Đám người cả kinh.
Nhưng trọng điểm quan tâm của Tư Vô Nhai luôn khác với mọi người. Nghe được lời giải thích của Chư Thiên Nguyên, Tư Vô Nhai đã đoán được đại khái, bèn nói:
“Người này đã nghiên cứu ra khí cụ vận chuyển từ hồng liên giới tới kim liên giới từ mấy trăm năm trước. Cỗ quan tài chẳng qua chỉ là loại khí cụ thô sơ nhất, Thiên Toa thuộc cấp bậc cao hơn nhưng cũng chỉ có thể vận chuyển một người. Tu hành giả hồng liên giới chắc chắn sẽ không dừng lại ở đó… Sau ba trăm năm, e là bọn hắn đã sáng tạo ra Thiên Toa cỡ lớn.”
“Mặc kệ thứ đến có phải là Thiên Toa hay không, dám tới xâm chiếm Đại Viêm thì đều chém hết!” Phan Trọng hô lên.
“Nói thì dễ hơn làm… Tu hành giả hồng liên giới không phải kẻ yếu, tuỳ tiện gửi một người đến cũng là cao thủ cửu diệp nắm giữ hồng sắc hoả diễm. Lỡ như bọn hắn còn có cao thủ thập diệp, thập nhất diệp hay một đống diệp thì sao?” Minh Thế Nhân nói xen vào.
Đoan Mộc Sinh quay đầu liếc Minh Thế Nhân một cái. Lão tứ làm việc luôn khiến người ta an tâm, thế nhưng cái miệng hắn lại rất muốn ăn đòn. Một đống diệp là cái quái gì?
“Sư phụ, đồ nhi đã cho người mang mảnh vỡ Thiên Toa trở về. Đồ nhi cảm thấy vật này có thể sửa chữa được.” Tư Vô Nhai nói.
“Tốt. Việc này giao cho ngươi.”
“Vâng.”
Lục Châu nhìn sang Chư Thiên Nguyên, thấy trạng thái của hắn không tốt lắm bèn hỏi: “Thương thế sao rồi?”
Chư Thiên Nguyên xua tay nói: “Chỉ là vết thương da thịt thôi, ta trở về tịnh dưỡng mấy ngày sẽ khỏi. A… nhi tử ngốc của ta đâu rồi?” Chư Thiên Nguyên nhìn trái nhìn phải cũng không thấy Chư Hồng Cộng đâu.
Các tu hành giả cũng nhìn quanh, lúc này mới thấy Chư Hồng Cộng từ dưới chân núi bay lên.
Chư Hồng Cộng thấy trên người Chư Thiên Nguyên đầy vết thương, trong lòng khẽ động, lão cha đường đường là cao thủ bát diệp sao có thể bị thương tới mức này? Tại Ma Thiên Các làm gì có ai động đến hắn?
Chả lẽ là sư phụ đánh?
Không đợi mọi người mở miệng hỏi, Chư Hồng Cộng đã lên tiếng nói trước: “Lão cha, khả năng chịu đòn không tệ nha!”
Chư Thiên Nguyên sững sờ, lập tức khiển trách: “Ngươi muốn ăn đòn có phải không? Ỷ thế sư phụ, cho là ta không dám đánh ngươi hả?!” Nói xong hắn tiến lên véo lỗ tai Chư Hồng Cộng.
Đoan Mộc Sinh lúc này mới chỉ tay về phía thi thể Giải Khai nằm trên mặt đất. “Kẻ gây chuyện ở đây này.”
Chư Hồng Cộng sửng sốt, Tiểu Diên Nhi bèn kể lại mọi chuyện cho hắn nghe, Chư Hồng Cộng lập tức nổi giận lôi đình, chạy vụt tới vung quyền đánh tới tấp vào thi thể Giải Khai.
“. . .”
Đánh xong, Chư Hồng Cộng lấy từ trong người Giải Khai ra một bình thuốc nhỏ, khẽ hỏi: “Đây là cái gì?”
“Tuý Xuân Phong. Vạn Độc Môn của chúng ta cũng có loại độc dược này, nhưng muốn luyện chế cần phí khá nhiều thời gian.” Chưởng môn Lữ Lương của Vạn Độc Môn đáp.
“Còn đây là gì?” Chư Hồng Cộng lại lôi ra từ trên thân Giải Khai mấy tấm phù chỉ trông rất cổ xưa.
“…Phù chỉ?”
“Không phải phù chỉ, đưa cho ta xem một chút.” Tư Vô Nhai đột nhiên chen vào nói. Chư Hồng Cộng bèn đặt mấy tấm phù chỉ vào tay hắn.
Tư Vô Nhai quan sát tỉ mỉ mấy mảnh giấy, sau đó trên mặt hắn lộ vẻ kinh ngạc: “Đây là bản vẽ do Lạc Thời Âm lưu lại, có Thiên Toa, Thuỷ Toa, Không Liễn. Còn có… mời sư phụ xem.”
Lục Châu cầm lấy mấy mảnh giấy, mở ra xem. Mấy mảnh có bản vẽ các loại khí cụ vận chuyển Lục Châu xem không hiểu, bèn trả lại cho Tư Vô Nhai.
Còn lại vài mảnh giấy có viết:
“Thiên Toa dễ chế tạo nhất, nhưng lại chỉ vận chuyển được một người. Có nó, con người nhất định có thể đến được Bỉ Ngạn.”
“Hy vọng người của chúng ta có thể trợ giúp người nơi này tìm được phương thức phá vỡ trói buộc của kim liên, tấn thăng cửu diệp.”
“Sau một khoảng thời gian nữa ta sẽ thử dùng khí cụ vận chuyển trở về nhà… Chỉ tiếc, bọn họ đều xem ta là người điên, chỉ mình ta biết là ta đúng.”
Đọc tới đây, Lục Châu nhớ lại quyển bút ký kia. Nội dung của bản vẽ đã tìm được, chỉ là những nghiên cứu của nàng ta về cửu diệp đều đã bị huỷ.
Đoạn cuối cùng còn có hai câu ——
“Không thể dùng tên cũ nữa, sau khi trở về ta sẽ mai danh ẩn tích. Khương Văn Hư xuất hiện làm xáo trộn kế hoạch của ta, vì sao hắn lại có khí cụ vận chuyển giống như ta chứ?”
“Ta không phải Lạc Tuyên, ta không phải người điên.”
Sau khi xem xong, Lục Châu vung tay, hai mảnh giấy bốc cháy rừng rực rồi hoá thành tro tàn.
Phần có giá trị nhất trong bút ký của Lạc Thời Âm là những bản vẽ này và phương pháp đột phá cửu diệp. Nay cửu diệp đã phá, bản vẽ cũng tới tay, những chuyện còn lại không cần phải quan tâm nữa. Khi thì Lạc Tuyên, khi thì Lạc Thời Âm, đau cả đầu.
Lục Châu quay đầu nhìn về phía Tiểu Diên Nhi và Hải Loa, khẽ gọi một tiếng. Hải Loa lập tức chạy tới.
“Đưa tay ra.”
“Vâng.”
Lục Châu bắt mạch cho nàng giống như trước đây.
Các vị bát diệp đều đã tận mắt nhìn thấy Hải Loa xuất thủ, biết nàng là tu hành giả hồng liên giới. Nam Cung Vệ bèn khom người nói: “Cơ tiền bối, vừa rồi vãn bối nhìn thấy vị cô nương này thi triển ra hồng sắc cương khí, xin hỏi nàng là…?”
Những người khác nghe vậy cũng gật đầu phụ hoạ.
Lục Châu kiểm tra xong, xác định Hải Loa đã tiến vào Nguyên Thần cảnh. Thấy mọi người nghi hoặc, thậm chí có vẻ đề phòng, Lục Châu nhìn quanh bốn phía rồi cao giọng nói:
“Đây là đệ tử thứ mười của lão phu.”
Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng. Đám người đưa mắt nhìn nhau, lộ vẻ kinh hãi. Sau khi sự tình liên quan đến Khương Văn Hư bại lộ, các tu hành giả đều rất chán ghét người đến từ hồng liên giới.
Lục Châu truyền đạo thiên hạ, cao thủ hồng liên giới lại mang Thiên Toa tới đánh lén, bọn họ nhìn kiểu gì cũng thấy tu hành giả hồng liên không vừa mắt. Thật không ngờ tiểu nha đầu này lại là thập đệ tử của Cơ tiền bối.
“Nàng tuy là người hồng liên giới nhưng tâm địa đơn thuần, thiên chân vô tà hệt như cửu đệ tử của lão phu vậy.” Lục Châu chậm rãi nói.
“. . .” Mọi người đều nghẹn lời.
Cơ tiền bối, ngài nói thập đệ tử thiên chân vô tà mọi người đều có thể hiểu được, nhưng vị cửu đệ tử của ngài thật sự không đơn thuần, không thiên chân, không vô tà chút nào nha!
Chương 842 Vô đề
“Các ngươi còn có vấn đề gì không?” Lục Châu quét mắt nhìn bọn họ, dụng ý rất rõ ràng. Đây là đồ đệ của lão phu, đừng ai hòng động đến nàng.
Các vị bát diệp lập tức khom người hành lễ: “Tham kiến thập tiên sinh.”
Lục Châu hài lòng gật đầu. “Hải Loa, gọi ra pháp thân.”
“Vâng.”
Hải Loa nâng bàn tay nhỏ, trong lòng bàn tay xuất hiện một toà pháp thân Bách Kiếp Động Minh màu đỏ, hơn nữa toà hồng liên bên dưới còn có hai mảnh liên diệp.
Người không biết rõ Hải Loa thì không thấy kỳ quái, dù sao so sánh với hai vị đệ tử Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung vô cùng nghịch thiên, đệ tử khác trên Ma Thiên Các là nhị diệp Nguyên Thần cảnh thật sự quá bình thường.
Nhưng người của Ma Thiên Các thì kinh ngạc vô cùng. Bọn họ biết rõ thời gian nhập môn của Hải Loa… tốc độ tu hành này có còn là con người không?
“Thì ra hồng liên trông như thế.”
“Cũng hệt như kim liên, chỉ khác màu thôi.”
Hải Loa thu hồi pháp thân, lộ vẻ hưng phấn. Lục Châu hài lòng khen ngợi: “Không tệ.”
Thấy vậy, trong lòng Chư Hồng Cộng không khỏi tủi thân. Hắn tứ diệp bị sư phụ bảo cút, mà thập sư muội mới nhị diệp lại được sư phụ khen ngợi. Quá bất công rồi!
Lục Châu nhìn thi thể dưới đất và đất đá tán loạn khắp nơi, khẽ nói: “Thu dọn một chút.”
“Vâng.”
“Nếu không còn chuyện gì khác, mọi người giải tán đi.”
Lục Châu chắp tay xoay người đi về phía Đông Các. Trước khi rời đi, Lục Châu quay sang nói với Diệp Thiên Tâm:
“Lát nữa đến Đông Các, vi sư chữa thương cho ngươi.”
Nghe vậy, Diệp Thiên Tâm vội vàng khom người đáp: “Vâng.”
Chư Thiên Nguyên nhìn theo bóng lưng Lục Châu, nói với Chư Hồng Cộng: “Nhi tử, có thể cầu sư phụ ngươi chữa trị cho ta với được không?”
“Thôi đi cha ơi, đến ta còn không được đây này…” Chư Hồng Cộng làu bàu.
“. . .”
Đám tu hành giả nào có thể rời đi như vậy. Nam Cung Vệ nói thẳng: “Việc thu thập thi thể để ta làm cho!”
Phong Nhất Chỉ cũng nói: “Việc sửa chữa sàn nhà để ta làm, các vị đừng tranh với ta!”
Con ngươi Sở Nam đảo một vòng rồi ngẩng đầu nói: “Ta đi kiểm tra ngọn tháp Ma Thiên Các, chấn động lớn như vậy có lẽ sẽ làm nó sụp đổ không ít.” Nói xong hắn bay dọc theo Tây Các và Bắc Các như đang tuần tra.
Đám người còn lại ngây ngốc tại chỗ.
Các vị bát diệp vội vàng nhìn trái ngó phải, Trương Chỉ Thuỷ và Lữ Lương chỉ tay lên tầng bình chướng nói: “Bình chướng đã bị tổn hại, chúng ta đảm nhiệm việc chữa trị bình chướng!”
Tông chủ Thiên tông Nam Cung Vệ dùng tu vi bát diệp trùng tu thuần thục thanh lý thi thể và mảnh vụn.
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong đứng ngơ ngác nhìn đám bát diệp chia nhau ra làm hết mọi việc tay chân, chẳng còn chừa việc gì cho bọn hắn.
“Chu huynh, hình như việc của chúng ta đều bị cướp hết rồi.”
“Ta cảm thấy thật áp lực.”
“Đúng đó. Mấy người này có phải bát diệp giả mạo không vậy? Sao ta cứ thấy bọn họ giống hệt mấy tay thợ xây thợ sửa ngoài phố thế?”
“Giả hay không thì ta không biết, ta chỉ biết là bát diệp đến cướp chén cơm của chúng ta rồi, địa vị của chúng ta đang gặp nguy hiểm nha!”
. . .
Lục Châu không nói với mọi người cách thức tạo ra Kim Diễm và cảm nhận khi đột phá cửu diệp, vì khắp thiên hạ này chỉ có mình hắn dùng Thẻ Nghịch Chuyển để tấn thăng cửu diệp mà thôi.
Trở lại Đông Các, Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra kiểm tra lần nữa.
Tuổi thọ còn lại: 219.003 ngày
Điểm công đức: 14.640 điểm
Lục Châu gọi ra pháp thân, tỉ mỉ nhìn ngắm. Thưởng thức cả buổi, Lục Châu chợt nghĩ tới một vấn đề ——
Bây giờ lão phu đã chân chính đột phá cửu diệp, vậy hung thú có bị hấp dẫn tới không? Khương Văn Hư hấp dẫn man điểu, vậy ai hấp dẫn Cùng Kỳ?
“Người đâu.”
“Xin Các chủ phân phó.”
“Gọi Tư Vô Nhai tới.”
“Vâng.”
Lúc này Tư Vô Nhai cũng đang ngây ngẩn nhìn đám bát diệp lau lau dọn dọn sửa chữa toàn Ma Thiên Các, không biết nên nói gì. Thấy bọn họ chăm chỉ lao động, Tư Vô Nhai cũng lười ngăn cản, dù sao Ma Thiên Các cũng đang cần dọn dẹp không ít.
Biết sư phụ tìm mình, Tư Vô Nhai vội vàng đi tới Đông Các.
Lục Châu nhìn Tư Vô Nhai, khẽ nói: “Vi sư gọi ngươi tới là có hai việc. Việc thứ nhất, cho người chú ý đến biến hoá của cửu châu, đặc biệt phải chú ý tới hành tung của hung thú. Việc thứ hai, vi sư hoài nghi còn có tu hành giả hồng liên khác đang ẩn nấp trong Đại Viêm, ngươi hãy nghĩ cách tìm ra bọn hắn.”
“Đồ nhi đã rõ.”
“Khoảng thời gian này ngươi bận rộn nhiều việc, nhưng nhất định không được bỏ quên việc tu hành.” Lục Châu căn dặn.
“Đồ nhi ghi nhớ lời sư phụ dạy bảo.”
“Lui ra đi.”
Tư Vô Nhai cung kính rời khỏi gian phòng, Lục Châu cũng tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư. Hắn đã quen có thần thông Thiên thư trong người, nay lực lượng phi phàm trống rỗng khiến Lục Châu luôn cảm thấy thiếu thứ gì.
Cùng lúc đó, việc tổ sư gia Ma Thiên Các truyền đạo thiên hạ đã truyền bá ra ngoài với tốc độ cực kỳ kinh người.
Nửa ngày sau, Diệp Thiên Tâm đi tới Đông Các.
“Đồ nhi cầu kiến sư phụ.”
Lục Châu chậm rãi mở mắt. “Vào đi.”
Diệp Thiên Tâm đẩy cửa bước vào, có lẽ do vừa bị trọng thương nên sắc mặt của nàng trông rất tái nhợt, lại thêm mái tóc bạc trắng khiến nàng trông mất hết sinh cơ.
Thần thông trị liệu Lục Châu sử dụng ban nãy áp dụng trên diện rộng nên không thể chữa trị cho nàng được bao nhiêu.
Lục Châu chỉ tay về phía tấm bồ đoàn trước mặt cách mình ba mét, thản nhiên nói: “Ngồi đi.”
“Đồ nhi không dám.”
“Vi sư bảo ngươi ngồi thì cứ ngồi.” Lục Châu bình tĩnh đáp.
“…Vâng.” Lúc này Diệp Thiên Tâm mới cung kính ngồi xuống.
Lục Châu đưa mắt nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Mọi việc đều phải biết lượng sức mà làm. Ngươi có biết sai chưa?”
Diệp Thiên Tâm vội vàng quỳ rạp xuống: “Đồ nhi biết sai, đồ nhi không nên làm vướng chân vướng tay sư phụ.”
Đối với cửu diệp thì bát diệp đúng là vướng chân vướng tay.
Lục Châu lắc đầu. Xem ra Diệp Thiên Tâm vẫn có ấn tượng Lục Châu là nguyên chủ Cơ Thiên Đạo cho dù tác phong làm việc của hắn đã thay đổi rất nhiều.
“Vi sư muốn nói là, ngươi hành động sai lầm vì ngươi quá câu nệ.” Lục Châu nói.
Diệp Thiên Tâm nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lên. Từ khi quay về Ma Thiên Các, Diệp Thiên Tâm cũng không có cơ hội trò chuyện với sư phụ.
Chương 843 Vô đề
Trong trí nhớ của nàng, Ma Thiên Các chưa hề thay đổi. Bạch Dân thê thảm bị người ta tiêu diệt, chỉ còn mình nàng sống sót, phiêu đãng bên ngoài như lục bình không rễ. Nàng không còn nơi nào để đi, chỉ có thể quay về mái nhà Ma Thiên Các là nơi duy nhất nàng thuộc về.
Một ngày là thầy cả đời là cha. Diệp Thiên Tâm từng phạm sai lầm nặng nề, nào dám hy vọng xa vời được sư phụ...
Chương 844 Vô đề
Cũng may bây giờ Lục Châu có lực lượng phi phàm và tu vi cửu diệp nên không còn ỷ lại nhiều vào thẻ đạo cụ nữa. Chuẩn bị thêm vài tấm thẻ là đủ.
Thời gian thấm thoát trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến sáng.
Đa Tình Hoàn đã bị thiêu đốt đến mức biến thành màu đỏ, nhưng rất nhanh sau đó nó lại khôi phục bộ dáng cũ, chỉ khác là lưỡi đao trở nên sắc lạnh, quanh thân xuất...
Chương 845 Vô đề
Nam tử trung niên uống hết chén trà rồi xoay người rời đi. Đến một nơi không người, hắn tung người bay lên không trung, phi hành về phía nam Đại Viêm.
Trải qua mấy ngày do thám tình hình, hắn đã biết người có hy vọng trở thành vị cửu diệp thứ hai nhất… chính là Vân Thiên La tam tông. Hắn không ngăn cản được vị cửu diệp đầu tiên, vậy thì phải ra tay với vị thứ hai.
. . .
...