Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1156 Vô đề

“Ngoại trừ việc đó ra, bản toạ có thể cho các ngươi một lựa chọn. Nếu các ngươi đã quyết định rời khỏi Hắc Tháp, vậy thì hãy ở lại bên cạnh bản toạ. Sau này bản toạ có được Mệnh Cách Chi Tâm sẽ có phần cho các ngươi.”

“Tháp chủ, ngài đây là…”

Tiêu Vân Hoà không tự xưng là bản toạ nữa. “Ta đang tìm cách khôi phục lại Mệnh Cách, cần phải có Mệnh Cách Chi Tâm. Các ngươi suy nghĩ cho kỹ càng.”

“Chúng ta nguyện ý đi theo Tháp chủ!” Đội trưởng Hắc Ngô Vệ lập tức đáp ứng.

“Rất tốt.” Tiêu Vân Hoà vươn tay, viên Mệnh Cách Chi Tâm bay vào lòng bàn tay hắn, “Ở đây có viên Mệnh Cách Chi Tâm các ngươi đang cần.”

“A?”

Tiêu Vân Hoà chỉ tay về phía Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung nấp trong bóng tối. “Bắt bọn hắn lại.”

Vù ——

Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung không hề do dự xoay người vọt mất, thân ảnh hai người như thiểm điện lấp loé giữa rừng.

“Vẫn bị phát hiện… Nhị sư đệ, chúng ta bây giờ là đang chạy trốn sao?” Vu Chính Hải chưa bao giờ có trải nghiệm này, luôn cảm thấy rất kỳ quái.

“Trốn?” Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt lắc đầu, “Ta như vậy mà gọi là trốn, vậy thì đám người từng bị ta truy sát trước kia tính là gì?”

“Có đạo lý… đây gọi là thay đổi chiến lược.” Vu Chính Hải nói.

Thấy cảnh này, Lục Châu nhíu mày thật chặt. Cho dù hai đồ đệ cường đại thế nào thì cũng không thể đấu lại cường giả bậc này. Tiêu Vân Hoà có thể xuất hiện ở hồng liên nhanh như vậy tất phải có phù văn thông đạo hỗ trợ.

Quả nhiên ——

Không bao lâu sau, trước mặt Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đột nhiên xuất hiện bốn đạo thân ảnh, lăng không quan sát hai người.

Tiêu Vân Hoà nói: “Muốn chạy?” Hắn nâng tay tung ra một chưởng ấn. Hắc sắc chưởng ấn đánh về phía Ngu Thượng Nhung.

Vụt! Kiếm ra khỏi vỏ, Trường Sinh Kiếm chắn chưởng ấn phía trước, Ngu Thượng Nhung bay lùi về sau. “Đại sư huynh, đi!” Hai người lập tức thay đổi phương hướng phi hành.

Tiêu Vân Hoà phất tay, ba tên Hắc Ngô Vệ cấp tốc lao đi, mỗi người chặn một hướng. Rơi vào đường cùng, Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải đành trở về, hai người rất nhanh đã bị bốn vị Thiên Giới Bà Sa vây vào giữa trận.

“Nhị sư đệ, đãi ngộ này không tệ.” Vu Chính Hải nói.

“Đúng vậy, không biết đại sư huynh đã có kế sách ứng phó chưa?”

“Chờ ta suy nghĩ đã.”

“Khỏi cần suy nghĩ, các ngươi chạy không được.” Đội trưởng Hắc Ngô Vệ nói, “Tháp chủ, hai người này giao cho ta đi, không phiền ngài động thủ.”

“Đừng gấp.” Tiêu Vân Hoà nói, hắn đột nhiên cảm giác được hai người này rất thú vị.

Kỳ thực Tiêu Vân Hoà đã đến đó từ rất sớm nên mới nhìn thấy hai huynh đệ Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung. Để tránh bại lộ tung tích, hắn vẫn ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó, đợi đến khi Hắc Ngô Vệ gọi Lương Cừ đến mới đi ra.

Một chưởng vừa rồi Tiêu Vân Hoà vốn cho rằng có thể bắn trúng Ngu Thượng Nhung nhưng lại không ngờ bị Ngu Thượng Nhung ngăn trở, trong lòng hắn lập tức nảy sinh lòng ái tài. Nhân tài như vậy nếu được bồi dưỡng đúng cách sẽ trở thành cánh tay đắc lực.

Tiêu Vân Hoà mở miệng nói: “Cho ta một lý do không giết các ngươi.”

Ngu Thượng Nhung nghênh tiếp ánh mắt Tiêu Vân Hoà: “Ngươi dám giết ta?”

Khí thế, thái độ, ánh mắt, đặc biệt là một chiêu ngăn trở chưởng ấn của Thiên Giới Bà Sa vừa rồi càng khiến Tiêu Vân Hoà thêm thưởng thức người này. Thân là Tháp chủ tiền nhiệm, ánh mắt của hắn tuyệt không nhìn nhầm.

“Vì sao lại không dám?” Tiêu Vân Hoà thản nhiên hỏi.

“Hai huynh đệ ta đã coi nhẹ chuyện sinh tử từ lâu, địch nhân chết trong tay chúng ta nhiều vô số kể. Đại trượng phu sống hay chết cũng chỉ là một cái ý niệm, ai rồi cũng sẽ về với cát bụi.”

Tư Vô Nhai thấp giọng cười: “Tính cách này của ngươi có chút giống với bản toạ. Nhưng người trẻ tuổi, ngươi nên hiểu một điều —— tại thế giới mạnh được yếu thua này, có đôi khi sống sót cũng là một hy vọng xa vời.”

Tên đội trưởng Hắc Ngô Vệ đứng bên cạnh không hiểu vì sao Tháp chủ lại nói nhiều lời với hai kẻ này, bèn lên tiếng: “Tháp chủ đại nhân, bọn hắn giết Mệnh Cách thú của chúng ta, không cần nhiều lời với bọn hắn làm gì.”

Tiêu Vân Hoà vẫn tiếp tục nói: “Người trẻ tuổi, ta thấy tu vi và căn cốt các ngươi không tệ, nếu các ngươi nguyện ý thì đi theo ta. Có ta che chở, các ngươi sẽ càng ngày càng mạnh.”

“Chỉ e là không được.” Vu Chính Hải lắc đầu.

Tiêu Vân Hoà khẽ nhíu mày: “Vậy cho ta một lý do để không giết các ngươi.”

Vu Chính Hải xem thường nói: “Cho dù ta đáp ứng ngươi, gia sư cũng không đồng ý đâu.”

Tiêu Vân Hoà chưa từng bị người ta uy hiếp như vậy, nhưng hắn không tức giận mà lại cẩn thận hỏi: “Sư phụ ngươi?”

Ngu Thượng Nhung nghe đại sư huynh nói vậy, nghĩ tới một chuyện bèn nói: “Nếu ta đoán không lầm thì ngươi là Tháp chủ tiền nhiệm của Hắc Tháp, có đúng không?”

Trong lòng Tiêu Vân Hoà khẽ động. Nếu đã biết thân phận hắn mà còn tự tin như vậy, hai người này sợ là không đơn giản.

“Đúng vậy.”

“Chắc ngươi không biết gia sư… nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, gia sư ghét những người uy bức lợi dụ, càng không thích những kẻ cố làm ra vẻ.” Ngu Thượng Nhung nói.

Cố làm ra vẻ?

Vừa nghe vậy, đội trưởng Hắc Ngô Vệ hừ nhẹ một tiếng: “Sư phụ ngươi đúng là vênh váo, sao hắn không đến cứu ngươi? Trước kia khi Tháp chủ quát tháo phong vân, sư phụ ngươi còn đang chơi bùn đấy!”

“Hảo hán không nói tới chuyện trước kia. Nếu nói kiểu đó, ngươi đến xách giày cho gia sư cũng không xứng.” Ngu Thượng Nhung đạm nhiên đáp.

“Ngươi ——” Đội trưởng Hắc Ngô Vệ trừng mắt, vừa định nổi giận thì Tiêu Vân Hoà bỗng đưa tay ngăn lại.

Chỉ là thập diệp lại dám nói chuyện với hắn bằng khẩu khí này, đương nhiên phải có chỗ dựa không nhỏ. Tư Vô Nhai nghĩ ngợi một lát rồi nói:

“Sư phụ ngươi là ai? Nếu là nhân vật phong vân thì có lẽ ta cũng biết.”

Ngu Thượng Nhung cười nhạt một tiếng: “Các ngươi có biết Vũ Quảng Bình không?”

Tiêu Vân Hoà nhướng mày, trong mắt lộ ra sát khí: “Vũ Quảng Bình là sư phụ các ngươi? Thật là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào.”

Tay phải nâng lên, trong lòng bàn tay Tiêu Vân Hoà xuất hiện một thanh vũ khí hình lục giác sáu cạnh toả quang mang màu tím.
Chương 1157 Vô đề

“Loại người này làm sao xứng làm sư phụ ta. Ngươi đang phạm sai lầm y hệt như hắn.” Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt mỉm cười.

“Hả?” Năm ngón tay Tiêu Vân Hoà cong lại, vũ khí biến mất.

Tên đội trưởng Hắc Ngô Vệ thấp giọng nói: “Nghe nói Vũ Quảng Bình lần đầu đến hồng liên giới chấp hành nhiệm vụ đã bị người ta giết.”

Tiêu Vân Hoà cũng nghe được tin tức này từ chỗ Vu Triều, bèn hỏi Ngu Thượng Nhung: “Vũ Quảng Bình là do sư phụ ngươi giết?”

“Chỉ là Thiên Giới Bà Sa tám Mệnh Cách, gia sư giết hắn chỉ dùng một chưởng, chuyện này không có gì phải ngạc nhiên.”

“. . .”

Vu Chính Hải nhìn về phía tên đội trưởng Hắc Ngô Vệ, cao giọng nói: “Tính tình gia sư không được tốt, năng lực truy tung lại là nhất lưu. Các ngươi muốn ra tay thì nên huỷ đi ấn ký trên người bọn ta đã, sau đó nhớ huỷ thi diệt tích.”

Ngu Thượng Nhung liếc Vu Chính Hải một cái. Nói vậy có phải hơi lố rồi?

Quả nhiên, tên đội trưởng Hắc Ngô Vệ nói: “Các ngươi nói đúng, nước xa không cứu được lửa gần, ta có ngàn vạn phương pháp có thể nghiền các ngươi thành tro, không lưu lại chút vết tích nào.”

Nói xong, hắn khom người nói với Tiêu Vân Hoà: “Tháp chủ, hai kẻ này dám xấc láo với ngài, giao cho thuộc hạ đi, thuộc hạ cam đoan sẽ xử lý bọn hắn thật ổn thoả.”

Tiêu Vân Hoà lắc đầu, tiếp tục hỏi: “Sư phụ ngươi là tu hành giả kim liên giới?”

Vu Chính Hải cười ha hả, gọi ra pháp thân ngay tại chỗ. Ông ——

Một toà pháp thân kim liên mang theo Kim Diễm toả ra ánh sáng chói loà xuất hiện, lát sau pháp thân biến mất, Vu Chính Hải cười nói: “Ngươi thông minh hơn hắn nhiều.”

Tiêu Vân Hoà chợt nhớ tới vị lão nhân truy sát Vu Triều mình gặp phải ở kim liên giới…

“Sư phụ ngươi có phải là Các chủ Ma Thiên Các?” Tiêu Vân Hoà cau mày nói.

Ngu Thượng Nhung hơi kinh ngạc hỏi lại: “Ngươi nhận biết gia sư?”

“. . .” Mí mắt Tiêu Vân Hoà giần giật không ngừng. Quả nhiên là hắn. Vừa nghĩ tới sáu viên Hoả Linh Thạch, chân mày hắn càng nhíu chặt hơn.

“Có gặp mặt một lần, không ngờ ở nơi này lại gặp được đồ đệ của hắn.” Tiêu Vân Hoà cố gắng tỏ ra bình tĩnh để che giấu nỗi kinh ngạc trong lòng.

“Ngươi đã nhận ra gia sư vậy hẳn phải biết rõ tính tình lão nhân gia người.” Vu Chính Hải nói.

“Tính tình của hắn đúng là không tốt lắm. Nếu không nhờ sáu viên Hoả Linh Thạch, e là Vu Triều đã sớm chết.” Tiêu Vân Hoà thở dài.

Đội trưởng Hắc Ngô Vệ đứng bên cạnh nghe vậy lập tức giận dữ nói: “Hắn dám lấy sáu viên Hoả Linh Thạch của ngài? Tháp chủ, đây chính là cơ hội để ngài báo thù rửa hận!”

Cùng lúc đó trên Ma Thiên Các.

Lục Châu nhíu mày. Tiêu Vân Hoà xem như biết điều, không hổ là tiền nhiệm Tháp chủ. Cho dù đã bị diệt năm Mệnh Cách thì kiến thức của hắn vẫn hơn xa người thường.

Đội trưởng Hắc Ngô Vệ thấy Tiêu Vân Hoà không nói gì bèn nói thêm lần nữa: “Xin Tháp chủ nhổ cỏ tận gốc, vĩnh tuyệt hậu hoạn!”

Lục Châu nghe vậy, trong lòng lập tức giận dữ không thôi.

Ông ——

Pháp thân Thiên Giới Bà Sa xuất hiện, Lục Châu nâng tay đánh ra một chưởng về phía tên đội trưởng Hắc Ngô Vệ trong hình ảnh trước mắt, miệng quát lớn: “Không biết cân nhắc!”

Toà pháp thân xuất hiện sừng sững trên bầu trời Ma Thiên Các, chiếu sáng cả Kim Đình Sơn như vầng thái dương. Trên quảng trường Nam Các, Thẩm Tất và Lý Tiểu Mặc đang truyền đạo cùng tinh anh của các tông môn đồng loạt ngẩng đầu.

Oanh!!!

Kim sắc Đại Kim Cương Luân Thủ Ấn phá vỡ đại điện Đông Các xông thẳng ra ngoài.

“Không ổn, mau gia trì bình chướng!” Phan Trọng hoảng sợ kêu lên.

“Để ta.” Thân ảnh Thẩm Tất loé lên xuất hiện giữa không trung, hắc sắc Tinh Bàn cực lớn bao phủ tầng bình chướng. Thẩm Tất chỉ cảm giác lực va chạm khiến toàn thân hắn run lẩy bẩy, Tinh Bàn cũng rung động không ngừng.

Cùng lúc đó.

Tại Triệu Văn Quốc hồng liên giới, Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải đột ngột nghe được từ xa truyền đến tiếng quát như sấm sét ——

“Không biết cân nhắc!”

Tiếng quát đinh tai nhức óc khiến tất cả mọi người run lên.

“Sư phụ?!” Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải cũng giật mình không thôi. Tiếng quát như thể phát ra từ một nơi cách đó không quá xa.

Tiêu Vân Hoà sững sờ một lúc, sau đó chắp tay nói: “Thì ra các hạ đã đại giá quang lâm từ sớm, sao không ra đây gặp mặt một lần?”

Câu nói của Tiêu Vân Hoà truyền ra khắp tứ phương, càng truyền càng xa nhưng không hề có tiếng người đáp lại.

Tiêu Vân Hoà lại chắp tay lần nữa, nguyên khí dũng động, sóng âm bay ra: “Tiêu Vân Hoà cung thỉnh lão bằng hữu ra gặp mặt một lần.”

Lần này sóng âm truyền đi đến mấy ngàn mét, Tiêu Vân Hoà tin chắc đối phương đã nghe được lời mình. Đáng tiếc xung quanh vẫn không truyền lại chút động tĩnh nào.

“. . .” Xấu hổ nha.

Dù sao hắn cũng là Tháp chủ tiền nhiệm của Hắc Tháp, nhất định không cho chút mặt mũi nào sao? Nhưng vừa nghĩ lại Vũ Quảng Bình tám Mệnh Cách còn bị đối phương giết chết, mình chỉ là bảy Mệnh Cách, có tư cách gì đòi mặt mũi?

Tiêu Vân Hoà cảm thấy xấu hổ. Có lẽ hắn nên nhìn nhận lại bản thân mình, luôn sống trong quá khứ của một cường giả mười hai Mệnh Cách, một ngày nào đó hắn sẽ tự mình hại mình mà không hay.

Trong lòng Ngu Thượng Nhung cũng cảm thấy nghi hoặc. Sư phụ đã đến thì vì sao không đi ra cứu bọn hắn? Tiếng quát vừa rồi đích thị là giọng của sư phụ, không lẫn vào đâu được.

Phải bình tĩnh. Không cần hốt hoảng… có lẽ gia sư đang khảo nghiệm bọn hắn.

Nghĩ vậy, Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu lên nói: “Đã nói rồi, ngươi còn chưa xứng đối thoại với gia sư.”

Tiêu Vân Hoà: “. . .”

Hắc Ngô Vệ: “. . .”

Tên đội trưởng Hắc Ngô Vệ bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Vừa rồi hắn còn định giết người diệt khẩu, huỷ thi diệt tích, nhưng bây giờ… Hắn nào dám. Sư phụ người ta còn đang ở gần đó nhìn chằm chằm, chỉ là lười chấp nhặt với hắn.

Kỳ thực hắn không biết, nếu vừa rồi Lục Châu thật sự có mặt ở đó thì hắn đã là người chết.

Tiêu Vân Hoà cố gắng bình ổn lại cảm xúc, sau đó tháo mặt nạ xuống, để lộ gương mặt đầy sẹo và vết đao chém, khoé mắt bên trái có một vết thương dài, cả gương mặt trông nhăm nhúm như vỏ cây.
Chương 1158 Vô đề

“Ta và tôn sư đã từng gặp mặt một lần. Chuyện này chẳng qua chỉ là hiểu lầm mà thôi.” Tiêu Vân Hoà mỉm cười nói, nụ cười nở trên gương mặt khô cằn trông hết sức kỳ dị.

“Hiểu lầm?” Ngu Thượng Nhung nghi hoặc hỏi.

“Tự giới thiệu mình một chút, ta là Tiêu Vân Hoà, đã từng là Tháp chủ của Hắc Tháp.”

“Chuyện này chúng ta đều đã biết.” Vu Chính Hải nói.

“Trước đây ta từng dẫn theo rất nhiều cao thủ Hắc Tháp đến Vô Tận Hải, tiêu diệt hải thú chi vương, đã từng đến Triệu Văn Quốc đối kháng mấy chục vạn hung thú, khe rãnh dài ngàn mét trong Triệu Văn Quốc là do chính tay ta tạo thành. Ta đã tiến vào chỗ sâu trong sâm lâm, tìm kiếm bí mật thiên địa ràng buộc, đồng thời truy tìm chân tướng về thọ mệnh của nhân loại. Ta cũng là một trong những người tham dự kế hoạch Thái Hư mà còn sống sót…”

Nhớ lại quá khứ huy hoàng, Tiêu Vân Hoà đột nhiên thở dài một hơi, “Chỉ tiếc thế sự khó lường, mọi thứ đều trở thành mây khói. Bọn hắn huỷ đi Mệnh Cách của ta, cầm tù ta dưới đáy Ngàn Băng Hồ suốt ba trăm năm… Nếu hỏi trên đời này ai hận Hắc Tháp nhất, ngoại trừ Tiêu Vân Hoà ta sẽ tìm không ra kẻ thứ hai.”

Nói đến đây, Tiêu Vân Hoà lại đeo mặt nạ lên, kềm chế tâm tình kích động, cao giọng nói: “Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu! Cho dù tôn sư không giết Vũ Quảng Bình thì sớm muộn cũng sẽ có một ngày ta giết chết hắn. Cho nên… chuyện giữa chúng ta chỉ là hiểu lầm.”

Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đưa mắt nhìn nhau, sau đó gật gật đầu. Nói khoác nửa ngày về quá khứ huy hoàng, chẳng qua là muốn nói rõ lập trường của hắn đứng bên phía sư phụ.

“Đã là hiểu lầm vậy thì không sao. Gia sư luôn là người phân rõ phải trái.” Ngu Thượng Nhung đáp.

Tiêu Vân Hoà phất tay, tên đội trưởng Hắc Ngô Vệ lập tức cung kính ôm quyền nói: “Đều do ta có mắt mà không thấy thái sơn, suýt nữa làm hại tới bằng hữu, mong hai vị thứ lỗi.”

Ngu Thượng Nhung ôm Trường Sinh Kiếm, điểm nhẹ mũi chân bay lên cao ngang hàng với bọn hắn, cười đáp: “Người không biết không có tội.”

Đội trưởng Hắc Ngô Vệ vội nói: “Hai vị có yêu cầu gì cứ việc nói, ta nguyện bồi tội với hai vị.”

Vu Chính Hải cũng bay lên cao ngang tầm mắt mọi người, chợt hỏi: “Yêu cầu?” Hắn nhìn về phía thi thể Lương cừ, khẽ lắc đầu, “Ma Thiên Các chúng ta sẽ không làm khó người khác, chỉ cần đừng ai đến cướp Mệnh Cách Chi Tâm mà chúng ta vất vả mới có là được.”

Lời này nghe cứ quen quen thế nào?

“Các vị đến tìm Mệnh Cách Chi Tâm?” Tiêu Vân Hoà vừa hỏi xong đã thấy dư thừa, hai người trước mặt đều có tu vi thập diệp, đúng là lúc đang cần Mệnh Cách Chi Tâm nhất.

“Muốn khai Mệnh Cách đương nhiên cần Mệnh Cách Chi Tâm… Chỉ là Triệu Văn Quốc này nguy hiểm trùng điệp, muốn tìm được Mệnh Cách thú cũng không dễ dàng.” Vu Chính Hải nói.

“Triệu Văn Quốc khác với những địa phương khác. Nơi này ở gần hang ổ đàn thú, không cần có người tấn thăng thập diệp để thu hút Mệnh Cách thú xuất hiện. Chỉ cần nghỉ ngơi ở đây vài ba năm sẽ bắt giết được ba đến năm con Mệnh Cách thú.” Tiêu Vân Hoà giải thích.

Đội trưởng Hắc Ngô Vệ nói bổ sung: “Hắc Tháp bố trí ở đây mười Thạch Lâm Trận. Nếu đi về phía nam trăm dặm sẽ tiến vào khu vực do Bạch Tháp khống chế.”

“Bạch Tháp?” Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung kinh ngạc hỏi.

“Có Hắc Tháp đương nhiên sẽ có Bạch Tháp… tôn sư hẳn là biết rất rõ. Chỉ riêng thực lực của Hắc Tháp đã cường đại như vậy, Bạch Tháp sao có thể thua kém…”

“Nói vậy, chỉ dựa vào tu vi thập diệp là rất khó có thể bắt giết Mệnh Cách thú.” Vu Chính Hải nói vẻ tiếc nuối.

“. . .”

Ý gì đây? Hầy… sư phụ thế nào, đồ đệ thế nấy mà!

Vu Chính Hải lại liếc mắt nhìn thi thể Lương Cừ.

Tiêu Vân Hoà đành than nhẹ một tiếng: “Thôi được rồi…” Hắn lấy viên Mệnh Cách Chi Tâm của Lương Cừ ra, đưa đến trước mặt Vu Chính Hải:

“Viên Mệnh Cách Chi Tâm này tặng cho các ngươi. Đây là Mệnh Cách thú trung cấp, ta đề nghị sau khi khai hai Mệnh Cách hãy dùng tới nó.”

Vu Chính Hải cầm lấy Mệnh Cách Chi Tâm. “Vô công bất thụ lộc, huống hồ gì ông cũng đang cần Mệnh Cách Chi Tâm, làm vậy e là không ổn.” Vừa nói hắn vừa cất Mệnh Cách Chi Tâm vào ngực áo.

“Bằng hữu với nhau, chỉ nói tình nghĩa, không nói tới hiệu quả và lợi ích. Về phần Mệnh Cách Chi Tâm, thủ đoạn của ta hơn xa các ngươi, ta có thể tiếp tục bắt giết chúng.” Tiêu Vân Hoà bình thản nói, “Hơn nữa ta là trưởng bối, các ngươi là vãn bối, viên Mệnh Cách Chi Tâm này cứ xem như quà gặp mặt.”

“Vậy ta không khách sáo nữa.” Vu Chính Hải đáp.

Tiêu Vân Hoà gật đầu: “Tốt lắm. Nếu có cơ hội, xin thay ta nói tốt mấy câu trước mặt tôn sư, hôm nào gặp lại sẽ nâng cốc trò chuyện thật vui.”

“Việc nhỏ, việc nhỏ.” Vu Chính Hải cười nói.

Tiêu Vân Hoà ngẩng đầu nhìn không trung. Mặt trời đã lặn về tây vẫn không thấy sư phụ của Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải xuất hiện, trong lòng hắn có đôi chút tiếc nuối.

Hắn vừa định rời đi, chợt nhớ lại Ngu Thượng Nhung vừa rồi dùng một chiêu cản mình, bèn hỏi: “Kiếm của ngươi dường như không tệ.”

Ngu Thượng Nhung lật tay, Trường Sinh Kiếm bay ra khỏi vỏ lượn vòng trên bầu trời rồi bay trở lại vào vỏ kiếm. “Kiếm này cùng ta chinh chiến đã nhiều năm, ta xem nó như sinh mạng mình. Về sau được gia sư chỉ điểm mới hiểu không thể quá mức ỷ lại vào vũ khí.”

“Chẳng trách…” Tiêu Vân Hoà nói, “Với tu vi thập diệp của ngươi mà muốn ngăn trở chưởng ấn của ta để an toàn rút lui, quả thật không dễ.”

Vu Chính Hải rất phóng khoáng khen ngợi:

“Sư đệ ta thích độc lai độc vãng, trên con đường tu hành cũng rất khác biệt so với người khác. Hắn là người đầu tiên thí nghiệm thành công phương pháp trảm liên ở kim liên giới.”

“Trảm liên?” Tiêu Vân Hoà tràn ngập nghi hoặc hỏi. “Trảm liên chẳng khác nào tự chặt tay chân mình, phương pháp này có thể thành công sao?”

Ngu Thượng Nhung không nói gì, chỉ lặng lẽ gọi ra pháp thân. Toà pháp thân cao hai mươi trượng xuất hiện.

Tiêu Vân Hoà cẩn thận quan sát, phát hiện dưới chân pháp thân quả thật không hề có toà kim liên, hàng chân mày của hắn lập tức cau lại.
Chương 1159 Vô đề

“Không có liên toạ sẽ không có Mệnh Cung. Không có Mệnh Cung thì ngươi định khai Mệnh Cách thế nào?”

Tên đội trưởng Hắc Ngô Vệ cũng nghi hoặc nói: “Đúng vậy, pháp thân này của ngươi không cách nào khai được Mệnh Cách.”

Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt lắc đầu, trên miệng vẫn giữ nụ cười. “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Lúc trước trảm liên cũng không có người nào thành công.”

Tiêu Vân Hoà gật đầu tán thưởng: “Có đảm lược. Việc này… không phải là không có biện pháp tấn thăng.”

“Ông có biện pháp?” Ngu Thượng Nhung cả kinh hỏi.

“Biện pháp thì không có, ta không muốn hại ngươi.” Tiêu Vân Hoà đáp, “Chỉ là ta có nghe nói tới một tin đồn thú vị, có thể cho ngươi một chút thông tin để tham khảo.”

“Dù là kim liên giới hay hồng liên giới thì đều có dị tộc xuất hiện. Bản thân ta vì muốn khôi phục Mệnh Cách nên đã hao phí trăm năm để nghiên cứu phương pháp tu hành của dị tộc. Ngươi có từng nghĩ tới, tu hành giả dị tộc không có công pháp Nho Phật Đạo, vì sao vẫn có thể trở nên mạnh mẽ? Pháp thân của bọn hắn thường có hình dạng của bách thú. Đối với tu hành giả dị tộc, khi pháp thân bị phá hỏng thì bản thân tu hành giả bị liên luỵ rất thấp.”

Ngu Thượng Nhung lâm vào trầm tư.

Tiêu Vân Hoà tiếp tục nói: “Vì thế ta từng bái phỏng một người dị tộc lớn tuổi. Tình huống của hắn khá giống với ngươi, pháp thân của hắn bị mất đi một chân và một nửa liên toạ. Khi tất cả mọi người đều cho rằng hắn không thể nào khai Mệnh Cách, thì hắn lại thành công.”

“Hắn khác nhị sư đệ ta, ít nhất hắn còn một nửa liên toạ, còn một nửa Mệnh Cung, có Mệnh Cung thì có thể khảm Mệnh Cách Chi Tâm vào, đương nhiên có thể thành công.” Vu Chính Hải nói.

Tiêu Vân Hoà cười giải thích:

“Khi Mệnh Cách Chi Tâm khảm vào Mệnh Cung sẽ tạo thành một cái phễu để dung nạp sinh mệnh lực. Muốn khai Mệnh Cách một lần phải tốn 1.500 năm thọ mệnh. Nếu Mệnh Cung không hoàn chỉnh thì không cách nào hấp thu thọ mệnh, việc khai Mệnh Cách sẽ thất bại.”

“Vị dị tộc lớn tuổi này lợi dụng đặc tính của pháp thân dị tộc, biến Mệnh Cách Chi Tâm thành thức ăn, nuốt chửng vào bụng, tiêu hoá hết Mệnh Cách Chi Tâm để hấp thu thọ mệnh mà lực lượng Mệnh Cách, từ đó khai Mệnh Cách và Tinh Bàn.”

Nghe vậy, Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải đều cả kinh. “Ăn tươi nuốt sống Mệnh Cách Chi Tâm?”

“Đúng vậy.”

Tiêu Vân Hoà nói, “ Nghe thì đơn giản nhưng thử qua mới biết việc này khó khăn đến mức nào. Rất nhiều tu hành giả làm thử đều thất bại. Pháp thân chẳng qua chỉ là một loại năng lượng thể, làm sao có khả năng tiêu hoá như con người? Ta cũng đã từng thử, đáng tiếc sau khi Mệnh Cách Chi Tâm tiến vào cơ thể lại rất khó tiêu hoá. Không có đặc tính của Mệnh Cung, tốc độ hấp thu thọ mệnh cực kỳ chậm chạp. Về sau ta cho rằng phương pháp này không thích hợp với mình.”

Ngu Thượng Nhung nhớ lại lúc tấn thăng thập diệp, sư phụ từng bảo hắn hấp thu Mệnh Cách Chi Tâm, bèn nói:

“Nếu nuốt chửng không được, sao không thử hấp thu?”

Tiêu Vân Hoà lắc đầu: “Hấp thu? Phương pháp này ta cũng đã từng thử nhưng tốc độ vẫn rất chậm nên phải từ bỏ.”

Tốc độ rất chậm?

Ngày hôm đó Ngu Thượng Nhung hấp thu Mệnh Cách Chi Tâm cảm thấy tốc độ không hề chậm nha… Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?

“Những gì đã biết ta đều đã nói… Thời gian có hạn, ta phải đi thôi.” Tiêu Vân Hoà nói.

Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải đồng thời chắp tay đưa tiễn.

Tiêu Vân Hoà cùng tiểu đội Hắc Ngô Vệ xoay người bay về phía tây nam, không bao lâu sau đã khuất dạng trong cánh rừng âm u ẩm ướt.

Vu Chính Hải thở phào một hơi. “Nhị sư đệ, đệ nói xem vì sao sư phụ không đi ra?”

Ngu Thượng Nhung lắc đầu. “Có lẽ người chỉ đi ngang nơi này.”

“Hầy… không ngờ sư phụ lại quan tâm chúng ta như vậy. Nhớ năm đó người có bao giờ thèm để ý tới sống chết của chúng ta đâu.” Vu Chính Hải nói, “Xem ra sau này không có việc gì làm thì nên tới vỗ mông ngựa sư phụ một chút.”

“Hả?”

“Ý của vi huynh là chúng ta nên tôn sư trọng đạo, hiếu kính sư phụ.” Vu Chính Hải lập tức sửa lời.

Ngu Thượng Nhung nhìn về phía Thạch Lâm Trận rồi nói: “Vương đô của Triệu Văn Quốc nằm ở hướng nam, nơi đó có thể có người Bạch Tháp canh giữ, ta đề nghị đại sư huynh nên khai Mệnh Cách để chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.”

Vu Chính Hải lắc đầu nói: “Không được, hiện tại chúng ta có ba viên Mệnh Cách Chi Tâm. Tiêu Vân Hoà nói trường hợp của đệ có cách giải quyết, ta cảm thấy Mệnh Cách Chi Tâm nên lưu lại cho đệ thì tốt hơn. Sớm muộn gì ta cũng sẽ khai Mệnh Cách, không cần vội vã nhất thời, huống hồ cảnh giới thập diệp càng ổn định thì việc khai Mệnh Cách càng thêm thuận lợi.”

“Đại sư huynh khai Mệnh Cách trước, ngưng tụ pháp thân Thiên Giới Bà Sa chẳng phải càng tốt hay sao? Con đường phía trước nhiều khó khăn trắc trở, đại sư huynh còn muốn phân cao thấp với ta?”

“Ta…”

“Hôm nay hãy nghe lời ta một lần.” Ngu Thượng Nhung đột nhiên khom người nói với Vu Chính Hải. “Xin đại sư huynh thành toàn.”

Ngu Thượng Nhung hành lễ khiến Vu Chính Hải trở tay không kịp. Đắn đo một lúc, hắn đành thoả hiệp. “Được rồi…”

Vu Chính Hải ném viên Mệnh Cách Chi Tâm của Lương Cừ ra. “Lương Cừ có tốc độ rất nhanh, thích hợp với đệ, ta hấp thu hai viên còn lại là được rồi… Ta lấy thân phận đại sư huynh lệnh cho đệ thu nhận.”

Ngu Thượng Nhung không từ chối. Hắn cất kỹ viên Mệnh Cách Chi Tâm rồi chỉ tay về phía khu vực trung tâm phế tích. “Vào đó được không?”

“Được.”

Hai người tiến vào trong tường thành, khắp nơi đều là cảnh hoang tàn đổ nát. Tìm được một góc khô ráo an tĩnh, Vu Chính Hải bắt đầu tiến hành khai Mệnh Cách.

. . .

Cùng lúc đó.

Sau khi quát lên một tiếng và đánh ra một chưởng, Lục Châu đột nhiên nhận ra mình có thể truyền âm công qua thiên nhãn thần thông, đại giới chính là hao tổn rất nhiều Thái Huyền chi lực.

“Nếu có đầy đủ Thái Huyền chi lực, chẳng lẽ còn có thể giết người từ xa?!” Lục Châu thẫm nghĩ. Loại năng lực này thật đáng sợ.

Hiện tại Thái Huyền chi lực trong cơ thể Lục Châu chỉ còn lại một chút xíu, đây là nhờ vừa rồi Tử Lưu Ly giúp khôi phục lại.
Chương 1160 Vô đề

Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đang gặp nguy hiểm, Lục Châu không thể yên tâm, lập tức vận dụng thiên nhãn thần thông lần nữa.

Hình ảnh xuất hiện.

Tại một mảnh phế tích, Vu Chính Hải ngồi ngay ngắn bên dưới tường thành, Mệnh Cách Chi Tâm đặt trên Mệnh Cung đang bị hấp thu năng lượng.

Lục Châu hài lòng gật đầu, trong lòng không khỏi nghi hoặc. “Đám người Tiêu Vân Hoà đâu rồi?”

Lục Châu nhìn quanh, bốn phía cực kỳ yên tĩnh. Sắc trời mờ tối, Ngu Thượng Nhung ngồi cách đó không xa đang cầm Mệnh Cách Chi Tâm của Lương Cừ trong tay, hấp thu năng lượng bên trong Mệnh Cách.

“Hả?”

Viên Mệnh Cách Chi Tâm này lớn hơn của Sơn Cao, rõ ràng là hàng trung cấp. Là của Lương Cừ?

“Vì sao Tiêu Vân Hoà lại tốt bụng cho bọn hắn thứ này?”

“Lão phu lấy đi sáu viên Hoả Linh Thạch, hắn không tức giận?”

“Vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu?”

Đáng tiếc sau khi quát lớn, Lục Châu không còn nhìn thấy gì nên không biết chuyện gì đã xảy ra. Nhìn lại Vu Chính Hải, hắn đang khai Mệnh Cách rất thuận lợi, đoán chừng sáng sớm mai sẽ thành công.

Lục Châu đình chỉ thần thông, đồng thời trong lòng lại sinh ra nghi hoặc.

Lần trước hấp thu Mệnh Cách Chi Tâm không khai Mệnh Cách được, vì sao lần này Ngu Thượng Nhung lại tiếp tục thử nghiệm? Chẳng lẽ đã tìm được phương pháp mới?

Suy tư một lát, Lục Châu không nghĩ nhiều nữa mà tập trung khôi phục Thái Huyền chi lực.

. . .

Sáng hôm sau.

Thái Huyền chi lực đã khôi phục được một nửa. Mặt trời còn chưa lên đỉnh, Lục Châu đã sử dụng thần thông Thiên thư để quan sát Vu Chính Hải.

Trong hình ảnh, Vu Chính Hải nhìn Mệnh Cung xuất hiện một chỗ lõm như hình dạng viên Mệnh Cách Chi Tâm, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ.

“Nhị sư đệ, ta đã khai Mệnh Cách thành công.” Vu Chính Hải không hề có ý khoe khoang, đơn thuần chỉ là tâm tình vui sướng.

“Chúc mừng huynh.” Ngu Thượng Nhung nói.

Vu Chính Hải nhìn lại viên Mệnh Cách Chi Tâm trong tay Ngu Thượng Nhung vẫn còn thừa không ít, không khỏi than thầm, thế gian này chẳng có chuyện gì là dễ dàng, nhị sư đệ hấp thu Mệnh Cách Chi Tâm không quá thuận lợi.

“Ta thử nghiệm ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa, đệ tiếp tục hấp thu đi.”

“Được.”

Vu Chính Hải gọi pháp thân ra, bắt đầu ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa…

Tư Vô Nhai đã truyền cho hắn tâm đắc và kiến thức liên quan đến việc này, Vu Chính Hải làm theo trình tự, nhưng pháp thân vừa mới bắt đầu ngưng tụ đã tiêu tán.

“Hả?”

Vu Chính Hải làm lại lần nữa. Lại thất bại. Lặp lại, thất bại, lặp lại, thất bại… cứ thế hắn thử nghiệm mười lần, lần nào pháp thân cũng tiêu tán.

Vu Chính Hải cau mày, khẽ lẩm bẩm: “Ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa khó như vậy sao?”

Lục Châu không ngờ ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa cũng là một vấn đề nan giải như vậy. Vu Chính Hải có hạt giống Thái Hư, thiên phú lĩnh ngộ mạnh hơn người khác rất nhiều, vậy mà cũng ăn quả đắng ở bước này.

Lúc trước Lục Châu không hề gặp phải vấn đề gì, vì hắn bỏ ra 500.000 điểm công đức để mua Thiên Giới Bà Sa, mọi chuyện vô cùng thuận lợi.

“Còn thiếu điều gì đây?” Vu Chính Hải có tu vi, có Mệnh Cách, chẳng lẽ do đan điền khí hải chưa đạt yêu cầu?

. . .

Cùng lúc đó, trên quảng trường Nam Các.

Thẩm Tất và các cao thủ cửu diệp đang tề tựu nhìn về phía Đông Các.

“Không ngờ Các chủ lại mạnh như vậy. Thẩm hộ pháp, hôm qua ngài ngăn trở chiêu kia của Các chủ cũng rất không tầm thường.” Nam Cung Vệ nói.

Thẩm Tất lộ vẻ xấu hổ: “Hổ thẹn, hổ thẹn…”

“Thiên Giới Bà Sa kim liên và hắc liên có gì khác nhau không?” Nam Cung Vệ tò mò hỏi.

“Nghiêm chỉnh mà nói thì về cơ bản tu hành giả không phân mạnh yếu… Từ thời thiên địa sơ khai đến nay đã xuất hiện rất nhiều liên toạ có màu sắc khác nhau, hắc sắc cũng vậy, mà hồng sắc cũng thế, đều không phân mạnh yếu cao thấp.” Thẩm Tất đáp.

“Vậy vì sao hắc liên giới các vị lại mạnh đến thế?”

“Thiên địa ràng buộc…” Thẩm Tất nói, “Ông trời tạo ra các loại thiên địa ràng buộc khác nhau, cho đến nay vẫn không ai hiểu được bí mật của chúng. Nếu các vị hỏi việc này thì ta đành bất lực, không cách nào hồi đáp.”

Đám người thở dài. Nam Cung Vệ lại hỏi: “Chúng ta đã trảm kim liên, sau này không thể khai Mệnh Cách, nếu vấn đề này không được giải quyết thì…”

Thẩm Tất cười đáp: “Ta từng nghe trưởng lão Hắc Tháp đề cập tới một loại lý luận gọi là bảo toàn pháp tắc. Có nghĩa là, khi ông trời lấy đi thứ gì đó ở một giới thì sẽ bổ sung lại một thứ khác để giữ thế cân bằng. Các vị không có liên toạ hẳn sẽ có thu hoạch khác.”

“Mượn cát ngôn của Thẩm hộ pháp. Ông trời lấy đi nhiều thọ mệnh của nhân loại như thế làm gì không biết…”

“Có lẽ đến một ngày, khi tìm được tới Thái Hư thì bí ẩn này sẽ được giải khai.” Thẩm Tất nói.

“Nói mấy chuyện này quá xa xôi… Thẩm hộ pháp, có thể nói một chút về việc ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa cần chú ý điều gì không?” Có người hiếu kỳ hỏi.

“Khai Mệnh Cách không khó, cái khó thật sự chính là ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa…”

Ông ——

Toà pháp thân hắc liên Thiên Giới Bà Sa cao hai trượng xuất hiện.

“So với Bách Kiếp Động Minh, pháp thân Thiên Giới Bà Sa có thêm Mệnh Cách, Mệnh Cung, Mệnh Bàn và Tinh Bàn ở phía sau lưng.”

Thẩm Tất vừa chỉ vào pháp thân cỡ nhỏ vừa giảng giải: “Ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa có ba điểm khó khăn. Thứ nhất là trình tự. Trình tự ngưng tụ không được sai, trước tiên phải có khu vực Mệnh Cách, sau đó ngưng tụ ra Mệnh Cung và Mệnh Bàn, tạo ra Mệnh Bàn xong sau lưng pháp thân tự xuất hiện Tinh Bàn. Thứ hai, trong quá trình ngưng tụ cần chú ý tới ý chí lực, phải nhẫn nại chịu đựng thống khổ, pháp thân chẳng khác gì thân thể tu hành giả, cải tạo nó cũng tương đương với việc làm bản thân bị trọng thương. Thứ ba, phải có đầy đủ nguyên khí để chống đỡ, duy trì pháp thân liên tục là việc không hề dễ dàng.”

Đám người nghe xong liên tục gật đầu.

“Không ngờ trong này lại ẩn chứa nhiều kiến thức như vậy. Nghe một lời của Thẩm hộ pháp hơn hẳn đọc sách mười năm.”

Có tu hành giả tận lực ghi chép lại những lời Thẩm Tất vừa nói.

Đúng lúc này, Phan Trọng từ bên ngoài đi tới nói: “Các chủ có lệnh, mời Thẩm hộ pháp truyền lại những lời vừa rồi cho đại tiên sinh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK