Tại trục trung tâm có một đạo hàn quang nhỏ yếu như một bức tường mỏng dựng trước mặt Lục Châu. Lục Châu dễ dàng băng qua, Khâm Nguyên thì đứng ở bên cạnh nhìn hắn với vẻ hâm mộ.
“Haiz, từ thời kỳ thượng cổ đã có sự kỳ thị rõ rệt. Hung thú và nhân loại vốn có thể ở chung hài hoà, vì sao cứ nhất định phải đối lập nhau làm gì?” Khâm Nguyên cảm thán nói.
Lục Châu nói: “Đừng trách tổ tiên vô tình, bọn hắn bố trí trục trung tâm chỉ để tự bảo vệ mình thôi. Người sống dưới đồng bằng và hung thú sống trong rừng rậm cũng đều như nhau, nơi nào cũng ẩn tàng các loại nguy cơ.”
“Là ta nghĩ nhiều.” Khâm Nguyên gật đầu.
“Nếu ngươi muốn đi cùng lão phu thì không được gọi lão phu là Ma Thần nữa.” Lục Châu dặn dò.
Khâm Nguyên hiểu được, ngoại giới hỗn loạn như vậy, tu vi Ma Thần đại nhân vẫn chưa trở về đỉnh phong, muốn an ổn tu hành thì phải che giấu thân phận là điều đương nhiên, lập tức đáp: “Vâng.”
Lục Châu đẩy ra một chưởng, năng lượng nhàn nhạt bám vào vách tường trục trung tâm, quả nhiên vách tường hiện ra một lỗ hổng.
Khâm Nguyên bay qua phía bên này. “Đa tạ Ma… à, vậy ta phải gọi ngài là gì?”
“Lục các chủ.”
“Vâng.”
Lục Châu xoay người, mang theo Khâm Nguyên bay về phía Ma Thiên Các.
. . .
Buổi chiều, ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua kẽ lá.
Trong khu vực tu luyện, các đệ tử Ma Thiên Các và Thu Thủy Sơn vẫn đang không ngừng tu hành và luận bàn.
“Sư phụ trở về rồi kìa!”
Tiểu Diên Nhi nhìn ra xa, thấy Lục Châu và một nữ nhân trung niên đang bay tới.
“Đó là ai?”
“Không biết, không quen nha.” Chư Hồng Cộng lắc đầu, “Có khi nào… sư phụ có nữ nhân rồi không?”
Soạt!
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều tròn mắt nhìn Chư Hồng Cộng.
Chư Hồng Cộng thầm thì: “Ta… ta chỉ đoán mò thôi mà. Trước đó sư phụ già quá, giờ trẻ lại rồi thì muốn có nữ nhân cũng là chuyện bình thường. Chỉ là nữ nhân này hình như hơi lớn tuổi, sư nương của ta lẽ ra nên trẻ trung xinh đẹp mới phải.”
“. . .”
“Lão bát.”
Chư Hồng Cộng quay đầu nói: “Đại sư huynh, huynh gọi ta?”
“Quỳ xuống!” Vu Chính Hải uy nghiêm nói.
“Á?”
“Sư phụ không ở đây, đệ lại dám nói xấu sau lưng người là muốn ăn đòn có phải không?” Vu Chính Hải răn dạy, nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại bồi thêm một câu, “Tuy là ta cũng thấy đệ nói có lý lắm.”
“. . .”
Phịch!
Chư Hồng Cộng bất chấp mọi thứ, quỳ phịch xuống đất: “Đồ nhi bái kiến sư phụ!”
Trong chớp mắt, Lục Châu và Khâm Nguyên đã xuất hiện trước mặt đám người.
“Sư phụ.”
“Các chủ.”
Các đệ tử Thu Thủy Sơn cũng chắp tay hành lễ.
Khâm Nguyên gật đầu tán thưởng, mặc kệ là lúc nào, Ma Thần đại nhân tôn quý cũng đều sẽ có một đám fan hâm mộ trung thành đi theo nha.
“Sư phụ, vị này là?” Chư Hồng Cộng ngẩng đầu cười hỏi.
“Đừng hỏi, chắc chắn không phải là sư nương.” Tiểu Diên Nhi cảm thấy nữ nhân này quá già, không hợp với sư phụ.
Lục Châu cau mày nói: “Sư nương?”
Chát!
Chư Hồng Cộng tự tát vào miệng mình, lớn tiếng nói: “Đồ nhi tự mình vả miệng!”
Khâm Nguyên lập tức khom người với Lục Châu: “Thì ra là đồ nhi của Ma… Lục các chủ. Ta làm gì có tư cách đó.”
Nó liếc mắt nhìn quanh, phát hiện đám người trẻ tuổi trước mặt đều có thiên phú rất tốt.
“Vu Chính Hải.”
“Có đồ nhi.” Vu Chính Hải chột dạ đáp.
“Ngươi dẫn nàng đi tìm hiểu về các đồng môn.” Lục Châu thản nhiên nói.
“Vâng.”
Thì ra là tân nhân mới gia nhập Ma Thiên Các?
“Vẫn nên để ta làm thì thích hợp hơn.” Mạnh Trường Đông bước lên, xung phong nhận việc.
Hắn chắp tay nói với Khâm Nguyên: “Ta là hộ pháp Mạnh Trường Đông của Ma Thiên Các, xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ?”
Khâm Nguyên thầm nghĩ, đây đều là bộ hạ của Ma Thần đại nhân, tương lai đều là chiến thần dũng mãnh thiện chiến. Trong đầu nó hiện ra hình ảnh đám người đạp nát Thái Hư, bèn nghiêm túc đáp: “Thượng cổ Khâm Nguyên.”
“Thượng cổ Khâm Nguyên?” Mạnh Trường Đông chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy cái tên quá mức kỳ quái.
Nhưng mà lúc này, bốn huynh đệ Khổng Văn, bốn vị trưởng lão và các vị tả sứ hữu sứ đều đồng loạt lùi về sau trăm trượng, cảnh giác nhìn Khâm Nguyên.
“Thượng cổ Khâm Nguyên có thể hoá thành hình người! Đây chính là thượng cổ thánh hung!” Khổng Văn cấp tốc nói.
Nghe vậy, các đệ tử Ma Thiên Các lập tức vọt về sau né tránh, ngay cả Chư Hồng Cộng đang quỳ dưới đất cũng vèo một cái xuất hiện cách đó trăm trượng.
Đám người khẩn trương như gặp đại địch!
“Sư phụ, đây là thượng cổ thánh hung Khâm Nguyên! Lúc nãy huynh đệ Khổng Văn đã đi tìm Trần đại thánh nhân để xác nhận thông tin này!” Chư Hồng Cộng hô to.
Các đệ tử Thu Thủy Sơn đầu đầy mồ hôi, lưng áo ướt đẫm nhìn thượng cổ Khâm Nguyên.
Khâm Nguyên nghi hoặc nhìn đám người. Có lẽ mọi người đang hiểu nhầm quan hệ giữa mình và Ma Thần đại nhân? Nó vừa định lên tiếng giải thích ——
Trần Phu từ xa vọt tới, uy nghiêm nói: “Tránh ra!”
Chưởng ấn từ trên trời giáng xuống, mang theo một kích toàn lực của đại thánh nhân đánh tới trước mặt Khâm Nguyên.
Khâm Nguyên nhíu mày, vung tay đẩy ra một đoàn quang hoa va chạm với chưởng ấn. Ầm! Chưởng ấn tiêu tán giữa không trung.
“Thật mạnh.” Các đệ tử Thu Thủy Sơn kinh ngạc đến ngây người.
Khâm Nguyên không hổ là thượng cổ thánh hung, chỉ dùng một chiêu đã phá giải lực lượng của đại thánh nhân.
“Dừng tay.” Lục Châu thản nhiên nói.
Trần Phu đáp xuống đất, nhìn thẳng vào Khâm Nguyên bằng ánh mắt dè chừng:
“Lục lão đệ, ngươi bị nó lừa gạt rồi! Nó là Khâm Nguyên hoá thành hình người! Ta không ngờ chỗ sâu trong Văn Hương Cốc lại có thượng cổ Khâm Nguyên. Thì ra là thế, thì ra là thế…”
Khâm Nguyên nhíu mày: “Lục lão đệ?”
Dám gọi Ma Thần đại nhân là Lục lão đệ, nhân loại này đúng là không biết tốt xấu. Hình tượng Trần Phu trong mắt Khâm Nguyên lập tức xuống tới âm điểm.
Trần Phu lại nói: “Ngươi mau đứng cách xa nó một chút, ta sẽ đánh cho nó hiện nguyên hình.”
“Không cần.” Lục Châu lắc đầu nói, “Lão phu đương nhiên biết rõ nó là Khâm Nguyên.”
“. . .”
Biết rõ mà còn đứng gần như vậy? Đám đệ tử Ma Thiên Các khó hiểu vô cùng.
“Người và hung thú xưa nay tương khắc như nước với lửa, không thể không đề phòng.” Trần Phu cau mày nói.
Chương 1872 Mục đích của Thái Hư
Nghe được lời này, Khâm Nguyên mỉm cười đáp: “Ta nhận ra ngươi, ngươi chính là tu hành giả năm xưa đã tiến vào Văn Hương Cốc để thông qua Mệnh Quan, tấn thăng thánh nhân.”
“. . .”
“Không ngờ nhiều năm trôi qua như vậy, ngươi vẫn chỉ là thánh nhân. Thiên phú năm đó rốt cuộc cũng hao hết rồi sao?” Khâm Nguyên trào phúng nói.
Trên mặt Trần Phu lộ vẻ xấu hổ.
Lục Châu nói: “Khâm Nguyên đã đồng ý với lão phu sẽ trợ giúp đệ tử Ma Thiên Các vượt qua Mệnh Quan.”
“. . .”
Lời nói kinh người. Trần Phu đánh bạo bước lên kéo tay Lục Châu, thấp giọng nói: “Nó là thượng cổ thánh hung, sẽ không vô duyên vô cớ giúp đỡ ngươi. Nghe lời ta, đừng tin nó.”
“Lão phu tin là được.” Lục Châu đáp, “Ngươi không cần lo lắng.”
“Nhưng mà… nhưng mà…” Trần Phu thở dài.
Khâm Nguyên nói: “Không gì là không thể. Có lẽ ngươi rất kỳ quái không hiểu vì sao thượng cổ thánh hung như ta lại muốn giúp đỡ nhân loại các ngươi? Đáp án rất đơn giản: ta thích thế.”
“. . .”
Con nít ba tuổi cũng không tin ngươi!
Lục Châu ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Những việc khác không cần hỏi nhiều, chỉ cần hiểu rõ một điều nó sẽ trợ giúp các ngươi là đủ.”
Lão phu sao có thể cho các ngươi biết lão phu đi lừa người ta nha? Đừng hòng! Nhất định phải giữ hình tượng trước mặt đám đồ đệ.
“Vâng.” Đám người khom người đáp.
Khâm Nguyên thoả mãn gật đầu rồi nói với Mạnh Trường Đông: “Bây giờ ngươi giới thiệu cho ta đi.”
Mạnh Trường Đông do dự nhìn về phía Vu Chính Hải: “Đại… đại tiên sinh.”
Vu Chính Hải lạnh nhạt nói: “Vẫn là ngươi làm thì tốt hơn, ta còn việc quan trọng phải làm rồi.” Vừa nói hắn vừa bay lên không trung.
“Đại sư huynh đừng đi, chúng ta còn chưa luận bàn xong.” Ngu Thượng Nhung bay theo.
“Ta phải đi xem ai thắng ai thua mới được!” Minh Thế Nhân cưỡi Cùng Kỳ bay đi.
“. . .”
Mạnh Trường Đông đành phải đánh bạo đi tới, giới thiệu với Khâm Nguyên về Ma Thiên Các và thập đại đệ tử.
Khi hắn giới thiệu về Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân, Chiêu Nguyệt, Diệp Thiên Tâm, Khâm Nguyên đều gật đầu tán thưởng.
Đến Tư Vô Nhai, Mạnh Trường Đông chỉ uyển chuyển nói một câu: “Thất tiên sinh Ma Thiên Các là người thông minh nhất, đáng tiếc trời cao đố kỵ anh tài, thất tiên sinh đã quy thiên rồi.”
“Quy thiên?” Khâm Nguyên kinh ngạc nói, “Ngay cả Ma… Lục các chủ cũng không có biện pháp gì?”
Mạnh Trường Đông lắc đầu.
Khâm Nguyên nhíu mày, trong lòng có chút mất mát. “Thật không có cách nào sao…”
“Lục các chủ vì việc này mà tìm kiếm Phục Sinh Hoạ Quyển, đáng tiếc cũng không cứu được thất tiên sinh.” Mạnh Trường Đông thở dài.
“Phục Sinh Hoạ Quyển…” Khâm Nguyên thì thào.
Sau khi Ma Thần đại nhân vẫn lạc quả thật đã chịu không ít khổ cực, ngay cả đồ nhi cũng không thể cứu nổi. Chẳng trách Ma Thần đại nhân không chịu nhận lấy Mệnh Cách Chi Tâm của ta, thì ra là vì không muốn thất tín với Khâm Nguyên tộc.
“Đây là chuyện cấm kỵ ở Ma Thiên Các, về sau đừng nhắc tới trước mặt Các chủ.” Mạnh Trường Đông căn dặn.
“Đa tạ nhắc nhở.” Khâm Nguyên gật đầu.
Mạnh Trường Đông tiếp tục giới thiệu. Khi nói tới Chư Hồng Cộng, Khâm Nguyên hơi nhíu mày: “Vị này thiên phú không tồi, nhưng mà vẻ ngoài có chút… không sáng sủa.”
“Tại Ma Thiên Các tuyệt đối không thể trông mặt mà bắt hình dong.” Mạnh Trường Đông thấp giọng nói.
“Cũng đúng, ngươi nói tiếp đi.”
“Còn lại là hai vị tiểu tổ tông…” Mạnh Trường Đông bắt đầu thao thao bất tuyệt về Tiểu Diên Nhi và Hải Loa.
Lục Châu đã quan sát Khâm Nguyên hồi lâu, thấy trên người nó không có chút sát khí nào nên mới yên tâm kéo Trần Phu rời đi.
Trong toà kiến trúc cổ.
Trần Phu nói: “Lục lão đệ, ngươi làm sao hàng phục được Khâm Nguyên? Đó chính thượng cổ thánh hung nha!”
Lục Châu đạm mạc nói: “Thủ đoạn của lão phu cao cường, cho dù là thượng cổ thánh hung cũng phải thần phục.”
Phóng lao đành phải theo lao, lão phu phải dùng trăm ngàn lời nói đối để bù đắp vào chứ sao bây giờ, kiên quyết không dao động!
“Nhưng là…” Trần Phu cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Lục Châu nói sang chuyện khác: “Đại Hàn thế nào rồi?”
“Sáng nay Hoa Dận hồi âm về, nói là tình hình không mấy khả quan, bọn hắn đúng là người do Thái Hư phái tới! Hai vị chân nhân Đại Hàn là Nguỵ Thành và Tô Biệt đều bị trọng thương.” Trần Phu thở dài.
“Đối phương là ai?” Lúc trước Lục Châu từng suy đoán không phải là người Thái Hư, nhưng giờ lại nghe nói là Thái Hư phái tới nên cảm thấy rất nghi hoặc.
Trần Phu nói: “Không biết danh tính, chỉ biết là đến từ Thái Hư, tu vi cực mạnh, có thể là đạo thánh.”
“Đạo thánh?” Lục Châu nói, “Là Lê Xuân?”
“Không phải hắn. Hoa Dận nhận ra Lê Xuân vì đã gặp mặt mấy lần. Hơn nữa lần đó Lê Xuân đã thấy lệnh bài của Bạch Đế, không thể lớn gan làm liều như vậy.”
Đúng lúc này, Trần Phu cảm nhận được động tĩnh từ phù chỉ, bèn lấy ra thiêu đốt.
Hình ảnh của Hoa Dận xuất hiện trước mặt hai người.
“Sư phụ, Lục tiền bối.” Hoa Dận khom người nói, “Mục tiêu của đối phương rất rõ ràng, bọn hắn không muốn tàn sát Đại Hàn mà là muốn tìm một người.”
“Tìm ai?” Trần Phu hỏi.
“Đây là chân dung của người đó.” Hoa Dận lấy ra một cuộn giấy, trải phẳng trước mặt hai người.
Lục Châu và Trần Phu nhìn kỹ, chỉ thấy người trong bức hoạ không phải Tiểu Diên Nhi thì còn ai vào đây!
Trần Phu nghi hoặc nói: “Là tiểu nha đầu?”
“Đây là tin tức đồ nhi thăm dò được từ hai vị chân nhân ở tây đô và đông đô. Lần này người tới có thế lực không nhỏ, bọn hắn vận dụng các phe thế lực trong Đại Hàn để điều tra tung tích Từ cô nương.”
Lục Châu thản nhiên nói: “Thật to gan, dám đánh chủ ý lên đồ nhi của lão phu.”
“Thái Hư vẫn luôn muốn thu nhận tu hành giả có thiên phú tốt, tiểu nha đầu là nhân tài như vậy, bị bọn hắn để mắt tới cũng không có gì lạ. Khoảng thời gian này tiểu nha đầu có tiếp xúc với người nào trong Thái Hư không?” Trần Phu hỏi.
Lục Châu suy nghĩ cẩn thận một hồi.
Thiên phú của Tiểu Diên Nhi vốn là tin tức nội bộ trong Ma Thiên Các, gần đây thông tin chỉ rò rỉ có một lần, đó là lúc nàng được Thiên Khải Chi Trụ ở Đại Uyên Hiến tán đồng.
Chương 1873 Được phát thẻ người tốt
Vũ tộc vừa hay lại hợp tác với Thái Hư, đôi bên cùng có lợi, mà Hồng Tiệm lại bị Lục Châu đánh giết. Vừa suy nghĩ một chút đã thấy rất có khả năng Vũ tộc muốn mượn đao giết người để báo thù.
Lục Châu hừ một tiếng: “Là Vũ tộc ở Đại Uyên Hiến.”
Sắc mặt Trần Phu trở nên ngưng trọng:
“Nếu là Vũ tộc vậy thì phiền phức to rồi. Thực lực của bọn hắn mạnh mẽ phi thường, được Thái Hư cho thủ hộ Thiên Khải Chi Trụ, mà Vũ Hoàng còn là cao thủ cấp Chí Tôn, bên ngoài Đại Uyên Hiến có hung thú cường đại thủ hộ.”
Hoa Dận gật đầu: “Đồ nhi tán thành với cách nói của sư phụ. Lục tiền bối, các vị tốt nhất nên trốn trong Văn Hương Cốc, ngàn vạn lần đừng đi ra ngoài, ở bên này ta sẽ tiếp tục trông chừng vào báo cáo thường xuyên.”
“. . .”
Biết rõ Hoa Dận có lòng tốt, nhưng nghe cứ thấy khó chịu thế nào. Làm như lão phu là rùa đen rụt đầu không bằng.
Lục Châu cũng không có việc gì làm nên nói rất là uy phong: “Đại Hàn đang gặp nguy cơ sớm tối, Vũ tộc không phải nhân loại, không có nhân tính, có thể sẽ nóng giận mà đại khai sát giới. Lão phu sao có thể ngồi yên mặc kệ chuyện này xảy ra?”
Hoa Dận rất là cảm động: “Lục tiền bối có tấm lòng nhân hậu, đúng là tấm gương của chúng ta!”
Đổi lại là hắn, chắc chắn hắn sẽ trốn kỹ trong Văn Hương Cốc không thèm ra ngoài.
Lục Châu đạm nhiên phất tay áo: “Việc này cũng là vì lão phu nên mới ra cớ sự, lão phu đương nhiên phải xử lý.”
Từ sau vụ Hồng Tiệm, Lục Châu đã ghi thù với Minh Đức trưởng lão. Có thù không báo không phải là phong cách của hắn.
Thẻ người tốt thì không cần, nhưng người ta cứ nhất định nhét vào tay mình thì thuận tiện nhận lấy thôi.
“Lục lão đệ, ngươi thật sự muốn xuất thủ?” Trần Phu hỏi.
Lục Châu gật đầu.
“Đã như vậy, ta bảo Hoa Dận, Chu Quang và mấy tên nghiệt đồ kia đi phụ trợ ngươi.”
“Thôi khỏi.” Mang theo cũng chỉ cản trở.
“. . .”
Hư ảnh Lục Châu loé lên, chỉ để lại một cau rồi biến mất. “Lão phu sẽ tự xử lý.”
Không bao lâu sau, Lục Châu xuất hiện tại khu vực tu luyện.
Đám người Ma Thiên Các lập tức tụ tập lại hành lễ. Lục Châu nói rõ chuyện Đại Hàn đang gặp nguy nan nhưng không tiết lộ việc Tiểu Diên Nhi đang bị truy lùng.
Đám người nghe vậy không khỏi phẫn nộ.
“Nhất định là đám người Đại Uyên Hiến cố ý, quá đáng ghét! Đám điểu nhân này ăn trộm gà không thành còn mất luôn nắm gạo, bây giờ lại muốn mượn đao giết người!” Đoan Mộc Sinh mắng to.
Khâm Nguyên vẫn luôn ở cùng đám đệ tử Ma Thiên Các, nghe được lời này lại nghi hoặc nói: “Đại Uyên Hiến vậy mà lại dám đánh chủ ý lên đồ đệ của Ma… Lục các chủ?”
Được rồi, Khâm Nguyên là fan hâm mộ của Các chủ, lại còn là kiểu fan điên cuồng mất hết lý trí như holigan, đám người không thèm chấp nó.
“Đám người Thái Hư này đúng là khinh người quá đáng, tưởng Ma Thiên Các chúng ta dễ bị bắt nạt như vậy? Vì sao bọn hắn lại khẳng định sư phụ ẩn nấp ở Đại Hàn nhỉ?”
Minh Thế Nhân suy nghĩ rồi nói, “Nếu đổi lại là ta, ta sẽ đến Ma Thiên Các ở Đại Viêm ôm cây đợi thỏ, tựa như đạo đồng của Trần đại thánh nhân ấy. Chờ hai mươi năm, một trăm năm, kiểu gì cũng chờ được thôi. Gióng trống khua chiêng như bọn hắn á? Có đồ ngu mới thò mặt ra.”
Lục Châu nói: “Lão tứ.”
“Có đồ nhi.”
“Trong các đồng môn, ngươi là người làm việc chu đáo nhất. Vi sư dự định đến Đại Hàn điều tra một chuyến, ngươi đi cùng vi sư.” Lục Châu thản nhiên nói.
“. . .” Đúng là cái miệng hại cái thân.
Đám người cố nhịn không phì cười.
Tiểu Diên Nhi giơ tay lên, hưng phấn nói: “Sư phụ, đồ nhi cũng muốn đi cùng người.”
“Ngươi ở lại Văn Hương Cốc, tu hành cho tốt.” Lục Châu căn dặn.
Mục tiêu của người ta chính là ngươi đó! Cho dù vi sư thực lực siêu quần cũng không điên tới mức mang ngươi theo cho người ta bắt.
Lục Châu nhìn sang những người khác: “Còn ai nguyện ý đi cùng lão phu không?”
Đám người Ma Thiên Các đồng loạt khom người: “Chúng ta nguyện đi cùng Các chủ, xông pha khói lửa, tuyệt không chối từ.”
“Không thể đi quá đông.” Lục Châu chỉ muốn mang theo một, hai người làm việc ổn định như Tần Nại Hà hay Minh Thế Nhân làm trợ thủ.
Lúc này Khâm Nguyên bỗng cười nói: “Ta nguyện đi cùng Lục các chủ một chuyến.”
Kỳ thực Khâm Nguyên đã muốn đi ra ngoài nhìn thiên địa biến hoá từ lâu, nhưng bấy nhiêu năm qua nó vẫn luôn cố nhịn. Nay có Ma Thần đại nhân ở bên cạnh, đây chính là cơ hội trời ban nha.
“Ngươi thật sự muốn đi?” Lục Châu nghi hoặc.
Khâm Nguyên khom người đáp: “Xin Lục các chủ yên tâm, bên kia trục trung tâm là khu vực cực hạn để thông qua Mệnh Quan, Khâm Nguyên tộc không cần làm gì cũng đủ để các đồ đệ của ngài sử dụng.”
Lục Châu gật đầu, có thánh hung đi cùng thì càng yên tâm.
Khâm Nguyên nói: “Những người khác thì không cần đi cùng. Ta đã tìm hiểu sơ về các đồ đệ của Lục các chủ, đa số bọn hắn đã bước vào hàng ngũ chân nhân, còn lại mấy vị thì tiếp cận thánh nhân, nếu đi ra ngoài sẽ chậm trễ việc tu hành.”
“Tiếp cận thánh nhân?” Lục Châu hơi kinh ngạc. Lão phu là sư phụ mà còn không cảm giác được gì.
Khâm Nguyên lại thở dài: “Chỉ có tiểu nha đầu này là ta không lý giải nổi. Nàng tu hành không bị Mệnh Quan ước thúc, hạn mức cao nhất đã triển khai toàn bộ, lại còn có…”
Minh Thế Nhân trực tiếp ngắt lời nó: “Khâm Nguyên tiền bối, không cần nói ra, sư phụ hiểu rõ cửu sư muội hơn ngươi nhiều. Chúng ta nên xuất phát ngay thì hơn, Đại Hàn còn đang chờ chúng ta đi cứu vớt!”
Khâm Nguyên gật đầu: “Được.” Nó cũng đã nôn nao được đi ra ngoài lắm rồi.
Lục Châu nói: “Những người còn lại ở tại Văn Hương Cốc, nhớ chăm chỉ tu hành.”
“Cung tiễn Các chủ.”
“Cung tiễn sư phụ.”
Ba người Lục Châu, Minh Thế Nhân và Khâm Nguyên bay về phía lối ra Văn Hương Cốc, trong chớp mắt đã biến mất ở chân trời.
“Không hổ là thượng cổ thánh hung, năng lực cảm ứng làm người ta phải kinh ngạc, lại biết được tu vi ta thâm hậu.” Ngu Thượng Nhung nhìn về phía xa nói.
“. . .”
Vu Chính Hải không nhịn được nói: “Lão nhị, làm sao đệ biết Khâm Nguyên đang nói đệ?”
Ngu Thượng Nhung mỉm cười đáp: “Chỉ bằng việc ta sắp khai thập tứ diệp.”
“. . .”
Chương 1874 Không đánh là không nghe lời
Đám người Ma Thiên Các thán phục vô cùng, đặc biệt là mấy người đi theo con đường trảm liên đều phải mặc cảm. Chênh lệch quá lớn rồi.
Vu Chính Hải nói: “Sai một ly đi ngàn dặm. “Sắp” tức là chưa có.”
Bang! Đoan Mộc Sinh bỗng đâm mạnh Bá Vương Thương xuống mặt đất.
Chư Hồng Cộng lập tức vỗ tay nói: “Vẫn là tam sư huynh bá đạo nha, dám khiêu chiến đại sư huynh và nhị sư huynh!”
Đám người đồng loạt nhìn về phía Đoan Mộc Sinh.
Đoan Mộc Sinh nhấc Bá Vương Thương lên hướng về phía bốn vị trưởng lão: “Bốn vị trưởng lão, xin chỉ giáo!”
Bốn vị trưởng lão: “. . .”
. . .
Cùng lúc đó.
Lục Châu, Khâm Nguyên và Minh Thế Nhân rời khỏi Văn Hương Cốc.
Không trung u ám, hung phú bay lượn khắp nơi. Khâm Nguyên nhíu mày nói: “Mất cân bằng.”
“Đúng vậy, hiện tại cửu liên và bí ẩn chi địa đã mất cân bằng hơn một trăm năm mà vẫn không bớt một chút nào, chẳng hiểu vì sao nữa.” Minh Thế Nhân nói.
Khâm Nguyên lo lắng hỏi: “Trời sẽ sập, đất sẽ nứt. Khâm Nguyên tộc chẳng lẽ không tránh khỏi một kiếp này sao?”
Lục Châu liếc nhìn Khâm Nguyên một cái. Đúng là thích buồn lo vô cớ. “Là phúc thì không phải hoạ, là hoạ thì không tránh khỏi.”
“Lục các chủ nói đúng.” Khâm Nguyên gật đầu, thầm nghĩ Ma Thần đại nhân có thể phục sinh sau khi chết, lại có thần vật như Đại Di Thiên Đại thì cứu Khâm Nguyên tộc cũng chẳng khó khăn gì. Nghĩ vậy, tâm tình nó thả lỏng hơn một chút.
Một ngày sau.
Tây đô, Lạc Dương.
Đường phố phồn hoa tấp nập ngày xưa bây giờ lại trở nên tiêu điều lạnh lùng. Thái độ của đám người đi trên đường đều vội vội vàng vàng, ngay cả tiểu thương buôn bán cũng chẳng muốn rao lấy một câu.
Rất nhiều tu hành giả bay tới bay lui trên bầu trời, nguyên tắc cấm phi hành trên không trung đều không còn tác dụng.
“Đây là thành trì của nhân loại?” Khâm Nguyên kinh ngạc nói.
Minh Thế Nhân gật đầu: “Chính là nó.”
Thấy đám tu hành giả đều đang bay về một hướng, Lục Châu nói: “Đi xem đã xảy ra chuyện gì.”
“Vâng.”
Lục Châu dẫn đầu phi hành về phương bắc, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp đám tu hành giả.
Minh Thế Nhân hỏi: “Các ngươi đi đâu thế?”
Một người liếc nhìn Minh Thế Nhân: “Ngươi không biết?”
“Không biết thật.”
“Sau khi Trần đại thánh nhân rời đi, Thái Hư phái người đến tìm kiếm một tiểu nha đầu, chúng ta chỉ muốn nhanh chóng tìm ra nàng để tiễn đám ôn thần này đi.” Tu hành giả kia đáp.
“Vậy bây giờ các ngươi đang làm gì?” Minh Thế Nhân hỏi.
Người kia có vẻ thiếu kiên nhẫn nói: “Ngươi không bị đánh dấu ấn ký thì đừng cười trên nỗi đau của người khác, lo mà trốn nhanh đi.”
Minh Thế Nhân lập tức nói: “Ta hiểu rồi, các ngươi bị đám người trong Thái Hư đánh dấu ấn ký, bọn hắn muốn các ngươi ngoan ngoãn làm nhiệm vụ có đúng không?”
“Cút sang một bên!” Người kia bị vạch trần vết sẹo, nhìn không vô dáng vẻ vô ưu vô lo của Minh Thế Nhân.
“Ta không cút đâu, ta tới cứu các ngươi mà. Đối phương là ai, hiện đang ở chỗ nào?”
Tu hành giả kia lại càng thêm tức giận. Vốn đã bị bắt nạt đến không ra hình người, bây giờ một kẻ ất ơ ở đâu ra cũng muốn chọc gan hắn, sao có thể không giận?
“Chỉ bằng ngươi?!”
“Đương nhiên không phải, còn có sư phụ ta và vị tiền bối này.” Minh Thế Nhân nói.
Tu hành giả kia nhìn sang Khâm Nguyên và Lục Châu rồi khinh thường nói: “Ta khuyên các ngươi đừng nhúng tay vào chuyện này, có thể tránh thì mau tránh đi xa một chút. Cho dù Trần đại thánh nhân còn ở đây cũng không làm gì được bọn hắn đâu. Haiz, Đại Hàn không tránh được một kiếp rồi.”
“Ha ha, nói chuyện đàng hoàng ngươi không nghe, cứ nhất định bắt lão tử phải động thủ!”
Pặc!
Thân ảnh Minh Thế Nhân như điện đánh tới, tung ra một chưởng ập vào người tu hành giả. Tu hành giả kia quá kinh sợ, hoàn toàn không kịp trở tay đã bị đánh rơi.
Minh Thế Nhân vọt xuống tóm lấy cổ áo hắn xách lên, trong chớp mắt trở lại giữa không trung.
“Những kẻ đó là ai?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Đừng đánh đừng đánh, ta nói ta nói… Bọn hắn tự xưng mình đến từ Thái Hư, người nào người nấy thực lực siêu phàm, cảnh giới là cái gì mà đạo thánh ấy.” Người kia cố nhịn đau nhức, đổ mồ hôi hột đáp.
Minh Thế Nhân quay đầu nhìn sư phụ và Khâm Nguyên. Thấy sư phụ nhíu mày, hắn cười hắc hắc giải thích: “Sư phụ, có một số người không đánh là không nghe lời, dùng cách này là nhanh nhất.”
Lục Châu không để ý tới Minh Thế Nhân mà nhìn về phía tu hành giả kia: “Có chứng cứ gì chứng minh bọn hắn đến từ Thái Hư?”
Người kia căng thẳng đáp: “Bọn hắn tự nói thế.”
Hỏi cũng như không. Lục Châu lại hỏi câu khác: “Các ngươi đang định đi đâu?”
“Đến thành bắc. Bọn hắn dùng phía bắc thành Lạc Dương làm căn cứ địa, các vị đại gia thả ta ra đi, ta là người vô tội mà!”
Minh Thế Nhân nói: “Sư phụ, chúng ta đến đó xem sao.”
“Được.”
Minh Thế Nhân đá vào mông tu hành giả kia một cước khiến hắn sợ đến muốn tè ra quần. Chờ đến khi ba người Lục Châu đã rời đi khuất dạng, hắn mới tiếp tục bay về hướng bắc.
. . .
Phía bắc thành Lạc Dương.
Hoàng cung là khu kiến trúc có khí thế nhất Lạc Dương, thể hiện rõ ràng thực lực của hoàng thất. Trên không trung phía trước hoàng cung có rất đông tu hành giả đang lăng không lơ lửng.
Ba người Lục Châu xuất hiện trong đám người, nghi hoặc nhìn xung quanh.
Đúng lúc này, có hai tên bạch bào tu hành giả từ trong cung điện bay ra, đánh thẳng về phía hai tu hành giả đang lăng không đứng.
Phanh phanh!
Hai người bị đánh phún máu, rơi xuống đất.
“Một đám phế vật! Bảo các ngươi tìm người mà làm cũng không xong. Kiên nhẫn của chúng ta có hạn, nếu tìm không thấy thì mỗi ngày sẽ giết hai người. Đừng có âm mưu chạy trốn làm gì cho tốn công, cho dù các ngươi trốn tới chân trời góc biển thì bọn ta cũng sẽ tìm ra.” Bạch bào tu hành giả nói.
Sắc mặt đám tu hành giả lăng không đứng rất khó coi. Khâm Nguyên vốn định ra tay nhưng Lục Châu đã ngăn nó lại.
“Xem đối phương là người nào đã.”
Khâm Nguyên gật đầu: “Các chủ nghĩ chu đáo.”
Lỡ như gặp phải Chí Tôn thì đương nhiên phải xách quần chạy. Chưa biết rõ lai lịch đối thủ đã xông lên là quá lỗ mãng.
Chương 1875 Gặp lại Yến Mục
Bạch bào tu hành giả tiếp tục nói: “Lại cho các ngươi thêm ba ngày. Nếu vẫn không tìm được nha đầu kia, mỗi ngày ta sẽ giết năm người.”
Lúc này trong đám đông có một tu hành giả giơ tay lên nói: “Ta… ta có manh mối.”
Bạch bào tu hành giả nhướng mày: “Có manh mối sao không nói sớm?”
“Việc này…”
Bạch bào tu hành giả xuất chưởng, hắc sắc chưởng ấn bay tới đánh thẳng vào ngực người kia.
Ăn mặc như thiên sứ nhưng tác phong làm việc chẳng khác gì ác ma.
Người kia kêu lên một tiếng đau đớn, văng ra xa hai trăm mét mới miễn cưỡng ổn định thân hình nói: “Có người… từng thấy nha đầu này ở Thu Thủy Sơn.”
“Thu Thủy Sơn là đạo trường của Trần Phu. Hiện tại Trần Phu và các đệ tử đều không có đây, ngươi biết bọn hắn đang ở chỗ nào?” Bạch bào tu hành giả hỏi.
“Nha đầu kia hình như đến từ kim liên giới.”
Người kia vừa dứt lời, một tu hành giả đứng trong góc bỗng giận dữ hét: “Nói bậy nói bạ, sao có thể là cao thủ kim liên giới! Chưa từng nghe nói tới.”
Ánh mắt bạch bào tu hành giả như điện, cấp tốc nhìn về phía người vừa lên tiếng, năm ngón tay hoá thành trảo vồ tới chộp lấy cổ của đối phương.
Đám người cực kỳ khẩn trương.
Bạch bào tu hành giả khinh miệt nói: “Sao ngươi biết nàng ta không phải người kim liên giới?”
“Ta, ta… tịnh đế thanh liên luôn không giao lưu với ngoại giới, nàng ta sao có thể là người kim liên.” Người kia mặt đỏ tới mang tai.
“Ngươi tên gì?”
“Ta… ta là Yến Mục.”
Nghe được cái tên này, Lục Châu khẽ nhíu mày. Hình như có chút ấn tượng nhưng nghĩ mãi cũng không ra, hắn bèn hỏi một tu hành giả đứng bên cạnh:
“Yến Mục là ai?”
Người bên cạnh thấp giọng nói: “Môn chủ Lạc Hà Sơn, hình như có chút quan hệ với Trần đại thánh nhân.”
Lúc này Lục Châu nhớ ra. Lần đầu tiên hắn đến tìm Trần Phu chính là nhờ Yến Mục dẫn đường.
Bạch bào tu hành giả bóp chặt cổ Yến Mục nói: “Ta thấy ngươi có vấn đề, chẳng lẽ ngươi biết nha đầu này?”
“Không, không biết…”
“Vậy sao ngươi biết nàng ta không phải người kim liên giới?”
“Ta… ta đoán vậy.”
Ầm! Bạch bào tu hành giả đánh vào ngực Yến Mục một chưởng. Yến Mục bị đánh bay mấy trăm mét, máu tươi ướt cả vạt áo.
“Ta đã cho ngươi cơ hội, đừng có không biết tốt xấu.” Bạch bào tu hành giả nhìn quanh toàn trường rồi nói tiếp, “Tìm được nha đầu này tất có trọng thưởng. Tìm không được thì sớm muộn gì cũng đến lượt các ngươi chịu khổ. Đừng hy vọng Thái Hư sẽ thương hại sinh mệnh của đám kiến hôi, mạng của các ngươi chẳng đáng một đồng.”
Sau đó hắn lại nhìn về phía tu hành giả phát biểu đầu tiên: “Ngươi chắc chắn nha đầu đó đến từ kim liên?”
“Ta chắc chắn!” Người kia khom người đáp, “Đại nhân, ta có vị bằng hữu là đệ tử ngoại môn ở Thu Thủy Sơn, hắn tận mắt nhìn thấy nha đầu kia đứng trên một mảnh lụa đỏ, hơn nữa nàng còn là cường giả hai mươi Mệnh Cách!”
Trong mắt bạch bào tu hành giả hiện lên dị sắc: “Rất tốt!”
“Từ khi Trần đại thánh nhân biến mất, bọn hắn cũng không còn thấy bóng dáng. Ta có một kiến nghị…” Người kia nói.
“Nói.”
“Các vị đại nhân có thể đến kim liên giới tìm bọn họ.”
Minh Thế Nhân: “. . .” Tên này quá mức, còn dám học ta!
Yến Mục lại lớn tiếng hô lên: “Nàng ta rõ ràng không phải người kim liên giới! Đại nhân, ngài đừng bị hắn gạt!”
“Ngươi nói bậy, bằng hữu của ta chính mắt nhìn thấy!”
“Ngươi mới nói bậy! Tu hành giả kim liên sao có thể xuất hiện ở tịnh đế thanh liên?” Yến Mục cãi.
“Nha đầu này không chỉ là người kim liên mà còn là đồ đệ của Các chủ Ma Thiên Các kia, đứng hàng thứ chín, là người có thiên phú tốt nhất trong thập đại đệ tử. Nếu ta đoán không sai, trên người nàng chắc chắn có hạt giống Thái Hư!” Người kia khăng khăng nói.
Lời vừa thốt ra, toàn trường lâm vào yên tĩnh, ngay cả Yến Mục cũng sững sờ tại chỗ.
Rốt cuộc bây giờ đám tu hành giả Đại Hàn mới hiểu vì sao Thái Hư lại nhất định tìm ra nàng cho bằng được.
Bạch bào tu hành giả hỏi: “Ngươi chắc chứ?”
“Về điểm này thì không thể nói chắc, mong đại nhân thứ lỗi. Nhưng chỉ có như thế mới giải thích được thiên phú của nàng từ đâu mà tới.” Người kia đáp.
“Đó là bởi vì nàng có một vị sư phụ xuất sắc, chứ không phải cái gì mà hạt giống Thái Hư!” Yến Mục vẫn cố cự cãi.
“Câm miệng!” Một quang ấn lại đánh về phía Yến Mục. Lần này quang ấn rất cường đại, rõ ràng là muốn lấy mạng hắn.
Hai mắt Yến Mục trợn trừng nhìn quang ấn kia. Thực lực của hắn sao có thể là đối thủ của đám người này, toàn thân hắn cứng đờ ra như tượng gỗ, bất lực nhắm mắt lại.
Xong đời.
Tất cả mọi người đều thở dài một tiếng, có người che mắt, có người âm thầm lắc đầu. Cũng có người cảm thấy Yến Mục quá ngu xuẩn, vì cái gì lại cứ cố phủ nhận điều này?
Ầm!
m thanh cương khí va chạm truyền tới.
Yến Mục không dám mở mắt ra… Đây là cảm giác tử vong sao? Hình như không hề đau đớn, cũng không có cảm xúc đặc biệt gì. Chẳng lẽ là do đối thủ quá cường đại nên mọi giác quan của ta đã bị phá huỷ trong tích tắc?
Hắn thử mở mắt ra, sau đó nhìn thấy một thân ảnh vĩ đại ngăn ở trước mặt mình.
Bóng lưng kia rất quen thuộc, hắn lập tức nghĩ tới vị cường giả mà mình kính sợ —— Các chủ Ma Thiên Các.
“Tiền… tiền bối?!” Yến Mục thất thanh hô lên.
Người vừa xuất hiện đúng là Lục Châu. Bàn tay ngăn trở quang ấn khiến nó biến mất không còn dấu vết, Lục Châu lãnh đạm nhìn về phía hai tên bạch bào tu hành giả: “Các ngươi đến từ Thái Hư?”
Hai tên bạch bào tu hành giả cảm thấy bị xúc phạm, âm trầm nói: “Ngươi là ai?”
“Trả lời câu hỏi của lão phu.”
Đám tu hành giả Đại Hàn kinh ngạc nhìn về phía Lục Châu. Dưới tình huống này mà còn có người dám đối địch với Thái Hư, đúng là lá gan quá lớn. Không muốn sống nữa sao?
Bạch bào tu hành giả nhướng mày nói: “Lại là một tên không biết trời cao đất rộng!” Hắn lập tức đánh ra hai chưởng.
Chưởng ấn bay về phía Lục Châu nhưng vừa đến cách một thước đã tự động tiêu tán. Thiên Ngân trường bào chỉ thoáng động một cái rồi im ắng trở lại.
Thấy cảnh này, Khâm Nguyên khẽ gật đầu nói: “Không hổ là… Lục các chủ.” Suýt tí nữa hắn lại gọi nhầm.