“Ngươi đến từ hồng liên địa giới, ngươi cho rằng bọn họ sẽ huỷ diệt nơi này?” Lục Châu hỏi.
Sắc mặt Khương Văn Hư vẫn bình tĩnh không hề tỏ ra bất ngờ. Trầm mặc một lát, hắn thản nhiên nói: “Các hạ đã bị trọng thương, lại bị thập đại cao thủ vây công, sao có thể sống sót đến bây giờ?”
“Nhờ may mắn.” Lục Châu lạnh nhạt đáp, câu trả lời rất qua loa lấy lệ.
“Các hạ đã nhìn thấy Xích Diêu chưa?” Khương Văn Hư hỏi.
“Không chỉ nhìn thấy, lão phu còn tiện tay giết nó.” Lục Châu nói.
Khương Văn Hư cả kinh, mày nhíu lại. Dưới ánh trăng, gương mặt của hắn đầy vẻ nghi ngờ.
“Lão phu hỏi ngươi, lão phu đã là cửu diệp, cái thứ ngươi gọi là tai nạn kia bây giờ đang ở đâu?”
“. . .”
Khương Văn Hư kinh ngạc bước lên mấy bước, ánh mắt nhìn Lục Châu đầy dò xét. “Cửu diệp? Nếu không tận mắt nhìn thấy, lòng ta khó yên.”
Lục Châu sao có thể tuỳ tiện gọi ra pháp thân, cho dù có Thẻ Nguỵ Trang thì pháp thân cũng không phải thứ có thể tuỳ tiện gọi ra cho người khác xem.
Hắn thích đoán, Lục Châu sẽ để hắn đoán.
“Hồng liên tuy không hấp thu thọ mệnh nhưng hẳn cũng bị thiên địa ràng buộc. Mọi người đều muốn phá vỡ ràng buộc này, ngươi ngăn cản được sao?”
Khương Văn Hư thở dài nói: “Xem ra các hạ đã gặp Lạc Thời Âm.”
“Lạc Thời Âm?” Lục Châu lặp lại cái tên này.
Khương Văn Hư xoay người đi về phía sơn động, khẽ nói: “Nàng ta cũng như ngươi, đều là người điên.”
“Nàng ta hiện đang ở đâu?” Lục Châu hỏi.
Khương Văn Hư trầm mặc không nói.
“Nàng ta cổ vũ mọi người gia tăng thực lực để đột phá gông xiềng, hoàn toàn ngược lại với ngươi. Các ngươi đến từ một nơi nhưng lại có hai thái độ khác biệt.”
“Không…”
Khương Văn Hư đưa lưng về phía Lục Châu. “Nàng ta cũng không biết việc mình đang làm ngu xuẩn cỡ nào. Các hạ đã gặp Xích Diêu thì nên hiểu sự cường đại của nó. Cho dù là tu hành giả hồng liên cường đại cũng không dám khinh thường Xích Diêu.”
“Sau đó thì sao?”
“Mời các hạ gọi ra pháp thân.” Khương Văn Hư đứng bên cửa khẩu sơn động, xoay người lại đối mặt với Lục Châu.
Lục Châu lắc đầu. Ngươi bảo ta gọi thì ta phải gọi sao? Ngươi cho rằng ngươi là ai?
Khương Văn Hư mang vẻ mặt tang thương, chậm rãi nói: “Các hạ có rất nhiều bí mật, chỉ tiếc ta đã không còn nhiều thời gian. Ta hy vọng các hạ có thể tự hạ tu vi mình xuống…”
“Nếu lão phu không đồng ý?”
“Vậy ta đành phải tự mình động thủ.”
“Chỉ bằng ngươi?” Lục Châu nghi hoặc.
“Đừng nghi ngờ năng lực của ta.” Nói xong, Khương Văn Hư nhấc tay đánh ra một chưởng.
Lục Châu cũng giơ tay tung ra một đạo chưởng ấn toả quang mang màu xanh lam ——
Khi Khương Văn Hư nhìn thấy chưởng ấn màu xanh lam, trên mặt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc: “Lam quang?!”
Ầm!
Chưởng ấn màu xanh lam va chạm với chưởng ấn của Khương Văn Hư rồi đánh tan nó, sau đó tiếp tục bay về phía trước.
Nhưng điều khiến Lục Châu kinh ngạc là chưởng ấn xanh lam lại bay xuyên qua thân ảnh của Khương Văn Hư rồi tự động tiêu tán.
Khương Văn Hư vẫn đứng yên tại chỗ, thân ảnh hắn dần dần trở nên mơ hồ.
“Chẳng trách… chẳng trách…” Tiếng nói của Khương Văn Hư đã nhỏ đi nhiều.
“Chẳng trách cái gì?”
“Chúng ta sẽ còn gặp lại… Nếu muốn tìm lại ký ức, các hạ hãy tới Lâu Lan. Nếu các hạ đã tự xưng mình là cửu diệp, vậy ta đành phải giết các hạ thêm lần nữa.”
Nói xong, hư ảnh nhấp nháy mấy cái rồi biến mất.
Lục Châu giật mình. Chẳng trách thân ảnh của Khương Văn Hư có vẻ không chân thực, mà chưởng ấn của hắn cũng không toả ra hồng quang.
Lục Châu bước vào bên trong sơn động, nhấc tay lên gọi ra cương ấn chiếu sáng bốn phía.
Ở giữa động có khắc hoạ một vòng tròn lớn, bên trong vẽ đầy các ký hiệu quỷ dị. Xung quanh khắc đầy phù văn màu đỏ, nhưng vì niên đại quá xa xưa nên phù văn đã bong tróc ra từng mảng.
Xem ra… Khương Văn Hư đã ở đây từ lâu để phòng ngừa người khác đến ăn cắp Xích Diêu? Nhưng nghĩ lại cũng không đúng.
Vực sâu vạn trượng không phải nơi mà tu hành giả bình thường có thể tiến vào. Cho dù là bát diệp xuống tới cũng không thể là đối thủ của Xích Diêu, thậm chí còn trở thành thức ăn trong bụng nó. Vậy thì Khương Văn Hư ở đây để làm gì?
Lục Châu nhớ lại cảnh tượng dưới đáy vực. Tối tăm mù mịt không thấy nhật nguyệt, biển đen mênh mông vô bờ bến…
Nơi đó tuyệt đối không phải là hồng liên địa giới! Mục đích của Khương Văn Hư rõ ràng là muốn ngăn cản cửu diệp xuất hiện, như vậy vực sâu vạn trượng này rất có thể là một thông đạo dẫn tới hồng liên địa giới!
Lục Châu nâng tay vỗ trán. Nghĩ ra điểm mấu chốt thì đã muộn. Bản thân hắn bị trôi về lạch trời phía nam, vậy… hồng liên địa giới rất có khả năng nằm ở vực sâu phía bắc.
“Ngu Thượng Nhung…”
Nếu Ngu Thượng Nhung rơi xuống hồng liên địa giới, e là sẽ dữ nhiều lành ít.
Lục Châu xoay người rời khỏi sơn động, rời khỏi lạch trời phi hành xuống, miệng khẽ gọi: “Bạch Trạch.”
. . .
Hai ngày sau.
Trong trướng bồng, Tư Vô Nhai nhìn bản địa đồ vực sâu vạn trượng, nghi hoặc nói: “Tứ sư huynh, huynh có cảm thấy vực sâu hẹp dài này có vẻ hơi kỳ quái không?”
“Kỳ quái chỗ nào?” Minh Thế Nhân lắc đầu.
“Giữa vùng núi xuất hiện một vực sâu là chuyện bình thường. Phía nam vực sâu thông với đỉnh cao nhất của lạch trời, phía bắc ta đã cho người điều tra… vậy mà vực sâu không hề thông với Vân Nộ Giang, đến phía bắc đột nhiên biến mất.” Tư Vô Nhai nói.
“Chuyện này rất bình thường mà, đó là vách núi chắn ngang.” Minh Thế Nhân nói.
“Không phải, tứ sư huynh, huynh nhìn kỹ đi.” Tư Vô Nhai vừa nói vừa chỉ tay vào bức địa đồ.
Minh Thế Nhân cúi đầu quan sát, nghe Tư Vô Nhai giải thích: “Khi ta còn là thái phó trong cung, từng nhìn thấy bức địa đồ tương tự như vậy. Lúc đó ta còn tưởng là ai đó tuỳ tiện vẽ vời, nay nghĩ lại mới thấy bức vẽ trong cung chính là hẻm núi này.”
“Hẻm núi?”
“Đúng vậy, nơi này rất giống một hẻm núi, Vân Nộ Giang là hạ du, đỉnh lạch trời là thượng du. Thượng du xuống tới hạ du thì hẳn phải là một bình nguyên, sao có thể xuất hiện một hẻm núi?” Tư Vô Nhai nói.
Tư Vô Nhai là người rất có học thức, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, biết được những chuyện này cũng không kỳ quái.
Chương 757 Vô đề
Minh Thế Nhân nghe vậy bèn hỏi: “Ý đệ là trong hẻm núi này có điều kỳ quặc?”
“Đúng vậy. Với bản lĩnh của nhị sư huynh, không có khả năng huynh ấy bị té vực chết, càng không thể nào bay không nổi… Từ đó ta cho rằng có một lực lượng kỳ quái nào đó đã khiến huynh ấy không thể bay lên, thậm chí là bị kéo xuống.”
“Có lý.” Minh Thế Nhân gật đầu.
“Người vẽ lại hẻm núi này trong cung… rất có khả năng chính là đế sư.” Tư Vô Nhai nói.
Minh Thế Nhân nghe vậy lập tức cười bảo: “Ta nghe cửu sư muội nói lúc ở trong hoàng cung sư phụ đã nhận được một bức thư do đế sư để lại, còn có bản điển tịch ghi chép nhật ký của nữ tử họ Lạc.”
Hai mắt Tư Vô Nhai toả sáng, lộ vẻ mừng rỡ: “Chúng đâu rồi?”
“Đệ phải hỏi sư phụ ấy, ta làm sao biết được.”
Tư Vô Nhai thất vọng thở dài.
Khi hai người còn đang thảo luận, Vu Chính Hải đột nhiên xuất hiện ngoài trướng bồng, khẽ gọi: “Minh Thế Nhân, sư… sư đệ, có ở đây không?”
“Đệ đây đại sư huynh.” Minh Thế Nhân vội chạy ra ngoài, thấy trên mặt Vu Chính Hải đầy vẻ mờ mịt bèn hỏi: “Đại sư huynh lại muốn luận bàn với đệ phải không?”
“Ta cảm thấy hơi kỳ lạ… trước đó khi luận bàn với đệ, đao pháp của ta rất hay, chiêu nào cũng khắc chế được đệ. Nhưng vì sao khi luận bàn với Đoan Mộc Sinh thì lại không có chút hiệu quả nào?” Thiếu niên Vu Chính Hải ngơ ngác hỏi.
Minh Thế Nhân: “? ? ?”
“Ta đã hỏi Diên Nhi sư muội, muội ấy nói đệ là cao thủ thất diệp, tu vi hiện tại của ta không cách nào có thể thắng đệ… Cho nên, đệ đã nhường ta có phải không?”
Minh Thế Nhân vội xua tay: “Đại sư huynh, oan uổng quá, chúng ta luận bàn vốn không dùng tới nguyên khí mà!”
Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đọi ngu như heo là đây!
Tam sư huynh, huynh hại ta thật thảm!
Đúng lúc này, Đoan Mộc Sinh tay xách Bá Vương Thương đi tới, thấy Minh Thế Nhân và Vu Chính Hải đang trò chuyện, bèn nhân tiện nói: “Lão tứ, đi nào, chúng ta luận bàn một phen.”
“A?”
“Nhanh đi đừng có lề mề, đến cả đại sư huynh mà đệ cũng không thắng được, nếu không chịu cố gắng tập luyện thì làm sao có thể trở nên mạnh mẽ?”
Ầm! Bá Vương Thương đâm mạnh xuống đất.
Minh Thế Nhân uỷ khuất nói: “Được… được rồi…”
“Ta cũng tham gia nữa.” Vu Chính Hải nói.
Sau khi ba người rời đi, Phan Trọng và Chu Kỷ Phong bước tới bên ngoài trướng bồng, khom người nói: “Thất tiên sinh.”
“Vào đi.”
Phan Trọng đi tới báo cáo: “Thất tiên sinh, tai mắt của ngài đã gửi phi thư về báo là liên minh mười hai nước đã được thành lập.”
“Việc nên tới rốt cuộc cũng tới.” Tư Vô Nhai thở dài lắc đầu.
Chu Kỷ Phong nói: “Đám man di này tự tin như vậy?”
“Tu hành giới đã bước vào thời đại trảm kim liên từ lâu, ngay cả Lưu Thương còn bước vào cảnh giới bát diệp rưỡi thì đám dị tộc có lòng tin như vậy cũng là bình thường… Huống hồ gì ta còn hoài nghi phía sau lưng bọn hắn có người thao túng.” Tư Vô Nhai nói.
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong gật đầu. “Tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?”
“Chờ sư phụ trở về.” Tư Vô Nhai đáp.
Nếu không có cửu diệp toạ trấn, đừng nói là liên minh mười hai nước, cho dù là liên minh năm nước thì Đại Viêm hiện tại cũng không chống lại nổi.
. . .
Cùng lúc đó.
Thiếu niên Vu Chính Hải nhìn Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân luận bàn được một lát, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn bèn nói: “Hai vị…”
Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân đồng thời dừng lại, khom người nói: “Xin đại sư huynh chỉ điểm.”
“Không dám.” Thiếu niên Vu Chính Hải vẫn chưa quen với thân phận đại sư huynh của mình. “Ta muốn luận bàn với sư đệ Đoan Mộc Sinh.”
Đoan Mộc Sinh rất sảng khoái đáp: “Mời đại sư huynh chỉ giáo.”
Minh Thế Nhân thoát được một kiếp, trong lòng âm thầm cảm tạ trời đất rồi lui về sau mấy bước.
Vu Chính Hải và Đoan Mộc Sinh bắt đầu tiến hành luận bàn. “Đại sư huynh, nguyên khí của huynh chưa khôi phục, chúng ta chỉ so đao pháp và thương thuật thôi nhé.”
“Được.”
“Chiêu này của đệ tên là Liệu Nguyên Bách Kích, có thể trong giây lát bộc phát ra trăm đạo công kích, đại sư huynh hãy tiếp chiêu.” Đoan Mộc Sinh vừa huy động Bá Vương Thương vừa giới thiệu.
Vu Chính Hải cầm Bích Ngọc Đao trong tay, đáp chắc nịch: “Tới đi.”
Đoan Mộc Sinh bước nhanh về phía trước, thương ảnh trùng điệp chồng chất lên nhau. Phanh phanh phanh… Trăm đạo thương ảnh đâm vào lưỡi đao khiến Vu Chính Hải bị chấn động phải lui lại liên tục, không hề có chút năng lực chống trả.
Minh Thế Nhân đưa tay lên che mắt. Bà mịa, chẳng trách đại sư huynh lại tìm ta hỏi tội, tam sư huynh ơi là tam sư huynh, sao huynh đánh chẳng chịu nương tay chút nào thế?!
Mấy đạo thương ảnh cuối cùng ập tới. Phốc. Vu Chính Hải phun ra một ngụm máu.
Đoan Mộc Sinh cực kỳ hoảng sợ la lên: “Đại sư huynh!” Hắn lập tức vứt Bá Vương Thương vọt tới.
“Đại sư huynh!” Minh Thế Nhân cũng giật nảy mình lao tới đỡ lấy Vu Chính Hải. Lần này hắn không hề cố kỵ thân phận sư huynh của Đoan Mộc Sinh mà mắng: “Tam sư huynh, huynh thật là! Biết rõ đại sư huynh chưa khôi phục sao huynh không nhường được một chút?”
“Ta…” Đoan Mộc Sinh giật mình, tự trách không thôi. “Đại sư huynh!”
“Thực lực của đại sư huynh giỏi lắm cũng chỉ giết được Phạn Hải cảnh, huynh thì hay rồi, huynh là Nguyên Thần cảnh tứ diệp đã trảm liên, huynh uy phong biết bao nhiêu, có thể đánh bại đại sư huynh!” Minh Thế Nhân vừa truyền nguyên khí vào cơ thể Vu Chính Hải vừa mắng.
“Hầy… là do ta nhất thời đắc ý, chỉ muốn đánh bại đại sư huynh.” Đoan Mộc Sinh nâng tay tự tát vào mặt mình một cái.
Minh Thế Nhân không nói gì nữa, những người khác cũng lục tục chạy tới. Hai vị trưởng lão, Tư Vô Nhai, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đều có mặt đông đủ.
“Đại sư huynh!” Mọi người đều lo lắng gọi.
Minh Thế Nhân vận chuyển nguyên khí xong, sắc mặt u ám nói: “Sinh cơ trong cơ thể đại sư huynh hình như đã tiêu hao hết.”
Tư Vô Nhai bước lên, cúi người xuống bắt mạch cho Vu Chính Hải. Dường như sự thật quá khó tiếp nhận, hai ngón tay Tư Vô Nhai khẽ run lên rồi rời khỏi cổ tay Vu Chính Hải.
“Thất sư huynh, đại sư huynh như thế nào rồi?” Tiểu Diên Nhi sốt ruột nói.
“Để lão hủ nhìn xem.” Phan Ly Thiên bước lên, cũng vươn tay bắt mạch.
Chương 758 Vô đề
Phan Ly Thiên vốn bảo trì thái độ lạc quan, dù sao thực lực Ma Thiên Các cường đại như thế, che mưa chắn gió đã bao nhiêu năm, thủ đoạn của Các chủ lại kinh người, muốn bảo vệ mạng sống cho một người cũng không mấy khó khăn.
Nhưng sau khi bắt mạch, gương mặt già của Phan Ly Thiên cũng trở nên ngưng trọng hệt như Minh Thế Nhân, hàng chân mày nhíu chặt.
“Sao có thể như vậy?” Phan Ly Thiên bỗng nói lớn. “Mọi người tránh ra!”
Đám người lập tức lui lại. Phan Ly Thiên nâng tay, hồ lô màu vàng kim bay lên toả ra quang mang nhàn nhạt rồi đáp xuống người Vu Chính Hải.
“Đừng kinh hoảng, lão hủ lấy được hồ lô này trong Hắc Mộc Sâm Lâm, bên trong chứa đựng sinh mệnh lực cường đại. Mấy năm gần đây lão hủ vẫn chưa dùng hết sinh cơ bên trong, nay chỉ có thể áp dụng phương pháp này.”
Mọi người nhìn hồ lô vàng, ai cũng không ngờ được Phan Ly Thiên lại chịu bỏ ra đại giới nhưu thế.
Quang mang màu vàng kim dung nhập vào cơ thể Vu Chính Hải. Phan Ly Thiên lại cúi người xuống bắt mạch lần nữa.
Lúc này, trên mặt Phan Ly Thiên đã ướt đẫm mồ hôi. Không ngờ phương pháp truyền sinh cơ từ hồ lô sang người lại hao phí nhiều tinh lực đến thế.
“Lão Phan!” Phan Trọng bước tới đỡ Phan Ly Thiên.
“Lão hủ không sao, chỉ hơi mệt một chút.”
Bắt mạch xong, Phan Ly Thiên nói: “Lão hủ chỉ có thể giúp hắn kéo dài tuổi thọ thêm một khoảng thời gian ngắn… Lão hủ đã cố gắng hết sức.”
Đám người lộ vẻ mặt lo âu và tiếc nuối. Đoan Mộc Sinh càng thêm tự trách, đột nhiên đứng lên. “Ta phải xuống vực tìm sư phụ, mọi người hãy trông chừng đại sư huynh.”
“Tam sư huynh, đừng lỗ mãng. Chuyện này còn chưa đủ phiền hay sao?” Tư Vô Nhai nhíu mày nói.
“Ta… hầy…” Đoan Mộc Sinh thở dài buồn bã.
“Đây không phải lỗi của huynh, đại sư huynh sau khi phục sinh vốn đã không còn đủ thọ mệnh, lần phục sinh này thành công hoàn toàn là nhờ may mắn. Huynh và đại sư huynh luận bàn khiến vấn đề này tới sớm hơn một chút, chúng ta cũng có thể nghĩ cách cứu chữa, đây chưa hẳn đã là chuyện xấu.” Tư Vô Nhai an ủi.
Tuy nói như vậy nhưng Đoan Mộc Sinh lúc này sao có thể nghe lọt tai lời khuyên bảo, hắn ảo não vô cùng, lại không biết phải làm sao.
Lúc này, Hải Loa đột nhiên chỉ tay về phía lạch trời: “Đó là cái gì thế?”
Đám người quay đầu nhìn sang, thấy trên bầu trời có một luồng khí điềm lành tươi sáng đang chậm rãi bay tới.
“Sư phụ?!” Tiểu Diên Nhi tinh mắt nhận ra, hưng phấn kêu lên.
Trên bầu trời, Lục Châu đứng trên lưng Bạch Trạch từ từ hạ xuống.
Đám người hết nhìn Lục Châu lại quay sang nhìn về phía vực sâu vạn trượng, trong mắt ai nấy đều toát ra vẻ kinh ngạc, hiếu kỳ và kinh hỉ.
Tư Vô Nhai ngẩng đầu lên, sau phút giây kinh ngạc ngắn ngủi, hắn lập tức hô: “Cung nghênh sư phụ trở về!”
“Cung nghênh Các chủ trở về!”
Lục Châu vừa hạ xuống đã thấy Vu Chính Hải nằm dưới đất, bèn khẽ thở dài.
Lão phu không được nghỉ ngơi một giây phút nào sao? Thật là chẳng thể khiến lão phu bớt lo.
Tiểu Diên Nhi chạy tới nghênh đón: “Sư phụ, người hãy cứu đại sư huynh đi!”
Lục Châu đi tới ngồi xuống bên cạnh Vu Chính Hải, kiểm tra kỳ kinh bát mạch, sau đó thi triển thần thông Thiên thư trị liệu. Cũng may trong người Lục Châu lúc này còn một nửa lực lượng phi phàm.
Khí tức của Vu Chính Hải rốt cuộc cũng ổn định lại.
Đoan Mộc Sinh đứng bên cạnh quỳ sụp xuống nói: “Là do lỗi của đồ nhi, xin sư phụ hãy phạt nặng.”
Lục Châu không có thời gian trả lời hắn, nhanh chóng cởi túi đồ sau lưng ra.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Hồng Ngư Chi Tâm và Xích Diêu Chi Tâm, trên mặt không khỏi sửng sốt.
“Đây là cái gì?” Tiểu Diên Nhi hiếu kỳ lẩm bẩm.
Hải Loa chỉ tay về phía thi thể hồng ngư như đang cố gắng nhớ ra điều gì: “Hồng ngư… Xích Diêu…”
Lục Châu nhìn Hải Loa một cái, không ngờ nàng lại nhận ra chúng. Từ đó có thể chắc chắn Hải Loa là người ở hồng liên địa giới, đã từng nhìn thấy hồng ngư và Xích Diêu.
“Xích Diêu? Hồng Ngư?” Dù là người có kiến thức uyên bác như hai vị trưởng lão cũng hoàn toàn không biết sinh vật này.
Lục Châu nói: “Vật này là Hồng Ngư Chi Tâm, có thể gia tăng một trăm năm tuổi thọ.”
Trong tu hành giới, thủ đoạn gia tăng thọ mệnh cực kỳ ít ỏi, mà Tăng Thọ Đan là một trong số đó, chỉ là cách này không thể vượt qua đại nạn thọ mệnh.
“Hồng Ngư Chi Tâm có thể vượt qua đại nạn thọ mệnh sao?” Tư Vô Nhai nghi hoặc hỏi.
“Không biết.” Lục Châu đáp.
Theo ghi chép trong điển tịch, tu hành giả ở hồng liên địa giới tu luyện hồng liên vốn không hề bị trói buộc thọ mệnh nên cũng không có thứ gọi là đại nạn ngàn năm.
Minh Thế Nhân đỡ Vu Chính Hải ngồi dậy, Lục Châu đẩy ra một chưởng. Hồng Ngư Chi Tâm bay vào miệng Vu Chính Hải.
Lục Châu bắt đầu vận chuyển nguyên khí, lát sau mới căn dặn: “Về Lương Châu. Nhớ quan sát kỹ từng biến hoá của Vu Chính Hải.”
“Vâng!”
. . .
Tại Lương Châu Thành, trong phủ tướng quân.
Sau khi tắm giặt một phen, Lục Châu lệnh cho một mình Tư Vô Nhai đến nghị sự.
Tư Vô Nhai đang rất hiếu kỳ về chuyến đi xuống vực của sư phụ, lập tức bỏ hết mọi việc trong tay chạy ngay đến.
“Sư phụ.” Tư Vô Nhai bước vào phòng.
Lục Châu chỉ tay về phía quyển điển tịch của nữ tử họ Lạc và bức thư của đế sư nằm trên bàn. “Khi nào có thời gian ngươi hãy xem những thứ này.”
“Vâng.” Tư Vô Nhai cất kỹ chúng vào ngực áo rồi nói: “Sư phụ, dưới vực sâu rốt cuộc có những thứ gì?”
Thế là Lục Châu kể lại những điều tai nghe mắt thấy hắn vừa trải qua và những đúc kết của bản thân.
Sau khi nghe xong, tinh thần Tư Vô Nhai bị rung động mạnh, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
“Đồ nhi dù đoán được trong đó có càn khôn nhưng ngàn vạn lần không ngờ tới nơi đó là một thế giới khác!” Tư Vô Nhai nói.
“Đó chỉ là phỏng đoán trước mắt... Ngươi có biết trên đỉnh lạch trời vi sư đã gặp ai không?”
“Xin sư phụ nói rõ.”
“Đế sư Đại Viêm Khương Văn Hư.”
“Đế sư?!” Tư Vô Nhai cả kinh.
“Lá thư trong tay ngươi chính là vật hắn lưu lại…” Lục Châu nói.
Tư Vô Nhai bèn mở thư ra xem, hàng chân mày vặn xoắn lại. “Cửu diệp xuất hiện sẽ dẫn tới tai nạn… Nhưng mà sư phụ người đã là cửu diệp từ lâu, nào có thấy tai nạn gì đâu?”
Chương 759 Vô đề
Chuyện này… Lục Châu cũng rất bất đắc dĩ.
Lục Châu đưa những thứ này cho Tư Vô Nhai là vì hy vọng hắn có thể phát huy năng lực tìm tòi nghiên cứu của mình để tìm ra tin tức mới về hồng liên địa giới.
Chứ không phải để ngươi tìm ra bí mật của lão phu nha!
“Mọi việc đều có ngoại lệ… Chuyện về hồng liên, vi sư giao cho ngươi.” Lục Châu nói.
“Đồ nhi sẽ dốc hết toàn lực.”
“Nếu không còn chuyện gì khác thì lui xuống đi.”
Tư Vô Nhai vừa định rời đi chợt nhớ đến chuyện của mười hai nước bèn nói: “Sư phụ, mười hai nước đã thành lập liên minh, sớm muộn gì cũng sẽ xâm chiếm Đại Viêm.”
Lục Châu nghĩ tới đế sư Khương Văn Hư, hẳn những chuyện này đều do hắn ở sau lưng giở trò.
“Vi sư đã biết.”
“Đồ nhi cáo lui.”
. . .
Sáng hôm sau.
Lục Châu vừa lĩnh hội Thiên thư xong, Minh Thế Nhân đã chờ ở bên ngoài gian phòng, khom người nói: “Sư phụ, đại sư huynh đã tỉnh.”
Lục Châu mở to mắt, đứng dậy rời khỏi phòng, nói với Minh Thế Nhân đang đợi bên ngoài: “Dẫn đường.”
“Vâng.”
Hai người nhanh chóng đi tới viện lạc của Vu Chính Hải. Trên đường đi, Minh Thế Nhân tò mò hỏi:
“Sư phụ, con hồng ngư kia rất rắn chắc, đồ nhi chém mấy đao mới miễn cưỡng cắt được mình nó.”
“Hồng ngư đến từ vực sâu vạn trượng, đừng hành động lỗ mãng. Ngoài ra viên Xích Diêu Chi Tâm kia có thể gia tăng hơn ngàn năm thọ mệnh, nhất định phải bảo vệ cho tốt.” Lục Châu căn dặn.
Nghe vậy, Minh Thế Nhân cả kinh, vội vàng gật đầu nói: “Đồ nhi tuân mệnh!”
Không bao lâu sau, hai người đã đến bên giường Vu Chính Hải. Thấy Lục Châu xuất hiện, Vu Chính Hải vừa định ngồi dậy thì Lục Châu đã ngăn lại. “Miễn lễ.”
Lục Châu đẩy ra một chưởng, năng lượng nguyên khí bao trùm cơ thể Vu Chính Hải. Lục Châu cảm nhận được sinh cơ trong cơ thể hắn đã khôi phục không ít, vừa vặn khoảng một trăm năm tuổi thọ.
Minh Thế Nhân đã kiểm tra tình hình của Vu Chính Hải một lần nên rất yên tâm. “Đại sư huynh, huynh không sao rồi.”
“Đa tạ.”
“Ách… đại sư huynh, huynh đừng có khách khí như vậy, thật là ngại quá.”
Lục Châu vuốt râu khẽ nói: “Ngươi đã ổn định lại. Qua một khoảng thời gian hãy theo vi sư đến Lâu Lan một chuyến.”
“Lâu Lan?”
“Giải khai tâm kết, buông bỏ chấp niệm, ký ức tự nhiên sẽ quay về.” Lục Châu nói.
Thiếu niên Vu Chính Hải nghe không hiểu, nhưng Minh Thế Nhân lại hiểu rõ, không khỏi thở dài một tiếng. Lâu Lan chính là chấp niệm cả đời của Vu Chính Hải…
Thăm Vu Chính Hải xong, Lục Châu xoay người rời đi.
Minh Thế Nhân ngồi bên mép giường nói nhỏ: “May mà sư phụ trở về kịp thời, nếu không hậu quả khó lòng tưởng tượng nổi.”
Trong lòng Vu Chính Hải vô cùng cảm kích nhưng vẫn rất mờ mịt, bèn hỏi: “Ta… ta thật sự là đại đệ tử của sư phụ sao?”
“Không thể giả được.”
Minh Thế Nhân đứng lên, chỉnh trang lại quần áo, bày ra thái độ cực kỳ cung kính hành lễ với Vu Chính Hải, nghiêm túc nói ra ba tiếng: “Đại sư huynh.”
Một tiếng đại sư huynh trịnh trọng này khiến trong đầu Vu Chính Hải mơ hồ hiện ra từng tiếng gọi đại sư huynh quen thuộc của chúng sư đệ sư muội, tiếng gọi len lỏi vào tim hắn như dòng nước ấm khiến đầu ngón tay khẽ run.
“Tứ… tứ sư đệ.”
Đúng lúc này, ngoài cửa phòng đột nhiên truyền tới một giọng nói sang sảng ——
“Tứ sư huynh!”
Minh Thế Nhân quay đầu nhìn sang, nhận ra người vừa đến. “Bát sư đệ, sao đệ lại tới đây? Không phải đang ở Thần Đô à?”
Người vừa tới chính là lão bát Chư Hồng Cộng.
“Thần Đô đã bình an, ta nhớ sư phụ lão nhân gia người nên đến. Sư phụ đâu rồi?”
“Sư phụ vừa mới về phòng.” Minh Thế Nhân đáp.
Chư Hồng Cộng nhìn thoáng qua thiếu niên Vu Chính Hải ngồi trên giường, nghiêng đầu hỏi: “Vị này là…?”
“Còn không mau hành lễ với đại sư huynh?” Minh Thế Nhân nói.
Chư Hồng Cộng lắc đầu cười. “Tứ sư huynh, đừng đùa ta. Tuy ta không thông minh như các huynh nhưng cũng không phải là kẻ thiểu năng nha.”
Vừa nói hắn vừa đi tới bên giường, quàng tay lên vai Vu Chính Hải: “Xin chào.”
Thiếu niên Vu Chính Hải câu nệ đáp lại: “Xin… xin chào.”
Minh Thế Nhân: “. . .”
Ngươi tìm chết, vi huynh không cản nổi!
Chư Hồng Cộng ngẩng đầu nói: “Ấy, nhìn kỹ ngươi trông cũng giống đại sư huynh đó…” Vừa nói Chư Hồng Cộng vừa vươn tay bẹo má Vu Chính Hải một cái.
Minh Thế Nhân: “? ? ?”
Khụ khụ khụ… Minh Thế Nhân ho khan không dứt. “Lão bát, chuyện là… đây thật sự là đại sư huynh đó.”
“Đừng đùa mà! Ta vừa từ Thần Đô chạy tới, phi hành suốt chặng đường mệt gần chết nè. Huynh đệ đừng sợ, tứ sư huynh của ta thích nói đùa như vậy lắm, ngươi đừng để ý.” Chư Hồng Cộng quay sang cười nói với thiếu niên Vu Chính Hải.
“. . .”
Vu Chính Hải tuy câu nệ nhưng không quên lễ phép cười đáp: “Không ngại.”
Dù là hắn đã cảm giác được, thậm chí cũng đã tin rằng những người này đều là đồng môn trước đây của hắn, nhưng cảm giác xa cách sau khi phục sinh vẫn khiến hắn rất câu nệ khách sáo.
Nghe nói Vu Chính Hải đã tỉnh, những người khác đều lục tục chạy tới chào hỏi.
“Đại sư huynh.” Tiểu Diên Nhi và Hải Loa dẫn đầu chạy tới, cười chào nói.
Chư Hồng Cộng: “? ? ?”
Tiếp theo là Tư Vô Nhai, Phan Trọng và Chu Kỷ Phong.
“Đại sư huynh.”
“Đại tiên sinh.”
Chư Hồng Cộng quay đầu nhìn lại, thấy cánh tay mình vẫn đang khoác trên vai thiếu niên Vu Chính Hải. Biểu tình hắn dần trở nên cứng ngắc, không được tự nhiên… Kéo nhau tới để lừa gạt ta?
Đoan Mộc Sinh là người cuối cùng bước vào phòng, trông hắn lúc này như một người khác, gương mặt buồn bã mà trịnh trọng bước tới bên giường rồi quỳ xuống: “Cầu xin đại sư huynh tha thứ cho ta.”
“. . .”
Thiếu niên Vu Chính Hải thấy thế vội vàng thoát khỏi cánh tay Chư Hồng Cộng, vọt xuống giường nói: “Tam sư đệ, mau đứng lên!”
Phịch! Chư Hồng Cộng lập tức quỳ xuống, lệ rơi đầy mặt…
“Đại, đại sư huynh… ta sai rồi, ta sai rồi không được sao, huynh đừng giả dạng để lừa ta như vậy chớ!”
Vu Chính Hải xoay sang nói với Chư Hồng Cộng: “Mau đứng lên.”
“Ta không đứng lên đâu, đều là sáo lộ hết… ta sẽ không mắc lừa nữa đâu!” Chư Hồng Cộng quỳ dưới đất cầu xin.
Minh Thế Nhân bèn đi tới bên cạnh Vu Chính Hải, ghé sát vào tai hắn thấp giọng nói mấy câu.
Vu Chính Hải khẽ sửng sốt, sau đó thì thầm một tiếng “Được.” rồi hắng giọng, chắp tay sau lưng uy nghiêm nói: “Đứng lên!”
Chương 760 Vô đề
Đoan Mộc Sinh và Chư Hồng Cộng ngoan ngoãn đứng lên.
Vu Chính Hải lại nói: “Toàn bộ cút ra ngoài.”
“Bọn đệ cút ngay!” Đám người vội vàng rời đi.
“Cút thì cút, thấy ghét, hứ!” Tiểu Diên Nhi nắm tay Hải Loa giận dỗi rời khỏi phòng.
Minh Thế Nhân xấu hổ gãi đầu, cười nói: “Đại sư huynh, câu cuối thì hơi quá… tiểu tổ tông không dễ đắc tội đâu nha.”
“Vậy sao?” Vu Chính Hải liếc mắt nhìn Minh Thế Nhân một cái.
Minh Thế Nhân giật mình, vội vàng thu hồi vẻ tếu táo trên mặt. “Đại sư huynh, huynh nghỉ ngơi đi, đệ cũng cút đây.”
Đám sư đệ sư muội đã rời đi hết, trong phòng chỉ còn lại một mình Vu Chính Hải. Lúc này hắn mới thả lỏng ngồi xuống, miệng lẩm bẩm:
“Trước đây… ta thật sự hung dữ như vậy sao?”
. . .
Cùng lúc đó, dưới vực sâu.
Một thanh kiếm toả ra quang mang màu đỏ đang không ngừng phi hành song song với mặt biển đen.
Ngu Thượng Nhung đứng trên thân kiếm, gương mặt phờ phạc, não hải một mảnh trống rỗng. Hắn đã không nhớ nổi mình bay trên biển đen bao lâu, nhưng hắn không từ bỏ mà vẫn tiếp tục đi tới.
Soạt!
Bên tai thỉnh thoảng lại truyền tới tiếng cá bay vọt ra khỏi mặt nước.
Ngu Thượng Nhung quay đầu nhìn về phía một con hồng ngư đỏ thẫm ở đằng xa quẫy đuôi vọt lên khiến bọt nước văng tung toé, bay một đường hình vòng cung rồi lại lặn xuống biển.
“Thuỷ quái thật mạnh.”
Đây là con thuỷ quái thứ mười hắn nhìn thấy. Ban đầu Ngu Thượng Nhung còn rất kinh ngạc, về sau đã chết lặng.
“Vận khí không tệ.”
Trong mười lần thuỷ quái xuất hiện, chỉ có một lần Ngu Thượng Nhung bị nó truy kích đến mức phải liều mạng phi hành đến mất phương hướng. Lúc này đây Ngu Thượng Nhung đã hoàn toàn lạc lối. Hắn không biết mình đang ở đâu, chỉ thuận theo dòng nước mà bay đi.
Có lẽ đến một lúc nào đó hắn sẽ trở thành thức ăn trong bụng thuỷ quái, hoặc có lẽ ý chí hắn sẽ tán loạn rồi rơi tõm vào trong biển.
Vù —— một trận gió mát thổi tới, Ngu Thượng Nhung bõng giật mình.
“Gió?!”
Trong không gian hắc ám này sao đột nhiên lại có gió? Phải chăng địa hình nơi này đã có biến hoá?
Trong lòng Ngu Thượng Nhung dấy lên hy vọng và động lực sinh tồn, hắn gia tăng nguyên khí để tăng tốc bay về phía trước, đồng thời tạo ra một quả cầu cương ấn rọi sáng không gian.
Một lát sau, Ngu Thượng Nhung rốt cuộc cũng nhìn thấy phía trước có một tia sáng leo lét như thể đó là lối ra của một sơn động.
Ngu Thượng Nhung kinh hỉ, lập tức ngự kiếm bay vụt tới cửa động như sao băng.
vừa bay ra ngoài, tầm nhìn Ngu Thượng Nhung lập tức trở nên khoáng đạt, bên ngoài cửa động là một bầu trời rạng rỡ với đường chân trời rộng tít tắp, nguyên khí lưu động khắp nơi trong không gian, dưới đất là rừng cây bạt ngàn.
Quay đầu nhìn lại cửa sơn động, nơi đó chỉ còn là một hốc mắt màu đen đang càng lúc càng nhỏ dần.
“Đây là đâu?” Ngu Thượng Nhung cả kinh.
Phành phạch ——
Ở đằng xa, một con loan điểu đang vỗ cánh bay lượn, toàn thân nó lớn vô cùng, sải cánh dài như một thác nước, màu sắc trên thân lộng lẫy bắt mắt. Trên người nó bao phủ một tầng cương khí màu đỏ rực!
Trực giác nói với Ngu Thượng Nhung con hung thú này cực kỳ nguy hiểm, tựa như các loài hung thú truyền thuyết trong tứ đại sâm lâm.
“Chẳng lẽ… ta đã tiến vào nơi sâu nhất trong sâm lâm?”
Ngu Thượng Nhung hạ thấp cao độ, bay ở tầng trời thấp. Hắn bay ngược hướng với con loan điểu, thầm mong không phải chạm mặt nó.
Ngu Thượng Nhung bay qua một sơn mạch nhỏ và mấy con sông ngòi mới quay đầu nhìn về phía loan điểu.
Loan điểu vừa lượn trên không trung vừa phát ra những tiếng kêu kỳ lạ khiến dã thú dưới đất bỏ chạy tán loạn. Ngu Thượng Nhung lập tức tăng tốc, xuôi chiều gió rời đi.
Cho đến khi cảm giác được nguyên khí trong cơ thể đã khô kiệt không phi hành được nữa, Ngu Thượng Nhung mới đáp xuống một cây đại thụ chọc trời, nằm xuống nghỉ ngơi.
Đương nhiên hắn vẫn không thả lỏng cảnh giác. Khắp nơi đều là hung thú lạ lẫm khiến hắn cảm thấy nguy cơ tràn ngập.
Không biết qua bao lâu, Ngu Thượng Nhung mới từ từ mở mắt. Giấc ngủ này thật dễ chịu, đã rất lâu rồi hắn chưa được nghỉ ngơi. Rõ ràng muốn bảo trì lòng cảnh giác nhưng Ngu Thượng Nhung lại ngủ quên đến say sưa.
Mặt trời đã ngả về tây, ánh chiều tà rực rỡ đất trời.
Không biết tại sao, Ngu Thượng Nhung cảm thấy mặt trời nơi đây có vẻ cao hơn bình thường một chút. Cảnh hoàng hôn đẹp đẽ khiến tâm tình Ngu Thượng Nhung dần được thả lỏng.
Kiểm tra lại nguyên khí trong cơ thể thấy đã khôi phục được tám phần, Ngu Thượng Nhung cầm Trường Sinh Kiếm lên, mỉm cười nói với nó: “Uỷ khuất ngươi rồi, người anh em.”
Không có vỏ kiếm, hắn luôn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì. Thế là Ngu Thượng Nhung cởi trường bào ra, xé đi một đoạn vải vóc bọc lấy thân kiếm đeo trên lưng rồi đạp không phi hành.
Bóng tối hàng lâm. Ngu Thượng Nhung cảm thấy rất kỳ quái. “Sao vẫn không thấy có người sinh sống?”
Cho dù là lạc đến các nước dị tộc thì ít nhất cũng phải thấy con người chứ? Vực sâu vạn trượng cách lạch trời không xa, sao bay mãi vẫn chưa đến lạch trời?
Không có lạch trời, làm sao quay về Đại Viêm?
Đêm xuống, Ngu Thượng Nhung vừa nghỉ ngơi trên một ngọn cây vừa điều tức khôi phục nguyên khí.
Khi vừa định nhắm mắt lại, hắn đột nhiên nhìn thấy một màn khiến người kinh ngạc ——
Từ xa bỗng đâu bay tới một đám tu hành giả, mà tu hành giả dẫn đầu lại mang theo một toà pháp thân cao đến mười lăm trượng sừng sững giữa trời.
“Sư phụ?” Trong lòng Ngu Thượng Nhung lập tức vui mừng, kích động không thôi, không ngờ sư phụ lại đến đây đón mình.
Nhưng rất nhanh sau đó Ngu Thượng Nhung lại cảm thấy kỳ quái ——
Toà pháp thân mười lăm trượng kia rõ ràng có màu đỏ nhạt. Bên dưới còn có chín mảnh liên diệp đang xoay tròn quanh toà hồng liên toả sáng rạng rỡ.
Vì sao lại là màu đỏ?
Nhớ lại lời lão tứ nói, chẳng lẽ sư phụ lại đang nghiên cứu trò mới?
Không đúng!
Phía sau đại tu hành giả kia còn có một đống pháp thân Thập Phương Càn Khôn, Cửu Chuyển Ẩm Dương, ngoài ra còn có một vài pháp thân Bách Kiếp Động Minh tam diệp và tứ diệp.
Nhưng tất cả pháp thân đều có màu đỏ.
Sư phụ có sáo lộ mới thì còn hiểu được, những người khác sao có thể có pháp thân màu đỏ?
Trong lúc còn đang nghi hoặc, Ngu Thượng Nhung đã lùi sâu vào tán cây, thu liễm khí tức.