Ngaooooo ——
Đám thôn dân sống nhờ săn bắt lập tức nhìn về phía tây thôn, hoảng hốt nói:
“Hung thú?!”
“Đại nhân, có hung thú!”
Nam tử mặc hoa phục kỳ quái nói: “Nơi này vắng vẻ, lại gần vực sâu vạn trượng, sao lại xuất hiện hung thú được?”
Lúc này, từ phía tây có một con hung thú đầu sư tử dáng vẻ oai phong lẫm liệt đang bay tới, hai mắt nó sáng rực nhìn chằm chằm đám người. Trong miệng nó ngậm một vỏ kiếm dính đầy bùn đất.
Từ trong rừng cây phía sau lưng nó xuất hiện một đám người lần lượt bay ra. Người đi đầu là Lục Châu tay chắp sau lưng, dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
Những người khác theo sát phía sau, không vội không chậm theo dấu hung thú bay về phía trước.
Con hung thú miệng ngậm vỏ kiếm, mũi rung rung như đang đánh hơi, dò dẫm bay tới. Ráng chiều xuyên qua rừng cây rọi lên đám người.
Hung thú bay tới cửa thôn rồi chậm rãi hạ xuống.
Lục Châu dừng bước, ánh mắt lướt qua đám thôn dân Cổ La Thôn, lướt qua nam tử mặc hoa phục, qua hai con chó săn đang nhe nanh, qua mấy cây gậy trong tay đám thôn dân, cuối cùng nhìn tới thiếu niên Vu Chính Hải đang ôm đầu nằm co quắp dưới đất.
Những người khác trong Ma Thiên Các không biết thiếu niên Vu Chính Hải, nhưng Lục Châu thân là sư phụ sao có thể không nhận ra?
Bộ dạng Vu Chính Hải thời niên thiếu lập tức hiện ra trong đầu Lục Châu, kéo theo mớ ký ức từ ba trăm năm trước…
Lục Châu lại lần nữa nhìn về phía bách tính Cổ La Thôn.
Với tu vi hiện tại của Lục Châu, chỉ cần tuỳ tiện nhấc tay cũng có thể diệt đi cả thôn này để xả giận cho đồ đệ. Nhưng Lục Châu không định làm vậy. Chuyện gì cũng có cách giải quyết tốt hơn.
Thấy sư phụ im lặng không nói, những người khác cũng không dám lên tiếng.
Lục Châu đi đến trước mặt Vu Chính Hải, nhìn vẻ mặt mờ mịt của hắn, Lục Châu ấm giọng hỏi: “Ngươi tên gì?”
Hơn ba trăm năm trước, Lục Châu cũng từng hỏi như thế. Nay hỏi lại là vì muốn biết Vu Chính Hải có bị mất trí nhớ hay không.
Thiếu niên Vu Chính Hải mờ mịt nhìn quanh rồi đáp: “A… A Hải…”
Lục Châu rũ mắt xuống, vươn bàn tay già nua mà rắn chắc ra.
Đám người xung quanh đều ngơ ngác nhìn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mà người của Ma Thiên Các cũng thế, không hiểu vì sao sư phụ lại tỏ thái độ thân thiết với một thiếu niên lạ mặt như vậy.
Chỉ trừ Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai từng có một đoạn thời gian sớm chiều ở bên đại sư huynh. Khi ánh trời chiều rọi sáng thân ảnh thiếu niên A Hải kia, hai mắt Tư Vô Nhai như bị kim đâm đau buốt.
Nhìn thiếu niên đầy cáu bẩn nằm ở đằng kia, Tư Vô Nhai không hề nhúc nhích. Có sư phụ ở đây là đủ.
Lục Châu vẫn đứng yên, duy trì tư thế vươn tay ra trước mặt A Hải, chỉ chờ hắn chịu nắm lấy tay mình.
Sinh mệnh luân chuyển, hồng trần đổi thay. Trong nhân sinh của mỗi người đã bao lần trải qua luân hồi?
Tam sinh luân hồi, trăm năm khó gặp, vật đổi sao dời, quá khứ có thể vãn hồi được không?
Vu Chính Hải run run giơ tay ra.
Lục Châu thấy hắn mờ mịt ngơ ngác, trên mặt nở nụ cười thản nhiên, bàn tay già nua vươn tới nắm lấy tay Vu Chính Hải đỡ hắn đứng dậy.
Khi tay chạm tay, trong đầu thiếu niên Vu Chính Hải bỗng dưng hiện ra vài hình ảnh mơ hồ… Những thân ảnh quen thuộc nhưng hết sức mờ mịt xuất hiện, cảm giác thân quen bỗng từ đâu ập tới.
Lão tiên sinh này… rốt cuộc là ai?!
. . .
“Chờ đã.” Nam tử mặc hoa phục lên tiếng.
Lục Châu liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Tu hành giả Nhu Lợi?”
“Nơi này là địa phận của Nhu Lợi quốc, người ở đây đương nhiên đều là người Nhu Lợi.” Nam tử mặc hoa phục đáp. “Ta tên Qua Long, ta đã nhìn trúng thiếu niên này, muốn nhận hắn làm đồ đệ.”
“Ngươi muốn nhận hắn làm đồ đệ?”
Qua Long gật đầu. “Hắn có căn cốt không tệ, thiên phú lại tốt, là tu hành giả trời sinh.”
“Ánh mắt của ngươi cũng không tệ.” Lục Châu nói.
Lúc này, A Đông đứng ngoài cửa thôn chợt hô lớn: “Đại nhân, đây đều là người Đại Viêm! Mau diệt trừ bọn hắn!”
Người của Cổ La Thôn đã biết tu vi của Qua Long, nhưng Qua Long không để ý đến bọn họ mà vẫn nhìn về phía đám người Lục Châu: “Thiếu niên này ta muốn đưa đi.”
“Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh không đã.”
“Ngươi có ý gì?” Qua Long hỏi.
Qua Long vừa định động thủ, chợt cảm giác được đám tu hành giả sau lưng lão giả đều toả ra khí tức thần bí khó lường. Sâu không lường được!
Thôn dân Cổ La Thôn không biết đám người này có tu vi bậc nào, chỉ háo hức đứng xem náo nhiệt.
Lục Châu không để ý đến đám người xung quanh, bàn tay già nua đẩy ra luồng năng lượng nguyên khí nhàn nhạt tiến vào trong cơ thể Vu Chính Hải, kiểm tra đan điền khí hải của hắn.
Đây là một tu hành giả! Trực giác nói với Vu Chính Hải, hắn được cứu rồi.
. . .
Lục Châu nhìn thiếu niên Vu Chính Hải, một tay vuốt râu, một tay chỉ về phía đám thôn dân Cổ La Thôn và nam tử mặc hoa phục: “Ngươi có muốn đánh bại bọn hắn không?”
Vu Chính Hải ngơ ngác gật đầu.
Ngơ ngác là bởi vì hắn không hiểu Lục Châu muốn làm gì. Gật đầu là bởi vì hơn ai hết, Vu Chính Hải muốn đánh bại đám người này, thậm chí từ ‘đánh bại’ có thể đổi thành ‘giết chết’ cũng không quá đáng.
“Muốn.” Thiếu niên Vu Chính Hải trả lời.
“Được.” Lục Châu thản nhiên nói. “Chuyện của mình thì tự mình xử lý. Lão phu truyền cho ngươi thủ đoạn giết người, ngươi có bằng lòng không?”
Thiếu niên Vu Chính Hải gật đầu: “Bằng lòng.”
“Thế gian này có rất nhiều người muốn học tập thủ đoạn của lão phu… Muốn học thì phải bái lão phu làm thầy, ngươi có nguyện ý không?”
Các đệ tử Ma Thiên Các không rõ chân tướng đều kinh hãi nhìn cảnh tượng này. Các chủ làm sao thế? Vì sao lại đột nhiên muốn thu thiếu niên này làm đồ đệ?
Thiếu niên Vu Chính Hải đối mắt với Lục Châu. Một già một trẻ, bốn mắt nhìn nhau.
Ba trăm năm trước, Lục Châu không hề hỏi hắn câu này. Ba trăm năm sau, Lục Châu thay Cơ Thiên Đạo hoàn thành tâm nguyện này cho Vu Chính Hải.
Có lẽ bị cảm giác quen thuộc mông lung này ảnh hưởng, Vu Chính Hải cảm thấy vị lão nhân trước mắt rất đáng tin cậy… Lại thêm trong lòng rất muốn rời khỏi nơi này, lòng Vu Chính Hải hướng về Lục Châu.
Thế nhưng thiếu niên Vu Chính Hải vẫn còn do dự, bởi vì Ngu Thượng Nhung từng nói hắn có một vị sư phụ rất tốt, người đó đang ở Đại Viêm chờ hắn.
Chương 747 Vô đề
“Nhưng mà… ta, ta đã có sư phụ.” Thiếu niên Vu Chính Hải nói.
Lời vừa nói ra, mấy thôn dân Cổ La Thôn bỗng bật cười ha hả. A Đông mỉm cười nói: “Phế vật vô dụng. A Hải, loại như mày mà cũng có sư phụ? Đến tao mày còn không đánh lại!”
“Khiêng đồ cũng khiêng thật lâu, đại nhân nói mày có thiên phú, mày còn được đà lấn tới!”
“Đến hai con chó săn của Cổ La Thôn mày còn không đánh lại kia kìa!”
. . .
Lục Châu ấm giọng nói: “Không sao, nếu ngươi có thể đánh bại bọn hắn, lão phu mang ngươi đi tìm vị sư phụ kia.”
Dù sao người đó cũng là lão phu mà.
Thiếu niên Vu Chính Hải vui mừng khôn xiết, không do dự nữa, lập tức quỳ phịch xuống khấu đầu với Lục Châu.
Vu Chính Hải dùng hết sức lực khấu đầu ba cái, mỗi cái đều ấn mạnh đầu vào nền đất bùn khiến trán hắn dính đầy bùn đất.
Đám người nghi hoặc khó hiểu, chỉ có Tư Vô Nhai là không ngăn nổi cảm xúc, tâm tình phức tạp, cảm khái vô vàn.
A Đông lại cười cợt nói: “Như mày mà cũng đòi đánh bại được tao? Mày mà thắng, tao tự chặt đầu mình cho mày xem!”
Lục Châu không để ý tới người Cổ La Thôn mà bước tới đặt một tay lên vai thiếu niên Vu Chính Hải, khẽ nói: “Tâm kết trong lòng ngươi, phải do ngươi giải quyết.”
“Vâng, sư phụ.”
Lục Châu nhìn Vu Chính Hải, bàn tay bỗng đưa về phía đám người Ma Thiên Các sau lưng. “Đưa đao tới.”
“A?” Phan Trọng nghi hoặc.
Tư Vô Nhai vung tay áo. Phan Trọng vội vã bước tới, đặt Bích Ngọc Đao vào tay Lục Châu.
Lục Châu nói: “Ngươi đã bái lão phu làm thầy, lão phu tặng thanh đao này cho ngươi, cầm lấy.”
Thiếu niên Vu Chính Hải hoàn toàn ngây ngốc.
Khi bàn tay hắn chạm vào chuôi đao, một loại cảm giác lạnh buốt và quen thuộc đến tận xương truyền đến tập kích não hải… Thanh đao tựa như một phần thân thể của hắn, khiến toàn thân hắn rung động.
Hắn không hiểu tại sao, chỉ có thể cầm thanh đao trong tay với cảm giác vui sướng khó nói nên lời.
Lục Châu lật tay, trong tay hắn xuất hiện một cây đao bằng gỗ.
“Lão phu sẽ truyền cho ngươi một bộ đao pháp ngay tại đây.” Lục Châu chậm rãi nói.
Đám thôn dân Cổ La Thôn lại càng cười ha hả.
Vu Chính Hải gật đầu: “Vâng.”
“Nghe cho kỹ.” Lục Châu xoay người đi về phía một bãi đất trống. “Đao pháp này bắt nguồn từ súc thiên tích địa, truyền vào các ngón tay ——”
Lục Châu đứng múa đao giữa bãi đất trống, khi trái khi phải, cây đao gỗ trong tay chuyển động không ngừng, động tác như nước chảy mây trôi.
Đám người Ma Thiên Các kinh sợ nhìn Các chủ đang truyền thụ lại một trong những bộ đao pháp cường đại nhất thế gian.
Thiếu niên Vu Chính Hải cũng cả kinh đến mức không thể ngậm miệng lại. Đao quen thuộc, đao pháp quen thuộc, mọi thứ đã ăn sâu vào trong máu hắn, khắc vào linh hồn hắn, chưa từng quên.
Thiếu niên Vu Chính Hải theo bản năng huơ Bích Ngọc Đao trong tay.
Lục Châu lộ vẻ hài lòng, tiếp tục huy động đao gỗ: “Gió im ắng, khí tĩnh lặng, quang vô ảnh, đao vô ngân ——”
Đối với các thôn dân Cổ La Thôn thì vị lão nhân này chẳng khác nào người bị bệnh thần kinh. Bọn hắn không cảm nhận được nguyên khí ba động, chỉ nhìn thấy đao pháp bên ngoài, ai nấy đều cảm thấy buồn cười và vô vị.
Cho dù là tu hành giả Nhu Lợi Qua Long cũng không hiểu. Lão nhân này rốt cuộc đang làm gì? Truyền thụ đao pháp tại chỗ cho một thiếu niên mới quen?
“Hải Nam Bách Xuyên!”
Lục Châu tăng tốc, đột nhiên ném cây đao gỗ về phía đám cây cối trước mặt. Ầm! Cây đao gỗ đâm xuyên thân đại thụ, để lại một lỗ hổng thật lớn.
Đám người mở to mắt.
Lục Châu điểm nhẹ mũi chân, nguyên khí nhàn nhạt phóng ra, từ đan điền khí hải tiến vào kỳ kinh bát mạch, truyền tới cổ tay rồi lòng bàn tay. Mỗi một động tác Lục Châu đều thực hiện rất chậm và chi tiết.
Nguyên khí phát tiết đánh vào không trung, dung nhập vào cây đao gỗ ——
“Đây chính là… Đại Huyền Thiên Chương.”
Đao gỗ bắn ra vô số đao cương xoay tròn phát ra tiếng xé gió. Phanh phanh phanh! Toàn bộ cây cối trong phạm vi mấy chục mét đều bị Huyền Thiên Tinh Mang chém đứt.
Gió rốt cuộc cũng dừng lại. Đao gỗ rơi xuống. Toàn bộ Cổ La Thôn rơi vào yên tĩnh.
Đây chính là chiêu thức Đại Huyền Thiên Chương. Chiêu này vừa ra, đao pháp trong thiên hạ đều phải ảm đạm nhận thua.
Thôn dân Cổ La Thôn trợn to mắt, ai nấy đều bị một chiêu của lão nhân làm cho rung động. Bọn hắn vốn không biết cái gì là Đại Huyền Thiên Chương, cái gì là đao pháp…
Người dân Cổ La Thôn quanh năm chỉ ở gần vực sâu vạn trượng, nếu không phải người dân nơi đây thì rất khó có thể tìm ra thôn này. Thế nên tin tức của tu hành giới rất hiếm khi truyền được đến đây.
Ngay cả tu hành giả Qua Long cũng chấn kinh nhìn lão giả, trong lòng nảy sinh cảm giác muốn lui bước.
. . .
“Đại Huyền Thiên Chương…”
Thiếu niên Vu Chính Hải thì thào tự nói, trong mắt ánh lên vẻ cuồng nhiệt. Hắn luôn có một loại ảo giác, dường như bản thân hắn đã gọi tên chiêu thức này cả trăm ngàn lần, đã luyện qua cả ngàn vạn lần.
Trong sinh mệnh của hắn, ngoại trừ chấp niệm, chỉ còn… Đại Huyền Thiên Chương.
Thiếu niên Vu Chính Hải học rất nhanh, nhanh đến khó tin, khiến đám khán giả đứng nhìn xung quanh đều phải choáng váng.
Bộ đao pháp kia được Lục Châu thi triển như nước chảy mây trôi không chút dài dòng, nhưng kỳ thực lại phức tạp đến cực hạn. Đến cả bộ đao pháp đơn giản nhất cũng không thể nào bị người khác vừa nhìn một lần đã ghi nhớ được.
Thế nên biểu hiện của thiếu niên trước mặt khiến đám người kinh ngạc đến ngây ngốc. Nhìn cách hắn diễn luyện lại Đại Huyền Thiên Chương, có nói hắn đã luyện chiêu này cả ngàn lần cũng không ngoa.
Đám thôn dân Cổ La Thôn khó hiểu nhìn Vu Chính Hải. Nhớ lại lời Qua Long đại nhân đã nói, trong lòng bọn hắn khẽ động, chẳng lẽ tên nô lệ này thật sự là tu hành giả trời sinh?
Thiếu niên Vu Chính Hải đắm chìm trong đao pháp, quên hết tất cả mọi thứ xung quanh, cho đến một chiêu cuối cùng Huyền Thiên Tinh Mang, hắn ném Bích Ngọc Đao đi ——
Nhưng Bích Ngọc Đao lại xoay tròn trên không trung hai vòng rồi rơi thẳng xuống đất.
Mộng tỉnh.
Không có nguyên khí ba động, không có Đại Huyền Thiên Chương, không có Huyền Thiên Tinh Mang, thậm chí đến một đao cương nhỏ xíu cũng không có.
Chương 748 Vô đề
Đám thôn dân Cổ La Thôn lập tức thở phào nhẹ nhõm. Phế vật đúng là phế vật, còn cho rằng cầm được thanh đao lên là có thể học thành tài rồi đánh bại bọn hắn hay sao?
Đúng là cái thứ nô lệ trời sinh! Trong lòng bọn hắn thầm đắc ý, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài.
Lão đầu kia thi triển một chiêu Huyền Thiên Tinh Mang mạnh đến đáng sợ, bọn hắn không dám trêu chọc vào. Cũng may nơi này còn có Qua Long đại nhân.
Thôn dân Cổ La Thôn thầm nghĩ, ráng nhẫn nhịn thêm một chút, đợi lão nhân này đi rồi, nhất định phải treo tên phế vật này lên quất roi mười ngày mới hả giận!
. . .
Thiếu niên Vu Chính Hải nhìn Bích Ngọc Đao cắm vào mặt đất, ngượng ngùng nói: “Quả nhiên ta là một tên phế vật.”
Nhưng trong mắt đám người Ma Thiên Các, thiếu niên Vu Chính Hải có thể vận dụng đao pháp như nước chảy mây trôi đã là rất kinh người! Chỉ là trong người hắn không có nguyên khí mà thôi.
Lục Châu vuốt râu nói: “Nắm giữ thần vận, đừng chú trọng hình thức… Mới làm có một lần, cớ gì phải vội.”
Lục Châu lật tay, Bích Ngọc Đao ngoan ngoãn bay tới. Lục Châu đặt Bích Ngọc Đao vào tay Vu Chính Hải lần nữa.
Thiếu niên Vu Chính Hải nhìn thanh đao, khẽ gật đầu tiếp nhận rồi bắt đầu diễn luyện lần thứ hai.
Lục Châu không tiếp tục làm mẫu mà đứng bên cạnh quan sát.
Có lần đầu tiên thực hành, những lần sau đó đao pháp của thiếu niên Vu Chính Hải càng lúc càng thuần thục, đến mức khiến đám người Ma Thiên Các phải âm thầm giật mình.
Lần thứ ba, lần thứ tư, lần thứ năm… mỗi lần đều có sự tiến bộ rõ rệt!
Vu Chính Hải cảm giác Bích Ngọc Đao như một phần cơ thể mình, hắn ra sức huy động từng đao, đao pháp ngày càng hữu lực, ngày càng điên cuồng!
Ầm! Đao chém vào gốc cây, tạo thành một vết nứt.
Diễn luyện kết thúc. Thiếu niên Vu Chính Hải hít vào một hơi thật sâu.
Lục Châu vuốt râu gật đầu. “Tốt.” Cũng có nghĩa là, không cần diễn luyện nữa.
Lục Châu chỉ tay về phía đám thôn dân Cổ La Thôn. “Tự chọn.”
Vu Chính Hải cảm nhận được Bích Ngọc Đao truyền tới cảm giác mát lạnh, một loại tự tin khó hiểu xộc lên đầu, hắn chỉ tay về phía A Đông: “Ngươi.”
A Đông sững sờ: “Ta?”
Lục Châu nói: “Lão phu sẽ không nhúng tay vào trận đấu giữa các ngươi. Kẻ nào thắng hắn sẽ được sống.”
Thiếu niên Vu Chính Hải cầm chặt Bích Ngọc Đao trong tay, tiến về phía trước. A Đông nhướng mày cầm một cây xẻng lên nói: “Đây là do ngươi tự chọn!”
Nói xong, A Đông xắn tay áo lên, lộ ra bắp tay rắn chắc. Người Nhu Lợi trời sinh mạnh mẽ, thân thể săn chắc như dã thú. Ánh mắt hắn băng lãnh, cầm xẻng vọt tới.
Thiếu niên Vu Chính Hải theo bản năng lùi lại một bước. Lục Châu khẽ nói: “Lui thì chết. Tiến lên có thể sống sót.”
Tóc gáy Vu Chính Hải dựng thẳng lên… còn gì để sợ hãi nữa chứ? Hắn hét lên một tiếng, cầm chặt Bích Ngọc Đao trong tay lao lên.
A Đông vung xẻng hét: “Tìm chết!”
Thiếu niên Vu Chính Hải giơ Bích Ngọc Đao lên đón đỡ. Ầm! Hắn lui lại ba bước ổn định thân hình.
A Đông cười lạnh nói: “Chỉ có như thế?” Hắn lại vung xẻng lên với lực mạnh hơn.
Thiếu niên Vu Chính Hải nhìn không chớp mắt, ngón tay dùng sức quá mạnh khiến đốt ngón tay trắng bệch.
“Thả lỏng.” Tiếng nói của Lục Châu vang lên bên tai.
Vu Chính Hải ý thức được mình đã quá khẩn trương, bèn hít sâu một hơi để bình phục tâm tình. Nghĩ đến sau lưng còn có sư phụ nhắc nhở và chỉ điểm, Vu Chính Hải nhanh chóng thả lỏng.
Vù! Một xẻng đánh tới.
Vu Chính Hải không lùi mà tiến, theo bản năng nghiêng người né xẻng đánh tới, đồng thời dùng vai va chạm đối phương.
Ầm! A Đông bị đụng bay.
“Đây là…”
“Chuyện gì xảy ra?”
Thôn dân Cổ La Thôn đưa tay dụi mắt, cứ ngỡ mình gặp ảo giác.
Một chiêu vừa rồi của thiếu niên Vu Chính Hải thành thạo như mây trôi nước chảy, hệt như hành động của một tu hành giả… Sao có thể như vậy?
Qua Long cau mày, thiếu niên này đúng là thiên tài tu hành khó gặp!
A Đông không phục, nhặt xẻng lên quất tới lần nữa.
Thiếu niên Vu Chính Hải bình tĩnh nhìn A Đông vọt tới, biểu tình như biến thành người khác, trầm giọng nói: “Yếu.” Bàn tay huy động, chỉ trong giây lát đã chém ra ba đao!
Xẻng trong tay A Đông gãy thành ba đoạn rơi xuống mặt đất.
A Đông trợn tròn mắt không thể tin nổi nhìn vũ khí của mình nằm dưới đất, khi hắn ngẩng đầu lên, thiếu niên Vu Chính Hải đã đứng trước mặt hắn từ lúc nào, hai tay cầm Bích Ngọc Đao giơ lên cao rồi chém xuống.
Đám thôn dân Cổ La Thôn sửng sốt nhìn Vu Chính Hải như đang nhìn một con quái vật.
Thiếu niên Vu Chính Hải lại giơ đao lên. Ầm ầm ầm! Liên tục ba đao chém vào lồng ngực A Đông.
Máu tươi cuồn cuộn chảy ra ướt đẫm cả ngực áo. Đau đớn đến mức không còn cảm giác, trong mắt A Đông lúc này chỉ còn lại nỗi sợ hãi vô tận khiến trái tim run rẩy, cùng với sự bất lực đến tuyệt vọng.
Hắn chưa bao giờ ngờ được rằng thiếu niên A Hải sẽ có lực lượng mạnh đến mức này. Hai mắt hắn nhìn vào lồng ngực Vu Chính Hải, nơi đó có rất nhiều vết sẹo. A Đông nhớ rất rõ, mười vết trong số đó là do hắn lưu lại.
A Đông giật mình hiểu ra… lang sói quay đầu, không phải báo ân thì là báo oán! Mà người trước mắt lại càng đáng sợ hơn cả lang sói!
A Đông ngã xuống. Thiếu niên Vu Chính Hải lại chém thêm một nhát. Đầu A Đông lăn lông lốc đến dưới dân đám thôn dân Cổ La Thôn.
“. . .”
Mùi máu tươi tràn ngập trong không khí, thiếu niên Vu Chính Hải giơ đao chỉ về phía đám thôn dân, sống lưng thẳng tắp, trong mắt ngập tràn sát khí.
Đám thôn dân sợ hãi lui lại, toàn thân run rẩy. Ánh nắng chiều tà rọi vào lưỡi đao, máu tươi tí tách chảy xuống, hai bàn tay Vu Chính Hải ướt đẫm mồ hôi pha lẫn với máu.
“Giết hắn!”
Hai con chó săn nghe lệnh lập tức nhào về phía thiếu niên Vu Chính Hải.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, thiếu niên như biến thành một vị cao thủ, toàn thân xoay tròn, hung hăng chém xuống!
Bích Ngọc Đao chém ngang thân hai con chó săn khiến chúng không kịp phát ra tiếng kêu thảm đã ngã xuống đất.
Thôn dân Cổ La Thôn quá sợ hãi, chỉ còn biết lui lại. Thanh niên trai tráng trong thôn vội vàng chạy ra, nhiều người không hiểu rõ chân tướng, thấy thiếu niên Vu Chính Hải cầm đao dính đầy máu, lập tức mắng to:
“Cẩu vật, mày muốn tạo phản?”
Chương 749 Vô đề
Người Nhu Lợi kia sải bước phóng tới trước mặt Vu Chính Hải, định theo thói quen tát Vu Chính Hải một bạt tai rồi đánh đấm để phát tiết cơn giận, nhưng hôm nay ——
Xoẹt! Bích Ngọc Đao sạch sẽ lưu loát để lại một vết chém trên ngực hắn. Vết chém rất sâu nhưng thẳng thớm.
Không có chiêu thức hoa mỹ, chỉ có kỹ năng nguyên thuỷ nhất với mục đích đơn giản nhất: giết người.
Người Nhu Lợi kia toàn thân cứng đờ, cúi đầu nhìn máu tươi đang tuôn ra giữa ngực, sinh mệnh hắn đang trôi đi nhanh chóng. Thiếu niên Vu Chính Hải nâng tay đẩy trán hắn một cái, hắn ngã ngửa ra sau rồi nằm im dưới đất.
Vu Chính Hải bước từng bước tiến tới.
Thôn dân Cổ La Thôn lúc này mới hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này, vội vàng hô hào: “Cùng lao lên!”
Thiếu niên Vu Chính Hải không mảy may sợ hãi, tay cầm đao xông vào trong đám người, đao quang loé lên, máu tươi tung toé. Điều quỷ dị là… hắn luôn có thể né tránh được đủ loại công kích của thôn dân.
Bích Ngọc Đao điên cuồng vung loạn xạ, đầu người và tứ chi văng khắp nơi khiến đám người Ma Thiên Các vô cùng rung động, bao gồm cả tu hành giả Nhu Lợi Qua Long!
Qua Long không thể nào tin được một phàm nhân sau khi được chỉ điểm một lần lại có thể nắm giữ năng lực chiến đấu bậc này. Thế gian này ở đâu ra kỳ tài như thế?
. . .
Toàn bộ Cổ La Thôn rơi vào một mảnh hỗn loạn. Chẳng biết qua bao lâu, âm thanh chiến đấu mới dần dần lắng xuống.
Cửa thôn dần khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Đám thôn dân còn lại hoảng loạn nhìn Vu Chính Hải đứng giữa đám thi thể, tay cầm Bích Ngọc Đao nhuốm đầy máu, ánh mắt cứng cỏi từng bước tiến về phía trước.
Đúng lúc này ——
“Đủ rồi!”
Qua Long đạp đất bay lên, bộc phát nguyên khí nhảy vào không trung, lăng không đánh ra một chưởng.
Đám thôn dân Cổ La Thôn dấy lên hy vọng nhìn Qua Long đại nhân của bọn hắn!
Chưởng ấn nhanh như thiểm điện đánh về phía thiếu niên Vu Chính Hải. Vu Chính Hải phản ứng theo bản năng, vung đao quét ngang.
Ầm! Trên mặt đất xuất hiện hai vết ngấn.
Vu Chính Hải giương mắt nhìn chằm chằm vào Qua Long trên không trung, hắn muốn hô lên “Cứu mạng”, để vị sư phụ mới nhận này ra tay cứu hắn, nhưng chẳng biết tại sao hai chữ đó lại kẹt ở trong cổ họng, không thể thốt ra lời.
Qua Long lao vụt xuống!
Trong đầu thiếu niên Vu Chính Hải đột nhiên bắn ra khẩu quyết quen thuộc.
Gió im ắng, khí tĩnh lặng, quang vô ảnh, đao vô ngân ——
Song chưởng của Qua Long đã đánh tới! “Phàm nhân rốt cuộc cũng là phàm nhân! Mau nhận lấy cái chết ——”
Thiếu niên Vu Chính Hải nâng tay, ra sức đánh trả: “Hải Nạp Bách Xuyên!”
Ầm! Va chạm xảy ra, thiếu niên Vu Chính Hải bị chấn văng ra xa, hai tay run rẩy.
Chưởng ấn của Qua Long bị Bích Ngọc Đao chặn lại, hắn lùi ra sau nửa mét rồi ổn định lại thân hình. Sao có thể?
“Vũ khí thiên giai?!” Qua Long cả kinh thốt lên.
Hắn không phục, trong lòng càng thêm phẫn nộ, hai chân giẫm mạnh, toàn thân vọt về phía trước, song chưởng đánh ra mấy đạo chưởng ấn.
Bích Ngọc Đao đột nhiên phát ra âm thanh cộng hưởng, tinh thần thiếu niên Vu Chính Hải rung động mạnh, không kịp suy nghĩ nguyên do đã vung đao nghênh đón.
Thôn dân Cổ La Thôn thấy thế, lập tức nhặt vũ khí lên rồi toàn bộ lao tới công kích Vu Chính Hải.
“Giết!”
“Hắn không chết thì chúng ta sẽ phải chết!”
Vu Chính Hải không ngừng huy động Bích Ngọc Đao đón đỡ, dần dần cảm giác người và đao đã hợp nhất tới cực hạn. Tiềm lực trong người được kích hoạt, lực lượng càng lúc càng tăng cao.
Công kích của Qua Long đánh tới như cuồng phong vũ bão.
Bích Ngọc Đao đột nhiên thoát khỏi tay Vu Chính Hải bay lên không trung. Mọi thứ giống như một cuốn phim quay chậm…
Khi Bích Ngọc Đao bay lên, khoé miệng Qua Long xẹt qua nụ cười lạnh. Đã đến lúc nên kết thúc!
Bích Ngọc Đao xoay tròn trên không, sau đó đao cương nở rộ ——
Từng đạo đao cương cỡ nhỏ xuất hiện rồi bắn ra bốn phương tám hướng như vô số lưỡi đao xoay tít, ghim vào cơ thể đám thôn dân Nhu Lợi.
Phanh phanh phanh!
“Đại Huyền Thiên Chương!”
Chỉ trong khoảnh khắc đám người Nhu Lợi liên tiếp ngã xuống, thi thể chồng chất lên nhau.
Ầm! Đạo đao cương cuối cùng lượn vòng bay tới, đâm xuyên qua trái tim Qua Long.
Bích Ngọc Đao từ từ xoay chậm lại rồi bay trở về trong tay thiếu niên Vu Chính Hải.
Qua Long cúi đầu nhìn lồng ngực mình bị đâm thủng, lại ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên Vu Chính Hải đứng cách mình chưa tới một thước, khoé môi run rẩy nói: “Không thể nào… không thể nào…”
Hắn trợn trừng mắt ngã xuống, toàn thân run lên cho đến khi sinh mệnh tiêu tán.
Gió thổi tới, trong không khí ngập tràn mùi máu tươi.
Thiếu niên Vu Chính Hải ngã phịch xuống đất, Bích Ngọc Đao rơi vào lòng hắn. Trên mặt hắn đầy vẻ kinh ngạc và mờ mịt… Chính hắn cũng không dám tin tất cả những thứ này đều do một tay hắn gây nên.
Manh áo rách trên người thiếu niên Vu Chính Hải bị chưởng ấn của Qua Long đánh nát, để lộ những vết sẹo và vết thương chưa lành khắp người.
Đám người Ma Thiên Các kinh ngạc đến ngây người.
“Thiên tài! Thiên tài yêu nghiệt còn hơn cả Hải Loa! Chẳng trách Các chủ lại muốn nhận hắn làm đồ đệ.”
Phan Trọng là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí im lặng.
“Ánh mắt của Các chủ thật tốt! Đúng là không thể tin nổi trên đời lại có người có thiên phú bậc này.”
Lục Châu hài lòng nhìn thiếu niên Vu Chính Hải đang ngồi bệt dưới đất với vẻ mặt mờ mịt.
Đúng lúc này, trong thôn đột nhiên xuất hiện một hắc ảnh.
“Dám động đến đồ đệ của ta! Ta giết ngươi!”
Hắc ảnh kia nhanh như thiểm điện vọt tới, tu vi người này rõ ràng cao hơn Qua Long gấp mấy lần!
Thiếu niên Vu Chính Hải đã hoàn toàn kiệt sức, hắn không ngờ trong thôn vẫn còn một cao thủ sử dụng đại thần thông thuật. Nhìn hắc ảnh kia vọt tới mang theo chưởng ấn huỷ thiên diệt địa, hắn chỉ đành nhắm mắt lại.
Ầm!
Tiếng va chạm vang lên. Thiếu niên Vu Chính Hải vốn cho rằng mình sẽ chết chắc nhưng lại không cảm thấy đau đớn, bèn vội vàng mở mắt ra…
Vị lão giả kia chẳng biết từ lúc nào đã đứng chắn trước người hắn, vững vàng như núi Thái Sơn.
Một chưởng của hắc ảnh không chạm vào Vu Chính Hải mà bị bàn tay của lão giả ngăn lại. Hắc ảnh nặng nề ngẩng đầu nhìn lên.
Chương 750 Vô đề
Lục Châu một tay chắp sau lưng quát lên: “Lão phu hận nhất là đám chuột nhắt chuyên đánh lén. Cút ——”
Ầm! Sóng âm lăn lộn phát tiết, ngưng thực thành cương ấn vỗ vào gương mặt hắc ảnh. Hắc ảnh bị đánh bay, lục phủ ngũ tạng lập tức vỡ vụn, gương mặt hoàn toàn biến dạng!
Một chiêu thần thông Chúng Sinh Ngôn Âm kết thúc. Hắc ảnh rơi xuống đất.
Hắc ảnh này là sư phụ của tu hành giả Nhu Lợi tên Qua Long kia, là một cao thủ Nguyên Thần cảnh.
Qua Long chỉ là Phạn Hải cảnh chưa khai thông bát mạch, nhưng đối với thiếu niên Vu Chính Hải vừa trọng sinh sống lại thì cảnh giới đó đã cao không thể với tới, huống chi là tu hành giả Nguyên Thần cảnh.
“Ngươi ——”
Hắc ảnh nằm dưới đất, cố ngẩng đầu lên để nhìn rõ bộ dạng lão giả. Nhưng Lục Châu đứng đưa lưng về phía ánh chiều tà nên hắn không thể nhìn được rõ ràng. Hắn chỉ có thể rít lên hai chữ qua kẽ răng: “—— Là ai?”
Lục Châu không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ngươi là sư phụ của Qua Long?”
“Đúng vậy.”
“Thế thì ngươi chết không oan.”
“? ? ?”
“Thiếu niên này… là đồ đệ của lão phu.” Lục Châu chỉ tay về phía thiếu niên Vu Chính Hải đang ngồi bệt dưới đất.
Hắc ảnh trừng to mắt, quay đầu nhìn về phía Cổ La Thôn. Hắn thấy thi thể đầy đất, tay chân đứt đoạn tung toé khắp nơi, mà đồ đệ Qua Long của hắn đã nằm im dưới đất không còn hơi thở.
Cách đó không xa có một đám tu hành giả đang đứng quan sát, trên thân bọn họ tản ra khí tức thần bí khó lường. Cạnh đó còn có một con hung thú trông rất hung tàn đang ngậm vỏ kiếm ngồi nhìn.
Một Cổ La Thôn nho nhỏ sao lại có nhiều cao thủ xuất hiện như vậy?
Lục Châu không thèm nhìn đến hắc ảnh, thậm chí cả tên hắn cũng chẳng muốn hỏi, hắn chỉ là tu hành giả chưa tới ngũ diệp, không cần dùng tới lực lượng phi phàm Lục Châu cũng có thể giết chết rất dễ dàng.
Lục phủ ngũ tạng bị chấn nat, kỳ kinh bát mạch cũng đứt đoạn, nguyên khí trong đan điền khí hải cũng đã tiêu tán, hắc ảnh nằm thẳng người dưới đất nhìn lên thiên không, khí tức dần dần biến mất.
[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.]
Lúc này thiếu niên Vu Chính Hải mới gian nan ngồi dậy, dập đầu với Lục Châu: “Đa tạ ân nhân!”
Lục Châu chậm rãi xoay người lại. “Ngươi gọi lão phu là gì?”
Thiếu niên Vu Chính Hải chợt cảm thấy xấu hổ, vội sửa lời: “Sư… sư phụ.”
“Đứng lên rồi nói.”
Ngồi bệt dưới đất như thế sao còn ra dáng đại đệ tử Ma Thiên Các?
Thiếu niên Vu Chính Hải chậm rãi đứng lên. Lúc này Lục Châu mới có thời gian quan sát hắn kỹ càng.
Thời gian nghịch chuyển, vật đổi sao dời, số mệnh luân hồi, năm tháng khiến người ta già đi, chỉ có sư đồ hai người là trẻ lại. Lục Châu rất thán phục đặc tính của tộc Vô Khải, không ngờ lại có thể biến Vu Chính Hải trở về thời niên thiếu.
Chỉ đáng tiếc trí nhớ và tu vi của Vu Chính Hải đã bị chấp niệm của chính hắn phong toả, tuổi thọ còn lại cũng không nhiều. Như lời Tư Vô Nhai nói, tuy rằng Vu Chính Hải đã phục sinh thành công nhưng hắn đã không còn bao nhiêu thời gian để sống nữa.
Nói cách khác, Vu Chính Hải có thể chết bất cứ lúc nào.
Vu Chính Hải ngẩng đầu nói: “Ta nghĩ vừa rồi ngài vì muốn cứu ta cho nên mới… Thanh đao này quá quý giá, xin trả lại cho ngài.”
Hắn nâng Bích Ngọc Đao lên bằng hai tay, dâng cao hơn đỉnh đầu.
Đám người Ma Thiên Các nghe vậy đều gật đầu, xem ra thiếu niên này rất biết điều, dù sao đây cũng là bảo đao của đại đệ tử Ma Thiên Các.
Nhưng Lục Châu lại vuốt râu nói: “Đao này là Bích Ngọc Đao, vũ khí thiên giai. Từ nay về sau, nó thuộc về ngươi.”
“. . .”
Thiếu niên Vu Chính Hải tròn mắt nhìn Lục Châu với vẻ không thể tin nổi. Hắn biết rõ vũ khí thiên giai quý giá cỡ nào. Ai có thể khẳng khái tới mức tặng vũ khí thiên giai cho một người chỉ mới gặp lần đầu, thậm chí còn là một kẻ không có năng lực tự bảo vệ mình như hắn?
Vu Chính Hải sửng sốt, đám người Ma Thiên Các trừ Tư Vô Nhai ra cũng đều sửng sốt. Các chủ làm thật sao?
Đoan Mộc Sinh khom người nói: “Sư phụ, tuyệt đối không thể!”
“Các chủ, xin hãy nghĩ lại!”
Tặng vũ khí này cho người khác chẳng phải là cắt đứt tưởng niệm đối với Vu Chính Hải hay sao? Việc này còn tàn khốc hơn là lấy mạng hắn. Vu Chính Hải vốn đã rất khổ rồi.
Lục Châu nhíu mày, trầm giọng nói: “Lão phu làm việc còn cần các ngươi dạy?”
“Không dám!” Đám người cúi đầu, không dám nói nữa.
Tư Vô Nhai lúc này cũng lên tiếng: “Đồ nhi ủng hộ quyết định của sư phụ!”
“. . .”
Đầu óc thất tiên sinh bị úng nước rồi?
Trong một đội nhóm, nếu có người mới gia nhập thì không thành vấn đề, nhưng nếu để người mới thay thế cho người cũ thì sẽ khiến đội nhóm phản cảm. Thế nên bọn họ đều không thích sư phụ tặng đồ của đại sư huynh cho một người mới đến.
Lục Châu nhìn Vu Chính Hải, khẽ nói: “Cất kỹ.”
Thiếu niên Vu Chính Hải thấy sắc mặt mọi người không tốt, trong lòng hơi do dự, nhưng thấy sư phụ nghiêm túc nhìn mình nên hắn đành quỳ xuống dập đầu nói: “Đa tạ sư phụ!”
“Tốt.” Lục Châu đạm mạc đáp.
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong rất thức thời, nhanh chân đến bên cạnh thiếu niên Vu Chính Hải, khom người chào hỏi: “Bái kiến thập nhất tiên sinh.”
Thập… thập nhất tiên sinh? Thiếu niên Vu Chính Hải ngượng ngùng không thôi.
Phan Trọng cười nói: “Ngài thật là may mắn, thanh Bích Ngọc Đao này vốn là bảo đao của đại tiên sinh, nay lại đưa cho ngài sử dụng.”
Tiểu Diên Nhi cũng chạy tới nói: “Sư phụ đã nhận ngươi là đồ đệ, vậy bây giờ ngươi chính là tiểu sư đệ nhỏ nhất nhà rồi.”
“Tiểu sư đệ…” Hải Loa phụ hoạ.
Minh Thế Nhân lắc đầu, thờ ơ chào một tiếng: “Tiểu sư đệ…”
Đoan Mộc Sinh vốn làm người ngay thẳng, bước tới vỗ lên bả vai thiếu niên: “Sư phụ nhận ngươi làm đồ đệ, nhưng ngươi đừng có đắc ý quên mình. Muốn làm chủ nhân của thanh đao này còn phải xem ngươi có bản lĩnh hay không.”
Tư Vô Nhai: “? ? ?”
Hai vị trưởng lão gật đầu thay cho lời chào hỏi.
“Bây giờ đến phiên ngươi hành lễ ra mắt mọi người.”
Thiếu niên Vu Chính Hải vội vàng bước qua mấy bộ thi thể dưới đất, vừa định khom người chào thì ——
Lục Châu đột nhiên quát to một tiếng, chấn nhiếp lòng người: “Làm càn!”