Hai mắt Lục Châu bắn ra quang hoa, giọng nói chấn nhiếp nhân tâm vang lên: “Vậy ngươi hãy tự mình trải nghiệm xem lão phu rốt cuộc có vẫn lạc hay không!”
Lục Châu vươn tay, Hoa Chính Hồng bị rút ra khỏi khối băng, bàn tay Lục Châu như gọng kìm kẹp chặt cổ nàng ta, lam đồng nhìn chằm chằm vào hai mắt Hoa Chính Hồng.
Một màn thần kỳ xuất hiện.
Hoa Chính Hồng nhìn thấy cảnh tượng của một trăm ngàn năm trước, nàng ta thấy Thái Huyền Sơn đứng vững vàng giữa thiên địa, thấy vô số người quỳ bái Ma Thần, cũng thấy Ma Thần bộc phát lực lượng cường đại giữa vực sâu.
Nàng ta thậm chí còn nhìn thấy chính mình bái sư học nghệ, khi trưởng thành đánh giết hung thú trong Thái Hư, tấn thăng thành Chí Tôn, sinh ra từng đạo quang luân…
Vô số hình ảnh hiện ra trước mắt Hoa Chính Hồng, rốt cuộc nàng ta cũng bừng tỉnh đại ngộ.
Hoa Chính Hồng hoàn toàn ngây người!
“A…” Nàng ta hít vào một hơi thật sâu nhưng không khí lại mắc kẹt ở cổ, trong mắt ngập tràn sợ hãi và rung động.
“Hoa Chính Hồng, ngươi ngỗ nghịch bất hiếu, bản toạ ban cho ngươi tội chết!”
Đúng lúc này, Hoa Chính Hồng lựa chọn phóng thích lực lượng quang luân.
Mệnh Cách có thể tự bạo, quang luân thì có thể phóng thích lực lượng. Lực lượng tích súc trong một quang luân trị giá ba trăm ngàn năm thọ mệnh, một khí phát tiết ra ngoài sẽ vô cùng chấn động.
Hoa Chính Hồng nhân cơ hội bay vọt ra xa, sáu đạo quang luân đồng loạt xuất hiện quanh thân. Quang luân cấp tốc bành trướng giữa Vô Tận Hải.
Khoé mắt Hoa Chính Hồng chảy ra máu tươi, nàng ta bật cười một tiếng rồi nói: “Việc đã đến nước này, ta không còn cách nào quay đầu… Lão sư, tạm biệt. Hy vọng một chiêu cuối cùng của ta có thể khiến cho ngài hài lòng.”
Oanh!! Quang luân nổ tung giữa trời.
Hoa Chính Hồng chỉ kịp nhìn thấy lực lượng quang luân bắn tới Ma Thần, ngay sau đó Phật Tổ kim thân xuất hiện, tiếp theo đó một toà lam pháp thân xuất hiện ôm lấy Ma Thần, toà lam liên dưới chân có mười bốn mảnh liên diệp xoay tròn với tốc độ cực nhanh, lam liên và kim liên hợp lại thành một, toàn bộ Mệnh Cách sáng lên, hai vòng quang luân xuất hiện triệt tiêu toàn bộ lực lượng bạo tạc.
“. . .”
Hai mắt Hoa Chính Hồng trợn trừng.
Lực lượng quang luân tự bạo khiến vô số sinh vật trong phương viên vạn dặm bị xoắn nát, nước biển văng đầy trời, máu tươi lan tràn trên mặt biển.
“Trời ạ! Mạng nhỏ của ta khổ quá mà, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa!” Giang Ái Kiếm khóc không ra nước mắt.
“Lại đây!” Bạch Đế vọt tới bên cạnh hắn, dùng pháp thân che chắn phía trước.
Chấp Minh gầm lên một tiếng đầy giận dữ, kích hoạt trận pháp trên thất lạc chi đảo tạo thành tường đồng vách sắt ngăn cản toàn bộ lực lượng quang luân ở bên ngoài.
Không biết qua bao lâu, Vô Tận Hải mới từ từ bình tĩnh trở lại.
Một trong tứ đại Chí Tôn của Thánh Điện, Hoa Chính Hồng, đã tan thành tro bụi tự bao giờ.
Viễn cổ long hồn lượn vòng bay ra, gầm lên một tiếng vang dội thấu triệt thiên địa tựa như đang tuyên bố với nhân gian —— Ma Thần trở về!
Rất nhanh đã có vô số hải thú bơi tới tranh đoạt mỹ vị trong biển. Sau khi ăn hết thi thể hải thú, chúng lại tản ra tứ phía. Mùi vị máu tươi trong gió cũng dần tản đi.
Lục Châu cảm giác được một phần lực lượng tứ đại nội hạch đã bị cơ thể hắn hấp thu, quang luân thứ hai của pháp thân kim liên sắp xuất hiện.
Đồng thời lực lượng trong Ma Thần hoạ quyển cũng đã giảm bớt. Khi lực lượng dùng hết, trạng thái Ma Thần sẽ không còn tồn tại, nhưng Ma Thần chân chính sẽ trở về.
Một phần lực lượng tứ đại nội hạch có thể giúp Lục Châu đánh bại Hoa Chính Hồng, nếu có thể hấp thu toàn bộ để tu vi khôi phục tới đỉnh phong, có lẽ hắn sẽ có đủ năng lực giẫm Thánh Điện dưới chân.
Ở phía xa có một cột nước rất lớn bắn thẳng lên trời, sóng nước dâng cao.
Lục Châu bay tới khu vực đó, cúi đầu nhìn xuống con quái vật khổng lồ bên dưới mặt biển.
Bởi vì nó quá to lớn nên chỉ có bay lên thật cao mới có thể nhìn rõ hình dạng của nó. Thế là Lục Châu bay vút lên không trung.
Không biết bay bao lâu, cảm giác xung quanh không còn nguyên khí Lục Châu mới dừng lại, cúi đầu nhìn xuống mặt biển mênh mông. Hắn rốt cuộc cũng nhìn thấy con quái vật khổng lồ kia.
Tên của nó là Côn Bằng.
Côn Bằng đang du tẩu trong biển, thân thể của nó xoay chuyển mấy lần khiến nước biển nhấp nhô không ngừng.
Lục Châu bay thấp xuống, lấy tốc độ cực nhanh xuất hiện trên mặt biển. Quan sát hồi lâu, Lục Châu mới mở miệng:
“Ngươi đang tìm lão phu?”
Quả nhiên dưới đáy biển truyền đến âm thanh trầm thấp nghèn nghẹn, tựa như tiếng kêu đến từ một thế giới khác.
“Ngươi tìm lão phu làm gì?”
Mặt biển xuất hiện bong bóng khí khổng lồ, Côn Bằng từ từ nổi lên mặt nước. Lục Châu vẫn an tĩnh đứng yên tại chỗ nhìn nó, mãi cho đến khi lưng nó chạm vào chân Lục Châu, hệt như một hòn đảo khổng lồ nổi lên mặt nước.
Nó chính là cân bằng giả của Vô Tận Hải —— Côn Bằng.
Côn Bằng rất hiếm khi giao lưu với nhân loại. Nó có trí tuệ cực cao nhưng lại không giống đám thánh thú trên lục địa có thể nói tiếng người. m thanh của nó là một chuỗi những âm điệu kỳ quái, nghe có vẻ già nua và mỏi mệt như một lão nhân tuổi đã xế chiều.
Lục Châu dường như có thể lĩnh hội được ý tứ trong tiếng kêu của nó. “Ngươi muốn vĩnh sinh?”
Côn Bằng chìm xuống biển một chút.
Lục Châu chắp tay sau lưng, lạnh nhạt nhìn Côn Bằng: “Ai cũng có thể vĩnh sinh. Nếu ngươi có duyên với lão phu, lão phu sẽ ban cho ngươi vĩnh sinh. Nhưng hiện tại thì chưa được.”
Ùng ục ùng ục… bong bóng khí không ngừng trồi lên mặt nước.
“Với thực lực hiện tại của lão phu chưa thể lĩnh ngộ được đạo trường sinh.”
Ùng ục ùng ục…
“Nếu ngươi muốn thì có thể đưa Thiên Hồn Châu cho lão phu mượn.”
Ùng ục ùng ục. Phụt ——
Một cột nước bắn thẳng lên không trung, thanh âm trầm thấp lại truyền tới từ đáy biển.
Lục Châu điểm nhẹ mũi chân, rời khỏi mặt biển, lắc đầu nói: “Một chút lực cũng không chịu bỏ ra mà còn không biết xấu hổ đòi lão phu ban cho ngươi đạo trường sinh?”
Nếu có thể lừa được Thiên Hồn Châu của nó thì tốt rồi. Rõ ràng con hàng này chỉ muốn ăn mà không muốn làm.
Mãi cho đến khi Côn Bằng lại chìm vào đáy biển rồi biến mất không còn tung tích, Lục Châu mới bay trở về hòn đảo thất lạc.
Chương 2097 Nghi kỵ
Cùng lúc đó.
Tại Nam Điện ở Thái Hư.
Ôn Như Khanh và Quan Cửu đồng thời xuất hiện trong đại điện, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Rốt cuộc đã xảy ra việc gì?” Ôn Như Khanh hỏi.
“Tây Trọng và mười tên Thánh Điện Sĩ đi tới phía đông Vô Tận Hải để bắt Thất Sinh. Hoa Chính Hồng mang theo Cửu Dực Thiên Long đến đó chi viện, nhưng đều đã chết rồi!” Quan Cửu nói với vẻ không thể tin nổi. “Hiện tại chỉ còn lại Cửu Dực Thiên Long còn sống.”
Ôn Như Khanh nhíu mày nói: “Chẳng lẽ là Bạch Đế làm?”
“Có thể, nhưng Bạch Đế luôn không dám đối địch với Thánh Điện, lại phải bảo vệ Thất Lạc Chi Quốc nên sẽ không dám làm to chuyện.”
“Vậy rốt cuộc là ai? Không có bao nhiêu người giết được Hoa Chính Hồng đâu.” Ôn Như Khanh trầm giọng nói.
“Tu hành giả đạt tới cảnh giới đế hoàng không nhiều. Thượng Chương vẫn luôn ở Thượng Chương điện, Đồ Duy Đại Đế đã chết, Hắc Đế chưa hề xuất hiện, Xích Đế và Thanh Đế cũng có hiềm nghi không nhỏ… Lại thêm lần trước khi diễn ra điện thủ chi tranh, Hoa Chính Hồng từng bị một cường giả lạ mặt đánh bại. Người này là đáng nghi nhất.” Quan Cửu phân tích.
Ôn Như Khanh liên tục lắc đầu: “Vậy còn Tuý Thiền thì sao?”
Tuý Thiền chết ở Thái Huyền Sơn, đến nay vẫn không rõ vì sao mà chết.
Quan Cửu trầm mặc. Ôn Như Khanh nhìn ra bên ngoài đại điện, khẽ nói: “Quan huynh, ta có một câu không biết có nên nói ra hay không.”
“Ta biết ngươi muốn nói gì.” Quan Cửu đưa tay ngắt lời hắn, “Khi Đồ Duy Đại Đế vẫn lạc ta đã nghĩ tới điều này. Nhưng mà… ta vẫn thấy việc này là lạ ở chỗ nào.”
Ôn Như Khanh lắc đầu nói: “Không, ngươi hiểu nhầm ý ta. Ta không nói tới Ma Thần.”
“Hả?”
“Còn có một người đủ năng lực làm ra chuyện này.” Ánh mắt Ôn Như Khanh trở nên thâm thuý.
Quan Cửu cả kinh thốt lên: “Lời này tuyệt đối không được nói lung tung!”
“Tuý Thiền chết rồi, Hoa Chính Hồng cũng chết rồi… ta không thể không nghĩ tới điều này!” Ôn Như Khanh run giọng nói, “Nếu như, ta nói là nếu như… hắn cũng đang đi trên con đường của lão sư thì sao?!”
“. . .”
Quan Cửu theo bản năng lui về sau một bước.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng hô của Thánh Điện Sĩ: “Đại Đế có lệnh, mời hai vị Chí Tôn đến Thánh Điện trò chuyện.”
Ôn Như Khanh và Quan Cửu đưa mắt nhìn nhau. “Tin tức truyền thật nhanh.”
“Nếu thật như lời ngươi nói… vậy thì quá đáng sợ rồi.” Quan Cửu không muốn tiếp nhận sự thật này.
Ôn Như Khanh nói: “Chúng ta đến Thánh Điện sau, hiện giờ phải tới Cửu Phong Sơn một chuyến đã.”
Cửu Phong Sơn chính là nơi ở của Cửu Dực Thiên Long.
Hai người xuất hiện bên ngoài đại điện, nói với tên Thánh Điện Sĩ kia: “Trở về bẩm với Đại Đế, hai người chúng ta lát nữa sẽ đến.”
“Vâng.”
Thánh Điện Sĩ xoay người rời đi. Thân ảnh Quan Cửu và Ôn Như Khanh đồng thời loé lên rồi biến mất.
. . .
Cửu Phong Sơn.
Cửu Dực Thiên Long vốn là thánh hung ở Thái Hư, tồn tại từ thời kỳ thượng cổ nhưng trí tuệ không đủ nên bị Thánh Điện khống chế.
Hôm nay Cửu Phong Sơn không còn chín đạo bình chướng, sơn phong trống rỗng không còn gì.
Trên một ngọn sơn phong, Cửu Dực Thiên Long nằm rạp dưới mặt đất tựa như bị kinh hãi, không dám nhúc nhích.
Lúc này có hai thân ảnh xuất hiện trên Cửu Phong Sơn. Ôn Như Khanh đi tới trước mặt nó, trầm giọng gọi: “Cửu Dực Thiên Long.”
Cửu Dực Thiên Long mở mắt ra. “Chí Tôn?” Giọng của nó giống như một lão nhân cao tuổi yếu đuối vô lực, rụt rè thiếu tự tin.
Ôn Như Khanh hỏi thẳng: “Ngươi và Hoa chí tôn tới phía đông Vô Tận Hải, Thánh Điện Sĩ toàn quân bị diệt, Tây Trọng chết, Hoa chí tôn chết, rốt cuộc là do ai làm?”
Cửu Dực Thiên Long khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, nay lại bị câu hỏi của Ôn Như Khanh đánh thức phần ký ức đáng sợ kia.
Nó run giọng nói: “Thái Hư Lệnh… là Thái Hư Lệnh.”
Ôn Như Khanh cau mày nói: “Thái Hư Lệnh vốn là vật trong tay Tuý Thiền, sao lại xuất hiện ở Vô Tận Hải?”
Thái Hư Lệnh vốn là vật tuỳ thân của chúa tể hung thú thời kỳ viễn cổ. Thời đại đó nhân loại vẫn còn sơ khai, hung thú thống trị toàn bộ mảnh thiên địa này. Chúa tể của hung thú lúc đó chính là “rồng” trong miệng nhân loại.
Có rất nhiều loại rồng, trong đó loại cao quý nhất có tên là Chúc Chiếu. Thái Hư Lệnh là đồ vật của Chúc Chiếu. Khi thời đại long tộc thống trị kết thúc, Chúc Chiếu hoá thân thành mặt trời, dùng quanh mang rọi sáng thế nhân.
Thái Hư Lệnh là đồ vật được vạn thú kính sợ, hễ hung thú nhìn thấy Thái Hư Lệnh là lập tức phục tùng.
Cửu Dực Thiên Long trầm thấp đáp: “Là hắn, chính là hắn…”
“Rốt cuộc là ai?” Ôn Như Khanh truy hỏi.
“Ma… Ma Thần.” Cửu Dực Thiên Long run rẩy nói, “Thật đáng sợ, nhân loại chưởng khống được lực lượng bậc này chỉ có thể là hắn! Hắn trở về rồi!”
Trái tim Ôn Như Khanh và Quan Cửu run lên, trong mắt hai người hiện ra vẻ lo lắng và căng thẳng.
Ôn Như Khanh tiếp tục hỏi: “Ngươi chắc chắn chứ? Cửu Dực Thiên Long, nói dối sẽ phải trả giá đại giới!”
Điều này quá mức hoang đường, hắn không cách nào tin tưởng! Tựa như khi Hoa Chính Hồng tận mắt nhìn thấy Lục Châu tiến vào trạng thái Ma Thần cũng không dám tin.
Bọn hắn đều tham dự vào kế hoạch vây công Ma Thần, cũng tận mắt thấy Ma Thần rơi xuống vực sâu. Rõ ràng không thể sống sót, vì cái gì lại còn tồn tại?!
Cửu Dực Thiên Long run giọng nói: “Ngươi tự nhìn đi ——”
Một đạo lực lượng huyền diệu từ trong mắt Cửu Dực Thiên Long bắn ra, Ôn Như Khanh và Quan Cửu tựa như đang tiến vào vòng xoáy thời gian. Trong thế giới hắc ám, bọn hắn nhìn thấy tình cảnh chiến đấu ở Vô Tận Hải —— Ma Thần tóc dài tung bay, mỗi một sợi tóc đều có lam sắc điện hồ quấn quanh, lam đồng toả ra quang mang khiếp người, Thiên Ngân trường bào phất phơ trong gió, lam liên dưới chân xoay tròn, điện hồ chấn nhiếp tứ phương.
Hình ảnh chỉ kéo dài mấy giây nhưng lại khiến Ôn Như Khanh và Quan Cửu rung động thật sâu.
“Lão sư?!”
Hai người tỉnh lại từ trong ký ức của Cửu Dực Thiên Long, chỉ thấy tim mình đập nhanh kịch liệt, cuồng loạn không ngừng, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Cửu Dực Thiên Long không nói gì nữa. Nó tin là hai người này đã tự tìm thấy đáp án.
Chương 2098 Thiên hạ đại loạn
Ôn Như Khanh thất thần, hoảng sợ lùi lại một bước. Hắn nuốt nước bọt, xoay người nói: “Quan Cửu…”
“Sao… sao có thể?!” Quan Cửu run rẩy hô lên.
Ôn Như Khanh khàn khàn nói: “Tỉnh táo, chúng ta nhất định phải tỉnh táo lại!”
“Ta làm sao mà tỉnh táo được?!” Quan Cửu có vẻ mất lý trí, kích động nói.
“Ngươi không tỉnh táo, chẳng lẽ chạy đi tìm hắn sao?” Ôn Như Khanh lớn tiếng quát.
“Ta…”
“Nếu hắn thật sự phục sinh, vậy chúng ta có thể xác định được hai chuyện: thứ nhất, hắn đã nắm được lực lượng phục sinh. Thứ hai, hắn còn chưa có năng lực đối kháng với Đại Đế, nếu không đã giết thẳng tới Thánh Điện rồi!” Ôn Như Khanh phân tích.
Nghe vậy, Quan Cửu cảm thấy dễ chịu hơn một chút. “Nhưng sớm muộn gì cũng sẽ đến lượt chúng ta…”
“Hình ảnh vừa rồi tuy rất giống lão sư nhưng cũng có nhiều chi tiết khác biệt.” Ôn Như Khanh tiếp tục nói.
Nghe vậy Quan Cửu cũng cẩn thận hồi tưởng lại.
“Pháp thân của hắn vô cùng tinh thuần, liên toạ có mười bốn mảnh liên diệp. Lại thêm trường bào xuất hiện ý chí của long hồn, những thứ này lão sư vốn không nắm giữ.”
Quan Cửu gật đầu đồng tình: “Hơn nữa cường độ lực lượng vẫn còn kém lúc trước!”
“Cho nên…” Ôn Như Khanh liếc nhìn xung quanh rồi truyền âm nhập mật với Quan Cửu. “Suy đoán của ta vẫn rất có khả năng.”
“. . .”
Quan Cửu hít sâu một hơi, cảm thấy lưng áo ướt đẫm mồ hôi lạnh. Suy đoán của Ôn Như Khanh lại rất hợp lý… Chỉ có như vậy mới có thể giải thích được tất cả —— Minh Tâm đang đi trên con đường của Ma Thần!
Tim hai người đập liên hồi, cho dù là Chí Tôn cũng không thể thoát khỏi thất tình lục dục. Quan Cửu nói: “Làm sao bây giờ? Phải đến Thánh Điện sao?”
Hắn đưa mắt nhìn ra phương xa. Thái Hư lớn như vậy, cửu liên lớn như vậy, lại thêm bí ẩn chi địa… nếu quả thật phải đào vong thì bọn hắn vẫn có thể tìm một tấc đất để cắm dùi, giống như Bạch Đế Xích Đế, vĩnh viễn không trở về Thái Hư cũng được.
Ôn Như Khanh nói: “Bây giờ kết luận còn hơi sớm, chúng ta trở về Thánh Điện trước đã. Nếu quả thật là lão sư trở về thì dễ rồi.”
Quan Cửu gật đầu, như thể người bọn hắn sợ hãi nhất là Minh Tâm.
Nhưng ngay sau đó hắn lại lắc đầu nói: “Ta thà rằng Minh Tâm trở thành hắn, còn hơn hắn thật sự trở về! Ta không muốn gặp lại hắn, vĩnh viễn cũng không!”
. . .
Trận chiến ở phía đông Vô Tận Hải và việc Hoa Chính Hồng vẫn lạc đã truyền đi khắp Thái Hư.
Cho dù toàn bộ Thánh Điện Sĩ đều đã chết nhưng mệnh thạch dập tắt đã nói lên tất cả, giấy không gói được lửa.
Lòng người bàng hoàng, nhất là thế hệ trẻ tuổi không hiểu rõ về Ma Thần. Tu hành giới rất nhanh đã lưu truyền một câu: Ma Thần tái hiện, thiên hạ đại loạn.
Trong Hi Hòa điện.
Lam Hi Hoà lo âu đi qua đi lại. Lát sau u Dương Huấn Sinh xuất hiện trong đại điện, gương mặt hồng hào vui vẻ chắp tay thi lễ với nàng: “Thánh nữ.”
Lam Hi Hoà nói: “Ma Thần đã xuất hiện trở lại. u Dương tiên sinh không lo lắng sao?”
u Dương Huấn Sinh cười đáp: “Có gì mà lo lắng, Thánh Điện còn không vội, chúng ta vội làm gì, cứ yên lặng theo dõi kỳ biến là được.”
Lam Hi Hoà thở dài: “Ma Thần là tà ma ngoại đạo, người người đều muốn tru diệt.”
u Dương Huấn Sinh bật cười ha hả, lắc đầu nói: “Ngươi còn trẻ, ngươi biết gì về Ma Thần?”
“Đây là nhận thức chung của Thái Hư mà, chẳng lẽ còn cần phải hiểu hắn sao?”
“Không phải như thế.” u Dương Huấn Sinh than nhỏ một tiếng, “Có một số việc không đơn giản như ngươi thấy. Ma Thần bị người người kêu đánh, chẳng lẽ hắn nhất định là kẻ tội ác tày đình?”
“Chẳng lẽ không phải?” Lam Hi Hoà nghi hoặc nói.
“Ta hỏi ngươi, tu vi Ma Thần cao cỡ nào?”
“Theo ta thì hắn là người duy nhất trong thiên hạ có tu vi sánh ngang với Minh Tâm Đại Đế.” Lam Hi Hoà nói, “Cho dù là Trọng Quang Đại Đế tái sinh cũng không phải là đối thủ của Ma Thần.”
“Nhân vật như vậy thì cần gì phải tàn sát sinh linh? Nếu hắn muốn có quyền vị thì càng phải chú trọng vào tâm thuật đế vương. Nếu hắn là kẻ khát máu thì cớ gì rất nhiều học sinh Thái Huyền Sơn lại kính sợ hắn một phép? Nếu hắn là kẻ cùng hung cực ác vậy vì sao khi Thánh Điện thành lập, vô số hung thú có trí tuệ đều rời khỏi Thái Hư?” u Dương Huấn Sinh không ngừng đặt câu hỏi.
Lam Hi Hoà á khẩu không thể trả lời.
Thấy Lam Hi Hoà trầm mặc, u Dương Huấn Sinh cười ha hả nói: “Nghĩ cẩn thận những việc này, ngươi sẽ tự khắc hiểu. Đối với việc Ma Thần trở về, chúng ta chỉ cần yên lặng theo dõi kỳ biến là được.”
“Nhưng Trấn Thiên Xử của ta đã bị Vô Thần Luận Giáo Hội lấy đi, Thiên Khải Chi Trụ Hiệp Hiệp mà không được chữa trị thì e là sẽ sụp đổ mất!” Lam Hi Hoà nói.
“Sập thì sập.” u Dương Huấn Sinh thở dài, “Thái Hư an nhàn lâu như vậy, cũng nên vận động một chút rồi.”
“? ? ?”
Lam Hi Hoà nhìn u Dương Huấn Sinh bằng ánh mắt phức tạp, “u Dương tiên sinh, ngài đang nói cái gì thế?”
Nàng cảm thấy lập trường của u Dương Huấn Sinh có vấn đề! Sao có thể nói ra lời như vậy?
u Dương Huấn Sinh bèn xua tay cười nói: “Trong lúc nhất thời nói linh tinh ấy mà, thánh nữ đừng để ở trong lòng.”
Lam Hi Hoà bất đắc dĩ lườm hắn. Thái Hư lớn như vậy mà một người nói chuyện thật lòng cũng không có!
Nàng suy nghĩ một lát rồi nói: “Việc này ta phải tìm điện thủ Thất Sinh hoặc Lục các chủ để thương thảo mới được.”
“Ấy…”
“Đến bây giờ Lục các chủ còn chưa trở về nữa sao?” Lam Hi Hoà hỏi nữ hầu đứng bên cạnh.
Nữ hầu đáp: “Bẩm chủ nhân, đến nay vẫn chưa có tin tức.”
“u Dương tiên sinh, Hi Hòa điện giao cho ngài, ta đi một lát sẽ trở lại.”
“Ấy… chờ, chờ đã…” u Dương Huấn Sinh còn chưa kịp nói xong, Lam Hi Hoà đã hoá thành hư ảnh rồi biến mất.
Hắn đành tặc lưỡi nhủ thầm, “Ta chỉ sợ các ngươi xảy ra hiểu lầm rồi đánh nhau thôi. Chỉ mong ân oán của Trọng Quang Đại Đế sẽ không tiếp tục kéo dài tới đời sau.”
. . .
Cùng lúc đó, trên hòn đảo thất lạc.
Trong đạo trường an tĩnh trang nhã của Bạch Đế, hương thơm dìu dịu tản ra bốn phía.
Lục Châu ngồi khoanh chân, nhìn quanh đạo trường với vẻ hài lòng rồi tán thưởng: “Có thể quản lý hòn đảo thất lạc thành dạng này, ngươi đúng là không tệ.”
Chương 2099 Lựa chọn
“Đa tạ Lục các chủ khen ngợi.” Bạch Đế cười nói.
Giang Ái Kiếm cũng tươi cười hỏi: “Cơ tiền bối, thủ đoạn của ngài thật khiến ta phải bái phục. Họ Hoa kia quá phách lối, bây giờ nàng ta như thế nào rồi?”
Lục Châu vô cùng thoải mái đáp: “Chết rồi.”
Bạch Đế: “. . .”
Bạch Đế đột nhiên ý thức được chuyện này không thơm!
Chẳng trách Lục Châu đột nhiên đến đây tán dương Thất Lạc Chi Quốc, hoá ra bây giờ bọn hắn đã là châu chấu bị buộc trên cùng một sợi dây thừng.
“Ta phục, ta phục rồi…” Giang Ái Kiếm nói, “Làm như thế chẳng khác gì trực tiếp tuyên chiến với Thánh Điện. Lão thất lại phải đau đầu cho xem.”
Bạch Đế khẽ lắc đầu: “Bản đế không lo việc này mà đang lo lắng cho hai nha đầu kia.”
Hắn đang nói tới ngũ đồ đệ và lục đồ đệ của Lục Châu. Chiêu Nguyệt và Diệp Thiên Tâm đến từ chỗ Bạch Đế, Thái Hư rồi sẽ biết việc này có liên quan đến Lục các chủ Ma Thiên Các và hòn đảo thất lạc, hai cô nương này sẽ vì thế mà gặp nguy cơ.
Giang Ái Kiếm nói: “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Chiêu Nguyệt bây giờ là điện thủ Trứ Ung điện, Trứ Ung đế quân là kẻ nhát gan không dám trêu chọc thị phi, ta không tin hắn dám ra tay với Chiêu Nguyệt. Về phần Diệp Thiên Tâm thì là điện thủ Nhu Triệu điện, bên đó không có người nào đáng tin cậy, chỉ có mấy tên đạo thánh, chưa chắc làm gì được nàng.”
Bạch Đế gật đầu nói: “Thời cuộc rối loạn, không thể nói trước được. Thánh Điện đi tới ngày hôm nay cũng không phải nhờ may mắn, chớ nên coi thường.”
“Bọn hắn chỉ biết Ma Thần tái hiện, không biết rõ Ma Thần là Cơ tiền bối… những người khác tạm thời không lo.” Giang Ái Kiếm nói.
Lục Châu lắc đầu: “Sự tình này sớm muộn gì cũng sẽ truyền đi, thay lão phu thông báo cho bọn hắn để bọn hắn chuẩn bị tâm lý sẵn.”
Giang Ái Kiếm gật đầu cười: “Kỳ thực có lẽ chúng ta đang lo lắng dư thừa. Đại tiên sinh và nhị tiên sinh quanh năm du tẩu trên mũi đao, người có thể động tới bọn hắn đã ít nay càng thêm ít. Các thần quân thì không dám tuỳ tiện động thủ, phải nể mặt Thanh Đế. Tam tiên sinh và tứ tiên sinh có Xích Đế làm chỗ dựa, cửu tiên sinh và thập tiên sinh có Thượng Chương Đại Đế bảo vệ chăm sóc, nguy hiểm nhất là bát tiên sinh, nhưng mệnh của hắn cứng rắn lạ thường.
“Không thể không nói bước đi này của Tư Vô Nhai thật diệu.”
Bạch Đế nói: “Diêm vương dễ xử, tiểu quỷ khó chơi. Cẩn thận vẫn hơn.” Bạch Đế từ trước tới nay luôn là người hành sự cẩn thận.
Giang Ái Kiếm gật đầu phụ hoạ: “Bạch Đế nói đúng lắm.”
“Chờ một chút.” Bạch Đế từ chối không cho hắn vỗ mông ngựa, bắt đầu truy hỏi, “Ngươi lừa gạt bản đế lâu như vậy, phải bị tội gì?”
Đường đường là Đại Đế mà bị một đạo thánh nho nhỏ lừa tới gạt lui nhưng không hề phát giác, mặt mũi hắn biết để ở đâu?
Giang Ái Kiếm cười gượng một tiếng: “Bạch Đế bệ hạ lòng dạ rộng rãi, hẳn là sẽ không tính toán với vãn bối chớ?”
Bạch Đế nghiêm túc dò xét Giang Ái Kiếm, lời nói cử chỉ và phong cách của người này thay đổi quá nhiều khiến hắn không kịp thích ứng. So sánh giữa hai người thì Bạch Đế càng yêu thích kiểu nói chuyện tự tin của Thất Sinh thật hơn.
“Vậy thì chưa chắc, bản đế cũng là người, mà người thì đều có lúc nóng nảy.”
“Đừng mà.” Giang Ái Kiếm xua xua tay, “Ít nhất ta cũng đưa Thiên Hồn Châu của Chấp Minh về cho ngài rồi mà. Ta giả mạo Thất Sinh thật mệt mỏi, luận về tài hoa chưa chắc ta thua hắn nha.”
Bạch Đế nhìn kiểu gì cũng không thấy người này giống như người có tài.
Lục Châu rốt cuộc cũng lên tiếng: “Người này là tai mắt của lão phu ở kim liên giới, năng lực làm việc rất tốt, cứ yên tâm đi.”
Nghe vậy Bạch Đế mới khẽ gật đầu. Người có thể khiến Ma Thần khen ngợi đương nhiên phải có chút bản lãnh. Bọn hắn quen biết từ lúc ở kim liên giới, xem ra mối quan hệ không hề tầm thường.
Bạch Đế đành nói sang chuyện khác: “Ngươi định tiếp theo làm thế nào?”
“Lão phu đã trở về Thái Hư, đương nhiên phải đoạt lại đồ mình đánh mất.”
“Minh Tâm có Thánh Điện Sĩ và thập điện, không dễ chơi đâu.” Bạch Đế thở dài.
Nếu phải tính toán thì số lượng người đứng về phía Lục Châu không nhiều, trong khi đám tu hành giả thập điện lại là chủ chốt của Thái Hư.
Giang Ái Kiếm lắc đầu cười: “Ta lại không cho là vậy. Tin tức Ma Thần tái hiện rất nhanh sẽ lan truyền khắp Thái Hư. Đến lúc đó thập điện sẽ phải đưa ra lựa chọn mình đứng về phía ai. Những năm gần đây ta giả mạo Thất Sinh nên cũng hiểu đôi chút về thập điện. Ngoài mặt bọn hắn phục tùng Thánh Điện nhưng trong lòng đều không phục lắm. Lại thêm mười người nắm giữ hạt giống Thái Hư đều là đồ đệ của Cơ tiền bối, có khi bọn hắn lại quay đầu chạy về đội của chúng ta cũng không chừng.”
“Vậy phải chờ xem bọn hắn lựa chọn thế nào.” Bạch Đế lo lắng nhìn Giang Ái Kiếm, “Ngươi có biết vì sao trong một trăm ngàn năm qua Minh Tâm Đại Đế vẫn đứng ở thế bất bại không?”
“Có mạnh thế nào thì cũng chưa chắc là đối thủ của Cơ tiền bối.”
“Bản đế không phải khinh thường Cơ huynh, mà là vì Minh Tâm có thủ đoạn rất đáng sợ.”
Lục Châu cũng cảm thấy tò mò bèn hỏi: “Nói nghe một chút.”
“Minh Tâm thân mang trọng bảo, mỗi một kiện bảo vật của hắn đều có thể thay đổi chiến cuộc.” Bạch Đế nói.
Giang Ái Kiếm và Lục Châu nghe vậy đều gật đầu đồng ý. Thời Chi Sa Lậu và Thái Hư Lệnh là chí bảo như thế nhưng không hề khiến Minh Tâm động tâm, chỉ để cho người bên dưới sử dụng, có thể thấy chí bảo trong tay hắn mạnh đến cỡ nào.
Bạch Đế tiếp tục nói: “Thế nhân biết rõ nhất chính là Cán Cân Công Chính. Nó có thể hoá lớn, cũng có thể biến nhỏ, theo bản đế biết thì nó có hai tác dụng: Một, quan sát cân bằng trong thiên địa, khi xuất hiện bất kỳ tình huống mất cân bằng nào nó đều có thể dự đoán trước được. Hai, bất kỳ tu hành giả nào đối địch với Minh Tâm đều sẽ bị Cán Cân Công Chính cưỡng ép cân bằng.”
Giang Ái Kiếm nghi hoặc hỏi: “Cưỡng ép cân bằng?”
“Chẳng hạn như, giữa ngươi và bản đế chênh lệch như trời với đất. Nhưng khi ngươi sử dụng vật này có thể khiến bản đế rơi xuống cảnh giới đạo thánh ngang hàng với ngươi, đó gọi là ‘công bằng’.” Bạch Đế giải thích.
Chương 2100 Người kế thừa Thất Lạc Chi Quốc
Nghe vậy, hai mắt Giang Ái Kiếm trợn to, há miệng mắng một câu: “Trời moẹ, thần kỳ như vậy sao?”
“Đây chính là một trong những nguyên nhân khiến Minh Tâm cường đại.”
Giang Ái Kiếm chợt nghĩ ra một điều. “Nếu vậy thì thần vật này không có tác dụng gì với ta rồi. Hoặc nó phải đề thăng cảnh giới của ta lên ngang với Minh Tâm Đại Đế, mà điều này rõ ràng là không có khả năng, hoặc phải giáng cấp hắn xuống ngang hàng cùng ta, vậy thì chưa chắc hắn là đối thủ của ta nha!”
“Ngây thơ.” Bạch Đế cười nói, “Ngươi cho rằng hắn sẽ cân bằng chính mình sao?”
Lời vừa nói ra, Giang Ái Kiếm bừng tỉnh đại ngộ! Bà moẹ, đây rõ ràng là bật hack!
Giang Ái Kiếm tức giận vỗ đùi một cái: “Hắn tuỳ tiện tìm một tên tiểu lâu ta để cân bằng với ta, vậy ta phải đánh tới khi chết vì mệt rồi! Như vậy chẳng phải hắn vô địch rồi sao?!”
Ngay cả Lục Châu cũng không ngờ Minh Tâm lại nắm một kiện thần vật như thế trong tay, chẳng trách đối phương chẳng thèm liếc mắt nhìn Thời Chi Sa Lậu hay Thái Hư Lệnh.
Bạch Đế tiếp tục nói: “Mà đó chỉ là hai tác dụng cơ bản của Cán Cân Công Chính thôi. Còn có tác dụng nào khác không thì chẳng ai biết được. Hơn nữa Minh Tâm còn có những trọng bảo khác, đáng tiếc chưa có ai được tận mắt thấy Minh Tâm sử dụng mấy món đồ này, Thánh Điện quá cường đại, căn bản không đến lượt hắn phải ra tay. Cơ huynh, hắn đã từng ở Thái Huyền Sơn lâu như vậy, huynh phải là người hiểu hắn nhất mới phải.”
Giang Ái Kiếm quay đầu nhìn Lục Châu, ây dà, lão nhân gia người thủ đoạn thông thiên, ngay cả Minh Tâm cũng từng đến Thái Huyền Sơn tầm sư học nghệ, vậy lúc đầu ngài lập ra Ma Thiên Các ở kim liên giới là để trải nghiệm cuộc sống bình dân hả?
Lục Châu lắc đầu nói: “Lão phu chưa từng nghe nói tới Cán Cân Công Chính.”
Bạch Đế nghi hoặc hỏi: “Ngay cả Cơ huynh cũng không biết? Vậy hắn che giấu thật sâu. Trước khi Thái Hư được nâng lên trời, Minh Tâm đúng là chưa từng sử dụng Cán Cân Công Chính. Mãi về sau này hắn mới đem nó ra để trấn áp thập điện.”
Giang Ái Kiếm nói: “Vậy hắn lấy bảo bối này ở đâu ra?”
Bạch Đế lắc đầu: “Việc này e là không ai biết được. Chỉ là trước đây có một lời đồn không rõ thực hư, lúc trước khi đại địa bắt đầu phân tách, Cơ huynh chuyên tâm nghiên cứu về thiên địa ràng buộc nên không chú ý tới thiên hạ đã đại biến. Minh Tâm nhân cơ hội này đi tới đại vòng xoáy một chuyến.”
“Đại vòng xoáy?”
“Cũng chính là dải đất trung tâm ở Vô Tận Hải. Nghe nói nơi đó dòng nước chảy xiết, tu hành giả tu vi yếu tuyệt đối không dám tới gần.”
Giang Ái Kiếm nói: “Cơ tiền bối, ngài đã từng đi tới đó chưa?”
Trong đầu Lục Châu đang tìm kiếm hình ảnh liên quan đến nơi đó nhưng không phát hiện được gì. Hắn chỉ biết là Ma Thần nhất định đã từng đến đó, nhưng ký ức về đại vòng xoáy đều đã biến mất.
Bạch Đế lại nói: “Bản đế hoài nghi đống trọng bảo của hắn thu hoạch được ở đại vòng xoáy.”
“Thế giới rộng lớn này không thiếu điều lạ, nhân loại vĩnh viễn là ếch ngồi đáy giếng.” Giang Ái Kiếm không nhịn được cảm khái một câu.
“Mục đích bản đế nói ra việc này là muốn nhắc nhở Cơ huynh tiếp theo phải làm việc cẩn thận một chút. Hiện nay thân phận của huynh đã lộ ra ánh sáng, trông chờ thập điện đứng về phía Thái Huyền Sơn là việc quá thiếu chắc chắn.”
Giang Ái Kiếm gật đầu đồng ý: “Nói như vậy ta phải nhanh chóng tìm một chỗ để ẩn nấp rồi. Hai vị, xin cáo từ!”
Bạch Đế: ?
Lục Châu: ?
“Đứng lại!” Bạch Đế vội vàng gọi hắn lại, “Ngươi đi cũng được, nhưng phải đưa Thất Sinh tới trước đã.”
“Hắn đang ở Ma Thiên Các ấy, không có việc gì đâu. Tư Vô Nhai gặp được ngài đúng là may mắn của hắn.” Giang Ái Kiếm cười đáp.
Bạch Đế nghĩ tới câu thơ Nhạc Dương Tử nói trong điện thủ chi tranh, lại nghe được tên thật của Thất Sinh, không khỏi ngẩn ra một chút.
“Nói như vậy Thất Sinh cũng là đồ đệ của Cơ huynh?”
Giang Ái Kiếm nhún nhún vai, biểu tình trên mặt như đang nói, ngài tự hiểu đi nha.
Lục Châu khẽ than một tiếng, xúc động nói: “Đồ nhi này của lão phu cả đời số khổ, mấy lần đi qua quỷ môn quan. Nếu không nhờ cơ duyên xảo hợp, chỉ e hắn đã không còn trên thế gian này. Hắn rất tốt, duy chỉ có hơi tự phụ một chút.”
Bạch Đế gật đầu tỏ vẻ rất thấu hiểu.
Trong lòng Giang Ái Kiếm thầm nghĩ, lão nhân gia ngài ngày thường thích bắt nạt đồ đệ, suốt ngày phê bình chỉ trích, nhưng ra ngoài gặp người lại cứ khen mãi thôi.
Bạch Đế nói: “Có lẽ mệnh hắn chưa đi tới tuyệt lộ, bản đế còn đang chờ hắn trở về kế thừa Thất Lạc Chi Quốc đây.”
Giang Ái Kiếm cười ha hả nói: “Chỉ sợ Đại Đế bệ hạ phải thất vọng rồi, trong lòng hắn đã có người.”
Bạch Đế: ?
“Đừng nhìn ta như thế, từ khi còn ở kim liên giới hắn đã là đối tượng được nữ tử trong thiên hạ theo đuổi rồi nha.” Giang Ái Kiếm cười hắc hắc nói.
Bạch Đế hỏi: “Việc này thì có xung đột gì với việc kế thừa Thất Lạc Chi Quốc?”
“Ơ…” Giang Ái Kiếm á khẩu không thể trả lời.
Không xung đột, không xung đột chút nào hết á! Ngài thật trâu, ta phục rồi.
Bạch Đế nhìn về phía Lục Châu, tiếp tục nói: “Nếu Cơ huynh không ghét bỏ, khoảng thời gian tiếp theo huynh có thể ở lại hòn đảo thất lạc. Hoa Chính Hồng và mấy tên Thánh Điện Sĩ đã chết, chỉ e Minh Tâm sẽ không từ bỏ ý đồ.”
“Hắn sẽ không tuỳ tiện ra tay.” Lục Châu nói.
“Sao lại nói thế?”
“Hắn còn đang chờ lão phu trải đường sẵn cho hắn đây.” Lục Châu nhàn nhạt cười, “Rất nhiều người đều hướng tới trường sinh, hắn cũng không ngoại lệ.”
Bạch Đế rất tán thành.
Lúc trước Thánh Điện luôn phản đối việc phá giải ràng buộc, rốt cuộc cũng giẫm chân vào con đường này. Kẻ đồ long rồi cũng trở thành ác long.
Ma Thần ít nhất cũng quang minh chính đại tìm kiếm vĩnh sinh đại đạo, trong khi Thánh Điện giơ cao lá cờ phản đối vĩnh sinh mà ở sau lưng lại vụng trộm làm ra chuyện như thế.
Bạch Đế có lòng muốn thỉnh giáo: “Xin hỏi Cơ huynh một câu, đã lĩnh ngộ được chưa?”
Lục Châu không gật đầu cũng không lắc đầu, mà nói: “Một trăm ngàn năm trước, lão phu tìm tòi không ngừng trên con đường này. Một trăm ngàn năm sau, lão phu lại bước lên con đường đó lần nữa, chỉ có thành công, không có thất bại.”