hắn buông tay xuống nói:
“Ta thật sự không có ác ý, chỉ muốn mời ngài đến gặp chủ nhân nhà ta một lần.”
“Không thích, ta rất bận.”
“Bát tiên sinh, ngài không đi thật sao?”
“Còn không cút thì ta sẽ hô cứu mạng đó!”
Vù!
Đúng lúc này, thân ảnh Lục Châu loé lên với tốc độ nhanh như tia chớp, chỉ trong một hơi thở đã vọt tới giữa hai người, tung ra một chưởng, bàn tay được lam quang bao bọc lấy.
Một chưởng này không đánh về phía nam tử trung niên mà là… Chư Hồng Cộng.
Ầm!
Chư Hồng Cộng chợt cảm thấy trời đất quay cuồng, chỉ tay về phía trước nói: “Đánh lén… lão tử… Ngươi, ngươi… xong đời, sư phụ ta… không phải… đèn cạn dầu đâu.”
“. . .”
Lục Châu chưởng xong lại cảm thấy có phải chưởng này của mình hơi nhẹ rồi không?
Chư Hồng Cộng gắng gượng nói xong, hai mắt nhắm tịt, ngoẹo đầu ngã xuống đất.
Lục Châu đứng bên cạnh Chư Hồng Cộng, nhìn sang hai bên đường rồi nói: “Thừa dịp không có ai, mang lão phu đến gặp gia chủ của ngươi đi.”
Đây chính là nguyên nhân Lục Châu ra tay với Chư Hồng Cộng.
Với bản sự của Chư Hồng Cộng, nếu hắn thật sự giấu tài thì nam tử trung niên này e là không bắt được hắn. Nhưng từ lời của đối phương thì rõ ràng sau lưng kẻ này còn có người chủ mưu. Nếu thật sự đánh nhau thì nam tử trung niên có thể sẽ kiêng kỵ, thà chết cũng không dám để lộ ra danh tính kẻ đứng sau lưng mình.
Huống hồ gì Lục Châu cảm thấy nam tử trung niên không có sát tâm với Chư Hồng Cộng.
Quả nhiên nam tử trung niên lui về sau một bước. “Ngươi là ai?”
“Lão phu họ Lục.” Lục Châu thành thật đáp. Trên đời này còn ai thành thật bằng lão phu?
“Đa tạ Lục lão tiên sinh đã ra tay giúp đỡ. Mong Lục lão tiên sinh giao hắn cho ta.” Nam tử trung niên nói.
“Giao cho ngươi cũng được, nhưng phải trả lời mấy câu hỏi của lão phu.”
“Mời Lục lão tiên sinh nói.”
“Ngươi tên gì?”
“Giang Phó.”
“Ngươi mang hắn đi làm gì?” Lục Châu hỏi.
“Lục lão tiên sinh chắc hẳn đã hiểu lầm, chúng ta chỉ là người quen lâu ngày không gặp chứ không có ý gì khác.” Giang Phó nói.
“Nếu chỉ có như thế, e là lão phu không thể giao hắn cho ngươi… Chẳng bằng lão phu giết hắn để dương danh tu hành giới.”
“. . .”
Lúc này Chư Hồng Cộng đột nhiên trở mình, ngón tay chỉ lên không trung, mơ mơ hồ hồ nói: “Ai, ai… ai dám đụng đến ta… sư phụ ta… sư phụ ta tuyệt không phải đèn… đèn đã cạn dầu…”
Ầm! Lục Châu đá vào mông hắn một cước. Đồ hỗn trướng, ngươi dám nói xấu sau lưng lão phu!
“Đừng đừng đừng…” Giang Phó còn tưởng rằng đối phương muốn hạ tử thủ, bèn lập tức xua tay. “Ngàn vạn lần đừng giết hắn! Có chuyện gì chúng ta từ từ nói!”
“. . .”
“Lục lão tiên sinh cần gì phải làm khó hắn. Ngài không sợ Ma Thiên Các tìm ngài gây phiền phức sao? Huống hồ gì nơi này là Thần Đô, gây ra động tĩnh chắc chắn sẽ khiến U Minh Giáo chú ý tới.” Giang Phó nói.
“Ngươi sợ Ma Thiên Các?” Lục Châu hỏi lại.
“Sợ thì không hẳn, chẳng qua là ta kính trọng bọn họ…” Giang Phó nói, “Như vầy đi, ngài mang theo hắn đến gặp chủ nhân của ta thì sẽ hiểu được thôi.”
Lão phu cầu còn không được đây!
Lục Châu lạnh nhạt nói: “Được. Vậy ngươi dẫn đường.”
. . .
Lát sau, trong một sân viện bí mật ở Thần Đô.
“Mời.”
Giang Phó mang theo Lục Châu và Chư Hồng Cộng đang hôn mê bước vào trong sân, lập tức có năm tên tu hành giả trẻ tuổi bước ra nhìn bọn họ.
Lục Châu liếc mắt nhìn đám người rồi đặt Chư Hồng Cộng xuống đất.
Chương 714 Vô đề
Giang Phó khom người nói với người trong phòng: “Thánh chủ, người đã đến.”
“Rất tốt.” Trong phòng truyền ra một giọng nói già nua trầm thấp lộ vẻ mệt mỏi.
Kèn kẹt ——
Lục Châu đứng chắp tay sau lưng nhìn về phía cửa phòng, thầm đoán xem kẻ chủ mưu theo dõi Chư Hồng Cộng rốt cuộc là ai. Là đế sư Đại Viêm? Là người của thập đại danh môn đang ngấp nghé Ma Thiên Các? Hay là một tên fan cuồng như lời Chư Hồng Cộng nói?
Cửa mở ra, bên ngưỡng cửa xuất hiện một lão giả tóc xám trắng với tấm lưng còng.
Khi người nọ vừa xuất hiện, hai mắt Lục Châu toả sáng… Thì ra là ngươi, lão gia hoả này! Tính ra thì mối quan hệ giữa Cơ Thiên Đạo và lão già này không hề cạn, đây chính là Thánh chủ Cổ Thánh Giáo Chư Thiên Nguyên đã lui về ở ẩn từ lâu.
Nhưng trước mắt không phải là lúc để hồi tưởng, hơn nữa Lục Châu vẫn phải giả vờ như không biết hắn là ai để xem lão gia hoả này rốt cuộc muốn làm gì.
“Bái kiến Thánh chủ!”
Đám người khom lưng hành lễ. Giang Phó lên tiếng giới thiệu: “Thánh chủ, vị này là Lục lão tiên sinh, nhờ có ngài ấy giúp đỡ đánh ngất thiếu chủ nên thuộc hạ mới có thể mang thiếu chủ về.”
Xưng hô không tệ. Lục Châu âm thầm gật đầu.
Lão nhân được gọi là Thánh chủ nhìn về phía Chư Hồng Cộng đang nằm im như lợn chết dưới đất, nhướng mày nói:
“Ta đã biết bái tên đó làm thầy sẽ không có kết cục gì tốt mà! Nhìn bộ dạng của nó xem, chẳng có vẻ gì là giống với Thánh chủ Cổ Thánh Giáo là ta cả!”
Sau khi khinh bỉ một phen, Thánh chủ Chư Thiên Nguyên nhìn sang Lục Châu, nghi hoặc hỏi: “Ngươi không có vẻ gì là sợ hãi nhỉ?”
“Vì sao phải sợ?” Lục Châu hỏi.
Chư Thiên Nguyên nhìn Lục Châu đầy dò xét, sau đó gật đầu nói: “Thú vị đấy.”
Lúc này Giang Phó cũng lên tiếng: “Lục lão tiên sinh, thật không dám giấu diếm, vị bát tiên sinh Ma Thiên Các này chính là con ruột của Thánh chủ chúng ta.”
Nói nhảm. Lão phu vừa nhìn thấy hắn đã biết rồi.
Nhưng Lục Châu vẫn phải gật gù. “Thì ra là thế.”
“Thế nên ngài không thể giết thiếu chủ được.” Giang Phó nói thêm.
“Chẳng trách ngươi lại ngăn cản ta ra tay.”
Thánh chủ Chư Thiên Nguyên nói: “Ngươi vốn có ý muốn giúp đỡ, chuyện này không ai nợ ai. Giang Phó, tiễn vị lão tiên sinh này rời đi.”
“Chờ một chút.” Lục Châu bỗng nói.
“Còn có việc gì?”
“Lão phu có hơi tò mò… Nếu Chư Hồng Cộng là đệ tử Ma Thiên Các, vì sao ngươi không tìm tới tận cửa bái phỏng viếng thăm mà lại phái người lén lút theo dõi hắn làm gì?” Lục Châu hỏi. Chưa làm rõ ràng mọi chuyện thì sao có thể rời đi. Hơn nữa lão gia hoả này rõ ràng là không muốn đến gặp Cơ Thiên Đạo.
Chư Thiên Nguyên đáp: “Lục lão tiên sinh, ngươi quản hơi nhiều rồi đó.”
“Dù sao người này là do lão phu mang tới, lão phu đương nhiên phải hỏi cho rõ ràng.” Lục Châu nói.
Chư Thiên Nguyên nhíu mày: “Chuyện của Cổ Thánh Giáo mà ngươi cũng muốn nhúng tay?”
“Đây không phải là đáp án lão phu muốn nghe.”
Câu trả lời này càng khiến Chư Thiên Nguyên nghi hoặc. Hắn lại lần nữa dò xét Lục Châu. “Tu vi không tệ, chẳng trách lại ăn to nói lớn thế này… Nghe Giang Phó nói ngươi còn muốn giết khuyển tử?”
“Ma đầu chẳng lẽ không nên giết?” Lục Châu cố ý nói.
“Trước khác nay khác. Tuy rằng ta không mấy thích Cơ lão ma, nhưng hắn vẫn là đệ nhất cửu diệp đương thời. Thế giới này vốn là cường giả vi tôn, hắn dùng sức một người để nâng Thái Hư Kính, chiếu rọi thương sinh, giết dị tộc, trừ man di. Về điểm này ta rất bội phục hắn… Đại đệ tử Vu Chính Hải của hắn còn hết lòng vì thiên hạ, liều mình bảo vệ lão bách tính. Chẳng lẽ những việc này không đáng để ngươi tôn trọng?” Chư Thiên Nguyên nói.
Vừa nói xong, Chư Hồng Cộng dưới đất cũng đã tỉnh lại. Hắn giật mình đứng bật dậy nhìn xung quanh.
Giang Phó khom người hành lễ: “Thiếu chủ!”
Chư Hồng Cộng nhìn trái nhìn phải. “Cái gì mà thiếu chủ? Đây là đâu? Vừa rồi ai đánh ngất ta? Đúng là đồ không biết xấu hổ, có giỏi thì đừng đánh lén, bước ra đây cùng ta đánh tay đôi nè!”
Lục Châu: “. . .”
Nghiệt đồ này, đúng là lão phu đã ra tay quá nhẹ.
“Thiếu chủ bớt giận! Thánh chủ đã đợi người rất lâu rồi.” Giang Phó nhắc nhở.
Chư Hồng Cộng ngẩng đầu nhìn lướt qua Lục Châu rồi nhìn đến Chư Thiên Nguyên đứng trước cửa phòng.
Các tu hành giả trẻ tuổi xung quanh đều đồng loạt quỳ xuống: “Bái kiến thiếu chủ!”
Chư Hồng Cộng đờ mặt ra.
Chư Thiên Nguyên kích động bước tới nói: “Nhi tử của ta… chắc con đã chịu không ít khổ cực với Cơ lão ma, nhìn xem con gầy thành thế này đây!”
Lục Châu: “. . .”
Trong mười tên đồ đệ, chỉ có Chư Hồng Cộng là béo tròn nhất, ăn ngon ngủ kỹ nhất. Chư Thiên Nguyên sao có thể không biết xấu hổ tới mức nói ra những lời này?
Lời này khiến Chư Hồng Cộng giật nảy mình, hắn lui lại hai bước, ghét bỏ nói: “Đừng đụng vào ta… ngươi là ai hả?”
“Ta là cha của con.” Chư Thiên Nguyên cao giọng nói, vẻ uy nghiêm.
Chư Hồng Cộng lại lui về sau, liếc nhìn đám người rồi nói: “Muốn chiếm tiện nghi của ta hả?”
“Nhìn lại cái thân con xem, có điểm nào đáng giá để ta chiếm tiện nghi không?” Chư Thiên Nguyên lườm hắn một cái.
Chư Hồng Cộng quan sát tình huống trước mắt, xem ra có vẻ không khả quan. Sau đó hắn nhìn về phía lão đầu đã đánh ngất mình, thầm nghĩ xem đây là nhân vật hung ác nào.
Còn lại mấy tên vớ va vớ vẩn trước mắt có vẻ không quá mạnh, chỉ có lão già đang muốn chiếm tiện nghi mình là khá khó chơi. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, cần gì phải lấy cứng chọi cứng với bọn hắn.
“Hắc hắc… các ngươi nhận lầm người rồi. Kỳ thực ta chỉ là một người bình thường mà thôi.”
Vừa dứt lời.
Pụtttt ——
Chư Hồng Cộng thả một quả rắm vang trời.
Thế này thì ai mà chịu được? Giang Phó và Chư Thiên Nguyên đồng thời lui về sau.
Cơ hội tới rồi! Chư Hồng Cộng đạp mạnh chân, quát lớn một tiếng: “Cáo từ!”
Ầm!
Ui da ——
Vừa xoay người lại, Chư Hồng Cộng đã đâm sầm vào vách tường viện, đâm mạnh đến mức mặt mũi sưng vù.
Hắn không bay lên được, cũng không thể gọi ra pháp thân.
Giang Phó hoảng hốt, vội quỳ một gối xuống nói: “Xin lỗi thiếu chủ, vừa rồi trước khi đến đây ta đã phong bế kỳ kinh bát mạch của ngài.”
Chư Thiên Nguyên chạy tới đỡ Chư Hồng Cộng đứng dậy, miệng liến thoắng: “Nhi tử, con không sao chứ? Chiêu này của Giang Phó là Nhị Chỉ Phong Huyệt, một trong những tuyệt học của Cổ Thánh Giáo, con không phát hiện ra cũng rất bình thường.”
Chương 715 Vô đề
Chư Hồng Cộng xoay người lại, trên mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ. Mềm không được, vậy phải lấy cứng đối cứng!
“Chuyện ngày hôm nay ta sẽ ghi nhớ! Nói thật cho các ngươi biết, gia sư là tổ sư gia Ma Thiên Các, có tiếng bao che khuyết điểm, lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo. Chuyện này nếu để gia sư biết thì các ngươi sẽ đẹp mặt! Đừng hòng giết người diệt khẩu, gia sư đã thi triển ấn ký trên người ta, nếu ta xảy ra chuyện thì các ngươi cũng sẽ chôn cùng!”
Không ngờ lão bát cũng biết mình bị hạ ấn ký, Lục Châu đúng là đã quá xem thường đồ đệ này của mình.
Chư Thiên Nguyên thở dài nói: “Những chuyện con nói ta đều biết. Tính cách của hắn ta đương nhiên hiểu rõ. Nhi tử, con chịu khổ rồi, chắc con đã bị hắn đánh đập không ít nhỉ?” Chư Thiên Nguyên sầu não một trận.
Hai cha con nói chuyện hoàn toàn lệch pha.
Chư Hồng Cộng phủi tay Chư Thiên Nguyên ra. “Hừ, chiếm tiện nghi ta đến nghiện rồi hả?”
Chư Thiên Nguyên nhướng mày, nói to dõng dạc: “Ta thật sự là cha con mà!”
“. . .”
“Thiếu chủ!” Đám tu hành giả trẻ tuổi phía sau, bao gồm cả Giang Phó cũng đồng thanh hô!
Chư Thiên Nguyên nói: “Nhi tử, ta biết bây giờ con đang rất hồ nghi, chuyện này cũng là bình thường. Trên mông con có một vết bớt hình cánh bướm do mẹ con đóng dấu vào khi con còn nhỏ. Nếu con không tin thì tự cởi quần ra mà nhìn…”
“Hơn nữa… bộ dạng này của con cực giống ta lúc trẻ, vô cùng anh tuấn tiêu sái! Ta không thể nào nhận lầm được!”
“. . .”
Cởi quần em gái ngươi! Cho dù cởi ra thì làm sao ta xem được? Chả nhẽ vặn ngược đầu lại mà nhìn?
Thấy Chư Hồng Cộng không tin tưởng, thậm chí còn lộ vẻ khinh bỉ, Chư Thiên Nguyên khẽ phất tay.
Giang Phó gật đầu đi vào trong phòng rồi lấy ra một chiếc gương đồng. “Thiếu chủ, thật xin lỗi.”
Nói xong hắn vung tay lên, hai tên đệ tử tiến tới kẹp chặt lấy Chư Hồng Cộng.
Chư Hồng Cộng giãy giụa không ngừng: “Ta biết ngay đám các ngươi là đồ biến thái muốn cướp sắc mà! Thả ta ra…”
Giãy giụa được mấy cái, Chư Hồng Cộng cảm thấy gió mát thổi tới, bèn nhìn sang gương đồng… trong gương quả thật xuất hiện một ấn ký hình cánh bướm.
Chư Hồng Cộng sửng sốt.
Là thật à?
Lục Châu phối hợp, quay đầu nhìn về phía xa, không để ý tới bọn họ. Thân là sư phụ Chư Hồng Cộng, hắn đương nhiên biết rõ mấy chuyện này, chỉ là cảm thấy không cần thiết phải nói cho Chư Hồng Cộng biết mà thôi.
Chư Thiên Nguyên nói: “Năm con vừa lên bốn tuổi đã bị Cơ lão ma mang đi. Tên Cơ lão ma hèn hạ vô sỉ kia dám lừa gạt ta!”
Gương mặt Chư Hồng Cộng cứng đờ, không dám tin nhìn người trước mắt.
Giang Phó lập tức phất tay, hai tên đệ tử hỗ trợ kéo quần lên rồi cung kính lùi ra sau.
Chư Hồng Cộng hỏi: “Vì sao lại như thế?”
“Được rồi, những chuyện này khoan hãy nói tới. Nhi tử, con sống với Cơ lão ma có tốt không?” Chư Thiên Nguyên hỏi.
“Chuyện này…” Chư Hồng Cộng vẫn còn đang trong trạng thái ngây ngốc.
Lúc này Lục Châu đột nhiên xoay người lại đối diện với Chư Thiên Nguyên. “Như vậy là… mục đích chuyến đi này là để nhận người thân?”
Chư Thiên Nguyên thu hồi cảm xúc, nhìn về phía Lục Châu. Thấy nhi tử nên hắn nhất thời xúc động, suýt chút quân mất nơi này còn có người ngoài.
Chư Thiên Nguyên nói: “Lục lão tiên sinh, ngươi đúng là nhiều chuyện. Giang Phó, tiễn khách.”
Giang Phó bước tới làm tư thế mời. “Lục lão tiên sinh, xin mời rời đi.”
Sắc mặt Lục Châu vẫn thản nhiên như không, bàn tay khẽ nâng lên, giữa các ngón tay xuất hiện lam quang nhàn nhạt mà mắt thường rất khó nhìn thấy.
Giang Phó nhíu mày cảm giác được nguy hiểm, lập tức nâng hai tay che trước người.
Lục Châu vẫn nhìn thẳng vào Chư Thiên Nguyên, mà chưởng ấn lại đánh vào giữa hai tay Giang Phó.
Ầm!
Giang Phó bị va chạm mạnh, cương khí hộ thể trên hai cánh tay bị đánh tan, chưởng lực hùng hồn đẩy hắn lui về sau đụng gãy một cây cột nhà, phá tan cánh cửa gỗ, rơi vào đống đồ đạc bên trong phòng.
Mọi người đều cả kinh.
Giang Phó là tướng tài đắc lực bên cạnh Thánh chủ, là một đại tu hành giả, vậy mà lại bị một chưởng hời hợt đánh bay?
Sân viện trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Cơn gió mát thổi tới mang theo ánh nắng rực rỡ hắt vào mặt đám người, nhắc nhở bọn hắn… không thể trêu vào vị lão giả trước mắt!
Lão đầu trông rất yếu đuối này chỉ cần nhấc tay đã có thể bộc phát lực lượng kinh người đến thế.
Chư Thiên Nguyên nhìn Lục Châu, trên mặt Chư Hồng Cộng lộ vẻ kinh ngạc…
Chư Thiên Nguyên miễn cưỡng nở một nụ cười. “Thủ đoạn của Lục lão tiên sinh thật kinh người, bội phục bội phục… Có chuyện gì thì từ từ nói.”
Trong lòng hắn lại đang âm thầm tính toán, không ngờ Thần Đô lại có cao thủ bậc này, không sợ Cơ lão ma, không sợ U Minh Giáo… Người này đến đây có mục đích gì?
Lục Châu hỏi: “Ngươi đến Thần Đô là để mang Chư Hồng Cộng rời đi?”
“Đúng vậy.” Chư Thiên Nguyên chắp tay nói: “Nó là nhi tử của ta, ta đương nhiên phải mang nó đi.”
Nói xong Chư Thiên Nguyên thở dài nhìn Chư Hồng Cộng. “Lục lão tiên sinh có điều chưa biết, nhi tử này của ta lúc nhỏ thiên phú cực kém, không cách nào bước vào tu hành, nhưng Cơ lão ma lại nhìn trúng nó. Thế nên ta đã đánh cược với hắn một trận, nếu có một ngày Chư Hồng Cộng vào được Nguyên Thần cảnh, ta sẽ vĩnh viễn không được gặp lại nó.”
“Ngươi sợ Cơ lão ma không đồng ý cho ngươi gặp lại con nên tìm cách đưa Chư Hồng Cộng đi?” Lục Châu hỏi.
“Đúng là như vậy…”
Chư Thiên Nguyên nói. “Là ta thua cược, nhưng cốt nhục tình thâm sao có thể nói đoạn là đoạn… Đương nhiên với quan hệ giữa ta và Cơ lão ma thì bọn ta vẫn xem nhau như bằng hữu, huống hồ gì hắn còn là sư phụ của khuyển tử, là đệ nhất cửu diệp đương thời, tổ sư gia Ma Thiên Các. Lục lão tiên sinh, câu trả lời này ngươi có hài lòng không?”
Ẩn ý chính là, cho dù tu vi của ngươi không tệ, ngươi có dám làm địch nhân của Ma Thiên Các không?
Lục Châu vuốt râu nhìn Chư Thiên Nguyên, miệng khẽ gọi: “Chư Hồng Cộng.”
Chư Hồng Cộng giật bắn mình. Ba chữ này khiến hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc. Hắn đột nhiên mở to mắt.
Khí thế kia, ngôn hành cử chỉ, giọng nói âm điệu và cả y phục đều giống. Thế nhưng ngũ quan lại trẻ hơn, càng là một gương mặt hoàn toàn xa lạ… Hù chết ta, còn may là không phải!