Lục Châu xoay người chiếu Thái Hư Kính vào đống dược liệu đặt trên bàn. Dược liệu cũng toát ra một đoàn hắc khí.
“Sao lại thế này? Đây là do Chung đại phu tự tay an bài, nha hoàn quản gia đều phải nghiêm khắc thực hiện theo chỉ thị.” Triệu Dục liên tục lắc đầu nói.
Lục Châu thản nhiên đáp: “Thái Hư Kính có thể phân biệt thật giả, nhưng không thể chiếu rọi nhân tâm.”
“. . .”
Đầu óc Triệu Dục trống rỗng.
Nếu ngay cả câu này cũng nghe không hiểu thì hắn đã ngu xuẩn đến cực hạn.
Triệu Dục không phải là chưa từng hoài nghi, để tránh cho tình huống này xảy ra, hắn thậm chí thay đổi hạ nhân trong phủ rất nhiều lần.
Lục Châu thu hồi Thái Hư Kính, chắp tay sau lưng nói: “Thuật này không cần đến Huyết Nhân Tham, Tuyết Liên và Hoả Liên.”
Triệu Dục tỉnh táo lại, lập tức nói: “Không thể nào. Phạm chân nhân từng đến xem cho mẫu thân ta một lần, ngay cả hắn cũng nói cần phải có Huyết Nhân Tham.”
“Phạm chân nhân?”
“Không chỉ có Phạm chân nhân, cả Tây tướng quân, Bạch tướng quân và ngự y trong cung, rồi Phật môn đại sư cũng nói cần có ba thứ này…”
Triệu Dục không quá tin tưởng lời Lục Châu nói.
“Ngươi không tin lão phu?”
“Không không không… ta tuyệt đối tin tưởng lão tiên sinh.” Triệu Dục xua tay nói.
Lục Châu xoay người lại, trong lòng bàn tay bắn ra một đoá kim liên óng ánh quang mang bay về phía phụ nhân.
Triệu Dục mở to mắt, ngừng thở nhìn đoá kim liên kia.
Khi chạm vào cơ thể phụ nhân, kim liên tản ra sinh mệnh lực vô cùng lớn, hắc khí cấp tốc rút đi.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau phanh phanh.
Ngoài sân viện, hai thân ảnh đang đối mặt nhau, trên người bắn ra cương khí.
“Ngươi là ai? Ta muốn gặp Triệu công tử.” Huyền Cao nhìn Minh Thế Nhân, cau mày nói.
Minh Thế Nhân nhìn hắn đầy dò xét: “Tây Khất Thuật đâu?”
“Tục danh của đại ca ta mà ngươi cũng dám gọi thẳng? Cút xuống đi!” Huyền Cao đột nhiên tung ra một chưởng.
Thanh sắc chưởng ấn vừa đến, Minh Thế Nhân lập tức gọi ra Tinh Bàn ngăn trở.
“Nếu không phải vì nể mặt Triệu công tử, ngươi cho rằng mình còn sống sót mà nói chuyện với ta?” Huyền Cao nói.
Lúc này, Triệu Dục từ trong phòng chạy ra, liên tục xua tay nói: “Hiểu lầm, hiểu lầm, đừng đánh nữa!”
Huyền Cao nói: “Triệu công tử, đại ca lệnh cho ta đến đây để công tử phân công, không ngờ trong phủ lại có khách quý đến, thất kính, thất kính.”
“Đây là bằng hữu của ta. Vì sao Tây tướng quân không đến?”
“Tây tướng quân bảo ta nhắn lời, hắn đã tìm được manh mối về Huyết Nhân Tham, nhưng cần có Hoả Liên làm mồi nhử để dẫn dụ tên trộm kia ra ngoài. Cho nên…”
Triệu Dục cau mày: “Hoả Liên?”
“Triệu công tử đừng lo lắng, chẳng qua chỉ dùng làm mồi nhử thôi. Có ta và đại ca, lần này tuyệt đối sẽ bắt được hắn.”
“Làm sao ngươi biết ta có Hoả Liên?”
“. . .”
Câu hỏi này vừa ra, Huyền Cao bỗng ngẩn người một lát rồi đáp: “Triệu công tử đến bí ẩn chi địa tìm ba vật này, không có khả năng chỉ tìm được hai đã trở về.”
Minh Thế Nhân lắc đầu, thở dài nói: “Kỹ năng diễn xuất khó coi quá, lấy cái cớ vụng về làm sao.”
Huyền Cao tức giận nói: “Triệu công tử, tin hay không là tuỳ ngươi. Dù sao cũng chỉ có thể chờ Tây tướng quân mang Huyết Nhân Tham và Tuyết Liên trở về.”
Biểu tình trên mặt Triệu Dục trở nên nghiêm túc: “Bảo Tây tướng quân tự mình qua đây.”
“Triệu công tử đang nói đùa sao?”
“Huyền Cao, ta lặp lại lần nữa. Bảo Tây tướng quân tự mình qua đây!”
Trong lòng Huyền Cao khẽ động nhưng ngoài mặt vẫn đáp: “Cẩn tuân mệnh lệnh của Triệu công tử. Vậy ta trở về bẩm báo hắn.”
Nói xong hắn ngẩng đầu liếc Minh Thế Nhân một cái, khoé miệng xẹt qua nụ cười lạnh.
Nhưng khi hắn vừa định xoay người rời đi, phía sau lưng đột nhiên có một tiếng quát như sấm sét: “Xuống đây!”
Hả?
Huyền Cao chợt cảm thấy lưng mát lạnh, bèn quay người lại nhìn.
Chỉ thấy một đạo Ma Đà Chưởng Ấn cao đến mấy trượng đánh tới với tốc độ nhanh như thiểm điện, khiến hắn không kịp trở tay.
Rắc!
Ma Đà Chưởng Ấn tóm chặt lấy Huyền Cao. Hắn lập tức chấn kinh, cảm giác được lực lượng toàn thân bị áp chế hoàn toàn.
Ầm!
Ma Đà Thủ Ấn đập hắn xuống mặt đất.
Huyền Cao trầm giọng nói: “Ngươi dám động đến…”
Chữ “ta” còn chưa kịp nói ra, rắc một tiếng, Ma Đà Thủ Ấn đột nhiên thít chặt lại.
Răng rắc, răng rắc…
[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.] (điểm thưởng cho hai Mệnh Quan đã được điều chỉnh thấp xuống do tu vi ký chủ tăng lên.)
[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.]
. . .
Chín Mệnh Cách lập tức về không.
Huyền Cao vô cùng hoảng sợ nhìn lên không trung xanh thẳm, sau đó nghiêng đầu nhìn vào trong sân viện, thấy được Lục Châu đang thản nhiên đứng ngay cửa viện.
“. . .”
Triệu Dục cũng bị cảnh tượng này làm cho chấn kinh. “Lão tiên sinh, ngài, ngài… vì sao… Hắn là người của Tây tướng quân, không thể giết đâu!”
Lục Châu bình tĩnh vung ra một đạo chưởng ấn đánh về phía Huyền Cao, sau đó đạm mạc nói:
“Mệnh hắn còn quý hơn cả Thác Bạt Tư Thành?”
Oanh!
[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 2.000 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.000 điểm.]
Cấp bậc này, cho dù không cần lực lượng Thiên Tướng cũng không phải đối thủ của Lục Châu.
Lục Châu cũng không muốn chiến đấu loè loẹt rồi phá hỏng cả toà sân viện này.
Trước khi chết, Huyền Cao vẫn kịp nghe được một câu kia, mới bừng tỉnh hiểu ra Triệu Dục đã mời cao thủ đến. Đáng tiếc đã muộn.
Lúc này, Lục Châu thu tay. Trong túi Huyền Cao bay ra một vật, lơ lửng trước mặt mọi người.
Đó chính là một cây Huyết Nhân Tham chỉ còn lại có một phần ba.
“. . .”
Hai mắt Triệu Dục trừng lớn, sắc mặt khó coi.
“Huyền Cao là cánh tay đắc lực của Tây tướng quân, sẽ không, sẽ không đâu! Nhất định là có chỗ nào xảy ra vấn đề!”
Minh Thế Nhân xoay người lại đánh ra một chưởng. Chưởng ấn tát thẳng vào mặt Triệu Dục khiến hắn ngẩn người đến choáng váng.
Lục Châu không ngờ Minh Thế Nhân lại đột nhiên động thủ, còn là ở trước mặt mình. Hành vi của Minh Thế Nhân càng lúc càng dị thường.
Chương 1587
Minh Thế Nhân mắng:
“Tây Khất Thuật nuốt riêng Huyết Nhân Tham và Tuyết Liên của ngươi, lại thi thuật với mẫu thân ngươi. Gia sư giết hắn là để báo huyết hải thâm cừu cho ngươi, ngươi đã không biết ơn thì thôi, còn sợ này sợ nọ?”
“. . .”
Minh Thế Nhân hừ lạnh một tiếng: “Trong Triệu phủ này, kẻ ngu nhất chính là ngươi.”
Triệu Dục ôm mặt lui về sau một bước, cái tát này rốt cuộc khiến hắn tỉnh táo ra nhiều.
“Bọn hắn đều đang gạt ta sao?”
“Nói nhảm.”
“Nhưng là… vì cái gì chứ?”
“Việc này phải hỏi tên họ Tây kia.” Minh Thế Nhân nói.
Lục Châu mở miệng gọi: “Lão tứ.”
Trong lòng Minh Thế Nhân khẽ động, vội vàng nói: “Sư phụ, đồ nhi biết sai.”
“Vi sư không có trách ngươi.” Lục Châu nói.
Bởi vì có Tư Vô Nhai là vết xe đổ, Lục Châu cũng lười truy hỏi Minh Thế Nhân.
Tục ngữ nói, cha mẹ sinh con trời sinh tính. Bọn hắn có suy nghĩ và tính cách riêng, không cần phải quản quá rộng.
Lục Châu xoay người rời đi, trở về phòng tu luyện.
Minh Thế Nhân gãi gãi đầu, bỗng cảm thấy luống cuống.
Triệu Dục trầm mặc một lúc, rốt cuộc cũng lên tiếng hỏi: “Minh huynh, ta phải làm sao bây giờ?”
“Ngươi tin ta không?”
“Bây giờ ngoài tin huynh ra ta không còn cách nào khác.”
“Đưa đầu của hắn đến cho Tây Khất Thuật.” Ánh mắt Minh Thế Nhân lạnh đi.
“. . .”
“Để ta làm.”
Minh Thế Nhân vung Ly Biệt Câu ra, đơn giản chém đứt đầu Huyền Cao rồi lấy áo choàng của Triệu Dục bọc lại, sau đó đạp không bay lên.
“Ủa quên, nhà hắn ở đâu?” Minh Thế Nhân khựng lại hỏi.
“Nhà hắn… à, cách đây mười dặm, bên thành nam.”
Hư ảnh Minh Thế Nhân loé lên rồi biến mất trong không trung.
Cùng lúc đó.
Bên ngoài Triệu phủ, một thanh bào kiếm khách đứng nhìn theo bóng Minh Thế Nhân đang khuất dần, thấp giọng nói: “Lão tứ, đệ xúc động quá rồi.”
Hắn quay đầu lại, truyền âm nói: “Đại sư huynh, nơi này giao cho huynh, ta đi trông chừng lão tứ.”
Ngay sau đó có lời truyền âm lọt vào tai: “Được.”
. . .
Ban đêm.
Buổi đêm ở thanh liên giới không quá yên tĩnh, hàn phong cuốn theo một ít hung thú lướt qua thành trì.
Trong phủ Tây tướng quân, đèn đuốc sáng trưng. Tây Khất Thuật ngồi ngay ngắn sau tấm bình phong, nhắm mắt tu hành.
Ầm!
Một cái đầu người đẫm máu phá tung cửa sổ bay vào trong.
Tây Khất Thuật mở to mắt, vung tay một cái. Cương khí ngăn trở đầu người. Đầu người rơi xuống đất, lăn tới dưới chân hắn.
Khi nhìn rõ mặt người kia, trong mắt Tây Khất Thuật loé lên kinh ngạc và sát khí: “Huyền Cao?”
Ngoài cửa sổ truyền tới thanh âm: “Tiếp theo sẽ đến lượt ngươi.”
Vù.
Tây Khất Thuật bay lướt ra khỏi cửa sổ, vọt lên không trung. Hắn nhìn thấy một đạo nhân ảnh đang bay lượn trong tầng trời thấp, lập tức lạnh lùng nói:
“Tiểu nhân vật, ta xem ngươi chạy đi đâu!”
Tây Khất Thuật điên cuồng đuổi theo.
Đuổi được nửa đường, hắn đột nhiên ngừng lại nói: “Muốn dẫn dụ ta rời đi? Ngươi vẫn còn non lắm.”
Nhưng đạo nhân ảnh kia cũng ngừng lại, quay đầu mắng một câu: “Thứ hèn nhát.”
“Hả?” Tây Khất Thuật nhíu mày, trong lòng bàn tay bóp nát một tấm phù chỉ, miệng chế giễu: “Ngươi có thấy ai dám đuổi theo mà hèn nhát chưa?”
“Ngươi chứ ai!”
“. . .”
Tây Khất Thuật tung hoành sa trường nhiều năm, đương nhiên không phải là người dễ dàng tức giận. “Ngươi là ai?”
“Một người muốn giết ngươi.”
“Chỉ bằng ngươi sao?”
“Nơi này sẽ là nơi chôn thây ngươi!”
Bóng người kia đáp xuống mặt đất, vỗ mạnh xuống. Phanh!
Thụ mộc cấp tốc sinh trưởng.
Tây Khất Thuật kinh ngạc nói: “Tâm pháp thúc đẩy cây cối sinh trưởng? Ngươi rốt cuộc là ai?”
Bóng người kia không thèm để ý tới câu chất vấn của Tây Khất Thuật, chỉ lo khống chế dây leo đầy trời, quật về phía Tây Khất Thuật.
Vù vù vù, Tây Khất Thuật loé lên, vọt qua vọt lại giữa các sợi dây leo.
Trong lúc hắn đang tìm kiếm mục tiêu, một đạo hàn mang vạch qua. Tây Khất Thuật lập tức gọi ra Tinh Bàn.
Ầm!
Tinh Bàn khuếch trương ra gấp trăm nghìn lần, chấn vỡ toàn bộ đám cây cối.
“Người trẻ tuổi, ngươi vẫn còn quá non!”
Thanh sắc Tinh Bàn sáng lên mười hai đạo Mệnh Cách, bay lên không trung rồi cấp tốc áp xuống. Mười hai đạo lực lượng Mệnh Cách đồng thời bắn ra cương ấn quang trụ.
Oanh.
Một cái hố tròn xuất hiện dưới mặt đất. Đáng tiếc bên trong không có thi thể nào.
Tây Khất Thuật cau mày tiến về phía trước. Mỗi một bước đi đều điều động nguyên khí, cảm giác biến hoá từ bốn phương tám hướng.
Khi hắn đi được một đoạn, dưới mặt đất đột nhiên có thân ảnh phá không bay lên, hàn mang xuất hiện đánh vào chỗ yếu hại trên người Tây Khất Thuật.
Phanh phanh phanh…
Tốc độ nhanh như quỷ mị, thủ đoạn chém giết cực hạn, nắm chắt thời cơ đến mức hoàn mỹ.
“Cút ngay!” Tây Khất Thuật phát tán cương khí hộ thể, chấn bay người kia.
Bóng người lăng không vọt ra sau, đáp xuống đất, trong tay nắm chặt vũ khí vừa giống đao vừa giống móc câu.
Tây Khất Thuật âm trầm nói: “Ta và ngươi không oán không thù, vì sao lại nhằm vào huynh đệ chúng ta?”
“Không oán không thù?” Bóng người bật cười ha hả.
Tây Khất Thuật nghe được trong giọng cười của hắn có khinh thường và địch ý vô cùng nồng đậm, lập tức cau mày hỏi: “Xưng tên đi.”
“Gia gia ngươi họ Nhật.”
“Nhật?”
“Cháu ngoan… Phì, gia gia ta không có đứa cháu hèn nhát như ngươi.”
Tây Khất Thuật rốt cuộc bị lửa giận thiêu đốt. Với địa vị của hắn, chưa từng bị người nào nhục mạ như vậy.
Vù ——
Hư ảnh lấp loé vọt về phía Minh Thế Nhân. Minh Thế Nhân lập tức bay vọt ra sau, ngàn vạn thụ mộc đâm chồi, chỉ trong chốc lát đã biến thành một cánh rừng nhỏ.
Tây Khất Thuật gọi ra Tinh Bàn, khuếch trương lên vạn lần, khi hắn vừa định lặp lại chiêu cũ để chém đứt đám cây cối này thì hư ảnh Minh Thế Nhân đã đâm vào khu vực Mệnh Cách trên Tinh Bàn của hắn.
Hàn mang toả sát ý, tốc độ phát huy đến cực hạn.
Tây Khất Thuật hừ lạnh nói: “Tự mình nạp mạng? Chết đi cho ta!”
Mệnh Cách kia lập tức xạ kích ra một đạo quang trụ bắn bay Minh Thế Nhân. Ầm!
Minh Thế Nhân dùng Ly Biệt Câu chắn ngang trước người, kêu lên một tiếng đau đớn, cánh tay run lên, thân ảnh lẩn trốn vào trong đám thụ mộc.
Tây Khất Thuật thu hồi Tinh Bàn đáp xuống đất, cảm thụ bốn phía xung quanh.
“Tu vi có bấy nhiêu cũng muốn giết ta?” Tây Khất Thuật vừa đi về phía trước vừa trào phúng, “Người mà lão tử giết còn nhiều hơn cơm ngươi ăn đó!”
Chương 1588
Trong cánh rừng, vạn vật yên tĩnh đến đáng sợ. Ánh trăng chiếu sáng đám cây cối.
Tây Khất Thuật nhấc tay tóm lấy một sợi dây leo, nguyên khí ngưng kết thành cương cấp tốc chém nát nó.
Hàn mang hiện lên.
Tây Khất Thuật hừ lạnh nói: “Châu chấu mà muốn đá xe!”
Hắn vung tay về phía trước, nhưng lần này Minh Thế Nhân đột nhiên bộc phát lực lượng mạnh chưa từng có. Ly Biệt Câu trong tay điên cuồng chém vào chưởng ấn.
Phanh phanh phanh… Trong chớp mắt đã là mấy trăm nhát chém.
Tây Khất Thuật không ngờ Minh Thế Nhân lại hung mãnh như vậy, thân thể trượt về sau.
Minh Thế Nhân bộc phát cương khí, tạo thành tia kim quang hình mũi khoan đâm tới.
Hai mắt Tây Khất Thuật trợn tròn, không dám tin hô lên: “Kim sắc cương khí? Hả, là ngươi?”
Minh Thế Nhân tăng tốc độ tấn công, Ly Biệt Câu chém ra quá nhanh, thân thể chỉ còn là bóng mờ… Rốt cuộc đạo thanh sắc chưởng ấn kia cũng bị đánh hõm xuống.
Tây Khất Thuật không khỏi chấn kinh. Khi hắn nhìn ra đối phương chính là Minh Thế Nhân, trong mắt hắn ngập tràn kinh ngạc, lực lượng cường đại đẩy hắn lui về phía sau, mặt đất xuất hiện hai đường rãnh hằn sâu.
Hắn trượt đi cả ngàn mét.
Minh Thế Nhân không biết mình đã tấn công bao nhiêu lần. Phanh! Sóng xung kích đâm vào lồng ngực Tây Khất Thuật. Hắn lăng không bay ngược ra sau như diều đứt dây, miệng phun ra một búng máu.
“Ngươi ——”
Tây Khất Thuật ngẩng đầu nhìn lên, chỉ tay vào Minh Thế Nhân, trong mắt đột nhiên lộ ra hung quang: “Ha ha ha… ta nhớ ra rồi!”
Minh Thế Nhân thu hồi Tinh Bàn và Ly Biệt Câu. “Ngươi nhớ ra cái gì?”
“Không ngờ thứ nghiệt chủng như ngươi vẫn còn sống?!”
Tây Khất Thuật lau đi máu tươi bên khoé miệng, chống một tay xuống đất dứng bật dậy.
“Hừ.” Minh Thế Nhân xem thường.
Tây Khất Thuật nhìn lên không trung đầy sao, trong mắt bắn ra sát khí. “Tiểu tạp chủng, ta thật sự không ngờ Mạnh Minh Thị không giết ngươi.”
Minh Thế Nhân không chút biểu tình, lạnh nhạt hỏi: “Là ngươi giết hắn?”
“Muốn biết hả?” Tây Khất Thuật điên cuồng cười to, “Xuống địa ngục hỏi hắn đi!”
Ầm!
Tây Khất Thuật lưu lại một đạo tàn ảnh, thân hình trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Minh Thế Nhân.
“Luân Hồi Trảm!” Song chưởng bắn ra đao cương.
Minh Thế Nhân tránh né, nhưng đao cương vẫn chấn vỡ cương khí hộ thể, Minh Thế Nhân lăng không bay ra ngoài.
Tây Khất Thuật đứng vững vàng tại chỗ cười nói: “Vừa rồi lão tử chơi đùa với ngươi thôi. Đao mới là sở trường của lão tử.”
Một cây đao đỏ rực xoay tròn bay về rơi vào tay Tây Khất Thuật. Hắn liếm lên lưỡi đao, thừa dịp Minh Thế Nhân còn đang bay ngược ra sau, thân ảnh bộc phát tốc độ vọt tới.
Minh Thế Nhân đáp xuống đất, song chưởng đánh vào đại địa, thụ mộc cấp tốc sinh trưởng, thân cây tráng kiện che khuất bóng dáng hắn.
Oanh!
Tây Khất Thuật mang theo cương phong chém tới, thanh mộc bị chém ngã tán loạn, rơi lả tả xuống đất hoá thành bã vụn.
Nhưng Minh Thế Nhân cũng biến mất.
“Tiểu tạp chủng, ngươi giống hệt gia gia ngươi, đều là kẻ hèn nhát. Ra đây!”
Thanh âm chấn động bốn phía.
“Tây Khất Thuật trầm giọng nói: “Cả đời Mạnh Minh Thị đều chỉ biết sợ hãi, đánh đâu thua đó. Trong trận chiến Hào Sơn, cũng nhờ có lão tử và Bạch Ất nên hắn mới có thể thắng được một trận đại chiến!”
“Nhất tướng công thành vạn cốt khô, hắn thành công rồi lại quay đầu muốn giết lão tử và Bạch Ất! Lão tử từng ngủ trong đống người chết, sao có thể để hắn giết dễ dàng như vậy?!”
“Dựa vào cái gì mà hắn được phong thần, mà lão tử lại bị người đời phỉ nhổ?!”
“Ra đây!!!”
Âm thanh hùng hậu phát tiết ra bốn phía. Lúc này, dưới chân hắn bỗng truyền đến động tĩnh.
Hả?
Minh Thế Nhân từ trong lòng đất bay ra, Ly Biệt Câu trong tay bộc phát ra ngàn vạn đao nhận.
Tây Khất Thuật xoay người quét ngang đao cương. Phanh phanh phanh… lại một lần nữa bị Minh Thế Nhân bức đến trượt dài ra sau.
Ngã một lần đã khôn ra, Tây Khất Thuật đạp mạnh hai chân, gọi ra pháp thân.
Toà pháp thân cao chín mươi lăm trượng cấp tốc bành trướng.
“Ta chờ chính là pháp thân của ngươi đó!” Minh Thế Nhân cũng gọi ra pháp thân.
Tây Khất Thuật sầm mặt, lạnh lùng nói: “Chỉ có sáu Mệnh Cách?!”
“Ai nói với ngươi độ cao quyết định số lượng Mệnh Cách?”
Ầm! Pháp thân quét ngang, Tây Khất Thuật bị đụng bay.
Hai toà pháp thân kịch liệt va chạm.
“Bảy Mệnh Cách? Không đúng… mười Mệnh Cách!” Tây Khất Thuật lộ vẻ kinh ngạc.
Ầm!
Tây Khất Thuật bị đánh văng, nhìn thấy khoé miệng Minh Thế Nhân nhếch lên một nụ cười xảo trá.
Lực bộc phát này, tốc độ này…
Là thích khách trời sinh!
Thích khách đều không chính diện lấy cứng đối cứng. Thích khách cần người có kinh nghiệm, có kiên nhẫn, có lực bộc phát đủ mạnh, thông thường loại người này đều có thể vượt cấp khiêu chiến.
Khí huyết trong cơ thể Tây Khất Thuật cuồn cuộn. Hắn thu hồi pháp thân, rơi xuống mặt đất.
Minh Thế Nhân nói: “Ta đã nói, nơi này sẽ là nơi chôn thây ngươi.”
Dừng lại mấy giây, hắn nói tiếp: “Mạnh Minh Thị chết hay không chẳng liên quan gì đến ta… Mà ta chỉ đơn thuần cho rằng, ngươi đáng chết.”
Tây Khất Thuật nằm trên mặt đất không nhúc nhích, hít sâu một hơi.
Thân thể hắn tựa như cương thi, đứng bật đậy.
“Ha ha…” Tây Khất Thuật điểm mấy huyệt đạo trước ngực, mỉm cười nói, “Mười Mệnh Cách… Tiểu tạp chủng, ngươi có thể làm ta bị thương.”
“Hả?” Minh Thế Nhân nhướng mày. Lực bộc phát vừa rồi lý ra đủ để khiến Tây Khất Thuật bị trọng thương mới phải.
Tây Khất Thuật ương ngạnh vượt ngoài dự đoán của Minh Thế Nhân.
“Ta vẫn luôn cho rằng tên tạp chủng nhà ngươi bị Mạnh Minh Thị ném ra ngoài cho chó ăn… Không ngờ lại đến kim liên giới. Nhiều năm như vậy, đây là thứ ngươi học được? Ha ha ha… thật khiến cho ta thất vọng!”
Giọng điệu của Tây Khất Thuật âm trầm, tràn ngập tự tin. “Không có ai nói cho ngươi biết khoảng cách giữa một Mệnh Quan và hai Mệnh Quan lớn như trời và biển sao?”
Tinh Bàn nở rộ, đao cương rơi xuống, Tinh Bàn cấp tốc xoay tròn.
“Hai Mệnh Quan?!”
Tây Khất Thuật không chỉ có mười hai Mệnh Cách, hắn còn là cao thủ hai Mệnh Quan. Bất luận ngươi là một Mệnh Quan mạnh thế nào, cũng không thể nào thắng được hai Mệnh Quan.
Tây Khất Thuật lựa chọn bộc phát đại chiêu hai Mệnh Quan!
Từng đạo đao cương mang theo lực lượng Tinh Bàn bắn ra tứ phía, chém đám thanh mộc như chém đậu hủ, phàm là có vật gì cản đường đều bị nó chém thành bã vụn.
Chương 1589
Cùng lúc đó, Tinh Bàn bắn ra một chiêu lực lượng Mệnh Cách cường đại nhất!
Minh Thế Nhân kinh hãi, thân hình liên tục lùi về sau né tránh đao cương và quang trụ Mệnh Cách.
Độn địa không được, lúc này mà độn địa chẳng khác nào tự giam cầm chính mình, thành cá nằm trên thớt. Phương pháp duy nhất là kéo giãn cự ly, rời xa khu vực bộc phát đao cương và lực lượng Mệnh Cách.
Thân ảnh Minh Thế Nhân liên tục lấp loé trên bầu trời.
Nhưng chênh lệch giữa một Mệnh Quan và hai Mệnh Quan quá lớn. Một đạo đao cương mang theo lực lượng Mệnh Cách đã bắn tới trước mặt hắn.
Hai mắt Minh Thế Nhân trừng lớn: “Xong đời.” Hắn trốn không thoát.
Tinh Bàn xuất hiện. Xoẹt ——
Đao cương đâm vào Tinh Bàn, Tinh Bàn lập tức hõm xuống.
Ầm!
Minh Thế Nhân bị trọng thương, phun ra máu tươi, thân thể rơi thẳng xuống đất.
Đao cương tiêu tán, Tây Khất Thuật vươn tay, thanh đao đỏ rực bay trở về lòng bàn tay hắn.
Tây Khất Thuật kinh ngạc nhìn Minh Thế Nhân: “Tinh Bàn đã nứt ra mà vẫn có thể bảo vệ Mệnh Cách? Tiểu tạp chủng, xem ra ta đã xem thường ngươi! Đáng tiếc, ngươi vẫn kém quá xa.”
Vừa nói hắn vừa ung dung đi từng bước tiến về phía Minh Thế Nhân.
Gió đêm thổi tới, ánh trăng dìu dịu, thật thích hợp để giết người.
Tây Khất Thuật tựa như một con sói hoang nhìn chằm chằm vào con mồi đang chờ bị ăn thịt.
Khi đi tới cách Minh Thế Nhân ba mươi mét, đột nhiên Tây Khất Thuật ngừng lại, ngẩng đầu nhìn lên.
Trên không trung xuất hiện một hư ảnh.
Hư ảnh mặc một thân thanh bào, đạm nhiên mà đứng, tay phải cầm trường kiếm chĩa xuống, mũi kiếm rỉ ra máu tươi toả quang mang quỷ dị.
“Tốt nhất là buông đao xuống.” Thanh bào kiếm khách nói, “Như vậy, khi kiếm của ta đâm xuyên đầu ngươi, ngươi sẽ không cảm thấy thống khổ.”
Tây Khất Thuật nhìn giọt máu vừa rơi khỏi mũi Trường Sinh Kiếm, mí mắt giật một cái.
“Thì ra là có đồng bọn.” Tây Khất Thuật trầm giọng nói.
Tây Khất Thuật vỗ tay.
Tiếng vỗ tay lan đi theo cơn gió. Nhưng không ai hồi đáp.
Lúc này hắn đã ý thức được, giọt máu kia hẳn đến từ đám vệ binh trong Tây phủ.
“Ngươi giết bọn hắn rồi?” Trong mắt Tây Khất Thuật toát ra sát khí.
“Đối thủ không ra gì. Bọn hắn chết dưới kiếm của ta, lý ra nên cảm thấy vinh hạnh.” Ngu Thượng Nhung bình tĩnh đáp.
Tây Khất Thuật nhìn về phía Minh Thế Nhân nằm dưới đất, khinh thường nói: “Không biết tự lượng sức mình.”
Hai chân phát lực, thân như mũi tên, Tây Khất Thuật thi triển một đạo đao cương cực lớn chém tới.
Ngu Thượng Nhung khẽ lắc đầu: “Khư khư cố chấp.”
Khi Tây Khất Thuật vọt tới trước mặt, Ngu Thượng Nhung mới huy kiếm.
Thân pháp hư hoá biến thành từng đạo thuỷ lãng. Một đạo, hai đạo, ba đạo, bốn đạo…
Tây Khất Thuật đâm xuyên qua cái bóng, không tạo thành chút thương tổn nào. Trong lòng không khỏi nghi hoặc khó hiểu, xoay người vung đao, bắn ra vạn đạo đao cương.
Phanh phanh phanh…
Ngu Thượng Nhung chuẩn xác chém rụng từng đạo đao cương. Thân ảnh loé lên vọt tới trước mặt Tây Khất Thuật, vô số bóng kiếm hiện ra tấn công như cuồng phong vũ bão khiến Tây Khất Thuật kinh hãi vô cùng.
Kiếm thuật bậc này… không thua gì Bạch Ất!
Kiếm chiêu hung mãnh lăng lệ ép hắn không thể thở nổi, tựa như mọi phương hướng đều bị Ngu Thượng Nhung khoá chặt.
Biểu tình Ngu Thượng Nhung vẫn thản nhiên như không, trông chẳng có vẻ tốn chút sức lực nào.
Tây Khất Thuật không tin, lập tức gọi ra cương khí hộ thể ngăn cản. Nào ngờ cường độ kiếm cương càng lúc càng lớn, trước đó là cuồng phong, hiện tại là biển gầm.
Tây Khất Thuật không cách nào ứng phó với cực hạn kiếm đạo, rốt cuộc cũng quát lớn: “Đủ rồi!!!”
Oanh!
“Muốn tiêu hao nguyên khí của ta?” Tây Khất Thuật song chưởng hợp lại, huyết đao trong tay lơ lửng xoay tròn quanh người hắn.
Mọi kỹ xảo đều không thắng nổi lực lượng tuyệt đối. Tây Khất Thuật quyết định tốc chiến tốc thắng, gọi ra pháp thân.
Liên toạ có lực phòng ngự mạnh nhất trong pháp thân, nếu vận dụng thoả đáng cũng có thể trở thành vũ khí tấn công.
Ngu Thượng Nhung nhảy lên liên toạ của Tây Khất Thuật, đúng lúc này hắn bật cười ha hả: “Ta chờ ngươi lâu rồi!”
Chiêu này của hắn lần nào cũng thành công. Mỗi khi thi triển năng lực Mệnh Quan thứ nhất, đối thủ nào cũng theo bản năng lựa chọn nhảy lên trên liên toạ của hắn.
Tây Khất Thuật lập tức ném đao ra, huyết hồng đao lượn vòng bay tới.
Đúng lúc này, Ngu Thượng Nhung cũng nhìn thấy Mệnh Cung trong liên toạ sáng lên, mười hai đạo Mệnh Cách xuất hiện.
“Hả?”
Ngu Thượng Nhung có chút bất ngờ. Tinh Bàn có thể phóng thích lực lượng Mệnh Cách, mà Mệnh Cung trong liên toạ cũng có thể làm được điều này?
Mười hai khu vực Mệnh Cách trên Mệnh Cung bắn ra cương ấn quang trụ phóng lên tận trời.
Ngu Thượng Nhung ném kiếm ra ngoài, hư ảnh loé lên liên tục tránh né lực lượng Mệnh Cách. Khác với Minh Thế Nhân ở chỗ, trong lúc Ngu Thượng Nhung tránh né, Trường Sinh Kiếm như du long né tránh tất cả quang trụ, cuối cùng vọt tới trước mặt Tây Khất Thuật.
Phanh phanh phanh…
Trường Sinh Kiếm không ngừng đâm về phía Tây Khất Thuật.
Thân pháp Tây Khất Thuật hơi kém một chút, liên tục ăn phải mấy nhát kiếm, không thể không lùi về sau, na di đến ngàn mét, liên toạ cũng bị mang đi.
Quang trụ mất đi mục tiêu, bắn thẳng lên bầu trời như pháo hoa nở rộ giữa trời đêm.
Ngu Thượng Nhung lăng không lơ lửng, lông tóc không hư hại, hai tay chập lại, khống chế Trường Sinh Kiếm từ xa.
Tây Khất Thuật nghiêm túc nói: “Ngự kiếm chi thuật?”
Kiếm thuật của Bạch Ất rất cao minh, nhưng muốn đạt tới cảnh giới này thì còn kém xa lắm.
Cũng chính lúc này, Ngu Thượng Nhung xuyên ma màn cương khí nhìn thấy hai mắt Tây Khất Thuật biến thành màu đỏ, hai tay hắn chảy máu, lông trên người mọc dài ra.
Xoẹt ——
Trường Sinh Kiếm uốn lượn đâm tới, đồng thời pháp thân Bách Kiếp Động Minh đột nhiên xuất hiện phía trên đầu Tây Khất Thuật, hai tay pháp thân cầm kiếm ra sức đâm xuống!
Ầm!
Mà một luồng lực lượng khổng lồ đồng thời đâm về phía Ngu Thượng Nhung, đao cương trượt đi, chém đứt đai lưng bên hông Ngu Thượng Nhung.
Tây Khất Thuật xoay người trừng mắt nhìn toà kim sắc pháp thân: “Bách Kiếp Động Minh?”
Toà Bách Kiếp Động Minh cầm kim diệp trong tay, tựa như cự nhân đang không ngừng đâm xuống.
Ầm ầm ầm…
Cương khí giao thoa bắn ra tứ phía, dập dờn đến chân trời.
Chương 1590
Tây Khất Thuật cắn răng, hồng quang trong mắt cực thịnh: “Phá cho ta!”
Thanh liên pháp thân xoay người một trăm tám mươi độ, đao cương càn quét về phía Ngu Thượng Nhung.
Thân ảnh Ngu Thượng Nhung loé lên, cùng pháp thân hợp làm một thể, không chỉ không tránh mà còn giơ tay đón đỡ, kẹp lấy tia đao cương khổng lồ.
“Ha ha ha… ta xem ngươi còn trốn thế nào!!”
Đao cương lại biến lớn, tơ nhện xuất hiện đầy trời như tơ máu, cấp tốc dệt thành thiên la địa võng.
“Đại Mệnh Cách?”
Ngu Thượng Nhung thu hồi pháp thân. Thiên la địa võng quỷ dị kia đã bao trùm lấy hắn.
Tây Khất Thuật trở nên vô cùng điên cuồng, tựa như mất đi lý trí: “Siết chết hắn!”
Vù vù vù…
“Kim hoàn!” Ngu Thượng Nhung phóng ra kim hoàn. Kim hoàn và mười một mảnh kim diệp phóng đại ra gấp trăm lần, chống đỡ lấy thiên la địa võng.
“Hả?” Tây Khất Thuật giật mình nói, “Bách Kiếp Động Minh thập nhất diệp? Thú vị thật… chẳng trách có thể đấu với ta lâu như vậy! Ha ha, đáng tiếc ngươi không có Mệnh Cách, sao có thể đấu lại ta!”
Tây Khất Thuật gọi ra Tinh Bàn như để khoe khoang trước mặt Ngu Thượng Nhung.
“Ai nói Kiếm Ma cần có Mệnh Cách?”
Pháp thân xuất hiện trước mặt Ngu Thượng Nhung, Trường Sinh Kiếm bay vào tay pháp thân, biến thành tia kiếm cương dài trăm trượng, cấp tốc chém tới.
Ầm!
Tây Khất Thuật giật mình, chỉ có thể giơ Tinh Bàn lên chống cự.
Bách Kiếp Động Minh biến mất, Trường Sinh Kiếm bay trở về.
Tây Khất Thuật trở nên cẩn thập, lùi ra phía xa rồi gọi Tinh Bàn xạ kích mấy đạo cương ấn quang trụ về phía Ngu Thượng Nhung.
Vù vù vù.
Kim hoàn của Ngu Thượng Nhung lại phóng lớn lên gấp mấy lần.
Xoẹt ——
Thiên la địa võng đỏ tươi như máu rốt cuộc cũng rung động, tựa như sắp bị chém nứt ra.
Mấy trăm vạn đạo kiếm cương xuất hiện, kết thành từng nhóm thi nhau ngăn trở lực lượng Mệnh Cách.
Cho đến khi đạo cương ấn quang trụ cuối cùng biến mất, Trường Sinh Kiếm mới bay trở về.
Tây Khất Thuật đã biến mất.
Ngu Thượng Nhung đẩy kim hoàn bay về phía trước. Lúc này phía trên đầu hắn đột nhiên vang lên tiếng cười lạnh: “Tạm biệt.”
Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu, nhìn thấy Tây Khất Thuật tay cầm đại đao, mang theo tia đao cương khổng lồ bổ xuống.
Đây chính là một chiêu tối cường của Tây Khất Thuật, bao gồm tinh huyết, át chủ bài, bí dược, đại Mệnh Cách, năng lực Mệnh Quan,… toàn bộ đều tập trung vào một chiêu cuối cùng này.
Ngu Thượng Nhung nâng kim hoàn lên nghênh tiếp đao cương khổng lồ kia.
Ầm!
“Hả?”
Tây Khất Thuật phát hiện kim hoàn vẫn có thể chống đỡ đao cương của hắn, không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.
Trong lòng hắn càng thêm phẫn nộ, toàn bộ nguyên khí trong đan điền khí hải dồn vào hai tay, hội tụ vào tia đao cương đang chém xuống kim hoàn.
Chỉ cần đẩy Ngu Thượng Nhung xuống mặt đất, lực lượng phản chấn từ mặt đất sẽ khiến Ngu Thượng Nhung bị đao cương chém đứt, thân bổ làm đôi.
Lực lượng bộc phát của Tây Khất Thuật nằm ngoài dự đoán của Ngu Thượng Nhung. Trong lòng hắn bỗng sinh ra một nghi vấn: Cách nhau một Mệnh Quan chẳng lẽ không thể chiến thắng?
Cảm giác nguy hiểm rốt cuộc dâng lên trong lòng, Ngu Thượng Nhung thấp giọng tự nhủ: “Cảm giác này lại tới.”
Tây Khất Thuật nghe vậy, trầm giọng cười: “Đó là cảm giác sắp chết, có dễ chịu không?”
“Không.” Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu nhìn lên trời.
“Hả?” Tây Khất Thuật nhướng mày.
Lúc này, Ngu Thượng Nhung bỗng nhiên mỉm cười, thôi động kim hoàn. “Pháp thân.”
Ông ——
Toà pháp thân Bách Kiếp Động Minh sáu mươi lăm trượng đột nhiên bành trướng.
Bảy mươi… tám mươi… chín mươi… chín mươi lăm trượng!
Két.
Kim hoàn vang lên một tiếng thanh thuý, mảnh kim diệp thứ mười hai xuất hiện, bắn ra ngoài.
Mười hai đạo kim diệp cấu kết lại với nhau, xạ kích ra tứ phương chém rách hồng sắc thiên võng.
Thanh cương đại đao bị bắn ngược trở về!
Kim hoàn không những không hạ xuống mà còn đẩy ngược Tây Khất Thuật bay lên không trung.
Trong khoảnh khắc bước vào ngưỡng cửa thập nhị diệp, Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung đột nhiên cảm thấy đan điền khí hải và kỳ kinh bát mạch như được giải phóng, tinh khí thần trong nháy mắt rực rỡ hẳn lên.
Cảm giác bị áp chế vỡ vụn như pha lê, hắn đột nhiên cảm giác được Tây Khất Thuật trước mặt trở nên nhỏ yếu.
Mười hai mảnh kim diệp đồng thời xoay tròn, mỗi mảnh đều đặn ghim vào trong tia đao cương.
Đao cương bị đánh tan, lưỡi đao bị kim diệp chém đứt, kim hoàn đâm thẳng vào lồng ngực Tây Khất Thuật.
Phốc ——
Hai mắt Tây Khất Thuật trừng lớn, giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Thập nhị diệp…”
“Trường Sinh Kiếm.” Sắc mặt Ngu Thượng Nhung vẫn thong dong vô cùng.
Trường Sinh Kiếm bay vào lòng bàn tay. Trái giữa phải trên dưới trước sau, hơn mười bóng ảnh cùng lúc xuất hiện chém về phía Tây Khất Thuật.
Thanh liên pháp thân còn chưa kịp nở rộ, toà Bách Kiếp Động Minh đã xuất hiện bên trên, đè ép xuống!
Thiên địa rung chuyển, mây tụ mây tan.
Ngu Thượng Nhung hoàn toàn nghiền ép đối thủ. Cương khí hộ thể của Tây Khất Thuật bị đánh tan, toàn bộ kiếm cương đâm vào người hắn.
Pháp thân bị thu hồi, Tây Khất Thuật chỉ trong một giây đó đã mất đi một Mệnh Cách.
Cơn phẫn nộ và thù hận chi phối đầu óc hắn: “Ngươi đừng hòng chạy!”
Oanh!
Đại Mệnh Cách tự bạo như pháo hoa nở rộ, sóng xung kích dập dờn tản ra.
Ha ha ha…
Tây Khất Thuật buồn bã cười một tiếng. Nhưng sau khi tầm nhìn khôi phục lại rõ ràng, hắn choáng váng!
Chỉ thấy trước mắt, toà pháp thân Bách Kiếp Động Minh chìm trong ngọn lửa, đưa lưng về phía Tây Khất Thuật, kim hoàn thập nhị diệp sau lưng không ngừng xoay tròn đón đỡ nguyên khí phong bạo, mà Ngu Thượng Nhung được pháp thân ôm trong lồng ngực.
Nghiệp Hoả đã thức tỉnh vào giây phút Ngu Thượng Nhung bước vào cảnh giới thập nhị diệp.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười, tay cầm trường kiếm đâm tới, đối mặt với Tây Khất Thuật.
“Nhận lấy cái chết.” Hắn đạm nhiên nói.
Trường Sinh Kiếm hoá thành kiếm cương đầy trời, biến thành trường long, bổ nhào vào ngực Tây Khất Thuật.
Tây Khất Thuật ngơ ngác rơi thẳng xuống đất, nằm ngửa mặt lên trời. Đám kiếm cương như trường long há mồm đớp xuống khiến hắn rơi vào hố sâu tuyệt vọng, nuốt
trọn tín niệm của hắn.
Oanh!
Chiến đấu kết thúc.
Kiếm cương tiêu tán, thanh cương tiêu tán, huyết đao bị chém đứt đôi cắm vào mặt đất.
Tây Khất Thuật trợn mắt nhìn Ngu Thượng Nhung lăng không trên không trung, yết hầu như nghẹn lại.