Dương Liên Sinh điều động cánh tay cụt bay tới nắm giữ đám hồng tuyến đang trói chặt Tư Vô Nhai, thân người xoay chuyển, nghênh đón Giang Ái Kiếm.
Ầm! Đôi bên va chạm.
Giang Ái Kiếm trợn mắt nhìn Dương Liên Sinh dùng nửa thân hình cháy đen ngạnh kháng mình, toàn thân hắn văng ngược ra sau.
“Sư huynh!”
“Lưu Trầm!!” Tư Vô Nhai gào lên, trong mắt đều là tia máu.
Giang Ái Kiếm rơi xuống, toàn thân tê liệt mất đi tri giác.
Dương Liên Sinh nhìn hắn nói: “Có thể giao thủ với ta lâu như vậy, ngươi chết cũng nhắm mắt.”
Yết hầu Giang Ái Kiếm hộc ra một hơi, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Hắn nhìn thấy Hoàng Thời Tiết và Lương Châu Thành đang kinh hãi nhìn mình, nhìn thấy đám bảo kiếm “mỹ nhân” mà hắn yêu quý nằm rải rác đầy đất, nhìn thấy những gương mặt tươi cười chìm trong biển lửa, nhìn thấy bà nội hiền lành nằm trên giường mỉm cười nhìn hắn…
Hắn cố sức lắc đầu, ý thức thanh tỉnh, khẽ lầm bầm: “A… ta không sao.”
Không đau, mọi chuyện vẫn ổn. Hắn chống đỡ thân thể đứng lên.
Dương Liên Sinh trợn tròn mắt nhìn người trẻ tuổi trước mặt. Hắn từng gặp được nhiều địch nhân mạnh mẽ hơn mình, nhưng loại địch nhân có ý chí ngoan cường thế này thì là lần đầu tiên.
Rõ ràng là thực lực thua xa hắn, rõ ràng đã đánh trúng điểm yếu hại của đối phương… Vì sao?!
Dương Liên Sinh lui lại. Bản năng bảo hắn phải lui lại!
Hắn dùng cánh tay duy nhất còn lại bò trên mặt đất, muốn tiến lại chỗ cánh tay cụt, hắn muốn dồn toàn bộ lực lượng cuối cùng vào hồng tuyến!
Lúc này, Giang Ái Kiếm nhấc tay, gọi ra pháp thân. Một toà pháp thân Thiên Giới Bà Sa nhỏ yếu đến thảm thương xuất hiện, bao bọc thân thể tàn phế của hắn.
Hoàng Thời Tiết nhắm mắt lại. Lý Cẩm Y nghiêng đầu đi.
Thấy biểu tình trên mặt bọn họ khó coi, Giang Ái Kiếm cười nói: “Đừng coi thường ta chứ, mọi người nhìn đi, ta chẳng phải là người cười đến cuối cùng hay sao?”
“Sư huynh…” Lý Cẩm Y không biết nên nói gì nữa.
Giang Ái Kiếm ngẩng đầu cười: “Nhìn là được.”
Hắn vỗ một cái, hộp kiếm toả ra quang mang rực rỡ chưa từng thấy rồi lăng không xoay tròn, biến lớn thành kích cỡ một cỗ quan tài!
Toàn bộ bảo kiếm trong địa cung cùng với bảo kiếm do Giang Ái Kiếm thu thập suốt cả đời hắn ông ông rung động, bay lượn vòng trên không trung rồi chém về phía đám hồng tuyến.
Phanh phanh phanh…
Hồng tuyến vỡ nát, toàn bộ bảo kiếm đồng loạt rơi xuống.
“Ta đúng là ngốc thật mà.” Giang Ái Kiếm cười tự giễu một tiếng, nhìn Tư Vô Nhai đã được giải thoát khỏi đám hồng tuyến, “Phải xem ngươi đó.”
Hắn lảo đảo lùi lại, một ngụm tiên huyết lên đến cổ họng lại bị hắn cố nuốt vào. Hộp kiếm rơi xuống đất.
Dương Liên Sinh biết mình đã mất đi cơ hội, hắn nghiến răng nghiến lợi phẫn nộ và không cam lòng, dồn hết toàn bộ lực lượng vào cánh tay cụt rồi vung nó về phía Giang Ái Kiếm: “Chết đi!!!”
Vù.
Giang Ái Kiếm đã không còn dư lực, chỉ thản nhiên cười nhìn Dương Liên Sinh: “Ta rất thích dáng vẻ tức hổn hển này của ngươi mà lại không làm gì được ta…”
Ầm!
Cánh tay cụt đâm vào lồng ngực hắn, lục phủ ngũ tạng vỡ vụn.
Tư Vô Nhai lao vọt tới, đôi cánh xoè ra đánh Dương Liên Sinh bay ngược ra ngoài, va vào địa cung.
Tư Vô Nhai lại lướt tới, phanh phanh phanh… vô số đạo quyền cương hung hăng nện vào Dương Liên Sinh nằm trong hố đất, nện hắn thành một đống thịt vụn.
Tư Vô Nhai không biết mình đã đánh ra bao nhiêu quyền, rốt cuộc hắn cũng dừng lại, cấp tốc lao về phía Giang Ái Kiếm.
Hoàng Thời Tiết và Lý Cẩm Y đã kiệt sức, chỉ có thể bất lực nhìn Giang Ái Kiếm.
Tư Vô Nhai nâng hắn dậy tựa người vào góc tường, đẩy chưởng vận khí trị liệu cho hắn nhưng Giang Ái Kiếm vẫn hôn mê bất tỉnh.
Tư Vô Nhai cởi áo hắn ra xem, cánh tay cụt kia đã đánh nát nội phủ hắn, tạo thành một lỗ hổng lớn. Đầu óc Tư Vô Nhai trống rỗng.
“Giang Ái Kiếm!!”
Tư Vô Nhai hô to, truyền hết toàn bộ nguyên khí trong cơ thể vào người Giang Ái Kiếm… Giang Ái Kiếm kêu lên một tiếng đau đớn, mở bừng mắt.
“Ui da ——”
Tư Vô Nhai ngồi phịch xuống đất nhìn hắn. Giang Ái Kiếm cố xoay đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh, nhìn Lý Cẩm Y và Hoàng Thời Tiết.
Mọi người đều còn sống.
Đám “mỹ nhân” vẫn ổn.
Nơi này trở nên vô cùng yên tĩnh, bầu trời đêm đầy sao không ngừng loé sáng. Nếu tương lai cũng yên tĩnh tường hoà như bây giờ thì tốt biết bao?
Bốn người không hề nhúc nhích, đều duy trì trạng thái nghỉ ngơi.
Không biết qua bao lâu, Tư Vô Nhai mới mở miệng nói: “Không phải ngươi rất sợ chết sao?”
“Sợ chứ, lúc nào cũng sợ…” Giang Ái Kiếm thấp giọng đáp.
“Vậy vì sao ngươi còn muốn mạnh lên?” Tư Vô Nhai không hiểu được hắn.
“Hơn một ngàn người trong Cảnh Hoà cung chết trong biển lửa… kỳ thực, lẽ ra bọn hắn đã không chết…”
“Ngươi hối hận rồi?”
“Ta hối hận cái gì chứ…” Giang Ái Kiếm cười khẽ, “Nếu ta chịu can đảm hơn… thì có lẽ người chết sẽ là ta mà không phải là bọn hắn.”
Tư Vô Nhai ngồi bên cạnh hắn, lưng tựa vào tường, thở dài nói:
“Ở đây có thể nhìn thẳng lên thiên không. Có người nói, mỗi khi ai đó chết đi sẽ có một vì sao rơi xuống. Ngươi nhìn đi, sao trên trời loé sáng không ngừng, mệnh ngươi thật lớn.”
Giang Ái Kiếm không đáp.
Tư Vô Nhai lại nói: “Ngươi rất phiền đó có biết không? Sợ hãi rụt rè, chẳng giống nam nhân gì cả. Có một số việc đã trôi qua thì cứ để nó trôi qua, chung quy vẫn phải đối mặt.”
Giang Ái Kiếm vẫn không đáp lời.
Tư Vô Nhai dừng lại một lát rồi nhìn ra ngoài địa cung, cười nói: “Ta mang ngươi về hoàng cung, mang ngươi về gặp nãi nãi của ngươi. Thấy thế nào?”
“Đại nam nhân sao cứ lằng nhà lằng nhằng, chịu hay không thì cũng nói một tiếng nào!” Tư Vô Nhai khẽ vỗ lên tay Giang Ái Kiếm.
Yên lặng hai giây… bên tai Tư Vô Nhai truyền đến một giọng nói yếu ớt đến cực điểm: “Được.”
Sau đó cánh tay kia trượt xuống.
Sao trên trời vẫn không ngừng loé sáng.
Lý Cẩm Y không thể kềm chế cảm xúc bi thương, nàng thấp giọng khóc nức nở.
Chương 1692
Hừng đông.
Ngoài lối vào địa cung truyền đến thanh âm, có sáu tu hành giả mặc bạch bào đang tuần tự tiến vào.
Người cầm đầu tóc mai điểm bạc, đưa mắt đánh giá mọi thứ xung quanh.
Thấy đám thịt nát trong hố sâu, lại thấy thi thể Trọng Minh Điểu bị đánh nát, trong mắt hắn bắn ra hàn quang.
“Là các ngươi thả Lăng Quang ra?” Người cầm đầu nghiêm nghị nói, ngữ khí tràn ngập tức giận.
“Là các ngươi giết Trọng Minh Điểu? Là các ngươi giết Dương Liên Sinh?”
Ba câu hỏi liên tục nhảy ra, Tư Vô Nhai khẽ lắc đầu, đến thật là nhanh.
Có lẽ… mệnh của ta hết rồi.
Tư Vô Nhai lạnh lùng ngẩng đầu nhìn hắn: “Đúng vậy.”
“Rất tốt, mang bọn hắn đi!” Người cầm đầu hạ lệnh.
Vừa dứt lời, bên ngoài địa cung cũng truyền đến một tiếng gầm lớn:
“Là người nào thương tổn đồ nhi của lão phu?”
“Là người nào thương tổn bằng hữu của lão phu?”
Tiếng gầm càn quét toàn bộ Trọng Minh Sơn, vang vọng đến chân trời khiến Tư Vô Nhai, Hoàng Thời Tiết và Lý Cẩm Y chấn kinh ngẩng đầu nhìn về phía lối vào.
Một bóng người xuất hiện.
Trên thân hắn mặc trường bào xám, dáng vẻ oai hùng lãnh khốc, khí thế bức người. Hắn đứng ngay cửa vào địa cung, nghiêm nghị quan sát đám người.
Bên cạnh hắn là Bạch Trạch tắm trong khí tức điềm lành, nó dịu dàng ngoan ngoãn ngồi xổm xuống nhìn đám người.
Cả đêm qua Lục Châu vội vàng lên đường, tốc độ của những người khác không thể so với hắn nên bị bỏ xa ở phía sau.
Hắn không biết mình đã đến trễ hay đến sớm, hoặc là đến vừa lúc… Nhưng khi nhìn thấy hình ảnh trước mặt, Lục Châu biết mình đến trễ rồi.
Toàn thân Tư Vô Nhai đều là vết thương, Hoàng Thời Tiết bị trọng thương không thể ngồi dậy, mà trên mặt Lý Cẩm Y lại tràn đầy nước mắt.
Dưới đất bề bộn vết máu, phía bên kia có sáu người đang nhìn hắn bằng ánh mắt sắc bén.
Người cầm đầu đang rất tức giận, chỉ tay về phía Lục Châu nói: “Ngươi…”
Vù!
Một đạo chưởng ấn thẳng tắp bay tới. Thẻ Một Kích Chí Mạng vỡ vụn. Chưởng ấn lóng lánh kim quang hình chữ “Khuyết” ập vào ngực kẻ cầm đầu.
Đại Thành Nhược Khuyết.
Người kia lập tức bị đánh bay, đâm sầm vào vách tường địa cung tạo thành một hố sâu. Pháp thân, cương khí hộ thể, Tinh Bàn, vũ khí… đều chưa kịp xuất hiện!
“Dương chân nhân!”
Năm tên bạch bào tu hành giả còn lại vô cùng tức giận nhìn Lục Châu, trong lòng âm thầm kinh hãi.
Người này chỉ dùng một chiêu đã đánh bay Dương trưởng lão, đến một cơ hội chống đỡ cũng không có.
Lục Châu đứng trên bậc thang, âm trầm nhìn đám người. “Lão phu hỏi lần nữa, là ai thương tổn đồ nhi của lão phu?”
Năm người kia lui lại đến chỗ Dương chân nhân, kéo hắn ra ngoài. Dương chân nhân kia ho khan kịch liệt một trận rồi ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
Khôi nô mà hắn khổ tâm bồi dưỡng nhiều năm qua lại bị người ta diệt sát bằng một chiêu. Người này rốt cuộc là ai?
Hắn nuốt nước miếng, thu hồi vẻ ngạo mạn và thành kiến, cố nhịn lại sự khó chịu trong lòng mà nói:
“Hắn giết ngự thú sư Dương Liên Sinh, giết Trọng Minh Điểu. Đây là địa bàn của Trọng Minh tộc, các hạ không biết phân biệt phải trái một chút sao?”
Lục Châu không để ý đến hắn mà đi xuống bậc thang, tiến tới trước mặt Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai lập tức quỳ xuống nói: “Đồ nhi phạm sai lầm lớn, khiến Giang Ái Kiếm xảy ra chuyện… Cầu sư phụ nghiêm trị!”
Mí mắt Lục Châu nhảy lên. Hắn nhìn về phía Giang Ái Kiếm đã không còn khí tức, đan điền khí hải vỡ vụn, lục phủ ngũ tạng đã nát. Muốn cứu sống hắn là chuyện xa vời.
Lục Châu vung tay áo!
Ầm!
Tư Vô Nhai bay ra ngoài, đâm sầm vào vách tường, hộc ra một ngụm máu.
Nhưng hắn không hề oán hận sư phụ một chút nào, ngược lại còn cảm thấy được giải thoát. Hắn lau đi vết máu bên khoé môi, tiếp tục quỳ xuống nói: “Cầu sư phụ nghiêm trị!”
“Ha ha… hoá ra các hạ là người thấu tình đạt lý, chuyện trước đó chỉ là hiểu lầm. Chỉ cần nghiêm trị đám người này, chuyện giữa chúng ta có thể xoá bỏ.” Dương chân nhân ẩn giấu phẫn nộ trong lòng, ngoài mặt bình thản nói.
Hắn vừa dứt lời, Lục Châu đột nhiên xoay người, không gian trước mặt Dương chân nhân trở nên vặn vẹo, thời gian như bất động.
Oanh!
Dương chân nhân bị đánh bay lần nữa, toàn thân va vào hố sâu ban nãy. Phốc —— hắn phun ra một ngụm máu tươi. Vẫn như lúc nãy, không có chút lực chống cự nào.
Dương chân nhân phẫn nộ đến cực điểm, nhưng lại càng sợ hãi nhiều hơn. Nếu hắn đoán không lầm, người kia có cấp bậc đại chân nhân!
“Ngươi là… đại chân nhân?!”
Năm người còn lại sợ hãi co rụt lại, nhìn Lục Châu đầy cảnh giác như gặp phải đại địch.
Lục Châu lạnh lùng liếc nhìn bọn hắn: “Chuyện lão phu làm còn đến lượt các ngươi xen vào?”
Năm người kia đỡ Dương chân nhân ra, thấp giọng nói: “Chúng ta đi thôi…”
Người này làm việc không như lẽ thường, tựa như bị bệnh thần kinh, đừng nên trêu chọc hắn thì tốt hơn!
“Đứng lại.” Lục Châu nói.
“Đại, đại chân nhân tiền bối có việc gì?”
“Lão phu cho phép các ngươi đi chưa?” Lục Châu cau mày nói.
Bọn hắn không biết, Lục Châu lúc này còn phẫn nộ hơn bọn hắn rất nhiều.
Toàn thân sáu người khẽ run lên, thụt lùi về sau.
Ánh mắt Lục Châu thâm thuý quay đầu đi về phía Tư Vô Nhai, nhìn chằm chằm vào đồ đệ: “Ngươi cũng biết sai rồi sao?”
Tư Vô Nhai quỳ rạp dưới đất không nhúc nhích: “Đều do đồ nhi tự cho mình là đúng, đồ nhi không nên tự ý đến Trọng Minh Sơn!”
“Ngươi đã gặp Trọng Minh Điểu tại Bạch Tháp, rất rõ ràng thực lực của nó. Ngươi cho rằng nó từng giúp mình nên mới to gan đến Trọng Minh Sơn?” Lục Châu hỏi.
Tư Vô Nhai thê lương nói: “Mấy năm nay đồ nhi vẫn luôn mơ thấy một giấc mộng kỳ quái khiến đồ nhi ăn không ngon ngủ không yên…”
“Đồ hỗn trướng, còn dám xảo biện!”
Ầm! Tư Vô Nhai lại bị đánh bay.
Tư Vô Nhai nhẫn nhịn đau đớn trên người, không hề phản kháng. Hắn biết mọi lời xảo biện của mình đều trở nên tái nhợt vô lực trước sự thật tàn nhẫn.
Hắn biết sư phụ từng hỏi thẳng mình có chuyện gì giấu diếm người không, thời điểm đó hắn không quá chắc chắn nên không nói ra. Bây giờ nói tới đã không còn ích gì.
Tư Vô Nhai bỗng nhiên đứng lên nói: “Cầu sư phụ phạt nặng!”
“Ngươi đang uy hiếp vi sư?”
Lục Châu điều động nguyên khí, hàng ngàn hàng vạn bảo kiếm xung quanh đột nhiên phát ra âm thanh đinh đang cộng hưởng, hùng hồn có lực.
Chương 1693
Lục Châu nhấc tay đánh vào mặt Tư Vô Nhai. Chát!
Tư Vô Nhai không tránh né, không chớp mắt, mặc cho cái tát giáng vào mặt mình.
“Cơ huynh!”
“Cơ tiền bối!”
Hoàng Thời Tiết ho khan nói: “Việc này không trách hắn… Là do đồ nhi của ta cả đời nhu nhược. Có một số việc đã xảy ra rồi thì thôi, cần gì phải sai càng thêm sai?”
Lục Châu không nói gì.
Tư Vô Nhai mở mắt nhìn sư phụ nói: “Nếu có thể, đồ nhi thà rằng đền mạng cho hắn.”
“Đền mạng?” Lục Châu nhíu mày.
“Đồ nhi biết thuật khởi tử hồi sinh.”
Trong lòng Lục Châu kinh ngạc, biểu tình trên mặt vẫn bình tĩnh thản nhiên: “Người đã chết không thể phục sinh, từ xưa đến nay đều là thế. Ngươi có bản lĩnh gì mà đòi phục sinh hắn?”
Tư Vô Nhai nói: “Đồ nhi từng thảo luận với các bằng hữu trong Thiên Vũ Viện, đó không phải là khởi tử hồi sinh chân chính, mà là một phương pháp kéo dài tính mạng. Ông trời ban cho nhân loại các đặc tính khác nhau, chẳng hạn như Vô Khải tộc có thể khởi tử hoàn sinh, Hỏa Phượng tộc có thể niết bàn trọng sinh.”
Hắn dừng lại một chút rồi quay đầu nhìn Giang Ái Kiếm: “Đồ nhi vốn là Hoả Thần tộc, có thể cứu hắn một mạng.”
“Hoả Thần tộc?”
Trong đầu Lục Châu tái hiện lại cảnh tượng Hoả Thần Lăng Quang phóng lên tận trời, nở rộ quang mang vạn trượng.
Trên đường đi Lục Châu vẫn luôn quan sát tình huống bên này, nhưng thị giác không được toàn diện, Tư Vô Nhai cũng mất đi ý thức vài lần nên bỏ lỡ rất nhiều tin tức mấu chốt.
“Cái gì?!” Dương chân nhân cau chặt mày nói: “Hắn là hậu duệ của Hoả Thần?”
Lục Châu xoay người nhìn về phía sáu kẻ ngoại lai. “Các ngươi là ai?”
Dương chân nhân ức chế nội tâm xao động nói: “Tại hạ là Dương Kim Hồng, người chết là đệ đệ ruột của ta Dương Liên Sinh. Trọng Minh Điểu là thú nuôi của đệ đệ ta, trước kia Trọng Minh tộc bị Hoả Thần Lăng Quang tàn sát.”
Một người đứng bên cạnh nói bổ sung: “Chúng ta đến từ Thái Hư. Trọng Minh Điểu tự ý rời bỏ vị trí, chúng ta phụng mệnh đuổi bắt, dẫn nó về Thái Hư.”
Lục Châu đang rầu vì không có manh mối về Thái Hư, lại đang trong cơn tức giận, lập tức nói:
“Thì ra là các ngươi vụng trộm thả Trọng Minh Điểu chạy đến nơi này, thương tổn người của lão phu?”
Dương Kim Hồng giật mình: “Vụng trộm thả? Thương tổn?”
Lục Châu trầm giọng nói: “Các ngươi từ Thái Hư vạn dặm xa xôi mà tới, ỷ mạnh hiếp yếu. Chẳng lẽ còn muốn xảo biện?”
“. . .”
Sự thật đúng là như vậy.
Vừa nghĩ tới thủ đoạn như lôi đình của Lục Châu, đám người không dám phản bác.
“Nhưng bây giờ, Trọng Minh Điểu đã chết, Dương Liên Sinh cũng đã chết.”
Ý nói, người đều đã chết rồi, còn muốn hỏi tội cái gì? Không hỏi tội ngươi là tốt lắm rồi. Dương Kim Hồng vốn muốn dùng cái danh Thái Hư để người trước mặt biết mùi lợi hại, nhưng lại sợ đối phương giết người diệt khẩu thì toang, đành tiếp tục ẩn nhẫn.
Lục Châu chỉ tay về phía Giang Ái Kiếm nằm dựa vách tường, nói: “Mạng của hắn thì ai đền?”
Dương Kim Hồng cảnh giác nhìn Lục Châu nói: “Đồ đệ của các hạ không phải đã nói rồi sao, để hắn trả lại.”
Lục Châu lắc đầu, thản nhiên nói: “Lão phu lại cảm thấy, để đám người Thái Hư cao cao tại thượng các ngươi đền đi.”
“Ngươi ——”
Dương Kim Hồng và đám người Thái Hư lùi về sau.
“Có việc gì từ từ thương lượng, nếu ta đoán không sai, hẳn là các hạ có tu vi đại chân nhân. Nếu không phải tại hiện tượng mất cân bằng xuất hiện thì Cán Cân Công Chính đã cảm ứng được sự tồn tại của các hạ rồi. Chờ đến khi mất cân bằng kết thúc, Thánh Điện sẽ phái người đến tiếp đón các hạ gia nhập Thái Hư, trở thành người đứng trên cao, cớ sao lại không làm?” Dương Kim Hồng cố gắng dụ hoặc.
“Người đứng trên cao?”
“Xưa nay tu hành giả đều là mạnh được yếu thua, cho tới bây giờ vốn không có cái gọi là công bằng. Các hạ là đại chân nhân, hẳn sẽ minh bạch đạo lý này.”
“Ngươi đang dạy đời lão phu?”
“. . .”
Dương Kim Hồng lại lần nữa lui về sau. Đầu óc gia hoả này quá mức bất thường, thật khó đối phó…
Hắn lui tới bậc thang, đột nhiên nảy ra một ý, lập tức chỉ tay về phía Giang Ái Kiếm nói: “Quả thật là có thuật khởi tử hồi sinh.”
Lục Châu liếc nhìn hắn. “Nói đi.”
“Người này là hậu duệ của Hoả Thần, máu của hắn có thể kéo dài tuổi thọ, bằng chứng là Hoả Thần Lăng Quang đã bị phong ấn ở đây cả trăm ngàn năm mà vẫn còn sống. Muốn cứu sống người kia chỉ có ba con đường: một, liên kết sinh mệnh, dùng mệnh của hắn nối liền với người kia.”
Dương Kim Hồng chỉ vào Tư Vô Nhai và Giang Ái Kiếm.
“Hai, phong tồn ý thức, mượn xác trọng sinh, ký sinh vĩnh viễn. Thiên Khải Chi Trụ trong Ngung Trung cũng có một Hoả Thần tên là Trấn Nam Hầu, cũng dựa vào phương pháp này để vĩnh sinh.”
“Ba, luyện hoá thân thể.”
Tư Vô Nhai ngắt lời Dương Kim Hồng. “Đều không thể.”
Loại thứ nhất chính là buộc chặt hai người cùng một chỗ, không có lợi. Loại thứ hai và thứ ba thì sẽ không còn là con người.
Tư Vô Nhai mặt không cảm xúc nói: “Còn có một loại, đó là hoán huyết trọng sinh!”
Hoàng Thời Tiết kinh ngạc nói: “Hoán huyết?”
“Dùng máu của ta đổi cho hắn rồi phong ấn hắn, lấy nhật nguyệt tinh hoa ra tẩm bổ, có thể khiến hắn niết bàn trọng sinh. Hoả Thần và Hỏa Phượng đều có năng lực này.” Tư Vô Nhai nói.
Hắn quay đầu nhìn Giang Ái Kiếm rồi quỳ xuống dập đầu với Lục Châu: “Cầu sư phụ đồng ý.”
Lục Châu thi triển thần thông trị liệu, liên hoa đáp lên người Giang Ái Kiếm nhưng không có chút tác dụng nào. Xem ra trị liệu chỉ là trị liệu, không thể hồi sinh.
“Nắm chắc mấy phần?” Lục Châu hỏi.
Tư Vô Nhai nhìn xuống mặt đất, dừng lại một chút rồi đáp: “Chín phần.”
Không đợi Lục Châu trả lời, hắn tiếp tục nói:
“Từ nhỏ đến lớn, đồ nhi vẫn luôn làm theo ý mình. Lúc còn nhỏ được sư phụ chiếu cố, khi lớn lên được đại sư huynh và nhị sư huynh chiếu cố, đồ nhi vẫn cho rằng mình vốn chưa bao giờ phạm sai lầm.”
“Nhưng sự thật chính là, đồ nhi vẫn luôn một mực làm sai, lại phạm phải toàn sai lầm chí mạng… Là sư phụ, là đại sư huynh và nhị sư huynh thay đồ nhi sửa chữa, che khuất đi những sai lầm đó.”
Tư Vô Nhai trầm thấp nói:
“Hiện tại đồ nhi lại phạm sai lầm. Lần này đồ nhi hy vọng có thể tự mình sửa sai.”
Chương 1694
Lục Châu nhíu mày, cái hiểu cái không. Vốn định đánh cho hắn mấy cái tát để tỉnh táo lại, nhưng những lời này khiến cơn tức giận trong lòng Lục Châu tiêu tán.
Có một số việc vẫn nên để hắn tự mình chịu trách nhiệm đi thôi.
Lục Châu thở dài một tiếng, phất tay rồi quay lưng đi.
Tư Vô Nhai hiểu ý, cung kính dập đầu ba cái với Lục Châu.
Hoàng Thời Tiết muốn nói lại thôi, vốn định mở miệng ngăn cản nhưng rốt cuộc vẫn lặng im không nói.
Tư Vô Nhai ngẩng đầu nói: “Xin sư phụ giúp đồ nhi hộ pháp. Nhiệt độ cơ thể Giang Ái Kiếm vẫn còn, kỳ kinh bát mạch vẫn có thể lưu thông. Nhưng càng để lâu thì càng nguy hiểm.”
Lục Châu quay đầu nhìn hắn một cái không nói gì, nhưng hai tay chắp ở sau lưng, bắt đầu nhìn chằm chằm đám người Dương Kim Hồng.
Tư Vô Nhai đi tới bên cạnh Giang Ái Kiếm, trong mắt xuất hiện hồng quang yếu ớt, nhấc tay phải lên tự vạch vào cánh tay trái.
Máu tươi đỏ thắm chảy ra, huyết khí bao trùm toàn thân Giang Ái Kiếm.
“Huyết khí thật là cường thịnh.” Hoàng Thời Tiết sợ hãi than.
Huyết khí càng lúc càng tràn đầy tựa như một tầng sương mù, có huyết khí rơi xuống, có huyết khí lăng không lơ lửng. Đám huyết khí dưới mặt đất hoá thành những chữ triện màu đỏ.
Lúc này, sau lưng Tư Vô Nhai ẩn ẩn xuất hiện một đôi cánh lóng lánh kim quang. Huyết vụ vờn quanh, một đoàn ánh sáng màu xanh nhạt lượn lờ toát ra từ trong đan điền khí hải…
Dương Kim Hồng nhíu chặt mày nói: “Hạt giống Thái Hư?!”
“Là hạt giống Thái Hư! Hạt giống Thái Hư!!” Bàn tay Dương Kim Hồng nắm lại, chiếc nhẫn ngọc trên tay vỡ nát, hoá thành bột mịn.
Lục Châu vung tay đánh ra một chưởng, Dương Kim Hồng lại phun máu bay ngược ra sau. Năm người kia nhanh chóng vọt ra đứng phía sau hắn tạo thành tấm đệm người.
Dương Kim Hồng che ngực, trong mắt hiện lên sát ý: “Lấy mạnh hiếp yếu?”
Lục Châu nhìn hắn: “Ngươi ngấp nghé hạt giống Thái Hư?”
“Ta không có!”
“Lão phu nói có thì là có.”
“Ngươi…”
Lục Châu cúi đầu nhìn bột phấn tản mát đầy đất. Hạt giống Thái Hư đã bị phát hiện, không thể để bọn hắn rời đi.
“Thái Hư ở chỗ nào?” Lục Châu hỏi.
Dương Kim Hồng thở hổn hển đứng dậy, dáng vẻ và khí sắc trở nên hoàn toàn khác trước: “Thế giới này ai cũng e ngại Thái Hư, nhưng lại đều muốn chạy tới đó. Người trong Thái Hư muốn chạy ra, người ngoài Thái Hư lại muốn chạy vào, ha ha ha.”
Dương Kim Hồng nói xong, bỗng chỉ tay lên trời: “…Ở trên đó.”
“Trên trời?”
Lục Châu nghi hoặc nhìn lên không trung rỗng tuếch. Có thấy cái bóng nào của Thái Hư đâu?
Dương Kim Hồng nói: “Người bình thường không nhìn thấy được Thái Hư, chỉ có Thái Hư chủ động tìm kiếm người khác, không ai có thể tìm thấy nó. Cho dù ta nói với ngươi Thái Hư ở trên trời, ngươi cũng không cách nào tìm được…”
Lục Châu hỏi: “Thái Hư vì sao lại rời khỏi bí ẩn chi địa?”
Dương Kim Hồng lộ vẻ kinh ngạc, không ngờ người này lại biết Thái Hư bắt nguồn từ bí ẩn chi địa.
“Ta cũng không rõ. Đại địa tách rời đã là chuyện hơn 100.000 năm trước.”
Lục Châu không tin lời hắn. “Thái Hư cao thủ nhiều như mây, chẳng lẽ không có Thánh nhân nào sống hơn 100.000 năm sao?”
Nói đến chuyện này, Dương Kim Hồng gật đầu:
“Đương nhiên là có, trong Thái Hư có ít nhất mười hai vị Thánh nhân, trong đó cũng có đại thánh nhân. Chỉ là bọn hắn sống ở trời nam đất bắc, chúng ta không phải muốn thấy là thấy được. Như lời ngươi nói, Thái Hư bắt nguồn từ bí ẩn chi địa, độ rộng lớn của nó còn vượt qua cả bí ẩn chi địa.”
Lục Châu rơi vào trầm tư.
Nếu lớn hơn cả bí ẩn chi địa thì lẽ ra phải rất dễ tìm mới đúng. Cửu liên cho đến nay vẫn không tìm được Thái Hư, chẳng lẽ nó được ẩn tàng trong một trận pháp thượng cổ cường đại nào đó?
Càng nghĩ càng thấy rất có khả năng này.
“Hạt giống Thái Hư thành thục sau mỗi 30.000 năm, nghe nói có được hạt giống tất thành Chí Tôn. Hiện nay thời gian đã trôi qua rất lâu, chẳng lẽ Thái Hư lớn như vậy lại không có một Chí Tôn nào?” Lục Châu hỏi.
Dương Kim Hồng cau mày nói: “Đương nhiên là có!”
Nói xong lời này, hắn lặng lẽ quan sát biểu tình của Lục Châu. Nghe được Thái Hư có mười hai vị Thánh nhân, còn có Chí Tôn, tin rằng bất kỳ người nào cũng sẽ cảm thấy kiêng kỵ.
Khi Lục Châu còn đang suy nghĩ, Trọng Minh Sơn đột nhiên rung động như xảy ra động đất.
Dương Kim Hồng đảo mắt, cau mày nói: “Rốt cuộc vẫn xảy ra.”
Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Xảy ra cái gì?”
“Các hạ đến Trọng Minh Sơn, hẳn đã nhìn thấy bộ dáng của nó. Trọng Minh Sơn còn có tên gọi khác là ‘vùng đất thất lạc’, là một góc rơi ra từ Thái Hư. Trọng Minh tộc tìm đến nơi này cư trú, đổi tên cho nó. Hiện tượng mất cân bằng tăng lên, đến cả Trọng Minh Sơn cũng không tránh khỏi.” Dương Kim Hồng nói.
Lục Châu cảm nhận được giữa thiên địa có một loại lực lượng vô hình kết nối toàn bộ đồ vật thành một khối. Cửu liên cũng vậy, Trọng Minh Sơn cũng vậy, dù là bí ẩn chi địa hay Thái Hư… cũng vốn là một thể.
Vậy thì… rốt cuộc lực lượng gì đang chi phối những thứ này?
Soạt ——
Nơi xa truyền đến tiếng sóng biển vỗ mạnh vào bờ. Từng đạo thanh âm trầm thấp của hải thú vang lên.
Chúng nó đang kéo tới.
Lục Châu trầm giọng nói: “Ai dám tự tiện di chuyển, lão phu lấy mạng kẻ đó.”
Hư ảnh Lục Châu loé lên, nhìn về phía Tư Vô Nhai và Giang Ái Kiếm trong địa cung. Hắn đẩy ra hai toà kim liên mang theo sinh cơ bay về phía Hoàng Thời Tiết và Lý Cẩm Y.
Dưới tác dụng thần kỳ của thần thông trị liệu, Hoàng Thời Tiết nhanh chóng khôi phục.
Lý Cẩm Y vốn đã thiêu đốt khí hải, nhưng được thần thông Thiên thư trị liệu, đan điền khí hải của nàng dần dần khôi phục trở lại như trước. Sinh cơ không chỉ chữa khỏi cho nàng mà còn du tẩu trong kỳ kinh bát mạch, có xu hướng muốn đột phá.
Lý Cẩm Y lập tức ngồi xếp bằng tại chỗ, bắt đầu tu hành.
Hoàng Thời Tiết khẽ gật đầu nói: “Đa tạ Cơ huynh.”
“Tiện tay mà thôi.”
Hiện tại chỉ cần chờ đợi hoán huyết chi thuật của Tư Vô Nhai hoàn thành.
Lục Châu không biết phải đợi bao lâu, điều hắn có thể làm lúc này chỉ là bảo vệ đám người, không để Tư Vô Nhai và Giang Ái Kiếm bị quấy nhiễu.
Hắn đứng chắp tay tại lối vào địa cung, tựa như một toà núi lớn ngăn trở mọi nguy hiểm. Trường bào trên người hắn ẩn hiện quang hoa, dung nhập với thiên địa.
Chương 1695
Đám người Dương Kim Hồng không dám động đậy, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ. Dương Kim Hồng liếc mắt nhìn xuống đống bột phấn dưới chân Lục Châu, lại nhìn lên không trung, sát ý trong mắt lại loé lên rồi biến mất.
Nửa canh giờ trôi qua.
“Ô —— ——”
Một con hải thú có sừng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Ngay sau đó, trong không trung xuất hiện một đàn hải thú và phi cầm. Bọn nó trông như những chiếc phi thuyền khổng lồ che khuất bầu trời, từ từ đến gần.
Dương Kim Hồng thấp giọng nói: “Đến rồi.”
“Ngươi gọi viện binh tới?” Lục Châu lạnh lùng nhìn hắn.
Dương Kim Hồng nâng hai ngón tay lên, phun ra một ngụm máu nói: “Đại Na Di Thuật!”
Quang hoa loé lên, sáu người xuất hiện cách đó một ngàn mét. Bọn hắn không dám lấy cứng chọi cứng với Lục Châu.
Dương Kim Hồng nói: “Đúng thì thế nào, ta đạp nát nhẫn ngọc chính là để truyền tín hiệu. Đáng tiếc khi ngươi biết rõ thì đã quá muộn!”
Lục Châu ngẩng đầu nhìn đám hải thú và phi cầm lít nha lít nhít trên không trung, không ngờ ở ngay chính giữa lại có một chiếc phi liễn độc đáo.
Thực lực tổng hợp đám hải thú còn mạnh hơn nhiều lúc ở Bồng Lai đảo.
“Các ngươi điều khiển hải thú?”
“Đây là chức trách của ngự thú sư. Không chỉ có lần này, nhiều lần hải thú tập kích nhân loại trong cửu liên cũng đều do ngự thú sư làm… Thời thế tạo anh hùng, nhân loại quá mức an nhàn sẽ không thể trưởng thành!” Dương Kim Hồng nói.
“Hừ.”
Lục Châu nhíu mày, cơn phẫn nộ vốn đã bị dập tắt nay bỗng hừng hực cháy lên!
“Hôm nay lão phu sẽ đại khai sát giới!”
Hai chân đạp mạnh, đại địa rung động. Lục Châu vọt về phía Dương Kim Hồng, thời gian đình chỉ!
Chỉ trong thời gian ba hơi thở, Lục Châu đã vọt tới trước mặt hắn, bàn tay đánh tới.
Trong lòng Dương Kim Hồng điên cuồng gào thét nhưng thân thể lại không thể nhúc nhích.
Oanh!
Dương Kim Hồng văng ra xa, đầu bị đánh thủng thành một lỗ, năm người còn lại đều bị trọng thương, máu tươi ứa ra.
[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.] (điều chỉnh lại điểm thưởng đánh giết Mệnh Cách của chân nhân)
[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 500 điểm công đức.] x 5 (điều chỉnh lại điểm thưởng đánh giết Mệnh Cách của cấp bên dưới chân nhân)
Tâm tình Lục Châu bây giờ rất phẫn nộ, chẳng buồn quan tâm có điểm công đức hay không. Hư ảnh liên tục loé lên.
Thời gian tĩnh chỉ đã dừng lại, Dương Kim Hồng gọi ra Tinh Bàn, bộc phát lực lượng Mệnh Cách xạ kích Lục Châu. Toàn bộ quang trụ đánh vào người hắn.
Quang mang trên người Lục Châu tựa như nước biển khiến lực lượng Mệnh Cách trôi tuột đi mất, tiếp tục đánh tới.
“Đây là đại chân nhân?” Dương Kim Hồng khó tin thốt lên.
Hoàng Thời Tiết và Lý Cẩm Y bị động tĩnh trên trời thu hút sự chú ý, bèn ngừng điều tức ngẩng đầu nhìn lên, bị một màn trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người!
Khi Lục Châu bay đến trước mặt Dương Kim Hồng, trong phi liễn trên không trung đột nhiên bộc phát ra một đạo quang trụ màu trắng sữa, điểm thêm một chút màu u lam.
“Lui!”
Lục Châu theo bản năng gọi ra Tinh Bàn đón đỡ. Một loại lực lượng tê dại quen thuộc càn quét toàn thân, Lục Châu lăng không bay ra sau, rơi xuống phía trước địa cung.
Sau đó trên trời lại truyền đến âm thanh: “Định!”
Lại một đạo quang trụ bắn xuống đất như đang truyền điện đi khắp tứ phương, ngay cả đám hải thú, Bạch Trạch, Dương Kim Hồng và năm tên thuộc hạ, Lý Cẩm Y và Hoàng Thời Tiết cũng bị giam cầm, ai nấy đều đứng yên bất động.
Chỉ có toà phi liễn kia không vội không chậm bay xuyên qua đám hải thú, dừng lại trên bầu trời địa cung.
Lục Châu nảy sinh một ý nghĩ, đây là Thánh nhân?
Lục Châu điều động lực lượng Thiên Tướng, kỳ kinh bát mạch khôi phục, nhưng rất nhanh sau đó dòng điện lại truyền tới khiến hắn không thể động đậy.
Trên phi liễn truyền ra một giọng nói lười biếng: “Dương chân nhân?”
Soạt.
Dương Kim Hồng có thể động. Hắn thở hồng hộc, kinh hỉ nói: “Tham kiến Nhạc thánh nhân.”
Trong phi liễn truyền ra âm thanh: “Không thể nói lung tung, ta còn chưa thành thánh. Thánh vật Ma Thần này đúng là dùng rất tốt.”
Dương Kim Hồng cười nói: “Chỉ là chuyện sớm muộn, ai cũng biết ngài sẽ thành thánh.”
“Ta thích nghe ngươi nói chuyện, rất dễ chịu.” Người trong phi liễn nói, “Có thánh vật Ma Thần trong tay, gặp phải thánh nhân khác ta cũng không sợ.”
Người vừa đến chính là chưởng quản ngự thú Nhạc Kỳ trong Thái Hư.
Dương Kim Hồng gật đầu: “Đó là đương nhiên, người này dù là đại chân nhân cũng bị người khống chế, hoàn toàn không thể động đậy.”
“Đại chân nhân?”
“Đúng vậy, nếu không ta đã không bóp nát nhẫn ngọc.” Nói xong Dương Kim Hồng quỳ xuống, “Cầu Nhạc chân nhân làm chủ cho Trọng Minh tộc. Người này giết Trọng Minh Điểu, lại giết ngự thú sư Dương Liên Sinh. Dương Liên Sinh đi theo ngài đã lâu, ngài hiểu hắn rõ nhất.”
Phi liễn trầm mặc.
Dương Kim Hồng tiếp tục nói: “Chúng ta phát hiện hạt giống Thái Hư…”
“Cái gì?!!”
Giọng nói vốn đang lười biếng bỗng trở nên kích động.
Dương Kim Hồng chỉ tay vào trong địa cung: “Ở trong đó.”
Nhạc Kỳ gật đầu: “Rất tốt.”
Dương Kim Hồng am hiểu rất rõ pháp tắc sinh tồn, lập tức nói: “Từ giờ trở đi, hạt giống Thái Hư này thuộc về ngài.”
Phi liễn im lặng ba giây, sau đó giọng nói truyền ra: “Giết hắn. Mọi hậu quả có ta gánh chịu.”
“Đa tạ!”
Hư ảnh Dương Kim Hồng loé lên, vọt về phía Lục Châu. Biểu tình trên mặt hắn dữ tợn, oán khí và phẫn nộ trong lòng rốt cuộc đều lộ ra ngoài mặt.
Đến trước mặt Lục Châu, hắn cắn răng nói: “Đại chân nhân thì sao chứ, ở trước mặt Thái Hư cũng chỉ là châu chấu đá xe. Vừa rồi ngươi đánh ta thế nào, bây giờ ta hoàn trả gấp mười lần!”
Chưởng ấn đánh về phía Lục Châu. Ầm! Lục Châu không nhúc nhích tí nào.
Dương Kim Hồng nhíu mày, trong lòng nghi hoặc, lại hung hăng đánh ra một chưởng.
Lục Châu vẫn vững như bàn thạch.
Dương Kim Hồng không tin tà, lại nhấc chưởng… đúng lúc này, Lục Châu bỗng mở miệng nói:
“Đánh đủ chưa?”
“A?”
“Đủ rồi thì nhận lấy cái chết.”
Bàn tay Lục Châu bắt lấy cổ tay Dương Kim Hồng, lực lượng Thiên Tướng bộc phát kéo mạnh ra sau.
Rắc ——
Xương tay Dương Kim Hồng gãy ra.
Phanh phanh phanh…
Lục Châu liên tục đánh ra trăm chưởng, toàn bộ đều đánh vào đan điền khí hải của Dương Kim Hồng.