Ba ngày sau, một chiếc phi liễn bay từ Lương Châu về đến thành Duyện Châu.
Ba chiếc cáng cứu thương được khiêng vào trong sân viện. Vu Chính Hải, Hoa Trọng Dương và Tư Vô Nhai đều tự mình ra nghênh đón.
Sắc mặt ba người nằm trên cáng đều trắng bệch không còn chút máu. Ngoại trừ Bạch Ngọc Thanh còn có ý thức thì Dương Viêm và Địch Thanh đều đã rơi vào hôn mê sâu.
Vu Chính Hải cau mày.
Cho dù hắn là Giáo chủ của một giáo, nhưng khi nhìn thấy các huynh đệ đã theo mình nhiều năm giờ lại có kết cục thê thảm thế này, tâm hắn vẫn loạn như ma, hoảng đến mất phương hướng.
“Giáo, Giáo chủ… thuộc hạ vô năng!” Bạch Ngọc Thanh muốn ngồi dậy nhưng vì bị thương quá nặng nên chỉ có thể nhấc vai lên rồi lại ngã xuống.
Vu Chính Hải bước tới nhẹ nhàng vịn bờ vai hắn nằm xuống. Vu Chính Hải biết mình không thể hoảng loạn lúc này, tâm phải vững như bàn thạch.
“Các ngươi đã làm rất tốt.” Vu Chính Hải áp chế cảm xúc khẽ nói.
Chiến tranh chính là như thế. Sẽ bị thương, sẽ đổ máu.
“Giáo chủ… tướng quân Nhu Lợi Tạp La Nhĩ… sau khi trùng tu đã là thất diệp! Phối hợp với vu thuật… chúng thuộc hạ không địch nổi! Giáo chủ phải cẩn thận người này!” Bạch Ngọc Thanh hổn hển nói.
Trùng tu đến thất diệp?!
Vu Chính Hải, Tư Vô Nhai và Hoa Trọng Dương đều kinh ngạc.
Bạch Ngọc Thanh cố nén đau đớn nói: “Nửa năm qua, ba người thuộc hạ ngoại trừ trấn thủ Lương Châu Thành còn phái người đến điều tra dị tộc. Người Nhu Lợi thờ phụng Lang Vương, tỷ lệ sinh tồn sau khi trảm kim liên và tốc độ trùng tu của bọn hắn… đề thăng rất nhanh, rất quỷ dị.”
Vu Chính Hải đặt tay lên người Bạch Ngọc Thanh, nguyên khí yếu ớt tiến nhập vào cơ thể, dần dần ổn định lại khí tức cho Bạch Ngọc Thanh.
“Đưa bọn họ về phòng tịnh dưỡng, mời y sư giỏi nhất đến.”
“Vâng!”
Sau khi ba người được khiêng đi, chân mày Vu Chính Hải nhăn lại thật sâu.
Tư Vô Nhai nói: “Điều này nằm ngoài dự liệu của chúng ta, xem ra đây chính là cơ hội tốt nhất để dị tộc xâm chiếm Đại Viêm.”
“Người Nhu Lợi từ trước tới nay luôn nhìn chằm chằm Đại Viêm. Sau khi Vĩnh Thọ hoàng đế lên ngôi, Nhu Lợi nhiều lần xâm phạm biên cương, Lâu Lan tuy đã thông gia với Đại Viêm nhưng cũng là loại lòng lang dạ thú. Mười nước còn lại ở Nhung Bắc, Nhung Tây cũng là bọn thuận theo chiều gió.” Hoa Trọng Dương nói.
Tư Vô Nhai gật đầu. “Khả năng mười hai nước dị tộc liên hợp còn rất xa, nhưng trước sau gì bọn hắn cũng sẽ đi tới bước này. Một khi bọn hắn đạt được sự nhất trí về lợi ích thì lúc đó mới là thời điểm Đại Viêm lâm nguy.”
Vu Chính Hải mắng: “Nếu không phải vì hoàng thất vô năng thì sao bọn hắn có cơ hội này!”
Hoa Trọng Dương và Tư Vô Nhai biết rõ Vu Chính Hải rất hận Lâu Lan, chỉ ước gì tìm được cơ hội diệt trừ đám người này.
“Nếu thật là vậy thì chỉ có một mình Hoàng đảo chủ là bát diệp, sợ là không đủ…”
Đám người đều gật đầu đồng tình.
Thực lực U Minh Giáo tuy rằng đứng đầu Đại Viêm nhưng đại bộ phận đều đã tập kết quanh Thần Đô chuẩn bị tổng tiến công. Nếu lại điều binh lực tới Lương Châu thì việc đánh hạ Thần Đô sẽ càng thêm khó.
Cho dù không có dị tộc quấy nhiễu thì U Minh Giáo cũng đã rất khó chiếm được Thần Đô, huống chi là phải rút binh đi một nửa.
“Hiền đệ, đệ nghĩ xem còn biện pháp nào không, lúc này tuyệt đối không thể để dị tộc có cơ hội ngóc đầu lên.” Vu Chính Hải nói. “Không phải đệ cũng có tai mắt trong dị tộc sao, nếu bọn hắn không có mâu thuẫn thì đệ cứ châm ngòi lên, chuyện này đệ am hiểu nhất mà.”
“. . .”
Lời này nghe kiểu gì cũng không giống đang khen mà còn như đang chế nhạo Tư Vô Nhai.
“Đại sư huynh, muốn điều tra cũng cần thời gian, mâu thuẫn càng mãnh liệt càng cần phải sắp đặt lâu dài. Nhưng trận chiến ở Thần Đô đã cận kề… Trừ phi ——” Ngữ khí Tư Vô Nhai trầm xuống. “Mời sư phụ toạ trấn Lương Châu.”
Nói xong lời này, Tư Vô Nhai đã chuẩn bị tinh thần nghe Vu Chính Hải mắng một trận.
Với tính tình của Vu Chính Hải, thà rằng điều động toàn bộ binh lực Thần Đô đi cũng sẽ không đồng ý mời sư phụ xuất sơn.
Hoa Trọng Dương cũng rụt người về sau. Loại chủ đề nhạy cảm thế này hắn không tham dự thì hơn.
Khi hai người đều cho rằng Vu Chính Hải sắp nổi bão thì…
Vu Chính Hải đột nhiên hỏi: “Sư phụ có đồng ý không?”
Tư Vô Nhai: “? ? ?”
Xấu hổ thật, ta cũng chỉ tuỳ tiện nói thôi mà.
Hơn nữa huynh vừa mới gửi phi thư chọc giận sư phụ, bây giờ mời sư phụ xuất sơn chẳng phải đang chọc cho sư phụ chửi sao? Không đánh huynh no đòn là may rồi đấy.
“Hiền đệ… sao đệ không nói gì?”
“. . .”
Hoa Trọng Dương tiếp tục co rụt về sau. Hắn cảm giác nếu Giáo chủ thật sự phải mời Cơ tiền bối xuất sơn thì mình sẽ nằm không mà lãnh đạn mất.
Đúng lúc này, bên ngoài phòng nghị sự chợt truyền đến một giọng nói ôn hoà ——
“Giao cho ta đi.”
Giọng nói rất nhẹ nhưng lại rõ ràng truyền vào tai mọi người, nguyên khí rung động không sai một ly chứng tỏ người vừa tới cao thủ sâu không lường được.
“Kẻ nào?”
Ba người đồng loạt quay đầu nhìn ra ngoài cửa. Thân ảnh kia từ trên không hạ xuống, chậm rãi đi vào phòng nghị sự.
Hắn đi ngược sáng, tay khoanh lại, trường bào tung bay, trên vai trái lộ ra một chuôi kiếm. Tuy không nhìn thấy mặt hắn nhưng Tư Vô Nhai vẫn rất dễ dàng nhận ra người này.
Tư Vô Nhai mỉm cười chắp tay nói: “Bái kiến nhị sư huynh.”
“Bái kiến nhị tiên sinh.” Hoa Trọng Dương cũng khom người.
Vu Chính Hải nghi hoặc nói: “Nhị sư đệ?”
Ngu Thượng Nhung nhàn nhạt cất tiếng chào hỏi Vu Chính Hải: “Đại sư huynh, từ khi tạm biệt đến giờ vẫn ổn chứ?”
Mới mấy ngày không gặp mà làm như lâu lắm. Vu Chính Hải phất tay: “Nhị sư đệ, đại nghiệp đang ở trước mắt, ta không có nhiều thời gian rỗi chơi đùa với đệ.”
“Ta tới không phải để luận bàn với huynh.” Ngu Thượng Nhung lắc đầu ngồi xuống ghế.
“Hử?”
“Vị trí Lương Châu Thành rất quan trọng, cứ điểm như vậy e là một mình Hoàng Thời Tiết và mấy môn phái cấp thấp trấn thủ không được… Cho dù là đại sư huynh đích thân tới cũng không thể nhẹ nhàng thủ thắng. Chỉ có ta giải quyết được chuyện này, chỉ có ta trấn thủ được Lương Châu, chỉ có ta có thể trảm Lang Vương.”
Chương 667 Vô đề
Khi nói lời này, từng câu từng chữ của Ngu Thượng Nhung đều tràn ngập tự tin. Thấy vẻ mặt Vu Chính Hải không được tự nhiên, Ngu Thượng Nhung bèn nở nụ cười.
“Thật xin lỗi, từ trước đến nay ta chỉ thích nói thẳng, nếu đại sư huynh nghe không xuôi tai thì ta nguyện bồi tội với huynh.”
Vu Chính Hải, Tư Vô Nhai, Hoa Trọng Dương: “. . .”
Thấy ba người đều im lặng không nói, Ngu Thượng Nhung hỏi: “Sao hả?”
Vu Chính Hải vừa định nói chuyện, Tư Vô Nhai đã lên tiếng trước: “Nhị sư huynh, Lương Châu không dễ thủ, huynh có nắm chắc không?”
“Chính vì không dễ nên mới thú vị.”
“Vấn đề không phải ở chỗ đó, mà là huynh có thủ đoạn gì?”
Ý là, huynh mới lục diệp, làm sao thủ vững được Lương châu?
Đây cũng là suy nghĩ trong lòng Vu Chính Hải. Vốn huynh đệ hai người đã không hợp nhau, huống hồ gì nay Ngu Thượng Nhung lại chỉ mới lục diệp.
“Tự tin.” Ngu Thượng Nhung đạm mạc đáp.
“Ách… Tự tin của huynh bắt nguồn từ đâu?” Tư Vô Nhai vẫn cố hỏi.
“Kiếm trong tay.”
Vụt! Trường Sinh Kiếm lao ra khỏi vỏ bay tới trước mặt Ngu Thượng Nhung, trên lưỡi kiếm hiện ra quang mang màu đỏ nhạt.
Tư Vô Nhai: “. . .”
Nói chuyện quá tốn sức, nói mãi không thông.
Vu Chính Hải nghi hoặc nói: “Nhị sư đệ… sao lại muốn giúp ta?”
“Đương nhiên không phải. Có hai lý do: một là dạo gần đây thật thàm chán không có gì làm nên ta muốn tìm chút việc, hai là U Minh Giáo đang hai mặt thụ địch, cuộc chiến ở Thần Đô hẳn là sinh tử chiến, nếu huynh gặp bất trắc thì ta sẽ không còn đối thủ, nhân sinh chẳng còn gì thú vị.”
Trên mặt Vu Chính Hải không lộ ra biểu tình gì. “Nếu đệ thật sự xảy ra chuyện ta cũng không an lòng… Đệ thật sự muốn tới Lương Châu?”
“Ý ta đã quyết.”
Ngu Thượng Nhung đứng lên, lạnh nhạt xoay người rời đi. Vụt! Trường Sinh Kiếm lại trở vào vỏ.
“Trấn thủ Lương Châu không dễ dàng, huống hồ gì đệ mới lục diệp… Hoa Trọng Dương, ngươi đi cùng hắn một chuyến.” Vu Chính Hải nói.
Hoa Trọng Dương lập tức khom người đáp: “Thuộc hạ tuân mệnh.”
Ngu Thượng Nhung dừng bước, ngoảnh đầu nhìn Hoa Trọng Dương, miệng nở nụ cười ấm áp: “Nếu ngươi có thể theo kịp ta thì ta sẽ dẫn ngươi đi mở rộng tầm mắt.”
Trong lòng Hoa Trọng Dương khẽ động, đầu vừa ngẩng lên đã thấy quanh người bốc lên một trận gió. Đại thần thông thuật!
Trước mắt hắn chỉ còn là một tàn ảnh. Hoa Trọng Dương cũng thi triển đại thần thông thuật đuổi theo, trong chớp mắt đã xuất hiện trên bầu trời thành Duyện Châu.
Hắn nhìn quanh một lúc mới thấy phía tây có một toà pháp thân đang phi hành, chỉ trong nháy mắt đã không còn bóng dáng.
“Đây… đây… thật sự chỉ là lục diệp?” Hoa Trọng Dương lắp bắp nói.
. . .
Tư Vô Nhai mỉm cười không nói nhìn Vu Chính Hải chắp tay sau lưng bước ra ngoài sân viện.
Vu Chính Hải đứng giữa sân, ngẩng đầu nhìn lên thiên không một lúc lâu mới thu hồi tầm mắt.
Không bao lâu sau, Hoa Trọng Dương quay về trong sân viện, quỳ xuống bẩm báo: “Thuộc hạ vô năng! Để… để mất dấu nhị tiên sinh… À không, nhị tiên sinh tu vi khó lường, thuộc hạ đuổi theo không kịp!”
Vu Chính Hải không trách tội Hoa Trọng Dương, chỉ thở dài một tiếng. “Tuỳ hắn đi vậy.”
“Đại sư huynh sẽ không tức giận nhị sư huynh chứ?” Tư Vô Nhai cười nói.
Vu Chính Hải đáp: “Chỉ mong đệ ấy tự tin chứ không tự phụ.”
“Đệ tin tưởng nhị sư huynh.” Tư Vô Nhai nói.
. . .
Hai ngày sau.
Trong phòng nghị sự ở thành Duyện Châu.
“Đại sư huynh, Hoa Gian Phái, Ma Sát Tông, Vạn Độc Môn đều gửi phi thư hồi âm sẽ dốc toàn lực để giữ vững Lương Châu.” Tư Vô Nhai nói.
“Bồng Lai Môn không hồi âm?” Vu Chính Hải nghi hoặc hỏi.
“Hoàng đảo chủ đã xuất phát từ hôm qua. Không ngờ Giang Ái Kiếm lại là đại đệ tử của Hoàng đảo chủ, hắn và Lý Cẩm Y đã cùng Hoàng đảo chủ đến Lương Châu.”
Vu Chính Hải nghe vậy khẽ gật đầu. “Tốt lắm. Cuộc chiến Thần Đô vẫn thực hiện theo kế hoạch. Ba ngày sau chúng ta dốc toàn lực vây công Thần Đô!”
. . .
Trong Đông Các.
Lục Châu tỉnh lại khỏi trạng thái lĩnh hội. lực lượng phi phàm đã chứa đựng hơn phân nửa.
Nghĩ tới thần thông thứ nhất của Địa Thư, Lục Châu nổi lòng hiếu kỳ, bắt đầu lẩm bẩm đọc khẩu quyết. lực lượng phi phàm màu lam nhat quanh quẩn bên tai hắn.
Lục Châu lại nghe được tiếng thác nước phía hậu sơn.
Hắn gia tăng lực lượng phi phàm, bên tai truyền tới tiếng Đoan Mộc Sinh đang luyện thương.
Lục Châu lại sử dụng thêm lực lượng phi phàm, lần này trong tai hắn truyền đến đủ loại âm thanh bát nháo như tiếng chim hót, tiếng gió thổi, tiếng lá cây xào xạc.
Lực lượng phi phàm tiêu hao cực lớn. Lục Châu lập tức dừng lại và rút ra kết luận, phạm vi bao trùm của thần thông này tỷ lệ thuận với mức độ tiêu hao lực lượng.
Nghĩ vậy Lục Châu âm thầm lắc đầu, thần thông này hình như có hơi cùi bắp, ngoại trừ dùng để nghe lén thì chẳng có ý nghĩa thực tế gì.
Lúc này, ngoài sân viện truyền đến giọng nói của Minh Thế Nhân ——
“Sư phụ, thất sư đệ gửi phi thư, nói rằng đại sư huynh chuẩn bị ba ngày sau vây công Thần Đô… Ngoài ra Bồng Lai Môn, Vạn Độc Môn, Hoa Gian Phái, Ma Sát Tông đều chạy tới Lương Châu trợ chiến chống lại dị tộc. Bạch Ngọc Thanh, Dương Viêm và Địch Thanh bị trọng thương phải rút về Duyện Châu. À phải, nhị sư huynh cũng đã đến Lương Châu.”
Kèn kẹt ——
Lục Châu đẩy cửa bước ra, chắp tay sau lưng nói với Minh Thế Nhân. “Dị tộc rốt cuộc đã không nhịn được nữa.”
“Rất nhiều dị tộc xem dã thú là tín ngưỡng, thế nên khi trảm kim liên rất dứt khoát dã man, không sợ sinh tử. Tốc độ trùng tu sau khi trảm kim liên lại càng nhanh. Đại sư huynh muốn vây công Thần Đô, dị tộc tất nhiên sẽ thừa lúc vắng chủ nhà mà xông vào.” Minh Thế Nhân nói.
Lục Châu vuốt râu gật đầu. “Trước kia vi sư từng đến dị tộc, dị tộc quả thật thờ phụng hung thú, chỉ là không ngờ việc trảm kim liên lại có lợi đối với bọn hắn như vậy.”
“Đúng là bọn ngốc, đã trảm kim liên có lợi thì sao không gấp rút tu hành, để cho toàn bộ dị tộc đều vượt mặt Đại Viêm, tới lúc đó xâm chiếm Đại Viêm chẳng phải rất dễ dàng hay sao?” Minh Thế Nhân khinh thường nói.
“Hửm?”
Chát!
Minh Thế Nhân lập tức nâng tay tự vả miệng. “Bọn hắn không ngu, bọn hắn biết nhân cơ hội chủ vắng nhà để mò vào. Thật là đáng ghét. Sư phụ, làm sao bây giờ?”
Chương 668 Vô đề
Lục Châu lâm vào suy nghĩ, vừa vuốt râu vừa bước xuống bậc thang, sau đó nhìn sang Minh Thế Nhân.
“Lão tứ.”
“Có đồ nhi.”
“Ngươi đến Lương Châu một chuyến.”
“A?”
“Không nguyện ý sao?” Lục Châu nhíu mày.
Minh Thế Nhân vội xua tay giải thích: “Không phải đồ nhi không muốn đi, chỉ là có hơi kinh ngạc. Đại sư huynh bảo chúng ta không nên nhúng tay vào việc của huynh ấy, đồ nhi chỉ sợ huynh ấy tức giận.”
“Nơi đó là Lương Châu, không phải Thần Đô.”
Lục Châu thở dài một tiếng. “Trong các ngươi, chỉ có ngươi làm việc là vi sư yên tâm nhất. Nhị sư huynh của ngươi luôn kiêu ngạo tự phụ, tính tình rất cứng đầu thích cậy mạnh. Vi sư không yên tâm.”
Trong lòng Minh Thế Nhân hơi dao động. Hắn ngẩng đầu dò xét vị lão nhân trước mặt, nụ cười bất cần đời trên mặt cũng dần biến mất.
Lúc này hắn mới nhìn thấy biểu tình nghiêm túc trên mặt Lục Châu. Mỗi lời nói, mỗi cử động đều thể hiện sự quan tâm chân thành đến đám đồ đệ.
Ban đầu Minh Thế Nhân cho rằng đó là sáo lộ mới của sư phụ. Nay xem ra sư phụ thật sự đã thay đổi rồi.
Độ trung thành +1%.
Lục Châu thấy độ trung thành của Minh Thế Nhân tăng lên, bèn hỏi: “Ngươi có muốn đi không?”
Minh Thế Nhân quỳ một gối xuống, chắp tay nói: “Đồ nhi nguyện ý.”
“Tốt.” Lục Châu ngẩng đầu quát khẽ. “Cát Lượng.”
Trên sườn núi Kim Đình Sơn, ngựa Cát Lượng ngẩng đầu hí lên một tiếng dài vui mừng rồi đạp không bay tới Đông Các, chậm rãi hạ xuống sân viện.
“Cát Lượng là ngựa tốt khó tìm, để nó mang ngươi đi.”
Hííííí —— ——
Cát Lượng đáp lời như thể nghe hiểu ý Lục Châu.
Minh Thế Nhân lộ vẻ hưng phấn đánh giá ngựa Cát Lượng. Nghĩ đến cảnh tượng oai phong khi cưỡi toạ kỵ cấp truyền thuyết xuất hiện trước mặt mọi người, Minh Thế Nhân lập tức vô cùng chờ mong.
Cát Lượng đi đến trước mặt Minh Thế Nhân, cúi đầu ngửi ngửi rồi hí lên một tiếng, sau đó liên tục lắc đầu.
“… Ngươi lại còn ghét bỏ ta.” Minh Thế Nhân cạn lời.
Lục Châu cũng không ngờ con ngựa Cát Lượng này lại là cái thứ xem mặt mà bắt hình dong, bèn hô:
“Bệ Ngạn!”
Bệ Ngạn từ trong rừng cây đạp mây mà đến, hạ xuống sân viện.
So sánh với Cát Lượng, tuy rằng diện mạo của Bệ Ngạn trông hung dữ nhưng lại nghe lời hơn hẳn, cũng chịu cõng người khác ngoài Lục Châu.
Minh Thế Nhân cười nói: “Bệ Ngạn không tệ, xấu chút cũng không sao, có thể dùng để doạ người!”
Lời khen đầy chua cay của hắn lập tức khiến Bệ Ngạn không vui. Nó lùi lại ba bước rồi quỳ rạp dưới đất không thèm nhúc nhích.
“. . .”
Minh Thế Nhân thật sự hết biết nói gì, đành dùng đôi mắt đáng thương nhìn sư phụ.
Lục Châu lắc đầu. Vốn hắn định gọi cả Bạch Trạch tới, nhưng nghĩ lại bản thân mình là một lão già, loại toạ kỵ ôn hoà mang theo khí tức điềm lành vẫn nên để mình dùng thì thích hợp hơn.
Nghĩ tới đây, Lục Châu nghiêm khắc quát: “Cát Lượng!”
Híííííí ——
Cát Lượng uỷ khuất kêu lên, sau đó miễn cưỡng bước tới mấy bước đến bên cạnh Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân gật gù. “Vậy mới được chứ.”
Lục Châu phất tay. “Đi đi.”
Minh Thế Nhân nhảy lên lưng Cát Lượng, nghiêm túc nói với Lục Châu: “Sư phụ, người yên tâm, có đồ nhi ở đây, nhị sư huynh nhất định sẽ không có việc gì! Ta thề với con ngựa của ngài ——”
Híííííí —— ——
Cát Lượng nâng vó, bay lên không trung dung nhập vào mây rồi biến mất không thấy gì nữa.
Có lẽ động tĩnh Cát Lượng gây ra quá lớn nên các đồ đệ khác cũng đã đến tụ tập bên ngoài Đông Các từ lâu.
Chiêu Nguyệt, Chư Hồng Cộng, Tiểu Diên Nhi, Hải Loa và Đoan Mộc Sinh đồng loạt bước tới.
“Sư phụ, chúng đồ nhi nguyện ý đến Lương Châu cứu viện.”
Lục Châu nhìn lướt qua đám đồ đệ, đạm mạc nói: “Nếu thật có lòng muốn hỗ trợ thì chăm chỉ tu luyện đi.”
Chúng đồ đệ nhất thời nghẹn lời.
“Lão tam.”
“Có đồ nhi.”
“Ngươi giám sát bọn hắn, tất cả đều phải tăng gấp đôi thời gian tu luyện.”
“Đồ nhi tuân mệnh!”
. . .
Thần Đô, trong Trường Thanh Cung.
Lưu Thương đột nhiên mở bừng hai mắt. “Người đâu.”
Một tên nội thường hầu rụt rè bước tới, còn chưa kịp quỳ xuống đã nghe Lưu Thương nói:
“Vì sao tháng này Bắc Đẩu Thư Viện không đưa tới mười viên Khai Diệp Đan?”
“Bẩm, bẩm… bẩm bệ hạ, viện trưởng Bắc Đẩu Thư Viện Chu Hữu Tài nói đã dùng hết nguyên vật liệu. Hiện tại thư viện đang thu thập tài liệu để tiếp tục luyện chế, thế nên tháng này e là không có Khai Diệp Đan.” Nội thường hầu đáp.
“Hừ!” Lưu Thương nhíu mày. “Trẫm đối đãi với hắn không tệ, hắn lại dám có tư tâm!”
Vật liệu trước nay vẫn do hoàng thất cung ứng, Lưu Thương nào phải người ngu, cần bao nhiêu vật liệu để luyện chế Khai Diệp Đan chẳng lẽ hắn không biết.
“Truyền mười vị trưởng lão Bắc Đẩu Thư Viện và Thiên Hành Thư Viện nhập cung.”
“Tuân lệnh.”
“Ngoài ra, tình hình U Minh Giáo thế nào rồi?” Lưu Thương hỏi.
Toàn thân tên nội thường hầu giật bắn, run rẩy nói: “Bẩm bệ hạ, thiên hạ cửu châu đã thuộc về U Minh Giáo, chỉ e không bao lâu nữa U Minh Giáo sẽ toàn lực tấn công Thần Đô!”
Nghe vậy, Lưu Thương đứng lên, tay chắp sau lưng nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Xem ra trẫm đã xem nhẹ ngươi. Thôi được… ân oán ngày xưa cũng đến lúc nên chấm dứt.”
Hiện nay lòng người trong hoàng thành vô cùng bàng hoàng. Cửu châu đã bị U Minh Giáo khống chế, rất nhiều thái giám cung nữ đã lén lút chạy khỏi hoàng cung.
Nội thường hầu không biết hoàng đế dựa vào cái gì mà tự tin như vậy, nhưng nghĩ tới hai đại thư viện nửa năm qua không ngừng cung cấp Khai Diệp Đan, trong lòng nội thường hầu khẽ động. Hẳn là bệ hạ đã có phương pháp thủ thắng.
Hắn không dám ở lại lâu, bèn cung kính rời đi.
. . .
Chiều hôm đó.
Hai mươi vị trưởng lão của Bắc Đẩu Thư Viện và Thiên Hành Thư Viện được thị vệ dẫn đường đi vào Hoàng thành, đến bên ngoài Trường Thanh Cung.
“Chư vị đều là nhân vật hạch tâm của thư viện, bệ hạ triệu kiến các vị hẳn là có đại sự cần thương lượng. Sau khi đi vào, mong các vị trưởng lão không làm phật ý bệ hạ. Hiện nay tình hình đặc thù, ta chỉ có thể nói đến thế.”
“Đa tạ Trần công công nhắc nhở.”
Hai mươi vị trưởng lão đi theo Trần công công bước vào Trường Thanh Điện. Mười người bên Bắc Đẩu Thư Viện đi vào từ bên trái, mười người bên Thiên Hành Thư Viện đi vào từ bên phải.
Trong đại điện, hoàng đế Lưu Thương đã ngồi sẵn ở đó như thể đang chờ bọn họ. Hai mươi người đồng loạt quỳ xuống.
“Tham kiến bệ hạ!”
Có lẽ do đã bế quan quá lâu nên Lưu Thương không mấy để tâm tới quy củ. Hắn đứng dậy bước xuống bậc thang, thản nhiên nói: “Bình thân.”
“Tạ ơn bệ hạ!”
Chương 669 Vô đề
Hai mươi người đứng lên, Lưu Thương chậm rãi đi xuyên qua đám người rồi quay lại một vòng. Sau khi dò xét, hắn khẽ gật đầu nói:
“Có biết vì sao trẫm gọi các ngươi đến không?”
Đám người lắc đầu.
Lưu Thương cao giọng nói: “Khắp thiên hạ này không có tu hành giả nào là không kính sợ Thần Đô, vì Thần Đô có Thập Tuyệt Trận thủ hộ. Nay phản quân ma đạo làm loạn khắp nơi, các ngươi chịu trách nhiệm dẫn đạo Thập Tuyệt Trận. Không có các ngươi, Thập Tuyệt Trận cũng không còn tác dụng. Trẫm phải đảm bảo an nguy cho các ngươi.”
“Bệ hạ… Việc này lẽ ra nên mang lên triều nghị luận. Thần Đô có rất nhiều cao thủ, lại có cấm vệ quân thủ hộ. Trong tình huống bình thường thì chúng ta không cần dùng đến Thập Tuyệt Trận.” Vị trưởng lão đứng hàng đầu bên trái lên tiếng.
Vừa nói xong, ánh mắt Lưu Thương nhìn về phía hắn. “Ngươi cảm thấy không cần khai trận?”
“Thần chỉ là tin tưởng vào năng lực của cấm vệ quân.”
“Nếu cấm vệ quân hữu dụng thì sao bát đại thống lĩnh lại chỉ còn có hai người?” Lưu Thương hỏi.
“Chuyện này…”
Lưu Thương giang hai tay ra. “Trẫm gọi các ngươi tới không phải để các ngươi dạy trẫm làm việc.”
Vù!
Phán Quan Bút đặt trên bàn đột nhiên lượn vòng bay tới, lấp loé hồng quang vạch qua cổ vị trưởng lão kia.
Xoẹt! Trưởng lão không có một chút năng lực phản kháng nào, lập tức ngã xuống.
Các trưởng lão còn lại đều biến sắc nhìn người nằm dưới đất, toàn thân không khỏi run rẩy.
“Ai còn dám nghi vấn?” Ánh mắt Lưu Thương lướt qua đám trưởng lão.
Bầu không khí trong Trường Thanh Diện trở nên yên tĩnh và đè nén đến khó thở.
“Các ngươi là thần tử của trẫm, lòng lại hướng về đám phản quân?” Lưu Thương hờ hững nói.
Tội danh này quá lớn doạ cho tất cả mọi người phải đồng loạt quỳ xuống. “Thần không dám!”
Lưu Thương nhìn đám người quỳ trước mặt, bước lên mấy bước rồi nói: “Là vì Ma Thiên Các xuất hiện một vị cửu diệp?”
Đám người run lẩy bẩy không dám nói một câu nào.
Lưu Thương đột nhiên nâng tay ——
Âm thanh năng lượng cộng hưởng vang lên. Trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một toà pháp thân cỡ nhỏ, bên dưới pháp thân kia không có toà kim liên, chỉ có tám mảnh liên diệp toả kim quang lấp lánh.
Mười chín người trừng to mắt không dám tin nhìn về phía pháp thân. Điều này cho thấy vị hoàng đế của bọn hắn, cũng chính là chủ nhân hoàng thành, người có địa vị tối cao trong Đại Viêm lại một lần nữa bước lên tu vi bát diệp đỉnh phong!
Tốc độ tu hành này có còn là người không?
Lưu Thương thu tay lại, pháp thân cũng tiêu tán. Hiệu quả chấn nhiếp khiến hắn rất hài lòng. Nhìn đám người đang run lẩy bẩy dưới đất, Lưu Thương trầm giọng nói:
“Không bao lâu nữa, trẫm có thể bước vào cửu diệp…”
Các vị trưởng lão đồng thời hô to: “Bệ hạ uy vũ! Thiên thu vạn thế!”
“Bệ hạ uy vũ! Thiên thu vạn thế!”
“Bệ hạ uy vũ! Thiên thu vạn thế!”
Ba tiếng hô liên tiếp vang lên. Lưu Thương bật cười ha hả, chỉ là tiếng cười của hắn khiến người nghe cảm thấy sợ hãi.
Có lẽ do bế quan quá lâu nên tính cách của hắn đã thay đổi không ít.
“Người đâu!”
Bên ngoài Trường Thanh Điện lập tức xuất hiện không ít cấm vệ quân.
Lưu Thương hạ lệnh: “Đưa chư vị trưởng lão xuống nghỉ ngơi, đảm bảo an toàn cho bọn họ, nửa bước không rời.”
“Tuân lệnh!”
. . .
Ba ngày sau.
Sương mờ mù mịt quanh quẩn trên mặt sông, ánh mặt trời xuyên thấu qua màn sương trắng tạo thành khung cảnh mông lung mỹ lệ.
Bên ngoài thành trì, đám cây cối chọc trời cũng bao phủ trong sương mờ.
Trong rừng cây, trên con đường độc đạo có hàng loạt chiếc xe kéo đang tiến về phía Thần Đô.
Trên tầng trời thấp, một chiếc phi liễn cực lớn màu đen đang chậm rãi phi hành. Trên phi liễn đứng đầy tu hành giả, bốn phía xung quanh phi liễn cũng có hơn ngàn tu hành giả bay song song bảo vệ.
Vu Chính Hải ngồi trên phi liễn quan sát đại địa. Ánh mặt trời từ từ dâng lên, sương mù biến mất. Bộ dáng của Thần Đô đã hiện ra trước mắt.
“Giáo chủ, phía tây Thần Đô có hai mươi ngàn người do bốn vị đà chủ Ninh Kim Thủy, Tiền Hổ, Mạnh Giác Sơn, Cung Phong dẫn đội; phía nam Thần Đô có hai mươi ngàn người do bốn vị đà chủ Nhiễm Triết, Lữ Vận, Điền Tuyền, Phùng Văn Trạch dẫn đội; phía bắc Thần Đô có hai mươi ngàn người do bốn vị đà chủ Thạch Hải, Đường Kế Quân, Đào Nhược, Kha Thanh Hạo dẫn đội; phía đông Thần Đô có mười lăm ngàn người do Giáo chủ ngài và thất tiên sinh tự mình dẫn đội.” Hoa Trọng Dương báo cáo số liệu.
Vu Chính Hải nghe xong gật đầu. “Rất tốt.”
“Giáo chủ, cuộc tổng tiến công sắp diễn ra, những tu hành giả trung lập kia chúng ta nên xử trí ra sao?” Hoa Trọng Dương hỏi.
Trong Thần Đô không thiếu các loại cao thủ. Nơi này tàng long ngoạ hổ, hội tụ các kỳ tài trong thiên hạ. Không ai đảm bảo đám người trung lập này sẽ đưa ra lựa chọn thế nào… Có thể sẽ đột nhiên đâm U Minh Giáo một dao, có thể sẽ tiếp tục trung lập, cũng có thể sẽ lựa chọn cùng U Minh Giáo đối phó Thần Đô.
Vu Chính Hải nói:
“Thông báo một tiếng, trong thời hạn một canh giờ, những người không liên quan phải lập tức rời khỏi Thần Đô. Phàm là những kẻ còn lưu lại đều xem như địch nhân. Toàn bộ người trong Hoàng thành đều là địch nhân.”
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
Ở bốn phương tám hướng, giáo chúng U Minh Giáo trùng trùng điệp diệp tiến lên.
. . .
Thần Đô, trên tường thành.
Các binh sĩ thủ vệ rốt cuộc cũng nhìn thấy đám người U Minh Giáo đông như kiến cỏ đang kéo tới. Kèn lệnh lập tức được thổi lên, khói báo động mịt mù bốc lên.
Cùng lúc đó, trong các quán trà, tửu lâu, thanh lâu trong Thần Đô, phàm là tu hành giả đều dừng lại mọi động tác, lắng tai nghe tiếng kèn từ nơi xa xôi truyền đến.
Tiếng kèn mang theo nguyên khí sóng âm lăn lộn đánh tới, nhắc nhở toàn bộ mọi người trong Thần Đô một chuyện trọng đại: U Minh Giáo đến rồi!
Trong lúc nhất thời, Thần Đô loạn thành một đoàn.
Phi liễn của U Minh Giáo lăng không lơ lửng bên ngoài, cách cổng thành Thần Đô một ngàn mét.
Toàn quân dừng lại.
Mọi thứ đột nhiên trở nên yên tĩnh. Thần Đô và khu vực bao quanh Thần Đô trong phương viên mười dặm đều bị sát khí bao phủ.
Cờ xí U Minh Giáo tung bay trong không trung.
Một canh giờ sau, trên phi liễn U Minh Giáo ở cửa thành phía đông đột nhiên xuất hiện một toà pháp thân thất diệp, từ trên cao lao vụt xuống.
Pháp thân cao chín trượng, toà kim liên thất diệp xoay tròn giữa không trung.
Ầm!
Mấy đạo chưởng ấn đánh về phía tường thành, mở màn cho cuộc chiến tại Thần Đô!
Chương 670 Vô đề
Cùng lúc đó, ở cửa nam, cửa bắc và cửa tây thành đều có quân của U Minh Giáo đánh tới.
Ầm! Ầm!
Trên không trung cửa đông thành, Hoa Trọng Dương lăng không lơ lửng liếc nhìn về phía tường thành, ngay lập tức có mấy trăm cung tiễn xạ kích bay tới.
“Phá!”
Hoa Trọng Dương thúc đẩy pháp thân xoay tròn tại chỗ, bộc phát ra cương khí cuốn bay đám cung tiễn khiến chúng đứt đoạn rồi rơi xuống.
Các giáo chúng U Minh Giáo ở hậu phương cũng nhanh chóng lao tới công thành.
Trên tường thành lập tức xuất hiện năm tu hành giả tay cầm cung tiễn, kéo căng tiễn cương bắn về phía các đệ tử U Minh Giáo dưới mặt đất.
Vù vù!
Mỗi đạo tiễn cương đều lấy mạng một người. Năm cung tiễn thủ liên tục kéo cung, chỉ trong giây lát đã giết chết mấy chục quân tiên phong!
. . .
Đứng trên phi liễn, Vu Chính Hải thấy cảnh này khẽ nhíu mày.
“Thần xạ thủ?”
Tác dụng của thần xạ thủ trong công thành chiến lớn hơn bình thường rất nhiều.
Tư Vô Nhai cười nói: “Vừa bắt đầu trận chiến đã để thần xạ thủ ra mặt, xem ra thủ đoạn phòng thủ của Thần Đô cũng không nhiều.”
“Hiền đệ nói chí phải.”
Vu Chính Hải nhìn xuống thi thể các huynh đệ đã ngã xuống đất, lông mày nhíu chặt. Chiến tranh chính là như thế, không thể nào không có thương vong… đây là cái giá phải trả. Nếu lúc này mà lui bước thì mới là vũ nhục lớn nhất đối với những người đã đổ máu.
Điều hắn cần làm lúc này chính là đánh hạ Thần Đô, hoàn thành mục tiêu mà tất cả mọi người đều muốn đạt tới.
“Để đệ đối phó với bọn hắn.”
Tư Vô Nhai tung người bây lên, Khổng Tước Linh trong tay lượn vòng bay ra, bộc phát quang mang chói mắt.
“Khổng Tước Khai Bình.”
Khi Khổng Tước Linh đáp xuống lưng Tư Vô Nhai, hai tay hắn giang ra, đôi cánh toả kim quang lóng lánh dài đến mấy trượng cũng giang rộng ra. Tư Vô Nhai lao xuống tường thành.
“Thất tiên sinh cẩn thận!” Hoa Trọng Dương ngẩng đầu nhắc nhở.
“Yên tâm!”
. . .
Khi năm tên thần xạ thủ thấy cặp cánh khổng lồ lao về phía mình, mắt bọn hắn co rụt lại, thu hồi cung tên trong tay rồi hạ thấp xuống.
“Rút lui!”
Mấy chục tên binh sĩ thủ thành đứng chắn trước mặt năm thần xạ thủ.
Tư Vô Nhai đạm mạc cười một tiếng. “Pháp thân!”
Pháp thân lục diệp nhanh chóng bành trướng, Khổng Tước Linh rời khỏi lưng biến thành từng đạo cương châm xạ kích về phía năm thần xạ thủ.
“Ngăn lại!”
“Mau ngăn lại!”
Thế nhưng mỗi một đạo cương châm đều vô cùng sắc bén, tựa như mũi băng thạch nhũ trong mùa đông đâm xuyên qua lồng ngực đám binh sĩ! Cuối cùng….
Ầm! Cương châm đâm vào người đám thần xạ thủ.
Tên thần xạ thủ mở to mắt nhìn lỗ hổng trên ngực mình, gương mặt tràn đầy vẻ không thể tin nổi. Hắn kinh hãi quay đầu nhìn ra phía sau, tia cương châm kia đã đâm thủng lồng ngực hắn và ghim vào tường thành, sau đó chậm rãi tiêu tán, chỉ để lại những lổ hổng.
Bịch!
Khi hắn ngã xuống, khoé mắt chỉ kịp nhìn thấy bốn tên đồng bọn cũng bị vết thương chí mạng hệt như mình, lồng ngực bị hở ra một lỗ sâu.
. . .
[Ting — đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.]
[Ting — đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.]
[ … ]
Lục Châu mở mắt.
Không tiếp tục lĩnh hội Thiên thư, Lục Châu bước ra ngoài Đông Các.
“Hoa Nguyệt Hành.” Lục Châu gọi một tiếng.
Hoa Nguyệt Hành đang tu luyện ở Tây Các, nghe vậy lập tức bay đến Đông Các, khom người nói:
“Thuộc hạ bái kiến Các chủ.”
“Tu vi của ngươi thế nào rồi?”
Hoa Nguyệt Hành lộ vẻ hổ thẹn đáp: “Thuộc hạ trảm kim liên trùng tu đến nhị diệp.”
Lục Châu lật tay, trong lòng bàn tay xuất hiện Thái Hư Kính. Nguyên khí rung động, Thái Hư Kính xuất hiện quang hoa chiếu vào người Hoa Nguyệt Hành… trong kính xuất hiện một hư ảnh nhị diệp.
“Cũng được.” Lục Châu hài lòng gật đầu.
“Ý của Các chủ là…?”
“Ngươi đến Thần Đô một chuyến, nhớ kỹ phải ưu tiên bảo vệ an nguy bản thân.” Lục Châu đạm mạc nói.
“Thuộc hạ tuân mệnh!”
Hoa Nguyệt Hành vừa đứng lên, Hoa Vô Đạo đột nhiên bước vào Đông Các, khom người nói: “Các chủ, ta nguyện cùng Nguyệt Hành đến Thần Đô.”
Lục Châu không đồng ý ngay lập tức mà dùng Thái Hư Kính chiếu vào người Hoa Vô Đạo. Trong mặt kính hiện ra pháp thân tứ diệp.
Lục Châu nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Hoa Vô Đạo.”
“Xin Các chủ phân phó.”
“Giao cho ngươi nhiệm vụ bảo vệ Hoa Nguyệt Hành đến Thần Đô. Nhớ kỹ, phải ưu tiên bảo vệ an nguy của mình trước.”
“Tuân mệnh!”
Hoa Vô Đạo và Hoa Nguyệt Hành đồng loạt khom người rồi xoay người đi xuống núi.
Lục Châu lắc đầu, nhẹ giọng mắng một tiếng. “Nghiệt đồ.”
Bên ngoài Đông Các, ba vị trưởng lão khác cũng xuất hiện. Lục Châu quay đầu nhìn về phía ba người. “Các vị cũng muốn đi?”
Tả Ngọc Thư khom người đáp: “Nếu huynh trưởng cần đến lão thân, lão thân cam nguyện đến Thần Đô.”
Lục Châu lắc đầu nói:
“Thần Đô có Thập Tuyệt Trận, ngay cả lão phu cũng không nắm chắc sẽ đánh thắng được, các ngươi đi cũng là đi chịu chết. Hoa Nguyệt Hành là thần xạ thủ, lại có thêm Lạc Nguyệt Cung trợ giúp nên đến đó sẽ phát huy tác dụng lớn. Hoa Vô Đạo am hiểu phòng thủ có thể bảo vệ Hoa Nguyệt Hành an toàn. Hai người bọn họ đồng thời phối hợp sẽ ngăn cản được thiên quân vạn mã.”
Ba vị trưởng lão đều gật đầu đồng tình.
Bọn hắn đều là mấy lão già, nếu không có Thập Tuyệt Trận thì còn có thể ra oai một chút, nhưng một khi tiến vào trong Thập Tuyệt Trận thì chưa chắc đánh lại một thanh niên chỉ mới Thối Thể cảnh, có đến Thần Đô cũng không ích lợi gì.
Suy cho cùng, đánh hạ được Thần Đô hay không vẫn phải dựa vào U Minh Giáo.
Lúc này Hải Loa và Tiểu Diên Nhi tay trong tay bước tới.
“Bái kiến sư phụ.”
“Bái kiến sư phụ.”
Lục Châu nhìn hai tiểu nha đầu, nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì?”
Tiểu Diên Nhi nói nhỏ: “Sư phụ, đồ nhi nghe tứ sư huynh kể chuyện của đại sư huynh, đại sư huynh thật là đáng thương. Hay là để đồ nhi đi giúp huynh ấy?”
“Không được hồ nháo.”
“Đồ nhi hiểu ý sư phụ, Thần Đô có Thập Tuyệt Trận, nhưng mà Hải Loa thì có thể!” Tiểu Diên Nhi quay đầu nhìn Hải Loa. “Có đúng không Hải Loa?”
Tiểu Hải Loa vội gật đầu: “Vâng sư phụ, đồ nhi có thể gọi hung thú đến hỗ trợ.”
Ba vị trưởng lão hai mắt toả sáng. Đây đúng là một sát chiêu cực hay.