Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1966 Tai tinh hàng thế

Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đứng dậy, chạy tới bên cạnh Lục Châu.

Trong lòng hai nàng đã quên mất kế hoạch định sẵn, đặc biệt là Tiểu Diên Nhi còn khóc đến uỷ khuất vô cùng, không ngừng lẩm bẩm mấy câu như “Sư phụ người còn sống”, “Mấy năm nay ta nhớ ngài muốn chết”,…

Khóc lóc nửa ngày, Lục Châu mới vỗ vai hai nàng an ủi: “Được rồi, chẳng phải vi sư đã tới tìm các ngươi đó sao?”

Hai nàng ngừng bi thương, mỉm cười nhìn hắn.

Khổng Quân Hoa nhún người nói: “Thiếp thân thường nghe Diên Nhi nhắc tới ngài, không ngờ ngài còn trẻ như thế.”

Lục Châu vẫn không đáp lời mà xoay người nhìn về phía Ô Hành, nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Tiểu Diên Nhi chỉ vào Ô Hành nói: “Sư phụ, hắn muốn mang Hải Loa sư muội đi làm điện thủ của Chiên Mông điện gì đó. Chúng đồ nhi vốn không muốn đi…”

Ô Hành chắp tay thi lễ với Lục Châu: “Thì ra ngài là sư phụ của hai vị cô nương này, thất lễ thất lễ. Ta là điện thủ Ô Hành của Chiên Mông điện, phụng mệnh tổ tiên và toàn thể Chiên Mông điện đến đây tuyển một vị điện thủ. Thượng Chương Đại Đế đã đồng ý để Hải Loa cô nương gia nhập điện chúng ta.”

Nghe vậy, Lục Châu nhíu mày nhìn về phía Thượng Chương Đại Đế. “Thượng Chương.”

Ở Thái Hư, gọi thẳng tục danh Đại Đế chính là khiêu khích cực lớn. Đám người lập tức nhìn về phía Lục Châu.

Thượng Chương quanh năm đều nghe Tiểu Diên Nhi và Hải Loa kể về Lục Châu, biết rõ người này họ Cơ bèn nói: “Cơ lão tiên sinh có ý kiến gì cứ việc nói.”

“Nơi ô uế như Chiên Mông điện mà cũng xứng với đồ nhi của lão phu?” Lục Châu nói.

“Ô uế?” Thượng Chương nhướng mày.

Ô Hành: “? ? ?”

Hắn nhịn không được lên tiếng: “Lão tiên sinh, ngươi vô duyên vô cớ vũ nhục Chiên Mông điện chúng ta là có ý gì?”

Huyền Dặc đế quân cười lạnh một tiếng: “Ngươi lừa được Thượng Chương chứ không lừa được bản đế quân.”

“Đế quân, ngươi…” Ô Hành không ngờ Huyền Dặc đế quân lại đến đây để gây sự.

Lục Châu tiếp tục nói: “Thượng Chương, ngươi đối tốt với các nàng trăm năm, vậy mà bây giờ lại muốn đẩy Hải Loa vào vực sâu vạn trượng, rốt cuộc ngươi có mục đích gì?”

Thượng Chương cao giọng phản bác: “Bản đế tự thấy trăm năm qua mình đối đãi với hai nàng như nữ nhi thân sinh. Cho dù ngươi là sư phụ của hai nàng cũng không có quyền vũ nhục bản đế!”

“Ồ?” Lục Châu lắc đầu.

Thượng Chương vung tay lên. Hai khối ngọc bội bên hông Tiểu Diên Nhi và Hải Loa chậm rãi lơ lửng.

“Nhìn cho rõ ràng.” Thượng Chương Đại Đế nói.

“Là thần vật Nhật Nguyệt Đồng Tâm Ngọc.” Có người thán phục nói.

Tất cả mọi người trong Thái Hư đều biết thần vật Nhật Nguyệt Đồng Tâm Ngọc là thiên thạch từ trên trời rơi xuống, uẩn dưỡng lực lượng khó lường nhất thế gian. Công hiệu của nó là kéo dài tuổi thọ, gia tăng tốc độ tu hành và trừ tà tránh ma.

Nhật Nguyệt Đồng Tâm Ngọc còn có một tác dụng đáng sợ, khi khởi động có thể thu hoạch được “không gian phòng ngự tuyệt đối” trong một khoảng thời gian ngắn. Đây chính là điểm quý giá nhất của nó.

Có loại phòng ngự tuyệt đối này, một khi gặp nguy hiểm, hai nàng có thể khởi động nó rồi bình an rời đi.

Hai mắt Ô Hành sáng lên: “Thì ra là Nhật Nguyệt Đồng Tâm Ngọc. Đại Đế bệ hạ đối đãi với các nàng thật chân thành.”

Khổng Quân Hoa nói: “Nhật Nguyệt Đồng Tâm Ngọc vốn là đồ vật của thiếp thân và phu quân. Nếu không xem hai nàng như con ruột thì đã không tặng thứ này.”

Đám người trong điện đều gật đầu.

Huyền Dặc đế quân quay đầu nhìn về phía lão sư. Việc này phải xem thái độ lão sư thế nào đã.

Biểu tình trên mặt Lục Châu vẫn lạnh nhạt như trước, trong mắt còn có chút khinh miệt, ngữ khí lạnh vô cùng: “Ngươi còn có mặt mũi nhắc tới nữ nhi thân sinh?”

Đây là điểm yếu của Thượng Chương.

Tục ngữ có câu, đánh người không đánh mặt, dù là Huyền Dặc đế quân cũng không dám nhắc tới chuyện năm xưa trước mặt Thượng Chương.

Khổng Quân Hoa sững sờ nhìn người trước mặt.

Vì hai nha đầu nên Thượng Chương Đại Đế mới luôn lễ phép nhường nhịn như vậy, nhưng lời này khiến hắn không thể nhẫn nhịn được nữa. “Làm càn!!”

Quy tắc lực lượng cấp bậc Đại Đế rất cường đại, Thượng Chương không dám ra tay tàn nhẫn, chỉ muốn trừng phạt người đối diện một chút.

Khi cỗ đạo lực lượng kia đánh tới trước mặt Lục Châu, toàn bộ lực lượng Thiên Tướng trong người hắn được điều động bám vào toàn thân, toả ra quang hoa nhàn nhạt.

Một phần lực lượng Thiên Đạo trong đó phát ra tác dụng thần kỳ, đánh tan toàn bộ đạo lực lượng của Thượng Chương.

Thượng Chương sinh lòng nghi hoặc. Ô Hành cũng kinh ngạc nhìn Lục Châu. Có thể ngăn cản một chưởng của Thượng Chương Đại Đế, tu vi người này không đơn giản!

Lục Châu tiếp tục nói: “Niệm tình ngươi chiếu cố đồ nhi của lão phu trong trăm năm qua, lão phu không tính toán với ngươi.”

Bây giờ Thượng Chương mới biết người này không đơn giản như mình tưởng. Có thể sống sót từ dưới vực sâu trở về sao có thể là kẻ tầm thường?

Lục Châu khoanh tay nói: “Ngay cả nữ nhi của mình mà ngươi cũng vứt bỏ được, bảo lão phu làm sao tin ngươi?”

Khổng Quân Hoa kích động, run giọng nói: “Tiên sinh cần gì phải hùng hổ doạ người? Ngài chỉ biết một mà không biết hai, chuyện này sao có thể oán trách phu thê chúng ta cơ chứ?!”

“Chuyện này ta có quyền lên tiếng nhất.” Ô Hành bước lên một bước, chắp tay nói với đám người:

“Trước kia Đại Đế bệ hạ và phu nhân sinh hạ một nữ nhi, toàn bộ Thượng Chương điện đều mừng vui khôn xiết. Đáng tiếc đứa nhỏ này lại là tai tinh hàng thế. Vừa sinh ra đã khiến trời sinh dị tượng, Thái Hư vốn sáng sủa bỗng u ám ngập trời, thập tinh hoán nhật biến thành hung tướng, thiên địa sụp đổ. Có biết vì sao Thiên Khải Chi Trụ ở Đôn Tang lại dễ sập như vậy không?”

Hắn dừng lại lấy hơi rồi nói tiếp, “Đôn Tang đối ứng với Thượng Chương điện, nằm ngay bên dưới Thượng Chương. Năm đó Thiên Khải Chi Trụ Đôn Tang đã từng nứt ra một lần, Minh Tâm Đại Đế phải dẫn theo tứ đại Chí Tôn, dùng lực lượng chí cao vô thượng để kích hoạt lực lượng chữa trị Thiên Khải Chi Trụ, nó mới tồn tại được đến bây giờ.”

“Sau đó mấy năm, mỗi khi đến ngày sinh nhật của tai tinh thì thập đại Thiên Khải Chi Trụ đều xảy ra dị động.”
Chương 1967 Thập tinh hoán nhật

“Vì nghĩ cho đại cục, vì bảo vệ thương sinh trong thiên hạ, bảo hộ cân bằng của Thái Hư… Đại Đế bệ hạ và phu nhân mới không thể không từ bỏ đứa con rứt ruột của mình.”

Nói xong, Ô Hành thở dài một tiếng.

Thị nữ đứng bên cạnh Khổng Quân Hoa cũng đánh bạo nói: “Từ sau việc đó, phu nhân ngày ngày sống trong nước mắt, hàng đêm đều thao thức khó ngủ.”

Đám người trầm mặc.

Chỉ có biểu tình Lục Châu là như đang suy nghĩ điều gì.

Im lặng ngắn ngủi qua đi, Lục Châu đột nhiên hỏi: “Cho nên các ngươi giết chết con bé rồi?”

“Hổ dữ còn không ăn thịt con, Đại Đế bệ hạ sao có thể làm như thế?” Ô Hành nói, “Đứa nhỏ bị cân bằng nguyền rủa mà chết.”

“Cân bằng nguyền rủa?”

“Nó vốn là tai tinh hàng thế, xung đột với cân bằng trong Thái Hư. Thần vật Cán Cân Công Chính trong Thánh Điện có thể cảm ứng được loại lực lượng này. Quy tắc bảo toàn và cân bằng trong thiên địa là loại lực lượng khó có thể kháng cự được, sau khi phản phệ sẽ biến thành nguyền rủa. Thật đáng tiếc, tổ tiên của ta cũng không thể giải khai nguyền rủa này. Sau khi đứa nhỏ chết, Đại Đế đã chôn nó ở Nam Hoa Sơn.” Ô Hành giải thích.

Những lời này lại khiến Khổng Quân Hoa bi thương vô cùng.

Thượng Chương nói: “Việc này bản đế vốn không muốn nhắc tới. Cơ lão tiên sinh, ngươi muốn bảo vệ đồ đệ thì bản đế hiểu được. Nhưng lời Ô Hành vừa nói là sự thật. Điện thủ chi tranh cũng sắp đến rồi, nếu Hải Loa không đến Chiên Mông điện thì cũng phải đến một điện khác. Cửu liên đã mất cân bằng rất nghiêm trọng, nếu Thái Hư cũng không giữ được cân bằng thì thiên địa sẽ sụp đổ, đến lúc đó toàn bộ nhân loại và hung thú cũng không thoát được một kiếp nạn này.”

Ô Hành khom người nói: “Mong lão tiên sinh lấy đại cục làm trọng. Lão tiên sinh yên tâm, Hải Loa cô nương vào Chiên Mông điện, nếu nàng xảy ra một chút tổn hại nào ta nguyện đưa đầu tới gặp ngài.”

Huyền Dặc đế quân cũng bị đả động. Nỗi khổ của Thượng Chương không phải ai cũng chịu được.

Vì cân bằng của Thái Hư, để nàng làm điện thủ là được. Hơn nữa làm điện thủ cũng đâu có nghĩa là sau này không qua lại với nhau?

Nhưng khiến mọi người đều không ngờ tới là, Lục Châu bỗng nhìn sang Ô Hành, lãnh đạm nói: “Vậy chẳng bằng bây giờ ngươi để đầu lại đây.”

“Hả?” Ô Hành tròn mắt.

Hắn đã cảm nhận được sát khí từ trên người Lục Châu truyền ra.

Ông ——

Hư ảnh Lục Châu loé lên, xuất hiện trước mặt Ô Hành, đánh ra một chưởng bao hàm lực lượng Thiên Đạo.

Ầm!

Ô Hành bay ngược ra ngoài, đâm sầm vào một cây cự trụ trong đại điện rồi rơi xuống đất.

Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, khí huyết cuồn cuộn, chống đất đứng dậy nhìn chằm chằm Lục Châu với vẻ tức giận. Hắn thật sự không rõ vì sao người này lại ra tay với mình.

Tất cả mọi người đều nghi hoặc không thôi. Thượng Chương Đại Đế nhíu chặt mày lại.

“Ngươi ——”

Tiểu Diên Nhi lập tức đứng chắn trước người Lục Châu: “Ai muốn động thủ với sư phụ ta, trước hết bước qua một cửa của ta đã!”

Thượng Chương: “. . .”

Vừa giận vừa hận. Đây là nha đầu bản đế yêu thương suốt trăm năm qua, xem nàng như con ruột?

Hải Loa cũng bước lên một bước ngăn cản: “Ai cũng đừng hòng tổn thương sư phụ ta!”

Lục Châu thản nhiên nói: “Các ngươi lui ra trước. Vi sư tự có phân tấc.”

“Vâng.” Hai nàng ngoan ngoãn đứng tránh sang hai bên.

Lục Châu nhìn về phía Ô Hành: “Tai tinh giáng xuống, thập tinh hoán nhật, ngày hoá thành đêm? Bịa chuyện hay đấy. Ngươi dù gì cũng là chủ nhân Thượng Chương điện, vậy mà lại bị trò hề này lừa gạt?”

Thượng Chương Đại Đế nói: “Chẳng lẽ trong mắt ngươi toàn bộ mọi người ở Thái Hư đều là kẻ ngu?”

“Lời này cũng đúng.” Lục Châu đáp.

“. . .”

Huyền Dặc đế quân lộ vẻ oan uổng. Lão sư, ngài đừng chửi luôn ta như vậy chớ?

Thượng Chương Đại Đế vốn nể mặt hai nha đầu nên mới bảo trì lễ phép đúng mực, nay hắn đã tức giận đến mức chẳng thèm để ý tới.

Hắn hừ một tiếng: “Các hạ cần gì phải bày ra tư thế cả thế gian đều say chỉ mình ta tỉnh? Những điều Thái Hư luôn duy trì cho tới nay chẳng lẽ đều là giả?”

Lục Châu chú ý tới thái độ của Thượng Chương đã thay đổi. Thăm dò cũng không nên quá mức, bèn hỏi:

“Thập tinh hoán nhật đúng là thiên địa dị tượng, nhưng việc này thì có liên quan gì đến Thiên Khải Chi Trụ?”

Thượng Chương đáp: “Mỗi khi dị tượng hàng lâm, Thiên Khải Chi Trụ đều chấn động, việc này còn chưa rõ ràng hay sao?”

Lục Châu nâng tay chỉ về phía Ô Hành: “Tổ tiên của hắn là Đại Vu Thần Thái Hư đúng không?”

“Phải thì sao?”

“Vu sư chưởng khống vu thuật chứ không phải nhìn trời xem bói. Từ thời kỳ thượng cổ chiêm tinh thuật đã bị thất truyền, sau khi đại địa phân tách tại sao vu sư lại đảm nhiệm cả việc dự đoán tinh tượng, dò xét thiên ý rồi?” Lục Châu hỏi ngược lại.

“Việc này…” Thượng Chương Đại Đế nghẹn lời.

Cái gì là vu sư? Chính là người dùng vu thuật khống chế lực lượng, chia thành bạch vu thuật và hắc vu thuật. Bạch vu thuật là loại thuật pháp lành mạnh giúp đỡ nhân loại, hắc vu thuật là thuật pháp nguyền rủa, ăn mòn linh hồn, mục ruỗng nội tâm.

Mặc kệ là loại vu thuật nào cũng không có bản lĩnh chiêm tinh quan tượng.

Lục Châu có được ký ức của Ma Thần, lịch duyệt và kiến thức đương nhiên hơn xa đám người này.

“Trả lời lão phu.” Lục Châu cao giọng nói.

Ô Hành nhẫn nhịn đau nhức lên tiếng: “Tổ tiên ta tinh thông các đạo tu hành, hiểu về chiêm tinh thuật thì có gì lạ đâu chứ?”

Lục Châu tiếp tục nói: “Vậy thì bảo hắn đến trước mặt lão phu mà thể hiện bản lĩnh. Vừa hay lão phu cũng biết đôi chút về chiêm tinh thuật.”

“. . .”

Trong lòng Ô Hành run lên. Hai mắt Thượng Chương Đại Đế mở lớn.

Ô Hành nói: “Tổ tiên vừa xuất quan không lâu, còn đang nghỉ ngơi ở Chiên Mông điện. Nếu ngài muốn gặp thì có thể đi theo ta đến Chiên Mông điện một chuyến.”

Thượng Chương Đại Đế nhìn Lục Châu: “Dù cho Đại Vu Thần không hiểu về chiêm tinh thuật thì có thể nói lên được gì?”

Lục Châu hừ một tiếng: “Không hiểu về tinh tượng thì dựa vào cái gì mà định nghĩa thập tinh hoán nhật là dị tượng ám chỉ tai nạn phủ xuống? Nữ nhi của ngươi sao có thể là tai tinh?”
Chương 1968 Nam Hoa Sơn

Nói xong, giọng Lục Châu trở nên trầm thấp vô cùng: “Chuyện rõ ràng như vậy, lão phu mắng ngươi ngu xuẩn có sai không?”

“. . .”

Thượng Chương Đại Đế đã sống qua biết bao năm tháng, nếm trải khó khăn trong nhân gian, quan sát tu hành ấm lạnh, lời này khiến các ngón tay của hắn bắt đầu run rẩy.

Hắn hiểu ý Lục Châu muốn nói gì.

Ô Hành trở nên kích động, nói: “Nói nhảm, ngươi cố ý nói xấu Đại Vu Thần! Tai tinh hàng thế đâu chỉ do một mình tổ tiên ta phán đoán, lúc trước trong Thái Hư có biết bao đại năng giả cũng nghĩ như vậy. Hơn nữa thập tinh hoán nhật xuất hiện, Thiên Khải Chi Trụ quả thật đã nứt ra. Nếu không có thập điện trợ lực thì Thái Hư đã sụp đổ từ lâu rồi.”

Lục Châu không thèm để ý tới hắn mà nói:

“Thời thượng cổ, Ô tổ thành công tấn thăng Chí Tôn, trở thành vị vu sư Chí Tôn duy nhất của Thái Hư, có được địa vị không gì sánh được. Đáng tiếc Ô tổ vẫn chưa thoả mãn, vì muốn trở thành đại Chí Tôn, thậm chí là thiên Chí Tôn, hắn nghĩ mọi cách thử nghiệm các loại cấm kỵ chi thuật. 110.000 năm trước, phía đông Đại Liệt Cốc trong Thái Hư xuất hiện vết nứt, cây cỏ trong phương viên ba mươi ngàn dặm đều héo rũ, vô số hung thú chết khô, thi thể chồng chất như núi, máu chảy thành sống. Thái Hư gọi đó là sự kiện đại tử vong.”

Cả đại điện yên tĩnh lại.

Lục Châu tựa như một vị lão nhân kể chuyện xưa cho đám tuổi trẻ hậu bối nghe. Tại nơi này, chỉ có ba người biết được chuyện trên là có thật, biểu tình tràn ngập rung động.

“Ngài nói việc này thì có liên quan gì đến tổ tiên ta?” Ô Hành không phục nói.

Thượng Chương cũng mở miệng: “Nói thẳng ra đi, bản đế không thích nói quanh co lòng vòng.”

Lục Châu vẫn nói theo ý mình:

“Có tu hành giả dò xét nơi đó, tìm thấy ấn ký vu thuật. Loại ấn ký này chỉ có cấp Chí Tôn mới có thể thi triển… Việc còn lại cần lão phu nói nữa không?”

Ô Hành kích động hô to: “Ngươi nói hươu nói vượn! Chuyện 110.000 năm trước ngươi muốn nói thế nào mà chả được. Đồ ngậm máu phun người, Chiên Mông điện sẽ không tha cho ngươi! Cầu Đại Đế thay vãn bối làm chủ, thay tổ tiên làm chủ!”

Thượng Chương Đại Đế cũng cảm thấy chuyện này nằm ngoài sức tưởng tượng của mình. “Ngươi muốn nói là, kẻ thật sự giết hại các sinh linh kia chính là… Ô tổ?!”

“Còn chưa đến mức quá ngốc.”

“Có chứng cứ không?”

“Lão phu chính là chứng cứ.”

“. . .”

Lời này đúng là chọc giận mọi người. Thượng Chương Đại Đế buồn bực nói: “Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?!”

Huyền Dặc đế quân không nhịn được cũng phải lên tiếng: “Nghe vậy mà còn không hiểu sao? Ô tổ vì muốn dùng nữ nhi của ngươi làm tế phẩm nên mới cố ý gieo rắc lời đồn tai tinh hàng thế, khiến tất cả mọi người tin sái cổ! Quả thật là xấu xí vô cùng!”

Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng.

Toàn bộ Thượng Chương đại điện lâm vào yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lục Châu và Huyền Dặc đế quân.

Không ai tiếp nhận nổi sự thật này, Khổng Quân Hoa lảo đảo lui về sau, đầu óc hoang mang hỗn loạn.

Khổng Quân Hoa là mẫu thân, đương nhiên thương yêu con mình nhất trên đời. Người khác nói đứa nhỏ là tai tinh, nàng là người không tin nhất. Nhưng cuối cùng người vô lực nhất, người chịu cúi đầu trước hiện thực cũng là nàng.

Nỗi đau này nàng đã chôn xuống tận đáy lòng, nay đột nhiên có người xuất hiện nói chuyện kia chỉ là giả… Khổng Quân Hoa sao có thể không hoảng loạn?

Mí mắt Thượng Chương Đại Đế khẽ run, trong mắt bắn ra quang hoa thâm thuý: “Bản đế muốn chứng cứ!!!”

Huyền Dặc đế quân nói: “Lục các chủ chính là chứng cứ!”

“Huyền Dặc đế quân, ngài tin tưởng hắn?” Ô Hành kinh ngạc nói.

“Hắn là người bản đế quân tin tưởng nhất trên đời!” Huyền Dặc đế quân cao giọng đáp.

Ô Hành lắc đầu cười ha hả: “Việc hôm nay ta ghi nhớ… Một đám ngậm máu phun người, ta sẽ báo cáo lại cho tổ tiên biết việc này. Ta không tin Thái Hư không chủ trì công đạo cho Chiên Mông điện!”

Nói xong hắn vung tay lên định rời đi.

Nếu Thượng Chương Đại Đế khăng khăng muốn thả Ô Hành đi, với tu vi hiện tại của Lục Châu thật khó có thể lưu hắn lại.

“Chờ một chút.” Hải Loa đột nhiên tiến lên một bước.

Đám người nhìn về phía Hải Loa, Ô Hành còn tưởng rằng nàng muốn theo mình trở về Chiên Mông điện, lộ ra nét mừng.

Hải Loa bình tĩnh nói: “Ta có thể chứng minh lời gia sư nói là sự thật.”

“Hả?” Thượng Chương Đại Đế nghi hoặc nhìn Hải Loa, “Ngươi chứng minh bằng cách nào?”

Chỉ là một tiểu nha đầu, làm sao biết được chuyện của 110.000 năm trước.

Hải Loa nâng tay trái lên, kéo ống tay áo, để lộ cánh tay trắng nõn như ngọc. Nàng dùng hai ngón tay điểm chỉ vào cổ tay mình…

Trên cổ tay Hải Loa xuất hiện một ấn ký hình vỏ sò. Ấn ký toả quang mang bốn phía.

Đám người sửng sốt.

Hải Loa bình tĩnh nói: “Mẫu thân của ta tên là Lạc Tuyên, nàng là một tu hành giả hồng liên giới rất thích nghiên cứu thiên địa ràng buộc. Tính tình nàng phóng khoáng không bị trói buộc, truy cầu tự do tự tại, nàng không tranh quyền thế, thích du lãm tứ phương. Nàng chán ghét chiến tranh, máu huyết và thi thể.”

“Nàng là người phát hiện trong bí ẩn chi địa có một đám người… Nàng dũng cảm cứu ta, đặt tên ta là Lạc Thời m.”

Đám người nghi hoặc, không hiểu Hải Loa nói lời này là có ý gì.

Lục Châu đã ý thức được điều gì, khẽ cau mày. Nhưng hắn không ngăn cản Hải Loa nói tiếp.

Hải Loa nói về việc mình sống ở kim liên, nói về việc mẫu thân Lạc Tuyên mất tích, mình thành cô nhi và mất đi ký ức.

“Khi ta gặp lại nương, nàng đã đem tu vi cả đời truyền cho ta. Từ đó về sau, ta thường xuyên nằm mơ thấy một số hình ảnh kỳ quái, trong mơ có núi non, có sông ngòi…”

Thượng Chương Đại Đế nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?”

Hải Loa không để ý đến hắn mà tiếp tục kể: “Trong mộng có dãy núi xanh biếc như mùa xuân, nơi đó bốn mùa đều tươi đẹp, mỹ lệ vô cùng, người ta gọi đó là… Nam Hoa Sơn.”

Ấn ký trên cổ tay bị kích hoạt, chậm rãi trôi lơ lửng ra giữa không trung rồi hoá thành hai tự phù lập loè hồng quang —— “Thượng Chương”!

Soạt.

Khổng Quân Hoa lảo đảo lui về sau mấy bước, toàn thân đổ sụp xuống. Thị nữ vội vàng đỡ lấy nàng.
Chương 1969 Nợ thì phải trả

Thượng Chương Đại Đế trừng to hai mắt như muốn lồi ra, nhìn chằm chằm vào hai tự phù.

Ô Hành, Huyền Dặc đế quân và đám người có mặt trong đại điện đều kinh hãi nhìn về phía Hải Loa…

“Sao… sao có thể?!”

Thượng Chương Đại Đế gian nan lui về sau một bước, khó lòng tiếp nhận nổi sự thật này, lắc đầu nguầy nguậy.

Thấy thái độ của hắn, Hải Loa thả tay áo xuống, hai tự phù lại bay trở vào cổ tay nàng rồi biến mất.

“Ta ẩn tàng ấn ký này là bởi vì… trên đời này ta chỉ có một mẫu thân tên là Lạc Tuyên. Về sau ta không còn thân nhân nào khác.” Lúc nói lời này, nàng vẫn vô cùng bình tĩnh bổ sung thêm hai chữ, “Vĩnh viễn.”

“. . .”

Thượng Chương đại điện lặng ngắt như tờ.

Chỉ có Hải Loa là vẫn đạm mạc như nước… Có lẽ nàng đã tưởng tượng tới tình cảnh này trăm ngàn lần mới có thể thuần thục như thế.

Thuần thục tới mức khiến người ta đau lòng.

Tiểu Diên Nhi rất muốn nói một câu an ủi nhưng lại sợ mình không biết nói chuyện, chỉ có thể cắn chặt răng im lặng.

Huyền Dặc đế quân tỉnh táo lại, phá vỡ yên tĩnh: “Nếu nàng thật sự là tai tinh, vậy bao nhiêu năm đã trôi qua, Thái Hư có biến cố gì không?!”

“. . .”

“Nếu nàng thật sự là tai tinh, vậy tràng hạo kiếp đâu? Chẳng lẽ là hiện tượng mất cân bằng xuất hiện, là việc Thiên Khải Chi Trụ sụp đổ?”

Trong giọng Huyền Dặc đế quân tràn đầy chất vấn và phẫn nộ. “Thượng Chương, bây giờ ngươi có cảm tưởng gì?!”

Thượng Chương Đại Đế lảo đảo lui lại ngồi phịch vào vương toạ, như người mất hồn không nói một lời.

Hải Loa xoay người nhìn Lục Châu, khom người nói: “Đồ nhi có hạt giống Thái Hư trên người, là nhân tuyển tốt nhất cho vị trí điện thủ. Chiên Mông điện đang thiếu người… nếu sư phụ đồng ý, đồ nhi nguyện đến Chiên Mông điện làm điện thủ.”

Lục Châu lắc đầu nói: “Nếu là chuyện khác, vi sư sẽ đồng ý. Nhưng việc này không được.”

Hắn quay đầu nhìn về phía Ô Hành: “Ít nhất Chiên Mông điện không được. Nó vẫn rất ô uế.”

Ô Hành ngồi bệt xuống đất, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Lục Châu lạnh nhạt nhìn đám người rồi xoay người rời đi. Tiểu Diên Nhi và Hải Loa cũng đi theo sau.

Soạt.

Đám tu hành giả Thượng Chương điện ngăn trở ở lối ra, nhìn chằm chằm hai nàng. “Hai vị cô nương không được tự ý rời khỏi Thượng Chương!”

Lục Châu lật tay, Vị Danh Kiếm xuất hiện trong tay, hờ hững nói: “Đừng ép lão phu đại khai sát giới.”

Đám tu hành giả sợ hãi nhìn vũ khí trong tay Lục Châu đang tản ra lực lượng đáng sợ. Là hư cấp!

Không một ai dám tuỳ tiện ra tay với người nắm giữ vũ khí hư cấp.

“Để bọn họ đi.” Thượng Chương Đại Đế rốt cuộc mở miệng.

Đám tu hành giả Thượng Chương điện đồng loạt lui lại.

Lục Châu đạp không bay lên. Huyền Dặc đế quân, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đồng loạt theo sau.

. . .

Không biết đã qua bao lâu.

Ô Hành bò dậy, khom người nói với Thượng Chương: “Đại Đế bệ hạ, vãn bối phải trở về phục mệnh, không quấy rầy ngài nữa. Xin cáo từ.”

Đoàn người Ô Hành cấp tốc đi về phía cửa điện. Nhưng bọn hắn còn chưa kịp rời đi, Thượng Chương đã âm trầm nói: “Đã đến rồi thì đừng đi.”

Hai mắt Thượng Chương vẫn vô thần nhìn chằm chằm xuống mặt đất, cánh tay khẽ phất.

Không gian trong đại điện lập tức vặn vẹo, lôi kéo đoàn người Ô Hành trở về.

Phốc —— Đám người hộc máu.

Sắc mặt Ô Hành đại biến, quay đầu nói: “Đại Đế bệ hạ, ngài không thể tin lời bọn hắn!”

Thượng Chương không để ý tới Ô Hành, lạnh nhạt nói: “Mang hắn xuống. Phế đi.”

“Vâng.” Mấy tên tu hành giả Thượng Chương điện lập tức bay tới.

Ô Hành hét ầm lên: “Thượng Chương, ngươi dám?! Ngươi thật sự cho rằng Chiên Mông điện dễ bị bắt nạt? Nếu ngươi dám động đến một sợi tóc của ta, tổ tiên ta sẽ không tha cho ngươi!”

Thượng Chương thản nhiên nói: “Đoạn tứ chi.”

“Vâng.”

Một đạo ấn ký bay ra đánh trúng ngực Ô Hành, toàn bộ tu vi hắn bị trói buộc. Bốn tên tu hành giả tóm lấy hắn. Rắc ——

Ô Hành tứ phân ngũ liệt.

“Bản đế muốn hắn còn sống, để xem Ô tổ sẽ giải thích thế nào.” Thượng Chương nói.

“Vâng!”

Thượng Chương Đại Đế tiếp tục ngồi trên vương toạ, toàn thân vẫn lâm vào choáng váng.

Hắn quay đầu nhìn sang phía Khổng Quân Hoa. Nàng đã ngất đi từ lâu, được hai thị nữ đỡ lấy.

“Đưa phu nhân về nghỉ ngơi.”

“Vâng.”

Chờ Khổng Quân Hoa rời khỏi đại điện, Thượng Chương Đại Đế mới ngẩn người ngồi một mình trên vương toạ.

Trông hắn rất tỉnh táo. Tỉnh táo đến mức khiến người ta sợ hãi.

Không biết qua bao lâu, Thượng Chương đứng lên, hít sâu một hơi rồi nói: “Người đâu.”

Hai tu hành giả cấp tốc bước vào đại điện: “Xin Đại Đế phân phó.”

“Chuẩn bị liễn. Bản đế muốn đích thân tới Huyền Dặc điện một chuyến.”

“Vâng.”

“Chờ đã.” Thượng Chương lại căn dặn, “Việc này phải giữ bí mật, không thể truyền ra ngoài. Mặt khác, lấy đồ vật trong đạo trường ra đây.”

“Vâng.”

Tâm phúc bên cạnh Thượng Chương Đại Đế không khỏi kinh ngạc. Vật trong đạo trường rất hiếm người biết, nghe nói đó là bảo bối lưu lại cho người truyền thừa, có thể là cho vị điện thủ nhiệm kỳ kế tiếp, hoặc là một đệ tử nào đó trong tương lai kế thừa y bát của hắn.

Thượng Chương Đại Đế vẫn tiếp tục ở một mình trong đại điện cho đến khi phi liễn đã chuẩn bị xong.

Hắn ngồi phi liễn đến Phù Văn điện, nào ngờ Phù Văn điện bên phía Huyền Dặc lại cự tuyệt không cho hắn tới, thông đạo bị ngăn chặn.

Rơi vào đường cùng, Thượng Chương Đại Đế đành phải lệnh cho người khống chế phi liễn bay qua vạn dặm núi non.

Dù quãng đường có xa tít mù khơi, Thượng Chương Đại Đế cũng phải đi một chuyến.

Nợ thì phải trả.

. . .

Cùng lúc đó.

Tại Chiên Mông ở bắc vực lại xảy ra một sự kiện kinh thiên động địa.

Thời kỳ thượng cổ, Chiên Mông điện như mặt trời giữa trưa, huy hoàng vô cùng. Sau khi đại địa phân tách, Chiên Mông và cửu điện liên hợp, cùng tham dự vào “kế hoạch tiêu diệt Ma Thần”, mà điện chủ Chiên Mông điện đã vẫn lạc trong trận chiến đó.

Để ca tụng công tích của Chiên Mông điện, tại Chiên Mông có một tấm bia khổng lồ khen ngợi lịch sử huy hoàng của Chiên Mông điện chủ, lưu danh thiên cổ.

Nhưng lịch sử cũng chỉ là lịch sử. Dù là ở thời đại nào, không có điện chủ thì bọn hắn vẫn thấp hơn người khác một cái đầu.
Chương 1970 Lấy thủ cấp của ngài

Lúc này, trên bầu trời Chiên Mông ở phía nam có một dãy phi liễn xếp thành hàng dài, khí thế hùng hồn, chỉnh tề sâm nghiêm. Xung quanh phi liễn có vô số tu hành giả đang lăng không lơ lửng, trong đó có Ngân Giáp Vệ, có Thánh Điện Sĩ…

Trong đại điện, một lão giả gầy còm có khí tức trầm trọng, ánh mắt thâm thuý nhìn người trẻ tuổi đứng ngoài cửa điện, qua hồi lâu mới lên tiếng:

“Ngươi chính là Thất Sinh, người được Điện chủ Thánh Điện ưu ái nhất?”

Thất Sinh mỉm cười chắp tay hành lễ với lão giả: “Không ngờ ngay cả Ô tổ tiền bối cũng nghe nói tới danh tự của vãn bối, hổ thẹn hổ thẹn.”

“Ngươi dàn quân đến Chiên Mông là có ý gì?”

Vị lão giả này chính là Đại Vu Thần của Thái Hư, Ô tổ.

Thất Sinh nói: “Nghe nói Chiên Mông điện phái người đến Thượng Chương để lập điện thủ tân nhiệm nên ta đặc biệt tới đây chào hỏi.”

“Chào hỏi?” Ô tổ nói, “Ngươi đã là điện thủ Đồ Duy điện, không có tư cách tham dự điện thủ chi tranh.”

Thất Sinh lắc đầu: “Ta không có hứng thú làm điện thủ Chiên Mông điện.”

“Vậy ngươi tới đây làm gì?” Ô tổ trầm thấp nói, “Đừng tưởng là có Ngân Giáp Vệ và Thánh Điện Sĩ ở đây thì có thể làm càn.”

“Ta tới đây chủ yếu vì hai chuyện ——”

Thất Sinh thản nhiên nói, “Một là, nhớ tới cống hiến của Chiên Mông điện đối với Thái Hư, ta thay Thánh Điện đến thăm các vị và Ô tổ tiền bối.”

“Còn chuyện thứ hai?”

“Chuyện thứ hai thì phải chờ một chút.”

“Chờ?” Ô tổ nhìn đám người một lượt rồi nói: “Tuổi còn nhỏ đã hung hăng vênh váo như thế, ngươi cho Chiên Mông là sân nhà ngươi à?”

“Ô tổ tiền bối nói đùa, ai chẳng biết Ô tổ là Vu thần duy nhất ở Thái Hư, tu vi thông thiên triệt địa. Vãn bối làm sao dám bất kính với Ô tổ chứ.”

“Vậy thì mang người của ngươi đi đi. Tiễn khách.” Ô tổ đứng dậy phất tay áo.

Đúng lúc này, một tu hành giả từ trong phi liễn bay ra, cấp tốc đi tới bên người Thất Sinh nhỏ giọng nói mấy câu.

Hai mắt Thất Sinh mở to ra, trong đôi mắt loé lên những tia sáng kỳ dị. Hắn đạm mạc nói: “Vãn bối đến đây còn có chuyện thứ hai.”

“Nói.” Ô tổ đã bắt đầu hết kiên nhẫn.

“Lấy thủ cấp của ngài.”

“. . .”

Chiên Mông điện rơi vào yên tĩnh.

Ở Chiên Mông, không một người nào dám bất kính với Ô tổ . Tại Thái Hư, Ô tổ cũng được vạn người ngưỡng mộ. Ít nhất người muốn lấy thủ cấp của hắn còn chưa có sinh ra đời, chẳng ai có lá gan đó.

Ô tổ nhìn chằm chằm Thất Sinh, không có vẻ tức giận mà cẩn thận xem xét, hy vọng từ trên người hắn có thể nhìn thấy triệu chứng “bệnh không nhẹ”.

Nhưng hắn chẳng dò xét được gì.

“Là ý của Thánh Điện?” Ô tổ hỏi.

Đồ Duy điện không có lá gan tàn sát nội bộ như thế. Cân nhắc tới thân phận của Thất Sinh, vậy khả năng lớn nhất chính là Thánh Điện muốn thanh trừ Ô tổ.

Thất Sinh gật đầu.

Ô tổ nói: “Ngươi cảm thấy ngươi có bản lãnh này?”

“Vãn bối không có.” Thất Sinh vẫn cung kính nói chuyện, “Nhưng Thánh Điện có.”

Ô tổ mặt không đổi sắc: “Nghé con mới đẻ không sợ cọp.”

Hắn chậm rãi đứng dậy, lòng bàn tay xuất hiện một đoàn hắc khí, khí tức trên người bắt đầu khuếch tán.

Thất Sinh không có vẻ gì là sợ hãi hay căng thẳng, thản nhiên nói: “Đợi ta nói xong lý do đã. Chẳng lẽ Ô tổ tiền bối không muốn biết?”

Ô tổ dừng lại, quả thật hắn cũng muốn biết lý do. Chiên Mông dù sao cũng là một trong thập điện, từng có cống hiến to lớn, vì sao Thánh Điện lại muốn khai đao với bọn hắn?

Thất Sinh chắp tay thi lễ, chậm rãi nói:

“Người người trong Thái Hư đều biết đến công tích của Chiên Mông. Cho nên… Thánh Điện không phải nhằm vào Chiên Mông, mà là nhằm vào Ô tổ tiền bối ngài đấy.”

“Nhằm vào ta?”

Thất Sinh lấy phù chỉ trong ngực áo ra. Hai ngón tay vung lên, phù chỉ thiêu đốt. Một đạo hắc sắc ấn ký từ trên không rơi xuống đất.

“Ấn ký này hẳn là ngài còn quen thuộc hơn so với ta.”

Nhìn thấy ấn ký, Ô tổ nhíu chặt mày, bàn tay nắm lại. Đoàn hắc khí kia lập tức tiêu tán.

Thất Sinh lấy giấy ra, vẽ xuống một số ký hiệu thần bí rồi nói: “Đây là phương pháp cấm kỵ từ thời thượng cổ, ngài hẳn là biết rõ.”

“. . .”

Ô tổ trầm giọng nói, “Việc này liên quan gì đến ta!”

Thất Sinh cười nói: “Tiền bối không muốn thừa nhận cũng được, vãn bối chỉ có trách nhiệm trần thuật lại, không có nghĩa vụ tranh luận với ngài, càng không quan tâm đến bất kỳ lời giải thích phản bác nào của ngài.”

Thất Sinh lại lấy ra một hoạ quyển, bên trên vẽ bản đồ địa hình và trận pháp của Chiên Mông.

“Thái Hư chí âm, bát phương tụ chuyển. Đúng là một công trình lớn. Thánh Điện nói thứ này không thể lưu lại, ta thay ngài huỷ nó.”

Hai tay Thất Sinh chập lại, hoạ quyển hoá thành bột mịn.

Rốt cuộc biểu tình trên mặt Ô tổ cũng thay đổi, mang chút phẫn nộ và kinh hãi.

Thất Sinh ngẩng đầu nói: “Vãn bối vừa nhận được một tin tức, Ô Hành đã trở thành tù nhân của Thượng Chương, bị người ta đoạn tứ chi.”

Ô tổ trừng to mắt, tức giận nói: “Ngươi lặp lại lần nữa?!”

Thất Sinh không lặp lại mà tiếp tục nói: “Thánh Điện đã biết việc này.”

“Ngươi…”

Ô tổ cứng đờ, một lúc sau mới dò xét hỏi: “Ngươi thật sự là điện thủ Đồ Duy điện?”

“Vãn bối chính là điện thủ Thất Sinh… đặc biệt đến đây để lấy thủ cấp của ngài.” Thất Sinh nhấn từng câu từng chữ.

“Người thông minh không nói vòng vo.” Trong mắt Thất Sinh tràn ngập tự tin và ý cười, “Ta biết rõ tiền bối rất muốn dùng một chưởng chụp chết ta. Nhưng điều này không giải quyết được vấn đề, hơn nữa ngài cũng không giết nổi ta.”

“A… ngươi khoác lác mà không sợ đau đầu lưỡi?” Ô tổ cười gằn.

“Mỗi người đều phải trả giá cho những chuyện mình đã làm. Trên có thương thiên, dưới có hoàng tuyền, từ xưa đã thế.”

“Lý do còn chưa đủ.” Ô tổ nói, “Chỉ dựa vào những điều ngươi vừa nói thì chưa đủ!”

Thất Sinh đương nhiên cũng biết bấy nhiêu chưa đủ, mỉm cười nói: “Nếu vậy để vãn bối nói nhiều thêm mấy câu.”

Đại Vu Thần Ô tổ lạnh lùng nói: “Ta cũng muốn nghe xem ngươi sẽ nói ra chuyện gì. Nhưng trước đó ta phải nói cho ngươi biết một tin xấu.”

“Mời tiền bối nói.”

“Mặc kệ ngươi sắp nói cái gì… Hôm nay ngươi đều phải chết.” Ô tổ âm trầm nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK