Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1551

Chân nhân mất đi một Mệnh Cách không sợ, nhưng mất đi hai Mệnh Cách…

Có nghĩa là từ nay về sau, hắn không còn là chân nhân nữa!

Đây là phương thức giải quyết địch nhân tốt nhân Lục Châu có thể nghĩ ra. Đánh Thác Bạt Tư Thành về không, không còn một Mệnh Cách nào, sau đó giáng Diệp Chính xuống còn mười sáu Mệnh Cách, để Lục Ngô đối phó hắn.

Tình huống của Diệp Chính lúc này không giống Tần Nại Hà.

Tần Nại Hà là mười sáu Mệnh Cách trong trạng thái đỉnh phong, không hề bị thương, mà Diệp Chính lại liên tiếp bị giáng cấp, pháp thân còn mất đi ba đầu, lại từng bị Trấn Nam Hầu đánh trọng thương.

Về phần Thác Bạt Tư Thành…

Không gian xung quanh hắn lúc này im bặt không một tiếng động.

Toàn thân Thác Bạt Tư Thành cứng ngắc, không động đậy được nữa.

Quy Linh chưởng ấn tiêu tán giữa không trung, mà Thác Bạt Tư Thành thì máu me khắp người rơi thẳng xuống đất.

Ầm!

Lục Ngô nổi giận gầm lên một tiếng, nhào về phía Diệp Chính.

Thấy Lục Ngô giương nanh múa vuốt lao tới, Diệp Chính giật mình sợ hãi, năm ngón tay chụp vào thắt lưng, xoẹt một tiếng, quang hoa xuất hiện.

Lục Ngô trầm giọng nói: “Muốn chạy?!”

Chín cái đuôi lại lần nữa nở rộ!

Xoẹt —— ——

Phía trước ngàn mét lại biến thành băng quốc.

“A!!!”

[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 5.000 điểm công đức.]

[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 5.000 điểm công đức.]

. . .

Toàn thân phủ đầy tuyết trắng, Diệp Chính chìm trong làn quang hoa. Quang trụ xông thẳng lên chín tầng mây rồi biến mất.

Oanh!

Lục Ngô rơi xuống, nhìn chằm chằm vào không trung rỗng tuếch, trong mắt ngập tràn phẫn nộ.

Chiến đấu rốt cuộc cũng kết thúc.

Quanh Thiên Khải Chi Trụ lúc này là quang cảnh hoang tàn không thể tả, ngay cả nước hồ cũng khô cạn.

Bị băng hoả lưỡng trọng thiên tra tấn, không còn thực vật nào sống sót.

Đám người quan chiến suy nghĩ đến xuất thần, thật lâu sau vẫn chưa tỉnh táo lại.

Trấn Nam Hầu nằm dưới đất, toàn thân chảy ra máu đen, khói xanh bốc lên, hắn nằm im không nhúc nhích.

Bên bờ hồ là Thiên Ngô, khắp mặt đều là máu, ngoẹo đầu chết lặng nhìn hết thảy.

Trong không trung chỉ còn một người lơ lửng —— Lục Châu.

Không biết đã qua bao lâu, Lục Ngô rốt cuộc cũng lên tiếng: “Bản hoàng muốn giết hắn!”

Lục Châu lắc đầu nói: “Không cần.” Sau đó nhìn về phía Triệu Dục, trầm giọng gọi: “Triệu Dục!”

Triệu Dục tỉnh táo lại, lắp bắp nói: “Lão… lão tiên sinh…”

“Ngươi đến từ thanh liên vương thất, thay lão phu truyền tin tới Nhạn Nam Thiên.” Lục Châu nói.

“A?”

“Đừng nói với lão phu ngươi không làm được.” Lục Châu nhìn hắn chằm chằm.”

“Làm… làm được! Lão, lão tiên sinh xin cứ phân phó!” Trong lòng bàn tay Triệu Dục ướt đẫm mồ hôi, hai chân run rẩy không ngừng.

“Lệnh cho tứ đại trưởng lão Nhạn Nam Thiên đưa đầu Diệp Chính đến gặp lão phu. Nếu làm không được, lão phu huyết tẩy Nhạn Nam Thiên!” Lục Châu thản nhiên nói.

“. . .”

Trên đời này có rất nhiều chuyện không thể nhân từ.

Diệp Chính cũng vậy, Thác Bạt Tư Thành cũng vậy, mỗi người đều phải trả giá đại giới cho hành vi của mình.

Phịch!

Triệu Dục ngồi bệt xuống đất, do dự nửa ngày, cuối cùng cũng cắn răng hạ lệnh: “Truyền lệnh…”

Thủ hạ của hắn cúi thấp người không nói.

“Truyền tin cho Nhạn Nam Thiên… tứ, tứ đại trưởng lão lấy, lấy đầu Diệp Chính mang đến gặp…”

Nói tới đây hắn lại không biết dùng từ gì.

Khổng Văn nhắc nhở: “Lục Các chủ Ma Thiên Các.”

Tên thuộc hạ kia lập tức gật đầu nói: “Vâng.”

“Nhớ truyền đầy đủ, không được thiếu một chữ.” Vu Chính Hải căn dặn.

“Vâng… vâng.”

Hai tay tên thuộc hạ không ngừng run rẩy, cố nén căng thẳng lo sợ trong lòng, lấy ra phù chỉ. Phù chỉ rơi đầy đất, hắn bối rối nhặt lên, tiến hành truyền tin sau đó cũng ngồi bệt xuống đất hệt như chủ tử Triệu Dục của mình.

Lục Châu đáp xuống đất, nhìn về phía Thác Bạt Tư Thành máu me đầy người nằm im bất động, cất bước đi tới.

Hai mắt Thác Bạt Tư Thành đã vô thần, bờ môi rung động. Hắn nhìn hắc sắc loan đao nằm trong vũng máu bên cạnh, miệng há ra muốn hít lấy không khí… Đáng tiếc thân thể phàm nhân khiến hắn khó lòng thích ứng, cũng không cách nào tiếp nhận nổi sự thật này.

Mãi đến khi thân ảnh Lục Châu xuất hiện trong tầm mắt, Thác Bạt Tư Thành mới đột nhiên nghĩ thông, nhận ra mình thật là ngu xuẩn ——

Một người có thể đánh tay đôi với Thiên Ngô, từng thi triển thủ đoạn cực hạn giúp bản thân đốn ngộ, người có thể hàng phục Lục Ngô, sao có thể chỉ là chân nhân cho được? Kẻ như vậy, lý ra nên là… Thánh nhân.

Thác Bạt Tư Thành muốn há miệng nói chuyện, nhưng máu tươi không ngừng ộc ra.

Hắn cố sức nắm lấy Thiên Hồn Châu trong tay, lật người lại bò về phía trước.

Lục Châu chỉ đứng yên nhìn hắn.

Thác Bạt Tư Thành bò được hơn mười thước, đột nhiên ngừng lại, toàn thân cứng ngắc, thân thể trở thành một phần của băng thiên tuyết địa.

Lục Châu hờ hững lắc đầu: “Sớm biết sẽ có ngày hôm nay, lúc trước đừng nên như thế.”

Thác Bạt Tư Thành hộc ra một hơi cuối cùng trong cơ thể, hoàn toàn không còn khí tức.

[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 20.000 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 5.000 điểm.]

Thác Bạt Tư Thành đã không còn tu vi, lại bị trọng thương đến mức này, có thể chèo chống đến hiện tại cũng là không dễ.

Lục Châu vung tay, Thiên Hồn Châu và hắc sắc loan đao bay vào trong tay hắn.

[Thiên Hồn Châu: đồ vật do cấp thánh giả trở lên dung hợp, chỉ có chủ nhân mới khôi phục được lực lượng.]

[Tu La Loan Đao: chủ nhân là Thác Bạt Tư Thành, hợp cấp, mỗi lần sử dụng bộc phát ra bốn đạo lực lượng chí cường. Không thể luyện hoá.]

Thiên Hồn Châu còn có thể lý giải, suy cho cùng nó cũng là Mệnh Cách của Thiên Ngô, người khác không cách nào dùng lực lượng Mệnh Cách của bản thân để khôi phục lực lượng cho nó. Nhưng vì sao Tu La Loan Đao lại không thể luyện hoá?

Lục Châu dò xét thêm mấy lần rồi không quan sát nữa.

Lục Ngô thấp giọng nói: “Đồ vật do chủ nhân dùng tinh huyết cô đọng ra, chẳng còn tác dụng gì.”

Nghĩ cũng phải, đến cấp bậc như chân nhân đương nhiên cực kỳ coi trọng vũ khí của bản thân, tất sẽ dùng một số biện pháp đặc thù để vũ khí vĩnh viễn thuộc về mình.

Xem ra thứ này không dùng được, lưu lại để phân giải cũng tốt, dù sao cũng là hợp cấp.

Đám người Ma Thiên Các rất cẩn thận, không dám tuỳ tiện di chuyển mà nhìn về phía Trấn Nam Hầu và Thiên Ngô, sợ hai đại quái vật này lại bật dậy.
Chương 1552

Lục Châu chậm rãi đi tới, tựa như một phàm nhân bình thường.

Có đôi khi Lục Châu vẫn rất hoài niệm cảm giác làm một người bình thường. Chỉ có những lúc như vậy hắn mới nhận rõ, bản thân mình cũng chỉ là một con người có huyết nhục mà thôi. Đáng tiếc là trong thế giới mạnh được yếu thua này, hắn rất hiếm khi có cơ hội đó.

Lục Châu đi tới bên cạnh cây cổ thụ đã bị cháy đen, đạm mạc nói: “Ngươi có hối hận không?”

Soạt.

Từng nhánh cây cuối cùng rụng xuống, rốt cuộc Trấn Nam Hầu chỉ còn là một thân cây trơn tuột, lẳng lặng nằm trong đất tuyết.

Trấn Nam Hầu nhìn về phía Thiên Ngô, khục ra một tiếng rồi thở dài nói: “Ngươi rốt cuộc đấu không nổi nữa…”

“Ha ha, ngươi sẽ chết trước ta.” Thiên Ngô nói.

“Đáng giá không?”

“Đáng.”

Trấn Nam Hầu thở dài một tiếng, không nói gì nữa.

Thiên Ngô gian nan chống tay ngồi dậy, nhìn về phía Lục Châu. Hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra, nàng ta lắc đầu.

“Chắc hẳn đều là số mệnh.”

Trong mắt Thiên Ngô không có sợ hãi, chỉ có vô tận bi thương và bất đắc dĩ.

Lục Châu hỏi: “Vì sao các ngươi lại thủ ở đây?”

Thiên Ngô và Trấn Nam Hầu đều trầm mặc.

Lục Châu khẽ thở dài, chắp tay nói: “Lão phu không thể không nhắc nhở các ngươi. Các ngươi đã không còn sống được bao lâu, thủ hộ những thứ này còn ý nghĩa gì sao?”

Trấn Nam Hầu nói: “Bản hầu phải thừa nhận, ngươi rất đặc thù.”

Lục Châu vẫn bình tĩnh như thường.

“Chúng ta ở lại nơi này đương nhiên là để chờ đợi nhóm hạt giống Thái Hư tiếp theo trưởng thành.”

Lục Châu chú ý thấy hắn dùng từ “chúng ta”.

Kỳ quái là Thiên Ngô cũng không có phản ứng.

“Vì Chí Tôn?” Lục Châu hỏi.

Trấn Nam Hầu trầm mặc không nói, xem như ngầm thừa nhận.

“Đại thiên thế giới không thiếu điều lạ. Vì chờ hạt giống Thái Hư, các ngươi lại nguyện ý đánh đổi nhiều như thế. Cho dù có được tu vi Chí Tôn thì thế nào? Các ngươi có thể trở lại làm con người được sao?”

Vấn đề này đúng là hỏi khó bọn hắn.

Trên thực tế, Trấn Nam Hầu và Thiên Ngô đều đã từng nghĩ tới việc này, chỉ là bọn hắn không muốn nhớ tới.

Trong tu hành giới, mỗi người đều có đạo tu hành của riêng mình, nào để ý tới cái gì gọi là nguyên do?

Lúc này, Lục Ngô cất bước đi tới nói: “Hơn ba trăm năm trước, các ngươi cũng ở tại Ngung Trung, đúng không?”

Thiên Ngô nhàn nhạt nhìn Lục Ngô: “Không ngờ tiểu Lục Ngô năm đó bây giờ cũng trở thành thú hoàng… Hầy.”

Lục Ngô không có biểu tình của nhân loại, trong lỗ mũi phun ra một đoàn nhiệt khí biểu lộ bất mãn: “Thủ hạ bại tướng mà cũng xứng coi thường bản hoàng?”

“Được rồi.”

Khí tức của Trấn Nam Hầu càng lúc càng yếu, dường như cảm nhận được mình không còn sống lâu nữa, hắn không muốn tranh cãi vì những chuyện không có ý nghĩa. Trấn Nam Hầu thở dài một hơi.

“Hơn ba trăm năm trước, không ngờ còn có người nhớ đến chúng ta… à không, là thú chứ. Hầy, nhân loại à nhân loại, cho dù gặp phải bao nhiêu giáo huấn thì lịch sử vẫn cứ không ngừng tái diễn…”

Thiên Ngô chỉ về phía Minh Thế Nhân nói: “Bảo hắn qua đây.”

Lục Châu lắc đầu nói: “Nhớ cho rõ vị trí của ngươi.”

“Ngươi?”

“Hử?”

Lục Châu và Thiên Ngô chất vấn lẫn nhau.

Thiên Ngô kiêu ngạo đã quen, lúc này mới bừng tỉnh. Quên mất, mạng mình bây giờ hoàn toàn nằm trong tay người khác.

Nàng ta cúi đầu, quang mang trong mắt trở nên ảm đạm, khẽ nói: “Có thể mời hắn qua đây được không?”

Lục Châu quay đầu, phất tay nói: “Mang lão tứ tới.”

“Vâng.”

Nhan Chân Lạc và Lục Ly vác theo tảng băng Minh Thế Nhân bay lướt tới, dừng lại cách đó mười mét.

Thiên Ngô nhíu mày nói: “Tới gần chút nữa.”

Nhan Chân Lạc và Lục Ly không dám hành động thiếu suy nghĩ, bèn nhìn Các chủ.

Lục Châu phất tay, hai người mới tiến lên thêm năm mét.

“Gần thêm chút.” Trong mắt Thiên Ngô hiện ra dị sắc.

Lục Châu vung tay, chưởng ấn vồ tới bắt lấy Minh Thế Nhân.

Ầm!

Tầng băng vỡ vụn. Trong không gian truyền tới từng đoàn nhiệt khí thức tỉnh Minh Thế Nhân.

Lam quang phát tán trên người hắn cũng bị Lục Châu áp chế xuống.

Khụ khụ khụ…

Minh Thế Nhân thanh tỉnh lại, đầu óc ngơ ngác nhìn quanh bốn phía.

Thiên Ngô kinh ngạc nói: “Có thể trả ta Thiên Hồn Châu không?”

“Bà mịa.” Minh Thế Nhân cấp tốc lui ra sau chục mét, đứng từ xa lén lút nhìn tới.

Thiên Ngô vẫn nhìn Minh Thế Nhân không chớp mắt, tựa như nhìn thấy thứ gì rất quen thuộc.

“Ta không có quen các ngươi nha, cách xa ta ra một chút.”

Minh Thế Nhân vừa nghĩ tới Thiên Ngô và Trấn Nam Hầu người không ra người thú không ra thú đã thấy nổi da gà, huống chi… hắn thật sự không biết hai người này.

Thiên Ngô nói: “Hơn ba trăm năm trước…”

Trấn Nam Hầu nói xen vào: “Bởi vì hơn ba trăm năm trước, viên hạt giống Thái Hư kia đã được tinh huyết vạn năm và tinh khí của hai người chúng ta tẩm bổ.”

“. . .”

Đám người hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn nhau tràn đầy kinh ngạc.

Triệu Dục đánh bạo nói: “Thập đại Thiên Khải Chi Trụ, mỗi một nơi sẽ sinh ra một hạt giống Thái Hư. Các ngươi vì sao lại chọn Ngung Trung? Nếu đã canh chừng cả ngày lẫn đêm như vậy, vì sao còn để người khác cướp mất hạt giống? Với tu vi của các ngươi lúc đó, cho dù là thánh nhân cũng không làm được gì mà?”

Trấn Nam Hầu não nề nói:

“Ta bảo là ngủ quên, các ngươi tin không?”

Đám người: “? ? ?”

Mịa nó tin ngươi mới là lạ. Có thể bịa ra lý do khác đỡ ngu hơn không?

Tu hành giả đều có thể không cần ăn ngủ trong một khoảng thời gian dài. Đường đường là Trấn Nam Hầu và Thiên Ngô mà lại có thể ngủ quên được sao?

Trấn Nam Hầu càng nói càng nhỏ:

“Tinh huyết vạn năm và tinh khí bị hao tổn, chúng ta không thể không tiến vào trạng thái tịnh dưỡng.”

Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Đã như vậy thì vì sao không chuẩn bị cho tốt trước đó?”

“Ha ha, ngươi cho rằng bản hầu không chuẩn bị gì hay sao?” Trấn Nam Hầu nói, “Quỷ Lâm trận chỉ là một trận pháp cực nhỏ trong số những chuẩn bị của chúng ta. Ba trăm năm trước, một đám tu hành giả vô tri đến từ hắc liên, bạch liên, thậm chí cả hồng liên đều đã chết không biết bao nhiêu cho đủ.”

Đám người cả kinh.

Nhan Chân Lạc nói: “Kế hoạch Thái Hư từng đến Ngung Trung?”

“Một đám người không biết lượng sức. Trả giá nặng nề, trăm người không còn một, lại chỉ đào đi một chút thổ nhưỡng cũng đáng khoe khoang?” Trấn Nam Hầu kiêu ngạo nói.

“Cho nên hạt giống Thái Hư bị mất.” Lục Châu đáp.

Trấn Nam Hầu, Thiên Ngô: “. . .”
Chương 1553

Trầm mặc một lát, Trấn Nam Hầu nói: “Cho đến nay bản hầu vẫn không hiểu được vì sao hạt giống Thái Hư lại mất.”

Triệu Dục nói xen vào: “Có khi nào là người trong Thái Hư lấy không?”

Đám người nhìn về phía Trấn Nam Hầu. Rất có thể trong Thái Hư có Chí Tôn tồn tại, nếu là loại cường giả này thì cho dù có mười Thiên Ngô và Trấn Nam Hầu cũng không thủ hộ được hạt giống Thái Hư.

“Không có khả năng.”

Trấn Nam Hầu giải thích, “Nếu là người trong Thái Hư ra tay, bọn hắn không cần thiết để lại người sống. Mà sau khi hạt giống mất, người trong Thái Hư cũng đã tới Ngung Trung.”

Thiên Ngô lại nhìn về phía Minh Thế Nhân. “Người trong Thái Hư cho ngươi hạt giống sao?”

Minh Thế Nhân lắc đầu đáp: “Đương nhiên là không, đây là sư phụ cho ta.”

“. . .”

Thiên Ngô và Trấn Nam Hầu đồng loạt nhìn về phía Lục Châu, trong mắt tràn ngập nghi hoặc và kinh ngạc.

Lục Châu cau mày.

Phần ký ức bị hao tổn trong thuỷ tinh cầu ký ức khiến Lục Châu không cách nào xác nhận Thiên Ngô và Trấn Nam Hầu có từng nhận biết mình hay không.

Lại thêm chuyện của Lục Thiên Thông nên hắn luôn làm việc rất cẩn thận.

Lục Châu hỏi: “Các ngươi có nhận ra lão phu?”

Thiên Ngô lắc đầu.

Thật là kỳ quái. Cơ Thiên Đạo lấy đi mười viên hạt giống Thái Hư chứ không phải một, nên nhất định hắn đã đến Ngung Trung.

Như vậy… với tu vi của Thiên Ngô và Trấn Nam Hầu, vì sao lại không phát hiện ra Cơ Thiên Đạo?

“Trước kia lão phu có tham dự kế hoạch Thái Hư.” Lục Châu nói.

Đám người lập tức nhìn Lục Châu đầy kinh ngạc.

Dám tham dự kế hoạch Thái Hư đều là người không sợ chết, phàm là người sống sót đều trở thành cường giả khiến người ta kính ngưỡng. Không ngờ Các chủ cũng có một đoạn truyền kỳ như thế.

“May mắn thu được một viên hạt giống Thái Hư.” Lục Châu chỉ nhắc tới một viên.

“Là số mệnh.” Thiên Ngô không khỏi lắc đầu. “Thiên Hồn Châu tới gần hắn là phát ra quang hoa, đủ để chứng minh lai lịch của hạt giống này.”

Lục Châu xoay người nhìn Minh Thế Nhân, ném ra Thiên Hồn Châu.

Thiên Hồn Châu bay lượn quanh người Minh Thế Nhân một vòng. Vốn nó đang ảm đạm, đột nhiên phát sáng lên!

Mà đúng lúc này, một nửa thân cây Trấn Nam Hầu đột nhiên vỡ ra thành bã vụn, hoá thàn bụi than.

Thiên Ngô ho khan kịch liệt, sắc mặt trắng bệch, sau đó cười một tiếng, mơ màng nói:

“Thiên ý… đây quả nhiên là số mệnh.”

Soạt!

Nửa còn lại của Trấn Nam Hầu cũng hoàn toàn vỡ nát.

Tại vị trí giữa thân cây có một khối đá hình trụ tròn, bên trên khắc một dòng chữ: Trấn Nam Hầu chi mộ.

Phía trên bia đá là một bộ khô lâu, toàn thân khô lâu đều khắc ký hiệu quỷ dị.

Cho dù đám người không quá thích nhìn cảnh tượng này, nhưng nhìn thấy kết cục của một đời cường giả Trấn Nam Hầu, đám người vẫn thở dài lắc đầu không thôi.

“Lại là bí thuật ký sinh.”

“Thật đáng buồn.”

Bọn hắn không sai.

Cho tới bây giờ, con đường tu hành nào có đúng và sai?

Ha ha ha ha…

Thiên Ngô khôi phục lại bộ dáng nữ tử, trong tiếng cười tràn ngập bi thương và buồn bã.

Đám người liên tục lùi về sau.

Nàng ta không nhìn Trấn Nam Hầu mà ép buộc bản thân nhìn về phía khác, mãi cho đến khi thất khiếu chảy máu.

“Này…”

Đám người lại lui về sau.

Chỉ có mình Lục Châu đạm nhiên mà đứng, thở dài nhìn Thiên Ngô và Trấn Nam Hầu.

“Sư phụ, nàng ta cũng phải chết sao?” Tiểu Diên Nhi thấp giọng hỏi.

Lục Châu không đáp lời nàng.

Tiểu Diên Nhi nói: “Còn có Thiên Hồn Châu mà.”

“Thiên Hồn Châu không cứu được nàng ta.” Lục Ngô nói, “Tín niệm của nàng ta đã sụp đổ, Mệnh Cách toàn thân đều hội tụ trong Thiên Hồn Châu, đan điền khí hải đã bị tổn hại hết thuốc chữa.”

Khi tiếng cười của Thiên Ngô dừng lại, hai mắt nàng ta như đã mất đi ánh sáng, chìm vào trong hắc ám.

Tuổi xuân trôi qua rất nhanh, dung nhan suy giảm, trong chớp mắt Thiên Ngô biến thành một lão thái bà.

Cuối cùng, Thiên Ngô xoay người nhìn về phía Trấn Nam Hầu, nói:

“Hạt giống Thái Hư mang theo kỳ vọng của hai chúng ta, hy vọng ngươi có thể được Thiên Khải Chi Trụ thừa nhận.”

Lời này rõ ràng là nói với Minh Thế Nhân.

“Được Thiên Khải Chi Trụ thừa nhận?”

“Ta tin tưởng trên người ngươi có phẩm chất đáng quý hiếm có… bởi vì ngươi có thể thông qua Quỷ Lâm Trận.” Giọng Thiên Ngô càng lúc càng thấp.

Lục Châu rốt cuộc cũng hỏi ra nghi hoặc trong lòng: “Ngươi và Trấn Nam Hầu là phu thê?”

Thiên Ngô trầm mặc không nói.

Đám người đưa mắt nhìn nhau, trong mắt hiện rõ vẻ kinh ngạc.

Cả đời là địch, hoá ra lại là người thân cận nhất.

“Vậy vì sao các ngươi lại cứ tranh đấu với nhau?” Tiểu Diên Nhi không tài nào hiểu nổi.

Thù hận gì có thể khiến hai người đấu đá tới bây giờ?

Thiên Ngô nói: “Hãy để bí mật này vĩnh viễn chôn vào lòng đất đi. Cuối cùng, ta chỉ có một thỉnh cầu.”

Đám người vốn lại định hỏi thêm nhưng Lục Châu đã giơ tay lên ngăn lại. “Nói đi.”

“Chôn chúng ta dưới đáy hồ.”

“Lão phu đáp ứng ngươi.”

“Đa tạ.”

Dung nhan suy yếu, hai mắt vô thần, Thiên Ngô rốt cuộc nói ra câu nói cuối cùng trong đời mình.

“Có lẽ, ngươi chính là người có thể cải thiên hoán địa.”

Nói xong, nàng hoá thành một pho tượng.

Đời này có ai chẳng muốn vĩnh sinh bất tử? Tu hành giả nghịch thiên cải mệnh, mục đích cuối cùng là vì cái gì?

Bụi về với bụi, đất về với đất.

Có lẽ chính bọn hắn cũng không biết câu trả lời.

Bí ẩn chi địa một khi trở nên an tĩnh, thì an tĩnh đến doạ người. Gió đêm thổi vù vù không ngừng, tựa trong trong một nấm mồ.

Không biết đã qua bao lâu, Lục Châu vung tay nói: “Lão tứ.”

“Có đồ nhi.”

Lục Châu thở dài một tiếng: “Ngươi mai táng bọn hắn đi.”

“Đồ nhi tuân mệnh.” Minh Thế Nhân không còn chút nào dáng vẻ bất cần đời, nghiêm túc bước tới.

Đầu tiên hắn nhảy xuống đáy hồ, sau khi đã xử lý sạch sẽ hoàn cảnh xung quanh, hắn đào một hố sâu tương đối bằng phẳng rồi nhảy lên bờ, cẩn thận thu thập di thể của Trấn Nam Hầu và Thiên Ngô.

Những người khác rất muốn giúp đỡ Minh Thế Nhân, nhưng trong trường hợp này, ý của người đã khuất là quan trọng nhất nên bọn hắn chỉ lẳng lặng đứng nhìn.

Kỳ thật mọi người không chán ghét Trấn Nam Hầu và Thiên Ngô, thậm chí còn có chút đồng tình.

Đáng tiếc lưu lạc đến bước này, chỉ còn lại tiếng thở dài mà thôi.
Chương 1554

Minh Thế Nhân đặt hai bộ thi thể nằm cạnh nhau, sau đó dùng đất cát xung quanh vùi lấp.

Sau khi chôn cất xong, Minh Thế Nhân mới nói: “Sư phụ, có làm bia mộ không?”

“Không cần.” Lục Châu nói.

Minh Thế Nhân gật đầu, lấp phẳng lại hố đã chôn.

Trong Ngung Trung tràn ngập thị phi, sau khi bọn hắn rời đi tất sẽ có cường giả khác đến, thay vì lập mộ phần, chẳng bằng để bọn họ trở về với thiên địa một cách tự nhiên nhất, để không ai có thể quấy rầy.

Sau khi lấp hố xong, Minh Thế Nhân dùng Thanh Mộc Tâm Pháp thúc đẩy cây cỏ sinh trưởng, bao trùm phương viên ngàn mét.

Bãi chiến trường tiêu điều đổ nát rốt cuộc bị cây cối che khuất, chỉ còn lại trong không khí mùi máu tươi, nhắc nhở nơi này đã từng phát sinh một trận chiến thảm liệt.

Hoàn thành xong việc này, đám người quay đầu nhìn về phía Thiên Khải Chi Trụ.

Chuyến này đám ngươi tuy có hơi chật vật nhưng vẫn ổn, chỉ có Lục Ngô là thảm nhất, bị thương không nhẹ. Nhưng nhờ có Bạch Trạch nên nó đã khôi phục hoàn toàn, không còn gì đáng ngại.

Lục Châu thu hồi Trấn Thọ Thung, nói: “Thu thập đi.”

“Vâng.”

Cuối cùng cũng tới lúc thu hoạch chiến lợi phẩm. Đây cũng là lúc mấy người Ma Thiên Các phấn chấn nhất.

Đám người chia ra bốn phương tám hướng bay đi, ngay cả vũ khí của đám tu hành giả đã chết, nếu có món nào phẩm chất tốt thì cũng thu lại hết.

Mấy món như Hỏa Liên, Tuyết Liên, Huyết Nhân Tham và Huyền Mệnh Thảo đương nhiên sẽ không bỏ qua. Đáng tiếc là trước đó có không ít tài bảo đã bị hoả diễm của Trấn Nam Hầu huỷ đi.

. . .

Cùng lúc đó.

Nhạn Nam Thiên hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tứ đại trưởng lão kề vai đứng trên đỉnh núi, nhìn lên không trung u ám, phong vân biến sắc.

Sau khi Tam Thập Lục Thiên Cương chết, đám đệ tử còn lại có chút năng lực cũng bị Diệp Chính mang đi.

Bốn vị trưởng lão Diệp Duy, Diệp Diệc Thanh, Diệp Nguyên Cửu và Diệp Canh đều trầm mặc không nói gì.

Lát sau, nơi xa có một bóng người lướt tới như lưu tinh, sắc mặt rất khó coi.

Diệp chân nhân để trần, dáng vẻ chật vật không chịu nổi, rơi xuống từ trên không trug.

Phốc!

Vừa đáp xuống đất, hắn đã phun ra một ngụm máu. Hiện tại Diệp Chính cực kỳ hoảng loạn, không còn chút dáng vẻ nào của một vị chân nhân.

“Diệp chân nhân?!” Bốn vị trưởng lão đồng thanh hô lên.

Diệp Chính vội vàng nói: “Đừng nói chuyện, mau chuẩn bị Huyền Mệnh Thảo và thuỷ dược cho ta, ta cần phải khôi phục Mệnh Cách…”

“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Diệp Duy hỏi.

Diệp Chính nhíu mày.

Trước đây dù có phẫn nộ, hắn cũng sẽ không trút giận lên đám người bên cạnh mình, vì hắn là chân nhân cao cao tại thượng, không thể huỷ đi hình tượng và địa vị của mình. Nhưng hôm nay hắn không nghĩ nhiều được như vậy.

Diệp Chính ức chế cơn phẫn nộ, nói tiếp: “Còn nữa, lấy Thái Hư Huyền Đan ra.”

“Ngài quên rồi sao? Thái Hư Huyền Đan đã đem tặng cho Thác Bạt chân nhân rồi.” Diệp Diệc Thanh nói.

“Vậy thì mau đi chuẩn bị những thứ tốt nhất, ta muốn bế quan!” Diệp Chính trịnh trọng nói, “Trong vòng trăm năm, ta sẽ không gặp bất kỳ kẻ nào.”

Diệp Duy lo lắng nói: “Rốt cuộc là đã phát sinh chuyện gì? Ngài có thể nói rõ ràng một chút không?”

Ba vị trưởng lão còn lại cũng đứng bên cạnh Diệp Duy. Bốn người ngăn ở trước mặt Diệp Chính, tỏ rõ thái độ nếu hắn không giải thích sẽ không làm việc.

Sắc mặt Diệp Chính tái xanh, giận tím mặt: “Diệp Duy, ngươi thật lớn mật!”

“Chân nhân bớt giận!” Diệp Duy quỳ một gối xuống nói.

“Cút!” Diệp Chính quát.

Diệp Duy không chỉ không cút mà còn quỳ tại chỗ không nhúc nhích. Ba vị trưởng lão khác cũng quỳ xuống theo, đồng thanh nói: “Chân nhân bớt giận!”

Càng như vậy, Diệp Chính càng cảm thấy phẫn nộ: “Đều cút cho ta!”

Diệp Duy ngẩng đầu nhìn về phương xa, sau đó hỏi: “Chỉ có một mình ngài trở về?”

Diệp Chính: “Ngươi đang chất vấn bản toạ?”

Hắn đột nhiên cảm giác được, thái độ của bốn vị trưởng lão không đúng.

“Bọn hắn chết rồi?” Diệp Duy lại hỏi.

Diệp Chính không để ý đến các vị trưởng lão, phất tay rời đi, lựa chọn mặc kệ bọn họ.

Ngay khi hắn đi ngang qua người Diệp Duy…

Xoẹt!

Một đạo kiếm cương đột nhiên xuất hiện sau lưng Diệp Chính, đâm xuyên qua người hắn.

Đạo kiếm cương kia rất nhẹ nhàng đâm thủng thân thể bị trọng thương của Diệp Chính.

Biểu tình trên mặt Diệp Chính từ phẫn nộ chuyển thành kinh ngạc, kinh ngạc đến khó có thể tin nổi.

Tí tách.

Máu tươi rơi xuống ướt đẫm sàn đá rêu xanh dưới chân. Máu đỏ thẫm nhắc nhở hắn, sinh mệnh hắn đang dần trôi đi.

Diệp Duy rốt cuộc cũng hạ thủ.

Biểu tình trên mặt Diệp Duy rất thống khổ, vẻ do dự rốt cuộc cũng bị sự kiên quyết thay thế, hắn đâm ra một kiếm gian nan nhất đời mình.

Diệp Chính rốt cuộc không đứng thẳng được nữa, quỵ gối xuống, hắn nghĩ tới rất nhiều nguyên nhân, nhưng sau đó chợt cảm thấy, không quan trọng nữa.

Không còn gì quan trọng nữa.

“Chỉ khi ngài chết, Nhạn Nam Thiên mới được bảo trụ…” Diệp Duy nói.

. . .

Ngung Trung, bên Thiên Khải Chi Trụ.

“Các chủ, đã thanh lý xong, tổng cộng thu hoạch được 23 gốc Huyền Mệnh Thảo, 6 viên Huyền Vi Thạch, 12 gốc Hoả Liên, 15 gốc Tuyết Liên, 5 gốc Huyết Nhân Tham, 6 kiện vũ khí thiên giai. Còn có… 2 viên Mệnh Cách Chi Tâm cấp thú vương.” Nhan Chân Lạc nói.

“Mệnh Cách Chi Tâm?”

“Hẳn là thú vương đi ngang qua, vô tình bị giết.”

Triệu Dục nghe mà nước bọt chảy ròng ròng, vội vàng tiến lên, khom lưng nói: “Lão tiên sinh, vậy ước định trước đó của chúng ta?”

“Nghĩ thật hay.” Minh Thế Nhân lườm hắn một cái, “Loại người mượn gió bẻ măng như ngươi, không giết chết đã là không tệ, còn muốn được đồ vật?”

Triệu Dục: “. . .”

“Huynh đệ, ta cũng là người, cũng sợ chết mà. Hơn nữa tuy ta không đối phó được gì, nhưng cũng có phát huy chút giá trị của mình.” Triệu Dục nói bổ sung.

Lúc này, Lục Châu nhìn hắn hỏi: “Thành thật trả lời câu hỏi của lão phu.”

“Lão tiên sinh mời hỏi, ta biết gì nói nấy.” Triệu Dục vui mừng nói.

“Ngươi đến từ Đại Cầm vương thất, hẳn là thân phận không đơn giản. Ngươi là hoàng thân quốc thích, hay là phò mã tướng quân?” Lục Châu hỏi.

Triệu Dục giật mình, câu hỏi này quả thật hỏi ngay vào điểm yếu hại của hắn.

Lục Châu liếc mắt nhìn đám thủ hạ của Triệu Dục, từ đầu đến cuối đều lộ vẻ cung kính, dù rằng có kẻ tu vi cao hơn cả Triệu Dục. Điều này chứng tỏ thân phận Triệu Dục không đơn giản.
Chương 1555

Triệu Dục nghĩ ngợi một lát rồi đáp: “Ta không quyền không thế, lão tiên sinh, ngài nghĩ nhiều.”

“Cho hắn một phần Hoả Liên.” Lục Châu nói.

Lục Châu hiện tại không muốn lãng phí thời gian với kẻ này nữa.

Nhan Chân Lạc lấy ra một gốc Hoả Liên đưa cho Triệu Dục. Triệu Dục nói: “Lão, lão tiên sinh, không phải là mỗi loại một phần sao? Nhiêu đây… không đủ mà.”

“Không cần?”

“Cần, cần! Đương nhiên là cần.” Triệu Dục vội vàng thu hồi Hoả Liên, nhìn chăm chú vào cái túi trong tay Nhan Chân Lạc, cho đến khi Nhan Chân Lạc buộc túi lại.

Lúc này, Lục Ly từ phía Thiên Khải Chi Trụ bay về nói: “Đi hướng này.”

Lục Châu gật đầu, đám người lập tức bay về phía đông Thiên Khải Chi Trụ.

Không bao lâu sau, mọi người đã đứng dưới chân Thiên Khải Chi Trụ.

“Đường kính cây trụ này hẳn phải tới ngàn mét là ít.”

Đứng xa không thấy gì, khi lại gần mới phát hiện Thiên Khải Chi Trụ to đến như vậy.

“Sư phụ, phía bên này.” Tiểu Diên Nhi phát hiện bên dưới Thiên Khải Chi Trụ có lối vào.

Đám người lập tức bay tới. Lục Ngô có hình thể quá lớn nên đành đứng bên ngoài chờ đợi.

Lối vào có hình vòm như hang động, tựa như được người tạo ra. Đám người bay vào sâu bên trong.

“Cẩn thận có cạm bẫy.”

Đường kính Thiên Khải Chi Trụ đến ngàn mét, khi bay được khoảng ba, bốn trăm mét đã đến khu vực nội bộ, nhưng bọn họ không gặp phải bất kỳ cạm bẫy nào.

“Trong này có càn khôn.”

Dù đã dự tính trước nhưng khi nhìn thấy tình huống bên trong, đám người vẫn kinh ngạc đến ngây người.

Khu vực nội bộ có cấu trúc hình trụ tròn, phía trên đen nghịt không thấy gì, mặt đất có đường kính khoảng hai trăm mét, trên vách đá bốn phía đều khắc ký hiệu kỳ quái quỷ dị, không ai xem hiểu.

Lục Châu có năng lực nhìn ban đêm, hắn ngẩng đầu nhìn lên, càng lên cao không gian càng hẹp lại, tựa như nơi này là một cái hồ lô.

Nhưng điều khiến người ta ngạc nhiên nhất là tại vị trí trung tâm có một hình cầu lập thể toả ra lam quang nhàn nhạt.

Đường kính hình cầu khoảng năm mươi mét, dưới mặt đất đều là thuỷ tinh màu lam nhạt, toàn bộ đều được sắp xếp hướng về vị trí trung tâm nhất.

Tại điểm trung tâm có một vật trông như cái bình thuỷ tinh đang không ngừng hấp thu năng lượng trong Lam Thuỷ Tinh bên dưới.

Quả cầu mênh mông năng lượng trông như một tinh hà xanh thẳm, vừa mỹ lệ vừa kỳ bí khiến đám người nhìn đến phát ngốc.

“Đây là… hạt giống Thái Hư?” Triệu Dục chỉ tay về phía bình thuỷ tinh màu lam.

Hắn đi tới, theo bản năng vươn tay ra. Khi ngón tay chạm vào bình chướng hình cầu, một dòng điện truyền vào tay hắn. Xoẹt!

Ầm!

Triệu Dục văng ngược ra sau, đâm sầm vào vách đá.

Bên trong Thiên Khải Chi Trụ có vẻ vô cùng kiên cố, cú va chạm không tạo ra bất kỳ vết nứt nào, thậm chí một mảnh đá vụn cũng không có.

Triệu Dục ho khan mấy tiếng, kinh ngạc nhìn quả cầu xanh lam. Hắn quên đi đau đớn, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm hạt giống Thái Hư.

Những người khác chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái rồi tiếp tục quan sát.

Lục Châu thầm than, không ngờ nơi này lại có nhiều Lam Thuỷ Tinh đến vậy. Nếu không tận mắt nhìn thấy, ai mà tin được nơi hạt giống Thái Hư sinh trưởng lại chính là bãi Lam Thuỷ Tinh này?

Nhìn kỹ lại, cái được gọi là lam sắc thổ nhưỡng chẳng qua chỉ là năng lượng trong quả cầu chiếu rọi xuống, trên thực tế, một khi rời khỏi Thiên Khải Chi Trụ, chúng sẽ ngưng kết thành Lam Thuỷ Tinh.

“Đây chính là hạt giống Thái Hư đời sau. Mới ba trăm năm đã lớn như vậy, sau 30.000 năm sẽ biến thành cái dạng gì?”

Tuyệt đại đa số mọi người đều không đủ thọ mệnh để chờ đến khi hạt giống Thái Hư trưởng thành. Cho dù là chân nhân cũng chỉ sống xấp xỉ 30.000 năm mà thôi.

Cho nên, khi bọn hắn nhìn thấy viên hạt giống Thái Hư tân sinh này, đều sẽ tự nhiên sinh ra ý nghĩ muốn chiếm làm của riêng.

Thử hỏi tu hành giả trong thiên hạ, ai nhìn thấy hạt giống Thái Hư mà không có suy nghĩ này?

Đương nhiên là, trừ Lục Châu ra.

Hắn đã có mười viên, mà còn là mười viên đã trưởng thành.

“Sư phụ, có lấy nó đi không?” Tiểu Diên Nhi tò mò hỏi.

Cho dù là người mang hạt giống Thái Hư như Tiểu Diên Nhi, khi ở gần quả cầu cũng cảm nhận được một lực đẩy không nhẹ.

Nhưng so với Triệu Dục vẫn tốt hơn nhiều, nàng không bị đẩy lùi, chỉ bị nó đẩy nhẹ ra một chút.

Lục Châu nói: “Lấy đi một ít Lam Thuỷ Tinh là đủ.”

“Ta đi thử xem.” Nhan Chân Lạc bước lên, lập tức bị quả cầu sinh ra lực đẩy, văng vào vách đá.

Đám người Khổng Văn cũng không khá hơn.

Các đệ tử Ma Thiên Các mang hạt giống Thái Hư trong người đều chỉ bị đẩy nhẹ ra, nhưng không ai chú ý tới điểm này.

“Tứ sư huynh, huynh lên đi.” Tiểu Diên Nhi lắc đầu nói.

“Có lẽ Thiên Ngô nói đúng, chỉ có đệ mới có thể đi vào khu vực này.” Vu Chính Hải cũng lên tiếng.

Đám người gật đầu đồng ý.

Lục Châu nói: “Lão tứ, ngươi vào thử xem.”

“Vâng.” Trong lòng Minh Thế Nhân kỳ thực cũng không dám chắc chắn.

Hắn chậm rãi đi tới, chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị quả cầu bắn ngược ra.

Minh Thế Nhân vươn hai tay, khi bàn tay chạm vào quả cầu, hắn cảm giác như mình đang chạm vào nước biển, vừa mát mẻ ôn hoà vừa mềm mại.

Không bị đẩy ra.

Đám người thấy vậy, lộ vẻ kinh hỉ.

Minh Thế Nhân tiếp tục bước một chân vào, sau đó là toàn thân dung nhập vào trong quả cầu.

Lam sắc khu vực mở ra rồi khép kín.

Minh Thế Nhân cười nói: “Xem ra ta thật sự là đứa con trời định nha.”

“. . .”

“Cảm giác rất không tệ.” Minh Thế Nhân hít sâu một hơi, cảm thấy thần thanh khí sảng, thậm chí có chút xúc động muốn đánh nổ mọi thứ.

“Chúc mừng tứ tiên sinh!”

“Chức mừng tứ sư huynh!”

Đám người đồng loạt chắp tay nói.

Minh Thế Nhân phất tay cười nói: “Đừng khách khí, đây chính là khí tức Thái Hư…”

Năng lượng bên trong lam sắc thổ nhưỡng bay lượn quanh người hắn, loại khí tức này không khác gì khí tức Thái Hư.

Triệu Dục tán thán nói: “Hắn đã được Thiên Khải Chi Trụ thừa nhận, hạt giống Thái Hư trong cơ thể sẽ hoàn toàn dung hợp với hắn.”

“Dung hợp?”

“Hạt giống Thái Hư tựa như đan dược, không phải ai ăn vào cũng kích hoạt được toàn bộ dược hiệu. Có người chỉ phát huy được một phần mười hiệu quá, có người thì mười phần. Sau khi dung hợp hoàn toàn sẽ đạt được hiệu quả 100%, sau này con đường tu hành của vị huynh đệ này sẽ đột nhiên tăng mạnh.” Triệu Dục nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK