Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1601

Minh Thế Nhân không ngờ đối phương lại động thủ, lập tức gọi ra Ly Biệt Câu chuẩn bị kháng cự.

Khi ba tên phi kỵ muốn xông vào Triệu phủ, một thân ảnh mặc thanh bào dùng tốc độ còn khoa trương hơn xẹt ngang qua ba đạo thân ảnh.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Trong chớp mắt, ba tên phi kỵ dừng lại giữa không trung.

Đám người đều không kịp nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra, chỉ có một số ít người tu vi cao mới nhận ra, ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc.

Người vừa xẹt ngang qua ba tên phi kỵ chính là nhị đệ tử Ma Thiên Các Ngu Thượng Nhung.

Ngu Thượng Nhung mỉm cười thản nhiên, lòng bàn tay mở ra, Trường Sinh Kiếm như có ý thức, chủ động bay vào trong vỏ kiếm.

Vụt.

Ánh mắt của ba tên phi kỵ tràn ngập kinh hãi, cúi đầu nhìn xuống bộ khôi giáp trên cơ thể.

Răng rắc…

Khôi giáp nứt ra, tiên huyết từ kẽ nứt ồ ạt phun ra như suối, ba người đồng loạt rơi khỏi chiến mã.

Phì phì ——

Chiến mã trở nên xao động, phát ra tiếng kêu khủng hoảng. Chín mươi bảy con chiến mã còn lại cũng phát ra âm thanh cộng minh xao động.

“Trí Văn Tử!” Trâu Bình tức giận gọi.

“Ta đến cứu bọn hắn!” Trí Văn Tử nói.

Hao tổn một Mệnh Cách không đáng sợ, nhưng nếu cứ thế mà mặc kệ, Mệnh Cách của bọn hắn sẽ bị đánh về không, cuối cùng thật sự tử vong.

Trí Văn Tử đánh ra ba đạo thanh quang chưởng ấn bay về phía ba người.

Gâu gâu gâu!

Thân hình Cùng Kỳ đột nhiên biến lớn lên gấp mấy lần, vọt về phía ba tên kỵ binh nằm dưới đất điên cuồng cắn xé.

“. . .”

Đám người nhìn mà mở rộng tầm mắt.

Chưởng ấn của Trí Văn Tử có năng lực trị liệu, nhưng không cách nào nhanh bằng tốc độ răng nanh của Cùng Kỳ.

Rốt cuộc răng nanh cũng nhả ra. Ba người máu thịt be bét bay ra ngoài.

Trâu Bình tức giận nói: “Súc sinh! Dám ra tay với người của ta!”

Trâu Bình rời khỏi chiến mã, toàn thân bao phủ bởi thanh cương rồi vọt xuống, trong tay cầm một đoản kiếm dùng thế như lôi đình đánh về phía Cùng Kỳ.

Minh Thế Nhân lập tức vung Ly Biệt Câu lên ngăn trở đoản kiếm.

Trâu Bình dường như đã dự liệu được, hư ảnh loé lên với tốc độ còn nhanh hơn cả đoản kiếm, vọt tới trước mặt Minh Thế Nhân đánh ra một chưởng.

Ầm!

Minh Thế Nhân vốn đã bị thương, một chưởng này đánh vào lồng ngực khiến hắn phun máu, toàn thân cong lại bay ra ngoài.

“Không bị hàng Mệnh Cách? Ta nhất định phải lấy được Mệnh Cách của ngươi!”

Hư ảnh Trâu Bình lại vọt tới. Khi tất cả mọi người đều cho rằng hắn muốn ra tay với Minh Thế Nhân, Trâu Bình đột nhiên thay đổi phương hướng vọt về phía Cùng Kỳ.

Cương khí bắn ra, Cùng Kỳ bị đánh bay ra ngoài, lăn mấy vòng dưới mặt đất.

Đám người lùi lại, nhìn chằm chằm Trâu Bình như lâm đại địch.

Trâu Bình xoay người nhìn về phía Ngu Thượng Nhung lăng không trên cao, cười nói: “Ngươi xuống đây cho ta.”

Vù!

Một đại đao lóng lánh kim quang chém tới. Trâu Bình nghiêng người tránh, thanh đao đột nhiên cũng xoay chuyển tựa như có mắt.

Ầm!

Trâu Bình bộc phát cương khí, dùng hai tay đón đỡ đao cương, lui lại mấy bước.

Vu Chính Hải thu tay lại, Bích Ngọc Đao bay trở về. “Tu vi của ngươi không tệ.”

Trâu Bình nhìn Vu Chính Hải, hừ lạnh một tiếng: “Nếu đã là đồng bọn thì hôm nay một tên cũng đừng hòng thoát.”

Hắn vung tay lên, chín mươi bảy phi kỵ đồng loạt vọt vào Triệu phủ.

Trâu Bình không để ý đến Vu Chính Hải mà đạp đất phóng về phía Minh Thế Nhân.

Minh Thế Nhân đánh một chưởng xuống đất, thanh sắc thụ mộc sinh trưởng cực nhanh ngăn ở phía trước.

Trâu Bình không hề cố kỵ xông phá qua bức tường thành cây cối khiến bọn chúng hoá thành bã vụn, nhưng không còn thấy bóng dáng Minh Thế Nhân đâu nữa.

“Sư phụ, chính là bọn hắn!!!”

Nơi xa truyền đến giọng nói hậm hực của Tiểu Diên Nhi. Tiếng của nàng thanh thuý, nghe rất rõ ràng.

Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía nàng, rốt cuộc nhìn thấy Lục Châu tay chắp sau lưng đạp không đi tới, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đứng ở hai bên.

“Bái kiến Các chủ.” Đám người Ma Thiên Các lập tức khom người.

“Bái kiến sư phụ.”

Ầm!

Minh Thế Nhân từ dưới mặt đất ngoi đầu lên, cười đùa tí tửng nói: “A sư phụ, sao người lại đến đây?”

Lục Châu không rõ tình hình trước mắt là như thế nào, chỉ nghe Tiểu Diên Nhi nói có người từ bên ngoài đến, mang theo thi thể Tây Khất Thuật tới gây sự.

Hắn nhìn về phía Minh Thế Nhân khoé môi có vết máu tươi, khẽ lắc đầu.

Minh Thế Nhân gãi gãi đầu: “Đồ nhi học nghệ không tinh, khiến sư phụ thất vọng.”

Lục Châu tiếp tục đi về phía trước, nhìn thấy dưới đất có bốn bộ thi thể của Tây Khất Thuật và ba tên kỵ binh, còn có Cùng Kỳ nằm ở đằng xa đang không ngừng rên ẳng ẳng.

Cùng Kỳ kêu rên như một đứa nhỏ đang uỷ khuất khóc lóc.

Triệu Dục vội vàng tiến lên, khom người nói: “Lão tiên sinh, sao ngài lại đến chỗ này?”

Lục Châu không để ý tới Triệu Dục mà lắc đầu nhìn về phía Trâu Bình, kẻ có thái độ ngạo mạn nhất ở đây, chỉ vào mặt hắn nói: “Ngươi tên là gì?”

Trâu Bình chưa bao giờ bị người chỉ mặt như vậy, cho dù là Tần Đế gặp hắn cũng mở miệng gọi một tiếng ‘ái khanh’. Chân nhân gặp hắn cũng nhún nhường ba phần.

Trâu Bình không đáp.

Lục Châu truy hỏi: “Là ngươi đả thương đồ nhi của lão phu?”

Trâu Bình rốt cuộc chỉ vào Minh Thế Nhân nói: “Hắn là đồ đệ của ngươi?”

“Tuổi trẻ không biết cách tôn trọng trưởng bối.” Lục Châu nhấc chưởng đánh tới, giữa năm ngón tay nở rộ kim quang mang theo bốn chữ Tuyệt Thánh Khí Trí, lực lượng Thiên Tướng như một con kim long bay vòng quanh tự ấn.

Chưởng ấn như núi thái sơn ập xuống. Trâu Bình biến sắc, lập tức dùng chưởng đón đỡ.

Oanh!

Thanh sắc chưởng ấn va chạm với kim chưởng, vốn cho rằng lực lượng sẽ bị triệt tiêu, nhưng không ngờ kim chưởng không chút kiêng nể, đột ngột mạnh lên gấp mấy phần!

“Không đúng!”

Trâu Bình vốn mang thái độ thản nhiên như không, nhưng khi thanh chưởng tiêu tán, hắn lập tức trở nên khẩn trương và kinh hãi.

Oanh!

Kim chưởng thế như chẻ tre đánh thẳng vào ngực Trâu Bình.

Chiến đấu kết thúc.

Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử theo bản năng lui về sau một bước.

Tự tin của bọn hắn đến từ Trâu Bình và đội quân thần kỳ. Trâu Bình là cường giả chỉ dưới cấp chân nhân, kinh nghiệm thực chiến của hắn phong phú không khác gì Vu Chính Hải hay Ngu Thượng Nhung, có thể nói trừ chân nhân ra hắn không sợ bất cứ ai.
Chương 1602

Mà cường giả cao cao tại thượng như Trâu Bình lại bị người ta đánh bại chỉ bằng một chiêu.

Không phải Đạo lực lượng, không phải lực lượng của thánh vật, không nhờ trận pháp, chỉ là một chưởng thuần tuý. Trâu Bình thất bại triệt để.

Huynh đệ Trí Văn Tử sao có thể không hoảng hốt?

“Đại ca, Khí Mệnh Châu bị hỏng sao?” Sắc mặt Trí Vũ Tử khó coi vô cùng.

“Không biết.” Trí Văn Tử thấp giọng đáp.

“Không phải huynh nói không ai thoát được kiểm trắc của Khí Mệnh Châu? Hắn dùng một chưởng đánh bại Trâu Bình mười bảy Mệnh Cách, ta không tin hắn chỉ có hai Mệnh Quan!”

“Nói nhảm, ta cũng không tin! Nhưng bây giờ không phải lúc tranh luận, phải chờ chân nhân giá lâm!”

Vấn đề là Trí Văn Tử cũng không rõ vấn đề nằm ở đâu. Ngoại trừ làm việc theo hoàn cảnh thì không còn cách nào khác.

“Chân nhân sẽ đến sao?” Trí Vũ Tử hỏi.

“Không chắc chắn.”

Khi chưởng ấn và cương khí tiêu tán, đám người mới nhìn thấy Trâu Bình nằm trong hố sâu, tay chân giang ra hình chữ đại.

Đám người Ma Thiên Các lắc đầu. Mấy đồ đệ đã chẳng còn cảm thấy kinh ngạc, cảnh này diễn ra quá nhiều lần rồi, sư phụ có vẻ đặc biệt thích đập người ta xuống đất, mười lần như một.

Trâu Bình ngửa mặt nhìn lên trời, phun ra một ngụm trọc khí, sau đó ánh mắt hắn nhìn về phía Lục Châu, toàn thân khẽ run.

Hắn đã hiểu được, người này… là một vị siêu cấp cao thủ hơn xa chính mình.

Làm sao bây giờ?

Lúc này Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử nuốt một ngụm nước bọt, đồng thời bay xuống lắp bắp nói:

“Hiểu lầm, hiểu lầm… đều là hiểu lầm..”

Đám thuộc hạ sau lưng bọn hắn cũng chen chúc đáp xuống đất, đồng loạt quỳ gối.

Lục Châu không để ý đến cặp Song Tử mà nhìn về phía Trâu Bình. “Ngươi có thể cản một chưởng của lão phu mà không tổn hao Mệnh Cách?”

“. . .”

Triệu Dục vội vàng tiến lên, nịnh nọt cười nói: “Lão tiên sinh, vị này là Trâu đại tướng quân.”

Nói xong hắn lại tiếp tục kể rõ sự tích truyền kỳ của đội quân phi kỵ khiến Trâu Bình tức đến mức khí huyết công tâm, phun ra một ngụm máu.

Lục Châu gật đầu nói: “Đội quân truyền kỳ?”

Sắc mặt Trâu Bình tái xanh, ngẩng đầu nhìn Lục Châu nói: “Ta phụng ý chỉ của bệ hạ… đến, đến bắt hung thủ.”

Lục Châu nhìn đám người rồi lại nhìn Trâu Bình, tỏ vẻ khó hiểu: “Hung thủ gì?”

Khổng Văn lập tức mang ghế chạy tới mời Lục Châu ngồi. Triệu Dục nói:

“Để ta kể lại toàn bộ sự việc… Trâu tướng quân nếu thấy có chỗ nào chưa đủ thì cứ việc bổ sung.”

Thế là Triệu Dục bắt đầu giảng lại đầu đuôi sự việc.

Kỳ thật Lục Châu cũng biết khá rõ tình hình, vì hắn đã dùng thần thông quan sát từ trước. Nhưng hắn vẫn im lặng nghe Triệu Dục kể.

Thừa dịp Triệu Dục nói chuyện, Trâu Bình đã chống đỡ thân thể, ngồi dậy ho khan mấy lần rồi ngồi nghỉ ngơi bên mép hố.

Triệu Dục nói xong nhìn sang Trâu Bình: “Trâu tướng quân, ta nói có đúng không?”

Trâu Bình gật đầu không có gì dị nghị, sau đó quay đầu nhìn đám phi kỵ vẫn còn lơ lửng trên không trung, tức giận mắng:

“Một đám vô dụng, còn không mau lăn xuống đây!”

Lão đại bị người ta đánh thổ huyết, bọn hắn còn cưỡi chiến mã tung bay trên không trung tỏ vẻ uy phong, đúng là buồn cười không sao tả xiết.

Chín mươi bảy tên phi kỵ lập tức đáp xuống đất, rời khỏi lưng ngựa chạy tới nâng Trâu Bình lên, nhưng bị Trâu Bình đẩy ra mắng mỏ: “Cút.”

“. . .”

Đám người nhìn mà cạn lời. Lục Châu lắc đầu nói: “Bản sự không lớn, tính tình không nhỏ.”

Trâu Bình: “. . .”

“Lão phu đã hiểu rõ sự tình. Nói ngắn gọn, các ngươi đến bắt hung thủ giết chết Tây Khất Thuật đúng không?”

Trí Văn Tử nói: “Vâng.”

“Ngươi dùng bột phấn Khí Mệnh Châu, xác định hung thủ là đồ nhi của lão phu?”

“Vâng.”

Lục Châu gật đầu, nhìn về phía ba bộ thi thể nằm dưới đất: “Ba người kia là do Ngu Thượng Nhung giết?”

Ngu Thượng Nhung khom người nói: “Đúng là đồ nhi giết.”

Lục Châu nhìn một kiếm chém rách ba bộ khôi giáp, thản nhiên nói: “Một kiếm này chỉ lấy đi ba Mệnh Cách, không phải vết thương chí mạng.”

“Lão tiên sinh nhìn thật chuẩn, còn lại là do Cùng Kỳ làm.”

Gâu gâu gâu.

Cùng Kỳ sủa mấy tiếng rồi chạy tới nằm dưới chân Lục Châu, nhe răng nanh với mọi người.

Minh Thế Nhân: “. . .”

Cái thứ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.

“Lão tứ.”

“Có đồ nhi.”

“Tây Khất Thuật có phải do ngươi giết không? Không được nói dối, vi sư muốn nghe lời nói thật.” Lục Châu nghiêm túc hỏi.

Minh Thế Nhân đứng bên cạnh Cùng Kỳ đáp: “Vâng.”

Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng, đám người nghị luận ầm ĩ.

Trước đó Minh Thế Nhân phủ nhận đủ kiểu, bây giờ lại chính miệng thừa nhận, chẳng phải là đang tự vả mặt mình sao? Không chỉ thế mà còn vả mặt Triệu Dục, vả mặt toàn bộ Triệu phủ.

Người buồn bực nhất chính là Trâu Bình.

Hắn hao tổn ba kỵ binh, nếu việc này không được xử lý thích đáng, sau này hắn làm sao đối mặt với các huynh đệ, làm sao là thủ lĩnh của đội quân truyền kỳ này?

“Im lặng.” Khổng Văn hét lên một tiếng, đám người yên tĩnh trở lại.

Lục Châu nhìn về phía Minh Thế Nhân: “Nguyên nhân?”

“Tây Khất Thuật đáng chết!” Minh Thế Nhân đáp.

Lục Châu không nói gì, chỉ tiếp tục nhìn hắn, chờ hắn nói hết câu. Đáng chết không phải là một lý do đường hoàng.

Minh Thế Nhân nhìn ra sư phụ đang chờ mình trả lời, bèn cắn răng đáp: “Bởi vì hắn giết chết huynh đệ của đồ nhi, Mạnh Thanh.”

Trí Văn Tử, Trí Vũ Tử: “. . .”

Những người còn lại đều nghi hoặc không hiểu, chưa ai từng nghe đến cái tên này, kể cả huynh đệ Song Tử. Nhưng bọn hắn biết hàm nghĩa của chữ “Mạnh” này, rốt cuộc phỏng đoán trước đó đã được nghiệm chứng, người này quả nhiên là dư nghiệt Mạnh phủ.

“Mạnh Thanh? Huynh đệ của ngươi?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.

“Đồ nhi và Mạnh Thanh từ nhỏ lớn lên trong Mạnh phủ. Năm đồ nhi tám tuổi, Mạnh Thanh bị Tây Khất Thuật giết chết.” Minh Thế Nhân thẳng thắn đáp.

Đám người Ma Thiên Các kinh ngạc không thôi. Minh Thế Nhân cười nói: “Đồ nhi không phải người thích kể khổ, chuyện quá khứ cũng lười nhắc tới.”

Không ai nguyện ý nhắc lại những vết thương lòng trong quá khứ cả. Về phần người khác tin hay không thì cũng chẳng quan trọng.

Tây Khất Thuật đã chết, đây là niềm an ủi lớn nhất đối với vong hồn của Mạnh Thanh.
Chương 1603

Hắn thừa nhận trước mặt tất cả mọi người vì không muốn lừa gạt sư phụ. Còn việc sư phụ xử trí thế nào thì hắn không để ý. Cho dù sư phụ muốn trừng phạt, Minh Thế Nhân cũng cảm thấy đáng giá.

“Một mạng đền một mạng, rất hợp lý.” Lục Châu tán thành gật đầu.

“? ? ?”

Tất cả mọi người đều mộng bức.

Minh Thế Nhân lại càng thêm bất ngờ, sư phụ không hỏi thật giả, chẳng lẽ không sợ hắn nói bậy?

Trâu Bình và huynh đệ Trí Văn Tử cũng nghĩ như vậy.

Trí Văn Tử nói: “Tiểu huynh đệ nói Mạnh phủ nào?”

“Uốn nắn ngươi một chút, hắn không nhỏ. Hơn nữa, hắn không phải huynh đệ của ngươi.” Khổng Văn nói.

Trí Văn Tử lộ vẻ xấu hổ: “Thất lễ.”

Minh Thế Nhân đáp: “Chiến thần Mạnh Minh Thị.”

Nghe vậy, trong lòng Trí Văn Tử khẽ động, lập tức nói:

“Thì ra là Mạnh phủ này. Đáng tiếc chuyện đã quá xa xưa, Mạnh phủ cũng không có người nào tên Mạnh Thanh. Ngươi nói Tây tướng quân giết Mạnh Thanh, dù sao cũng phải có chút chứng cứ chứ? Ta thấy lão tiên sinh là người đức cao vọng trọng, có thể phân biệt rõ ràng hắc bạch thị phi.”

“Lão phu chính là chứng cứ.” Lục Châu nói.

“. . .”

Lục Châu nhìn Trí Văn Tử nói: “Trước kia khi lão phu thu hắn làm đồ đệ, hắn còn chưa đến mười tuổi. Trên người hắn có một khối ngọc tuỳ thân, bên trên khắc một chữ “Minh”. Thế nên lão phu đặt tên cho hắn là Minh Thế Nhân. Thế gian này đều có nhân quả, không bị ô nhiễm, không chìm vào hắc ám, quên đi phiền não, ý niệm thông suốt, minh giám lòng hắn…”

Cho tới nay Minh Thế Nhân đều cho rằng danh tự chỉ là một cái tên để gọi mà thôi. Tên gì cũng chẳng sao, chỉ cần không khó nghe là được.

Có đôi khi hắn còn nói đùa mình họ Nhật, vì hắn thích chữ này. Đối với loại người không chịu ràng buộc như Minh Thế Nhân, quan niệm “đi không đổi tên về không đổi họ” rất là cứng nhắc, hắn chưa bao giờ thèm quan tâm.

Nhưng mà lời sư phụ vừa nói lại khiến hắn không thể không động dung.

Trí Văn Tử lộ vẻ khó xử, tiếp tục nói: “Lão tiên sinh, lời của ngài làm sao khiến người khác tin phục?”

Hắn vừa nói xong, Lục Châu đã vung chưởng.

Trí Văn Tử giật nảy cả mình, lập tức lùi về sau. Trí Vũ Tử lập tức vọt tới đứng bên cạnh đại ca, hai người đánh ra bốn đạo chưởng ấn.

Oanh!

Hai huynh đệ bị đánh bay ra ngoài, phun ra ngụm máu, khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực.

“Đại nhân!” Đám thuộc hạ kinh hô.

“Không… không có việc gì.” Trí Văn Tử xua tay nói.

Hắn biết vì sao Lục Châu lại xuất thủ, bởi vì câu chất vấn kia chẳng khác nào là tự tìm đường chết.

Có thể dùng một chiêu đánh bại Trâu Bình, người ta hoàn toàn không cần đứng đây giảng đạo với ngươi.

Trí Văn Tử nhịn đau, chắp tay nói: “Đa tạ lão tiên sinh không giết.”

Lục Châu nhàn nhạt đáp: “Đối với lão phu, giết sạch các ngươi hay nói đạo lý đều có thể đạt tới hiệu quả như nhau.”

Đám tu hành giả nghe vậy, sợ hãi lùi về sau. Sắc mặt gần trăm tên phi kỵ cũng biến đổi.

Trí Văn Tử không phản bác được, cũng không còn lời nào để nói.

Đúng lúc này, nơi xa truyền đến thanh âm: “Phạm chân nhân đến.”

Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử lộ vẻ mừng rỡ. Trâu Bình cũng phất tay ra hiệu cho hai tên phi kỵ đỡ mình đứng dậy.

Bọn hắn đồng loạt xoay người nhìn về phía đó, chắp tay chờ đợi. Nhưng câu nói tiếp theo của Lục Châu lại chẳng khác nào dội một gáo nước lạnh.

“Bảo hắn đứng chờ bên ngoài.” Lục Châu hờ hững nói.

“. . .”

Lời này không nặng không nhẹ nhưng lại ẩn chứa ma lực quỷ dị khiến đám người kinh ngạc không thôi.

Triệu Dục lập tức đáp: “Ta đi thông báo.”

Không bao lâu sau, Triệu Dục trở về, khom người nói với Lục Châu: “Phạm chân nhân nói hắn nguyện ý chờ ngài. Khi nào ngài gọi hắn sẽ vào ngay.”

Trí Văn Tử: “. . .”

Trí Vũ Tử dùng cùi chỏ chọt chọt đại ca, rất muốn hỏi tiết mục này có gì lầm lẫn hay không?

Mà vẻ mặt của Trí Văn Tử cũng nghi hoặc không kém, tâm tình bực bội vô cùng.

Hắn vừa định mở miệng nói hai câu thì bên ngoài lại truyền đến thanh âm:

“Bốn mươi chín kiếm khách cầu kiến.”

Lần này không đợi Lục Châu mở miệng, Triệu Dục đã lên tiếng: “Bảo bọn hắn chờ bên ngoài.”

“Vâng.”

Rất nhanh sau đó, tên thuộc hạ truyền tin đã quay trở lại bẩm báo:

“Kiếm khách Nguyên Lang nói Tần chân nhân có lệnh phải đưa lễ vật đến tận tay lão tiên sinh. Hắn nói đồ vật này rất quan trọng.”

“Bảo hắn vào đây một mình.” Lục Châu nói.

“Vâng.”

Lát sau, Nguyên Lang tay cầm hộp gấm cung kính đi vào.

Thấy trong Triệu phủ nhiều người như vậy, Nguyên Lang không khỏi nghi hoặc khó hiểu. Không chỉ có Trí Văn Tử, Trí Vũ Tử mà còn có Trâu Bình và đội quân phi kỵ.

Nguyên Lang tiến lên nói: “Nguyên Lang bái kiến lão tiên sinh.”

Ba người Trí Văn Tử, Trí Vũ Tử và Trâu Bình sắc mặt cương cứng nhìn dáng vẻ lễ độ của Nguyên Lang. Trước có Phạm chân nhân đứng chờ bên ngoài, sau có Tần chân nhân đến tặng lễ, vị lão tiên sinh này là thần thánh phương nào?

Trí Văn Tử muốn thừa cơ lôi kéo quan hệ, bèn thấp giọng nói: “Không biết Tần chân nhân có khoẻ không?”

Nguyên Lang không quay đầu lại, tay vẫn nâng hộp gấm, trong lòng không mấy vui vẻ đáp lời: “Nơi này không có phần ngươi lên tiếng.”

Hắn đến đây bái kiến lão tiên sinh, Trí Văn Tử lại nói xen vào khiến hắn rất khó chịu.

Trí Văn Tử: “. . .”

Lục Châu không vội nói chuyện với Nguyên Lang mà chỉ vào Trí Văn Tử: “Tần Đế bảo ngươi đến?”

“Vâng.” Trí Văn Tử thấp giọng đáp.

“Cho nên ngươi ỷ mình có Tần Đế làm chỗ dựa, cho rằng lão phu không dám làm gì ngươi?”

Lục Châu đã quá chán đám người không có mắt này. Bọn hắn căn bản chẳng biết mình đang đối mặt với điều gì.

Trí Văn Tử giật nảy mình, vội vàng khom người nói: “Vãn bối không dám, vãn bối chỉ là phụng mệnh hành sự.”

“Đưa kim bài đây.” Lục Châu nói.

Triệu Dục cung kính dâng kim bài lên.

Lục Châu sờ vào kim bài, trọng lượng hơi nhẹ, không phải làm từ vàng ròng hoàn toàn. Hắn cầm lấy kim bài, nói: “Thấy kim bài này vì sao không quỳ?”

“. . .”

Phịch!

Đám người Trí Văn Tử, Trí Vũ Tử và Trâu Bình cùng đội quân phi kỵ đều quỳ xuống.

“Thấy kim bài như thấy Tần Đế, Triệu Dục cầm kim bài này lệnh cho ngươi cút ra khỏi Triệu phủ, ngươi lại dám kháng chỉ bất tuân. Ai cho ngươi dũng khí?” Lục Châu

nói.
Chương 1604

Cùng một lời nói nhưng khác người phát ngôn lại tạo ra hiệu quả và uy lực khác biệt. Trí Văn Tử á khẩu, mặt đỏ tới mang tai không thể đáp lời.

Lục Châu thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Nguyên Lang: “Tần Nhân Việt bảo ngươi tới đây làm gì?”

Nguyên Lang lập tức đáp: “Tần chân nhân từng đi qua thượng cổ di tích trong Bình Đán, thu hoạch được một vật. Ngài ấy nói là vật này rất quan trọng, nhất định phải giao tận tay lão tiên sinh.”

Lục Châu nhìn hộp gấm trong tay Nguyên Lang, bên ngoài hộp gấm có khảm những đường vân cũ kỹ, vừa nhìn đã biết niên đại rất cổ xưa.

“Mở ra.” Lục Châu nói.

“Vâng.”

Nguyên Lang đứng dậy mở hộp gấm ra rồi đưa tới trước mặt Lục Châu.

Lục Châu vốn không ôm bao nhiêu hy vọng, Tần Nhân Việt sao có khả năng đưa đồ tốt cho người khác, cho dù hắn có làm sai, cho dù hắn là người biết điều, cũng không có lý nào lại làm như vậy. Nhưng khi nhìn thấy đồ vật trong hộp, lông mày Lục Châu nhíu lại thật chặt.

Đám người Ma Thiên Các không khỏi kinh ngạc, bọn hắn rất ít khi thấy Các chủ có biểu tình này.

Tiểu Diên Nhi và Hải Loa nhón chân lên nhìn vào bên trong.

Trong hộp gấm là một quyển cổ tịch cũ kỹ. Cổ tịch rất cổ xưa, nhưng bên trên khắc hoạ phù văn giúp nó không mục nát.

Ngoài bìa cổ tịch có ghi bốn chữ: Giảng Đạo Chi Điển.

Bốn chữ này không có gì đặc biệt, nhưng bên dưới bốn chữ có một hình chữ nhật, trong đó có viết —— hai mươi sáu chữ cái la tinh!

“. . .”

Bên cạnh hai mươi sáu chữ cái xiêu vẹo đó là ba chữ triện “Ma Thiên Các” được khắc hoạ trên bìa.

Lục Châu khó có thể tin nổi, vươn tay cầm bản cổ tịch lên.

"Giảng Đạo Chi Điển."

Nguyên Lang cung kính nói: “Tần chân nhân tìm thấy vật này ở Bình Đán, cảm thấy nó thú vị nên lưu lại. Trên bìa có khắc ba chữ Ma Thiên Các, Tần chân nhân cho rằng vật này có liên quan đến lão tiên sinh, cũng có thể là do lão tiên sinh đánh rơi, nên hiện tại trả về cho chủ cũ.”

Nói xong, Nguyên Lang lui về sau mấy bước, đứng ở một bên.

Nhiệm vụ đã hoàn thành, trong lòng hắn nhẹ nhõm hơn rất nhiều, không khỏi quay đầu nhìn sang Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử.

Sau đó Nguyên Lang lắc đầu, thở dài một tiếng. Lại là mấy kẻ đui mù…

. . .

Lục Châu nhìn quyển cổ tịch, trong lòng dâng lên đủ loại cảm giác.

Cho dù ở thế giới này bao lâu, hắn vẫn không tài nào quên được mình là người Địa Cầu.

“Chân nhân còn nói, quyển cổ tịch này có phù văn thần bí trói buộc, nếu dùng bạo lực để mở thì sẽ bị huỷ. Đáng tiếc Tần chân nhân đã mời rất nhiều phù văn đại sư đến thử nhưng không ai có thể giải khai bí mật của đám ký hiệu.”

Tiểu Diên Nhi nhìn quyển cổ tịch, cười hì hì nói: “Thật đúng là ba chữ Ma Thiên Các… Sư phụ, người đến Bình Đản bao giờ thế?”

Biểu tình trên mặt Nguyên Lang có chút mất tự nhiên, hắn cố bảo trì thái độ lễ phép và khiêm tốn, sửa lời nàng: “Là Bình Đán.”

“Bình Đán?”

Nguyên Lang giải thích: “Bình Đán là danh xưng của một trong mười hai canh giờ. Mười hai canh giờ có tên như sau: Dạ Bán, Kê Minh, Bình Đán, Nhật Xuất, Thực Thì, Ngung Trung, Nhật Trung, Nhật Điệt, Bô Thì, Nhật Nhập, Hoàng Hôn, Nhân Định.”

“Bí ẩn chi địa thường xảy ra biến đổi không ngừng, các địa điểm sau vài ngày đã phát sinh biến hoá nghiêng trời lệch đất. Thế nên để xác định chính xác vị trí của từng khu vực, các bậc tiên hiền dùng hồng tuyến làm trục, đặt tên bắt đầu từ Dạ Bán, theo chiều kim đồng hồ tạo thành mười hai canh giờ, phân chia bí ẩn chi địa thành mười hai khu vực.”

Đám người gật đầu.

“Vậy Đại Hoang Lạc là gì?” Tiểu Diên Nhi tò mò hỏi, “Ta cảm thấy cái tên đó êm tai hơn Ngung Trung nhiều.”

Nguyên Lang cười đáp:

“Đó là tên cũ của Ngung Trung. Nhân Định có tên cũ là Đại Uyên Hiến, Bình Đán có tên cũ là Nhiếp Đề Cách…”

“Chờ đã, chờ đã…” Tiểu Diên Nhi xoa xoa hai bên thái dương nói, “Quá nhiều rồi, ta nhớ không nổi đâu. Hôm nào ngươi nói chuyện với thất sư huynh của ta đi.”

Nguyên Lang khẽ gật đầu, không nhắc tới địa danh nữa mà nói:

“Trước đây nhân loại đều sinh sống trong bí ẩn chi địa, khi đó nó không gọi là bí ẩn chi địa mà có các danh tự đàng hoàng như Đại Hoang Lạc, Đại Uyên Hiến…”

“Vậy ngươi biết Thái Hư ở đâu không?” Tiểu Diên Nhi lại hỏi.

Nguyên Lang lắc đầu: “Ngay cả Tần chân nhân và lão tiên sinh cũng không biết thì ta làm sao mà biết được.”

Tiểu Diên Nhi ồ một tiếng, quay đầu nhìn sư phụ, phát hiện người vẫn đang nghiên cứu quyển cổ tịch hai mươi sáu chữ cái.

Nguyên Lang cũng phát giác được điểm này bèn nói:

“Không giải được cũng rất bình thường, Tần chân nhân từng mang nó đi khắp nơi tìm cao nhân nhưng không một ai giải được… Ký hiệu vẽ trên cổ tịch này trông rất kỳ quái. Nhưng vì trên đó có viết Ma Thiên Các nên Tần chân nhân tin tưởng lão tiên sinh nhất định sẽ có biện pháp mở nó ra.”

Soạt.

Lục Châu mở quyển cổ tịch ra, tựa như một học sinh ngồi trong thư viện trên Địa cầu, mở ra một quyển sách sử đã phủ một tầng tro bụi.

Nguyên Lang: “. . .”

Lục Châu không để ý đến thần sắc kinh ngạc của Nguyên Lang. Khi hắn nhìn đến những tự phù bên trong quyển cổ tịch, tất cả tự phù Thiên thư hắn từng lĩnh hội lập tức xao động trong đầu.

Lục Châu sinh lòng kinh ngạc, cảm nhận được bên trong ẩn chứa một loại lực lượng giống hệt thần thông Thiên thư, bèn khép sách lại.

Các tự phù Thiên thư trong đồng trở nên yên tĩnh.

Đáy lòng Lục Châu không ngờ ký hiệu trong cổ tịch lại có thể tạo ra sự cộng minh lớn đến thế. Đồng thời hắn bỗng nảy sinh một nghi vấn —— vì sao?

Bởi vì mật mã của quyển cổ tịch vẫn là hai câu thơ: Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thời.

Rõ ràng những thứ này hắn đã từng kinh lịch qua, nhưng lại hoàn toàn không biết gì cả.

Nguyên Lang nói đồ vật này nhặt được ở Bình Đán. Có thể thấy Cơ Thiên Đạo không chỉ đến Ngung Trung mà còn đến cả Bình Đán. Hắn đã thu hoạch mười viên hạt giống Thái Hư và các loại công pháp bảo bối.

Chẳng trách Ma Thiên Các lại trở thành mục tiêu của toàn thiên hạ.

Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Không cần biết Cơ Thiên Đạo dùng thủ đoạn gì để lấy được bảo bối, nhưng chí bảo bậc này không phải một tên bát diệp có thể bảo vệ nổi.
Chương 1605

Theo một cách nào đó, Khương Văn Hư nói không sai.

Nếu hắn vĩnh viễn lưu lại ở bát diệp, dù là hắc liên hay hồng liên, thanh liên… sẽ không một ai có hứng thú gì với kim liên cả.

Vì để duy trì cân bằng, cân bằng giả sẽ thời thời khắc khắc bảo đảm kim liên được an ổn bình thường. Người tự do càng không dám đến kim liên và hành động thiếu suy nghĩ.

Lục Châu hồi tưởng lại vài lần thiên địa rung chuyển ở kim liên giới, có lẽ khi đó đang có cân bằng giả nào đó quét dọn một số nhân tố không ổn định ra khỏi kim liên.

. . .

Biểu tình của Nguyên Lang vừa xấu hổ lại vừa kinh ngạc, khom người nói:

“Chúc mừng lão tiên sinh đã giải khai phù văn cấm chế thành công!”

Lục Châu nhìn hắn, thản nhiên nói: “Vật này đúng thật do lão phu đánh rơi. Trở về nói với Tần chân nhân, phần nhân tình này lão phu xin nhận.”

Nguyên Lang vui mừng đáp: “Là vật quy nguyên chủ thôi ạ.”

Lục Châu gật đầu, tán thưởng nói: “Rất tốt.”

Nguyên Lang lui lại đứng ở một bên, dáng vẻ cung kính, tâm tình thì buông lỏng rất nhiều.

Xem ra mâu thuẫn giữa Tần chân nhân và Ma Thiên Các đã được tiêu trừ.

Lục Châu cất kỹ quyển cổ tịch rồi nhìn về phía Trí Văn Tử nói: “Chuyện hôm nay ngươi định xử trí thế nào?”

Trí Văn Tử nói: “Là chúng ta lỗ mãng. Ta nguyện ý bồi tội vì chuyện này.”

Minh Thế Nhân lầm bầm: “Nếu xin lỗi mà có tác dụng thì còn cần đến quan gia làm gì?”

“. . .”

Trí Văn Tử nói, “Lão tiên sinh có thể nghe tại hạ nói mấy lời từ đáy lòng không?”

“Nói đi.”

“Thân là thần tử, chúng ta chỉ có thể tận chức tận trách làm theo mệnh lệnh của bệ hạ. Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung. Chuyện hôm nay dù là ai đúng ai sai cũng không còn quan trọng nữa. Nếu có thể, ta muốn mời lão tiên sinh đến gặp thánh thượng một chuyến. Mọi chuyện giao cho thánh thượng phán quyết.”

Câu nói sau cùng khá có lực, tương đối vang dội.

Minh Thế Nhân lườm hắn một cái: “Ta phải sửa lời ngươi một chút. Ngươi là thần tử, đúng vậy, nhưng chúng ta thì không. Ngươi đem đạo quân thần ra doạ ai vậy? Sau đó, hiểu cho rõ thân phận của các ngươi đi, con mèo con chó linh tinh gì cũng xứng để sư phụ ta đi gặp sao?”

“. . .”

“Muốn gặp thì bảo hắn tự mình đến đây.” Minh Thế Nhân nói.

Lập trường khác nhau đương nhiên góc nhìn cũng khác nhau. Tần Đế dù có địa vị cao thế nào cũng chẳng liên quan gì đến Ma Thiên Các.

Trí Văn Tử không phản bác được.

Lúc này Lục Châu bỗng lên tiếng: “Ý của ngươi là, tất cả những chuyện này đều là mệnh lệnh của Tần Đế?”

Trí Văn Tử không nói gì, dùng im lặng để ngầm thừa nhận.

Lục Châu vỗ vào tay vịn ghế đứng lên, đạm mạc nói: “Chuyện của Triệu phủ, lão phu không muốn hỏi tới. Nhưng ngươi đả thương đồ nhi của lão phu, lão phu sao có thể tha cho ngươi?”

“Việc này…”

Trí Văn Tử thấy Lục Châu đứng lên, lập tức bị doạ sợ.

Lục Châu phất tay áo nói: “Lấy đi một Mệnh Cách của hắn để trừng phạt.”

“. . .”

Lục Châu vừa nói xong, Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử đồng thời lui lại, đám tu hành giả phía sau bước lên ngăn ở phía trước, sắc mặt như lâm đại địch.

Trâu Bình cũng được thuộc hạ đỡ lấy lùi vào trong đám người.

Nguyên Lang thấy vậy, lắc đầu nói: “Châu chấu đá xe, cần gì chứ?”

Nếu hắn là Trí Văn Tử, hắn sẽ tiếp nhận bị lấy đi một Mệnh Cách. Bởi vì nếu sự tình nháo lớn hơn thì không chỉ mất đi một Mệnh Cách thôi đâu.

Thương thế của Trâu Bình đã ổn định hơn một chút, chắp tay nói: “Lão tiên sinh cần gì hùng hổ doạ người?”

Lục Châu vung tay vồ lấy. Ma Đà Thủ Ấn mang theo lực lượng Thiên Tướng lướt về phía Trâu Bình.

Đám người hoảng sợ, bày ra thế chống cự.

Phanh phanh phanh…

Ma Đà Thủ Ấn lấy thế như lôi đình tóm lấy Trâu Bình, Trâu Bình bộc phát lực lượng chí cường chống cự, âm thanh cương khí giao thoa khiến người ta kinh hãi không thôi.

Chín mươi bảy tên thuộc hạ lui về sau mấy bước nhưng bị cương khí quét ngang, văng ngược ra sau.

Trâu Bình tiếp tục giãy giụa.

Lúc này, Trí Văn Tử đột nhiên nói: “Đi!”

Hắn tóm lấy Trí Vũ Tử, mang theo đông đảo tu hành giả đằng không bay lên, phóng ra khỏi biệt viện.

Đội quân phi kỵ cũng vội vàng đạp đất bay lên.

Không đợi Lục Châu hạ lệnh, Nguyên Lang đã quát: “Cản bọn họ lại.”

Từ phía chân trời, bốn mươi tám kiếm khách bay lướt tới tạo thành phương trận bao phủ lấy không trung Triệu phủ.

Kiếm cương mù mịt rợp trời!

Một đạo khí thế càng thêm cường đại xuất hiện. Trí Văn Tử lập tức nhận ra, hô lên: “Phạm chân nhân?”

Hư ảnh này chính là Phạm Trọng.

Phạm Trọng nhìn quanh bốn phía, thấy Trâu Bình không ngừng giãy giụa, thấy đội quân truyền kỳ chật vật vô cùng, lại thấy sắc mặt Trí Vũ Tử và Trí Văn Tử vô cùng khó coi.

Hắn nhướng mày, nghi hoặc gọi: “Trí Văn Tử?”

Trí Văn Tử nói vọng xuống: “Lão tiền bối, chuyện này quả thật không phải chủ ý của ta. Cáo từ!”

Hai huynh đệ quay đầu, hoá thành hai đạo cương khí phóng lên tận trời.

Phạm Trọng không khỏi kinh ngạc nói: “Quả nhiên Song Tử âm dương tương thông.”

“Phạm Trọng.” Lục Châu đột nhiên gọi.

Phạm Trọng khẽ sửng sốt, bừng tỉnh nhìn về phía Lục Châu: “Nghe nói Lục huynh nghỉ chân ở đây, Phạm Trọng lập tức đến bái phỏng.”

“Ngăn bọn hắn lại.” Lục Châu nói.

“Việc này…” Phạm Trọng do dự.

Nói thực, hắn chẳng muốn đắc tội ai cả. Phạm Trọng nổi tiếng là người do dự thiếu quyết đoán, thích mượn gió bẻ măng. Lúc trước Thác Bạt Tư Thành khuyên hắn cùng nhau vây công Lục Châu, hắn cũng do do dự dự hệt như bây giờ.

Bây giờ Lục Châu yêu cầu, hắn vẫn không dám hành động, bởi vì Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử là thủ hạ của Tần Đế, mà thủ đoạn của Tần Đế thì cực kỳ cao minh.

Lục Châu thản nhiên hỏi: “Ngươi không đi?”

Phạm Trọng nghĩ trong giây lát rồi đáp: “Xin Lục huynh chờ cho một lát.”

Vù ——

Không gian trở nên vặn vẹo, hư ảnh Phạm Trọng trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt hai huynh đệ Trí Văn Tử.

Trí Văn Tử ngẩng đầu nói: “Phạm chân nhân! Ngài làm vậy là sao?”

“Đắc tội bằng hữu của ta còn muốn đi?”

Hư ảnh đánh ra vô số chưởng ấn từ trên trời giáng xuống. Năng lượng đặc thù ba động khiến hai người tựa như dừng lại, không thể động đậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK