Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 646 Vô đề

Minh Thế Nhân gật đầu. “Vậy thì để lão Hoàng đi chi viện huynh ấy vậy… Hoàng đảo chủ và huynh ấy có quan hệ tốt, hẳn là ông ta đã nghỉ ngơi ổn thoả, cả ngày ở lì nơi đây cũng chẳng để làm gì…”

Khụ khụ.

Sau lưng chợt truyền đến một giọng nói già nua. “Cơ huynh!”

Hoàng Thời Tiết vẫn thản nhiên như thường đi vào Đông Các.

Tình thế này thật xấu hổ nha. Cổ nhân nói hoạ từ miệng mà ra không sai chút nào. Nhưng ngoài mặt Minh Thế Nhân vẫn điềm nhiên như không. “Tham kiến Hoàng đảo chủ.”

“Khách khí.”

Lục Châu nhìn về phía Hoàng Thời Tiết. “Hoàng đảo chủ nghỉ ngơi thế nào rồi?”

“Đa tạ Cơ huynh thịnh tình khoản đãi.” Hoàng Thời Tiết đáp. “Nghe nói Vu giáo chủ đang tiến đánh Duyện Châu, nếu Cơ huynh không ngại thì ta đi xem một chút, có được không?”

Hoàng Thời Tiết nguyện ý đi thì không còn gì bằng, nhưng chỉ có một mình hắn thì thế lực hơi đơn bạc.

Đánh cửu châu có lẽ không cần bát diệp, nhưng nay U Minh Giáo đã sắp bao vây Thần Đô, hoàng thất không thể nào tiếp tục ngồi nhìn mặc kệ.

Lục Châu trầm ngâm một lát rồi nói: “Có lẽ không cần đâu.”

“Xin Cơ huynh chỉ giáo?”

“Lão phu tin tưởng vào năng lực của Vu Chính Hải.” Lục Châu nói.

“Ta không có ý chất vấn năng lực của Vu giáo chủ… Chỉ là…”

Không đợi Hoàng Thời Tiết nói xong, Lục Châu đã xoay người đi. “Việc này hai ngày sau bàn lại.”

. . .

Hai ngày sau.

Lục Châu cảm giác lực lượng phi phàm đã lĩnh hội được hơn phân nửa, độ chứa đầy tương đương với trước khi mở ra Địa Tự Quyển.

Năm tháng nay Lục Châu chủ yếu chỉ lĩnh hội Địa Thư, việc tu hành không có tiến bộ, cũng may hắn còn có hơn trăm ngàn điểm công đức tương đương với tích luỹ hai phần Kim Liên Khai Diệp, tốc độ này xem như không tệ.

Lục Châu đứng dậy vận động gân cốt rồi đi đến bên bàn xem bản đồ da dê cổ. Thấy vẫn không có khu vực nào mới xuất hiện, Lục Châu rời khỏi phòng, đi ra ngoài sân hoạt động thân thể.

Đúng lúc này, Minh Thế Nhân bước vào Đông Các, khom người bẩm báo:

“Sư phụ, thất sư đệ gửi phi thư, Bắc Đẩu Thư Viện và Thiên Hành Thư Viện đã xuất phát.”

Lục Châu cau mày nói: “Lưu Thương dựa vào đâu mà dám xem thường lão phu?”

Xem thường Vu Chính Hải chính là đang xem thường Ma Thiên Các.

“Sư phụ, Lưu Qua có thể lấy ra kiếm siêu thiên giai như Lăng Hư, có khi vị cao nhân cửu diệp kia vẫn còn đang ở trong cung cũng nên.” Minh Thế Nhân thuận miệng đoán.

Trong lòng Lục Châu khẽ động. “Ngươi nói cái gì?”

Minh Thế Nhân lập tức quỳ xuống nói: “Sư phụ là đương kim đệ nhất cửu diệp, cho dù là cao nhân nào đứng trước mặt người cũng chỉ có thể bị người dùng một bàn tay đánh chết.”

Lục Châu đưa tay ngăn lại, chậm rãi nói: “Lặp lại lời ngươi vừa nói một lần nữa.”

“Sư phụ là đương kim đệ nhất cửu diệp…”

“Câu trước đó.” Lục Châu nhíu mày.

Bình thường thông minh lanh lẹ lắm mà, sao bây giờ lại thấy hắn ngơ thế không biết?

“Lưu Qua có thể lấy ra kiếm siêu thiên giai như Lăng Hư, có khi vị cao nhân cửu diệp kia vẫn còn đang ở trong cung cũng nên…”

Lời này đúng là đã nhắc nhở Lục Châu. Không thể loại trừ khả năng này.

Bộ khôi giáp, quyển điển tịch, cỗ quan tài, Lăng Hư kiếm, bảo rương chứa chỉ phù màu đỏ… những thứ này đều đến từ trong cung!

Lưu Qua đã từng nói vị cao nhân cửu diệp kia từng đến Thần Đô.

Ngoài ra Lục Châu còn quên mất một sự thật —— đã bước vào thời đại trảm kim liên lâu như vậy, ai dám cam đoan không có người trùng tu đến bát diệp, thậm chí là cửu diệp?

Tựa như lúc trước khi trò chơi mới vừa Open Beta, cho dù Lục Châu có cày cấp ngày đêm thế nào thì luôn có mấy thằng súc sinh chưa được mấy ngày đã max cấp.

Từ khi bước vào thời đại trảm kim liên, khả năng này càng lúc càng lớn.

“Thông báo với Hoàng Thời Tiết, bảo hắn cùng lão phu đi một chuyến.” Lục Châu nói.

Minh Thế Nhân nghe vậy cả kinh. “Sư phụ muốn giúp đại sư huynh đánh Duyện Châu?”

“Không.” Lục Châu xua xua tay. “Lão phu chỉ đi ngang qua.”

“Đồ nhi minh bạch.” Minh Thế Nhân vội vàng xoay người rời đi.

Lục Châu sao có thể cho phép hai đại thư viện hay các thế lực khác đứng sau lưng ám toán đồ đệ hắn?

Trưa hôm đó, khi mặt trời đã lên cao ba sào.

Xuyên Vân phi liễn chậm rãi rời khỏi bình chướng Kim Đình Sơn bay về phía thành Duyện Châu.

Lần này Lục Châu chỉ mang theo Minh Thế Nhân và Hoàng Thời Tiết, cộng thêm ba tên tù binh của Thái Hư Học Cung.

Hiện tại mọi người đều đang cấp tốc tu hành, ở lại Ma Thiên Các sẽ an toàn hơn. Hơn nữa những người này có đi cũng không giúp ích được gì.

Trên phi liễn, Lục Châu chắp tay sau lưng quan sát ba tên tù binh đang quỳ gối dưới đất.

Chu Ôn Lương, Vương Kiệm Nhượng và Trương Cung đang run lẩy bẩy không dám động đậy. Khoảng thời gian này bọn hắn bị nhốt ở Ma Thiên Các, thường xuyên sợ hãi ăn không ngon ngủ không yên, mỗi ngày đều có ma đầu đến trêu chọc khiến bọn hắn vô cùng khó chịu.

Minh Thế Nhân cầm lái phi liễn, quay đầu kỳ quái hỏi: “Sư phụ, người mang theo ba tên phế vật này làm gì?”

Không đợi Lục Châu mở miệng, Hoàng Thời Tiết đã cười đáp: “Thái Hư Học Cung luôn có quan hệ gần gũi với hoàng thất, cũng giao hảo với hai đại thư viện.”

Lục Châu lạnh nhạt nhìn ba người, thản nhiên hỏi: “Muốn sống không?”

Chu Ôn Lương vội vàng cúi người đáp: “Muốn muốn muốn…”

Chỉ có đồ đần mới không muốn sống!

“Vậy bản toạ cho các ngươi một cơ hội.”

Lục Châu thoáng dừng lại một chút rồi nói tiếp. “Hai đại thư viện đang khởi hành đến Duyện Châu, bản toạ muốn gặp mặt hai đại Viện trưởng… Nếu làm tốt việc này sẽ tha tội chết cho các ngươi.”

Chu Ôn Lương lập tức đồng ý. “Xin Các chủ yên tâm, vãn bối nhất định sẽ làm tốt việc này. Vãn bối lập tức gửi phi thư cho bọn hắn!”

. . .

Nửa ngày sau, Xuyên Vân phi liễn xuất hiện trên một ngọn núi cách Duyện Châu vài dặm về phía tây.

Phi liễn hạ xuống. Lục Châu ngồi trên phi liễn quan sát thành Duyện Châu nhưng chỉ có thể nhìn thấy hình dáng đại khái chứ không rõ ràng.

Chu Ôn Lương thấp giọng nói: “Cơ tiền bối, ta… ta đã liên hệ được với Bắc Đẩu Thư Viện.”

“Tốt.” Lục Châu không nhìn tới hắn.
Chương 647 Vô đề

Hoàng Thời Tiết nói: “Với tính tình của Vu giáo chủ thì e là đã sớm tới Duyện Châu, bây giờ Duyện Châu vẫn rất yên tĩnh, xem ra là có chút kiêng kỵ.”

Có hai đại thư viện đe doạ, lại thêm Ngụy Trác Ngôn dễ dàng đánh úp tới thì Vu Chính Hải sao có thể không thận trọng? Hắn vốn chẳng phải kẻ ngu.

Một lát sau, từ xa có một đám tu hành giả mặc bạch y lướt đến với tốc độ cực nhanh, khí thế ngất trời tạo thành hình phương trận gồm khoảng ngàn tên.

“Sư phụ, bọn hắn đến rồi!” Minh Thế Nhân nhảy ra khỏi phi liễn, đứng trên đỉnh núi, vẻ mặt hưng phấn dị thường. “Sư phụ, người mau gọi ra pháp thân cửu diệp giết sạch bọn hắn đi, đại sư huynh sẽ không xảy ra chuyện nữa.”

“. . .”

Lục Châu cau mày nói: “Chớ có hồ ngôn loạn ngữ… vi sư nào phải loại người tạo sát nghiệt lung tung.”

“Đồ nhi nhất thời lỡ miệng! Xin sư phụ thứ tội…” Minh Thế Nhân vội vàng nói. “Sư phụ là người có đức độ, phân rõ phải trái.”

Hoàng Thời Tiết cũng chắp tay nói: “Chuyện khác không dám nói nhưng việc Cơ huynh lòng mang thiên hạ là thật. Những người Cơ huynh giết đều đáng chết. Nếu Cơ huynh là ma vậy Bồng Lai đảo ta nguyện đi theo Ma Thiên Các bước vào ma đạo.”

Lời này vừa nói ra, ba người Chu Ôn Lương đều run rẩy lảo đảo.

Ngay cả Bồng Lai Môn cũng ủng hộ Ma Thiên Các, có thể biết mị lực của Ma Thiên Các lớn đến bậc nào.

Nay Ma Thiên Các như mặt trời ban trưa, có một lượng lớn người hâm mộ cũng không có gì lạ.

Lúc này, hơn ngàn tên tu hành giả mặc bạch y đã tới gần, đội hình dần dần hạ xuống, lăng không lơ lửng.

Chu Ôn Lương thấp giọng nói: “Cơ tiền bối, ta… ta đi chào hỏi bọn hắn.”

“Đi đi.” Lục Châu vung tay áo, không sợ Chu Ôn Lương làm phản.

Muốn giết Chu Ôn Lương, Lục Châu có trăm ngàn loại thủ đoạn. Nếu Chu Ôn Lương là người thông minh thì chắc chắn sẽ không dám làm ra loại chuyện não tàn thế này.

Chu Ôn Lương điểm nhẹ mũi chân bay lên không trung. “Chu Ôn Lương của Thái Hư Học Cung tham kiến các vị.”

Âm thanh truyền đi, hơn ngàn tên đệ tử Bắc Đẩu Thư Viện đều bay tới, đội hình cực kỳ nghiêm chỉnh.

Người bay dẫn đầu chính là Viện trưởng Bắc Đẩu Thư Viện Chu Hữu Tài.

“Chu Ôn Lương, ngươi đúng là đang ở đây. Tổ sư gia Lận Tín của Thái Hư Học Cung trước nay vẫn luôn giao hảo với Bắc Đẩu Thư Viện. Nay đại đệ tử Vu Chính Hải của Ma Thiên Các đang giảo lộng phong vân, chúng ta nên liên hợp cùng Thần Đô để đánh hạ Ma Thiên Các.” Chu Hữu Tài nói.

“Chuyện này…” Chu Ôn Lương khóc không ra nước mắt.

Đừng nói tới chuyện liên hợp, nay Thái Hư Học Cung không còn chưởng môn, không còn tổ sư gia, không còn tầng bình chướng, hạch tâm đệ tử cũng bỏ chạy mất dép, Thái Hư Học Cung dựa vào cái gì để đánh Ma Thiên Các đây?

Dù hắn có là nhị trưởng lão cũng cảm thấy hữu tâm vô lực. Chu Ôn Lương lắc đầu, không nói quanh co lòng vòng nữa.

“Tiền bối, ngài nhìn bên này…”

Chu Hữu Tài nhìn theo hướng tay Chu Ôn Lương chỉ về phía ngọn núi, nơi đó lộ ra một nửa Xuyên Vân phi liễn.

Trên ngọn núi có một người đang đứng trên tảng đá lớn vẫy tay với Chu Hữu Tài: “Xin chào Chu viện trưởng, chúng ta lại gặp mặt rồi!”

Chu Hữu Tài cau mày nói: “Người đó là ai?”

“Tứ tiên sinh Ma Thiên Các, Minh Thế Nhân.” Chu Ôn Lương giới thiệu.

Chu Hữu Tài lập tức trừng to mắt. “Thì ra là tứ ma đầu Ma Thiên Các… Người đâu!”

“Có đệ tử!”

“Mau đến bắt hắn lại, phải bắt sống! Có hắn chúng ta có thể đàm phán với Vu Chính Hải! Chu Ôn Lương, ngươi làm không tệ, Thái Hư Học Cung tuy không còn được như trước nhưng chỉ cần có ta ở đây thì sẽ không ai dám bắt nạt Thái Hư Học Cung của ngươi.”

Chu Ôn Lương: “. . .”

Đầu óc cỡ này sao ngươi lên làm Viện trưởng được vậy hả?!

Chu Ôn Lương khóc không thành tiếng, vội vàng bay đến bên cạnh Chu viện trưởng, thấp giọng nói: “Viện, viện trưởng… Cơ, Cơ tiền bối… cũng, cũng đang ở đây.”

Nửa câu sau tiếng nhỏ như muỗi kêu, gần như không thể nghe thấy.

Hai mắt Chu Hữu Tài trợn trắng, toàn thân giật bắn. “Ngươi ——”

Chỗ dựa của Thần Đô chính là Thập Tuyệt Trận, là hoàng thất. Ở nơi cách xa Thần Đô, muốn giao thủ với U Minh Giáo thì vẫn được, nhưng hoàn toàn không có tư cách đấu với Cơ lão ma!

Lúc này, một đạo âm thanh trầm thấp truyền đến.

“Chu viện trưởng, sao không lại đây gặp mặt lão phu một lần?”

Trong lòng Chu Hữu Tài nặng như đeo đá, thần kinh căng thẳng như lâm đại địch. Đám đệ tử trẻ tuổi nhiệt huyết phương cương của Bắc Đẩu Thư Viện đang bay tới bắt Minh Thế Nhân đều hoảng hốt lùi về sau.

“Thật sự là Cơ lão ma!”

“Mau lui lại!”

“Ta sợ lắm… ta, ta, ta không xong, không xong rồi…” Một tên đệ tử vô cùng sợ hãi, sợ đến mức không thể tiếp tục khống chế nguyên khí, lập tức rơi thẳng từ trên không xuống.

Chu Hữu Tài quay đầu trừng mắt nhìn đám đệ tử, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. “Không ngờ Bắc Đẩu Thư Viện ta lại có người hèn yếu như vậy, thật là nhục nhã!”

Minh Thế Nhân đứng trên tảng đá lớn tiếp tục gọi: “Chu viện trưởng, mau lại đây, gia sư đang chờ ngươi đó…”

“. . .”

Hơn ngàn tên đệ tử Bắc Đẩu Thư Viện đều không dám nhúc nhích.

Chu Ôn Lương thấp giọng nói: “Xin lỗi Chu viện trưởng, ngoài mặt có lẽ ngài cho rằng ta dẫn ngài nhảy vào hố lửa, nhưng kỳ thật ngài hãy suy nghĩ một chút, nếu lúc này ngài đến Duyện Châu chi viện bị Cơ tiền bối làm ngư ông đắc lợi, đến lúc đó ngài chống lại cửu diệp nổi sao?”

Trái tim Chu Hữu Tài run lên. Tuy hắn không muốn nghĩ như thế nhưng đúng là… lời Chu Ôn Lương nói không sai.

Chu Hữu Tài quay đầu lại nói: “Đệ tử Bắc Đẩu Thư Viện nghe lệnh!”

“Có đệ tử.”

“Toàn bộ các ngươi đều ở đây chờ, không có mệnh lệnh của ta, không ai được phép nhúc nhích.”

“Đệ tử tuân mệnh!”

Chu Hữu Tài đạp không bay tới nơi Minh Thế Nhân đang đứng, Chu Ôn Lương cũng theo sát phía sau.

Cảnh trí trên đỉnh núi vô cùng tươi đẹp, dưới bóng râm của một cây đại thụ có hai vị lão giả đang ngồi trên ghế chuyện trò vui vẻ, xung quanh thềm nắng lá rơi đầy.

Chu Hữu Tài vừa nhìn thấy hai vị lão nhân, lập tức mở to hai mắt hít sâu một hơi rồi quay đầu…

“Nếu ngươi dám đi, ngày khác Bắc Đẩu Thư Viện ắt sẽ gặp tai hoạ ngập đầu.” Thanh âm Lục Châu trầm thấp mà mạnh mẽ.
Chương 648 Vô đề

Toàn thân Chu Hữu Tài run lên, bước chân không khỏi dừng lại.

Thế cục ở Thần Đô không rõ. Hoàng đế bệ hạ vẫn luôn lợi dụng Bắc Đẩu Thư Viện để luyện chế Khai Diệp Đan, không mảy may quan tâm đến việc triều chính.

Ma Thiên Các như mặt trời ban trưa, U Minh Giáo trở thành thiên hạ đệ nhất ma giáo. Nếu Thần Đô thật sự thất bại… vậy sau này Bắc Đẩu Thư Viện làm sao mà sống?

“Chu viện trưởng yên tâm đi, gia sư không phải là người lạm sát kẻ vô tội. Nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời thì người giết ngươi làm gì? Nhưng nếu ngươi không biết điều, vậy thì giết ngươi cũng không oan.” Minh Thế Nhân nói.

Chu Hữu Tài bất đắc dĩ thở dài rồi xoay người đi đến trước mặt hai vị lão giả.

Lục Châu vung tay áo nói: “Ban toạ.”

Minh Thế Nhân nhảy lên phi liễn rồi xách xuống một chiếc ghế.

Hoàng Thời Tiết chắp tay nói: “Hoàng Thời Tiết của Bồng Lai đảo tham kiến Chu viện trưởng, nghe danh Chu viện trưởng đã lâu.”

“Thì ra là Hoàng đảo chủ.” Chu Hữu Tài câu nệ ngồi xuống.

Lục Châu nhìn về phía hơn ngàn tên đệ tử Bắc Đẩu Thư Viện đang lăng không lơ lửng đằng xa, thản nhiên nói:

“Lão phu luôn phân rõ phải trái, từ trước đến nay không lạm sát kẻ vô tội. Đương nhiên… đối với địch nhân lão phu cũng chưa từng nương tay.”

Lời này khiến trái tim Chu Hữu Tài run lên.

“Cơ tiền bối muốn nhúng tay vào chuyện ở Duyện Châu?” Chu Hữu Tài dè dặt hỏi.

“Lão phu không rảnh, chỉ là trùng hợp đi ngang qua đây. Tuy Vu Chính Hải phản bội sư môn nhưng dù sao hắn cũng là đồ đệ của lão phu. Lão phu muốn xem xem hắn có bản lãnh đánh hạ được Duyện Châu hay không.”

Chu Hữu Tài: “? ? ?”

Ngài chỉ nhìn xem?

Oành ——

Đúng lúc này, từ phía thành Duyện Châu đột nhiên truyền đến tiếng chấn động. Đao cương như pháo hoa nở rộ giữa trời.

Chu Hữu Tài đột ngột đứng bật dậy trợn to mắt nhìn về phía thành Duyện Châu.

Lục Châu nhìn hắn, thản nhiên nói: “Ngồi xuống.”

Chu Hữu Tài chợt cảm thấy hai chân mình nặng như đeo đá, không cách nào di động.

Thấy hắn không chịu ngồi xuống, Lục Châu thở dài nói: “Nếu ngươi muốn đi… lão phu sẽ không cản. Xin cứ tự nhiên.”

Minh Thế Nhân âm thầm gật đầu, sư phụ dùng một chiêu lấy lùi làm tiến thật vi diệu. Ngươi có can đảm đi không?

Hoàng Thời Tiết cười sang sảng nói: “Chu huynh cần gì phải gấp gáp như vậy, cùng ngồi xuống đây trò chuyện thưởng thức phong cảnh, chẳng phải rất thú vị sao?”

Chu Hữu Tài đành phải ngồi xuống. Lúc này mặt hắn đã đỏ tới mang tai.

“Bắc Đẩu Thư Viện vốn là thư viện lớn nhất Đại Viêm, lòng mang thiên hạ. Bất luận già trẻ lớn bé, bất luận già yếu tàn tật… đều được đối đãi bình đẳng như nhau. Đây chính là điểm làm nên thanh danh của Bắc Đẩu Thư Viện. Cho dù là hoàng thân quốc thích vào thư viện cũng phải ngồi cùng với các đệ tử hàn môn. Chu viện trưởng… ngươi có từng nghĩ, tập tục của Bắc Đẩu Thư Viện từ bao giờ lại thay đổi thành như bây giờ không?”

Nghe vậy, Chu Hữu Tài sửng sốt mất một lúc.

Rất nhiều năm về trước, Bắc Đẩu Thư Viện được xưng tụng là đệ nhất thư viện của Đại Viêm, cao thủ nhiều như mây.

Hoàng đế Lưu Qua mệnh danh Thiên Tử Kiếm, Cổ thánh Chư Thiên Nguyên của Mạc Bắc… đề là học sinh của Bắc Đẩu Thư Viện.

Đáng tiếc, gần mấy trăm năm qua không còn ai kế tục, đệ tử đời sau không bằng đời trước, thậm chí biến thành nơi đào tạo quan văn, biến thành một tông môn phụ thuộc vào hoàng thất.

Oành —— ——

Trận pháp thành Duyện Châu lại sáng bừng lên. Từ trên đỉnh ngọn núi nhìn sang trông giống như một cái chén trong suốt úp xuống toà thành.

Bên trong thành Duyện Châu, rất nhiều tu hành giả đang bay về phía tường thành. Thành Duyện Châu đại loạn!

Chu Hữu Tài nắm chặt nắm đấm, các khớp ngón tay trắng bệch.

Suy cho cùng Bắc Đẩu Thư Viện vẫn hiệu trung với hoàng thất, mà bây giờ hắn lại chỉ có thể đứng trên ngọn núi này nhìn U Minh Giáo điên cuồng công kích thành Duyện Châu không chút kiêng nể.

Hắn bất lực.

Thấy biểu tình khó chịu trên mặt hắn, Lục Châu thản nhiên nói:

“Thống lĩnh thủ thành Ma Lộ Bình là người âm hiểm xảo trá, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào. Để áp chế Vu Chính Hải, hắn không ngần ngại đem bách tính toàn thành ra làm con tin.”

“Nghiệt đồ kia của lão phu tuy là ma đạo nhưng không đến mức táng tận thiên lương. Bắc Đẩu Thư Viện lấy sách dạy người, giáo dục thiên hạ, vậy ngươi cảm thấy đem tính mạng bách tính ra làm tiền đặt cược là đúng hay sai?”

Chu Hữu Tài nhướng mày: “Thật có việc này?”

Minh Thế Nhân đáp: “Chuyện này còn sợ giả hay sao? U Minh Giáo có thể thu nhận mấy chục vạn giáo chúng trong một khoảng thời gian ngắn chẳng phải đều do bọn hắn bức ép?”

Chu Hữu Tài á khẩu không thể trả lời.

Nếu có thể lựa chọn, ai sẽ nguyện ý chọn con đường ma đạo?

Chu Hữu Tài nắm tay lại thành một đấm. “Chuyện nào ra chuyện nấy. Ta sẽ tự mình bẩm tấu với bệ hạ chuyện Ma Lộ Bình có hành vi sai trái, nhưng U Minh Giáo tuỳ tiện giảo lộng phong vân khiến thiên hạ đại loạn, Cơ tiền bối thân là thầy hắn, chẳng lẽ thật sự chỉ ngồi yên mặc kệ?”

Khi còn ở Bắc Đẩu Thư Viện, hắn đã nghe nói Vu Chính Hải là kẻ đầu tiên phản bội Ma Thiên Các, sư đồ hai người có hiềm khích.

Cho đến nay Ma Thiên Các cũng không hề ra mặt ủng hộ U Minh Giáo, nên Chu Hữu Tài mới có can đảm đánh bạo hỏi ra câu này.

Lục Châu nói: “Như lời ngươi nói, chuyện nào ra chuyện nấy. Vu Chính Hải phản bội sư môn, lão phu sẽ tự mình trừng trị hắn, không cần ngươi nhọc lòng. Nhưng mà… Vu Chính Hải muốn có được thiên hạ này, đây là ước muốn cá nhân của hắn. Chu viện trưởng, ngươi và lão phu đều là người làm thầy, đạo lý này ngươi hẳn nên minh bạch… Nếu không tại sao năm đó Bắc Đẩu Thư Viện lại bỏ mặc cho Thiên Tử Kiếm Vĩnh Thọ hoàng đế giảo lộng thiên hạ?”

Dựa vào cái gì mà học sinh của Bắc Đẩu Thư Viện được quyền chiếm lấy thiên hạ này mà đồ đệ của lão phu thì không?

Chu Hữu Tài lại nghẹn lời.

“U Minh Giáo chung quy vẫn là ma đạo… Ma đạo làm chuyện nghịch thiên chẳng lẽ không sợ lê dân bách tính trong thiên hạ phản đối?”

“Lúc này mới nghĩ tới lê dân bách tính?”

Nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, đây là đạo lý bất biến.
Chương 649 Vô đề

Đừng tưởng rằng tu hành giả có năng lực huỷ diệt phàm nhân là giỏi lắm, các thế hệ sau của tu hành giới vĩnh viễn đều do phàm nhân biến thành. Từng đời trôi qua, khi phàm nhân trở thành tu hành giả và có đủ lực lượng phản kháng thì người mà bọn hắn phản kích đầu tiên chính là những tu hành giả đã từng chà đạp phàm nhân trước đó.

Đừng nói con người, ngay cả những sinh vật sống trong rừng còn hiểu được nguyên tắc sinh tồn cơ bản này.

“Cơ tiền bối làm sao có thể cam đoan Vu Chính Hải không làm tổn hại đến dân chúng?” Chu Hữu Tài hỏi.

Trên thực tế không ai có thể cam đoan chuyện này. Có chiến tranh tất có thương vong, nhưng về đại thể vẫn phải đứng về phía chính nghĩa.

Lần này không đợi Lục Châu hồi đáp, Minh Thế Nhân đã nói:

“Đúng là không biết xấu hổ. Ma Lộ Bình làm ra chuyện người người đều căm hận mà ngươi lại xem như không thấy, đại sư huynh của ta còn chưa làm gì ngươi đã giả sử hắn có tội. Loại nguỵ biện này mà ngươi cũng nói ra miệng được?”

“. . .” Chu Hữu Tài bị vả mặt đến nỗi nói không nên lời.

“Đã vậy hoàng thất còn năm lần bảy lượt khiêu khích Ma Thiên Các, gia sư không giết chết các ngươi ngay tại chỗ đã là rất nể mặt rồi. Đừng tưởng ngươi là Viện trưởng Bắc Đẩu Thư Viện thì có tư cách ngồi ở đây lý luận với gia sư. Nếu không phải vì gia sư là người nói lý lẽ thì đã đập một phát chết tươi cả đám các ngươi rồi.”

“. . .”

Chu Ôn Lương, Vương Kiệm Nhượng và Trương Cung đứng ở gần đó run rẩy không thôi. Lời này nghe rất đâm tâm, nhưng lại khiến người ta không rét mà run.

Một tên ma đầu mà còn nói lý lẽ phải trái thì đúng là trò cười cho thiên hạ.

Nhưng người ta lại chẳng nói sai, nếu thật muốn giải quyết sự tình, chẳng phải cứ đập một phát chết tươi là xong xuôi mọi việc hay sao?

. . .

Ầm!

Bình chướng bao trùm toà thành Duyện Châu rốt cuộc cũng bị phá nát, vỡ vụn như pha lê.

Mấy chục vạn giáo chúng U Minh Giáo chen chúc xông vào thành, đám tu hành giả ngự không bay tới lao vào chém giết. Khói lửa bốc lên, sát khí ngập trời.

Chiến tranh vĩnh viễn đều tàn khốc như thế.

Chu Hữu Tài bất lực thở dài, khẽ lắc đầu.

Lục Châu đột nhiên quay đầu nhìn Chu Ôn Lương: “Khi nào Thiên Hành Thư Viện đến?”

Chu Ôn Lương đáp: “Ta đã gửi phi thư liên hệ với Thiên Hành Thư Viện, chỉ là Viện trưởng Thiên Hành Thư Viện trước nay luôn tự cao tự đại, e là không để nhị trưởng lão Thái Hư Học Cung như ta vào mắt, không chịu đến gặp ta.”

Lục Châu quay sang nói với Chu Hữu Tài: “Xem ra mặt mũi Thiên Hành Thư Viện còn lớn hơn Bắc Đẩu Thư Viện.”

Chu Hữu Tài nói: “Mạnh Nam Phi đúng là có hơi kiêu ngạo, thành Duyện Châu đã xảy ra chiến tranh, sợ là hắn sẽ không đến đây mà trực tiếp chạy tới thành Duyện Châu để chi viện cho Ma Lộ Bình.”

Mọi người quay đầu nhìn về phía thành Duyện Châu, tình hình chiến đấu diễn ra rất kịch liệt. Không có tầng bình chướng, trong thành xuất hiện rất nhiều pháp thân, đao cuong và kiếm cương.

Phi liễn U Minh Giáo từ từ tiến lên, mỗi lần di chuyển về phía trước đều sẽ đánh hạ hơn mười tên tu hành giả.

“Đệ tử Thiên Hành Thư Viện không xuất hiện.” Minh Thế Nhân nói. “Xem ra đại sư huynh sẽ thắng.”

Sắc mặt Chu Hữu Tài u ám nhưng hắn không có dũng khí động, cho dù bên ngoài có hơn ngàn đệ tử cũng vô ích.

Đại lão cửu diệp đang ở đây, ai dám làm chuyện tìm chết vô ích như thế?

Đúng lúc này, từ dãy núi bên trái đột nhiên có một tu hành giả mặc lam bào bay tới.

“Là người của Thiên Hành Thư Viện.” Minh Thế Nhân nói.

Chu Ôn Lương gật đầu. “Ta đi đón hắn.”

Chu Ôn Lương phi lăng không bay ra chào hỏi: “Ta là Chu Ôn Lương, nhị trưởng lão Thái Hư Học Cung, xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ?”

Tu hành giả mặc lam bào đáp: “Ngươi chính là Chu Ôn Lương?”

“Là ta.”

“Chó nhà có tang.”

Bốn chữ này khiến Chu Ôn Lương nhướng mày. Tục ngữ có câu đánh người không đánh vào mặt, Thái Hư Học Cung gặp phải tình cảnh này đã đủ thảm, vậy mà kẻ này lại còn trào phúng hắn, sao Chu Ôn Lương có thể không giận. Nhưng Chu Ôn Lương cũng không còn cách nào, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, huống gì kẻ này còn là người của Thiên Hành Thư Viện.

“Mạnh viện trưởng đâu?”

Tu hành giả mặc lam bào khinh thường nói: “Mạnh viện trưởng ở đâu thì liên quan gì đến ngươi? Cái thứ chó nhà có tang mà cũng xứng nói chuyện với Mạnh viện trưởng?”

Chu Ôn Lương cố nhịn xuống cơn tức giận sắp bùng phát. “Nếu ngươi đến để mắng ta thì xin mời đi về.”

Vù! Một đạo thân ảnh từ sau bay tới cất tiếng chào hỏi. “Ê, đừng đi nha!”

Tu hành giả mặc lam bào nghi hoặc hỏi: “Ngươi là ai?”

Chu Ôn Lương bèn lên tiếng giới thiệu: “Tứ tiên sinh Ma Thiên Các.”

Tu hành giả lam bào lập tức nhíu chặt mày quát to: “Chu Ôn Lương, quả nhiên ngươi cấu kết với đám ma đạo!”

“Nói cái gì đấy? Cái gì mà cấu với kết?!” Minh Thế Nhân rất bất mãn với cách dùng từ của hắn.

“Chẳng lẽ không phải?”

“Gia sư đang ở trên đỉnh núi Song Thạch, muốn mời hai vị viện trưởng đến thưởng thức phong cảnh và trò chuyện đôi lời. Cái gì mà cấu với chả kết? Từ này dùng rất không phù hợp, ta giận rồi đó.” Minh Thế Nhân nói.

“Bệnh thần kinh.” Tu hành giả nhướng mày nhìn Minh Thế Nhân.

Chu Ôn Lương lắc đầu không nói.

Lúc này trên đỉnh núi bỗng truyền tới một giọng nói uy nghiêm. “Lão tứ.”

Minh Thế Nhân vội vàng khom người. “Có đồ nhi.”

“Nói đạo lý không được thì giết.”

“. . .”

Tu hành giả mặc lam bào cũng nghe thấy giọng nói uy nghiêm kia, vừa định tức giận thì Minh Thế Nhân đã lao vọt về phía hắn với tốc độ nhanh như thiểm điện.

Hàn mang hiện lên. Vù!

Tu hành giả lam bào chợt cảm thấy toàn thân mát lạnh, pháp thân nổ tung!

“Đã muộn.” Xoẹt! Minh Thế Nhân lướt qua người hắn rồi không thèm nhìn lại lấy một lần.

Chiến đấu kết thúc.

Chu Ôn Lương nuốt một ngụm nước bọt, tu hành giả lam bào trông không yếu nhưng sao lại chết nhanh gọn như vậy? Vị tứ tiên sinh Ma Thiên Các này rốt cuộc mạnh tới cỡ nào?

Lúc này tu hành giả lam bào mới cảm giác được ngực mình bị chém, máu tươi cuồn cuộn chảy ra. Hắn trợn to mắt nhìn về phía Chu Ôn Lương, bàn tay run rẩy nâng lên: “Ngươi… ngươi…”

“Ngươi tự tìm chết, không thể trách ta.”
Chương 650 Vô đề

[Ting — đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.]

Bầu không khí trên đỉnh núi trở nên xấu hổ quỷ dị. Đám đệ tử Bắc Đẩu Thư Viện cũng lặng ngắt như tờ.

Viện trưởng Chu Hữu Tài nâng ống tay áo lên lau mồ hôi trên mặt.

Lục Châu liếc nhìn hắn, thản nhiên nói: “Chu viện trưởng đừng căng thẳng, lão phu luôn là người biết phân rõ phải trái. Nhưng đối với loại người không nói đạo lý thì lão phu sẽ không lãng phí thời gian đôi co với hắn, ngươi thấy có đúng không?”

“Vâng… vâng…” Chu viện trưởng hoảng hốt đáp.

Hoàng Thời Tiết vỗ tay khen ngợi: “Không ngờ tứ tiên sinh Ma Thiên Các lại có thủ đoạn bậc này.”

Lục Châu lắc đầu nói: “…Không phải hắn mạnh, mà là đệ tử Thiên Hành Thư Viện quá yếu.”

Ngữ điệu Lục Châu chậm rãi nhưng rất khí phách, khiến trái tim người nghe đập thình thịch.

Lục Châu chỉ tay về phía thành Duyện Châu. “Xét về tu vi cá nhân thì Minh Thế Nhân còn kém lắm.”

Theo hướng tay Lục Châu chỉ, trên cự liễn U Minh Giáo đột nhiên bay ra một thanh đao. Đao cương chằng chịt tung toé đầy trời tạo thành gió tanh mưa máu.

Phàm là người tới gần phi liễn đều bị đao cương xoắn nát, cụt tay cụt chân.

Hoàng Thời Tiết gật gù. “Đại Huyền Thiên Chương của Vu giáo chủ đã xuất thần nhập hoá từ lâu, dù là ta cũng phải cam bái hạ phong.”

Chu Hữu Tài nhìn về phía Hoàng Thời Tiết, giọng nói đã nhẹ đi rất nhiều. “Hoàng đảo chủ là bát diệp chí cường, trong tay có cây dù đen là vũ khí địa giai đỉnh phong, chẳng lẽ cũng đấu không lại Vu giáo chủ?”

Ở trước mặt Lục Châu, Chu Hữu Tài không dám thốt ra hai chữ ‘ma đầu’.

Hoàng Thời Tiết đáp: “Chu viện trưởng, ngài xem trọng ta quá rồi. Ngài đem ta ra để so sánh với Vu giáo chủ chẳng khác nào lấy học sinh Bắc Đẩu Thư Viện ra so sánh với chính bản thân ngài. Điều này đối với Vu giáo chủ chính là một loại vũ nhục.”

“. . .”

“Cũng chẳng khác nào đang vũ nhục Cơ huynh.”

“. . .”

Chu Hữu Tài đúng là Viện trưởng Bắc Đẩu Thư Viện, nhưng Bắc Đẩu Thư Viện hiện nay đâu còn là Bắc Đẩu Thư Viện ngày xưa. Chu Hữu Tài cũng chỉ mới nhậm chức Viện trưởng khoảng một trăm năm trở lại đây. Dựa vào tu vi cá nhân Chu Hữu Tài còn chưa chắc đấu lại Hoàng Thời Tiết, mà Hoàng Thời Tiết lại đánh giá Vu Chính Hải cao như vậy, vậy Chu Hữu Tài hắn tính là gì?

Hoàng Thời Tiết nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Chu Hữu Tài, cười nói: “Chu viện trưởng đừng hoài nghi, cứ tự mình nhìn xem là được.”

Trong thành Duyện Châu.

Các đệ tử U Minh Giáo bên dưới không ngừng chiến đấu, mà trên không trung, Vu Chính Hải dùng sức một người không ngừng thi triển đao cương ngập trời, nếu có người dám lăng không bay lên đều sẽ bị Bích Ngọc Đao của hắn thu thập.

. . .

Cùng lúc đó, trong phủ tướng quân thành Duyện Châu.

Ma Lộ Bình dẫn theo bốn vị phó tướng bước ra ngoài.

“Ma thống lĩnh, tình hình bây giờ không lạc quan lắm, hay là chúng ta thả đám dân đen kia ra…”

“Làm đi. Ma đạo rốt cuộc cũng là ma đạo, chỉ cần hy sinh đám dân đen này sẽ có thể danh chính ngôn thuận lôi kéo đám tu hành giả trong thiên hạ.” Ma Lộ Bình nói. “Làm việc sạch sẽ một chút.”

“Vâng!” Một tên phó tướng nhanh chóng rời khỏi phủ tướng quân.

Ma Lộ Bình hạ lệnh: “Ngươi ra cổng thành phía nam tiếp ứng Thái tử…”

“Mạt tướng tuân lệnh!”

“Ngươi ra cửa thành phía đông tiếp ứng Ngụy Trác Ngôn.”

“Mạt tướng tuân lệnh!”

“Còn ngươi đi tiếp ứng Bắc Đẩu Thư Viện và Thiên Hành Thư Viện. Nhanh chân lên, U Minh Giáo đã vào thành, nhất định phải một mẻ hốt gọn bọn chúng!”

“Mạt tướng tuân lệnh!”

Ba tên phó tướng nhận quân lệnh, lập tức rời khỏi phủ tướng quân.

Ma Lộ Bình chắp tay đi vào sân viện, nhìn xuống bộ thi thể được đặt ở giữa sân, trong mắt toát ra hàn quang. “Ta sẽ khiến toàn bộ đám người U Minh Giáo phải chôn cùng đệ!”

Hắn vừa dứt lời, trên tường viện đột nhiên xuất hiện một thanh bào kiếm khách đang khoanh tay đứng quan sát Ma Lộ Bình. Trên mặt kiếm khách mang theo nét cười thản nhiên.

Ma Lộ Bình giật bắn người, trừng to mắt nhìn lên bờ tường. Người này đứng đó từ bao giờ? Sao hắn không hề phát giác?

Ma Lộ Bình cố ép bản thân ra vẻ bình tĩnh. “Các hạ là…?”

“Thật xin lỗi vì đã ngộ sát huynh đệ Ma Thanh của ngươi. Hắn vốn không nằm trong danh sách tử vong của tại hạ, tại hạ cũng rất bất đắc dĩ.” Thanh bào kiếm khách ôn hoà nói.

“Là ngươi?!”

“Chuyện cũ đã qua, hãy bớt đau buồn.” Ngu Thượng Nhung hơi cúi đầu tỏ vẻ tôn trọng người đã khuất.

Nhưng lời này vào tai Ma Lộ Bình lại như một cái tát giáng thẳng vào mặt hắn.

Ma Lộ Bình nổi trận lôi đình, hai tay nâng lên đánh ra vô số chưởng ấn.

Phanh phanh phanh!

Ngu Thượng Nhung điểm nhẹ mũi chân, thân hình lăng không xoay chuyển lao vọt xuống. Ma Lộ Bình đạp đất phóng lên, toàn thân bộc phát cương khí.

Oanh! Tường viện phủ tướng quân sụp đổ, hai người đồng thời bay về phía hồ nhỏ gần đó, chưởng ấn mịt mù trên bầu trời!

“Lên!” Ngu Thượng Nhung khẽ quát một tiếng, trường kiếm toát ra quang mang màu đỏ lượn vòng bay ra.

Bàn tay Ma Lộ Bình biến thành kim quang lóng lánh! Song phương hạ xuống mái đình bên hồ, một kiếm chém tới, kiếm cương bay tứ tung!

Cả toà lương đình bị chém nát.

Đấu pháp của Ma Lộ Bình cực kỳ cương mãnh hung hãn, mỗi một quyền đều ẩn chứa lực lượng cực mạnh!

“Kiếm Ma? Cũng chỉ có thế!” Ma Lộ Bình quát lớn một tiếng, hai tay chập lại. Mấy chục đạo chưởng ấn xuất hiện quanh thân hắn.

Ngu Thượng Nhung mặt không đổi sắc, trường kiếm vũ động, kiếm ảnh xuất hiện. Kiếm quang chém từng chưởng ấn ra làm đôi.

Vũ khí thiên giai vì sao đáng sợ? Chính là vì nó có khả năng phá tan cương khí, chém nát quyền cương và chưởng ấn như chém vào đậu hũ.

. . .

Ở một nơi khác trong thành Duyện Châu, trên cự liễn U Minh Giáo.

Vu Chính Hải liên tục thi triển Quân Lâm Thiên Hạ, nguyên khí đã tiêu hao hơn phân nửa, bèn thu tay về, Bích Ngọc Đao lượn vòng rồi quay về trong tay hắn.

“Đại sư huynh, huynh bảo tồn thực lực đi. Việc còn lại cứ giao cho ta và Trọng Dương huynh.” Tư Vô Nhai đứng dậy nói.

Tư Vô Nhai vừa định thi triển Khổng Tước Khai Bình thì Vu Chính Hải đã đưa tay ngăn lại. “Hiền đệ, đệ ở lại trên phi liễn bày mưu nghĩ kế là được. Nếu đệ xảy ra chuyện vi huynh sẽ rất lo lắng.”

“. . .”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang