Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1981 Giết thánh hung

Kiếm cương cường thế xuyên thủng yết hầu Đằng Xà, đâm xuyên qua gáy nó rồi bắn vọt lên bầu trời.

Phốc ——

Huyết vũ dừng lại. Đằng Xà bị trọng thương, máu tươi rơi xuống như thác đổ.

“Thành công rồi?!” Đám người kinh hãi tán thán.

Lúc này mọi người mới nhìn rõ khuôn mặt Đằng Xà. Toàn thân nó sần sùi như vỏ cây khô, hai mắt đen nhánh như hắc sắc minh châu, tứ trảo bắn ra hàn quang, thân hình dài mấy ngàn trượng từ từ phủ xuống đất.

Đằng Xà vẫn lạc.

Vụ khí từng bước tán đi, tầm nhìn càng lúc càng rõ ràng. Lục Châu tay cầm Vị Danh Kiếm, cương khí hoá thành chiếc ô che trên đầu ngăn trở máu tươi.

Thiên địa rốt cuộc trở nên yên tĩnh, chiến đấu kết thúc.

“Thủ đoạn thật tinh chuẩn.”

“Thì ra nó là Đằng Xà chứ không phải Ứng Long.”

“Yết hầu là bộ vị yếu ớt nhất của nó.”

Đương nhiên muốn đánh giết thánh hung cũng không đơn giản. Trước đó hai vị Chí Tôn đã vây đánh hồi lâu, lại đánh tan một trái tim của nó, khiến năng lực chống cự của nó yếu dần đi, nếu không một kiếm này không thể xuyên thủng yết hầu nó đơn giản như thế.

Lục Châu nâng kiếm lên. Xoẹt.

Vị Danh Kiếm tàn nhẫn chém phá bộ ngực Đằng Xà. Một viên Thiên Hồn Châu lóng lánh bay ra trôi về phía Lục Châu.

Lục Châu thu hồi Thiên Hồn Châu và Vị Danh Kiếm, thân ảnh loé lên rồi xuất hiện trước mặt đám người.

Huyền Dặc đế quân chắp tay nói: “Chúc mừng Lục các chủ đại thắng trở về!”

“Chúc mừng!”

“Không ngờ Huyền Dặc điện còn có cao thủ bậc này?” Đám người Thượng Chương điện tròn mắt tán thưởng.

Huyền Dặc đế quân hào hùng vạn trượng, nhân cơ hội chế nhạo một tiếng: “Tuy các bằng hữu Thượng Chương điện không phát huy được năng lực nhưng bản đế quân vẫn nhận phần tâm ý này. Trở về hãy nói với Thượng Chương Đại Đế đừng lo lắng, không có việc gì thì đừng chạy lung tung đến Huyền Dặc điện.”

Đạo đồng: “?”

Đám người Thượng Chương điện đương nhiên không hiểu thâm ý trong lời của Huyền Dặc đế quân.

Tuy lời này khiến bọn hắn không quá vui vẻ nhưng cũng không dám nói thêm gì, đành gật đầu đáp: “Đã vậy chúng ta xin cáo từ.”

Nói xong đám người Thượng Chương diện quay đầu rời đi.

Lê Xuân nhìn theo bóng lưng bọn hắn, nghi hoặc nói: “Lão đầu Thượng Chương sao lại phái người đến giúp chúng ta nhỉ? Vô sự hiến ân cần, không phải gian thì cũng trá, phải đề phòng một chút.”

Huyền Dặc đế quân nói: “Mặc kệ hắn có mục đích gì chúng ta cũng phải đề phòng cẩn thận.”

“Vâng.”

Đạo đồng: “. . .”

Lục Châu nói: “Đằng Xà đã bị lão phu xử lý, những thứ khác thuộc về các ngươi.”

Lời này ý là, Thiên Hồn Châu là của lão phu, đừng hòng có ai tranh giành.

Huyền Dặc đế quân gật đầu: “Đa tạ Lục các chủ. Các ngươi đi thu thập đi.”

Đám cao thủ Huyền Dặc điện bay về phía thi thể Đằng Xà. Tuy đã chết nhưng toàn thân nó vẫn là bảo vật.

Đạo đồng hỏi: “Trường bào của lão tiên sinh…”

“Chú ý thân phận của ngươi.” Huyền Dặc đế quân đi tới nhắc nhở.

Đạo đồng đành phải gật đầu: “Đế quân dạy phải.”

Huyền Dặc lão nhi, cho ngươi đắc ý một đoạn thời gian… Bản đế nhịn!

Huyền Dặc đế quân nói: “Lần này may nhờ có Lục các chủ xuất thủ, nếu không hậu quả khó mà lường được.”

“Đây chỉ là Đằng Xà, không phải Ứng Long, các ngươi bị nó lừa thôi.”

“Vì sao Đằng Xà lại xuất hiện ở Huyền Dặc điện?” Trương Hợp bay tới hỏi.

“Thiên U Khuyết trấn áp vũ khí của Ứng Long, có lẽ nó muốn đoạt vũ khí này để trở thành rồng chân chính, đúng là dã tâm không nhỏ.” Huyền Dặc đế quân nói.

Lê Xuân nói: “Vũ khí kia đã chìm vào Thiên U Khuyết không biết bao nhiêu năm, chỉ sợ không còn nữa, nó đúng là chấp nhất.”

“Vậy thì Ứng Long đã đi đâu?” Trương Hợp hỏi.

Đám người lắc đầu. Không ai biết câu trả lời.

“Nghe đồn Ứng Long vì thủ hộ đại địa nên thi triển lực lượng vô thượng, sau đó biến mất không thấy nữa. Chẳng ai biết nó đã đi đến nơi nào.” Huyền Dặc đế quân đáp.

“Việc này phải hỏi Thánh Điện hoặc là Đại Uyên Hiến.” Lê Xuân lắc đầu nói.

“Thánh hung đã bị xử lý, trở về thôi.”

“Vâng.”

. . .

Cùng lúc đó.

Trong Thánh Điện, Cán Cân Công Chính sau khi xao động một lúc đã trở nên yên tĩnh lại.

Hoa Chính Hồng quay đầu nhìn về phía Minh Tâm, chắp tay nói: “Điện chủ, đã ổn định. Nhìn phương hướng này có vẻ là bên phía Huyền Dặc điện xuất hiện thánh hung.”

Minh Tâm Đại Đế gật đầu nói: “Gần đây Huyền Dặc mới tấn thăng đại đế quân, có lẽ nên mời hắn đến Thánh Điện một lần.”

“Đại đế quân?”

“Với tu vi đó, hắn muốn giải quyết thánh hung bình thường cũng không thành vấn đề. Nếu tấn thăng lên thiên Chí Tôn, đạt tới cảnh giới đại đế thì có đủ năng lực để hỗ trợ cân bằng Thái Hư rồi.”

Hoa Chính Hồng gật đầu: “Điện chủ anh minh. Chỉ tiếc Chiên Mông Ô tổ quá không biết điều, lại mưu toan đánh phá ràng buộc, huỷ hoại cân bằng trong thiên địa.”

Minh Tâm Đại Đế hỏi: “Thất Sinh đâu?”

“Không rõ hắn đang bận cái gì, ta cảm thấy Điện chủ ngài cho hắn quá nhiều tự do.” Hoa Chính Hồng nói.

Minh Tâm Đại Đế không để ý tới đề nghị của Hoa Chính Hồng. “Bản đế muốn gặp hắn.”

“Vâng.”

Hoa Chính Hồng đành rời khỏi Thánh Điện. Vừa ra tới bên ngoài, giọng Minh Tâm Đại Đế lại truyền tới: “Gọi cả Chư Hồng Cộng.”

“Vâng.”

Khoảng nửa canh giờ sau, Hoa Chính Hồng, Thất Sinh và Chư Hồng Cộng từ bên ngoài đi vào Thánh Điện, cung kính hành lễ.

Thất Sinh trước tiên mở miệng: “Không biết Đại Đế bệ hạ gọi chúng ta đến là có việc gì phân phó?”

Minh Tâm Đại Đế đứng lên, ánh mắt nhìn lướt qua hai người rồi nói: “Theo lý thuyết, ngươi vốn là điện thủ Đồ Duy điện, chuyện của Đồ Duy điện bản đế không muốn nhúng tay. Nhưng ngươi lại rất có tài, bản đế gọi ngươi tới là có chuyện thương nghị.”

“Mời Đại Đế nói.”

Chư Hồng Cộng cũng cười hắc hắc: “Đại Đế bệ hạ, người một nhà không cần nói vòng vo, ngài có việc gì cứ phân phó, dù lên núi đao hay xuống biển lửa ta cũng nhất định hoàn thành cho bằng được.”

Minh Tâm Đại Đế gật đầu:

“Từ khi bản đế chưởng khống Thái Hư tới nay, thiên hạ thái bình, tu hành giới yên tĩnh phồn hoa. Hiện tượng mất cân bằng khiến thập đại Thiên Khải Chi Trụ xuất hiện ba động, Thánh Điện có lòng muốn duy trì thiên hạ nhưng lực bất tòng tâm, nay chỉ có thể dựa vào thập điện, mong chư vị đồng tâm hiệp lực bảo vệ Thái Hư.”
Chương 1982 Thẻ Đề Thăng thần thông

“Vị trí điện thủ không thích hợp bỏ trống thêm nữa, việc này giao cho ngươi phụ trách an bài. Bản đế hy vọng người giữ chức điện thủ đều là người có hạt giống Thái Hư.”

Thất Sinh không hề bất ngờ, khom người đáp: “Đó là đương nhiên.”

Tuy nói người người đều có cơ hội tranh đoạt vị trí điện thủ, mười hai đạo thánh Thái Hư cũng đều là nhân tài nổi bật, nhưng càng về sau này thì càng không so được với người nắm giữ hạt giống. Chỉ có Chí Tôn tương lai mới có thể ngồi vững trên vị trí điện thủ.

Hơn nữa, Thánh Điện muốn chưởng khống thập điện và cửu liên thì phải có đám thuộc hạ cường đại.

Nói theo một cách nào đó, Đồ Duy Đại Đế vẫn lạc cũng phù hợp với lợi ích của Thánh Điện, cho nên Minh Tâm Đại Đế mới đồng ý với Bạch Đế cho Thất Sinh trở thành điện thủ tân nhiệm. Trước mắt đến xem thì Thánh Điện rõ ràng đang càng lúc càng phát triển.

“Chuyện thứ hai.”

Minh Tâm thản nhiên nói, “Bản đế biết rõ giữa thập điện luôn bất hoà. Sau khi Đồ Duy Đại Đế quy thiên, không còn ai chiếu cố cho Đồ Duy điện. Ngươi làm việc bên ngoài cũng phải cẩn thận một chút.”

Chư Hồng Cộng không hiểu hỏi: “Đại Đế bệ hạ, Thất Sinh điện thủ làm việc theo lệnh ngài. Đối địch với hắn có khác nào đối địch với ngài đâu? Ai lại có lá gan lớn như vậy?”

Minh Tâm đáp: “Không đứng ở vị trí này thì không rõ nội tình, rất nhiều chuyện bản đế cũng thân bất do kỷ, ngươi có hiểu không?”

“Không hiểu.” Chư Hồng Cộng gãi đầu, “Ta chỉ hiểu một đạo lý, ai đụng đến ta, ta đấm gãy răng hắn.”

Hoa Chính Hồng ho khan: “Khụ khụ…”

Chư Hồng Cộng nhếch miệng cười: “Ta nói đùa thôi, phải lấy đức phục người, lấy lý lẽ để làm việc.”

Minh Tâm Đại Đế tiếp tục nói:

“Chuyện thứ ba, phía Huyền Dặc điện có ba động. Chư Hồng Cộng, bản đế phái ngươi đến đó điều tra nguyên do.”

“Huyền Dặc sao… thật là xa.” Chư Hồng Cộng buồn bực nói, “Trực tiếp bảo đám người Huyền Dặc điện báo cáo là được mà, tại sao phải đi tới đó?”

Hoa Chính Hồng đứng bên cạnh nói: “Rất nhiều chuyện phải tự mình đi xem mới biết thật giả.”

“Hiểu rồi, việc này cứ giao cho ta, đảm bảo sẽ hoàn thành thuận lợi.”

“Đi đi.” Minh Tâm Đại Đế vung tay áo nói.

Thất Sinh và Chư Hồng Cộng đồng thời rời khỏi Thánh Điện.

Đi ra một đoạn xa, Chư Hồng Cộng mới dừng lại nói với Thất Sinh: “Ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ làm đúng theo kế hoạch, không gây chuyện đâu.”

Thất Sinh gật đầu: “Có thể trở thành người đứng đầu thập điện hay không thì phải dựa vào cố gắng của các ngươi, ta chỉ đưa ra đề nghị thôi. Hơn nữa Thái Hư cũng không bình tĩnh như ngươi nghĩ đâu, khoảng thời gian này ngươi hành động có hơi khoe khoang.”

Chư Hồng Cộng lườm hắn một cái: “Bớt dùng loại khẩu khí này để giáo huấn ta.”

“Nhớ cho kỹ, phải lấy được toàn bộ Trấn Thiên Xử của Thiên Khải Chi Trụ. Nếu không ta chỉ có thể bảo vệ các ngươi được một lúc, không bảo vệ được một đời.” Thất Sinh lại căn dặn.

“Lại nữa.” Chư Hồng Cộng vừa phi hành vừa quay đầu lại nói, “Yên tâm đi… Ngươi và thất sư huynh ta đúng là giống nhau, thật sự cho rằng ta là đồ khờ sao?”

Ngay sau đó, thân ảnh hắn biến mất ở chân trời.

Thất Sinh gật đầu, xoay người rời đi.

. . .

Thái dương ngả về tây.

Trong đạo trường Huyền Dặc điện.

Lục Châu lấy Thiên Hồn Châu của Đằng Xà ra, băng lãnh khí tức tản ra tứ phía như ám dạ minh châu, ẩn chứa năng lượng cường đại.

Hiện tại Lục Châu đang đối mặt với một vấn đề, cho kim pháp thân hay lam pháp thân sử dụng đây?

Kim liên còn thiếu bốn viên Mệnh Cách Chi Tâm là đầy, nhưng lam liên lại thiếu quá nhiều, ảnh hưởng đến việc đề thăng thực lực. Huống hồ tu vi Lục Châu lại không dựa vào kim liên quá nhiều.

Nghĩ vậy, Lục Châu gọi ra lam pháp thân, khảm Thiên Hồn Châu của Đằng Xà vào liên toạ.

Két.

Toà lam liên giống như một vũng nước đọng hút lấy Thiên Hồn Châu. Bởi vì không có ý định sử dụng lại lần thứ hai nên Lục Châu không lấy Thiên Hồn Châu ra, chỉ quan sát quá trình.

Liên toạ lúc này giống như một chiếc gương chiếu rọi tinh hà mênh mông.

“Mệnh Cách có thể tuỳ ý di động?” Lục Châu kinh ngạc nghĩ.

Tự do chi thân có thể lý giải được, nhưng tự do đến mức di chuyển cả Mệnh Cách thì đúng là biến thái.

“Nếu lam pháp thân có thể tự do tách rời, vậy… có phải là bất tử không?”

Suy nghĩ lớn mật này khiến ánh mắt Lục Châu sáng lên. Vị Danh Kiếm xuất hiện trong tay, hắn cầm kiếm chĩa thẳng vào lam pháp thân.

“. . .”

Cảm giác như đang tự sát.

Suy nghĩ một chút, Lục Châu huơ nhẹ Vị Danh Kiếm về phía rìa liên toạ.

Xoẹt.

Lưỡi kiếm như chém vào mặt nước, toà lam liên cấp tốc khép kín lại, trở về hình dáng ban đầu.

“Việc này…”

Lục Châu lại huy kiếm lần nữa. Xoẹt!

Liên toạ xuất hiện một vết nứt nhưng rất nhanh đã khôi phục, toàn bộ quá trì chỉ mất một hơi thở.

Pháp thân bất diệt?

Lục Châu thu hồi Vị Danh, lòng bàn tay đẩy ra một chưởng. Quả nhiên pháp thân cảm nhận được áp lực, trên liên toạ xuất hiện một thủ ấn, nhưng rất nhanh sau đó lại khôi phục lại trạng thái hoàn mỹ ban đầu.

Sau mấy lần khảo sát, Lục Châu hiểu được lam pháp thân có thể tránh đi các loại tổn thương, nhưng khi đối mặt với quy tắc vẫn cảm thấy áp lực.

Mà đây mới chỉ là pháp thân bảy Mệnh Cách. Nếu đề thăng tới ba mươi sáu Mệnh Cách thì còn mạnh thế nào?

Ông ——

Liên toạ xoay tròn.

“Đến giai đoạn hai?” Lục Châu hài lòng gật đầu, trăm năm tu hành dưới vực sâu mang lại ích lợi không nhỏ, khiến hắn thuận lợi khai Mệnh Cách nhanh gấp mấy lần trước kia.

Lục Châu hài lòng nhắm mắt lại, tiếp tục tham ngộ thiên thư.

Mãi cho đến khi trời tối, Lục Châu nghe được tiếng Hệ thống nhắc nhở ——

[Ting — lĩnh hội Thiên thư Thiên Tự Quyển một trăm lần, thu hoạch được Thẻ Đề Thăng thần thông x 1.]

[Thẻ Đề Thăng: mỗi lần sử dụng có thể tăng đẳng cấp cho một loại thần thông Thiên thư.]

"Đề thăng thần thông?"

Cho tới nay, Lục Châu vẫn cho là thần thông sẽ tuỳ theo loại lực lượng Thiên thư mà đề thăng, không ngờ cũng có thể sử dụng thẻ đạo cụ.

Lục Châu chú ý thấy bên cạnh còn có một hàng ghi chú nhỏ:

[Thần thông đề thăng thành chân thần thông, mà chân thần thông sẽ được tăng cường khi lực lượng Thiên Đạo tăng lên.]
Chương 1983 Tăng năm Mệnh Cách

Ghi chú này tựa như một liều thuốc trợ tim. Lục Châu khẽ gật đầu, Thẻ Đề Thăng xuất hiện trong tay.

“Đề thăng thần thông nào đây?”

Trước mắt Lục Châu nắm giữ mười loại thần thông: Chúng Sinh Ngôn m, Pháp Diệt Tẫn Trí, thần thông trị liệu, thần thông thiên nhĩ, thần thông thiên nhãn, thần thông khứu giác, Vô Lượng Thần Ẩn, thần thông thôi diễn, thần thông đại na di.

Hiện tại lựa chọn nâng cấp loại nào cũng rất phiền não.

Hoặc là nghe được rõ hơn, nhìn được xa hơn, sóng âm mạnh hơn… Về phần Vô Lượng Thần Ẩn thì có lẽ sẽ tiến vào trạng thái ẩn náu cực hạn, thần thông thôi diễn có hiệu quả gì thì Lục Châu không dự đoán được.

“Thần thông đại na di?”

Hiện tại đại na di có thể di chuyển cách một ngàn mét khắp bốn phương tám hướng, rất có ích lợi trong chiến đấu. So với các loại thần thông trước, chỉ có đại na di là mang lại hiệu quả rõ ràng nhất.

Lựa chọn xong, Lục Châu bóp nát thẻ đạo cụ, mặc niệm một tiếng: “Đề thăng.”

Thẻ đạo cụ hoá thành từng điểm tinh quang bám vào người Lục Châu, trên không trung đạo trường hình thành một vòng xoáy, lực lượng cuồn cuộn truyền vào trong đạo trường.

Cảm nhận được năng lượng ba động mãnh liệt, đám người Trương Hợp bay ra khỏi đại điện, quan sát không trung đạo trường.

“Lục các chủ đây là đang tu luyện?”

Huyền Dặc đế quân gật đầu, thở dài nói: “Bản đế quân vốn tưởng rằng hắn chỉ mới sơ nhập Chí Tôn. Nhưng trải qua một trận chiến với Đằng Xà và tình huống bây giờ, bản đế quân mới biết mình đã đánh giá thấp hắn.”

Tuy biết thân phận Lục Châu nhưng Huyền Dặc đế quân vẫn cho rằng lão sư chưa trở lại trạng thái đỉnh phong nên mới lưu lại Huyền Dặc điện.

Trương Hợp kỳ quái nói: “Ta không hiểu lắm, vì sao Bạch Đế lại phái hắn đến đây?”

“Bạch Đế?” Huyền Dặc đế quân cau mày nhìn Trương Hợp.

Ý thức được mình nói sai, Trương Hợp vội đáp: “Ta… ta không cố ý nói ra thân phận của hắn, mong đế quân thứ tội. Kỳ thực ta đã sớm biết việc này.”

“Cho nên ngươi mới kính trọng hắn như vậy?”

Trương Hợp gật đầu: “Việc này là Lê Xuân nói cho ta biết. Chỉ là thái độ của đế quân đối với hắn khiến ta có hơi nghi hoặc. Dù là Bạch Đế đích thân tới ngài cũng không cần phải…”

Huyền Dặc đế quân nhướng mày: “Nói tiếp đi.”

“Không cần phải… nịnh nọt như thế.” Trương Hợp thấp giọng đáp.

Huyền Dặc đế quân uy nghiêm nói: “Bản đế quân làm việc còn tới lượt ngươi khoa tay múa chân?”

“Không dám! Ta chỉ nói ra suy nghĩ trong lòng mình, một lòng trung thành với Huyền Dặc điện, có nhật nguyệt chứng giám!”

Huyền Dặc đế quân nhìn lốc xoáy trên bầu trời đạo trường, ý vị thâm trường nói: “Rất nhiều chuyện không đơn giản như ngươi nghĩ đâu. Nhân tài như Lục các chủ xứng đáng để bản đế quân kính trọng.”

“Đế quân đại nhân nói đúng, ta hiểu.”

“Ngươi không hiểu.”

“Ta hiểu thật mà…”

“Cút.” Sắc mặt Huyền Dặc đế quân đen như đáy nồi.

“Vâng.” Trương Hợp đáp gọn gàng.

“Chờ đã.” Huyền Dặc đế quân bỗng gọi hắn lại.

“Mời đế quân phân phó.”

“Phong bế toàn bộ thông đạo đến Huyền Dặc, trong khoảng thời gian này không cho ai đến gần.” Huyền Dặc đế quân nói.

“Vâng.”

Chỉ có phong toả Huyền Dặc thì ngoại giới mới không dễ dàng cảm giác được ba động này.

Cho dù là Cán Cân Công Chính của Thánh Điện cũng không thể cảm ứng được quá rõ ràng. Tuỳ tiện lấy cớ để không mở thông đạo, người của Thánh Điện có tới cũng phải phi hành mất một đoạn thời gian.

Đây là nguyên nhân cho đến nay thập điện vẫn tồn tại được, bởi vì không gian quá lớn.

Một khắc đồng hồ sau, vòng xoáy biến mất, không trung lại trở nên yên tĩnh.

Huyền Dặc đế quân không đến đạo trường chào hỏi mà trở về Huyền Dặc điện.

. . .

Cùng lúc đó.

Lục Châu cảm nhận được thần thông biến hoá, bèn hít sâu một hơi.

Nhưng liên toạ vẫn đang xoay tròn sau khi hấp thu Thiên Hồn Châu nên Lục Châu chỉ có thể tiếp tục nhắm mắt lại tham ngộ Thiên thư.

Sáng hôm sau, mặt trời dâng lên chiếu rọi cả Thái Hư.

Bên tai truyền tới sóng chấn động khẽ khàng. Lục Châu mở mắt ra nhìn về phía liên toạ.

“Hả?”

Hắn cẩn thận quan sát, phát hiện có mười hai khu vực Mệnh Cách đang lưu chuyển, toả ra quang hoa lập loè.

“Mười hai Mệnh Cách?!”

Từ bảy Mệnh Cách trực tiếp đề thăng lên mười hai Mệnh Cách? Lục Châu mừng rỡ không thôi, đúng là kiếm lớn.

“Chân đại na di.”

Lục Châu thầm mặc niệm, thân hình lập tức tiêu thất trong đạo trường, sau đó xuất hiện trên không trung cách đó vạn mét.

Nếu chỉ để di chuyển thì dùng chân đại na di không có lời, quá hao phí lực lượng Thiên Tướng.

Nhưng nếu dùng trong chiến đấu thì có thể bộc phát ra năng lực cực lớn. Phải biết hung thú trong thế giới này đều là quái vật khổng lồ, nếu không có chân đại na di thì rất khó đánh thắng được đám hung thú cường đại như Côn Bằng.

Tiếp đó Lục Châu thử nghiệm lực lượng Tinh Bàn của lam pháp thân. Sau khi san bằng mấy ngọn núi thành bình địa, hắn mới hài lòng thu hồi Tinh Bàn.

Lục Châu trở về đạo trường, nhìn thấy đạo đồng đang đứng chờ ở bên ngoài cười nói:

“Không ngờ lão tiên sinh còn có trái tim trẻ thơ như vậy, cuồng loạn oanh tạc khắp nơi cảm giác thoải mái không?”

“Ngươi thấy rồi?”

“Chỉ cảm giác được mà thôi.” Đạo đồng nói.

“Mới có cảm ngộ, không khỏi ngứa tay một chút.”

Đạo đồng gật đầu cười: “Nếu có thể, chúng ta hãy cùng nhau luận đạo, có lẽ sẽ học tập được thêm rất nhiều.”

Hắn vừa dứt lời, cách đó không xa bỗng truyền tới thanh âm: “Luận cái gì mà luận, còn không mau giúp ta vác đồ?”

Theo tiếng kêu nhìn lại, đạo đồng thấy Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đang ôm một đống đồ vật, bèn lập tức chạy lại: “Đến ngay!”

“. . .”

Lục Châu cảm thán lắc đầu. Đường đường là Thượng Chương Đại Đế mà lại lưu lạc đến bước đường này, thật đáng buồn thay.

Đạo đồng đi tới bên cạnh hai nàng, dè dặt hỏi: “Các ngươi có tu vi cao thâm, vì sao không dùng cương khí ngự vật?”

“Ngươi không hiểu, chỉ có như vậy người ta mới cảm thấy vui vẻ.” Tiểu Diên Nhi cười nói, “Ngươi nhìn Hải Loa xem, mỗi ngày nàng đều dùng tay gảy đàn. Rõ ràng vẫn có thể dùng cương khí cách không đàn tấu, nhưng làm như vậy có gì thú vị đâu.”

Hải Loa gật đầu đồng ý: “Nói đúng lắm, dùng cương khí đàn tấu thì sẽ mất đi hoả hầu, tiếng đàn không có linh hồn.”

Đạo đồng cũng cảm khái nói: “Không ngờ hai vị cô nương lại có lĩnh ngộ tu hành sâu như thế.”
Chương 1984 Bắt heo rừng

“Cái gì mà lĩnh ngộ? Không hiểu nổi.” Tiểu Diên Nhi lườm hắn một cái, “Chúng ta đi.”

Đạo đồng: “. . .”

Hoá ra là do bản đế nghĩ nhiều rồi?

Hải Loa quay đầu nhìn đạo đồng, hiền lành nói: “Ngươi đừng tức giận, cửu sư tỷ là người rất tốt.”

“Không có việc gì.” Đạo đồng mỉm cười với nàng.

Ba người đi trên hành lang, từ từ khuất dạng. Lục Châu bất đắc dĩ lắc đầu.

Thôi, như vậy cũng tốt, có siêu cấp bảo tiêu cấp bậc Đại Đế ở bên cạnh, hắn không cần lo lắng cho sự an toàn của hai đồ đệ nữa.

. . .

Mười ngày sau.

Tại phía bắc cách Huyền Dặc điện khá xa.

Chư Hồng Cộng vừa phi hành vừa mắng mỏ: “Hay cho Huyền Dặc điện, lại dám phong bế toàn bộ thông đạo, cho là làm vậy sẽ ngăn được ta sao?”

Từ khi lĩnh mệnh đến Huyền Dặc điện điều tra, Chư Hồng Cộng không ngờ được Huyền Dặc lại dám đóng cửa phù văn thông đạo không cho ai tiến vào. Hắn đành phải phi hành liên tục mười ngày mới tới được đây.

“Cuối cùng cũng tới địa phận Huyền Dặc.”

Tiếp theo vẫn phải phi hành mấy ngày mới có thể tới được trung tâm Huyền Dặc điện. Chư Hồng Cộng dừng lại nghỉ ngơi một chốc rồi tiếp tục bay về phía trước.

Đúng lúc này, trên ngọn sơn phong phía xa có khoảng mười tu hành giả đang bay lướt tới.

“Đến chỗ ta?” Chư Hồng Cộng cảm thấy không đúng, lập tức quay đầu nhìn lại.

“Muộn rồi.” Phía sau lưng truyền tới thanh âm, ngay sau đó mười tên tu hành giả đã vây quanh Chư Hồng Cộng.

Một người trong đó trầm thấp nói: “Chờ ngươi mười ngày, rốt cuộc cũng xuất hiện.”

“Mười ngày?” Chư Hồng Cộng cau mày nói, “Lão tử không quen biết các ngươi.”

“Không sao, chúng ta quen ngươi là được.”

Hai mắt Chư Hồng Cộng sáng lên, vui vẻ hỏi: “Các ngươi có phải là fan hâm mộ của ta không? Chẳng trách… ta có thể hiểu được tâm tình của các ngươi nha.”

“. . .”

Người kia lừ mắt: “Ngươi nghĩ nhiều.”

Sau đó hắn lấy một bức tranh ra, so sánh một lần rồi gật đầu nói: “Đã xác nhận là người nắm giữ hạt giống Thái Hư. Bắt lấy hắn.”

“Vâng.”

Hơn mười người cấp tốc nhào về phía Chư Hồng Cộng.

Chư Hồng Cộng cả kinh nói: “Lớn mật! Các ngươi đã biết rõ thân phận của ta mà còn dám làm vậy? Mau mau cút đi!”

Lệ Ngân Quyền Sáo xuất hiện, cương khí bắn ra tứ tán.

Mười người kia chỉ dừng lại một chút, trong tay lại xuất hiện một sợi dây thừng toả quang hoa. Bọn hắn không chút kiêng kỵ cầm dây thừng vây lấy Chư Hồng Cộng.

“Tốt nhất là đừng phản kháng.” Thân ảnh tên thủ lĩnh loé lên, xuất hiện phía trên Chư Hồng Cộng, chưởng ấn đánh xuống.

Chư Hồng Cộng nâng quyền đánh lên không trung. Oanh!

Mười người lao vào triền đấu với Chư Hồng Cộng.

“Chà.” Tên thủ lĩnh khích lệ, “Không hổ là người nắm giữ hạt giống Thái Hư, còn có thể bộc phát ra lực lượng bậc này!”

“Chỉ mới bắt đầu thôi!” Chư Hồng Cộng thi triển Cửu Kiếp Lôi Cương, thân ảnh như con thoi xuyên toa giữa đám người.

Đám người lấy cứng đối cứng va chạm nhau liên tục nửa canh giờ nhưng vẫn không bắt được Chư Hồng Cộng.

Tên thủ lĩnh dừng lại lùi về sau trăm mét, tức giận nói: “Là tên nào cung cấp tình báo sai lệch?!”

Mấy người còn lại lắc đầu biểu thị không biết.

Chư Hồng Cộng cười ha hả nói: “Các ngươi thật sự cho rằng lão tử chỉ là phường giá áo túi cơm?”

“Tu vi ngươi không tệ, vì sao phải giả vờ làm đồ ngốc ở Thánh Điện?” Người kia hỏi.

“Giả vờ ông nội nhà ngươi! Tính cách lão tử vốn là như vậy nha!” Chư Hồng Cộng tức giận mắng, quyền cương bay nhanh, không gian bị xé rách.

“Lão đại, có nên rút lui không?”

“Làm việc theo kế hoạch, ngăn hắn lại!”

Mười người lại ùa lên lần nữa, trong tay cầm dây thừng phi loạn trên không trung. Mỗi khi không gian bị vặn vẹo, dây thừng đều có thể vuốt phẳng mặt không gian đó lại.

Lại thêm một canh giờ, Chư Hồng Cộng càng đánh càng hăng, song quyền bộc phát ra uy lực cực mạnh. “Ăn một quyền của lão tử!”

Phanh phanh phanh!

Từng người một bị đánh bay. Tên thủ lĩnh thấy không ổn lập tức hạ lệnh lui về sau, dáng vẻ phách lối hoàn toàn biến mất.

Chư Hồng Cộng cùng quyền cương vẫn dùng lực đánh tới. Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, thương khung nứt ra thành một khe nứt màu đen, từ trên trời giáng xuống một thân ảnh tách hai người sang hai phía.

Một đạo hắc mang đánh bay Chư Hồng Cộng.

“Cao thủ!” Chư Hồng Cộng âm thầm kinh hãi, “Lúc này phải học tứ sư huynh, chạy là thượng sách!”

Vù! Chư Hồng Cộng vội vàng lẩn trốn.

Tên thủ lĩnh không dám truy kích, chỉ nhìn về phía khe nứt hư không.

Một hư ảnh từ trong khe nứt bước ra, cẩm bào đen như mực rủ xuống, vương miện trên đầu khí thế bức người, mày kiếm mắt hổ, không nộ tự uy.

Tên thủ lĩnh khom người hành lễ: “Tham kiến bệ hạ.”

Hư ảnh liếc mắt nhìn về phía Chư Hồng Cộng đang đào vong, khẽ phất tay áo. Hắc mang bay ra đuổi theo Chư Hồng Cộng.

Chư Hồng Cộng vừa quay đầu lại đã giật nảy mình, vội vàng đạp mạnh chân, trong chớp mắt đã bay ra xa vạn mét.

Tu hành giả mặc cẩm bào đen nhìn ra phương xa: “Chỉ là đạo thánh sao có thể trốn khỏi tay bản đế?”

Hắn hoá thành lưu tinh đuổi theo. Chí Tôn dù sao cũng là Chí Tôn, cho dù là về phương diện nào cũng mạnh hơn Chư Hồng Cộng rất nhiều.

Chỉ sau mấy hơi thở, một toà hắc sắc pháp thân xuất hiện phía trên đầu Chư Hồng Cộng, ngạo thị thương khung.

Khi đạt tới cảnh giới Chí Tôn, độ cao của pháp thân thường không thể đo đếm. Khi khai ba mươi mốt Mệnh Cách, pháp thân đã cao 415 trượng, về sau mỗi khi thêm một Mệnh Cách lại gia tăng chiều cao khác nhau. Một toà pháp thân Chí Tôn thông thường thấp nhất cũng cao mấy ngàn trượng.

Chư Hồng Cộng ngẩng đầu nhìn lên, há mồm mắng: “Nhanh như vậy?!”

Hắn không chút do dự hạ thấp độ cao, chui tọt vào trong rừng, thân ảnh biến mất không thấy đâu nữa.

Ngươi to hả? Lão tử chơi trốn tìm với ngươi!

Tu hành giả mặc cẩm bào đen thu hồi pháp thân, quan sát đại địa. Lúc này mười tu hành giả kia đã đuổi kịp tới nơi.

“Xuống dưới lục soát.”

“Đại Đế bệ hạ, người này rất giảo hoạt, nếu tìm thấy có nên diệt trừ ngay tại chỗ không?”

“Không vội.” Hắn thản nhiên nói, trong ánh mắt bễ nghễ ẩn chứa một cỗ lãnh ý.

Đám thuộc hạ lập tức tản ra tứ phía, mở rộng lục thức ngũ giác để cảm ứng tung tích Chư Hồng Cộng.
Chương 1985 Thế giới không cân bằng

Mà lúc này tu hành giả mặc cẩm bào đen lại vươn tay ra, một đoàn quang mang dập dờn bắn ra tứ phía, càn quét trăm dặm không gian khiến đám phi cầm tẩu thú sợ hãi chạy tứ tán.

Tất cả vật thể có sự sống đều không thoát khỏi cảm giác của hắn. Sau đó, hắn mỉm cười nhàn nhạt nói: “Ra đây.”

Không ai đáp lời, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.

“Bản đế cho ngươi một cơ hội đầu hàng.”

Vẫn không người hồi đáp.

Tu hành giả mặc cẩm bào đen hừ lạnh một tiếng, pháp thân lại mở ra đỉnh thiên lập địa. Vô số đạo hắc mang như hồ điệp bắn ra bốn phương tám hướng.

“Mẹ nó…!”

Nơi xa, một hư ảnh từ trong vũng bùn vọt ra, tốc độ còn nhanh hơn heo rừng gấp trăm ngàn lần.

“Bắt hắn lại.” Mười tu hành giả lập tức đuổi theo.

Tu hành giả mặc cẩm bào đen lộ ra ý cười, nhìn theo bóng Chư Hồng Cộng đầy bùn đất bay về phương xa: “Cầm được thì buông được. Người này đúng là nhân tài.”

Không gian xuất hiện rung động và cảm giác bị xé rách, toà pháp thân lại hiện ra trên đầu Chư Hồng Cộng.

“Sao không chạy nữa đi?” Thanh âm uy nghiêm nói vọng xuống.

Chư Hồng Cộng ngẩng đầu, cắu bẳn nói: “Thật là đen nha!”

Vù.

Một đạo lôi kiếp hình thành trên bầu trời rồi đánh vào toà pháp thân nhưng lại chẳng khác gì đang gãi ngứa cho nó.

Hắc sắc pháp thân lại bắt đầu bắn ra hắc mang như hồ điệp.

Đúng lúc này, nơi xa truyền đến tiếng nói lăng lệ nhuốm vẻ tức giận: “Trấp Quang Kỷ, ngươi đang làm loạn gì ở Huyền Dặc vậy hả?”

Thanh âm kia từ nơi xa xôi truyền đến, vượt ngàn dặm núi non sông ngòi để rơi vào tai Hắc Đế.

Trấp Quang Kỷ thu hồi pháp thân, không gian trở nên yên tĩnh. Hắn nhìn về phía Huyền Dặc điện nói: “Bản đế tình cờ đi ngang qua, nhìn thấy một con heo rừng nên muốn bắt sống trở về, sao lại gọi là làm loạn.”

“Heo rừng?”

“Chúng ta vốn đều là tu hành giả, có thể ích cốc trong thời gian rất dài nhưng đương nhiên vẫn có ham muốn nếm mỹ thực nha. Từ lần cuối bản đế nhấm nháp mỹ vị nhân gian đã hơn ngàn năm, hiện tại gặp được một con heo rừng tráng kiện như vậy, sao có thể không động tâm?” Trấp Quang Kỷ thản nhiên nói.

“Ngươi đúng là có thú vui tao nhã. Xin hỏi đã bắt được con heo rừng kia chưa?”

Trấp Quang Kỷ lắc đầu nói: “Hình như nó trốn vào Huyền Dặc điện của ngươi rồi.”

Ông ——

Huyền Dặc đế quân xuất hiện trên không trung cách đó ngàn mét, chắp tay nói với Hắc Đế: “Ngươi chạy một quãng đường xa như vậy đến Huyền Dặc chỉ để bắt một con heo rừng?”

“Heo rừng là tiện tay bắt mà thôi. Bản đế tới đây chủ yếu vì muốn bái phỏng Huyền Dặc điện một lần.” Trấp Quang Kỷ đáp.

“Bái phỏng?”

“Không chào đón bản đế sao?” Trấp Quang Kỷ cười nhạt khiến người ta cảm giác được tâm cơ hắn rất sâu.

“Không phải bản đế quân không chào đón ngươi, mà là đoạn thời gian này Huyền Dặc xảy ra nhiều việc, không tiện tiếp đãi khách quý.”

“Đây không phải là vấn đề, bản đế chỉ muốn đến ngồi một lát.” Hư ảnh Trấp Quang Kỷ loé lên, xuất hiện trước Huyền Dặc điện.

Sau lưng hắn, mười tên tu hành giả cũng cấp tốc bay lướt tới.

Hắc Đế quan sát Huyền Dặc đế quân rồi nói: “Không ngờ ngươi đã tấn thăng đại đế quân… Thật đáng mừng.”

“So sánh với các vị Đại Đế thì vẫn còn kém xa lắm.”

“Vẫn mạnh hơn đám thập điện không có Điện chủ.” Trấp Quang Kỷ đột nhiên nói một câu khiến người ta không kịp đề phòng.

Huyền Dặc đế quân nhíu mày.

Thập điện đương nhiên là có mười vị Điện chủ. Nhưng đáng tiếc là bốn vị Điện chủ đã vẫn lạc từ một trăm ngàn năm trước sau cuộc chiến với Ma Thần, ngoài ra Đồ Duy Đại Đế cũng đã hôi phi yên diệt từ trăm năm trước.

Trấp Quang Kỷ lại nói: “Bản đế không có ý trào phúng, chỉ là cảm thấy muốn sống sót trong Thái Hư thật là khó khăn.”

“Không còn cách nào khác, vì cân bằng trong thiên hạ thôi. Đây cũng là sứ mệnh của Huyền Dặc điện.”

“Cân bằng?” Trấp Quang Kỷ cười ha hả nói, “Thế giới cực độ không cân bằng này mà cũng dám tự xưng là cân bằng? Thập điện chỉ còn có năm vị Điện chủ, Minh Tâm muốn đưa người mới lên thượng vị, lại ném bỏ bốn vị Đại Đế ra khỏi Thái Hư, đây gọi là cân bằng?”

Hắc Đế chỉ cây dâu mắng cây hoè, ngấm ngầm hại người, Huyền Dặc đế quân đương nhiên nghe không hiểu.

“Tâm lý ngươi bất ổn hả?” Huyền Dặc đế quân hỏi.

Trấp Quang Kỷ nhìn hắn bằng ánh mắt thâm thuý: “Đều là người thông minh, nói chuyện thẳng thắng đi đừng quanh co lòng vòng làm gì. Bản đế chỉ hỏi ngươi một câu, thân là chủ nhân Huyền Dặc điện, ngươi thật cho rằng toàn bộ thiên hạ này đang cân bằng sao?”

“Hay nói đúng hơn, có công bằng sao?”

Huyền Dặc đế quân trầm giọng đáp: “Trên đời này không có tuyệt đối công bằng. Dù gì ngươi cũng là Đại Đế một phương, chẳng lẽ đạo lý này cũng không hiểu rõ?”

“Cho tới bây giờ bản đế cũng không hề đòi hỏi công bằng tuyệt đối.” Trấp Quang Kỷ cao giọng nói.

Huyền Dặc đế quân kềm chế cảm xúc, bình tĩnh cười nói: “Lập trường khác biệt, không có gì để nói.”

“Cho nên… ngươi vẫn cam tâm tình nguyện bán mạng cho Minh Tâm?” Trấp Quang Kỷ hỏi.

Huyền Dặc đế quân hừ lạnh: “Ta bán mạng cho Huyền Dặc, ta bán mạng cho vô số dân chúng nơi này!”

“Nói thật hay!”

Trấp Quang Kỷ đi về phía trước, khí thế trên người càng lúc càng cường thịnh. “Nếu như Thái Hư muốn hy sinh cả Huyền Dặc để đảm bảo cân bằng thì… ngươi nguyện ý sao?”

Huyền Dặc đế quân lắc đầu đáp: “Đương nhiên không nguyện ý.”

“Vậy ngươi còn to tiếng ở đây cái gì?”

“Bản đế quân không cho rằng mình là kẻ đại nghĩa!”

“Huyền Dặc và Chiêu Dương ở phía bắc, Nhu Triệu và Cường Ngữ ở phía nam… bốn phương tạo thành thế cân bằng, bất kỳ bên nào xảy ra chuyện cũng sẽ khiến thiên địa rung chuyển.”

Hắc Đế dừng lại một chút, nhìn lên bầu trời trong xanh vạn dặm mà nói, “Thiên Khải Chi Trụ Đôn Tang đã sập… Những trụ khác còn chống được bao lâu?”

Huyền Dặc đế quân không quá thích chủ đề trời sập, bèn nói: “Ngươi đã không còn ở Thái Hư, cho dù trời sập thì cũng liên quan gì đến ngươi?”

Hắc Đế lắc đầu: “Bản đế tuy đã rời đi nhưng sâu trong lòng vẫn luôn hy vọng Thái Hư có thể trở nên ngày càng tốt đẹp. Nếu Thái Hư sập, bản đế sẽ không còn nhà để về.”

Huyền Dặc đế quân cẩn thận quan sát Hắc Đế. Thấy biểu tình hắn nghiêm túc không có vẻ gì là đang đùa giỡn, bèn nói: “Ngươi còn định trở lại Thái Hư?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK