Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 771 Vô đề

Hạ Cơ nói: “Bảy nước còn lại đã tiến đến lạch trời. Cho dù ngươi là cửu diệp cũng không thể kịp thời cứu viện.”

“Hôm nay quốc sư tự mình đốc chiến, quốc sư từ mấy trăm năm trước đã là cửu diệp… Chư vị, còn chờ gì nữa?”

Xem ra Khương Văn Hư đã tẩy não bọn hắn không ít.

A Nhĩ Văn của Thâm Mục quốc rút ra đại đao, cất cao giọng nói: “Để ta lĩnh giáo ngươi một phen!”

Hai tay hắn cầm đao vọt tới. Ông! Pháp thân Báo Vương không kim liên xuất hiện, tám mảnh liên diệp bay xung quanh pháp thân đã nói lên tu vi của hắn.

Thậm chí có thể là bát diệp rưỡi…

Nhìn tới đây, Lục Châu vuốt râu gật đầu. Xem ra Khương Văn Hư muốn mượn tay lão phu chém chết những hạt giống sắp tấn thăng cửu diệp này.

Thân ảnh A Nhĩ Văn loé lên, tung người nhảy vào không trung, pháp thân bạo phát hợp nhất cùng cơ thể, hai tay hắn cầm chặt thanh đao, đao cương biến lớn như sắp bổ đôi cả trời đất. A Nhĩ Văn chém xuống một đao kinh thiên!

Lan Hải thấy cảnh này đã bị doạ đến mức toàn thân không thể động đậy. Trái lại hai vị trưởng lão, Minh Thế Nhân và Vu Chính Hải đều bình tĩnh đứng xem.

Đao cương hướng thẳng vào mặt Lục Châu. Lục Châu nâng hai ngón tay lên, lam quang hiện ra. Ầm!

Đao cương dừng lại.

Tay trái Lục Châu chắp sau lưng, tay phải giơ ra hai ngón tay kẹp lấy mũi đao cương khổng lồ kia.

A Nhĩ Văn giật mình. Dù biết cửu diệp rất mạnh, nhưng mà… dùng một chiêu kẹp lấy đao cương vẫn hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của hắn. Hắn muốn dùng lực rút đao cương ra nhưng lại phát hiện không thể nhúc nhích tí nào.

Sao có thể?

A Nhĩ Văn vận dụng một lượng lớn nguyên khí, đao cương vẫn bị kẹp chặt cứng. Thế mà lão nhân trước mặt hắn vẫn thản nhiên như không, trấn định ung dung vô cùng.

Thật mạnh!

Ngay sau đó, thân ảnh Lục Châu đột nhiên biến mất. Đại thần thông thuật!

Chỉ trong một khoảnh khắc thất thần, Lục Châu đã xuất hiện sau lưng A Nhĩ Văn. Toàn thân A Nhĩ Văn nổi da gà, tóc gáy dựng đứng!

Hắn tự tiêu tán đao cương, giơ đao lên đón đỡ! Ầm! Hàn mang hiện lên, tay A Nhĩ Văn cầm đao cứng đờ dừng giữa không trung.

“A Nhĩ Văn!” Trên phi liễn truyền tới một tiếng kêu thê lương.

Sóng âm cuốn tới, roạt một tiếng, thanh đao vỡ ra làm đôi cùng lúc với thân thể A Nhĩ Văn.

Hai phần thân thể rơi xuống, không còn sinh mệnh khí tức, máu tươi tản mát giữa không trung.

[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.]

Một chiêu giết chết đối thủ.

Cửu diệp ra tay, ai dám tranh phong?

Một cơn gió thổi tới cuốn tung trường bào trắng đen trên người Lục Châu, bộ dạng tiên phong đạo cốt của hắn khiến tất cả mọi người đều trở nên khó thở.

Phía sau mấy chiếc phi liễn lại vang lên âm thanh trầm thấp quen thuộc: “Tiếp tục.”

Ba Tư Khắc của Võ Tràng quốc quát lên: “Đến lượt ta!” Pháp thân Hổ Vương hợp lại cùng cơ thể, hai bắp tay hắn biến lớn.

Ba Tư Khắc đạp không đi tới nhảy lên cao, song trảo chụp xuống. Hổ Vương bát diệp không còn bị toà kim liên trói buộc, trở nên vô cùng dã tính không hề cố kỵ!

Lục Châu nâng tay lên, Vị Danh Kiếm mang theo phù văn màu đen xuất hiện. Thân ảnh Lục Châu lại biến mất!

Ba Tư Khắc trầm giọng nói: “Ta đang chờ ngươi làm thế!”

Tiếng hổ gầm vang lên, lấy Ba Tư Khắc làm trung tâm, âm công phóng xạ tản ra tứ phía, ầm vang rung trời.

“Hay cho một chiêu Hổ Khiếu Âm Công!”

Vừa dứt lời, thân ảnh Lục Châu xuất hiện bên cạnh pháp thân Hổ Vương, gương mặt lạnh nhạt, tay phải vung lên.

“Ngăn trở!” Ba Tư Khắc nâng hai tay đón đỡ.

Xoẹt! Vị Danh Kiếm cắt đứt hai cánh tay pháp thân Hổ Vương như cắt đậu hủ, lưỡi kiếm tiếp tục chém qua thân hắn.

Chiến đấu kết thúc.

Bờ môi Ba Tư Khắc run rẩy, trong mắt tràn ngập sợ hãi và không thể tin nổi.

“Âm công quá yếu.”

“. . .”

[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.]

Khố Bác của Nhiếp Nhĩ Quốc và Hạ Cơ của Nhu Lợi quốc trong lòng rung động không thôi. Bát diệp cường giả đều bị một chiêu giây giết, sao bọn hắn có thể không sợ?

Hai người quay đầu nhìn về phía quốc sư.

“Cùng tiến lên.” Quốc sư trầm giọng hạ lệnh.

Lục Châu tính toán lực lượng phi phàm còn lại trong cơ thể. Liên tục giết chết hai người, phối hợp với Vị Danh Kiếm đã dùng hết một nửa lực lượng phi phàm.

Không ngờ liên tục chém chết hai người cũng không khiến tứ quốc liên minh sợ hãi. Bọn hắn lựa chọn đồng thời xông lên.

Chi chít tu hành giả từ trên bốn chiếc phi liễn lao xuống, mấy chục pháp thân Thập Phương Càn Khôn, mấy trăm pháp thân Cửu Chuyển Âm Dương… lại thêm một số cường giả Nguyên Thần cảnh ầm ầm đánh tới.

Đông như châu chấu!

Nếu là bình thường, không có Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Lục Châu sẽ lựa chọn rút lui, trước đây đều là các đồ đệ và trưởng lão làm quân tiên phong.

Nhưng bây giờ thì không cần phải làm thế.

Lục Châu chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn đám người như châu chấu lao vọt tới.

“Từ xưa tới nay không có hoà bình nào là không được xây dựng từ thi thể và máu tươi.”

“Phiến thiên địa này được yên bình như ngày hôm nay, có mảnh đất nào không chôn đầy xương cốt của con người đâu?”

“Lên chiến trường, đuổi sài lang.”

“Giết —— ——”

Số đông, chính là chính nghĩa.

Con người một khi hợp thành quần thể sẽ rất dễ bị cổ động công kích, ý chí bọn họ trở nên mù quáng và cố chấp. Bọn họ mất đi sức phán đoán, tự che mắt mình trước lực lượng cường đại, thậm chí còn trở nên cực đoan.

Muốn khống chế bọn họ cũng nhẹ nhõm và dễ dàng hơn bao giờ hết.

Nhưng điều khiến mọi người không ngờ được là… Lục Châu không lui mà tiến.

Toàn thân Lục Châu bộc phát cương khí hộ thể tiến vào giữa bầy “châu chấu”. Đao cương và kiếm cương đầy trời hội tụ, cương khí trên người Lục Châu toả ra lam quang ngăn trở toàn bộ công kích.

Lục Châu tiếp tục đi tới, tiến vào vị trí trái tim của “châu chấu” rồi lăng không dừng lại.

Lam liên xuất hiện dưới chân, toàn thân Lục Châu toả ra lam quang. Thần thông Pháp Diệt Tẫn Trí!

Khi lam liên còn đang nở rộ, Khố Bác cầm một thanh chuỷ thủ màu đỏ trên tay đánh tới, miệng quát lớn: “Ngươi trúng kế rồi! Đây là vũ khí siêu thiên giai Vô Cấu Chi Nhận do quốc sư ban tặng!”

“Hử?” Lục Châu liếc mắt nhìn hắn một cái.

Lam liên hoàn toàn nở rộ, lam quang bắn tới công kích Vô Cấu Chi Nhận. Ầm! Không phân biệt địch ta, trong phạm vi của lam liên, toàn bộ mọi đối tượng đều bị công kích!
Chương 772 Vô đề

Phanh phanh phanh phanh!

[Ting — đánh giết 5 mục tiêu Nguyên Thần cảnh ban thưởng 5.000 điểm công đức, đánh giết 210 mục tiêu Thần Đình cảnh ban thưởng 2.100 điểm công đức, những mục tiêu còn lại không được tính điểm.]

Thi thể đám người như cơn mưa châu chấu rơi rụng xuống đất. Khố Bác đứng mũi chịu sào bị cắt đứt hai cánh tay, Vô Cấu Chi Nhận lăng không bay đi.

Lục Châu tóm lấy thanh chuỷ thủ.

[Ting — thu hoạch được vũ khí siêu thiên giai Vô Cấu Chi Nhận, chủ nhân: Khương Văn Hư, cần luyện hoá lại một lần nữa mới có thể sử dụng.]

“Không ——”

Khố Bác ngửa đầu rơi xuống, mất đi Vô Cấu Chi Nhận khiến hắn vô cùng đau đớn. Một màn lam liên nở rộ vừa rồi khiến hắn tràn ngập sợ hãi.

Kẽo kẹt.

Kẽo kẹt.

Dưới lực công kích của thần thông Pháp Diệt Tẫn Trí, bốn chiếc phi liễn cực đại bị ảnh hưởng nặng nề, èo ọp lung lay trước gió.

Nhiều người chết như vậy khiến đám người còn lại chỉ có thể đau khổ cố gắng duy trì cho phi liễn lơ lửng, đến khả năng phi hành cũng trở nên khó khăn.

Đám người bị thanh trừ, trời quang mây tạnh.

Lục Châu thản nhiên vuốt thanh Vô Cấu Chi Nhận trong tay. Tứ đại cao thủ nay chỉ còn lại Hạ Cơ của Nhu Lợi quốc.

Hạ Cơ lăng không bay ngược ra sau trăm mét, dù là có quốc sư toạ trấn nhưng sau mấy phen giao thủ, Hạ Cơ đã hoàn toàn bị doạ sợ.

“Quốc sư, ngài nên xuất thủ!” Hạ Cơ cầu viện.

Đáng tiếc phía hậu phương vẫn cực kỳ yên tĩnh, không ai trả lời.

Lục Châu đạp không bay về phía trước, ánh mắt đảo qua bốn chiếc phi liễn. Sau ba chiêu, tứ quốc liên minh đã bị hắn đánh hạ hơn một nửa, quân chủ lực cũng bị đánh chết ba người.

Đám người còn lại cũng chỉ là Phạn Hải cảnh, chẳng làm nên chuyện gì.

“Hạ Cơ?” Lục Châu nhìn về phía cường giả bát diệp cuối cùng.

“Hạ Cơ của Nhu Lợi quốc, đứng hàng thứ tám trong Hạ gia.” Phan Ly Thiên báo ra danh hào của hắn.

Lục Châu tiếp tục tiến lên. Hạ Cơ như lâm đại địch, hàng chân mày vặn xoắn lại với nhau. Phía sau mấy chiếc phi liễn đột nhiên phát ra âm thanh ——

“Hạ Cơ, đánh!”

Bốn chiếc phi liễn bay lên, trên mỗi mũi tàu đều có một tu hành giả đội mũ trùm kín mặt, toàn thân bao bọc trong quang mang màu tím.

Bọn hắn chắp tay hành lễ, phạn âm xuất hiện! Âm thanh ong ong như ruồi kêu vang vọng giữa thiên địa.

Dưới đất, những thi thể vốn đã chết kia lại bắt đầu chuyển động.

“Phạn Âm của Phật môn kết hợp với thuật điều khiển khôi lỗi của vu thuật?” Lục Châu ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này.

Lực lượng phi phàm trong người hắn chỉ còn có một phần tư. Giết chết tứ đại cao thủ vẫn không thể bức Khương Văn Hư xuất hiện, chẳng lẽ sau đó lại phải dùng tới thẻ Một Kích Chí Mạng?

Thật là phiền phức.

Khi Lục Châu còn đang suy tư, thân ảnh Hạ Cơ đột nhiên lấp loé đến như quỷ mị, đơn chưởng phá không đánh tới, tốc độ nhanh tới cực hạn.

Pháp thân mở ra! Pháp thân Lang Vương không kim liên xuất hiện, bên trên có tám mảnh liên diệp và nửa mảnh đang tách ra.

Bát diệp rưỡi!

Thanh âm già nua của Lục Châu vang lên: “Tìm chết.” Giữa năm ngón tay xuất hiện lam quang và bốn chữ triện Tuyệt Thánh Khí Trí. Song chưởng va chạm, oanh!

Cương khí giao thoa phát tiết ra ngoài. Tất cả mọi người đều cho rằng một chưởng quỷ khốc thần sầu của Lục Châu sẽ lập tức đánh chết Hạ Cơ.

Thế nhưng…

Sau khi cương khí tiêu tán, mọi thứ trở nên yên tĩnh, Lục Châu phát hiện… Hạ Cơ vẫn đứng yên tại chỗ, thần sắc hờ hững, trong mắt hoàn toàn vô thần.

Âm thanh niệm chú trên bốn chiếc phi liễn ngày càng vang dội. Rất nhiều cao thủ sau khi chết bị chú ngữ điều khiển biến thành khôi lỗi, lờ đờ bay về phía Lục Châu.

Lục Châu cảm nhận được lực lượng phi phàm trong cơ thể mình đã rỗng tuếch.

Đúng lúc này, bên cạnh Hạ Cơ xuất hiện một người. Khương Văn Hư!

Hắn nấp ở sau lưng Hạ Cơ, trên mặt nở nụ cười thong dong tự tin. Tay phải hắn nhiễm máu tươi, màu máu đó… là của Hạ Cơ.

Thì ra Hạ Cơ đã chết từ lâu!

Ông!

Sau lưng Khương Văn Hư xuất hiện một toà pháp thân cao mười lăm trượng! Bên dưới pháp thân, hồng liên nở rộ quang mang, chín mảnh liên diệp đỏ ửng xoay quanh toà sen cực kỳ chói mắt.

Đế sư cửu diệp rốt cuộc đã hiện thân!

Minh Thế Nhân, Lãnh La, Phan Ly Thiên và Vu Chính Hải đều cả kinh!

Khương Văn Hư cười nhạt nói: “Không biết có làm ngươi hài lòng không?”

Đúng vậy, Hạ Cơ đã là bát diệp rưỡi, tiếp cận cửu diệp nhất. Với tính cách của Khương Văn Hư sao có thể cho phép người này tiếp tục đột phá?

Lục Châu liếc nhìn xuống dưới. Đám khôi lỗi bị phục sinh không còn lý trí đang điên cuồng bay tới. Số lượng càng nhiều, càng cường đại hơn trước, càng không sợ tử vong, không sợ đau đớn. Đây là đàn châu chấu mạnh hơn bao giờ hết.

Trên gương mặt già nua của Lục Châu nở nụ cười, vuốt râu nói: “Lão phu… rất hài lòng!”

Khương Văn Hư nói: “Ngươi có thể ngăn cản được Vô Cấu Chi Nhận, có thể thấy năng lượng màu xanh lam kia rất mạnh. Tuy rằng ta không biết ngươi tích trữ lực lượng như thế nào, nhưng cuộc chiến vừa rồi ta khiến bọn hắn tiêu hao năng lượng nguyên khí của ngươi. Bây giờ ngươi đã thua. Thua hoàn toàn.”

Lục Châu nhìn “đàn châu châu” khôi lỗi đang tiến đến gần. Hắn vốn định dùng thẻ Một Kích Chí Mạng lấy mạng Khương Văn Hư, nhưng chợt phát hiện chỉ một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng chẳng thể giải quyết được vấn đề trước mắt.

“Thật vậy sao?” Lục Châu hỏi lại, đồng thời trong lòng bàn tay xuất hiện một tấm thẻ đạo cụ.

Khương Văn Hư thu hồi pháp thân, toàn thân như thiểm điện công kích tới, phối hợp với đám “châu chấu” đánh ra đao cương màu đỏ.

“Sư phụ!”

“Các chủ!”

Những người khác công kích, bọn họ sẽ không lo lắng. Nhưng đây là vị đế sư đã là cửu diệp suốt mấy trăm năm, ai có thể không căng thẳng?

Dưới tiếng kêu lo lắng của đám người Ma Thiên Các, Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong trong tay Lục Châu vỡ vụn.

Đan điền khí hải bộc phát, lực lượng sung mãn lại trở về. Lục Châu gọi ra pháp thân Bách Kiếp Động Minh!

Một toà pháp thân cao mười lăm trượng đứng sừng sững giữa trời, kim liên dưới trướng lấp lánh kim quang, chín mảnh liên diệp toả sáng rực rỡ!

Đám “châu chấu” lập tức bị đánh bay, rơi xuống như mưa.

Hai mắt Lục Châu vẫn nhìn chằm chằm vào Khương Văn Hư. “Lão phu muốn xem ngươi chạy đi đâu!”
Chương 773 Vô đề

Khương Văn Hư mặt không biểu tình đáp: “Quả nhiên là cửu diệp, nhưng ngươi cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà! Chắc chắn phải thua!”

“Vậy thì lão phu sẽ cho ngươi nếm thử tư vị của nỏ mạnh hết đà là như thế nào!”

Đại thần thông thuật!

Đại thần thông thuật của cửu diệp mạnh hơn bát diệp rất nhiều, cường đại đến không thể tưởng tượng. Trong chớp mắt Lục Châu vọt tới trước mặt Khương Văn Hư, đánh ra một chưởng!

“Tuyệt Thánh Khí Trí!”

Chưởng ấn vỗ xuống đỉnh đầu Khương Văn Hư. Song chưởng trên tay hắn toát ra hồng quang đón đỡ Tuyệt Thánh Khí Trí. Oanh!

Cương phong bắn ra tán loạn, tàn phá khắp nơi.

“Lui!”

“Mau lui lại!”

Người trên bốn chiếc phi liễn cũng ý thức được sự nhỏ bé của mình, dư uy từ cuộc chiến cửu diệp không phải là thứ mà bọn hắn có thể tiếp nhận nổi, vội vàng điều khiển phi liễn bay lùi lại.

Phan Ly Thiên cũng hô lên: “Mau lùi ra sau!”

Minh Thế Nhân kẹp lấy đại sư huynh bay vọt ra sau. “Đại sư huynh, xin lỗi!”

Lãnh La thì không ngại, hắn vốn học Đạo ẩn chi thuật, bản sự bỏ chạy vốn là nhất lưu, vượt xa người khác.

Một chiêu Tuyệt Thánh Khí Trí gần như rọi sáng toàn bộ bình chướng trên bầu trời, rực rỡ như một vầng mặt trời mới.

Bách tính, thần tử, tu hành giả Lâu Lan… phàm là người có mặt ở vương thành đều ngẩng đầu nhìn kỳ quan này.

Một vàng một đỏ.

Lục Châu lại nâng tay đánh ra một chưởng. Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn của Đạo môn! Oanh!

Khương Văn Hư lại bộc phát pháp thân màu đỏ, toàn thân bay lên trực bức về phía bầu trời, lên tầm cao ngang với Lục Châu.

Thân ảnh Lục Châu lại lấp loé, thoáng cái đã lại xuất hiện phía trên đầu Khương Văn Hư, năm ngón tay áp xuống!

Tuyệt Thánh Khí Trí ngũ liên chưởng!

Thấy chưởng ấn từ trên trời giáng xuống chưa? Một chưởng không đủ thì ngũ chưởng!

Kim chưởng trên bầu trời khiến không khí ngưng tụ thành sương. Ngũ liên chưởng, xem ngươi còn dám điên cuồng nữa hay không!

Ầm ầm ầm!

Khương Văn Hư kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra búng máu. Trong khoảnh khắc, hắn thu hồi pháp thân, trong đầu chỉ còn một chữ: Trốn!

Khương Văn Hư lau máu tươi bên khoé miệng, đạp không vọt đi. Lục Châu tiếp tục điều khiển pháp thân thi triển đại thần thông thuật.

“Muốn đi?”

Mặc kệ Khương Văn Hư chạy đi đâu, Lục Châu luôn có thể sử dụng đại thần thông thuật xuất hiện trên đỉnh đầu hắn.

Pháp thân mười lăm trượng của Lục Châu quét qua hai chiếc phi liễn khiến chúng bị nghiền nát rồi rơi lả tả xuống đất.

Những tu hành giả đang tụng niệm chú ngữ cũng hoảng sợ rời khỏi phi liễn, bỏ chạy tứ tán.

Khương Văn Hư chạy trốn đến phụ cận phi liễn là vì cố ý muốn để đám tu hành giả này kéo chân Lục Châu, làm hắn chậm lại, không ngờ Lục Châu lại mang theo cả pháp thân bay đi.

Hắn ngửa mặt nhìn lên, nghi ngờ hỏi: “Ngươi không thu lại pháp thân?”

“Vì sao phải thu?”

Lão phu không thiếu nguyên khí, sao phải thu hồi pháp thân?

Khương Văn Hư không cam lòng… trải qua nhiều năm đứng trên đỉnh tu hành giới, hắn chưa bao giờ nhìn thấy tu hành giả kim liên nào biến thái như vậy.

Chẳng lẽ… nguyên khí có thể tiêu xài không hề kiêng kỵ như vậy sao? Nhưng rõ ràng Cơ lão ma đã hao tổn rất nhiều năng lượng màu xanh lam kia mà?

Lòng Khương Văn Hư rối như tơ vò, hai chiếc cự liễn đã bị nghiền nát. Đám tu hành giả tản ra khắp nơi sợ bị đánh chết, nhưng Khương Văn Hư lại ra lệnh: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Động thủ!”

Đám tu hành giả vừa rời khỏi phi liễn nhìn thấy pháp thân mười lăm trượng đều cảm thấy áp bách và ngạt thở vô cùng.

Tuy rằng bọn hắn đã bị tẩy não, có thể làm ra những hành vi mất đi lý trí và cực đoan, nhưng khi đối mặt với lực lượng đủ cường đại, nghiền ép hoàn toàn lòng tự tin của bọn hắn thì bọn hắn sẽ tỉnh táo trở lại. Thứ mà Lục Châu vừa thể hiện chính là thực lực tuyệt đối.

“Khương Văn Hư, ngươi nhìn cho rõ ràng!”

Khương Văn Hư cả kinh. Trực giác nói cho hắn biết, cho đến bây giờ Lục Châu vẫn chưa dốc toàn lực.

Hắn ngẩng đầu nhìn Lục Châu, chỉ trong khoảnh khắc, từ bốn phương tám hướng đánh tới mấy chục đạo chưởng ấn!

“Đại Kim Cương Luân Thủ Ấn của Phật môn!”

Trốn ở đằng xa, đám tu hành giả hai mắt trừng to nhìn chưởng ấn kim quang đầy trời. Chân mày Khương Văn Hư nhíu chặt, trong lòng rung động… Hắn đã đánh giá thấp năng lực chiến đấu của Lục Châu.

“Từ đầu đến cuối đều tung đại chiêu?”

Tốc độ của Đại Kim Cương Luân Thủ Ấn quá nhanh, hiệu quả lại kinh người, có thể so sánh với chưởng ấn cực mạnh Đại Vô Uý Ấn. Vậy mà trong tay Lục Châu nó lại có thể hời hợt tung ra như là một chiêu thức bình thường.

Đại Kim Cương Luân Thủ Ấn xuất hiện đầy trời, chỉ trong khoảnh khắc đã lấy mạng đám tu hành giả đang tụng niệm Phạn Âm.

[Ting — đánh giết 10 mục tiêu Nguyên Thần cảnh thu hoạch được 10.000 điểm công đức, 30 mục tiêu Thần Đình cảnh thu hoạch được 300 điểm công đức, những người còn lại không được tính điểm.]

Chỉ trong chớp nhoáng có người đỡ đạn, thân ảnh Khương Văn Hư lập tức nhoáng lên chạy trốn.

Hắn vừa định thi triển đại thần thông thuật thì —— Ông! Chưởng ấn lại từ trên trời giáng xuống.

“Lão phu chưa cho phép ngươi đi!”

Khương Văn Hư không có pháp thân bị chưởng ấn đánh rơi như đánh trúng một con ruồi.

“Pháp thân.” Khương Văn Hư cố nén khí huyết cuồn cuộn trong cơ thể, không thể không gọi ra pháp thân lần nữa. Toà pháp thân cao mười lăm trượng toả hồng quang xuất hiện bên dưới pháp thân kim quang.

Lục Châu liếc mắt nhìn thời gian… Có thể kiên trì lâu như vậy dưới uy lực của Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, đế sư Khương Văn Hư chính là người đầu tiên.

Khương Văn Hư ngẩng đầu nhìn trời, thân ảnh chui vào giữa pháp thân, song chưởng nâng lên. Pháp thân cũng làm ra động tác y hệt.

Trong lòng bàn tay hắn toát ra chi chít phù văn màu đỏ, sau đó chúng tụ lại biến thành một tia kiếm cương cực lớn. “Ngươi cho rằng… cửu diệp không có một chút thủ đoạn?”

Lục Châu nhìn tia kiếm cương màu đỏ, trong lòng bàn tay xuất hiện Vị Danh Kiếm, kiếm cương của Lục Châu bao bọc lấy Vị Danh Kiếm!

Trong lòng Khương Văn Hư run lên: “Phù văn màu đen? Hoang cấp vũ khí?”

Nếu nói trước đó Lục Châu liên tục sử dụng đại chiêu, không hề kiêng kỵ dùng nguyên khí, thậm chí không thèm thu hồi pháp thân đã khiến Khương Văn Hư cực kỳ ngoài ý muốn, thì việc phù văn màu đen xuất hiện quả thực đã khiến hắn biến sắc mặt kinh hãi không thôi. Cho dù từng thấy Lục Châu thi triển cương khí màu xanh lam cũng không khiến hắn hoảng sợ như vậy.
Chương 774 Vô đề

“Thu!” Khương Văn Hư sợ hãi hô lên.

“Muộn rồi.” Phù văn màu đen bao bọc lấy Vị Danh Kiếm, chém thẳng xuống dưới.

Xoẹt ——

Kiếm cương màu đỏ bị chém đứt. Tiếp tục chém xuống chính là pháp thân.

Khương Văn Hư cưỡng ép thu hồi lại pháp thân, đơn chưởng đánh ra, từ trong đan điền khí hải bốc lên một ngọn lửa đỏ.

Hắn lựa chọn… thiêu đốt khí hải.

Lục Châu thu hồi Vị Danh Kiếm, bàn tay đánh ra mấy đạo chưởng ấn! Oanh!

Khương Văn Hư lại kêu lên đau đớn. Hắn tránh đi, Lục Châu cũng vọt tới, hơn nữa còn là mang theo pháp thân vọt tới, dù là tốc độ hay sức mạnh đều ở trạng thái nghiền ép đối phương.

Sau khi đã thiêu đốt khí hải, Khương Văn Hư điên cuồng chạy trốn về phía đông!

“Không có khả năng ——” Trong đầu hắn đã từ bỏ ý định đối kháng với Lục Châu.

Cương khí đỏ rực phiêu tán giữa trời, phù văn màu đỏ tích súc mấy trăm năm có thể đánh giết bát diệp rưỡi, thậm chí chống lại cửu diệp, vậy mà ở trong tay Lục Châu lại giòn như giấy.

Trốn!

“Ngươi cảm thấy có thể trốn khỏi mắt lão phu sao?” Tiếng như kình lôi từ trên trời giáng xuống.

Thân ảnh Khương Văn Hư liên tục nhoáng lên mười lần, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn lên. Pháp thân kim quang cao sừng sững vẫn ở trên đỉnh đầu hắn.

Trên đường đi, phàm là nơi nào bị pháp thân cửu diệp quét tới đều bị san thành bình địa. Lục Châu không ngại, trong trạng thái nguyên khí vô hạn như thế này mà không chiến cho thống khoái thì sao xứng đáng với tấm thẻ này?

Khương Văn Hư ngẩng đầu: “Vì cái gì?”

“Thế gian rộng lớn không thiếu điều lạ, con người cũng chỉ là một giọt nước trong biển cả… Ngươi thật sự cho rằng một mình ngươi có thể ngăn cản được chúng sinh trong thiên hạ?” Lục Châu nhấc chưởng.

Chưởng ấn như Phật Tổ Như Lai toả ra kim quang lớn hơn trước đó mấy chục lần từ trên trời giáng xuống, gần như đã bao trùm toàn bộ dãy núi xung quanh khiến đám chim muông bỏ chạy tứ tán, cá trên sông nhảy ra khỏi mặt nước hòng chạy trốn.

Trong mắt Khương Văn Hư ngập tràn tia máu. Nhiều năm qua hắn vẫn luôn là người mạnh mẽ nhất ở thế giới này. Sao hắn có thể cam tâm mọi chuyện kết thúc như vậy?

“Con người ngu xuẩn hèn mọn, cuối cùng cũng sẽ vì sự ngu muội của mình mà trả giá đại giới!”

Khương Văn Hư gọi ra pháp thân, pháp thân và hồng liên toả ra hồng quang cường thịnh hơn trước gấp mấy lần.

Hắn bộc phát toàn bộ lực lượng của cửu diệp hòng chống cự lại một chưởng kinh thế hãi tục kia!

Oanh!

Cương khí trong phương viên trăm dặm đều bị tác động, núi non sông ngòi và cây cối đều bị chém đứt.

Âm thanh va chạm kia truyền vang bốn phía, tu hành giả dị tộc đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phương đông. Trong toà thành Lâu Lan, đám người dừng lại mọi động tác, lẳng lặng đứng lắng nghe địa chấn ầm vang.

Cho dù Khương Văn Hư đã bộc phát toàn bộ lực lượng cửu diệp thì cũng chỉ có thể làm chưởng ấn cực đại kia dừng lại mấy giây mà thôi. Sau đó nó tiếp tục đánh xuống!

Oanh! Một chưởng này đã không còn là lực lượng đơn thuần của cửu diệp mà được Lục Châu sử dụng năng lượng vô hạn chồng chất lên nhau tạo thành.

Đứng ở trên cao, Lục Châu không nhớ nổi mình đã tung ra bao nhiêu chưởng, cho đến khi chưởng ấn rơi xuống hắn mới dừng lại.

Mọi thứ trở lại im ắng.

Lục Châu vẫn không thu hồi pháp thân, cúi đầu nhìn bảng thời gian… Đã trôi qua mười lăm phút. Còn lại một nửa thời gian.

Chưởng ấn đánh xuống đại địa tạo thành năm khe rãnh sâu hoắm hình các ngón tay. Ánh mắt Lục Châu nhìn xuống bên dưới.

Thân ảnh đế sư Khương Văn Hư nằm im dưới mặt đất, trước ngực đã thấm đầy máu. Chưởng ấn vừa rồi đập nát pháp thân hắn, lại thêm hắn đã thiêu đốt đan điền khí hải, xem như tu vi mất hết.

Ha ha ——

Khương Văn Hư cười khẽ thành tiếng.

Khi Lục Châu nghe được tiếng cười buồn bã này, Lục Châu đã hiểu, đế sư đã hoàn toàn từ bỏ. Trong tiếng cười chỉ còn lại sự cam chịu và một chút thoải mái.

“Ngươi thắng.” Giọng nói của Khương Văn Hư trở nên yếu đuối vô cùng.

“Ngươi còn tưởng rằng mình có thể thắng hay sao?” Lục Châu nghe ra khẩu khí của hắn, xem thường đáp.

“Nhưng ngươi còn có thể làm thế nào?” Khương Văn Hư tự mình an ủi. “Thất quốc liên minh đã xuất phát từ sớm, Đại Viêm sẽ trở thành địa ngục nhân gian.”

Lục Châu ngẩng đầu nhìn về phía Lương Châu Thành. “Chưa chắc.”

Hắn thu hồi pháp thân, dùng Ma Đà Thủ Ấn chộp lấy Khương Văn Hư bay lên.

“Ngươi… ngươi muốn làm gì?” Khương Văn Hư kỳ quái hỏi.

Lục Châu không đáp, thân ảnh loé lên bay về phía Lương Châu Thành!

Khương Văn Hư hiểu ra, run giọng nói: “Ngươi, ngươi muốn trở về? Từ bỏ đi, trận chiến này… cả ta và ngươi đều là người thua cuộc.”

. . .

Từ Lương Châu, Ngu Thượng Nhung dùng tốc độ của thất diệp, cưỡi ngựa Cát Lượng vừa bay vừa nghỉ tốn mất khoảng mười ngày mới đi đến phần cuối của Mai Cốt Chi Địa. Nếu không có ngựa Cát Lượng thì phải mất đến hai mươi ngày.

Lấy tốc độ của bát diệp, một đường không ngừng nghỉ phi hành hết tốc lực để vượt qua lạch trời trở về Lương Châu thì cần khoảng năm ngày.

Với tốc độ của cửu diệp, toàn lực phi hành không nghỉ ngơi cũng cần từ một đến hai ngày.

Trong khoảng thời gian một ngày đó đã đủ để thất quốc liên minh vẩy máu tươi ra khắp Lương Châu, Ích Châu, thậm chí là Dự Châu!

. . .

Lục Châu không để ý tới lời Khương Văn Hư, gọi ra pháp thân, tốc độ và lực lượng lập tức đạt tới trạng thái cao nhất, đồng thời liên tục sử dụng đại thần thông. Một lần loé lên chính là mấy ngàn mét!

Cây cối không còn nhan sắc, thiên không trở nên mơ hồ, quang cảnh xung quanh hoàn toàn vặn vẹo mông lung. Tinh thần Khương Văn Hư rung động thật mạnh!

Cho dù là tu hành giả mạnh mẽ nhất ở hồng liên địa giới cũng chưa từng có ai dám liên tục thi triển đại thần thông để đi đường như thế!

Toàn bộ những lời giễu cợt định thốt ra miệng đều như bị kẹt lại trong cổ họng. Tam quan Khương Văn Hư hoàn toàn bị phá vỡ.

Quái vật!

Đây không phải là con người nữa rồi! Đây là một con quái vật điển hình!

Khương Văn Hư hoàn toàn ngây ngốc.

. . .

Đúng như lời Khương Văn Hư nói, Lương Châu Thành lúc này đã lâm vào chiến hoả.

Hoàng Thời Tiết điều khiển pháp thân bát diệp quét sạch dị tộc trên tường thành, dù vậy hắn đã chiến đấu thật lâu, nguyên khí trong cơ thể dần dần cạn kiệt.
Chương 775 Vô đề

Đôi cánh khổng lồ của Tư Vô Nhai lướt qua trên không trung, cương châm bắn ra lấy mạng mấy chục tên tu hành giả. Tư Vô Nhai quát lên: “Rút lui! Yểm hộ dân chúng trong thành lui về Ích Châu!”

“Vâng!”

Tu hành giả Đại Viêm đứng chắn phía trước tạo thành một bức tường kiên cố, ngăn cản dị tộc xông vào.

Giang Ái Kiếm bay lượn trên tường thành, Long Ngâm Kiếm thỉnh thoảng lại chém tới lấy đầu mấy tên dị tộc.

“Hừ… thật buồn nôn.” Giang Ái Kiếm cúi thấp đầu ẩn nấp, len lén nhìn bảy chiếc phi liễn cực đại trên bầu trời.

Phi liễn khổng lồ của thất quốc liên minh gồm Bác Phụ, Kỳ Quăng, Túc Thận, Trường Cổ, Kỳ Chủng, Câu Anh, Vu Hàm bao vây cả toà thành.

Công kích lớn như vậy trước nay chưa từng thấy. Dù Tư Vô Nhai trí tuệ hơn người nhưng khi đối mặt với thất quốc liên minh cũng chỉ có thể lựa chọn lùi về sau.

“Thật đúng là dốc hết vốn liếng…” Giang Ái Kiếm cúi thấp đầu bay trở về.

Cao thủ thất quốc lăng không mà tới, thỉnh thoảng lại có tu hành giả Đại Viêm bị giết.

“Sư muội, rút!” Giang Ái Kiếm thấy Lý Cẩm Y đứng gần đó đang ra sức chém giết, bèn hô một tiếng.

“Được.” Lý Cẩm Y lập tức xoay người.

Tu hành giả Đại Viêm rút lui như thuỷ triều xuống. Khi lùi được hơn phân nửa, bảy chiếc phi liễn đã lơ lửng trên bầu trời Lương Châu Thành.

Tư Vô Nhai cao giọng nói: “Khai trận!”

Ông! Bình chướng Lương Châu Thành sáng lên, ngăn cản đám người thất quốc liên minh.

“Bình chướng không thể kiên trì được lâu, tiếp tục lui!”

Điều khiến mọi người không thể tưởng tượng được chính là, phi liễn của thất quốc liên minh tựa như phát điên, bộc phát cương khí không ngừng va chạm với tầng bình chướng.

Oanh!

Những cú va chạm liên tục xảy ra, bình chướng tản ra từng đạo gợn sóng. Đám tu hành giả Đại Viêm lập tức lộ vẻ lo lắng.

Giang Ái Kiếm bay về trong đám người, vội vàng thông báo: “Ta đã tìm hiểu tin tức, đám người thất quốc liên minh có chuẩn bị kỹ càng mới đến, gần như nước nào cũng đều dốc toàn lực.”

Tư Vô Nhai nhìn bảy chiếc phi liễn, nhíu mày nói: “Nhanh như vậy đã nhất trí về lợi ích. Thật khó có thể tin được.”

Chư Hồng Cộng lúng túng nói: “Quản bọn họ làm gì, sao chúng ta không mau trốn đi?”

Lấy tu vi của bọn họ, muốn tự cứu lấy mình thì không thành vấn đề.

Đoan Mộc Sinh nhướng mày mắng: “Ngậm miệng lại.”

Chư Hồng Cộng lập tức ủ rũ im miệng.

Nếu lúc này bỏ thành, không quan tâm tới bách tính thiên hạ thì mọi nỗ lực của U Minh Giáo trước đó đều sẽ bị huỷ hoại trong chốc lát, thậm chí còn phải mang tội danh thiên cổ.

Làm ma không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là ngã vào vực sâu vạn trượng.

Phụ thân hắn, Chư Thiên Nguyên cũng lên tiếng: “U Minh Giáo và Thần Đô đấu tranh quá lâu, cũng mất mát quá nhiều. Nếu bát đại thống soái vẫn còn đây thì dù có dốc sức chiến một trận cũng không sợ. Bây giờ xem ra… rất khó.”

Tư Vô Nhai khẽ lắc đầu: “Bây giờ không phải lúc nói những lời ủ rũ này. Sĩ khí rất quan trọng, đừng để ảnh hưởng đến tinh thần của mọi người. Tiếp tục lui.”

“Nếu có đại sư huynh và nhị sư huynh ở đây thì làm gì đến lượt bọn hắn giễu võ giương oai chứ!” Chư Hồng Cộng buồn bực.

“Cứ lui đi. Ta đã lệnh cho người gửi phi thư tới Thần Đô, đám người lục sư tỷ hẳn đang nhanh chóng chạy đến. Chỉ hy vọng lúc này các môn phái khác cũng buông bỏ ân oán cá nhân để cùng nhau đối ngoại.” Tư Vô Nhai nói.

“Chỉ mong là thế.”

Ở phía hậu phương, Tiểu Diên Nhi nắm tay Hải Loa đi tới.

Hải Loa ngẩng đầu nhìn bảy chiếc phi liễn đang ông ông rung động trên không, nàng chợt tháo sáo Lam Điền Ngọc bên hông xuống. “Để ta thử xem.”

“Ngươi?” Giang Ái Kiếm lắc đầu. “Tiểu nha đầu, đừng gây thêm phiền toái, mau dẫn người rút lui đi.”

Hải Loa không nghe lời hắn mà đặt sáo Lam Điền Ngọc bên môi.

Sóng âm xuất hiện, toả ra hồng cương. Hồng cương như thuỷ triều nương theo điệu hát du dương dập dờn truyền đi.

Thấy cảnh này, Tư Vô Nhai kinh ngạc hô: “Hồng cương!”

Tu hành giả Đại Viêm cũng chú ý thấy điểm này, ai nấy đều ngẩng đầu nhìn tiểu nha đầu trên không trung.

“Cương khí màu đỏ?”

Cho dù là các đồng môn Ma Thiên Các của nàng, khi nhìn thấy hồng cương cũng phải kinh ngạc không thôi.

Âm thanh cũng là một loại hình công kích trên diện rộng. Hồng cương nương theo sóng âm như thuỷ triều càn quét về phía bảy chiếc phi liễn.

Sắc mặt đám tu hành giả cấp thấp trở nên dữ tợn, không khống chế được cơ thể, lộp bộp rơi xuống đất. Tu hành giả cao giai thì không bị ảnh hưởng.

Tiểu Diên Nhi vỗ tay nói: “Hải Loa, nhanh lên nhanh lên, thêm một chút lực, chiếc phi liễn đằng kia lay động rồi kìa!”

Cao thủ trên bảy chiếc phi liễn cũng chú ý thấy điều này, lập tức tìm người thay mình cầm lái rồi bay ra ngoài.

Đủ loại pháp thân sáng lên, nào Sư Vương, nào Xà Vương, Ngưu Vương,… Đám cao thủ dị tộc tụ tập lại rồi hò hét, tung ra mấy đạo âm công phản kích hồng cương.

Hồng cương nhanh chóng bị đập tan, giai điệu du dương cũng im bặt.

Một tiếng rống lớn như trời gầm đánh tới khiến người ù tai khó chịu, đầu như muốn nứt toạc. Ầm! Hải Loa bay ngược ra sau.

“Tiểu sư muội!”

Đám người đồng thời huy động cương khí đỡ lấy nàng. Sau khi ổn định thân hình, sắc mặt Hải Loa vẫn còn trắng bệch.

Tu vi của nàng vốn rất thấp, làm sao có thể chống đỡ được thế phản công của nhiều cao thủ cùng một lúc.

Lúc này, một tu hành giả từ hậu phương bay tới bẩm báo ——

“Cấp báo, những người khác đã rút ra khỏi thành, chia quân lên lên ba chiếc phi liễn rời đi.”

“Tốt, tất cả mọi người nghe lệnh ta, lui!”

Tu hành giả Đại Viêm chính là nhóm người cuối cùng rời khỏi Lương Châu.

Thất đại cao thủ trên bảy chiếc phi liễn cũng thấy được điều này, lần lượt bay ra ngoài, thi triển pháp thân bay về phía các tu hành giả Đại Viêm.

“Hôm nay một người cũng đừng hòng chạy!”

Pháp thân lấp loé, bảy vị cao thủ lăng không bao vây đám người cách một tầng bình chướng.

“Làm sao bây giờ?” Chư Hồng Cộng hỏi.

“Thôi đi! Đệ lúc nào cũng lắm vấn đề!” Đoan Mộc Sinh lại mắng.

“Đó là vì đầu óc ta không xài được mà. Nếu ta thông minh được như các huynh thì ta đã không hỏi rồi.”

Tư Vô Nhai nói: “Lát nữa các vị tiên sinh ngăn cản một hướng, Lý Cẩm Y cô nương và Giang Ái Kiếm cản một hướng, tiền bối Hoàng Thời Tiết một mình cản một hướng, ta và tam sư huynh sẽ tuỳ cơ ứng biến. Những người còn lại lui về phía Đông.”

“Được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK