Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1706

Hai người nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục xuất phát.

Một khắc đồng hồ sau, Lục Châu lệnh cho Bạch Trạch đứng chờ ở ngoài thành. Bạch Trạch quá gây chú ý, sẽ dẫn tới đủ loại phiền toái không cần thiết.

Hai người lao về phía thành Lạc Dương.

Lúc này, ở phía đông nam cũng có một toà không liễn màu đỏ đang bay tới. Quanh không liễn có bốn tên đệ tử bảo vệ, tốc độ phi hành cực nhanh.

Vừa nhìn thấy không liễn màu đỏ kia, Yến Mục lập tức nhướng mày: “Khâu Vấn Kiếm của Thất Tinh Kiếm Môn?”

Lục Châu nhìn sang Yến Mục. “Ngươi biết hắn?”

Trong mắt Yến Mục loé lên vẻ phẫn nộ, hừ lạnh nói: “Không sợ tiền bối cười nhạo, chính hắn đã đánh ta bị thương. Mười ngày trước ta rời khỏi Lạc Hà Sơn đến dự đại hội luận đạo trên Văn Hương Cốc, bị tên Khâu Vấn Kiếm này dùng thủ đoạn đánh lén đến trọng thương.”

“Oan gia ngõ hẹp.” Lục Châu gật đầu nói.

“Ta rất chán ghét người này, tiền bối, chúng ta đi vòng đi…” Yến Mục nói.

Lục Châu: “? ? ?”

Thấy đối phương liền đi vòng, đây chính là tự chà đạp tôn nghiêm của mình nha?

Thấy ánh mắt Lục Châu, Yến Mục lộ vẻ xấu hổ.

Lúc này không liễn đã bay tới cách hai người không xa, bên trong truyền ra tiếng trêu tức: “Đây không phải là môn chủ Lạc Hà Môn sao? Thật là trùng hợp nha.”

Yến Mục nhíu mày nói: “Khâu Vấn Kiếm, ngươi đúng là âm hồn bất tán. Ta đi đâu ngươi theo đến đó, có phải ngươi phái người theo dõi ta không?”

Người trong không liễn bật cười nói: “Ta không có nhàm chán như vậy, đi phái người theo dõi một tên bại tướng dưới tay.”

Bốn chữ cuối cùng chẳng khác nào là đang vả mặt Yến Mục.

“Ngươi…”

“Luận đạo thắng bại là chuyện thường tình. Yến môn chủ, nhìn dáng vẻ tức hổn hển của ngươi… ta cảm thấy rất lo lắng đó.” Khâu Vấn Kiếm cười nói.

Yến Mục mắng: “Còn không phải do ngươi giở trò ném đá dấu tay? Có thắng cũng chẳng vẻ vang gì đâu.”

“Nếu ngươi không phục, vậy chúng ta lại đánh một trận? Vừa hay còn chưa tiến vào thành, nơi này dã ngoại hoang vu rất thích hợp để luận bàn. Thấy thế nào?” Khâu Vấn Kiếm nói.

“Đánh thì đánh!” Yến Mục bay về phía trước hơn mười mét.

Khâu Vấn Kiếm nói: “Thương thế của ngươi phục hồi thật nhanh nhỉ. Nhưng ta khuyên ngươi một câu, đừng có khoe khoang, lần này ta sẽ không dừng tay đúng lúc đâu.”

Yến Mục gọi ra kiếm cương.

Khâu Vấn Kiếm chậc chậc nói: “Kiếm thuật của ngươi kém xa ta.”

Thấy Yến Mục bị phẫn nộ chi phối đại não, Lục Châu mở miệng nói: “Người trẻ tuổi, khẩu khí thật lớn.”

Giọng Lục Châu uy nghiêm trầm ổn khiến người trong không liễn sửng sốt một chút. Một đệ tử đứng bên ngoài nói:

“Đây là đệ tử nội môn Chu Thiên của Lạc Hà Môn.”

Lục Châu lúc này mới nhớ ra mình còn đang dịch dung.

Khâu Vấn Kiếm không thèm trả lời Lục Châu mà nhìn về phía Yến Mục nói: “Yến môn chủ, ngươi làm Môn chủ quá tệ rồi, bây giờ còn phải dựa dẫm vào một tên đệ tử?”

Yến Mục xấu hổ nhìn Lục Châu.

Lục Châu vung tay áo nói: “Thời gian của lão phu rất quý giá, không thể lãng phí. Còn không đi?”

Lục Châu đạp không bay về phía thành Lạc Dương.

Trong không liễn, Khâu Vấn Kiếm cười ha hả nói: “Yến môn chủ, ngươi sống càng lúc càng thụt lùi, đến một đệ tử cũng có thể giễu võ giương oai trên đầu ngươi.”

Đến tịnh đế thanh liên, Lục Châu vốn không muốn trêu chọc phiền phức. Có thể tiết kiệm thời gian thì nên tiết kiệm, dùng phương thức nhanh nhất để giải quyết vấn đề.

Giờ thì hay rồi, hắn không gây phiền phức, người ta lại tìm đến gây sự.

Lục Châu dùng hai ngón tay dẫn kiếm, kiếm trong tay Yến Mục bay ra đâm về phía không liễn.

Khâu Vấn Kiếm chấn kinh, tung người phá đỉnh không liễn bay ra, kinh ngạc nhìn Lục Châu. “Một tên đệ tử lại có thuật ngự kiếm mạnh như vậy?”

Khâu Vấn Kiếm rút kiếm trảm xuống.

Lục Châu lại dùng ngón tay điều động kiếm lượn vòng trên không trung. Tốc độ càng lúc càng nhanh, kiếm thế như cuồng phong vũ bão.

Xoẹt ——

Trường kiếm lượn quanh Khâu Vấn Kiếm một vòng rồi tra vào vỏ kiếm bên người Yến Mục.

Yến Mục ngây ra như phỗng, mà bốn tên đệ tử của Khâu Vấn Kiếm cũng tròn mắt nhìn.

Đúng lúc này, thanh kiếm trong tay Khâu Vấn Kiếm rắc một tiếng, vỡ thành mấy đoạn, kiếm khí bắn ra khiến Khâu Vấn Kiếm bay ngược ra sau, hộc một ngụm máu.

“Môn chủ!”

Bốn tên đệ tử vội vàng chạy tới đỡ lấy Khâu Vấn Kiếm, kinh ngạc không thôi.

Lục Châu thản nhiên nói: “Căn cơ bất ổn, dùng kiếm quá lỗi thời, chiêu số lặp đi lặp lại, khả năng khống chế nguyên khí còn chưa nhập môn. Người trẻ tuổi, học được chút da lông đã dám đi khắp nơi hô mưa gọi gió?”

“. . .”

Nghe được lời này, Khâu Vấn Kiếm lại hộc máu.

Lục Châu quay đầu nhìn Yến Mục. “Thời gian của lão phu có hạn.”

Yến Mục lập tức gật đầu bay theo, trong mắt tràn đầy hả hê.

Hai người bay về phía thành Lạc Dương.

Chờ bóng dáng đối phương biến mất, Khâu Vấn Kiếm mới kêu lên một tiếng đau đớn.

“Môn chủ, người sao rồi?!”

Khâu Vấn Kiếm cắn răng nói: “Một tên đệ tử sao có thể lợi hại như vậy?”

Đệ tử bên cạnh cũng mờ mịt nói: “Đúng là kỳ quái, từ bao giờ mà Chu Thiên lại mạnh như thế?”

“Có phải hắn cố ý che giấu thực lực không?”

Đám người đưa mắt nhìn nhau. Khâu Vấn Kiếm nói: “Đi tra một chút.”

“Vâng.”

“Môn chủ, chúng ta còn đi bái phỏng Trần đại thánh nhân không?”

Khâu Vấn Kiếm lau đi vết máu bên khoé miệng, thở mạnh một hơi rồi nói: “Đương nhiên phải đi. Chỉ cần chúng ta tạo được chút quan hệ với Trần đại thánh nhân, đó cũng là lúc Lạc Hà Môn bị diệt.”

“Vâng.”

. . .

Trong thành Lạc Dương, một trong những thành trì phồn hoa nhất Đại Hàn.

Lục Châu và Yến Mục đi trên phố, xung quanh có rất nhiều người qua lại. Yến Mục vẫn đang nghĩ tới một màn kia, thấp giọng nói:

“Tiền bối, kiếm đạo của ngài…”

“Ngươi muốn học?”

“Không không không… ta chỉ hỏi thôi.”

“Ngươi không có thiên phú về kiếm đạo, quyền pháp thích hợp với ngươi hơn.” Lục Châu nói.

Yến Mục lắc đầu: “Nhưng mà gia sư từng nói, ta tương đối thích hợp học kiếm đạo.”

“Nếu rèn luyện từ lúc còn nhỏ tuổi thì đúng là như vậy. Nhưng bàn tay ngươi không có vết chai của người luyện kiếm, thân pháp lại trì độn, thiên phú đã bị lãng phí từ lâu.”

Yến Mục sửng sốt, sau đó thở dài một tiếng.

Lát sau, hai người đi tới ngã tư đường. Yến Mục nói:

“Địa vị của Trần đại thánh nhân rất cao, có lẽ sẽ không ở trong thành. Để ta đi hỏi thăm một chút, tiền bối chờ ta một lát.”
Chương 1707

Lục Châu gật đầu.

Yến Mục bay về phía xa, khoảng một khắc đồng hồ sau lại trở về.

“Tiền bối, chúng ta gặp may. Trần đại thánh nhân đang cư ngụ trong Thu Thuỷ sơn đình phía tây thành Lạc Dương.”

“Tốt.” Lục Châu đạp đất bay lên.

Yến Mục giật mình, cấp tốc nói: “Tiền bối, trong thành không được phi hành.”

Lục Châu không để ý, thản nhiên dặn: “Theo sát lão phu.”

“A?”

Quả nhiên một đội tuần tra trong thành nhanh chóng bay tới, cao giọng nói: “Kẻ nào cả gan như thế, dám lỗ mãng ở thành Lạc Dương?”

Mấy chục tu hành giả tuần tra vọt về phía Lục Châu và Yến Mục. Đám tu hành giả đi trên đường không khỏi lắc đầu, lại có kẻ không biết sống chết gây hấn với luật pháp.

Yến Mục bị doạ, vừa định nhắc nhở Lục Châu bỗng nhiên cổ tay bị nắm lại.

Ông ——

Yến Mục chỉ cảm thấy không gian xung quanh bị vặn vẹo, cảnh sắc trở nên mơ hồ, tai hắn ù đi, mắt hoa lên.

Vèo.

Khi giác quan khôi phục, Yến Mục bỗng cảm thấy buồn nôn, lát sau đầu óc mới từ từ tỉnh táo trở lại.

Mà lúc này trong thành Lạc Dương, mấy chục tu hành giả tuần tra còn đang ngơ ngác nhìn lên bầu trời trong xanh, đến một quỷ ảnh cũng không có.

. . .

Cùng lúc đó.

Lục Châu chắp tay sau lưng hỏi Yến Mục: “Đây chính là Thu Thuỷ sơn đình?”

Yến Mục ngẩng đầu nhìn cảnh tượng non xanh nước biếc trước mặt, dãy núi đẹp như nhân gian tiên cảnh, lơ mơ nói: “Đến… đến rồi sao?”

Lục Châu nhíu mày.

Yến Mục vội vàng đáp: “Vâng vâng vâng, đây chính là Thu Thuỷ Sơn. Tiền, tu vi của tiền bối sâu không dò được!”

Lục Châu không thèm để ý loại vỗ mông ngựa cấp thấp này.

“Dẫn đường đi.”

“Vâng.”

Yến Mục đã hoàn toàn tin phục, vội vàng lao về phía Thu Thuỷ Sơn. Không bao lâu sau hai người đã tìm đến nơi.

Chỉ là không ngờ, dưới chân núi lại phi thường náo nhiệt, vô số tu hành giả đứng xếp hàng rồng rắn, ai nấy đều cầm lễ vật trân quý trên tay chờ đợi.

Yến Mục nói: “Người đến bái phỏng thật là nhiều. Không biết xếp hàng bao lâu mới được gặp Trần đại thánh nhân đây…”

“Xếp hàng?” Lục Châu nhíu mày.

“Tiền bối đừng coi thường mấy người này. Có gan cầu kiến Thánh nhân thì đều là người có bối cảnh. Loại cắc ké như ta chắc chắn sẽ không dám mò tới, chỉ tự chuốc lấy nhục nhã. Hàng năm không biết có bao nhiêu người đến xếp hàng chờ gặp được Thánh nhân, nhưng chẳng có mấy người được diện kiến.” Yến Mục nói.

“Lão phu không có thời gian chờ đợi.” Lục Châu nói.

“A?”

Lục Châu đạp không bay tới, vọt qua đỉnh đầu đám người đang xếp hàng. Hành vi này lập tức khiến đám người phẫn nộ.

“Ai to gan như vậy, dám gây sự ở nơi này?”

“Làm càn!”

“Quả thật không coi ai ra gì, lẽ nào lại như vậy!”

Lục Châu không để ý tới đám quần chúng xao động, chỉ mang theo Yến Mục đang khẩn trương tới cực điểm bay về phía bình chướng.

Đám người nhìn mà nghiến răng nghiến lợi.

“Đời ta ghét nhất hai loại người: một là loại tuỳ tiện chen ngang hàng, một là loại không cho ta chen ngang!” Một tu hành giả mắng.

“. . .”

Đúng lúc này, trên Thu Thuỷ Sơn có hai đệ tử mặc thanh bào bay ra.

“Xông vào Thu Thuỷ Sơn sẽ bị phạt nặng, xin hai vị tự trọng!”

Đám người phía sau không ngừng chỉ trỏ về phía Lục Châu và Yến Mục.

Da mặt Yến Mục mỏng, lúc này đã đỏ mặt tới mang tai, trái lại sắc mặt Lục Châu vẫn thong dong, thản nhiên đi tới nói:

“Lão phu muốn gặp Trần đại thánh nhân, mời dẫn đường.”

Yến Mục: “. . .”

Tiền bối, tu vi của ngài rất trâu, nhưng cũng không thể tìm đường chết như vậy nha, có thể nói chuyện khiêm tốn một chút không… Yến Mục vô cùng thấp thỏm.

Thanh bào tu hành giả nói: “Hôm nay Thánh nhân không rảnh, mời các vị trở về đi.”

Không đợi Lục Châu mở miệng, lời này lập tức khiến đám người phía sau không hài lòng.

“Đừng nha huynh đệ, ta mang theo Huyết Nhân Tham thượng đẳng đến bái kiến Thánh nhân mà.”

“Ta là sứ giả Bắc Nô, muốn cầu kiến Thánh nhân tiền bối!”

“Ta là đệ tử Thiên Trì Môn, nhất định phải gặp được Thánh nhân tiền bối nha!”

Ai ngờ thanh bào tu hành giả vẫn không bị lay động, mặt không đổi sắc nói: “Thánh nhân thật sự không rảnh, mời các vị trở về đi.”

Giọng hắn đều đều như người máy không chút cảm tình.

Lục Châu nhíu mày vung tay áo, đạp không đi tới.

Đám người lập tức xôn xao. Đây là muốn xông vào sao?! Bọn hắn kinh ngạc há mồm nhìn Lục Châu và Yến Mục.

Trái tim Yến Mục đập thình thịch muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hắn là môn chủ Lạc Hà Môn, nhưng trong mắt Thánh nhân thì chẳng khác gì con kiến.

Xong đời… lần này chơi lớn quá rồi.

Lục Châu dừng lại phía trước bình chướng, quan sát đường vân bên trên.

Đám tu hành giả hào hứng nhìn hắn, chờ xem kịch hay.

Khi tất cả mọi người đều cho rằng Lục Châu sẽ bị bình chướng chấn bay, Lục Châu bỗng nhiên vươn tay nhấn vào bình chướng một cái, lực lượng Thiên Tướng truyền ra như thuỷ triều, đẩy bình chướng ra.

Ông ——

Đám người: “. . .”

Lục Châu thản nhiên đi vào. Hai tên thanh bào đệ tử kinh ngạc nhìn Lục Châu.

Lục Châu quay đầu nhìn Yến Mục đang vò đầu bứt tai, khẽ gọi: “Yến Mục.”

Yến Mục ngẩng đầu: “A?”

“Còn không đi vào?”

“Nha…” Yến Mục vừa kinh hãi vừa uỷ khuất. Hắn kinh hãi vì không ngờ Lục Châu lại mở ra bình chướng, mà uỷ khuất vì nghĩ rằng, lần này hắn tiêu đời thật rồi.

Đám tu hành giả đang xếp hàng đều há to mồm không ngậm lại được.

Lục Châu đi tới trước mặt hai tên thanh bào đệ tử, nói: “Dẫn đường.”

“Việc này… các hạ xông vào Thu Thuỷ Sơn, theo quy củ nơi này, ngài phải bị trừng phạt.”

Lục Châu nói: “Kiêu ngạo không ít.”

Lục Châu không để ý tới hai thanh niên này. Quy củ là để trói buộc người bình thường, không phải hắn.

Lục Châu đi trên bậc thang, mà Yến Mục khóc không ra nước mắt, chỉ có thể lẽo đẽo theo sau.

Khi hai người sắp đến đỉnh núi, một cái bóng mờ xuất hiện trên không trung.

Người này mặc trường bào xám, trên đầu đội mũ gấm, bên hông đeo trường đao, ánh mắt nghiêm nghị nói: “Người nào?”

Lục Châu cảm giác được người này có tu vi cực cao, là người mạnh nhất Lục Châu gặp phải từ khi tiến vào tịnh đế thanh liên tới nay, bèn đáp: “Còn ngươi là ai?”

Tu hành giả kia nói: “Ngươi không biết ta?”

Yến Mục sợ hãi thấp giọng nói bên tai Lục Châu: “Vị này là đại đệ tử của Thánh nhân, Hoa Dận tiên sinh.”
Chương 1708

Lục Châu gật đầu: “Thì ra là đại đệ tử của Trần đại thánh nhân.”

“Ngươi có thể tiến vào bình chướng, tu vi không thấp, nhưng lại không tuân theo quy củ.” Hoa Dận nói.

“Quy củ là dùng để phá.” Lục Châu nói.

“. . .”

Hoa Dận cảm thấy lời này cũng có chút đạo lý. Hắn chắp tay hỏi: “Xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ?”

“Lão phu họ Lục.”

“Tìm gia sư có việc gì?” Hoa Dận tiếp tục hỏi.

“Việc này ngươi không làm chủ được.”

Yến Mục không hề dám nói xen vào một lời nào. Đại lão đối thoại, từng câu đều là hố sâu.

Hoa Dận nhíu mày nói: “Họ Lục? Ta chưa từng nghe nói tới tu hành giới có nhân vật như vậy.”

Trong lòng hắn phỏng đoán, hẳn là có vị cao thủ ẩn thế nào đó đến tìm sư phụ thỉnh giáo tâm đắc tu hành.

Lục Châu không nói mình đến từ kim liên giới. Tần Nhân Việt đã nói tịnh đế thanh liên rất kỳ thị người ngoài, nếu hắn nói ra có lẽ sẽ không gặp được Trần Phu.

“Thiên hạ rộng lớn, ngươi không biết cũng rất bình thường.” Lục Châu đáp, thản nhiên cất bước.

Hoa Dận đưa tay ngăn lại. “Gia sư có lệnh, hôm nay không tiếp khách.”

Đúng lúc này, một thanh bào đệ tử từ dưới sườn núi bay tới, quỳ một gối xuống bẩm báo với Hoa Dận:

“Đại tiên sinh, môn chủ Thất Tinh Kiếm Môn là Khâu Vấn Kiếm truyền tin nói muốn cầu kiến Thánh nhân.”

Hoa Dận gật đầu. “Để hắn lên.”

“Vâng.”

Nghe được lời này, Lục Châu rất không hài lòng, nhướng mày nhìn Hoa Dận.

Hoa Dận nói: “Môn chủ Thất Tinh Kiếm Môn đã hẹn với gia sư từ ba ngày trước. Mong các hạ thứ lỗi.”

Ý là, ngươi không có hẹn trước, đừng hòng gặp.

Lục Châu lắc đầu nói: “Trên đời này không có người nào lão phu không gặp được.”

Lục Châu đạp không tiến về phía trước. Hoa Dận giật mình đánh ra một chưởng kinh thiên.

Chưởng ấn vừa sắp đánh trúng Lục Châu, thân ảnh Lục Châu đột nhiên biến mất, xuất hiện sau lưng Hoa Dận.

Hoa Dận kinh ngạc quát lớn: “To gan!” Hư ảnh loé lên, hắn vươn tay bắt lấy Lục Châu.

Lục Châu phất tay, không gian ngưng kết, thời gian dừng lại, thân ảnh đã xuất hiện cách đó trăm mét.

Hoa Dận sửng sốt nói: “Đại chân nhân?!”

Ba chữ này cũng khiến toàn thân Yến Mục run lên. Không ngờ hắn lại đi cùng một vị đại chân nhân!

Ngay khi Hoa Dận vừa định đuổi theo Lục Châu, một đạo thanh âm uy nghiêm từ trên đỉnh núi truyền xuống: “Để hắn lên đây đi.”

Hoa Dận trở nên cung kính nói: “Vâng.”

. . .

Trong Thu Thuỷ sơn đình.

Một lão nhân tóc trắng xoá đang đánh cờ, mà ở đối diện hắn không có một ai.

Hắn vừa đặt cờ, vừa thưởng thức thác nước đằng xa.

Lát sau, Lục Châu xuất hiện bên ngoài lương đình, Yến Mục và Hoa Dận đi theo ở đằng sau.

Lục Châu vừa nhìn thấy Trần Phu đã nghĩ ngay tới hình ảnh của mình lúc mới xuyên không đến nơi này… Chỉ là Trần Phu trông thoải mái hơn, không có vẻ chật vật như hắn.

Trần Phu hơi gầy, tóc tai chỉnh tề, bạch bào sạch sẽ không nhuốm bụi trần. Rất khó tưởng tượng đây chính là đệ nhất nhân của tịnh đế song liên.

Lục Châu xuất hiện trước mặt Trần Phu, trực tiếp ngồi xuống.

Đại đệ tử Hoa Dận thấy thế, trừng mắt bước lên. Trần Phu mỉm cười phất tay ra hiệu cho Hoa Dận lui ra.

Hoa Dận không dám lỗ mãng, lui sang một bên, ngoan ngoãn đứng đó như một vị thủ vệ hợp cách.

Yến Mục không ngừng nuốt nuốt bọt, đứng bên ngoài lương đình, thỉnh thoảng lại nhìn lén Trần Phu, tim đập kịch liệt.

Đây chính là Trần đại thánh nhân?

Đây chính là người mà ai ai cũng đều mong gặp được một lần trong đời, người được vô số tu hành giả ngưỡng mộ?!

Yến Mục kích động muốn khóc, bởi vì hắn cũng là fan của đại thánh nhân nha!

Trần Phu ngẩng đầu nhìn Lục Châu.

Không ngờ lúc này, Lục Châu bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn nói: “Yến Mục.”

“A?”

“Còn đứng bên ngoài làm gì?” Lục Châu chỉ vào băng ghế đá bên cạnh.

Hai chân Yến Mục khẽ run. Ta không dám ngồi đâu!

Hắn thà nằm dài ở bên ngoài còn hơn ngồi ngang hàng với đại thánh nhân!

Trần Phu nhẹ giọng mỉm cười nói: “Người tới là khách, ngồi đi.”

Đầu óc Yến Mục trống rỗng.

Lục Châu khẽ lắc đầu, đúng là không có tiền đồ.

Yến Mục cố nhịn tâm tình xao động, dè dặt đi tới ngồi xuống băng ghế đá trong lương đình.

Trần Phu khẽ than một tiếng: “Đã nhiều năm như vậy, ngươi là người duy nhất không tuân theo quy củ, lại còn lớn mật như thế.”

“Trước đó không có ai à?”

Trần Phu mỉm cười đáp: “Cũng có.”

“Như vậy bây giờ có cũng không kỳ quái.” Lục Châu nói.

Trần Phu cầm lên một quân cờ, bàn tay dừng giữa không trung, ngẩng đầu nhìn Lục Châu vẻ dò xét. “Ngươi đến từ Thái Hư?”

“Không phải.”

“Không tệ, thật can đảm.” Trần Phu gật đầu. Hắn vốn cho rằng người có thể đặt mình ngang hàng với Thái Hư chỉ có Thái Hư. Ngoài đám người đó ra, không ai có đảm phách này.

“Ngươi không hiếu kỳ ta là ai?” Lục Châu hỏi.

“Những việc này đều không quan trọng.” Trần Phu đáp.

Yến Mục càng thêm sùng bái Trần Phu. Nhìn kiến thức và lòng dạ của đại thánh nhân kìa, dù người khác xông vào rồi dùng loại thái độ này nói chuyện, hắn vẫn không hề tức giận mà còn ôn hoà đáp lời, tựa như một vị lão giả hoà ái.

Lục Châu gật đầu nói: “Tìm ngươi đúng là không dễ dàng.”

Trần Phu đặt con cờ trong tay xuống. Cạch.

Thác nước đằng xa đột nhiên ngừng chảy, ngưng đọng giữa không trung. Trong lương đình trở nên yên tĩnh.

Yến Mục hoàn toàn bị thủ đoạn này làm cho kinh sợ, ngồi cứng đờ tại chỗ như hoá đá.

Trần Phu mỉm cười chỉ tay vào bàn cờ: “Ngươi cho rằng cờ đen hay cờ trắng sẽ thắng?”

“Có ý gì?”

“Thiên địa là bàn cờ, chúng sinh là quân cờ, vậy ai đang chơi cờ?” Trần Phu hỏi.

Lục Châu giật mình nói: “Ngươi là Thánh nhân, nếu ngay cả ngươi cũng không biết thì người khác làm sao biết rõ?”

Trần Phu cầm lấy một viên cờ đen, thác nước lại ầm ầm rơi xuống, quân cờ đặt xuống bàn phát ra thanh âm thanh thuý.

“Ngươi từng đến Thái Hư?”

Lục Châu lắc đầu.

Trần Phu đứng lên, chắp tay sau lưng đi tới lan can nhìn về phía thác nước cao ngàn trượng, ẩn ý sâu xa nói:

“Thiên địa là hồng lô, vạn vật chúng sinh đều bị giày vò trong đau khổ.”

Lục Châu cũng đứng lên đi tới bên cạnh Trần Phu, nhìn thác nước nói: “Nếu chúng sinh là quân cờ, vậy thì tự mình chơi cờ.”

“Nói thì dễ.”

“Không phải ngươi đã làm được rồi sao?” Lục Châu hỏi lại.
Chương 1709

Trần Phu liếc mắt nhìn Lục Châu, cười ha ha nói: “Ngươi chỉ là đại chân nhân, lý giải chưa đủ sâu.”

“Chưa chắc.” Lục Châu đáp.

“Ồ?”

“Tu vi và tầm nhìn là hai việc khác nhau.”

Trần Phu trêu ghẹo hỏi: “Vậy ngươi có biết thiên địa rộng lớn bao nhiêu không?”

“Thiên có chín vị, địa có chín vực. Vũ là vô cực, trụ là vô biên.”

Yến Mục và Hoa Dận nghi hoặc nhìn Lục Châu.

Trần Phu lại hỏi: “Vô biên vô cực?”

Lục Châu trầm mặc không nói. Ít nhất trong nhận biết của Lục Châu, với bản sự của tu hành giả nơi này, bọn hắn không cách nào xông ra vũ trụ được.

Trần Phu gật đầu nói: “Kiến giải rất độc đáo. Nếu nói như vậy, ngay cả Thái Hư e rằng cũng chỉ là một quân cờ mà thôi.”

Lục Châu lắc đầu nói: “Có lẽ thế gian này không có người chơi cờ.”

Trần Phu giật mình, xoay người lại nhìn Lục Châu, rốt cuộc nói thẳng: “Nói đi, ngươi tìm ta có việc gì?”

“Nghe nói Trần đại thánh nhân có thuật phục sinh?”

Nghe được câu này, biểu tình bình thản trên mặt Trần Phu biến thành cổ quái.

Hắn không trả lời Lục Châu mà quay đầu nhìn Hoa Dận nói: “Tiễn khách.”

“Vâng.”

Hoa Dận tiến lên một bước, đưa tay ra hiệu: “Hai vị, mời.”

Lục Châu lắc đầu nói: “Lão phu bôn ba mấy ngày, phí hết tâm tư đến tìm ngươi. Ngươi đúng là quá kiêu ngạo.”

Yến Mục, Hoa Dận: “. . .”

Không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.

Trên đời này chưa có ai dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với đại thánh nhân. Cho dù là sáu vị chân nhân của Đại Hàn đến cũng phải cung kính vô cùng.

Trần Phu không thể hiện cảm xúc, không ai biết hắn đang nghĩ gì.

Lục Châu tiếp tục nói: “Thế nhân kính ngươi bởi vì thân phận đại thánh nhân. Nếu một ngày kia ngươi không còn là thánh nhân, thiên hạ sẽ đối xử với ngươi như thế nào?”

Kiêu ngạo như vậy, sẽ có lúc lạc xuống đồng bằng bị chó khinh. Tu hành giả dưới chân Thu Thuỷ Sơn rất đông, có người đã đến rất nhiều lần, ngoài mặt tỏ vẻ kính sợ nhưng trong lòng không biết đã oán giận đến mức nào.

Nhân tính xưa nay đều xấu xí như vậy.

Trần Phu nói: “Dưới trướng ta có thập đại đệ tử.”

Lục Châu bật cười ha hả… Nói tới đệ tử, không ai có tư cách lên tiếng hơn Lục Châu.

“Dưới trướng lão phu cũng có thập đại đệ tử, người nào người nấy tài năng xuất chúng, danh chấn một phương. Nhưng kết quả thế nào? Bọn hắn đều phản bội.” Lục Châu nói.

Nào ngờ Hoa Dận vừa nghe được lời này, biểu tình trên mặt lập tức mất tự nhiên, quỳ một gối xuống nói: “Đồ nhi trung thành với sư phụ, có nhật nguyệt chứng giám.”

Lục Châu quay đầu nhìn Hoa Dận nói: “Giấu đầu lòi đuôi.”

“. . .”

Trần Phu cũng cười theo, nụ cười cởi mở mà ôn hoà. “Ngươi có từng nghĩ tới, vấn đề nằm ở bản thân mình?”

“Vậy thì sao? Ngươi có thể đảm bảo bọn hắn sau này sẽ không phản bội mình không?” Lục Châu nhìn Trần Phu bằng ánh mắt sáng rực.

Đoạn đối thoại này khiến Hoa Dận khẩn trương không thôi.

Trái tim Yến Mục nảy lên không ngừng, dưới mông như có bàn chông, cổ họng nghẹn lại.

Trần Phu nhíu mày nói: “Ngươi không sợ ta?”

Lục Châu nhìn về phía thác nước, ngữ khí đạm mạc mà tự tin: “Trong cửu liên, lão phu không có đối thủ.”

Yến Mục, Hoa Dận: “. . .”

Khoa trương đến thế là cùng…

Cho dù là đại thánh nhân Trần Phu, nghe được lời này cũng phải bật cười ha hả: “Bao nhiêu năm rồi, người người nhìn thấy ta đều khẩn trương sợ hãi. Thời gian dài khiến ta cảm thấy bọn hắn đều mang mặt nạ, không dám nói ra lời thật lòng, không dám ngỗ nghịch phạm thượng.”

Hoa Dận đổ mồ hôi lạnh.

Trần Phu tiếp tục nói: “Ngươi là đại chân nhân, luận bàn một chút được không? Nếu tâm tình không tệ, ta sẽ nói cho ngươi biết phương pháp phục sinh, thấy thế nào?”

Lục Châu nhìn Trần Phu, không biết trong lòng đối phương đang có mưu đồ gì.

Trần Phu nói: “Đừng lo lắng, ta chỉ là cảm thấy trong cuộc sống nhàm chán dài dằng dặc của mình đột nhiên xuất hiện một người thú vị, việc này khiến ta rất vui vẻ.”

Lục Châu gật đầu: “Được.”

Trần Phu biến mất tại chỗ, sau một giây xuất hiện phía trên thác nước.

Hoa Dận và Yến Mục tròn mắt nhìn hai người.

Đại chân nhân khiêu chiến đại thánh nhân? Là không biết lượng sức mình, hay là vô tri nên không sợ?

Ngay khi Yến Mục đang tâm phiền ý loạn, Lục Châu đạp không nhảy lên, lập tức xuất hiện phía trên thác nước, đứng đối diện Trần Phu.

“Mời.”

Trần Phu chậm rãi nâng tay, thác nước cao ngàn trượng bỗng ngưng kết, giọt nước bắn ra hoá thành một đạo thuỷ kiếm phá không bay về phía Lục Châu.

Cảm nhận được lực lượng cường đại hơn xa mình, Lục Châu sử dụng lực lượng Thiên Tướng phủ khắp toàn thân, lúc này mới có thể nhìn rõ ràng thanh thuỷ kiếm.

Lực lượng của đại thánh nhân phản phác quy chân, nhìn như bình thường nhưng toàn bộ đều sử dụng đạo lực lượng.

Lục Châu nghiêng người né tránh thuỷ kiếm. Nó vạch qua trước mặt Lục Châu rồi lượn một vòng, lại bay trở về.

“Kim liên?” Trần Phu nói.

Trong chớp mắt, Trần Phu đã xuất hiện trước mặt Lục Châu, bàn tay không biết từ bao giờ đã nhấn vào ngực hắn.

Lục Châu nhướng mày, cảm nhận được một cỗ lực lượng muốn thôn phệ chính mình, kéo vào hắc động.

Miễn Dịch Sát Thương.

Ông ——

Một toà Phật Tổ kim thân vàng rực xuất hiện bao bọc lấy Lục Châu, ngăn trở toàn bộ lực lượng thôn phệ.

Bang!

Một tiếng chấn động cả ngọn núi vang lên, Trần Phu nghi hoặc “A” một tiếng nhìn Lục Châu.

Sắc mặt Lục Châu bình tĩnh nói: “Hay cho năng lực của đại thánh nhân, lại có thể dời non lấp biển.”

Thác nước vẫn còn ngưng kết. Từ trước đến nay Trần Phu luận bàn với người khác đều dùng một chiêu để kết thúc.

Trừ người đến từ Thái Hư có thể khiến hắn coi trọng, Trần Phu vốn không để bất cứ người nào trong cửu liên vào mắt. Hắn cho rằng không ai có thể kháng trụ được một chiêu của mình, hôm nay liên tiếp đánh ra ba chiêu cũng bởi vì hắn cảm nhận được sự tự tin của Lục Châu.

Sự thật đã chứng minh, trực giác của hắn là đúng.

Cùng một lúc, Trần Phu đã thi triển ba chiêu. Chiêu thứ nhất thuỷ kiếm, đã thất bại; chiêu thứ hai chưởng ấn; đã vô hiệu; chiêu thứ ba là chiêu hắn đã chuẩn bị từ đầu —— thác nước ngàn trượng.

Toàn bộ nước trên ngọn thác Thu Thuỷ bị Trần Phu khống chế bay vào không trung, phá vỡ tầng bình chướng, hoá thành thuỷ kiếm cương tầng tầng đâm xuống.
Chương 1710

Phanh phanh phanh…

Trần Phu không tránh né, sắc mặt bình tĩnh nhìn Lục Châu, mặc cho ngàn vạn thuỷ kiếm cương cũng đâm về phía mình.

Kỳ diệu là đám thuỷ kiếm cương đâm về phía lương đình đều bị sấy khô chỉ trong tích tắc, chỉ có đất đá xung quanh là bị cắt chém vỡ vụn.

Trần Phu và Lục Châu đều không điều động cương khí, chỉ thản nhiên đứng giữa trời. Một chiêu này so can đảm và năng lực điều khiển thuỷ kiếm cương của hai người, mà cả hai đều không bị mất đến một sợi tóc.

Thuỷ kiếm cương rơi xuống đầm nước bên dưới, khôi phục lại dáng vẻ như trước.

Yến Mục thấy thế, khom người nói: “Thủ đoạn của đại thánh nhân thật khiến người kính nể.”

Tuy xem không hiểu nhưng hắn có thể khẳng định, đại thánh nhân hẳn là đã hoàn toàn nghiền ép đối thủ.

Hoa Dận cũng cho là như vậy, lập tức vỗ mông ngựa: “Sư phụ vẫn cường đại như trước!”

Trần Phu chẳng quan tâm gì tới lời hai người, khẽ nhíu mày nhìn Lục Châu: “Ngươi thật sự chỉ là đại chân nhân?”

Hư ảnh Lục Châu loé lên, xuất hiện trong lương đình, thản nhiên ngồi xuống. Trần Phu cũng trở về vị trí cũ.

Lục Châu nhìn bàn cờ, bỗng hỏi: “Theo ý kiến của ngươi, ai thắng ai thua?”

Yến Mục, Hoa Dận: “. . .”

“Việc này…” Trần Phu hơi do dự, hắn ngại thừa nhận mình thua sẽ mất hết mặt mũi Thánh nhân, nhưng đã là Thánh nhân sao có thể hẹp hòi như vậy, bèn nói:

“Ta thua.”

Yến Mục: “A?” Hắn ngã ngửa ra sau, té chổng vó.

Hoa Dận cũng trợn tròn mắt, nhìn Trần Phu với vẻ không dám tin.

Trần Phu nói: “Trong cửu liên, không có một người nào có thể tránh được ba chiêu này của ta. Cho dù là người trong Thái Hư đến cũng không ngăn trở được hoàn mỹ như ngươi.”

Vốn cho là Lục Châu sẽ khiêm tốn nói một câu “đã nhường” để mọi người đều có thể vui vẻ.

Nào ngờ Lục Châu lại nói: “Điêu trùng tiểu kỹ thôi, lão phu sợ ra tay sẽ khiến ngươi bị thương.”

“. . .”

Con mắt Yến Mục đảo một vòng, ta choáng!

Trần Phu thì bật cười ha hả, trong tiếng cười lộ vẻ hài lòng.

Lục Châu nói: “Phương pháp phục sinh.”

Trần Phu gật đầu, trong ngữ khí tràn đầy tiếc nuối: “Thế gian quả thật có một loại phương pháp phục sinh không liên quan đến đặc tính của chủng tộc. Đây là một con đường tu hành nghịch thiên, chỉ tiếc… người bình thường không cách nào làm được. Ngay cả ta cũng vậy.”

“Ngay cả ngươi cũng không được?” Lục Châu nhíu mày.

“Ông trời tạo ra quy tắc và cấm khu, những thứ này đâu dễ dàng phá vỡ… chẳng hạn như nghịch chuyển thời gian, chẳng hạn như khởi tử hồi sinh.”

Trần Phu tiếp tục nói, “Hơn 30.000 năm trước, ta từng vân du tứ hải, đi khắp cửu liên. Từng làm ăn mày, làm người bán hàng rong, làm tiều phu, làm quan lại triều đình quyền cao chức trọng…”

“. . .”

Cao nhân đều thích làm mấy trò quái dị này, đúng là nhàm chán đến cực độ.

“Ta từng đến hắc liên, nghe nói có một đồ vật có thể giúp người ta phục sinh, vật này tên là Phục Sinh Hoạ Quyển.”

“Phục Sinh Hoạ Quyển?” Lục Châu bỗng sinh nghi.

“Nghe đồn vật này có thể đánh phá thiên địa ràng buộc, có thể nghịch thiên, đạt được trường sinh… một khi sử dụng Phục Sinh Hoạ Quyển, ắt sẽ bị trời phạt.” Trần Phu trầm giọng nói, “Nếu không cẩn thận sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.”

Sau đó giọng hắn lại trở nên ôn hoà: “Trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí, muốn có được thứ gì đều phải trả giá tương xứng. Cái giá phải trả cho việc hồi sinh là rất lớn, ngươi khăng khăng đi tìm phương pháp phục sinh là vì muốn phục sinh người nào?”

Lục Châu than nhẹ một tiếng:

“Nghiệt đồ ngang bướng, phạm phải sai lầm chí mạng. Thân là sư phụ, há có thể khoanh tay đứng nhìn?”

Đều là sư phụ, Trần Phu lập tức thông cảm cho Lục Châu. Hắn chỉ tay về phía Hoa Dận, nói:

“Thế nhân đều nói mười đệ tử của ta danh chấn một phương, ngạo thị quần hùng. Ta có thể dựa vào bọn hắn mà bảo dưỡng tuổi thọ. Nhưng nếu có một ngày bọn hắn làm ra hành động như đồ đệ của ngươi, có lẽ ta sẽ không có lòng bao dung như ngươi mà đi tìm Phục Sinh Hoạ Quyển cho bọn hắn.”

Hoa Dận quỳ một gối xuống, bày tỏ lòng trung thành: “Sư phụ người đừng lo lắng, cho dù đệ tử có chết cũng sẽ không để sư phụ phải đi tìm Phục Sinh Hoạ Quyển gì đó.”

Trần Phu nói: “Được rồi, ta không có trách cứ ngươi, sao phải khẩn trương như vậy?”

Tuy nói như vậy nhưng trong lòng Hoa Dận vẫn rất căng thẳng.

Lục Châu hỏi: “Ta phải đi đâu tìm Phục Sinh Hoạ Quyển?”

Trần Phu không trả lời ngay mà khẽ phất tay. Một đồng tử chạy tới cẩn thận dọn dẹp bàn cờ, đem nó cất kỹ. Hai người đều không có tâm tình chơi cờ.

Trần Phu nghiêm túc nói: “Ngươi nhất định phải đi tìm Phục Sinh Hoạ Quyển?”

Lục Châu gật đầu khẳng định.

Trần Phu thở dài nói: “Phục Sinh Hoạ Quyển nằm trong tay một tu hành giả rất cường đại. Người này có thể nói là vô cùng đặc biệt, vì tìm kiếm phương pháp phá giải thiên địa ràng buộc mà đi trên con đường nghịch thiên, nghiên cứu ra một phương pháp tu hành hoàn toàn mới.”

“100.000 năm trước, hắn dùng sức một mình để dời sông lấp biển, tiêu trừ đi hiện tượng mất cân bằng. Thật là đáng tiếc…”

Trần Phu dừng lại, không nói tiếp nữa.

Lục Châu nhíu mày hỏi: “Có gì mà đáng tiếc?”

“Vị thượng cổ tiên hiền này đi trên con đường tu hành quá đặc biệt, thế nhân đều gọi hắn là —— Ma Thần.”

Lục Châu: ? ? ?

Hắn nhớ tới mình vừa thu hoạch được vật phẩm Thời Chi Sa Lậu, nếu lời Nhạc Kỳ nói không ngoa thì đây cũng là đồ vật của Ma Thần.

Chỉ là không biết Ma Thần đó có phải Ma Thần mà Trần Phu đang nói tới hay không.

“Nhân vật như vậy bây giờ ra sao rồi?” Lục Châu hỏi.

Trần Phu lắc đầu nói: “Đây đều là cấm kỵ trong Thái Hư. Theo quy củ của Thu Thuỷ Sơn, những người nói tới chuyện này đều phải bị trục xuất.”

“Cấm kỵ?” Lục Châu mặc kệ trục với chả xuất, tiếp tục truy hỏi.

“Tà ma ngoại đạo, thiên hạ bất dung, đương nhiên trở thành chuyện cấm kỵ.” Trần Phu nói.

“Vậy Phục Sinh Hoạ Quyển đang ở đâu?”

“Ngươi có thể đến hắc liên tìm thử xem.”

Lục Châu đứng dậy nhìn Trần Phu. “Lão phu muốn mời Trần đại thánh nhân cùng đi một chuyến.”

Hắn vừa dứt lời, Hoa Dận và Yến Mục đều tròn mắt ngẩng đầu, không khí lập tức trở nên căng thẳng và đè nén.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK