Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1956 Sư phụ bảo trọng

“Cứ nói thẳng.”

“Đồ nhi hoài nghi lão bát đã phản bội Ma Thiên Các.” Minh Thế Nhân cực kỳ nghiêm túc nói, “Trong trăm năm người không ở đây, hắn đã nhiều lần làm chó săn cho Thánh Điện, trở thành đệ nhất chó săn! À không, đệ nhị mới đúng, Thất Sinh mới là đệ nhất.”

“. . .”

Lục Châu nghi ngờ nói, “Sao ngươi biết?”

“Đồ nhi từng đến Thánh Điện một lần. Lão bát không chỉ hoàn toàn thần phục Thánh Điện mà còn ngày ngày hô to khẩu hiệu diệt trừ Ma Thần, làm mưa làm gió khắp nơi.” Minh Thế Nhân tức giận nói.

“Nếu thật là như vậy, vi sư nhất định không tha cho hắn.”

“Đúng vậy, phải nghiêm trị hắn!” Minh Thế Nhân đổ thêm dầu vào lửa.

“Về phần cửu sư muội và thập sư muội…” Hắn muốn nói lại thôi.

Lục Châu khẽ nhíu mày.

Minh Thế Nhân lui về sau một bước, tức giận nói: “Đồ nhi phải nói thẳng, người đừng tức giận nha… Đồ nhi cảm thấy hai vị sư muội có lẽ đã nhận giặc làm cha rồi!”

Mới có trăm năm mà đám nghiệt đồ đã biến thành cái dạng này rồi?!

Cơ Thiên Đạo từng phải đối mặt với đám đồ đệ phản bội, về sau Trần Phu cũng chết không nhắm mắt trong Văn Hương Cốc, Lục Châu khó tránh khỏi cảm thấy phiền lòng.

“Quan hệ giữa hai vị sư muội và Thượng Chương Đại Đế tốt đến mức làm cho người ta giận sôi… Đồ nhi nghe nói Thượng Chương Đại Đế đối xử với các nàng như con ruột. Sao lại thế chứ!”

Lục Châu nói: “Thượng Chương Đại Đế? Vi sư có chút ấn tượng với cái tên này.”

Minh Thế Nhân chớp mắt biến thành bà tám buôn chuyện: “Người còn nhớ Vương Tử Dạ không? Hắn là thần thi trấn thủ Thiên Khải Chi Trụ… nghe nói là vì hắn đội nón xanh cho Thượng Chương Đại Đế đó!”

Lục Châu nghi ngờ nhìn Minh Thế Nhân. Lúc này hắn bỗng cảm thấy tên nghiệt đồ này càng giống với đám gian thần trong sách sử.

“Lão tứ, bọn hắn đều là đồng môn của ngươi. Ngươi có chắc mình nói đúng không?”

“Sư phụ, đồ nhi chỉ nói ra suy nghĩ trong lòng, tuyệt đối không hề dối trá.” Minh Thế Nhân đáp.

“Nếu thật là như thế, vi sư sẽ nghiêm trị không tha.”

Minh Thế Nhân thì thầm: “Nhưng mà đồ nhi cũng không cam đoan đó là sự thật…”

Nghe vậy, Lục Châu không nhịn được há mồm mắng: “Đồ hỗn trướng! Chuyện không chắc chắn mà cũng dám đi nói lung tung?”

“Đồ nhi biết sai!” Minh Thế Nhân ngoan ngoãn quỳ xuống đất.

“Thôi, dù sao nơi này cũng không phải là Ma Thiên Các.” Lục Châu vung tay áo nói, “Ngươi trở về đi.”

“Trở về?” Minh Thế Nhân kinh ngạc nói, “Đồ nhi thật vất vả mới trốn ra được, định cùng người lăn lộn ở Thái Hư nha.”

“Lăn lộn?”

“À không không, đồ nhi không có ý đó. Đồ nhi chỉ muốn đi theo sư phụ thôi.”

“Vi sư còn rất nhiều chuyện phải làm, ngươi nên trở về.” Lục Châu nói thêm một câu. “Ở lại chỗ Xích Đế, có lẽ ngươi sẽ an toàn hơn.”

Một khi thân phận này bại lộ, rất có thể hắn sẽ bị thập điện vây công. Đến lúc đó vàng thau lẫn lộn, một mình Lục Châu còn có thể đối phó, nhưng mang theo đồ đệ thì không dễ chơi rồi.

“Đồ nhi tuân mệnh.” Hai mắt Minh Thế Nhân toả sáng, “Đồ nhi sẽ ở trong bóng tối phối hợp với sư phụ.”

“Nhiệm vụ hiện tại của các ngươi là gia tăng thực lực, việc khác không cần phải để ý đến.” Lục Châu căn dặn, “Vi sư sẽ đích thân đi xác minh tình huống của từng người.”

“Vâng.”

Lục Châu mở túi Đại Di Thiên Đại, ném Nam Ly Chân Hoả cho Minh Thế Nhân.

“Đây là Nam Ly Chân Hoả, ngươi mang đi dùng trước, rèn luyện nghiệp hoả cho tốt sẽ rất có lợi cho tu vi của ngươi.”

“Đồ nhi đa tạ sư phụ!”

Minh Thế Nhân thu hồi dáng vẻ cười đùa tí tởn, cung kính dập đầu với Lục Châu.

Ầm!

Trán hắn đập xuống đất tạo thành âm thanh vang dội.

“Đồ nhi không thể ở bên cạnh sư phụ, xin người… hãy bảo trọng.”

“Đi đi.”

Minh Thế Nhân vừa định xoay người rời đi, đột nhiên ý tưởng bộc phát bèn hỏi: “Sư phụ, người tên Trương Hợp kia thật sự rất yếu. Vị trí điện thủ này… đồ nhi có thể làm không?”

Lục Châu nhìn Minh Thế Nhân bằng ánh mắt thâm thuý: “Ngươi rất muốn làm?”

Minh Thế Nhân hiên ngang lẫm liệt nói: “Đồ nhi nào phải loại người bội ước như thế. Cho dù Huyền Dặc đế quân tự mình đến cầu, đồ nhi cũng sẽ không đồng ý.”

“Lui xuống đi.” Lục Châu phất phất tay.

Mắt không thấy thì tâm không phiền!

“Đồ nhi cáo lui.” Nói xong Minh Thế Nhân rời khỏi Nam Ly Sơn.

Thừa dịp trời chưa sáng, Lục Châu tiếp tục tham ngộ Thiên thư.

Có lẽ do đang ở Thái Hư nên khi lĩnh hội Thiên thư Lục Châu cũng không cảm thấy áp bách, thậm chí còn có thể cảm giác được sự tồn tại của Công Đức Thạch, chỉ là nó đang ở cách hắn rất xa.

“Chẳng lẽ… Hệ thống chính là Công Đức Thạch?”

Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra xem.

Tính danh: Lục Châu

Chủng tộc: Nhân tộc

Điểm công đức: 0

Tuổi thọ còn lại: 257.185 năm

Đạo cụ: Một Kích Chí Mạng x 1, Thái Hư Kính, Thẻ Nghịch Chuyển x 366.000

Vũ khí: Vị Danh, Tử Lưu Ly (hằng cấp), Phiền Lung Ấn (hợp cấp)

Bởi vì Lục Châu đã có tu vi rất cao nên điểm công đức cực kỳ khó thu hoạch. Trong khoảng thời gian buồn chán ở vực sâu hắn thường xuyên rút thưởng, rốt cuộc cũng chỉ thu được Thẻ Nghịch Chuyển.

Hiện tại Lục Châu đã có rất nhiều thọ mệnh. Từ sau khi đạt tới ba mươi Mệnh Cách, mỗi khi tăng một Mệnh Cách sẽ tăng 50.000 năm thọ mệnh, điều này khiến Lục Châu rất bất ngờ.

Lam pháp thân hiện tại là thập tứ diệp bảy Mệnh Cách, vẫn còn phải tăng thêm nhiều Mệnh Cách nữa.

“Thiên Hồn Châu?”

Lục Châu nghĩ đến thứ đồ chơi này. Lam pháp thân không bị trói buộc, có thể sử dụng tất cả các loại Mệnh Cách Chi Tâm không phân cao thấp. Vậy lựa chọn tốt nhất chính là Thiên Hồn Châu của hung thú.

“Không vội, phải xác định tình hình của các đồ đệ trước đã.” Lục Châu thầm nghĩ.

Hắn nhắm mắt lại, tiếp tục tham ngộ Thiên thư. Lực lượng Thiên Tướng trên người hắn toả ra điện hồ nhàn nhạt, chậm rãi phát sinh biến hoá rất nhỏ.

. . .

Sáng sớm.

Huyền Dặc đế quân xuất hiện ở bên ngoài đạo trường.

Nam Ly thần quân từ xa bay tới nói: “Đại đế quân, mấy ngày nay chiêu đãi không chu toàn, xin đừng trách móc.”

Huyền Dặc đế quân cười nói: “Sau khi không còn thần hoả, Nam Ly Sơn của ngươi dễ chịu hơn trước rất nhiều.

“Thật sao?”

“Bản đế quân gạt ngươi làm gì.”

“Vậy ngươi ở lại chơi thêm mấy ngày đi.”
Chương 1957 Thư khiêu chiến

“Không được, Huyền Dặc điện còn rất nhiều chuyện cần xử lý.” Huyền Dặc đế quân chắp tay nói với Nam Ly thần quân.

Ông ——

Lục Châu xuất hiện bên ngoài đạo trường.

“Lục các chủ.” Hai người lên tiếng chào hỏi.

Không bao lâu sau, Trương Hợp và đám tu hành giả Huyền Dặc điện từ xa bay tới. Trương Hợp nói:

“Đế quân, đã chuẩn bị xong.”

Huyền Dặc đế quân quay đầu hỏi Lục Châu: “Lục các chủ muốn tiếp tục ở lại chơi hay về Huyền Dặc điện?”

“Cùng về đi.”

“Được.”

Hai người đồng thời bay đi. Đi trên đường, Lục Châu bỗng hỏi: “Thái Huyền Sơn bây giờ như thế nào rồi?”

Vừa nghe tới ba chữ này, Huyền Dặc đế quân thấp thỏm nhìn bốn phía mới thấp giọng nói:

“Nơi đó là cấm địa trong Thái Hư, không cho phép bất kỳ người nào tới gần. Thái Huyền Sơn dù gì cũng từng là địa bàn của ngài, thập điện đã quy định nó là cấm địa.”

“Cấm địa?” Lục Châu nhíu mày.

“Hầy…” Huyền Dặc đế quân thở dài, “Ta rất hiểu tâm tình của lão sư. Nếu ngài thật sự muốn về đó thì ta sẽ nghĩ biện pháp xem sao.”

“Không vội.” Lục Châu nói.

Hai người bay vào trong phi liễn. Đám người Trương Hợp điều khiển phi liễn bay đi, khuất dạng sau chín tầng mây.

Chờ bọn hắn rời đi, các tu hành giả Nam Ly Sơn mới tụ họp lại trên vân đài.

“Thần quân, chúng ta có nên đoạt lại thần hoả không?” Có tu hành giả nhịn không được nói.

Nam Ly thần quân nhìn về phía chân trời, đạm mạc đáp: “Thần hoả tuy là thần vật nhưng không dễ dùng như vậy. Hắn mang nó đi chưa chắc là chuyện xấu.”

“Hầy…”

Thấy đám người than thở, Nam Ly thần quân cười nói: “Các ngươi cho rằng bản thần quân là đồ ngu? Sao các ngươi không cẩn thận quan sát thái độ của Huyền Dặc đế quân một chút… Sáng sớm, không phải Lục các chủ đến vấn an hắn mà là hắn đến vấn an Lục các chủ. Vào phi liễn cũng là Lục các chủ vào trước, hắn vào sau. Cho dù Huyền Dặc đế quân cố ý muốn giấu diếm nhưng không thể gạt được con mắt của bản thần quân.”

“Thần quân, người kia rốt cuộc là ai?”

Nam Ly thần quân nhìn về phía mặt trời đang dâng lên, ánh nắng ban mai rọi vào vân đài, hắn trầm mặc một lúc mới mở miệng nói:

“Làm tốt bổn phận của mình đi. Bất kỳ người nào cũng không được xen vào việc của thập điện Thái Hư. Nếu chống lại, trục xuất khỏi Nam Ly Sơn!”

“Vâng.”

. . .

Phía nam Vô Tận Hải, Viêm Thuỷ Vực.

Trong đại điện, bốn vị kiếm cương khom người nói:

“Xích Đế bệ hạ, Nhật tiên sinh không phụ kỳ vọng, đã đánh bại Trương Hợp của Huyền Dặc điện. Đối phương hoàn toàn không phải đối thủ của Nhật tiên sinh.”

“Đoan Mộc tiên sinh chưa dùng toàn lực nên chỉ chiến ngang tay.”

Xích Đế khẽ gật đầu nói: “Không uổng công bản đế bồi dưỡng lâu như vậy.”

Hắn đứng lên, phất tay nói: “Gọi bọn hắn đến, chúng ta chính thức gửi thư khiêu chiến đến điện thủ Huyền Dặc điện.”

Bốn vị kim cương: “. . .”

“Chờ một chút!” Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh từ bên ngoài đi vào đại điện.

“Xích Đế bệ hạ, chúng ta chọn nơi khác để khiêu chiến đi… Huyền Dặc điện này không thể trêu vào.” Minh Thế Nhân nói.

“Không thể trêu vào?” Xích Đế nhíu mày, “Sao lại nói vậy?”

“Huyền Dặc điện cao thủ nhiều như mây. Ta … ta không phải là đối thủ.” Minh Thế Nhân lộ vẻ khổ sở nói.

Xích Đế cười ha hả: “Bản đế nhớ rõ trước khi đến Huyền Dặc điện ngươi không có nói như vậy, còn tự xưng mình là vô địch trong cấp đạo thánh cơ mà?”

Chát!

Minh Thế Nhân tự tát vào mồm mình một cái: “Đây là cái giá phải trả cho sự vô tri của ta! Là do ta quá non nớt không hiểu chuyện, cầu bệ hạ tha cho ta một con đường sống!”

Phong cách chuyển biến quá nhanh khiến Xích Đế có chút không kịp trở tay.

“Bản đế nhớ rõ cao thủ trong Huyền Dặc điện không nhiều. Chỉ có Lê Xuân đạo thánh, Trương Hợp đạo thánh, mà bọn hắn sao có thể là đối thủ của ngươi? Chẳng lẽ là đế quân tự mình ra tay?”

“Không không không, là một người khác hoàn toàn. Hầy… ở trước mặt hắn ta chỉ là sâu kiến.” Minh Thế Nhân nói.

“Ồ?” Xích Đế nổi lòng hiếu kỳ, “Ai lại có thể khiến ngươi nói ra câu này? Bản đế thật sự muốn gặp một phen.”

Minh Thế Nhân lộ vẻ xấu hổ: “Có lẽ là viện binh do Huyền Dặc đế quân mời tới.”

Xích Đế nhìn về phía bốn vị kim cương. Một vị trong số đó nói: “Lời Nhật tiên sinh nói là thật.”

Minh Thế Nhân cau mày: “Xích Đế bệ hạ không tin ta sao? Không tin thì thôi, ta không quấy rầy bệ hạ nữa.”

Nói xong hắn liếc mắt nhìn Đoan Mộc Sinh ra hiệu rồi đi ra ngoài.

Xích Đế cũng không ngăn cản. Chờ hai người rời đi hắn mới hừ một tiếng:

“Bản đế bảo các ngươi phụ trợ cho hai người bọn họ, không bảo các ngươi đi giám thị!”

“Thuộc hạ biết sai!” Bốn người quỳ xuống đồng thanh hô.

“Người đó là ai?”

“Chúng thuộc hạ không thấy rõ mặt.” Bốn vị kim cương xấu hổ vô cùng.

“Có thể đánh bại hai người bọn họ, tu vi nhất định từ đạo thánh trở lên. Nhân vật như vậy mà các ngươi cũng nhìn không rõ?” Xích Đế nghiêm túc nói.

Bốn vị kim cương đưa mắt nhìn nhau, trong lòng rất là uỷ khuất.

“Có lẽ… có lẽ vì chênh lệch quá lớn. Chúng thuộc hạ không kịp thấy đối phương xuất chiêu thế nào, Nhật tiên sinh đã thảm bại.”

Xích Đế không còn gì để nói.

Hắn vốn định răn dạy thêm mấy câu, nhưng nghĩ lại đối thủ chắc là cao nhân thật, bèn vung tay áo nói: “Lui xuống đi.”

“Vâng.”

. . .

Huyền Dặc điện.

Vừa trở về không bao lâu, Huyền Dặc đế quân đã nhận được một phong thư.

“Nhanh chân thật đấy.” Hắn ném thư sang một bên. “Thông tri cho Trương Hợp chuẩn bị một chút, người khiêu chiến mới sắp đến rồi.”

“Vâng.”

Khi phong thư truyền tới Huyền Giáp điện, Trương Hợp cũng ngây ngốc một hồi. “Thanh Đế đúng là còn gấp gáp hơn cả Xích Đế. Xem lão tử là quả hồng mềm dễ bóp à?!”

Lê Xuân đứng bên cạnh cười nói: “Sao thế?”

“Ta bại ở Nam Ly Sơn.” Trương Hợp tức giận nói.

Lê Xuân nghe vậy, kinh ngạc nói: “Ghê vậy? Có người đánh bại ngươi thật sao?”

“Cũng may có Lục các chủ ra tay đánh bại đối thủ, nếu không chức vị điện thủ này đã mất từ lâu rồi.” Trương Hợp thở dài nói.

Lê Xuân gật đầu: “Lần này lại tới phiên Thanh Đế?”

“Còn ai vào đây nữa.” Trương Hợp hừ một tiếng, “Thật sự cho rằng Huyền Dặc điện chúng ta dễ bị bắt nạt?”
Chương 1958 Cao thủ đao kiếm

Đa tạ đạo hữu Thiênhbyt và NiLinhTiênĐế đã ủng hộ KP nè!

Dịch mãi tới bây giờ mới xong, nay mình bom 21 chương luôn, cho mọi người đọc sung sướng hihi. ^^

“Ta đề nghị ngươi đến hỏi Lục các chủ. Người này thần bí khó lường, có thể đánh bại người của Xích Đế thì hẳn là cũng có cách đánh bại người của Thanh Đế.” Lê Xuân nói.

“Nói có lý!”

Trương Hợp và Lê Xuân cùng rời khỏi Huyền Giáp điện, đi về phía biệt uyển của đám người Ma Thiên Các.

Không bao lâu sau bọn hắn đã đến nơi, đúng lúc Lục Châu đang ở cùng đoàn người Ma Thiên Các, hai người tiến lên nói: “Lục các chủ.”

“Có việc gì?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.

Lê Xuân cười nói lại việc Thanh Đế gửi thư khiêu chiến. “Việc này liên quan đến mặt mũi của Huyền Dặc điện chúng ta, cũng liên quan đến vị trí điện thủ, hy vọng Lục huynh có thể cho Trương điện thủ một chủ ý.”

“Người của Thanh Đế sắp đến?” Lục Châu hỏi lại.

“Thư khiêu chiến đã truyền tới, vài ngày nữa sẽ tới đây.” Lê Xuân đáp, “Thời gian cấp bách, chúng ta phải nghĩ ra sách lược vẹn toàn để đánh bại đối thủ.”

Đám người Ma Thiên Các vừa nghe là người của Thanh Đế sắp đến, lập tức hiểu chuyện gì xảy ra.

Nhan Chân Lạc đứng bên cạnh bỗng lên tiếng: “Chuyện này cũng đơn giản thôi.”

“Đơn giản?” Trương Hợp nghi ngờ hỏi.

“Trực tiếp nhận thua là được.”

“. . .”

Trương Hợp không cam lòng nói: “Trương Hợp ta tuy tài nghệ không bằng người nhưng cũng không đến mức sống uất ức như vậy. Việc này liên quan đến mặt mũi của Huyền Dặc điện, không thể nào trực tiếp nhận thua được.”

“Ta nói như vậy vì muốn tốt cho ngươi thôi. Hai người này vừa nhìn đã biết là cao thủ.” Nhan Chân Lạc nói.

Trương Hợp kỳ quái hỏi: “Ngươi đã từng gặp bọn hắn?”

Nhan Chân Lạc lập tức lắc đầu: “Chưa gặp bao giờ.”

Đám người Ma Thiên Các cũng lắc đầu nguầy nguậy, vờ như không biết gì cả.

“Vậy sao ngươi biết bọn hắn là cao thủ?”

“Việc này còn cần giải thích sao?” Nhan Chân Lạc nói, “Người có được hạt giống Thái Hư sao có thể là nhân vật bình thường? Chúng ta tu luyện mười năm không bằng người ta tu luyện một ngày, sao mà so nổi? Huống hồ gì người được Thanh Đế nhìn trúng càng không phải hạng giá áo túi cơm. Nếu hắn không nắm chắc về hai người này thì đã không phái người đi để làm bản thân mất mặt.”

Đám người Ma Thiên Các liên tục gật đầu. Nói quá đúng, hoàn mỹ không có điểm nào sơ hở. Đám người len lén giơ ngón tay cái lên.

Trương Hợp cũng thấy có đạo lý, bèn nói: “Cho nên ta mới tới đây cầu Lục các chủ.”

Lục Châu nói: “Việc này e là lão phu không giúp được ngươi rồi.”

“A?”

“Điện thủ chi tranh là quy củ của Thái Hư, nếu lão phu nhúng tay vào thì chính là đang phá hư quy củ. Ngươi đã bại ở Nam Ly Sơn, cho dù lão phu thay Huyền Dặc điện tìm về mặt mũi thì sau này khi bọn hắn đến khiêu chiến chính thức, chẳng lẽ ngươi còn trông mong lão phu ra tay thay ngươi?”

“. . .”

“Nam nhân đại trượng phu dám làm dám chịu. Ngươi rất quan tâm vị trí điện thủ?” Lục Châu hỏi.

“Không có.” Trương Hợp đáp, “Mà ngược lại, mấy năm gần đây ta càng lúc càng cảm thấy áp lực công việc quá lớn. Nếu có người đầy đủ năng lực nguyện ý làm điện thủ thì Trương Hợp ta cam nguyện thoái vị nhường chức.”

“Vậy thì dùng thái độ đó của ngươi để luận bàn với hai người này cho tốt. Dù có thất bại cũng sẽ không mất mặt.” Lục Châu nói.

Một câu điểm tỉnh người trong mộng. Trương Hợp bừng tỉnh.

Nếu hắn dám dùng thủ đoạn ở sau lưng đối phương, cho dù thắng cũng không vẻ vang, sau này vết nhơ đó sẽ không bao giờ xoá đi được.

Quang minh chính đại đánh một trận, thua thì thua thôi.

Trương Hợp ý thức được mình đang đi trên con đường sai lầm, may mà được người nhắc nhở cho tỉnh ngộ, hắn vội khom người thi lễ với Lục Châu. “Thụ giáo.”

Trương Hợp và Lê Xuân xoay người rời đi.

Lúc này Lục Ly mới hứng thú nói: “Kể ra người này cũng rất có đảm đương, trước đó ta còn cho rằng hắn chỉ biết nịnh hót.”

“Có thể đạt được chức vị điện thủ ở Thái Hư, chẳng có ai là nhân vật đơn giản.”

“Nhưng mà… Các chủ bảo hắn đi ăn đánh như thế… có tội quá không?”

“Ngươi thì biết cái gì. Các chủ muốn nhân cơ hội này để xem thực lực đại tiên sinh và nhị tiên sinh. Lỡ đâu… trăm năm qua bọn họ không tiến bộ thì sao?”

“. . .”

Lục Châu quay đầu lườm đám người Ma Thiên Các. Bọn hắn lập tức ngậm miệng lại.

“Không được làm bại lộ thân phận.” Lục Châu nói xong, khoanh tay rời đi.

“Cung tiễn Các chủ.”

. . .

Ngày hôm sau.

Phía đông nam Huyền Dặc xuất hiện một chiếc phi liễn màu xanh da trời đang xuyên toa giữa không trung.

Không bao lâu sau nó đã dừng lại trên bầu trời Huyền Dặc. Sứ giả đã chờ sẵn ở đó, khom người nói:

“Cung nghênh Thanh Đế bệ hạ.”

Trên phi liễn, Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đứng sóng vai thưởng thức phong cảnh ở Huyền Dặc. Trong phi liễn truyền ra thanh âm: “Dẫn đường.”

“Mời đi cùng ta. Đế quân đang chờ các vị ở Huyền Dặc đại điện.”

Phi liễn chậm rãi bay về phía hậu phương Huyền Dặc điện. Thanh Đế mặc thanh sắc cẩm bào bước ra.

Huyền Dặc đế quân truyền âm nói: “Linh Uy Ngưỡng, ngươi chạy tới đây có được sự đồng ý của Thánh Điện chưa?”

Thanh Đế đáp lại: “Hắn không đồng ý cũng phải đồng ý, nếu không bản đế đã chẳng đến chỗ ngươi.”

Hư ảnh loé lên, Thanh Đế xuất hiện trước cửa đại điện. Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung theo ở phía sau, một người ôm kiếm, một người đeo đao bên hông.

Huyền Dặc đế quân cười nói: “Hai vị này chính là người nắm giữ hạt giống Thái Hư?”

Thanh Đế gật đầu nói: “Ngươi cảm thấy ai trong số hai người bọn hắn sẽ trở thành điện thủ tân nhiệm của Huyền Dặc điện?”

Huyền Dặc đế quân nhìn thoáng qua hai người rồi cười đáp: “Việc này phải hỏi Trương Hợp.”

Huyền Dặc đế quân phất tay, hai chiếc ghế bay tới dừng lại ở sau lưng hắn và Thanh Đế. Hai người chậm rãi ngồi xuống.

Trương Hợp từ xa bay tới, trầm giọng nói: “Trương Hợp bái kiến Thanh Đế bệ hạ.”

Thanh Đế nhìn Trương Hợp, khẽ gật đầu. “Rất tốt, trong hai người này ngươi tuỳ ý chọn một người đi.”

Trương Hợp nhìn về phía Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung. Hai người đều khí thế bất phàm, Trương Hợp bèn chỉ về phía Vu Chính Hải: “Ta chọn hắn.”

Không ngờ Ngu Thượng Nhung lại gật đầu nói: “Không tệ, ngươi rất tinh mắt. Trước dễ sau khó đúng là lựa chọn tốt.”

Vu Chính Hải cau mày nói: “Ta sẽ khiến hắn hiểu ra đây không phải là trước dễ sau khó mà là một lựa chọn cực kỳ ngu xuẩn.”

“? ? ?”
Chương 1959 Không ai bằng được bọn hắn

Vu Chính Hải hoá thành một đạo lưu tinh vọt vào khoảng sân lớn phía trước Huyền Dặc điện. Trương Hợp hiểu ý nghênh đón.

Lúc này, thân ảnh Lục Châu xuất hiện phía trên thiên điện. Lê Xuân đứng bên trái hắn, nhẹ nhàng cười nói: “Có Lục huynh khuyên bảo Trương Hợp, hẳn là sẽ ổn thôi.”

“Ai thắng ai thua còn chưa biết được.” Lục Châu nói. Hắn cũng rất muốn biết Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đã tiến bộ tới mức nào.

Vù.

Bích Ngọc Đao bay lên không trung, Huyền Thiên Tinh Mang xuất hiện rợp trời quét về phía Trương Hợp, không gian không ngừng bị xé rách.

Bầu trời Huyền Dặc điện có một tầng bình chướng phòng hộ để ngăn ngừa lực lượng của bọn hắn phá hư kiến trúc.

Phanh phanh phanh…

Trương Hợp vung chưởng như đao, không ngừng đánh bay Huyền Thiên Tinh Mang, ngăn cản lực hút từ không gian vặn vẹo.

“Quân Lâm Thiên Hạ!”

Vu Chính Hải vừa ra tay chính là chiêu mạnh nhất. Đao cương đầy trời như hồng thuỷ mãnh thú giáng xuống.

Trương Hợp ra sức chống cự, gần như dùng hết sức bình sinh và toàn bộ đạo lực lượng phóng thích ra ngoài.

Áp lực cường đại ép hắn thở không nổi, rất nhanh Trương Hợp đã đỏ mặt tới mang tai. Hắn bừng tỉnh nhận ra có lẽ mình đã lựa chọn sai rồi.

Người này hung mãnh bá đạo còn hơn tên dùng thương lần trước tới ba phần. Đao cương cường hoành, điên cuồng chém xuống, mỗi một đao cương đều ẩn chứa lực lượng quy tắc.

Huyền Dặc đế quân ngưng trọng nói: “Người này lại có thể làm rung chuyển Huyền Dặc đại trận?”

Hắn vung tay lên, lực lượng bành trướng cấp tốc bổ sung vào Huyền Dặc đại trận, bảo hộ các toà kiến trúc xung quanh.

Thanh Đế cười hỏi: “Ngươi sợ hãi?”

“Xem ra ta đã xem nhẹ hắn.” Huyền Dặc đế quân nói.

“Chỉ mới bắt đầu thôi.” Thanh Đế cười ha hả, “Mấy năm gần đây bản đế tốn hao không ít tâm huyết vào bọn hắn, bấy nhiêu chỉ mới là ba thành lực lượng.”

“Ba thành?!”

Trong lòng Trương Hợp căng thẳng, vô tình lộ ra sơ hở.

Ầm! Mấy đạo đao cương lập tức đánh bay hắn, suýt chút nữa đã phun máu. Trương Hợp lăng không xoay chuyển, miễn cưỡng ổn định thân hình.

Vu Chính Hải cười nói: “Tiếp tục!”

Hắn đạp không hành tẩu, hai tay cầm đao bổ xuống. Đao cương xuất hiện tạo thành đao trận, mang theo lực lượng cường hoành đánh về phía Trương Hợp.

“Thủy Long Ngâm!”

Trương Hợp không cách nào chống lại, đạo lực lượng của đối phương còn mạnh hơn của hắn, chỉ chống cự được một giây Trương Hợp đã bay ngược ra ngoài.

Vu Chính Hải tuy tấn công bá đạo nhưng cũng biết điểm dừng, lập tức thu hồi toàn bộ đao cương.

Khi sắp rơi xuống đất, Trương Hợp đạp không xoay chuyển, đứng thẳng người chân đạp đất. Dù có thua cũng không để mất mặt mũi Huyền Dặc điện, đây chính là tín niệm của hắn.

Trương Hợp đứng đó, cánh tay và đôi chân đều đã chết lặng.

Trên thiên điện, Lê Xuân kinh ngạc nói: “Người này thật là bá đạo.”

“Trương Hợp có thể chống đỡ được chiêu vừa rồi cũng không dễ dàng.” Lục Châu quan sát xong cũng hiểu được thực lực của Vu Chính Hải đã tiếp cận đại đạo thánh.

Lê Xuân lúng túng nói: “Tân nhân lần này… thật là biến thái. Về sau chúng ta khó sống rồi.”

. . .

Thanh Đế sảng khoái cười thành tiếng, vô cùng hài lòng nói: “Không tệ.”

Vu Chính Hải ôm quyền nói với Trương Hợp: “Đa tạ.” Nói xong hắn lui sang một bên.

Ngu Thượng Nhung lên tiếng: “Trận chiến giữa chúng ta huỷ đi.”

“Tại sao?” Trương Hợp khó hiểu hỏi.

“Ngươi không phải là đối thủ của ta, nếu cưỡng ép chiến một trận cũng chỉ là tự rước lấy nhục. Biết khó mà lui mới là người thông minh.”

“. . .”

Đây mà là lời khuyên sao? Nghe vào tai chẳng khác gì đang vũ nhục người ta.

Trương Hợp cao giọng nói: “Nam nhân đại trượng phu cần gì phải để ý chuyện thắng thua nhất thời. Dù biết sẽ thua ta cũng sẽ không lùi bước.”

“Ngươi thật sự muốn chiến?” Ngu Thượng Nhung hỏi.

“Không thử sao biết được mình kém ở chỗ nào?” Hai mắt Trương Hợp toé lửa.

Ngu Thượng Nhung đạm nhiên gật đầu: “Ta rất thưởng thức dũng khí của ngươi. Chỉ mong kiếm của ta khiến ngươi hài lòng.”

Nói xong, Ngu Thượng Nhung điểm nhẹ mũi chân, thân ảnh nhẹ như chim yến bay lên, một giây sau đã xuất hiện trước mặt Trương Hợp.

Hắn bình tĩnh ôm Trường Sinh Kiếm trong tay, hai chân không hề chạm đất, năng lực điều khiển nguyên khí đã đạt tới cực hạn.

“Ngươi cần thời gian khôi phục. Ta sẽ chờ.” Ngu Thượng Nhung nói.

Vu Chính Hải lắc đầu, xem thường nói: “Lại là mấy cái huyễn kỹ nhàm chán không có tác dụng gì.”

“Vẫn thực dụng hơn chiêu thức phô thiên cái địa loè loẹt kia.” Ngu Thượng Nhung không quay đầu lại nói.

“Chỉ có hình thức, không có nội dung.”

“Sau khi trở về chúng ta lại tái chiến một trận là được.”

“Đánh thì đánh.”

Thanh Đế: “. . .”

Huyền Dặc đế quân cười ha hả nói: “Linh Uy Ngưỡng, ngươi tới đây tranh chức điện thủ hay là để nội chiến?”

Thanh Đế nói: “Huyền Dặc đế quân có chỗ không biết, tính cách bọn hắn chính là như vậy, càng cạnh tranh càng xúc tiến bọn hắn trưởng thành.”

“Vậy sao?” Huyền Dặc đế quân hoài nghi hỏi, “Vậy theo phán đoán của ngươi, nếu hai người bọn họ đánh nhau thì ai thắng?”

“Đừng có châm ngòi ly gián.” Thanh Đế nói, “Khi bản đế tung hoành Thái Hư, ngươi vẫn còn là đứa nhỏ ở truồng đó.”

“Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.” Huyền Dặc đế quân bất đắc dĩ nói.

Thanh Đế nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Nếu thật phải đánh giá… cả Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đều là cao thủ lĩnh ngộ đao kiếm đến đăng phong tạo cực. Khuyết điểm duy nhất chính là lĩnh ngộ đại đạo, cần ma luyện tâm cảnh thêm mà thôi.”

“Đánh giá cao như vậy, ngươi không sợ cắn phải lưỡi?” Huyền Dặc đế quân cười nói.

“Nếu chỉ đơn thuần so đao pháp kiếm đạo, không ai bằng được bọn hắn.” Thanh Đế tự tin nói, “Bản đế đảm bảo.”

Huyền Dặc đế quân nảy sinh hứng thú: “Nói vậy thì Trương Hợp bại cũng không oan. Bản đế quân cũng muốn nhìn xem đao kiếm của bọn hắn đăng phong tạo cực thế nào.”

Thanh Đế mỉm cười nói: “Bản đế nghe nói ngươi đã tấn thăng đại đế quân. Chẳng lẽ ngươi muốn đích thân ra tay, phân cao thấp với đám hậu sinh vãn bối này?”

Huyền Dặc đế quân lắc đầu: “Bản đế quân dùng thân phận trưởng bối để khảo nghiệm thực lực vãn bối, có gì mà không được?”

Thanh Đế cười toét miệng: “Vậy thì cứ tự nhiên. Sau này trở thành chuyện cười trong Thái Hư thì đừng oán hận bản đế là được.”
Chương 1960 Trương Hợp đại bại

Huyền Dặc đế quân đúng là muốn thử kiểm nghiệm tu vi hai người một lần, đáng tiếc thân phận của hắn không tiện làm thế, chuyện này mà truyền đi sẽ vô cùng mất mặt.

Ngu Thượng Nhung bỗng nói: “Nếu đế quân muốn luận bàn thì lúc nào cũng được. Nhưng đợi trận chiến giữa ta với Trương điện thủ kết thúc đã.”

“Vậy thì chờ các ngươi luận bàn xong.”

Nửa canh giờ sau.

Trương Hợp đã khôi phục sức lực, đứng giữa đấu trường chắp tay nói với Ngu Thượng Nhung: “Mời.”

Vụt ——

Trường Sinh Kiếm ra khỏi vỏ.

Ngu Thượng Nhung vẫn đứng yên bất động, Trường Sinh Kiếm hoá thành một đạo kim sắc quang mang tấn công về phía Trương Hợp, tiết tấu tấn công so với Vu Chính Hải chỉ hơn chứ không kém

Vu Chính Hải thấy thế nói: “Đệ cũng chẳng khác gì ta.”

“Lời này sai rồi.”

Ngu Thượng Nhung điểm nhẹ mũi chân nhảy lên không trung, hai tay hợp lại.

Xung quanh hắn xuất hiện vòng xoáy kiếm cương nhiều vô số kể, đám kiếm cương vây tròn xung quanh, không gian cũng bị kiếm cương vặn xoắn đến biến dạng.

“Đây là…” Huyền Dặc đế quân nhướng mày nói: “Dùng kiếm dể dẫn động đạo lực lượng?”

Thân ảnh Ngu Thượng Nhung loé lên, toàn bộ kiếm cương trong nháy mắt tụ lại một chỗ, thân ảnh từ một hoá ba vọt về phía Trương Hợp.

Trương Hợp theo bản năng bày ra thế phòng ngự, cảnh tượng trước mắt bỗng trở nên mông lung.

“Hỏng, không nhìn rõ!”

Trương Hợp cảm giác được không gian, tầm nhìn, thậm chí là thời gian cũng bị lực lượng kiếm cương ảnh hưởng đến, lập tức gọi ra pháp thân.

Ông ——

Lực lượng khổng lồ phát tiết ra ngoài, Trương Hợp muốn dùng pháp thân đánh bay Ngu Thượng Nhung ra ngoài.

Nhưng khi tầm mắt trở nên rõ ràng trở lại, Ngu Thượng Nhung đã ở trước mặt hắn, ngũ chỉ như sơn đẩy về phía trước. “Chậm.”

Ầm!

Trương Hợp văng ngược ra ngoài.

Dù sao hắn cũng là cao thủ cảnh giới đạo thánh, trong khoảnh khắc bị đánh bay vẫn cố điều động nguyên khí.

Nhưng Ngu Thượng Nhung không cho hắn cơ hội này, chưởng thế đột nhiên biến đổi, trước mặt Trương Hợp xuất hiện từng đạo kim quang đánh tới.

“Đại Kết Định Ấn!” Trương Hợp đổi công thành thủ, lấy hắn làm trung tâm, một quầng sáng màu xanh hình thành ngăn trở đám kiếm cương kia.

Phanh phanh phanh…

Đại Kết Định Ấn rất giống với Lục Hợp Đạo Ấn của Hoa Vô Đạo. Ngu Thượng Nhung am hiểu nhất là tấn công, thấy vậy lập tức nảy sinh hứng thú.

“Vạn Vật Quy Nguyên!”

Toàn bộ kiếm cương tụ tập lại thành một đạo kiếm cương khổng lồ, đâm vào Đại Kết Định Ấn.

Thấy cảnh này, Huyền Dặc đế quân cũng phải gật đầu tán thưởng: “Kinh nghiệm chiến đấu phong phú, không hề lãng phí một tia nguyên khí nào.”

Ầm!

Kiếm cương khổng lồ ghim vào tầng phòng ngự. Trương Hợp mặt đỏ tới mang tai, gân xanh bộc phát.

Chiêu phòng ngự này đã dùng hết toàn lực của hắn, nếu vẫn không ngăn trở được Ngu Thượng Nhung thì chẳng khác nào đã nói rõ hắn thất bại.

Trương Hợp gian nan ngẩng đầu nhìn lên, Ngu Thượng Nhung mỉm cười đạm nhiên nói:

Xin lỗi, ta chỉ mới dùng năm thành lực lượng.”

Xung quanh Trường Sinh Kiếm xuất hiện hơn mười đạo kim quang, tiếp tục dung nhập vào đạo kiếm cương khổng lồ.

Vốn còn đang giằng co với Đại Kết Định Ấn, nhưng sau khi mười đạo kim quang gia nhập, uy lực lập tức tăng lên mấy chục lần.

Trường Sinh Kiếm thế như chẻ tre phá tan Đại Kết Định Ấn thành từng mảnh nhỏ, mũi kiếm chĩa thẳng vào mặt Trương Hợp.

Chiến đấu kết thúc.

Trương Hợp không chống cự nữa. Mũi kiếm chỉ cách cổ hắn ba tấc, nếu tiến thêm một bước đã có thể nhẹ nhõm đâm thủng yết hầu.

Cương khí biến mất, kiếm cương cũng tiêu tán, chỉ còn lại một thanh Trường Sinh Kiếm.

Trường Sinh Kiếm quay đầu tra vào vỏ. Ngu Thượng Nhung mỉm cười nói: “Đa tạ.”

“Sao ngươi làm được như thế?” Trương Hợp hỏi.

Ngu Thượng Nhung hiểu rõ hắn đang hỏi cái gì, bèn đáp: “Kiếm cương ban đầu không phải để tấn công mà là để lưu lại đại đạo lực lượng, khiến không gian vặn vẹo.”

Trương Hợp bừng tỉnh đại ngộ.

Ngay cả Vu Chính Hải cũng hơi kinh ngạc. Hắn còn tưởng là lão nhị thích đánh chiêu thức hoa lệ như mình, thì ra là có mục đích khác.

“Thụ giáo.” Trương Hợp chắp tay nói, “Có lẽ lời của Thanh Đế bệ hạ là đúng.”

“Tại hạ chỉ biết da lông về kiếm thuật, không dám nhận là đệ nhất thiên hạ.” Ngu Thượng Nhung đáp.

Huyền Dặc đế quân khẽ gật đầu tán thưởng: “Thắng không kiêu bại không nản, không tệ. Thanh Đế nguyện ý truyền thụ đao pháp và kiếm đạo tinh diệu như vậy cho các ngươi quả là đại ân.”

Thanh Đế lắc đầu nói: “Huyền Dặc đế quân, kiếm thuật của hắn không phải do bản đế dạy. Bản đế còn không dày mặt tới mức nhận hết công lao về mình.”

“Ồ?” Huyền Dặc đế quân kinh ngạc nói, “Đao kiếm chi đạo bậc này e là chỉ có người trong Thái Hư mới nắm giữ được.”

Thanh Đế nói: “Ngươi nói không sai, có thể phát huy đao kiếm chi đạo đến cảnh giới này cũng chỉ có Thái Hư. Nhưng bọn hắn vốn không phải người trong Thái Hư.”

“Thế gian rộng lớn không thiếu điều lạ.” Huyền Dặc đế quân gật đầu. “Được, vậy để bản đế quân tự mình kiểm nghiệm hai người nắm giữ hạt giống Thái Hư, xem bọn hắn có năng lực trở thành điện thủ tân nhiệm của Huyền Dặc điện hay không!”

Hắn vừa định động thủ, Thanh Đế đã cười trào phúng: “Ngươi thật sự muốn ra tay? Theo quy củ Thái Hư, bọn hắn thắng được điện thủ hiện tại thì đã có tư cách này.”

Huyền Dặc đế quân gật đầu: “Bản đế quân cũng tán đồng, bọn hắn có tư cách.”

“Vậy ngươi còn đòi kiểm nghiệm cái gì? Chẳng lẽ Huyền Dặc điện lớn như vậy mà một đạo thánh cho ra hồn cũng không có?”

Ngu Thượng Nhung chắp tay nói với Huyền Dặc đế quân: “Nếu đại đế quân tự xuất thủ, tại hạ nhận thua.”

Đạo thánh sao có thể thắng được đại đế quân.

Thanh Đế nói: “Trương Hợp đã bại, vị trí điện thủ chính là của một trong hai người bọn hắn. Đừng trách bản đế không nhắc ngươi… có lẽ không bao lâu nữa, bọn hắn sẽ đủ thực lực để khiêu chiến cấp bậc đế quân. Đến lúc đó có khi cái ghế này của ngươi cũng không giữ được.”

“. . .”

Trên mặt Huyền Dặc đế quân không có biến hoá gì, nhưng trong lòng lại không vui.

Thanh Đế cũng vậy, Xích Đế cũng thế, kể cả Hắc Đế Bạch Đế… trước kia đều là nhân vật nhất đẳng trong Thái Hư, về sau bại trận rời khỏi nơi này. Nay bọn hắn mang theo oán khí trở về, Huyền Dặc đế quân cũng có thể hiểu được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK