• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 466 Vô đề

Lục Châu chắp tay sau lưng nói: “Tự cho là đúng thôi.”

“Đúng vậy đúng vậy, cả ngày đều trưng ra bộ mặt người khắp thiên hạ đều không thông minh bằng ta, người khắp thiên hạ đều là bọn đần độn.” Chư Hồng Cộng nói.

Lục Châu xoay người lại nhìn chằm chằm Chư Hồng Cộng.

“Nói xấu sau lưng người khác, tự mình ra ngoài lĩnh phạt đi.”

Loại người như lão bát, trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu cũng phải dạy dỗ lại mới được.

Chư Hồng Cộng nghe vậy lập tức giật mình, vốn định cầu xin tha thứ nhưng chợt nhớ tới tứ sư huynh bèn thôi: “Đồ nhi biết sai.”

[Ting — trừng trị Chư Hồng Cộng, thu hoạch được 200 điểm công đức.]

——————

Chiều hôm đó.

Lục Châu xuất hiện bên ngoài động diện bích. Trước cửa động lúc này tụ tập không ít người. Có ba vị trưởng lão Lão Niên Các, còn có cả các đệ tử khác.

Phan Ly Thiên đứng dậy chắp tay nói với Lục Châu: “Ván này lão hủ nhận thua… kỳ nghệ của lão hủ trước nay không tốt.”

“Đã nhường.” Tư Vô Nhai sắc mặt như thường nói: “Thế sự như cờ, nhưng có lúc không thể chỉ dựa vào lịch duyệt nhân sinh hơn người là có thể thắng được.”

“Thụ giáo.”

Các nữ đệ tử đứng vây xem tán thưởng không thôi.

“Thất tiên sinh đúng là thông tuệ hơn người, tinh thông cầm kỳ thi hoạ. Hoa trưởng lão thua, Lãnh trưởng lão thua, ngay cả Phan trưởng lão cũng thua nốt.”

“So cờ xong rồi, không biết tiếp theo sẽ so món gì? Ta muốn xem tiếp.”

“. . .”

Nghe tiếng các nữ đệ tử nghị luận, Tư Vô Nhai lắc đầu nói: “Không cần.”

Mọi người nghi hoặc nhìn hắn.

Tư Vô Nhai thản nhiên giải thích: “Gặp được kỳ phùng địch thủ mới là chuyện may lớn trong đời. Thứ cho ta nói thẳng, bảo ta đọ sức với mọi người… có hơi không thú vị.”

Đám người lộ vẻ mặt xấu hổ. Nếu chỉ thắng một ván mà hắn dám nói ra lời này thì chắc chắn sẽ bị phản bác.

Thế nhưng suốt từ sáng đến giờ, Tư Vô Nhai vẫn luôn thắng, thắng đến mức mọi người thương tích đầy mình.

Kẻ thắng nói gì cũng đúng. Người thua nói gì cũng là kiếm cớ.

Ngay khi Tư Vô Nhai chuẩn bị xoay người trở về động diện bích, thanh âm Lục Châu đột nhiên truyền tới ——

“Ngươi đắc ý lắm phải không?”

Đám người đồng loạt quay lại.

“Bái kiến Các chủ!”

“Bái kiến sư phụ!”

Lục Châu chắp tay đi tới, mọi người dạt ra hai bên.

Tư Vô Nhai không ngờ sư phụ lại đột nhiên xuất hiện, lập tức cúi đầu khom người nói: “Sư phụ.”

Lục Châu đi đến trước mặt Tư Vô Nhai, nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt.

“Thắng được bọn họ khiến ngươi cảm thấy mình rất thông minh?” Lục Châu hỏi.

“Đồ nhi không dám!”

Lục Châu nhìn thoáng qua đám đạo cụ xung quanh, có xúc xắc, còn có các loại trò chơi trí não như cờ vây, cờ tướng.

Về phương diện này, đám người Ma Thiên Các sao có thể thắng được Tư Vô Nhai?

Khi Lục Châu thu nhận Tư Vô Nhai làm đồ đệ, hắn chính là một thằng nhóc tinh quái lượn lờ khắp các sòng bạc trong thành, mới mười tuổi đã là thần đồng chơi bạc.

Lục Châu cứ thế nhìn Tư Vô Nhai.

Ngạo khí của Tư Vô Nhai hoàn toàn khác với Ngu Thượng Nhung.

Ngu Thượng Nhung có ngạo khí từ trong cốt tuỷ, đó là sự tự tin và kính trọng đối với kiếm đạo của mình.

Nhưng ngạo khí của Tư Vô Nhai không chỉ xây dựng bằng sự ưu việt của bản thân mà còn dựa trên việc đả kích người khác.

Loại đồ đệ này sao có thể không dạy dỗ một trận?

“Ngươi am hiểu giải đề, vừa vặn lão phu đang bị mấy vấn đề quấy nhiễu, nhân cơ hội này thỉnh giáo ngươi một phen.”

Nghe được hai chữ ‘thỉnh giáo’, Tư Vô Nhai lập tức quỳ sụp xuống: “Đồ nhi biết sai!”

Lục Châu vừa vuốt râu vừa nhìn Tư Vô Nhai. “Nếu ngươi có thể đáp được câu hỏi của lão phu, lão phu gọi ngươi là thầy.”

“. . .”

Trong lòng Tư Vô Nhai run lên, sống lưng lạnh ngắt.

Nếu là trước đây, sư phụ người đã sớm quyền đấm cước đá, đánh cho hắn thương tích đầy mình, nào có thời gian nói chuyện giải đề với hắn. Thái độ hiện tại của Lục Châu khiến Tư Vô Nhai không tài nào hiểu nổi.

Đám người đứng xem náo nhiệt cũng bị lời này của Lục Châu hù doạ đến đổ mồ hôi lạnh.

Dám nói ra lời này, Các chủ không chỉ rất có lòng tin với bản thân mà còn muốn tạo áp lực cho Tư Vô Nhai.

Tư Vô Nhai không dám nói một tiếng, thậm chí đầu cũng không dám ngẩng lên.

Lục Châu vuốt râu suy nghĩ.

Là một người xuyên không, Lục Châu hoàn toàn có thể đưa ra mấy đề bài tích phân vi phân hoặc các loại định lý, tiên đề toán học. Nhưng làm vậy chẳng có ý nghĩa gì, ngoại trừ nghiền ép về trí thông minh thì chẳng có ý nghĩa giáo dục nào.

Nhà giáo là phải truyền đạo và lý giải nghi hoặc.

Trầm ngâm một lát, Lục Châu mở miệng nói: “Trong đạo trị quốc trị gia, không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều… Nếu lão phu chỉ có tám thanh vũ khí thì làm sao chia đều cho các ngươi?”

Tư Vô Nhai giật mình, không biết nên trả lời như thế nào.

Mọi người xung quanh cũng đưa mắt nhìn nhau. Tám thanh vũ khí làm sao chia đều cho chín đồ đệ?

Làm sao mà đều được? Vũ khí chặt ra thì còn gọi là vũ khí sao? Giết bớt một người thì gọi là chia đều sao?

“Trả lời lão phu.”

Giọng Lục Châu trầm xuống, không ngừng quan sát Tư Vô Nhai.

Câu hỏi này ngoài mặt là đang làm khó Tư Vô Nhai, nhưng trong mắt những người xung quanh thì không chỉ có thế.

Dường như còn có thâm ý khác. Tư Vô Nhai có can đảm trả lời không? Muốn tạo phản làm sư phụ phải không?

“Trời sinh vạn vật, vạn vật đều có nguồn gốc… Vậy nguồn gốc của thế giới này rốt cuộc là cái gì?” Lục Châu hỏi.

Nghe thấy câu hỏi này, toàn thân Tư Vô Nhai run lên.

Giọng Lục Châu lại trầm xuống. “Trả lời lão phu.”

“. . .”

Đây mà gọi là vấn đề?

Đám lão giả Lão Niên Các đều khe khẽ lắc đầu. Đừng nói Tư Vô Nhai, tất cả người trong thiên hạ đều không cách nào đáp được.

Rất nhiều năm về trước, trong tu hành giới từng có người đặt ra câu hỏi như vậy. Chỉ là lời giải thích vẫn lập lờ nước đôi, không hề rõ ràng. Lý luận nguồn gốc của sự tồn tại đã được các nhà Nho, Thích, Đạo tranh luận không dứt nhưng vẫn không có đáp án.

“Trả lời không được?” Lục Châu hỏi.

Tư Vô Nhai lắc đầu. Hắn sao dám tự nhận mình là đại học giả? Hắn có đủ ngạo khí, nhưng không đủ đảm lượng.

“Hỏi mấy câu trống rỗng, người khác sẽ cho rằng lão phu bắt nạt ngươi…”

Lục Châu vừa vuốt râu vừa nghĩ.

Chợt nhớ tới sự việc trảm kim liên, chân lý mọi người đều thờ phụng thì sẽ là đúng sao? Khi Galileo đưa ra lý luận Trái Đất hình tròn cũng đã khiêu chiến với nhận định của nhân loại tại thời điểm đó. Đồng dạng, kim liên nhất định phải tồn tại sao? Rốt cuộc là gà có trước hay trứng có trước?

Nghĩ tới đây, Lục Châu nói: “Tu hành giả ngưng tụ kim liên để bước vào Nguyên Thần cảnh, khai diệp để đề thăng tu vi. Lão phu hỏi ngươi, rốt cuộc là kim liên có trước hay là liên diệp có trước?”
Chương 467 Vô đề

Tư Vô Nhai giật mình.

Câu hỏi này có khó không? Nghe ra thì có vẻ đơn giản đấy.

Tu hành giả ngưng tụ pháp thân Bách Kiếp Động Minh đương nhiên phải có kim liên trước mới có thể khai điệp.

Nhưng Tư Vô Nhai chỉ dám đáp ở trong bụng chứ không dám nói ra.

Những người khác cũng cảm thấy kỳ quái.

“Không có kim liên sao có thể khai diệp? Đương nhiên là kim liên có trước.” Hoa Vô Đạo nói.

“Nếu phương pháp trảm kim liên thành công thì… liên diệp có trước rồi mới ngưng tụ kim liên.” Phan Ly Thiên nói.

“Vấn đề là đến bây giờ vẫn chưa có ai thành công.”

Đám người bắt đầu thảo luận về đề tài này, dần dần lại nói tới phương pháp trảm kim liên rốt cuộc có phải đã sai lầm ngay từ đầu rồi hay không.

Mấy ngày nay, Ma Thiên Các cũng thu được tin tức từ ngoại giới… cho đến hiện tại thì những người trảm kim liên đều đã chết rồi.

Tư Vô Nhai không cần trả lời câu hỏi này, bởi vì hắn cho rằng đáp án đã rất rõ ràng.

Lục Châu dự liệu được bọn họ sẽ nghĩ như vậy. Nếu không phải nhị đồ đệ Ngu Thượng Nhung trảm kim liên thành công thì hắn cũng không định hỏi ra câu này.

Lục Châu bình tĩnh nhìn Tư Vô Nhai. Hắn chỉ cần đặt ra câu hỏi, sau một khoảng thời gian nữa khi Ngu Thượng Nhung trở về, câu hỏi này lại sẽ khiến tất cả mọi người đau đầu.

“Suy nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời lão phu.”

Ngay khi Lục Châu vừa định xoay người trở về Đông Các, Chiêu Nguyệt đột nhiên cầm phi thư tới.

“Sư phụ, Giang Ái Kiếm gửi phi thư.”

“Đọc đi.”

Chiêu Nguyệt mở phi thư ra, đọc nhỏ: “Lão tiền bối, phương pháp trảm kim liên truyền vào trong cung, hoàng thất triệu tập trăm người nguyện ý trảm kim liên. Sáng nay có mười người đồng loạt trảm kim liên, một người sống sót. Lão tiền bối, ta cảm giác ta sẽ được chứng kiến một lịch sử mới! Ha ha ha…”

Đây chính là lý do Chiêu Nguyệt không muốn đọc phi thư. Mỗi lần đọc đến đoạn cuối nàng lại phải cười ha ha ha, thật là phiền!

Nhưng mà…

Sau khi Chiêu Nguyệt đọc xong bức phi thư, tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc nhìn nàng.

Lực chú ý của Chiêu Nguyệt đều dồn vào ba chữ ha ha ha, giờ đây thấy ánh mắt kỳ quái của mọi người, nàng mới giật mình nhớ lại nội dung bức thư.

Chiêu Nguyệt lập tức mở ra xem lại. Bên trên rõ ràng viết mấy chữ: một người sống sót.

Trầm mặc một lát, Phan Ly Thiên nói: “Nói như vậy, phương pháp trảm kim liên là khả thi.”

“Trước có liên diệp, sau mới có kim liên?”

Tu hành giả trẻ tuổi không cách nào tham gia vào đề tài này. Đám người Lão Niên Các Lãnh La, Phan Ly Thiên và Hoa Vô Đạo đã cảm giác được vấn đề nằm ở chỗ kim liên.

Tư Vô Nhai nhướng mày, lộ ra thần sắc không thể tin.

Một giây trước hắn còn tin tưởng vững chắc vào đáp án của mình, mà một giây sau đã có người đứng trước mặt hung hăng giẫm nát đáp án của hắn.

Đây chẳng khác nào là một cái tát trời giáng, còn khó chịu hơn việc bị sư phụ tự tay giáo huấn.

Lục Châu nhìn thoáng qua Tư Vô Nhai, không nói câu nào, chỉ xoay người trở về Đông Các.

“Cung tiễn sư phụ.”

“Cung tiễn Các chủ.”

Những người khác cũng nhìn về phía Tư Vô Nhai rồi lục tục rời khỏi hậu sơn.

Chỉ còn lại mỗi Chư Hồng Cộng đến bên cạnh hắn. “Thất sư huynh, về lại Ma Thiên Các rồi mà huynh còn không chịu khiêm tốt một chút.”

Sư phụ vừa đi, Tư Vô Nhai khôi phục lại dáng vẻ bình thường.

“Ta sao có thể khiêm tốn được?” Tư Vô Nhai nói. “Những người này chung quy đều là người ngoài. Thân là đệ tử Ma Thiên Các, ta quyết không thể làm mất mặt danh tiếng Ma Thiên Các được.”

Chư Hồng Cộng gãi đầu. “Hình như cũng có lý… mấy câu hỏi của sư phụ huynh đều không đáp được à?”

Tư Vô Nhai xem thường nói: “Câu hỏi trống rỗng mà thôi, đáp không được cũng là chuyện bình thường.”

“Thất sư huynh, huynh nghỉ ngơi sớm đi, sư đệ cáo lui.”

——————

Lục Châu trở lại Đông Các, ngồi vào bàn, cầm bút lông lên vẽ lại hình dáng kim liên trên giấy.

Quan sát tỉ mỉ một lát, Lục Châu vuốt râu gật đầu. Phương pháp trảm kim liên đã được chứng thực, tiếp theo đó tất sẽ có cách gia tăng tỷ lệ sống sót. Với cái đầu của toàn bộ người trong thiên hạ hẳn là sẽ nghĩ ra được nhiều biện pháp tốt.

Hợp mưu hợp sức đương nhiên sẽ chiến thắng kẻ đơn đả độc đấu.

Ngay khi hắn chuẩn bị lĩnh hội Thiên thư thì ngoài cửa chợt truyền đến thanh âm ——

“Đồ nhi bái kiến sư phụ! Sư phụ vạn thọ vô cương!”

“Vào đi.”

Nghe giọng đã biết ngay đó là bát đồ đệ Chư Hồng Cộng.

Chư Hồng Cộng đẩy cửa bước vào, quỳ xuống đất nói: “Sư phụ, đồ nhi cảm thấy… hình như thất sư huynh không phục!”

“Không phục?” Lục Châu nghi hoặc nhìn Chư Hồng Cộng.

Vừa rồi những câu hỏi đó, đừng nói Tư Vô Nhai mà ngay cả Lục Châu cũng không cách nào đáp được. Hắn còn có cái gì không phục?

“Huynh ấy nói câu hỏi của người rất trống rỗng, không đáp được là chuyện bình thường.” Chư Hồng Cộng dè dặt kể lại.

Lục Châu nhíu chặt mày.

Nghiệt đồ này quả nhiên khó dạy dỗ hơn Ngu Thượng Nhung nhiều.

Lão phu không tin không trị được ngươi!

Lục Châu chợt nhớ lại những năm tháng còn đi học từng sợ hãi môn toán thế nào, gương mặt già không khỏi co rúm lại.

Không dùng tới những định lý tiên đề đau cả đầu hay những vấn đề chuyên môn kỹ thuật, mấy thứ đó chính Lục Châu hắn còn không có khả năng chứng minh và giải đáp, đến lúc đấy nghiệt đồ lại càng không phục.

Ngẫm nghĩ một lát, Lục Châu vung tay lên, tờ giấy tuyên thành bay tới nằm ngay ngắn trên bàn. Hắn nhấc bút lông, nhẩm trong đầu một đề toán rồi viết xuống.

Sạt sạt sạt…

Không bao lâu sau, trên giấy tuyên đã viết đầy chữ.

“Đưa cho hắn.” Lục Châu bỏ bút xuống.

“Đồ nhi tuân mệnh.”

Chư Hồng Cộng cầm đề toán sư phụ đưa, nhanh nhẹn rời khỏi phòng.

Lục Châu chợt nhớ tới tin tức Chư Hồng Cộng thu thập được từ chỗ Tư Vô Nhai. Tư Vô Nhai sao có thể tuỳ tiện tiết lộ tin tức cho Chư Hồng Cộng được chứ?

Nhung Tây và Nhung Bắc lớn như vậy, hắn biết đi đâu tìm thuỷ tinh cầu ký ức?

Lục Châu trở về sảnh, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, trong đầu nghiêm túc rà soát lại ký ức Cơ Thiên Đạo nhưng đáng tiếc vẫn không thu hoạch được gì.

“Rốt cuộc Cơ Thiên Đạo đã phong ấn ký ức gì? Là bí mật khi xung kích cửu diệp hay là thứ gì khác?”
Chương 468 Vô đề

Khi rảnh rỗi không có việc gì làm, Lục Châu đã tổng kết lại phần ký ức bị thiếu của Cơ Thiên Đạo có liên quan đến mấy việc sau:

Một, hệ thống của Cơ Thiên Đạo. Từ khi mới xuyên không tới Hệ thống Công đức đã tồn tại và có thông tin về Cơ Thiên Đạo, từ điểm đó có thể suy đoán ra.

Hai, ký ức về Thiên thư. Thái hậu trong cung đã sử dụng Thiên thư để chữa bệnh, điều này là một manh mối dẫn tới suy đoán này.

Ba, Cơ Thiên Đạo muốn giết Ngu Thượng Nhung. Điều này chính miệng Ngu Thượng Nhung đã nói với Lục Châu khi ở Vân Chiếu Am.

Bốn, ký ức trước khi tử vong của Cơ Thiên Đạo.

Điểm thứ tư này còn cần phải suy nghĩ thêm. Có lẽ người trong thời điểm sắp chết, não sẽ mất đi khả năng phân tích và suy nghĩ, từ đó bị mất trí nhớ, hoặc cũng có thể do tuổi già trí nhớ kém không chừng.

Nếu muốn tìm được thuỷ tinh cầu ký ức, đúng là phải dạy dỗ được Tư Vô Nhai trước đã.

Nghĩ tới đây, Lục Châu khẽ lắc đầu, vứt bỏ tạp niệm, cầm lên phần Thiên Thư Khai Quyển ——

“Hợp lại.”

[Ting — hợp thành một phần Thiên Thư Khai Quyển, xin hỏi có lĩnh hội hay không?]

“Lĩnh hội.”

Bản Thiên Thư Khai Quyển thứ tư hoá thành từng điểm tinh quang dung nhập vào trong đầu Lục Châu. Quang mang màu xanh lam nhạt bao phủ toàn thân hắn.

Lục Châu lập tức cảm thấy sảng khoái vô cùng, một loại cảm giác mát rượi tràn ngập trong não hải và kinh kỳ bát mạch hắn.

Lục Châu nghi hoặc. Quyển Thiên Thư Khai Quyển thứ tư này hoàn toàn khác biệt với ba quyển trước đó. Hắn rõ ràng cảm thấy cơ năng thân thể như được tưới nhuần.

Lục Châu mở giao diện Hệ thống lên xem ——

Tuổi thọ còn lại: 12.754 ngày

Tăng lên đến ba ngàn ngày? Tương đương với mười tấm Thẻ Nghịch Chuyển.

Ban thưởng này không tệ nha. Đây là lần đầu tiên Lục Châu thu hoạch được thọ mệnh mà không phải sử dụng đạo cụ của Hệ thống.

Điều này lại cung cấp cho Lục Châu một manh mối cực lớn: cho dù là người đến đại nạn thọ mệnh vẫn có thể nhận thêm được thọ mệnh bổ sung. Nói cách khác, chân lý về ngàn năm thọ mệnh có thể bị phá huỷ.

Lục Châu đóng giao diện Hệ thống lại, bắt đầu lĩnh hội Thiên Thư Khai Quyển mới.

Theo quy luật trước đó, một phần Thiên Thư Khai Quyển sẽ gia tăng một đại thần thông cho hắn. Lần này… sẽ là kỹ năng gì đây?

——————

Chư Hồng Cộng cầm tờ giấy tuyên hấp tấp chạy tới hậu sơn. Rất nhanh đã đến trước cửa động diện bích.

“Thất sư huynh…”

Tư Vô Nhai đang ngồi nghiêm chỉnh trong động, nhắm mắt dưỡng thần, căn bản chẳng thèm nghĩ ngợi gì về mấy câu hỏi trống rỗng của sư phụ. “Có chuyện gì?”

“Sư phụ đưa cho huynh nè.” Chư Hồng Cộng bước vào, đưa tờ giấy tuyên cho Tư Vô Nhai.

Tư Vô Nhai nhanh chóng mở ra xem:

“Vừa gà vừa chó,

Bó lại cho tròn,

Ba mươi sáu con,

Một trăm chân chẵn.

Hỏi có bao nhiêu con gà, bao nhiêu con chó?”

Chư Hồng Cộng gãi đầu nói: “Thất sư huynh, sư phụ viết cái gì vậy?”

Tư Vô Nhai không để ý tới Chư Hồng Cộng, hắn rất nhanh đã bị đề toán này thu hút lực chú ý, trong đầu không ngừng suy luận.

Thấy Tư Vô Nhai lâm vào trầm tư, Chư Hồng Cộng không dám tuỳ tiện quấy rầy, đứng một bên chờ đợi.

Không biết đã qua bao lâu, Chư Hồng Cộng quyết định ngồi xuống đánh một giấc.

Đến khi Chư Hồng Cộng mở mắt ra, bóng tối đã phủ xuống.

Lúc này Tư Vô Nhai mới tỉnh táo lại, khẽ gọi: “Bát sư đệ, bát sư đệ!”

“Đệ đây…” Chư Hồng Cộng giật mình ngáp một cái.

“Đệ về nghỉ ngơi trước đi, sáng sớm mai ta sẽ đưa đáp án cho đệ.”

“Vâng.”

Chư Hồng Cộng vươn vai bước ra khỏi động diện bích.

Ra đên bên ngoài, Chư Hồng Cộng quay đầu nhìn thoáng qua sau lưng. Đầu óc thất sư huynh bị úng nước rồi à? Chẳng phải chỉ là một câu hỏi nhàm chán thôi sao, cần gì phải nghiêm túc tới mức đó chứ?

Sáng hôm sau.

Lục Châu chậm rãi mở mắt, cảm thấy toàn thân thần thanh khí sảng cực kỳ dễ chịu.

Có lẽ do tác dụng của Thiên Thư Khai Quyển mang lại, vẻ ngoài của Lục Châu trông hơi khác trước. Mái tóc bạc lại đen hơn một chút. Nếu so với lúc mới xuyên không tới thì biến hoá rất lớn, nhưng so với ngày hôm qua thì không mấy khác biệt.

[Ting ― dạy dỗ Tư Vô Nhai, thu hoạch được 200 điểm công đức.]

Hả?

Vậy mà cũng tính?

Lục Châu đứng lên đi đến bên bàn sách, lại nâng bút viết sàn sạt sàn sạt…

Viết xong, hắn lệnh cho Chư Hồng Cộng tới.

“Đồ nhi bái kiến sư phụ!” Chư Hồng Cộng cực kỳ tích cực.

“Vào đây.”

Chư Hồng Cộng bước vào phòng, thấy sư phụ đặt bút lông xuống liền cười hắc hắc nói:

“Sư phụ, người ra nan đề khiến thất sư huynh cả đêm không ngủ để giải, hai vành mắt đã đen thui rồi!”

Trong lòng Lục Châu không khỏi giật mình.

Kết hợp với ký ức của Cơ Thiên Đạo, xem ra toán học ở thế giới này chẳng ra sao cả, bọn họ lại chẳng thể sử dụng tư duy và phương pháp của người hiện đại để giải đề. Nhưng loại đề như thế này lẽ ra không làm khó được Tư Vô Nhai mới đúng. Chả lẽ hắn giải không được?

“Đưa đề mục trên bàn cho hắn.”

“Đồ nhi tuân mệnh.”

“Một bản là đáp án của đề hôm qua. Một bản là đề mục mới.”

“Đồ nhi minh bạch.”

Chư Hồng Cộng cầm hai tờ giấy tuyên đến động diện bích.

Vừa tiến vào trong động đã thấy Tư Vô Nhai phờ phạc gật gù, trạng thái tinh thần có vẻ không được tốt.

“Đề này thật hay! Câu hỏi thật hay!” Tư Vô Nhai nói.

“Bái kiến thất sư huynh.” Chư Hồng Cộng hành lễ.

Tư Vô Nhai xoay người kéo Chư Hồng Cộng lại. “Đây thật sự là đề do sư phụ viết?”

“Đương nhiên, ta tận mắt thấy sư phụ vung bút chấm mực. Trừ phi mắt ta bị hỏng rồi!” Chư Hồng Cộng đáp chắn chắn.

Tư Vô Nhai có hơi kinh ngạc, lại thêm phần nghi hoặc. “Nhìn kiểu gì cũng không thấy sư phụ giống người thông minh…”

Chư Hồng Cộng: “Khụ khụ… khụ khụ…”

Tư Vô Nhai ý thức được mình vừa nói sai, bèn vội vàng lấp liếm: “Cũng may qua một đêm ta đã giải được nan đề.”

“Thất sư huynh thật lợi hại!” Chư Hồng Cộng giơ ngón tay cái lên.

“Thật ra cũng không quá khó.”

Kỳ thực Tư Vô Nhai rất không hài lòng với tốc độ giải đề của mình. Đề mục này nhìn thì có vẻ đơn giản mà lại tốn mất cả đêm của hắn. Nếu dùng biện pháp ngu xuẩn nhất, đến nhà nông phu tóm gà và chó bỏ vào lồng đếm đếm thì vẫn nhanh hơn hắn nhiều.

“Sư phụ lại đưa cho huynh này.” Chư Hồng Cộng đưa hai tờ giấy tuyên tới.

Tư Vô Nhai vốn đang uể oải, vừa nhìn thấy có đề mục mới, tinh thần lập tức trở nên tỉnh táo.

Hắn nhìn thấy trên tờ giấy tuyên thứ nhất viết: 22 con gà và 14 con chó.

“Sư phụ cũng biết đáp án?” Trong lòng Tư Vô Nhai cả kinh. Đáp án này giống hệt với đáp án hắn vừa giải ra, sao Tư Vô Nhai có thể không sợ hãi? Tuy đã giải được đề mục nhưng hắn lại vui không nổi.

“Sư phụ ra đề, đương nhiên người biết rõ đáp án.” Chư Hồng Cộng nói.
Chương 469 Vô đề

Tư Vô Nhai mở tờ giấy tuyên thứ hai ra xem:

“Cho một số chưa biết, chia cho 3 thì dư 2, chia cho 5 thì dư 3, chia cho 7 thì dư 2, hỏi đó là số mấy?”

Đọc xong đề mục, Tư Vô Nhai lại cau mày. Đề này hoàn toàn không thua kém đề ngày hôm qua.

Toàn bộ vẻ đồi phế và mệt mỏi trên mặt Tư Vô Nhai biến mất không còn gì nữa, tinh thần lại càng phấn khởi hơn trước.

Người bình thường muốn thức đêm tập trung tinh thần làm việc gì đó thì nhất định phải còn trẻ tuổi và khoẻ mạnh mới làm được.

Đối với tu hành giả mà nói thì việc thức đêm giải bài cũng chẳng khó khăn gì. Chỉ là Tư Vô Nhai bị trói buộc tu vi nên thức khuya có hơi mệt mỏi, hai vành mắt đã đen như gấu trúc.

Cầm tờ đề mục trên tay, Tư Vô Nhai lại lao đầu vào nghiên cứu. Nếu là bình thường hắn đã chẳng buồn giải, nhưng đây là đề do sư phụ ra, Tư Vô Nhai quyết không chịu thua dễ dàng như vậy.

Chư Hồng Cộng không còn lời nào để nói, thầm nghĩ, thôi xong, thất sư huynh điên thật rồi. Cho dù huynh tính ra được thì cũng có được cái gì đâu?

“Thất sư huynh?”

Chư Hồng Cộng huơ huơ tay nhưng Tư Vô Nhai vẫn xem như không thấy hắn.

Chư Hồng Cộng nhẹ giọng thở dài, chắp tay sau lưng ưỡn bụng rời khỏi động diện bích.

Vất vả lắm mới có dịp không cần xun xoe, được bày ra tư thái ta là đại gia, thật là thoải mái.

Vừa ra khỏi động diện bích đã thấy Phan Trọng và Chu Kỷ Phong đi tới.

“Tham kiến bát tiên sinh.” Hai người đồng thanh nói.

Chư Hồng Cộng hắng giọng, tỏ vẻ uy nghiêm. “Có chuyện gì?”

“Không có gì, chúng ta chỉ đến xem một chút. Nghe nói thất tiên sinh thức cả đêm giải đề của Các chủ nên chúng ta nổi hứng muốn xem thế nào.” Phan Trọng đáp.

“Có thời gian rảnh như vậy chẳng bằng chăm chỉ tu luyện đi.” Chư Hồng Cộng trừng mắt nhìn hai người, ném mảnh giấy tuyên trong tay về phía họ.

“Đa tạ bát tiên sinh.”

Chỉ trong chốc lát, tờ đề mục đã truyền đi khắp Ma Thiên Các.

Thường ngày người trên Ma Thiên Các chẳng có trò vui gì để tiêu khiển. Ngoại trừ tu hành cũng chỉ biết ăn và ngủ, khó tránh khỏi cảm thấy buồn chán. Vì vậy đột nhiên xuất hiện một tờ đề mục khiến mọi người đều lao đầu vào nghiên cứu.

Lục Châu vẫn ở yên trong phòng lĩnh hội Thiên thư, hoàn toàn không hay biết hành động vô tâm của mình đã khiến mọi người đau đầu.

Sáng hôm sau.

Trời còn chưa tỏ, Lục Châu đã nghe thấy tiếng Hệ thống thông báo ——

[Ting — dạy dỗ Tư Vô Nhai, ban thưởng 200 điểm công đức.]

[Ting — dạy dỗ Tư Vô Nhai, ban thưởng 200 điểm công đức.]

Lần này có tới hai lần ban thưởng, thật là thú vị.

Xem ra lão phu ra đề toán để dạy dỗ nghiệt đồ đúng là phương pháp thích hợp, cho hắn biết cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn.

“Đồ nhi bái kiến sư phụ.” Giọng Chư Hồng Cộng truyền đến.

“Vào đi.”

Sau một khoảng thời gian tiếp xúc sư phụ, Chư Hồng Cộng không còn vẻ câu nệ như trước mà đã trở nên thong dong hơn.

Tiến vào phòng thấy sư phụ ngồi xếp bằng, Chư Hồng Cộng khom người nói:

“Sư phụ, hôm qua thất sư huynh đã giải được đề đầu tiên người đưa, đáp án cũng giống với của sư phụ.”

Sắc mặt Lục Châu vẫn bình tĩnh như thường.

Đề mục kia chỉ là món ăn khai vị. Kỳ quái là khi Tư Vô Nhai giải ra Lục Châu lại được ban thưởng điểm công đức.

“Còn đề thứ hai thì sao?” Lục Châu hỏi.

“Đồ nhi cảm thấy thất sư huynh có thể giải được, chỉ là… trông dáng vẻ thất sư huynh vò đầu bứt tai có vẻ rất khổ sở.” Chư Hồng Cộng đáp.

“Đưa tờ giấy trên bàn cho hắn.”

“Đồ nhi tuân mệnh.”

Chư Hồng Cộng lại cầm đáp án đề thứ hai và đề mục thứ ba đưa tới động diện bích.

“Thất sư huynh, có đáp án rồi này. Còn có đề mục thứ ba nữa…”

Tư Vô Nhai lập tức cầm lấy hai tờ giấy tuyên, so sánh một lát rồi tán thán:

“Diệu, thật diệu.”

Chư Hồng Cộng nhìn thấy chiếc bàn đá trong động diện bích bị nứt ra hai đường, bèn hỏi: “Thất sư huynh, là huynh làm?”

“Trong lúc nhất thời không kềm lòng được.” Tư Vô Nhai vừa đọc tờ đáp án vừa đáp.

“Thất sư huynh, đừng giải đề nữa. Thật là nhàm chán.”

“Ra ngoài.” Giọng Tư Vô Nhai đầy vẻ lạnh lùng.

“A?” Chư Hồng Cộng khẽ sửng sốt, vội nói: “Đệ đi ngay.”

Sau khi Chư Hồng Cộng rời đi, Tư Vô Nhai bình tĩnh lại, tự mình lẩm bẩm: “23, 128… 233… Vậy mà ta chỉ đoán được một số?”

“Sư phụ dùng phương thức này để biểu đạt… trước đây chưa thấy bao giờ. Thật là được mở rộng tầm mắt.”

Trên giấy ghi đáp án không chỉ là đáp án mà còn ghi cả cách giải đề bằng phương pháp đặt ẩn số.

Đối với một người thông minh như Tư Vô Nhai thì chẳng mấy chốc đã hiểu được cách giải, tựa như được thể hồ quán đỉnh.

Thấy tờ đáp án này, Tư Vô Nhai sao có thể không sợ hãi?

Sau đó Tư Vô Nhai cầm tờ đề mục thứ ba lên… Xem xong, toàn thân hắn sững sờ một lúc lâu.

Bây giờ hắn mới hiểu được hai đề mục trước chỉ là món ăn khai vị mà thôi.

Trên mảnh giấy đề mục thứ ba có đủ loại ký hiệu hình tròn, hình tam giác… còn có những ký hiệu Tư Vô Nhai nhìn không hiểu.

Đúng vậy, hắn không hiểu.

Bởi vì trên tờ đề mục chính là bài toán hình học và đại số cao cấp.

Đừng nói tới người tu chân chưa từng tiếp xúc với toán học, ngay cả Lục Châu trước khi xuyên không cũng phải đau đầu trước dạng bài toán này nha!

Đây chính là cơn ác mộng của vô số học sinh!

[Ting — dạy dỗ Tư Vô Nhai, ban thưởng 200 điểm công đức.]

Liên tục nhận được ba lần thông báo, Lục Châu mới hài lòng gật đầu.

Đề đó lão phu xem còn đau đầu, huống chi là ngươi?

Đối với một thế giới khiếm khuyết khái niệm về toán học cơ sở thì người bình thường nhìn thấy đề mục này chẳng khác nào đang đọc Thiên thư.

Tư Vô Nhai không phải người bình thường, nếu cho hắn một thời gian nghiên cứu thì có lẽ sẽ hiểu được.

Nghĩ tới đây, Lục Châu lại nhắm mắt, tiếp tục tham ngộ Thiên thư.

Chiều hôm đó.

Đám người trong Ma Thiên Các đều từ bỏ trò chơi giải đề. Bởi vì nghiên cứu giải đề rất dễ khiến người ta rơi vào sầu khổ, đầu đau đến mức không muốn sống nữa.

Chạng vạng tối, Tư Vô Nhai nhìn đề mục trên giấy, toàn thân trông có vẻ đần độn hẳn đi.

Con người chính là như vậy, khi nhìn thấy một thứ thật khó hiểu xuất hiện trước mắt, lòng tin con người sẽ bị đả kích, rất dễ nảy sinh cảm giác tự nghi ngờ bản thân vô năng.

Tư Vô Nhai cũng không ngoại lệ.

Hắn làm sao biết được, những người còn lại trong Ma Thiên Các đều đã từ bỏ trò chơi này từ sớm.

Ngày hôm sau, rồi ngày hôm sau nữa…

Tư Vô Nhai vẫn còn đang nghiên cứu đề mục trên giấy. Càng nghiên cứu hắn càng phát hiện đề mục này cực kỳ khó.

Đảo mắt đã năm ngày trôi qua.
Chương 470 Vô đề

Lục Châu lĩnh hội Thiên thư rất thuận lợi, lực lượng phi phàm của Thiên thư đã đạt tới độ bão hoà từ lâu. Chỉ là Lục Châu vẫn chưa biết thần thông thứ tư của Thiên thư rốt cuộc là gì.

Lĩnh hội thần thông xong, đám thẻ đạo cụ hẳn là đã tăng giá.

Lục Châu mở giao diện thẻ đạo cụ ra xem, quả nhiên toàn bộ thẻ đều tăng thêm 500 điểm.

Khi trong lòng Lục Châu đang không ngừng thoá mạ Hệ thống, bên ngoài chợt truyền tới thanh âm ——

“Sư phụ, thất sư huynh muốn gặp người.”

Nghe vậy, Lục Châu âm thầm suy nghĩ, nghiệt đồ không thể nào giải được đề mục đó chỉ trong mấy ngày.

“Có chuyện gì?”

“Thất sư huynh muốn thỉnh giáo người cách giải nan đề.”

“Nó mà cũng biết thỉnh giáo?”

Chư Hồng Cộng nghe ra trong giọng sư phụ có chút tức giận, vội vàng nói: “Đồ nhi sẽ truyền lại nguyên văn lời sư phụ.”

Sau khi Chư Hồng Cộng rời đi, Lục Châu vuốt râu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thầm nghĩ, lão phu không trị được ngươi chắc?

Mấy ngày sau, Lục Châu tiếp tục nâng cao độ khó của đề mục, không trông cậy Tư Vô Nhai có thể giải được, mục đích chỉ là để hắn có thể hiểu được hàm nghĩa của đề mục.

Biển học vô bờ, càng hiểu được toán học, Tư Vô Nhai càng hiểu rõ sự huyền bí bên trong.

Lúc này trong động diện bích, Tư Vô Nhai đúng thật đã có những suy nghĩ như Lục Châu dự đoán.

Càng hiểu sâu sắc các đề mục, Tư Vô Nhai càng phát hiện những đề mục này khó hơn trong tưởng tượng của hắn nhiều.

Ngoại hình Tư Vô Nhai cũng biến hoá nghiêng trời lệch đất. Cả người bị đề mục tra tấn như kẻ điên, đầu tóc rối bời, lúc nào cũng ôm trong người một mớ giấy.

“Thất tiên sinh không ngờ lại biến thành như vậy, thật là đau lòng quá!” Phan Trọng nhìn thoáng qua Tư Vô Nhai rồi xoay người rời đi.

“Những đề mục kia quả là khiến người ta giận sôi.”

“Thôi đi, là do ngươi đọc không hiểu thì có!"

Ngay khi Phan Trọng và Chu Kỷ Phong chuẩn bị rời khỏi hậu sơn, một nữ đệ tử đột nhiên chạy tới.

Phan Trọng cau mày hỏi: “Sao thế?”

“Thương thế của Vĩnh Ninh công chúa đang xấu đi, đã cho người đi bẩm báo Các chủ! Ta đến thông báo cho thất tiên sinh biết.” Nữ đệ tử vội vàng nói.

Lúc này, Tư Vô Nhai vốn luôn không bị ngoại giới quấy nhiễu đột nhiên lại xuất hiện ở cửa động. Đôi mắt thâm quầng, gương mặt tiều tuỵ, lông mày nhíu chặt.

“Vĩnh Ninh sao rồi?”

Tư Vô Nhai dù có vô tình cỡ nào cũng không thể khoanh tay đứng nhìn Vĩnh Ninh chết. Vĩnh Ninh đã trợ giúp hắn rất nhiều, dù không có tình cũng xem như là có ân.

Nữ đệ tử kể lại tình hình của Vĩnh Ninh công chúa, Tư Vô Nhai vừa nghe lông mày vừa xoắn lại.

Trầm mặc một lát, Tư Vô Nhai nói: “Thả ta ra ngoài.”

Phan Trọng và Chu Kỷ Phong khẽ sửng sốt.

Bọn hắn nào có can đảm thả Tư Vô Nhai rời khỏi động diện bích, chỉ đành bất đắc dĩ nhìn Tư Vô Nhai.

“Thất tiên sinh, không phải chúng ta không muốn thả ngài, mà là…”

“Thả ta ra ngoài.” Tư Vô Nhai lặp lại lần nữa.

“. . .”

Thái độ đó rõ ràng là muốn nói hắn nhất định phải rời khỏi đây.

Vấn đề là Phan Trọng và Chu Kỷ Phong nào có lá gan làm trái ý Các chủ. Tư Vô Nhai không có tu vi, cũng không có vũ khí, đương nhiên không thể làm được như Ngu Thượng Nhung thoải mái ra vào tầng bình chướng.

Ngay khi không khí dần trở nên lúng túng, một giọng nói vang dội hữu lực truyền đến.

“Thả nó ra.”

Phan Trọng và Chu Kỷ Phong lập tức quay đầu nhìn sang.

Đoan Mộc Sinh tay cầm Bá Vương Thương đang lăng không lơ lửng quan sát động diện bích.

“Cẩn tuân mệnh lệnh của tam tiên sinh.” Phan Trọng khom người đáp.

Không bao lâu sau, Tư Vô Nhai bước ra khỏi động, ngẩng đầu nhìn Đoan Mộc Sinh lơ lửng trên không trung. Điều khiến Tư Vô Nhai kinh ngạc là khí thế của Đoan Mộc Sinh lại càng tăng lên mấy phần so với trước.

Tu vi tiến bộ thần tốc.

Tư Vô Nhai nói: “Đa tạ tam sư huynh.”

Đoan Mộc Sinh lắc đầu.

“Không phải ta nói gì đệ, nhưng cả ngày chỉ lo nghiên cứu mấy thứ đồ linh tinh đó có hữu dụng không? Nếu đệ có thời gian rảnh chi bằng nghiên cứu xem phương pháp tu hành sau khi trảm kim liên sẽ như thế nào. Tạo phúc cho Ma Thiên Các, đương nhiên người khác sẽ kính sợ đệ, chứ không phải giống như đệ bây giờ, người không ra người, ngay cả nữ nhân mình yêu mến cũng cứu không được.”

Tư Vô Nhai: “. . .”

Trong lòng hắn rất nghẹn khuất.

Hắn muốn phản bác, nhưng nhớ tới tính tình tam sư huynh rất nóng nảy bèn đáp: “Ta sẽ ghi nhớ lời tam sư huynh dạy bảo.”

“Đi gặp nàng ấy lần cuối đi.” Đoan Mộc Sinh đạp không rời đi.

Lần cuối? Trái tim Tư Vô Nhai thoáng ngừng đập.

Sao hắn có thể không hiểu lời Đoan Mộc Sinh. Không dám nghĩ nhiều nữa, Tư Vô Nhai lập tức chạy về phía Nam Các.

Phan Trọng và Chu Kỷ Phong cũng theo sát phía sau.

Rất nhanh Tư Vô Nhai đã bước vào Nam Các. Thấy Tư Vô Nhai đi tới, Tiểu Diên Nhi lập tức nghênh đón, lo lắng nói: “Thất sư huynh, Vĩnh Ninh tỷ tỷ sắp chết!”

“. . .”

Chiêu Nguyệt vội kéo Tiểu Diên Nhi sang một bên: “Đừng vội vàng, ba vị trưởng lão đang xem xét tình hình.”

Chư Hồng Cộng nhìn Tiểu Diên Nhi nói: “Tiểu sư muội, đừng có nói gở.”

Trong trường hợp này, những người khác cũng không dám tuỳ tiện nói xen vào. Tư Vô Nhai nhìn cửa phòng Vĩnh Ninh đóng chặt, vừa định đi vào thì cửa đã ken két mở ra.

Người xuất hiện là Hoa Vô Đạo.

Hoa Nguyệt Hành cất tiếng hỏi: “Sao rồi Hoa trưởng lão?”

Hoa Vô Đạo thở dài lắc đầu: “Cương nhận đâm vào rất sâu, tổn thương đến lục phủ ngũ tạng… hầy, phải chuẩn bị hậu sự thôi.”

Lời vừa nói ra, mọi người có mặt đều lắc đầu thở dài.

Nghe được lời Hoa Vô Đạo, tâm tình Tư Vô Nhai không dao động kịch liệt mà lại nhớ tới cảnh tượng trong trận chiến ở Lương Châu Thành, Vĩnh Ninh công chúa tay cầm cương nhận đâm vào ngực mình.

Vĩnh Ninh rất thông minh, nàng biết rõ Lưu Bỉnh hoặc Hạng Liệt nhất định sẽ dùng nàng làm con tin để bắt ép hắn.

Cho nên nàng chủ động bước ra anh sáng để ngăn trở Hạng Liệt, cho Tư Vô Nhai thêm thời gian nghĩ đối sách, vì vậy Tư Vô Nhai mới đánh lén Hạng Liệt thành công.

Để không trở thành gánh nặng của hắn, Vĩnh Ninh lại lựa chọn kết liễu đời mình.

Có đôi khi Tư Vô Nhai cảm thấy nàng rất ngây ngơ, ngây thơ đến ngu ngốc.

Ngoan ngoãn ở lại trong cung hưởng phúc không tốt sao? Tại sao nàng cứ phải tham dự vào cuộc phân tranh trong tu hành giới làm gì?

Ken két ——

Cửa lại bị mở ra lần nữa. Lần này người xuất hiện là Phan Ly Thiên.

Sắc mặt Phan Ly Thiên cũng rất khó coi, hắn cầm hồ lô rượu trong tay, hung hăng uống một ngụm rượu.

Chiêu Nguyệt lên tiếng hỏi trước: “Phan trưởng lão, tình hình thế nào rồi?”

Xét về quan hệ hoàng thất thì Chiêu Nguyệt là tỷ tỷ của Vĩnh Ninh, nàng sao có thể không quan tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK