Đồng thời trong lòng hắn không khỏi mắng một câu, muốn về Thái Hư thì đến Thánh Điện mà gây sự, chạy tới Huyền Dặc làm gì?
Trấp Quang Kỷ rất thẳng thắn cười mấy tiếng, “Bản đế chưa từng từ bỏ ý định trở về Thái Hư.”
“Vậy ngươi đi mà tìm Thánh Điện. Huyền Dặc không chào đón ngươi.” Huyền Dặc đế quân phất tay áo, “Trương Hợp, tiễn khách.”
Phía Huyền Dặc điện truyền tới ba động đặc thù, từ chân trời có một đạo lưu tinh bay vọt tới đứng bên cạnh Huyền Dặc đế quân. Trương Hợp khom người đưa tay ra hiệu với Hắc Đế: “Mời ngài.”
Hắc Đế không tức giận, ngược lại còn mỉm cười nói: “Bản đế đã tới thì sẽ không gấp gáp rời đi như vậy.”
Nói xong hắn bước lên một bước.
Huyền Dặc đế quân biến sắc, dồn khí vào đan điền cao giọng nói: “Ngươi muốn xông vào?”
Không khí chỉ trong phút chốc trở nên giương cung bạt kiếm. Trên đỉnh Huyền Dặc điện, một viên minh châu sáng lên.
Hắc Đế nhìn viên minh châu một lúc rồi dừng lại nói: “Bản đế có thể rời đi, nhưng mà… phải lấy lại đồ của mình đã.”
“Nơi này không có đồ gì của ngươi.” Huyền Dặc đế quân đáp.
“Là con heo rừng kia.” Hắc Đế chỉ tay về phía Huyền Dặc điện.
Huyền Dặc đế quân cười ha ha nói: “Heo rừng?” Đường đường là Hắc Đế mà lại không bắt được một con heo rừng? Lấy cớ này có phải quá qua loa rồi không?
Hắn vừa định kiên quyết đánh trả, Hắc Đế đã cười nói: “Bản đế đã lưu lại ấn ký trên người hắn.”
“Vậy ngươi tìm thử xem.” Huyền Dặc đế quân không hề buông lỏng cảnh giác.
Hắc Đế Trấp Quang Kỷ nâng tay, hắc sắc hồ điệp bay đầy trời rồi chui vào từng ngóc ngách để truy tung “heo rừng”.
Bỗng nhiên cách đó không xa, trên một cây cổ thụ truyền tới tiếng mắng: “Ngươi mới là heo rừng! Cả nhà ngươi đều là heo rừng!”
Vù.
Bóng người kia vọt vào đại điện.
“? ? ?”
Đám người mộng bức không thôi. Huyền Dặc đế quân cau mày nói: “Heo rừng biết nói chuyện à?”
Hắc Đế cười đáp: “Chẳng lẽ không phải?”
Huyền Dặc đế quân quay đầu nhìn về phía thân ảnh kia, đúng là có chút giống heo rừng thật, nhưng người này hiển nhiên là một tên tu hành giả.
“Sao người này lại chạy tới Huyền Dặc điện?” Huyền Dặc đế quân hỏi.
Người bên cạnh Hắc Đế đáp: “Là vãn bối truy kích hắn, bất đắc dĩ chạy tới Huyền Dặc.”
Hắc Đế nói bổ sung: “Nếu không giao ra người này, bản đế tuyệt đối sẽ không rời đi.”
“Bản đế quân làm sao biết người này có phải do ngươi cố ý phái tới hay không? Ngươi muốn dùng lý do này để tiến vào Huyền Dặc?”
Hắc Đế lắc đầu: “Ngươi nghĩ nhiều.”
Năm ngón tay Hắc Đế phát sáng, hắc sắc hồ điệp hoá thành lưu quang, không gian vặn vẹo ba động.
“A ——”
phía Huyền Dặc điện phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Hắc Đế trầm giọng nói: “Bản đế đã lưu lại ấn ký, không ai có thể trốn được. Ngươi cho rằng trốn trong Huyền Dặc thì sẽ thoát khỏi tay bản đế? Chỉ cần bản đế động một ngón tay, ngươi sẽ tan thành tro bụi. Bản đế đếm đến ba, nếu ngươi còn không ra…”
“Mẹ nó!” Tiếng mắng truyền ra oang oang, “Ngươi đúng là đồ ác độc!”
Chư Hồng Cộng không hiểu mình đã bị đánh dấu ấn ký từ bao giờ. Rơi vào đường cùng, hắn đành bay lên không trung.
Đám người nhìn sang. Bộ dạng chật vật của Chư Hồng Cộng đúng là không thể chịu nổi.
“Lão tử tới từ Thánh Điện, phụng mệnh Thánh Điện đi chấp hành nhiệm vụ. Các ngươi dám động vào lão tử?!” Chư Hồng Cộng nghiến răng nghiến lợi nói.
“Thánh Điện không uy hiếp nổi bản đế.” Hắc Đế trầm giọng nói.
“Ha ha ha… bớt có giả vờ, ngươi mới là kẻ sợ hãi Thánh Điện hơn ai hết!” Chư Hồng Cộng chỉ tay vào mặt Hắc Đế, hung ác nói. “Ngươi mà dám động đến ta, Đại Đế nhà ta sẽ chém ngươi thành muôn mảnh!”
Hắc Đế nhíu mày.
Không biết con hàng này nói thật hay giả, nhưng Thánh Điện và Minh Tâm đúng là không dễ trêu chút nào. Loại người chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng này sao lại có được hạt giống Thái Hư?
Huyền Dặc đế quân kỳ quái nhìn Chư Hồng Cộng, không rõ người này là ai.
Hắn vừa định mở miệng, Hắc Đế đã trầm giọng nói: “Vậy thì để Thánh Điện tự mình tới tìm bản đế.”
Năm ngón tay co lại, ấn ký khoá chặt, lực lượng cường đại trói buộc Chư Hồng Cộng đem hắn bay về phía Hắc Đế.
Huyền Dặc đế quân vốn định ngăn cản, không ngờ Trấp Quang Kỷ lại dùng toàn lực ứng phó, không tiếc vận dụng lực lượng cường đại để bắt Chư Hồng Cộng.
Chư Hồng Cộng không cách nào phản kháng, bị trói gô đến trước mặt Hắc Đế.
“Ngươi.. ngươi…” Trong mắt Chư Hồng Cộng loé lên vẻ hung ác, nhưng một giây sau đã biến thành gương mặt đau khổ buồn bã, “Hiểu lầm, hiểu lầm, vừa rồi ta chỉ nói đùa thôi… Tiền bối, ngài là đại nhân đừng chấp tiểu nhân, có thể thả ta ra không? Ta nhất định sẽ nói tốt về ngài trước mặt Đại Đế…”
Hắc Đế: “. . .”
Hình tượng nhân tài còn sót lại chút ít trong lòng Hắc Đế đã ầm ầm sụp đổ. Hiện tại hắn chỉ muốn đạp cái tên phế vật này ra thật xa, nhưng vẫn cố nhịn xuống.
Trấp Quang Kỷ chắp tay nói với Huyền Dặc đế quân: “Bản đế không quấy rầy nữa.”
“Không tiễn.”
Huyền Dặc đế quân cũng chẳng muốn nhúng tay vào mâu thuẫn giữa Hắc Đế và Thánh Điện làm gì, còn ước gì bọn hắn đánh nhau to.
Ngay lúc Hắc Đế vừa định xoay người rời đi, tiếng đàn du dương bỗng từ xa truyền đến. Tiếng đàn êm tai từ từ phiêu đãng trong không trung, lan tràn ra khắp mọi không gian.
Tên tu hành giả đứng bên cạnh Hắc Đế thấp giọng nói: “Là nha đầu kia.”
“Là nàng?” Hai mắt Hắc Đế sáng lên, “Ngươi chắc chứ?”
“Thuộc hạ chắc chắn. Mười năm nay thuộc hạ vẫn luôn nghe ngóng và bí mật quan sát những người này.”
Hắc Đế Trấp Quang Kỷ gật đầu cười: “Huyền Dặc đế quân, ngươi đúng là tham lam…”
Huyền Dặc đế quân không thèm để ý tới Hắc Đế mà xoay người rời đi. Hắn đã nhận ra Hắc Đế có chút âm mưu.
Hắc Đế nhìn về phía viên minh châu trên đỉnh Huyền Dặc điện.
Ông ——
Pháp thân mở ra! Toà hắc sắc pháp thân khổng lồ lấp lánh che khuất cả bầu trời. Tiếng đàn lập tức im bặt.
Hắc Đế nhanh như thiểm điện lao về phía Huyền Dặc điện.
Huyền Dặc đế quân quát lớn: “Ngươi đừng khinh người quá đáng!!”
Hắn lách mình bay tới đỉnh Huyền Dặc điện, điều động viên minh châu bắn quang mang ra bốn phía, ý đồ bức lui Hắc Đế.
Hắc Đế trầm giọng nói: “Đế quân cũng chỉ là đế quân… Phá!”
Chương 1987 Ngươi là cao nhân?
Đại thủ như thiên đánh vào bình chướng Huyền Dặc điện, bình chướng mở ra một lỗ hổng trong giây lát. Hắc Đế Trấp Quang Kỷ lập tức vọt về phía tiếng đàn.
. . .
Cùng lúc đó.
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đang luận đạo gảy đàn trên lầu các.
Tiếng đánh nhau làm các nàng nghi hoặc nhìn lên, vừa định đứng lên tìm tòi thực hư thì một lực hút cường đại xuất hiện hút lấy hai người.
“Hải Loa!”
“Cửu sư tỷ!”
Hai người tóm chặt lấy nhau, cố gắng giãy giụa.
Đúng lúc này, đạo đồng lách mình xuất hiện, đánh ra một đạo sóng gợn chấn bay toàn bộ lực hấp dẫn.
Thân hình Tiểu Diên Nhi và Hải Loa rốt cuộc cũng dừng lại. Đạo đồng ngăn ở trước mặt hai nàng.
Tiểu Diên Nhi kỳ quái nói, “Tiểu đạo đồng, sao ngươi mạnh như vậy?”
Đạo đồng không quay đầu lại đáp: “Ta thích lặng lẽ tu hành.”
Tiểu Diên Nhi cười nói: “Không ngờ đó nha, Huyền Dặc đúng là nơi ngoạ hổ tàng long.”
Đạo đồng nhìn lên không trung.
Giọng Trấp Quang Kỷ vọng tới: “Thì ra Huyền Dặc điện có cao nhân. Không ngại ra đây gặp mặt một lần chứ?”
Huyền Dặc đế quân lăng không cười nói: “Ngươi cũng xứng?”
“Có thể để Huyền Dặc đế quân coi trọng, bản đế lại càng thêm hiếu kỳ người này là ai. Ngay cả bản đế cũng không xứng gặp?”
Đạo đồng, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa bay ra khỏi lầu các, xuất hiện tại tầng trời thấp nhìn về phía pháp thân đen như mực kia.
Đạo đồng thấp giọng nói: “Là Hắc Đế. Các ngươi hãy tránh đi trước.”
Tiểu Diên Nhi bây giờ không còn là tiểu cô nương điêu ngoa tuỳ hứng ngày xưa nữa, nàng kéo cánh tay Hải Loa, gật đầu nói: “Chúng ta đi.”
“Sư muội!!”
Đứng cách đó không xa, Chư Hồng Cộng đột nhiên kêu lên.
“A?” Tiểu Diên Nhi giật mình quay đầu nhìn lại.
Chư Hồng Cộng hô to: “Là ta, bát sư huynh của các muội đây! Sư muội mau cứu ta!”
Đạo đồng quay đầu lại hỏi: “Ngươi nhận ra người kia?”
Tiểu Diên Nhi đột nhiên xua tay nói: “Không quen.”
Chư Hồng Cộng: “? ? ?”
Hắc Đế nói: “Mặc kệ các ngươi có quen biết hay không đều phải đi theo bản đế.”
Đạo đồng ngẩng đầu nhìn trời, thản nhiên nói: “Trấp Quang Kỷ, ngươi còn có gan trở lại Thái Hư?”
Huyền Dặc đế quân, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đều kỳ quái nhìn đạo đồng. Dũng khí này đúng là khó có được nha!
Hắc Đế nói: “Một đạo đồng nho nhỏ cũng dám nói xem vào? Cút!”
Hắc Đế phất tay vung ra một đạo sóng âm.
Lúc này đạo đồng mới nhớ tới thân phận của mình bây giờ không phải là Thượng Chương Đại Đế… Nếu hắn xuất thủ thì sẽ lập tức bị bại lộ, không còn cơ hội ở bên nữ nhi.
Thôi, vì nữ nhi, ta nhịn!
Sóng âm đánh tới, đạo đồng ngửa mặt bay ra ngoài.
Tiểu Diên Nhi lầm bầm nói: “Còn tưởng ngươi lợi hại lắm, hoá ra chỉ đến thế này!”
Đạo đồng: “. . .”
Đạo đồng che ngực giả vờ đau đớn khó chịu.
Hắc Đế Trấp Quang Kỷ thản nhiên nói: “Mời cao nhân ra đây cho bản đế gặp mặt một lần.”
Cả Huyền Dặc điện yên tĩnh không người hồi đáp.
Đạo đồng rất muốn nói, cao nhân kia chính là bản đế nha… Nhưng nghĩ tới Hải Loa, hắn đành thôi.
“Mời cao nhân ra gặp bản đế một lần.” Trấp Quang Kỷ lại truyền âm nói. Lần này âm thanh của hắn vang vọng khắp Huyền Dặc điện.
Hơn ngàn Huyền Giáp Vệ và đám thủ vệ Huyền Dặc điện đều cau mày nhìn về phía toà hắc sắc pháp thân như lâm đại địch. Đáng tiếc vị cao nhân kia vẫn không xuất hiện.
Hắc Đế thở dài lắc đầu: “Huyền Dặc đế quân, thủ đoạn doạ người của ngươi đã đề cao không ít.”
Toà pháp thân di chuyển về phía trước.
“Bản đế đã nói, đế quân chỉ là đế quân. Dù là lúc nào bản đế cũng có thể khiến ngươi… thần phục!”
Mái tóc pháp thân dài như sóng gợn, tản ra lực lượng cường đại. Sau lưng pháp thân xuất hiện hắc sắc vầng sáng.
Thánh nhân có thánh nhân chi quang, đạo thánh có quang mang càng cường đại hơn, mà đến Chí Tôn sẽ hoá thành vầng sáng vô cùng chói mắt.
Tâm cảnh và ý chí của tu hành giả cấp thấp khi đối mặt với vầng sáng Chí Tôn đều sẽ bị chinh phục.
“Trấp Quang Kỷ?”
Phía Huyền Giáp điện bỗng truyền đến một giọng nói lãnh đạm.
Hắc Đế: ?
Đám người quay đầu nhìn lại. Thân ảnh Lục Châu đột ngột xuất hiện ở giữa trời.
Lục Châu vốn đang ở trong đạo trường tham ngộ Thiên thư. Trước đó hắn có cảm thấy bên ngoài ầm ĩ nhưng không để ý tới, cho rằng Huyền Dặc đế quân có thể xử lý được. Không ngờ người tới là Trấp Quang Kỷ.
Lục Châu thản nhiên nói: “Kẻ quấy rầy lão phu tu hành chính là Trấp Quang Kỷ nhà ngươi?”
Hắc Đế nhíu mày hỏi: “Vừa rồi người ngăn trở thủ đoạn của bản đế là ngươi?”
Vừa dứt lời, Chư Hồng Cộng đã kêu to: “Sư phụ, sư phụ! Là đồ nhi nè! Cứu mạng đồ nhi huhu!”
“. . .”
Lục Châu nhìn Chư Hồng Cộng toàn thân đều là bùn đất, khẽ nhướng mày.
Tiểu Diên Nhi dụi dụi mắt rồi hô lên: “Là bát sư huynh sao? A… thật là bát sư huynh nha. Vừa rồi toàn là bùn ta không thấy rõ ràng! Xin chào bát sư huynh!”
Chư Hồng Cộng kích động đến chảy nước mắt: “Sư phụ, sư muội, ta nhớ mọi người muốn chết luôn! Mau bảo hắn thả ta ra đi.”
Trấp Quang Kỷ nghe vậy, xoay người nói: “Vừa rồi ngươi luôn mồm nói mình chỉ nghe lệnh Thánh Điện, thần phục Minh Tâm… Sao bây giờ lại như thế? Muốn mượn gió bẻ măng à?”
“Nói hươu nói vượn, sao ta lại là loại người như thế được! Chớ có ly gián tình cảm sư đồ chúng ta. Thả ta ra mau!” Chư Hồng Cộng hét lớn.
Hắc Đế nhìn về phía Lục Châu, bất đắc dĩ thở dài nói: “Bản đế cảm thấy bi ai thay cho ngươi.”
Lục Châu nhàn nhạt nói: “Ngươi đã không coi trọng hắn, vậy thả hắn ra đi.”
“E là không được.” Hắc Đế đáp.
“Lý do?”
“Trên người hắn có hạt giống Thái Hư. Lý do này còn chưa đủ thẳng thắn?”
Những lời lấy cớ hoa mỹ hay giải thích dông dài cũng không có ý nghĩa.
Lục Châu gật đầu nói: “Rất thẳng thắn, nhưng mà ngươi vẫn phải thả hắn.”
Hắc Đế là người duy nhất trong bốn vị Đại Đế không có được người nào sở hữu hạt giống Thái Hư, trong lòng rất không cân bằng. Trong một khoảng thời gian dài, hắn vẫn luôn nghĩ cách cướp người từ tay các Đại Đế khác.
Nay vất vả tóm được Chư Hồng Cộng, đương nhiên không có khả năng thả đi.
Trấp Quang Kỷ nhìn vị cao nhân trước mặt, cười nói: “Hắn là đồ đệ của ngươi nhưng lại hiệu lực cho Thánh Điện. Loại người hai mặt này để bản đế thay ngươi thanh lý môn hộ!”
Chương 1988 Trong vòng ba chiêu, lão phu tất giết ngươi
Lục Châu lắc đầu: “Lão phu muốn xử trí hắn thế nào không đến lượt ngươi chỉ tay năm ngón, càng không có tư cách nhúng tay. Lão phu chỉ hỏi một câu: có thả người hay không?”
“Uy hiếp bản đế?” Trấp Quang Kỷ nhíu mày.
Huyền Dặc đế quân cảm thấy không khí hết sức căng thẳng, nghĩ tới tu vi lão sư còn chưa trở lại đỉnh phong, nếu thật sự đánh nhau thì rất dễ bị bại lộ thân phận, kéo theo đám người Thánh Điện để mắt tới, hắn bèn nói xen vào:
“Trấp Quang Kỷ, khuyên ngươi một câu, tốt nhất nên thu tay lại. Chỉ sợ ngươi chịu không nổi thủ đoạn của Lục các chủ đâu.”
Hắc Đế sống đến từng tuổi này cũng chưa bị ai doạ bao giờ, bật cười nói: “Vậy bản đế phải lĩnh giáo một phen.”
Đến cũng đến rồi. Nếu không thử giao thủ mà đã nhận thua rời đi thì hắn không phải là Hắc Đế.
Huyền Dặc đế quân hừ một tiếng: “Ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ. Ở trước mặt Lục các chủ, dù là lão gia hoả Thượng Chương kia cũng phải lễ nhượng ba phần. Nếu quá phận sẽ khiến đám người Thánh Điện chú ý tới nơi này. Đây là Thái Hư, không phải nơi Hắc Đế ngươi có thể giễu võ giương oai.”
Đạo đồng: ?
Liên quan gì ta?
Hắc Đế nhíu mày nhìn Lục Châu, ý đồ muốn cảm ứng tu vi đối phương nhưng chỉ thấy một đại dương mênh mông, không cách nào phán đoán chính xác.
Trong lòng hắn cũng rất hồ nghi. Nếu Thượng Chương thật sự cũng phải lễ nhượng người này thì hẳn đây phải là đại nhân vật, tại sao hắn chưa từng nghe nói tới?
Thế là Hắc Đế khinh thường nói: “Trong Thái Hư, số người lọt được vào mắt bản đế không tới một bàn tay. Ngươi là ai chứ?”
Vầng sáng Chí Tôn trên người Hắc Đế càng lúc càng cường thịnh, gần như bao trùm toàn bộ không trung.
Kỳ thực Lục Châu cũng không muốn giao thủ với đại Chí Tôn và thiên Chí Tôn. Thứ nhất là vì tu vi hắn còn chưa đủ nghiền ép đối phương, thứ hai là vì sợ bại lộ thân phận thật sự.
Nhưng sự tình phát triển không quá thuận lợi.
Lục Châu không trả lời câu hỏi của Trấp Quang Kỷ mà nói: “Chỉ bằng ngươi?!”
Vừa nói xong, Lục Châu hoá thành lưu tinh, tay cầm Vị Danh đâm xuyên chín tầng mây!
Đám người ngừng thở, không ai ngờ được Lục Châu lại đột ngột xuất thủ. Ai nấy đều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên trời.
Sắc mặt Hắc Đế trở nên ngưng trọng, lòng bàn tay đẩy về phía trước.
Ầm!
Trong khoảnh khắc mũi kiếm chạm vào lòng bàn tay Hắc Đế, lực lượng không gian trở nên vặn vẹo.
Huyền Dặc đế quân cực kỳ hoảng sợ, hiệu lệnh cho đám người Huyền Dặc điện lui về sau thật xa, Thượng Chương Đại Đế lăng không bay lên bảo hộ trước người Tiểu Diên Nhi và Hải Loa, đưa các nàng lùi về phía sau.
“Xoẹt ——”
m thanh bén nhọn kích thích màng nhĩ đám người, ai cũng phải đưa tay lên bịt tai lại.
Hắc Đế nhíu mày nhìn Vị Danh Kiếm: “Hư cấp?”
Trên mũi kiếm xuất hiện lam sắc điện hồ như du long rồng lượn.
Hả?
Trực giác nói cho Hắc Đế biết, thứ này rất nguy hiểm. Thân ảnh hắn lập tức lấp loé, trong chớp mắt xuất hiện cách đó ngàn mét.
“Giam cầm!”
Hắc Đế hét lớn một tiếng, âm thanh như kinh lôi dập dờn tản ra bốn phía. Trong phương viên ngàn mét xuất hiện một không gian bị giam cầm, hắc sắc bình chướng vây bọc ở xung quanh.
Hắc Đế vỗ ra một chưởng, đáng tiếc đánh hụt. Lục Châu và Vị Danh Kiếm đồng thời biến mất.
Chân đại na di.
“Ở đây này.” Trên đỉnh đầu ngàn mét, cũng chính là phần rìa của không gian bị giam cầm, Lục Châu cầm kiếm đứng giữa trời.
Lực lượng Thiên Tướng và lực lượng Thiên Đạo bắn ra thiểm điện, đâm thủng khu vực giam cầm.
Oanh!
“Ngươi… rốt cuộc là ai?!”
Hư ảnh Hắc Đế vọt lên, lưu lại từng đạo tàn ảnh, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Lục Châu, mà lúc này trong không gian đã hiện ra từng đoá hắc liên ngăn trở tầm nhìn của mọi người.
“Sư phụ!” Tiểu Diên Nhi hô to một tiếng.
Huyền Dặc đế quân kinh ngạc nhìn phong gian giam cầm kia. Lão sư… vậy mà có thể giao thủ với Đại Đế rồi?
Đây chính là Hắc Đế Trấp Quang Kỷ đại danh đỉnh đỉnh nha!
Oanh!
Lại một âm thanh va chạm vang vọng giữa thiên địa, không gian giam cầm khuếch trương ra gấp trăm lần… Cả Huyền Dặc đều bị một màu đen u ám bao trùm hết bầu trời.
Hắc Đế trầm giọng nói: “Ngươi đã bị bản đế giam cầm. Tiểu Chí Tôn chung quy cũng chỉ là tiểu Chí Tôn!”
Vô số hắc liên bay lượn trong không gian, Lục Châu xuyên toa giữa đám hắc liên, không lui mà tiến.
“Ngược dòng!”
Hắc Đế vừa định ra tay đã cảm thấy thời gian đột nhiên bị trì hoãn, sau đó ngừng lại, rồi… tua ngược về trước.
Hắn kinh ngạc hô lên: “Quy tắc thời gian?!”
Thời gian một khi bị khống chế, các loại quy tắc khác chỉ có thể cúi đầu đứng phía sau. Nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất để phá vỡ thời gian trói buộc.
"A ——"
Hắc Đế nổi giận gầm lên một tiếng, hắc sắc cẩm bào trên người tung bay, hai tay giang ra.
Cùng lúc đó Vị Danh Kiếm cũng lặng yên đâm tới.
“Phá!”
Một kiếm giữa trời đâm thẳng vào lồng ngực Hắc Đế. Hắc sắc pháp thân xuất hiện ngăn ở phía trước, Hắc Đế tránh thoát thời gian trói buộc, dùng hai tay kẹp Vị Danh Kiếm lại.
“Ngươi phá không được!” Hắn mỉm cười nói, “Không ngờ tiểu Chí Tôn lại có thể phát huy ra uy lực bậc này, bản đế thừa nhận ngươi có chút bản sự. Nhưng mà… còn chưa đủ!”
Ầm!
Hai tay hắn xoay ngang, cưỡng ép Vị Danh trở nên vặn vẹo.
Vị Danh lại biến thành hình thái ban đầu là một hòn đá màu xám xịt. Lục Châu phất tay, Vị Danh trở về trong tay hắn.
“Trong vòng ba chiêu, lão phu tất giết ngươi!” Lục Châu cao giọng nói.
Vù.
Thời Chi Sa Lậu bay ra. “Định!”
Nếu nói trước đó Hắc Đế tin chắc người trước mặt chỉ là một tiểu Chí Tôn, thì khi Thời Chi Sa Lậu xuất hiện, con ngươi hắn đột nhiên co rụt lại, toàn thân chấn động, thanh âm run run hỏi: “Đồ vật của lão ma đầu?!”
Thời Chi Sa Lậu quá đặc thù, năng lực đình chỉ thời gian khiến nó trở thành thần vật đỉnh cao. Lam sắc điện hồ như nước chảy xuôi khắp bốn phương tám hướng.
Hắc Đế lập tức tránh né. Nhưng thời gian vốn chính là quy tắc cường đại nhất, trên đời này không có ai tránh khỏi bị thời gian ăn mòn, đây là chân lý bất biến của tu hành giới.
Hắc Đế bị ngưng đọng ở giữa không trung.
Lục Châu truyền tất cả lực lượng Thiên Tướng và lực lượng Thiên Đạo vào một chưởng: Tuyệt Thánh Khí Trí!
Chương 1989 Tuyệt Thánh Khí Trí
Xè xè nàng NiLinhTiênĐế đã đẩy KP cho truyện nheee. ^o^
Ngũ chỉ như sơn toả ra lam sắc điện hồ bay về phía Hắc Đế, đập ầm ầm vào lồng ngực hắn.
Gần như cùng lúc đó, hai mắt Hắc Đế trợn trừng lên, thân thể tránh thoát sự khống chế của Thời Chi Sa Lậu. Kinh nghiệm chiến đấu phong phú khiến hắn làm ra phản ứng chính xác nhất ——
Hắn lăng không bay về sau, hai tay không ngừng vung ra hắc quang trùng thiên, liên tục chống cự lại chưởng ấn đáng sợ kia.
Một chưởng này chấn vỡ không gian giam cầm, chỉ trong khoảnh khắc Hắc Đế đã bay ra xa ngàn mét.
Thời gian khôi phục.
Thời khắc mấu chốt, Hắc Đế không thể không đánh ra đạo lực lượng bành trướng tạo thành bát quái đạo ấn, vầng sáng bao phủ bầu trời đánh nát tất cả lực lượng, một chưởng Tuyệt Thánh Khí Trí mới miễn cưỡng kết thúc.
Tầm nhìn trở nên rõ ràng.
Đám tu hành giả bên dưới ngây người nhìn cảnh tượng này. Trong mắt bọn hắn, Lục Châu chỉ dùng một chiêu nhẹ nhàng đã đánh bay Hắc Đế!
Hắc Đế đứng yên không nhúc nhích, hàng chân mày thẳng thành một đường, hai mắt nhìn trừng trừng Lục Châu.
“Sư phụ uy vũ! Sư phụ thần công cái thế, thiên hạ vô địch!!”
Đám người theo tiếng kêu nhìn lại, thấy Chư Hồng Cộng đang bị trói như bánh chưng vừa giãy giụa vừa hò hét.
“. . .”
Cảm nhận được ánh mắt đám người, tiếng kêu của Chư Hồng Cộng càng ngày càng thấp. Hắn xấu hổ cười một tiếng, “Kềm lòng không được, thứ lỗi, thứ lỗi…”
Cùng lúc đó.
Hư ảnh Lục Châu loé lên, chân đại na di giúp hắn xuất hiện ngay trước mặt Hắc Đế.
Hai mắt Hắc Đế mở to, biểu tình càng thêm ngưng trọng. Hắn làm sao làm được?
“Bản đế xem nhẹ ngươi rồi.” Hắc Đế hít sâu một hơi.
Lục Châu không thèm trả lời, thản nhiên nói: “Chiêu thứ hai.”
“Hả?”
Lục Châu bay lên cao, động tác như nước chảy mây trôi.
Hắc Đế cau mày nhìn theo, dưới chân xuất hiện một toà hắc liên khổng lồ.
Đám người ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện trong tay Lục Châu xuất hiện một vòng xoáy cỡ nhỏ.
Lần trước đánh giết thánh hung Lục Châu thu được một số điểm công đức, hiện tại dùng hết để mua một tấm Một Kích Chí Mạng.
Càng về sau này Hệ thống càng ít tác dụng, cũng không mấy khi phát ra thông báo nữa. Đúng như lúc đề thăng quyền hạn có nói, khi Lục Châu cảm ngộ Thiên Tự Quyển sâu hơn thì Hệ thống sẽ càng trở thành một bộ phận của lực lượng Thiên Đạo.
Đây không phải tổn thất, mà là hắn càng thêm mạnh mẽ.
Thẻ Một Kích Chí Mạng hoá thành kim sắc lực lượng như kim long, mang theo lực lượng đỉnh phong của Ma Thần. Một kích này kế thừa toàn bộ ý chí của Ma Thần trước đó.
Hai mắt Hắc Đế toé lửa, tản ra quang mang đen nhánh, hai tay giao nhau: “Bản đế không thua!”
Một viên minh châu đen đến cực hạn xuất hiện ở giữa hắc sắc pháp thân. Hắc Đế nhìn kim long đang đánh tới, quát lớn: “Tới đi!”
Hoàng kim cự long đâm vào người Hắc Đế, thiên địa chấn động, không gian vặn vẹo sụp đổ.
Oanh!
Hắc sắc pháp thân nở rộ quang hoa, ra sức chèo chống lực lượng của kim long.
Kim long cường hoành đến không thể địch nổi, mỗi lần di chuyển là đại địa rung động, không gian xé rách.
Đám người không thể không lùi lại để tránh bị thương.
“Tu vi sư phụ sao lại mạnh đến thế rồi?” Tiểu Diên Nhi kinh ngạc nói.
“Ta cũng không ngờ. Vốn cứ tưởng sư phụ chỉ là đạo thánh như chúng ta…” Hải Loa nói.
Tiểu Diên Nhi vừa mừng vừa sợ, lại bắt đầu phàn nàn: “Sư phụ làm chúng ta lo lắng muốn chết!”
Đạo đồng thu hồi tâm tư rung động, thấp giọng hỏi: “Đây thật sự là sư phụ của các ngươi?”
“Hỏi nhảm!” Tiểu Diên Nhi lườm hắn một cái.
Đạo đồng vốn định truy hỏi, nhưng nghĩ lại điều đó sẽ bại lộ rất nhiều tin tức nên đành thôi.
Kỳ thực, mặc kệ đối phương là ai hay có mục đích gì, chỉ cần nữ nhi của mình sống tốt là được, hắn còn muốn truy cứu cái gì? Huống hồ gì hắn cũng không có tư cách truy cứu thân phận và bối cảnh của ân nhân.
Huyền Dặc đế quân xem chiến mà tâm tình kích động không nói nên lời.
Trương Hợp đứng cạnh thấp giọng hỏi: “Không phải người này chính là… Bạch Đế đó chứ?”
Oanh ——
Kim long khổng lồ đâm xuyên qua hắc sắc pháp thân. Hắc Đế vội vàng chập tay lại, há miệng nuốt chửng Thiên Hồn Châu vào bụng.
Pháp thân hoá thành hư ảnh tiêu tán giữa thiên địa. Kim long bay xuyên qua phía sau lưng Hắc Đế trăm mét rồi tự động tiêu tán.
Hắc Đế khẽ ngẩng đầu nhìn về phía Lục Châu phiêu phù trên không trung, dáng vẻ vẫn vân đạm phong khinh như chẳng tiêu tốn bao nhiêu sức lực. Mà hắn thì đã tóc tai rối bời, trường bào rách nát, sắc mặt tái nhợt.
Không ai mở miệng, không ai di chuyển, cũng không ai dám tiến lên xem tình hình chiến đấu thế nào.
Chỉ dám đứng tại chỗ nhìn về phía hai người.
Hắc Đế là người đầu tiên phá vỡ sự tĩnh lặng: “Ngươi… ngươi không phải tiểu Chí Tôn. Rốt cuộc ngươi là ai?”
Lục Châu hờ hững nhìn hắn, khinh thường nói: “Đón đỡ một chiêu này của lão phu còn có thể bình an vô sự?”
“Chỉ là kim long, còn chưa làm gì được bản đế.” Hắc Đế hừ lạnh một tiếng.
“Lão phu đã từng nói, trong vòng ba chiêu sẽ giết ngươi. Hiện tại đã xong hai chiêu.” Lục Châu nhắc nhở.
Hắc Đế trầm giọng quát: “Đừng nói ba chiêu, cho dù là mười chiêu, một trăm chiêu ngươi cũng không thắng được bản đế.”
Lục Châu vươn tay ra.
Hắc Đế đột nhiên ngẩng đầu nói: “Nhưng mà… trước đó bản đế muốn biết ngươi rốt cuộc là ai!”
“Nhân sĩ kim liên, vô danh tiểu tốt.” Lục Châu đáp.
Tại kim liên đúng là Lục Châu rất huy hoàng, nổi danh thiên hạ, nhưng ở Thái Hư thì quả thật là vô danh tiểu tốt.
Hắc Đế bật cười ha hả: “Ngươi cho rằng bản đế dễ bị lừa gạt như vậy? Bản đế nhận ra món đồ kia, Thời Chi Sa Lậu!”
Nghe hắn nhắc tới Thời Chi Sa Lậu, Lục Châu cũng không kỳ quái.
“Nhạc Kỳ vốn là ngự thú sư Thái Hư, tuy hắn sử dụng vật này nhưng đáng tiếc lại không thể phát huy ra thực lực chân chính của nó, để cho hắn dùng là lãng phí của trời.” Hắc Đế nói, “Làm sao ngươi lấy được thứ này từ tay Nhạc Kỳ?”
Lục Châu thản nhiên đáp: “Giết là được.”
“. . .”
Hắc Đế không nhịn được vỗ tay nói: “Hay cho câu giết là được. Ngươi lớn mật như thế, không sợ Thái Hư truy cứu trách nhiệm? Còn Huyền Dặc đế quân, ngươi chứa chấp trọng phạm, bản đế đúng là háo hức muốn đến Thánh Điện để tố cáo ngươi đây.”
Chương 1990 Toàn là diễn viên thiên tài
Huyền Dặc đế quân nhíu mày. Đó vốn là đồ của lão sư mà.
Oan ức muốn chết!
Lục Châu lắc đầu, trầm giọng nói: “Xem ra hôm nay lão phu không thể để ngươi còn sống rời đi. Chỉ có người chết mới không đi cáo trạng lung tung.”
“. . .”
Hắc Đế cũng lắc đầu, không kiêu ngạo không tự ti nói: “Ngươi nghĩ nhiều. Bản đế làm việc quang minh lỗi lạc, khinh thường làm loại chuyện đê tiện như thế.”
Nói xong hắn đè thấp giọng, “Ngươi muốn giết bản đế e là không dễ dàng như vậy. Bản đế bế quan nhiều năm, thần công sơ thành, lĩnh ngộ đại đạo quy tắc. Nếu không phải vì e ngại thương sinh ở Huyền Dặc, vừa rồi ngươi vốn không có cơ hội xuất thủ!”
“Lão phu cũng chỉ mới dùng ba thành lực lượng mà thôi.” Lục Châu nói.
Hắc Đế không cho là đúng, cười nói: “Ngươi không dám toàn lực ứng phó. Cuộc chiến cấp Đại Đế sẽ khiến đại đạo quy tắc bị dao động, thiên đạo sụp đổ, ảnh hưởng nghiêm trọng đến cân bằng ở Thái Hư. Thiên Khải Chi Trụ mà sập thì Thái Hư cũng ngã, đến lúc đó vô số sinh linh đều tử vong. Hơn nữa, dù không đến mức đó thì Thánh Điện cũng sẽ không tha cho ngươi. Ngươi cảm thấy… mình có thể chiến thắng Minh Tâm sao?”
Lục Châu bày ra vẻ không quan tâm. “Thánh Điện đến hay không thì chẳng liên quan gì. Lão phu chỉ cần giải quyết ngươi là được.”
Hắc Đế nhíu mày. Lúc này đám thuộc hạ của hắn cũng đã bay tới bên cạnh, nhìn Lục Châu như lâm đại địch.
Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Thà làm ngọc vỡ cũng không làm ngói lành, ngươi cho là bản đế sợ ngươi?!”
Trong tay Lục Châu xuất hiện Vị Danh Kiếm, không gian rung động.
Đám người lập tức cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, trong lòng căng thẳng cực kỳ. Huyền Dặc đế quân liên tục lắc đầu, trong lòng rất không muốn nhìn thấy chiến đấu cấp bậc Đại Đế.
Nếu đánh thật, chỉ sợ trời cũng sập mất. Nhưng cũng không thể thả Hắc Đế đi như thế. Xoắn xuýt, mâu thuẫn.
Lúc này, đạo đồng đứng chắn trước người Tiểu Diên Nhi và Hải Loa bỗng nhiên lên tiếng: “Hay là, hai người đều lui một bước đi.”
Soạt.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía đạo đồng.
“Người này là ai? Lại dám nói xen vào?!”
“Đúng là không cần mạng, không sợ bị cắt mất lưỡi à?”
“Đế quân còn chưa nói chuyện, sao tới lượt một đạo đồng như hắn? Đúng là gan to bằng trời.”
Sắc mặt đạo đồng vẫn thản nhiên, không vì mấy tiếng nghị luận khó nghe mà tức giận. Hắn chỉ là không nhịn được mà nói một câu.
Đúng lúc này, Hắc Đế bỗng nhìn về phía đạo đồng, giọng điệu vẫn ngoan lệ bá khí như trước: “Bản đế nể mặt ngươi, tha cho Huyền Dặc một con đường sống!”
Nói xong hắn phất tay áo xoay người!
Mười tên thuộc hạ: “? ? ?”
Hắc Đế đạp không hành tẩu như giẫm trên đất bằng.
“Đại Đế bệ hạ, người… người…?” Tên thủ lĩnh chỉ tay về phía Chư Hồng Cộng, lắp bắp hỏi.
Hắc Đế không quay đầu lại mà nói: “Rất ít người có thể đánh ngang tay với bản đế. Bản đế nể mặt ngươi… trả hắn lại cho ngươi đó.”
Nói xong, Hắc Đế hoá thành một đạo lưu tinh bay vọt về phương xa.
Mười tên thuộc hạ hoang mang nhìn đám người, sau đó đạp không đuổi theo.
Trên không trung, Lục Châu nhìn theo bóng bọn hắn rời đi, không hề ra tay ngăn cản.
Hồi lâu sau hắn mới mở miệng: “Nể mặt thương sinh khắp Huyền Dặc, lão phu cũng tha cho ngươi một con đường sống.”
Nói xong bàn tay nắm lại, lam sắc điện hồ hoàn toàn biến mất.
. . .
Cùng lúc đó tại biên giới Huyền Dặc.
Hư ảnh Hắc Đế xuất hiện, đáp xuống một ngọn sơn phong. Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, đan điền khí hải bạo loạn, khí huyết xông lên đầu.
Hắn vỗ ra một chưởng.
Oanh!
Toà sơn phong bị một chưởng đánh nát. Lực lượng cuồng loạn bên trong kỳ kinh bát mạch rốt cuộc được tống ra ngoài!
Hắc Đế thở phào một hơi, thấp giọng nói: “Nguy hiểm thật.”
Danh tiếng của Hắc Đế ở phía bắc Vô Tận Hải ai ai cũng biết, là một trong Ngũ đế trong thiên hạ. Một trăm ngàn năm trôi qua, hắn bế quan rất lâu rất dài, tu vi cũng tiến bộ thêm một bước.
Từ sau khi Minh Tâm đăng đỉnh, Ngũ đế không còn vị trí gì ở Thái Hư, phải dời ra thất lạc chi địa. Mà thập điện cũng bị Thánh Điện cố ý dìm xuống, trăm ngàn năm qua không có ai quá nổi bật xuất hiện. Cho nên Hắc Đế vẫn rất có lực uy hiếp.
Hôm nay hắn trở lại Huyền Dặc, ngoại trừ để cướp đoạt người có hạt giống Thái Hư thì còn muốn tuyên cáo một điều —— Hắc Đế Trấp Quang Kỷ hắn muốn trở về!
Đáng tiếc kế hoạch này lại thất bại trong tay người đó.
Sau khi tống khứ lực lượng cường thế của Lục Châu ra khỏi cơ thể, thất khiếu Hắc Đế đổ máu, không ngừng thổ nạp nguyên khí.
“Vì sao… lại có bóng dáng của hắn?” Trong lòng hắn rất không cam tâm, đồng thời còn có nghi hoặc và kinh hãi.
Tác phong làm việc, Thời Chi Sa Lậu, lại thêm một kích như lôi đình vừa rồi… đều cực giống với vị cường giả hoành hành khắp Thái Hư trăm ngàn năm trước.
“Đại Đế bệ hạ!”
Sau lưng, đám thuộc hạ cũng đã đuổi kịp tới.
Hắc Đế ngừng thở mạnh, đứng thẳng sống lưng lên, khí tức trở nên ổn định, máu trên mặt đều bốc hơi tiêu tán, tựa như vừa rồi không có gì phát sinh.
“Đại Đế bệ hạ, ngài… ngài không sao chứ?”
Tốc độ phi hành của Hắc Đế vừa rồi quá nhanh, cứ như là đang chạy trốn.
Hắc Đế hừ lạnh một tiếng, uy nghiêm nói: “Bản đế không muốn đại khai sát giới. Huyền Dặc ỷ có Thánh Điện làm chỗ dựa, chúng ta không thể hành động lỗ mãng.”
“Vậy người vừa giao thủ với ngài là ai thế, kẻ đó quá lớn lối, chúng ta nên nhổ cỏ tận gốc.”
Hắc Đế lắc đầu: “Tu vi kẻ đó kém xa bản đế, nhưng bản đế phát giác được Huyền Dặc còn có cao nhân khác.”
Cao nhân?
Ánh mắt tên thủ lĩnh khẽ biến. “Đại Đế bệ hạ anh minh! Thuộc hạ vẫn luôn bí mật quan sát, cảm thấy Huyền Dặc có điểm nào đó là lạ. Nghe bệ hạ nói vậy mới hiểu ra nhiều điều.”
Hắc Đế cười lạnh chỉ vào ngọn sơn phong vừa bị đánh nát. “Bản đế tạm thời để cho bọn hắn đắc ý một lần. Nếu giết chết bọn hắn thì có khác gì thành toàn cho Minh Tâm, bản đế sẽ không mắc lừa!”
“Bệ hạ nhìn xa trông rộng, thuộc hạ đúng là quá mức nông cạn… Vậy tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?”
“Trước trở về Nhược Thuỷ đã, chờ thời cơ chín muồi, bản đế tất sẽ giết bọn hắn không còn một manh giáp.”